Siêu Nhiên Thay Đổi Số Phận

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
391497510-256-k342211.jpg

Thay Đổi Số Phận
Tác giả: tuyetandsuongsx
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Số phận của con người có thể thay đổi được không vậy Duy Ánh?"

"Số phận của con người là không thể thay đổi được.

Lúc mẹ ta mang thai ta đã được một ông thầy bói phán rằng 'Con của ngươi chính là kết tinh của yêu quái và con người, cái thai này nghịch lại với trời đất, tuyệt đối không được sinh ra, phải giết càng sớm càng tốt, dù giữ lại cũng không thể sống quá 20 tuổi.' nói xong rồi thì bỏ mẹ ta lại với đống suy nghĩ hỗn loạn.

Quả đúng là thế, ta chết đúng ngay năm 20 tuổi, cứ tưởng sẽ trở thành linh hồn vất vưởng thì được ngươi hồi sinh thành hình hài như này đây."

"Thấy cây cỏ ở đây không?"

Nói xong Tuyết Nguyên đạp nát cây cỏ xanh trên mặt đất, dùng lực vừa đủ nghiền nát nó dưới sự chứng kiến bất ngờ của Duy Ánh.

Ngay lập tức, Duy Ánh liền nghĩ mình nói sai nên đã làm cho nàng ta tức giận và dùng hành động biểu thị cho nàng thấy số phận của mình như cây cỏ không thể phản kháng.

Nàng lồm cồm muốn đứng dậy để giải thích rõ lý do vì sao mình nói thế nhưng thân thể yếu ớt ngã ngược ra sau, tiếng lưng va đập lên thân cây nặng nề.

"Bình tĩnh đi!"

Tuyết Nguyên vuốt ve vai nàng trấn an, nhận thấy nàng ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể, ánh mắt chăm chú chờ lời giải đáp.

Tuyết Nguyên thở dài khó xử nói tiếp: "Ngươi cho nó một ít Ky -Là sức mạnh như phép thuật- đi."

Duy Ánh làm theo, nàng chạm nhẹ lên thân cây, từ đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, chỉ trong chốc lát đã biến thứ nát tươm trên mặt đất thành một cây cỏ cao lớn và tràn đầy sức sống.

"Số phận đúng là không thay đổi đ Tags: 1x1chualanhcứurỗiduyêngáigáixgáileslgbtlưỡimộcsusu​
 
Thay Đổi Số Phận
Văn án


"Số phận của con người có thể thay đổi được không vậy Duy Ánh?"

"Số phận của con người là không thể thay đổi được.

Lúc mẹ ta mang thai ta đã được một ông thầy bói phán rằng 'Con của ngươi chính là kết tinh của yêu quái và con người, cái thai này nghịch lại với trời đất, tuyệt đối không được sinh ra, phải giết càng sớm càng tốt, dù giữ lại cũng không thể sống quá 20 tuổi.' nói xong rồi thì bỏ mẹ ta lại với đống suy nghĩ hỗn loạn.

Quả đúng là thế, ta chết đúng ngay năm 20 tuổi, cứ tưởng sẽ trở thành linh hồn vất vưởng thì được ngươi hồi sinh thành hình hài như này đây."

"Thấy cây cỏ ở đây không?"

Nói xong Tuyết Nguyên đạp nát cây cỏ xanh trên mặt đất, dùng lực vừa đủ nghiền nát nó dưới sự chứng kiến bất ngờ của Duy Ánh.

Ngay lập tức, Duy Ánh liền nghĩ mình nói sai nên đã làm cho nàng ta tức giận và dùng hành động biểu thị cho nàng thấy số phận của mình như cây cỏ không thể phản kháng.

Nàng lồm cồm muốn đứng dậy để giải thích rõ lý do vì sao mình nói thế nhưng thân thể yếu ớt ngã ngược ra sau, tiếng lưng va đập lên thân cây nặng nề.

"Bình tĩnh đi!"

Tuyết Nguyên vuốt ve vai nàng trấn an, nhận thấy nàng ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể, ánh mắt chăm chú chờ lời giải đáp.

Tuyết Nguyên thở dài khó xử nói tiếp: "Ngươi cho nó một ít Ky -Là sức mạnh như phép thuật- đi."

Duy Ánh làm theo, nàng chạm nhẹ lên thân cây, từ đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, chỉ trong chốc lát đã biến thứ nát tươm trên mặt đất thành một cây cỏ cao lớn và tràn đầy sức sống.

"Số phận đúng là không thay đổi được."

Tuyết Nguyên kiên định trả lời.

Tuyết Nguyên từ từ nhắm mắt lại, tầm nhìn giờ đây là một màng đen vô tận, mọi thứ dường như bị nuốt chửng toàn bộ: "Con mắt của ta có thể nhìn trước được tương lai.

Ta nhìn thấy cái cây này có số phận là bị người ta dẫm nát, thay vì người khác đạp lên thì ta đã đạp lên nó.

Có thể hiểu theo nghĩa, số phận của ngươi bắt buộc phải gặp chuyện này, vấn đề này và người tạo ra vấn đề đó được thay bằng người khác, và người được thay đổi đó chính là ta."

"Rồi còn việc ta cho nó Ky thì sao?"

"Trong cuộc đời của con người có rất nhiều việc cần phải lựa chọn.

Vì thế họ bắt buộc phải chọn lựa cho mình một đáp án, không có lựa chọn nào là đúng cũng chẳng có đáp án nào là sai chỉ có hối hận nhiều hay ít mà thôi.

Nên cây này đã quyết định nhận Ky cùng theo đó mang ơn ngươi, và hiện tại người nó căm hận là ta, không còn là người được số phận chỉ định từ trước dẫm lên nó nữa."

"Ta sẽ trở thành số phận."

Chỉ vỏn vẹn sáu từ cũng đúng với sáu cuộc đời, duyên kiếp với nhau trong vòng một nghìn năm.
 
Thay Đổi Số Phận
Chương 1


"Lên xe, tới lượt người."

Nàng ta thong thả nở nụ cười trên môi, từng ngón tay thon dài lướt trên quân cờ một cách uyển chuyển, chậm chạp nhấm nháp miếng bánh ngọt hình bông hoa màu hồng nhạt.

Nàng ta nói tiếp: "Rót trà cho sư thúc của con đi."

Tuyết Nguyên nghiêng mặt về phía đệ tử của Lâm Lợi cử động nhanh chóng quỳ kế bên pha một ấm trà khác liền trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát: "Thần Quan Lâm Lợi, điều kiện lấy Chuông Trói Hồn ta nghĩ ra rồi."

Nhận thấy ý định của nàng, đệ tử Sơn Lan lặng lẽ quan sát Lâm Lợi đầu tiên thì thấy nàng ta vô thức giật ngón tay trỏ lên, cử động dù chưa đến một giây nhưng cũng đủ để thu vào tầm mắt.

Trước đây, khi Sơn lan vừa mới trở thành Tiên thứ đầu tiên lọt vào mắt là khung cảnh có dùng cả đời ngao du thiên hạ cũng không thể thấy được, dưới chân được lát đá thạch sáng bóng, nó được mài giũa tỉ mỉ, trau chuốt đến độ phản chiếu cả bầu trời, nàng và những người khác cùng nhau đứng ở giữa sân ngước nhìn lên phía trên cao, nơi các vị Lệnh và Thần Quan đang cùng trò chuyện, đắn đo xem xét sẽ nhận người nào làm đệ tử của mình.

Trong lòng không khỏi lo lắng, Sơn Lan khó khăn nuốt ngụm khí lạnh vào phổi để trấn an mình, ai nấy đều tỏa ra áp khí bức người khiến nàng phải kìm nén run rẩy ở đôi chân.

Hiện tại, Sơn Lan dù không phải đệ tử thân truyền nhưng cũng là đệ tử gần gũi nhất của nàng ta, hành động này chẳng khác nào bán rẻ nàng cho người ngoài chỉ vì Chuông Trói Hồn.

Với tất cả những gì Sơn Lan được dạy thì chỉ vỏn vẹn vài ba từ 'không đủ để học, lấy lòng là cách tốt nhất' thì nàng nghĩ đơn giản thứ đó như một cái chuông để trói yêu quái chứ không nghĩ là vật gì đó có cách dùng khác đặc biệt hơn nữa.

Từ trước đến nay, Thần Quan Lâm Lợi là người có tính cách kỳ quái thậm chí cách đối xử không đúng đắn của nàng ta đối với đồ đệ của mình khiến mọi người có thân phận thấp kém như nàng luôn phải kiên đè và cẩn trọng hết mức có thể để tránh nàng ta để mắt đến, dù cùng là con gái nhưng sự sợ hãi đang dần ăn mòn tâm trí.

Có lần, không, phải nói là rất nhiều lần Sơn Lan chứng kiến cảnh tượng sư tôn cùng đồng môn của nàng làm chuyện khó nói, một lần thì có thể nói nàng ta vô ý nhưng nhiều lần thì chắc chắn là cố ý, thậm chí khi bị phát hiện Lâm Lợi còn hưng phấn đến mức nhếch môi, đáy mắt hiện rõ dục vọng ăn tươi nuốt sống biểu cảm của nàng khi phát hiện ra sư tôn của mình không mảnh vải che thân lăn lộn cùng đồ đệ bất kể nơi đâu trong điện.

Sơn Lan không muốn bầu không khí trở nên khó sử liền tiếp lời giải vây, cho dù trong thâm tâm nàng cũng muốn rời khỏi nơi này nhưng phần lớn nghi ngờ đây là một cái bẫy để ép buộc nàng làm theo mọi ý muốn của nàng ta: "Sư thúc, con vui vì người muốn nhận con làm đệ tử, nhưng sư tôn."

"Được!

Chuyện nhỏ ấy mà, đồ nhi Sơn Lan vui thì ta cũng vui theo.

Về dọn hành lý ngay đi, tránh để sư tôn ngươi chờ lâu."

Lâm Lợi cắt ngang, ngay lập tức đáp ứng yêu cầu của Đại Thần Quan Tuyết Nguyên, khẳng định chắc nịch đồ nhi của mình bây giờ là đệ tử của người khác.

Các đồ đệ khác của nàng ta nghe xong thì cứng đờ người, dường như tất cả người trong điện lúc này chẳng biết sư tôn của mình đang nghĩ cái gì nữa.

Những đồ đệ nhỏ đều cùng lượt giấu kín suy tư trong lòng, sự nghi hoặc tràn ngập khắp ngóc ngách, chẳng ai chúc mừng cũng chẳng ai ganh tị khi được một bước lên đỉnh cao hơn bởi vì Đại Thần Quan Tuyệt Nguyên là một người có vấn đề về thị giác, có người nói nàng bị mù, có người nói nàng vẫn nhìn được nhưng không muốn nhìn những thứ tầm thường, tất cả chỉ là lời nói truyền tai nhau vì nàng là người ít giao du với người khác nên tin đồn cũng chỉ là tin đồn mà thôi, chẳng ai xác minh là sự thật.

Có thể chuyện này tựa như tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, rời hố này sang hố khác, chơi với Thần Quan Lâm Lợi thì cũng giống với nàng ta.

Vậy là ngay giờ đây, Sơn Lan không còn là đệ tử của Thần Quan Lâm Lợi nữa mà là đệ tử của Đại Thần Quan Tuyết Nguyên.

Nàng ta điềm tĩnh cong khoé môi cười: "Đây là trà hoa nhài, nó có mùi rất dịu nhẹ và thanh, hương cũng rất thơm, người uống thấy thế nào."

"Còn nữa..."

Tuyết Nguyên đặt quân con tượng vào ô đen chéo với con vua.

"Chiếu tướng!

Đan dược phải gấp mười."

"Ơ... chuyện này, người đúng là rất giỏi đánh cờ vua, dù có đi nước nào cũng không thể thắng được.

Mang Lê mau đem đan dược đến đây."

Sơn Lan biết được, phải nói là vô cùng hiểu rõ bản chất của Lâm Lợi, nàng ta đắn đo trước sự đòi hỏi vô lý về đan dược chứ không phải vì sự thua cuộc của mình.

Một lần nữa Sơn Lan phải xem xét lại độ quan trọng của Chuông Trói Hồn, đồ vật đó quý giá đến cỡ nào mà lại khiến cho nàng ta thao tâm tổn trí với nó như thế.

Sơn lan không còn cách, khi nãy nàng còn chần chừ muốn nghe điều kiện tiếp theo là gì thì khi biết kết quả chỉ là đan dược đành cúi gằm mặt xuống chấp nhận, giọng nàng vụn vỡ thốt lên rồi rời khỏi điện Tâm Đầu: "Dạ vâng."

Khi Lâm Lợi vừa đặt quân cờ xuống bàn, tay chưa kịp nhắc lên đã bị Tuyết Nguyên bao chọn ngón tay nàng ta trong lòng bàn tay mình.

Không cho đối phương kịp phản ứng, nàng duỗi ngón tay mình xuôi theo từng đốt ngón tay lần lượt kéo từ dưới lên trên một cách chậm rãi, đến đầu ngón tay của Lâm Lợi thì dùng lực vừa đủ xoa nắn vòng tròn nhỏ, hai lớp da cọ xát vào nhau phát ra tiếng quái dị.

Nàng ta sẵn lòng chịu đựng mọi sự xâm lược của Đại Thần Quan, tham lam mơn trớn kẽ tai của người đáp lại.

"Kêu tất cả đệ tử của ngươi ra khỏi đây đi, dặn chúng nói lại với đồ đệ của ta rằng nếu không thấy ta trong điện thì ta đang ở trong kiệu Lưu Phong đợi nàng ta bên ngoài."

Lâm Lợi không thể chờ đợi miếng mỡ này tan ra thêm nữa, nhanh nhanh chóng chóng sai bảo tất cả đệ tử làm theo.

Nàng ta biết Tuyết Nguyên có vấn đề về thị giác nên không thèm che giấu dục vọng của mình liên tục liếm môi, cử chỉ cũng gấp gáp hơn bình thường kéo cánh tay của Đại Thần Quan song với đó là bao trọn eo của người về phía mình, đặt Tuyết Nguyên ngồi lên đùi, vừa vặn ý cảm nhận mùi thơm thoang thoảng mà trước nay nàng ta luôn phải lợi dụng hoàn cảnh để lén lút ngửi lấy.

Cơn thèm khát lên đến đỉnh điểm, Lâm Lợi táo bạo nhúc nhích hông, ngước mặt lên muốn thưởng thức đôi môi đối phương thì tầm nhìn bị một màu đen vàng bao trọn.

Tất cả là một giả dối, Đại Thần Quan dán lá bùa vàng lên mắt của Lâm Lợi, đưa nàng ta vào ảo ảnh sa đọa, cho thấy những gì mà người bị dính bùa muốn thấy nhất.

"Lệnh: Từ bây giờ không được xâm hại bất cứ ai."

Nàng đọc chú, ấn hai ngón tay vào giữa trán.

Sắp đến ngày thăng quan của Lâm Lợi, từ Thần Quan lên Đại Thần Quan, chức càng cao thì quyền càng lớn, chúng đệ tử của nàng ta là người chịu khổ nhiều nhất.

Đi đêm thì có ngày gặp ma, Bề Trên đã biết những việc làm trái với luân thường đạo lý và có tính toán riêng để ra hình phạt thích đáng với Lâm Lợi nhưng ngày đó là sau khi nhận chức, tức là đưa nàng ta lên cao rồi dìm xuống thật sâu, tăng hình phạt cao nhất.

Bề Trên có thể chờ đợi nhưng đệ tử nơi đây làm sao chịu đựng được.
 
Thay Đổi Số Phận
Chương 2


Đã đến lúc phải đi, Sơn Lan đứng trước nơi mình đã gắn bó ba năm cảm xúc như một lần nữa trở về ngày đầu tiên được đến nơi đây cùng các đồng môn khác, cũng là điện tráng lệ, lộng lẫy nuốt trọn con người nhỏ bé bên dưới, cũng là dưới ánh nắng chiều tà mang một màu cam đỏ rực làm ngứa ngáy khắp lòng ngực.

Nàng thở dài, thì thầm luyến tiếc, tự tưởng tượng cảnh đồng môn vẫy tay tạm biệt nàng trong nước mắt: "Đi trước đây, chúc sư thúc sớm ngày vào thiên lao."

Lưu Chuyển là chiếc kiệu có thể bay đến bất cứ nơi đâu của Đại Thần Quan Tuyết Nguyên, có bốn con rối ở bốn góc kiệu và một con rối chính ở cạnh bên chấp hành mệnh lệnh.

Sơn Lan đã thành Tiên được bảy năm và đây là lần thứ hai thấy được kiệu Lưu Chuyển, nàng đứng ngây ngốc bên ngoài ngắm nghía từng hoa văn điêu khắc lên gỗ, vẽ đường nét sắc sảo tạo hồn vào năm con rối thể hiện người tạo ra chiếc kiệu cũng phải nằm ở chức Lệnh trở lên.

Tuyết Nguyên vén tấm khăn với mặt vải thêu chỉ vàng đậm hình bông sen uốn lượn vừa thanh khiết vừa tao nhã lên nói vọng ra: "Vào trong đi."

"Dạ vâng."

Nàng lười biếng dựa người vào gối, tay cầm lấy bánh ngọt trên bàn gỗ, miếng bánh hình bông sen được điểm tô màu hồng nhạt ở phía trên và dưới, vừa để vào miệng liền tan ra: "Từ bây giờ ngươi sẽ tên là Thiên Kha, đại đồ đệ của ta."

"Sư tôn... tại sao người lại chọn con vậy ạ."

Nàng thắc mắc hỏi.

Thiên Kha cố gắng nhìn khuôn mặt của nàng để đoán ý, tuyệt nhiên đối phương như bị mặt liệt nửa buổi trời vẫn không tìm ra chút biểu cảm nào.

Người sư tôn mới này khi nghe xong câu hỏi của nàng cũng im lặng không còn cử động nữa, tay cùng ngừng hành động bóc bánh ăn.

Tình gian lý ngang, cảm thấy không khí ngột ngạt đến mức không thể lưu thông được nữa thì Tuyết Nguyên chép miệng rồi gục mặt xuống.

"Sư Tôn người ngủ à?"

"Hả!

À, à, xin lỗi."

Tuyết Nguyên ngồi dậy, chỉnh lại tà áo, ngại ngùng cầm hộp đan dược lên.

"Ăn đi!"

Thật không ngờ, đã sống 18 năm trên cuộc đời đây là lần đầu tiên Thiên Kha gặp được một người có thể ngủ khi đang trò chuyện cùng người khác.

Nàng bất lực xoa nắn thái dương của mình, lắc đầu bực bội, và vì sao có thể thể hiện sự khó chịu ra mặt vì nàng biết rằng Đại Thần Quan không thể nhìn thấy rõ được như người bình thường nên mới dám làm thế.

Thiên Kha quan sát được nhận thấy nàng ta có thể đi đứng thẳng hàng, còn biết đánh cờ vua và cả cầm bánh ăn không cần người khác phải nắm tay chỉ dẫn những con người thì không nhìn rõ bằng.

Những gì nàng ta làm đều rất kỳ quặc, sợ rằng tên này còn biến thái hơn cả Lâm Lợi nên tình hình trước mắt chắc chắn sẽ là từ chối đối phương.

"Đồ tốt thế này đồ nhi không thể ăn được ạ."

"Lại đây."

Thiên Kha thầm nghĩ: *Đã ngồi đối diện thế này thì còn lại gần thế nào nữa, kiệu cũng vừa đủ hai người nếu mà là lại đây thì chả phải hai người ôm nhau sưởi ấm trong kiệu luôn hay sao?*

"Không nghe ta nói gì hay sao?

Lại đây, ngồi kế bên ta, ta không biết ngươi đang ở đâu nếu ta không thể sờ được."

Quả nhiên điều Thiên Kha nghĩ là đúng.

Nàng cứng ngắc không đành lòng di chuyển đến kế bên sư tôn, vừa mở miệng ra muốn nói gì đó lại ấm ức mím chặt môi mình lại sau cùng không muốn mà thỏ thẻ thốt ra: "Đồ nhi ở đây."

Đại Thần Quan Tuyết Nguyên giơ ngón tay thon dài của mình chạm vào lớp vải trắng thuần của Thiên Kha, lòng bàn tay vuốt ve, lách léo xâm phạm lên khắp cơ thể đối phương.

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Thiên Kha, cô hối hận vì sao lại trở thành tiên, hối hận vì đã chọn Lâm Lợi là sư tôn, hối hận vì không phản kháng trước sự khinh rẻ trao tặng nàng cho Đại Thần Quan, từng chút một sự căm phẫn quay trở về, tràn ngập bộ não bé nhỏ của nàng, tay không ngừng run rẩy, bấu víu vào lớp vải mịn màng đến nhăn nhúm lại vào nhau.

Đại Thần Quan sờ nắn đến xương vai xanh của nàng, cơ thể như bị truyền các tia điện nhỏ khiến vùng da xung quanh vô cùng ngứa ngáy, nàng không khỏi nhún vai một cái, ngón chân bức rức chà xát vào nhau.

Không ngừng lại ở đó, Tuyết Nguyên điều khiển đầu ngón tay kéo một đường từ xương vai xanh lên yết hầu rất nhanh đến góc mặt khiến Thiên Kha không khỏi vội nuốt lấy một ngụm không khí vào phổi, nhịp độ trao đổi không khí cuối cùng cũng ngừng lại, dùng hết sức bình sinh chậm chạp mà từ từ thở hắt ra một hơi dài khi sư tôn chạm vào vành môi của nàng.

Sư tôn nhét một viên đan dược vào miệng người, tiếp đó là hành động không thể phản kháng của Thiên Kha.

"Sư tôn... người!"

Thiên Kha dùng hết sức bình sinh để nói chuyện với đối phương nhưng đối phương là Đại Thần Quan, sức mạnh chênh lệch rất nhiều đối với Tiên, nàng thậm chí còn thua cả Tiên vì không được đào tạo một cách bài bản, phép thuật thì gà mờ, cả câu thần chú còn phải ghi ra giấy mới đọc được.

Lần đầu trao đi nụ hôn, Thiên Kha từ trước đến nay cứ nghĩ nó sẽ có một mùi tanh và nhớp nháp nhưng sự thật không như những gì đã nghĩ, đối phương từng bước chiếm lấy, ép buộc nàng nuốt đan dược, cảm nhận sự ngọt ngào của bánh hoa sen dần dần lấp đầy cả khoang miệng, hương thơm dịu nhẹ chạm vào chồi cảm giác, hòa quyện trên đầu lưỡi, tất cả đều khiến cho lòng ngực liên tục nhấp nhô, vùng dưới nóng ran như có ai đó cào cấu ở bên trong, da thịt rên rỉ.

Thiên Kha để mặc cho cảm tính gào thét, bóp chặt sau đầu sư tôn mình, dùng tay như lược chải làn tóc xoăn mềm mượt rồi nấn ná không muốn rời khỏi lớp da thịt, mùi hương nhẹ của hoa và cả mùi tiên khí thoang thoảng tràn ngập trong kiệu gỗ.

Nàng liếm láp đôi môi nhợt nhạt ấy đến mức ửng hồng vẫn không chịu ngừng lại cho dù sư tôn vùng vẫy, cho dù sư tôn kéo áo cố gắng tách rời khỏi nàng, cho dù khóe mắt đã ngấn nước thì nàng cũng tuyệt nhiên làm ngơ, tất cả càng khiến cơn khát tình bộc lộ rõ ràng hơn nữa.
 
Thay Đổi Số Phận
Chương 3


Rời khỏi kiệu Lưu Phong chưa lâu, Thiên Kha không khỏi ôm mặt ngại ngùng khi nhớ lại cái cảnh sư tôn nằm dưới thân mình, khuôn mặt đẫm nước mắt cùng với gò má bắt đầu đỏ lên từ lúc nào của người càng khiến Thiên Kha rạo rực, nực nội trong người.

Ngay tức khắc, trái tim đập kịch liệt, ngứa ngáy như vạn con kiến cắn xé vô cùng khốn khó không thể đối diện như lúc ban đầu với sư tôn được nữa.

Lý trí bị khống chế, cảm xúc thì hân hoan, nàng sợ rằng mình có thể đã yêu từ lần đầu gặp sư tôn khi vừa mới thành Tiên.

Khung cảnh hiện lên trong tâm trí như vừa trải qua hôm qua, tiên giới thật sự rất đẹp so với chốn nhân gian, bờ tường cao vững chắc tách các khu ra với nhau, trăm hoa đua nở, Thiên Kha đứng giữa rừng hoa, đặt biệt nhất là loài cẩm tú cầu tìm kiếm lối đi đến điện Tâm Đầu chợt hứng lấy ngọn gió mát mang theo mùi hương thanh thoát lôi cuốn khác hẳn với mùi toả ra từ nơi đây, Thiên Kha nương theo ngược chiều gió suy xét phát ra từ đâu.

Cầu được ước thấy, đột ngột cả vùng ngực nặng nề, mặt mày nóng ran khi nhìn thấy Đại Thần Quan từ kiệu Lưu Phong bước xuống đi về phía Thiên Kha, tay người thong thả bắt chéo sau lưng, uyển chuyển lướt ngang qua người nàng, mơ màng mà nhìn theo không rời mắt đến khi bàng hoàng tận mắt chứng kiến Đại Thần Quan đứng cạnh bên Đế Quân thì nàng ngậm ngùi lủi thủi xoay mặt đi chỗ khác.

Dù không đành lòng đi nữa, sự thật tình cảm vừa mới chớm nở của Thiên Kha đã bị mắc kẹt trong những bông hoa cẩm tú cầu đến tận ngày hôm nay.

"Vào đi."

Đại Thần Quan Tuyết Nguyên nói lên."

Vâng ạ."

Thiên Kha có thể dõng dạc chắc chắn rằng nơi này thua xa điện Tâm Đầu.

Quan sát xung quanh thì thấy được nơi đây là một ngọn núi nhỏ, có hai ngôi nhà gỗ một cho sư tôn, một còn lại cho đệ tử nằm cạnh nhau, phía trước nhà có hồ sen lớn còn lại thì không còn gì cả, nếu có chắc là cái xuồng dùng để chèo trên mặt nước.

Nàng không khỏi thở dài, cứ nghĩ là nơi ở của Đại Thần Quan cũng phải cao bằng ngọn núi, tráng lệ và đầy vẻ quy nga, tiên thảo mọc đầy như cỏ dại, linh khí tràn ngập bốn phương, đồ đệ nghiêm túc xếp hàng tập luyện hay ít nhiều cũng phải hơn điện Tâm Đầu dù chỉ một chút, sao hiện thực lúc nào cũng tàn ác vậy này.Bên trong cũng tồi tàn không kém bên ngoài là bao, kiến trúc cổ xưa như xây từ cả nghìn năm trước.

Cũng may, nơi sư tôn sinh sống là trên trời, khác biệt với nhân gian nên chất lượng không xuống cấp, vẫn giữ nguyên như lúc ban đầu nếu không nàng sợ rằng người phải ngủ dưới đống gỗ vụn vỡ nát, tay thì ôm chặt tấm vải bông rát rưới dưới trời đông giá rét.

Thiên Kha bắt đầu sợ rằng sư tôn của mình sống quá lâu phần nhiều thị giác kém không thể theo kịp tốc độ phát triển thế giới bây giờ.
 
Back
Top Bottom