Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)

Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 160



Vì vậy tối qua khi thu dọn hành lý, những quần áo đã mặc Thẩm Huệ Huệ để lại cho Bạch Cầm, còn mỹ phẩm thì không khách khí mang theo hết.

Tú Phân dùng mỹ phẩm gần một tháng, dù toàn tiếng Anh nhưng dưới sự hướng dẫn của Thẩm Huệ Huệ, cô đã nhớ cách đọc tên mấy loại mỹ phẩm đó.

Khi cô lần lượt nói ra, những nữ khách xung quanh im lặng.

Thì ra là mỹ phẩm họ không mua nổi.

Không trách da đẹp thế, hóa ra là dùng tiền đắp lên!

Thẩm Huệ Huệ vẫn đang cố nhớ tên "Bạch Họa" đã thấy ở đâu.

Cô không nói gì, Tú Phân buộc phải đảm nhận trách nhiệm giao tiếp.

Với Tú Phân, đám cô gái này tuy tò mò nhưng không có ác ý, líu lo nói những chuyện mới lạ, rất thú vị.

Với đám nữ khách, Tú Phân xinh đẹp, ăn mặc và dùng đồ toàn hàng hiệu đắt tiền.

Nhưng kỳ lạ là cô không có vẻ kiêu ngạo của người giàu, ngược lại rất nhút nhát và e thẹn.

Sự tương phản mạnh mẽ này khiến họ càng thêm thiện cảm với Tú Phân.

Mọi người trò chuyện một lúc, đến khi tiệc thọ sắp bắt đầu, các nữ khách mới nhớ nhiệm vụ chính, nhanh chóng thu dọn lễ vật trên bàn, lát nữa nhân viên nhà họ Bạch sẽ đến lấy.

Tú Phân nhìn những hộp quà được đóng gói đẹp mắt trên bàn, không nhịn được hỏi: Những thứ này... đều là quà mừng thọ của các bạn sao...

“Đúng vậy. Một cô gái nói, thấy biểu cảm của Tú Phân có vẻ khác thường, giật mình. Chị không chuẩn bị quà sao?”

“Tôi có chuẩn bị. Tú Phân lập tức đáp. Chỉ là... không được đóng gói đẹp như của các bạn...”

“Không sao, tôi còn dư hộp quà, cho chị một cái. Cô gái nói, mở hộp ra. Chị lấy quà ra đi, tôi giúp chị sắp xếp lại, lát nữa dán tên chị lên hộp rồi giao cho nhân viên là được.”

Tú Phân gật đầu, lấy từ trong ba lô ra tấm thêu mà cô đã dốc hết tâm sức hoàn thành.

Những nữ khách cùng bàn không ngờ cô lại lấy ra thứ này, tròn mắt kinh ngạc: Đây là... thêu tay?

“Chị mua à?”

“Không phải, đồ mua chắc chắn được đóng gói cẩn thận rồi, sao lại sơ sài thế này...”

“Ừm, tôi không có ý gì đâu, chỉ là cửa hàng bán đồ thường đóng gói đẹp hơn tự làm, cái này giống tự làm hơn.”

“Vậy đây là chị tự thêu à?”

“Chị biết thêu à?”

Mọi người nhìn Tú Phân đầy kinh ngạc.

Tú Phân ngại ngùng gật đầu.

Tấm vải thêu rất lớn, khán đài lại chật chội, không thể trải ra xem, nhưng chỉ nhìn góc nhỏ lộ ra cũng đủ thấy tinh xảo và công phu, chắc chắn tốn rất nhiều tâm huyết.

“Thêu cái này tốn nhiều thời gian lắm phải không?”

“Tự làm thật sao!”

“Giỏi quá đi...”

Trong cuộc đời Tú Phân, ngoài chị Diêu, người đầu tiên khen thêu giỏi là Thẩm Huệ Huệ, người thứ hai chính là đám nữ khách trước mặt.

Huệ Huệ là con gái cô, lời khen dù ngọt ngào nhưng không tính.

Còn những người trước mặt, vừa mới quen biết.

Sự ngưỡng mộ và tán thưởng của họ đều xuất phát từ đáy lòng.

Những uất ức vừa trải qua với Bạch Kỳ và Bạch Thư, trong khoảnh khắc này hoàn toàn tan biến, nụ cười trên mặt Tú Phân không thể ngừng lại.

Nhưng sau lời khen, có người lại thở dài tiếc nuối.

“Chỉ là... hơi đáng tiếc...”

“Đúng vậy, bao tâm huyết...”

Tú Phân thấy họ tiếc nuối, không nhịn được hỏi: Có chuyện gì không ổn sao?

“Không phải do chị.”

“Chị bỏ ra hơn nửa tháng, ngày đêm làm món quà này, nếu là Bạch lão gia, tôi đã cảm động chết đi sống lại rồi, sao có thể không ổn.”

“Chúng tôi không nói chị, mà là chuyện khác...”

Thấy Tú Phân nhìn họ đầy nghi hoặc, một nữ khách không nhịn được nói: Tiệc thọ nhà họ Bạch, rất nhiều gia đình giàu có tham dự, quà thêu tay như này, người ta coi trọng giá trị sưu tầm. Lúc này, người thêu là ai, chủ nhân của tác phẩm mới quan trọng, tấm lòng lại không có giá trị mấy...

“Chị biết rồi đấy, khán đài là chỗ của tiểu tốt, đại lão đều ngồi trong sân khấu.”

“Đó, dưới kia hàng ghế đầu và thứ hai, toàn là đại lão.”

“Nhà họ Bạch quan hệ tốt với nhiều gia đình giàu có, lần này cũng cử người đến chúc thọ. Tôi nghe nói có một bậc thầy thêu tay tặng tác phẩm của mình, nghe nói là một kiệt tác vô cùng tinh xảo và đắt giá, nhiều người tranh nhau mua...”

Tú Phân nhìn theo hướng chỉ.

Khán đài ở vị trí rìa, nhìn xuống chỉ thấy hàng ghế, không thể nhìn rõ mặt người, huống chi là quà tặng.

Ý của họ Tú Phân hiểu, tiệc thọ lần này có nhiều nhân vật có máu mặt, cũng có bậc thầy thêu tay tặng tác phẩm đắt giá.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 161



Có ngọc quý như vậy trước mặt, tất nhiên sẽ không coi trọng món quà thêu tay của cô.

Mấy người nói xong, thấy Tú Phân cúi đầu không nói gì, đều hối hận vì lỡ lời.

Nhưng họ đều là người thẳng thắn, nghĩ gì nói đó, không giấu giếm.

Một người suy nghĩ một lúc, vẫn đề nghị: Tấm thêu này chị tốn bao tâm huyết, tặng cho Bạch lão gia thật đáng tiếc, chi bằng giữ lại, lần sau cha chị thọ, tặng cho ông ấy.

“Đúng vậy, tặng người nhà chắc chắn sẽ rất cảm động.”

"Đến chỗ này, quà chỉ cần tượng trưng là được, đừng quá đơn sơ, cũng đừng quá đắt tiền, theo số đông là ổn nhất.”

“Phải đấy, như trà hay tượng gỗ... những thứ này khó sai sót, vừa đẹp mặt vừa không xót “ruột.

“Hơn nữa, chúng tôi đến dự tiệc thọ chỉ để mở mang tầm mắt thôi, bản thân vé vào cửa đã tốn không ít tiền rồi, không cần phải... ừm...”

Tú Phân không hiểu ý câu cuối, nhưng vẫn cảm kích thiện ý của họ.

Nếu chỉ là tiệc thọ bình thường, cô cũng không chuẩn bị thứ này.

Họ không biết Bạch Khải Trí là cha ruột Tú Phân, nhưng cô biết.

Dù biết rằng món quà có thể bị chìm nghỉm giữa đống lễ vật, nhà họ Bạch sẽ không để ý, nhưng Tú Phân vẫn đặt tấm thêu tốn bao tâm huyết vào hộp.

Đây là món quà cô chuẩn bị cho Bạch lão gia, đã đến thì không thể không tặng.

Còn kết quả thế nào, không phải do cô quyết định, cô cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ cần tấm lòng của mình đến nơi, không hổ thẹn với lòng là được.

Nhìn tấm thêu của Tú Phân được đóng hộp mang đi, mọi người thở dài tiếc nuối.

Xung quanh tràn ngập tiếng cười nói, duy chỉ có bàn của họ chìm vào bầu không khí im lặng kỳ lạ.

Mấy nữ khách nhìn nhau, một người liếc nhìn xung quanh, tìm cớ đổi đề tài: Ồ, đằng kia cũng có một đứa trẻ, trông còn nhỏ hơn bé gái bàn mình, không biết phụ huynh nào hào phóng thế, bỏ tiền mua vé cho con vào đây.

Những người khác cũng nhìn theo.

Ở một bàn không xa, cũng tại khán đài, có một cậu bé khoảng bảy tám tuổi.

Cậu bé mặc áo khoác, ngồi giữa đám người lớn mà không hề e ngại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đeo kính râm, ngồi thẳng lưng trông rất ngầu, từ trang phục đến khí chất đều không giống trẻ nhỏ bình thường.

" Đây là con nhà ai vậy, đẹp trai thật.”

“Nhỏ tuổi thế mà đã có khí chất.”

“Lạ thật, sao phụ huynh không ngồi cùng.”

“Hay là con của đại lão nào trong sân khấu, chạy ra khán đài xem cho vui?”

Câu hỏi này lập tức gây hứng thú.

“Có thể lắm!”

“Kính râm che mặt, không nhìn rõ, không biết giống ai...”

“Cậu bé tên gì nhỉ?”

“Không biết nữa, nhưng cậu ấy có nộp quà, trên hộp có ghi tên, đợi nhân viên đi qua nhìn một cái là biết.”

Mọi người bàn tán sôi nổi, Tú Phân càng nghe càng tò mò: Các bạn nói mua vé vào cửa là...

“Chỗ ngồi của chúng tôi là mua vé mà vào.”

“Chỗ ngồi là mua vé? Tú Phân giật mình.”

Trên xe, Bạch Cầm từng khoe tiệc thọ nhà họ Bạch chỉ dành cho người có quan hệ, người khác dù có cố cũng không vào được.

Vậy mà giờ họ nói chỗ ngồi là mua vé?!

Tú Phân kinh ngạc, đối phương còn ngạc nhiên hơn: Đúng vậy, chúng tôi bỏ tiền mua vé vào để mở mang tầm mắt, nếu quen được đại lão, mở rộng quan hệ thì càng tốt... chị không phải vậy sao?

“Chị có quan hệ với nhà họ Bạch, hai người vào bằng quan hệ à?”

Tú Phân đang phân vân không biết trả lời thế nào, thì nhân viên mang lễ vật đi qua.

Một người nhìn tên trên hộp quà, lập tức nói: Lý Thiệu Lâm, cậu bé tên Lý Thiệu Lâm... trong số gia đình giàu có hôm nay, có ai họ Lý không?

Mọi người lắc đầu, bởi họ không vào được sân khấu, hiểu biết về các đại gia rất hạn chế.

Duy chỉ có Thẩm Huệ Huệ, đang chìm đắm trong suy nghĩ, bỗng ngẩng đầu lên.

Lại một cái tên quen thuộc!

Lý Thiệu Lâm, Bạch Họa...

Hai cái tên đặt cạnh nhau, cô cuối cùng cũng nhớ ra đã thấy chúng ở đâu!

Giống như đa số độc giả, trước khi đọc tiểu thuyết, Thẩm Huệ Huệ thường lướt qua thông tin cơ bản của truyện để xác định có phù hợp với sở thích của mình hay không, rồi mới vào đọc nội dung.

Cô sống vào thời đại hàng chục năm sau, khi mọi người đều dùng điện thoại để đọc sách, và các trang tiểu thuyết cũng được thiết kế vô cùng đa dạng. Khi mở một cuốn sách, ngoài tên truyện và phần giới thiệu, cô có thể nhìn thấy ngay các dữ liệu như bình luận, thẻ nhân vật, thậm chí cả fanart...
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 162



Trong phần bình luận và fanart của cuốn sách này, hai nhân vật được nhắc đến nhiều nhất không phải là nhân vật chính, mà là hai vai phụ đã chết từ rất sớm.

Nghe nói hai nhân vật này có tính cách rất ấn tượng, được bàn tán sôi nổi trong phần bình luận, không chỉ có fan cứng mà còn có cả độc giả giàu có dùng tên họ để ủng hộ tác giả, chiếm vị trí cao trên bảng xếp hạng. Dưới sự dẫn dắt của những độc giả này, lượng fanart và thẻ nhân vật ngày càng nhiều, chiếm phần lớn diện tích trang.

Hai nhân vật phụ chết sớm lại chiếm spotlight đến vậy, trường hợp này rất hiếm gặp. Ban đầu, Thẩm Huệ Huệ thậm chí tưởng họ mới là nhân vật chính, mãi đến khi đọc nội dung mới biết không phải.

Tên của hai nhân vật đó chính là Bạch Họa và Lý Thiệu Lâm.

Lúc này, Thẩm Huệ Huệ cố gắng nhớ lại, mơ hồ nhớ ra Bạch Họa hình như chết vì trầm cảm, còn Lý Thiệu Lâm chết như thế nào thì cô không thể nhớ nổi.

Bởi lúc đó cô chỉ lướt qua trước khi đọc, nhớ được tên là nhờ những bức fanart, hình ảnh giúp khắc sâu ký ức, thêm nữa tên của họ khá hay nên mới lưu lại chút ấn tượng. Không đọc nội dung chính, nhiều tình tiết không thể liên kết, khó mà nhớ thêm chi tiết.

Trong nguyên tác, khi câu chuyện bắt đầu, Thẩm Thiên Ân đã trưởng thành và trở thành ác nữ phụ tiểu thư hào môn. Lúc đó, Bạch Họa và Lý Thiệu Lâm đều đã chết.

Còn hiện tại, cả Thẩm Thiên Ân lẫn Thẩm Huệ Huệ mới chỉ mười lăm tuổi, chưa trưởng thành, Bạch Họa và Lý Thiệu Lâm vẫn còn sống.

Nếu theo diễn biến nguyên tác, nghĩa là cả Bạch Họa lẫn Lý Thiệu Lâm, nhiều nhất chỉ còn ba năm tuổi thọ...

Nghĩ đến đây, Thẩm Huệ Huệ không khỏi liếc nhìn cậu bé đang ngồi không xa.

Lúc này, có người cúi xuống nói chuyện với cậu, cậu liền tháo kính râm ra, hơi cúi mắt lắng nghe.

Cậu bé chỉ khoảng bảy tám tuổi, khuôn mặt còn phúng phính chút mỡ trẻ con, trông rất khỏe mạnh.

Còn Bạch Họa kia, xét về huyết thống, là em gái ruột của Tú Phân.

Hai con người sống động như vậy, liệu có thể đột ngột qua đời trong vòng ba năm tới?

Xuyên sách lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Thẩm Huệ Huệ trải nghiệm khả năng "tiên tri" của người xuyên sách, nhưng cô không hề vui mừng, ngược lại cảm thấy nặng nề.

Cô không thích cảm giác nhìn thấu số phận người khác, và chân thành hy vọng chuyện này sẽ không xảy ra.

Thẩm Thiên Ân ở lại Phúc Thủy thôn, Tú Phân không đưa cô đến Bạch gia, người đến Bạch gia hôm nay là Thẩm Huệ Huệ.

Nếu số phận của Thẩm Thiên Ân và cô có thể thay đổi, vậy Bạch Họa và Lý Thiệu Lâm, liệu có thể tránh được tai nạn?

Thẩm Huệ Huệ đang chìm đắm trong suy nghĩ thì âm nhạc rộn ràng vang lên từ phía dưới.

Hóa ra khách mời đã tới đông đủ, nhiếp ảnh gia sẵn sàng, người dẫn chương trình cầm mic lên sân khấu.

Trong dịp này, Bạch gia mời người dẫn chương trình chuyên nghiệp dày dạn kinh nghiệm, không chỉ nói năng lưu loát mà còn có khả năng dẫn dắt không khí cực tốt, nhanh chóng làm bừng lên sự náo nhiệt. Trong tiếng cười nói, người dẫn chương trình tuyên bố tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.

"Mấy chục năm phong ba, tháng ngày dài rộng phô phát, xin mời nhân vật chính của chúng ta hôm nay, lão thọ tinh Bạch Khải Trí tiên sinh lên sân khấu..."

Theo lời người dẫn, trong tiếng vỗ tay, âm nhạc rộn ràng chuyển sang giai điệu trang trọng.

Ánh đèn tập trung vào một góc dưới khán đài, lát sau, một bóng người từ từ tiến lên sân khấu.

Cả khán phòng chăm chú nhìn, Thẩm Huệ Huệ cũng thoát khỏi suy nghĩ, đưa mắt nhìn xuống.

Tú Phân ngồi bên cạnh càng căng thẳng, người thẳng đơ, dán mắt vào trung tâm sân khấu.

Dưới ánh mắt mong đợi của vô số người, một lão nhân dáng người thẳng tắp xuất hiện trước mọi người.

Ông mặc một bộ trang phục Đường cổ màu đỏ sẫm, tóc gần như bạc trắng, khuôn mặt dài, khóe mắt hơi xệ, toát lên vẻ uy nghiêm.

Bạch Kỳ và Bạch Thư có nét giống Tú Phân, ba người đứng cùng nhau, không cần giới thiệu, người khác cũng nhận ra họ là một gia đình.

Nhưng kỳ lạ là, lão gia Bạch này lại chẳng giống Tú Phân chút nào.

Nghĩ kỹ lại, ngoài những nét giống Tú Phân, phần còn lại trên khuôn mặt Bạch Kỳ và Bạch Thư lại có chút tương đồng với Bạch Khải Trí.

Vậy là Bạch Kỳ và Bạch Thư thừa hưởng nét mặt của cả bố lẫn mẹ, còn Tú Phân không giống Bạch Khải Trí chút nào, hoàn toàn theo mẹ?
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 163



Giống như Thẩm Thiên Ân và Thẩm Huệ Huệ, trên khuôn mặt không hề có bóng dáng Thẩm Dũng, hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Tú Phân.

Có thể thấy, gen nữ giới nhà Bạch ổn định đến kinh ngạc, được truyền lại hoàn hảo ở con gái.

Nếu Thẩm Thiên Ân và Thẩm Huệ Huệ là phiên bản nhí của Tú Phân, thì Bạch lão phu nhân hẳn là phiên bản già của bà.

Thẩm Huệ Huệ tò mò nhìn quanh, muốn xem Bạch lão phu nhân trông thế nào.

Nhưng kỳ lạ là, Bạch lão phu nhân dường như không tham dự tiệc thọ này.

Không chỉ Bạch lão phu nhân vắng mặt, mà cả Bạch Họa cũng không xuất hiện.

Khi bài phát biểu của Bạch Khải Trí kết thúc, đến lượt con cháu lên phát biểu, Bạch Kỳ và Bạch Thư lần lượt lên sân khấu.

Hai người diễn thuyết rất bình thường, bài phát biểu lại dài lê thê, dù nhạc nền có hào hùng đến đâu, mọi người nghe một lúc cũng thấy buồn ngủ như đang họp.

Thẩm Huệ Huệ vốn nghĩ Bạch Cầm nói hai em trai không có tài cán lại thích thể hiện chỉ là nói xằng, nhưng đến lúc này, cô bỗng tin phần nào.

Có lẽ những lời khác là giả, nhưng ít nhất câu này rất có thể là thật.

Hai mươi phút dài đằng đẵng trôi qua, bài phát biểu dài dòng cuối cùng cũng kết thúc, đến lượt nghi thức thứ ba của tiệc thọ: khách mời chúc mừng.

Máy quay lia qua hàng ghế đầu, những người ngồi ở đó lần lượt đứng lên chúc phúc ngắn gọn.

"Đến rồi đến rồi! Mau nhìn các khách mời hôm nay đi!"

"Hàng đầu thứ ba, là tổng giám đốc công ty chúng ta!"

"Tôi nhận ra người thứ tư, hình như là dẫn chương trình kênh tài chính nào đó!"

"Ủa, cô gái kia là ai vậy?"

"Mày ngu à, đó là đại tiểu thư Bạch gia, Bạch Cầm!"

"Không phải, không phải người đứng đó, là người ngồi, trông còn rất trẻ, mới hai mấy tuổi, trẻ thế mà cũng ngồi hàng đầu sao?"

"Không biết nữa, cảm thấy quen quen, hình như đã gặp ở đâu..."

"Đó là Diêu Linh đấy! Người kế thừa thế hệ tiếp theo của Diêu gia, Diêu Linh tài năng nhất trong giới trẻ!!"

Mọi người xung quanh xôn xao bàn tán, khi phần chúc phúc kết thúc, nhân viên chuẩn bị mang bánh thọ và chiếc bánh kem nhiều tầng khổng lồ lên sân khấu.

Trong lúc này, để khách mời không cảm thấy nhàm chán, chiếc TV lớn phía sau sân khấu bắt đầu chiếu VCR.

Những người thân bạn bè không thể đến đã ghi hình chúc mừng, được biên tập lại phát sóng, vừa tạo không khí sôi động, vừa thể hiện mối quan hệ rộng rãi của Bạch gia.

Trong số những người gửi lời chúc có bạn bè thân thiết của Bạch gia, nhân vật nổi tiếng từ nhiều lĩnh vực, thậm chí cả những ngôi sao điện ảnh đình đám.

Không khí càng lúc càng náo nhiệt, tiếng vỗ tay và cười nói không ngớt, duy chỉ có Thẩm Huệ Huệ là không cảm thấy gì.

Cô không quen biết những người này, những lời chúc cũng chẳng dành cho cô, có gì mà phấn khích.

Đúng lúc này, màn hình TV tối đen rồi chuyển cảnh, đoạn video cuối cùng bắt đầu phát, trong khung hình xuất hiện một thiếu nữ thanh tú, dịu dàng.

Cô để mái tóc ngố thẳng, tóc đen dài đến thắt lưng, mặc một chiếc váy trắng, cười tự nhiên vào ống kính: "Xin chào mọi người, tôi là con gái của Bạch Cầm, ngoại tôn nữ được Bạch Khải Trí tiên sinh yêu quý nhất, tên tôi là Tô Tâm Liên."

"Vì đang du học ở nước ngoài nên không thể về nước dự tiệc thọ của ông ngoại, thật sự rất tiếc, chỉ có thể chuẩn bị một món quà nhỏ, hy vọng ông ngoại sẽ thích."

Thiếu nữ vừa nói vừa cầm máy quay tiến về phía trước.

So với những đoạn video chúc mừng nhanh gọn trước đó, đoạn này dài dằng dặc như bài phát biểu của Bạch Kỳ và Bạch Thư.

Nhưng đây là tiệc thọ của Bạch Khải Trí, mọi nghi thức đều phải được ông đồng ý mới được thực hiện.

Trong dịp trang trọng như vậy, người nào chiếm nhiều thời gian hơn, gián tiếp thể hiện vị trí của người đó trong lòng Bạch Khải Trí.

Ví dụ như Bạch Kỳ và Bạch Thư, đều là con trai ruột của Bạch Khải Trí, sau khi tốt nghiệp đại học đã vào công ty học việc, mọi người đều mặc định tài sản chính của Bạch gia sau này sẽ rơi vào tay hai anh em, nên họ mới có tư cách đứng trên sân khấu phát biểu suốt hai mươi phút.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 164



Còn thiếu nữ trong video là ngoại tôn nữ của Bạch Khải Trí, lẽ ra một đứa cháu ngoại, cách một đời lại còn mang họ Tô chứ không phải họ Bạch, không thể có đãi ngộ như vậy.

Nhưng đoạn video vẫn được chiếu, lại còn là cuối cùng, như lời chúc mừng quan trọng nhất, đủ thấy Bạch Khải Trí coi trọng cô đến mức nào.

Mọi người đều tò mò nhìn lên màn hình lớn, muốn xem cô chuẩn bị món quà gì mà lại được đối đãi đặc biệt như vậy.

Duy chỉ có Tú Phân là hơi nhíu mày.

Trước đó, bà luôn chăm chú nhìn xuống sân khấu.

Đối với buổi tiệc thọ này, bà đã mong chờ quá lâu, dù biết Bạch gia chưa chắc đã chấp nhận mình, nhưng khi Bạch Khải Trí xuất hiện, Tú Phân vẫn không thể rời mắt.

Đó là cha của bà, khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, nhưng dù sao cũng là người sinh ra bà.

Đứng cạnh Bạch Khải Trí còn có Bạch Kỳ, Bạch Thư và những người khác trong gia đình, tất cả đều có quan hệ huyết thống với bà.

Tú Phân không thể kiềm chế ánh mắt, chăm chú nhìn, nghe những lời bàn tán xung quanh, trong lòng vừa khao khát, vừa ngưỡng mộ, vừa tự ti...

Ngay cả khi Bạch Cầm xuất hiện trên màn hình, với tư cách là đại tiểu thư Bạch gia gửi lời chúc, Tú Phân cũng không để ý, không nỡ rời mắt.

Mãi đến khi Tô Tâm Liên xuất hiện, Tú Phân bỗng giật mình, như bị dội một gáo nước lạnh.

Danh tiếng của Tô đại tiểu thư, ngay từ ngày đầu đến biệt thự, Tú Phân đã nghe qua.

Dì Trương chính là người giúp việc do con gái lớn của Bạch Cầm tuyển vào để chăm sóc bà.

Theo lời dì Trương, Tô đại tiểu thư xinh đẹp, thông minh, gần như là người hoàn hảo không có khuyết điểm.

Người như vậy, Tú Phân chưa từng tiếp xúc, cũng không thể tưởng tượng ra.

Vật tham chiếu duy nhất chỉ có Tô Chí Vũ lúc đó còn trong biệt thự.

Lần đầu nhìn thấy Tô Chí Vũ, Tú Phân cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cậu ta hoàn toàn là hình mẫu công tử nhà giàu được nuôi dưỡng trong điều kiện ưu tú, cao lớn, khiêm tốn lễ phép, học hành giỏi giang, khác xa những đứa trẻ nghèo khổ ở làng quê.

Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, khi Thẩm Huệ Huệ dần thể hiện năng lực, khiến Tô Chí Vũ càng lộ rõ sự ngốc nghếch... dần dần, những hào quang trên người Tô Chí Vũ trong mắt Tú Phân cũng biến mất.

Sự tự tin, hào phóng, chiều cao của Tô Chí Vũ, phần lớn đều nhờ vào tài lực gia đình.

Còn Huệ Huệ nhà bà, dù xuất thân từ làng quê nghèo khó, cũng không hề thua kém ai.

Sự xuất sắc của Thẩm Huệ Huệ đã rút ngắn khoảng cách giữa cô và Tô Chí Vũ, thậm chí vượt mặt hoàn toàn.

Con gái quá ưu tú khiến Tú Phân nguôi ngoai phần nào nỗi tự trách và buồn bã trong lòng, dập tắt sự bất mãn vẫn âm ỉ.

Nhưng giờ nhìn thấy chân dung con gái lớn của Bạch Cầm, cảm xúc chua xót lại trỗi dậy.

Tô Chí Vũ là con trai, so sánh với Thẩm Huệ Huệ chưa quá rõ ràng.

Còn Tô Tâm Liên là con gái, nhìn cô để mái tóc đen bóng, mặc váy phương Tây, cầm chiếc máy ảnh đắt tiền, đứng ở phương trời xa xứ, lưu loát chuyển đổi giữa tiếng Trung và tiếng Anh, từng chi tiết đều thể hiện sự ưu tú.

Rồi nhìn lại Thẩm Huệ Huệ.

Trang phục và lớp trang điểm khiến cô trông bình thường hơn, trên mặt đã có chút hồng hào.

Nhưng chỉ có Tú Phân biết, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới lớp trang điểm kia tái nhợt đến mức nào.

Lớp trang điểm này do Bạch Cầm thuê người tô, bộ váy này cũng do Bạch Cầm mua.

Như một sự ban ơn, cho họ chút ân huệ, mục đích là để họ đến Bạch gia chịu thêm nhiều ấm ức, khổ đau...

Tú Phân không ngại khổ cực nửa đời người, nhưng khi nhìn thấy sự tương phản giữa Tô Tâm Liên và Thẩm Huệ Huệ, bà không thể chịu nổi.

Nỗi chua xót này còn mãnh liệt hơn lần nhìn thấy Tô Chí Vũ, thậm chí dần chuyển thành một chút bất mãn.

Bạch Cầm không có quan hệ huyết thống với bà, không phải người nhà, nhưng những thành viên khác trong Bạch gia thì khác.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 165



Họ biết rõ Bạch Cầm là giả, Tô Tâm Liên cũng không phải cháu ngoại của họ, nhưng vẫn dành cho cô sự vinh dự này.

Còn Huệ Huệ của bà, chỉ có thể ngồi cùng bà trên khán đài chật chội, trong bóng tối, nhìn những người Bạch gia tỏa sáng trên sân khấu.

Rõ ràng họ mới là người một nhà, cùng chung dòng máu.

Tú Phân có thể cảm nhận được, Bạch Cầm khinh thường bà, Bạch Kỳ và Bạch Thư coi thường bà, có lẽ tất cả mọi người trong Bạch gia đều không coi bà ra gì.

Bà lớn lên ở nông thôn, không có học vấn, nửa đời người trôi qua, cả đời này coi như hết hy vọng.

Dù người khác có coi thường bà thế nào, bà cũng có thể chấp nhận, dù trong lòng sẽ buồn, nhưng không oán trách gì.

Nhưng Huệ Huệ thì khác.

Đứa con gái thông minh như vậy, không nên giống bà, đứng trong bóng tối, ngưỡng vọng con gái của kẻ mạo danh...

Bạch gia có thể không chấp nhận bà, nhưng nếu không chấp nhận Huệ Huệ, đó không phải lỗi của họ, mà là Bạch gia có mắt như mù.

Nỗi bất mãn trong lòng Tú Phân dần dần biến thành oán hận.

Thấy Thẩm Huệ Huệ ngồi im lặng bên cạnh, đờ đẫn nhìn lên màn hình lớn, Tú Phân đưa tay nắm chặt tay con gái, thì thầm: "Huệ Huệ, con mới là cháu ngoại thực sự của Bạch gia."

Thực ra, trong đầu Thẩm Huệ Huệ đang nghĩ về một chuyện khác.

Giống như Tú Phân, danh tiếng của Tô đại tiểu thư, cô đã nghe từ ngày đầu đến biệt thự của Bạch Cầm.

Trong biệt thự không ai gọi thẳng tên, Thẩm Huệ Huệ cũng không hứng thú với tình hình nhà họ Tô, nên chưa bao giờ hỏi.

Trong nguyên tác, Thẩm Thiên Ân xuất hiện với vai ác nữ tiểu thư hào môn, dựa vào thân phận con nhà giàu để bắt nạt nữ chính Tô Tâm Liên.

Là người chỉ đọc phần đầu, không đọc kỹ nội dung, hoàn toàn không hiểu cốt truyện nguyên tác, Thẩm Huệ Huệ đã mặc định rằng nữ chính sống ở kinh đô, nhà nghèo nên mới bị Thẩm Thiên Ân bắt nạt.

Phong cách của gia đình Bạch Cầm chẳng giống nhà nghèo chút nào.

Tô đại tiểu thư lại ở nước ngoài, địa chỉ cũng không khớp.

Mãi đến hôm nay, khi nhìn thấy ba chữ "Tô Tâm Liên" trên màn hình, Thẩm Huệ Huệ mới chợt nhận ra, con gái của Bạch Cầm chính là nữ chính trong nguyên tác, người hiền lành yếu đuối được tất cả đàn ông yêu mến, bị tất cả phụ nữ ghen ghét.

Thẩm Huệ Huệ không thích Thẩm Thiên Ân, nhưng trong khoảnh khắc này, cô chợt hiểu vì sao Thẩm Thiên Ân lại luôn nhắm vào Tô Tâm Liên.

Dù có hay không nhân vật nam chính là ngòi nổ, hoặc những yếu tố bên ngoài như ghen tị, đố kỵ, họ cũng không thể nào chung sống hòa bình với Tô Tâm Liên.

Hôm nay là lần đầu tiên Thẩm Huệ Huệ gặp Tô Tâm Liên, cô chưa từng tiếp xúc với cô ta, tạm thời giữa hai người không có bất kỳ ân oán cá nhân nào.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến Bạch Cầm, nghĩ đến Tô Chí Vũ… Thẩm Huệ Huệ liền không có chút thiện cảm nào với Tô Tâm Liên.

Giống như Bạch Cầm, tất cả nguồn lực Tô Tâm Liên đang nắm giữ hiện tại đều được xây dựng trên nỗi khổ đau của ba người: Tú Phân, Thẩm Huệ Huệ và Thẩm Thiên Ân.

Đó là vinh hoa phú quý bị cướp đoạt từ tay họ, như chim khách chiếm tổ chim câu, biến thành của riêng mình.

Chỉ riêng vấn đề thân phận của hai người đã đủ khiến họ đứng ở hai chiến tuyến đối lập.

Thấy Tú Phân đang nhìn mình với ánh mắt xót xa, Thẩm Huệ Huệ lắc đầu: "Con không sao đâu, mẹ."

Vừa dứt lời, trên màn hình tivi lớn, Tô Tâm Liên cuối cùng cũng đã đến địa điểm.

Đó là một nơi giống như sân thượng, có một ban nhạc đang chờ đợi Tô Tâm Liên. Khi cô ta xuất hiện, họ lập tức bắt đầu biểu diễn.

Âm thanh từ đàn organ, guitar điện, bass… đồng loạt vang lên, một nhóm thanh niên cười đùa nhảy múa, khung cảnh trở nên vô cùng náo nhiệt, chỉ có điều sự ồn ào kiểu phương Tây này có chút không hòa hợp với bữa tiệc mừng thọ mang đậm phong cách Trung Hoa.

Cuối cùng sau khi hát xong, Tô Tâm Liên kéo người chơi đàn organ lên, hai người ôm nhau thân mật và nói với máy quay: "Đây là người bạn thân nhất của tôi, Hoắc Thừa Hiên."

Lời của Tô Tâm Liên vừa dứt, những người vốn đang thờ ơ cảm thấy chán ngán bỗng giật mình, mắt trợn to.

Khác với những lần trước.

Những lời chúc phúc từ khách mời trước đây chủ yếu khiến người trên khán đài phấn khích ngạc nhiên.

Lúc này, người trên khán đài không hiểu được huyền cơ trong đó, ngược lại, những người ở khu vực VIP đều có phản ứng cực kỳ mãnh liệt.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 166



"Hoắc?"

"Họ Hoắc?"

"Là cái họ Hoắc đó sao?"

"Là Hoắc Đình à? Hoắc Đình đang ở hải ngoại?"

"Hoắc Đình gì chứ, không nghe thấy nói là Hoắc Thừa Hiên sao!"

"À? Tôi chỉ nghe thấy họ 'Hoắc'… Hoắc Thừa Hiên là ai? Trong gia tộc họ Hoắc có người này sao?"

"Có! Chỉ là không thuộc dòng chính, không phải đích tôn, nhưng xác thực là người của gia tộc họ Hoắc."

"Người của gia tộc họ Hoắc…"

Khu vực VIP xôn xao, những nhân vật lớn vốn điềm tĩnh giờ đây đều thì thầm bàn tán.

Hoắc Thừa Hiên, cháu trai của Hoắc Sơn — em trai gia chủ đương nhiệm của gia tộc họ Hoắc.

Mặc dù không phải là người kế vị tiếp theo của gia tộc họ Hoắc, nhưng cũng là một thành viên trong gia tộc.

Xem video, Hoắc Thừa Hiên khoảng hai mươi tuổi, cùng trang lứa với Hoắc Đình — người kế vị được gia tộc họ Hoắc trọng điểm bồi dưỡng.

Cháu trai của em trai gia chủ, mối quan hệ này không gần cũng không xa.

Mặc dù huyết thống đích tôn rất quan trọng, nhưng nếu Hoắc Thừa Hiên có năng lực xuất chúng, hoặc Hoắc Đình gặp phải chuyện gì bất trắc, cũng không phải là không có cơ hội.

Quan trọng nhất là, dù không thể kế thừa tài sản chính của gia tộc họ Hoắc, chỉ cần mang họ này, thân phận này, cũng đủ khiến anh ta trở nên cực kỳ giá trị!

Dù trong video, Tô Tâm Liên nói Hoắc Thừa Hiên là bạn thân nhất của cô ta, nhưng tư thế thân mật của hai người khiến ai cũng nhận ra, mối quan hệ này không đơn giản.

Hoắc Thừa Hiên tuổi còn trẻ, ngoại hình tuấn tú, lại mang thân phận người gia tộc họ Hoắc, dù sau này không thể kế vị, với thân phận này, nếu kết hôn với Tô Tâm Liên, cô ta cũng đã chiếm được lợi thế cực lớn!

Gia tộc họ Hoắc từng xuất thân từ kinh đô, hiện tại trong giới hào môn ở kinh đô, không ít người có quan hệ với gia tộc họ Hoắc.

Nhưng theo thời gian, tình cảm ngày càng phai nhạt, ai có thể thiết lập lại liên lạc với gia tộc họ Hoắc, người đó sẽ chiếm ưu thế.

Hiện tại xem ra, Bạch gia đã sử dụng mỹ nhân kế để đi trước một bước.

Không trách đoạn video chúc phúc nhàm chán này lại được đặt ở vị trí cuối cùng, hóa ra là có dụng ý như vậy!

Mọi người thì thầm trao đổi, trong lòng dậy sóng.

Bạch gia tuy giàu có, nhưng đặt ở kinh đô, trong mắt nhiều hào môn, căn cơ của Bạch gia vẫn hơi kém hơn.

Đặc biệt là thế hệ tiếp theo không thể hiện được tài năng đủ mạnh, khiến Bạch gia như cỏ nổi không rễ, nguy hiểm vô cùng.

Không ai ngờ rằng, vào thời khắc then chốt này, Tô Tâm Liên lại có thể leo lên cây đại thụ của gia tộc họ Hoắc.

Dù Tô Tâm Liên mang họ Tô, nhưng cô ta cũng là cháu ngoại của Bạch Khải Trí.

Việc kéo Hoắc Thừa Hiên quay đoạn VCR chúc thọ Bạch Khải Trí đủ chứng minh mối quan hệ giữa ông cháu vô cùng thân thiết.

Nếu Hoắc Thừa Hiên và Tô Tâm Liên kết hôn, không chỉ Tô gia được kéo lên, mà còn mang lại lợi ích cho Bạch gia, ba gia tộc này nếu đoàn kết lại, cục diện hào môn kinh đô chẳng phải sẽ thay đổi sao?!

Gia tộc họ Hoắc những năm này phát triển ở hải ngoại, muốn gặp một người cũng không dễ, Hoắc Thừa Hiên hiện tại đã là người gần nhất với lõi của gia tộc họ Hoắc mà mọi người có thể thấy.

Nếu Bạch gia và Tô gia dựa vào Hoắc Thừa Hiên mà cất cánh, vậy họ phải làm sao đây…

Sau khi giới thiệu Hoắc Thừa Hiên, Tô Tâm Liên lần lượt giới thiệu những người bạn ngoại quốc xung quanh, mọi người cùng nhau chúc Bạch Khải Trí sinh nhật vui vẻ, sau đó một nhóm thanh niên reo hò, lấy súng đồ chơi ra bắn vào màn hình.

"Ầm!" một tiếng, âm thanh chói tai vang lên từ loa, trên màn hình xuất hiện hiệu ứng "Chúc mừng sinh nhật", đoạn VCR cuối cùng cũng kết thúc.

Âm thanh quá lớn khiến tai người ta đau nhức, Thẩm Huệ Huệ bịt tai, thông qua đoạn video vừa rồi, không chỉ xác định được nữ chính là Tô Tâm Liên, mà còn nhìn thấy nam chính trong nguyên tác — Hoắc Thừa Hiên.

Đoạn VCR chiếm khá nhiều thời gian, hiện trường cũng đã chuẩn bị xong, tiếp theo sẽ là bước quan trọng nhất — thổi nến và cắt bánh.

Ánh đèn chuyển đổi, Bạch Kỳ và Bạch Thư thắp nến, từ từ đẩy bánh sinh nhật đến trước mặt Bạch Khải Trí.

Bạch Khải Trí nhắm mắt, chuẩn bị thổi nến ước nguyện trong tiếng chúc phúc, đúng lúc này, từ khán đài đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết: "Chết người rồi, sắp chết người rồi! Mau lại đây, cứu người!!!"
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 167



Vì đã đến lúc ước nguyện, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, không ai ngờ vào thời khắc quan trọng như vậy lại có người hét lên một câu kinh dị như thế, không chỉ âm thanh vang khắp nơi, mà nội dung lại là… chết người?!

Chuyện gì vậy?!

Tại sao lại có người chết trong tiệc mừng thọ??

Đây không phải là cố ý tìm chuyện sao?!

Tất cả mọi người giật mình, hướng ánh mắt về phía phát ra tiếng hét, ngay cả những người ở khu vực VIP cũng đứng dậy nhìn lên.

Thẩm Huệ Huệ cũng quay đầu đột ngột, chỉ thấy không xa phía trước, một người phụ nữ đang chỉ vào người trên ghế và liên tục hét lên.

Nhìn kỹ, người bị chỉ không ai khác, chính là cậu bé bảy tám tuổi vừa mới còn bình thường — Lý Thiệu Lâm!

Thẩm Huệ Huệ hít một hơi lạnh.

Sao lại là cậu bé?!

Chẳng lẽ Lý Thiệu Lâm chính là người gặp nạn trong tiệc mừng thọ của Bạch gia??!

Lý Thiệu Lâm ôm lấy cổ họng, từ từ trượt khỏi ghế. Mặt hắn đỏ bừng, thậm chí có xu hướng chuyển sang màu đen, gân xanh trên trán nổi lên đáng sợ, miệng há to đến mức lưỡi cũng thè ra một chút. Đồng thời, cơ thể hắn co giật không kiểm soát, ngực phập phồng dữ dội, cổ họng phát ra những âm thanh đau đớn kỳ lạ.

Ánh đèn tại tiệc thọ tập trung ở sân khấu và khu vực chính, tầng hai không bật đèn, chỉ nhờ ánh sáng phản chiếu từ dưới lên mới có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Trong ánh sáng mờ ảo, một người xuất hiện triệu chứng như vậy, không thể không gọi là kinh dị. Những người ở đây đều là dân thường, ai đã từng thấy cảnh tượng này bao giờ? Lúc trước không biết chuyện gì xảy ra, họ còn có thể ngồi yên xem náo nhiệt dưới sân. Nhưng giờ đây, chứng kiến sự việc đáng sợ ngay bên cạnh, lại thêm tiếng hét thất thanh của một nữ khách, tất cả đều giật mình hoảng hốt.

Đặc biệt là những người ngồi gần Lý Thiệu Lâm, phản xạ đứng dậy lùi về phía sau.
“Đây là chuyện gì vậy…?”
“Không biết nữa, mặt đỏ đen… lưỡi còn thè ra…”
“Không phải bị ma nhập chứ?!”
“Ma nhập?!”
“Chết người rồi, có ma!!”

Lý Thiệu Lâm giơ tay, cố gắng nắm lấy người bên cạnh, nhưng khi phát hiện xung quanh đã trống trơn, hắn gắng sức quay đầu, vươn tay về phía sau cầu cứu. Người gần nhất là một người đàn ông gầy gò, khi thấy bàn tay Lý Thiệu Lâm sắp chạm vào áo mình, hắn hét lên một tiếng rồi bỏ chạy. Tiếng hét của đàn ông và tiếng la hét của phụ nữ hòa vào nhau, càng thêm phần kinh dị.

Khán đài chật hẹp nhưng lại có rất nhiều khách mời. Lúc Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ mới đến, hầu hết mọi người đều ngồi ngay ngắn, trong trật tự, họ đi vào tìm chỗ ngồi đã khó khăn. Huống chi bây giờ. Những người ở bàn Lý Thiệu Lâm, thậm chí cả những bàn lân cận, đều đứng dậy chạy về phía sau, người chen lấn, bàn ghế đổ nghiêng ngả. Nếu mọi người đứng yên thì không sao, nhưng một khi có người bắt đầu chạy, đám đông lập tức hỗn loạn. Hàng đầu đẩy hàng thứ hai, hàng thứ hai va vào hàng thứ ba và thứ tư, hàng thứ tư lại đẩy hàng cuối cùng xuống dưới, trong chốc lát như hiệu ứng domino, từ khán đài lan xuống khu vực chính, hiện trường trở nên hỗn loạn.

Gia đình họ Bạch vẫn đứng trên sân khấu, chuẩn bị thổi nến ước nguyện, nào ngờ chỉ trong vài phút, sự việc đã xảy ra như vậy. Khi đám đông ngày càng hỗn loạn, không chỉ người trên khán đài hoảng sợ hét lên, mà người ở khu vực chính cũng bị xô đẩy, thậm chí có người bị ngã rồi bị giẫm lên tay.
“Chuyện gì đang xảy ra, bảo vệ đâu, Tiểu Trịnh!” Bạch Khải Trí phản ứng nhanh nhất, không kịp thổi nến, vội nhìn người phụ trách an ninh bên cạnh, “Mau bảo vệ an toàn cho khách!”

Bạch Kỳ và Bạch Thư nghe vậy, lập tức tỉnh táo lại, cả hai đều run lên vì sợ hãi. Bạch lão phu nhân không khỏe, Bạch Cầm không phải con ruột của họ Bạch, Bạch Họa lại đang nằm viện, nhìn lại cả gia đình họ Bạch, chỉ còn Bạch Kỳ và Bạch Thư có thể sử dụng.

Những năm trước, tiệc sinh nhật đều do Bạch Khải Trí tự mình sắp xếp đơn giản, duy chỉ có lễ thất thập này là được tổ chức long trọng, lại còn giao cho Bạch Kỳ và Bạch Thư phụ trách. Lão gia vốn coi thường hai người họ, chỉ giao những việc nhỏ nhặt, lần này lại trao quyền tổ chức tiệc thọ, Bạch Kỳ và Bạch Thư mừng rỡ khôn xiết, chuẩn bị vất vả suốt thời gian dài mới có được ngày hôm nay.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 168



Họ đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mua chuộc người thân cận của lão gia, hy vọng thăm dò ý tứ của ông. Những người này đã làm việc bên cạnh Bạch Khải Trí mấy chục năm, miệng rất kín, nếu là trước đây, dù có trả bao nhiêu tiền cũng không thể moi được nửa lời. Nhưng lần này, có người đã nhượng bộ. Bạch Kỳ và Bạch Thư vui mừng khôn xiết, lại đổ thêm tiền, cuối cùng cũng mở được miệng người hầu. Nhiều người hầu đều nói, hãy tổ chức tiệc thọ thật tốt, sẽ có tin vui chờ đợi họ.

Từ khi tiệc thọ bắt đầu, Bạch Kỳ và Bạch Thư đã mong chờ tin vui này. Theo trình tự, sau khi thổi nến ước nguyện xong, coi như hoàn thành lễ thọ, lão gia Bạch chính thức bước sang tuổi 70, nếu có gì muốn tuyên bố, cũng sẽ chọn thời điểm này. Nhưng không ngờ, vào giây phút quan trọng như vậy, lại xảy ra chuyện! Thấy dòng người ngày càng hỗn loạn, thậm chí có xu hướng lan ra sân khấu, người phụ trách an ninh Tiểu Trịnh xông lên trước, bảo vệ những vị khách ở hàng đầu. Bạch Kỳ và Bạch Thư cũng vội chỉ huy, yêu cầu bảo vệ còn lại tách biệt người ở khu vực chính và khán đài, đảm bảo an toàn cho người ở khu vực chính trước, sau đó kiểm soát người trên khán đài. Những người đã tràn xuống dưới lại bị bảo vệ dùng dùi cui đẩy ngược lên, như sóng biển dội ngược, từ dưới cuốn lên trên.

Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ vốn cách xa Lý Thiệu Lâm, bị dòng người xô đẩy, không hiểu sao lại bị đẩy đến gần hắn. Tú Phân giật mình, phản xạ ôm chặt Thẩm Huệ Huệ vào lòng, sợ con gái hoảng sợ. Nhưng thực tế, Thẩm Huệ Huệ mạnh mẽ hơn Tú Phân tưởng. Nếu là trước đây, thấy cảnh này, cô cũng sẽ sợ hãi như người bình thường. Nhưng sau khi trải qua thảm họa mưa lũ ở Ninh Bình, Thẩm Huệ Huệ đã gặp đủ loại thương tích, trong tình huống sinh tử, cô không còn sợ hãi nữa, thậm chí từng chứng kiến cảnh mổ bụng, nên hình dáng của Lý Thiệu Lâm dù đáng sợ nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được.

Khi bị đám đông xô đến gần Lý Thiệu Lâm, cô không tránh xa như những vị khách khác, mà cúi xuống, quan sát kỹ hắn.
“Huệ Huệ! Con đang làm gì vậy!” Tú Phân thấy Thẩm Huệ Huệ định cởi áo Lý Thiệu Lâm, vội kéo cô lại.
“Hình như hắn không thở được…” Thẩm Huệ Huệ nói.
“Không phải bị ma nhập sao?” Tú Phân lo lắng hỏi. Bà từ nông thôn ra, tin vào những chuyện này. Tú Phân dũng cảm hơn người thường, không sợ, nhưng lại lo con gái bị vướng vào thứ không sạch sẽ.

Thẩm Huệ Huệ thấy Lý Thiệu Lâm vẫn còn sống nhưng tình hình nguy kịch, vội nói với Tú Phân: “Người này còn sống, chưa chết đâu, mẹ gọi bác sĩ đến ngay, nếu chậm trễ thì không kịp!”
“Nhưng…”
“Con đã cứu người ở Ninh Bình rồi, mẹ quên rồi sao!” Thẩm Huệ Huệ kiên quyết nói, “Tin con đi, gọi bác sĩ ngay.”

Tú Phân thấy Thẩm Huệ Huệ lại cúi xuống cởi cổ áo cậu bé, đành nghe lời con, đứng lên hô lớn: “Người này còn sống, chưa chết, bác sĩ đâu, mau đến cứu người!” Đám đông phía sau vẫn xô đẩy, Tú Phân vừa bảo vệ Thẩm Huệ Huệ và Lý Thiệu Lâm, vừa hét lớn: “Bác sĩ, cần bác sĩ gấp!” Những người xung quanh vẫn đang lo cho bản thân, tiếng của Tú Phân bị chìm trong biển người.

Thẩm Huệ Huệ ngẩng đầu, nhìn quanh, nhanh chóng tìm thấy mấy vị nữ khách ngồi cùng bàn.
“Chị ơi, giúp chúng tôi gọi bác sĩ!” Cô hướng về phía người có giọng to nhất kêu lên. Trong đám đông, khi cần giúp đỡ, việc kêu cứu chung chung dễ khiến mọi người có hiệu ứng người ngoài cuộc. Trách nhiệm bị phân tán, ai cũng nghĩ không liên quan đến mình, rất khó nhận được giúp đỡ. Ngược lại, khi nhắm vào một người cụ thể, trách nhiệm tập trung, hiệu quả sẽ rõ ràng. Quả nhiên, nữ khách đang đứng nhìn bị Thẩm Huệ Huệ nhìn chằm chằm, liền quay đầu nhìn quanh, thấy cô chỉ nhìn mình, chỉ cầu cứu mình, đành gật đầu rồi cũng hô lớn. Giọng nữ khách rất to, có sức lan tỏa, cộng thêm tiếng hô của Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, tạo thành hiệu ứng đám đông, nhanh chóng lan sang những người xung quanh. Tiếng kêu gọi bác sĩ từ khán đài truyền đến khu vực chính, gia đình họ Bạch trên sân khấu nhận được tin, vội cử bác sĩ gia đình đến.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 169



Vị bác sĩ này là bác sĩ riêng của lão gia Bạch, được mời dự tiệc thọ, không ngờ lại phải dùng đến chuyên môn. Ông lập tức đứng dậy đi về phía khán đài. Khu vực chính thưa người, đi lại dễ dàng, nhưng khi đến cầu thang, thấy đám người chen chúc phía trước, ai nấy đều biến sắc, không ngờ khán đài nhỏ bé lại chứa nhiều người đến vậy! Điều này rõ ràng không bình thường! Nhưng tình hình khẩn cấp, không kịp suy nghĩ nhiều.

Bạch Kỳ và Bạch Thư thấy cảnh này, mặt mày tái mét, liên tục lau mồ hôi. Cuối cùng, Bạch Khải Trí lên tiếng: “Tính mạng con người là quan trọng, mau dọn đường cho bác sĩ!” Việc xảy ra trong tiệc thọ thật đen đủi, may mà nạn nhân còn sống, chỉ cần bác sĩ. Nếu chậm trễ, người chết tại chỗ, không nói đến vụ kiện tụng sau này, chỉ riêng sự đen đủi hôm nay cũng đủ khiến họ Bạch trở thành trò cười của cả kinh thành!

Những người mắc kẹt giữa khán đài và cầu thang cũng muốn nhường đường, nhưng cầu thang là kiến trúc cổ, hẹp và mong manh, nhiều người đứng cùng lúc, không chỉ chật chội mà chỉ cần động đậy nhẹ cũng phát ra tiếng “răng rắc”, rất nguy hiểm. Mọi người càng vội, càng không thể giải tán, ngược lại có nguy cơ hỗn loạn thêm.

Đúng lúc này, một thiếu niên trong đám đông bước ra, nói với người bị kẹt trên cầu thang: “Anh có thể chui ra không, trèo qua lan can, đạp lên vai tôi xuống.” Vị khách này rất gầy, có thể di chuyển qua lại nhưng không thể lên phía trước, nghe vậy do dự: “Cái lan can này là cổ vật, nếu tôi đạp hỏng, hoặc vai anh bị thương…”
“Yên tâm, có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm.” Thiếu niên nói, thấy đối phương không tin, lại tiếp, “Tôi là Lăng Gia Thạch, nhà tôi và thọ tinh hôm nay, chủ nhân Chức Tinh Viên đều là thế giao, nếu có chuyện họ sẽ tìm tôi, không tìm anh.”

Người kia nghe vậy, miễn cưỡng gật đầu, rồi trèo qua lan can, đạp lên vai Lăng Gia Thạch rời khỏi cầu thang. Phía trước, người nhà họ Bạch ra sức chỉ huy đám đông, phía sau, Lăng Gia Thạch hỗ trợ, cầu thang không còn phát ra tiếng kêu “cót két” nữa. Khi đám đông dần tan, một lối đi nhỏ hình thành, đủ để bác sĩ và người nhà họ Bạch đi lên.

Nhưng lúc này, tình trạng của Lý Thiệu Lâm đã rất nguy kịch. Triệu chứng của hắn giống như nghẹt thở, nhưng người bình thường nghẹt thở 4-6 phút sẽ chết. Hắn chưa chết vì vẫn hít được chút không khí, nhưng không đủ, nên mới xuất hiện hiện tượng đáng sợ này. Thẩm Huệ Huệ ban đầu tưởng hắn bị nghẹn thức ăn, dùng phương pháp vỗ lưng ấn ngực mà Kỷ lão gia từng dạy, cùng phương pháp Heimlich, đều không hiệu quả. Sau khi kiểm tra kỹ, cô phát hiện trong cổ họng hắn không biết từ lúc nào đã nổi lên một bóng máu lớn. Bóng máu chặn cổ họng, bít khí quản, chiếm toàn bộ đường thở, lại do tự cổ họng sinh ra, không thể nhổ ra, nên mới dẫn đến tình trạng nghẹt thở. Dù bóng máu không chiếm hết đường thở, vẫn có chút không khí vào phổi, giúp Lý Thiệu Lâm kéo dài thời gian sống. Nhưng cơ thể hắn đã có phản ứng thiếu oxy, tuy giờ vẫn sống, nhưng nếu chậm trễ, tim có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.

Trong khi đó, bác sĩ dưới lầu vẫn chưa lên… Thẩm Huệ Huệ sốt ruột chờ đợi, thấy mắt Lý Thiệu Lâm trợn ngược, lộ rõ lòng trắng, sắp không xong, cô cắn răng cúi xuống, tháo trâm cài ngực ra. Nhanh chóng bỏ phần trang trí, chỉ lấy chiếc ghim bên trong, uốn thẳng rồi đỡ Lý Thiệu Lâm dậy, định dùng ghim chọc vỡ bóng máu. Miệng Lý Thiệu Lâm há rất to, nhưng điều kiện xung quanh quá đơn sơ, không có cả đèn pin, tay Thẩm Huệ Huệ lại run rẩy do thể trạng yếu. Bóng máu nằm sâu trong cổ họng, tay run dễ đâm trượt, nếu không chọc thủng bóng máu mà lại làm chảy máu khoang miệng, tình hình sẽ càng tồi tệ hơn…

Thẩm Huệ Huệ cúi người, tay cầm ghim, nhìn qua nhìn lại không biết làm thế nào. Đúng lúc đau đầu, Tú Phân cúi xuống, giữ vững đầu Lý Thiệu Lâm. Thẩm Huệ Huệ nhìn mẹ, mắt sáng lên. Thêu thùa tưởng đơn giản nhưng thực ra rất vất vả. Giữ một tư thế thêu lâu ngày, cơ thể chịu áp lực lớn, dễ gây tổn thương vai, cổ, thắt lưng và khớp tay. May mắn, Tú Phân học thêu từ nhỏ, đã nắm được cách bảo vệ đơn giản. Tay bà ổn định hơn Thẩm Huệ Huệ nhiều.
“Mẹ, mẹ thử dùng ghim chọc vỡ bóng máu trong cổ họng hắn đi.” Thẩm Huệ Huệ nói.
“Mẹ?” Tú Phân giật mình, không ngờ con gái lại nhờ mình làm việc này, bà phản xạ nói, “Mẹ không làm được đâu…”
Thẩm Huệ Huệ liếc nhìn phía sau. Không có bác sĩ, bác sĩ dưới lầu vẫn đang vật lộn leo lên, lúc này, mỗi giây đều quý giá, Lý Thiệu Lâm không thể chờ thêm nữa.
“Tay mẹ ổn hơn con, khả năng trúng cao hơn, chỉ cần chọc vỡ bóng máu, hắn sẽ được cứu!” Thẩm Huệ Huệ nói, “Mẹ thử đi, không được thì nhờ người khác.”
 
Back
Top Bottom