Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 180: Chương 180



Lần đầu bị Trần Văn phản bội, lần thứ hai suýt nữa vì Kỷ Long mà chịu tội oan, điều đó khiến cô ta biết rằng, trong đời không chỉ có tình yêu, "yêu" và "được yêu" đều là những thứ hư ảo.

Có lẽ cô ta sẽ ở quê rất lâu, thăm ông bà, đồng thời tĩnh tâm, nhưng trước khi đi, cô ta muốn gửi lời xin lỗi chân thành nhất.

Phó Thiến Nhiên viết rằng, mình ngu ngốc, bướng bỉnh, không biết điều, vì cái gọi là tình yêu mà không đụng tường nam thì sẽ không quay đầu*.

*Không đụng tường nam thì sẽ không quay đầu: ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý.

Vì sự ngang ngược của mình, cuối cùng đã bỏ lỡ tình bạn này.

Cuối thư, cô ta nghiêm túc viết bốn chữ “thành thật xin lỗi” và cảm ơn Ninh Kiều, vì từ đầu đến cuối, cô chưa từng hiểu lầm cô ta là người âm thầm viết thư tố cáo.

Mực bị nhòe ra, là vết nước mắt.

Khi Ninh Kiều gấp thư lại, cô nghe thấy tiếng bước chân.

Cô còn chưa quay đầu, trên vai đã nhẹ nhàng phủ lên một chiếc áo khoác quân đội rộng.

Ninh Kiều nhỏ nhắn, chiếc áo khoác quân đội bao trùm lấy cô, cô quay đầu, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết.

Giang Hành ngồi xuống ghế bên cạnh cô.

Bầu trời đêm đầy sao, Ninh Kiều ngước mặt lên.

Giang Hành cũng nhìn lên trời.

Những vì sao sáng, ánh trăng trong trẻo, kiếp trước sau khi cô qua đời, anh thường ngắm bầu trời đêm tại đây.

Anh nhớ rõ ràng, kiếp trước, cô đã xảy ra chuyện vào ngày nào.

Chỉ còn ba tháng nữa.

“Hôm nay ở trường học, em bị ấm ức à?” Giang Hành hỏi nhỏ.

Ninh Kiều gật đầu, kể lại những chuyện xảy ra ở trường, bao gồm cả lá thư của Phó Thiến Nhiên.

“Thật ra hồi nhỏ em không có nhiều bạn. Đi học và tan học, mẹ hoặc anh trai sẽ đến đón, còn các bạn khác thì đi cùng nhau, nhưng em chưa từng thử qua.”

“Phó Thiến Nhiên là người bạn đầu tiên em kết bạn khi đến đảo.”

“Chúng em cùng đi làm, khi đi xe đạp, cô ấy đạp nhanh, đợi em ở phía trước. Thúc giục em đuổi kịp, rồi lại đạp nhanh hơn, trò chơi rất trẻ con nhưng rất vui.”

Giang Hành chưa từng chủ động nhắc đến, nhưng qua lời của các em, anh đã biết về mâu thuẫn giữa vợ và Phó Thiến Nhiên.

Ninh Kiều mềm lòng, dù buồn vì sự xa cách của Phó Thiến Nhiên, nhưng nếu đối phương chủ động giải thích, cô sẽ không để tâm.

Tiếng nói của Giang Hành vang lên bên tai.

Rất trầm thấp, mang theo sự dịu dàng, như cơn gió lạnh bị áo khoác quân đội che chắn, trong trẻo nhưng giúp người tỉnh táo.

Ninh Kiều nghĩ, trong lòng cô, Giang Hành thực sự khác với các em.

Cô có thể nghịch ngợm với các em, nhưng không thể trò chuyện thẳng thắn, bọn họ không hiểu.

Toàn bộ chuyện này, Ninh Kiều cho rằng mình vô tội nhất, có lòng tốt nhắc nhở, nhưng lại bị bạn bè đẩy ra xa.

Phó Thiến Nhiên không quá tệ, nhưng cũng đã làm chuyện quá đáng.

Bọn họ không thể hóa giải mâu thuẫn.

Cô cười nói: “Mọi chuyện đã qua rồi.”

Đây là một tình bạn để lại tiếc nuối, chỉ có thể dừng lại ở đây.

Nhưng dù sao, Phó Thiến Nhiên vẫn còn sống, đó là kết quả tốt nhất.

“À, em còn muốn bàn với anh một chuyện.” Ninh Kiều nói.

“Không muốn đi làm nữa phải không?” Giang Hành hỏi.

Ninh Kiều chớp mắt, như ba đứa trẻ, bắt đầu ngưỡng mộ anh cả.

Sao anh đoán được?

“Có thể không?” Ninh Kiều hỏi.

“Tất nhiên là có thể.” Giang Hành cười hỏi lại, “Tại sao không?”

Ninh Kiều lẩm bẩm, lấy từ túi áo ra một phong thư: “Anh xem đi.”

Giang Hành nhận lấy, bên trong có phiếu và tiền: “Làm sao vậy?”

“Cũng không ít tiền.” Giọng nói của Ninh Kiều hơi nũng nịu, “Em kiếm được đấy.”

“Ở trường tiểu học quân khu kiếm được tiền, đi nơi khác, lại không kiếm được tiền sao?” Giang Hành cười hỏi.

“Việc làm khó tìm lắm!”

“Không cần vội vã tìm.”

Cô mới mười tám tuổi.

Cuộc đời còn dài, chưa bao giờ có ai thúc ép, yêu cầu cô phải hoàn thành những việc cụ thể vào thời điểm cụ thể.

Chỉ trừ cuộc hôn nhân này, là một bất ngờ.

Mọi thứ khác, không ai ép buộc cô, Giang Hành càng không.

“Anh nói đấy nhé!” Ninh Kiều hất cằm lên, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp khi được anh bênh vực, “Hai tháng này, em kiếm được không ít tiền đấy. Anh muốn đi đâu chơi? Em dẫn mọi người đi!”

“Em nói đi.” Ánh mắt Giang Hành càng thêm vui vẻ.

“Đi biển, nhặt vỏ sò cho mọi người.” Cô nheo mắt.

“Keo kiệt.”

Ninh Kiều nghiêng đầu, vẻ mặt trẻ con.

Biểu cảm của cô sống động, như những ngôi sao lấp lánh trong mắt cô.

Giang Hành chăm chú nhìn cô, rồi lại thu hồi ánh mắt, cúi đầu cười khẽ.

Ánh trăng trong trẻo chiếu xuống, khắc họa nét mặt sâu thẳm của anh.

Đồng thời, Giang Nguyên cùng hai em ngồi ở cầu thang tầng một.

Như ba vệ sĩ.

“Tại sao anh cả và chị dâu nhỏ còn chưa xuống?”

“Bọn họ đang hẹn hò mà.”

“Hẹn hò là gì?”

“Đồ ngốc, là đang tìm hiểu nhau đấy!”

”Anh mới là đồ ngốc.” Giang Kỳ nhe răng, hung hăng nói, “Em chỉ nghe qua từ ‘tìm hiểu nhau’, chưa nghe tìm hiểu vợ bao giờ!”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 181: Chương 181



Giang Nguyên và Giang Kỳ đã tham gia kỳ thi cuối kỳ của lớp sáu và lớp bảy, mang về hai bảng điểm rất không ra gì.

Vài tháng trước, Ninh Kiều vừa mới lên đảo, bị cốt truyện ảnh hưởng sâu sắc, nên cô giữ nguyên tắc không can thiệp vào chuyện của người khác, hoàn toàn không quan tâm đến tình hình học tập của họ. Nhưng bây giờ, ngăn cách trong lòng cô đã dần tan biến nhờ sự chủ động của các em, thực sự không thể chịu đựng nổi, cô kêu hai anh em ngồi xuống, và bắt đầu giảng bài cho họ.

Trên bàn bát tiên, bày đầy những bài thi, trên đó chi chít những dấu gạch chéo đỏ, thật thê thảm không nỡ nhìn.

Bắt đầu từ Giang Nguyên trước, một tay chống cằm, một tay cầm bút, vẻ mặt mơ màng nghe chị dâu nhỏ phân tích lỗi sai trong cách làm bài.

Cậu ấy không dám nói, thực ra lúc làm bài cậu ấy hoàn toàn không có suy nghĩ gì cả, cứ viết bừa rồi nộp bài.

Những ngày này, Giang Nguyên đã suy nghĩ nghiêm túc về tương lai của mình.

Bất kể là ông nội, anh cả hay các thím trong khu người nhà, đều rất thích nhắc đến tầm quan trọng của văn hóa, học hết cấp hai, còn phải học tiếp cấp ba, mỗi đứa trẻ trong khu người nhà đều đi theo con đường này.

Nhưng với trình độ hiện tại của Giang Nguyên, hoàn toàn không thể thi đỗ cấp ba.

Đừng nói cấp ba, lấy được bằng tốt nghiệp cấp hai cũng đã khó.

"Giang Nguyên." Ninh Kiểu nhẹ nhàng nói, "Cây bút có ngon không?"

Giang Nguyên lặng lẽ lấy bút ra khỏi miệng.

Giang Kỳ thấy chuyện vui không sợ lớn chuyện, liền bật cười.

Giang Hành từ phòng sách đi ra.

Anh gõ bàn, ngồi bên cạnh Ninh Kiều, nói với Giang Kỳ: "Đưa bài thi của em cho anh."

Giang Kỳ ngơ ngẩn đứng hình tại chỗ.

Mình là ai? Mình đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?

"Để anh giảng bài cho em." Giang Hành nói.

"Không, không cần đâu!" Giang Kỳ lắp bắp, cười nịnh nọt, "Em đợi chị dâu nhỏ."

Trên bàn có cả đống bài thi sai, chỉ giảng bài cho một mình Giang Nguyên thôi cũng đã khiến Ninh Kiều bận rộn một lúc lâu.

Đến lượt Giang Kỳ thì phải đến mấy giờ cô mới được nghỉ?

"Bài thi." Giang Hành kiên quyết.

Không cho cậu ấy cơ hội từ chối.

Giang Kỳ buồn bã lấy bài thi ra, ngồi trước mặt anh cả.

Hai anh em cố gắng tỉnh táo, đánh thức bộ não bị mụ mị của mình, chăm chú lắng nghe.

Anh cả và chị dâu nhỏ đúng là người có học thức, đã tốt nghiệp lâu như vậy mà nói đến các bài toán cấp hai, vẫn có thể giảng rất thành thạo.

Giang Nguyên và Giang Kỳ không dám không chú ý lắng nghe, chỉ là có mấy lần chuẩn bị ngủ gật, đối diện với ánh mắt của anh cả, rất khó khăn mới kiềm chế lại.

Quay đầu lại, thấy Giang Quả Quả đang ăn bánh quy, chớp chớp mắt xem kịch vui.

Học giỏi, thì ghê gớm lắm sao?

Hai anh em thở dài một hơi.

Học giỏi, đúng là ghê gớm.

"Giang Nguyên." Ninh Kiều nhẹ nhàng gọi.

"Giang Kỳ." Giang Hành gọi to.

Giang Nguyên và Giang Kỳ ngây ngốc ngẩng đầu lên.

"Có nghe không?" Ninh Kiều hỏi.

"Đừng có cười toe toét, nghiêm túc đi." Giang Hành nói, "Sau khi sửa xong, anh sẽ kiểm tra."

Hai anh em ngoan ngoãn gật đầu.

Tại sao anh cả và chị dâu nhỏ lại đột nhiên cùng một phe vậy?

Thật khó đối phó.

————————————

Giờ thì cả Giang Nguyên và Giang Kỳ cũng bắt đầu được nghỉ đông, người lớn trong nhà không còn phải lo lắng Giang Quả Quả không có cơm trưa nữa.

Sáng sớm, cô bé nằm trong chăn, thời tiết như thế này, làm sao mà dậy sớm được? Chỉ là, dù nằm lì, nhưng khi nghe thấy chị dâu nhỏ dậy rửa mặt, cô bé vẫn len lén mở mắt. Chị dâu nhỏ có kéo cô bé dậy không?

Tiếng bước chân nhẹ nhàng, Ninh Kiều rời khỏi phòng, Giang Quả Quả lại nhắm mắt.

Nhưng một lúc sau, lại có tiếng bước chân.

Cô bé lập tức dỏng tai lên, có phải anh cả đến gọi cô bé không?

"Giang Nguyên, Giang Kỳ." Giang Hành nói, "Dậy học bài."

Hai anh em ở phòng bên kêu khổ không ngớt.

Giang Quả Quả đợi mãi, cũng không thấy anh cả gọi mình.

Cô bé hài lòng quấn chặt chăn lại.

Đứa trẻ học giỏi nhất trong nhà, quả nhiên được hưởng chế độ đãi ngộ đặc biệt nhất.

Sau bữa sáng, Giang Hành muốn cùng Ninh Kiều đi ra ngoài.

Nhà có một đống trẻ con, chỗ tốt là náo nhiệt, chỗ không tốt là ngày nào cũng tranh vợ với anh.

Giờ đã sắp xếp xong ba đứa nhỏ, cuối cùng Giang Hành có thể đưa vợ đi làm.

Hai người cùng ra khỏi cửa, Ninh Kiều hỏi: "Như vậy có phải anh sẽ đến trễ không?"

"Không, vẫn còn sớm."

Khác với sự lạnh lùng của doanh trưởng Giang trong cốt truyện, lúc nào gặp Ninh Kiều cũng thấy anh cười.

Không phải là nụ cười híp mắt như Giang Kỳ, mà chỉ là trong đôi mắt có ý cười, rất nhẹ nhàng.

"Đợi một chút." Giang Hành nói, "Anh quay lại lấy một thứ."

Ninh Kiều dừng bước, nhìn doanh trưởng Giang chạy về nhà.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 182: Chương 182



Anh có bờ vai rộng, chân dài, khi chạy lưng trông rất đẹp, lúc này, cô có thể chắc chắn rằng đối với doanh trưởng Giang, thời gian vẫn còn sớm.

Anh thật biết cách trì hoãn!

Một mình Ninh Kiều đi dạo trong khu người nhà, đá những viên đá nhỏ trên đất, gặp những người trong gia đình quân nhân đi ra ngoài mua rau, cô mỉm cười chào hỏi.

"Đồng chí Tiểu Ninh." Lạc Thư Lan tình cờ đi ra ngoài, vừa nhìn thấy cô, liền tiến lên.

Lạc Thư Lan nói với Ninh Kiều rằng, Phó Thiến Nhiên đã lên đường về quê cách đây hai ngày, chắc giờ đã gặp ông bà rồi.

Nói đến thì cô gái nhỏ này cũng làm cha mẹ lo lắng, lúc trước vừa mới hẹn hò với thanh niên trí thức họ Trần, chính uỷ Phó bảo cô ta về quê thăm ông bà, cô ta không đồng ý, hai ông bà còn tính cho cô ta về ở nhà họ hàng xa một thời gian, sau đó chuyện của Trần Văn bị lộ, mới từ bỏ ý định. Ban đầu tưởng chuyện này kết thúc rồi, nhưng bây giờ lời đồn đã phai nhạt đi, công việc cũng bắt đầu ổn định, cô ta lại nổi hứng muốn về quê giải sầu.

Lạc Thư Lan biết không nên can thiệp vào chuyện của bọn trẻ, thời gian qua bà ta đã để mắt đến mọi chuyện, không nói gì nhiều, nhưng bà ta hiểu rõ, con gái mình thay đổi là nhờ Ninh Kiều.

"Bức thư cô viết cho Thiến Nhiên, con bé luôn khóa trong ngăn kéo, thỉnh thoảng lấy ra xem. Lần này viết thư cho cô, con bé như hiểu ra điều gì, khi thu dọn hành lý còn đến làm nũng cha của mình, nói nhiều lời hay, cuối cùng cũng làm ông Phó vui vẻ."

Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, dù Lạc Thư Lan và chính uỷ Phó có giận hay đau lòng đến đâu, cũng không bao giờ lộ ra trước mặt người khác trong khu người nhà. Nhưng bây giờ, bà ta đang nói những lời thật lòng với Ninh Kiều.

Con gái họ, trước kia cái gì cũng tốt, chỉ là được nuông chiều quá, chưa từng gặp qua chuyện gì khó khăn, gặp chuyện thì không tỉnh táo. Lần trước xin nghỉ, lần này về quê, đều là để trốn tránh thực tế, nhưng làm cha mẹ, bọn họ cũng không có cách nào.

"Ông Phó nhà tôi, đã lên chiến trường hơn nửa đời người, cũng coi như có nhiều chiến tích. Nhưng lại không biết làm sao với đứa con gái này, ở nhà than thở rằng, mình đánh thắng trận mấy chục năm, sao lại dạy ra một kẻ đào binh như vậy." Lạc Thư Lan thở dài, "Cô gọi tôi là chị Thư Lan, nhưng thật ra cô và Thiến Nhiên bằng tuổi nhau. Con gái nhà tôi được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, cô cũng vậy thôi, đúng không?"

Ninh Kiều cười nói: "Trải qua chuyện này, Thiến Nhiên chắc chắn đã hiểu ra rồi, chỉ là cần thời gian để tiêu hóa. Chị Thư Lan hãy cho cô ấy thêm thời gian đi."

Khi Ninh Kiều và Lạc Thư Lan đang nói chuyện, thì Giang Hành bước ra.

Giang Hành mang cho Ninh Kiều một đôi găng tay của bộ đội phát, trước đây anh chưa từng dùng, tìm mất khoảng mười phút.

Đó là một đôi găng tay màu xanh lá cây, bên trong lót lông cừu.

Anh nắm lấy cổ tay Ninh Kiều, đeo găng tay cho cô: "Có rộng không?"

Ninh Kiều lắc lắc tay, rõ ràng là hơi lớn, cô nghiên cứu một lúc rồi nói: “Rất ấm.”

“Dày quá, đeo vào chắc sẽ đổ mồ hôi.” Lạc Thư Lan nói.

“Không đâu.” Ninh Kiều cười đáp, “Đeo khi đi xe đạp mà.”

Khí hậu trên đảo rất tốt, nhưng khi đi xe đạp với tốc độ nhanh, thì vẫn có chút lạnh.

Đôi găng tay này khi đeo vào không quá khít, vẫn có thể để một chút gió lọt vào, rất vừa vặn.

Ninh Kiều duỗi dài cánh tay, nhìn bên trong bên ngoài đôi găng tay: “Thật là đẹp.”

Giang Hành giúp cô cài chặt khóa trên găng tay: “Tặng em đấy.”

Ninh Kiều vui sướng không thể tả.

Giang Hành cười khẽ.

Chỉ một đôi găng tay mà đã khiến cô vui thế này, phải nhanh chóng chuẩn bị thêm vài món quà nữa mới được.

Doanh trưởng Giang vẫn còn kịp, nhưng nếu Ninh Kiều ra khỏi nhà trễ chút nữa thì sẽ muộn, cô nhìn đồng hồ, vội vàng chào Lạc Thư Lan rồi chạy đến lều để xe.

Giang Hành đi theo cô: “Anh đưa em đi.”

“Anh đưa em? Đưa thế nào?”

“Đi xe của em.”

“Rồi sao nữa?”

“Anh sẽ đạp xe về.”

Lạc Thư Lan nhìn bóng dáng hai vợ chồng nhỏ thân mật, trong lòng cũng cảm thấy vui.

Nhớ lại lúc cô gái nhỏ mới kết hôn, bà ta và Tưởng Bội Dung đã giúp đỡ từ đầu đến cuối. Ngày tổ chức đám cưới, Ninh Kiều luôn giữ vẻ mặt lơ đễnh, không ngượng ngùng, cũng không buồn bã, chỉ ngoan ngoãn làm theo quy trình lễ cưới để cha và anh trai yên tâm, ngoan đến mức khiến người khác đau lòng. Khi chỉ có hai người, Lạc Thư Lan và Tưởng Bội Nhung còn lo lắng, một cặp đôi như vậy, một người không biết quan tâm, một người lại không có tình cảm, làm sao sống cả đời được?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 183: Chương 183



Nhưng bây giờ xem ra, là họ lo lắng thừa.

Đứng cách đó không xa, đôi vợ chồng nhỏ vẫn đang bàn bạc.

“Không được, nếu anh đạp xe của em về?” Giọng Ninh Kiều mềm mại, “Khi em tan làm phải đi bộ về nhà, đến lúc đó trời sẽ tối mất.”

Giang Hành cười khẽ: “Anh sẽ đến đón em?”

Ninh Kiều chớp mắt, ngơ ngác nhìn anh.

Nhưng Giang Hành đã nắm lấy cổ tay cô: “Không đi nữa là thật sự trễ đấy.”

—————————

Giang Hành đưa vợ mình đến trường học, rồi đạp xe của cô về khu quân sự Thanh An.

Chiếc xe của Ninh Kiều, là do lúc đó lữ trưởng Trình mua cho con trai, lữ trưởng Trình vẫn coi con trai mình là trẻ con, mua chiếc xe có kích cỡ nhỏ. Sau đó khi thấy chiếc xe này, Đổng Tinh Mai còn trách mắng lữ trưởng Trình một trận, con trai lớn nhanh, may mà chiếc xe này được nhà họ Ninh mua lại, nếu không, con trai họ đi xe ra ngoài, sẽ bị mọi người chọc ghẹo.

Lúc đó Giang Hành chỉ nghe Đổng Tinh Mai nói qua, nên không để tâm.

Trên đường đưa vợ đi, bên eo anh có một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đặt lên, suy nghĩ có chút lộn xộn, cũng không nghĩ nhiều.

Bây giờ một mình đạp xe về, anh mới nhận ra chiếc xe này nhỏ thật, khi đạp phải co chân, rất khó để đạp thoải mái.

Khi đạp xe vào khu quân sự, Giang Hành chỉ mong không gặp Hạ Vĩnh Ngôn.

"Giang Hành!"

"Đó có phải là Giang Hành không? Mọi người mau nhìn kìa!"

Doanh trưởng Giang: ...

Sợ gì gặp nấy.

Anh giữ nét mặt bình thường, dừng xe rồi khóa lại, sau đó quay đầu.

Hạ Vĩnh Ngôn cười thành tiếng, tiến tới xem xét chiếc xe.

Những đồng đội bên cạnh không dám cười, chỉ có thể nhìn anh ta với vẻ ngưỡng mộ.

Phải nói rằng Hạ Vĩnh Ngôn và doanh trưởng Giang có quan hệ rất tốt, khi trêu chọc người khác cũng không cần kiềm chế.

Các đồng đội rất biết nhìn sắc mặt người khác, để khi luyện tập sau này được thoải mái hơn, bây giờ tuyệt đối không được chọc giận doanh trưởng Giang.

Bọn họ gần như cùng lúc quay người, "vèo" một cái chạy đi.

Đi được nửa đường, họ gặp phó doanh trưởng Đường.

Đường Hồng Cẩm đã dưỡng thương xong và trở lại đơn vị, thấy nét mặt của họ, anh ta hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Các đồng đội chỉ về phía Giang Hành, ra hiệu "suỵt" rồi vỗ vai Đường Hồng Cẩm: "Phó doanh trưởng Đường, vết thương của anh thế nào rồi?"

Đường Hồng Cẩm xoay cổ tay: "Tốt hơn nhiều rồi, vẫn có thể vật tay."

"Vậy thì thử xem." Đồng đội cười nói, "Phó doanh trưởng Đường vừa khỏi thương, đây có thể là cơ hội duy nhất để tôi đánh bại anh."

Đường Hồng Cẩm liếc nhìn anh ta.

Đồng đội khựng lại, ngượng ngùng gãi mũi: "Không còn sớm nữa, mọi người mau đến sân tập đi."

Khi đi xa một chút, bọn họ mới thì thầm với nhau.

"Nói chuyện với phó doanh trưởng Đường cũng phải lịch sự chút."

"Tôi tưởng anh ấy dễ gần hơn doanh trưởng Giang..."

"Dù sao cũng là phó doanh trưởng của chúng ta, cậu gọi anh ấy là anh em, không phù hợp lắm."

Đường Hồng Cẩm dùng tay kia bóp nhẹ cổ tay bị thương.

Có chút đau, nhưng không sao.

Nghỉ ngơi lâu như vậy, thời gian trước trở lại đơn vị, chỉ có thể làm những bài tập đơn giản, đến cả cấp dưới cũng bắt đầu không coi trọng.

Vẫn nên sớm bắt đầu chính thức huấn luyện.

Như vậy mới có thể thiết lập uy quyền.

Đường Hồng Cẩm tăng tốc bước chân.

Giang Hành và Hạ Vĩnh Ngôn tụt lại phía sau, chậm rãi bước đi.

"Chiếc xe của cậu——"

"Hạ Vĩnh Ngôn." Giang Hành bình tĩnh nói, "Đừng lặp lại lời đã nói, ồn lắm."

Hạ Vĩnh Ngôn: ?

"Lần trước cậu bảo ba ngày sau mời tôi đến nhà ăn cơm, sao đến giờ vẫn chưa thấy gì?"

"Gần đây trong nhà có nhiều việc." Giang Hằng nói, "Đợi vợ tôi nghỉ đã."

Hạ Vĩnh Ngôn lại không nhịn được mà trợn mắt.

Anh ta nghe Giang Kỳ nói, việc nhà bọn họ không bao giờ để Ninh Kiều làm, nếu vậy, tại sao lại phải đợi Ninh Kiều nghỉ mới có thể mời ăn cơm!

"Cậu cứ nói thằng đợi đến năm sau đi." Hạ Vĩnh Ngôn tức giận nói.

"Được, vậy năm sau." Giang Hành bình thản nói.

Vốn dĩ Hạ Vĩnh Ngôn đang bực bội, giờ còn tức điên hơn.

Hôm nay thật xui xẻo, sáng sớm đi ra ngoài, liền gặp La Cầm làm ở trạm phát thanh. Gặp thì thôi đi, anh ta là người đàn ông có phong độ, đã gặp mặt thì đành chào hỏi lịch sự.

Không ngờ, cô ta giả vờ không nghe thấy.

Đồng nghiệp bên cạnh La Cầm không chịu được, hỏi tại sao cô ta không chào lại, cô ta nói không quen biết.

Nói không quen biết sao?

Hạ Vĩnh Ngôn tức giận, khó khăn lắm mới thấy doanh trưởng Giang đi chiếc xe nhỏ, tâm trạng mới khá lên một chút.

Giờ lại tự làm mình bực.

"Vậy ngày kia nhé." Giang Hành vỗ vai anh ta, "Nói đợi năm sau chỉ là đùa thôi."

Hạ Vĩnh Ngôn: ...

Nói bao nhiêu lần rồi, trò đùa của cậu không hề buồn cười, một chút cũng không!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 184: Chương 184



Ngày làm việc cuối cùng của học kỳ này, Ninh Kiều đã sắp xếp tất cả hồ sơ và tài liệu gọn gàng.

Cô làm việc cẩn thận chu đáo, từ khi đến phòng nhân sự, các đồng nghiệp khác trở nên rảnh rỗi, mỗi ngày uống trà tán gẫu, đến giờ liền tan làm, rất vui vẻ.

Từ khi Ninh Kiều bị oan chuyện giúp Giang Quả Quả gian lận, cô giáo Tôn cũng ít gây sự hơn, không dám nhắm vào cô nữa.

Không phải vì ngại ngùng, mà là sợ bị liên lụy. Nghe nói, Ninh Kiều liên tục gây áp lực lên nhà trường, yêu cầu công bằng. Thực ra không cần thiết, công bằng chỉ là nhất thời, đôi khi nuốt ấm ức, cho hiệu trưởng Viên một cái bậc thang, sau này nhận được nhiều lợi ích hơn. Nói về vị trí giáo viên, chỉ cần cô ngoan ngoãn, nghe theo sắp xếp của nhà trường, cuối cùng hiệu trưởng Viên chắc chắn sẽ cho cô làm giáo viên lớp 2-2.

Còn Kỷ Long của tổ ngữ văn, chỉ là nhất thời suy nghĩ lệch lạc, sau chuyện này, bị đồng nghiệp chỉ trích, cũng đã nhận được bài học, lẽ nào anh ta thật sự muốn mình bị kỷ luật?

Cô giáo Tôn pha một ly trà, nhẹ nhàng thổi: "Các cô không biết à, thật ra thầy Kỷ và hiệu trưởng Viên có chút quan hệ họ hàng."

Chuyện này không nhiều người biết.

Các giáo viên trong phòng nhân sự tò mò, tiến lại hỏi xem là chuyện gì.

"Vợ của hiệu trưởng Viên có một người anh trai, cũng là anh vợ của hiệu trưởng Viên. Nghe nói lúc nhỏ, ông ta và em gái đi chợ chơi, không may bị lạc, cả nhà lo lắng lắm."

"Sau đó thì sao? Tìm thấy không?"

Cô giáo Tôn cười nói: "Mấy năm trước mới tìm thấy, lúc mất tích chỉ mới tám tuổi, khi tìm thấy đã hơn bốn mươi."

"Mất tích hơn ba mươi năm, cũng thật đáng thương."

"Thế còn thầy Kỷ? Là con trai của anh trai bị mất tích đó à?"

"Nếu là con trai thì không thể nói là có chút quan hệ họ hàng được." Cô giáo Tôn nhướng mày, tiếp tục nói, "Sau khi anh vợ của hiệu trưởng Viên được nhận lại, vẫn duy trì liên lạc với cha mẹ nuôi trước kia. Kỷ Long là người thân bên cha mẹ nuôi, nói là cháu ngoại của cha mẹ nuôi, từ nhỏ nhà nghèo nhưng học rất giỏi. Anh vợ của hiệu trưởng Viên đã giúp đỡ, sắp xếp cho cậu ta một công việc."

Các đồng nghiệp trong văn phòng đang tán gẫu, không cố ý giấu diếm Ninh Kiều.

Cô vừa sắp xếp hồ sơ vừa nghe cô giáo Tôn nói.

"Quan hệ này quá xa rồi, tính là họ hàng gì chứ!"

"Quan hệ xa nhưng tình cảm là thật. Ngày xưa, vợ hiệu trưởng Viên làm mất anh trai, suốt mấy chục năm bị cha mẹ trách móc. Trong lòng bà ấy luôn áy náy, giờ cha mẹ yêu cầu giúp đỡ họ hàng bên cha mẹ nuôi của anh trai, cũng xem như giải tỏa nỗi lòng." Cô giáo Tôn nhìn Ninh Kiều, "Vợ hiệu trưởng Viên cũng thật đáng thương."

Ninh Kiều chống tay lên má, hỏi bâng quơ: "Vợ hiệu trưởng Viên nhỏ hơn anh trai mấy tuổi?"

"Nghe nói nhỏ hơn bốn tuổi." Cô giáo Tôn thấy cô cuối cùng cũng tham gia vào câu chuyện, liền nhiệt tình đáp, "Ban đầu anh em họ rất thân thiết, tiếc là——"

"Một đứa bé ba tuổi làm lạc đứa bé bảy tuổi, bị cha mẹ trách móc cả đời?" Ninh Kiều lẩm bẩm, "Cha mẹ bọn họ thật kỳ lạ."

Các thầy cô khác cũng bừng tỉnh. Một đứa bé ba tuổi đi chợ với anh trai bảy tuổi, người lớn trong nhà đâu rồi? Vợ hiệu trưởng Viên lúc đó chưa hiểu gì, còn bị yêu cầu trông chừng anh trai, thật quá vô lý...

Cô giáo Tôn bị nghẹn lời, hắng giọng, tiếp tục chủ đề: "Vậy nên lúc đó ở trong phòng họp hiệu trưởng Viên đã nhờ đồng chí của cục Văn Hóa Giáo Dục nương tay. Dù sao cũng không phải chuyện lớn, thật sự để Kỷ Long bị kỷ luật, mất danh dự, cũng không đáng."

"Cũng đúng, nếu chuyện làm to ra, sau này làm sao phụ huynh học sinh có thể tin tưởng thầy Kỷ?"

"Sau khi cục Văn Hóa Giáo Dục can thiệp vào, sẽ ảnh hưởng đến việc đánh giá và khen thưởng của Kỷ Long trong tương lai, hiệu trưởng Viên có lo lắng cũng là hợp lý."

Cô giáo Chu thấy thái độ nghiêng về một bên này, nghi hoặc nói: "Cậu ta viết thư tố cáo bịa đặt, vu khống người khác, lại không phải chuyện lớn? Tôi thấy chuyện này rất nghiêm trọng, nếu báo công an, không chừng công an cũng sẽ can thiệp."

Cô giáo Tôn liếc xéo cô ta.

Giả vờ đứng đắn.

Ninh Kiều đặt tài liệu vào túi hồ sơ, sắp xếp lại, chuẩn bị đem đến phòng hồ sơ.

“Cô giáo Ninh…” Cô giáo Tôn gọi một tiếng.

Ninh Kiều dừng bước, quay đầu nhẹ nhàng nói: “Hiệu trưởng Viên có chuyện muốn nói thì cứ trực tiếp tìm đến tôi, không cần phiền cô giáo Tôn truyền đạt đâu.”

Khóe miệng cô giáo Tôn giật giật.

Các đồng nghiệp trong phòng nhân sự lập tức hiểu ra. Thảo nào, mọi người vốn đang nghĩ sao cô giáo Tôn lại biết chuyện gia đình của hiệu trưởng Viên, nói một hồi hóa ra là hiệu trưởng Viên nhờ cô ta làm người nói giúp.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 185: Chương 185



Cô giáo Chu lộ ra vẻ mặt mê mang.

Dù làm người nói giúp cũng không nên chọn cô giáo Tôn, ai mà không biết cô ta và Ninh Kiều không hợp nhau? Cô giáo Tôn nói nhiều, ngược lại khiến Ninh Kiều càng không muốn nghe.

“Cô giáo Ninh.”

Ninh Kiều vừa thu dọn xong hồ sơ để đưa đến phòng hồ sơ, còn chưa kịp ra khỏi cửa văn phòng, thì thấy một gương mặt quen thuộc.

Là một nhân viên trong đơn vị, người mà bình thường cô không có nhiều giao tình.

“Cô giáo Ninh, cô hãy đến văn phòng hiệu trưởng Viên ngay đi.”

“Có các đồng chí từ cục Văn Hóa Giáo Dục vừa đến, bọn họ mới đăng ký ở phòng bảo vệ.”

—————————

Hiệu trưởng Viên vẫn còn một chút hy vọng vào Ninh Kiều.

Cô gái trẻ tính tình hòa nhã, lần này chịu oan ức nên mới kiên quyết đòi lại công bằng. Nhưng ông ta đã kéo dài gần một tuần, dù cô có giận đến đâu cũng phải nguôi ngoai phần nào.

Khi các đồng chí của cục Văn Hóa Giáo Dục đến, để Ninh Kiều ra mặt nói rằng mình nguyện ý hòa giải riêng với Kỷ Long, chuyện này coi như kết thúc.

Hiệu trưởng Viên cố tình cho người gọi Ninh Kiều đến trước khi các đồng chí của cục Văn Hóa Giáo Dục đến văn phòng, hy vọng trong thời gian ngắn sẽ thuyết phục được cô, khiến cô ngại từ chối và không có thời gian suy nghĩ kỹ.

Nhưng không ngờ, khi ông ta vẫn còn ngồi trong văn phòng, ngoài cửa đã vang lên tiếng nói chuyện của Ninh Kiểu và các đồng chí cục Văn Hóa Giáo Dục.

“Tôi đã nộp sổ ghi chép cuộc họp lên trên, lãnh đạo đơn vị chúng tôi rất coi trọng, nên đã đặc biệt đến đây.”

“Giáo viên không chỉ giảng dạy kiến thức trong sách mà còn phải giáo dục con người. Hành vi của đồng chí Kỷ Long thật sự không đúng, nếu anh ta tiếp tục duy trì cách hành xử như vậy, rất có thể sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực sâu sắc hơn cho học sinh.”

Trong văn phòng, trong lòng hiệu trưởng Viên cảm thấy lạnh lẽo.

Ông ta mở cửa, đúng lúc nghe lãnh đạo cục Văn Hóa Giáo Dục đưa ra kết luận cuối cùng.

“Vì vậy, ngoài việc thông báo phê bình chi tiết toàn bộ sự việc, chúng tôi còn yêu cầu thầy Kỷ Long tạm thời ngừng giảng dạy, và dựa trên lời của cô giáo Trâu trong cuộc họp lần trước, sẽ nghiêm túc chấn chỉnh lại vấn đề đạo đức trong đội ngũ giáo viên của trường tiểu học này.”

Hiệu trưởng Viên biến sắc, nhìn về phía Ninh Kiều.

Ninh Kiều đứng yên, trông rất vô tội.

Cô không biết gì cả, chỉ tình cờ gặp các đồng chí cục Văn Hóa Giáo Dục ngay trên đường đến đây mà thôi.

Các đồng chí cục Văn Hóa Giáo Dục đã trao cho hiệu trưởng Viên kết quả xử lý cuối cùng đối với thầy Kỷ Long dưới dạng văn bản.

Cầu xin là không thể, bây giờ quá trình quản lý trường tiểu học quân khu xảy ra vấn đề, đã thu hút sự chú ý của lãnh đạo, bản thân ông ta cũng không tự bảo vệ mình được.

Nhân viên và lãnh đạo của cục Văn Hoá Giáo Dục làm việc công tâm, để lại văn bản xử lý rồi rời đi.

Khi bọn họ vừa đi khỏi, hiệu trưởng Viên tức giận đập bàn.

Lúc ngẩng đầu nhìn Ninh Kiều, sắc mặt ông ta rất khó coi.

Trong đơn vị có rất nhiều giáo viên, cơ bản đều tuân thủ quản lý, chỉ có cô gái trẻ này, cứ phải cố gắng đòi công bằng đến cùng, cuối cùng làm mọi người đều gặp rắc rối.

Hiệu trưởng Viên bị việc của Kỷ Long làm cho đầu óc căng thẳng, anh vợ ngày nào cũng đến hỏi thăm, cha mẹ vợ cũng sợ mất lòng người con trai vừa được nhận lại sẽ xa cách gia đình này. Hiệu trưởng Viên không biết phải làm sao, cũng cảm thấy việc này không đáng để làm to chuyện, nhưng từ khi mời đồng chí của cục Văn Hoá Giáo Dục đến ghi chép, đã là một sai lầm.

Hiệu trưởng Viên không phải là người nhỏ nhen, nhưng lần này, cô thực sự làm ông ta tức giận.

“Khi phỏng vấn, tôi cứ nghĩ cô là một đồng chí hiểu chuyện, không ngờ lại cứng đầu như vậy.” Hiệu trưởng Viên tức giận lắc đầu, rồi nói tiếp, “Ban đầu tôi định giao lớp 2-2 cho cô, nhưng bây giờ tôi phải suy nghĩ lại!”

Ninh Kiều lấy từ trong túi ra một phong thư: “Hiệu trưởng Viên, đây là đơn xin nghỉ việc của tôi.”

Hiệu trưởng Viên ngạc nhiên: “Cô không làm nữa?”

Ninh Kiều nhẹ nhàng đáp: “Cảm ơn hiệu trưởng Viên đã cho tôi cơ hội trong buổi phỏng vấn, nhưng tôi làm ông thất vọng rồi.”

Hiệu trưởng Viên im lặng hồi lâu.

Cô nói những lời rất lịch sự, làm ông ta dường như đang giận dỗi và dùng vị trí giáo viên để uy h**p.

Nhưng cô gái này thông minh và dũng cảm hơn ông ta tưởng.

Hiệu trưởng Viên im lặng rất lâu, nhận lấy đơn xin nghỉ việc của Ninh Kiều.

Mọi việc đã đến nước này, ông ta có chút tiếc nuối, nhưng đối phương đã nở nụ cười thoải mái và thanh thản.

Có thể thấy, cô đã sớm không muốn làm việc ở đây nữa.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 186: Chương 186



Hiệu trưởng Viên không khỏi nhớ lại lời của đồng chí cục Văn Hoá Giáo Dục vừa nói, có lẽ ngôi trường này thực sự có vấn đề.

Nếu không, công việc chính thức với mức lương ổn định, tại sao người trẻ tuổi lại nỡ từ bỏ?

—————————

Ninh Kiều xin nghỉ việc vào ngày cuối cùng của học kỳ này.

Khi rời đi, cô chỉ mang theo chiếc cốc tráng men của mình, rồi từ biệt cô giáo Lý và cô giáo Chu luôn giúp đỡ cô.

Hai cô giáo vừa nghe xong, liền lộ vẻ ngạc nhiên.

“Nghỉ việc?”

“Công việc khó tìm lắm, tại sao lại nghỉ việc?”

Ninh Kiều dùng lời của Giang Hành để trả lời bọn họ.

Bây giờ cô có thể tìm được việc ở trường tiểu học quân khu, sau này cô cũng có thể tìm được việc ở đơn vị khác.

Lần từ chức này, có chút bốc đồng, nhưng cô có thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình.

Nói đến mức này rồi, cô giáo Chu và cô giáo Lý cũng không thể giữ lại nữa.

Giới trẻ hiện nay, thực sự có phần bốc đồng hơn thời của bọn họ, nhưng sự dứt khoát này rất đáng ngưỡng mộ.

Cô gái nhỏ từ đầu đến cuối, chỉ cần một lời giải thích.

Đến bước này, lời giải thích đã có, nhưng cô đã mất niềm tin vào trường học này. Để tránh những bất hòa trong công việc sau này, thà rời khỏi vị trí.

Cô giáo Chu và cô giáo Lý tiễn Ninh Kiều ra khỏi cổng trường.

Từ xa, Ninh Kiều thấy bóng dáng của Giang Hành, doanh trưởng Giang đã đổi lại chiếc xe đạp của mình.

Cô sững lại, nhớ đến lời anh nói sẽ đến đón sau giờ làm, ánh mắt cô ánh lên niềm vui.

"Đó là chồng cô à?" Cô giáo Chu hỏi.

Ninh Kiều mỉm cười, rồi gật đầu nói: "Tôi đi trước đây."

Lúc này ở cổng trường, Giang Hành rất kiên nhẫn.

Anh lặng lẽ chờ cho đến khi cô xuất hiện, ánh mắt anh dõi theo cô.

Ánh hoàng hôn vàng nhạt chiếu xuống Ninh Kiều.

Cô chạy chậm tới, trong tay còn cầm một chiếc cốc tráng men.

Giang Hành mỉm cười, bỗng nhìn thấy một bóng người.

Ai đó đang lén lút, vươn cổ ra.

Giang Hành xuống xe, đi tới.

Người đó lập tức quay đầu lại.

"Đứng lại."

Kỷ Long giật mình, quay đầu lại.

Ninh Kiều kiễng chân, theo ánh mắt Giang Hành nhìn tới, chạy lên phía trước: "Làm sao vậy?"

Kỷ Long vội vàng chạy trốn.

Lúc này, cô giáo Chu và cô giáo Lý vẫn đứng tại chỗ.

Bọn họ nhìn thấy Ninh Kiều lên xe, hai tay nhẹ nhàng níu lấy vạt áo quân phục của chồng, nhưng anh đạp nhanh quá, cô đành phải ôm lấy eo anh.

"Thì ra chồng cô giáo Ninh trẻ đến thế." cô giáo Chu cảm thán, "Nghe nói nhà Giang Quả Quả có hai anh trai, đều do anh cả chăm sóc, tôi còn tưởng cậu ấy lớn tuổi rồi, dù sao cũng là người lớn nhất trong gia đình mà."

"Cô mới thấy lần đầu à? Cậu ấy đến trường mấy lần rồi, Giang Quả Quả mời đến. Khi gặp cậu ấy, các thầy cô đều khen cậu ấy đẹp trai, chỉ có điều tính tình không được tốt, lúc nào cũng nghiêm mặt, ngay cả hiệu trưởng Viên cũng không dám nói nặng lời."

"Tính tình cậu ấy không tốt sao?" Cô giáo Chu ngạc nhiên, "Tôi thấy tính tình rất tốt mà."

"Có lẽ là được cô vợ nhỏ cải tạo rồi." Cô giáo Lý cười, rồi tiếp tục nói, "Về thôi, hôm nay phải khóa văn phòng cẩn thận, sắp nghỉ đông rồi."

———————————

Giang Hành đã ghi nhớ tên thầy Kỷ Long của tổ ngữ văn trường tiểu học quân khu.

Kiếp trước, Ninh Kiểu không vào trưởng tiểu học làm giáo viên, nên có lẽ không quen biết anh ta. Nhưng thời gian đến ngày cô gặp chuyện càng ngày càng gần, Giang Hành không thể mạo hiểm.

Anh như vô tình nhắc đến, cố gắng không lộ ý định của mình: "Em đắc tội với anh ta như thế nào?"

"Doanh trưởng Giang." Hai tay Ninh Kiều ôm lấy eo anh, đầu ngó ra từ phía sau, "Là anh ta đắc tội em."

Giang Hành:...

Vợ của anh, cũng khá gan dạ nhỉ?

Đưa vợ tan làm về nhà, từ trường học về khu người nhà, quãng đường trở nên rất ngắn.

Ngắn đến mức chớp mắt đã về đến nhà.

"Anh có thấy lạnh không?" Hai tay Ninh Kiều ôm lấy cánh tay mình.

Ánh mắt Giang Hành tối lại: "Em bị cảm rồi à?"

Ninh Kiều xoa mũi lắc đầu.

"Có bị sốt không?" Giang Hành lại hỏi.

"Anh cả! Anh có thể mong điều gì tốt đẹp hơn không!" Giang Quả Quả nhẹ nhàng nói.

Cho đến lúc này, Ninh Kiều mới nhận ra, dường như đã lâu rồi cô không bị bệnh.

Từ khi lên đảo đến nay, chỉ bị ốm một lần.

"Cảm thấy lạnh, liệu có phải là dấu hiệu của bệnh không?" Giang Hành lại hỏi.

Ninh Kiều do dự lắc đầu: "Chỉ là hơi mệt thôi."

Nhưng vừa dứt lời, Giang Hành đã đẩy cô vào phòng nghỉ ngơi.

Trời còn chưa tối hẳn, anh đã bảo cô lên giường nằm, cái này có phải hơi làm quá không?

Ninh Kiều lặng lẽ kháng nghị.

Giang Hành đi vào bếp, pha cho cô một cốc nước đường đỏ.

Cô ôm lấy cốc tráng men, chui vào chăn, còn mơ hồ nghĩ.

Có phải bọn họ khoa trương quá rồi không?

—————————

Từ khi Ninh Kiều về nhà, cả nhà họ Giang bận rộn không ngừng, đến mức không đóng cả cổng.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 187: Chương 187



Tô Thanh Thời không cố ý nghe, nhưng tiếng nói líu lo của ba đứa trẻ nhà họ Giang theo gió lọt vào tai cô ta.

"Thật là yếu đuối." Tô Thanh Thời nhún vai, "Chỉ đau đầu một chút, cả nhà đều lo lắng, không biết còn tưởng là chăm bà đẻ."

Đường Hồng Cẩm đã nấu xong cơm, lấy nước cho hai đứa trẻ rửa tay, rồi nháy mắt ra hiệu cho chúng.

Đoàn Đoàn và Viên Viên đã sống nhờ nhà người khác lâu, biết nhìn mặt mà hành động.

Hai đứa nhỏ đi đến trước mặt Tô Thanh Thời, giọng trẻ con non nớt nói: "Mợ ơi, đi rửa tay thôi."

Cặp sinh đôi có sự ăn ý, nói chuyện thường đồng thanh, ngay cả đáng yêu cũng gấp đôi.

Tô Thanh Thời còn chưa kịp phản ứng, đã bị Đoàn Đoàn và Viên Viên kéo tay từ hai bên, đưa tới bồn rửa tay.

Nước trong bồn trong veo, còn hơi ấm. Nhưng Đoàn Đoàn và Viên Viên không nghịch nước, mà ngoan ngoãn đợi Tô Thanh Thời rửa tay xong rồi mới đi lấy khăn lau.

Tô Thanh Thời được hai đứa chăm sóc rất tốt.

Lông mày cô ta giãn ra, ngẩng lên thấy Đường Hồng Cẩm cười hài lòng.

Có thể đoán ra, là anh ta dạy hai đứa trẻ.

Tô Thanh Thời cảm thấy mềm lòng, xoa má Đoàn Đoàn và Viên Viên: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Các món trên bàn, một phần là Đường Hồng Cẩm mang về từ nhà ăn đơn vị, chỉ có rau là làm tại nhà.

Hai vợ chồng biến thành gia đình bốn người, vậy mà cũng hòa thuận vui vẻ.

“Em vừa nghe nói, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của vợ doanh trưởng Giang nhà bên cạnh.” Tô Thanh Thời nhàn nhạt nói, “Có phải bị đơn vị sa thải không?”

“Chắc là do nghỉ đông rồi.” Đường Hồng Cẩm nói.

“Hình như không phải thế, em cũng không nghe rõ, nhưng chắc chắn là không đi làm nữa.” Tô Thanh Thời gắp một miếng rau, “Phỏng vấn rầm rộ như vậy, cuối cùng lại mất việc. Rốt cuộc, vẫn ở nhà nhàn rỗi giống như em.”

———————————

Nghe nói chị dâu nhỏ bị bệnh, Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả đều làm rầm rộ.

Ở kiếp trước, sức khỏe của chị dâu nhỏ cũng yếu, vừa bước chân vào nhà đã bị bọn họ trêu chọc, gần đến mùa đông cũng đổ bệnh. Mùa đông đó, bọn họ chưa kịp thân thiết với chị dâu nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, nhưng khi thấy cô sốt mê man, bọn họ đã quyết định tạm thời đình chiến.

Nhưng người thực sự chăm sóc cô bên giường bệnh, chỉ có một mình anh cả.

Vô số lần hồi tưởng về kiếp trước, bọn họ đều rất hối hận.

Bọn họ đã quá tệ!

Nhưng lần này thì khác, bọn họ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị dâu nhỏ.

Giang Hành mang nước cho Ninh Kiều, lại Giang Nguyên nhanh chóng ngăn lại.

“Anh cả, để em!”

Giang Hành đưa cốc nước cho cậu ấy, rồi đi lấy khăn nóng, Giang Nguyên trực tiếp bưng chậu nước.

“Anh cả, giao cho em!”

Giang Hành pha một ly sữa, rồi định mang vào.

Giang Quả Quả ló đầu ra đứng trước mặt anh.

“Để em làm sao?” Giang Hành nhướn mày.

Ba đứa trẻ cứ chạy vào chạy ra trong phòng, bận rộn không ngừng.

Giang Hành chẳng có cơ hội thể hiện, bị bỏ lại ở phòng khách.

Cho đến khi nghe thấy tiếng của Ninh Kiều từ trong phòng vọng ra.

“Gọi anh cả của các em vào đây đi.”

Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả sững lại.

Có việc gì mà không thể giao cho bọn họ làm vậy?

Ba đứa trẻ chạy ra tìm anh cả.

Nhìn một cái, thấy anh cả vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, nhưng nhướn mày một chút, như thể in bốn chữ lớn—— vẫn phải là anh.

Sau khi đuổi các em ra ngoài, Giang Hành bước vào phòng.

Trong phòng, Ninh Kiều đang quấn hai lớp chăn dày, bên cạnh là một ly nước ấm, một ly sữa, một ly nước đường đỏ, còn có khăn đang nhúng trong chậu nước.

“Làm sao vậy?” Giang Hành dịu dàng hỏi, “Em không thoải mái ở đâu à? Nói anh nghe.”

Ninh Kiều thở dài một hơi: “Không có.”

Giang Quả Quả chen vào: “Người bệnh thường rất cứng đầu.”

Giang Hành giúp cô chỉnh lại chăn.

Ninh Kiều: …

Thật sự có thể bị ngộp thở bởi hai lớp chăn này.

Cô đưa hai tay ra từ trong chăn, nghiêm túc nói: “Em không sốt, với lại, thực ra khi sốt không nên đắp quá kín, phải thoáng để tản nhiệt.”

Giang Nguyên chăm chú lắng nghe.

Học thêm được một điều mới.

“Em rất khỏe mà.” Ninh Kiều lật chăn ra, kiên nhẫn hỏi, “Có thể cho em ăn trước không?”

Ba đứa nhỏ:!!!

Sáng nay chị dâu nhỏ đi làm, có nói là hôm nay bận, không chắc mấy giờ mới về, bảo bọn họ phải ăn cơm đúng giờ.

Ba đứa nhỏ ăn sớm, quên mất chị dâu nhỏ còn đang đói.

Nhưng, bận rộn ít nhất một giờ rồi, sao anh cả cũng không nhớ ra nhỉ?

“Trời tối rồi.” Ninh Kiều bước ra từ trong chăn.

Giang Quả Quả giận dỗi: “Vốn dĩ chị dâu nhỏ không bị bệnh, suýt bị anh cả làm cho đói đến sinh bệnh!”

Ninh Kiều lẩm bẩm: “Đói đến mức hơi choáng rồi…”

Ba đứa trẻ trợn mắt nhìn anh cả, cùng chung một kẻ địch.

Doanh trưởng Giang: ?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 188: Chương 188



Gần đến Tết, các gia đình trong khu người nhà quân khu đã bắt đầu bận rộn. Nhiều nhà nuôi gà, vịt, ngỗng, đến Tết mới dám làm thịt ăn. Lũ trẻ con mong chờ giây phút này, thi nhau khoe với bạn bè về bữa cơm tất niên sắp tới, món ăn nhà mình ngon thế nào.

Em hai và em ba nhà họ Giang đã qua cái tuổi này, nhưng Giang Quả Quả còn nhỏ, khi Chiêm Hà Phi khoe về bữa cơm tất niên phong phú nhà mình, cô bé nuốt nước bọt, về nhà đòi nuôi gà, vịt, ngỗng.

Nhà họ Giang chưa bao giờ nuôi mấy con này, bình thường muốn ăn thì ra ngoài mua. Bây giờ, Giang Quả Quả lấy tiền tiêu vặt dành dụm nhiều năm ra để nuôi gà, nuôi vịt, làm khó Giang Nguyên.

“Thế nào? Em nuôi? Anh nuôi?” Giang Nguyên chỉ vào Giang Kỳ, “Hay em ba nuôi?”

Giang Kỳ lắc đầu, quay sang chỉ Giang Hành: “Anh cả nuôi.”

Giang Hành không chịu nổi cảnh hỗn loạn đầy tiếng kêu của gà vịt ngỗng ở trong sân nhà mình: “Anh không biết nuôi.”

Giang Quả Quả cầm tiền tiêu vặt, đôi mắt đáng thương nhìn chị dâu nhỏ.

Nhưng nhìn bộ dáng của chị dâu nhỏ là biết ngay không thể bắt gà nhanh nhẹn như mấy thím trong khu người nhà...

Ninh Kiều dịu dàng nói: “Quả Quả, còn mười ngày nữa là đến Tết rồi. Bây giờ bắt đầu nuôi, đến mười ngày sau vẫn chỉ là gà con thôi…”

Sự chú ý của Giang Quả Quả bị chuyển hướng: “Gà con thì làm sao đủ cho nhiều người ăn thế này?”

“Đúng vậy!” Ninh Kiều nghiêm túc gật đầu.

Giang Hành nhìn biểu cảm của cô.

Giang Quả Quả thường hay nghĩ ra những ý tưởng kỳ quặc mới mẻ, trước đây anh chỉ quát hai từ: không được. Bọn trẻ liền bị áp chế, không phục, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ biết giận dỗi một mình.

Còn Ninh Kiều, cô thật sự có thể dỗ dành chúng từ bỏ ý định.

Đồng chí Giang Quả Quả bị chị dâu nhỏ dỗ dành, không có một chút nào không cam lòng.

Khi bọn trẻ bận việc của mình, Giang Hành lại thúc giục Ninh Kiều đi nghỉ ngơi.

Ninh Kiều bật cười.

Cô đã nghỉ ngơi rồi.

Mấy ngày trước, cô có hơi mệt nên buột miệng nói lạnh, liền bị Giang Hành và các em đẩy vào trong nhà nghỉ ngơi.

Sau đó, cô cố gắng tranh thủ ra ngoài ăn một bữa, nhưng sau bữa ăn, bọn họ không cho cô ra ngoài để tránh bị lạnh, thu hẹp phạm vi hoạt động, chỉ cho ở nhà. May mà không khí trong nhà hòa thuận, mọi người nói cười vui vẻ, thời gian không khó chịu, cô còn bị họ chọc cười mấy lần.

Mấy ngày tiếp theo, Giang Hành ra ngoài sớm, nhưng bọn trẻ ở nhà, cô bị chúng giám sát, thực sự nghỉ ngơi mấy ngày. Thật ra cho đến bây giờ, Ninh Kiều vẫn không chắc mình có bị bệnh hay không, nhưng dù có bị lạnh, được chăm sóc tận tình mấy ngày, bây giờ cũng không phát bệnh.

“Em khỏe rồi mà.” Ninh Kiều ngẩng mặt lên, vỗ nhẹ vào má mình, “Anh xem sắc mặt của em này.”

Cô đưa mặt lại gần Giang Hành.

Khuốn mặt trắng trẻo, hồng hào, đôi mắt to tròn sáng ngời, chớp chớp nhẹ đôi mắt, hàng mi dài như cái quạt nhỏ rung rung.

Gương mặt xinh đẹp phóng đại trước mắt, Giang Hành ngẩn người một lúc.

Ninh Kiều tò mò hỏi: “Anh làm sao thế?”

“Anh ấy ngại đấy.” Giang Nguyên nhỏ giọng nói, “Chị dâu nhỏ, anh ấy đang xấu hổ.”

“Nói bậy.” Giang Hành phản ứng lại, nói rất đúng lý hợp tình, “Đây là vợ anh, anh xấu hổ làm gì?”

Vốn dĩ Ninh Kiều ôm thái độ trêu đùa anh, lúc này bị Giang Nguyên trêu chọc, đầu óc cô ong ong.

Cô dùng chiêu cũ để chuyển sự chú ý của họ: “Em nhận lương rồi, em đưa mọi người đi chơi nhé?”

“Được thôi!” Giang Nguyên lập tức quay lại gọi Giang Kỳ, “Đi chơi thôi!”

Giang Quả Quả không bao giờ bỏ lỡ chuyện náo nhiệt, cô bé nhảy cẫng lên chạy tới.

Bầu không khí trầm lặng trong giây lát bị ba đứa trẻ phá vỡ.

Giang Hành vẫn đứng tại chỗ, nhớ lại vẻ mặt “hồng hào” của cô, khi anh mở miệng, má cô dường như đỏ hơn.

Ba đứa trẻ đều thô kệch, không cần rửa mặt thay quần áo chỉnh tề gì cả, đứng ở cửa đầy phấn khích chờ đợi.

Ninh Kiều bị bọn họ kéo ra cửa, nghĩ một lúc, quay đầu nhẹ nhàng nói: “Cũng mang theo anh cả của các em nữa nhé.”

Giang Quả Quả nghiêng đầu: “Hóa ra chị dâu nhỏ đợi đúng ngày anh cả nghỉ phép để đưa chúng em đi chơi à!”

Ninh Kiều: …

Cô bé này đúng là nói nhiều.

“Anh cả không thích chơi đâu.”

“Anh ấy thích ở trong phòng sách!”

“Hay là, chúng ta tự đi nhé?”

Ánh mắt Giang Hành lấp lánh ý cười, đuổi theo bước chân họ: “Đi đâu chơi đây?”

Ba đứa trẻ trao đổi ánh mắt.

Khó khăn lắm mới được đi chơi với chị dâu nhỏ, sao lại phải mang theo anh cả chứ.

Giang Hành nhìn thấu tâm tư của họ, thầm nghĩ.

Khó khăn lắm mới được hẹn hò với vợ, tại sao phải mang theo mấy đứa em chứ?

——————————————

Ninh Kiều đi làm ở quân khu đến nay, đã nhận lương hai lần.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 189: Chương 189



Một tháng ba mươi sáu đồng, hai tháng là bảy mươi hai, cộng thêm số tiền cha mẹ mang theo cho cô, bây giờ cô có một khoản “khổng lồ”, dù trả lại sổ tiết kiệm Giang Hành đưa, cô vẫn có thể sống thoải mái.

Hôm đó, doanh trưởng Giang ở ngoài trời trêu cô keo kiệt, Ninh Kiều nhớ kỹ, bây giờ cô mang tiền lương đi ra ngoài, hào phóng nói mời khách.

“Muốn mua gì thì cứ mua?”

“Thật không?”

“Thế thì chúng em sẽ mua thật đấy!”

Mắt Giang Kỳ sáng rực như sao.

Giang Quả Quả xoa tay, ở trong đầu suy nghĩ.

Là người điềm đạm nhất trong ba đứa trẻ, Giang Nguyên suy nghĩ rất lâu, rồi hỏi: “Thật chứ?”

Giang Hành ghé vào tai Ninh Kiều thì thầm: “Hai tháng lương của em sẽ không giữ được đâu.”

Ninh Kiều phẩy tay: “Đừng khách sáo.”

Nhưng mười phút sau, bọn họ đưa cô vào tiệm ăn vặt ở gần quân khu.

Trong tiệm ăn vặt có một phòng đồ uống lạnh, điều mà Ninh Kiều trước đây chưa từng thấy, kem, nước đá và nước ngọt ướp lạnh, loại rẻ chỉ vài xu, loại đắt hơn thì mười hai mươi xu. Mấy đứa trẻ ngày thường nhiều nhất cũng chỉ dùng tiền anh cả cho để mua nước đá, bây giờ mỗi tay cầm một cây kem và một chai nước ngọt ướp lạnh thơm ngon, mát lạnh, ánh mắt trông mong nhìn chị dâu nhỏ, sợ cô lắc đầu.

Khi Giang Hành chuẩn bị hỏi giá bao nhiêu, Ninh Kiều đã lấy ví tiền ra, nhanh nhẹn đưa đến trước mặt người bán hàng.

Người bán hàng nhìn qua doanh trưởng Giang, rồi nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, lấy từ ví cô năm xu.

Ra khỏi tiệm ăn vặt, Ninh Kiều còn chờ ba đứa nhỏ dẫn cô đi tiêu tiền ở nơi khác.

Tuy nhiên, các em trai em gái hài lòng thưởng thức kem và nước ngọt, chẳng có ý định gì khác.

Ninh Tảo cúi xuống nhìn ví của mình.

Vẫn còn đầy ắp.

———————————

Trước Tết, Hạ Vĩnh Ngôn đã chờ rất lâu, cuối cùng cũng được đến nhà họ Giang ăn cơm.

Anh ta mang theo một hộp bánh, vào nhà đưa cho Ninh Kiều, cung kính gọi: “Chị dâu nhỏ!”

Ninh Kiều:?

Cô nhận hộp bánh bằng hai tay, quay người im lặng cầu cứu Giang Nguyên.

Sắc mặt Giang Nguyên trầm xuống: “Đây là chị dâu nhỏ của bọn em, không phải chị dâu nhỏ của anh.”

Giang Hành liếc nhìn Hạ Vĩnh Ngôn: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi, trong lòng không tự biết sao?”

Hạ Vĩnh Ngôn cười phá lên, nhìn vào bếp: “Em ba nấu món ngon gì thế?”

Ninh Kiều vội vàng đặt bánh xuống chạy vào: “Tôi đang hầm xương sườn.”

“Vợ cậu còn biết nấu ăn sao?” Hạ Vĩnh Ngôn ngạc nhiên.

Giang Hành cũng vừa về đến nhà, còn ngạc nhiên hơn: “Không biết.”

Ninh Kiều nghỉ việc ở nhà, phần lớn thời gian ở cùng các em, nhưng ngoài việc trông chừng bọn họ học bài, khi lũ trẻ ra ngoài chơi với bạn, cô cũng có cuộc sống riêng của mình.

Các thím trong khu người nhà nghĩ rằng trường tiểu học quân khu nghỉ hè, nên giáo viên như Ninh Kiều cũng bắt đầu nghỉ, ai cũng không hỏi, cô cũng không nói. Dù sao, đến khi học kỳ sau bắt đầu, mọi người sẽ biết cô đã nghỉ việc.

Ở cùng các thím trong khu người nhà, đôi khi cô nghe được những câu chuyện mới mẻ về gia đình, nghe nhiều rồi, cũng mang lại cho Ninh Kiều một số gợi ý.

Lúc này, cô đang chăm chú nấu ăn trong bếp, Giang Kỳ không thể giúp được, đứng bên cạnh lo lắng quay tròn, nhìn thấy anh cả đi vào, liền đi giải thích: “Là chị dâu nhỏ tự muốn xuống bếp.”

Giang Hành nhẹ nhàng nói: “Em ra tiếp khách đi.”

Sau khi Giang Kỳ ra ngoài, Giang Hành tiến đến bên cạnh Ninh Kiều.

Đôi tay trắng mịn, thon thả của cô cầm muôi lớn, khuấy trong nồi, làm theo cách của mẹ, múc một thìa muối nhỏ, rắc vào nồi canh xương sườn.

“Sao tự nhiên em lại muốn nấu ăn?” Giang Hành hỏi.

“Các thím trong khu người nhà bảo, phải cho anh một chút thể diện.” Ninh Kiều vẫn chăm chú khuấy nồi xương sườn.

“Thể diện?”

Ninh Kiều lấy muôi ra khỏi nồi, đậy nắp lại, kể cho anh nghe những gì cô đã nghe được trong khu người nhà.

Nguyên nhân là cô đã nhắc qua việc đồng đội của Giang Hành sẽ đến nhà chơi.

Các thím trong khu người nhà nghe vậy, liền lập tức bày kế. Đàn ông coi trọng thể diện nhất, thích vợ mình lên được phòng khách, xuống được phòng bếp. Doanh trưởng Giang mời anh em đến nhà chơi, chắc chắn hy vọng vợ mình có thể lo liệu mọi thứ chu đáo, còn anh thì chẳng phải làm gì, chỉ mở chai rượu, sai bảo vợ và các em, yên tâm hưởng thụ như ông lớn.

Thời gian này, Ninh Kiều được Giang Hành chăm sóc rất chu đáo, cô cảm thấy rất ấm áp.

Cô quyết định nghe theo lời khuyên của các thím, cho anh chút thể diện.

Hiển nhiên, lúc này ở phòng khách, Hạ Vĩnh Ngôn đang vểnh tai nghe trộm cuộc trò chuyện trong bếp, anh ta bị sốc nặng.

Cho thể diện?

Cưới được cô vợ xinh đẹp, dịu dàng và hiểu chuyện thế này, ai mà không ghen tỵ cho được!

“Anh có thể làm ông lớn.” Ninh Kiều ngẩng đầu, giơ một ngón tay, nghiêm túc nói với Giang Hành, “Nhưng chỉ hôm nay thôi.”
 
Back
Top Bottom