Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thất Tình Quá Lâu

Thất Tình Quá Lâu
Chương 50: Ngoại truyện 23



❀ Mùa oi ả ❀

Tạ Thời Quân có biết nóng hay không?

em90.gif


Hồi mới yêu Tạ Thời Quân, Hướng Sơ đã từng nghi ngờ anh không biết nóng.

Mùa hè năm đó cậu vẫn còn làm ở viện nghiên cứu, hội thảo chuyên ngành điện tử viễn thông được tổ chức mỗi năm một lần như thường lệ, mời các đơn vị trong ngành và trường đại học tham gia. Viện nghiên cứu của họ là ban tổ chức của năm đó, cần phụ trách tất cả mọi việc, cậu cũng bị kéo đi hỗ trợ, mà Tạ Thời Quân sẽ đại diện cho Đại học C làm báo cáo hội thảo.

Hôm diễn ra hội thảo tụ tập đủ các tên tuổi lớn trong ngành, thế mà điều hoà trung tâm trong hội trường lại xảy ra vấn đề, nhất thời nóng bức không chịu nổi.

Mọi người kêu than không thôi, báo cáo trên bục có hay cỡ nào cũng khó lòng tập trung sự chú ý.

Hướng Sơ và vài đồng nghiệp làm staff cho sự kiện nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp – phát quạt và nước khoáng cho mọi người.

Họ bắt đầu phát từ hàng cuối cùng lên trên. Cậu trông thấy Tạ Thời Quân ngồi ở hàng thứ hai, sơ mi trắng quần tây đen lịch sự trang nhã, sắc mặt bình tĩnh tập trung nhìn lên màn hình lớn trước mặt, thỉnh thoảng cúi đầu ghi chép. Anh chẳng có bất cứ dấu hiệu phiền chán nào, như thể oi nóng chỉ chừa mình anh ra, gìn giữ hình tượng tốt đẹp cho anh vậy.

Nhưng mà cậu không thể tận tay đưa quạt và nước vào tay Tạ Thời Quân được, vì lúc cậu đi đến hàng hai thì cũng đúng lúc đến lượt Tạ Thời Quân lên bục phát biểu.

Nội dung báo cáo của Tạ Thời Quân Hướng Sơ đã chẳng buồn hứng thú, tối qua ở nhà cậu đã được nghe “bản chiếu sớm độc quyền” của thầy Tạ rồi. Bọn họ còn bất đồng quan điểm về một thành tựu trong đó, phải tốn hai tờ giấy mới giải quyết xong, thành thử tối qua họ ngủ rất muộn.

Song trạng thái của Tạ Thời Quân trên bục phát biểu chẳng hề hiện ra dấu vết của việc thức khuya tối qua, sáng nay anh còn dậy sớm thắt bím tóc cho con gái.

Dường như anh luôn luôn anh tuấn, chững chạc, ung dung, mặc cho nhiệt độ trong hội trường rất dễ làm áo sơ mi người ta ướt đẫm, chóp mũi rịn mồ hôi, anh cũng sẽ không thể hiện tí xíu khó chịu nào.

Hướng Sơ đứng dưới bục nghe hết bài phát biểu của anh, vỗ tay cùng mọi người. Song, cậu vỗ tay không phải vì tình trạng ngành nghề, thành tựu nổi bật trong bài báo cáo, mà là vì mê người phát biểu nó.

“Thầy Tạ, sao thầy không thấy nóng chút nào vậy?”

Sau khi kết thúc, cậu vừa hỏi Tạ Thời Quân vừa duỗi tay s* s**ng anh hòng xem xem anh có chỗ nào khác với người thường không.

Tạ Thời Quân cười dung túng cậu, đến khi cậu sắp sờ đến bộ phận nào đó anh mới cản cậu lại: “Bảo bối đừng sờ nữa, anh thật sự là người bình thường.”

“Ồ, thật ạ?” Hướng Sơ không dừng tay.

Cả hai đã về đến nhà mở điều hoà, An An không ở nhà, ý đồ của Hướng Sơ cũng từ “nghiên cứu vì sao Tạ Thời Quân không biết nóng” lạc trôi đến nơi xa.

Cậu cười xấu xa, rút áo sơ mi của Tạ Thời Quân ra khỏi lưng quần, sau đó vấn đề này cứ thế bị bỏ ngỏ.

Mãi đến mùa hè năm thứ tư họ ở bên nhau.

Nhiệt độ Bắc Kinh như thể bị điên, vượt mặt cả những thành phố chảo lửa ở miền nam, chín giờ sáng đi trên đường đã có cảm giác như sắp bị nướng chín chớ nói chi là giữa trưa.

Có hôm tan làm về nhà, Hướng Sơ nôn nóng đi bật điều hoà, bước vào cửa thì thấy trong nhà đã ngập tràn khí lạnh.

Cậu thoải mái rơn người, đi vào nhà bếp thấy Tạ Thời Quân đã thay sang đồ ở nhà, đang sắp xếp đồ ăn trong tủ lạnh.

Thầy Tạ mặc đồ ở nhà nom ôm rất thích, Hướng Sơ chẳng màng bản thân vẫn đang mặc đồ đi đường mà chui tọt vào lòng anh, vừa hay ngó thấy mấy lon cocacola được đặt ở cửa tủ lạnh.

“Ái chà, coca mua hồi nào vậy anh?”

Bạn nhỏ Tạ Di An vừa mới thay răng, răng cửa vẫn đang thủng lỗ lọt gió, có một cái răng hàm đã có dấu hiệu bị sâu, thường ngày Tạ Thời Quân kiểm soát lượng đồ ngọt của cô bé rất nghiêm ngặt, vậy nên trước nay không bao giờ mua nhiều.

“Hồi nãy đi siêu thị mua đó, hôm nay nóng quá.”

“Anh còn mua kem nữa, ở bên dưới.” Tạ Thời Quân nói, “Lát nữa mới nấu cơm, em có muốn ăn một cây trước không?”

Hướng Sơ hào hứng ngồi trước ngăn đông lục lọi, lựa một cây kem vị sơn tra mà Tạ Thời Quân thích, chua chua ngọt ngọt không ngấy.

Chè đậu xanh trong nồi sôi ùng ục, đoán chừng Tạ Thời Quân vừa về tới nhà là lập tức vào bếp nấu chè. Đợi đến khi nấu cơm tối xong thì chắc hẳn chè cũng đã chín. Đậu xanh mềm mịn, cho đường phèn vào hoà tan ngay khi chè còn nóng, đến khi ăn tối xong thì nó cũng đã vừa nguội, có thể cho vào tủ lạnh, lúc lấy ra là có ngay một chén đồ ngọt giải nhiệt.

Hướng Sơ giơ tay lên đưa que kem đến bên miệng Tạ Thời Quân: “Anh ăn trước đi.”

Tạ Thời Quân ôm eo cậu, thơm lên má cậu một cái rồi mới nghiêng qua cắn que kem.

Khí lạnh điều hoà dồi dào, trong bếp cũng rất mát mẻ. Hướng Sơ ngả lên lưng Tạ Thời Quân thong thả ăn kem, bỗng dưng nhớ ra điều mình thắc mắc mấy năm trước, Tạ Thời Quân có biết nóng hay không?

Hoá ra câu hỏi này đã có đáp án từ lâu.

Tạ Thời Quân đương nhiên biết nóng chứ.

Anh cũng sẽ hơi khó ở và không còn kiên nhẫn vô hạn như bình thường vì nóng; cũng sẽ đi siêu thị mua kem, mua nước lạnh khao cả nhà vì nóng; cũng sẽ giảm nhiệt độ điều hoà để có thể ôm người yêu thoải mái hơn vì nóng.

Cậu bất chợt vỡ lẽ, hoá ra tháng năm qua chung sống với Tạ Thời Quân, bọn họ đã và đang chầm chậm thay đổi.

Mà may mắn là những thay đổi này đều theo hướng tích cực. Dẫu là nếp nhăn nơi khoé mắt cô đọng từ vết tích của thời gian cũng sẽ hoá thành lí do nhìn đối phương mỉm cười trước khi ngủ.

Tạ Thời Quân bước vào tuổi tứ tuần vẫn dịu dàng chín chắn như nguyên, ổn định phát triển sự nghiệp bản thân, ổn định chăm lo gia đình. Có rất nhiều người cho rằng anh là quý ông hoàn hảo tràn đầy sức hút, tuy nhiên Hướng Sơ của hiện tại lại rất lấy làm tự hào vì Tạ Thời Quân trong mắt cậu đã mất đi lăng kính hoàn hảo. Anh vẫn cứ cuốn hút đấy, nhưng anh không phải máy móc không biết nóng, anh là con người bằng da bằng thịt sinh động và là người yêu của cậu.

Cậu thích cuộc sống với Tạ Thời Quân.

Cuộc sống dĩ nhiên không thể nào là hoàn hảo, có lạnh có nóng, có khó khăn trắc trở cũng có đầm ấm yêu thương. Vào ngày hè nắng nóng gay gắt, yêu thương có lẽ là một chén chè đậu xanh mát lạnh, một que kem sơn tra, là khoảnh khắc trao nhau chiếc ôm thoải mái sau khi giải nhiệt.

Ba bữa bốn mùa, điều hạnh phúc nhất là có người kề bên. Hai người đã cùng nhau đi qua một quãng đường dài, về sau cũng sẽ mãi tiện đường như thế.
 
Thất Tình Quá Lâu
Chương 51: Ngoại truyện 24



❀ Tuyết vụn mùa đông ❀

“Lại thêm một năm.”

em90.gif


1. Ngày mưa

Chủ nhật, áp thấp nhiệt đới gây mưa lớn ở Bắc Kinh, đi lại khó khăn, thành ra đa số người dân đều quyết định nghỉ ở nhà cả ngày.

Tạ Thời Quân ở nhà làm thịt chiên xù, đây là lần đầu anh làm nhưng thành quả ngon trên cả mong đợi, thịt chiên xù ngoài giòn trong mềm, gia vị đậm đà vừa ăn, làm hơi nhiều nên cả căn nhà ngập tràn mùi thơm.

An An đang chơi xếp hình, chưa gì đã lon ton chạy vào bếp xin một miếng, Hướng Sơ đang làm việc ở nhà nghe mùi cũng bị hấp dẫn. Lúc cậu mò vào bếp thì thịt chiên xù đã làm xong, Tạ Thời Quân còn tính làm thêm một ít củ sen chiên, cậu bèn ghé tới hôn anh một cái: “Thầy Tạ đảm đang thế không biết, rất hợp lấy làm vợ.”

Hai tay Tạ Thời Quân đang dính thịt băm và bột mì nên không tóm cậu được. Anh chỉ bèn nhìn Hướng Sơ không nói một lời, ánh mắt cách lớp kính vẫn hằng tĩnh lặng dịu dàng dường như pha đôi chút nét cười, song trông kĩ lại như đang dỗi.

Trái tim Hướng Sơ bỗng rung lên.

“Em nói nhầm…” Cậu ngoan ngoãn ôm lấy Tạ Thời Quân, ghé vào tai anh gọi lại xưng hô khác.

— 30.7.2023

2. Vào đông

“Tiếng gió lớn quá…” Hướng Sơ bưng li sữa đang bốc hơi nóng, ngồi ở cửa sổ lồi dõi mắt trông ra ngoài, “Sáng mai thể nào cũng khó dậy lắm cho xem.”

Bắc Kinh lại đón một đợt không khí lạnh đi kèm với gió lớn. Ánh đèn thành phố vẫn luôn rực rỡ, chẳng qua lạc giữa tiếng gió rít gào dường như nhuốm đôi chút chơi vơi.

Tạ Thời Quân đang dựa lên đầu giường đọc sách, nghe vậy ngẩng đầu cười rằng: “Vậy ngủ sớm một chút.”

Hướng Sơ kéo rèm cửa sổ lại, bưng li sữa quỳ lên giường, áp thành li lên mặt Tạ Thời Quân: “Sữa của em vẫn chưa nguội.”

“Thế này uống được rồi, lưỡi mèo.” Hướng Sơ không chịu được đồ nóng, phải chờ cho sữa nguội bớt mới uống được. Tạ Thời Quân nhìn cậu nhíu mày như trẻ con, không cưỡng được v**t v* mặt cậu.

Chờ Hướng Sơ uống từng ngụm từng ngụm hết sữa, súc miệng xong rồi chui vào chăn, toà nhà văn phòng đối diện cũng đã tắt đèn.

Tiếng gió ngoài trời vẫn cứ ầm ĩ, xem chừng sẽ rít suốt cả đêm, nhưng Hướng Sơ chẳng hề bị làm ồn đến mất ngủ. Cậu nép trong lòng Tạ Thời Quân, tỉ tê với anh một lát thì cơn buồn ngủ dâng lên, chẳng vào tai âm thanh nào nữa.

Chỉ còn tiếng hít thở của người cậu yêu và tiếng bước chân nhịp nhàng của cuộc sống.

Mùa đông nào có gì đáng ghét, đây là mùa để gắn kết yêu thương.

— 23.11.2023

3. Sinh nhật

Gần đây Bắc Kinh liên tục cảnh báo gió lớn, nhiệt độ không quá thấp nhưng do ảnh hưởng của gió lớn nên cảm giác quen thuộc của giá rét trở nên nồng đậm. Nếu ở trong chung cư cao tầng thì tiếng gió rít thật sự có thể đánh thức người ta khỏi giấc ngủ.

Hôm nay Hướng Sơ ngủ sớm, nửa đêm mơ màng tỉnh dậy, nghe thấy tiếng gió bèn vô thức rúc vào lòng Tạ Thời Quân.

Một giây sau, sau lưng chợt được lòng bàn tay ấm áp đặt lên khẽ khàng vỗ về. Hướng Sơ mở mắt, nhận thấy Tạ Thời Quân cũng tỉnh dậy. Đồng thời, cậu sực nhớ ra bây giờ đã qua nửa đêm, sang ngày mới rồi.

Cậu ghé sát lại, chạm bờ môi lên cằm Tạ Thời Quân: “… Sinh nhật vui vẻ nhé.”

Tạ Thời Quân ôm cậu cười, âm giọng nhuốm nét buồn ngủ dịu dàng: “Cảm ơn bảo bối.”

Tiếng gió dường như lại càng thêm ầm ĩ, may mà trong phòng khí sưởi đủ đầy, chiếc ôm của người yêu vẫn ấm áp vững chãi như bao ngày. Hướng Sơ rúc mặt vào hõm cổ Tạ Thời Quân, ngửi mùi hương thân thương trên cổ áo ngủ của anh, thủ thỉ: “Lại thêm một năm sắp trôi qua rồi.”

Sinh nhật của Tạ Thời Quân vào ngày cuối cùng của tháng 11, qua hết sinh nhật thì năm nay cũng chỉ còn lại một tháng cuối cùng mà thôi.

Tạ Thời Quân cúi đầu thơm lên tóc Hướng Sơ, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu, tựa đang dỗ cậu ngủ: “Ừm, lại thêm một năm.”

Lại thêm một năm hạnh phúc.

Lại thêm một năm, chúc thầy Tạ sinh nhật vui vẻ.

Mãi mãi hạnh phúc nhé.

— 30.11.2023

4. Tuyết đầu mùa

Bắc Kinh có tuyết đầu mùa rồi, trong khi nhiều người cho rằng dự báo thời tiết không chính xác thì Bắc Kinh đã đổ tuyết thật.

Nửa đêm Hướng Sơ tỉnh dậy, phát hiện ngoài cửa sổ tuyết bay lất phất dưới ánh đèn đường. Cậu gọi Tạ Thời Quân dậy, cả hai cùng ngồi ở cửa sổ lồi ngắm tuyết.

Ngồi gần cửa sổ không khí khá lạnh, Tạ Thời Quân bèn ôm cậu và nắm lấy bàn tay cậu. Bấy giờ đã hơn hai giờ sáng, Hướng Sơ trông thấy dưới lầu có người đang dẫn con chơi ném tuyết, có cả người đang dắt chó đi dạo, quả nhiên dẫu bao nhiêu tuổi đi nữa thì hễ thấy tuyết là ai cũng mừng.

“Có cần kêu An An dậy không?” Hướng Sơ hỏi.

Tạ Thời Quân đáp: “Đợi lát nữa.”

Dứt lời anh hôn lên đôi môi Hướng Sơ.

— 11.12.2023

5. Giáng sinh

Cũng như ba năm qua, tuy rằng đã qua cái tuổi mong ngóng Giáng sinh từ lâu nhưng Hướng Sơ vẫn nhận được quà Giáng sinh.

Cậu cứ luôn cảm thấy Tạ Thời Quân đang xem cậu là trẻ con như Tạ Di An vậy. Hằng năm, vào tất cả những ngày lễ mà bọn trẻ con thích như Tết Thiếu nhi, Halloween, Giáng sinh,… anh sẽ luôn chuẩn bị hai phần quà.

Hướng Sơ thức dậy thấy hộp quà nằm bên gối, mở ra mới biết là một chiếc khăn quàng cổ đỏ vô cùng ấm áp.

Hướng Sơ nằm trên gối mỉm cười ngô nghê, Tạ Thời Quân đúng lúc tết bím tóc cho An An xong trở về phòng thay quần áo.

Hướng Sơ ôm lấy cổ anh từ phía sau, rúc mặt vào cổ anh thủ thỉ: “Em đúng là càng sống càng đi lùi mà, tối qua trước khi ngủ còn trộm đoán năm nay anh sẽ tặng gì cho em nữa cơ, mất mặt quá đi…”

“Vậy không tốt ư?” Tạ Thời Quân mỉm cười nắm lấy tay cậu đặt lên cổ áo, ra hiệu cậu cởi khuy áo giúp mình.

Hướng Sơ cởi hai chiếc khuy ra, áp lòng bàn tay vào lồng ngực anh, đoạn thơm chụt một cái lên má anh: “Rất tốt.”

— 25.12.2023
 
Thất Tình Quá Lâu
Chương 52: Ngoại truyện 25



❀ Tết Nguyên Đán 2024 ❀

Năm mới vui vẻ.

em90.gif


Tết năm nào Hướng Sơ cũng sẽ nhận được một món quà, có điều khác với những ngày lễ bình thường, quà tết sẽ được gói trong bao lì xì.

Lì xì Tạ Thời Quân cho cậu không chứa tiền mà chứa những thứ không ai nghĩ tới. Chẳng hạn như bookmark có chữ viết của Tạ Thời Quân, ảnh phim chụp chung đã rửa, năm con thỏ thì tặng một con thỏ bằng ngọc.
*năm con thỏ bên Trung là năm con mèo bên mình

Lì xì năm nay sớm hơn hẳn những năm trước, mới sáng 30 đã đưa đến tay cậu rồi, nói đúng hơn là đưa đến bên gối cậu. Tạ Thời Quân quả thật xem cậu như trẻ con, thể hiện rõ nhất là mỗi khi tặng quà.

“… Cái gì đây?” Hướng Sơ vừa thức dậy còn lơ mơ, sờ thấy một v*t c*ng hình tròn.

“Mở ra xem đi.” Tạ Thời Quân ngồi vào cạnh người cậu, xoa xoa tai cậu.

Hướng Sơ bóc bao lì xì ra, trút thứ bên trong vào lòng bàn tay. Không ngờ đó là một đồng xu lưu niệm phiên bản năm mới giới hạn của Đại học C trường cũ của cậu.

Mấy hôm trước cậu lướt thấy thông tin phát hành đồng xu lưu niệm trên trang thông tin của trường, do giới hạn số lượng nên điều kiện để nhận cực kì phức tạp, nào là phải tham gia sự kiện năm mới của câu lạc bộ, nào là phải nằm trong top mấy có số lượt like bài viết cao nhất.

Tuy Hướng Sơ muốn nhưng cũng chẳng quá cố chấp với nó. Cậu đọc xong nội dung yêu cầu đã bỏ cuộc, nhường cơ hội lại cho các em sinh viên.

Thật ra thời đại học chẳng để lại cho Hướng Sơ quá nhiều kỉ niệm đẹp thuộc về riêng mình, nên cậu rất hiếm khi muốn nhớ lại.

Sau khi yêu Tạ Thời Quân, Hướng Sơ thường dạo bộ với anh trong sân trường, kể về những thời gian và địa điểm mà quá khứ cả hai có thể đã từng lướt qua nhau, vì vậy những kí ức hẳn phải tươi trẻ và sống động ấy mới dần rõ ràng trong tâm trí Hướng Sơ. Những kí ức mà không liên quan đến người khác, chỉ liên quan đến bản thân cậu ở những năm tháng ấy, như là cậu đã gặt hái được thành tích gì, đã ngắm cảnh đẹp nào trong trường… Và từ đó, ý nghĩa của hai chữ trường cũ cũng đã được kết nối.

“Ơ, cái này khó nhận được lắm mà? Sao anh có vậy?” Hướng Sơ tức khắc tỉnh cả ngủ, nhìn Tạ Thời Quân với vẻ hết sức bất ngờ.

Tạ Thời Quân cười, ghé vào tai cậu thơm nhẹ, nói nhỏ: “Đi nhờ tí quan hệ.”

Hướng Sơ thấy nhột, mà lòng lại rất vui, bèn ôm cổ Tạ Thời Quân và hôn anh.

Cậu cũng đã chuẩn bị cho Tạ Thời Quân một món quà.

Có một bộ sách mà Tạ Thời Quân rất thích đã hết hàng ở toàn bộ các nhà sách trên cả nước, cậu đã nhờ đồng nghiệp đi Hong Kong công tác mua hộ được rồi, hiện đang giấu trong ngăn tủ ở phòng làm việc.

“Nhưng sao hôm nay lại tặng sớm thế?” Hướng Sơ sực nhớ ra, “Hồi trước hình như toàn vào mồng một mà.”

Tạ Thời Quân dịu dàng nhìn cậu: “Vì muốn tranh công sớm một chút, lát nữa trong nhà có người ngoài, Trân Trân muốn cảm ơn anh lại phải chờ.”

“Ồ…” Hướng Sơ cong mắt, vỗ giường: “Vậy anh lên đây, để em nghĩ xem phải cảm ơn anh thế nào.”

Mới chưa tới bảy giờ sáng mà tầng trên tầng dưới đã vọng đến tiếng nồi niêu chén bát va chạm chuẩn bị cho cơm tất niên đoàn viên. Rèm cửa sổ chưa kéo ra, trong phòng hãy lưu giữ men tình của đêm qua, ga giường mới thay thoảng hương nước giặt êm dịu. Tạ Thời Quân tháo kính ra, khẽ chạm nốt ruồi lệ dưới mắt cậu: “Được thôi.”

Đêm giao thừa sắp đến, hương tết ngày một thắm nồng.

Từ sáng sớm đến đêm muộn, muôn vàn lời cầu chúc sẽ tập trung trên bầu trời thành phố. Để ngày nào cũng vui vẻ hạnh phúc là điều vô cùng khó, song chí ít hôm nay ta hãy tin tưởng vào hạnh phúc.

Năm mới vui vẻ.
 
Thất Tình Quá Lâu
Chương 53: Ngoại truyện 26



❀ Vụn vặt 6 ❀

Tháng 5 vui vẻ.

em90.gif


Vào ngày cuối cùng của tháng 4, số tơ liễu ở Bắc Kinh đột nhiên tăng lên chóng mặt. Tơ liễu tụ thành từng nhúm trắng phau trải khắp lề đường, trong không khí cũng bay đầy bọn phiền nhiễu này.

Vốn dĩ Hướng Sơ đã sắp bình yên đi qua mùa xuân này rồi, chưa lần nào bị dị ứng, kết quả trên đường tan làm về nhà hôm nay vẫn không may mắn thoát kiếp.

Nhờ có khẩu trang nên mũi và họng vẫn còn ổn không có phản ứng gì, chỉ có mắt đỏ lên rất rõ ràng, vành mắt vừa nhức vừa ngứa làm cậu cứ luôn muốn dụi.

Thành thử lúc Tạ Thời Quân tan làm về nhà thì thấy Hướng Sơ ngồi ôm đầu gối trên xô pha, đôi mắt đỏ hoe còn sụt sịt hít mũi.

“Em uống thuốc chưa?” Anh đi tới, nhẹ nhàng nhấc cằm Hướng Sơ lên, “Để anh xem nào.”

Lúc nãy đi trên đường anh đã dự đoán được hôm nay Hướng Sơ có thể sẽ không khoẻ, bèn ghé vào tiệm thuốc trước chung cư mua sẵn thuốc nhỏ mắt.

Mắt của Hướng Sơ rất nhạy cảm, lần nào nhỏ thuốc nhỏ mắt cũng rất cực. Tạ Thời Quân bảo cậu ngồi nhích lên trước, còn mình ngồi sau lưng cậu, lồng ngực kề vào xương bả vai cậu. Anh nắm cằm cậu không cho cậu tránh.

“Ưm…” Khó khăn lắm mới nhỏ được vào. Hướng Sơ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lẫn với thuốc nhỏ mắt trào xuống từ khoé mắt rồi lăn dọc theo má xuống cằm. Nốt ruồi lệ nọ bỗng chốc nom rất ư đáng thương.

Tạ Thời Quân nhìn cậu nhăn mặt nhíu mày mà bật cười: “Bảo bối, sao trông cứ như anh đang bắt nạt em thế.”

“Đúng thế còn gì…” Hướng Sơ ghét thuốc nhỏ mắt.

“Cố chịu một chút.” Anh khẽ bẹo má Hướng Sơ, sau đó nhỏ cho cậu thêm lần nữa.

Lần này rốt cuộc đã thành công. Hướng Sơ thở phào một hơi, toan với lấy kính mắt gác bên cạnh mang vào thì bị Tạ Thời Quân giữ cổ tay và bất chợt hôn lấy… Anh đã nhịn lâu lắm rồi.

Vị mặn của nước mắt còn vương trên môi đều đã bị thay thế thành ngọt ngào. Lông mi Hướng Sơ khẽ rung, cậu chủ động đáp lại nụ hôn này.

Lúc hai người cùng nhau làm bữa tối, Hướng Sơ hồi tưởng lại phản ứng ban nãy của Tạ Thời Quân, bèn ôm lấy eo anh từ phía sau, kề vào tai anh thủ thỉ: “Thầy Tạ cũng có lúc không nhịn được ư?”

Tạ Thời Quân đang vướng cả hai tay, chỉ bèn nghiêng đầu để cậu có thể vịn lên vai mình. Anh thơm má cậu, cười rằng: “Em đoán xem?”

Lời tác giả: Tháng 5 vui vẻ.
 
Back
Top Bottom