Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 80: Chương 80



Tần Chiêu Chiêu chọn hai chiếc q**n l*t màu xám cho Lục Trầm, còn mình thì lấy ba chiếc màu hồng. Nhìn thấy tất cotton, cô tiện thể mua thêm hai đôi cho bản thân và hai đôi cho Lục Trầm.

Mấy thứ này tổng cộng hết tám đồng.

Trương Mỹ Phượng cũng mua hai đôi tất cho Tiểu Bảo, chọn cho chồng hai chiếc q**n l*t cotton và hai đôi tất.

Tần Chiêu Chiêu nhìn chị, thắc mắc:

“Sao chị không mua cho mình mấy đôi?”

“Hôm nay tiêu nhiều quá rồi, không thể mua thêm. Với lại ở nhà chị vẫn còn, chưa cần thiết.”

Tần Chiêu Chiêu biết Trương Mỹ Phượng tiếc tiền, không nỡ mua cho mình, nên cô cũng không khuyên thêm. Dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta.

Cô cất gọn q**n l*t và tất vào túi, rồi giúp Trương Mỹ Phượng xách đồ rời khỏi cửa hàng mậu dịch.

Bên ngoài, chiếc xe Jeep vẫn đậu ngay đó.

Lục Trầm ngồi trong xe trông Tiểu Bảo. Thấy hai người đi ra, anh liền xuống xe, nhanh chóng bước tới giúp xách đồ.

Anh nhìn đống túi lớn túi nhỏ rồi cười hỏi:

“Chị dâu, chuyến này chị cũng mua kha khá đồ đấy nhỉ?”

Trương Mỹ Phượng cười đáp:

“Ra ngoài một chuyến không dễ dàng, nhân tiện có cậu lái xe, tiện thể mang về được nên chị mua thêm chút đồ.”

Lục Trầm mở cửa xe, xếp đồ của chị lên ghế, rồi quay lại nói:

“Cốp xe đầy rồi, không còn chỗ nữa đâu.”

“Xem ra hôm nay ai cũng mua được không ít.”

Lục Trầm nhìn sang Tần Chiêu Chiêu, thấy cô cũng tay xách nách mang liền hỏi:

“Hôm nay em mua những gì thế?”

Tần Chiêu Chiêu cười nhẹ:

“Tám cân sườn.”

Trương Mỹ Phượng nghe vậy thì sửng sốt:

“Sao em không mua thịt? Sườn toàn xương, chẳng có được bao nhiêu thịt. Hơn nữa, không có mỡ thì nấu cũng chẳng có mùi thơm.”

Tần Chiêu Chiêu biết người thời này thích ăn thịt mỡ, nhưng cô không muốn giải thích nhiều. Chỉ đơn giản nói:

“Rẻ mà, tám cân chỉ có bốn đồng.”

Trương Mỹ Phượng gật gù:

“Giá cũng hợp lý đấy. Mà em định nấu sườn kiểu gì? Luộc à?”

Nhắc đến sườn, Tần Chiêu Chiêu hào hứng hơn hẳn:

“Sườn có thể chế biến được nhiều món lắm. Kho, chiên, hầm đều ngon cả. Kết hợp với các loại rau khác nhau còn có thể tạo ra hương vị đặc biệt nữa.”

Trương Mỹ Phượng ngạc nhiên:

“Sao em biết nhiều thế? Trước đây ở nhà em cũng hay ăn mấy món đó à?”

Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu:

“Vâng, em là con gái một, ba mẹ đều là công chức, mỗi tháng ít nhất cũng ăn năm, sáu lần.”

Trương Mỹ Phượng nghe vậy thì bật cười:

“Chả trách! Nhà em điều kiện tốt mà. Không như chị, nhà chị ở vùng nông thôn hẻo lánh, hồi bé cả năm mới được ăn một bữa thịt. Mà có mua thì cũng toàn là thịt mỡ, hiếm lắm mới được ăn chút thịt nạc. Bây giờ chị vẫn thấy thịt mỡ là ngon nhất.”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười.

Đúng là mỗi thời đại lại nuôi dưỡng một thế hệ khác nhau.

Chiếc xe Jeep lăn bánh, tiếp tục chạy trên đường.

Cô vừa trò chuyện với Trương Mỹ Phượng, vừa vô tình liếc nhìn qua cửa kính, thấy một tấm biển lớn ghi: Cục Quản lý Y tế Thành phố Đông Lăng.

Tần Chiêu Chiêu bất giác siết chặt túi đồ trong tay.

Cô biết rằng vào những năm 80, có thể thi lấy chứng chỉ hành nghề y.

Chỉ cần có chứng chỉ này, cô có thể tự mở một phòng khám y học cổ truyền, hợp pháp chữa bệnh cho mọi người.

Khi đó, cô không cần phải dựa vào Lục Trầm, mà vẫn có thể tự nuôi sống bản thân.

Y thuật gia truyền của nhà họ Tần có thể chữa trị nhiều chứng bệnh nan y. Ông nội đã truyền dạy cho Tần Chiêu Chiêu tất cả những kỹ năng tinh túy nhất.

Ở kiếp trước, cô từng được gọi là "Thủ thần tốc" – nghĩa là chỉ cần tay chạm đến đâu, bệnh khỏi đến đó, nhanh chóng và chính xác vô cùng.

Trong thời đại mà y học còn chưa phát triển, cô sẵn sàng giúp đỡ những người không có điều kiện khám chữa bệnh, bỏ ra ít tiền mà vẫn có thể khỏi bệnh.

Trên đường đi, cô đột nhiên lên tiếng: "Dừng xe ở đây."

Lục Trầm hơi ngạc nhiên: "Sao vậy?"

"Em muốn vào cục y tế hỏi vài chuyện."

Nghe vậy, Lục Trầm liền tấp xe vào lề.

Thời buổi này, đường sá vắng vẻ, cũng chẳng có đèn tín hiệu giao thông, nên việc dừng xe giữa đường không ai ý kiến gì.

"Anh đợi em một lát, em vào rồi sẽ ra ngay."

Lục Trầm không hiểu cô đến cục y tế làm gì, bèn mở cửa xe bước xuống: "Anh đi cùng em."

"Không cần đâu, anh cứ chờ trong xe. Em ra ngay thôi."

Dứt lời, Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng chạy vào trong.

Lục Trầm có chút tò mò, muốn đi theo, nhưng thấy cô đã nói vậy thì đành thôi. Anh quay lại xe, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cửa cục y tế, tò mò chờ đợi.

Tần Chiêu Chiêu vào trong, tìm một nhân viên y tế để hỏi về việc thi lấy chứng chỉ hành nghề.

Người nhân viên nói rằng kỳ thi năm nay đã kết thúc.

Kỳ thi thường được tổ chức vào tháng Hai, đến tháng Năm sẽ nhận được chứng chỉ. Trước đó một đến hai tháng, thí sinh phải đến cục y tế để lấy đơn đăng ký, điền thông tin cá nhân rồi nộp tại trung tâm y tế địa phương. Khi kỳ thi diễn ra, sẽ có thông báo cụ thể về thời gian và địa điểm.

Nếu thi đậu, đến tháng Năm sẽ nhận được chứng chỉ hành nghề.

Hiện tại mới là tháng Mười, nghĩa là cô phải chờ đến tháng Hai năm sau mới có thể thi, tức là còn năm tháng nữa.

Sau khi cảm ơn nhân viên, Tần Chiêu Chiêu rời khỏi cục y tế, quay trở lại xe.

Vừa ngồi vào trong, Lục Trầm đã quay sang hỏi: "Xong việc rồi à?"

"Xong rồi, đi thôi."

Lục Trầm khởi động xe, nhưng trong lòng vẫn đầy thắc mắc, không kiềm chế được mà hỏi tiếp:

"Chiêu Chiêu, em vào cục y tế hỏi gì vậy?"

"Em hỏi về kỳ thi lấy chứng chỉ hành nghề y."

"Chứng chỉ hành nghề y?"

"Đúng vậy. Em định thi lấy chứng chỉ, sau đó mở một phòng khám nhỏ. Vừa chữa bệnh cứu người, vừa kiếm chút tiền mưu sinh."

Lục Trầm nghe vậy, không biết nên nói gì.

Ngồi ở ghế sau, Trương Mỹ Phượng bật cười: "Tiểu Tần, thật tốt quá. Chỉ với khả năng của em, chắc chắn em sẽ thi đỗ."

"Nhưng kỳ thi đã qua rồi, em phải đợi đến tháng Hai năm sau."

"Không sao, năm tháng trôi qua nhanh lắm."

Lục Trầm im lặng nghe cuộc trò chuyện, cuối cùng cũng hiểu ra rằng Tần Chiêu Chiêu thực sự nghiêm túc muốn thi chứng chỉ hành nghề y.

Anh nhíu mày, vẫn có chút hoài nghi: "Chiêu Chiêu, em chưa từng học qua trường lớp y khoa nào, làm sao thi được?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 81: Chương 81



"Em đã nói rồi, em đọc rất nhiều sách y, hơn nữa còn có hiểu biết sâu về y học cổ truyền. Trong năm tháng tới, em sẽ học thêm để chuẩn bị cho kỳ thi, chắc chắn không thành vấn đề." Cô nói bằng giọng đầy tự tin.

Lục Trầm bán tín bán nghi. Anh nhớ lại lần trước, cô đã chữa bệnh cho Tiểu Bảo và giải thích rằng mình biết cách chữa trị.

Khi đó, anh không tin. Nếu chỉ đọc vài cuốn sách mà có thể chữa bệnh, thì làm bác sĩ chẳng còn gì khó khăn nữa.

Nhưng bây giờ, cô lại đi hỏi về chuyện thi chứng chỉ hành nghề, có vẻ như đây không phải là lời nói đùa.

Anh trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Em chắc chắn làm được không?"

"Chắc chắn. Không tin thì anh cứ đợi đi, tháng Năm năm sau em nhất định sẽ lấy được chứng chỉ."

Trương Mỹ Phượng cũng đồng tình: "Lục doanh trưởng, anh phải tin Tiểu Tần. Cô ấy nhất định thi đỗ."

Thấy Lục Trầm vẫn còn nghi ngờ, cô liền kể lại một loạt chuyện khiến anh phải suy nghĩ.

"Lần trước, Tiểu Tần chẩn đoán cho Tiểu Bảo là bị cam tích. Sau đó, vị lão thần y kia cũng nói y hệt như cô ấy, thậm chí phương thuốc kê ra cũng giống hệt nhau."

"Chỉ sau hai lần uống thuốc, Tiểu Bảo đã hết sưng nướu ngay."

"Hôm qua, Tiểu Bảo bị kinh sợ, cũng là Tiểu Tần dạy tôi cách xoa huyệt để chữa khỏi."

"Chưa hết đâu! Lúc chúng tôi lên xe hôm nay, có một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi đang ăn táo thì bị mắc nghẹn trong cổ họng. Mẹ đứa bé làm đủ cách cũng không lấy ra được."

"Cuối cùng, đứa bé lả đi, chỉ còn thoi thóp."

"Tiểu Tần bế nó lên, vỗ hai cái, miếng táo liền bật ra, cứu đứa bé một mạng! Người bán vé xe còn giữ cô ấy lại để hỏi cách sơ cứu nữa đấy!"

Cô nói đến đây thì cười tươi: "Lúc đó cậu không có mặt, nên không thấy thôi. Thật sự, tôi cảm thấy rất tự hào về cô ấy."

Lục Trầm tin Trương Mỹ Phượng không nói dối. Nhưng điều anh không thể chấp nhận nổi là việc Tần Chiêu Chiêu như biến thành một người hoàn toàn khác.

Không chỉ tính cách thay đổi, ngay cả hành động, cách nói chuyện cũng chẳng còn giống trước kia.

Giờ cô còn có cả khả năng chữa bệnh cho người khác? Rốt cuộc, trên người cô còn bao nhiêu bí mật mà anh chưa biết?

Càng hiểu về cô, anh lại càng cảm thấy bị cuốn hút.

Nhìn vẻ ngờ vực trong mắt anh, Tần Chiêu Chiêu có chút đồng cảm. Chuyện này, quả thực không dễ dàng để chấp nhận ngay được.

Cô thản nhiên nói:

“Chị dâu à, chị có nói thêm thì anh ấy cũng chẳng tin đâu.”

Bất ngờ, giọng Lục Trầm đầy chắc chắn vang lên:

“Tin tưởng, anh tin em. Em nhất định sẽ làm được.”

Hai người vừa mới làm lành, anh không muốn vì chuyện này mà lại khiến cô khó chịu, cũng không muốn để cô có ấn tượng xấu về mình.

Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẻ nghi hoặc. Cô như không tin, nhưng lại cố ý tỏ ra tin tưởng:

“Anh nói thật không?”

“Đương nhiên rồi.” Lục Trầm gật đầu, giọng điềm tĩnh. “Mặc dù anh cảm thấy việc chỉ đọc vài quyển sách y học mà có thể trở thành bác sĩ thì hơi khó tin. Nhưng trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Biết đâu em chính là thiên tài? Anh ủng hộ em.”

Tần Chiêu Chiêu không nhịn được mà cong môi. Cô biết rõ sự tin tưởng này phần lớn là giả vờ, nhưng việc anh để tâm đến cảm xúc của cô cũng đủ khiến cô hài lòng.

“Thế thì tạm được.”

Ngồi phía sau, Trương Mỹ Phượng cũng mỉm cười. Nhìn hai người cuối cùng cũng trở lại bình thường, cô mới thật sự yên tâm.

Chiếc xe Jeep chạy êm trên đường. Dù thỉnh thoảng vẫn xóc nảy nhưng so với xe buýt công cộng thì đã dễ chịu hơn rất nhiều. Nếu là xe buýt, chắc cô đã bị xóc đến mức phổi cũng muốn rơi ra ngoài.

Không khí trong xe dần trở nên nhẹ nhàng. Trương Mỹ Phượng cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.

Chủ đề xoay quanh người phụ nữ mà họ gặp trên xe buýt lúc đến đây.

Trương Mỹ Phượng vẫn cảm thấy khó chịu.

“Chị chưa từng đi nhiều nơi, nhưng cũng chưa bao giờ gặp ai vô lý như thế. Ngay cả Lý Kiều Kiều trong khu gia đình cũng còn có lý lẽ hơn cô ta.”

Tần Chiêu Chiêu chỉ mỉm cười, không quá để tâm. Kiểu người như thế, kiếp trước cô đã thấy quá nhiều.

Mặc dù cô chưa trực tiếp trải qua, nhưng trên mạng xã hội, những chuyện tương tự không hề hiếm.

Ví dụ như có người già bị ngã, được người tốt bụng giúp đỡ, nhưng sau đó lại quay ra đổ tội cho người ta. Đến mức có vị thẩm phán nổi tiếng từng nói một câu gây tranh cãi: "Không phải anh đẩy ngã, tại sao lại đỡ dậy?" khiến người giúp đỡ phải bồi thường một số tiền lớn.

Câu nói ấy đã làm nhiều người mất niềm tin, khiến họ sợ hãi không dám làm việc tốt nữa.

Những chuyện như vậy không hề hiếm gặp, vì thế cô mới có thể bình thản, chẳng hề bất ngờ.

Trương Mỹ Phượng quay sang nhìn cô:

“Tiểu Tần, em không tức giận sao?”

“Giận với loại người như vậy thật không cần thiết.” Tần Chiêu Chiêu cười nhạt. “Bây giờ nhìn thì thấy cô ta sống yên ổn, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày cô ta gặp quả báo thôi. Chỉ là vấn đề thời gian.”

Lục Trầm nghe vậy, lặng lẽ liếc nhìn cô.

Nếu là trước đây, chẳng phải cô đã sớm mắng chửi cả mười tám đời tổ tông của người phụ nữ kia rồi sao?

Vậy mà bây giờ, cô lại có thể bình tĩnh nói ra những lời tràn đầy lý lẽ như vậy.

Trước đây, anh luôn hối hận vì đã quá xúc động mà cưới cô. Ngày nào anh cũng chỉ nghĩ làm sao để thoát khỏi cô, làm sao để ly hôn.

Thậm chí, anh suýt chút nữa đã làm thật.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 82: Chương 82



Nhưng bây giờ, anh lại may mắn vì mình không làm như vậy.

Nếu không, làm sao anh có thể nhìn thấy một Tần Chiêu Chiêu xuất sắc đến vậy?

Lần trước, trong lúc truy bắt tội phạm trên núi, anh suýt nữa đã mất mạng. Khoảnh khắc tỉnh lại sau cơn hôn mê, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu anh không phải cha mẹ, mà lại là người phụ nữ này—Tần Chiêu Chiêu.

Nếu anh chết đi, liệu cô có đau lòng không?

Nếu anh chết đi, anh sẽ không bao giờ còn được gặp lại cô nữa.

Cuối cùng, Lục Trầm đã nhận ra tình cảm của mình. Không biết từ lúc nào, anh đã yêu cô. Một tình cảm sâu sắc, chân thành, không chút do dự. Anh cũng quyết tâm sẽ sống thật tốt cùng cô, không để cô chịu bất cứ thiệt thòi nào.

Vừa trò chuyện vừa cười, chẳng mấy chốc họ đã vào đến trong núi.

Lục Trầm lái xe về khu gia đình, dừng lại trước cửa nhà Trương Mỹ Phượng. Sau khi giúp cô ấy mang hết đồ vào trong nhà, anh mới quay xe trở về.

Đến trước cửa nhà mình, anh cùng Tần Chiêu Chiêu mở cốp xe, lấy đồ mang vào trong.

Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Tần Chiêu Chiêu múc một chậu nước lạnh, cúi xuống rửa mặt. Nước mát lạnh giúp cô xua tan đi mệt mỏi sau một chặng đường dài. Sau đó, cô lấy khăn của mình lau mặt rồi treo lên giá khăn như thường lệ.

Lúc này, Lục Trầm cũng mồ hôi nhễ nhại. Anh bước đến chậu nước của cô, cúi xuống rửa mặt. Nhưng điều khiến Tần Chiêu Chiêu sững sờ chính là anh lại cầm lấy chiếc khăn của cô, thản nhiên lau mặt như thể đây là chuyện rất đỗi bình thường.

Trước đây, Lục Trầm chưa bao giờ tùy tiện bước vào phòng cô, càng không bao giờ dùng chung đồ cá nhân với cô.

Tần Chiêu Chiêu không có thói quen dùng chung khăn mặt với người khác. Mặc dù cô đã quyết định tạm thời không đề cập đến chuyện ly hôn, thử sống chung một thời gian, nhưng điều đó không có nghĩa là cô chấp nhận để anh xóa nhòa ranh giới giữa hai người quá nhanh.

Cô lập tức lên tiếng ngăn cản: "Anh không thể..."

Nhưng chưa kịp nói hết câu, anh đã lau xong mặt bằng chiếc khăn của cô rồi.

Lục Trầm nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc: "Anh không thể làm gì?"

Tần Chiêu Chiêu tiến lên, giật lại chiếc khăn từ tay anh, trừng mắt: "Sao anh lại dùng khăn của em?"

Lục Trầm bật cười, ánh mắt đầy ý cười. Từ lúc nhìn cô rửa mặt, anh đã quyết định phải tiến thêm một bước, không thể cứ mãi giữ khoảng cách như trước. Anh cần có hành động thực tế.

Vậy nên, anh cố tình dùng chung chậu nước, cố tình cầm lấy khăn của cô.

Anh biết chắc rằng cô sẽ phản ứng. Và quả nhiên, cô lập tức phản đối.

"Chúng ta là vợ chồng mà, dùng khăn của em một chút thì có sao đâu?" Anh cười nhẹ, giọng điệu đầy trêu chọc.

Tần Chiêu Chiêu cau mày, lườm anh: "Không có gì là bình thường cả! Chúng ta đâu phải vợ chồng thật sự."

Lục Trầm khẽ nhếch môi, nở một nụ cười ranh mãnh. Anh muốn ôm cô vào lòng nhưng lại lo rằng tiến độ quá nhanh sẽ khiến cô phản cảm.

Vậy nên, anh chỉ nhẹ nhàng dựa sát vào cô, giọng nói trầm thấp: "Anh đã cưới em một cách đàng hoàng, giấy tờ đầy đủ, chỉ thiếu mỗi bằng lái thôi. Sao lại không phải là vợ chồng thật?"

Lời nói táo bạo của anh khiến mặt Tần Chiêu Chiêu đỏ bừng như lửa đốt.

Cô trừng mắt nhìn anh, giọng có chút gấp gáp: "Lục Trầm, anh nói cái gì vậy?"

Nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô, trái tim anh không khỏi rung động. Cô gái này... thật đáng yêu.

Không chần chừ nữa, anh lấy hết dũng khí bước lên, vòng tay ôm chặt lấy cô.

Khoảnh khắc cơ thể hai người sát lại, anh có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim cô đang đập rộn ràng.

Anh ghé sát vào tai cô, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy mê hoặc: "Tối nay, anh sẽ chuyển hết đồ của anh về đây."

Tần Chiêu Chiêu giật mình, tim đập loạn nhịp.

Cô ngước lên nhìn anh, lắp bắp hỏi: "Anh nói vậy là có ý gì? Anh muốn sống chung với em sao?"

Lục Trầm không trả lời ngay. Anh siết chặt vòng tay, cúi xuống nhìn sâu vào đôi mắt cô, giọng nói trầm ấm: "Chẳng phải em vừa nói yêu cầu đó sao?"

Tần Chiêu Chiêu chưa từng trải qua tình huống nào vừa ngọt ngào vừa mập mờ như thế này.

Trong một khoảnh khắc, đầu óc cô như trống rỗng, hoàn toàn không biết phải làm gì. Cô không dám đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh, cũng không biết nên từ chối hay đồng ý.

Nhưng điều khiến cô bối rối nhất chính là—cô không hề ghét sự thân mật này.

Ngược lại, một cảm giác rung động mãnh liệt đang lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô không khỏi run rẩy trước sự tiếp cận của anh.

Tại sao vậy chứ?

Có lẽ vì cô đã cô đơn quá lâu rồi sao?

Lục Trầm nhìn thấy sự bối rối trong mắt cô, càng cảm thấy mềm lòng.

Anh thực sự muốn ôm cô mãi như thế này. Muốn thực hiện điều mà anh đã ấp ủ bấy lâu.

Bỗng nhiên, Tần Chiêu Chiêu cảm nhận được một thứ gì đó đang chạm vào người mình.

Cô lập tức sững sờ.

Giây tiếp theo, cô bừng tỉnh khỏi cơn mê, đôi mắt mở lớn đầy kinh ngạc.

Cô vội vã giãy giụa, muốn đẩy anh ra. Nhưng cánh tay của Lục Trầm quá vững chắc, như một bức tường thành kiên cố, hoàn toàn không hề lay chuyển.

Toàn thân cô nóng rực, sự thân mật này đã vượt quá giới hạn.

Cô cố sức vùng vẫy, mặt đỏ bừng, giọng nói lắp bắp: "Anh… anh đang chạm vào em đấy!"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 83: Chương 83



Lục Trầm giả vờ không hiểu, tiếp tục trêu chọc:

“Em nói gì thế? Anh đâu có chạm vào em?”

Tần Chiêu Chiêu lúc này mới hoàn toàn phản ứng lại. Dù cô đã quyết định thử ở bên anh, nhưng điều đó không có nghĩa là hai người sẽ ngủ cùng nhau ngay lập tức.

“Anh… anh có phải cố ý không? Buông em ra ngay! Nếu không, em sẽ không thèm để ý đến anh nữa đâu.”

Cô giả vờ giận dỗi, phồng má tỏ vẻ tức giận.

Diễn xuất của cô thật sự không chuyên nghiệp chút nào, Lục Trầm nhìn qua là biết ngay cô đang lấy sự tức giận để che giấu sự lúng túng.

Anh không thực sự có ý định làm gì cô vào lúc này. Nếu muốn, anh đã sớm đè cô xuống rồi. Khoảnh khắc đầu tiên của cả hai phải thật đẹp đẽ, anh không muốn vội vàng, cũng không muốn làm cô sợ.

Anh còn phải trở về doanh trại, những tên bị bắt từ Thiên Đường Trại vẫn đang chờ anh thẩm vấn.

“Thôi không trêu em nữa. Hôm nay chắc em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé. Anh về doanh trại trước đây.”

Nói xong, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của cô.

Rồi anh buông cô ra.

Tần Chiêu Chiêu sững người. Cô hoàn toàn không ngờ bị anh "tấn công" bất ngờ như vậy. Đó chính là nụ hôn đầu của cô.

Còn chưa kịp mở miệng mắng anh, Lục Trầm đã nhanh chóng rời khỏi phòng.

Tần Chiêu Chiêu chạm nhẹ lên môi mình, vẫn còn cảm nhận được hơi lạnh từ đôi môi anh. Cảm giác đó thật sự rất kỳ lạ, vừa mới mẻ, vừa khiến tim cô đập loạn nhịp.

Cô ngồi trên giường, gỡ chiếc túi xách khỏi người, lấy ra những thứ đã mua hôm nay.

Có q**n l*t, vớ…

Cô gấp gọn vớ, rồi cầm q**n l*t ra giếng, dùng xà bông giặt sạch, sau đó phơi lên dây.

Ánh nắng vẫn còn gay gắt, chắc chắn trước khi Lục Trầm trở về, q**n l*t sẽ khô.

Làm xong mọi việc, cô đi vào bếp, lấy miếng sườn heo mới mua về, rửa sạch rồi chặt thành từng miếng nhỏ, đặt vào nồi luộc.

Cô cho thêm hoa hồi, tiêu và một chút giấm gạo vào nồi. Đợi nước sôi, chất bẩn và máu trong sườn tiết ra hết, phần thịt bám trên xương cũng chín, cô mới vớt sườn ra, để vào chậu.

Cô cầm một miếng sườn lên, không nêm nếm gì thêm mà cắn thử. Vị ngọt của thịt tự nhiên, kết hợp với hương thơm từ hoa hồi và tiêu, khiến từng miếng nhai đều vô cùng ngon miệng.

Sau khi ăn xong, cô mang cả chậu sườn ra bể nước rửa sạch.

Tám cân sườn đầy một chậu men sứ.

Cô giữ lại một tô lớn, khoảng ba cân để nấu ăn trong hai ngày tới, phần còn lại để lên rá cho ráo nước.

Sau đó, cô lấy nửa bát muối đá xanh – còn gọi là muối Thanh Hải – đổ vào chậu.

Thời này chưa có muối tinh iốt, mọi người đều dùng muối đá xanh, loại hạt to và thô. Nhưng thực tế, muối đá xanh cũng là một loại dược liệu rất tốt, còn lành mạnh hơn muối tinh sau này.

Nếu trộn muối đá xanh với rễ củ ấu theo tỉ lệ 1:1, giã nhuyễn thành bột, có thể dùng thay kem đánh răng. Loại bột này còn có tác dụng trị chảy máu chân răng và giúp răng chắc khỏe hơn.

Tần Chiêu Chiêu dùng chày giã nát muối đá xanh, rồi rắc đều lên sườn, đảm bảo từng miếng sườn đều thấm muối, có thể bảo quản được cả tuần.

Hai cân sườn còn lại, cô định tối nay sẽ làm món sườn xào chua ngọt và một ít để nấu canh.

Chuẩn bị xong xuôi, cô rửa sạch tay bằng xà bông, rồi đi kiểm tra đám bọ cạp và rết đang phơi ngoài sân.

Chúng đã khô được khoảng tám mươi phần trăm.

Màu sắc sau khi phơi rất đẹp, chỉ cần để thêm một ngày nữa là hoàn thiện. Khi nào có thời gian, cô sẽ đi bắt thêm về.

Cô cẩn thận mang sàng phơi vào đặt dưới mái hiên, tránh bị ẩm sương.

Sau đó, cô quay trở lại phòng, lấy quần áo sạch thay ra rồi vào phòng tắm lau người, tận hưởng cảm giác mát mẻ, sạch sẽ.

Bộ đồ vừa thay ra, cô giặt sạch, đem phơi ngoài sân.

Xong xuôi mọi việc, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên bàn – bây giờ mới 4 giờ 30.

Còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ nấu cơm, cô có thể tranh thủ nghỉ ngơi.

Nằm xuống chiếc giường sạch sẽ, thoải mái, cô nhắm mắt định thư giãn một lúc.

Nhưng dù có cố gắng thế nào, tâm trí cô vẫn không tài nào bình tĩnh được.

Chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh cuộc trò chuyện ám muội cùng nụ hôn của Lục Trầm lại hiện lên trong đầu.

Mặt Tần Chiêu Chiêu bỗng chốc nóng bừng. Cảm giác này trước giờ cô chưa từng trải qua, nhưng lạ lùng thay, cô lại không hề ghét bỏ nó. Thậm chí, cô còn cảm thấy một chút thích thú.

Cô nằm trên giường, tâm trí rối bời vì những suy nghĩ hỗn loạn.

Đột nhiên, giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài sân.

“Tiểu Tần.”

Tần Chiêu Chiêu giật mình, vội ngồi dậy, bước xuống giường.

Cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Trương Mỹ Phượng đang cầm theo một vật gì đó màu trắng, vừa đi vào sân vừa gọi cô.

Cô vội đi ra, mỉm cười hỏi: “Chị dâu, có chuyện gì vậy?”

Trương Mỹ Phượng cũng cười, giơ vật trong tay lên: “Người nhà gửi thư cho em này.”

Tần Chiêu Chiêu hơi sững sờ. Đây là lần đầu tiên cô nhận được một lá thư viết tay.

Kiếp trước, cô sinh ra vào thời đại mà thư từ gần như đã bị thay thế hoàn toàn bởi điện thoại và tin nhắn. Một lá thư viết tay, đối với cô mà nói, lại trở thành một thứ vô cùng mới mẻ.

Cô cầm lấy lá thư từ tay Trương Mỹ Phượng, nhìn thoáng qua dòng chữ trên phong bì. Người nhận là Tần Chiêu Chiêu, còn người gửi là Tần Vệ Quốc—cha ruột của nguyên chủ.

Cô hơi ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Chị lấy thư này ở đâu vậy?”

“Vừa nãy người đưa thư mang đến. Nhà chị cũng có một lá. Thấy thư của em nên tiện thể mang qua luôn.”

Trương Mỹ Phượng mỉm cười, sau đó vẫy tay: “Thôi, em vào xem thư đi, chị về đây.”

Tần Chiêu Chiêu vội cảm ơn: “Cảm ơn chị dâu.”
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 84: Chương 84



Trương Mỹ Phượng làm bộ giận dỗi, lườm cô một cái: “Nhìn em kìa, chuyện nhỏ thế này mà còn khách sáo với chị. Lần sau không được như vậy nữa, nghe chưa?”

Cô bật cười, gật đầu: “Vâng, em sẽ không khách sáo nữa.”

“Thế mới đúng chứ.” Trương Mỹ Phượng hài lòng gật đầu rồi quay người rời đi.

Tần Chiêu Chiêu trở về phòng, cẩn thận mở phong bì, lấy lá thư bên trong ra.

Nội dung lá thư chủ yếu là lời hỏi thăm về cuộc sống của cô sau khi theo Lục Trầm nhập ngũ. Trong thư, cha cô nhắc lại những chuyện trước đây khi cô còn ở nhà chồng, vì quá bướng bỉnh mà gây ra bao chuyện rắc rối, khiến cha mẹ vô cùng lo lắng. Họ sợ cô sẽ không biết cách cư xử mà bị đuổi ra khỏi nhà.

Ông dặn dò cô phải biết trân trọng cơ hội này, phải thay đổi tính cách, sống hòa thuận với Lục Trầm. Ông còn nói rằng Lục Trầm là một người đàn ông tốt, khó tìm, cô nhất định không được làm chuyện khiến người ta thất vọng.

Ở đoạn cuối thư, cha cô còn nhắc đến mẹ, bảo rằng bà vì lo lắng cho cô mà sinh bệnh.

Những lời nhắn nhủ cuối cùng lại là lời cảnh cáo. Nếu cô vẫn không biết sửa đổi, bị nhà chồng đuổi đi một lần nữa, thì cha mẹ sẽ không nhận cô về nữa.

Mặc dù giọng điệu lá thư có phần nghiêm khắc, nhưng Tần Chiêu Chiêu vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng và thất vọng của cha mẹ đối với cô. Dường như họ đã hoàn toàn mất hy vọng, chỉ có thể bất lực mà cảnh báo cô lần cuối.

Họ cũng hy vọng cô có thể viết thư về nhà, kể cho họ nghe về cuộc sống hiện tại.

Đọc xong, lòng Tần Chiêu Chiêu tràn ngập cảm xúc phức tạp.

Người con gái thật sự đã chết rồi. Nếu cha mẹ của nguyên chủ biết được sự thật này, họ chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng.

Cô bất giác nhớ đến cha mẹ, ông bà nội của mình ở kiếp trước.

Cô cũng là con một, là bảo bối được cả gia đình nâng niu.

Ông nội đã truyền dạy hết y thuật gia truyền cho cô, hy vọng cô sẽ kế thừa và phát huy.

Cô chính là niềm tự hào của cả nhà.

Vậy mà, cô lại ra đi theo cách bi thương nhất.

Nghĩ đến cảnh cha mẹ mình đau khổ khi mất đi đứa con duy nhất, lòng cô chợt nhói lên từng cơn.

Nhưng dù có đau lòng đến đâu, cô cũng không thể thay đổi sự thật.

Bây giờ, cô là Tần Chiêu Chiêu. Cha mẹ của nguyên chủ, từ nay về sau, cũng chính là cha mẹ của cô.

Cô đã chiếm lấy thân xác của Tần Chiêu Chiêu, vậy nên cô cũng phải có trách nhiệm với cha mẹ của cô ấy.

Nghĩ vậy, cô tìm giấy bút, cẩn thận viết một bức thư hồi âm.

Trong thư, cô viết những lời chân thành, trấn an họ rằng cô đang sống rất tốt, bảo họ đừng lo lắng. Cô cũng hứa rằng sẽ thay đổi, sẽ sống thật tốt cùng Lục Trầm. Cuối thư, cô mong cha mẹ hãy giữ gìn sức khỏe, sống vui vẻ và yên tâm về cô.

Viết xong, cô gấp lá thư lại, đặt vào ngăn kéo. Đợi khi Lục Trầm trở về, cô sẽ hỏi anh lấy một chiếc phong bì rồi nhờ anh gửi giúp.

Làm xong tất cả, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời bên ngoài đã dần tối. Nhìn đồng hồ, đã là năm giờ rưỡi.

Cô đứng dậy, bước ra sân.

Tiện tay sờ vào chiếc q**n l*t đã giặt lúc trưa, thấy chúng đã khô hoàn toàn.

Bộ quần áo thay ra sau khi tắm vẫn còn ướt, nước vẫn đang nhỏ giọt. Cô quyết định để chúng ngoài sân qua đêm, đợi sáng mai thu vào.

Quay trở lại phòng, Tần Chiêu Chiêu tiện tay đặt chiếc q**n l*t đã giặt sạch vào tủ quần áo, sau đó nhanh chóng đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Cô lấy một bát gạo, vo sạch rồi đổ nước vào nồi, canh lượng nước vừa đủ. Đậy nắp nồi lại, cô nhóm lửa, cho củi vào để giữ lửa lâu hơn, tránh phải thường xuyên châm thêm rơm, giúp tiết kiệm thời gian khi xào nấu.

Sau đó, cô đặt một chiếc chảo lên bếp, bắt đầu làm món sườn xào chua ngọt.

Khi chảo nóng, cô đổ dầu hạt cải vào, đợi dầu sôi thì cho một ít đường phèn vào đun chảy. Đường dần tan ra, chuyển màu cánh gián đẹp mắt, cô liền cho sườn vào đảo đều, để lớp nước đường bao phủ và tạo màu cho từng miếng thịt. Tiếp theo, cô thêm một chút xì dầu và giấm gạo, đảo kỹ để sườn thấm đều gia vị.

Khi miếng sườn đã chuyển sang màu đỏ nâu óng ánh, cô đổ nước ngập thịt, rắc thêm ít muối rồi đậy nắp lại. Chờ nồi sườn sôi lăn tăn, cô giảm nhỏ lửa, để liu riu trong khoảng nửa tiếng để thịt chín mềm, thấm đẫm hương vị.

Lúc này, nồi cơm cũng đã chín.

Cô nhanh tay gạt hết than củi dưới đáy bếp ra, đặt cạnh bể nước ngoài sân rồi dùng nước dập lửa.

Loại than củi này thực ra còn là một vị thuốc trong Đông y, thuộc tâm, can, vị kinh, có tác dụng điều hòa khí huyết, giảm đau, tan ứ. Nó thường được dùng để chữa các chứng đau ngực, đau bụng, chấn thương, sưng đau hay đau do phong thấp.

Chờ than khô, cô sẽ thu lại để dành dùng sau.

Sườn trong nồi đun được hơn mười phút, cô lại thêm nước vào một lần nữa, tiếp tục đun đến khi thịt mềm nhừ, sắp rời khỏi xương. Khi nước trong nồi đã cạn dần, sệt lại thành một lớp sốt óng ánh bao quanh từng miếng sườn, cô nhanh tay thêm chút mì chính, đảo đều rồi tắt bếp.

Món sườn xào chua ngọt kiểu Tần cuối cùng cũng hoàn thành.

Cô múc sườn ra đĩa, tiện tay đổ nước vào chảo còn nóng để tránh cháy khô. Sau đó, cô rửa sạch chảo, đong ba bát nước đổ vào, thả vào năm miếng sườn đã chín sơ, một quả hồi, vài lát hành, gừng, chút tiêu và giấm gạo, rồi đậy nắp lại.

Tiếp đó, cô lấy củ sen, cẩn thận gọt vỏ, cắt thành từng khối vuông nhỏ khoảng hai centimet, rửa sạch tinh bột bám bên ngoài rồi thả vào nồi sườn. Để tất cả ninh cùng nhau trong khoảng hai mươi phút, giúp món canh có vị ngọt tự nhiên.

Sau khi nhóm thêm củi vào bếp, cô múc một bát sườn xào chua ngọt, cẩn thận đậy nắp rồi mang sang nhà Trương Mỹ Phượng.

Khi cô đến nơi, Trương Mỹ Phượng đã nấu cơm xong, đang tắm cho Tiểu Bảo trong nhà, chờ chồng về ăn cơm cùng.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 85: Chương 85



Mùi thơm ngào ngạt của thịt lan tỏa khắp không gian.

Tiểu Bảo ngửi thấy, hai mắt sáng rỡ, quay sang nói với mẹ:

“Thơm quá! Mẹ ơi, con cũng muốn ăn thịt.”

Lúc đi chợ, Trương Mỹ Phượng cũng thấy quầy bán sườn, nhưng vì thấy nhiều xương, ít thịt nên tiếc tiền, không nỡ mua.

“Mẹ đến chợ trễ quá, người ta bán hết thịt ngon rồi. Chờ ba con về, nhờ ba đi mua cho con nhé.”

Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

Vừa tắm xong cho Tiểu Bảo, còn chưa kịp mặc quần áo xong, Trương Mỹ Phượng đã thấy Tần Chiêu Chiêu mang một bát sườn đến.

Cô ngạc nhiên, vội nói:

“Chị nấu cơm xong rồi, cũng có món xào nữa. Em mau mang về đi.”

Tần Chiêu Chiêu đặt bát sườn vào tay chị, cười nhẹ:

“Chị chẳng bảo là không biết nấu sườn ngon sao? Em mang qua cho chị nếm thử. Ngon hơn thịt mỡ đấy. Món này có vị chua chua ngọt ngọt, Tiểu Bảo chắc chắn sẽ thích.”

Trương Mỹ Phượng biết Tần Chiêu Chiêu tính tình rộng rãi, nhưng nhìn bát sườn đầy ắp, ít nhất cũng phải hơn một cân, cô vẫn ái ngại:

“Nhiều quá, Tiểu Bảo ăn hai miếng là đủ rồi, em mang phần còn lại về đi.”

Tần Chiêu Chiêu cười lắc đầu:

“Phần còn lại chị và liên trưởng Lý cùng ăn thử nhé, xem tay nghề của em thế nào.”

“Nhưng mà nhiều quá…”

“Chị cứ cầm lấy đi, bếp em còn đang nấu.”

Nói xong, Tần Chiêu Chiêu xoay người rời đi, không để chị từ chối thêm nữa.

Trương Mỹ Phượng nhìn bát sườn đầy ắp trong tay, không biết nói gì.

Cô gắp một miếng sườn, thổi nhẹ rồi đưa đến miệng Tiểu Bảo:

“Con không muốn ăn thịt sao? Thím cho con rồi đấy. Nếm thử xem có ngon không?”

Tiểu Bảo há miệng cắn một miếng lớn.

Đôi mắt cậu bé sáng rực, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, vui vẻ nói:

“Ngon quá! Thơm lắm mẹ ơi! Thím nấu ngon hơn mẹ nữa!”

Cậu bé vừa nói vừa nhai ngấu nghiến, miệng nhỏ bóng loáng vì nước sốt.

“Mẹ, mẹ cũng thử đi! Món của thím ngon lắm!”

Trương Mỹ Phượng ban đầu không quá để ý, cô chưa từng nấu sườn, cũng ít khi ăn, nên vẫn nghĩ sườn cũng chỉ là thịt heo bình thường, chắc cũng không khác mấy.

Nhưng khi cắn thử một miếng, cả khoang miệng cô như bùng nổ vị giác.

Hương vị này trước nay cô chưa từng nếm thử. Vị chua chua, ngọt ngọt hòa quyện hoàn hảo, miếng sườn mềm thơm, béo ngậy mà không hề ngấy, nước sốt óng ánh quyện chặt vào từng thớ thịt, khiến mỗi miếng ăn đều đậm đà, ngon đến khó tin. Hóa ra, sườn cũng có thể ngon đến như vậy.

Tiểu Bảo ăn xong một miếng sườn, lại chìa tay ra, đôi mắt sáng rực đầy mong chờ:

"Mẹ, con muốn ăn thêm!"

Trương Mỹ Phượng dịu dàng gắp thêm một miếng bỏ vào bát cho con, rồi dỗ dành:

"Ăn xong miếng này rồi chờ ba về, ăn cùng ba có được không?"

"Dạ!"

Thấy con trai ngoan ngoãn nghe lời, Trương Mỹ Phượng đặt bát thịt lên bàn rồi quay sang tiếp tục dọn dẹp.

Tần Chiêu Chiêu cũng không chậm trễ, cô quay lại bếp, tiếp tục nấu món canh sườn củ sen. Sau đó, cô còn đun thêm một nồi nước sôi, rót đầy hai bình thủy. Phần nước còn lại cô để dành cho việc tắm rửa.

Cẩn thận mang bình thủy vào phòng, đặt lên bàn, cô chợt nghe thấy tiếng động ngoài sân.

Bất giác ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy Lục Trầm đang xách một túi đồ lớn bước vào.

Anh thật sự mang đồ về rồi sao?

Cô không khỏi bất ngờ, vội vàng bước ra khỏi phòng, tò mò hỏi:

"Anh mang gì vậy? Sao gói đồ lớn thế?"

Lục Trầm mỉm cười, giơ túi lên:

"Quần áo, giày dép của anh. Cả những đồ anh thường dùng nữa, anh mang hết về rồi."

Tần Chiêu Chiêu đứng sững lại.

Hóa ra cô đoán đúng. Người đàn ông này thực sự nói được làm được.

Nhìn túi đồ lớn trên tay anh, cô bất giác có chút căng thẳng. Vậy là từ nay, anh sẽ ở chung với cô thật sao? Nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này…

Thấy cô có vẻ lưỡng lự, Lục Trầm nhướng mày, cười hỏi:

"Sao vậy? Em không muốn anh dọn về à?"

Tần Chiêu Chiêu thoáng chột dạ, vội vàng lảng tránh ánh mắt anh:

"Em tưởng anh chỉ nói thế thôi chứ. Đây là nhà của anh, anh muốn chuyển về hay không là quyền của anh. Cơm chín rồi, ăn cơm trước đã."

Nói xong, cô quay người vào bếp múc cơm, không dám nhìn anh thêm nữa.

Lục Trầm không nói gì thêm, chỉ mỉm cười rồi xách túi đồ đi thẳng vào phòng của cô.

Anh muốn treo quần áo của mình chung với cô, như vậy mới thực sự là vợ chồng.

Vừa bước vào phòng, anh liền mở tủ quần áo ra.

Quần áo của cô được gấp gọn gàng, bên trong vẫn còn chỗ trống, vừa đủ để treo đồ của anh.

Anh định treo quần áo vào tủ thì ánh mắt chợt lướt qua một góc ngăn tủ.

Hai chiếc q**n l*t mới tinh đặt ngay ngắn cạnh nhau. Một chiếc dành cho nam, một chiếc màu hồng dành cho nữ.

Anh chầm chậm cầm lên chiếc q**n l*t nam, nhẹ nhàng đưa lên mũi.

Mùi thơm của xà bông vương vấn, len lỏi vào từng giác quan.

Đây là quần mới.

Trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh buổi chiều ở cửa hàng bách hóa. Khi đó, sau khi mua xong mọi thứ, Tần Chiêu Chiêu nói cô còn có chút việc riêng, không cho anh đi cùng.

Hóa ra là cô đã lén đi mua q**n l*t cho anh.

Lục Trầm khẽ cong môi.

Cô gái này… Đến cả đồ dùng cá nhân của anh mà cũng nghĩ đến.

Nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt anh.

Khoảnh khắc này, anh cảm thấy cuộc sống hôn nhân đầy ngọt ngào sắp chính thức bắt đầu.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 86: Chương 86



Bên ngoài, Tần Chiêu Chiêu mang bát cơm đến phòng khách, nhưng lại thấy phòng khách trống không, còn phòng của Lục Trầm thì tối om.

Cô thoáng ngạc nhiên.

Anh đi đâu rồi?

Giây tiếp theo, cô bỗng nhớ ra. Chắc hẳn anh đã vào phòng cô để cất đồ.

Nghĩ đến đây, cô bỗng giật mình, vội vàng chạy đến phòng mình.

Vừa bước vào, cô liền thấy Lục Trầm đang đứng trước tủ quần áo.

Ánh mắt anh dường như vừa rời khỏi ngăn tủ, nơi có hai chiếc q**n l*t mới tinh kia.

Trời ơi! Nếu để anh nhìn thấy… cô sẽ xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu!

Cô hoảng hốt hét lên:

"Anh vào phòng em làm gì vậy?"

Lục Trầm nghe tiếng cô, khẽ giật mình, vội vàng đặt lại chiếc q**n l*t về chỗ cũ.

Nhìn biểu cảm căng thẳng của cô, anh không nhịn được cười.

Rõ ràng là có tật giật mình mà.

Nhưng anh không vạch trần cô, chỉ xoay người lại, điềm nhiên đáp:

"Sao thế? Anh đang treo quần áo vào tủ mà."

Tần Chiêu Chiêu bước nhanh đến, nhìn vào trong tủ một lượt rồi quay sang nhìn anh đầy nghi ngờ:

"Anh có thấy gì không?"

Lục Trầm nhướng mày, làm bộ vô tội:

"Trong tủ chỉ có quần áo thôi, có gì đặc biệt đâu? Hay là em giấu thứ gì quý giá trong đó à?"

Vừa nói, ánh mắt anh vừa lướt qua tủ quần áo một lần nữa, như thể cố tình dò xét.

Tần Chiêu Chiêu lập tức chắn trước mặt anh, không để anh nhìn thêm.

"Đã bảo chỉ là quần áo mà, có thể giấu được gì chứ. Anh mang quần áo về phòng mình đi, tủ này hết chỗ rồi!"

Lục Trầm khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói:

"Anh thấy vẫn còn chỗ trống mà. Quần áo của anh cũng chỉ có vài bộ, treo vào vẫn vừa. Phòng anh thì em cũng biết rồi, chỉ có mỗi cái giường với cái tủ nhỏ xíu, chẳng để được gì cả. Em bảo anh cất quần áo ở đâu đây?"

Tần Chiêu Chiêu nghe anh nói mà chẳng thể tìm được lý do nào để phản bác.

Đồ đạc trong nhà đều là của anh, ngay cả cô cũng đang dùng đồ của anh, làm sao có thể ngăn anh để đồ chung?

Vả lại, phòng của anh quả thực không có chỗ treo quần áo.

"Thôi được, cứ để đây đi. Đợi lát nữa em sắp xếp giúp anh. Giờ anh ra ngoài rửa tay rồi vào ăn cơm đi."

Lục Trầm thấy cô cứ muốn đuổi mình ra khỏi phòng nhưng cũng không vạch trần, chỉ cười nhẹ: "Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã."

Nói xong, anh xoay người rời đi.

Tần Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: "May quá, anh ấy không thấy. Nếu không, chắc mình chỉ còn nước tìm lỗ mà chui xuống."

Cô vội lấy hai chiếc q**n l*t mới mua cho anh cùng ba chiếc q**n l*t màu hồng của mình giấu ở tầng dưới cùng của tủ quần áo, đóng cửa tủ lại rồi mới yên tâm đi ra ngoài.

Lục Trầm đến giếng rửa tay bằng xà phòng, sau đó quay lại phòng khách.

Vừa bước vào, mùi thơm của thịt sườn xào chua ngọt lan tỏa khắp không gian khiến dạ dày anh càng thêm réo rắt.

Từ khi về khu tập thể, anh đã ngửi thấy mùi thơm này, liền đoán ngay là Tần Chiêu Chiêu nấu.

Khi nhìn thấy mâm cơm tươm tất bày trên bàn, trong lòng Lục Trầm bỗng dâng lên cảm giác hạnh phúc khó tả.

Cuộc sống thế này, chính là điều anh đã từng ngưỡng mộ khi nhìn các đồng đội có gia đình bên cạnh. Giờ đây, anh cũng đang được tận hưởng những ngày tháng ấy.

Tần Chiêu Chiêu thấy anh cứ đứng ngẩn ra mà không động đũa, liền bước tới, ngồi xuống đối diện, nghiêng đầu nhìn anh:

"Anh không đói à? Sao cứ đứng nhìn thế?"

Lục Trầm lúc này mới giật mình, vội ngồi xuống cầm đũa lên, khẽ cười: "Ngửi mùi thôi đã thấy ngon rồi."

Nói rồi, anh gắp một miếng sườn bỏ vào bát cô: "Em vất vả rồi."

Tần Chiêu Chiêu thoáng ngẩn người, trong lòng có chút bất ngờ. Người đàn ông này cũng biết quan tâm đến người khác như vậy sao?

Không để bản thân suy nghĩ nhiều, cô cũng gắp một miếng sườn đặt vào bát anh, nhẹ giọng:

"Anh cũng vất vả rồi, ăn đi."

Lục Trầm mím môi cười, cảm thấy lòng tràn đầy niềm vui. Cô đã gắp thức ăn cho anh.

Anh đưa miếng sườn vào miệng, vị chua ngọt đậm đà hòa cùng lớp thịt mềm tan khiến đầu lưỡi như được đánh thức.

"Thịt mềm, không hề bị khô. Vị chua ngọt vừa miệng, ngon lắm."

Thấy anh thích, Tần Chiêu Chiêu cũng vui, nhưng không biểu lộ rõ như anh, chỉ thản nhiên nói:

"Anh thích thì ăn nhiều vào. Đây đều là phần của anh. Nhiệm vụ của anh là phải ăn hết tất cả."

Lục Trầm cười tươi: "Được, anh đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Tần Chiêu Chiêu không nhịn được, cũng bật cười theo rồi cúi đầu tiếp tục ăn.

Thấy cô sắp ăn hết miếng sườn trong bát, Lục Trầm liền gắp thêm một miếng có nhiều thịt hơn đặt vào bát cô:

"Miếng này nhiều thịt hơn, ăn đi."

Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên: "Em tự làm được, anh cứ ăn phần của anh đi."

Lục Trầm lắc đầu, vừa ăn vừa nói:

"Em theo anh nhập ngũ cũng gần một tháng rồi, chưa được ăn món gì ngon cả. Hình như em còn gầy đi so với lúc mới đến."

Tần Chiêu Chiêu khựng lại, không ngờ anh lại để ý đến điều này. Người đàn ông này đúng là tinh tế hơn cô nghĩ.

"Được, em sẽ nhớ lời anh nói. Nếu anh nuốt lời, em không tha cho anh đâu."

Lục Trầm bật cười: "Anh đảm bảo giữ lời!"

Cả hai cười nói vui vẻ, không khí trên bàn ăn cũng trở nên ấm áp hơn.

Tần Chiêu Chiêu ăn hết nửa bát cơm, vài miếng sườn xào chua ngọt và một chén canh nhỏ thì thấy no, liền đặt đũa xuống.

Lục Trầm ăn cơm từng miếng lớn nhưng nhai chậm rãi, không hề vội vàng, nhìn rất ngon miệng.

Thấy cô dừng lại, anh nhíu mày:

"Em không ăn nữa à?"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười giải thích:

"Em no rồi."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 87: Chương 87



Lục Trầm nhớ lại những lần trước anh mang cơm về, cô đều ăn hết sạch cả hộp, trừ khi không hợp khẩu vị.

"Em mới ăn nửa bát, sao no được? Có chỗ nào không khỏe à?"

"Em không sao, cơ thể vẫn tốt. Lúc luộc sườn em đã ăn vài miếng. Khi xào xong, em cũng nếm thử một hai miếng. Bây giờ ăn thêm nữa thì no thật rồi."

Nghe vậy, Lục Trầm mới yên tâm.

"Không sao là tốt rồi."

Tần Chiêu Chiêu múc cho anh một bát canh sườn với củ sen, đặt trước mặt:

"Ăn đồ khô nhiều, anh uống chút canh đi."

Lục Trầm nhận lấy, uống một ngụm, mùi thơm nhẹ của sườn cùng vị thanh mát của củ sen khiến anh hài lòng gật đầu:

"Nước canh rất thanh, không hề ngấy. Củ sen ở đây cũng ngon. Không ngờ em lại giỏi nấu nướng thế này."

Nói rồi, anh đặt bát xuống, nửa đùa nửa thật:

"Tết năm nay, về thăm nhà, anh nhất định phải mua nhiều quà biếu bố mẹ em, cảm ơn họ đã dạy dỗ em tốt như vậy!"

Tần Chiêu Chiêu hơi sững người, tim như lỡ mất một nhịp.

Anh nói cứ như… thật sự xem cô là vợ mình vậy.

Nhắc đến bố mẹ của "nguyên chủ," Tần Chiêu Chiêu chợt nhớ đến lá thư họ gửi đến mấy hôm trước.

"Bố mẹ em có gửi thư, em đã viết thư trả lời rồi. Nhưng mà… em không có phong bì và tem. Anh giúp em gửi nhé?"

Lục Trầm gật đầu: "Được, mai anh sẽ gửi. Bố mẹ em viết gì trong thư vậy?"

"Không có gì quan trọng cả, chỉ là thăm hỏi bình thường thôi." Cô đáp qua loa, rồi nhanh chóng đổi chủ đề. "Anh ăn xong thì nhớ tự dọn dẹp nhé, em đi sắp xếp quần áo cho anh."

"Được."

Nói xong, Tần Chiêu Chiêu rời khỏi nhà chính, nhìn túi quần áo lớn mà Lục Trầm mang về.

Bên trong toàn là quân phục, đủ loại cho cả bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Ngoài ra, quần áo thường chỉ có đúng một chiếc quần xanh đen, một chiếc áo khoác da màu xám nâu, và một chiếc áo bông dài màu xanh lính.

Không nhiều nhưng khá dày dặn.

Cô lần lượt lấy từng món ra, sắp xếp gọn gàng vào tủ quần áo. Chẳng mấy chốc, khoảng trống trong tủ đã bị lấp đầy, ép những bộ váy áo xinh đẹp của cô dạt hết sang một bên.

Khi sắp xếp đến đáy túi, cô bỗng thấy hai chiếc q**n l*t nam. Một trong số đó chính là chiếc mà cô đã từng thấy anh giấu dưới gối hôm nọ.

Nghĩ đến chuyện hôm đó, cô không nhịn được mà bật cười.

Người đàn ông này đúng là thú vị.

Cô nhẹ nhàng lấy chúng ra, xếp ngay ngắn vào một góc tủ. Đồng thời, cô cũng cất luôn hai chiếc q**n l*t mới mua sang một chỗ khác, tránh để Lục Trầm vô tình nhìn thấy rồi lại gây ra tình huống ngượng ngùng.

Sau khi sắp xếp xong, cô khẽ thở phào, đóng cửa tủ lại.

Lúc này, Lục Trầm cũng đã dọn dẹp xong, thong thả bước vào phòng.

Tần Chiêu Chiêu vẫn chưa quen với việc anh tự nhiên ra vào phòng mình như vậy. Trước đây cô luôn sống một mình, bây giờ đột nhiên có một người đàn ông ở chung, cảm giác lạ lẫm không sao xua tan được.

Nhưng Lục Trầm thì không nghĩ nhiều như vậy, anh đi thẳng đến tủ quần áo, vừa mở tủ vừa nói:

"Khi đến đây anh chưa tắm, người đầy mồ hôi. Giờ anh lấy quần áo đi tắm đây."

Tần Chiêu Chiêu đã cất kỹ những món đồ nhạy cảm, không lo anh thấy nữa, liền lùi sang một bên: "Em đã xếp đồ cho anh rồi, anh tự lấy nhé."

Lục Trầm mở tủ ra, liếc mắt một vòng.

Những chiếc q**n l*t mà anh thấy lúc đầu đã biến mất.

Hóa ra cô đã dọn chúng đi.

Anh nhướng mày, khóe môi khẽ cong lên.

Cô gái này đúng là khó đoán. Đã mua đồ cho anh, vậy sao không đưa thẳng mà lại lén giấu đi như thể làm chuyện gì khuất tất?

Anh thật sự không hiểu cô đang nghĩ gì.

Nhưng nếu cô đã không muốn anh biết, vậy anh cũng giả vờ không biết. Để xem cô định giấu đến bao giờ.

Lục Trầm lấy một bộ quần áo sạch, đóng tủ lại, rồi quay sang nói:

"Trong nồi có nước nóng, anh để lại một nửa cho em."

"Không sao, anh quen dùng nước lạnh rồi. Em dùng hết nước nóng đi." Nói xong, anh cầm quần áo bước ra ngoài.

Từ cửa sổ, Tần Chiêu Chiêu nhìn thấy anh xách một thùng nước đi vào phòng tắm.

Cô cũng tranh thủ lấy quần áo sạch, rồi bắt đầu thu dọn chiếc giường đơn của mình.

Cô dự định đợi anh tắm xong rồi mới đi tắm.

Không lâu sau, Lục Trầm tắm xong, bước vào phòng.

Anh không mặc áo, chỉ vắt chiếc áo lên vai, mái tóc còn ướt nước.

"Nước tắm của em anh đã chuẩn bị rồi, ra tắm đi."

Tần Chiêu Chiêu vô thức ngước lên nhìn anh, rồi lập tức sững người.

Lần đầu tiên cô thấy anh c** tr*n.

Người đàn ông trước mặt có một thân hình vô cùng rắn chắc.

Cơ ngực rộng lớn, bắp tay cuồn cuộn, cơ bụng tám múi rõ ràng không chút mỡ thừa. Làn da anh màu lúa mạch, mang vẻ khỏe khoắn đầy nam tính.

Thậm chí, cơ thể này còn đẹp hơn cả những huấn luyện viên thể hình mà cô từng thấy.

Cô lặng lẽ nuốt nước bọt.

Lục Trầm bắt trọn ánh mắt cô, khóe môi khẽ nhếch lên.

Rõ ràng cô đang rất hài lòng với vóc dáng của anh.

Trước đây, đồng đội từng nói với anh rằng phụ nữ luôn bị hấp dẫn bởi những người đàn ông mạnh mẽ.

Anh rất tự tin vào bản thân mình, cũng chính vì thế mà cố tình không mặc áo khi bước vào phòng.

Anh muốn xem phản ứng của cô.

Nếu cô thích dáng vẻ này của anh, vậy tối nay… có lẽ anh sẽ có cơ hội thực hiện điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Nhìn phản ứng của cô, Lục Trầm thầm nghĩ, cô rõ ràng là thích vóc dáng của anh.

Anh bước đến gần, giọng trầm thấp mang theo ý cười:

"Chiêu Chiêu, em đang nhìn gì thế?"

Tần Chiêu Chiêu bừng tỉnh, nhận ra mình đã thất thần ngắm nhìn Lục Trầm quá lâu. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại có thói quen này.

Nhìn vẻ mặt đầy vẻ trêu chọc của anh, cô bỗng cảm thấy xấu hổ.

Vội vàng tìm cách che giấu sự luống cuống, cô bày ra bộ dáng giận dữ:

"Anh... anh vào đây mà không mặc áo à? Không thấy em còn ở trong phòng sao?"

Lục Trầm cúi xuống nhìn thân trên tr*n tr** của mình, rồi thản nhiên đáp:

"Anh vừa tắm xong, người còn ướt nên chưa mặc áo. Em không thích à? Nếu không thích thì anh mặc vào."

Tần Chiêu Chiêu không tin. Cô có ký ức của nguyên chủ, biết rõ trước đây mỗi khi về nhà, anh đều ăn mặc rất nghiêm chỉnh, chưa từng để cô thấy anh c** tr*n.

Rõ ràng, hôm nay anh cố tình muốn khoe vóc dáng để quyến rũ cô.

Người đàn ông này đúng là biết cách thu hút ánh nhìn của người khác, và điều đáng nói là… cô lại thích điều đó.

Thật mâu thuẫn!
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 88: Chương 88



"Anh mặc áo vào đi." Cô nói, nhưng giọng điệu đã không còn chắc chắn như ban đầu, rồi nhanh chóng cầm quần áo chạy ra khỏi phòng như trốn chạy.

Vừa ra đến ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông này đúng là “độc dược” của cô, là khắc tinh của cô.

Tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách an toàn.

Trong phòng, Lục Trầm nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, khóe môi cong lên, thấp giọng lẩm bẩm:

"Cô ấy ngoài miệng nói không thích, nhưng thật ra lại rất thích."

Anh chậm rãi bước đến bên giường, nhìn chiếc giường đơn nhỏ bé mà cô đang ngủ.

Anh hơi hối hận vì trước đây không làm giường rộng hơn.

Liệu hai người có thể nằm vừa trên chiếc giường này không?

Anh nằm thử xuống, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương dịu dàng của cô vẫn còn lưu lại trên chăn gối.

Chiếc giường này chỉ rộng khoảng 1m2, hơi chật, nhưng nếu nằm gần nhau thì vẫn có thể ngủ được hai người.

Không được, ngày mai anh nhất định phải tìm cách làm chiếc giường lớn hơn, ít nhất cũng phải 1m8.

Trong lúc đó, Tần Chiêu Chiêu đã bước vào phòng tắm.

Nước tắm Lục Trầm pha vừa đúng nhiệt độ, không nóng không lạnh, rất dễ chịu.

Tấm lưng cô vẫn chưa hoàn toàn hết sưng, mỗi khi khăn tắm chạm vào, đều có chút đau nhói.

Cô chỉ dùng nước rửa sạch, không dám chà xát quá mạnh, sau đó lau khô người rồi mặc bộ đồ ngủ mang từ nhà đi.

Sau khi dọn dẹp phòng tắm xong, cô quay trở lại phòng ngủ.

Cô đã quyết định rồi.

Dù Lục Trầm có cố tình quyến rũ thế nào, cô cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Mặc dù cô đã chấp nhận ở bên anh, nhưng chuyện ngủ chung giường, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cô vẫn chưa sẵn sàng.

Khi đẩy cửa bước vào, cô lập tức nhìn thấy Lục Trầm ngồi trên giường mình.

Quả nhiên, cô đoán đúng.

Người đàn ông này thật sự có ý định ngủ lại đêm nay!

Cô cau mày, lên tiếng nhắc nhở:

"Sao anh vẫn còn ở đây? Trời cũng không còn sớm, anh nên về phòng ngủ đi chứ."

Lục Trầm không đáp vội, chỉ lặng lẽ nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nhưng lại mang theo một tia nhiệt nóng bỏng:

"Tối nay, anh muốn ở lại."

"Không được!"

Tần Chiêu Chiêu lập tức từ chối, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của anh.

Lục Trầm có chút bất ngờ.

Phản ứng của cô lẽ ra không nên như vậy.

Trước đây, chẳng phải cô luôn mong muốn được cùng anh động phòng sao?

Giờ anh đã chủ động, cô lại không muốn nữa?

Chẳng lẽ... cô vẫn còn giận chuyện trước đây anh đẩy cô xuống giường?

Chắc chắn là vậy rồi.

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, giọng nói trầm ấm, mang theo sự chân thành:

"Chiêu Chiêu, anh xin lỗi. Trước đây anh không nên đối xử với em như vậy. Từ giờ trở đi, anh sẽ đối xử tốt với em."

Tần Chiêu Chiêu hơi sững người, sau đó hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng đáp:

"Lục Trầm, anh hãy cho em thêm thời gian. Chúng ta tiến triển quá nhanh, em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."

Nghe vậy, mặc dù trong lòng có chút thất vọng, nhưng Lục Trầm vẫn hiểu.

Dù sao, trước đây quan hệ giữa hai người thật sự rất tệ.

Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại yêu cô.

Nhưng khi cô chủ động đến gần anh, chính anh đã tàn nhẫn đẩy cô ra.

Là anh sai.

Bây giờ, cô không muốn, anh cũng sẽ không ép buộc cô.

Anh sẽ khiến cô tình nguyện đến với mình.

"Được, em không muốn thì anh không ép buộc. Anh sẽ chờ đến khi em tự nguyện." Lục Trầm dừng một chút, rồi nói tiếp, "Nhưng em phải đồng ý với anh một điều kiện."

Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên. Không ngờ anh lại có điều kiện. "Anh nói đi."

"Tối nay anh muốn ở lại đây. Em yên tâm, anh sẽ không làm gì cả." Giọng điệu Lục Trầm rất chân thành.

Tần Chiêu Chiêu không tin anh, cũng không tin chính mình. Giường cô nhỏ như vậy, hai người chen chúc trên đó, cơ thể chạm nhau, ai mà chịu nổi đây?

"Không được, giường em quá nhỏ, không đủ chỗ cho hai người."

Lục Trầm nhìn cô, hiểu ngay cô đã hiểu lầm ý mình, liền giải thích: "Anh muốn mang chiếc giường gấp từ phòng anh sang phòng em. Đó là giường xếp, ban ngày có thể gấp lại, không chiếm chỗ."

Tần Chiêu Chiêu cau mày. Cô thật sự không hiểu lý do của anh. Không ngủ chung giường thì ngủ đâu chẳng như nhau? Sao anh lại muốn ngủ trong phòng cô?

"Ngủ ở phòng anh và ngủ ở đây không phải giống nhau sao?" Cô không nhịn được hỏi.

"Không giống." Lục Trầm nhìn cô, ánh mắt kiên định. "Bình thường anh không ở nhà, nếu buổi tối có việc thì không về được. Dù về được thì cũng đã bảy giờ tối, chỉ có thời gian ăn cơm là được ở bên em, ăn xong lại phải về phòng ngủ. Thời gian chúng ta ở bên nhau quá ít."

Anh dừng lại một chút, giọng nói trầm ổn mà dịu dàng. "Nếu anh chuyển vào đây, chúng ta có thể có nhiều thời gian bên nhau hơn."

Tần Chiêu Chiêu có cảm giác lời anh nói rất hợp lý, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô nghi ngờ mục đích của anh không đơn giản như vậy. Nhưng… cô lại chẳng có bằng chứng.

Cuối cùng, cô đành phải đồng ý.

"Được rồi, anh có thể vào đây ở. Nhưng em có ba điều kiện."

Lục Trầm thấy cô đồng ý, liền nở nụ cười. Những điều kiện nhỏ này có là gì, chỉ cần cô cho phép anh ở đây, chuyện khác không quan trọng. "Được, em nói đi."

"Thứ nhất, ở đây anh phải mặc đồ khi ngủ, không được c** tr*n."

"Không vấn đề."

"Thứ hai, không được lên giường em nếu em chưa cho phép."

"Được."

"Thứ ba..." Cô chớp mắt, nhận ra mình chưa nghĩ ra điều gì nữa, bèn chống chế, "Thứ ba, em chưa nghĩ ra. Để em nghĩ ra rồi nói sau."

Lục Trầm bật cười. "Không thành vấn đề."

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, trong lòng anh tràn đầy sự yêu thích. Cô càng nghiêm túc, anh càng cảm thấy cô đáng yêu.

"Em yên tâm, anh chỉ ngủ ở đây thôi, sẽ không làm gì cả."

Tần Chiêu Chiêu thấy anh đồng ý thoải mái như vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm. "Được rồi, anh ở đây đi."

"Anh đi mang giường sang."

Nói xong, Lục Trầm liền rời phòng, hành động dứt khoát, không hề chần chừ.

Chẳng bao lâu sau, Tần Chiêu Chiêu đã thấy anh mang chiếc giường xếp đến.

Chiếc giường rộng khoảng một mét, kê cạnh giường cô, thấp hơn khoảng năm phân.

Cô nhìn khoảng cách giữa hai giường, cảm thấy không ổn.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 89: Chương 89



"Anh đừng kê giường sát quá giường em, nửa đêm anh leo lên em cũng không biết đâu."

Lục Trầm bật cười, ánh mắt sáng lên vẻ trêu chọc. "Em phải tin nhân cách của anh chứ. Dù không kê sát giường em, nửa đêm anh vẫn có thể leo lên giường em mà, em cũng đâu có biết."

Tần Chiêu Chiêu trừng mắt nhìn anh. Cô cảm thấy mình luôn thua thiệt trước anh. Rõ ràng những lời này không đứng đắn chút nào, nhưng khi anh nói ra, cô lại chẳng tìm được lý do để phản bác.

Lục Trầm nhìn cô giận dỗi, chỉ thấy cô càng đáng yêu hơn.

Trước đây, sao anh lại mù quáng đến mức không nhận ra người phụ nữ tốt như thế này chứ? Nếu trước kia anh có thêm một chút kiên nhẫn, chịu khó tìm hiểu cô, có lẽ bây giờ họ đã không rơi vào tình cảnh này.

Anh hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc trong lòng.

"Được rồi, cũng không còn sớm nữa. Ngủ đi. Sáng mai anh sẽ dậy sớm nấu bữa sáng."

Nói xong, anh đứng lên đóng cửa, rồi nằm xuống chiếc giường xếp của mình.

Công tắc đèn ở ngay cạnh giường Tần Chiêu Chiêu. Cô vươn tay tắt đèn, rồi nằm xuống giường.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến căn phòng không hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Tần Chiêu Chiêu nằm trên giường, không ngủ được.

Bình thường cô rất dễ ngủ, trời sập cũng chẳng ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Nhưng tối nay, không hiểu sao cô lại cảm thấy khó chịu, lăn qua lăn lại mà vẫn không tìm được tư thế thoải mái.

Cô thậm chí còn tỉnh táo hơn cả ban ngày.

Lục Trầm cũng không khá hơn là bao.

Anh nằm yên trên giường, nhìn trần nhà, tâm trạng rối bời.

Vợ anh đang ở ngay bên cạnh, khoảng cách chưa đầy một cánh tay. Nhưng chỉ có thể nhìn, không thể chạm vào.

Cảm giác này, ai mà hiểu được?

Trước đây không ở cùng, anh còn có thể tự mình giải quyết. Nhưng bây giờ, chỉ còn cách nhẫn nhịn.

Nghe tiếng Tần Chiêu Chiêu lật qua lật lại trên giường, Lục Trầm biết cô cũng chưa ngủ.

Bỗng, giọng cô vang lên trong đêm tối:

"Lục Trầm, anh ngủ chưa?"

Anh hơi bất ngờ vì cô chủ động bắt chuyện, nhưng vẫn đáp:

"Chưa."

"Em không ngủ được, chúng ta nói chuyện một chút nhé."

"Được thôi, em muốn nói gì?"

Tần Chiêu Chiêu trầm ngâm một lúc, rồi hỏi:

"Lúc các anh lên Thiên Đường Trại bắt người, Tống Tiểu Quân bị thương thế nào? Các anh làm cách nào bắt được lão thần y và đám người đó?"

Lục Trầm suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi kể lại:

"Hôm đó, sau khi đưa em về, anh lập tức quay lại, nhưng lúc đó Tống Tiểu Quân đã mất tích.

Bọn anh nhanh chóng tiến vào Thiên Đường Trại, nhưng khi đến nơi thì cả trại đã gần như trống rỗng. Chỉ còn vài người già yếu ở lại, còn những người trẻ, kể cả lão thần y, đều không thấy đâu.

Bọn anh chia nhau tìm kiếm khắp nơi, nhưng không phát hiện được manh mối nào. Cuối cùng, anh quyết định để Lý Đại Hải dẫn một nhóm về trước, thẩm vấn hai tên tội phạm đã bắt được trước đó, mong tìm ra tung tích của chúng.

Anh và những chiến sĩ còn lại tiếp tục ở lại trong núi chờ đợi.

Quả nhiên, sau khi khai thác thông tin từ hai tên đó, bọn anh mới biết đám người kia thực chất vẫn còn ở Thiên Đường Trại."

Tần Chiêu Chiêu nghe đến đây, không nhịn được thắc mắc:

"Không phải anh nói lúc đến nơi thì bọn chúng đã đi hết rồi sao?"

Lục Trầm gật đầu, tiếp tục giải thích:

"Thực ra, bên dưới trại có một hệ thống đường hầm bí mật. Khi gặp nguy hiểm, bọn chúng sẽ nhanh chóng trốn vào đó.

Bọn chúng cố ý để lại vài người già để đánh lạc hướng, khiến mọi người tưởng rằng những người trẻ đã rời đi.

Nhưng thực chất, cả thôn đều là đồng bọn của lão thần y.

Họ dùng đường hầm đó để sản xuất và buôn bán m* t**, thậm chí còn bắt cóc người để làm công cụ vận chuyển hàng cấm. Những người đàn ông bị bắt thì ép lao động khổ sai, còn phụ nữ trẻ thì bị bán cho những kẻ có tiền."

Nghe đến đây, Tần Chiêu Chiêu không khỏi rùng mình.

"Lão ta đúng là cầm thú!"

Lục Trầm gật đầu:

"Trời vừa sáng, bọn anh lập tức hành động, chia nhóm tìm kiếm từng lối vào đường hầm.

Khi phát hiện bất cứ kẻ nào chống cự, lập tức bắn hạ ngay.

Bọn chúng cũng có súng, vừa thấy bọn anh liền nổ súng trước. Nhưng vì không được huấn luyện bài bản nên không phải là đối thủ của bọn anh.

Sau một hồi giao tranh, phần lớn bị tiêu diệt, số còn lại đầu hàng.

Tuy nhiên, bọn anh vẫn không tìm thấy lão thần y.

Cũng không thấy Tống Tiểu Quân."

Tần Chiêu Chiêu vội hỏi:

"Vậy cuối cùng các anh tìm được cậu ấy thế nào?"

Lục Trầm nhìn cô, chậm rãi kể tiếp:

"Qua thẩm vấn, bọn anh mới biết được, Tống Tiểu Quân bị lão thần y khống chế.

Ban đầu, cậu ấy vẫn còn ở trong đường hầm, nhưng khi thấy tình hình bất lợi, lão ta liền đưa cậu ấy chạy trốn bằng một lối thoát khác.

Lối thoát đó dẫn thẳng lên lưng chừng núi.

Bọn anh lập tức đuổi theo, quả nhiên nhìn thấy lão thần y đang kéo Tống Tiểu Quân chạy trốn trên sườn núi.

Anh ra lệnh cho lão ta dừng lại, nhưng hắn không những không dừng mà còn uy h**p bọn anh bỏ vũ khí xuống, nếu không hắn sẽ giết Tống Tiểu Quân ngay lập tức."

Tần Chiêu Chiêu nín thở, trái tim căng thẳng theo từng lời kể của Lục Trầm.

"Khi đó, tình thế rất nguy hiểm.

Bọn chúng có rất đông người, lại đang ở trong rừng sâu, địa hình phức tạp. Nếu bọn anh bỏ vũ khí, chẳng khác nào tự đưa mình vào chỗ chết.

Hơn nữa, ai cũng có súng, nếu lơ là, rất có thể cả đội sẽ gặp nguy hiểm.

Tống Tiểu Quân hiểu rõ điều đó.

Nhưng vì bị lão thần y dùng thuốc khống chế, cậu ấy hoàn toàn không thể phản kháng.

Trong tình huống đó, để không liên lụy đến đồng đội, cậu ấy đã dứt khoát kéo theo một tên tội phạm, nhảy thẳng xuống vực bên cạnh."

Tần Chiêu Chiêu trợn tròn mắt, không thể tin nổi.

"Cậu ấy tự nhảy xuống sao?"

"Đúng vậy." Lục Trầm gật đầu. "Hành động của cậu ấy khiến tất cả bọn anh đều bất ngờ."

"Rồi sao nữa? Cậu ấy có sao không?"

"Ngay lúc đó, bọn anh lập tức nổ súng, tiêu diệt toàn bộ những kẻ còn lại.
 
Back
Top Bottom