Siêu Nhiên The Author Lost in Pages

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
395733493-256-k276307.jpg

The Author Lost In Pages
Tác giả: Reiiyeudoi
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Không có mô tả.​
 
The Author Lost In Pages
Chương 1: Nhân vật ngoài luồng tiểu thuyết (1)


Ánh nắng ban ngày khẽ chiếu qua khung cửa sổ mở toang của bệnh viện, làn gió thỉnh thoảng lại luồn vào bên trong khiến rèm cửa bay lúc lắc.

Nằm trên giường bệnh là một thiếu niên được băng bó nhiều nơi trên cơ thể, anh ấy được biết đang trong cơn hôn mê sâu do tai nạn.

Có thể thấy người này bị thương không hề nhẹ có thể đã đang nằm trên lưỡi hái tử thần, thế nhưng anh vẫn còn hơi thở dù nó mỏng manh và yếu ớt, đủ để tạm thời duy trì sự sống của anh.Choi Hyun Woo sắc mặt xanh xao, anh nhăn mặt, cặp lông mày như muốn dính vào nhau.

Và, trong khoảng khắc anh đã bật dậy, tay nắm chặt lấy chăn và thở hổn hển như thể đã trải qua điều gì đó kinh khủng.

Thật khó để diễn giải điều gì xảy ra, mắt anh từ từ mở nhưng khung cảnh trước mắt dường như trở nên xa lạ trong mắt anh, anh ôm đầu cố nhớ lại việc làm trước đó của mình, tại sao anh lại ở bệnh viện?"

Cái này..."

À phải rồi, đêm qua Choi Hyun Woo đã miệt mài gõ phím máy tính, nhức óc để suy nghĩ nên viết tình tiết nào tiếp theo cho bộ tiểu thuyết vụng về của mình, dù số lượng người theo dõi ít ỏi, anh cũng dành thời gian rảnh rỗi của mình để viết tiếp.

Đêm đó, khi đang gõ phím điên cuồng thì trợ lý của anh bước vào, trên tay là một ly sữa nóng, kèm theo lời nhắc nhở.

"Cậu đừng thức khuya quá, ngày mai còn có buổi chụp hình quảng cáo sản phẩm..."

Hình như còn thêm vài câu nhưng anh không nhớ rõ.

Anh trợ lý đặt ly sữa xuống bên cạnh Choi Hyun Woo, cách với tay anh vài cm.

Anh cảm ơn và họ rời đi.

Sau một lúc thì đột nhiên phòng tối đen vì mất điện, anh loay hoay với chiếc máy tính thì không may làm đổ ly sữa xuống bàn, làn sữa trắng lan ra khắp bàn trong bóng tối, anh thì không hề hay biết về việc nó đã rơi vào ổ điện.

Chỉ khi anh mò mẫm được điện thoại để bật đèn thì nó đã trở nên hỗn loạn.

Dù sao cũng đang cúp điện, anh rút tạm vài miếng khăn để lau sơ ổ điện, định sẽ tìm người sửa nếu bị hư.

Thế mà lại trong một khoảnh khắc duy nhất đèn lại bật sáng, điện trở lại kéo theo cái thiết bị điện đang được sử dụng cũng đều hoạt động lại.

Duy chỉ có chỗ của anh là bị rò rỉ điện vì tiếp xúc với nước giờ đây chỉ cần dính phải vũng sữa cũng có thể bị điện giật.

Và rồi-Tỉnh dậy Choi Hyun Woo đã thấy mình ở đây.

Một nơi tưởng chừng quen thuộc nhưng lại xa lạ, đây đúng là bệnh viện, nhưng không phải thế giới anh đã thuộc về.

Cảm giác tê tê khi bị điện giật vẫn còn quanh quẩn trong anh, anh không cho rằng mình có thể vẫn còn sống sau cú chơi ngu hết nói nổi đó, nhưng anh vẫn ở đây, vậy có nghĩa là rất có thể anh đã xuyên không đến thế giới khác.Anh thử ngồi dậy và cử động tay cho thấy mọi thứ vẫn bình thường, không thể không nóng lòng để xem thử mình trong gương nên anh hất chăn ra, đưa chân xuống sàn rồi đứng dậy như bình thường.

Nơi này có thể là phòng bệch riêng cho anh nên có thể thấy không có ai khác và kèm theo một nhà vệ sinh.

Anh thử đi những bước đầu tiên rồi cứ thế phi thẳng vào nhà vệ sinh.Choi Hyun Woo nhìn mình trong gương, mồm chữ A miệng chữ O, chỉ có thể thốt lên một tiếng cảm thán."

Ôi mẹ ơi..."

Gương mặt trong gương trông giống anh y đúc, giống như từ một khuôn ra vậy, nếu để ý thì hình như cả giọng nói cũng là giọng của chính anh chứ không thấy có sự thay đổi gì.

Cơ mà gương mặt trong gương lại có vẻ ngây thơ và đơn thuần hơn so với hình tượng của anh, khuôn mặt cũng mềm mại hơn so với anh, giống vẻ công tử bột ấy chứ?

Mà sờ thích thật."

Chắc là xuyên không thật rồi, má mình mềm quá đi... người này chăm sóc bản thân kiểu gì vậy nhỉ?

Hay là tự nhiên!?"

Nếu đã thế này thì chắc chắn chỗ đó cũng cần kiểm tra, vừa nghĩ tới là anh lập tức kéo áo mình lên để xem cơ thể ra sao, thật không ngờ là nó lại là vùng eo thon gọn không tì vết, khác hẳn với anh trước đó với body sáu múi.

Xuyên không còn có chức năng chọn lọc thế này thì thần kì quá rồi, hoàn toàn biến anh thành một mỹ thụ yếu đuối."

Chà, loại nhân vật thế này mà ra có trong một trận đấu chẳng phải là chết đầu tiên à?

Cơ mà có khi lại quyến rũ cả phe đối thủ cũng nên~."

Anh nói đùa, xoa xoa bụng bằng lòng bàn tay.

Vừa dứt lời trong khi mỉm cười hài lòng với mình trong gương thì bụng anh đã kêu ọt ẹt vì đói, anh cũng không biết chủ nhân của cơ thể này đã nằm trên giường bao lâu cũng như tại sao lại ở đây.

"Chắc mình nên kiếm gì đó để ăn."

Anh dừng lại hành động tùy tiện của mình, bước khỏi nhà vệ sinh vốn định để kiếm gì đó ăn, chưa kịp làm gì thì khi chỉ vừa bước khỏi khung cửa thì chân anh dường như không còn sức mà khiến anh ngã đâm đầu thẳng xuống sàn, đầu óc anh quay cuồng sau đó cứ thế mà ngất xỉu trên sàn nhà lạnh lẽo.Cạch.Cánh cửa phòng được mở ra kèm theo sau là tiếng la hét hoảng loạn của y tá rồi thêm cả một người đàn ông gọi tên anh, có thể là vì Choi Hyun Woo đang nằm trên sàn chứ không phải giường bệch.Vài giờ sau, khi tỉnh dậy anh đã thấy mình trên giường lần nữa, điều đầu tiên anh nghĩ tới là mắng cái thể xác yếu ớt anh đang làm chủ.

Anh nhìn sang bên cạnh mình, là một người chàng trai đang tỉ mỉ gọt trái cây.Người đó có thể nhanh chóng nhận ra anh đã tỉnh dậy, trên khuôn mặt anh ấy có chút khó xử, chỉ nhẹ nhàng nói."

Em làm anh giật mình đấy...

Sau này, khi cần gì chỉ cần gọi vệ sĩ bên ngoài, em đừng tự ý rời khỏi giường bệnh nữa."

"..."

"Em ổn chứ, Hyun Woo?"

Lại nữa, đến cả tên cũng trùng nhau...?Hiện tại anh chả biết người trước mặt là ai, cách nói chuyện của họ có chút kiên dè cũng như lo lắng.

Người này chắc là người thân của anh ở đây, xét về ngoại hình có thể là lớn hơn anh vài tuổi, rất có thể là anh trai.

Nhưng chắc chỉ là loại nhân vật quần chúng, nhìn đâu cũng thấy xa lạ, nói đi nói lại anh cũng là chưa biết đã xuyên không đến nơi nào.

Để đối phó với trường hợp này khi xuyên không thì chắc là chỉ còn cách giả mất trí, dù không biết thân xác này có chuyện gì nhưng trước tiên chỉ còn vậy thôi."

Anh, là ai vậy?"

Người đàn ông giật mình làm rơi con dao gọt trái cây trên tay tạo nên một tiếng động nhỏ, anh ấy mở to mắt nhìn anh như thể nó quá đáng kinh ngạc.

Sau một lát giữ mình trong trạng thái bàng hoàng anh ấy mới có thể bình tĩnh để có thể cúi người nhặt con dao và đặt trở lại đĩa trái cây kèm quả táo trên tay."

Em không nhớ gì sao?"

"...Hoàn toàn không."

"Cả việc em là ai?"

"Vâng."

"..."

Anh ấy thở dài, bắt đầu xoa xoa thái dương, suy nghĩ nên làm gì tiếp theo trước khi lấy ra chiếc điện thoại từ trong túi áo, anh thao tác nhanh chóng, hình như là gửi tin nhắn đến một người."

Anh là Choi Ji Hyuk, anh trai cùng cha khác mẹ của em.

Còn em Choi Hyun Woo, con trai ruột của phu nhân Lee...

Hơn 10 năm trước, một biến cố xảy ra đã thay đổi gần như toàn bộ thế giới, các Dungeon lần lượt xuất hiện, những con quái vật bò ra từ bên trong đó không thể bị tiêu diệt bởi những vũ khí bình thường của con người đã tấn công bất cứ thứ gì chúng nhìn thấy.

May thay, ông trời vẫn còn thương xót chúng ta, con người ta thức tỉnh được thứ năng lực được gọi là dị năng và tiêu diệt chúng, đồng thời đóng lại các Dungeon.

Nhưng về sau nó vẫn thường xuyên xuất hiện, những người thức tỉnh đã vào bên trong để tiêu diệt nó trước khi chúng bò ra ngoài và đóng cổng.

Đó là nguyên nhân các hiệp hội thợ săn được tạo nên kèm theo có thêm nhiều sự xuất hiện của "người thức tỉnh"."

Dù trông anh ấy không ổn nhưng vẫn kiên trì giảng giải cho Choi Hyun Woo một cách ngắn gọn.

Điều này khiến anh hiểu ra nhanh chóng, motif này vốn là thể loại anh thích, anh thậm chí đã viết một bộ như vậy...?"...Vâng?"

"Em có điều thắc mắc sao?"

"Không có...cơ mà thợ săn nào mạnh nhất vậy anh nhỉ?"

"Thợ săn nào mạnh nhất thì không biết được đâu, nhưng mà năng lực của họ được đánh giá qua một bảng xếp hạng, người đứng xếp hạng cao nhất hiện tại là thợ săn với bí danh Ten."

Không còn nghi ngờ gì nữa, vốn nghĩ đây là một thế giới song song hay gì đó, ai ngờ lại chính là tác phẩm dở tệ của chính Choi Hyun Woo.

Giờ đây anh lại đang trong chính các dòng chữ của mình, điều đó có nghĩa anh đã chết ở thế giới thật.

Mà cũng không có gì bất ngờ vì trước đó anh đã cho rằng mình xuyên không thì thông tin được tiếp nhận chỉ cung cấp cho anh biết nơi anh đang hiện diện.'Tại sao mình lại xuất hiện ngẫu nhiên ở đây chứ?' Anh thầm nghĩ, có chút vẻ trầm tư.Khung cảnh lạnh lẽo đi cùng sự im lặng trong giây lát nhanh chóng bị phá vỡ bởi một tiếng ồn, chính là tiếng chuông điện thoại của Choi Ji Hyuk, người gọi đến có tên hiển thị là phu nhân Lee.

Anh ấy nhanh chóng bắt máy, ngồi dậy và rời đi để nói chuyện với người bên kia máy, trước khi đi cũng không quên ra hiệu Choi Hyun Woo không được rời khỏi giường."

Alo, là con đây ạ."

Choi Ji Hyuk cầm điện thoại nghe máy, sau đó rời khỏi phòng.

Anh đứng dựa vào tường ở hành lang, vẻ mặt dường như đã liệu trước điều gì sắp tới.

Đầu máy bên kia phát ra âm thanh "cạch cạch", nó đã là thói quen của người kia, điều anh ấy đã quen thuộc.

Tiếng gõ ngón tay vẫn tiếp tục khi giọng nói được cất lên, là giọng của một người phụ nữ trung niên, bà ấy có vẻ đang tức giận.Phu nhân Lee: "Ý cậu là gì khi nói con trai tôi bị mất trí nhớ hả?"

"Như trên mặt chữ ạ, em ấy đã bảo mình không nhớ gì kể cả bản thân mình."

Phu nhân Lee: "Kể cả tôi?"

"Vâng ạ."

Phu nhân Lee: *Thở dài* "...Không ngờ lại đến mức này.

Cơ mà dẫu sao cũng may mắn vì thằng bé đã tỉnh lại sau tai nạn đó."

Phu nhân Lee: "Trước mắt hãy làm thủ tục xuất viện và đưa thằng bé về nhà.

Phải cẩn thận vào, tôi không muốn lại có thêm tai nạn ngoài ý muốn xảy ra với nó, tuyệt đối để mắt đến nó cho đến khi tôi về."

"Vâng, con hiểu rồi."

Phu nhân Lee: *im lặng*"...Trước khi con trở lại phòng, em ấy có khả năng đã cố rời khỏi giường dẫn đến việc bản thân mình bị ngất xỉu trước nhà vệ sinh."

Tiếng gõ từ đầu máy bên kia dừng lại.Phu nhân Lee: "Cái gì?"

"Đúng hơn là đã di chuyển một lúc lâu, khi định trở về giường thì đột nhiên ngất xỉu..."

Phu nhân Lee: "Thậm chí không ý thức được cơ thể mình không còn yếu sao?

Thế này thì tệ thật."

Phu nhân Lee: "Tôi sẽ đích thân đến đón thằng bé."

"Vâng, con sẽ thông báo cho em ấy."

Tút----Cuộc gọi đã bị ngắt, người kết thúc là phu nhân Lee, có thể bà ấy định lập tức đến đón Choi Hyun Woo.Anh cất điện thoại lại vào lại túi áo, quay người trở lại phòng.

Két--.Cánh cửa mở ra, Choi Hyun Woo vẫn ở trên giường, anh ngồi dựa lưng vào chiếc gối.

Anh nhìn người anh trai đang đứng ở ngưỡng cửa, mỉm cười vì anh ấy đã trở lại, kỳ lạ là điều đó trái ngược với phản ứng mà anh nghĩ, nụ cười đơn thuần đó khiến Choi Ji Hyuk khựng người."

Anh sao vậy?"

"Chỉ là...rất lâu rồi mới thấy em cười như vậy.

Anh hơi giật mình."

"Lúc trước em tệ lắm sao..?"

Anh hoảng hốt, lập tức che miệng, không muốn làm anh trai mình bối rối thêm.Choi Ji Hyuk cười nhẹ, hoàn toàn thả lỏng sự căng thẳng từ nãy đến giờ và bước đến bên anh.

"Không cần lo lắng, cứ cư xử như bình thường mà em thấy, nếu mẹ thấy em cười không chừng sẽ phát khóc đấy."

Lời nói anh ấy dịu dàng, đầy sự quan tâm, cố ý nói đùa về mẹ của cả hai để xoa dịu Choi Hyun Woo.

Bàn tay của anh ấy vươn tới xoa đầu anh, dù nó chai sạn nhưng cái chạm rất nhẹ nhàng."

Chuẩn bị về nhà thôi."
 
Back
Top Bottom