Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)

Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 270



Con gái có năng lực như vậy, Thẩm Dũng trong lòng cũng nảy sinh chút ý niệm.

Hắn sắp xếp cho Thẩm Thiên Ân gả cho lão Chu là vì món tiền sính lễ hai nghìn tệ.

Giờ tiền sính lễ đã bị Thẩm Thiên Ân tiêu hết sạch, dù có đánh chết cô ta cũng không lấy lại được, việc truy cứu xem Thẩm Thiên Ân đã tiêu tiền vào đâu cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Là một tay cờ bạc, Thẩm Dũng thường xuyên tiêu tiền một cách vô cớ, người ngoài không hiểu nhưng hắn rõ như lòng bàn tay.

Tiền đã tiêu rồi thì không cần hỏi han nữa, thay vì hối hận, chi bằng hướng về phía trước, tìm cách kiếm được nhiều tiền hơn.

Là quan lớn nhất Phúc Thủy thôn, gia sản của trưởng thôn có bao nhiêu, Thẩm Dũng cũng có thể đoán được đôi phần.

Không nói đâu xa, chỉ riêng tiền bán trái cây hàng năm, nhà trưởng thôn cũng thu về nhiều nhất.

Nếu Thẩm Thiên Ân có thể gả vào nhà trưởng thôn, chỉ cần vắt kiệt một chút, số tiền thu về chắc chắn không ít hơn hai nghìn tệ sính lễ.

Càng nghĩ càng thấy khả thi, thấy Thẩm Thiên Ân không chỉ dàn xếp được lão Chu mà còn tiếp tục quyến rũ đàn ông, Thẩm Dũng cũng lười cãi nhau với cô ta nữa.

Dưới sự dỗ dành của Thẩm Thiên Ân, hai cha con vì tiền bạc tạm thời đạt được thỏa thuận, tiếp tục sống chung dưới một mái nhà.

Thoáng chốc lại đến mùa hè, lại là thời điểm hái trái cây hàng năm, Thẩm Dũng chưa bao giờ đi hái trái cây, Thẩm Thiên Ân lại càng không muốn đi.

Nhưng với kinh nghiệm từ năm ngoái, năm nay dân làng không cho phép hai cha con họ tiếp tục lười biếng nữa.

Hoặc là đi hái trái cây, kiếm tiền chia đều cho mọi người, hoặc là đừng đến, sau này cũng đừng mong lấy tiền.

Lúc này, cả Thẩm Dũng lẫn Thẩm Thiên Ân đều nhớ đến những ngày có Tú Phân ở nhà.

Nhưng nghĩ đến việc Tú Phân đã bỏ đi không một dấu vết, biết đâu đang sống sung sướng ở đâu đó, trong lòng hai người lại trào lên sự phẫn nộ.

Ngay lúc này, tin tức do Ngô Phương Phương mang về đã lan đến Phúc Thủy thôn.

Khi biết được Tú Phân đã gả cho một ông lão, còn Thẩm Huệ Huệ trở thành một kẻ nói dối trắng trợn, Thẩm Dũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Thẩm Thiên Ân khéo léo hơn Thẩm Dũng, bề ngoài không lộ chút vẻ hả hê nào, nhưng trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm và khoan khoái.

Cô ta tự nhủ, theo dòng thời gian của kiếp trước, lúc này Tú Phân đã bệnh nặng, không còn sống được bao lâu nữa.

Dù là Thẩm Huệ Huệ hay gia đình họ Bạch, ít nhiều cũng phải có động tĩnh gì đó, sao đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.

Thì ra trong lúc cô không hay biết, lại xảy ra biến cố như vậy!

Kiếp này, cô cố tình không theo Tú Phân, để Thẩm Huệ Huệ đi cùng bà ta.

Người rời làng đã thay đổi, sự việc phát triển cũng có chút khác biệt, sự thay đổi này vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được của Thẩm Thiên Ân.

Chỉ là không ngờ, một người như Tú Phân, dưới áp lực cuộc sống, lại sẵn sàng bán rẻ nhan sắc, sống cùng ông lão.

Thẩm Huệ Huệ còn kinh khủng hơn, trở thành một kẻ nói dối tồi tệ đến vậy.

Dù cảm thấy hình ảnh Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ trong lời kể của Ngô Phương Phân vô cùng xa lạ, hoàn toàn khác với nhận thức của cô.

Nhưng con người luôn thay đổi, trở nên tốt đẹp rất khó, nhưng sa đọa lại dễ dàng.

Hơn nữa, từ khi trọng sinh, ngoài việc ở lại Phúc Thủy thôn diễn ra suôn sẻ, mọi chuyện khác của Thẩm Thiên Ân đều không thuận lợi.

Đang cảm thấy phiền não thì biết được Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ còn khổ hơn mình, dù là thật hay giả, cô cũng muốn tin.

Chỉ khi thấy người khác khổ sở, cô mới cảm thấy cuộc sống hiện tại vẫn có thể tiếp tục.

Tâm lý của Thẩm Dũng cũng giống Thẩm Thiên Ân, tuy cách biểu đạt khác nhau nhưng suy nghĩ bên trong lại như một.

Được "tin vui" của Ngô Phương Phương cổ vũ, hai cha con đều có mấy ngày sống thoải mái.

Cho đến khi kết quả thi đại học công bố, tiếp theo đó, chuyên đề về lũ lụt ở Ninh Bình huyện cũng được phát liên tục trên truyền hình...
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 271



Thời điểm này, đời sống giải trí của mọi người chưa phong phú như sau này, với đa số, thú vui lớn nhất mỗi ngày chỉ là đánh bài, xem tivi.

Phúc Thủy thôn chưa có điện, trong làng không xem được tivi.

Nhưng Thẩm Thiên Ân từ rất sớm đã thường xuyên chạy ra khỏi làng xem tivi, giờ mỗi ngày trong làng rảnh rỗi chán chường, tự nhiên lại thường xuyên chạy ra thị trấn.

Nào là "Tân Bạch Nương Tử truyền kỳ", "Tây Du Ký", "Tiểu Lý Phi Đao"... dù đã biết trước cốt truyện nhưng lúc buồn chán xem qua cũng tốt hơn là ở làng hái trái cây.

Ngoài phim truyền hình, chương trình quan trọng nhất trên tivi chính là tin tức hàng ngày.

Kỳ thi đại học vừa kết thúc không lâu, đúng lúc công bố kết quả, hầu hết tin tức đều xoay quanh chủ đề này.

Thẩm Thiên Ân năm nay mới mười sáu tuổi, thi đại học còn lâu, nên khi tivi đưa tin liên quan đến kỳ thi, cô không chú ý lắm, thoáng nghe thấy ba chữ "Thẩm Huệ Huệ" còn tưởng mình nghe nhầm.

Mãi đến khi chuyên đề lũ lụt Ninh Bình huyện được phát sóng, mọi người xung quanh bỗng xôn xao.

"Lại có người cứu hộ nhỏ tuổi như vậy sao!"

"Mới tìm ra năm nay, quá khiêm tốn, giỏi thật đấy!"

"Cứu được rất nhiều người!"

"Từ tỉnh thành đến Phúc Thủy thôn... Phúc Thủy thôn không phải là một ngôi làng nghèo ở thị trấn ta sao?"

"Chuyện này tôi biết, cô ấy là con gái của Thẩm Dũng đó, nghe nói mẹ cô ấy là Tú Phân đã bỏ trốn theo một ông lão sống cuộc đời khổ cực, cô ấy cũng sa đọa, trở thành một kẻ bất hảo... Sao trên tivi lại nói hoàn toàn khác vậy?!"

"Tivi làm sao giả dối được, chắc là thông tin cậu nghe sai rồi?"

"Tôi nghe từ Ngô Phương Phương, đồng nghiệp cũ của mẹ cô ấy mà..." Người đó vừa nói vừa quay đầu, thấy một cô gái giống hệt thiếu nữ trên tivi đứng không xa, lập tức nói, "Thẩm Thiên Ân! Đây là chị song sinh của Thẩm Huệ Huệ, Thẩm Thiên Ân! Cô mau nói cho mọi người biết đây rốt cuộc là chuyện gì đi!"

Thẩm Thiên Ân nhìn chằm chằm vào cô gái trên tivi giống hệt mình nhưng khí chất thanh tú hơn, đầu óc choáng váng, kinh ngạc đến mức đứng hình.

Trong đầu cô hỗn loạn, nào có để ý đến lời nói của người xung quanh, lúc này, những suy nghĩ tạp nham kết tụ lại, cuối cùng chỉ hình thành một ý niệm:
Thẩm Huệ Huệ cũng đã đến Ninh Bình huyện!!

Trên tivi, phóng viên vẫn không ngừng nhấn mạnh vào hành động cứu hộ của Thẩm Huệ Huệ, Thẩm Thiên Ân cắn răng bóp mạnh vào tay mình, cơn đau khiến đầu óc cô tỉnh táo trở lại.

"Bình tĩnh, Thẩm Thiên Ân, cô phải bình tĩnh, sự việc vẫn chưa mất kiểm soát." Thẩm Thiên Ân tự nhủ.

Nhớ lại kỹ càng, kỳ thực kiếp trước, Thẩm Huệ Huệ cũng đã từng đến Ninh Bình huyện.

Lúc đó Thẩm Thiên Ân theo Tú Phân trở về nhà họ Bạch, Thẩm Huệ Huệ ở lại Phúc Thủy thôn ngày ngày dậy sớm thức khuya, lam lũ làm việc đồng áng.

Thẩm Huệ Huệ không có bản lĩnh như cô, không quyến rũ được đàn ông cho tiền, ngày ngày chăm chỉ tham gia lao động hái trái cây ở Phúc Thủy thôn, tự tay mang đi bán.

Trái cây ở thị trấn, huyện không dễ bán, cô ấy mang đến nơi xa hơn để rao bán, kiếp trước khi lũ lụt xảy ra, Thẩm Huệ Huệ cũng bị kẹt lại ở Ninh Bình huyện.

Nhưng, người vận khí không tốt, dù cơ duyên đặt trước mặt cũng vô ích.

Cùng ở Ninh Bình huyện, kiếp trước Hoắc Đình cuối cùng được Tô Tâm Liên cứu, chưa từng nghe hắn nhắc đến ba chữ "Thẩm Huệ Huệ".

Ninh Bình huyện không lớn cũng không nhỏ, nhân duyên giữa người với người thật kỳ diệu, có duyên thì dù thế nào cũng gặp được, vô duyên thì dù đi ngang qua cũng chỉ là người lạ.

Chắc chắn giữa Thẩm Huệ Huệ và Hoắc Đình không có bất kỳ giao thiệp nào, toàn bộ sự việc đều không liên quan đến Thẩm Huệ Huệ.

Kiếp trước như vậy, kiếp này chắc chắn cũng như vậy.

Dù sao năm ngoái ở Ninh Bình huyện, Thẩm Thiên Ân đánh nhau với bà bán bánh màn thầu nhà họ Bạch, đã tận tai nghe bà ta thừa nhận, bà ta phụng mệnh Tô Tâm Liên đến Ninh Bình huyện, làm những việc cần làm...

Về năng lực của Tô Tâm Liên, Thẩm Thiên Ân vẫn hiểu đôi chút.

Ngay cả khi trọng sinh, với kế hoạch chu toàn, cô cũng không chiếm được lợi thế trước mặt Tô Tâm Liên, Thẩm Huệ Huệ đầu óc cứng nhắc kia muốn cướp người từ tay Tô Tâm Liên, đúng là chuyện hoang đường.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên Ân lại nổi giận, nhưng nỗi lo sợ với Thẩm Huệ Huệ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự ghen tị với Tô Tâm Liên.

Chuyện Hoắc Đình từ đầu đến cuối đều không liên quan đến Thẩm Huệ Huệ, còn chuyện cứu hộ lũ lụt...

Kiếp này cô đích thân trải qua thảm họa lũ lụt, tận mắt chứng kiến địa ngục trần gian mới biết nó kinh khủng thế nào.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 272



Bản thân sống sót đã khó, huống chi là cứu người, đó là việc phải đánh đổi bằng mạng sống, Thẩm Thiên Ân chưa từng nghĩ đến, cũng chẳng thèm nghĩ, đối với những lời khen ngợi và vinh dự sau này cũng chẳng chút ghen tị.

Còn thành tích thi đại học...

Thẩm Huệ Huệ học giỏi, cô vốn biết rõ, nhưng học giỏi có ích gì, bằng cấp có thể ăn được không?

Gia tộc giàu có ngay trước mắt không với tới được, lẽ nào thật sự phải dựa vào bằng cấp tự mình phấn đấu mấy chục năm?

Thẩm Huệ Huệ có kiên nhẫn đó, Thẩm Thiên Ân của cô thì không.

Tự lực cánh sinh, sống bằng năng lực của mình, xương sống tuy cứng cỏi, nhưng thời kỳ đẹp nhất của phụ nữ chỉ có mấy năm ngắn ngủi.

Thời điểm đẹp nhất đều dành cho phấn đấu, đợi đến khi có tiền thì đã già nua, đó không phải là cuộc sống Thẩm Thiên Ân mong muốn.

Dù Thẩm Huệ Huệ học giỏi, hay đã đến Ninh Bình huyện, một người phụ nữ như cô ấy cũng không thể trở thành đối thủ của Thẩm Thiên Ân.

Còn Tô Tâm Liên, vận khí quá tốt.

Kiếp trước Hoắc Đình bị cô ta cứu, kiếp này vẫn là cô ta cứu!

Trời xanh thật bất công!

Càng nghĩ càng thấy oan ức, Thẩm Thiên Ân cắn răng tự khuyên mình.

Sự tình đã như vậy, đừng nghĩ nữa.

Bên Hoắc Đình tuy rơi vào tay Tô Tâm Liên, nhưng trong tay cô còn có Phúc Thủy thôn, ngôi làng triệu phú đầu tiên toàn quốc!

Dù không so được với tài sản nhà họ Hoắc, nhưng cũng là một thế lực rất mạnh.

Hiện tại cô đang ở Phúc Thủy thôn, phải nắm bắt thời cơ này!

Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên Ân cũng lười xem tivi nữa, quay người nhanh chóng trở về Phúc Thủy thôn.

Kết quả vừa đến đầu làng đã gặp Lý Thúy Miêu.

Thẩm Thiên Ân lười biếng đã đành, còn ngày ngày bám lấy con trai trưởng thôn, Lý Thúy Miêu sớm đã thấy cô không thuận mắt.

Tưởng rằng Thẩm Thiên Ân trốn đi trốn tránh mình, không ngờ vừa đến đầu làng đã chạm mặt.

Lý Thúy Miêu cười lạnh một tiếng, lập tức ném một sọt ngô lớn trước mặt Thẩm Thiên Ân.

"Tiểu thư không hái được trái cây, bóc ngô chắc không khó. Muốn nhận phần của làng năm nay thì phải làm việc, bằng không những lợi ích của làng, hai cha con đừng mong động vào!"

"Đúng đấy!"

"Chỉ biết lười biếng!"

"Không hiểu con trai trưởng thôn thích cô ta ở điểm nào!"

"Nhìn cái vẻ mê hoặc đó kìa!!"

Nếu là trước đây, Thẩm Thiên Ân sẽ châm chọc đáp trả rồi quay đi.

Đừng nói bóc ngô, chạm vào cô còn thấy bẩn.

Nhưng Thẩm Thiên Ân vừa bị đả kích, tâm trạng đang rối bời.

Nhìn ánh mắt khinh ghét của mọi người xung quanh, nghĩ đến việc mình còn phải ở Phúc Thủy thôn nhiều năm nữa, sau này còn phải chia phần lợi ích với dân làng, lúc này chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

"Giận dữ cái gì, tôi bóc là được rồi..."

Thẩm Thiên Ân vừa nói vừa cúi xuống, dùng ngón trỏ và ngón cái nhặt một bắp ngô lên, từ từ bóc.

Lớn lên ở nông thôn, Thẩm Thiên Ân đã từng thấy người khác bóc ngô.

Nhìn những người nông phu làm việc, một cái véo một cái kéo, vỏ ngô đã lột ra, dùng kéo khuấy một cái, hạt ngô rơi lả tả, Thẩm Thiên Ân tưởng mình cũng có thể làm đơn giản như vậy, đến khi tự tay làm mới phát hiện mệt hơn tưởng tượng nhiều!

Bóc một bắp ngô không khó, khó là bóc hết bắp này đến bắp khác, vô tận...

Bóc đến cuối cùng, hai tay cô đau nhức khó chịu, móng tay gần như bật ra...

Mỗi khi không chịu nổi, nghĩ đến những chuyện kiếp trước, nghĩ đến Thẩm Huệ Huệ đang nổi bật trên tivi, nghĩ đến Tô Tâm Liên vận khí nghịch thiên, Thẩm Thiên Ân lại cắn răng chịu đựng.

Chỉ vài năm thôi, cô nhất định phải vượt qua.

Dù là Thẩm Huệ Huệ hay Tô Tâm Liên, cứ tận hưởng vinh quang trước mắt đi, gia tộc giàu có sớm muộn cũng phá sản, không ai có kết cục tốt đẹp, đợi khi Phúc Thủy thôn phát tài, chính là ngày Thẩm Thiên Ân xuất đầu lộ diện!

Trong biệt thự họ Bạch tại kinh đô.

Chiếc bàn dài hình chữ nhật tập trung gần như toàn bộ thành viên gia tộc họ Bạch, chỉ trừ Bạch Họa vắng mặt. Ngay cả Bạch lão phu nhân Kỷ Thư Hoa - người thường xuyên đau ốm ít khi xuất hiện, cũng hiện diện ở vị trí chủ nhân.

Đây là lần quây quần đông đủ nhất của gia tộc họ Bạch kể từ sau dịp Tết Nguyên Đán.

Tuy nhiên, bầu không khí trên bàn ăn lúc này không mấy dễ chịu.

Sự việc lộ đề thi tốt nghiệp sau nhiều ngày điều tra cuối cùng cũng đã có kết luận.

Hóa ra vụ rò rỉ đề thi năm nay còn liên quan đến thí sinh tại kinh đô.

Sau sự cố ở trường S, các giáo viên từ nhiều trường đại học đã hợp tác soạn đề, tổ chức một kỳ thi thử bí mật.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 273



Cách làm này khá phổ biến, hầu hết các trường trên cả nước đều tiến hành kiểm tra học sinh trước kỳ thi chính thức.

Vấn đề nằm ở chỗ kinh đô là trung tâm kinh tế chính trị, nơi tụ hội nhiều nguồn lực. Không ít giảng viên đại học không chỉ giảng dạy mà còn tham gia biên soạn đề thi tốt nghiệp.

Không biết do sơ suất hay cố ý, trong quá trình thi thử, một số câu hỏi từ đề thi chính thức đã bị đưa vào đề thi thử.

Nghĩa là, tất cả học sinh tham gia kỳ thi thử không chỉ được tiếp xúc trước với đề thi, sau khi thi còn được giáo viên giải đáp. Ngay cả học sinh kém nhất, chỉ cần chú ý nghe giảng, đều có thể nắm vững những câu hỏi lẽ ra chỉ xuất hiện trong đề thi chính thức.

Việc này nếu không bị phát hiện thì thôi, một khi bị tố cáo, đó sẽ là vấn đề nghiêm trọng.

Trước thềm kỳ thi, sau khi nhận được đơn tố cáo nặc danh, cảnh sát lập tức thành lập nhóm điều tra. Tất cả người liên quan đều bị đưa về đồn thẩm vấn.

Học sinh các trường tuy không bị bắt giữ nhưng ít nhiều đều bị ảnh hưởng.

Trước ngày thi quan trọng gặp phải sự cố như vậy, nhiều học sinh hoang mang, phụ huynh cũng không ngừng phàn nàn.

Tưởng rằng kỳ thi thử là đặc quyền của học sinh đại học, ai ngờ lại mang đến rủi ro lớn như thế.

Ngược lại, những học sinh không tham gia kỳ thi thử như học sinh trường S hoàn toàn không biết gì.

Thẩm Huệ Huệ thậm chí chỉ phát hiện ra đề thi bị lộ sau khi nghe hiệu trưởng trường S thông báo, khi cô đã hoàn thành môn Toán.

Tệ hơn nữa, đề Toán đã được thay bằng đề dự phòng, độ khó tăng vọt.

Thẩm Huệ Huệ thi tại tỉnh lỵ Nam tỉnh, nơi học sinh không gặp bất kỳ xáo trộn nào, nhìn đề Toán như vậy đều cảm thấy tuyệt vọng.

Học sinh kinh đô biết nội tình, nhìn đề khó lại càng thêm bất an. Sau khi thi xong, nhiều em gục ngã, có học sinh thậm chí ngất tại chỗ, không thể tham gia hai ngày thi tiếp theo.

Tóm lại, ba ngày thi tốt nghiệp với đa phần học sinh kinh đô chẳng khác nào một cực hình.

Gia tộc họ Bạch và họ Tô đặt nhiều kỳ vọng vào Tô Chí Vũ. Biết chuyện này, ai nấy đều lo lắng, cử người đại diện đến thăm hỏi.

Tô Chí Vũ cũng nhân cơ hội than vãn, kể lể mình đã nỗ lực ôn thi vất vả thế nào, suýt nữa bị những chuyện ngoài luồng hủy hoại tương lai.

Vừa kể khổ, Tô Chí Vũ vừa tranh thủ đòi hỏi nhiều đặc quyền.

Trong thời điểm then chốt, ai dám phản đối, đành chiều theo mọi yêu cầu của cậu ta.

Rắc rối nảy sinh khi Bạch Kỳ dẫn theo con trai út đến thăm Tô Chí Vũ. Mấy người lớn ngồi phòng khách trò chuyện, để lũ trẻ tự do chơi đùa.

Không hiểu sao con trai út của Bạch Kỳ lại lẻn vào phòng Tô Chí Vũ, không chỉ mở máy tính chơi game, bật loa hết cỡ, còn lôi ra mấy đĩa phim người lớn.

Thế là xong, mọi người đều biết Tô Chí Vũ những ngày ôn thi chỉ ru rú trong phòng chơi game, xem phim đen.

Những lời than vãn và an ủi trước đó, dưới tiếng nhạc game, trở nên vô cùng lố bịch.

Trong không khí ngượng ngùng, Bạch Cầm là người đầu tiên bộc lộ sự bất mãn.

Hôm nay tuy không phải buổi họp mặt chính thức, nhưng để bày tỏ sự quan tâm đến kỳ thi của Tô Chí Vũ, cả hai gia tộc đều cử người có vai vế đến thăm.

Họ Bạch cử trưởng tử Bạch Kỳ, họ Tô cũng cử trưởng tử.

Hai nhà tụ họp, tập trung vào Tô Chí Vũ, đáng lẽ là dịp để cậu ta tỏa sáng.

Mọi người tán dương, an ủi, Tô Chí Vũ vui vẻ thì những ngày thi sau cũng thuận lợi hơn.

Ai ngờ con trai út của Bạch Kỳ lại vô ý đến thế, gây ra chuyện này khiến Tô Chí Vũ mất mặt. Nếu Tô Chí Vũ buồn bã ảnh hưởng đến kết quả thi thì sao?!

Bạch Kỳ nghe xong chỉ muốn bật cười.

Nếu Tô Chí Vũ ngày ngày đóng cửa ôn thi, con trai út của anh làm hỏng vở bài tập thì anh sẵn sàng cúi đầu xin lỗi.

Nhưng xem cậu ta mở thứ gì ra, game đạt level max, đĩa phim in hình phụ nữ gợi cảm. Ngày ngày xem mấy thứ này, phụ huynh không đánh không mắng đã là may, giờ còn đổ lỗi cho anh?

Bạch Kỳ vốn không ưa Bạch Cầm, nào chịu nhường nhịn, lập tức mỉa mai lại.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 274



Bạch Cầm mất mặt trước cả họ Tô lẫn họ Bạch, tức giận đến mức lớn tiếng cãi nhau với Bạch Kỳ.

Cuối cùng Tần Thao không nhẫn nại nổi, kéo hai người ra, rồi lần lượt tiễn khách về.

Sau lần bất hòa đó đến giờ, Bạch Cầm và Bạch Kỳ vẫn chưa làm lành.

Hôm nay Bạch Khải Trí đứng ra tổ chức buổi họp mặt gia đình, hai người mới tạm gác hiềm khích, ngồi chung một bàn.

Ngoại trừ Bạch Họa đang ốm không thể đến, tất cả đều tụ họp đông đủ. Lý do Bạch Khải Trí làm vậy rất đơn giản: hôm nay là ngày công bố điểm thi.

Nếu Tô Chí Vũ thi tốt, Bạch Cầm sinh được đứa con giỏi giang, Bạch Kỳ dù có lý hay không cũng phải xin lỗi Bạch Cầm và Tô Chí Vũ.

Còn nếu Tô Chí Vũ thi không tốt...

Cả họ Bạch lẫn họ Tô đều kỳ vọng vào Tô Chí Vũ, đây là đứa trẻ học giỏi nhất trong thế hệ con cháu hai nhà. Bạch Khải Trí thực lòng không muốn nghĩ đến kết quả xấu.

Căn phòng ăn rộng lớn, cả bàn người ngồi quây quần nhưng im phăng phắc, chẳng chút không khí náo nhiệt.

Bạch lão phu nhân Kỷ Thư Hoa đã lâu không gặp con cháu, thấy mọi người mặt mũi ủ rũ, trong lòng sinh nghi.

Bà sức khỏe không tốt, lâu rồi không đảm đương việc nhà, cũng không tiện hỏi thẳng, bèn gọi quản gia đến bên, khẽ hỏi dò gần đây ngoài chuyện thi cử còn xảy ra chuyện gì khác.

Quản gia nghe vậy, liếc nhìn Bạch Khải Trí, lắc đầu nhẹ.

Nói đến chuyện mới xảy ra gần đây thì nhiều vô kể.

Lùi lại một năm, chuyện chân giả thiên kim, tiệc mừng thọ, Lý Quốc Kiệt... từng chuyện đều là đại sự.

Gần đây hơn, Tô Chí Vũ chơi game xem phim đen, không chịu ôn thi khiến Bạch Kỳ và Bạch Cầm xung đột.

Tô Chí Vũ năm nay mười tám tuổi, ở cái tuổi này con trai động lòng xuân, tò mò về mấy chuyện đó cũng là bình thường.

Chỉ là người Hoa vốn kín đáo, chuyện này xem lén thì thôi, đem ra ánh sáng thì quả thực quá xấu hổ.

Những chuyện này, bất kể là chuyện nào cũng không thể nói với Kỷ Thư Hoa, nếu kích động đến bà thì không hay.

Làm quản gia nhà họ Bạch, tự nhiên phải có bản lĩnh. Dù không tiện nói hết sự thật với lão phu nhân, nhưng quản gia cũng chọn lọc vài chuyện có thể kể để giải thích.

Như chuyện lộ đề thi ảnh hưởng tâm lý học sinh...

Chuyện thi cử ồn ào đến mức này, báo chí truyền hình đều đưa tin, Kỷ Thư Hoa tự nhiên cũng nghe phong thanh.

Sự việc này quả thực nghiêm trọng, không trách mọi người đến hôm nay vẫn tâm trạng không tốt.

Quản gia nói khẽ: "Bây giờ sắp đến giờ công bố điểm rồi, mọi người trong lòng đều căng thẳng, đợi một lát nữa kết quả ra thì sẽ yên tâm."

Kỷ Thư Hoa gật đầu.

Đúng lúc này, tiếng phát thanh viên từ tivi vang lên.

Bạch Khải Trí là người làm kinh doanh, ngày thường thích xem tin tức nhất.

Chỉ có nắm bắt động thái dân sinh, mới có thể chính xác nắm bắt thị trường.

Dưới ảnh hưởng của Bạch Khải Trí, tất cả người sống trong nhà họ Bạch đều quen lấy kênh tin tức làm nhạc nền.

Lúc này, một phóng viên đang đứng trước cổng trường ở Nam tỉnh, hào hứng phỏng vấn nhân vật anh hùng trong trận mưa lũ ở huyện Ninh Bình.

Giọng phóng viên quá phấn khích, lập tức tràn ngập cả phòng ăn.

Bạch Cầm đang lo lắng chuyện điểm thi của Tô Chí Vũ sắp công bố, tâm trạng bực bội, đột nhiên nghe thấy giọng nói hào hứng như vậy, lập tức tỏ ra khó chịu: "Trận mưa lũ đó qua một năm rồi còn gì, sao cứ phát mãi không thôi, không có cái gì mới hơn sao."

Vừa dứt lời, phóng viên trên tivi như đáp lời, cầm micro nói: "Thoáng cái đã một năm kể từ trận mưa lũ, những thí sinh được cứu năm đó, năm nay cũng đã tham gia kỳ thi tốt nghiệp tại Nam tỉnh. Điều bất ngờ hơn nữa là tại trường thi, chúng tôi còn gặp được một nhân vật năm xưa tìm mãi không thấy."

"Đó chính là tiểu anh hùng trong lời kể của người dân Ninh Bình, người tham gia cứu hộ nhưng chưa từng lộ diện, mãi đến hôm nay mới tình cờ được phát hiện - tiểu bác sĩ Thẩm."
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 275



"Hóa ra tiểu bác sĩ Thẩm tên thật là Thẩm Huệ Huệ, mùa hè năm ngoái, cô từ tỉnh lỵ Nam tỉnh lên đường đến thôn Phúc Thủy, đi ngang Ninh Bình thì gặp mưa lớn. Khi đó mới mười lăm tuổi, Thẩm Huệ Huệ kiên quyết gia nhập đội cứu hộ. Sau khi nguy hiểm ở Ninh Bình qua đi, Thẩm Huệ Huệ lặng lẽ rời đi, không để lại bất kỳ thông tin cá nhân hay tư liệu hình ảnh nào, khiến chúng tôi tìm kiếm vô vọng suốt thời gian dài, mãi đến hôm nay mới tình cờ phát hiện cô tại trường thi."

"Xin hỏi Huệ Huệ, em có biết mọi người suốt một năm qua đều đang tìm em không?"

Phóng viên vừa nói vừa đưa micro sang bên, đồng thời máy quay lia sang, khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ hiện lên trên màn hình.

"Em rất xin lỗi, em không hề biết chuyện này. Lúc đó mẹ em rất lo lắng, em vội về gặp bà ấy, không nghĩ lại có nhiều người nhớ đến em như vậy." Thẩm Huệ Huệ hơi ngại ngùng nói, "Không lâu sau, em theo mẹ đến kinh đô học, suốt một năm qua chỉ chú tâm vào việc học, cũng không để ý đến tin tức liên quan, thực sự rất xin lỗi."

Thẩm Huệ Huệ nhắc đến mẹ mình, ống kính tự nhiên lia rộng hơn, Tú Phân đứng cạnh cô cũng lọt vào khung hình.

Trên màn hình hiện lên tên của Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ.

Hai mẹ con đứng cạnh nhau, sở hữu nét mặt giống nhau, một người rực rỡ thanh nhã, một người thanh tú dịu dàng, thể hiện hoàn hảo vẻ đẹp của cùng một khuôn mặt ở những độ tuổi khác nhau, khiến người xem phải trầm trồ.

Kỷ Thư Hoa sửng sốt, không ngờ lại thấy Tú Phân và con gái trên tivi.

Lần cuối gặp Tú Phân là trước Tết, còn Thẩm Huệ Huệ thì đã lâu hơn, Kỷ Thư Hoa chỉ gặp cô một lần duy nhất ở bãi đỗ xe ngầm Chức Tinh Viên.

Một năm không gặp, Thẩm Huệ Huệ cao hơn hẳn, năm ngoái còn nhuộm vẻ trẻ con như học sinh tiểu học, năm nay đã mang chút ngọt ngào của thiếu nữ.

Tú Phân vẫn như xưa, dịu dàng đằm thắm, thấy ống kính quay mình, còn hơi e thẹn.

Mỹ nhân ngại ngùng càng tôn lên nhan sắc lộng lẫy, nhiếp ảnh gia rõ ràng cũng rất ưu ái hai mẹ con, giữ ống kính lâu trên người họ, mãi đến khi phóng viên lên tiếng mới chuyển cảnh quay trở lại.

Nhìn thấy khuôn mặt hơi phong trần của phóng viên, Kỷ Thư Hoa lập tức tỉnh táo lại.

Lần đầu gặp Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ là khi bà trốn Bạch Khải Trí ra ngoài, suýt gặp nạn ở bãi đỗ xe, chuyện này đến giờ bà vẫn giấu Bạch Khải Trí.

Như người ta nói, một lời nói dối cần hàng trăm lời nói dối khác để che đậy. Vì lần gặp đầu tiên phải giấu giếm, nên những lần gặp sau, Kỷ Thư Hoa cũng không chủ động nói với Bạch Khải Trí về người bạn nhỏ mà bà vô cùng yêu quý.

Vừa rồi bà thất thái rất rõ ràng, không biết có khiến ai nghi ngờ không.

Kỷ Thư Hoa liếc nhìn xung quanh, kỳ lạ thay, tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn tivi, biểu cảm của họ thậm chí còn kinh ngạc hơn bà.

Kỷ Thư Hoa cảm thấy có gì đó kỳ quặc, nhưng nhất thời không phát hiện ra.

Thấy mọi người đều dán mắt vào tivi, Kỷ Thư Hoa lại quay đầu nhìn lại.

Đoạn phỏng vấn vừa rồi được quay từ khi Thẩm Huệ Huệ đi thi, giờ đã kết thúc, hình ảnh chuyển về phát thanh viên.

Hóa ra điểm nhấn của phóng sự này không chỉ vì trận mưa lũ Ninh Bình, mà còn vì Thẩm Huệ Huệ là thí sinh năm nay.

Thời gian công bố điểm thi ở các khu vực khác nhau, Nam tỉnh sớm hơn kinh đô một chút. Phát thanh viên nhận được tin mới nhất, lập tức hào hứng thông báo trên truyền hình.

Mười lăm tuổi, Thẩm Huệ Huệ tham gia cứu hộ Ninh Bình rồi nhanh chóng rời Nam tỉnh đến kinh đô học.

Mười sáu tuổi, Thẩm Huệ Huệ trở về Nam tỉnh, tham gia kỳ thi tốt nghiệp năm nay.

Giờ đây, kết quả thi đại học tỉnh Nam đã được công bố, Thẩm Huệ Huệ với thành tích xuất sắc 719 điểm đã giành vị trí Á khoa khối Khoa học Tự nhiên của tỉnh.

Xuất thân từ nông thôn, từ nhỏ không được hưởng nền giáo dục tốt, không chỉ trẻ tuổi mà còn học giỏi, quan trọng hơn là có tấm lòng nhân hậu và sự bình thản không bị ảnh hưởng bởi danh lợi.

Một học sinh như vậy không phải năm nào cũng có.

Vì vậy, kênh tin tức toàn quốc đã dành ra vài phút để đưa tin về cô, mong muốn cả nước biết đến tấm gương học sinh xuất sắc này.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 276



Vừa giới thiệu những thành tích của Thẩm Huệ Huệ, người dẫn chương trình không giấu được sự yêu mến khi nhắc đến cô.

Nhìn nụ cười của Thẩm Huệ Huệ trên TV, cả gia đình họ Bạch có cảm giác như đang mơ, không tin vào mắt mình.

Cô gái trong TV kia là Thẩm Huệ Huệ?

Lẽ ra phải là người của gia đình họ Bạch, Thẩm Huệ Huệ?

Ai có thể ngờ rằng cô gái từ nông thôn ngày nào, chỉ trong một năm ngắn ngủi, lại có thể đạt đến đỉnh cao như vậy!

Anh hùng nhỏ huyện Ninh Bình, Á khoa tỉnh Nam… Bất kỳ danh hiệu nào cũng là vinh dự lớn, đủ để tự hào cả đời.

Thẩm Huệ Huệ lại cùng lúc có được cả hai.

Quan trọng hơn, cô mới chỉ 16 tuổi!

16 tuổi, thi cùng những thí sinh 18-19 tuổi, nhưng vẫn xuất sắc vượt lên, được chính quyền công nhận và tôn vinh. Phải tài năng đến mức nào mới làm được điều này?!

Đây chẳng phải là thiên tài học tập mà gia đình họ Bạch bao năm mong đợi sao?!

Trong số mọi người, Bạch Cầm là người phản ứng nhanh nhất. Không đợi người dẫn chương trình nói xong, cô vội đứng dậy cầm điều khiển, lập tức chuyển kênh.

Mọi người đang xem, Bạch Cầm đột nhiên chuyển kênh khiến tất cả đều quay sang nhìn cô.

Bạch Cầm không ngờ lại thấy Thẩm Huệ Huệ trên TV, và nội dung tin tức lại là những điều này.

Người khác chỉ kinh ngạc, còn Bạch Cầm ngoài kinh ngạc còn tràn ngập ghen tị, hận thù.

Là "giả tiểu thư", cô và Tú Phân vốn dĩ đã đối lập.

Tú Phân càng khổ, cô càng sung sướng; Tú Phân càng thoải mái, ngày tốt đẹp của cô sẽ chấm dứt!

Nỗi sợ hãi và bất an trong lòng Bạch Cầm vượt xa mọi người. Thấy mọi người đều nhìn mình, cô lau mồ hôi tay, gượng bình tĩnh nói: "Tin tức tỉnh Nam có gì hay đâu, sắp công bố điểm thi đại học ở Kinh đô rồi, xem tin Kinh đô đi."

Thẩm Huệ Huệ có hộ khẩu ở tỉnh Nam, cứu người ở huyện Ninh Bình, thi đại học ở tỉnh Nam, đạt Á khoa, tỉnh Nam tất nhiên sẽ tận lực tuyên truyền cô.

Kinh đô chẳng liên quan gì đến cô, không thể nào lại thấy Thẩm Huệ Huệ nữa chứ?

Á khoa tỉnh Nam đúng là giỏi, nhưng chỉ cần Chí Vũ cũng đạt thành tích tốt, giành Á khoa Kinh đô, thậm chí Trạng nguyên, cô sẽ không phải lo nữa.

Nghĩ vậy, Bạch Cầm bấm tiếp, dừng lại ở kênh truyền hình Kinh đô.

Hôm nay Kinh đô công bố điểm, mọi người đều đang chờ đợi. Người dẫn chương trình cũng đang bàn luận về chủ đề này.

Bạch Cầm thấy vậy, lập tức yên tâm ngồi xuống.

Nhưng vừa ngồi xuống, cô đã nghe người dẫn chương trình nói: "Còn 20 phút nữa là công bố điểm thi Kinh đô, giờ mời mọi người cùng lắng nghe chia sẻ từ các hiệu trưởng trường học..."

Lời vừa dứt, hình ảnh chuyển cảnh, khuôn mặt vui vẻ của Hiệu trưởng Chung trường S xuất hiện.

Theo thông lệ, những trường tốt như trường A thường được phỏng vấn trước.

Xong xuôi, nếu còn thời gian, mới đến các trường bình thường như trường S để lấp đầy.

Nhưng năm nay, mấy trường tốt ở Kinh đô dính vào scandal lộ đề thi, các hiệu trưởng đều tránh né, không bị bắt thẩm vấn đã là may, làm sao dám lên TV?

Trường tốt không dám nhận phỏng vấn, đành phải tìm xuống dưới.

Dù vậy, trường S cũng không phải là lựa chọn đầu tiên, nhưng trường S may mắn có được Thẩm Huệ Huệ - Á khoa tỉnh Nam, anh hùng nhỏ huyện Ninh Bình.

Ngay cả kênh tin tức toàn quốc cũng làm chuyên đề về Thẩm Huệ Huệ, truyền hình Kinh đô tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội này.

Chuyện lộ đề không tiện nhắc đến, nhưng chuyện vui thì phải tận hưởng.

Tỉnh Nam nói Thẩm Huệ Huệ là người tỉnh Nam, lớn lên ở tỉnh Nam; Kinh đô cũng không chịu thua, khẳng định thành tích của cô là nhờ học tập một năm ở Kinh đô.

Đặc biệt là Hiệu trưởng trường S, ra sức tô vẽ cho trường mình.

Nào là ban đầu các trường khác không nhận Thẩm Huệ Huệ vì cô không có hộ khẩu Kinh đô, nhưng trường S không bỏ lỡ nhân tài...

Nào là Thẩm Huệ Huệ không chỉ cứu người ở Ninh Bình, mà còn từng cứu một bạn học ở trường S...

Nào là hiệu trưởng và giáo viên luôn tin tưởng cô, đồng hành cùng cô về tỉnh Nam dự thi, và cô cũng không phụ lòng mong đợi...
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 277



Càng nói càng phấn khích, mặt mày hớn hở, như muốn khắc lên trán dòng chữ "Thẩm Huệ Huệ là học sinh trường S".

Bạch Cầm không ngờ Thẩm Huệ Huệ lại "ám ảnh" đến mức này, chuyển sang kênh Kinh đô vẫn nghe tên cô.

Cô định đứng dậy chuyển kênh lần nữa, thì Bạch Khải Trí lạnh lùng nói: "Giờ ăn cơm đi lại lăng xăng làm gì, không muốn ăn thì ra phòng khách nghỉ ngơi, đừng làm phiền người khác."

Bạch Cầm nghe vậy mới nhớ họ đang ăn tối.

Nhưng giờ cô nào có tâm trạng ăn uống, tai vẫn văng vẳng tiếng "Thẩm Huệ Huệ". Buổi phỏng vấn của Hiệu trưởng trường S còn dài hơn cả chuyên đề về cô, nói hết chuyện này đến chuyện khác, thậm chí hy vọng giúp Thẩm Huệ Huệ giành danh hiệu học sinh xuất sắc. Bạch Cầm nghe mà bụng dạ sôi lên, tức đến no luôn.

Hai mươi phút khó khăn nhất cuộc đời cuối cùng cũng qua đi, kết quả thi đại học chính thức được công bố.

Tô Chí Vũ làm bài Toán không tốt, mất bình tĩnh, không đạt nổi 600 điểm, chỉ được hơn 500 điểm.

Bạch Cầm nghe xong, mặt trắng bệch.

Cùng là khối Khoa học Tự nhiên, Thẩm Huệ Huệ hơn 700 điểm, Tô Chí Vũ hơn 500 điểm... khoảng cách này quá lớn!

May mắn duy nhất là Thẩm Huệ Huệ có hộ khẩu tỉnh Nam, không tham gia xếp hạng ở Kinh đô.

Năm nay, học sinh Kinh đô chịu nhiều ảnh hưởng, đa số làm bài không tốt. Nếu mọi người đều kém, Tô Chí Vũ vẫn còn hy vọng?

Nghĩ vậy, Bạch Cầm chăm chú nhìn TV.

Khi mọi người nhận được điểm thi, người dẫn chương trình cũng công bố danh sách top 10.

Trong thời khắc quan trọng này, họ không giấu giếm, trực tiếp đọc tên và điểm số của top 10.

709, 708, 708, 707...

Bạch Cầm thấy top 10 không ai dưới 700 điểm, lòng như lửa đốt.

Không phải trước kỳ thi xảy ra sự cố, nhiều học sinh bị ảnh hưởng, không thể đạt điểm cao sao?

Tại sao top 10 Kinh đô không ai dưới 700 điểm?!

Làm sao có chuyện này?!

Điều khiến Bạch Cầm không thể chấp nhận hơn là sau khi công bố top 10, người dẫn chương trình lại quay về chủ đề Thẩm Huệ Huệ.

Đề thi Kinh đô và tỉnh Nam giống nhau, Thẩm Huệ Huệ đạt 719 điểm, cao hơn thủ khoa Kinh đô 10 điểm.

Nếu cô thi ở Kinh đô, chắc chắn đã là Trạng nguyên năm nay.

Thẩm Huệ Huệ, Thẩm Huệ Huệ, lại là Thẩm Huệ Huệ, không nhắc đến cô thì không biết nói gì sao?!

Nhìn một loạt điểm số trên 700, Bạch Cầm không kìm được nữa.

Mọi người đều không giảm sút, đều đạt trên 700 điểm, chỉ có con trai cô, chăm chỉ học hành, lại chỉ được hơn 500 điểm...

Lẽ nào trời không có mắt?!

"Giả hết, tất cả đều là giả! Chắc chắn họ gian lận!" Bạch Cầm gào lên trong phẫn nộ. "Không phải đề thi bị lộ sao? Tôi nghĩ không phải lộ cho học sinh bình thường, mà là lộ thẳng cho những người này! Nếu không, đề Toán năm nay khó như vậy, làm sao họ có thể đạt điểm cao như thế?!"

"Ông hiệu trưởng trường S kia, mặt mày gian xảo, nhìn đã biết không phải người tốt. Dưới sự quản lý của ông ta, trường học còn xảy ra chuyện học sinh yêu đương sớm, mang thai rồi tự tử. Việc ăn cắp đề thi chắc chắn cũng làm được, bằng không làm sao Thẩm Huệ Huệ có thể đạt thành tích tốt như vậ—"

"Bạch Cầm!"

Bạch Cầm chưa nói xong, người đầu tiên ngắt lời cô chính là Bạch Khải Trí.

"Kém người là sự thật, cứ thẳng thắn thừa nhận đi, nói linh tinh làm gì, có chấm dứt được không?" Bạch Khải Trí nhíu mày.

Bạch Cầm sững sờ, không ngờ trong tình huống này, Bạch Khải Trí lại mắng mình trước mặt mọi người.

Tô Chí Vũ làm bài không tốt, chuyện nghiêm trọng như vậy, Bạch Khải Trí không cùng cô tìm ra sự thật gian lận, lại còn quát mắng cô?!

Bạch Kỳ và Bạch Thư thấy Bạch Cầm giận đến biến sắc, liếc nhau lắc đầu.

Bạch Cầm đúng là tức đến mất lý trí, quên mất trong phòng còn có Kỷ Thư Hoa.

Chuyện của Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, gia đình họ Bạch chưa ai nói với Kỷ Thư Hoa. Nếu Bạch Cầm lỡ lời, làm bà tức giận thì sao?

Nhưng nếu sự thật bị phơi bày, Bạch Cầm có phải ra đi, nhường chỗ cho Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ trở về không?
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 278



Hồi tiệc mừng thọ năm ngoái gặp Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, Bạch Kỳ và Bạch Thư tưởng họ cùng phe với Tú Phân, nên rất ghét họ.

Sau đó, hai người bàn lại mới vỡ lẽ, nhận ra mình bị Bạch Cầm lợi dụng.

Dù biết mình oan cho Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, nhưng Bạch Kỳ và Bạch Thư không hề cảm thấy áy náy.

Bởi họ không có tình cảm gì với hai người này, thêm hai người về chỉ tranh giành tài sản, tốt nhất là đừng trở lại.

Vì vậy, từ sau tiệc mừng thọ, dù biết Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đang ở Kinh đô, họ cũng chẳng tìm gặp.

Nhưng tin tức vừa rồi đã khiến họ chấn động.

Thẩm Huệ Huệ đã thể hiện tiềm năng và tài năng phi thường, ngay cả tin tức quốc gia cũng không ngớt lời khen ngợi. Gia đình họ Bạch còn gì để chê?

Bạch Kỳ và Bạch Thư dù sao cũng là người nhà họ Bạch, khát khao nhân tài học tập cũng giống Bạch Khải Trí.

Tiếc rằng, do một nhầm lẫn, Thẩm Huệ Huệ không lớn lên trong gia đình họ Bạch.

Nếu được nuôi dưỡng từ nhỏ, họ đã yên tâm.

Giờ đã 16 năm sống bên ngoài, muốn kiểm soát lại càng khó...

Bạch Kỳ thoáng nghĩ đến nhiều điều, nhưng những chuyện đó còn xa vời. Anh không nghĩ thêm, mà nhìn Bạch Cầm nói: "Bạch Cầm, em quên giáo dục của cha rồi sao? Dù gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh. Chí Vũ chỉ thi không tốt một chút, không phải không có đại học để học."

Bạch Thư cũng nói: "Những biến cố hay sự cố chỉ ảnh hưởng đến kẻ tầm thường. Thiên tài thực sự không bị ngoại cảnh tác động, dù đề thi thế nào vẫn đạt điểm cao như thường."

"Tôi nhớ thành tích học tập của Tâm Liên còn kém hơn Chí Vũ, cuối cùng vẫn vào được trường tốt. Cứ tìm cách khác là được, nhà họ Tô cũng không phải lần đầu làm chuyện này, quen tay rồi."

Bạch Cầm nghe hai em trai nói mỉa, tức đến nghẹt thở, bệnh cũ suýt tái phát.

Thẩm Huệ Huệ đang ở đâu cô còn không biết, chỉ qua TV, cô cũng không làm gì được.

Nhưng hai em trai trước mặt thì khác.

Tô Chí Vũ làm bài không tốt, nhưng dù sao cũng là người học giỏi nhất nhà họ Bạch hiện tại. Bạch Kỳ và Bạch Thư dám sủa bậy, không xem con cái mình ra gì sao?

Bạch Cầm lạnh lùng cười: "Đường tắt cũng là đường, nhưng phải có hơn 500 điểm mới đi được. Nếu như con cái các người, dưới 500 điểm cũng không có, thì muốn giúp cũng không được."

Bạch Thư nghe vậy, sắc mặt biến đổi: "Bạch Cầm, ý em là gì? Con chúng tôi chưa thi đại học, em nói vậy là đang nguyền rủa chúng tôi sao?"

Bạch Cầm nói: "Ba tuổi đã thấy già, ở tuổi con các người, Chí Vũ đã đứng đầu lớp rồi. Con các người không bằng một nửa Chí Vũ, còn mơ vượt mặt?"

Thấy mấy người sắp cãi nhau, Bạch Khải Trí đập mạnh đũa xuống bàn: "Im miệng! Ai không muốn ăn thì ra ngoài hết!"

Kỷ Thư Hoa thấy Bạch Khải Trí nổi giận, vội vỗ lưng ông: "Mấy đứa từ nhỏ đã hay cãi nhau rồi, anh khuyên bảo là được, cần gì nổi nóng."

Nói xong, bà nhìn mọi người: "Trước mặt con cái và cha mẹ, các con nhất định phải cãi nhau như vậy sao?"

Bạch Cầm, Bạch Kỳ và Bạch Thư nghe vậy, liếc nhìn Bạch Khải Trí và Kỷ Thư Hoa, rồi nhìn sang bọn trẻ, đành tạm dừng.

Bạch Cầm còn sức lực để cãi nhau với hai em, nhưng Tô Chí Vũ đã chìm vào im lặng.

Khi biết mình được hơn 500 điểm, còn Thẩm Huệ Huệ hơn 700 điểm, lòng cậu chìm xuống đáy.

Cô bé gầy gò ngày nào, học lại giỏi hơn mình?

Tô Chí Vũ không thể tin, càng không muốn chấp nhận kết quả này!

Bạch Cầm được Kỷ Thư Hoa nhắc nhở, mới nhận ra sắc mặt Tô Chí Vũ không ổn. Sợ cậu nghĩ quẩn, cô vội vàng an ủi.

Vì vậy, cô không nhận ra rằng, ngoài Tô Chí Vũ, còn có một người khác cũng đang im lặng - chồng cô, Tô Thao.

Tô Thao im lặng từ sớm hơn.

Từ khi thấy khuôn mặt Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân trên TV, anh đã sửng sốt.

Cái tên Tú Phân nghe thật quê mùa.

Nghe nói cô lớn lên ở nông thôn, sinh đôi, làm lụng vất vả, thường xuyên bị chồng đánh đập.

Tô Thao luôn tưởng tượng Tú Phân già nua, xấu xí.

Cho đến khi thấy người phụ nữ xinh đẹp như hoa trên TV, anh mới nhận ra mình đã sai lầm.

Không ai nói với anh rằng, Tú Phân lại đẹp đến vậy.

Nếu năm xưa không có sự nhầm lẫn, người Tô Thao nên cưới, chẳng phải là Tú Phân sao?
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 279



Hôm nay, cả nhà họ Bạch tụ họp đông đủ, mục đích chính là chờ đợi kết quả thi đại học của Tô Chí Vũ, hy vọng cậu ta đạt điểm cao để cả nhà cùng nhau ăn mừng.

Nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược.

Bữa cơm kết thúc trong không khí nặng nề, mọi người ai nấy đều ra về với tâm trạng không vui.

Bạch Cầm liên tục dỗ dành Tô Chí Vũ suốt đường về.

Ban đầu, bà ta tức giận vì Thẩm Huệ Huệ đạt điểm cao, xót xa cho Tô Chí Vũ vì lần thi này thất bại.

Nhưng càng an ủi, Tô Chí Vũ càng không có phản ứng gì, đến mức Bạch Cầm nói khô cả miệng mà trong lòng dần dần nổi lên một chút bực bội.

Nếu Tô Chí Vũ chịu khó phấn đấu một chút, hôm nay người đạt hơn 700 điểm là cậu ta, còn Thẩm Huệ Huệ chỉ được hơn 500 điểm, thì tình hình đêm nay có lẽ đã khác.

Bạch Khải Trí sẽ đánh giá cao họ, Bạch Kỳ và Bạch Thư chỉ biết co rúm trong góc mà ghen tị, còn Bạch Cầm có thể ngẩng cao đầu tự hào.

Nhưng giờ đây, bà ta phải chịu đủ mọi ấm ức, quay lại còn phải an ủi một đứa trẻ không chịu học hành tử tế. Càng nghĩ, Bạch Cầm càng cảm thấy khó chịu.

Nhìn sang Tần Thao đang ngồi bên cạnh, hắn ta thờ ơ nhìn về phía trước, khuôn mặt đờ đẫn, không biết đang nghĩ gì, khiến Bạch Cầm càng thêm tức giận.

Đúng lúc bà ta chuẩn bị bùng nổ, một cuộc gọi từ nước ngoài vang lên.

Bạch Cầm bắt máy, giọng điệu khó chịu: "Alo?"

"Mẹ, sao vậy? Tâm trạng không tốt à?" Giọng nói ngọt ngào của Tô Tâm Liên vang lên từ đầu dây bên kia.

Đang bực bội, Bạch Cầm ngay lập tức kể lại tất cả những chuyện xảy ra trong đêm.

Phải nói rằng, việc tìm người để trút bầu tâm sự thực sự rất hiệu quả.

Sau khi trút hết nỗi lòng, tâm trạng của Bạch Cầm đã khá hơn rất nhiều.

Nghe đầu dây bên kia im lặng, không có âm thanh gì, Bạch Cầm tưởng rằng Tô Tâm Liên cũng giống mình lúc nãy, bị choáng váng trước kết quả này.

Dù sao lần trước nói chuyện điện thoại, Tô Chí Vũ vẫn tự tin khẳng định mình sẽ đạt điểm cao, nhưng giờ lại nhận kết quả như vậy, cũng không trách Tô Tâm Liên không thể chấp nhận được.

Nhưng ngay sau đó, Bạch Cầm nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Tô Tâm Liên vang lên từ đầu dây bên kia, dường như không hề bất ngờ trước kết quả này.

Tô Tâm Liên nói: "Hơn 500 điểm tuy không cao lắm, nhưng đối với nhà họ Bạch thì cũng đủ dùng rồi."

Người nhà họ Bạch vốn nổi tiếng là không giỏi học hành, Tô Chí Vũ đã là người có năng khiếu học tập tốt nhất, dù chỉ đạt hơn 500 điểm nhưng vẫn vượt xa những người khác, địa vị trong nhà họ Bạch vẫn vững chắc.

"Đủ cái gì chứ? Con không nghe rõ những gì mẹ vừa nói sao? Cái cô Thẩm Huệ Huệ đó đạt hơn 700 điểm, cao hơn Chí Vũ những 200 điểm..."

Dù bản thân Bạch Cầm học hành kém cỏi đến đâu, bà ta cũng hiểu rõ khoảng cách hơn 200 điểm trong kỳ thi đại học lớn đến mức nào.

Tô Tâm Liên từ tốn đáp: "Thẩm Huệ Huệ không phải người nhà họ Bạch, dù có đạt điểm cao đến mấy cũng không liên quan gì đến họ Bạch."

"Đúng là như vậy." Bạch Cầm nói, nghĩ đến những cảnh tượng trong bữa tối, hơi nhíu mày.

Dù sao bà ta cũng đã sống và lớn lên trong nhà họ Bạch, hiểu rõ tính cách của họ.

Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân tối nay đã tỏa sáng, bà ta nhìn thấy chỉ có ghen tị và tức giận, nhưng người khác thì chưa chắc.

Bạch Khải Trí trái tính trái nết im lặng, Bạch Kỳ và Bạch Thư hả hê vui sướng, hai đứa em trai bất tài đó vốn không giấu được chuyện gì, nghĩ gì đều hiện rõ trên mặt, Bạch Cầm làm sao không nhìn ra? Sau đêm nay, thái độ của cả nhà họ Bạch đối với Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đã thay đổi!

Nghĩ đến đây, Bạch Cầm hạ giọng, hơi lo lắng nói: "Mẹ sợ... ông ngoại và mấy người cậu sẽ nảy sinh ý nghĩ khác..."

Xét cho cùng, Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ mới chính là dòng máu của họ Bạch.

Lý do nhà họ Bạch chọn Bạch Cầm mà bỏ rơi Tú Phân là vì giá trị mà Bạch Cầm thể hiện cao hơn Tú Phân.

Vậy nếu một ngày nào đó, Tú Phân vượt qua bà ta thì sao?

Lúc đó, nhà họ Bạch sẽ đưa ra quyết định như thế nào?
 
Back
Top Bottom