Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)

Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 250



Học sinh muốn làm hài lòng thầy, cũng chép lại những câu thầy thích.

Trong đó, câu nói thường xuất hiện nhất là:

【Sự quý giá của sinh mệnh nằm ở hiến tế, tách linh hồn và thể xác của mình ra, dâng hiến tất cả, đó mới là tình yêu vĩnh cửu.】

Những lời tưởng chừng vô thưởng vô phạt này, sau hàng trăm lần chép đi chép lại, mỗi lần đều tạo ra ám thị tâm lý mạnh mẽ. Kết hợp với những buổi thôi miên của thầy Dư trong phòng tư vấn tâm lý, mục đích tẩy não học sinh và kiểm soát chúng đã đạt được.

Ngày sự thật được phơi bày, cả trường chấn động.

Trình Đình chết trong im lặng, vì học sinh còn nhỏ, ngây thơ không nhìn ra bộ mặt thật của thầy Dư, còn phụ huynh thì ngu muội, khiến thầy Dư thoát tội. Hắn không những không dừng tay, mà còn định ám hại toàn bộ học sinh trong trường.

Trình Đình chết vì hắn, Thịnh Tiểu Mãn cũng suýt nữa mất mạng dưới tay hắn. Nếu lúc đó Thẩm Huệ Huệ không tìm thấy Thịnh Tiểu Mãn, không dẫn dụ Thịnh Vân Tế tự mình ra tay, có lẽ cái chết của Thịnh Tiểu Mãn cũng đã bị hắn che giấu.

Nếu vậy, sinh mệnh của những nữ sinh khác cũng sẽ rơi vào nguy hiểm! Nghĩ đến khả năng này, ai nấy đều lạnh sống lưng, không ngờ cái chết lại gần mình đến thế.

Duy chỉ có Thẩm Huệ Huệ là nghiêm nghị. Người khác chỉ đoán già đoán non về tương lai đáng sợ, còn cô biết rõ, những suy đoán ấy sẽ thành sự thật. Học sinh lần lượt nhảy lầu tự tử, trường S bị đóng cửa, trở thành "trường ma", nhưng trong tin đồn, không hề nhắc đến giáo viên tâm lý. Điều đó có nghĩa, đến cuối cùng, thầy Dư vẫn không bị bắt...

May mắn thay, giờ đây mọi thứ đã thay đổi. Thịnh Tiểu Mãn không chết, những nữ sinh khác được cứu, tội ác của thầy Dư bị phơi bày. Thập niên 90 là thời đại của luật pháp nghiêm minh, với bằng chứng rõ ràng như vậy, dù thầy Dư có thủ đoạn tài giỏi đến đâu cũng khó thoát khỏi án tử.

Sau khi thầy Dư bị bắt, nhà trường không giấu giếm, trực tiếp tổ chức họp phụ huynh, thông báo sự việc cho tất cả. Không chỉ để giải trình với phụ huynh, mà còn hy vọng họ phối hợp với nhà trường, quan tâm đến sức khỏe tinh thần của học sinh. Nếu có nữ sinh nào từng bị thầy Dư kiểm soát, phụ huynh phải thông báo ngay để cùng nhà trường kéo các em ra khỏi vũng lầy.

Buổi họp phụ huynh kéo dài suốt ba tiếng. Kết thúc, tất cả phụ huynh và học sinh tụ họp lại. Tú Phân bước ra, lập tức ôm chầm lấy Thẩm Huệ Huệ.

"Huệ Huệ, con có tiếp xúc với thầy Dư nào không, hắn có làm gì con không?" Tú Phân lo lắng hỏi.

"Con mới đến trường được một tháng, lớp 12 bận rộn lắm, chưa nói đến phòng tư vấn tâm lý, ngay cả phòng thể dục con cũng chưa đặt chân tới." Thẩm Huệ Huệ cười với Tú Phân, "Mẹ yên tâm đi, tinh thần con khỏe mạnh lắm, chưa bao giờ nghĩ đến việc đi tư vấn tâm lý, cũng chưa từng gặp hắn."

Tú Phân nhìn nụ cười của con gái, nghĩ đến sự mạnh mẽ của cô, thậm chí đã từng là chỗ dựa tinh thần của mình. Bà thở phào nhẹ nhõm, ôm Thẩm Huệ Huệ đi về nhà.

Hai mẹ con không hề hay biết, phía sau họ, một chiếc xe đen đậu không xa, có người đang âm thầm dõi theo.

"Ba tôi đã về Kinh Đô rồi, ngày mai ông ấy sẽ nói chuyện với mẹ tôi, không biết họ có nhắc đến chuyện của tôi không." Thịnh Tiểu Mãn ngồi trong xe, lo lắng nói.

Đợi một lúc không thấy phản ứng, cô quay sang nhìn Thịnh Vân Tế đang chăm chú nhìn về phía xa, tò mò hỏi: "Chú, chú?"

Thịnh Vân Tế giật mình quay lại.

"Chú nóng à?" Thịnh Tiểu Mãn chỉ vào đôi tai đỏ ửng của anh, "Nhiệt độ điều hòa trong xe có cao quá không?"

Thịnh Vân Tế lắc đầu, sau đó khẽ thở dài: "Ừ, có lẽ điều hòa nóng quá."

Vụ giáo viên tâm lý xúi giục nữ sinh tự tử gây chấn động toàn trường.

Ban đầu, trường S thành lập phòng tư vấn tâm lý với mong muốn giúp học sinh có nơi giải tỏa áp lực, bảo vệ sức khỏe tinh thần.

Ý tưởng tốt là thế, nào ngờ lại rước họa vào thân, biến nơi này thành công cụ cho kẻ xấu lợi dụng, gây hại cho học sinh.

Toàn thể giáo viên và học sinh trường S viết bản kiểm điểm, gửi lời xin lỗi chân thành đến phụ huynh. Ngoài bồi thường cho gia đình nạn nhân như Trình Đình, nhà trường còn kêu gọi phụ huynh cùng phối hợp quan tâm đến con em mình.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 251



Dù thầy Dư đã khai ra danh sách học sinh định hãm hại, trường S vẫn quyết định phối hợp với chính quyền mời chuyên gia tâm lý định kỳ tổ chức hội thảo, ngăn chặn thảm kịch tái diễn.

Sáu tháng trôi qua, vụ án dần khép lại.

Cũng trong khoảng thời gian này, Thẩm Huệ Huệ và Thịnh Tiểu Mãn đối mặt với cuộc chia ly.

Thịnh Tiểu Mãn lớn lên trong gia đình tan vỡ. Bố mẹ ly hôn từ sớm, cô sống với mẹ - người dần xa cách sau khi tái hôn. Người bố làm việc xa nhà, cả năm chẳng về thăm.

Thiếu vắng tình thương, Tiểu Mãn hình thành thói quen tích trữ đồ đạc. Ban đầu, biểu hiện không rõ ràng cho đến khi vào cấp ba, dưới sự dẫn dắt của thầy Dư, tình trạng trở nên tồi tệ.

May mắn thay, bản năng sinh tồn mạnh mẽ đã cứu cô. Trong khi các bạn khác chép lại những câu "tẩy não", Tiểu Mãn lười biếng bỏ qua. Chính sự lười này cùng khát khao sống đã giúp cô chờ được Huệ Huệ đến cứu trên sân thượng định mệnh.

Sau khi thầy Dư bị bắt, người bố từ tỉnh xa trở về. Ông phát hiện vợ cũ quá bận với gia đình mới, bỏ mặc con gái sống cô độc. Dù là người Bắc Kinh, Tiểu Mãn chẳng khác gì học sinh tỉnh lẻ - cuối tuần ở lại trường, không có nhà để về.

Tội lỗi thuộc về thầy Dư, nhưng sự thờ ơ của phụ huynh cũng là nguyên nhân không nhỏ.

Trước tình hình này, người bố quyết định đưa Tiểu Mãn đi cùng. Ba năm học ở trường S với thành tích kém cỏi, kỳ thi đại học sắp tới gần như vô vọng. Ông muốn bù đắp những năm tháng thiếu vắng tình cảm và giáo dục.

Tiểu Mãn đắn đo rất lâu rồi gật đầu. Ký ức đẹp nhất về bố là hình ảnh ông cõng cô đi mua kẹo thuở nhỏ. Giờ được sống cùng bố, cô không thể từ chối.

Chỉ có điều... cô không nỡ rời xa Huệ Huệ.

Trong ngày cuối cùng, Tiểu Mãn như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo Huệ Huệ khắp nơi.

Huệ Huệ nhìn cô ái ngại: "Dù em có ở lại, vài tháng nữa thi xong chúng ta cũng phải chia tay." Cô lật giở những cuốn sách mới tinh của Tiểu Mãn: "Trừ khi em cùng đỗ vào đại học với chị - nhưng được không?"

"Làm sao có chuyện đó..." Tiểu Mãn lắc đầu. Điểm toán của cô chỉ bằng một phần nhỏ của Huệ Huệ, làm sao dám mơ cùng trường?

Huệ Huệ mỉm cười: "Vậy nên dù em đi hay ở, chúng ta đều phải xa nhau. Chỉ còn cách em cố gắng thi lại, sau này gặp nhau ở giảng đường."

Hình ảnh hai người cùng đại học khiến Tiểu Mãn tim đập thình thịch, tràn đầy hi vọng.

Nhân lúc cô hào hứng, Huệ Huệ giúp thu dọn hành lý. Người bố đến đón, chân thành cảm ơn Huệ Huệ trước khi chất đầy vali lên xe.

Căn phòng đột nhiên trống vắng. Tiểu Mãn ôm chặt Huệ Huệ, giọng nghẹn ngào: "Em nhất định sẽ học thật giỏi rồi quay về tìm chị!"

"Chị đợi em." Huệ Huệ vỗ nhẹ lưng cô đáp.

Chiếc xe khởi hành dưới ánh hoàng hôn. Tiểu Mãn vẫy tay không ngừng: "Huệ Huệ, tạm biệt! Đừng quên em nhé!"

Đợi đến khi bóng xe khuất hẳn, Huệ Huệ mới quay vào ký túc xá. Sự hiện diện của Tiểu Mãn luôn đậm nét - đồ đạc chất đống, không gian bừa bộn. Giờ đây, mọi thứ gọn gàng đến lạnh lùng.

Huệ Huệ hít sâu, dọn dẹp qua rồi nhanh chóng chìm vào bể đề thi.

Thời gian trôi nhanh, kỳ thi đại học lại đến dưới cái nóng tháng Sáu. Những năm 90, giáo dục còn khó khăn, tấm bằng đại học là giấc mơ xa vời. Kỳ thi này quan trọng gấp trăm lần so với tương lai, là bước ngoặt thay đổi số phận bao người.

Trước thềm kỳ thi đại học, không khí căng thẳng bao trùm lên toàn bộ giáo viên, học sinh và phụ huynh.

Là kỳ thi công bằng nhất toàn quốc, lúc này, dù là gia đình bình thường hay hào môn giàu có, chỉ cần có con em học lớp 12, đều không khỏi dồn hết tâm trí vào kỳ thi sắp tới.

Trong biệt thự họ Tô, Tô Thao - người thường xuyên vắng nhà - cũng trái với thói quen trở về, ngồi trên ghế sofa xem tivi cùng Bạch Cầm một cách chán chường, chỉ để đồng hành cùng con trai trong những ngày quan trọng nhất cuộc đời.

Tô Thao năm nay đã 50 tuổi, tuổi trung niên khiến phần lớn đàn ông phát phì, mỡ bụng và các vấn đề sức khỏe khác xuất hiện.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 252



Tuy nhiên, Tô Thao rất chú trọng giữ gìn nên không béo lắm, vẫn giữ được dáng người thanh mảnh như thời trai trẻ.

Đáng tiếc, từ trẻ anh đã có ngoại hình bình thường, mắt nhỏ, mũi tẹt, ném vào đám đông chẳng ai để ý.

Giờ đã lớn tuổi, dù có chăm sóc kỹ đến đâu cũng không thể quay ngược thời gian.

Tệ nhất là, họ Tô có gen hói đầu di truyền. Dù Tô Thao rất chú trọng chăm sóc tóc, nhưng đến tuổi này, "biển Địa Trung Hải" vẫn không buông tha anh. Tóc xung quanh dày đặc, duy chỉ đỉnh đầu trơn bóng, không một sợi cỏ mọc.

Bạch Cầm ngoại hình bình thường, Tô Thao cũng vậy. Sau khi kết hôn, hai bên gia đình nhìn nhan sắc của đối phương, đều không đặt nhiều kỳ vọng vào con cháu sau này.

Ai ngờ, Bạch Cầm lại "đẻ khéo" đến thế, sinh ra hai đứa con thừa hưởng ưu điểm của cả bố lẫn mẹ, một đứa thông minh hơn một, một đứa xinh đẹp hơn một.

Tô Thao thường xuyên vắng nhà vì công việc, Bạch Cầm cũng bận rộn với việc riêng. Sau nhiều năm chung sống, tình cảm vợ chồng gần như chẳng còn.

Đặc biệt sau khi chuyện Bạch Cầm là "giả tiểu thư" lan truyền trong gia đình, Tô Thao càng lạnh nhạt với cô.

Trước đây dù lâu không về còn gọi điện báo trước, giờ thậm chí chẳng thèm nhấc máy, như hai người xa lạ.

Lúc này, hai người ngồi trên sofa, một xem tivi, một sơn móng tay, cả buổi chẳng nói với nhau câu nào.

Dù vậy, họ chưa bao giờ nhắc đến chuyện ly hôn.

Bạch Cầm dựa vào con cái để tranh sủng trong họ Bạch, Tô Thao cũng chẳng khác.

Họ Tô cũng làm kinh doanh, nhưng nền tảng còn kém họ Bạch. Tô Thao không phải người giỏi nhất, cũng chẳng được gia đình sủng ái.

May mắn thay, dù bản thân không xuất chúng, nhưng con cái anh lại thông minh lanh lợi.

Khi biết tin Bạch Cầm là giả tiểu thư, Tô Thao từng nghi ngờ liệu hai đứa trẻ có phải con ruột mình hay không.

Con do Bạch Cầm sinh ra, chắc chắn là của cô, nhưng nhìn đi nhìn lại, Tô Tâm Liên và Tô Chí Vũ chẳng giống anh chút nào.

Tô Thao từng lén làm xét nghiệm ADN cho hai đứa trẻ.

Sau khi xác nhận đúng là con mình, anh mới hoàn toàn yên tâm.

Nói đi cũng phải nói lại, suy nghĩ của anh lại trùng hợp với Bạch lão gia.

Là một hào môn trung lưu, cả họ Tô và họ Bạch đều ở trong tình trạng "trên không bằng người, dưới chẳng thua ai".

Nếu chỉ muốn an phận với cuộc sống giàu sang nhỏ, tài sản hiện tại đủ để họ và con cháu tiêu xài mấy đời.

Nhưng nếu có tham vọng lớn hơn, với gia sản hiện có, họ còn kém xa.

Nhìn vào những hào môn có bề dày ở kinh đô thì biết, gia tộc thực sự mạnh cần phải có thế hệ kế cận tài năng, đó mới là nền tảng cho sự hưng thịnh lâu dài.

Tô Tâm Liên và Tô Chí Vũ, bằng mắt thường cũng thấy hơn hẳn anh.

Nếu cả hai đều là con ruột thì tốt, dù không phải, nhìn vào năng lực hiện tại, Tô Thao cũng đành phải nhắm mắt làm ngơ.

Giống như Bạch Cầm...

Nghĩ đến đây, Tô Thao không khỏi liếc nhìn Bạch Cầm.

Họ chẳng có tình cảm gì, nhìn người phụ nữ vốn đã không xinh đẹp, giờ lại già nua này, anh chỉ thấy ngán ngẩm.

Nhưng dù biết Bạch Cầm là giả tiểu thư, Tô Thao vẫn giả vờ không biết.

Ít nhất lúc này, anh vẫn rất cần Bạch Cầm, và càng cần hai đứa trẻ hơn.

Tô Tâm Liên đã tìm được chỗ dựa là họ Hoắc, chỉ cần Tô Chí Vũ đạt thành tích tốt trong kỳ thi, nhận được tài sản từ họ Bạch và họ Tô. Một khi tiền về tay, chính là lúc anh thực hiện đại cuộc...

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan bầu không khí lạnh lẽo trong phòng khách.

Bạch Cầm nhấc máy, nghe giọng nói ngọt ngào của Tô Tâm Liên từ đầu dây bên kia, cô lập tức cười tươi: "Tâm Liên, giờ này bên đó đã khuya rồi phải không, sao rảnh gọi về thế?"

"Bên đó sắp thi đại học rồi phải không?" Tô Tâm Liên hỏi.

"Ừ, đúng rồi." Bạch Cầm đáp.

Sát ngày thi, toàn bộ giáo viên và học sinh lớp 12 trường A đều dốc sức chạy nước rút.

Đã nhiều năm liền không có thủ khoa, thậm chí số lượng học sinh lọt top 10 ngày càng ít, toàn trường đều cảm thấy khủng hoảng.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 253



Để học sinh tập trung toàn lực vào học tập, ba tháng cuối, trường A áp dụng biện pháp học sinh tự nguyện ở lại trường.

Tức là học sinh lớp 12 sẽ không về nhà trong ba tháng, ăn ở tại trường, mọi việc đều do nhà trường lo liệu, không để bất cứ điều gì làm các em phân tâm.

Vì cách học cường độ cao này rất vất vả, nên nhà trường để học sinh tự nguyện đăng ký, không ép buộc.

Ai muốn ở lại trường chịu khổ thì ở ba tháng, không muốn thì vẫn đi về như bình thường.

Sau khi chuyện Bạch Cầm là giả tiểu thư bị phơi bày, quan hệ giữa hai vợ chồng vốn đã không hòa thuận càng thêm băng giá.

Tô Chí Vũ bị Thẩm Huệ Huệ lừa mất tiền đã đành.

Sau tiệc mừng thọ, cả Bạch Cầm lẫn gia đình họ Bạch đều bị Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ tống tiền một khoản lớn.

Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đã rời khỏi họ Bạch, dù vẫn ở kinh đô nhưng họ Bạch đương nhiên không thể tự tiện tìm đến.

Hàng ngày không gặp mặt, dù có ghét đến mấy, lâu dần cũng quên đi.

Nhưng Bạch Cầm thì khác, cô vẫn là người họ Bạch, vẫn luẩn quẩn trước mắt họ.

Bạch Kỳ và Bạch Thư đổ hết lỗi lên đầu cô.

Còn Bạch Khải Trí, vốn đã không ưa Bạch Cầm, giờ lại càng khinh thường.

Địa vị của Bạch Cầm trong họ Bạch tụt dốc không phanh, Tô Chí Vũ nhìn vào, lòng cũng không vui.

Dù sao họ cũng là mẹ con, cùng hưởng vinh quang, cùng chịu tổn thất.

Tô Chí Vũ cũng biết họ Bạch và họ Tô kỳ vọng rất nhiều vào mình, quyết tâm thi tốt để gia đình nở mày nở mặt, vào được đại học tốt, sau này thừa kế tài sản cũng danh chính ngôn thuận hơn.

Vì vậy, Tô Chí Vũ vốn không chịu được khổ, đã nghiến răng đăng ký ở lại trường học tập.

Kỳ thi đại học sắp đến, ba tháng đã hết, hôm nay chính là ngày Tô Chí Vũ trở về nhà.

Tài xế đã đi đón, nên Tô Thao mới xuất hiện ở nhà chờ con trai trở về.

Nghĩ vậy, Bạch Cầm định kể cho Tô Tâm Liên nghe tình hình của Tô Chí Vũ, nhưng ngay sau đó, lại nghe Tô Tâm Liên hỏi về Thẩm Huệ Huệ.

"Thẩm Huệ Huệ?" Bạch Cầm ngạc nhiên.

Sau tiệc mừng thọ, dù Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ có thêm chỗ dựa là Lý Quốc Kiệt, nhưng dựa vào người khác chỉ là tạm thời, nhiều lắm là cho họ chút lợi ích, chứ không thể đối xử như người nhà.

Họ Tô và họ Bạch đều là nhà giàu, Bạch Cầm thường lui tới những nơi sang trọng, chỗ đó Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ không có cửa đặt chân đến.

Đã hơn nửa năm trôi qua kể từ tiệc mừng thọ, Bạch Cầm lâu rồi không nghe thấy cái tên này, đột nhiên nghe lại, cảm giác xa lạ.

"Sao đột nhiên nhắc đến cô ta làm gì?" Bạch Cầm tỏ vẻ khinh thường, "Cô ta gian lận muốn vào trường A không được, bị đuổi đi mà."

Trước đây để ngăn Thẩm Huệ Huệ, Bạch Cầm và Tô Chí Vũ đã bày nhiều kế hoạch.

Dù kết quả cuối cùng không hoàn hảo như mong đợi, tấm ảnh Tô Chí Vũ chụp suýt bị giáo viên tịch thu.

Nhưng nhìn chung vẫn đạt được mục đích.

Thẩm Huệ Huệ không những không vào được trường A, mà tất cả những trường có thứ hạng, cô đều không vào được.

"Cô ta năm nay thi đại học phải không?" Tô Tâm Liên hỏi.

Bạch Cầm cố nhớ lại, hình như có chuyện này.

Vụ tự sát ở trường S gây chấn động toàn trường, kinh đô không lớn cũng không nhỏ.

Người bình thường gặp chuyện chẳng ai quan tâm, nhưng một trường học dính scandal như vậy, mọi người đều biết.

Bạch Cầm nghe được chuyện này trong một buổi tụ tập, nhân vật trung tâm là Thẩm Huệ Huệ nên tên cô cũng được nhắc đến.

Nhưng Bạch Cầm không để tâm, vì trường S vốn dĩ không phải trường danh giá, dù xây cạnh trường A, đầu tư lớn, cảnh quan đẹp, kiến trúc sang trọng, nhưng có ích gì?

Một ngôi trường chỉ cần có tiền là vào được, toàn lũ con nhà giàu ăn chơi, gọi là trường "dỏm" còn nâng giá nó lên.

Thẩm Huệ Huệ từ nông thôn lên, dù có là thiên tài, lớn lên ở nơi trình độ giáo dục thấp, theo kịp học sinh kinh đô đã rất khó.

Huống chi cô còn nhảy cóc?!
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 254



Từ lớp 9 nông thôn nhảy thẳng lên lớp 12 trường kinh đô, thao tác khó tin như vậy chỉ có thể thành công ở nơi như trường S.

Hơn nữa, lý do Bạch Cầm nghe đến tên Thẩm Huệ Huệ còn liên quan đến vụ tự sát chấn động thành phố của trường S.

Nào là giáo viên tâm lý quan hệ với nữ sinh vị thành niên, nữ sinh mang thai rồi nhảy lầu tự tử, giáo viên che giấu tội ác, xúi giục học sinh khác bắt nạt bạn cùng phòng của nạn nhân, đổ tội, cùng vô số nữ sinh từng là người hâm mộ của giáo viên này...

Nghe đi, toàn chuyện nhảm nhí.

Tình thầy trò, mang thai, bắt nạt, tự sát...

Chẳng có từ nào tốt đẹp.

Đúng là trường rác, toàn xảy ra chuyện rác rưởi.

Thẩm Huệ Huệ vừa vào trường đã vướng vào chuyện này.

Như vậy mà còn muốn học hành? Không yêu đương sớm với giáo viên đã là tổ tiên hai mẹ con cô tích đức.

Bạch Cầm đầy vẻ khinh thường kể lại những gì cô nghe được cho Tô Tâm Liên.

Tưởng rằng Tô Tâm Liên nghe xong sẽ có suy nghĩ giống mình, ai ngờ cô vẫn lo lắng: "Nhưng người ta nói Thẩm Huệ Huệ học rất giỏi..."

"Trời ơi, trình độ trường S đó, mẹ vào còn thành học sinh giỏi, con thật sự nghĩ Thẩm Huệ Huệ học giỏi sao?" Bạch Cầm không hiểu nổi tại sao Tô Tâm Liên lại lo xa đến thế, "Năm ngoái điểm cao nhất trường họ bao nhiêu biết không, chưa đến 600! Một trường kinh đô, thuê giáo viên giỏi nhất về dạy, kết quả cao nhất chưa đến 600, không trách giáo viên không tận tâm, mà do học sinh quá kém."

Bạch Cầm nói xong, không khỏi tự hào: "Chí Vũ lần thi thử gần nhất được 650, giáo viên nói hôm đó em ấy trạng thái không tốt, điểm này chỉ là bình thường, còn có thể cao hơn."

Bạch Cầm vừa dứt lời, tiếng mở cửa vang lên từ bên ngoài. Ngẩng đầu lên, cô thấy Tô Chí Vũ bước vào từ cửa.

Mấy tháng không gặp, Tô Chí Vũ đã gầy đi trông thấy.

Học ở trường, ngày nào cũng dậy sớm thức khuya, ăn cơm căng-tin, tự giặt quần áo, tự cạo râu, lại phải duy trì cường độ học tập cao… Nếu trước đây hắn là một công tử nhà giàu hay lên giọng, thì giờ đây vẻ tiều tụy này lại mang chút khí chất của kẻ đọc sách.

Nhìn thấy Tô Thao và Bạch Cầm, Tô Chí Vũ nhoẻn miệng cười: "Ba về rồi à, mẹ đang gọi điện cho ai thế?"

"Con hỏi thừa, chị con lo lắng nên gọi về hỏi thăm tình hình của con đó." Bạch Cầm đáp.

Tô Chí Vũ tiến lại gần, trò chuyện với Tô Tâm Liên một lát.

Học sinh bị cách ly ba tháng trong trường để tập trung học tập, để phụ huynh yên tâm, giáo viên sẽ định kỳ thông báo tình hình của chúng. Thời buổi này công nghệ liên lạc chưa phát triển như sau này, chỉ có thể gặp mặt trò chuyện hoặc gọi điện.

Giáo viên lớp 12 bận rộn không kém học sinh, cũng không có thời gian liên lạc với phụ huynh hàng ngày. Chuyện Tô Chí Vũ đạt 650 điểm xảy ra từ nửa tháng trước.

Tuần trước, nhà trường tổ chức kỳ thi thử cuối cùng cho học sinh và công bố kết quả vào hôm nay, trước khi học sinh về nhà.

"Các vị đoán xem con đạt thứ hạng bao nhiêu?" Tô Chí Vũ cầm điện thoại, hỏi mọi người.

"Con trai của ta, tất nhiên là xuất sắc nhất, ít nhất cũng vào top 20 toàn khối chứ?" Tô Thao lên tiếng trước.

Bạch Cầm nhìn vẻ đắc ý trên mặt Tô Chí Vũ: "Top 10 toàn khối?"

Tô Tâm Liên thẳng thắn: "Đừng bán tín bán nghi nữa, rốt cuộc là bao nhiêu?"

Tô Chí Vũ giơ ba ngón tay: "Top 30."

"Top 30?" Bạch Cầm nhìn ba ngón tay của Tô Chí Vũ, trong lòng không khỏi thất vọng.

Từ khi lên lớp 12, Tô Chí Vũ chăm chỉ học hành, từ đầu năm đã ổn định trong top 30 toàn khối. Giờ sau ba tháng khổ luyện trong trường, vẫn chỉ dừng lại ở top 30. Vậy ba tháng nỗ lực ấy có ý nghĩa gì?

Nhìn biểu hiện đông cứng trên mặt mọi người, Tô Chí Vũ biết họ đang nghĩ gì, liền đắc ý bổ sung: "Top 30 toàn thành phố Kinh Đô."

Tất cả đều sửng sốt.

Không phải xếp hạng trong trường A sao, sao lại thành Kinh Đô?

Chuyện này có liên quan đến trường S.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 255



Sau khi trường S xảy ra sự cố, họ nhờ chính phủ giúp đỡ, kiểm tra giáo viên tâm lý, định kỳ đến trường hỗ trợ học sinh. Chính phủ nhận thấy, ngay cả trường S vốn có thành tích học tập kém nhất cũng có nhiều vấn đề tâm lý, vậy các trường khác chắc chắn không khá hơn.

Mâu thuẫn ở trường S chủ yếu đến từ việc học sinh từ các tầng lớp khác nhau tập trung lại, tạo ra khoảng cách lớn. Thêm vào đó, tuổi này dễ bị kích động, dẫn đến hành động nông nổi. Các trường khác tuy không có chênh lệch giàu nghèo lớn như trường S, nhưng bạo lực học đường vẫn không ít.

Trường như A, học sinh cũng so bì, không phải về tiền bạc mà về điểm số, áp lực học tập cũng có thể đè bẹp chúng.

Vì vậy, chính phủ quyết định mở rộng hỗ trợ tâm lý cho nhiều trường. Các hiệu trưởng họp bàn, ngoài chuyện tâm lý, còn trao đổi về thành tích học tập. Các trường có phong cách giảng dạy khác nhau, mỗi nơi một thế mạnh.

Một tháng trước, giáo viên các trường quyết định hợp tác ra đề thi thử, đánh giá trình độ học sinh. Nhờ vậy, mọi người có cái nhìn rõ hơn về năng lực thực sự của học sinh.

Tô Chí Vũ giải thích: "Đề thi lần này do giáo viên nhiều trường cùng ra, phong cách khác hẳn trước đây. Người thích nghi tốt sẽ đạt điểm cao, ngược lại thì không. Kỳ thi thử này không phải tiêu chuẩn cuối cùng, nhưng cũng phần nào phản ánh trình độ và tâm lý của học sinh."

Nghe xong, Tô Thao và Bạch Cầm vui mừng khôn xiết.

Những giáo viên này đều là bậc thầy trong ngành, nhiều người từng tham gia ra đề thi đại học. Trước đây họ phân tán ở các trường, giúp đỡ học sinh có hạn. Giờ tập hợp lại cùng ra đề, giá trị của kỳ thi thử này rõ ràng rất cao.

Đề mới xuất hiện, người học lực kém, tâm lý yếu sẽ thi trượt ngay. Những người như vậy, dù không trượt hôm nay, thì trong kỳ thi đại học cũng khó đạt điểm cao.

Còn Tô Chí Vũ thì ngược lại, không chỉ tâm lý vững vàng mà còn phát huy xuất sắc. Bình thường chỉ đứng top 30 toàn khối, giờ lại vào top 30 toàn thành phố Kinh Đô!

"Quả nhiên, thời thế tạo anh hùng, người có thực lực không sợ khó khăn thử thách, vàng thật không sợ lửa!" Tô Thao vỗ vai Tô Chí Vũ cười lớn.

Bạch Cầm không nhịn được ôm lấy con trai: "Thật là top 30 toàn Kinh Đô sao? Nếu thi đại học cũng đạt điểm này, chẳng phải muốn vào trường nào cũng được sao?"

"Nếu nói chính xác thì không phải toàn Kinh Đô, một số trường không tham gia, như trường S, hay các trường trung cấp…" Tô Chí Vũ cười, "Chính phủ tổ chức họp giáo viên các trường, tạo cơ hội giao lưu, nhưng không phải ai cũng có thể kết bạn với giáo viên trường A."

Hắn tỏ vẻ tiếc nuối: "Như giáo viên trường S, hỏi điểm thi thử của học sinh, họ trả lời mập mờ, chỉ nói điểm trung bình khoảng hai ba trăm… Nghe nói học sinh trường S hay yêu đương sớm, giáo viên bận ngăn học sinh mang thai trước hôn nhân còn không xong, đâu có thời gian giám sát việc học, nên không tham gia hoạt động liên quan đến học tập này…"

Cuối cùng, Tô Chí Vũ "khiêm tốn" kết luận: "Vì vậy, chính xác mà nói, chỉ có học sinh trường A, F… tham gia thi, nhiều trường tư và trung cấp không tính vào xếp hạng. Nói top 30 toàn Kinh Đô hơi phóng đại, chỉ là chúng con quen gọi vậy thôi…"

Nghe xong, Bạch Cầm và Tô Thao bật cười.

Trường tư và trung cấp… học sinh đó còn đáng gọi là học sinh sao? Nghe xem chúng bận rộn với chuyện gì, học sinh thì yêu đương, giáo viên thì ngăn mang thai trước hôn nhân… Trường và học sinh như vậy, thi đại học được 400 điểm đã là may mắn lắm rồi, còn muốn tham gia xếp hạng?

Nói cách khác, kỳ thi thử này là một bài kiểm tra chân thực, loại bỏ những học sinh không ra gì, chỉ tập trung những trường tốt nhất Kinh Đô. Mà Tô Chí Vũ không những không bị chìm nghỉm giữa đám học sinh ưu tú, còn tỏa sáng, thể hiện thực lực vượt trội hơn thường ngày!

Bạch Cầm nghe xong, vui mừng khôn xiết, cầm điện thoại nói với Tô Tâm Liên: "Con nghe thấy em trai nói gì chưa?"
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 256



Tô Tâm Liên dù thông minh xinh đẹp nhưng học lực chỉ ở mức trung bình. Cô có cơ hội du học nước ngoài, tiếp cận Hoắc Thừa Hiên nhờ tiền của bố mẹ, chứ bằng thực lực thì không thể nào đi trao đổi được.

Tô Chí Vũ học giỏi, Tô Tâm Liên cũng mừng cho em, không nói lời nào làm phai lòng: "Chí Vũ có chí khí như vậy, con yên tâm rồi."

"Con đừng lúc nào cũng nghĩ mình thông minh lanh lợi, coi thường Chí Vũ. Ít nhất về mặt học tập, nhà ta giờ không ai bằng Chí Vũ đâu!" Bạch Cầm tự hào nói.

Dù trong lòng nghĩ gì, Tô Tâm Liên miệng vẫn liên tục gật đầu đồng ý.

Tô Chí Vũ nghe thấy, trong lòng sướng rơn.

Kỳ thi đại học sắp đến, giáo viên dặn dò về nhà nghỉ ngơi, rảnh rỗi ôn bài. Nhưng vừa thoát khỏi môi trường khắc nghiệt ở trường, nhìn thấy máy chơi game trong phòng, Tô Chí Vũ ngứa ngáy tay chân.

Ba tháng không chạm vào, trước đây không thấy còn đỡ. Giờ máy game ngay trước mắt, chỉ nhìn mà không chơi được, thật quá khổ sở.

Dù sao vài ngày nữa là thi đại học, sách vở tài liệu ôn tập đã thuộc làu làu. Mấy ngày này dù có cố gắng cũng không ích gì, chi bằng thư giãn, giữ tâm thái bình tĩnh đối mặt với kỳ thi.

Giáo viên nói, tâm lý trong kỳ thi quan trọng nhất, những người thường ngày học giỏi hơn hắn lần này vì tâm lý không vững mà thi không tốt, tạo cơ hội cho Tô Chí Vũ vượt lên.

Vì vậy, hắn cần thư giãn nhiều, giữ vững tâm lý, biết đâu thi đại học còn đạt điểm cao hơn.

Nghĩ vậy, sau khi ăn một bữa thịnh soạn, Tô Chí Vũ nói với Tô Thao và Bạch Cầm sẽ về phòng đọc sách, nhưng thực tế lập tức ngồi vào máy tính chơi game.

Trong khi Tô Chí Vũ hưởng lạc ở nhà, Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đang thu dọn hành lý.

Thẩm Huệ Huệ dù học ở Kinh Đô nhưng hộ khẩu không phải ở đây, phải về tỉnh Nam dự thi đại học.

Từ khi nhập học, giáo viên trường S đã đặc biệt quan tâm đến cô. Vụ giáo viên tâm lý xúi giục học sinh tự tử, Thẩm Huệ Huệ dù không phải nạn nhân nhưng cũng bị cuốn vào vòng xoáy, khiến nhiều giáo viên lo sợ chuyện này ảnh hưởng đến kết quả học tập của cô.

May mắn, Thẩm Huệ Huệ kiên cường hơn họ nghĩ. Học tập cường độ cao, tiêu hao nhiều thể lực, cô gái nhỏ nhắn này lại kiên trì nhờ ý chí.

Một năm qua, bất chấp ngoại cảnh, Thẩm Huệ Huệ chuyên tâm học hành, thực sự "hai tai không nghe chuyện ngoài, một lòng đọc sách thánh hiền".

Bỏ ra nhiều công sức, thu hoạch cũng đáng kể.

Thẩm Huệ Huệ vốn học giỏi, toán là thế mạnh, các môn xã hội hơi yếu hơn. Sau một năm rèn luyện, toán vẫn vững vàng, văn và tiếng Anh sau khi bổ sung kiến thức đã có bước nhảy vọt.

Trong thời gian này, trường A hợp tác với các đại học lớn, mời giáo viên cùng ra đề để tổ chức một kỳ thi thử Đại học. Trường S cũng nhận được lời mời, nhưng phải cân nhắc có nên tham gia hay không.

Việc hợp tác giữa các trường lớn sẽ giúp xếp hạng công bằng và rõ ràng sau khi có kết quả, không chỉ đánh giá được năng lực học sinh mà còn giúp điều chỉnh phương pháp ôn tập trước kỳ thi quan trọng.

Đề xuất này khiến nhiều người không khỏi xao động.

Tuy nhiên, sau nhiều lần thảo luận, ban lãnh đạo trường S cuối cùng quyết định không tham gia.

Lý do chính là vụ án chấn động thành phố vừa xảy ra tại trường S.

Mỗi khi nhắc đến chuyện này trước các trường khác, ban lãnh đạo trường S đều cảm thấy xấu hổ.

Người lớn còn như vậy, huống chi là những học sinh tuổi teen vốn nhạy cảm.

Trường S vốn không phải trường top, nếu tham gia xếp hạng, đa số học sinh của trường chỉ có thể đứng ở vị trí trung bình hoặc thấp.

Giờ lại vừa xảy ra chuyện, tham gia chẳng những không nổi bật mà còn có nguy cơ bị học sinh trường khác chê bai. Các giáo viên trường S suy nghĩ kỹ, cuối cùng quyết định không nhúng tay vào, thay vào đó tập trung ôn luyện trong trường.

Vì vậy, khi các trường khác tổ chức thi thử, giáo viên trường S tự ra đề và tổ chức một kỳ thi nội bộ đơn giản.

Điều khiến giáo viên bất ngờ là kết quả bài kiểm tra cuối cùng cho thấy điểm số của toàn trường đều tăng lên, đặc biệt Thẩm Huệ Huệ đạt điểm cao chót vót: 708 điểm!

708 điểm!

Nhìn con số này, giáo viên trường S không khỏi phấn khích.

Từ khi thành lập đến nay, trường S chưa từng có học sinh nào đạt 700 điểm, chứ đừng nói đến điểm số cao như vậy trong các bài kiểm tra thông thường.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 257



Điều kiện của trường S vốn không tốt, học sinh giỏi nhất hiếm khi chọn trường này.

Khoảng cách giữa học sinh bình thường và học sinh xuất sắc là một vực sâu, không phải cứ giáo viên tận tâm, học sinh chăm chỉ là có thể vượt qua.

Vượt qua 700 điểm, mỗi điểm tăng thêm đều vô cùng khó khăn.

Với 708 điểm, nếu là năm ngoái, Huệ Huệ có thể giành danh hiệu thủ khoa khối Khoa học Tự nhiên của Kinh Đô!

Càng nghĩ, các giáo viên càng vui mừng, đặc biệt là Trần trưởng phòng.

Ban đầu, Thẩm Huệ Huệ được Bác sĩ Tôn giới thiệu đến, suýt nữa bị ông từ chối. May mà ông kịp tỉnh ngộ, nhận ra sai lầm và nhanh chóng sắp xếp cho Huệ Huệ nhập học!

Dù vậy, bên cạnh niềm vui vì điểm cao, vẫn có giáo viên tỉnh táo nhắc nhở mọi người đừng quá phấn khích.

Dù đề thi được ra công bằng, nhưng đây chỉ là đề của giáo viên trong trường, không ai biết đề thi thật sẽ như thế nào.

Điểm cao trong thi thử không đảm bảo kết quả tốt trong kỳ thi chính thức. Thành tích hiện tại chỉ là thoáng qua, quan trọng nhất vẫn là giữ tâm lý ổn định để đối mặt với kỳ thi.

Sau vụ của thầy Dư, trường S đặc biệt chú trọng sức khỏe tinh thần của học sinh. Điểm số quan trọng, nhưng sức khỏe thể chất và tinh thần mới là nền tảng.

Nghĩ đến đây, các giáo viên cũng không dám mơ mộng nữa, tỉnh táo trở lại và nhắc nhở học sinh bình tĩnh.

Dù sao trường S vốn đứng cuối bảng, thi tốt là may mắn, thi không tốt cũng là chuyện bình thường. Không cần áp lực như các trường danh tiếng, cứ thoải mái là được.

Thẩm Huệ Huệ chỉ về Nam tỉnh vài ngày để thi, không cần mang nhiều đồ, chỉ xếp vài vật dụng cá nhân và quần áo vào ba lô rồi cùng Tú Phân xuống tầng.

Dưới tầng, các giáo viên trường S đang chờ hai mẹ con.

Sau khi học sinh bắt đầu thi, giáo viên rảnh rỗi hơn.

Cô Tống, giáo viên dạy Toán của Huệ Huệ, vốn là người Nam tỉnh, thấy Huệ Huệ về quê thi, cô nghĩ bản thân cũng không có việc gì, nên quyết định đi cùng.

Nếu có chuyện gì xảy ra trong lúc thi, có giáo viên đi kèm sẽ tốt hơn.

Khi tin tức cô Tống đi cùng Huệ Huệ bị lộ, giáo viên Vật lý cũng nghĩ mình rảnh, nên quyết định đi theo.

Huệ Huệ học Vật lý rất tốt, giáo viên lo lắng nếu cô ấy không may gặp chuyện, ảnh hưởng đến kết quả thi thì thật đáng tiếc!

Có giáo viên đi kèm sẽ yên tâm hơn.

Thấy hai giáo viên theo Huệ Huệ về Nam tỉnh, các giáo viên khác cũng xôn xao muốn đi theo.

Trường S là trường dân lập, giáo viên ở đây hoặc giàu có, hoặc được trường trả lương cao để mời về.

Họ có tiền, có thời gian, lại lo lắng cho học sinh trước kỳ thi, ngoại trừ giáo viên chủ nhiệm bận rộn, các giáo viên khác đều rảnh rang.

Đặc biệt là Trần trưởng phòng, người không trực tiếp giảng dạy, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này?

Vì vậy, đoàn giáo viên cùng Huệ Huệ về Nam tỉnh ngày càng đông, cuối cùng hiệu trưởng phải đích thân lên tiếng.

Huệ Huệ về quê để thi, không phải để đánh nhau, đâu cần nhiều người như vậy?

Đông người quá chỉ khiến học sinh thêm áp lực, nếu tâm lý không vững dẫn đến thi không tốt, ai sẽ chịu trách nhiệm?

Còn nếu lo lắng Huệ Huệ ở Nam tỉnh không có chỗ ăn, chỗ ở, bị làm khó, mất thẻ dự thi… thì hiệu trưởng sẽ tự mình sắp xếp người đáng tin cậy phụ trách, mọi người không cần lo nữa nhé?

Vì vậy, hiệu trưởng đích thân giải tán các giáo viên chỉ muốn đi theo cho vui, chỉ giữ lại cô Tống và Trần trưởng phòng.

Những giáo viên bị "đuổi" cố gắng tìm xem ai là người được hiệu trưởng đánh giá cao đến mức giao trọng trách này.

Kết quả phát hiện, hiệu trưởng đã âm thầm giữ vị trí đó cho chính mình!

Nếu là đồng nghiệp cùng cấp, mọi người còn có thể phản đối.

Nhưng hiệu trưởng tự đi, là cấp trên, các giáo viên khác dù không hài lòng cũng chỉ dám lẩm bẩm vài câu, không dám nói ra.

Dù sao, hiệu trưởng một trường dân lập ở Kinh Đô cũng không phải người tầm thường.

Địa vị xã hội, tài sản và năng lực của ông đều vượt trội so với giáo viên bình thường, có ông đích thân đi cùng, mọi người cũng yên tâm phần nào.

Giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ xem Huệ Huệ sẽ thể hiện ra sao.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 258



Hiệu trưởng dẫn đầu, cùng cô Tống và Trần trưởng phòng hỗ trợ, đưa Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ rời Kinh Đô.

Từ trung tâm thành phố, họ đi xe ra sân bay, rồi bay về Nam tỉnh.

Lần thứ hai đi máy bay, Tú Phân không còn bỡ ngỡ như trước.

Lần trước, bà đến Kinh Đô với tâm trạng lo lắng để gặp người thân ruột thịt. Còn lần này, bà đồng hành cùng con gái thân yêu trở về quê thi Đại học.

Với sự sắp xếp của hiệu trưởng, chuyến đi diễn ra suôn sẻ và thoải mái.

Vừa xuống máy bay đã có tài xế đón, chỗ ở cũng là khách sạn 5 sao.

Hôm sau, hiệu trưởng và giáo viên cùng đưa Huệ Huệ đi xem địa điểm thi.

Sáng ngày thi đầu tiên, Huệ Huệ dậy sớm như thường lệ, cầm túi đựng giấy bút và thẻ dự thi, bước vào phòng thi.

Tú Phân và các thầy cô đứng bên ngoài, nhìn theo từng bước chân của cô cho đến khi khuất dạng. Hiệu trưởng thấy Tú Phân lo lắng đến đổ mồ hôi, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi:

"Huệ Huệ tâm lý ổn định lắm, yên tâm đi."

"Ừ." Tú Phân gật đầu.

Thẩm Huệ Huệ nhảy từ lớp 9 lên lớp 12, học hành chăm chỉ suốt một năm, điểm số ngày càng cao, trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng chỉ những người thân thiết mới biết cô đã nỗ lực thế nào để có ngày hôm nay.

Bao lâu nay, dù chuyện gì xảy ra, Huệ Huệ luôn bình tĩnh. Trước khi vào phòng thi, cô còn cười đùa với mọi người.

Tâm lý của con còn tốt hơn phụ huynh, Tú Phân vừa xấu hổ, vừa tự hào.

Thời gian thi khá dài, đa số phụ huynh đưa con vào phòng thi rồi về, đợi gần hết giờ mới quay lại đón.

Tú Phân và các thầy cô đi cùng chỉ để hỗ trợ Huệ Huệ, không có việc gì khác nên quyết định đợi ở ngoài trường.

Hiệu trưởng đã ngoài 60 tuổi, dù trông còn minh mẫn nhưng cũng là người lớn tuổi.

Đứng một lúc thì không sao, nhưng đứng cả buổi sáng thì không chịu nổi.

Vì vậy, ông mời Tú Phân và các giáo viên vào quán cà phê gần đó ngồi nghỉ. Mọi người vừa trò chuyện, vừa uống cà phê ăn bánh, thi thoảng ngước lên nhìn về phía trường, thời gian trôi qua khá nhanh.

Môn thi đầu tiên là Ngữ văn.

Đặc điểm của Ngữ văn là khó đạt điểm tuyệt đối, nhưng cũng khó bị điểm kém.

Quả nhiên, khi buổi thi kết thúc, các thí sinh lần lượt rời khỏi trường.

Dù có vài người mặt mày ủ rũ, nhưng đa số đều bình thản.

Sau bữa trưa, Huệ Huệ lại vào trường. Với cô, buổi chiều thi Toán mới là trọng điểm.

Có đạt điểm cao hay không, phụ thuộc vào môn này.

Ngồi trong quán cà phê, ngay cả hiệu trưởng cũng có chút căng thẳng.

Đúng lúc này, Trần trưởng phòng nhận thấy biểu hiện kỳ lạ của cô Tống, liền hỏi:

"Cô Tống, cô sao vậy?"

"Tôi... ừm... không có gì." Cô Tống nói, mắt liếc nhìn xung quanh. Khoảng nửa tiếng sau, cô vẫn không yên tâm, nên khẽ nói: "Hiệu trưởng, Trần trưởng phòng, Tú Phân... các bạn có cảm thấy có người đang nhìn chúng ta không?"

Hiệu trưởng và mọi người đang chìm đắm trong không khí thi cử, chỉ chăm chú nhìn cổng trường, đâu để ý xung quanh.

Nghe cô Tống nói vậy, mọi người lập tức đảo mắt quan sát.

Tú Phân cũng ngẩng đầu nhìn, bất chợt ánh mắt bà chạm phải một người phụ nữ.

Thấy Tú Phân nhìn mình, người phụ nữ lập tức xác nhận được thân phận, mừng rỡ gọi:

"Tú Phân, đúng là chị rồi!"

Người phụ nữ uốn tóc xoăn kiểu thời thượng nhất, mặc áo sơ mi và váy ngắn, trông rất hiện đại.

Tú Phân nhìn khuôn mặt đối phương, vài giây sau mới nhận ra: "Em là... Phương Phương?"

"Đúng vậy! Lâu lắm không gặp, không ngờ chị lại ở đây." Người phụ nữ nói, tiến lại gần Tú Phân.

Nhìn những người xung quanh Tú Phân, ánh mắt cô ta dừng lại ở hiệu trưởng vài giây, rồi cười hỏi: "Mấy vị này là..."

"Đây là hiệu trưởng Chung, Trần trưởng phòng và cô Tống." Tú Phân giới thiệu, sau đó nói với mọi người, "Đây là đồng nghiệp cũ của tôi—"

Chưa kịp nói hết, người phụ nữ đã ngắt lời, cười nói: "Xin chào, tôi là Ngô Phương Phương, bạn thân của Tú Phân. Hồi ở xưởng, chị ấy luôn chăm sóc tôi như chị gái, coi tôi như em út vậy."

Trường S rất coi trọng Thẩm Huệ Huệ, nên cũng hiểu rõ hoàn cảnh gia đình cô.

Vì bạch gia không công nhận Tú Phân, họ cũng không công khai mối quan hệ này, nên hầu như không ai biết chuyện.

Thông tin trường S nắm được chủ yếu dựa trên hồ sơ lưu trữ.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 259



Ví dụ, họ quê ở Phúc Thủy thôn, Nam tỉnh - một ngôi làng nghèo khó, lạc hậu, thậm chí không có điện.

Chồng không ra gì, ham cờ bạc, lười biếng, cả nhà trông chờ vào Tú Phân.

Vì bạo hành gia đình, Tú Phân ly hôn, nên Huệ Huệ hiện sống trong gia đình đơn thân...

Càng biết nhiều, hiệu trưởng và giáo viên càng thương cảm cho hoàn cảnh của hai mẹ con.

Nghe Ngô Phương Phương nói vậy, họ cũng niềm nở chào hỏi.

Chỉ có Tú Phân đứng im, gương mặt thoáng chút ngượng ngùng.

Ngày còn ở Phúc Thủy thôn, Thẩm Dũng chẳng chịu làm việc, cả nhà sống dựa vào Tú Phân tần tảo kiếm tiền. Tú Phân chưa từng được đi học tử tế, không có học vấn lại càng không có bằng cấp, những công việc tử tế đương nhiên không đến lượt cô. Phần lớn thời gian, cô làm việc trong nhà máy.

Ngô Phương Phương chính là đồng nghiệp quen biết với Tú Phân từ hồi còn ở nhà máy.

Nhà máy rộng lớn, công nhân đông đúc, nam nữ già trẻ đều có, giống như một xã hội thu nhỏ khép kín. Ở đây, bất kỳ ưu điểm nào của một người đều có thể trở thành vốn liếng để họ đứng vững.

Ví dụ như có người là họ hàng của giám đốc nhà máy, địa vị "hoàng thân quốc thích" đương nhiên không cần bàn cãi. Có người nhà giàu, vào nhà máy làm việc chỉ để trải nghiệm cuộc sống, đối với loại này, mọi người đương nhiên cũng sẽ nhìn bằng ánh mắt khác. Người có học vấn, thông minh lanh lợi tính cách tốt... chỉ cần có một ưu điểm nổi bật, trong nhà máy đều có thể sống rất thoải mái.

Mà Ngô Phương Phương dựa vào nhan sắc.

Cô ta cao ráo, gu thẩm mỹ cũng rất tốt, thích nhất là trang điểm mua quần áo làm đẹp. Dù ngũ quan không quá xuất sắc, nhưng trong cuộc sống, người ta nhìn người không chỉ chăm chú vào chi tiết, mà còn chú trọng tổng thể. Ngô Phương Phương dựa vào gu thẩm mỹ và khí chất của mình, che lấp khuyết điểm về ngũ quan, tạo ra hình ảnh một mỹ nhân.

Từ nhỏ trong làng, Ngô Phương Phương đã là bông hoa của thôn trưởng, vào nhà máy càng trở nên nổi bật. Phụ nữ làm việc trong nhà máy phần lớn mặc quần áo cũ kỹ giản dị, cả ngày đầu tắt mặt tối, một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt như Ngô Phương Phương vừa vào nhà máy, gần như ngay lập tức trở thành kẻ thù chung của phụ nữ trong nhà máy, và là người trong mộng của tất cả đàn ông.

Tiếc là ngày vui không kéo dài lâu, Tú Phân cũng vào nhà máy.

Tú Phân năm nay đã ba mươi mấy tuổi gần bốn mươi, chỉ cần chút chăm chút đã là một mỹ nhân. Hồi trẻ càng đẹp hơn. Không chỉ có thân hình đẹp, khuôn mặt cũng chịu được nhìn kỹ, đáng ghét hơn là tóc dày, tóc đen môi đỏ, da trắng mịn, ưu điểm Ngô Phương Phương có, cô đều có, ưu điểm Ngô Phương Phương không có, cô cũng có!

Dù Tú Phân ăn mặc giản dị, không khác gì phụ nữ nông thôn bình thường.

Nhưng ưu thế của mỹ nhân tự nhiên là dù mặc bao tải, đứng trong đám đông vẫn là tiêu điểm. Trang phục giản dị không những không khiến Tú Phân chìm nghỉm trong đám đông, ngược lại càng tôn lên vẻ đẹp tự nhiên "nước chảy hoa trôi", hấp dẫn hơn nhiều so với những phụ nữ như Ngô Phương Phương cố gắng che giấu khuyết điểm bằng cách trang điểm cầu kỳ.

Tú Phân vừa vào nhà máy, không ngoài dự đoán đã giành lấy danh hiệu "hoa khôi nhà máy" từ tay Ngô Phương Phương.

Lãnh đạo nhà máy thấy nhân viên của mình nhan sắc cao như vậy, vui mừng khôn xiết, theo xu hướng thời đó, trực tiếp đặt cho Tú Phân và Ngô Phương Phương danh hiệu "Song nhu Phương Phân".

Tú Phân đối mặt với những lời trêu đùa của mọi người, thực sự cảm thấy ngại ngùng. Lúc cô vào nhà máy, đã kết hôn và sinh con rồi, theo cô, mình không còn là tiểu cô nương nữa, mọi người không cần phải chú ý nhiều đến ngoại hình của cô như vậy.

Ngô Phương Phương thì trong lòng vô cùng bất mãn. Phương Phân, Phân đứng trước, Phương đứng sau, chẳng phải lúc nào cũng nhắc nhở cô ta rằng mình thua kém Tú Phân sao!

Vì lý do này, Ngô Phương Phương luôn ghét Tú Phân, không ít lần gây khó dễ cho cô. Việc Tú Phân thích thêu thùa chính là do cô ta cố ý truyền ra, rồi cùng mọi người chế giễu Tú Phân.
 
Back
Top Bottom