Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 270: Chương 270



Đoàn Đoàn và Viên Viên nghiêng đầu, muốn nhìn rõ, nhưng tầm mắt từ từ chuyển lên trên, lập tức ngây người ra.

Bọn họ đã rất lâu rất lâu rồi chưa được thấy mẹ mình.

Trong vài tháng, đã xảy ra quá nhiều chuyện, Ninh Kiều không biết trí nhớ của trẻ con tuổi này thế nào, còn tưởng rằng trong chốc lát bọn họ không nhận ra Đường Thanh Cẩm.

Đường Thanh Cẩm cũng nghĩ như vậy.

Mang thai song sinh rất vất vả, trong thời gian mang thai, Đường Thanh Cẩm gần như là sống trong dày vò. Mà khi sinh bọn họ, thấy hai đứa bé trắng trẻo đáng yêu, Đường Thanh Cẩm quên hết những gian nan, chỉ muốn cùng chồng yêu thương bọn nhỏ hết mực. Hôn mê mấy tháng, Đường Hồng Cẩm cũng không có ý thức, không lâu trước đây kỳ tích xảy ra, cô ta nghe thấy bên tai có người tự xưng là cô giáo Ninh của Đoàn Đoàn và Viên Viên kể về bọn nhỏ.

Cuối cùng cô ta cũng gặp được Đoàn Đoàn Viên Viên.

Mấy tháng không thấy, Đoàn Đoàn và Viên Viên không còn nhận ra cô ta sao?

Hốc mắt Đường Thanh Cẩm ửng đỏ, vất vả lắm nước mắt mới ngừng rơi, bây giờ trước mắt là một mảnh mơ hồ.

Viện trưởng Nhiếp biết được đầu đuôi câu chuyện, lúc này cùng mẹ Đường đứng bên cạnh Đường Thanh Cẩm.

Khuôn mặt bà ta đầy vui mừng mà nhìn Đoàn Đoàn và Viên Viên, lại nhẹ nhàng nói với Đường Thanh Cẩm: “Cho bọn nhỏ một chút thời gian, bọn nhỏ sẽ nhận ra cô thôi.”

Nhưng bà ta vừa dứt lời, Đoàn Đoàn và Viên Viên đã bước tới.

Hai đứa bé đứng trước mặt Đường Thanh Cẩm, chớp chớp mắt.

Một lát sau, bọn họ lại dùng bàn tay mũm mỉm xoa đôi mắt.

“Mẹ……”

“Là mẹ!”

Một người mẹ sẽ không bao giờ quên con mình.

Cũng như, Đoàn Đoàn và Viên Viên cũng sẽ không quên Đường Thanh Cẩm.

Đây là người mẹ mà bọn họ vẫn luôn nhớ mong, là điều mà mỗi ngày trước khi ngủ hai anh em đều phải cầu nguyện, hy vọng có thể gặp được mẹ trong giấc mơ!

Đoàn Đoàn và Viên Viên được Đường Thanh Cẩm ôm vào lòng, cười vui vẻ vô cùng.

Hai đứa nhỏ cười ngây thơ, mà mấy giáo viên xung quanh lại rơi lệ đầy mặt, đối lập rõ ràng.

Hai đứa nhỏ nghiên cứu xe lăn của mẹ mình một hồi lâu.

Đường Thanh Cẩm tạm thời không bế bọn họ được, đành nhờ mẹ Đường ôm hai đứa nhỏ đặt lên đùi mình, làm cho bọn họ cảm nhận được niềm vui bị “đẩy” đi.

Mẹ Đường lo lắng cho sức khoẻ của Đường Thanh Cẩm, vừa muốn ngăn lại, nhưng con gái đã cười nói không sao.

Ở bên cạnh mẹ, Đoàn Đoàn và Viên Viên không cần quá hiểu chuyện.

Bọn họ xếp hàng, thay phiên ngồi trên đùi Đường Thanh Cẩm, đôi mắt lấp lánh hơn cả ánh sao trên trời.

Phần lớn các bạn nhỏ chưa từng thấy xe lăn, từng ánh mắt hâm mộ bay tới.

Hai đứa nhỏ cười gãi đầu, thẹn thùng mà chui vào lòng mẹ.

Đôi mắt Ninh Kiều cũng hồng hồng.

Khi nhìn cảnh ba mẹ con đoàn tụ, cô lau nước mắt nơi khoé mắt, vừa muốn nói chuyện với Giang Hành, thì đột nhiên phát hiện, anh cũng nhìn đến xuất thần.

Giang Hành cũng không phải một người cảm tính, nhưng khi nhìn gương mặt tươi cười của Đoàn Đoàn và Viên Viên, anh lại có chút thất thần.

Năm đó khi Thẩm Hoa Lâm rời đi, anh đã mười mấy tuổi, cũng không còn ngây thơ giống hai anh em song sinh này. Anh từng oán trách mẹ mình, cũng nghe người lớn trong khu nhà nói bà ấy quá tuyệt tình. Nhưng dù vậy, lúc Giang Hành mười mấy tuổi có một khoảng thời gian rất dài, anh cũng nhớ từng nhớ mong Thẩm Hoa Lâm. Anh nghĩ, bà ấy rời đi quyết đoán tuyệt tình như vậy, không để lại lời nhắn, vậy có phải lúc quay về cũng lặng yên không một tiếng động hay không? Nếu Thẩm Hoa Lâm về nhà, anh cùng các em đều sẽ không trách bà ấy, chỉ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ ấu trĩ năm mười mấy tuổi.

Anh của bây giờ, đã không cần mẹ.

Không bao giờ cần nữa.

Giang Hành thu hồi tầm mắt.

Đột nhiên, anh cảm giác tay mình bị nắm chặt.

Giang Hành quay đầu lại, thấy vẻ quan tâm của Ninh Kiều.

Gần đây vợ anh dần mở rộng cửa lòng, có vài lần chủ động nắm tay anh.

——————————————

Đoàn Đoàn và Viên Viên phải rời khỏi hải đảo.

Lần này ly biệt, không hề thương cảm mà thay vào đó là vui mừng.

Bọn họ vẫn luôn đi theo Đường Thanh Cẩm, cô ta đi chỗ nào thì cũng đều đi theo. Khi bà ngoại bảo bọn họ đi thu dọn giấy khen cùng chong chóng, hai đứa nhỏ đều không muốn đi, tầm mắt tỏa định trên người Đường Thanh Cẩm.

Đoàn Đoàn và Viên Viên sợ không cẩn thận, mẹ lại biến mất.

Đường Thanh Cẩm nhìn thấu tâm tư của bọn nhỏ, cô ta dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, sau này mẹ sẽ luôn luôn ở cạnh các con, sẽ không biến mất.”

“Sẽ không đi rất xa rất xa nữa sao?” Đoàn Đoàn hỏi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 271: Chương 271



Đường Thanh Cẩm rất may mắn, cho tới bây giờ bọn nhỏ đều không hiểu ý nghĩa chân chính của tử vong.

Tuy rằng bỏ lỡ mấy tháng, khiến bọn họ chịu rất nhiều khổ sở, nhưng cũng may thời gian sẽ hoà tan đi tất cả.

“Sẽ không.” Đường Thanh Cẩm nói, “Nhất định sẽ không.”

“Vậy khi nào cha mới về?” Đoàn Đoàn tươi cười hỏi.

Đường Thanh Cẩm ngẩn người ra.

“Đoàn Đoàn Viên Viên ——” Mẹ Đường kêu, “Cô giáo Ninh tới đưa các cháu đến bến tàu.”

Gặp được mẹ, đương nhiên là vui vẻ, nhưng vẫn có chút tiếc nuối.

Đoàn Đoàn và Viên Viên tiếc nuối vì khi về quê, bọn họ rất khó gặp lại cô giáo Ninh.

Ninh Kiều đưa cho Đoàn Đoàn và Viên Viên mỗi người một tờ giấy nhỏ, trên đó là địa chỉ của khu người nhà quân khu.

Đường Thanh Cẩm cũng cùng Ninh Kiều trao đổi địa chỉ nhà.

Cô ta dọn khỏi thôn từ lâu, sau khi kết hôn vẫn luôn ở trong thành, lần này về, chắc phòng ở đã sớm bị người bên nhà chồng chiếm, nhưng mà Đường Hồng Cẩm cũng không phải người dễ ức h**p, lấy lại phòng ở cũng không phải việc khó.

“Đoàn Đoàn Viên Viên, sau này phải thường xuyên viết thư cho cô nha.” Ninh Kiều nói.

Đoàn Đoàn và Viên Viên nhìn tờ giấy nhỏ trong tay.

Tuy rằng biết là địa chỉ của khu người nhà quân khu trên hải đảo, nhưng mà ——

“Cô giáo Ninh, chúng em không biết chữ.” Đoàn Đoàn nhỏ giọng nói.

“Vậy vẽ tranh cho cô đi.” Ninh Kiều cười nói, “Đoàn Đoàn và Viên Viên vẽ tranh rất giỏi, lần trước vẽ mẹ cho cô xem, nhìn rất giống. Ít nhiều tranh của các em, cô tới An Thành, mới liếc mắt một cái liền nhận ra mẹ của các em.”

Mắt Đoàn Đoàn và Viên Viên càng sáng hơn.

Tìm được mẹ, cũng có công lao của bọn họ sao?

Mẹ Đường khóc một buổi sáng, đôi mắt sưng lên, lúc này nhắc nhở bản thân phải nhịn.

Trong thời kỳ khó khăn nhất của cháu ngoại, bọn nhỏ có thể gặp được giáo viên như Ninh Kiều là may mắn cỡ nào.

Đương nhiên, không chỉ là Ninh Kiều, còn có giáo viên Lục, dì, cùng với viện trưởng Nhiếp bằng lòng chừa cho bọn nhỏ một căn phòng.

Mẹ Đường tin tưởng, mặc dù qua 10 năm, 20 năm, Đoàn Đoàn và Viên Viên quên mất ký ức sinh sống trên hải đảo.

Nhưng những ảnh hưởng mà nhà trẻ mang đến cho bọn nhỏ sẽ giúp bọn nhỏ được lợi cả đời.

Viện trưởng Nhiếp rất bận, không thể đưa cả nhà họ ra đảo bèn giao trọng trách này cho Ninh Kiều.

Chờ đến khi Ninh Kiều vừa đi, bà ta lại lần nữa lấy ra danh sách nhân viên của nhà trẻ.

Ngắn ngủn mấy tháng, bà ta nhìn ra sự nhiệt tình của Ninh Kiều đối với công việc này.

Nhà trẻ của bọn họ rất nhỏ, nhưng viện trưởng Nhiếp trút vào đây rất nhiều tâm huyết, bà ta vẫn luôn tin tưởng bản thân có thể làm được càng ngày càng tốt.

Bước tiếp theo mà viện trưởng Nhiếp muốn làm, là ở phương diện nhân sự, quản lý công nhân viên chức trong nhà trẻ.

Ninh Kiều còn trẻ, nhưng nguyên nhân chính vì tuổi trẻ, mới tràn ngập nhiệt tình cùng sức sáng tạo.

Nhà trẻ của viện trưởng Nhiếp còn thiếu một người đảm nhận vị trí phó viện trưởng.

Không biết để một cô gái mười chín tuổi đảm nhiệm vị trí phó viện trưởng của nhà trẻ, có phải là một quyết định lớn mật hay không.

Nhưng từ tận đáy lòng viện trưởng Nhiếp cho rằng ——

Ninh Kiều có năng lực đảm nhiệm.

——————————————

Mẹ Đường đã thu xếp hành lý xong xuôi, chỉ có vài món quần áo mà thôi, cũng không nặng. Bà ta hấp mấy cái bánh bao cho bọn nhỏ cùng con gái lót dạ, lại lau dọn sạch sẽ nhà của viện trưởng Nhiếp.

Giang Hành cần về bộ đội, còn Ninh Kiều trở về nhà một chuyến.

Trong nhà được dọn dẹp sửa sang sạch sẽ.

Bàn sách của em trai em gái không một hạt bụi, tất cả bài tập đều ở trên bàn bát tiên. Thự hiển nhiên, là mấy đứa nhỏ tinh nghịch này biết chị dâu nhỏ của bọn họ hôm nay sẽ về nhà, cơm nước xong liền lau bàn sạch sẽ, cố ý bày bài tập ra, chờ chị dâu nhỏ khen ngợi.

Hiện tại bọn họ đã đi học, đến giờ tan học, ba đứa nhỏ đều là người lao ra phòng học nhanh nhất.

Đáy mắt Ninh Kiều nhiễm ý cười, cầm viết vẽ ngôi sao năm cánh nho nhỏ trên vở bài tập của bọn họ.

Khi ra khỏi nhà, Ninh Kiều cầm mấy viên kẹo sữa thỏ trắng cho hai bạn nhỏ.

Đoàn Đoàn và Viên Viên nuốt nuốt nước miếng.

Ninh Kiều trực tiếp bóc kẹo ra, nhét hai viên kẹo ngọt ngào vào miệng hai đứa nhỏ.

Cái miệng nhỏ của Đoàn Đoàn và Viên Viên trở nên căng phồng, đôi mắt cười thành trăng non.

Mấy viên kẹo còn dư lại bị Ninh Kiều nhét vào túi nhỏ của bọn họ.

Dù có không tha cũng vẫn phải từ biệt.

Đứng ở bến tàu, Ninh Kiều ngoéo chóp mũi của Đoàn Đoàn và Viên Viên một cái. Làm giáo viên, cô dặn dò bọn nhỏ rất nhiều, duy chỉ có ngoan ngoãn, nghe lời là không có.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 272: Chương 272



Ninh Kiều hy vọng, bọn họ có thể giống những đứa trẻ khác tuỳ ý vui cười, thoải mái mà làm chính bản thân mình.

“Đoàn Đoàn Viên Viên, tên này rất hay.” Ninh Kiều cười nói với Đường Thanh Cẩm.

“Đúng vậy, Đoàn Đoàn Viên Viên, cuối cùng sẽ đoàn viên.” Đường Thanh Cẩm nhẹ giọng nói.

“Còn chưa phải đoàn viên thật sự đâu.” Ninh Kiều lấy từ trong túi ra một phong thư, đưa cho Đường Thanh Cẩm.

Phong thư này, là lúc nãy ở nhà cô mới viết.

Thuyền cập bờ, có người thúc giục lên thuyền, Đường Thanh Cẩm không kịp mở thư ra.

“Nhớ giữ gìn sức khoẻ.” Ninh Kiều đứng ở bên bờ, vẫy tay về phía bọn họ.

Đoàn Đoàn và Viên Viên quay đầu lại rất nhiều lần, nhìn cô giáo Ninh của bọn họ.

Mẹ Đường nói với bọn nhỏ: “Cô giáo Ninh cũng là người An Thành, cô ấy sẽ về quê thăm người thân. Chờ khi nào cô ấy về quê, chúng ta có thể đến thăm.”

“Thật vậy chăng?”

“Đúng vậy, hơn nữa hai con còn có thể vẽ tranh gửi cho cô giáo Ninh. Cô giáo Ninh thông minh như vậy, nhất định có thể thông qua bức tranh nhìn ra sự nhớ nhung của các con.” Đường Thanh Cẩm nói.

Đoàn Đoàn và Viên Viên gật đầu.

Mẹ nói đúng, cô giáo Ninh là người thông minh nhất mà bọn nhỏ từng gặp!

Thuyền chạy, lòng Ninh Kiều càng thêm kiên định.

Khoảnh khắc cô đưa ra bức thư này, mọi việc có liên quan đến cốt truyện gốc mới xem như hoàn toàn chấm dứt.

———————————————

Đường Hồng Cẩm chờ ở ga tàu hoả Tây Thành mấy tiếng đồng hồ, rồi sau đó quyết định trực tiếp đến bến tàu chuyển tàu.

Chờ một lúc, thuyền cập bờ.

Một mình mẹ Đường rất khó nâng xe lăn của Đường Thanh Cẩm rời thuyền, may mắn có người tốt bụng giúp đỡ.

Đường Hồng Cẩm đứng cách đó không xa bước nhanh đến gần, trong nháy mắt này, thấy mẹ Đường mệt đến không đứng thẳng nổi, mới kinh ngạc phát hiện bà ta đã già rồi.

Như là trong mấy tháng ngắn ngủi, già đi mười mấy tuổi.

Đường Hồng Cẩm nói lời cảm ơn người qua đường tốt bụng, rồi sau đó nâng xe lăn của chị đặt xuống đất.

Đoàn Đoàn và Viên Viên cầm giấy khen cùng chong chóng đi theo bên cạnh.

Gần đây, Đường Hồng Cẩm bị đả kích rất nhiều, trở nên suy sút không có tinh thần. Anh ta mê mang không biết con đường sau này nên đi thế nào.

Vụ án của Tô Thanh Thời sắp xét xử, anh ta định chờ thêm một khoảng thời gian nữa, tất cả đi đến hồi kết rồi lại đi thăm Tô Thanh Thời.

Còn việc phải đối mặt với cô ta thế nào, Đường Hồng Cẩm còn chưa rõ.

Mẹ Đường nói, lần này có thể tìm được Đường Thanh Cẩm, ít nhiều nhờ có Ninh Kiều.

Bởi vì Tô Thanh Thời mà Ninh Kiều thiếu chút nữa mất đi tính mạng, cô lại trước sau như một đối xử tốt với hai đứa nhỏ, điều này rất khó ai làm được.

Đường Hồng Cẩm nói: “Việc năm đó, Thanh Thời quá chấp nhất, nên mới hiểu lầm.”

“Đến lúc này rồi, con còn bênh cô ta?” Mẹ Đường nhíu mày, “Không phải cô ta hiểu lầm mà là bản tính xấu xa!”

Đường Hồng Cẩm thở dài: “Mẹ, lúc Thanh Thời còn chưa xảy ra chuyện, tuy không đối xử với Đoàn Đoàn và Viên Viên như con ruột nhưng cũng xem như là yêu thương bọn nhỏ. Ít nhất nể tình bọn nhỏ, đừng lại ——”

“Nể tình bọn nhỏ?” Đường Thanh Cẩm im lặng nãy giờ bỗng cười lạnh một tiếng.

Đường Thanh Cẩm ngẩng đầu, nói: “Sau khi chị rơi xuống núi, được trong thôn cứu, thanh niên trí thức tốt bụng kia đưa chị đến bệnh viện. Lúc ấy, trong túi xách trên người chị có một quyển vở lưu niệm của bộ đội, là em cho chị. Trên vở có bốn chữ quân khu Thanh An, còn viết quân hàm của em — phó doanh trưởng Đường.”

Đường Hồng Cẩm sửng sốt.

Anh ta nhớ rõ quyển vở, nhưng không biết vì sao chị mình lại đột nhiên nhắc tới nó.

“Y tá bệnh viện viết một phong thư gửi đến quân khu Thanh An cho phó doanh trưởng Đường, trong thư ghi rõ tình trạng của chị, hỏi phó doanh trưởng Đường có quen chị không.” Đường Thanh Cẩm nói, “Qua một khoảng thời gian sau, “phó doanh trưởng Đường” hồi âm, nói mình không phải người An Thành, càng không quen biết người bệnh rơi xuống vách núi hôn mê gì đó, cảnh cáo bệnh viện không cần tiếp tục viết thư gửi đến nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

Mẹ Đường khiếp sợ, đôi tay phát run.

Đường Hồng Cẩm ngơ ngẩn nói: “Em chưa từng nhận được thư như vậy.”

“Thư này không phải phó doanh trưởng Đường viết.” Đường Thanh Cẩm cười nhạo, “Mà là một đồng chí nữ, chị đoán là vợ phó doanh trưởng Đường.”

Mẹ Đường chợt trở nên kích động.

Chỉ một chút nữa thôi, bà ta đã không còn được gặp lại con gái, Đoàn Đoàn và Viên Viên đã không còn được gặp lại mẹ.

Bà ta mắng to Tô Thanh Thời không phải người, thế nhưng làm ra được chuyện xấu xa như vậy. Chỉ mắng Tô Thanh Thời còn chưa đủ, Đường Hồng Cẩm đang đứng ở trước mặt, mẹ Đường đánh mạnh vào cánh tay anh ta, Đường Hồng Cẩm cũng không trốn, bà ta đánh đến tay đỏ bừng.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 273: Chương 273



“Chị chỉ cho em hai lựa chọn.” Đường Thanh Cẩm bình tĩnh nói, “Ly hôn với Tô Thanh Thời, hoặc là đoạn tuyệt quan hệ với chị.”

Đường Thanh Cẩm nói xong, trấn an mẹ một phen: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”

Mẹ Đường còn chưa hoàn toàn bình phục cảm xúc, đẩy xa lăn của Đường Thanh Cẩm, kêu Đoàn Đoàn và Viên Viên đuổi theo.

Đường Hồng Cẩm không thể tin được, tất cả tình yêu đều trở thành trò cười, anh ta đứng tại chỗ, tay chân cứng đờ.

Đường Thanh Cẩm không để ý tới em trai nữa, trong đầu còn quanh quẩn nội dung trong thư Ninh Kiều viết cho mình.

Việc Tô Thanh Thời viết thư hồi âm, là trong lúc vô tình Ninh Kiều biết được từ y tá, cô cho rằng nên nói cho Đường Thanh Cẩm biết, cho nên đã viết thư.

Nhưng Đường Thanh Cẩm càng để ý, là nội dung trong đó.

Ninh Kiều viết, tên của Đoàn Đoàn và Viên Viên được đặt rất hay.

Nhưng Ninh Kiều cho rằng, một nhà bốn người thiếu một người, thì không phải đoàn viên chân chính. Cha của bọn nhỏ, khi đó rơi xuống vách núi, sinh tử chưa biết. Có khả năng cha của bọn nhỏ cũng giống với Đường Hồng Cẩm được người khác cứu giúp?

Cuối thư, Ninh Kiều gửi một lời chúc tốt đẹp.

Cô chúc một nhà bốn người bọn họ, có thể chân chính được đoàn viên.

——————————————

Như Ninh Kiều đoán, Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả vừa tan học, liền lập tức chạy như bay về nhà.

Chạy được nửa đường, bọn họ còn chạm mặt nhau, ba người đồng tâm hiệp lực hướng về cùng một mục tiêu, càng chạy nhanh hơn.

“Giờ này chị dâu nhỏ đã về nhà chưa nhỉ? Chắc chị ấy không có đi làm đâu đúng không?”

“Không có đâu, mới vừa trờ về, đi làm gì chứ, thắt cổ thì cũng phải cho th* d*c chứ!”

“Phi phi phi, nói cái gì thắt cổ, quá không may mắn rồi!”

“Giang Quả Quả, em là bà cụ non sao? Học ở đâu được cái cách nói mê tín thế!”

“Suỵt, đừng nói nhiều, càng nói thì chạy càng chậm, chị đâu nhỏ còn ở nhà chờ chúng ta….”

Thời tiết càng ngày càng nóng, mọi người đều ở yên trong nhà, phe phẩy quạt, người nào người nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa.

Toàn bộ khu người nhà quân khu vốn đang vô cùng yên tĩnh, cho đến khi ba đứa nhỏ nhà họ Giang đột nhiên chạy về.

Người trong khu người nhà nghe thấy động tĩnh, vươn đầu qua cửa sổ nhà mình.

Lưu Lệ Vi chậc lưỡi hai tiếng: “Chỉ là chị dâu của bọn họ trở về mà thôi, có gì hiếm lạ chứ, không biết còn tưởng rằng là đội biểu diễn của đoàn văn công tới.”

Vừa nói xong Lưu Lệ Vi lập tức phản xạ có điều kiện mà im miệng lại, quay đầu lại nhìn, mới nhớ ra con gái còn đang đi học, còn chưa trở về.

Phản ứng lại, Lưu Lệ Vi tự giận bản thân.

Kỳ quái, bà ta là mẹ mà lại sợ con gái mình quở trách?

Lưu Lệ Vi tức giận xong lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không còn nhìn thấy ba đứa nhỏ nhà họ Giang nữa.

Chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

“Cốc cốc cốc ——” Giang Nguyên gõ cửa.

Giang Kỳ và Giang Quả Quả đứng bên cạnh anh hai, ngoan ngoãn chờ đợi.

Tuy rằng Ninh Kiều không lớn hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng ba đứa nhỏ đã sớm ỷ lại cô. Tình cảm bồi dưỡng qua hai đời, bọn họ cùng nhau chơi đùa, cái nhà này, mới có dáng vẻ của một gia đình chân chính.

Mười ba ngày chưa gặp được chị dâu nhỏ, suốt mười ba ngày, lịch trong nhà bị lật đến muốn cũ luôn rồi!

Ba đứa nhỏ hưng phấn mà chờ chị dâu nhỏ tới mở cửa.

Nhưng Giang Nguyên gõ cửa rất nhiều lần, bên trong đều không có động tĩnh.

“Chị dâu nhỏ còn chưa trở về sao? Đều đã trễ thế này.”

“Có phải còn chưa tan ca không? Nếu không chúng ta đến nhà trẻ nhìn xem?”

“Bây giờ đến nhà trẻ lại về, lãng phí rất nhiều thời gian, còn không bằng về nhà chờ.”

“Phí công chạy nhanh như vậy!”

Vẻ mặt ba đứa trẻ trở nên ảo não.

Giang Kỳ chỉ có thể lấy chìa khoá từ trong túi ra mở cửa.

Chìa khóa c*m v** ổ khoá, bọn họ đẩy cửa ra.

Bị một bóng người vững chắc doạ sợ.

“Chị đã về rồi đây!” Thanh âm nhiệt tình của Ninh Kiều vang lên.

Cô đứng ở cạnh cửa, cười lộ ra hàm răng trắng tinh, còn giơ tay lên hoan nghênh.

Đôi mắt của Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả mở to còn hơn chuông đồng.

“Chị dâu nhỏ!” Giang Quả Quả nhào lên tới ôm lấy Ninh Kiều.

Ninh Kiều thiếu chút nữa không đứng vững, lảo đảo về sau, được Giang Nguyên và Giang Kỳ đỡ.

Nhìn bọn họ vui mừng vây quanh mình, khóe miệng cô nhếch lên càng cao.

Xem ra sự bất ngờ mà cô dành cho bọn họ thật sự rất tốt!

Nói ra cũng kỳ quái, khi ba đứa nhỏ ở nhà tuy rằng không có người quản thúc, nhưng cứ cảm thấy trong lòng thiếu vắng.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 274: Chương 274



Bây giờ chị dâu nhỏ cùng anh cả đã trở lại, cảm giác vắng vẻ biến mất không thấy tăm hơi, như là gia đình này bị lấp đầy.

Giang Kỳ nấu cơm đều phá lệ hăng say, còn quấn lấy chị dâu nhỏ, nhắc cô nhớ dẫn cậu ấy đến nhà chị La Cầm ăn ké.

Ninh Kiều đã hẹn với La Cầm từ sớm, lúc này trực tiếp đồng ý.

Các em trai em gái đặc biệt hưng phấn, ba người đều thành lảm nhảm. Trong mười ba ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện, tuy rằng đều là những việc nhỏ trong sinh hoạt, nhưng bọn họ đều tích cóp lại, muốn nói với chị dâu nhỏ.

Giang Quả Quả là người nói hăng say nhất, cô bé nói học kỳ này lại sắp kết thúc, hai ngày trước là kỳ thi cuối kỳ, cô bé là người cuối cùng nộp bài thi, vì muốn kiểm tra lại bài thi cho thật kỹ, không muốn vì sơ ý mà bị trừ điểm. Còn kết quả thi cử, bởi vì hình thức quản lý trường tiểu học trở nên chính thức hóa, hiệu trưởng Viên liền cố gắng để phương diện chấm điểm đạt đến cực hạn, mỗi một môn thi đều sắp xếp hai giáo viên chấm điểm, rất chú trọng.

“Phải đợi mấy ngày nữa mới có thể có phiếu điểm, nhưng em đoán, lần này nhất định lại có tiến bộ!”

“Chị dâu nhỏ, lần này thi xong, thì được nghỉ hè hai tháng đấy, đến lúc đó chúng ta đi nơi nào chơi đi?”

“Đi bơi lội! Chúng ta đi bờ biển, anh dạy em bơi lội!”

Ninh Kiều nghe rất nghiêm túc, thật vất vả mới chen miệng vào được, cô hỏi: “Quả Quả, em có khát không? Muốn uống miếng nước không?”

Giang Quả Quả nhận lấy ly tráng men chị dâu nhỏ đưa, uống một hớp nước lớn.

Lỗ tai của Ninh Kiều, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.

“Chị dâu nhỏ, bây giờ đến em!” Giang Kỳ đứng dậy.

Ninh Kiều:……

Cô quay đầu nhìn về phía Giang Nguyên: “Em cũng đang xếp hàng?”

Giang Nguyên cười thần bí nói: “Đúng vậy.”

————————————

Bọn nhỏ còn nói với Ninh Kiều, ngày mai sẽ có người tới căn nhà bên cạnh ở.

Cả doanh trưởng Giang cũng không biết chuyện này, bọn họ trước tiên nghe được từ miệng của mấy thím trong khu người nhà, tin tức thực linh thông.

Khu người nhà rất lớn, có nhiều người ở như vậy, có một bộ phân người, Ninh Kiều đến bây giờ còn chưa quen biết hết, nhiều nhất chỉ là gặp mặt mỉm cười một chút, chào hỏi một cái mà thôi.

Nhưng nhà bên cạnh có người dọn vào ở thì khác.

Hàng xóm ở gần như vậy, hai bên nói cái gì, cách một bức tường đều có thể nghe thấy.

“Các em có nghe nói người muốn dọn vào nhà bên cạnh là ai không?” Ninh Kiều hỏi.

Bọn họ đồng thanh nói: “Không nghe nói.”

Giang Quả Quả đứng lên: “Nhưng mà bây giờ chúng ta là có thể đi hỏi thăm!”

“Không vội không vội.” Ninh Kiều muốn gọi bọn họ lại, nhưng ba đứa nhỏ chạy quá nhanh, nhanh như chớp đã không thấy người.

Ninh Kiều đứng ở cạnh cửa cười, vừa nhấc mắt, liền thấy Giang Hành đã trở lại.

Cô thích xem dáng vẻ doanh trưởng Giang mặc quân trang.

Tuy uy nghiêm còn tồn tại, nhưng vẻ lãnh đạm không dễ gần của ngày thường bị hoà tan đi.

Ninh Kiều chạy chậm đi qua: “Anh tốt hơn chút nào chưa?”

“Làm sao vậy?” Giang Hành hỏi.

“Buổi sáng ở nhà trẻ, anh không vui.”

Giang Hành ngẩn ra.

Tâm tư Ninh Kiều rất tỉ mỉ, buổi sáng nhìn bộ dáng xuất thần của Giang Hành, cô suy đoán hẳn là anh nghĩ đến Thẩm Hoa Lâm.

Cô là giáo viên của bọn nhỏ, ngày thường đi theo viện trưởng Nhiếp học tập tìm hiểu suy nghĩ sâu trong nội tâm cùng nhu cầu của bọn nhỏ. Bởi vậy bây giờ, Ninh Kiều lấy ra tinh thần nghề nghiệp của mình, nhẹ nhàng nói: “Anh đừng buồn nữa, còn có rất nhiều người ở bên cạnh anh.”

Giang Hành:……

Thật ra anh không có buồn, lúc ấy anh cảm thấy buồn bã chỉ trong nháy mắt thôi, nhưng rất nhanh liền biến mất.

“Có Giang Nguyên, Giang Kỳ, Quả Quả……”

“Còn có em.”

Vợ anh dỗ dành anh.

Thật dịu dàng.

“Anh đừng khổ sở.” Ninh Kiều nói, “Em sẽ ở bên cạnh anh.”

Ninh Kiều nhẹ nhàng vỗ lưng của anh.

Anh thuận thế kề sát vào, đặt cằm lên vai cô.

Ninh Kiều sững sờ một chút.

Các em trai em gái hỏi thăm tin tức về hàng xóm bên cạnh xong liền trở về.

Khi trở về, còn muốn quấn lấy chị dâu nhỏ.

Nhưng không nghĩ tới, chị dâu nhỏ đã bị anh cả cướp đi.

Cả đêm, anh cả của bọn họ, thế mà bá chiếm chị dâu nhỏ cả đêm!

Giang Quả Quả ấm ức gọi: “Chị dâu nhỏ.”

Ninh Kiều vừa muốn đi qua, nâng mắt liếc Giang Hành một cái.

Doanh trưởng Giang cúi đầu: “Haizzz.”

Hai anh em đều giả vờ đáng thương để tranh sủng.

Ninh Kiều khó xử mà đứng bên cạnh Giang Hành: “Quả Quả, chị đang an ủi anh cả của em.”

Giang Quả Quả không dám nói, nhưng dưới đáy lòng đã gào khàn cả giọng.

Anh cả đang diễn, diễn, đến một đứa con nít như cô bé còn nhìn ra!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 275: Chương 275



Toàn thân doanh trưởng Giang toả ra khí chất chính khí, anh thử học cách giả vờ đáng thương trước mặt vợ.

Thì ra có một số chuyện là có thể không thầy dạy cũng hiểu, luyện tập, anh rơi vào cảnh đẹp.

Sau cơm chiều là thời gian các em trai em gái quấn lấy Ninh Kiều đi tản bộ, nhưng mà hiện giờ anh đến tranh sủng thì không còn chỗ cho bọn họ.

Giang Hành chỉ ngẩng đầu, hơi mang thương cảm nhìn về phía Ninh Kiều, cô liền thoả hiệp, xin lỗi nhìn về phía ba đứa nhỏ.

“Nếu không các em tự chơi trước một lát đi?” Ninh Kiều nhẹ nhàng nói.

Giang Nguyên, Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả đợi nhiều ngày như vậy, thật vất vả chờ chị dâu nhỏ trở về. Còn chưa nói được mấy câu hoàn chỉnh, chị dâu nhỏ đã bị anh cả giành mất, quá ấm ức.

“Chơi cái gì mà chơi, làm bài tập.” Giang Hành nói.

Các em trai em gái:?

Càng quá mức!

Giang Nguyên về phòng lấy cặp sách ném thật mạnh xuống bàn cơm. Lực ném hơi lớn, Giang Nguyên hơi rén, lặng lẽ liếc sang anh cả một cái, phát hiện anh cả không để ở trong lòng, lá gan của cậu ấy mới hơi lớn một chút.

Giang Kỳ không vui, giày ma sát trên mặt đất phát ra tiếng “Sàn sạt” chói tai, lấy hành động tới tỏ vẻ bản thân kháng nghị.

Giang Quả Quả bị tổn thương sâu nhất, ôm sách bài tập ra tới.

Cô bé nằm rạp trên bàn, nhìn anh cả chằm chằm, nhăn lại chóp mũi.

“Em đã làm xong bài tập ở trường rồi, chính là vì hôm nay chị dâu nhỏ trở về!”

“Em cũng không có bài tập.”

“Bọn em đều mười ba ngày chưa gặp được chị dâu nhỏ…… Lời nói cũng không cho nói, chơi cũng không cho chơi……”

Ninh Kiều đứng ở cạnh cửa.

Quá được hoan nghênh cũng là một loại phiền não, cô chỉ có một, rất khó chia thành bốn được.

Nếu vậy thì, dù sao lớn cũng phải nhường nhỏ đúng không?

Ninh Kiều giật giật môi, định thương lượng với Giang Hành, nhưng mà cô còn chưa kịp mở miệng, đã bị kéo đi ra ngoài.

Giang Hành không hề mang gánh nặng tâm lý.

Không có cách nào, vợ là của anh, thương anh là điều tất nhiên!

Còn ba đứa nhỏ, nhân tiện mà thôi.

Các em trai em gái lưu lại tại chỗ, vẫn không thành công giữ lại chị dâu nhỏ.

Giờ phút này, bọn họ giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi mà dựa vào bàn, gương mặt dán mặt bàn.

“Anh hai, vừa rồi anh chưa lau bàn đúng không?”

“Không phải em lau sao? Anh dọn chén vào phòng bếp rồi thì em phải lau bàn chứ!”

“Em quên lau! Hôi quá! Mặt em đều bị thấm gia vị!”

Buổi tối ở khu người nhà quân khu, không khí tốt hơn một chút, thường thường có một trận gió phất qua mang đến vài tia mát lạnh.

Không ít quân nhân cùng người nhà ở trong phòng cả ngày cũng đều nhân lúc này ra ngoài hóng mát.

Ninh Kiều đi cạnh Giang Hành, “Khai đạo” cho anh.

Anh rất dễ dỗ dành, khi nghe giọng cô, đáy mắt anh nhiễm ý cười, thoạt nhìn không có gì khác ngày thường.

Cho đến lúc này, Ninh Kiều mới đột nhiên ý thức được, anh đang muốn tranh thủ một ít thời gian ở bên cạnh cô.

Doanh trưởng Giang không giấu giếm, trực tiếp thừa nhận.

Ninh Kiều bĩu môi, vừa muốn nói chuyện, lại nghe anh trầm giọng mở miệng.

Lúc này, doanh trưởng Giang bắt đầu chơi xấu, đúng lý hợp tình hỏi nào có hai vợ chồng chia phòng ngủ.

Anh không muốn ngày nào cũng phải tranh với mấy em.

“Sao mà không có……” Ninh Kiều nhẹ nhàng ho một tiếng, “Không ít hai vợ chồng chia phòng ngủ nha.”

Giang Hành nghiêm trang nói: “Tình cảm không tốt, hay là cụ già khó ngủ?”

Ninh Kiều bị hỏi đến trả lời không được.

Hai người bọn họ không phải cụ già, vậy chỉ còn khả năng khác, Ninh Kiều lẩm bẩm nói: “Hai chúng ta ——”

“Không tốt sao?” Giang Hành tiếp lời.

Lúc anh hỏi lời này, giọng nói rất thấp, vì biết cô dễ thẹn thùng, không muốn để cho người khác nghe thấy, nên anh lại gần hơn một chút.

Thật ra trong khoảng thời gian này, đây cũng phải lần đầu hai người dựa sát vào nhau.

Hơi thở ấm áp đánh tới.

Đề tài mà khoảng thời gian trước bị Ninh Kiều lừa gạt cho qua lại bị nhắc tới một lần nữa, không thể tránh khỏi.

Thật ra cô cũng không kháng cự, chỉ là vẫn luôn không có một cơ hội thích hợp.

Giang Hành rất tôn trọng vợ, nhưng anh cũng không thể tranh vợ với em gái mãi, tranh đến thiên hoang địa lão* được.

*Thiên hoang địa lão: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại.

Cho nên, doanh trưởng Giang phải chủ động xuất kích.

Ninh Kiều nghiêm túc thương lượng với anh một lát, cuối cùng việc dọn phòng được định ở đêm mai.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 276: Chương 276



Đây vẫn là kết quả đã trải qua cò kè mặc cả.

Đối với đối thoại của anh cả cùng chị dâu nhỏ ở trong khu người nhà, Giang Quả Quả hoàn toàn không biết gì cả.

Chờ đến buổi tối chuẩn bị nghỉ ngơi cô bé còn khoe khoang, làm mặt quỷ với anh cả, đóng cửa phòng lại.

Trước khi đóng cửa lại, Giang Hành nhìn Ninh Kiều một cái.

Đại khái là nghĩ đến đêm mai dọn phòng, gương mặt của cô sẽ trở nên đỏ bừng.

——————————————

Tất cả mọi người trong khu người nhà biết, phó doanh trưởng mới tới sắp dọn vào khu người nhà.

Nhưng không nghĩ tới, ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng, bọn họ liền đến.

Sáng sớm, cách vách truyền đến âm thanh “Bùm bùm”, động tĩnh không nhỏ.

Ninh Kiều bị đánh thức, cô xoa đôi mắt bước ra, xuyên thấu qua cửa sổ, thấy vài gương mặt lạ. Cô biết là hàng xóm mới tới rồi bèn về phòng rửa mặt, đổi một bộ quần áo, đi ra sân.

Giang Hành quen dậy sớm, đứng ở trong sân nhỏ, cùng đối phương nói mấy câu.

Thấy Ninh Kiều, anh duỗi tay rất tự nhiên, kéo cô đến bên cạnh mình.

“Đây là vợ tôi.” Giang Hành đạm thanh giới thiệu, còn nói thêm, “Đây là phó doanh trưởng Uông mới được điều chức đến.”

Phó doanh trưởng Uông mới vừa được điều đến quân khu Thanh An tên là Uông Cương Nghị.

Uông Cương Nghị có khuôn mặt chữ điền, mặc một thân quân trang, thoạt nhìn phi thường nhanh nhẹn. Anh ta còn lớn hơn Giang Hành mấy tuổi, nhưng quân hàm của Giang Hành cao hơn anh ta, dưới tình huống như thế, vợ của đối phương, nên gọi cô một tiếng chị dâu, nhưng mà Uông Cương Nghị nâng lên mắt, nhìn Ninh Kiều xinh đẹp nhỏ nhắn, đoán tuổi của cô còn nhỏ, một tiếng “Chị dâu” nghẹn ở cổ họng, sau một lúc lâu cũng không kêu lên được.

“Phó doanh trưởng Uông, chào anh.” Ninh Kiều nhẹ nhàng nói, “Tôi tên Ninh Kiều.”

“Đồng chí Tiểu Ninh, chào cô.” Nan đề được giải quyết dễ dàng, giữa mày Uông Cương Nghị giãn ra, quay đầu kêu vợ anh ta lại đây, “Tiểu Khâu, em lại đây một chút.”

Vợ của Uông Cương Nghị cũng chỉ hơn hai mươi mấy tuổi, làn da có chút đen, thắt hai b.í.m tóc bánh quai chèo, thoạt nhìn rất co quắp, hai tay chà xát góc áo. Vừa rồi cô ta thấy Uông Cương Nghị cùng doanh trưởng Giang bắt tay, nhưng chính mình chưa bao giờ trải qua trưởng hợp như vậy, cũng không biết có nên vươn tay ra hay không.

Uông Cương Nghị không nhận thấy sự quẫn bách bất an của vợ.

Trong phòng có mấy đứa trẻ, đã chạy vào nhà, anh ta kêu một tiếng, bảo bọn họ ra tới.

Hiện tại Ninh Kiều rất mẫn cảm với số tuổi của các bạn nhỏ, trên cơ bản liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được bọn họ bao lớn.

Tổng cộng có ba đứa trẻ, một trai, hai gái.

Đứa lớn cùng đứa thứ hai tầm bảy tám tuổi, nhỏ hơn Giang Quả Quả một ít, đứa út đại khái còn chưa học tiểu học.

“Trẻ con đang tuổi hiếu động, có thể sẽ có chút ồn ào. Nếu có quấy rầy mọi người thì cứ nói với tôi.” Uông Cương Nghị nói, rồi vỗ m.ô.n.g con trai, “Hoặc là trực tiếp đánh, không cần phải nể mặt tôi, không cần thủ hạ lưu tình.”

Cậu bé bị vào đánh mông, vẻ mặt khó hiểu, khuôn mặt nhỏ lập tức liền đen: “Con không có làm sai, vì sao đánh con!”

Ninh Kiều nhất thời sững sờ một chút.

Như vậy liền trực tiếp động thủ? Cô cùng Giang Hành khuyên vài câu.

Vợ của Uông Cương Nghị vội vàng kéo cậu bé ra phía sau để bảo vệ.

“Đừng chạm vào con!” Bé trai nói.

Vợ của Uông Cương Nghị lập tức giống như bị bỏng tay, thu tay.

Bé gái thấy thế, bước đi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô ta: “Mẹ.”

“Không sao, chúng tôi không sợ ồn ào.” Ninh Kiều cười nói.

“Ba đứa nhỏ nhà chúng tôi càng ồn ào hơn.” Giang Hành bổ sung.

Vợ của Uông Cương Nghị kinh ngạc: “Hai người còn trẻ vậy mà đã có ba cháu rồi à?”

Khi biết được nhà đối phương có ba em trai em gái, Uông Cương Nghị mới hiểu ra.

Anh ta cười sang sảng: “Vậy là tốt rồi, tôi còn sợ ảnh hưởng đến mọi người.”

Vợ anh ta biết vừa nãy mình hiểu lầm, lập tức im lặng, sợ nói nhiều có vẻ bản thân không có kiến thức, quá mất mặt.

Lúc này, mấy người nhà trong khu người nhà cũng tới.

Giống với lần Ninh Kiều vừa chuyển đến, bọn họ hỏi có cần giúp đỡ gì không, lại trò chuyện vài câu với hai vợ chồng phó doanh trưởng Uông, nói đến vấn đề đi học của bọn nhỏ.

Hiển nhiên là vợ của Uông Cương Nghị không quen trò chuyện với nhiều người như vậy, sắc mặt vẫn luôn có chút thấp thỏm.

“Cô tên Tiểu Khâu đúng không?” Đổng Tinh Mai nói, “Cô cứ gọi tôi là chủ nhiệm Đổng.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 277: Chương 277



Vợ của Uông Cương Nghị vội nói: “Chủ nhiệm Đổng, tôi kêu Khâu Tuệ Tâm.”

Uông Cương Nghị nhìn căn nhà lộn xộn, nói: “Tôi cùng Tiểu Khâu về phòng quét tước một chút, nếu không buổi tối sẽ không ở được.”

“Được rồi.” Đổng Tinh Mai cười nói, “Hai người bận đi, để hôm nào chúng tôi lại đến thăm.”

Chờ bọn họ vào nhà, mấy thím cười nói với Ninh Kiều, xem ra hai vợ chồng phó doanh trưởng Uông mới tới là người dễ ở chung. Đặc biệt là vợ anh ta, trông là người rất biết thân biết phận, tốt hơn nhiều so với vợ của phó doanh trưởng Đường trước kia.

“Chị dâu nhỏ!” Giọng của Giang Quả Quả vang lên từ trong phòng.

Mấy thím nhớ tới Ninh Kiều còn vội vàng về phòng ăn cơm sáng, trong chốc lát còn đi làm, vì thế không có ở lại lâu.

Bọn họ đi ra ngoài, chờ đi xa, mới nhỏ giọng nghị luận về gia đình của phó doanh trưởng Uông.

“Mấy đứa bé rất đẹp, đặc biệt là hai bé gái, nhàn nhã an tĩnh khiến người ta thích. Có phải hai cô bé cũng đến tuổi học tiểu học không?”

“Hình như còn chưa, cô bé nhỏ nhất mới 6 tuổi, chưa lên tiểu học được.”

“6 tuổi thì vào nhà trẻ, nhà trẻ rất hoan nghênh mấy đứa bé lớn như vậy, căn bản không cần lo lắng chăm sóc. Đặc biệt là cô bé nhà phó doanh trưởng Uông như vậy, rất ít nói, giáo viên càng bớt việc.”

“Hai bé gái, nhưng da lại một trắng, một đen, đều cùng một mẹ sinh ra sao còn khác biệt lớn như thế?”

“Cô bé thật là ngoan ngoãn, xem con trai nhà họ liền biết nghịch ngợm, khuôn mặt nhỏ nghiêm, không khác mấy với đứa trẻ nhà doanh trưởng Giang, phỏng chừng sau này cũng sẽ làm ầm ĩ.”

“Nhưng mọi người không thấy lạ sao? Tại sao phó doanh trưởng Uông cùng vợ anh ta thoạt nhìn không quá quen thuộc? Nào có người gọi vợ mình là Tiểu Khâu!”

Đổng Tinh Mai cắt ngang: “Được rồi được rồi, ai làm việc nấy đi. Người ta vừa mới dọn lại đây, lại bắt đầu nói xấu!”

Mấy thím bị Đổng Tinh Mai nói, cũng không ngượng ngùng, còn thấy rất đúng lý hợp tình.

Ở tại khu người nhà, mỗi ngày không có chuyện gì làm, thật vất vả mới có gương mặt mới, mọi người không tìm chút việc vui cho bản thân thì sao được?

——————————————

Sau cơm sáng, Ninh Kiều đi ra cửa đi làm.

Giang Quả Quả đeo cặp sách đi theo cô, trước khi ra cửa, lại làm mặt quỷ với anh cả một lần nữa.

Cô bé khiêu khích, anh cả rất nhanh liền tiếp chiêu, nhàn nhạt mà quét mắt một cái, dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô bé.

Giang Quả Quả bị nhìn đến đáy lòng run lên, cô bé nhỏ giọng hỏi chị dâu nhỏ: “Chị dâu nhỏ, anh cả làm sao vậy?”

Ninh Kiều sờ cái mũi: “Chị không biết.”

Cũng chỉ có lúc này, ba anh em mới có thể độc hưởng chị dâu nhỏ cùng nhau ra cửa.

Nhưng cũng không tính “Độc hưởng”, bọn họ liên tục nói chuyện, lời sau tiếp lời trước, bằng không xen mồm không được.

Đầu óc Ninh Kiều ong ong.

Tại sao ba người bọn họ lại giống ba con ong mật nhỏ vậy nhỉ? Mỗi ngày đều có chuyện nói thế nào cũng không xong, tinh lực thật sự là quá tràn đầy.

Chờ tới cửa nhà trẻ quân khu, ba anh em mới dừng lại bước chân.

“Em biết, đi học phải ngoan ngoãn nghe giảng, phải tập trung chú ý.”

“Nếu nghe không hiểu, phải mở miệng hỏi thầy cô, không thể ngủ.”

“Phải cư xử đúng mực với bạn học, nếu người ta nói chuyện đàng hoàng thì chúng ta cũng phải như thế, không thể một lời không hợp liền vung nắm tay!”

“Chị dâu nhỏ, chị tiết kiệm sức lực đi, tụi em nhớ hết cả rồi, đều đã nói mấy lần rồi!”

Ninh Kiều:?

Đây là ngại cô dong dài!

Giang Quả Quả quay đầu nói: “Tạm biệt chị dâu nhỏ!”

Ninh Kiều bật cười, vẫy tay đuổi bọn họ đi.

Vừa quay đầu, bỗng nhiên thấy một người rất lâu không thấy.

Là cô giáo Tôn dạy ở trường tiểu học quân khu.

Mấy tháng trước, lúc Ninh Kiều còn làm việc ở trường tiểu học quân khu, ngoài Kỷ Long, người có mâu thuẫn với cô sâu sắc nhất chính là cô giáo Tôn này.

Lúc này, cô giáo Tôn đứng trước mặt cô, kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười.

Lúc trước ở trường tiểu học quân khu, cô ta đứng sai đội, vốn dĩ cho rằng có thể lấy lòng Phó Thiến Nhiên, không nghĩ tới một không cẩn thận đá đến ván sắt, chạm vào cái đinh. Ninh Kiều từ chức nháo đến ồn ào hấp tấp, ngay cả lãnh đạo cục Văn Hoá Giáo Dục cũng bắt đầu nhúng tay quản lý bầu không khí của trường học, một đoạn thời gian rất dài.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 278: Chương 278



Lúc ấy cô giáo Tôn là người ồn ào nhất ngoài Kỷ Long ra, bị hiệu trưởng Viên giáp mặt chỉ trích một hồi, còn yêu cầu cô ta phải tự kiểm điểm trước mặt toàn bộ công nhân viên chức, bây giờ nhớ tới, vẫn cực kỳ tức giận.

Ngắn ngủn mấy tháng không gặp, Ninh Kiều không có gì thay đổi, cô mặc một chiếc váy màu lam nhạt, trên váy có cách văn, thoạt nhìn tinh xảo thoải mái mới mẻ.

Cô giáo Tôn chậm rãi nói: “Cái nắng trên đảo rất độc, cô giáo Ninh lại chưa bị cháy nắng chút nào, vẫn trắng nõn như trước.”

Cô giáo Tôn vừa nói xong, nhìn thấy Ninh Kiều không có phản ứng, chỉ cười tủm tỉm nói cảm ơn, cô ta hơi chau mày nói: “Ngày thường không thường ra cửa đúng không?”

“Có.” Ninh Kiều nói, “Nếu không làm sao có thể gặp phải cô chứ?”

Cô giáo Tôn nghẹn lời.

Vốn đang muốn châm chọc Ninh Kiều mong manh, không nghĩ tới cô nhẹ nhàng bâng quơ, ngược lại có vẻ bản thân cô ta nói lời vô nghĩa.

Ninh Kiều xoay người muốn vào đơn vị.

Cô giáo Tôn hắng giọng gọi cô lại, làm ra vẻ lãnh đạo: “Lần này tôi đến đây là vì chính sự. Cục Văn Hoá Giáo Dục thông báo, sau kỳ nghỉ hè, chúng tôi nghênh đón một đám học sinh năm nhất, vì giúp bọn nhỏ thích ứng môi trường học tập, bên này yêu cầu nhà trẻ trước tiên tăng thêm dẫn đường, đến lúc đó ——”

“Cô vào đi.” Ninh Kiều chặn họng cô ta, “Việc này không thuộc phận sự của tôi.”

Cô giáo Tôn nghẹn lời.

Cô ta đi theo Ninh Kiều vào đơn vị.

Lúc trước ở đơn vị, mỗi lần nhắc tới Ninh Kiều cô giáo Tôn liền châm chọc, mỉa mai, nói cô nhất thời khí phách từ chức, chỉ sợ bây giờ đã hối hận không kịp. Nhưng không ngờ, ngày thường Phó Thiến Nhiên im hơi lặng tiếng mà lần đó lại nói chuyện thay Ninh Kiều, nói cô bây giờ đã vào nhà trẻ, nay đã khác xưa, đơn vị này phát triển rất tốt.

Năm đó, con của cô giáo Tôn cũng đưa vào nhà trẻ. Lúc ấy quy mô nhà trẻ còn rất nhỏ, nói là có thầy cô phụ trách dạy cho bọn nhỏ, thật ra cũng chỉ là mấy dì dọn phân dọn nước tiểu còn có đút cơm, nơi này có thể học được thứ gì chứ. Như vậy mà còn có thể phát triển?

Nhưng lúc này nhìn phương tiện điều kiện của nhà trẻ quân khu cùng với vẻ ngoài, tinh thần của công nhân viên chức, cô giáo Tôn do dự một chút.

Thật ra từ thái độ coi trọng của cục Văn Hoá Giáo Dục cũng có thể nhìn ra, nhà trẻ quân khu càng làm càng lớn, đã dần dần trở thành một đơn vị béo bở.

Thậm chí, bây giờ đãi ngộ của một số giáo viên đã sắp bằng với đãi ngô của trường tiểu học quân khu.

Nhưng mà trong lòng nghĩ như thế, lại không thể nói ra, nếu không không phải nâng khí thế của người khác hạ thấp uy phong của mình sao?

Cô giáo Tôn nâng mí mắt nói: “Từ sau khi cô giáo Ninh từ chức, cô giáo Phó không cần cạnh tranh với ai, trực tiếp trở thành giáo viên ngữ văn của lớp 2-2.”

Ninh Kiều thường xuyên gặp Lạc Thư Lan trong khu người nhà, nên biết tình hình của Phó Thiến Nhiên ở trường học, cô nhàn nhạt nói, “Tôi có nghe nói.”

“Vậy cô có nghe nói, cô giáo Phó sắp trở thành chủ nhiệm lớp chưa?” Cô giáo Tôn còn nói thêm, “Cô giáo Phó dạy bọn nhỏ, thành tích học tập của họ rất không tồi. Rốt cuộc tuổi trẻ, mới tiến đơn vị mấy tháng đã sắp thành chủ nhiệm lớp, tiền đồ thật rộng mở.”

Ninh Kiều thật sự nghe không được giọng điệu của cô giáo Tôn.

Khi đi qua hành lang, gặp phải mấy bé, Ninh Kiều vẫy tay: “Về lớp nhanh đi.”

Mấy đứa nhỏ nhìn thấy cô giáo Ninh, dùng sức gật đầu, lập tức chạy về lớp.

“Đoàn Đoàn và Viên Viên không có tới sao?”

“Sau này Đoàn Đoàn và Viên Viên không học cùng chúng ta sao.”

“Bọn họ về quê.”

“A, mình rất muốn chơi cùng Viên Viên.”

Nhà trẻ truyền đến tiếng đối thoại của bọn nhỏ, Ninh Kiều mỉm cười thu hồi tầm mắt.

Cô giáo Tôn gặp Ninh Kiều, vốn dĩ trong lòng còn có chút không cân bằng. Nhưng hiện tại, lại tự khuyên nhủ bản thân thành công.

Cô ta nói: “Cô giáo Phó còn trẻ, cô cũng còn trẻ, nhưng mà cô đó, chính là vì tuổi trẻ mà hỏng việc. Xem cô giáo Phó sắp trở thành chủ nhiệm lớp, sau đó, lấy bằng cấp cùng năng lực của cô ấy, phỏng chừng thăng lên tổ trưởng tổ ngữ văn cũng không phải việc khó. Lại sau đó nữa, còn có khả năng là ——”

“Phó viên trưởng Ninh.” Một giọng nói vang lên, là giọng của viện trưởng Nhiếp.

Cô giáo Tôn sửng sốt một chút.

Trong nhà trẻ này, còn có đồng chí nào khác họ “Ninh” sao?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 279: Chương 279



Ninh Kiều còn kinh ngạc hơn cô ta, ngơ ngẩn quay đầu lại, nhìn về phía viện trưởng Nhiếp đang đi tới.

Vừa rồi viện trưởng Nhiếp ngồi ở trong văn phòng, đã sớm nghe thấy lời của cô giáo Tôn.

Cô giáo Tôn này thật nhiều lời, nói cả một đường, bô bô bên tai, làm người rất khó xem nhẹ.

Đối với mỗi vị giáo viên trẻ trong nhà trẻ của mình, viện trưởng Nhiếp đều có tâm lý bênh vực người mình.

Đặc biệt là Ninh Kiều, cô gái trẻ đi vào đơn vị chưa đến nửa năm, lại cống hiến không ít, ngay cả Đoàn Đoàn và Viên Viên khiến người ta đau lòng, cuối cùng lúc rời đi cũng chưa rớt nước mắt mà cười đến vô cùng thoải mái, bà ta biết, tất cả đều là công lao của cô giáo Ninh.

Viện trưởng Nhiếp rất tinh mắt, bà ta cẩn thận quan sát công nhân viên chức trong đơn vị. Có lớn tuổi, kiếm sống qua ngày, có tuổi trẻ, nhưng tâm tư không dành cho công việc, hơn nữa mấy năm qua nhà trẻ cũng không được xem trọng, bởi vậy rất ít người giống Ninh Kiều, một lòng một dạ nhào vào công việc.

Nhưng Ninh Kiều thì khác, trong rất nhiều người biểu hiện của cô là ưu tú nhất. Này cũng không phải chú lùn nổi bật trong nhóm người cao, tương phản, cô cực kỳ xuất sắc, từ tổ chức dẫn dắt hoạt động đến báo cáo sau hoạt động đều chứng minh được điểm này.

Viện trưởng Nhiếp dự tính tiến hành quản lý công nhân viên chức càng quy phạm hoá, dưới đáy lòng ẩn ẩn có một ý niệm, muốn cho Ninh Kiều trở thành phó viện trưởng. Ý tưởng này chỉ vừa mới hình thành, nhưng lúc này đối mặt với cô giáo Tôn của trường tiểu học quân khu khiến người ta phiền chán này, khiến bà ta càng thêm kiên định, trực tiếp thực hiện.

Cô giáo Tôn nhận ra viện trưởng Nhiếp.

Vị viện trưởng Nhiếp này là một người tài ba, mấy tháng trước lãnh đạo Cục Văn Hoá Giáo Dục tới thị sát đã từng nhắc qua điểm này.

“Viện trưởng Nhiếp.” Cô giáo Tôn lấy lại tinh thần, cùng viện trưởng Nhiếp chào hỏi, lập tức sửa lại thái độ, tư thái rất cung kính.

Viện trưởng Nhiếp lại gần, cười nói: “Vị này chính là cô giáo Tôn của trường tiểu học quân khu đúng không? Hiệu trưởng Viên của các cô có nhắc với tôi.”

“Cô quen với phó viện trưởng Ninh của chúng tôi à?” Bà ta lại hỏi.

Khoé miệng của cô giáo Tôn cứng đờ, cả cười đều cười không nổi, chỉ chỉ Ninh Kiều: “Phó viện trường Ninh?”

“Ồ, tôi nhớ rồi. Trước kia các cô là đồng nghiệp đúng không?” Viện trưởng Nhiếp cười nói, “Nhiệm vụ lần này của cục Văn Hoá Giáo Dục giao cho, vốn dĩ tôi muốn nhờ phó viện trưởng Ninh phụ trách, nếu hai cô quen nhau, việc này liền dễ làm.”

Cô giáo Tôn thật sự không thể tưởng tượng được, Ninh Kiều mới tới đơn vị không bao lâu, thế mà cũng đã thăng chức phó viện trưởng.

Lúc trước nghe nói, đãi ngộ của giáo viên bình thường đều không nhất định thấp hơn trường tiểu học quân khu, mà Ninh Kiều, người ta là phó viện trưởng, không phải đãi ngộ càng tốt hơn sao? Lại nhớ đến vừa rồi cô ta còn có ý đồ dùng việc cô giáo Phó sắp thăng vì chủ nhiệm lớp tới k*ch th*ch cô, bên tai cô giáo Tôn lập tức trở nên nóng rát.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô ta không biết chính mình nên nói cái gì, hàm hồ tiếp lời mấy câu.

Ngay sau đó cô ta lại vội vàng lấy tài liệu đã chuẩn bị tốt từ trước ra, lừa dối qua cửa: “Là cái dạng này, hiệu trưởng Viên của chúng tôi nói……”

Ninh Kiều còn chưa lấy lại tinh thần.

Cô nhìn viện trưởng Nhiếp, dùng ánh mắt tỏ vẻ không hiểu.

Viện trưởng Nhiếp nhếch môi, nhìn cô, tươi cười ôn hòa gật gật đầu.

Để giáo viên trẻ đảm nhiệm vị trí phó viện trưởng, đúng là quá mức lớn mật, nhưng nếu không phải bởi vì đủ quyết đoán, bà ta cũng không phát triển được một đơn vị nho nhỏ thành quy mô như bây giờ.

“Cô giáo Ninh, cô nhìn xem ——” Cô giáo Tôn chỉ vào văn tự trên tài liệu, cô ta vừa mới mở miệng mà đã chạm phải ánh mắt của việm trưởng Nhiếp nên bèn sửa lời, “Phó viện trường Ninh, cô xem chỗ này.”

————————————

Giang Quả Quả tan học, trên đường về nhà đi qua nhà trẻ, vừa lúc gặp phải chị dâu nhỏ.

Cô bé còn nghe thấy, rất nhiều đồng nghiệp đều gọi chị dâu nhỏ là “phó viện trưởng Ninh”.

Bọn họ đều rất nhiệt tình thân thiện, tuy rằng xưng hô nghe có ý trêu ghẹo, nhưng Giang Quả Quả vừa quay đầu, liền ý thức được, chị dâu nhỏ quá đỉnh.

Làm lãnh đạo nha!

Ninh Kiều nhắc nhở Giang Quả Quả, lúc về khu người nhà đừng nói việc này, phải điệu thấp.

Cô nhóc vừa tiến vào khu người nhà, gặp phải thật nhiều gia đình quân nhân, rất có lễ phép chào hỏi.
 
Back
Top Bottom