Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)

Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 240



Người đang co ro trên sân thượng giật mình, ngẩng đầu lên với vẻ mặt kinh hãi. Khi thấy người bên ngoài cửa tiến lại gần, cô nhắm nghiền mắt lại, từ cổ họng phát ra tiếng khóc sợ hãi: "Trình... Trình Đình, cậu đến tìm tôi sao..."

Thịnh Tiểu Mãn co người lại, gục mặt vào giữa cánh tay và đầu gối, khóc nức nở: "Xin lỗi, xin lỗi... Tôi thật sự không cố ý... Tôi đã hại cậu, tôi ở đây rất lâu rồi, tôi không dám nhảy xuống, xin lỗi, tôi thật vô dụng... Hay là cậu mang tôi đi đi..."

"Tiểu Mãn." Giọng nói dịu dàng vang lên bên cạnh, không hề mang chút âm khí nào, ngược lại còn ngọt ngào như mật.

Thịnh Tiểu Mãn ngẩn người, cảm thấy giọng nói này quen thuộc vô cùng. Cô ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đứng bên cạnh mình chính là Thẩm Huệ Huệ, Thịnh Tiểu Mãn sững sờ, sau đó khóc to hơn: "Huệ Huệ... Sao lại là cậu, cậu làm sao ở đây... Tôi tưởng là Trình Đình đến tìm tôi hu hu..."

Thẩm Huệ Huệ nhìn Thịnh Tiểu Mãn đang khóc như mưa, xác nhận cô ấy vẫn an toàn, trái tim treo ngược của cô cuối cùng cũng được đặt xuống.

Thấy Thịnh Tiểu Mãn khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, đứng không vững, Thẩm Huệ Huệ ngồi xổm xuống, ôm lấy cô nhẹ nhàng: "Về phòng không thấy cậu, mọi người nói hai ngày nay không ai gặp cậu, tôi sợ quá nên báo ngay với quản lý và giáo viên. Bây giờ cả trường đang tìm cậu."

Thịnh Tiểu Mãn nghe vậy, lập tức lộ ra vẻ hoảng hốt, rõ ràng sự chú ý của nhiều người khiến cô cảm thấy áp lực và vô cùng sợ hãi.

Thẩm Huệ Huệ nhanh chóng chuyển chủ đề, nói nhẹ nhàng: "Nhưng may mắn là người đầu tiên tìm thấy cậu là tôi. Nếu cậu không muốn về, chúng ta sẽ không về vội."

Thịnh Tiểu Mãn gật đầu lia lịa.

Tóc cô rối bù, quầng thâm dưới mắt đậm, trông vừa bẩn thỉu vừa thảm hại.

Thịnh Tiểu Mãn tuy không biết sắp xếp đồ đạc nhưng luôn giữ vệ sinh tốt, ngày thường là một cô gái sạch sẽ.

Bây giờ trông như thế này, rõ ràng là tâm lý đã bị sụp đổ, đang ở trạng thái yếu đuối và bất lực nhất.

Thẩm Huệ Huệ ngồi xuống bên cạnh Thịnh Tiểu Mãn, ôm cô như cách Tú Phân thường ôm mình, để Thịnh Tiểu Mãn dựa vào người cô.

Thịnh Tiểu Mãn năm nay 18 tuổi, đã là một người trưởng thành, trong khi Thẩm Huệ Huệ nhỏ nhắn, gầy gò, trông nhỏ hơn hẳn.

Nhưng lúc này, khi dựa vào Thẩm Huệ Huệ, cảm nhận hơi ấm của cô, hít hà mùi hương dịu nhẹ, Thịnh Tiểu Mãn cảm thấy ấm áp chưa từng có.

Vừa ôm Thẩm Huệ Huệ, cô vừa khóc: "Huệ Huệ, làm sao cậu biết tôi ở đây?"

Thẩm Huệ Huệ nói nhẹ: "Tôi không tìm thấy cậu trong phòng, nhìn trời đã tối, chợt để ý đến tòa giảng đường nên đến xem thử, không ngờ lại tìm thấy cậu."

"Cậu giỏi quá..." Thịnh Tiểu Mãn lẩm bẩm, "Xinh đẹp, học giỏi, lại thông minh nữa. Sao trên đời lại có cô gái hoàn hảo như cậu chứ."

Thẩm Huệ Huệ nhìn Thịnh Tiểu Mãn đang mất hồn, suy nghĩ một chút rồi chủ động nói: "Cậu nhầm rồi, cậu không biết tôi ghen tị với cậu đến mức nào đâu."

"Ghen tị với tôi?" Thịnh Tiểu Mãn ngạc nhiên, "Tôi có gì đáng ghen tị chứ? Tôi là đồ rác rưởi, kẻ vô dụng, tôi làm chuyện sai trái, lại hèn nhát sợ chết, tôi chẳng làm được gì, tôi là kẻ vô dụng."

Thẩm Huệ Huệ kể sơ qua về hoàn cảnh của mình.

Từ làng Phúc Thủy, đến biệt thự ở tỉnh, rồi tiệc mừng thọ ở kinh đô.

Thịnh Tiểu Mãn ban đầu còn chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực của mình, nhưng trải nghiệm của Thẩm Huệ Huệ quá éo le, khiến cô không khỏi bị cuốn vào câu chuyện.

Khi nghe đến chuyện gia đình họ Bạch ruồng bỏ hai mẹ con, Thịnh Tiểu Mãn tức giận mắng: "Họ không phải người thân của cậu sao, sao có thể làm vậy?!"

"Chúng tôi chưa từng sống cùng nhau, không có tình cảm gì, cũng chẳng khác gì người lạ. Cái gọi là người thân chỉ là chúng tôi tự nghĩ vậy thôi." Thẩm Huệ Huệ nói.

Thịnh Tiểu Mãn nghe xong, tức đến đỏ mặt.

Cô chỉ biết Thẩm Huệ Huệ chuyển từ nông thôn đến, không ngờ trước khi vào trường, cô đã trải qua những chuyện như vậy.

Nếu không phải vì Thẩm Huệ Huệ may mắn và tự lực, có lẽ cô đã không thể vào được trường cấp ba.

Trước kỳ nghỉ Quốc khánh, trường S tổ chức một kỳ thi giữa kỳ, Thẩm Huệ Huệ dẫn đầu lớp khoa học khối 12 cả về điểm từng môn lẫn tổng điểm, bỏ xa người thứ hai.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 241



Giờ toàn trường đều kỳ vọng Thẩm Huệ Huệ sẽ đạt thành tích cao trong kỳ thi đại học năm sau, làm rạng danh trường S...

Nghĩ đến việc một người như vậy suýt nữa bị chôn vùi vì sự lạnh lùng của người thân, Thịnh Tiểu Mãn tức đến phát điên.

Hơn nữa, Thẩm Huệ Huệ gầy gò, mới 15 tuổi, không đi học thì cô ấy có thể làm gì, không lẽ bắt một đứa nhỏ như vậy đi làm thuê sao?!

Càng nghĩ càng tức, người vừa còn cần Thẩm Huệ Huệ an ủi, giờ nhìn cô với ánh mắt đầy xót thương: "Huệ Huệ đừng sợ, nhà tôi có tiền, sau này học phí của cậu tôi sẽ lo, đến khi tốt nghiệp đại học, cậu cứ yên tâm học hành!"

Thẩm Huệ Huệ không ngờ Thịnh Tiểu Mãn lại nói ra những lời như vậy, vừa buồn cười vừa cảm động: "Những chuyện tôi kể đều là quá khứ rồi, giờ tôi có tiền, không những tự lo được học phí mà còn cùng mẹ mua một căn nhà ở kinh đô, cuộc sống sau này đã có bảo đảm."

Thịnh Tiểu Mãn gật đầu, chân thành vui mừng cho Thẩm Huệ Huệ.

Thẩm Huệ Huệ thấy tâm trạng cô đã được kéo lên, vì tức giận mà quên mất nỗi buồn, cô nắm lấy thời cơ hỏi: "Tiểu Mãn, tôi đã kể hết chuyện nhà tôi và những quá khứ tủi hổ rồi, cậu có thể kể cho tôi nghe chuyện của cậu không?"

Thịnh Tiểu Mãn nhìn Thẩm Huệ Huệ, không thể từ chối, gật đầu chậm rãi.

Thịnh Tiểu Mãn học không giỏi, với thành tích của cô, nếu không có quan hệ thì không thể vào được trường tốt.

Đúng lúc trường S tuyển sinh, điều kiện rất tốt, gia đình Thịnh Tiểu Mãn liền xếp cho cô vào trường S.

Mới vào trường, Thịnh Tiểu Mãn có bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng của cô là một học sinh lớp khác, tên Trình Đình.

Lần đầu ở ký túc xá, Thịnh Tiểu Mãn không có kinh nghiệm, mang rất nhiều đồ đến, chiếm hết không gian của Trình Đình. Trình Đình không vui nhưng không nói ra, chỉ than thở với bạn cùng lớp.

Đến khi Thịnh Tiểu Mãn biết Trình Đình không vui thì đã mấy tháng trôi qua, cô vội vàng dọn đồ đi bỏ.

Thịnh Tiểu Mãn có rất nhiều đồ, hầu hết chưa mở hộp, mua về rồi không dùng đến, bỏ không.

Bình thường không để ý, đến lúc này mới phát hiện nhiều thứ cô chưa dùng đã có dấu vết sử dụng, chắc là Trình Đình đã dùng trong thời gian qua.

Hành động dùng đồ của bạn cùng phòng bị phát hiện, Trình Đình xấu hổ, mấy ngày liền không nói chuyện với Thịnh Tiểu Mãn, thậm chí không về phòng. Một tuần sau, Trình Đình mới quay lại.

Trình Đình trở về đã thay đổi, không những chủ động xin lỗi Thịnh Tiểu Mãn mà còn trở nên dịu dàng hơn, trở thành bạn tốt của cô.

Thịnh Tiểu Mãn bố mẹ ly hôn, sống với mẹ, nhưng mẹ có gia đình mới nên ít quan tâm đến cô. May mắn là bố mẹ đều rộng rãi, hàng tháng cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, dùng không hết.

Những đồ đạc trong phòng, Thịnh Tiểu Mãn không để ý, thấy Trình Đình thích, cô mua thêm để hai người cùng dùng.

Thấm thoát mấy tháng trôi qua, bỗng một ngày, Thịnh Tiểu Mãn thấy Trình Đình có chút kỳ lạ.

"Kỳ lạ?" Thẩm Huệ Huệ hỏi, "Chỗ nào kỳ lạ?"

"Tôi cũng không rõ, cảm giác cô ấy thay đổi rất nhiều, béo lên, thường xuyên bị ốm, hay nôn, mặt vàng vọt, trông rất đau khổ..." Thịnh Tiểu Mãn nói, "Tôi thấy cô ấy khổ sở như vậy nhưng không biết an ủi thế nào, chỉ biết mua nhiều đồ về, nhưng cô ấy không dùng nữa. Trước đây cô ấy rất thích làm đẹp, ngày nào cũng dùng mỹ phẩm, thỉnh thoảng còn trang điểm, lấy cả quần áo của tôi, nhưng sau đó cô ấy thay đổi hoàn toàn."

Thịnh Tiểu Mãn tiếp tục: "Tôi lo lắng hỏi sao không dùng nữa, cô ấy bỗng tức giận, cãi nhau to với tôi. Trình Đình nghĩ tôi coi thường cô ấy, bố thí cô ấy, soi mói đời tư, nên mới để ý cô ấy không dùng đồ nữa. Nhưng tôi không có ý đó, chỉ thấy lạ nên hỏi thôi."

"Dù tôi giải thích thế nào, Trình Đình cũng không nghe, cô ấy bỏ đi, mấy ngày không về phòng."

Thịnh Tiểu Mãn nói, giọng run rẩy: "Lần trước cô ấy cũng bỏ đi như vậy, mấy ngày sau quay về, bỗng trở thành bạn tốt của tôi. Nên lần này tôi nghĩ cô ấy sẽ làm hòa với tôi. Tôi không báo với giáo viên, không nói với quản lý. Mấy ngày sau, khi tôi nghe lại tên Trình Đình, là lúc biết tin cô ấy nhảy lầu tự tử ở nhà..."

Thịnh Tiểu Mãn nhìn Thẩm Huệ Huệ, mắt đẫm lệ: "Tôi đã giết cô ấy, tôi không nên không quan tâm cảm xúc của cô ấy, không nên cãi nhau, càng không nên không báo với giáo viên khi cô ấy bỏ đi. Tôi nằm trong phòng, chờ cô ấy quay về xin lỗi tôi."
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 242



"Trình Đình nói tôi tự cho mình cao hơn người khác, coi thường cô ấy. Tôi chưa từng nghĩ vậy, tôi luôn giải thích, vì chuyện này chúng tôi cãi nhau to, nhưng cuối cùng trách nhiệm thuộc về tôi, kẻ giết người là tôi. Hành động của tôi phản ánh tiềm thức sâu thẳm, tôi chính là loại người như vậy..."

Thịnh Tiểu Mãn càng nói càng khóc, đến mức toàn thân run rẩy.

Thẩm Huệ Huệ vội ôm lấy cô: "Không phải đâu, cậu không phải người như vậy, đừng nghĩ về bản thân như thế."

"Tôi là, tôi chính là người như vậy... Tôi nên dùng cái chết để chuộc tội, nhưng tôi lại sợ chết, sợ đau, tôi thật vô dụng, tôi ghét bản thân mình..."

Thẩm Huệ Huệ càng nghe càng thấy không ổn.

Kẻ giết người là cô ấy, tiềm thức, chuộc tội bằng cái chết...

Thịnh Tiểu Mãn vốn có ý chí sống mạnh mẽ, nghe không giống như tự mình nghĩ ra, mà giống như bị ai đó tẩy não, nhồi nhét những suy nghĩ nguy hiểm này!

"Ai nói với cậu những lời này?" Thẩm Huệ Huệ hỏi.

"Mọi người đều nói vậy, tất cả mọi người, ai cũng chỉ vào tôi mà nói..." Thịnh Tiểu Mãn lẩm bẩm.

Thẩm Huệ Huệ thấy cô lại rơi vào trạng thái tự kỷ ám thị, liền đặt tay lên vai Thịnh Tiểu Mãn, nhìn thẳng vào mắt cô: "Không phải mọi người, không phải tất cả, không phải ai cũng vậy. Tôi chưa từng nói những lời đó."

"Tôi là người nông thôn, làng tôi thậm chí không có điện, xem tivi phải chạy ra thị trấn, cả trường chắc không ai nghèo hơn tôi." Thẩm Huệ Huệ nói, "Tôi chưa bao giờ thấy cậu coi thường người khác, tôi thấy cậu rất dễ gần, tôi rất thích cậu."

Thịnh Tiểu Mãn sững sờ, nhìn Thẩm Huệ Huệ chằm chằm: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, nếu không tối muộn thế này tôi đến đây tìm cậu làm gì, sao tôi lại kể chuyện nhà tôi cho cậu nghe." Thẩm Huệ Huệ nhìn cô, "Vì chúng ta là bạn mà."

Giọng nói kiên định và mạnh mẽ của cô như dòng nước ấm chảy qua tim Thịnh Tiểu Mãn, sưởi ấm toàn thân, kéo cô từ vực sâu lạnh lẽo từng chút một.

Thịnh Tiểu Mãn mắt đỏ hoe, ôm chầm lấy Thẩm Huệ Huệ khóc nức nở.

Thẩm Huệ Huệ vỗ nhẹ lưng cô, an ủi một lúc, đến khi Thịnh Tiểu Mãn tạm ổn định, cô mới hỏi: "Hôm đó trong giờ thể dục, sau khi mọi người kể chuyện cũ của cậu, cậu cố tình xa lánh tôi, là sợ tôi bị cậu hại sao?"

Thịnh Tiểu Mãn gật đầu.

Bạn cùng phòng trước của cô vì cô mà tự tử, Thẩm Huệ Huệ đáng yêu như vậy, cô sợ Thẩm Huệ Huệ cũng bị mình hại.

Nhưng mỗi ngày bên Thẩm Huệ Huệ đều vui vẻ đến mức cô không nỡ xa cô ấy, không muốn đổi phòng, lại không muốn hại Thẩm Huệ Huệ, nên chỉ có cách tránh xa.

Thẩm Huệ Huệ lại hỏi: "Kỳ nghỉ Quốc khánh cậu không về nhà, ngày đầu còn bình thường, sao ngày thứ hai lại cãi nhau với cô gái lớp khác?"

"Tôi từ phòng tâm lý ra, vô tình đụng phải cô ấy. Tôi nghĩ cả hai cùng đụng nhau, nhưng cô ấy lại cho rằng tôi cố ý, còn nói tôi chống đối, làm khó cô ấy... Nói chung mắng nhiều lắm, bắt tôi quỳ xin lỗi. Tôi không chịu nên cãi nhau." Thịnh Tiểu Mãn uất ức nói.

Thẩm Huệ Huệ nghe xong hơi nhíu mày: "Trước đây cậu quen cô ấy sao, có ân oán gì không?"

Chỉ là va chạm nhỏ, chuyện bé xé ra to, sau khi cãi nhau, cô gái khóc lóc bỏ đi, khiến nhiều học sinh chú ý.

Mọi người vốn không ưa Thịnh Tiểu Mãn, thấy cô gái bị "bắt nạt", càng ghét cô đến cực điểm.

Hành động của cô gái nghe như có ác ý từ trước.

"Không." Thịnh Tiểu Mãn lắc đầu, "Cô ấy là học sinh lớp 11, tôi không quen."

Học sinh lớp 11?

Cách một khối, hai người không có điểm chung, vậy sao cô gái lại có hành động như vậy?

Đột nhiên, Thẩm Huệ Huệ chú ý một chi tiết trước giờ bị bỏ qua.

Phòng tâm lý.

"Trường có phòng tâm lý? Có giáo viên tâm lý sao?" Thẩm Huệ Huệ hỏi.

"Có, thầy Dư là giáo viên tâm lý, thầy rất tốt, vừa đẹp trai lại nói chuyện dịu dàng, kiên nhẫn với mọi người." Thịnh Tiểu Mãn nói, "Sau khi Trình Đình xảy ra chuyện, tôi buồn lắm không biết làm sao, tình cờ gặp thầy Dư. Thầy lo lắng cho tâm lý của tôi, khuyên tôi đến phòng tâm lý nói chuyện, sẽ đỡ hơn."

Thẩm Huệ Huệ nheo mắt: "Vậy cậu thấy tình hình có khá hơn không?"

Thịnh Tiểu Mãn lắc đầu, nhưng nhanh chóng nói: "Nhưng đây là vấn đề của tôi, không liên quan thầy Dư. Thầy rất tốt, mọi người đều thích thầy."

Chưa chắc.

Thẩm Huệ Huệ nghĩ thầm.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 243



Qua hồi ức của Thịnh Tiểu Mãn, có thể thấy trước đây cô không nghiêm trọng đến vậy, chỉ là thích tích trữ đồ.

Sau khi Trình Đình chết, Thịnh Tiểu Mãn mới trở nên như bây giờ.

Nhưng bề ngoài cô không có vấn đề gì lớn, chỉ là tự dằn vặt.

Đây cũng là biểu hiện của việc bệnh nặng hơn.

Ức chế ba năm, không những không đỡ mà suýt nữa đi đến đường cùng.

Nếu bác sĩ tâm lý đều như vậy, bệnh nhân đừng mong sống...

Thẩm Huệ Huệ có vài suy đoán, nhưng chưa có bằng chứng nên không nói nhiều, tập trung an ủi Thịnh Tiểu Mãn.

Nhờ Thẩm Huệ Huệ, tâm trạng Thịnh Tiểu Mãn dần ổn định.

Sau tiết thu, đêm lạnh, gió thổi qua hai người, lạnh thấu xương. Thẩm Huệ Huệ thể chất yếu, không khỏi run lên.

Thịnh Tiểu Mãn thấy vậy, không nỡ để Thẩm Huệ Huệ chịu lạnh, kéo cô đứng dậy.

Thịnh Tiểu Mãn ở sân thượng cả ngày lẫn đêm, người yếu ớt; Thẩm Huệ Huệ thể chất kém, bị gió thổi đến tê cứng chân tay.

Hai người khó khăn lắm mới đứng dậy được, dìu nhau bước xuống cầu thang như hai con cua, mãi đến khi xuống tới tầng một, các khớp tay chân mới dần linh hoạt trở lại, có thể đi lại bình thường.

Nhìn vẻ mặt lấm lem của nhau, Thịnh Tiểu Mãn không nhịn được ôm chầm lấy Thẩm Huệ Huệ: "Huệ Huệ, cậu thật tốt, cảm ơn cậu."

"Trên đời này còn rất nhiều điều thú vị, rất nhiều người quan tâm đến cậu, từ bỏ mạng sống của mình là điều tệ nhất." Thẩm Huệ Huệ vừa nói vừa thấy phía xa có giáo viên đang tiến lại gần, liền kể lại chuyện vừa dùng điện thoại di động của Thịnh Tiểu Mãn trong ký túc xá.

Nụ cười trên mặt Thịnh Tiểu Mãn lập tức đóng băng: "Cậu nói gì? Cậu đã gọi cho ai?"

"Người đầu tiên trong danh bạ của cậu, Thịnh Vân Tế, tớ thấy họ giống cậu nên đoán là người nhà." Thẩm Huệ Huệ hỏi, "Anh ấy là bố cậu à?"

"Đương nhiên không phải rồi!" Thịnh Tiểu Mãn nghe xong, mặt mày tái mét, "Sao cậu lại gọi cho anh ấy chứ!! Tiêu rồi tiêu rồi, lần này tớ chết chắc!"

Thẩm Huệ Huệ không ngờ hành động vô tâm của mình lại gây rắc rối lớn cho Thịnh Tiểu Mãn, liền áy náy nói: "Có phải tớ gọi nhầm người không? Anh ấy nói là người nhà của cậu, còn hứa sẽ đến trường ngay."

"Anh ấy đến... anh ấy ở tỉnh khác làm sao đến được..." Thịnh Tiểu Mãn biết Thẩm Huệ Huệ tốt cho mình, không nỡ trách, chỉ biết giải thích, "Anh ấy không phải bố tớ, mà là em trai của bố tớ. Tớ để tên anh ấy đầu danh bạ vì anh ấy là người đầu tiên trong nhà có điện thoại, nhưng tớ chưa bao giờ gọi cho anh ấy, chúng tớ không liên lạc gì cả!"

Thịnh Tiểu Mãn hạ giọng: "Anh ấy rất nghiêm khắc, rất đáng sợ, tất cả bọn trẻ trong nhà đều sợ anh ấy!"

Lời vừa dứt, giáo viên từ phía xa đã đến trước mặt hai người.

Thấy Thịnh Tiểu Mãn, giáo viên thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng tìm thấy rồi, thật tốt quá! Tiểu Mãn, cô chạy đi đâu thế, mọi người lo lắng hết cả! Người nhà cô cũng đến rồi, mau đi gặp đi."

Thịnh Tiểu Mãn ngẩng đầu, thấy dưới ánh đèn xa xa có bóng một người đàn ông mặc vest chỉnh tề.

Cô run bần bật, nép hẳn sau lưng Thẩm Huệ Huệ như chuột thấy mèo: "Sao lại thật sự đến rồi, tiêu rồi tiêu rồi... chắc tớ bị đánh chết mất..."

Thẩm Huệ Huệ thấy vậy, lập tức đứng ra che chở cho Thịnh Tiểu Mãn.

Tâm trạng cô vừa ổn định, lúc này không nên bị kích động.

Thẩm Huệ Huệ nói: "Điện thoại là tớ gọi, để tớ nói chuyện với anh ấy."

Giao Thịnh Tiểu Mãn cho giáo viên, Thẩm Huệ Huệ bước vài bước về phía trước, đến trước mặt Thịnh Vân Tế.

Thẩm Huệ Huệ đã trao đổi qua điện thoại với Thịnh Vân Tế, cảm thấy ông ấy là một người lớn bình thường, không ngờ Thịnh Tiểu Mãn lại sợ hãi đến vậy.

Chẳng lẽ Thịnh Vân Tế ngoài đời thực khó gần, đặc biệt hung ác và nghiêm khắc?

Thẩm Huệ Huệ chuẩn bị tâm lý kỹ càng rồi bước lên phía trước, khẽ gọi: "Chú ơi, cháu chào chú."

Thịnh Vân Tế quay người lại.

Ông ấy cao lớn, mặc trang phục chỉnh tề, khóe mắt và tóc mai đã in hằn dấu vết của thời gian, trông khoảng bốn mươi tuổi.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 244



Dù không còn trẻ trung nhưng gương mặt đoan chính, khí chất ổn định, không hề có chút gì hung dữ, ngược lại còn toát lên vẻ nho nhã như cây tùng.

Thẩm Huệ Huệ nhìn thấy, lập tức tràn ngập nghi hoặc.

Người như thế này, sao có thể khiến Thịnh Tiểu Mãn sợ hãi đến vậy chứ?

"Cháu là... Huệ Huệ, người đã gọi điện cho tôi?" Thịnh Vân Tế hỏi.

Thẩm Huệ Huệ gật đầu.

"Cảm ơn cháu đã giúp tìm thấy Tiểu Mãn, nếu không nhờ sự tinh ý của cháu, hậu quả hôm nay có lẽ đã khôn lường." Thịnh Vân Tế nói xong, ánh mắt hướng về phía Thịnh Tiểu Mãn đang đứng xa xa.

Thẩm Huệ Huệ thấy Thịnh Tiểu Mãn sợ hãi trốn sau lưng giáo viên, vội nói: "Chú quá khách sáo rồi, thực ra Tiểu Mãn không phải kiểu con gái bốc đồng, coi thường mạng sống của mình. Việc hôm nay xảy ra là có nguyên nhân, suốt thời gian qua, trong lòng cô ấy đã tích tụ rất nhiều uất ức, chưa từng nghĩ đến việc làm tổn thương ai, luôn kìm nén trong lòng, đến hôm nay không chịu đựng nổi nên mới xảy ra chuyện như vậy."

Cô vừa nói vừa quan sát Thịnh Vân Tế, thấy tâm trạng ông ổn định, không giống kiểu phụ huynh dễ nổi giận và không biết lý lẽ, liền chủ động kể lại những việc đã xảy ra trong thời gian qua.

Thẩm Huệ Huệ mới chuyển trường được một tháng, không hiểu rõ những chuyện trước đó, nên những gì cô kể chủ yếu là những điều mình nghe thấy và chứng kiến.

Khi Thẩm Huệ Huệ nói, Thịnh Vân Tế chăm chú lắng nghe, đợi cô nói xong mới lên tiếng: "Tôi hiểu rồi, chuyện này phía phụ huynh sẽ phối hợp với cảnh sát và nhà trường điều tra kỹ lưỡng."

Nói xong, Thịnh Vân Tế nhắc nhở Thẩm Huệ Huệ: "Thời gian tới, các cháu cố gắng đừng đến phòng tâm lý, nếu trong lòng có chuyện không vui, có thể tâm sự với phụ huynh hoặc giáo viên. Nếu không tiện, có thể xin nghỉ vài ngày về nhà nghỉ ngơi, làm việc khác để giải tỏa tâm trạng, không cần ép mình ở lại trường."

Thẩm Huệ Huệ ngạc nhiên nhìn Thịnh Vân Tế.

Ánh mắt ông dừng lại trên mặt cô hai giây, rồi chậm rãi nói: "Cháu đã biết rồi?"

"Hả?" Thẩm Huệ Huệ sững sờ, sau đó mới hiểu ra Thịnh Vân Tế đang ám chỉ chuyện phòng tâm lý.

Thịnh Vân Tế mới đến trường chưa đầy nửa tiếng, không chỉ đoán ngay ra vấn đề nằm ở phòng tâm lý, mà còn nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Huệ Huệ. Ông nhạy bén phát hiện, cô cũng đã nhận ra phòng tâm lý có vấn đề!

Sự việc của Thịnh Tiểu Mãn và Trình Đình, bề ngoài là mâu thuẫn giữa hai người, nhưng bên trong lại ẩn chứa nhiều vấn đề sâu xa hơn.

Trước hết, học sinh trường S chia làm hai loại.

Một là những học sinh có thành tích tốt, gia cảnh bình thường, thậm chí khó khăn, không phải hộ khẩu thành phố.

Hai là những "công tử, tiểu thư" giàu có, rảnh rỗi, thành tích kém, đến đây chỉ để có tấm bằng giết thời gian.

Thẩm Huệ Huệ là học sinh mới chuyển đến năm nay, lúc này trường S đã có kinh nghiệm, dù hai loại học sinh cùng học và ở trong trường, nhưng nhà trường sẽ chủ động tách biệt cuộc sống của họ, để họ yên ổn học tập.

Nhưng ba năm trước, một số quy định của trường chưa hoàn thiện, dẫn đến việc Thịnh Tiểu Mãn và Trình Đình - hai người có hoàn cảnh khác biệt lớn, chưa từng ở ký túc xá - bị xếp chung phòng.

Dù không quen Trình Đình, nhưng qua vài lời kể có thể đoán, gia cảnh cô ấy rất bình thường.

Còn Thịnh Tiểu Mãn thì ngược lại.

Qua phản ứng của các bạn, Thịnh Tiểu Mãn không chỉ là "tiểu thư giàu có", mà gia đình cô còn mạnh hơn những nhà giàu bình thường.

Nếu Thịnh Tiểu Mãn là "tiểu thư đứng đầu", thì Trình Đình có lẽ giống Thẩm Huệ Huệ, thuộc nhóm học sinh nghèo nhất.

Hai người như vậy bị xếp chung phòng, mâu thuẫn gần như không thể tránh khỏi.

Ngay từ đầu năm học, hai người đã không hợp nhau.

Trong quá trình chung sống, Thịnh Tiểu Mãn có sai sót, cô hoàn toàn không có ý thức sống chung, đồ đạc cá nhân chiếm hết không gian riêng của Trình Đình, khiến cô ấy sống trong phòng rất khó chịu.

Trình Đình có lẽ vì lý do nào đó, không bày tỏ bất mãn với Thịnh Tiểu Mãn, mà chọn cách than thở sau lưng. Thấy tình hình không cải thiện, cuối cùng còn tự ý dùng đồ của Thịnh Tiểu Mãn.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 245



Sống chung, mâu thuẫn là chuyện bình thường, nhưng đến lúc này, vẫn chỉ là chuyện nhỏ trong ký túc xá.

Nếu hai người ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn, có lẽ mọi chuyện đã được giải quyết.

Nhưng Trình Đình chọn tạm rời khỏi phòng, Thịnh Tiểu Mãn thì chọn trốn tránh, ngồi yên đợi Trình Đình quay về.

Vài ngày sau, Trình Đình trở lại, vô cớ trở thành bạn thân của Thịnh Tiểu Mãn, hai người có khoảng thời gian thân thiết ngắn ngủi.

Gốc rễ vấn đề không được giải quyết, chỉ là bề ngoài tạm yên, bên trong tiếp tục thối rữa, cuối cùng chỉ có thể bùng nổ thành vấn đề lớn hơn.

Quả nhiên không lâu sau, bi kịch xảy ra.

Thịnh Tiểu Mãn mơ hồ từ đầu đến cuối, dù có tham gia nhưng thực chất không biết chuyện gì đang xảy ra. Vì không tìm ra chân tướng, mọi người xung quanh đều trách móc cô, nên cô đành nhận hết tội lỗi về mình.

Nhưng xuyên suốt sự việc, có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Trường S quy định học sinh không được tự ý về nhà trong năm học.

Khi Thịnh Tiểu Mãn và Trình Đình cãi nhau, chưa đến kỳ nghỉ, nghĩa là những ngày Trình Đình rời khỏi phòng, ban ngày cô ấy đi học, tối không về phòng, chỉ có Thịnh Tiểu Mãn biết việc này, những người khác không hay biết.

Vậy trong thời gian đó, Trình Đình đã ở đâu?

Thứ hai, Thịnh Tiểu Mãn nói lần cãi nhau cuối cùng là do Trình Đình tính tình thay đổi, từ thể chất đến tinh thần đều biến đổi lớn.

Sự thay đổi này rõ ràng không phải do Thịnh Tiểu Mãn gây ra, người thực sự ảnh hưởng đến Trình Đình là người khác.

Vậy giữa Thịnh Tiểu Mãn và Trình Đình, còn có một người vô hình không rõ danh tính.

Người này, khi Trình Đình buồn bã đã an ủi cô, luôn ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, thậm chí việc Trình Đình tự sát sau cùng, rất có thể cũng do người đó gây ra.

Thẩm Huệ Huệ không đoán ra người đó là ai, thậm chí nghĩ có phải là người nhà Trình Đình hay không.

Bởi sau khi Trình Đình nhảy lầu, gia đình không truy cứu, sự việc bất thành, thái độ của họ rất kỳ lạ.

Mãi đến khi Thịnh Tiểu Mãn nhắc đến thầy Dư ở phòng tâm lý, Thẩm Huệ Huệ mới tập trung chú ý vào vị giáo viên tâm lý thoáng qua, không đáng chú ý này.

Trong trường có một giáo viên tâm lý điển trai, hiền lành, được học sinh yêu quý, có thể suy đoán nhiều học sinh khi buồn phiền sẽ tìm đến thầy để giãi bày.

Trình Đình bị ức h**p bởi Thịnh Tiểu Mãn, chạy đến tìm thầy Dư than thở, là chuyện rất đỗi bình thường.

Cũng chỉ có giáo viên mới có thể giữ học sinh qua đêm mà không bị nhà trường phát hiện...

Vị giáo viên này lại là nam, vậy những thay đổi sau này của Trình Đình, có lẽ cũng liên quan đến thầy.

Quan trọng nhất, Thẩm Huệ Huệ đến từ tương lai, tin đồn về trường S là học sinh nữ lần lượt nhảy lầu.

Trình Đình từng tiếp xúc với thầy Dư đã nhảy lầu, Thịnh Tiểu Mãn nếu không gặp Thẩm Huệ Huệ, có lẽ cũng đã nhảy từ tòa nhà giảng đường xuống.

Sau họ, còn vô số nạn nhân khác.

Người có thể tiếp xúc cùng lúc nhiều người, dụ dỗ họ tự sát, có thủ đoạn và năng lực này, Thẩm Huệ Huệ nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thầy Dư là nghi phạm lớn nhất.

Nhưng đây chỉ là suy đoán của Thẩm Huệ Huệ, cô không đoán ra động cơ giết người của thầy Dư, cũng không có bằng chứng, chỉ có thể tạm thời giữ kín trong lòng.

Thẩm Huệ Huệ định đợi Thịnh Tiểu Mãn ổn định hẳn, sau đó tìm cơ hội điều tra.

Trong trường có một mối nguy hiểm như vậy, Thẩm Huệ Huệ không thể tập trung học hành, tốt nhất là tìm được manh mối để loại bỏ "khối u ác tính" này khỏi trường học.

Không ngờ chưa kịp hành động, thậm chí chưa kịp đề cập, suy nghĩ của cô đã bị người khác nhìn thấu.

Thịnh Vân Tế là người lớn trong nhà Thịnh Tiểu Mãn, vừa xảy ra chuyện đã lập tức đến ngay.

Dù Thịnh Tiểu Mãn có sợ ông thế nào, ít nhất qua hành động có thể thấy ông rất quan tâm đến cô.

Thẩm Huệ Huệ chỉ là một nữ sinh trung học bình thường, áp lực học tập lớp 12 đã chiếm hết tinh lực, nên khi Thịnh Vân Tế hỏi, cô không cần giấu giếm.

Bởi có thêm người hỗ trợ, sự việc có lẽ sẽ được giải quyết nhanh hơn.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 246



Thẩm Huệ Huệ chọn lọc một số suy đoán, kể ngắn gọn cho Thịnh Vân Tế.

Nói xong, cô tò mò nhìn ông.

Cô đoán ra vấn đề của thầy Dư qua những điều này, vậy Thịnh Vân Tế đoán như thế nào?

Thẩm Huệ Huệ ít nhất đã ở trường S một tháng, thu thập đủ thông tin hữu ích để suy luận ra kết quả.

Còn Thịnh Vân Tế?

Ông mới đến trường chưa đầy nửa tiếng!

Thịnh Vân Tế nghe xong suy đoán của Thẩm Huệ Huệ, thấy cô nhìn mình đầy tò mò, liền nói: "Cháu đã nói với tôi qua điện thoại, Tiểu Mãn và bạn học cãi nhau ở phòng tâm lý, bạn học về khóc rất lâu, còn Tiểu Mãn thì biến mất."

Thẩm Huệ Huệ sững sờ: "Chỉ vậy đã nghi ngờ thầy Dư rồi sao?"

Thịnh Vân Tế đáp: "Công việc của giáo viên tâm lý là xoa dịu cảm xúc học sinh. Học sinh cãi nhau ở phòng tâm lý, giáo viên không những không hòa giải, ngược lại khiến mâu thuẫn thêm trầm trọng. Một học sinh về khóc hai ngày, một học sinh mất tích, đã nghiêm trọng đến mức này mà giáo viên không hề có phản ứng gì, thậm chí việc học sinh mất tích còn phải do bạn cùng phòng của Tiểu Mãn thông báo cho tôi."

Thẩm Huệ Huệ nghe xong, bừng tỉnh: "Đúng vậy!"

Kỳ nghỉ lễ, phần lớn giáo viên và học sinh về nhà, khiến việc Thịnh Tiểu Mãn mất tích không được chú ý, mãi đến khi Thẩm Huệ Huệ phát hiện bất thường.

Vì quản lý ký túc xá và giáo viên chủ nhiệm không biết, Thẩm Huệ Huệ mặc định tất cả giáo viên đều không hay biết.

Nhưng vấn đề là, sự việc xảy ra ở phòng tâm lý, giáo viên khác không biết, chứ giáo viên tâm lý sao có thể không biết?

Thế mà ông ta không hề có hành động gì, để mọi chuyện đi theo hướng tồi tệ nhất.

Hóa ra từ đầu, vị giáo viên này đã lộ sơ hở, cô hoàn toàn không để ý, mãi đến khi Thịnh Vân Tế chỉ ra mới nhận ra.

"Cháu quá bất cẩn, bỏ qua chi tiết rõ ràng như vậy." Thẩm Huệ Huệ không nhịn được nói, "Chú giỏi quá!"

Chỉ qua một cuộc điện thoại đã xác định được nghi phạm, vậy việc đối mặt trực tiếp, quan sát biểu cảm của cô để đoán suy nghĩ, cũng không phải chuyện khó.

Người thực sự tinh ý, chính là ông mới đúng.

Lúc này, Thẩm Huệ Huệ chợt hiểu vì sao Thịnh Tiểu Mãn lại sợ ông đến vậy.

Không phải từ uy lực của người lớn, mà từ sự áp đảo về trí tuệ.

Trước mặt ông, nói dối là việc cực kỳ khó khăn, Thẩm Huệ Huệ còn bị nhìn thấu, Thịnh Tiểu Mãn trước mặt Thịnh Vân Tế, e rằng không có bí mật nào giấu được...

"Tôi chỉ là người ngoài cuộc nên dễ nhìn ra hơn thôi." Thịnh Vân Tế nói.

Ở trong cuộc, dễ bị tình hình làm cho mê muội, như lạc trong màn sương mù dày đặc.

Thịnh Vân Tế là người ngoài cuộc, thông tin ông nhận được đều do Thẩm Huệ Huệ lọc và cung cấp, nên có thể nhanh chóng tìm ra vấn đề.

Còn Thẩm Huệ Huệ không chỉ trích xuất thông tin hữu ích từ lượng thông tin khổng lồ để phân tích, quan trọng nhất là Thịnh Tiểu Mãn đã chạy lên tầng thượng, tâm trạng ở bờ vực sụp đổ.

Toàn trường đều đang tìm cô, bạn học và giáo viên ba năm không biết cô ở đâu, chỉ có Thẩm Huệ Huệ mới chuyển đến một tháng, không những tìm thấy ngay, còn nhanh chóng thuyết phục cô xuống.

Khuyên người không phải chuyện dễ, giữa đêm khuya, giảng đường tối om, tầng thượng cao và lạnh, Thẩm Huệ Huệ một mình đưa Thịnh Tiểu Mãn xuống an toàn.

Một cô gái nhỏ tuổi tài giỏi như vậy, văn võ song toàn, mới chỉ mười lăm tuổi...

Hậu sinh khả úy.

Tuổi nhỏ đã thông minh như vậy, không biết lớn lên sẽ có thành tựu thế nào.

Thẩm Huệ Huệ ngưỡng mộ nhìn Thịnh Vân Tế, Thịnh Vân Tế cũng đầy thiện cảm nhìn cô.

Hai người đứng cạnh nhau, dù mới quen, chỉ trò chuyện vài câu, nhưng đã có chút tri kỷ giữa người lớn và trẻ nhỏ.

Thẩm Huệ Huệ và Thịnh Vân Tế đang trò chuyện vui vẻ về chuyện trường lớp, thì bỗng nhiên, một nhóm giáo viên tiến đến.

Người đi đầu là một vị tóc đã hoa râm, tuổi tác đã cao, chính là hiệu trưởng trường S. Khi nhìn thấy Thịnh Vân Tế, hiệu trưởng lập tức nghiêm mặt: "Thịnh bí thư, ngài sao lại đến đây?!"

"Con trẻ gặp chuyện, tôi đến xem một chút." Thịnh Vân Tế trả lời.

Các giáo viên xung quanh thấy thái độ của hiệu trưởng đối với Thịnh Vân Tế, đều không khỏi kinh ngạc.

Ai cũng biết Thịnh gia là một trong những gia tộc hào môn ở kinh đô. Tuy nhiên, phần lớn chỉ biết Thịnh gia giàu có, còn lý do vì sao những năm gần đây Thịnh gia vươn lên mạnh mẽ, bỏ xa các gia tộc khác, thì không mấy người rõ.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 247



Sau khi Thịnh Vân Tế hanh thông trên con đường quan lộ, Thịnh gia càng trở nên kín tiếng. Ngoài một số ít người có thể nắm được tin tức, những người khác thậm chí không có cửa để dò hỏi, huống chi là gặp mặt Thịnh Vân Tế.

Lúc này nghe hiệu trưởng gọi Thịnh Vân Tế là "bí thư"...

Bí thư của đâu?

Không thể là cấp huyện, bí thư thành phố bình thường cũng không khiến hiệu trưởng trường S có thái độ như vậy, chẳng lẽ là cấp tỉnh?

Càng nghĩ, biểu hiện của mọi người càng trở nên bất an, ánh mắt nhìn Thịnh Vân Tế đều mang theo chút e dè.

Thịnh Vân Tế vẫn như thường lạc quan hòa nhã, chỉ khi nhắc đến phòng tâm lý, gương mặt anh mới trở nên nghiêm túc hơn một chút.

Đêm khuya gió lớn, hai đứa trẻ vẫn đang đợi ở một bên, Thịnh Vân Tế nói ngắn gọn, sau khi thương lượng xong với ban lãnh đạo nhà trường, anh quay sang nhìn Thịnh Tiểu Mãn, xác nhận rằng sau khoảng thời gian ổn định này, tâm trạng của cô bé đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Thịnh Vân Tế mới bước đến trước mặt Thịnh Tiểu Mãn.

Thẩm Huệ Huệ đã chuẩn bị tâm lý trước cho Thịnh Tiểu Mãn, nói rằng cô và Thịnh Vân Tế đã trao đổi, anh ấy sẽ không mắng mỏ đâu.

Nhưng khi Thịnh Vân Tế đứng trước mặt, Thịnh Tiểu Mãn vẫn không khỏi co rúm người lại.

"Chú nhỏ..." Thịnh Tiểu Mãn khẽ gọi.

Thịnh Vân Tế nhìn cô bé, nói: "Không phải lỗi của cháu, đừng tự trách mình."

Thịnh Tiểu Mãn giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Vân Tế với ánh mắt ngơ ngác.

Thịnh Vân Tế nhìn gương mặt tròn trịa của cô bé, bất giác nhớ lại hình ảnh Thịnh Tiểu Mãn khi còn nhỏ.

Một đứa trẻ tròn trịa đáng yêu, như bức tranh Tết trên báo, hoạt bát dễ thương.

Tiếc rằng không lâu sau, cha của Thịnh Tiểu Mãn bị điều ra đảo, hai vợ chồng sống xa nhau, tình cảm rạn nứt, cuối cùng ly hôn.

Những năm qua, Thịnh Tiểu Mãn sống cùng mẹ, anh trai Thịnh Vân Tế cảm thấy có lỗi với hai mẹ con, cố gắng dành dụm, đem phần lớn tài sản cho họ, không dám đến làm phiền.

Không ngờ rằng, sau khi mẹ Thịnh Tiểu Mãn có gia đình mới, lại thờ ơ với con gái mình.

Đứa trẻ ngày nào giờ đã lớn, nhưng nụ cười rạng rỡ ngày xưa chẳng bao giờ xuất hiện trên gương mặt cô bé nữa.

Một cô bé từng hoạt bát, giờ lại co rúm sợ hãi, nếu không phải Thẩm Huệ Huệ phát hiện kịp thời, có lẽ họ đã không còn cơ hội gặp lại...

Nghĩ đến đây, Thịnh Vân Tế đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu Thịnh Tiểu Mãn như ngày xưa.

"Là do người lớn chúng tôi sơ suất, những năm qua, cháu đã chịu nhiều thiệt thòi." Thịnh Vân Tế nói khẽ.

Mắt Thịnh Tiểu Mãn lập tức ngân ngấn nước, cô bé cúi đầu xuống, nhưng trái tim lại cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.

Dưới sự sắp xếp của hiệu trưởng, Thịnh Vân Tế ở lại gần trường, còn Thẩm Huệ Huệ đưa Thịnh Tiểu Mãn trở về ký túc xá.

Ánh đèn ấm áp chiếu sáng căn phòng, từ chiều, Thẩm Huệ Huệ đã dọn dẹp gọn gàng, không chỉ vậy, trên bàn học của hai người còn chất đầy bánh kẹo.

Thấy Thịnh Tiểu Mãn nhìn chằm chằm vào đống bánh kẹo, Thẩm Huệ Huệ giải thích: "À, đây là mẹ em tự tay làm, bảo em mang đến trường ăn cùng chị. Chị đói không, giờ ăn tạm cũng được."

Nói rồi, Thẩm Huệ Huệ sắp xếp bánh kẹo gọn gàng, đun một ấm nước, rót cho cả hai, hai người ngồi cạnh nhau.

"Chị ở trên sân thượng lâu thế, chắc chưa ăn gì đúng không? Uống chút nước ấm trước, làm ấm bụng rồi hãy ăn bánh... Cái bánh trung thu này ngon lắm, nhân hạt sen trứng muối, hai lòng đỏ đấy, còn cái bánh mây này, mẹ em làm giỏi nhất món này, nhưng hơi khô một chút, chị nhịn đói lâu rồi, nên ăn món mềm dễ tiêu trước..."

Thẩm Huệ Huệ vừa nói vừa sắp xếp cẩn thận.

Nói một lúc, cô chợt nhận ra trong phòng chỉ có tiếng mình, Thịnh Tiểu Mãn chẳng nói gì.

Thẩm Huệ Huệ ngẩng đầu lên, thấy Thịnh Tiểu Mãn đang nhìn mình chằm chằm, liền nói: "Nhìn em làm gì, ăn đi chứ."

Thịnh Tiểu Mãn gật đầu, vừa ăn vừa không rời mắt khỏi Thẩm Huệ Huệ.

Trước khi Thẩm Huệ Huệ xuất hiện, không ai quan tâm, yêu thương cô bé, mọi người chỉ phủ nhận và trách móc.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 248



Thịnh Tiểu Mãn tự nhốt mình trong căn phòng bừa bộn, ngày ngày nhìn đống đồ chất cao như núi, sống như một cái xác không hồn.

Từ khi Thẩm Huệ Huệ xuất hiện, cả thế giới của cô bé đã thay đổi hoàn toàn.

Như một tia sáng xuyên qua bóng tối, bao trùm lấy cô bé.

Có người tin tưởng, có người an ủi, có người ân cần lo lắng cho cô bé.

Nếu thế giới này có thần linh, thì Thẩm Huệ Huệ chính là thiên thần mà thần linh phái đến để cứu rỗi cô bé.

Kéo cô bé ra khỏi cái kén ẩm thấp tăm tối, phơi mình dưới ánh nắng ấm áp...

...

Thịnh Vân Tế tuy đã nhận được lệnh điều động từ trung ương, nhưng chưa chính thức nhậm chức, vẫn là bí thư tỉnh Đông.

Lần này đến kinh đô là để tham gia hội nghị quan trọng, không ngờ vừa kết thúc đã nhận được điện thoại của Thẩm Huệ Huệ, vội vàng đến trường S.

Giờ hội nghị đã kết thúc, đúng lúc rảnh rỗi hiếm có, Thịnh Vân Tế quyết định ở lại kinh đô, tự mình giám sát điều tra tại trường S.

Có vị "Phật lớn" này đứng sau theo dõi, trường S đâu dám lơ là, hợp tác hết mình với cảnh sát điều tra, chưa đầy ba ngày đã bắt được hung thủ.

Đúng như dự đoán của Thẩm Huệ Huệ và Thịnh Vân Tế, kẻ chủ mưu chính là thầy Dư ở phòng tâm lý.

Thầy Dư năm nay 27 tuổi, ba năm trước tốt nghiệp ngành tâm lý, nhân dịp trường S thành lập phòng tâm lý, đến ứng tuyển.

Nghe nói trước khi tốt nghiệp, thầy Dư từng có một mối tình đầu, mối quan hệ méo mó này đã khiến nhân cách của thầy ta bị bóp méo hoàn toàn.

Đáng tiếc, bản thân thầy ta học tâm lý, dù nội tâm đã b**n th** nhưng bề ngoài vẫn che giấu rất tốt, giáo viên trường S không nhìn thấy bản chất thối nát bên trong, để thầy ta nhận việc, trở thành giáo viên tâm lý của trường.

Thời điểm đó, phòng tâm lý vẫn là thứ cực kỳ mới mẻ, nhiều người chưa từng tiếp xúc, cũng không dám thử.

Học sinh đầu tiên đến tư vấn là Trình Đình.

Đống đồ dùng quá nhiều của Thịnh Tiểu Mãn khiến cô bé cảm thấy rất phiền phức, muốn nói chuyện với Thịnh Tiểu Mãn nhưng lại sợ cô bé không vui.

Lần đầu ở ký túc xá, Trình Đình không muốn làm rạn nứt quan hệ với Thịnh Tiểu Mãn.

Thầy Dư ngay lập tức nhìn thấu sự tự ti sâu thẳm trong lòng Trình Đình.

Không những không giúp Trình Đình giải tỏa năng lượng tiêu cực, ngược lại còn như một con quỷ, đè nén nó xuống sâu hơn.

Càng đè nén, nó càng sinh sôi điên cuồng.

Dưới sự xúi giục của thầy Dư, Trình Đình ngày càng bất mãn với Thịnh Tiểu Mãn, cô bé từng nghĩ đến việc vứt hết đồ của Thịnh Tiểu Mãn để khiến cô bé đau khổ.

Nhưng vào phút cuối, Trình Đình nhìn đống đồ, lại không nỡ, cúi xuống nhặt từng món một.

Gia cảnh Trình Đình bình thường, từ nhỏ đã quen sống tằn tiện.

Để tiết kiệm nước, một chậu nước rửa mặt xong còn dùng để rửa tay, giặt quần áo, dội nhà vệ sinh, phải dùng đến kiệt cùng mới thấy thoải mái.

Đồ của Thịnh Tiểu Mãn đều là tiền mua, bảo cô bé vứt đi, dù không phải đồ của mình, Trình Đình cũng thấy khó chịu.

Thầy Dư liền khuyên Trình Đình, nếu Thịnh Tiểu Mãn không dùng, Trình Đình lại không nỡ vứt, vậy sao không tự mình dùng?

Đồ đã mở ra rồi, không dùng cũng phí, chi bằng có người dùng hết, phát huy hết giá trị của chúng.

Trình Đình bị thuyết phục, bắt đầu dùng đồ của Thịnh Tiểu Mãn, nhưng vài lần sau, cô bé càng thấy bất an.

Hành động này khác gì trộm cắp?

Càng tự đặt ra chuẩn mực đạo đức cao, khi phá vỡ nó lại càng có cảm giác thành tựu.

Dưới sự xúi giục không ngừng của thầy Dư, Trình Đình dần đi ngược lại bản chất, bước vào con đường tối không lối thoát.

Vài tháng sau, Trình Đình mang thai.

Một nữ sinh cấp ba, đang ở ký túc xá, học hành bỗng nhiên có thai, chưa kịp thầy Dư phản ứng, Trình Đình đã hoảng loạn.

Cô bé cố gắng vận động, hành hạ bản thân để phá thai, nhưng không thành công, ngược lại còn khiến phản ứng thai nghén càng thêm đau đớn.

Trình Đình cố che giấu, sợ người khác phát hiện bí mật của mình.

Người đầu tiên nhận ra điều bất thường là Thịnh Tiểu Mãn.

Dù sao cũng ở cùng phòng, dù Trình Đình có cố che giấu đến đâu cũng không thể giấu được.

Bị Thịnh Tiểu Mãn hỏi, Trình Đình hoảng sợ, cãi nhau xong liền chạy đến phòng tâm lý tìm thầy Dư, hy vọng thầy ta cho lời khuyên.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 249



Nhưng Trình Đình đứng trong phòng tâm lý cả buổi chiều, thầy Dư chẳng thèm nói với cô bé một lời.

Khi thầy Dư làm việc lâu hơn, học sinh bắt đầu mạnh dạn đến tư vấn, phát hiện thầy giáo đẹp trai, dịu dàng, kiên nhẫn, tin đồn về thầy Dư lập tức lan khắp trường.

Nhiều nữ sinh nghe danh đến xếp hàng muốn trò chuyện với thầy Dư, nói chuyện xong thấy chưa đủ, hôm sau lại đến.

Một đám thiếu nữ mười mấy tuổi vây quanh phòng tâm lý, líu lo tìm thầy nói chuyện.

Trình Đình đứng một bên, không thể chen vào.

Mãi đến tối, khi phòng tâm lý sắp đóng cửa, các học sinh luyến tiếc rời đi, Trình Đình mới có cơ hội đến trước mặt thầy Dư.

Chưa kịp mở miệng cầu cứu, thầy Dư đã đuổi cô bé ra ngoài, không những không giúp đỡ, ngược lại còn nhục mạ Trình Đình thậm tệ.

Nhìn người duy nhất mình tin tưởng bấy lâu nay bỏ rơi mình, Trình Đình lặng lẽ rời khỏi trường, về nhà, trong tuyệt vọng đã chọn nhảy lầu tự tử.

Sau khi Trình Đình chết, pháp y phát hiện cô bé đang mang thai.

Ý định ban đầu của pháp y là để gia đình Trình Đình điều tra kỹ, có lẽ việc cô bé nhảy lầu liên quan đến cha của đứa trẻ.

Nhưng bố mẹ Trình Đình đều là người cổ hủ.

Con gái chưa chồng mà có thai là nỗi nhục lớn, nói ra chỉ tổ làm xấu mặt.

Người đã chết rồi, truy cứu chuyện cũ cũng chẳng để làm gì, chi bằng để con có danh tiếng tốt mà chôn cất.

Gia đình kiên quyết không truy cứu hung thủ, trong tình huống không có manh mối, cảnh sát đành tôn trọng quyết định của họ, cuối cùng vụ việc kết thúc với lý do Trình Đình áp lực học hành, yếu đuối nên tự tử.

Cái chết của Trình Đình bị quy trách nhiệm cho nhà trường, trong tình huống không rõ nội tình, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Thịnh Tiểu Mãn.

Là bạn cùng phòng của Trình Đình, Thịnh Tiểu Mãn là người tiếp xúc với cô bé lâu nhất trong trường.

Việc Trình Đình từng cãi nhau với Thịnh Tiểu Mãn trước khi chết cũng là chuyện ai cũng biết.

Vì vậy, mọi người đều cho rằng Thịnh Tiểu Mãn là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của Trình Đình.

Có Thịnh Tiểu Mãn gánh tội thay, thầy Dư đương nhiên không dại gì lộ diện.

Tuy nhiên, việc Thịnh Tiểu Mãn và Trình Đình ở cùng nhau lâu là sự thật, lần cuối Trình Đình đến tìm thầy Dư cũng là vì lo sợ bị Thịnh Tiểu Mãn phát hiện.

Thầy Dư sợ Thịnh Tiểu Mãn biết một số bí mật mà người khác không biết, chủ động tìm cô bé, muốn moi ruột gan xem thử.

Lúc đó Thịnh Tiểu Mãn mới 16 tuổi, vốn dĩ không có tâm cơ, dưới sự dẫn dắt có chủ đích của thầy Dư, bí mật trong lòng bị lộ hết.

Phát hiện Thịnh Tiểu Mãn ngốc nghếch như vậy, thầy Dư không những yên tâm, mà còn nảy sinh ác ý.

Thịnh Tiểu Mãn và Trình Đình là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.

Trình Đình sẵn sàng hiến dâng tất cả vì thầy ta, còn Thịnh Tiểu Mãn thì sao?

Thầy ta có thể chinh phục được Thịnh Tiểu Mãn không?

Thầy Dư cũng nghe nói về gia thế của Thịnh gia, không dám đối xử với Thịnh Tiểu Mãn như Trình Đình, chỉ có thể từ từ kéo cô bé vào vực sâu.

Trong quá trình này, thầy Dư phần lớn không tự tay ra mặt, mà xúi giục các nữ sinh khác trong phòng tâm lý ngấm ngầm lan truyền tin đồn, nhắm vào Thịnh Tiểu Mãn.

Đây cũng là nguyên nhân khiến mấy ngày trước, một nữ sinh cấp ba trong phòng tâm lý gặp Thịnh Tiểu Mãn, lập tức xảy ra xung đột dữ dội.

Nếu coi toàn bộ trường S là một bàn cờ, những học sinh đến phòng tâm lý tư vấn là quân cờ, thì thầy Dư chính là người cầm trịch đứng ngoài.

Dưới sự dẫn dắt có chủ đích của thầy ta, không chỉ Thịnh Tiểu Mãn, mà rất nhiều nữ sinh khác đều trở thành con mồi, cừu non chờ bị giết mổ.

Nghe nói thầy Dư thường giao nhiệm vụ cho nữ sinh, yêu cầu họ chép lại những câu danh ngôn, nói rằng luyện chữ giúp tĩnh tâm, ổn định cảm xúc.

Cách làm này vốn đúng, nhưng sau khi nói xong, thầy Dư sẽ vô tình hé lộ sở thích của mình với một số câu văn hay.
 
Back
Top Bottom