Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 410: Chương 410



Đến khi Tô Trà nhận ra rằng mình đang dựa vào vai Phó Hành Khanh, điều đầu tiên cô làm là đưa tay lên chạm vào khóe miệng của mình.

Ơ, cô không ch** n**c dãi khi ngủ, phải không?

Nhìn thấy động tác của Tô Trà, hệ thống nhếch miệng. Cuối cùng nó cũng hoàn toàn hiểu được con người thật của cô.

Nếu người ta là một cô gái bình thường, thì khi thức dậy thấy mình đang dựa vào vai đàn ông sẽ có phản ứng ngại ngùng đúng không?

Tại sao Tô Trà cứ luôn đi ngược lại chuẩn mực thế?

Nếu nghe thấy những lời phàn nàn của hệ thống, chắc chắn cô sẽ phản bác lại.

Những gì mà cô đang làm mới là sự thật của xã hội, ngại ngùng so với giữ được hình tượng thì cái nào quan trọng hơn?

Hơn nữa, nếu cô thức dậy mà còn ch** n**c dãi thì sao...

Chỉ cần tưởng tượng cảnh đó, vừa tỉnh dậy đã ra vẻ ngại ngùng, trong khi bản thân đang ch** n**c dãi… Eo~

Xin lỗi, cảnh đó đẹp quá, nhức mắt quá!

Trở lại hiện thực, Tô Trà sờ lên khuôn mặt khô ráo của mình rồi lấy lại bình tĩnh.

"Tôi xin lỗi, đó chỉ là một thói quen xấu của tôi. Tôi luôn cảm thấy buồn ngủ khi xem phim." Vừa nói với Phó Hành Khanh, cô vừa nhấc chân bước ra ngoài.

Anh đi ở phía sau Tô Trà, trên khuôn miệng hơi gợi lên chút nét cong cong, anh trầm giọng trả lời: “Không sao, mệt mỏi thì nghỉ ngơi cũng tốt, hôm qua em lại thức khuya sao?”

"Ừ, bận rộn quá nên không để ý giờ giấc." Tô Trà mỉm cười tiếp tục nói: "Phim hay chứ?"

Phim có hay không nhỉ?

Trên thực tế, Phó Hành Khanh cũng không biết bộ phim có hay không, nhưng anh biết rằng Tô Trà thực sự rất xinh đẹp.

Nhớ lại khoảng thời gian dài vừa rồi anh nhìn cô khiến hai bên tai của anh dần nóng lên.

"Khá hay đấy. Lần sau chúng ta cùng nhau xem một bộ khác nhé." Phó Hành Khanh trả lời.

Lời anh nói làm cho Tô Trà ngạc nhiên đến mức phải liếc nhìn anh một cái.

Thành thật mà nói, Phó Hành Khanh là người đầu tiên mời cô đi xem thêm một bộ phim khác sau khi vừa đi xem cùng nhau.

Cảm giác này khá mới mẻ.

Vì vậy, Tô Trà mỉm cười trả lời: "Được, lần sau chúng ta cùng đi xem tiếp."

Trong lúc hai người đang mải mê nói chuyện, họ đã rời khỏi rạp chiếu phim.

Hai người đi cạnh nhau, Trương Huy trông thấy họ từ xa.

Tô Trà cũng nhìn thấy Trương Huy, lúc này Phó Hành Khanh lại lên tiếng:

"Vẫn còn sớm, nếu không có việc bận, có muốn cùng nhau ăn cơm không?"

"Được, tôi sẽ đãi anh." Tô Trà đồng ý mà không cần cân nhắc quá lâu.

"Em muốn ăn gì?" Phó Hành Khanh hỏi.

"Cái gì cũng được. Gần đây có một con phố bán nhiều món ăn vặt. Chúng ta đi xem thử nhé?" Tô Trà gợi ý.

Trong tương lai, sau khi quy hoạch các thành phố, đã không còn nhiều hàng quán bán ven đường nữa, nhưng thời này, cũng có khá nhiều, vì việc kinh doanh cá nhân đang được chính quyền khuyến khích. Hương vị cũng rất ngon.

Khi nói đến quầy hàng ven đường, suy nghĩ đầu tiên của Phó Hành Khanh là sự cố mà Tô Trà đã ăn cho đến khi cô phải nhập viện.

Tô Trà không biết rằng ngay cả Phó Hành Khanh cũng biết về vụ việc đó. Cô vẫn tươi cười mời đối phương đi ăn ở quầy hàng ven đường.

Nhìn thấy vẻ mặt háo hức của cô, anh thấy mềm lòng.

"Được, chúng ta đi ăn một vào món đi, lát nữa tìm nhà hàng ăn một bữa đàng hoàng sau."

"Được, ở đằng kia. Đi bộ là đến thôi." Tô Trà chỉ về một hướng.

Nhìn thấy hành động của Tô Trà , Phó Hành Khanh gật đầu đồng ý.

Hai người họ thông báo cho Trương Huy, vì địa điểm ở gần nên họ chỉ cần để xe ở đó rồi cùng nhau đi bộ, Trương Huy cũng đến để đi cùng hai người.

Trước khi đến nơi, họ đã có thể ngửi thấy mùi thơm của những xiên thịt nướng cách xa vài chục mét.

Thơm béo, được phết một lớp dầu ớt cay rồi thêm một ít hành lá xắt nhỏ.

Hương thơm không thể cưỡng lại. Sức chống cự với thức ăn của Tô Trà tiếp tục giảm dần.

Chẳng bao lâu sau, cô đã cầm rất nhiều đồ ăn trên tay, ngay cả Phó Hành Khanh cùng Trương Huy đang ở bên cạnh cô cũng bị kéo đi ăn. Cả hai người đàn ông cũng đang cầm khá nhiều thức ăn.

Ăn những xiên thịt xiên thịt ngon lành nên trên mặt Tô Trà tràn đầy sự thỏa mãn, đến mức híp cả hai mắt.

Nhìn thấy một mặt trẻ con như vậy của cô, Phó Hành Khanh không giấu nổi vẻ yêu chiều trong đáy mắt.

Thông thường, Tô Trà sẽ mang đến cho mọi người ấn tượng về sự nhẹ nhàng nghiêm túc khi làm việc, nhưng bây giờ cô lại thể hiện một phần tính cách trẻ con hiếm có.

Ba người họ đi dạo một lúc, không cần Phó Hành Khanh nói bất cứ điều gì, Tô Trà cũng biết điểm dừng. Cô không muốn phải đến bệnh viện thêm lần nữa vì ăn quá nhiều trong một lúc.

Ngay khi ba người chuẩn bị rời đi, Tô Trà đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Cô không ngờ lại gặp Lý Bạch Lộ ở đây.

Và cô ta cũng chú ý đến Tô Trà, cũng như nhìn thấy Phó Hành Khanh bên cạnh Tô Trà.

Hôm nay Lý Bạch Lộ đến đây cùng bạn bè, nhưng cô ta thực sự không thích các quán ăn. Cô ta chỉ đến cùng bạn cũng không ăn nhiều, cho rằng quán ăn không hợp vệ sinh.

Gặp Tô Trà và Phó Hành Khanh ở một nơi như vậy khiến Lý Bạch Lộ không ngờ tới.

Cô ta không thể không nhìn vào anh.

Trong ấn tượng của Lý Bạch Lộ, Phó Hành Khanh không phải là kiểu đàn ông sẽ đi cùng một cô gái đến những nơi như thế này.

Chưa kể đến ánh mắt đắm đuối của Phó Hành Khanh nhìn người kia khiến cô ta không thể bỏ qua.

Hóa ra anh có thể thay đổi vì người khác, nhưng người đó là Tô Trà chứ không phải Lý Bạch lộ.

Nhìn thấy ánh mắt của cô ta khi nhìn Phó Hành Khanh, Tô Trà nghiêng đầu lại nhìn anh.

Bất ngờ thay, anh cũng đang nhìn cô khiến ánh mắt hai người chạm nhau.

Ánh mắt của Phó Hành Khanh luôn nhìn chằm chằm vào Tô Trà, bây giờ khi bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn về phía mình, anh lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"

"Hai người quen nhau sao? Không chào hả?" Giọng nói của Tô Trà có hơi trêu chọc.

Tô Trà không có ấn tượng tốt với Lý Bạch Lộ, nhưng chỉ cần cô ta không đụng chạm đến cô thì cô cũng sẽ không để ý đến cô ta.

Tô Trà không phải là kiểu con gái dễ nổi lòng ghen tị, đặc biệt là khi mối quan hệ của cô với Phó Hành Khanh chưa đến mức khiến cô cảm thấy ghen.

Người ta thường nói, ghen một chút thì dễ thương, nhưng ghen nhiều quá thì có hại!

Vì vậy, Tô Trà vẫn giữ bình tĩnh trong tình huống này.

Khi nói đến các mối quan hệ, cô biết cách tự xử lý!

Hơn nữa, Tô Trà không có thời gian để ghen tuông. Kể cả cô đang trong một mối quan hệ, cô sẽ không lãng phí thời gian để ghen tuông.

Quan điểm của Tô Trà là: Chỉ quan tâm cơm nấu có ngon không, nghiên cứu khoa học có đủ thỏa mãn hay không?

Tại sao phải lãng phí thời gian vào sự ghen tuông!

Thấy Tô Trà trêu chọc mình, Phó Hành Khanh chỉ có thể bất lực đáp lại: "Đi thôi, đi ăn cơm."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 411: Chương 411



Phản ứng của anh khá rõ ràng, Phó Hành Khanh không cần phải chào Lý Bạch Lộ, anh cũng biết cô ta đang nghĩ gì.

Không chào hỏi, chính là cách xử lý thích hợp nhất.

Sau đó, Lý Bạch Lộ nhìn họ quay người rời đi.

Từ lúc họ gặp nhau cho đến khi họ rời đi, Phó Hành Khanh thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta lần thứ hai.

Khi Lý Bạch Lộ nhìn bóng dáng của họ dần biến mất, cô ta không khỏi cảm thấy ghen tị.

Cô ta đã thích Phó Hành Khanh rất nhiều năm, nhưng cuối cùng anh lại trở thành của người khác.

Sự không cam lòng, ghen tị, oán giận dâng lên trong lòng Lý Bạch Lộ.

Từ lần đầu nhìn thấy Tô Trà, cô ta đã có cảm giác thù địch với cô.

Giờ đây, trực giác của cô ta đã chứng minh mình nghĩ là đúng.

"Bạch Lộ, cậu muốn thử cái này không?"

Đột nhiên, một người bạn đến gần, đưa Lý Bạch Lộ thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ của cô ta.

Nhìn thấy xiên thịt trong tay bạn mình, trên mặt Lý Bách Lộ nở một nụ cười ôn hòa nhẹ giọng đáp: "Tôi không đói, cậu thích thì cứ ăn thêm cũng được."

Thời điểm này, tất cả sự chú ý của Lý Bạch Lộ dường như đã bị cuốn theo Phó Hành Khanh khi anh rời đi.

Ở phía bên kia, đương sự là Phó Hành Khanh và Tô Trà đã ngồi xuống một nhà hàng.

Vì họ đã ăn khá nhiều nên khi Phó Hành Khanh gọi món, Tô Trà nhắc anh đừng gọi quá nhiều.

Hai người gọi ba món rau xào.

"Ăn nữa đi, vị cũng khá ngon."

Trên bàn ăn, anh gắp thức ăn cho cô.

"Ừm, anh cũng nên ăn nhiều hơn." Tô Trà gật đầu trả lời.

Bữa cơm này, hai người ăn với nhau rất ngon miệng.

Như đã thỏa thuận trước đó, Tô Trà là người đãi bữa này, vì vậy cô chủ động đi trả tiền.

Cô rất hài lòng khi thấy Phó Hành Khanh ban đầu còn đề nghị trả tiền, nhưng khi cô nói lại thì anh không cố chấp nữa.

Tô Trà không thích việc luôn để người khác trả tiền, cô cũng không thích chia đều hóa đơn. Trong một mối quan hệ, đây được gọi là có qua có lại.

Trong quan điểm sống của Tô Trà, không có định nghĩa nào là người đàn ông luôn phải trả tiền khi đi chơi với một người phụ nữ.

Dù sao Tô Trà cũng không phải là không có tiền, sao cứ phải để đối phương trả?

Cô luôn tin rằng tình cảm của đàn ông dành cho người mình yêu không nhất thiết phải thể hiện qua tài chính.

Hơn nữa, cho dù một người đàn ông sẵn sàng chi tiền cho bạn, điều đó cũng không có nghĩa là anh ta thích bạn.

Những người đàn ông không thiếu tiền có thể chỉ muốn vui vẻ qua đường với bạn mà thôi, bạn sẽ thua nếu nghiêm túc trong mối quan hệ như vậy.

Đối với phụ nữ cũng vậy.

Bất kể là giới tính nào, độc lập tài chính luôn là điều quan trọng.

Sau bữa ăn, Tô Trà nhờ Trương Huy chở Phó Hành Khanh về nhà.

Đúng, bạn nghe không nhầm đâu.

Tô Trà là người đưa Phó Hành Khanh về nhà.

Vì hôm nay anh không lái xe, nên cô đưa anh về khu nhà cũng không có vấn đề gì.

Khi xe của Tô Trà dừng ở lối vào, tình cờ từ xa có người nhìn thấy Phó Hành Khanh bước ra khỏi xe của cô.

Tuy nhiên, người đó không nhìn thấy Tô Trà trong xe, chỉ nghe thấy Phó Hành Khanh nói chuyện với cô.

Người này nhận ra giọng nói đang nói với Phó Hành Khanh là của một cô gái.

Sau ngày hôm đó, sự việc Phó Hành Khanh được một người phụ nữ lái xe đưa về đã lan truyền trong khắp khu nhà ở. Mấy thím, mấy bà trong xóm liên tục bàn tán về chuyện này.

Ngay cả những người đàn ông cũng nghe được về nó.

Người đầu tiên đến chế giễu Phó Hành Khanh là người bạn thời thơ ấu của anh- Tần Mạt.

"Ha ha ha, Phó Hành Khanh, tôi nghe nói có một người phụ nữ đã đưa cậu về? Sao cậu lại là người ăn mềm không ăn cứng thế, quá đỉnh."

"Nào, nói cho tôi biết hôm nay tiến triển như thế nào đi?”

Trong phòng của Phó Hành Khanh, Tần Mạt thản nhiên ngồi trên ghế của anh với nụ cười khẩy trên khuôn mặt.

Vốn dĩ anh ta muốn nằm trên giường của Phó Hành Khanh, nhưng Phó Hành Khanh đã ngăn lại rồi bắt anh ta ra ngoài. Anh thậm chí còn chỉnh lại chiếc giường lộn xộn, không để lại một nếp nhăn nào.

Nghe lời nói của người bạn thời thơ ấu, Phó Hành Khanh vẫn bình tĩnh.

Thấy anh không có phản ứng, Tần Mạt lại mở miệng: "Nghe nói Tô Trà sợ tới mức ngã vào lòng cậu? Này, ôm viên ngọc ấm áp trong lòng, cảm giác thế nào vậy Phó Hành Khanh?"

Mặc dù mọi chuyện không diễn ra chính xác như anh ta tưởng tượng, nhưng Phó Hành Khanh không khỏi cong khóe môi khi nhớ lại cảnh Tô Trà dựa vào vai mình rồi ngủ say.

"Này, cười cái gì? Mau nói cho tôi biết đi."

"Cút đi, tôi chỉ là xem một bộ phim lãng mạn mà thôi." Phó Hành Khanh trả lời với giọng hơi tức giận.

"Phim tình cảm cũng hay, cảm động mà. Tôi nói cho cậu biết, các cô gái thường đa sầu đa cảm, chỉ cần cô ấy cảm động là cậu có thể ôm vào lòng rồi!"

Phó Hành Khanh lên tiếng: "Cô ấy ngủ gật."

Tần Mạt: “...”

Ơ, anh ta đang nghe lầm sao?

Thực sự có cô gái lại ngủ gật khi xem phim sao?

Nói thật, Tần Mạt sống hơn hai mươi năm, trải qua rất nhiều mối tình, đến rạp chiếu phim vô số lần. Anh ta cũng từng thấy đàn ông ngủ gật trong rạp chiếu phim, nhưng chưa bao giờ nghe nói có phụ nữ ngủ gật.

Chỉ có thể nói rằng, Tô Trà lại một lần nữa đã phá vỡ hình tượng của cô trong đầu Tần Mạt

Anh ta nên nói gì? Anh ta có nên khen ngợi Tô Trà không?

Tần Mạt còn trêu chọc Phó Hành Khanh thêm mấy câu, kết quả là bị anh đuổi ra ngoài.

Tin tức về việc Phó Hành Khanh được một người phụ nữ đưa về tận nhà cũng đã truyền đến tai của ông nội anh.

Khoảng bảy giờ, ông nội về nhà.

Vừa vào cửa thì ông đã treo mũ lên giá rồi đi đến phòng bếp, thấy vợ mình đang nấu nướng.

“Khụ khụ!” Ông hắng giọng hai tiếng.

Nghe thấy âm thanh, bà cụ quay đầu lại thì thấy một ông già đang xụ mặt đứng ở cửa phòng bếp.

"Về nhà rồi thì đi rửa tay đi, chút nữa chúng ta ăn cơm." Bà nói.

Ông cụ đi vài bước vào trong, mở vòi nước rửa tay, hỏi: "Nghe nói Phó Hành Khanh được một cô gái đưa về? Cô gái đó có đến nhà chúng ta không?"

"A, ha ha, nhắc tới chuyện này thì tôi phải nói, đứa nhỏ này thật sự... Ra ngoài không bắt xe, còn để cô gái đi cùng đưa về, thật là... " Không còn gì để nói.

Bà cụ cũng đã nghe về sự việc lúc chiều. Bà thậm chí còn gọi điện thoại riêng cho Phó Kiều Kiều để hỏi.

Có trời mới biết Phó Kiều Kiều đã cười to đến mức nào khi nghe thấy hành vi buồn cười của anh trai mình ở đầu bên kia điện thoại.

Cô ấy nói chuyện điện thoại với bà khoảng mười phút, không ngừng phàn nàn về Phó Hành Khanh.

Sau đó, bà cụ còn nói lại vài lời phàn nàn của Phó Kiều Kiều cho ông cụ, khiến ông phải bật cười.

Ông chưa từng thấy Tô Trà nên không thể không hỏi.

"Còn cô gái đó thì sao? Bà đã gặp con bé chưa?" Ông cũng muốn hỏi về vấn đề cá nhân của Phó Hành Khanh.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 412: Chương 412



Phản ứng của anh khá rõ ràng, Phó Hành Khanh không cần phải chào Lý Bạch Lộ, anh cũng biết cô ta đang nghĩ gì.

Không chào hỏi, chính là cách xử lý thích hợp nhất.

Sau đó, Lý Bạch Lộ nhìn họ quay người rời đi.

Từ lúc họ gặp nhau cho đến khi họ rời đi, Phó Hành Khanh thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta lần thứ hai.

Khi Lý Bạch Lộ nhìn bóng dáng của họ dần biến mất, cô ta không khỏi cảm thấy ghen tị.

Cô ta đã thích Phó Hành Khanh rất nhiều năm, nhưng cuối cùng anh lại trở thành của người khác.

Sự không cam lòng, ghen tị, oán giận dâng lên trong lòng Lý Bạch Lộ.

Từ lần đầu nhìn thấy Tô Trà, cô ta đã có cảm giác thù địch với cô.

Giờ đây, trực giác của cô ta đã chứng minh mình nghĩ là đúng.

"Bạch Lộ, cậu muốn thử cái này không?"

Đột nhiên, một người bạn đến gần, đưa Lý Bạch Lộ thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ của cô ta.

Nhìn thấy xiên thịt trong tay bạn mình, trên mặt Lý Bách Lộ nở một nụ cười ôn hòa nhẹ giọng đáp: "Tôi không đói, cậu thích thì cứ ăn thêm cũng được."

Thời điểm này, tất cả sự chú ý của Lý Bạch Lộ dường như đã bị cuốn theo Phó Hành Khanh khi anh rời đi.

Ở phía bên kia, đương sự là Phó Hành Khanh và Tô Trà đã ngồi xuống một nhà hàng.

Vì họ đã ăn khá nhiều nên khi Phó Hành Khanh gọi món, Tô Trà nhắc anh đừng gọi quá nhiều.

Hai người gọi ba món rau xào.

"Ăn nữa đi, vị cũng khá ngon."

Trên bàn ăn, anh gắp thức ăn cho cô.

"Ừm, anh cũng nên ăn nhiều hơn." Tô Trà gật đầu trả lời.

Bữa cơm này, hai người ăn với nhau rất ngon miệng.

Như đã thỏa thuận trước đó, Tô Trà là người đãi bữa này, vì vậy cô chủ động đi trả tiền.

Cô rất hài lòng khi thấy Phó Hành Khanh ban đầu còn đề nghị trả tiền, nhưng khi cô nói lại thì anh không cố chấp nữa.

Tô Trà không thích việc luôn để người khác trả tiền, cô cũng không thích chia đều hóa đơn. Trong một mối quan hệ, đây được gọi là có qua có lại.

Trong quan điểm sống của Tô Trà, không có định nghĩa nào là người đàn ông luôn phải trả tiền khi đi chơi với một người phụ nữ.

Dù sao Tô Trà cũng không phải là không có tiền, sao cứ phải để đối phương trả?

Cô luôn tin rằng tình cảm của đàn ông dành cho người mình yêu không nhất thiết phải thể hiện qua tài chính.

Hơn nữa, cho dù một người đàn ông sẵn sàng chi tiền cho bạn, điều đó cũng không có nghĩa là anh ta thích bạn.

Những người đàn ông không thiếu tiền có thể chỉ muốn vui vẻ qua đường với bạn mà thôi, bạn sẽ thua nếu nghiêm túc trong mối quan hệ như vậy.

Đối với phụ nữ cũng vậy.

Bất kể là giới tính nào, độc lập tài chính luôn là điều quan trọng.

Sau bữa ăn, Tô Trà nhờ Trương Huy chở Phó Hành Khanh về nhà.

Đúng, bạn nghe không nhầm đâu.

Tô Trà là người đưa Phó Hành Khanh về nhà.

Vì hôm nay anh không lái xe, nên cô đưa anh về khu nhà cũng không có vấn đề gì.

Khi xe của Tô Trà dừng ở lối vào, tình cờ từ xa có người nhìn thấy Phó Hành Khanh bước ra khỏi xe của cô.

Tuy nhiên, người đó không nhìn thấy Tô Trà trong xe, chỉ nghe thấy Phó Hành Khanh nói chuyện với cô.

Người này nhận ra giọng nói đang nói với Phó Hành Khanh là của một cô gái.

Sau ngày hôm đó, sự việc Phó Hành Khanh được một người phụ nữ lái xe đưa về đã lan truyền trong khắp khu nhà ở. Mấy thím, mấy bà trong xóm liên tục bàn tán về chuyện này.

Ngay cả những người đàn ông cũng nghe được về nó.

Người đầu tiên đến chế giễu Phó Hành Khanh là người bạn thời thơ ấu của anh- Tần Mạt.

"Ha ha ha, Phó Hành Khanh, tôi nghe nói có một người phụ nữ đã đưa cậu về? Sao cậu lại là người ăn mềm không ăn cứng thế, quá đỉnh."

"Nào, nói cho tôi biết hôm nay tiến triển như thế nào đi?”

Trong phòng của Phó Hành Khanh, Tần Mạt thản nhiên ngồi trên ghế của anh với nụ cười khẩy trên khuôn mặt.

Vốn dĩ anh ta muốn nằm trên giường của Phó Hành Khanh, nhưng Phó Hành Khanh đã ngăn lại rồi bắt anh ta ra ngoài. Anh thậm chí còn chỉnh lại chiếc giường lộn xộn, không để lại một nếp nhăn nào.

Nghe lời nói của người bạn thời thơ ấu, Phó Hành Khanh vẫn bình tĩnh.

Thấy anh không có phản ứng, Tần Mạt lại mở miệng: "Nghe nói Tô Trà sợ tới mức ngã vào lòng cậu? Này, ôm viên ngọc ấm áp trong lòng, cảm giác thế nào vậy Phó Hành Khanh?"

Mặc dù mọi chuyện không diễn ra chính xác như anh ta tưởng tượng, nhưng Phó Hành Khanh không khỏi cong khóe môi khi nhớ lại cảnh Tô Trà dựa vào vai mình rồi ngủ say.

"Này, cười cái gì? Mau nói cho tôi biết đi."

"Cút đi, tôi chỉ là xem một bộ phim lãng mạn mà thôi." Phó Hành Khanh trả lời với giọng hơi tức giận.

"Phim tình cảm cũng hay, cảm động mà. Tôi nói cho cậu biết, các cô gái thường đa sầu đa cảm, chỉ cần cô ấy cảm động là cậu có thể ôm vào lòng rồi!"

Phó Hành Khanh lên tiếng: "Cô ấy ngủ gật."

Tần Mạt: “...”

Ơ, anh ta đang nghe lầm sao?

Thực sự có cô gái lại ngủ gật khi xem phim sao?

Nói thật, Tần Mạt sống hơn hai mươi năm, trải qua rất nhiều mối tình, đến rạp chiếu phim vô số lần. Anh ta cũng từng thấy đàn ông ngủ gật trong rạp chiếu phim, nhưng chưa bao giờ nghe nói có phụ nữ ngủ gật.

Chỉ có thể nói rằng, Tô Trà lại một lần nữa đã phá vỡ hình tượng của cô trong đầu Tần Mạt

Anh ta nên nói gì? Anh ta có nên khen ngợi Tô Trà không?

Tần Mạt còn trêu chọc Phó Hành Khanh thêm mấy câu, kết quả là bị anh đuổi ra ngoài.

Tin tức về việc Phó Hành Khanh được một người phụ nữ đưa về tận nhà cũng đã truyền đến tai của ông nội anh.

Khoảng bảy giờ, ông nội về nhà.

Vừa vào cửa thì ông đã treo mũ lên giá rồi đi đến phòng bếp, thấy vợ mình đang nấu nướng.

“Khụ khụ!” Ông hắng giọng hai tiếng.

Nghe thấy âm thanh, bà cụ quay đầu lại thì thấy một ông già đang xụ mặt đứng ở cửa phòng bếp.

"Về nhà rồi thì đi rửa tay đi, chút nữa chúng ta ăn cơm." Bà nói.

Ông cụ đi vài bước vào trong, mở vòi nước rửa tay, hỏi: "Nghe nói Phó Hành Khanh được một cô gái đưa về? Cô gái đó có đến nhà chúng ta không?"

"A, ha ha, nhắc tới chuyện này thì tôi phải nói, đứa nhỏ này thật sự... Ra ngoài không bắt xe, còn để cô gái đi cùng đưa về, thật là... " Không còn gì để nói.

Bà cụ cũng đã nghe về sự việc lúc chiều. Bà thậm chí còn gọi điện thoại riêng cho Phó Kiều Kiều để hỏi.

Có trời mới biết Phó Kiều Kiều đã cười to đến mức nào khi nghe thấy hành vi buồn cười của anh trai mình ở đầu bên kia điện thoại.

Cô ấy nói chuyện điện thoại với bà khoảng mười phút, không ngừng phàn nàn về Phó Hành Khanh.

Sau đó, bà cụ còn nói lại vài lời phàn nàn của Phó Kiều Kiều cho ông cụ, khiến ông phải bật cười.

Ông chưa từng thấy Tô Trà nên không thể không hỏi.

"Còn cô gái đó thì sao? Bà đã gặp con bé chưa?" Ông cũng muốn hỏi về vấn đề cá nhân của Phó Hành Khanh.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 413: Chương 413



"Tôi đã gặp con bé từ lâu rồi. Con bé từng đến nhà chúng ta hai lần, nhưng cả hai lần ông đều không có ở nhà. Cho nên ông mới chưa gặp cô bé này." Bà cụ cười, nói tiếp: "Cô bé này xinh đẹp vô cùng, còn hoạt bát, thành thục, ăn nói ngọt ngào, rất giỏi làm vui lòng người khác."

"Để tôi nói cho ông biết, Hành Khanh của chúng ta so với cô bé này phải gọi là trèo cao."

"Ồ? Tại sao thế?" Ông cụ cũng trở nên hứng thú, đặc biệt là khi nghe lời khen ngợi từ vợ mình dành cho đối phương.

"Con bé là bạn của Kiều Kiều, một sinh viên đại học năm nay vừa tròn hai mươi tuổi. Con bé hiện đang làm việc tại viện Nghiên cứu, ông nói thử xem không phải cháu mình trèo cao thì là gì?" Bà cụ cười hỏi.

Là lớp người đi trước, cũng đã có tuổi nên bà chỉ cần nói vài câu là đã đủ để truyền đạt toàn bộ ý của mình.

Viện nghiên cứu không phải là nơi sinh viên đại học bình thường có thể vào. Chỉ những người xuất sắc có bản lĩnh khi còn đi học mới có thể vào.

Ông cụ suy nghĩ một lúc rồi nhận ra nếu đúng như vậy thì Phó Hành Khanh thực sự đã để ý đến một người ngoài tầm với của anh.

"Nhưng cháu nó vẫn chưa đưa cô gái về nhà. Nếu hai đứa nó thực sự là một cặp, khá giống câu nói... bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Hành Khanh là bãi phân còn cô gái trẻ kia là bông hoa nhài.” Bà cụ trêu chọc.

Nghe lời của vợ mình khiến ông cụ không khỏi phá lên cười.

Trong bếp, đôi vợ chồng già tận hưởng thời gian bên nhau, tạo ra bầu không khí ấm áp.

Trong phòng khách, Phó Hành Khanh ngồi trên ghế sô pha, mặt không chút biểu cảm.

Anh vừa xuống lầu đã nghe bà nội gọi mình là phân trâu.

Cảm giác này... khá phức tạp.

Bên kia, Tô Trà trở về nhà, Vương Tú Mi đã biết về việc cô và Phó Hành Khanh đi xem phim.

Vương Tú Mi khá hài lòng về Phó Hành Khanh. Trong mắt bà, vẻ ngoài điển trai của anh chắc chắn là một điểm cộng. Bất kể thế nào, chỉ cần Tô Trà thích là được.

Còn Tô Thắng Dân thì cảm thấy đau lòng.

Nhưng ông lại bày ra bộ dạng: cục cưng thấy buồn nhưng cục cưng không nói!

Nhưng nếu Tô Trà đưa ra quyết định của riêng mình, ông sẽ là một người cha sáng suốt.

Tô Bảo là người cảm thấy thích nhất khi cả nhà đang nói đến Phó Hành Khanh .

Cậu bé nghĩ rằng với sức mạnh thể chất của Phó Hành Khanh, bất kỳ nhiệm vụ về thể lực nào trong tương lai đều có thể giao cho anh.

Ha ha ha, cậu bé không còn phải gánh quá nhiều trách nhiệm một mình nữa.

Người thay thế đã đến, Tô Bảo đã bắt đầu tưởng tượng về một tương lai tươi đẹp.

Vừa suy nghĩ lung tung, cậu bé vừa không khỏi cười hì hì hai tiếng.

"Con cười khúc khích cái gì?" Tô Thắng Dân nhìn con trai đang cười ngốc nghếch, trêu chọc cậu.

"Giống anh đấy." Vương Tú Mi ngồi bên cạnh cũng cười, nói vào một câu.

"Có gì mà giống anh thế? Anh không như thế này đâu!" Tô Thắng Dân vặn lại: "Con gái anh mới giống anh."

"Em từng thấy người vô liêm sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như anh. Con gái em làm sao giống anh được? Con gái em giống em, giống anh thì không lấy được chồng. Nhìn con trai anh mà xem, nó giống anh, đen đủi..."

Tô Bảo dần quay trở lại thực tại, nghe thấy mẹ đang chỉ trích mình.

Cuộc sống này thật không thể chịu nổi!

Tô Bảo liếc nhìn chị gái đang im lặng mỉm cười bên cạnh, không nói gì.

Hai vợ chồng còn đang gắt gỏng với nhau thì Tô Bảo đã bị kéo đi.

Một tay ôm con trai, Vương Tú Mi nói: "Nhìn này, nhìn này, giống y đúc anh khi còn bé!"

"Em có biết anh như thế nào khi còn trẻ không? Rất bảnh đấy." Tô Thắng Dân trả lời.

"Em không tin, mẹ anh nói khi còn bé anh rất xấu."

"Chắc mẹ nhớ nhầm, nếu anh không đẹp, em có chọn anh không?" Câu hỏi của Tô Thắng Dân đã đánh trúng tâm lý.

Vương Tú Mi cũng không nói gì nữa. Dù sao lúc trước bà cũng đã phải lòng ông ngay từ đầu.

Thừa dịp cặp đôi này không chú ý, Tô Bảo đã nhanh chóng chạy đến bên Tô Trà.

Tránh xa cuộc chiến, trân trọng cuộc sống!

Một lúc sau, hai vợ chồng về phòng, Tô Bảo thở phào nhẹ nhõm quay sang chị gái, mở lời.

"Chị, em là con ruột của họ đúng không?"

“Ừ.” Vẫn phải biết rằng, hai người đó không giống như những người sẽ nuôi dạy con của người khác.

"A, em thật vất vả!" Tô Bảo thở dài trở về phòng.

Trong phòng khách, Tô Trà uống xong nước trong cốc, một lúc sau mới trở về phòng.

Vào đêm đầu hè, tiếng côn trùng dần tràn ngập không gian.

Trên con phố tối, một bóng dáng mảnh mai vội vã lướt qua...

Một lúc sau, ngã tư đường chợt lặng yên không một tiếng động, bóng dáng ấy lại lặng lẽ lướt qua hai người ở trên phố.

Phía sau là hai người đang đi theo bóng dáng ấy.

Họ giữ một khoảng cách nhất định với người đang đi phía trước, không để người phía trước phát hiện, cũng không làm mất dấu…

Dưới bóng đêm tối đen như mực, một bóng người lén la lén lút từ bên ngoài quay lại khu tập thể quân khu.

Bóng người mảnh khảnh kia dừng lại ở trước cửa, một lát sau mới nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Trong không khí chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ “cạch”, đột nhiên cánh cửa bị mở ra, bóng người kia biến mất ở cửa.

Trong phòng ở trên tầng hai, Lý Quốc Lương ngủ không sâu mấy mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng dưới tầng một nên lập tức mở mắt ra.

Ông ta không nói lời nào, đứng dậy rời khỏi giường rồi cầm áo khoác bên cạnh mặc vào.

Lý Quốc Lương đang chuẩn bị đi ra ngoài thì tiếng động của ông ta đã đánh thức người vợ Phương Bình đang ở cùng phòng.

Phương Bình nhìn Lý Quốc Lương trông như chuẩn bị đi ra ngoài, bà ta vội vã nói: “Đã trễ thế này, ông còn đi đâu?”

“Tôi đi xuống xem thử, hình như ở dưới tầng có tiếng động.” Lý Quốc Lương trả lời.

Ông ta đang chuẩn bị ra cửa, Phương Bình lại mở miệng lần nữa gọi ông ta lại.

“Đợi chút, tôi đi với ông.” Vừa nói xong, Phương Bình đã nhanh chóng đứng dậy tiện tay lấy quần áo mặc vào, đi vài bước đến bên cạnh Lý Quốc Lương.

Lúc này hai người mới đi ra ngoài, vừa đi Phương Bình còn nhịn không được nói thầm: “Ông nói cũng thật là, khu tập thể của chúng ta chẳng lẽ còn có trộm à? Có lẽ là Bạch Lộ hoặc Mỹ Mỹ nửa đêm tỉnh giấc xuống dưới tầng uống nước thôi, ông chỉ làm to chuyện lên.”

Nghe giọng nói trầm thấp của Phương Bình, Lý Quốc Lương xụ mặt không hé nửa lời.

Bởi vì Lý Quốc Lương không phải lo lắng là có trộm hay không...

Sau chuyện lần trước, mặc dù Lý Quốc Lương đã quay lại tiếp tục làm việc, nhưng ông ta có thể cảm nhận rõ ràng mình không còn được phép tham gia vào nhiều việc quan trọng nữa.

Điều này có nghĩa là gì, Lý Quốc Lương không phải là kẻ ngốc, sống hơn nửa đời, có một số việc ông ta cũng biết rõ.

Không cho ông ta tiếp cận những tài liệu, nhiệm vụ quan trọng đó, điều đó nói lên rằng cấp trên không hoàn toàn tin tưởng ông ta.

Hơn nữa, vào thời điểm này, con gái Lý Bạch Lộ của ông ta đã trở về.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 414: Chương 414



Chuyện Lý Bạch Lộ trở về, ngay từ đầu Lý Quốc Lương không hề biết là Phương Bình đã bí mật đưa cô ta về, cho đến khi Lý Bạch Lộ về đến nhà Lý Quốc Lương mới biết chuyện này.

Chỉ bởi vì chuyện Lý Bạch Lộ trở về này mà Lý Quốc Lương còn cãi nhau với Phương Bình.

Chẳng qua người cũng đã trở lại, con gái Lý Bạch Lộ cũng thừa nhận sai lầm của mình, tuy sự việc không được giải thích chi tiết nhưng Lý Quốc Lượng vẫn biết rõ đại khái sự việc.

Đúng là lần trước Lý Bạch Lộ đã đắc tội người ta, hơn nữa thân phận của đối phương không hề đơn giản, Lý Bạch Lộ cũng không làm cái gì quá đáng cả. Lý Quốc Lương tạm thời bị cách chức chỉ là một cách cảnh cáo, đối phương cũng không có ý muốn lấy mạng sống của Lý Bạch Lộ.

Hiện giờ người đã trở lại, nhưng Lý Quốc Lương lại càng thêm bất an.

Có một số việc xảy ra lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, Lý Bạch Lộ khiến cho Lý Quốc Lương rất không yên tâm. Cũng may khoảng thời gian gần đây con gái ông ta đã thành thật ngoan ngoãn ở nhà.

Tuy nhiên, mới chiều nay, Lý Quốc Lương đã nghe thấy Phương Bình nói Lý Bạch Lộ ra ngoài với bạn bè.

Sau đó, nửa đêm có động tĩnh ở dưới tầng khiến cho Lý Quốc Lương nảy lên sự nghi ngờ ngay lập tức.

Hai vợ chồng đi xuống tầng một, kiểm tra một lúc cũng không thấy có người khác.

“Ông nói xem ông nghi thần nghi quỷ cho đã rồi cái gì cũng không có, nửa đêm còn hành hạ người ta, giờ chúng ta mau trở về ngủ đi.” Phương Bình ngáp một cái, tiếp tục lải nhải: “Lý Quốc Lương, gần đây ông có chuyện gì, cả ngày cứ đa nghi. Ông có ý kiến gì với con gái phải không, con gái cũng đã biết sai rồi, nó cũng đã giải thích rõ ràng với ông rồi, ông còn không tin con gái của mình à?”

“Bà nói bậy gì đó, mau về phòng ngủ đi.” Lý Quốc Lương nghiêm túc trả lời.

Lúc hai vợ chồng đi lên lầu, Lý Quốc Lương đi ngang qua phòng Lý Bạch Lộ thì chậm lại một chút, dựng lỗ tai lên nghe thấy trong phòng Lý Bạch Lộ không có động tĩnh gì, lúc này mới tiếp tục đi về phòng.

Lý Bạch Lộ trong phòng nghe thấy tiếng bước chân rời đi, sắc mặt cô ta tái nhợt.

Cô ta không ngờ cha vừa nghe thấy một chút động tĩnh sẽ đi xuống tầng kiểm tra, hơn nữa vừa rồi ông ta còn dừng lại ở trước cửa phòng của cô ta, cho thấy rằng ông ta đang nghi ngờ cô ta.

Nghĩ đến chuyện đêm nay, sắc mặt Lý Bạch Lộ càng thêm tái nhợt.

Cô ta cắn môi, trong lòng có hơi rối rắm.

Đầu óc hỗn loạn, suy nghĩ cũng phức tạp.

Nhưng cô ta nghĩ lại, đêm nay nhìn thấy bóng dáng của Tô Trà và Phó Hành Khanh cùng nhau rời đi, trong mắt Lý Bạch Lộ lại hiện lên một tia tàn nhẫn.

Đừng trách cô ta, huống hồ hiện giờ cô ta đã không thể quay đầu lại.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lý Bạch Lộ rời giường từ tầng hai đi xuống, nhìn thấy cha mình Lý Quốc Lượng còn chưa ra khỏi nhà, Lý Bạch Lộ có hơi kinh ngạc.

Dựa theo lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của cha mình, bình thường lúc này ông ta hẳn đã sớm ra ngoài.

Cô ta lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, trái tim Lý Bạch Lộ bắt đầu nhảy lên nhưng trên mặt lại không nhìn ra được gì.

“Tối hôm qua con có xuống lầu không?” Thật ra Lý Quốc Lương muốn hỏi cô ta... Tối hôm qua, cô ta có ra ngoài hay không!

Lý Bạch Lộ nhìn ánh mắt sắc bén của cha mình, trong lòng lặng lẽ hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:” Đúng vậy, tối hôm qua con có xuống lầu uống nước.”

“Con có mở cửa không? Hình như cha nghe thấy tiếng cửa mở.”

“Không có, nửa đêm rồi con còn mở cửa đi đâu?” Lý Bạch Lộ hỏi lại một câu.

Lý Quốc Lương nhìn chằm chằm Lý Bạch Lộ một hồi lâu, vẻ mặt cô ta vẫn bình tĩnh.

Ngay lúc Lý Bạch Lộ và Lý Quốc Lượng đang nhìn nhau thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc cốc” vẫn tiếp tục.

Ngay lúc Lý Quốc Lượng đang chuẩn bị đứng dậy, Lý Bạch Lộ đã động đậy, cô ta xoay người bước về phía cửa.

Cửa vừa mở ra, Lý Bạch Lộ nhìn rõ người ngoài cửa, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Ngoài cửa có bốn người đàn ông đang đứng, bọn họ khiến cho Lý Bạch Lộ có dự cảm không lành.

Trong khi Lý Bạch Lộ đang đánh giá bọn họ, mấy người đàn ông ngoài cửa cũng đang nhìn cô ta.

“Đồng chí Lý, chào cô, chúng tôi nhận được tin tức, yêu cầu cô hợp tác với chúng tôi, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến.” Một người đàn ông trong đó nói.

Lý Bạch Lộ nghe thấy đối phương nói xong, ánh mắt không che giấu được lộ ra một tia hoảng sợ.

Sao có thể...

Tối hôm qua cô ta mới... sao nhanh như vậy đã có người tới cửa tìm...

Mà Lý Quốc Lương ở trong phòng cũng nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, ông ta cất bước đi tới, nhìn thấy ngoài cửa có vài người, sắc mặt Lý Quốc Lương thay đổi chỉ trong nháy mắt.

Ánh mắt nhìn người của Lý Quốc Lương không thể sai được, những người ở cửa này nhất định không phải người bình thường.

Tầm mắt sắc bén của Lý Quốc Lương nhìn Lý Bạch Lộ, trong mắt đầy sự tức giận.

Cảm nhận được ánh mắt của cha mình, Lý Bạch Lộ có hơi hoảng sợ, thậm chí cô ta còn không dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt của cha mình.

Một nụ cười miễn cưỡng hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta, cô ta buộc mình phải bình tĩnh lại rồi nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi không quen biết các anh.”

“Đồng chí Lý, cô không quen biết chúng tôi, nhưng chúng tôi biết cô, đây là công việc, mời cô hợp tác cho.” Người dẫn đầu ngoài cửa lại lên tiếng, nhìn vẻ mặt nhu nhược của Lý Bạch Lộ.

Anh ta không chút thương hoa tiếc ngọc nào mà cẩn thận nhìn chằm chằm Lý Bạch Lộ một lúc rồi mới nói tiếp: “Hay là, để tôi nhắc cho cô nhớ, tối hôm qua cô đã ở đâu?”

Nghe được từ “tối hôm qua”, Lý Bạch Lộ đã hoàn toàn biết chuyện của mình xong rồi.

Lý Quốc Lương cũng nghe được lời nói của đối phương, trong lòng tức giận đến mức hận không thể đuổi Lý Bạch Lộ ra ngoài cắt đứt quan hệ cha con.

Lúc này, không chỉ có Lý Bạch Lộ xong rồi, sợ là số phận của nhà họ Lý cũng đến ngày tàn.

Tiếp theo không cần nói thêm gì nữa, Lý Bạch Lộ bị bắt đi không hề phản kháng.

Chờ đến khi Phương Bình trở về, trong nhà trống không.

Tới giữa trưa, Lý Quốc Lương trở về, ông ta cái gì cũng không nói, chỉ ném cho Phương Bình một câu: “Thu dọn đồ đạc, chúng ta phải đi.”

Sau đó Phương Bình từ trong miệng Lý Quốc Lượng biết được bọn họ phải chuẩn bị chuyển ra khỏi khu tập thể, bởi vì Lý Bạch Lộ.

Phương Bình khóc lóc nỉ non, sớm biết rằng sẽ ầm ĩ thành chuyện như vậy thì lúc trước cô ta nói cái gì bà ta cũng sẽ không đưa Lý Bạch Lộ trở về.

Chưa đầy một ngày, nhà họ Lý đã rời khỏi, người im lặng nhất khi chuyển nhà đó là Lý Mai Mai.

Lý Mai Mai nhìn dáng vẻ rơi nước mắt nước mũi của Phương Bình, chỉ cảm thấy vừa châm chọc vừa buồn cười.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 415: Chương 415



Sớm biết như thế, sao lúc trước không dạy dỗ Lý Bạch Lộ tốt hơn chút đi?

Lý Bạch Lộ trở thành như ngày hôm nay còn không phải dựa vào sự giáo dục ít nhiều của Phương Bình à.

Hoặc là bản thân Lý Bạch Lộ cũng có một một phần trách nhiệm, nhưng xét cho cùng, tương lai nhà họ Lý sợ là sẽ không thể có thành tựu gì lớn lao nữa.

Đột nhiên nhà họ Lý dọn đi, những gia đình khác trong khu tập thể đều tò mò nhưng Lý Quốc Lượng lại không nói gì, rời đi cũng không nói một lời.

Đối với chuyện của nhà họ Lý, mọi người bàn tán một hồi, chuyện này không liên quan gì đến bọn họ nên cũng không có gì để nói.

Lúc Tô Trà nghe được tin tức của nhà họ Lý, cô mới đi ra từ phòng thí nghiệm.

Cô nghe được chuyện Lý Bạch Lộ từ chỗ Trương Huy, trong lòng Tô Trà cũng không có bao nhiêu cảm xúc.

Một người xa lạ không quan trọng.

Trương Huy thấy Tô Trà không có hứng thú, anh ấy nhắc đến hai câu thì thôi không nói tiếp nữa.

Trương Huy cũng than thở về chuyện của Lý Bạch Lộ, rõ ràng lần trước anh ấy đã giáo huấn cô ta một trận, không ngờ Lý Bạch Lộ còn không biết tiếp thu mà thay đổi tốt hơn.

Tự mình đi vào con đường đen tối lại còn ầm ĩ đến mức như này, trách ai được?

Không nói đến Lý Bạch Lộ có tâm tư gì, bản nhân Lý Bạch Lộ cũng không biết vẫn luôn có người theo dõi nhìn chằm chằm vào cô ta, nếu cô ta không làm gì thì không sao, nhưng nếu cô ta vừa có động tĩnh gì thì sẽ có người ra tay.

Đây cũng là lý do vì sao Lý Bạch Lộ mới hành động vào buổi tối, ngày hôm sau lập tức có người tới cửa tìm cô ta.

Chỉ có thể nói, Lý Bạch Lộ chọn Tô Trà làm đối thủ, cũng thật đáng thương.

Lý Bạch Lộ còn chưa hành động thì đã kết thúc rồi.

Thậm chí dù cô ta có ầm ĩ đến mức này, Tô Trà cũng không có hứng thú nghe nhiều thêm hai câu.

Trên hành lang vang lên tiếng bước chân “lộc cộc” của Tô Trà và Trương Huy.

Tô Trà giơ tay xoa cổ đi về văn phòng của Cốc Ích.

Vài phút sau, Tô Trà đi tới cửa văn phòng Cốc Ích, giơ tay gõ cửa “Cộc cộc cộc”.

“Vào đi.” Cốc Ích ở trong phòng đáp lại một tiếng.

Cô đẩy cửa đi vào.

Cốc Ích ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Trà đi vào, vẻ mặt tươi cười vui vẻ nói: “Sao hôm nay không tăng ca? Em rời phòng thí nghiệm mà không cần tôi thúc giục luôn à?”

Nghe Cốc Ích trêu ghẹo, Tô Trà cười trả lời: “Viện trưởng, xem thầy nói kìa, em không phải là có việc nên mới tìm thầy sao.”

“Có việc sao? Qua đây, ngồi xuống rồi nói.” Cốc Ích đứng dậy khỏi bàn làm việc đi tới.

Hai người ngồi cùng nhau trên ghế tiếp khách.

“Viện trưởng, là như này, dự án máy vi tính gần đây gặp phải một số vấn đề, giáo sư Vương tạm thời không có ý tưởng gì, thầy cũng biết em so với giáo sư Vương giống như là múa rìu qua mắt thợ, dự án này vừa lúc mọi người đều không có chuyện gì, khoảng chừng sẽ mất một thời gian nữa mới lại bận việc.”

“Cho nên, em muốn tạm thời nghỉ làm dự án, chờ đến khi có tin tức từ giáo sư Vương, vừa hay cho mọi người trong tổ dự án cũng nghỉ ngơi thật tốt, thả lỏng đừng để thần kinh căng thẳng cả ngày.”

“Một lát nữa giáo sư Vương sẽ đến gặp thầy để báo cáo tiến độ dự án, sắp tới chắc em cũng không có thời gian để lại đây nên em tới gặp thầy nói một tiếng.”

Tô Trà nói rất nhiều, Cốc Ích nghe được dự án phải tạm dừng, sắc mặt cũng xuất hiện một chút nôn nóng, vội vàng hỏi: “Vậy dự án này định gác lại trong bao lâu?”

“Viện trưởng, thầy hỏi em cũng không biết trả lời thầy như nào, không thể biết sẽ kéo dài bao lâu được.” Tô Trà bất đắc dĩ nói.

Mặc dù Tô Trà đã theo học Vương Vinh Bình về máy tính một thời gian dài như vậy, nhưng những khó khăn gặp phải lần này Tô Trà không thể giải quyết trong chốc lát, giáo sư Vương Vinh Bình nói cần thời gian, cô cũng cần thời gian.

Tô Trà không phải cái gì cũng biết, cô là con người chứ không phải thần thánh, dự án trước thành công nhanh như vậy cũng không phải công lao của một mình Tô Trà mà là kết quả sự nỗ lực của mọi người trong tổ dự án.

Huống hồ, sau khi dự án bắt đầu, các thành viên trong tổ dự án thường xuyên thức khuya, quầng thâm dưới mắt có thể so sánh với quốc bảo gấu trúc.

Vừa hay trước mắt có thể cho mọi người nghỉ ngơi một chút, thả lỏng tinh thần, bọn họ cũng có thể dành thời gian cho gia đình.

Người ta nói những người làm nghiên cứu khoa học là có lỗi nhất với người nhà, tranh thủ những ngày nghỉ này về thăm nhà một chút cũng tốt.

“Vậy thời gian này em bận cái gì, em có thể thành thật ở nhà nghỉ ngơi được à?” Cốc Ích khẳng định không tin.

Dựa vào sự hiểu biết của ông ta đối với Tô Trà, so với những người khác trong viện nghiên cứu khoa học mà nói, cô càng liều mạng hơn.

Những người còn lại trong viện nghiên cứu khoa học đều lớn tuổi hơn Tô Trà, nếu thật sự muốn thức khuya thì không thể nào so sánh với Tô Trà lúc còn thành niên được.

Từ sau khi Tô Trà đến, người trong viện nghiên cứu có thể thức khuya muộn nhất đó là Tô Trà.

Người trẻ có nền tảng tốt, thức khuya thì có thể thức khuya, tinh thần của một cô bé còn tốt hơn bọn họ.

Khí sắc hồng hào rực rỡ, giống như là đang nói đến Tô Trà.

Tô Trà nghe thấy Cốc Ích hỏi như vậy, cô ngước mắt liếc nhìn ông ta, sau đó cười nhẹ nói: “Gần đây em với đàn anh tham gia một dự án, em cũng đi theo, dự án bên đó không vội nên em đi theo để học tập.”

So với cường độ làm việc của viện nghiên cứu khoa học thì dự án của đàn anh La Tân Hoa thật sự nhẹ nhàng hơn nhiều.

Sau khi Tô Trà gia nhập vào tổ dự án, mỗi ngày cô đều đi theo học tập, La Tân Hoa dẫn cô đi cùng, cái gì cần dạy đều dạy cả, cũng không thường xuyên yêu cầu cô phải làm việc gì.

Thật ra điều mà Tô Trà không biết, đó là sở dĩ La Tân Hoa không cho Tô Trà làm việc là bởi vì lão Bành đã giải thích cụ thể với ông ta.

Ý của lão Bành: Dù thế nào cô ấy cũng là cô gái, đừng sai bảo cô bé như động vật.

Về cơ bản làm nghiên cứu khoa học đều là như thế, phụ nữ bị đối xử như đàn ông và đàn ông bị đối xử như động vật.

Mà ở dưới trướng của La Tân Hoa, không có sự phân biệt nam nữ, đều làm việc như nhau.

Đối với việc thầy giáo của mình phân biệt đối xử La Tân Hoa cũng không có cách nào khác, nhớ trước đây lúc ông ta đi theo thầy giáo, thầy giáo không phải cũng ra sức đánh ông ta hay sao?

Dùng một câu nói để nói La Tân Hoa của lúc trước thì là lừa trong thôn cũng chưa từng mệt mỏi như vậy.

Trong văn phòng, Tô Trà nói xong việc với Cốc Ích rồi rời đi ngay.

Đúng như Tô Trà đã nói, cô chân trước vừa mới rời đi, chân sau Vương Vinh Bình đi tới văn phòng của Cốc Ích.

Hai người nói chuyện tới Tô Trà, nhắc đến Tô Trà, Cốc Ích vẫn nhịn không được khoe khoang rằng lúc trước bản thân mình có mắt nhìn tinh tường.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 416: Chương 416



Vương Vinh Bình nhắc tới Tô Trà, vẫn là câu nói kia: Đáng tiếc, một hạt giống tốt của khoa Điện tử, ông nghĩ mãi không ra như nào mà cô lại đến công trình học đây?

Thời gian từng ngày qua đi, Phó Hành Khanh cũng trở về quân đội, dự án viện nghiên cứu khoa học của Tô Trà tạm thời dừng lại, khoảng thời gian này Tô Trà cũng không nhàn rỗi, cô vừa phải đi theo La Tân Hoa học tập, lúc ở nhà còn phải tự nghiên cứu tư liệu, chỗ nào không hiểu thì đến tìm Vương Vinh Bình hỏi, lịch trình trong ngày cũng thật sự phong phú.

Ở đây, Tô Trà không xuất hiện trong tầm mắt của các thế lực nhưng các thế lực ở khắp nơi cũng không hề coi thường Tô Trà.

Lần trước có thế lực nào đó tiếp xúc với Lý Bạch Lộ, không nghe được tin tức gì về Tô Trà đã đành lại còn bị thiệt hại mất mấy cái cơ sở ngầm, dùng một câu nói thì là mất cả chì lẫn chài.

Lý Bạch Lộ cũng đã bị bắt, những người móc nối với Lý Bạch Lộ có thể chạy trốn được sao?

Đối với Tô Trà, các thế lực khắp nơi đều vắt hết óc cũng không liên quan đến cô, người ta mềm cứng không ăn, tốt xấu gì cũng không phản ứng.

Vừa đe dọa vừa dụ dỗ đều đã dùng rồi, người ta căn bản không để bản thân bị xoay vòng vòng, bọn họ còn chưa thử qua c**ng b*c, chủ yếu là do người của bọn họ không dễ dàng tiếp xúc được với Tô Trà.

Phần lớn thế lực các bên vẫn muốn kết giao quan hệ tốt với Tô Trà, dù sao tạo quan hệ với Tô Trà thì lợi bất cập hại.

Nhưng luôn có một số người đầu óc không tỉnh táo.

Dụ dỗ không thành thì ra tay mạnh bạo!

Lúc này Tô Trà như gặp phải một con ch.ó điên vậy.

Trên một đoạn đường hẻo lánh có ba chiếc xe đang đua nhau, trong đó có một chiếc xe là xe chở Tô Trà.

Trương Huy ngồi ở ghế trước, vẻ mặt nghiêm túc nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, mắt nhìn chằm chằm vào hai chiếc ô tô bên cạnh.

Lúc này Tô Trà mới từ căn cứ dự án của La Tân Hoa đang trên đường về nhà, không nghĩ tới đi đến đoạn đường này đột nhiên có hai chiếc ô tô lao tới.

Trương Huy gần như đã nhận ra có gì đó không ổn khi hai chiếc xe này vừa xuất hiện, cho dù Trương Huy đã cảnh giác từ trước, đối phương vẫn đuổi theo giống như chó điên.

Bỗng dưng vang lên một tiếng “Phịch”.

Trương Huy lái xe, phân biệt tiếng s.ú.n.g vừa rồi, anh ấy tiếp tục lái xe đi về phía trước.

Tô Trà nghiêm mặt ngồi vào ghế, vì để tránh bị trở thành mục tiêu, Tô Trà cũng không ngồi thẳng mà ngồi xổm ở ghế sau.

Lúc này trong tay cô đang gắt gao nắm chặt một cái s.ú.n.g gỗ, cô nhìn chằm chằm vào những chiếc xe đang đuổi theo phía sau, ánh mắt sắc bén của Tô Trà nhanh chóng kiểm tra tình hình xung quanh.

Mà đám Vu Kế Vĩ bọn họ nấp trong bóng tối cũng rất căng thẳng, ở ngoài sáng chỉ có Trương Huy, tiếng s.ú.n.g vừa rồi là do bọn họ b.ắ.n ra.

Vu Kế Vĩ ghé vào phía sau công sự che chắn, trên tay anh ấy cầm súng, dùng ống kính ngắm chuẩn vào mục tiêu.

Mở súng, “Bằng” một tiếng, đã b.ắ.n trúng giữa mục tiêu.

Một người trong chiếc xe phía sau gắt gao truy đuổi Trương Huy đã bị đánh trúng.

Đối phương rõ ràng bị chọc giận, những người trong xe bắt đầu nhắm vào Trương Huy và mở súng.

Xe không có chống trộm như các đời sau, chỉ nghe thấy âm thanh của tiếng s.ú.n.g “Bằng bằng bằng”, thân xe bị b.ắ.n trúng vài phát.

“Tô Trà, chúng ta cần phải xuống xe.” Bởi vì ngồi ở trong xe càng nguy hiểm.

Nghe thấy Trương Huy nói, Tô Trà lên tiếng đáp lại.

Sau đó Trương Huy ra ám hiệu với mấy người Vu Kế Vĩ đang nấp trong bóng tối.

Vu Kế Vĩ nhận được tin tức, bọn họ bắt đầu tấn công những chiếc xe phía sau.

Trương Huy có nhóm người Vu Kế Vĩ yểm hộ nhưng anh ấy vẫn thắt chặt thần kinh không dám lơi là.

Cuối cùng, cơ hội đã đến.

Một tiếng rít phanh xe chói tai vang lên, xe Trương Huy dừng lại khẩn cấp ở ven đường, gần như ngay lập tức, Trương Huy nhanh chóng xuống xe, đồng thời Tô Trà chậm một bước mở cửa sau.

Tô Trà vừa đặt chân xuống đất, Trương Huy đã nắm lấy cổ tay cô, nhanh chóng chạy về phía khu rừng bên đường.

Những người ngồi xe phía sau nhìn thấy mục tiêu đang chạy vào rừng cũng dừng xe lại ngay, mở cửa đuổi theo.

Núi rừng rậm rạp, Trương Huy kéo Tô Trà cùng nhau chạy, cành cây hai bên đường liên tục đ.â.m vào người nhưng họ không dừng lại và càng không có thời gian nghỉ ngơi.

Bọn họ phải chạy nhanh hơn, phải nhanh hơn nữa.

Chỉ cần chậm lại thôi, nếu bị bắt được, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Đối phương có thể dùng thủ đoạn cực đoan như vậy tới bắt Tô Trà, cô mà bị đối phương bắt lấy, tất nhiên sẽ không có kết cục tốt, phương hướng tốt nhất nghĩ ra được bây giờ đó là giữ lại được cái mạng này đã.

Tô Trà chạy vội, cô có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của chính mình, từng ngụm từng ngụm th* d*c khiến lồng n.g.ự.c cô đau nhức.

Những người phía sau đuổi theo cô, may mắn thay nhóm người Vu Kế Vĩ lúc này đã chạy tới đánh lạc hướng đối phương đuổi bắt.

Trương Huy kéo Tô Trà tiếp tục chạy, bọn họ chạy một đoạn dài nữa, anh ấy mới dừng lại.

Sau khi xác định phía sau không có người đuổi theo, lúc này Trương Huy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trải qua chuyện vừa rồi liều mạng để chạy, cổ họng khô khốc như vậy.

Cô bảo đảm, đây chắc chắn là lần chạy nhanh nhất cô từng chạy.

Quả nhiên tiềm lực của con người là vô hạn.

Phía sau người đuổi theo không kịp, Tô Trà và Trương Huy cũng không biết nhóm người Vu Kế Vĩ như thế nào.

Nơi hai người Tô Trà dừng lại rõ ràng là một vùng núi sâu, thực vật xung quanh lớn lên vô cùng rậm rạp.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong không trung gần như bị cành cây dày đặc chặn lại che mất ánh sáng, độ ấm nơi này thấp hơn bên ngoài rất nhiều.

Cho nên, lúc này dừng lại, Tô Trà mới cảm giác được trên gương mặt mình đau nhức.

Giơ tay sờ một cái, đầu ngón tay xuất hiện một vệt màu đỏ.

Hẳn là vừa rồi cô chạy vội bị cành cây cọ bị xước.

Trương Huy cũng thấy được động tác của Tô Trà, quan tâm nói: “Bị quẹt phải rồi, chờ chúng ta trở về rồi đi bệnh viện khám.”

“Chúng ta còn phải tiếp tục chạy sao?” Tô Trà không để ý miệng vết thương trên mặt, ngẩng đầu hỏi Trương Huy.

Trong lúc nói chuyện, cô vừa hạ tay xuống, thản nhiên lau vết m.á.u ở tay lên trên quần áo.

So với cái mặt mà nói thì hiện tại mạng sống vẫn là quan trọng hơn.

Trương Huy cũng thấy được động tác của Tô Trà, quan tâm nói: “Bị cào qua rồi, chờ chúng ta trở về rồi đi bệnh viện khám.”

“Chúng ta còn phải tiếp tục chạy sao?” Tô Trà không để ý miệng vết thương trên mặt, ngẩng đầu hỏi Trương Huy.

Trong lúc nói chuyện, cô buông tay, đem vết m.á.u dính ở tay tùy ý xoa xoa trên quần áo.

So với khuôn mặt thì hiện tại mạng sống vẫn là quan trọng hơn.

Hơn nữa vết thương trên mặt cô, trong lòng Tô Trà hiểu rõ, hẳn là không quá nghiêm trọng, nếu không cô cũng sẽ không lúc này mới thấy đau.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 417: Chương 417



“Đi thôi, chúng ta tìm một nơi an toàn đợi mấy người Vu Kế Vĩ, chúng ta đã phát tin tức đi, không bao lâu nữa sẽ có người tới giúp chúng ta.” Trương Huy nói.

Trước mắt, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn an toàn, không thể ở chỗ này chờ.

Trương Huy bảo vệ Tô Trà đi phía trước, hai người đi vào trong rừng rậm, bóng dáng dần dần lùi xa...

Bên phía Bắc Kinh đã tiếp nhận được tin tức của Tô Trà, lập tức cử người đi qua đó.

Một tiểu đội lập tức xuất phát, tiền về phía khu rừng rậm nơi Tô Trà đang lui ở đó.

Tin tức của Tô Trà bị đè ép xuống, việc này cũng xuất phát từ suy xét nhiều mặt mới đi đến quyết định.

Tình hình hiện tại đã đủ rối loạn.

Theo ý của lãnh đạo, đó chính là: Tô Trà tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!

Nhưng cũng không thể để những thế lực khắp nơi như hổ rình mồi đó đến can thiệp được.

Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, vốn dĩ cũng đã đủ nghèo túng rồi, lúc này còn cố tình cho mưa xuống.

Một trận mưa này, nhiệt độ không khí trong rừng rậm bắt đầu giảm nhanh chóng...

Tô Trà xảy ra chuyện, Lý Bạch Lộ đã bị bắt cách đây không lâu lại bị đưa ra thẩm vấn lần nữa.

Đối mặt với cuộc thẩm vấn đột ngột, Lý Bạch Lộ cũng tỏ ra bức bối, từ sau khi bị bắt đến nay cô ta vẫn luôn bị nhốt ở nơi này, không được phép về nhà, không được phép thăm hỏi, mỗi ngày lặp lại giống nhau, đối với Lý Bạch Lộ có hơi chút c.h.ế.t lặng.

Hôm nay cô ta đột nhiên bị đưa lên thẩm vấn, Lý Bạch Lộ cũng không ngu ngốc, thẩm vấn nửa chừng cô ta đã mơ hồ đoán được điều gì đó

Nếu cuộc thẩm vấn lần trước là về những người đã liên hệ với cô ta, vậy lần này thẩm vấn một lần nữa nhất định là đã xảy ra chuyện gì, mà khả năng lớn nhất là Tô Trà đã xảy ra vấn đề.

Tuy rằng Lý Bạch Lộ không biết cụ thể Tô Trà đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không ngăn được việc cô ta hả hê vui sướng khi người gặp họa.

Cho dù cô ta bị nhốt ở đây nhưng chỉ cần biết rằng Tô Trà không ổn, trong lòng cô ta cũng sẽ vui vẻ.

Trước đó cần khai báo gì Lý Bạch Lộ đều đã khai hết, chuyện lần này thật sự không liên quan đến cô ta, Lý Bạch Lộ cũng không ngốc, tội trên người cô ta đã rửa không sạch, nếu còn liên quan thêm chuyện này cô ta còn có thể sống được sao?

Cho nên, thẩm vấn thì cũng đã thẩm vấn rồi, lời khai của Lý Bạch Lộ hoàn toàn giống hệt với những gì mà cô ta đã khai lần trước, bọn họ muốn biết nhiều hơn nhưng cũng không có gì mới.

Thẩm vấn thất bại, bọn họ thật sự không thể hỏi thêm được bất kỳ thông tin hữu ích gì từ chỗ Lý Bạch Lộ.

Mặt khác, Cốc Ích cũng biết được tình hình của Tô Trà, với tư cách là cấp trên của cô, ông ta chắc chắn sẽ nhận được tin tức khi cô có chuyện gì xảy ra.

Cốc Ích nghe thấy Tô Trà xảy ra chuyện thì vô cùng sốt ruột, một người ở văn phòng nôn nóng đến mức xoay mòng mòng, đi tới đi lui, trong lòng sợ Tô Trà xảy ra chuyện không may.

Lúc trước ông ta là người kéo Tô Trà đến viện nghiên cứu khoa học, cô năm nay cũng chỉ mới hai mươi tuổi, cô còn trẻ, lỡ như có chuyện gì, ông ta phải giải thích như thế nào với người nhà cô đây?

Trong lòng sốt ruột không nguôi, Cốc Ích cũng không nghĩ đến việc kể chuyện này cho gia đình Tô Trà biết.

Mọi chuyện trước mắt còn chưa đến nông nỗi, quân đội đã phái người ra ngoài, sự việc vẫn còn đường cứu vãn.

Nếu Tô Trà thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó Cốc Ích sẽ đích thân đến nhà họ Tô để giải thích.

Mà nhà họ Tô cũng không biết Tô Trà xảy ra chuyện, ngày thường cũng có lúc cô bận công việc không trở về nhà.

Trong phòng khách, Vương Tú Mi cau mày ngồi trên sô pha trong phòng khách, bà cứ luôn cảm thấy tức n.g.ự.c khó chịu.

Hôm nay Vương Tú Mi cảm thấy lồng n.g.ự.c như nghẹn lại cùng lúc, vô cùng khó chịu, trong lòng không thoải mái.

Bà cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra, chỉ là bà không biết được rốt cuộc đó là chuyện gì.

Khoảng bốn giờ, Tô Thắng Dân về đến nhà, lúc này Vương Tú Mi vẫn còn đang ngồi ở phòng khách, vẻ mặt áp lực.

Tô Thắng Dân nhìn thấy sắc mặt của vợ mình, ông đi qua xem, hỏi thăm: “Sao vậy, sắc mặt của em hình như không tốt lắm. Có phải là không khỏe không, anh đưa em đi bệnh viện khám nhé?”

Vương Tú Mi nghe thấy Tô Thắng Dân hỏi, bà vẫn cau mày như cũ, một lát sau mới mở miệng trả lời: “Thắng Dân, không biết vì sao, hôm nay trong lòng em cứ thấy không thoải mái, bức bối khó chịu mãi.”

“Khó chịu? Nếu không anh đưa em đi bệnh viện nha?” Nghe thấy Vương Tú Mi bảo tức ngực, vẻ mặt Tô Thắng Dân đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Ngực khó chịu cũng không phải là bệnh nhỏ, Tô Thắng Dân nghe người ta nói bệnh tim có biểu hiện như vậy.

“Không cần, không cần.” Vương Tú Mi xua tay tỏ ý từ chối, ngay sau đó tiếp tục nói: “Không phải hôm nay con gái nói sẽ trở về sao, sao lúc này còn chưa về, nhìn cũng đã đến giờ rồi.”

“Con gái bận rộn công việc không để ý thời gian, em cũng đừng lo lắng quá.” Tô Thắng Dân mở miệng an ủi.

“Em chỉ là lo lắng thôi.”

“Đừng lo lắng, không phải con gái đã nói sẽ trở về ăn cơm tối sao, hôm qua con gái không về nhà, chúng ta làm món gì ngon chờ nó về ăn.”

“Làm thịt kho tàu đi, con gái thích món này.”

“Được, lát nữa anh ra ngoài mua giò heo om về để con bé được ăn ngon.” Tô Thắng Dân trả lời.

Phía bên kia, cho dù là thịt kho tàu hay chân giò om Tô Trà cũng không ăn được, giờ khắc này Tô Trà cảm thấy cho cô một cái bánh bao để cắn một miếng thôi cô đã cám ơn trời đất lắm rồi.

Có lẽ ông trời cho rằng cô còn chưa đủ khó khăn, lúc này trời còn mưa.

Vừa rồi Tô Trà đi theo Trương Huy tìm chỗ tránh mưa còn sợ ông trời nhìn cô khó chịu lại đánh sấm chớp xuống.

Không phải ai cũng nói lúc trời mưa tuyệt đối không nên đứng dưới tàng cây vì dễ bị sét đánh à. Nhưng trong rừng rậm thứ có nhiều nhất chính là cây cối, nơi nào cũng là cây, bọn họ hoàn toàn không thể tránh khỏi.

Hai người họ bị nước mưa xối ướt cả người. Lúc này Trương Huy ở đằng trước mới dừng lại, ánh mắt anh ấy dán chặt vào một hang động bị dây leo che khuất phía trước.

“Tô Trà, em đợi bên ngoài một lát, anh vào trong xem trước.” Trương Huy nói một câu, ngay sau đó cẩn thận đến gần hang động kia.

Tô Trà chờ ở bên ngoài, nắm chặt s.ú.n.g gỗ trên tay, khuôn mặt cô đầy vẻ nghiêm túc.

Cả người cô căng chặt, hệt như chỉ cần Trương Huy ở bên trong xảy ra chuyện gì thì cô sẽ lập tức xông vào.

Hang động trong rừng rậm rất nguy hiểm, đây cũng là lẽ thường tình.

Trong rừng rậm, hang động thường có động vật cư trú, thậm chí trong những hang động bị bỏ hoang có thể có một số loài động vật “dễ thương” như con dơi, sâu, xà hoặc là con rết linh tinh.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 418: Chương 418



Cũng may, vài phút sau Trương Huy an toàn đi ra ngoài.

“Anh đã kiểm tra bên trong rồi, không có nguy hiểm gì. Chúng ta đi vào tránh mưa trước đã, đám người Vu Kế Vĩ chắc lát nữa có thể tìm tới.”

Trương Huy dọc theo đường đi đều để lại ký hiệu ẩn giấu, đoán chừng Vu Kế Vĩ nhìn thấy ký hiệu là có thể nhanh chóng tìm tới, chờ sau khi cả nhóm hội họp lại Tô Trà cũng có thể giảm bớt nguy hiểm.

Tô Trà gật đầu đi theo sau Trương Huy tiến vào hang động, sau đó Trương Huy còn cẩn thận khôi phục những sợi dây leo ở cửa hang về lại hình dáng ban đầu, điều này cũng là để tránh cho bọn họ bị kẻ thù phát hiện.

Không gian trong hang động không lớn mấy, ở trong đó gần như không còn chỗ trống nào ngoài hai người Tô Trà và Trương Huy.

Cuối cùng bọn họ cũng có thể được nghỉ ngơi trong chốc lát. Tô Trà cảm giác đôi chân của mình như bị phế đi, lúc chạy trốn một quãng đường dài như vậy cô không hề cảm thấy đau đớn tý nào. Lúc này ngồi yên một chỗ Tô Trà mới cảm thấy chân mình đau âm ỉ.

Hơn nữa, đói bụng quá…

Mối nguy hiểm vẫn đang kéo dài, mặc dù Trương Huy đã để lại ký hiệu nhưng anh ấy cũng không xác định được rằng liệu người trước tiên tìm thấy bọn họ sẽ là Vu Kế Vĩ hay là kẻ thù.

Nếu là Vu Kế Vĩ thì không sao, còn nếu là kẻ thù, như vậy anh ấy và Tô Trà sẽ gặp nguy hiểm.

Trương Huy vẫn luôn căng thẳng và cảnh giác, đồng thời anh ấy cũng suy nghĩ rất nhiều.

Tuy nhiên, mọi chuyện thường phát triển theo chiều hướng không hề tốt.

Bên ngoài vừa có động tĩnh, Trương Huy đã phát hiện ngay lập tức.

Đối phương rõ ràng cố ý che giấu tiếng bước chân, hơn nữa trời còn đang mưa, tiếng mưa rơi cũng trở thành vũ khí che giấu tốt nhất.

Trong hang động, Tô Trà và Trương Huy lập tức cảnh giác, hai người nhìn về phía cửa động.

Bên ngoài hang, một nhóm người đang dần dần tiến đến hang động được bao phủ bởi dây leo.

Những người có khả năng được cử đi thực hiện nhiệm vụ đều không phải là người bình thường.

Bọn chúng đã tìm kiếm rất lâu trong khu rừng rậm rạp này, thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót, bất cứ nơi nào có khả năng che giấu người bọn chúng đều sẽ không bỏ qua.

Hơn nữa bọn chúng đi theo sau tìm tới, phía sau còn có quân đội đuổi theo, bọn chúng cần phải tốc chiến tốc thắng.

Tình thế nguy cấp, cuối cùng nhóm người Vu Kế Vĩ cũng chạy tới ngay lúc Trương Huy chuẩn bị chiến đấu bằng bất cứ giá nào.

Nhóm người Vu Kế Vĩ nhìn thấy đối phương đang tiếp cận hang động thì vô cùng lo lắng. Vu Kế Vĩ dựa theo ký hiệu mà Trương Huy để lại rồi tìm tới đây, như vậy là khả năng cao Tô Trà đang ở trong hang động kia.

Vu Kế Vĩ nhìn thấy động tác của đám người đó, việc đầu tiên họ làm là ngăn cản hành động của đối phương.

“Pằng!” Một tiếng s.ú.n.g vang lên, mở màn một trận chiến.

Trong hang động, Trương Huy vẫn luôn canh giữ bên cạnh Tô Trà. Nghe thấy tiếng s.ú.n.g ở bên ngoài, khuôn mặt anh ấy hiện lên vẻ căng thẳng, tầm mắt sắc bén nhìn chằm chằm vị trí cửa hang.

Có thể nói, chỉ cần kẻ thù tiến vào, Trương Huy sẽ không chút do dự mà nổ súng.

Tô Trà mím môi lắng nghe âm thanh ở bên ngoài.

Hành động của nhóm người Vu Kế Vĩ thành công ngăn cản đối phương tới gần hang động, đồng thời, đối phương cũng nhận ra người mình đang tìm rất có thể đang ở trong hang động nhỏ này.

Thành công chỉ gần trong gang tấc, đối thủ bắt đầu liều mạng tấn công về phía hang động.

Nhiệm vụ của bọn chúng là có thể bắt được người về, nếu không bắt được sẽ bị g.i.ế.c c.h.ế.t ngay lập tức.

Bởi vì nhân số của bọn chúng nhiều hơn nhóm người Vu Kế Vĩ nên đã có hai người thành công tiếp cận hang động.

Khi chân của chúng bước qua cửa động, Trương Huy ở bên trong cũng nghe thấy được tiếng bước chân của đối phương.

Trong nháy mắt, dây leo ở cửa hang bị nhấc lên, bóng người nhanh chóng tiến vào.

Ngay khi người đó bước vào, Trương Huy bóp cò s.ú.n.g ngay.

“Pằng" Một tiếng, viên đạn găm vào người đối phương, sau đấy người đó ngã về phía sau.

Ngay lúc người đó ngã về phía sau, người đàn ông khác đi vào sau cùng đã dùng cơ thể của người vừa bị g.i.ế.c làm lá chắn thịt.

Gã ta dùng cơ thể của người đàn ông phía trước chặn phát đạn b.ắ.n ra từ Trương Huy. Sau khi tiến vào cửa hang, gã ta nhanh chóng di chuyển về phía Tô Trà, mục tiêu của gã ta là cô.

Trương Huy nhìn thấy đối phương đang tới gần cô, anh ấy nhanh chóng chắn ở phía trước Tô Trà.

Không gian trong hang động không lớn, hai người đánh nhau cũng bị hạn chế. Chỉ chốc lát sau, trong lúc đánh nhau s.ú.n.g của hai người đều đã rơi trên mặt đất.

Không có vũ khí, họ chỉ có thể dùng tay chân đánh nhau, âm thanh của từng quyền đ.ấ.m vào da thịt vang lên từng tiếng một.

Trương Huy có ý định để cho Tô Trà quan sát tình huống. Tô Trà suýt bị người đàn ông kia bắt rất nhiều lần nhưng đều được Trương Huy kịp thời ngăn cản gã ta lại. Dù vậy, vừa rồi tay trái của Tô Trà cũng bị người nọ lôi kéo nên trật khớp.

Cuối cùng Tô Trà cũng chờ được cơ hội.

Người đàn ông kia vẫn còn đang đánh nhau với Trương Huy, tay phải Tô Trà cầm lấy súng, “đoàng” một tiếng, cô nổ s.ú.n.g mà không chút do dự.

Phát s.ú.n.g này của Tô Trà đã b.ắ.n trúng cánh tay của đối phương, đau đớn khiến hành động của gã ta trở nên chậm chạp, kế đó Trương Huy chiếm được thế thượng phong.

Sau đó Tô Trà vẫn luôn cầm s.ú.n.g nhắm chuẩn, người đàn ông kia vừa muốn tránh khỏi s.ú.n.g của Tô Trà vừa phải đối mặt với Trương Huy, thể lực bắt đầu dần dần không chống đỡ nổi.

Sau khi người đó bị Trương Huy giải quyết, Tô Trà còn chưa đến lúc thở phào nhẹ nhõm thì bỗng dưng một tiếng s.ú.n.g vang lên, Trương Huy bị b.ắ.n trúng ngực.

Tô Trà nhìn Trương Huy ngã xuống trước mặt mình, đồng tử co rút lại, ngay sau đó, cô bị chĩa s.ú.n.g vào người.

Cô nhìn khẩu s.ú.n.g trước mặt tối đen, tay Tô Trà đang cầm s.ú.n.g càng dùng thêm sức nắm chặt vũ khí.

Có lẽ bởi vì gã chướng mắt Tô Trà chỉ là một cô gái, cô thấy đối phương nhấc tay lên, muốn cho Trương Huy ăn một phát súng.

Tô Trà mở miệng: “Tôi khuyên anh tốt nhất đừng động đậy.”

Người đàn ông nghe được giọng nói trong trẻo của người phụ nữ, ánh mắt hung ác nhìn Tô Trà.

Gã đang đối mặt với họng s.ú.n.g của cô.

Ý của Tô Trà rất rõ ràng, nếu gã nổ s.ú.n.g thì cô cũng sẽ nổ súng.

Động tác của Tô Trà khiến cho đối phương có hơi khinh thường, một người con gái sao mà biết biết nổ s.ú.n.g như nào chứ?

Tô Trà dường như nhìn ra ý khinh miệt trong mắt đối phương, cô dùng ngón tay bóp cò, một tiếng s.ú.n.g vang lên “pằng”.

Sự thật chứng minh, Tô Trà biết nổ s.ú.n.g như nào!

Cô được học chuyên nghiệp về cái này, ngay cả cách nổ s.ú.n.g còn không biết không phải sẽ bị cười nhạo sao!
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 419: Chương 419



Trong nháy mắt Tô Trà nổ súng, đối phương nhanh chóng hành động.

Viên đạn sượt qua bên tai, thậm chí người đàn ông còn ngửi thấy mùi khét trên tóc.

Nếu không phải gã né nhanh, bây giờ chắc đã nằm trên đất rồi.

Ngược lại trong lòng Tô Trà có hơi đáng tiếc, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.

Trải qua phát s.ú.n.g vừa rồi, người đàn ông nhìn lại cô gái có vóc dáng còn chưa đến bả vai gã đang đứng trước mặt đây.

Hai bên cầm súng, không ai cử động.

Tô Trà đối mặt với một người đàn ông cao một mét chín, cô không cảm thấy rằng thân hình bé nhỏ của mình có thể thắng.

Sự thật đúng như những gì Tô Trà nghĩ, vài phút sau, người đàn ông đó dùng một tay tóm lấy cổ Tô Trà, một tay khác cầm s.ú.n.g chỉ vào huyệt thái dương của cô.

Mà s.ú.n.g của Tô Trà thì rơi trên mặt đất, giờ phút này cô đã không còn cơ hội nhặt nó lên nữa.

Thắng bại đã định, lần này người đàn ông cũng không để ý đến Trương Huy, người đang nằm dưới đất sống c.h.ế.t không rõ.

Trên mặt đất, n.g.ự.c của Trương Huy không ngừng chảy ra chất lỏng màu đỏ, thấm đỏ cả bùn đất...

Bên ngoài hang động, nhóm người Vu Kế Vĩ vẫn đang chiến đấu.

“Tất cả không được nhúc nhích!” Một giọng nói vang lên từ trong hang, câu nói này được nói bằng tiếng nước ngoài.

Ngay lập tức, Vu Kế Vĩ nhìn thấy Tô Trà bị một người đàn ông bắt ép đi ra, s.ú.n.g trong tay người nọ nhắm ngay đầu Tô Trà.

Trải qua một trận đấu súng, bên đối phương chỉ còn lại hai người, một người cầm s.ú.n.g bắt cóc Tô Trà làm con tin, một người khác bị thương cánh tay.

Người nọ bị thương ở cánh tay nhìn thấy đồng bọn bắt được Tô Trà ra ngoài, lập tức xoay người đi đến gần.

Tô Trà bị kèm hai bên bắt làm con tin, nhóm người Vu Kế Vĩ ngừng tấn công.

Người đàn ông thủ sẵn ở cổ Tô Trà, nhóm người Vu Kế Vĩ từ từ di chuyển bước chân dưới sự chú ý của chúng.

Bọn chúng đang chú ý đến Tô Trà nên nhóm người Vu Kế Vĩ chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương hành động.

Tình thế bị đảo ngược, người đàn ông bắt được Tô Trà làm con tin đồng nghĩa với việc bọn chúng đã chiếm được ưu thế.

Người đàn ông nhìn nhóm người Vu Kế Vĩ cách đó không xa không dám công kích bọn họ, nhe răng cười và chửi rủa bằng vốn tiếng Trung không chuẩn của mình: “Rác rưởi!”

Đối mặt với sự xúc phạm, Vu Kế Vĩ và những người khác vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Trà.

Bọn họ đang tìm cơ hội.

Tuy nhiên, người đàn ông đó đang chậm rãi lui về phía sau trong tầm nhìn của bọn họ.

Mắt thấy đối phương sắp mang theo Tô Trà trốn thoát, đúng lúc này, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Pằng!” “Pằng!” “Pằng!” Tiếng s.ú.n.g vang lên.

Người đàn ông bắt cóc Tô Trà trơ mắt nhìn đồng bọn của mình bị b.ắ.n thành cái sàng, trừng lớn đôi mắt ngã xuống đất.

Đối mặt với đòn tấn công bất ngờ, người đàn ông trở nên lo lắng, gã gắt gao dí s.ú.n.g vào huyệt thái dương của Tô Trà, vùng da thịt dần dần sưng đỏ.

Người ra tay không phải là nhóm người của Vu Kế Vĩ, là một người đàn ông thân mặc quân trang bước ra.

Khi bóng dáng của anh xuất hiện trong tầm mắt của Tô Trà, chỉ dựa vào đôi mắt của người kia, cô liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương.

Cùng lúc đó, Phó Hành Khanh nhìn thấy Tô Trà bị bắt cóc, dù không nhìn rõ vẻ mặt anh nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện ra tay anh đang siết chặt lấy cây súng.

Phó Hành Khanh nghe thấy tiếng trái tim mình đập “Thình thịch thình thịch”, đối diện với ánh mắt của Tô Trà, Phó Hành Khanh mím đôi môi mỏng lại.

Sở dĩ vừa rồi anh không nổ s.ú.n.g với người bắt cóc Tô Trà, cũng là vì kiêng kỵ đối phương đang cầm s.ú.n.g trên tay nhắm vào Tô Trà.

Nhiệm vụ bọn họ nhận được là đầu tiên phải đảm bảo an toàn cho Tô Trà.

Nếu như vừa rồi đối phương run tay mà nổ súng, hậu quả này là thứ đám người Phó Hành Khanh không hy vọng được nhìn thấy nhất.

Bọn họ không thể khiến cho cái “nếu như” kia xuất hiện, cho nên bọn họ nhất định phải đảm bảo được an toàn trước.

Vu Kế Vĩ và những người khác cũng nhanh chóng chạy tới, hai người trong số đó đỡ Trương Huy ra bên ngoài, lúc này n.g.ự.c Trương Huy đã nhuộm đỏ máu.

Trong nháy mắt, Tô Trà đang bị bắt làm con tin nhìn thấy Trương Huy thì mở miệng: “Vu Kế Vĩ, đưa Trương Huy đến bệnh viện trước đi.”

Tô Trà vừa nói, Vu Kế Vĩ cũng không rời đi ngay mà sai người khác đưa Trương Huy đi.

Người đàn ông bắt Tô Trà làm con tin không hiểu Tô Trà nói gì nhưng gã nhìn những hành động của đám quân nhân kia, gã cũng mơ hồ đoán ra được.

Đưa người đi bệnh viện ngay trước mặt gã à?

Làm cho rõ, trong tay gã còn có con tin được chưa?

Vào lúc nghiêm túc như này, các người còn có thể thả lỏng được hả?

Tầm mắt Phó Hành Khanh nhìn chằm chằm vào người nọ, gã có thể cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm của Phó Hành Khanh trong bộ quân phục.

Những giọt mưa lớn rơi xuống, có hơi làm mờ tầm nhìn của gã nhưng gã không dám thả lỏng, càng không dám ngẩng đầu lau nước mưa trên mặt.

Tình thế trước mắt, người đàn ông rất rõ ràng, hôm nay gã chạy không thoát.

Nhiệm vụ gã nhận được là g.i.ế.c c.h.ế.t mục tiêu nếu không thể mang đi!

Nghĩ đến đây, trong mắt người đàn ông hiện lên một tia quyết tâm.

Chỉ một giây trước khi người đàn ông nổ súng, Phó Hành Khanh đã phát hiện ra suy nghĩ của đối phương, anh lập tức ra tay!

Tô Trà nhìn thấy động tác của Phó Hành Khanh, trong chớp nhoáng cô cũng nhanh chóng hành động.

Bằng tay phải, vật đang được nắm chặt bị đẩy ra sau, đồng thời, đầu cô đập mạnh về phía sau.

Đầu gã bỗng truyền đến một cơn đau đớn, Tô Trà cũng không biết mình đụng vào chỗ nào của người đàn ông phía sau.

Hành động của Tô Trà tránh được miệng s.ú.n.g của người đàn ông, trước khi người đàn ông kịp hành động, Phó Hành Khanh đã nhanh chóng tiến lên, giơ tay giữ lấy s.ú.n.g của gã.

Khi người b.ắ.n tỉa nhìn thấy động tác của Phó Hành Khanh, anh ta nhắm chuẩn mục tiêu đầu tiên, đang chuẩn bị nổ súng.

Sau đó, tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa đang ngắm sau ống kính bỗng dưng mở to hai mắt ra nhìn.

Trong ống ngắm, chỉ thấy người đàn ông bắt cóc kia run rẩy toàn thân, ngay sau đó cả người ngã xuống.

Tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa: Anh ta còn chưa nổ s.ú.n.g mà?

Những người khác cũng tỏ vẻ: Bọn họ cũng chưa nổ súng!

Cũng không có tiếng s.ú.n.g nào vang lên!

Giờ phút này Phó Hành Khanh thừa dịp người đàn ông đang run rẩy đã nhanh chóng ra tay đánh người đó hôn mê bất tỉnh.

Tô Trà đứng bên cạnh anh với vẻ mặt ngoan ngoãn.

Đương nhiên, nếu anh xem nhẹ thứ “đồ chơi nhỏ” cô đang cầm trong tay kia, Phó Hành Khanh sẽ tin cô.

Vật dụng đó chẳng qua là thành tựu nghiên cứu khoa học đầu tiên của Tô Trà kể từ khi cô đến thế giới này… Dùi cui điện!
 
Back
Top Bottom