Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 240: Chương 240



Ninh Kiều mới nhớ đến những chiếc xô và chậu mà mình đã chuẩn bị.

Cô xếp các chậu lại với nhau, đặt lên thùng gỗ, ôm đi khắp phòng xem có chỗ nào bị dột không.

Giang Hành giúp cô cầm chậu và thùng gỗ, cùng cô kiểm tra.

Nhà họ Giang đông người, khi phân nhà, lãnh đạo đã đặc biệt cấp cho anh một căn nhà rộng hơn.

Lúc này, hai vợ chồng kiểm tra khắp nơi, không bỏ sót góc nào.

Cửa sổ nhà bếp vừa vặn nhìn ra nhà họ Đường. Ninh Kiều thu dọn d.a.o trên thớt, nói: "Căn nhà này trống rồi, không biết bao giờ mới có người dọn vào."

Không chỉ căn nhà này trống, mà còn cả vị trí phó doanh trưởng.

Có thể chọn chiến sĩ trong đoàn thăng chức lên, cũng có thể điều từ đơn vị khác đến, tuỳ thuộc vào sắp xếp của lãnh đạo.

"Hy vọng khi đó hàng xóm mới dọn vào sẽ dễ gần một chút." Ninh Kiều nói.

"Thế nào là hàng xóm dễ gần?" Giang Hành hỏi.

"Như doanh trưởng Giang, trong mắt nhiều người, không dễ gần chút nào." Ninh Kiều đùa.

Cô nói thật, doanh trưởng Giang không thích cười, trông như không dễ gần, đừng nói là hàng xóm mới, ngay cả khi cô xem cốt truyện gốc và lần đầu gặp anh cũng cảm thấy hoảng sợ.

Nhưng ai mà ngờ, người trông lạnh lùng như vậy lại vì trả thù cho cô trong cốt truyện gốc, sẵn sàng hy sinh tất cả.

Giang Hành nhận thấy Ninh Kiều có chút thất thần.

Anh nghĩ, có lẽ cô nhớ lại ngày nguy hiểm ở sau núi khi nhìn thấy căn nhà bên cạnh.

Giang Hành chuyển sự chú ý của Ninh Kiều: "Khi nào em có thời gian? Anh đã tích góp nhiều ngày nghỉ phép, cùng em về thăm nhà."

Đôi mắt Ninh Kiều sáng lên khi nghe như vậy.

Anh muốn cùng cô về thăm quê, thăm cha mẹ, điều này anh đã hứa từ trước. Nhưng không ngờ, ngày đó lại đến nhanh như vậy.

Ninh Kiều luôn báo tin vui không báo buồn, trong thư không kể về chuyện ở sau núi.

Nhưng sau sự việc nguy hiểm này, cô rất nhớ cha mẹ và anh chị. Đã hơn nửa năm rồi cô chưa gặp họ.

Tính toán thời gian, tháng sau, đứa con của anh chị cô sẽ chào đời.

"Tháng sau về được không?" Ninh Kiều nói, "Khi đó em sẽ xin nghỉ trước với viện trưởng Nhiếp, về kịp trước khi giải bóng đá của nhà trẻ bắt đầu."

"Được."

Ninh Kiều kéo Giang Hành đến trước lịch.

Cô lật từng trang, cân nhắc xem ngày nào trở về là phù hợp nhất.

Anh nhìn từng trang, ngày nào cũng có thể đi được.

"Sao anh chỉ biết nói 'được, được, được' thôi vậy?" Ninh Kiều bất lực nói.

Giang Kiều cười khẽ, nhìn nụ cười luôn hiện trên môi cô.

Đó là nụ cười vui mừng, rất đáng yêu.

Cuối cùng anh cũng giữ được Ninh Kiều như thế này bên cạnh mình.

"Nhà không bị dột nhỉ." Ninh Kiều nói, "Chúng ta đã kiểm tra hết tất cả các phòng chưa?"

Vừa nói xong, cô chợt nhớ ra điều gì đó, thốt lên: "Còn một phòng nữa phải không?"

Ninh Kiều vội vàng chạy vào trong.

Bên cạnh phòng của em trai và em gái còn một phòng nữa, phòng này lâu nay không có ai ở, chất đầy đồ đạc.

Khi mới kết hôn, Ninh Kiều từng hỏi, Giang Hành và các em mỗi người một phòng, còn phòng này để dành cho cô phải không.

Lúc đó Giang Hành lập tức nói rằng, phòng đó không ở được. Sau này, các em của anh cãi cọ mãi, anh mới nói phòng đó bị dột.

Ninh Kiều chạy chậm, mở cửa phòng ra.

"Đợi đã——" Giang Hành ngăn lại.

Nhưng không kịp ngăn cô lại.

Ninh Kiều đẩy cửa bước vào, bên ngoài mưa gió ầm ĩ, trong phòng sạch sẽ, không có dấu vết nước.

"Sao anh lại bịa chuyện phòng này bị dột?" Ninh Kiều hỏi.

Giang Hành: ?

Sao có thể nói là bịa chuyện được…

"Vì em muốn dọn vào phòng này ở." Giang Hành trả lời dứt khoát.

Ninh Kiều nhướng mày, khi hiểu ra anh đang nói gì thì như bị nghẹn, không nói nên lời.

Giang Hành nói: "Chúng ta là vợ chồng, làm gì có chuyện vợ ở chung phòng với em gái chứ..."

Ninh Kiều đã ở nhà anh hơn nửa năm rồi.

Hằng ngày ngủ cùng với cô em gái đáng yêu đã trở thành thói quen của cô.

Lúc này, hai người mở lòng ra nói chuyện với nhau, bầu không khí dần trở nên ngượng ngùng.

"Lúc đó, em còn chưa thân với anh mà." Ninh Kiều lẩm bẩm.

"Bây giờ thì sao?" Giang Hành tiến lên một bước, khẽ hỏi, "Bây giờ đã thân chưa?"

Ninh Kiều ngước lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt của anh.

Doanh trưởng Giang ở ngoài đời thực, chỉ giống với nhân vật trong cốt truyện gốc ở đôi mắt mang tính xâm lược.

Ninh Kiều: ...

Câu hỏi này khó trả lời quá, không khéo sẽ tự mình sa vào bẫy.

Động tĩnh của chị dâu nhỏ chạy vào phòng đã làm kinh động đến Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả đang vui chơi.

Các em hớn hở chạy đến chỗ phát ra âm thanh.

Đến căn phòng bỏ trống từ lâu, ba đứa bám vào khung cửa nghe lén.

Giang Nguyên và Giang Kỳ không hề để ý đến nội dung cuộc trò chuyện, cũng không bận tâm.

Dù sao thì cũng không có gì thú vị.

Chỉ có Giang Quả Quả có chút tò mò, trợn tròn mắt, tâm trạng không thể bình tĩnh được.

Cô bé phát hiện ra một điều kinh khủng—

Anh cả định kéo chị dâu nhỏ về phòng của mình!

Bầu trời của đồng chí Giang Quả Quả như sắp sụp đổ.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 241: Chương 241



Về vấn đề phân phòng, nhờ sự giúp đỡ của đồng chí nhỏ Giang Quả Quả, Ninh Kiều đã vượt qua dễ dàng.

Giang Hành không ép buộc, cũng không muốn ép buộc, chỉ có thể tự an ủi mình.

Cô còn sống là tốt rồi.

Chỉ có điều, anh tạm thời để chuyện này sang một bên, nhưng Giang Quả Quả lại quay lại gây phiền phức.

Lúc Ninh Kiều không để ý, cô bé kéo anh cả ra một bên để bàn bạc vấn đề này.

"Không có chị dâu nhỏ ôm, em không ngủ được." Giang Quả Quả nghiêm túc nói.

Giang Hành: …

Làm thế nào mà cô bé có thể ngủ được suốt chín năm qua?

"Buổi tối chị dâu nhỏ ôm em ngủ à?" Giang Hành hỏi.

Giang Quả Quả gật đầu: "Đúng rồi! Chị dâu nhỏ rất tốt với em, buổi tối lúc ngủ vuốt tóc em, kể chuyện cho em nghe, cuối cùng ôm em, em cũng không biết mình ngủ lúc nào, mở mắt ra là trời sáng rồi."

Lần đầu tiên Giang Hành cảm nhận được sự "ghen tị" mà Hạ Vĩnh Ngôn luôn nhắc đến mỗi ngày là gì.

Anh cưới được vợ, bị em gái út cướp mất, mà còn an tâm thoải mái, không hề thu liễm trước mặt anh.

Lúc này, Giang Hành cũng có chút may mắn.

Nhà có nhiều trẻ con như vậy, nhưng may mà anh chỉ có một em gái, nếu có ba em gái, cả đời này anh cũng không chắc có thể giành lại được Ninh Kiều.

"Anh không muốn nói về chuyện này." Giang Hành lạnh lùng liếc Giang Quả Quả, "Em tự chuẩn bị tâm lý đi."

Giang Quả Quả nhíu mày.

Anh cả bảo cô bé chuẩn bị tâm lý cho điều gì?

Là chuẩn bị tâm lý cho việc chị dâu nhỏ sẽ chuyển phòng!

Cô bé tức giận, môi lại chu ra có thể treo được lọ dầu.

"Vậy thì anh cứ chờ đấy!" Cô bé quay đầu, bước mạnh chân, tạo ra tiếng động lớn, rồi rời đi một cách tiêu sái.

Doanh trưởng Giang: …

Lại bị một cô bé thách thức?

Chờ thì chờ, anh cũng phải lấy ra chút bản lĩnh thực sự.

————————————

Những ngày tiếp theo, Ninh Kiều nhận thấy không khí kỳ lạ trong nhà.

Cô hỏi Giang Nguyên và Giang Kỳ, hai cậu bé không phát hiện ra gì, không hiểu nhìn cô.

Ninh Kiều lập tức nhận ra, không khí kỳ lạ này xoay quanh Giang Hành và Giang Quả Quả.

Hai người họ đang thách thức nhau.

Giang Hành và Giang Quả Quả bắt đầu tranh giành sự chú ý, một người cố gắng thể hiện trước mặt vợ, người kia thì ra sức nũng nịu với chị dâu nhỏ.

Ninh Kiều biết rõ mọi chuyện, nhưng thấy hai người họ rất cố gắng, lại không nỡ vạch trần.

Vì vậy, dần dần, cô đã luyện được nghệ thuật "cân nước".

Trong nhà này, việc cân bằng mối quan hệ giữa người lớn và trẻ con, thật quá khó khăn.

Sau khi căn nhà bên cạnh của nhà họ Đường bỏ trống, tất cả mọi người trong khu người nhà đều bàn tán về việc ai sẽ dọn vào.

Có người nói Hạ Vĩnh Ngôn có thể thăng chức phó doanh trưởng, cũng có người nói rằng có tin đồn phó doanh trưởng sẽ được điều từ khu quân sự khác về, các thím trong khu người nhà đều mong muốn có một phó doanh trưởng mới dọn đến, và tốt nhất là mang theo một cô vợ mới, khu người nhà lại có chuyện để xem.

Nghĩ lại thời gian vừa rồi, cuộc sống còn thú vị hơn cả xem phim ngoài trời.

Lúc thì là chuyện Tô Thanh Thời bị lật tẩy việc xì lốp xe của Ninh Kiều, lúc thì là chuyện tuyển dụng ở trường tiểu học quân khu, lúc thì là chuyện con gái của chính ủy và chàng thanh niên trí thức cãi nhau, mỗi cảnh đều rất kịch tính.

Đến cuối cùng, không ai ngờ rằng Tô Thanh Thời lại bị tống vào tù, trước đây các gia đình quân nhân trong khu người nhà chưa từng trải qua cảnh tượng lớn như thế này, ngoài việc than thở, vẫn chỉ là than thở.

Tháng năm, thời tiết không lạnh cũng không nóng.

Nhưng đối với Ninh Kiều, người chưa trải qua bốn mùa trên đảo, mùa hè ở Tây Thành đến sớm hơn quê nhà.

Sáng sớm cô dậy sớm chuẩn bị mọi thứ, cùng các em ra ngoài.

Đến nhà trẻ, như thường lệ, cô đi làm trước.

"Giang Nguyên, đi nhanh lên, theo kịp em trai em gái của em." Ninh Kiều nhắc nhở trước khi vào nhà trẻ.

Giang Nguyên đi một mình phía sau. Không biết có phải vì sự cố trên núi lần trước hay không, mà cậu ấy sợ hãi, khi ra ngoài thường đi theo sau chị dâu nhỏ và em gái, để nếu có gì xảy ra, cậu ấy có thể bảo vệ họ.

Sau khi chị dâu nhỏ vào trong, cậu ấy gãi đầu, nói được.

Giang Quả Quả vô tư, nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của anh hai, cô bé cười tươi nói: "Anh hai đâu phải anh cả, không bảo vệ được chúng ta!"

"Ai nói?" Giang Nguyên không vui nói, "Anh đã mười bốn tuổi rồi."

"Lần trước thầy giáo ở trường tiểu học quân khu theo dõi chị dâu nhỏ, anh vẫn lơ mơ, cuối cùng là anh cả giúp anh giải quyết." Giang Quả Quả nghiêm túc nói.

Giang Nguyên cứng họng.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 242: Chương 242



Lần trước Kỷ Long theo dõi Ninh Kiều, cậu ấy thậm chí không thể dỗ cô về nhà, nếu không có sự xuất hiện đột ngột của anh cả, Kỷ Long đã trốn thoát rồi...

Giang Kỳ đứng ra phân xử: "Chúng ta ai mà không nhờ anh cả giúp đỡ? Anh cả đừng nói anh hai nữa."

Giang Quả Quả sửa lại: "Là em tư đừng nói anh hai."

"Ý là chó chê mèo lắm lông!" Giang Kỳ cau mày, "Giang Quả Quả, em chắc là mình học hành tử tế không đấy?"

Giang Quả Quả đứng hạng tám trong lớp sao có thể dễ dàng bị cười nhạo, cô nhóc cau mặt, giơ nắm đ.ấ.m đuổi theo anh ba.

Giang Nguyên đứng lùi lại phía sau, nhìn bóng lưng vui vẻ của bọn họ.

Trái tim nhỏ của cậu bé trĩu nặng, như thể có rất nhiều nỗi lo.

Nhưng những nỗi lo này không thể nói ra, vì trong gia đình này, các em và anh cả đều không như vậy, nếu cậu ấy ủ rũ, chắc chắn người khác sẽ nói cậu ấy làm bộ làm tịch.

Giang Nguyên cúi đầu.

Cậu ấy không đủ thông minh, cũng không đủ sức mạnh, có nhiều việc muốn làm nhưng không đủ khả năng.

Còn một chuyện buồn nữa, vừa rồi cậu ấy mở miệng nhắc nhở nhưng bị lờ đi.

Chị dâu nhỏ không nhớ cũng không sao, nhưng anh cả và các em cũng dường như quên mất cậu ấy đã tròn mười bốn tuổi.

————————————

Buổi tối khi về nhà, Giang Nguyên lao vào phòng.

Trên bàn học có rất nhiều sách giáo khoa, cậu ấy nằm trên đống sách mà không có chút tinh thần.

Ngoài phòng ồn ào, trong bếp có tiếng loảng xoảng, là Giang Kỳ đang trổ tài nấu nướng.

Anh cả và chị dâu nhỏ không biết đi đâu, chưa về, Giang Quả Quả áp tai vào cửa phòng Giang Nguyên: "Anh hai, ra chơi đi."

"Không chơi."

"Anh đang làm gì trong đó vậy?"

"Học."

Giang Quả Quả lẩm bẩm: "Nói dối!"

Giang Nguyên không mở cửa.

Có vẻ như đã lâu lắm rồi cậu ấy không bướng bỉnh như bây giờ, sau khi không còn đánh người nữa, cậu ấy trở nên rất ngoan ngoãn, nhưng vì quá hiểu chuyện nên thường bị người khác bỏ qua.

Đến chiều tối, Giang Nguyên nghe thấy anh cả và chị dâu nhỏ về nhà.

Các em gõ cửa phòng cậu ấy, nhưng cậu ấy không mở cửa, lẩm bẩm nói mình không đói.

Nhưng cửa phòng không khóa, Giang Kỳ và Giang Quả Quả như hai kẻ phá bĩnh, xông vào lôi cậu ấy ra.

Giang Nguyên cúi đầu, không tình nguyện ra khỏi phòng.

Giang Kỳ đã chuẩn bị một bàn đầy món ngon, bảo cậu ấy nhanh chóng đi xem.

Giang Nguyên liếc qua, tất cả đều là món cậu ấy thích ăn.

"Anh không đói."

Vừa dứt lời, bụng cậu ấy lại không nghe lời, kêu "ùng ục".

Giang Kỳ và Giang Quả Quả cười trộm, kéo anh hai ngồi xuống bàn ăn.

Cảm giác khó chịu này đến thật vô lý, Giang Nguyên cũng không biết mình đang giận ai, cúi đầu cầm đũa lên.

"Anh cả và chị dâu nhỏ đâu rồi?" Giang Nguyên hỏi.

Vừa dứt lời, Giang Hành và Ninh Kiều bước từ trong phòng đi ra.

Hôm nay, bọn họ rất dịu dàng với cậu ấy, không chỉ có chị dâu cả mà cả anh cả cũng nở nụ cười.

Rốt cuộc là do đói, Giang Nguyên khó mà giả vờ không có khẩu vị, bưng bát cơm lên ăn.

Cậu ấy ăn không ít, ăn từng miếng từng miếng một, không nói tiếng nào.

Giang Hành nhắc đến chuyện ở sau núi ngày hôm đó.

Nhiều ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên anh chủ động nhắc đến chuyện này.

Anh kể về Phó Thiến Nhiên.

Ngày hôm đó, chính Phó Thiến Nhiên đã báo cho anh biết Ninh Kiều đã đi lên núi. Sau đó, hai vợ chồng họ đã thật lòng cảm ơn Phó Thiến Nhiên, giờ đây khi gặp nhau trong sân, bọn họ sẽ mỉm cười chào hỏi nhau.

Anh còn kể về mấy vị lãnh đạo trong quân đội, khi Ninh Kiều sợ hãi, mấy người mặc bộ quân phục như bọn họ, giống như cho cô một liều thuốc an thần.

Ninh Kiều lặng lẽ lắng nghe.

Thật ra, người đầu tiên làm cô yên tâm là Giang Hành, trong tình huống nguy cấp, khi nghe thấy giọng anh, cô đã biết mình an toàn.

Nghe lời anh cả, trí nhớ của Giang Nguyên cũng trở lại ngày hôm đó.

Cậu ấy nghe rất chăm chú, tốc độ ăn cơm cũng chậm lại một chút.

"Người đáng khen nhất là Giang Nguyên." Giang Hành nói.

Giang Nguyên suýt bị nghẹn bởi miếng cơm chưa nuốt xuống, ho vài tiếng, biểu cảm như gặp ma.

Ninh Kiều cười nói: "Phản ứng của Giang Nguyên là nhanh nhất, biết đi báo công an. Công an đến khu người nhà điều tra, sau đó nghe nói chúng ta ở sau núi mới chạy tới. Cũng vì bọn họ chứng kiến toàn bộ quá trình, mới có thể nhanh chóng đưa phạm nhân ra pháp luật."

Giang Nguyên nghe đến ngẩn ngơ.

"Anh hai còn giục bọn em đi tìm anh Vĩnh Ngôn nữa, ban đầu chúng em không muốn đi." Giang Quả Quả nói.

"Đúng vậy, anh hai, tại sao anh lại nghĩ đến việc đi báo công an?" Giang Kỳ hỏi.

"Anh hai thật thông minh!" Giang Quả Quả phấn khích nói.

Tai Giang Nguyên hơi nóng lên.

Thật ra cậu ấy không làm gì nhiều, nhưng qua lời của anh cả và chị dâu nhỏ, công lao dường như đều được gán cho cậu ấy.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 243: Chương 243



Trái tim vốn cứng rắn vì uất ức của cậu ấy trở nên mềm mại hơn.

Em trai em gái thường trách cậu ấy ngốc, nhưng cũng luôn nói cậu ấy thông minh, chính vì cậu ấy luôn nhớ những lời "người ngoài cuộc" cay nghiệt mà giả vờ là lời động viên trên mảnh giấy nhỏ năm xưa, mới khiến những lời đùa vô ý của người xung quanh bị phóng đại.

Cậu ấy quá nhạy cảm.

"Giang Nguyên, em ăn nhiều vào." Ninh Kiều nhẹ giọng nói, "Nhưng cũng không được ăn quá no, còn có bánh kem nữa."

"Bánh kem?" Giang Nguyên ngơ ngẩn ngẩng đầu lên.

"Ăn sinh nhật, đương nhiên phải có bánh kem rồi!" Giang Quả Quả nghiêng đầu nói.

Giang Hành vào nhà, lấy ra một hộp nhỏ.

Mở hộp ra, là một chiếc bánh kem kiểu cũ.

Chiếc bánh này vừa rồi anh và Ninh Kiều cùng đi mua ở tiệm bánh ngọt, tiệm bánh trên đảo không lớn như ở Kinh Thị, loại bánh cũng không nhiều.

Nhưng đây là chiếc bánh kem kiểu cũ đẹp nhất mà Giang Nguyên từng thấy.

Bánh rất nhỏ, Giang Quả Quả và Giang Nguyên đều rất nhường nhịn, thèm thuồng nuốt nước bọt.

Giang Nguyên dùng tay cào một ít kem, vị kem mịn màng tan chảy trong miệng.

Chiếc bánh quý hiếm như vậy, cậu ấy ăn rất chậm, khi chị dâu nhỏ hỏi có phải cậu ấy thấy ngấy không, cậu ấy liền lắc đầu thật mạnh.

Là do Giang Nguyên không nỡ ăn.

Nhưng cậu ấy sẵn sàng chia sẻ với người trong nhà.

Cậu ấy vào bếp lấy thìa nhỏ, chia chiếc bánh vốn đã nhỏ thành nhiều miếng.

Khi cậu ấy chuẩn bị chia miếng cuối cùng, Giang Hành nhận lấy cái thìa, nhẹ nhàng thay đổi hướng cắt. Hôm nay là sinh nhật của Giang Nguyên, cậu ấy nên ăn miếng to nhất.

"Đáng lẽ nên mua cái to hơn, tiếc là tiệm bánh không có bánh lớn." Ninh Kiều tiếc nuối nói.

Giang Nguyên ăn rất ngon lành.

Cậu ấy để kem từ từ tan chảy trong miệng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười ấm áp trên khuôn mặt của em trai, em gái và anh chị.

Đây không phải lần đầu tiên cậu ấy ăn sinh nhật.

Khi cậu ấy còn rất nhỏ, cha chưa mất, mẹ chưa rời đi, lúc đó, cậu ấy đã từng ăn một chiếc bánh.

Đó luôn là món ăn ngon nhất trong lòng Giang Nguyên.

Nhưng bây giờ, nó đã được thay thế.

Cậu ấy sẽ mãi mãi không quên sinh nhật này.

Mãi mãi không quên, anh chị và các em đã cùng cậu ấy ăn một chiếc bánh.

Thật ra bánh rất nhỏ, mỗi người đều không đủ ăn.

Nhưng vị ngọt mà cả nhà nếm được lại chia đều cho tất cả.

————————————

Sau khi Ninh Kiều và Giang Hành suy nghĩ, quyết định khởi hành về quê vào giữa tháng sáu.

Doanh trưởng Giang có kỳ nghỉ phép dài nhiều năm chưa dùng, có một kỳ nghỉ thăm gia đình rất dài. Thật ra Ninh Kiều cũng muốn ở nhà lâu hơn, nhưng luôn lo lắng cho bọn nhỏ.

Ba đứa trẻ nhà họ Giang nghe những lời này, khóe miệng hạ xuống, trong lòng dâng lên sự ấm áp vì được che chở.

Trước đây anh cả thường xuyên đi ra ngoài làm nhiệm vụ, mười ngày nửa tháng không về là chuyện thường, nhưng anh chưa bao giờ lo lắng cho bọn họ. Trước khi ra khỏi nhà, cùng lắm chỉ dặn họ đừng đánh nhau, đừng bắt nạt trẻ con trong khu người nhà, đừng trốn học, đừng không làm bài tập...

Chỉ có chị dâu nhỏ dịu dàng mới thực sự quan tâm họ từ tận đáy lòng!

"Một mình Từ Từ trông nhiều đứa trẻ như vậy, thật sự rất vất vả. Bây giờ điều duy nhất cô ấy mong chờ là khi em hết kỳ nghỉ, cô ấy cũng sẽ được nghỉ ngơi một thời gian, viện trưởng Nhiếp đã đồng ý rồi."

Các em cau mày lại.

Tình hình không ổn.

"Tiểu Bàn và Hồng Kỳ trong lớp em rất nghịch ngợm, ngay cả khi ăn cũng cần người trông. Các bạn khác chơi trò đuổi bắt, chỉ có hai đứa chúng chơi trò đại bàng vồ gà con."

"Còn có Đoàn Đoàn và Viên Viên, hai đứa trẻ nhát gan, sợ chúng bị bắt nạt mà không biết nói ra."

"Giải bóng đá diễn ra vào cuối tháng sáu, bọn nhỏ đã chuẩn bị lâu rồi, đều hỏi em có thể về trước cuối tháng sáu không..."

Giang Hành tính toán đường đi: "Vậy đi mười một ngày thôi."

Ninh Kiều gật đầu: "Được."

Các em:?

Hóa ra bọn nhỏ mà chị dâu nhỏ lo lắng là những đứa trẻ thực sự ở nhà trẻ!

"Các em làm sao vậy?" Ninh Kiều ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu cảm ấm ức của bọn họ.

Giang Nguyên cùng các em lắc đầu.

Cố gắng nở nụ cười không quá gượng gạo.

Bọn trẻ đã lớn làm sao có thể ganh đua với các bé nhỏ, thật là nhỏ nhen.

Chớp mắt đã đến giữa tháng sáu.

Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, cô giáo Ninh dạy học rất nghiêm túc và tạm biệt bọn nhỏ.

Bọn nhỏ không có khái niệm về thời gian.

Cô giáo Ninh giải thích cho bọn họ: “Các em nhắm mắt ngủ, sau đó mở mắt dậy, rồi lại nhắm mắt ngủ, rồi lại mở mắt dậy... lặp lại mười một lần, cô giáo Ninh sẽ quay lại nhé.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 244: Chương 244



Lục Từ Từ nói: “Không đúng đâu, mở mắt nhắm mắt, nhắm mắt mở mắt phải lặp lại hai mươi hai lần, vì bọn nhỏ còn phải ngủ trưa nữa!”

Nghe thế bọn nhỏ càng thêm mơ hồ.

Hoàn toàn không hiểu gì cả.

Đoàn Đoàn và Viên Viên cũng không hiểu gì về việc mở mắt nhắm mắt, nhưng bọn họ hiểu được lời tạm biệt của cô giáo Ninh.

Hai bé nhỏ tiến đến gần Ninh Kiều khi cô sắp tan làm buổi chiều.

“Cô giáo Ninh.” Đoàn Đoàn hỏi bằng giọng non nớt, “Khi cô quay lại, chúng em đã về quê rồi phải không?”

Hai bé rụt rè, không bao giờ dám như các bạn khác trong lớp mà làm nũng một cách thoải mái.

Khi nói chuyện với họ, giọng của Ninh Kiều trở nên dịu dàng hơn: “Không đâu, cô còn phải quay lại xem các em đá bóng nữa mà.”

Hai bé vừa mới làm quen với bóng đá, rất thích môn thể thao này.

Nghe bà ngoại nói, có thể ở lại nhà trẻ, đợi sau khi thi đấu bóng đá xong mới đi, bọn họ lại nở nụ cười rạng rỡ.

Bây giờ nghe Ninh Kiều nói, bọn họ còn có thể gặp lại nhau, Đoàn Đoàn và Viên Viên càng vui mừng hơn, miệng cười toe toét, lộ ra những chiếc răng nhỏ xíu, cười một cách ngượng ngùng.

“Chúng ta hẹn nhau thời gian lần sau gặp lại nhé.” Ninh Kiều đưa ngón tay nhỏ nhắn ra, “Ngoéo tay nào.”

Trước đây, Đoàn Đoàn và Viên Viên được cha mẹ chăm sóc rất tốt, mũm mĩm. Sau biến cố, luôn phải nhờ người khác nuôi dưỡng, thậm chí ăn cũng không dám ăn ngon, gầy đi một chút. Nhưng ngón tay của bọn họ vẫn mũm mĩm, nhìn mềm mại, vụng về ngoéo tay, đôi mắt sáng lấp lánh, như thể bọn họ đã thực sự làm một điều gì đó rất quan trọng.

Khi ngoéo tay với hai bé, Ninh Kiều nhớ đến bức điện tín mà anh trai cô gửi cho cô mấy ngày trước.

Anh cô biết tình hình khẩn cấp, phải gửi điện tín, nhưng lại tiết kiệm, không nói rõ mọi chuyện. Ninh Kiều chỉ biết, anh trai và chị dâu thực sự đã tìm thấy một bệnh nhân nữ hôn mê ở một bệnh viện ở An Thành, nhưng không ai có thể khẳng định đó có phải là mẹ của Đoàn Đoàn và Viên Viên hay không.

Vẫn phải do cô tự mình đi xem.

Ninh Kiều không nói tin này cho Đoàn Đoàn và Viên Viên, cũng không nói cho mẹ Đường.

Để tránh hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

Nhưng vào buổi chiều, khi mẹ Đường đến đón hai bé, Ninh Kiều vô tình hỏi: “Đoàn Đoàn và Viên Viên trông giống búp bê quá, đẹp như vậy, chắc là giống mẹ của các bé nhỉ?”

“Từ nhỏ Thanh Cẩm đã nổi tiếng là xinh đẹp nhất thôn.” Nhắc đến cô con gái mất sớm, mắt mẹ Đường vẫn không ngăn được đỏ hoe.

“Mẹ của các bé tên là Thanh Cẩm à?” Ninh Kiều mỉm cười hỏi.

“Làm mẹ mà khen con gái mình là xinh nhất thôn, chắc cô không tin đâu.” Mẹ Đường lau khóe mắt, cười nói, “Tôi có ảnh đây, cô xem đi.”

Mẹ Đường lấy ra ví tiền.

Trong ví có một ít tiền, là do chồng bà ta bảo mang theo để phòng thân, bà ta gấp tiền rất gọn gàng, còn ảnh của con gái thì được giấu trong ngăn ví.

Khi mẹ Đường nhẹ nhàng lấy ra tấm ảnh chân dung nhỏ của Đường Thanh Cẩm, tay bà ta run run.

Đoàn Đoàn và Viên Viên cũng muốn xem ảnh của mẹ, kiễng chân lên, không nói lời nào, nét mặt rất tập trung.

Ninh Kiều nhìn vào mái tóc bạc của mẹ Đường.

Rõ ràng mới chỉ vài tháng trôi qua, nhưng lần này mẹ Đường đến đảo, trông già hơn nhiều so với lần trước.

————————————

Hai vợ chồng trẻ khởi hành về quê, hành lý mang theo không nhiều.

Dù là Càn Hưu Sở ở Kinh Thị hay nhà họ Ninh ở An Thành, đồ dùng sinh hoạt đều đầy đủ, bọn họ chỉ cần mang theo quần áo thay đổi là đủ.

Bằng cách này, trên đường đi cũng sẽ thoải mái và đỡ phiền phức hơn.

Mấy đứa nhỏ tiễn anh cả và chị dâu nhỏ đến cổng khu người nhà quân khu với tâm trạng phức tạp.

Một mặt, ở nhà không có người lớn, có chút lo lắng, bất an, thiếu cảm giác an toàn.

Mặt khác, ở nhà không có người lớn, thật là vui, ai còn quản được ba đứa chúng nữa!

Giang Quả Quả háo hức không thôi.

Chờ đến khi bọn họ đi, cô bé sẽ tái hiện thời kỳ hoàng kim của mình!

“Quả Quả phải giám sát hai anh học hành chăm chỉ.” Ninh Kiều theo thói quen xoa má cô bé, “Lần trước gặp cô giáo Trâu, cô ấy nói em tiến bộ rất nhiều, không chừng lần kiểm tra cuối kỳ này em sẽ vào top 5 đấy.”

“Từ bây giờ, anh phong Quả Quả làm ủy viên học tập của nhà chúng ta.” Giang Hành nói.

Giang Quả Quả không chịu được khi được khen, hễ được khen là cảm thấy như bay lên.

Cô bé chớp chớp mắt, dần quên đi những trò nghịch ngợm ngày xưa, đứng thẳng, ngoan ngoãn, rất có dáng vẻ của một đứa trẻ ngoan.

Giang Kỳ khinh bỉ liếc nhìn Giang Quả Quả, bĩu môi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 245: Chương 245



Trẻ con vẫn là trẻ con, dễ bị dụ dỗ.

“Lần trước La Cầm nói với chị, mẹ cô ấy đồng ý cho em đến nhà cô ấy chơi.” Ninh Kiều nhìn Giang Kỳ, “Nhưng phải đợi chị về rồi chị dẫn em đi.”

Mắt Giang Kỳ sáng lên.

“Tiền và phiếu đã đặt ở đầu giường của em rồi.” Giang Hành nói, “Khi nấu ăn nhớ chú ý an toàn, từ bây giờ, anh phong em làm ủy viên sinh hoạt của nhà chúng ta.”

Còn gì khiến Giang Kỳ thích thú hơn việc được đến nhà chị La Cầm ăn ké?

Không có!

Cậu ấy không nói hai lời, vỗ n.g.ự.c đồng ý: “Em sẽ chăm lo hai bữa ăn mỗi ngày cho họ!”

Cuối cùng là Giang Nguyên.

Đối với cậu ấy, Ninh Kiều không có gì phải lo lắng. Cậu ấy không còn hành động như trong cốt truyện gốc, làm việc thô bạo, không màng đến mức độ, dần trở thành tấm gương cho các em, là đứa trẻ trưởng thành nhanh nhất.

“Giang Nguyên là ủy viên kỷ luật của nhà chúng ta, nếu em gái và anh trai làm sai, em hãy nhớ kỹ.” Giang Hành nói.

Ninh Kiều đứng bên cạnh phụ họa: “Sổ kỷ luật cũng đã đặt ở đầu giường của em rồi.”

Giọng điệu của Giang Hành khi phong chức nghe rất hùng hồn, làm Giang Nguyên mơ hồ cảm thấy, mình như trở thành binh lính dưới quyền của anh.

Giang Nguyên cảm thấy trách nhiệm lớn lao, quay đầu nhìn em trai em gái, đã bắt đầu bắt chước dáng vẻ uy nghiêm không gần gũi của anh cả.

Cuối cùng, Giang Hành và Ninh Kiều yên tâm rời khỏi khu người nhà quân khu.

Nhìn bóng lưng bọn họ đi nghỉ dưỡng, các thím trong khu người nhà kinh ngạc nhìn.

Chỉ trong vài câu nói, cặp đôi này có thể dỗ dành ba đứa trẻ sao?

Lại còn nghe lời nữa chứ!

——————————————

Ninh Kiều tự chuẩn bị hành lý không nhiều, chỉ mang theo một túi xách quân dụng của Giang Hành, bên trong đầy ắp. Lần trước đi thuyền bị say sóng, cô vẫn nhớ như in, lần này trước khi đi, cô hỏi các gia đình trong khu người nhà nhiều mẹo nhỏ để đi thuyền, như ô mai, lát gừng đều phải mang theo, đề phòng bất trắc.

Lên thuyền, Ninh Kiều không còn như lần trước, hướng mặt ra biển.

Cô đã sống ở gần biển sáu bảy tháng, thấy đủ thứ, nên tìm ngay chỗ giữa thuyền mà ngồi.

Để giảm bớt phản ứng say sóng, Ninh Kiều bắt đầu nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng sức.

Doanh trưởng Giang đã quen ngồi thuyền, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ninh Kiều, không khỏi nhớ lại, khi cô đến, khó khăn thế nào.

Cô trải qua đường xá xa xôi đến đảo, đối mặt với mọi thứ không biết trước, chắc chắn rất sợ. Nhưng cô nhìn thì có vẻ yếu đuối, nhưng lại rất kiên cường, một mình cũng có thể thích nghi tốt.

Giang Hành biết rằng ở kiếp trước mình còn chưa làm được gì nhiều.

Anh nghĩ rằng bọn họ yêu nhau, nghĩ rằng không cần nói nhiều, cô sẽ hiểu. Nhưng thực ra, cô không có cảm giác an toàn, chỉ vì tính cách quá mềm mại, chưa bao giờ đề cập đến nỗi lo lắng và thất vọng của mình.

Thuyền đi ra biển, lắc lư.

Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, vị chua của ô mai trong miệng vẫn chưa qua, nhưng Ninh Kiều vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

May mắn là cảm giác không thoải mái lần này không mạnh như lần trước, cô nhắm mắt lại, đôi mày xinh đẹp hơi nhíu lại.

Giang Hành ngồi bên cạnh cô, sau một lúc, anh để cô dựa vào vai mình.

Anh nghĩ Ninh Kiều sẽ từ chối, còn chuẩn bị để thuyết phục, nhưng đột nhiên, vai anh cảm nhận được chút trọng lượng.

Anh thở chậm lại, quay đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt cô.

Trời xanh, biển lấp lánh, ánh nắng chiếu xuống.

Con tàu chậm rãi di chuyển, ánh sáng và bóng tối trên khuôn mặt cô chớp nhoáng, hàng mi dài rậm thỉnh thoảng khẽ rung.

Ninh Kiều không biết mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào.

Chỉ biết khi tỉnh dậy, đầu óc còn mơ màng, cho đến khi ngẩng đầu nhận ra mình đang dựa vào vai Giang Hành, cô mới đột nhiên phản ứng lại.

Cô không biết phải nói gì, chẳng lẽ hỏi vai anh có mỏi không?

Đành nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.

Lúc này, hàng mi cô rung động nhiều hơn.

Giang Hành lặng lẽ nhìn cô, trong đáy mắt ánh lên ý cười.

————————————

Đường về nhà còn dài, nhưng nghĩ đến người thân ở nhà, trên đường về, tâm trạng cô rất thoải mái.

Tâm trạng tốt mang lại trạng thái tốt, vì vậy ngoài việc khó chịu trên tàu, sau khi chuyển sang xe lửa, mọi thứ đều ổn định, cô vô cùng mong đợi, còn lấy ra ô mai và táo chua chưa ăn hết, chia sẻ với Giang Hành.

Hương vị chua chua, Giang Hành không thích ăn.

Nhưng cô nghiêm túc khen ngợi hương vị này hết lời, anh đành giơ tay nhận lấy.

“Ngon không?” Ninh Kiều hỏi.

Vừa nói xong, cô thấy doanh trưởng Giang nhăn mặt vì chua, không nhịn được cười khúc khích.

Giang Hành mua vé giường nằm, toa xe ồn ào, nhưng kéo rèm giường nằm, bên trong yên tĩnh.

Giá giường nằm cao hơn ghế cứng khá nhiều, toa này có bốn chỗ, nhưng chỉ bán hai vé.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 246: Chương 246



Bọn họ có thể chọn nghỉ ngơi ở giường trên hay dưới. Giường trên sạch sẽ hơn, Ninh Kiều nắm tay vịn, leo lên chiếc thang nhỏ lên giường trên.

Đôi chân trắng mịn nhẹ nhàng bước lên.

Giang Hành đỡ cánh tay cô.

Ninh Kiều leo lên giường trên, sắp xếp một chút, chưa kịp ngồi vững, dưới giường truyền đến giọng nói trầm thấp của anh.

“Đi toa ăn ăn cơm nhé.”

Ninh Kiều:?

Sao không nói sớm? Cô mới vừa ngồi xuống thôi!

Hai bên gia đình đều phải thăm hỏi.

Tàu đi qua Kinh Thị trước, Ninh Kiều chưa từng đến Càn Hưu Sở, trong lúc ăn ở toa ăn, cô luôn hỏi thăm tình hình ở đó.

“Nơi đó có một đám ông bà già kỳ quặc.”

“Sao anh lại nói ông nội mình như vậy!”

“Ông nội là... kỳ quặc nhất.”

Tối đến, trong toa xe yên tĩnh hơn.

Ninh Kiều và Giang Hành mỗi người chiếm một bên giường trên, cả hai đều không ngủ được.

Đối mặt nhau, ngoài cửa sổ sao lấp lánh.

Bọn họ nhìn nhau, lại có chút không tự nhiên, đồng thời quay lưng lại.

Càng không ngủ được.

——————————————

Trong khu nhà công nhân viên chức của nhà xưởng luyện kim An Thành, mọi người đều biết con gái của chủ nhiệm Ninh sắp về nhà.

Lúc cô gả đến hòn đảo xa xôi, đó là sự cân nhắc giữa việc xuống nông thôn và lấy chồng, thêm vào đó đối tượng của cô nhìn rất phong độ, tất cả mọi người đều nghĩ cô gái trẻ này được gả tốt.

Nhưng sau này nghe nói, điều kiện trên đảo thật không tốt.

Hòn đảo nghèo nàn, khí hậu ở đó hoàn toàn trái ngược với An Thành, ra khỏi đảo phải đi tàu mấy tiếng, thiếu thốn đồ dùng, cuộc sống đơn điệu, ngày tháng rất khó khăn.

Nghĩ vậy, con gái chủ nhiệm Ninh gả xa cũng không hơn gì việc xuống nông thôn.

“Nghe nói gió biển ở đó rất mạnh, con gái chủ nhiệm Ninh da trắng mịn, chưa chắc đã chịu nổi.”

“Dù bôi ba tuýp kem bao vệ da một tháng cũng không ăn thua!”

“Làm sao Tây Thành có thể bằng được An Thành chúng ta được, không biết Ninh Kiểu có chịu nổi không, có khi chạy về rồi…”

“Không chừng đâu, cô bé này yếu ớt lắm.”

Vợ của xưởng trưởng, Du Thúy Mạn, đã chờ đợi mấy tháng, cuối cùng cũng chờ được.

Công nhân viên chức trong khu nhà cuối cùng cũng không đánh giá cao cuộc hôn nhân của Ninh Kiều nữa.

Dù muộn, nhưng trong lòng bà ta cũng thoải mái hơn. Ai bảo hồi đó Ninh Kiều không để mắt đến con trai bà ta?

Du Thúy Mạn dùng giọng điệu chua ngoa nói: “Cô gái đã lấy chồng rồi, sao còn là con nít được? Dù có yếu ớt, cũng phải chịu đựng, đã lấy chồng thì không còn là do mình…”

“Lần này cô ta về nhà một mình phải không?” Du Thúy Mạn cười đầy đắc ý, “Đi đường xa như vậy, chồng cũng không đi cùng, thật là yên tâm.”

"Chồng của Kiều Kiều là sĩ quan quân đội, rất bận rộn, không có thời gian cũng là điều bình thường."

"Hơn nữa, Phương Trạch cũng không nói chắc là con rể không về, chỉ là chưa xác định."

Du Thúy Mạn lườm một cái.

Khi đi xa rồi, bà ta mới nói với người bên cạnh: "Thật là như chim gõ kiến đập vào đá, chỉ biết mạnh miệng."

Bên cạnh bà ta là con dâu mới vào nhà chưa lâu, tên là Cù Nhược Vân.

Thực ra con dâu này, gia thế học vấn đều không ra gì, bà ta không hài lòng chút nào. Nhưng hơn nửa năm trước, sau khi Ninh Kiều lấy chồng, con trai Lâm Quảng Dân nói cả đời này sẽ không cưới vợ, chỉ muốn làm người cô đơn, làm Du Thúy Mạn sợ hãi.

Nhưng không ngờ, vài tháng sau, Lâm Quảng Dân đưa Cù Nhược Vân về. Cù Nhược Vân không có gì tốt, chỉ có nhan sắc là khá, Lâm Quảng Dân cứng đầu nói rằng lần này không phải cô ta thì không cưới, nếu không sẽ làm người cô đơn thật.

Du Thúy Mạn lại bị con trai dọa, đồng ý cuộc hôn nhân này, ra ngoài khoe khoang gia cảnh của Cù Nhược Vân, bịa đặt mà không chớp mắt.

Lâm Quảng Dân và Cù Nhược Vân đã kết hôn được một thời gian.

Hiện tại, mẹ chồng con dâu họ sống khá hòa thuận, dù sao đi ra ngoài, Cù Nhược Vân rất nể mặt bà ta.

"Mẹ, mẹ nói ai mạnh miệng?"

"Bọn họ đều mạnh miệng."

Cù Nhược Vân cười: "Mẹ, bọn họ đang nói về con gái của chủ nhiệm Ninh đúng không? Con thường nghe Quảng Dân nhắc đến cô ấy."

Du Thúy Mạn cứ nghĩ con trai sợ vợ, đang lo lắng trong lòng.

Không ngờ, gan anh ta cũng không nhỏ, dám nhắc đến cô gái mà mình từng yêu trước mặt Cù Nhược Vân.

Thế thì được.

Lúc này, Tiêu Xuân Vũ đang đi dạo trong khu nhà.

Cô ấy sắp sinh, bác sĩ bảo cô ấy đi lại nhiều hơn.

Cô ấy nhàn nhã đi dạo, vừa khéo gặp vợ của xưởng trưởng và con dâu bà ta.

Du Thúy Mạn nhướng mày: "Quảng Dân nói với con thế nào?"

"Quảng Dân nói, trước đây trong khu nhà có một cô gái, trông rất xinh, đặc biệt thích anh ấy, suốt ngày bám riết không buông. Chính là cô gái Ninh Kiều này." Cù Nhược Vân nghĩ đến đây, khóe miệng hơi nhếch lên, thẹn thùng nói: "Nhưng anh ấy không đồng ý, chỉ thích mỗi mình con, còn bảo con đừng nói với người khác trong khu nhà, dù sao cũng là đồng chí nữ, nói ra thì không hay."
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 247: Chương 247



"Quảng Dân nói vậy à?" Du Thúy Mạn hỏi.

Cù Nhược Vân đỏ mặt: "Đúng vậy, anh ấy nói vậy mà."

Du Thúy Mạn lộ ra vẻ mặt khó nói, một lúc sau mới gật đầu.

Nói thì cứ nói, anh ta vui là được.

"Vài ngày nữa gặp Ninh Kiều, con đừng nhắc lại chuyện này."

"Mẹ, con biết mà, con đâu phải đứa không hiểu chuyện!"

Tiêu Xuân Vũ tỏ vẻ chán ghét.

Chim gõ kiến đập vào đá, mẹ con họ mới thật sự mạnh miệng!

————————————

Trong Càn Hưu Sở, ông cụ Giang và bạn già đang chơi cờ.

Càn Hưu Sở có môi trường tốt, cây cỏ mọc tươi tốt hơn, nhưng lúc này, ông cụ không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp.

Ván cờ này, ông cụ không thắng được ông Phùng ngồi đối diện.

Một nhóm người già vây quanh xem, còn ông cụ lại bị một nước cờ làm khó.

Dù đi nước nào cũng không hợp, có thể thua toàn bộ ván cờ.

Ông cụ Giang cầm quân cờ màu đen, mặt nghiêm nghị.

Những người khác thúc giục.

"Mau đi nước cờ đi!"

"Chờ đến hoa cúc cũng tàn rồi."

"Ông Giang, mau lên."

Ông Phùng cười nói: “Chậm thì chậm, ông Giang phải nghĩ kỹ, đã đặt cờ là không thể hối hận.”

Ngừng một chút, ông ta lại chậm rãi nói: “Theo tốc độ này, đánh xong ván cờ chắc trời sáng mất.”

Ông cụ Giang trừng mắt nhìn ông Phùng đang đắc ý.

“Tài nghệ không bằng người, tài nghệ không bằng người.” Ông Phùng cười lớn.

“Phì, năm xưa ngoài việc dẫn quân đánh trận, tôi còn chơi cờ. Khi đánh trận chưa từng bỏ chạy, khi chơi cờ cũng chưa thua ai!” Ông cụ Giang cũng rất bướng bỉnh, vừa nói vừa tự giận.

Mấy ông lão đều cười rộ lên.

“Đừng nói tôi chơi với ông, ngay cả mấy đứa cháu tôi cũng thắng được ông!”

Ông Phùng:?

Ông già này…

“Ông chỉ được cái miệng cứng, đám cháu của ông tôi đến giờ còn chưa thấy mặt.” Ông Phùng nói.

Người già, ngoài việc nhớ lại những ngày xưa cũ, còn đặc biệt thích khoe con cháu. Nói đến chuyện này, ông Phùng có quyền nói nhất, vì mấy đứa con của ông ta đều sống ở Kinh Thị, thường đến thăm ông ta.

Nhưng ông cụ Giang cũng không chịu thua, con cháu ông Phùng có giỏi đến đâu cũng không bằng cháu trai cả của ông!

Hơn hai mươi tuổi đã lên chức doanh trưởng, không phải phó mà là chính!

Hai ông cụ như những đứa trẻ, cãi nhau từng câu một, suýt nữa thì gây gổ.

Ông cụ Giang bị bạn cũ chế giễu, mặt càng đen.

Ông Phùng nói: “Ông giận chúng tôi có ích gì! Có bản lĩnh thì gọi cháu ông đến đây thay ông chơi, bọn họ không đến được, ông tự chơi!”

Ông cụ Giang cũng không kém: “Cháu cả của tôi bận, hai cháu thứ và cháu gái phải học. Cháu gái út của tôi cuối năm ngoái thi đứng thứ tám toàn lớp đấy, cháu gái ông thi được thứ mấy?”

“Cháu gái tôi… tôi chưa hỏi!”

“Chắc chắn không bằng, nếu không ông đã khoe khắp nơi rồi.”

Mấy ông cụ khác định khuyên can.

Nhưng hai ông cụ như bò tót, đặc biệt cứng đầu, ai cũng không khuyên được. May là họ đều già rồi, nếu mà là mấy chục năm trước chắc chắn đã xắn tay áo đánh nhau.

Hai bên giằng co.

Mấy ông cụ bên cạnh cố hòa giải.

“Thôi được rồi, đều già cả rồi, còn tranh thắng thua làm gì.”

“Có gì to tát đâu! Cháu của ông Phùng hiếu thảo, cháu của ông Giang cũng hiếu thảo…”

“Cháu của ông Phùng có tài, cháu của ông Giang cũng vậy.”

Mọi người cứ như đang dỗ trẻ con.

Ông cụ Giang chẳng nghe lọt. Cháu ông rõ ràng giỏi hơn nhà ông Phùng! Giang Nguyên và Giang Kỳ tuy không thi được thứ tám, nhưng hai thằng nhóc đó thông minh lắm!

“Ông nội…” Một giọng nói dịu dàng vang lên.

Ông cụ Giang không nhịn được lườm một cái.

Lại là cháu gái nhà ai đến? Lúc này đến, thật phiền!

Mọi người quay lại nhìn.

Các ông bà cụ nhìn hai khuôn mặt lạ, ngắm kỹ một lúc.

Chàng trai trẻ đẹp trai, cô gái nhỏ xinh xắn.

Nhưng, bọn họ là ai?

“Ông nội.” Giang Hành cũng gọi.

Cuối cùng ông cụ Giang cũng nhận ra giọng cháu trai cả.

Ban đầu, ông cụ không dám tin, cứ tưởng mình nghe nhầm, bàn tay đặt trên bàn cờ cứng lại.

Ông cụ quay đầu rất chậm, vẻ mặt giận dữ lập tức thay bằng sự ngạc nhiên vui mừng.

Ông cụ đứng bật dậy: “Hai đứa đến đây làm gì?”

Trước đó, bọn họ không hề báo tin hai người sẽ đến.

Giang Hành nói không báo trước để làm ông nội vui hơn, quả nhiên, lúc này nhìn vẻ mặt vui mừng của ông cụ, những gian khổ trên đường đi đều đáng giá.

Ninh Kiều vội vàng tiến lên đỡ ông cụ: “Ông nội đi chậm thôi.”

Ông cụ Giang cười không khép được miệng, tự hào ưỡn ngực, quay sang ông Phùng nhướng mày.

Ninh Kiều thấy vậy, cũng ưỡn n.g.ự.c đứng cạnh ông nội.

Ông Phùng:…

Thua rồi, lần này thật sự thua rồi.

Trừ phi bây giờ cháu trai, cháu dâu của ông ta cũng đến.

Không chỉ đến, mà phải là hai người đẹp nhất!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 248: Chương 248



Tối nay Ninh Kiều và Giang Hành ở lại Càn Hưu Sở.

Ở đây có rất nhiều ông cụ bà cụ, ngày thường ra vào đều gặp ông cụ Giang. Khi thấy đôi vợ chồng trẻ, bọn họ đều dừng lại nhìn kỹ.

Ông cụ Giang rất vui mừng, muốn mọi người đều đến xem cháu trai và cháu dâu của mình.

Mỗi khi có người dừng lại, ông cụ liền bắt chuyện.

Lặp đi lặp lại những câu chuyện tương tự, nhưng ông cụ thích thế, khuôn mặt luôn tươi cười, không chút nghiêm nghị, trông rất hiền lành.

“Cháu trai tôi bận, là doanh trưởng trong đoàn.”

“Cháu dâu tôi cũng bận, làm giáo viên ở nhà trẻ quân khu, mấy đứa nhỏ không rời được con bé.”

“Đúng rồi, vào được đơn vị tốt, học vấn chắc chắn không kém, nếu không đơn vị chính quy sao nhận chứ?”

“Các cháu khác đều đang trong giai đoạn quan trọng, phải học hành. Khổ cho cháu dâu lớn của tôi, dạy cháu gái út học tập, con bé thi đứng thứ tám rồi!”

Những câu chuyện cũ, nhưng ông cụ Giang kể mãi không chán.

Giang Hành thì không kiên nhẫn cho lắm, khi thấy từng nhóm từng nhóm người già đến “thưởng thức” mình và Ninh Kiều, anh không khỏi nhíu mày.

Nhưng anh nhận ra, vợ mình thật sự được yêu mến. Anh đứng bên cạnh cô, nhìn cô ngọt ngào làm vui lòng ông nội, mọi mệt mỏi dường như tan biến.

Những người già đến muộn, từng nhóm một lại đến, đứng nhìn trước mặt Giang Hành và Ninh Kiều.

Người già ở Càn Hưu Sở chưa từng gặp con cháu ông cụ Giang, trước đây chỉ nghe ông cụ khoe về tình hình cụ thể của cháu mình, nhưng ai mà nhớ nổi chuyện nhà người khác?

Một bà nhìn hai người trẻ, càng nhìn càng thấy đẹp.

Bộ dáng của hai đứa nhỏ này thật tốt.

Ninh Kiều nhận thấy sự kiên nhẫn của Giang Hành sắp hết, cô ngước mắt lên, nhắc nhở anh bằng cách khẽ lườm một cái.

Ánh mắt đó như cảnh báo anh, đừng làm mất hứng ông nội.

Giang Hành nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cô, thu lại sự không kiên nhẫn.

Ánh mắt anh không còn lạnh lùng, thay vào đó là nụ cười nhẹ.

Chớp mắt, anh cũng đến tuổi dẫn vợ về thăm ông nội.

Bà cụ đến cuối cùng đến nhìn hai người, cười như hoa.

Một lúc sau, bà cụ cười hiền từ hỏi ông cụ Giang: “Ông Giang, đây là cháu trai và cháu gái của ông à?”

Giang Hành hơi nhíu mày.

Anh có điểm nào không giống với chồng của vợ mình?

“Sao lại thế được! Đây là cháu dâu của tôi.” Ông cụ Giang cười lớn, “Cháu trai lớn và cháu dâu lớn. Tôi chỉ có một cháu gái, còn nhỏ lắm, năm nay mới học tiểu học.”

Bà cụ nghe vậy, cũng cười, nói vài câu nữa rồi quay về nhà.

Vừa đi, bà cụ vừa nói với người bạn bên cạnh mình: “Ông Giang kiếm đâu ra cô cháu dâu xinh thế nhỉ?”

“Ông Giang đã có cháu dâu rồi, chẳng phải sắp có chắt rồi sao?”

“Lên chức ông cố rồi sao?!”

Ông cụ Giang:...

Nói đi nói lại, sao ông cụ lại sắp làm ông cố rồi?

Nhưng phải thừa nhận, ông cụ Giang rất hứng thú!

Trong Càn Hưu Sở này, mọi người đều ở độ tuổi tương tự. Phần lớn các ông bà cụ đều đã trở thành ông bà nội, ông bà ngoại, nhưng chưa có mấy người trở thành ông cố, bà cố.

Chắt trai và chắt gái đến thăm, điều này thật đáng để khoe, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.

Ông cụ Giang nghĩ thế, ngẩng đầu nhìn cháu trai và cháu dâu.

Hai người đang thì thầm gì đó.

Ông cụ Giang cũng từng trẻ, lúc này không làm phiền đôi vợ chồng trẻ, vui vẻ ngồi trên ghế bập bênh trong sân nhà.

Khi đu đưa, tâm trạng ông cụ thật thoải mái.

Lúc này, Ninh Kiều đang an ủi Giang Hành.

Cô đặt tay lên vai anh: "Anh lớn hơn em sáu tuổi, bà cụ nhận nhầm chúng ta là anh em cũng là bình thường thôi."

"Hay để em bôi cho anh chút kem dưỡng da nhé?" Cô nhẹ nhàng nói, "Bôi vào là trẻ trung đẹp trai ngay."

Giang Hành:?

Anh không muốn bôi kem dưỡng da!

————————————

Ông cụ Giang ở trong căn nhà gạch xanh hai phòng.

Với cấp bậc của ông cụ, ông cụ có thể nhận được căn nhà lớn hơn, nhưng ông cụ ngại việc dọn dẹp vệ sinh, nên từ chối. Lúc này, ông cụ dẫn cháu trai và cháu dâu vào nhà, đơn giản tham quan một lượt.

Những lời ông cụ nói, Ninh Kiều đều đáp lại, nhưng rõ ràng tư tưởng của cô đã đi xa, bắt đầu không tập trung.

Giang Hành nhẹ nhàng nói: "Ông ơi, tối nay cháu sẽ ngủ cùng ông."

Ông cụ Giang ngạc nhiên nhìn anh.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 249: Chương 249



Nếu là Giang Kỳ, lúc này chắc chắn sẽ ôm cổ ông cụ nũng nịu, nói rằng nhớ ông. Nhưng Giang Hành không nói được những lời như vậy, cũng không làm được những hành động như thế, chỉ xách hành lý vào phòng ông cụ.

"Cháu sẽ trò chuyện với ông."

Ninh Kiều liền thuận thế vào phòng khác, bước chân nhẹ nhõm hơn.

Vậy là cô sẽ ngủ một mình!

Đêm đã khuya, ông cụ Giang nằm trên giường, bên cạnh là cháu trai lớn.

Giấc ngủ của cháu trai không tệ, không ngáy, nhưng giường thì nhỏ, anh lại cao, thật chật chội.

Đến nửa đêm, cuối cùng Giang Hành không chịu nổi sự chật chội, ôm gối xuống giường.

Anh tiện tay ném gối xuống đất, bắt đầu trải nệm.

Ông cụ Giang ngủ không sâu, mở mắt nhìn cháu trai.

Thằng nhóc này, vì ngủ không thoải mái, mặt tỏ vẻ khó chịu.

Ông cụ Giang nói thẳng: "Ai bảo cháu ngủ cùng ông? Sang phòng bên kia đi."

Giang Hành:...

Anh cũng muốn sang phòng bên đó.

Nhưng vợ không đồng ý.

——————————————

Giang Hành và Ninh Kiều ở Càn Hưu Sở hai ngày.

Ban đầu Ninh Kiều nghĩ ông cụ sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng thực tế không phải vậy. Những ông cụ từng đi lính, đánh trận, tâm tư rất rộng mở, cũng có nhớ đến con cháu, nhưng chủ yếu là để khoe khoang. Bọn họ sống ở Càn Hưu Sở, cuộc sống rất tốt, nhiều người giống ông cụ Giang, con cháu liên tục giục họ chuyển đi, nhưng họ không đồng ý, tự sống mới thấy thoải mái tự do.

Trong hai ngày ở Càn Hưu Sở, đôi vợ chồng trẻ luôn bên cạnh ông cụ.

Ba bữa đều có nhà ăn cung cấp, không có việc gì thì dạo quanh, chăm sóc hoa, chơi cờ và xem phim, mỗi khoảng thời gian ông cụ Giang còn muốn uống rượu cùng ông Phùng.

Cuộc sống đầy đủ và phong phú.

Ninh Kiều tận hưởng cuộc sống dưỡng lão trước.

Tối nay ông cụ Giang đi ăn ở nhà ông Phùng, chỉ để lại cháu trai và cháu dâu. Giờ hai người ăn tối xong, rửa sạch hộp cơm, đi dạo trong sân.

Khi dạo bước, Ninh Kiều cười nói, đây chính là cuộc sống khi nghỉ hưu phải không?

Giang Hành cũng cười.

Muốn nghỉ hưu ở Càn Hưu Sở, anh phải nỗ lực hơn, nếu không làm sao có được tư cách này.

——————————————

Hai ngày trôi qua trong chớp mắt.

Ông cụ Giang tiễn đôi vợ chồng trẻ ra khỏi Càn Hưu Sở, dặn dò bọn họ có thời gian thì quay lại thăm. Nếu cảm thấy ở Càn Hưu Sở không thoải mái, vẫn còn nhà trống, sân rộng, chính là nơi Giang Hành và mấy đứa em lớn lên.

Về phần ông cụ, cũng định tranh thủ thời gian đi đến đảo một chuyến. Trẻ con còn nhỏ, đôi khi chỉ vài tháng thôi cũng thay đổi nhiều. Như lần trước ông cụ gặp Giang Nguyên và Giang Kỳ, thấy hai đứa cao hơn mình, ông cụ không kịp nhận ra.

Gặp lại chỉ là vài tháng nữa, nên chia tay cũng không buồn.

Rời khỏi Càn Hưu Sở, Ninh Kiều hỏi về nơi Giang Hành và các em lớn lên.

Càn Hưu Sở ở trung tâm thành phố, không xa nhà họ Giang. Vì vậy, Giang Hành dẫn Ninh Kiều đi thăm.

Đó là hai căn tứ hợp viện, giờ không có ai ở.

Giang Hành để chìa khóa nhà ở Kinh Thị và chìa khóa nhà ở quân khu trên đảo chung một chỗ, không tách riêng, nên lúc nào cũng mang theo.

Anh mở cửa, dẫn Ninh Kiều đi vào.

Anh chỉ ở đây khi còn rất nhỏ, lớn hơn một chút thì theo mẹ đi theo cha tuỳ quân. Sau này, chỉ dịp Tết mới quay về.

Hai căn tứ hợp viện liền kề nhau. Trước kia, khi cha mẹ Giang Hành kết hôn, bọn họ sống riêng với ông cụ, nhưng ở gần để dễ chăm sóc nhau.

Cha Giang luôn nói, khi ông cụ già cả, cần phải chăm sóc ông cụ. Ông cụ cũng nói, trẻ con ồn ào, ông cụ thà ở một mình cho yên tĩnh.

Nhớ lại, cảnh hai ông cháu đấu khẩu hiện rõ trong tâm trí, nhưng khi ngẩng lên, sân vườn lại hoang vu.

Hai căn nhà đều rất rộng, Ninh Kiều được Giang Hành dẫn đi tham quan trong ngoài.

Cô mới biết, hóa ra khi còn nhỏ Giang Hành cũng là đứa trẻ được cưng chiều.

Anh có rất nhiều đồ chơi.

"Lớn rồi, không chơi nữa. Mẹ rửa sạch rồi cất vào tủ." Giang Hành nói.

Ninh Kiều đoán, "mẹ" mà Giang Hành nhắc đến là mẹ anh.

Cô lục tủ đồ chơi.

Có một số đồ chơi là do cha mẹ Giang tự làm, nhưng cũng có những món đồ chơi mà Ninh Kiều cũng từng có khi nhỏ.

Cô cầm một cái lục lạc, lắc trước mặt anh, cười tươi.

Giang Hành cười nhẹ, lấy lục lạc, bỏ lại vào tủ: "Toàn là bụi."

"Ở đây còn có một quyển sổ." Theo hướng anh vứt lục lạc, Ninh Kiều nhìn thấy.
 
Back
Top Bottom