Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 150: Chương 150



Khoảng ba rưỡi Tô Trà về đến cửa thôn.

Cô đi vào trong thôn, sau đó Tô Trà phát hiện, dường như tất cả mọi người mà cô gặp trên đường, đều nhiệt tình, hồ hởi chào hỏi với cô.

Chẳng lẽ, cô mới rời đi một thời gian thôi, thế mà các hàng xóm láng giềng trong thôn lại nhớ cô đến mức này ư?

"Ôi, Tô Trà, cháu về rồi à?"

"Dạ, cháu vừa về thím ạ."

"Ôi chao, Tô Trà, cháu về rồi."

"Dạ, cháu vừa về chú ạ."

"Về rồi à, Tô Trà?"

"Dạ, cháu vừa về, vừa về ạ."

Chỉ vài phút đi đường ngắn ngủi, thế nhưng tất cả các láng giềng mà Tô Trà gặp được đều cười toe toét chào hỏi với cô, Tô Trà cũng một đường cười đáp lại.

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy cổng lớn nhà mình.

"Mẹ, Tô Bảo, con về rồi đây."

Tô Trà vừa gọi vừa đi vào trong sân.

Trong phòng, người nhà họ Tô đều nghe thấy âm thanh của Tô Trà, thế nhưng người đầu tiên lao ra ngoài là đồng chí Vương Tú Mi.

Động tác của bà vô cùng nhanh chóng, xoành xoạch vài bước đã xuất hiện trước mặt Tô Trà rồi.

"Ôi chao, con gái con về rồi à, để mẹ xem xem nào." Vương Tú Mi giơ tay giữ lấy cánh tay của Tô Trà, đánh giá con gái từ trên xuống dưới vài lần, sau đó cất tiếng với giọng điệu đau lòng: "Gầy đi rồi, gầy đi rồi."

Vẻ mặt Tô Trà mờ mịt, cô giơ tay lên xoa xoa hai cái má phúng phính của mình.

Ơ, gầy đi á?

Sao cô lại không cảm thấy thế nhỉ, trái lại cô còn cảm thấy, thịt trên mặt cô còn nhiều hơn trước khi đi một chút cơ đấy.

Ha ha, thế nhưng cho dù nhiều thêm tí thịt, cô vẫn là tiểu tiên nữ vừa đáng yêu vừa mê người kia.

Tầm mắt của ông bà nội Tô mới từ trong phòng đi ra cũng dừng lại trên người Tô Trà.

"Đúng là gầy rồi. Bà nó à, tối nay bà thịt một con gà đi, để bồi bổ cho Tô Trà." Ông nội Tô cất tiếng cười nói, ánh mắt ông cụ nhìn Tô Trà dịu dàng khó mà diễn tả thành lời.

Ơ, lần này thì Tô Trà lơ mơ không rõ, chẳng lẽ cô gầy thật ư?

"Được được được, tôi đi thịt gà." Bà nội Tô nói xong thì đi bắt gà luôn.

Bình thường con gà kia chính là bảo bối của bà nội Tô, không hiểu sao hôm nay bà cụ lại hào phóng thế nhỉ?

Vương Tú Mi nhanh chóng chạy theo sau lưng bà cụ, cười toe toét nói: "Mẹ, con giúp mẹ một tay."

Vương Tú Mi và bà nội Tô đều đi bận việc rồi, Tô Trà mới cảm thấy bầu không khí có chút kì quái. Từ khi cô vào thôn đến nay, người trong thôn đều trở nên kì quái.

Đúng lúc này, Tô Bảo đang ở bên ngoài chơi, nghe được tin chị gái mình về, cậu bé kích động chạy về nhà.

"Chị, chị, sao bây giờ chị mới về thế, em nhớ chị c.h.ế.t đi được." Cơ thể của Tô Bảo giống như con khỉ nhỏ, nhảy vài bước đã đến trước mặt Tô Trà. Cậu bé dừng lại, ngửa đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh trong suốt nhìn chằm chằm vào Tô Trà: "Chị, quà của em đâu?"

Tô Trà bị cậu bé chọc tức đến bật cười, thực ra cậu bé không hề nhớ cô, mà nhớ quà của cô chứ gì?

Tô Trà lấy một con ếch màu xanh biếc được làm bằng lá sắt, đưa qua cho cậu.

"Ôi, ếch sắt này. Chị, em thích lắm đó." Ếch sắt, chính là món đồ chơi đặc sắc mà đám trẻ em ở thời đại này yêu thích, ở trung tâm bách hóa trong thành phố cũng có bán.

Con ếch này của Tô Bảo, Tô Trà đã cố ý mua ở Bắc Kinh rồi mang về.

Tô Bảo lấy được con ếch sắt rồi thì lập tức chạy ùa đi.

Ha ha, cậu bé phải khoe với mấy thằng bạn nhỏ một chút, hu hu, chị gái cậu bé đúng là người chị tốt nhất trên thế gian này mà.

Tô Trà tặng quà cho mọi người trong gia đình. Nhà họ Tô hiện tại có ba phòng, cô tặng mỗi phòng một con vịt nướng, riêng ông nội Tô thì tặng thêm hai bao thuốc lá.

Ngoài ra, cô còn mua cho bà nội Tô và Vương Tú Mi hai chiếc áo.

Những thứ này đã tiêu hết mấy chục đồng của Tô Trà, tiền thưởng đứng đầu cuộc thi mà nhà trường thưởng lần trước, đã bị Tô Trà tiêu gần như không còn xu nào nữa rồi.

Cả nhà họ Tô nhận được quà, ai nấy đều vui mừng.

Đến khi ăn cơm chiều, cuối cùng Tô Trà cũng biết được nguyên nhân người trong thôn đối xử với cô nhiệt tình một cách thái quá như thế.

Hóa ra tất cả mọi người đã biết được chuyện, giành được giải thưởng sẽ được cử đi học.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi ở riêng, cả nhà họ Tô mới lại cùng nhau ăn cơm.

Ở bên phía phòng cả, chỉ có gương mặt của Tô Thắng Hoa tràn ngập ý cười thật lòng, còn nụ cười của Vương Quyên lại có chút gượng gạo.

Tô Diệp thì không hé răng, còn Tô Vận... tất nhiên sắc mặt của cô ta không thể nào tốt được rồi.

Nhất là khi bà nội Tô gắp cả hai cái đùi gà vào bát Tô Trà, ánh mắt của Tô Vận lại càng thêm u ám.

Tô Trà cũng chú ý tới tầm mắt của Tô Vận, thế nhưng cô lười phản ứng với cô ta. Ôi chao, thích nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao cũng đâu có ảnh hưởng gì đến tốc độ ăn đùi gà của cô đâu.

Sau khi ăn cơm tối xong, Tô Vận vác cái vẻ mặt u ám đó quay về phòng mình.

Tất cả mọi người trong gia đình nhà họ Tô đều nhìn ra được vẻ mặt thối kia của Tô Vận, thế nhưng, không có ai muốn để ý đến cô ta cả.

Nửa đêm hôm đó, khoảng mười hai giờ bỗng vang lên tiếng đập cửa.

"Vợ ơi, anh về rồi. Mở cổng cho anh với."

Cách một cánh cửa cổng, âm thanh của Tô Thắng Dân truyền tới.

Nghe thấy âm thanh của chồng, Vương Tú Mi nhanh chóng đứng dậy, sau khi mặc áo khoác thì vội đi ra ngoài mở cử.

Vừa mở cửa ra, thì Tô Thắng Dân đã vội vàng tiến vào.

"Anh đã ăn cơm chưa? Con gái về rồi, tối nay mẹ thịt gà, em có phần anh chút thịt đó, em đi hâm nóng cho anh."

"Ôi chao, con gái anh về rồi á?" Tô Thắng Dân nhìn về phía phòng của Tô Trà, thấy phòng đã tắt đèn thì có chút thất vọng.

Con gái ngủ mất rồi.

"Vợ ơi anh đói quá, em hâm thịt gà cho anh với, làm thêm chút mì nữa nhé?" Thấy con gái đã ngủ rồi, lúc này Tô Thắng Dân mới có thời gian quan tâm đến cái bụng nhỏ của bản thân.

"Rột... rột..." Chiếc bụng của ông còn vô cùng phối hợp kêu lên.

"Được rồi." Vương Tú Mi nói xong thì đi thẳng về phòng bếp.

Tô Thắng Dân thấy Vương Tú Mi đi về phòng bếp, thì theo thói quen đi theo sau lưng bà.

"Anh đi theo em làm gì?" Vương Tú Mi dừng lại, liếc Tô Thắng Dân một cái.

"Anh... nhóm lửa cho em?" Tô Thắng Dân đáp lời.

"Từ bao giờ mà anh tự giác thế?" Vương Tú Mi buồn bực, từ bao giờ mà không cần gọi, Tô Thắng Dân đã tự có giác ngộ này thế?

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 151: Chương 151



Tô Thắng Dân bị câu hỏi của vợ khiến cho nghẹn họng... Ông bị quen có được không.

Mỗi lần ông về nhà, chỉ cần Vương Tú Mi đi vào phòng bếp, là ông sẽ phải tiến vào giúp nhóm lửa.

Cho nên, khi nãy ông theo phản xạ tính vào phòng bếp nhóm lưa giúp Vương Tú Mi. Ôi chao, ông, sa đọa rồi.

Nửa tiếng sau, Tô Thắng Dân ăn mì xong, cả hai vợ chồng cùng quay về phòng. Vương Tú Mi lập tức lấy một bộ quần áo mới trong ngăn tủ ra, khoe với Tô Thắng Dân.

"Anh nhìn đi, con gái mua từ Bắc Kinh về cho em đó. Có đẹp không?"

Nếu là đồ con gái mua, vậy chắc chắn là đẹp rồi.

"Đẹp lắm."

"Đẹp đúng không. Ánh mắt của con gái em vẫn luôn tốt như thế đấy." Vương Tú Mi ướm thử quần áo trên người rồi khoa tay múa chân.

Nhìn thấy Vương Tú Mi như thế, trong lòng Tô Thắng Dân có chút chua chua.

"Con gái tặng quần áo cho em, còn tặng anh cái gì thế?"

Tô Thằng Dân khẽ xoa xoa hai tay, vô cùng chờ mong.

"Không mang gì cả. Em thấy con gái phân chia hết đống quà mà nó mang về rồi."

Lần này Tô Trà mang về bốn con vịt nước, ba anh em nhà họ Tô, mỗi nhà một con, cho ông bà nội Tô một con.

Sau khi chia vịt xong thì đến con ếch sắt của Tô Bảo, t.h.u.ố.c lá của ông nội Tô, còn có quần áo của bà và bà cụ Tô. Sau đó... hình như không còn gì nữa?

"Không có?" Đôi mắt của Tô Thắng Dân trợn tròn lên.

"Không có." Vương Tú Mi nhịn được đáp lời chồng.

"Thực sự không có ư?"

"Thực sự không có mà."

"Không có khả năng." Ông còn lâu mới tin nhé.

Sau đó Vương Tú Mi nhìn thấy đồng chí Tô Thắng Dân trèo lên giường với vẻ mặt không còn luyến tiếc gì nữa.

Ông ngả người xuống giường, vang lên một tiếng "bốp", cả người nằm bẹp xuống, không hé răng.

Vương Tú Mi tỏ vẻ: rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành rồi, sao mà nội tâm yếu ớt thế không biết?

Thế nhưng Vương Tú Mi cân nhắc một chút, bà cảm thấy làm gì có chuyện con gái sẽ quên người cha Tô Thắng Dân này.

Thế nhưng, Tô Trà định tặng gì cho ông, đây cũng là chuyện mà Vương Tú Mi vô cùng tò mò.

Sau đó, sáng hôm sau.

Khi Tô Trà thức dậy thì phát hiện ra cha già nhà mình đã về rồi, lúc này ông đang ngồi xổm trong sân, nhìn chằm chằm cô bằng vẻ mặt u oán.

Trên gương mặt kia của ông cứ như đang viết một câu: bảo bối tổn thương, nhưng bảo bối không nói.

Ngay cả những quầng thâm dưới mắt, cũng vì thế mà tăng thêm vài phần ý vị...

"Hi hi, cha, tối hôm cha về nhà lúc mấy giờ thế? Cha xem, mắt cha có quầng thâm rồi kìa, đen xì luôn." Tô Trà không nhịn được mà bật cười.

"Một giờ đêm." Tô Thắng Dân khẽ nhìn con gái một cái, nhắc nhở cô một cách uyển chuyển: "Con gái, con có điều gì muốn nói với cha không?"

"Con muốn nói gì ấy ạ?" Tô Trà gãi gãi đầu, nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của ông cha già nhà mình, cô cất tiếng nói: "Cha, nếu không cha quay về phòng ngủ một lát đi ạ?"

"Không phải chuyện này. Cha đang nói đến chuyện... chẳng lẽ con không có thứ gì muốn đưa cho cha ư?" Ám chỉ không được, vậy thì nói thẳng ra là được rồi chứ gì.

"Đưa cho cha cái gì ạ?"

"Chẳng qua, cha nghe mẹ con nói, con đều tặng quà cho mọi người trong nhà." Tô Thắng Dân duỗi tay ra, âm thanh của ông không giấu được sự chờ mong: "Của cha đâu?"

"Có, cha, con đã chuẩn bị quà cho cha rồi. Món quà của cha là tốt nhất, quà của tất cả mọi người đều kém của cha."

"Cha đợi con một lát, con về phòng lấy ra cho cha xem."

Tô Trà chạy lon ton về phòng của bản thân, hai phút sau, cô lại chạy lon ton đến trước mặt Tô Thắng Dân.

"Đây, cha, con tặng cha này." Tô Trà giơ tay ra. Khi lòng bàn tay cô mở ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng noãn có một cái... bút máy?

"Bút máy á?" Vẻ mặt của Tô Thắng Dân tràn ngập vẻ nghi hoặc.

Con gái tặng bút máy cho ông, ý muốn bảo ông nỗ lực học tập, ngày ngày tiến về phía trước ư?

Thế nhưng, trên phương diện học tập này, ông thực sự không có thiên phú mà.

Chẳng qua, nếu con gái tặng ông bút máy với ý khuyến khích ông chăm chỉ học tập... vậy cho dù phải trả cái giá như thế nào, ông cũng sẽ học.

Không phải chỉ là học tập thôi ư, sao có thể mệt bằng việc lái xe đường dài được cơ chứ.

"Không phải đâu cha. Thứ này dùng để phòng thân, con có ý mang về cho cha đó."

Tô Trà cầm "chiếc bút máy" có tạo hình kỳ lạ kia lên, ngón tay cô ấn vào một cái nút bên cạnh, chẳng bao lâu sau, trong không khí đã lập tức vang lên tiếng điện va vào nhau lẹt xoẹt.

Vẻ mặt của Tô Thắng Dân tràn ngập vẻ tò mò. Thứ đồ chơi gì thế này?

"Cha, lần này nếu cha ra ngoài, lỡ gặp phải nguy hiểm gì, thì cha cứ ấn vào chỗ này, còn cái đầu này thì dí vào người đối phương. Cái này sẽ không lấy mạng người, nhưng có thể phòng thân."

"Ồ ồ ồ. Tốt quá." Tô Thắng Dân nhận lấy chiếc "bút máy" kia.

"Cha, cha phải mang theo bên mình đó nhé."

"Được được, cha nhất định sẽ mang theo mà."

Đồ con gái ông tặng, ông chắc chắn phải mang theo mọi lúc mọi nơi rồi.

Chiều hôm đó, trong sân nhà họ Tô xảy ra một sự việc thần bí.

Trong sân, bà nội Tô hiếm khi thể hiện sự đanh đá của mình, hai tay bà cụ chống nạnh, đứng trong sân nhà mình chửi đổng.

"Ai ăn no rồi rảnh rỗi sinh nông nổi đập c.h.ế.t gà của tôi thế hả? Gà của tôi đang yên đang lành đợi cho ăn, nó trêu ai, chọc ai hả? Ra tay cũng ác độc thật đấy, vừa ra tay một cái mà dám đánh c.h.ế.t tận hai con."

"Có biết tôi đã nuôi con gà này được mấy năm rồi không hả? Hôm đó mới ăn thịt gà xong, hôm nay lại chạy ra đập gà của tôi, có phải đầu óc bị nhúng nước không?"

Tất cả những người khác trong nhà họ Tô đều trốn ở trong phòng, vào thời điểm nhạy cảm như thế này, không ai muốn ra ngoài để đụng trúng họng s.ú.n.g của bà nội Tô cả.

Ai mà chẳng biết bà nội Tô coi mấy con gà kia như bảo bối.

Chẳng qua hôm qua là do ông nội Tô lên tiếng đòi thịt gà mà thôi, nếu không mọi người đừng hòng chạm đến một cọng lông gà của bà nội Tô.

Thế nhưng, người nhà họ Tô cũng vô cùng tò mò, ai lại to gan như thế nhỉ, ngay cả gà của bà nội Tô mà cũng dám giết?

Trong phòng, Tô Thắng Dân nghe tiếng mắng của mẹ già ở ngoài sân vọng vào, thì yên lặng ngồi ở mép giường, giơ tay lên lau mặt, biểu cảm có chút một lời khó nói hết.

Vương Tú Mi ngồi cạnh đã cũng chú ý đến biểu cảm kì quái của Tô Thắng Dân, sống cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, Tô Thắng Dân có tính cách thế nào, trong lòng Vương Tú Mi hiểu rõ hơn ai hết.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 152: Chương 152



Vương Tú Mi lập tức nhìn Tô Thắng Dân bằng ánh mắt nghi ngờ, bà cất tiếng chất vấn ông: "Tô Thắng Dân, có phải ông làm không?"

"Không phải, sao tôi lại làm chuyện đó được cơ chứ?" Ông phản bác theo bản năng.

"Không phải anh á? Vậy anh nhìn lại biểu hiện bất thường của anh bây giờ đi, anh có tính cách thế nào, chẳng lẽ em còn không hiểu à? Anh nói thật đi, có phải anh không?"

"Thực sự không phải anh mà, sao anh có thể động vào mấy con gà của mẹ cơ chứ? Ôi chao, cũng đâu phải anh thiếu tiền anh thịt gà đâu mà làm thế."

"Khụ khụ, anh có phải người như thế đâu."

"Vương Tú Mi, em đừng có nhìn anh bằng ánh mắt như thế, có phải em không tin anh không?"

Tô Thắng Dân còn nói thêm vài câu nữa. Thế nhưng ông càng nói nhiều, Vương Tú Mi trái lại càng thêm cảm thấy, chuyện này nhất định có liên quan với Tô Thắng Dân.

Thái độ của Tô Thắng Dân thế này, có cảm giác như đang giấu đầu mà lòi đuôi ấy.

Mắt thấy vợ vẫn không thèm tin tưởng mình, Tô Thắng Dân giơ tay lên thề: "Anh đảm bảo, không phải anh thật mà."

"Tốt nhất là anh không làm. Tính cách của mẹ anh cũng biết rồi đó, nếu để mẹ biết được ai là người làm c.h.ế.t gà của mẹ, thế nào cũng phải dùng đế giày đánh cho người đó một trận." Vương Tú Mi lẩm bẩm.

Bên ngoài, bà nội Tô đau lòng xách hai con gà đi đun nước.

Gà chế rồi, còn làm thế nào được nữa bây giờ?

Đun nước, vặt lông, ăn thôi chứ sao.

Trong phòng, Tô Trà nhìn thấy bà nội Tô đi vào phòng bếp rồi, mà đúng lúc này cô lại không có việc gì làm cả, mấy đề bài mà thầy Tương giao cho kia, cô đều đã làm xong hết rồi, cho nên cô lập tức đứng dậy đi ra ngoài giúp bà nội Tô làm việc.

Ở phòng bếp, bà nội Tô thấy Tô Trà tiến vào thì nhìn về phía cô.

"Bà nội, cháu đến giúp bà làm việc." Tô Trà ngoan ngoãn cười nói.

"Cháu không phải đang giải đề à? Có vài việc lặt vặt này mà thôi, bà lập tức làm xong ngay đây rồi."

"Cháu làm xong hết rồi ạ. Cả ngày ngồi trong phòng cũng không có việc gì, làm chút việc nhà cũng rất tốt."

"Được rồi, vậy chút nữa cháu mang nước ra đây cho bà."

Qua mười phút sau, nước sôi, bà nội Tô cầm d.a.o rồi xách hai con gà ra sân, Tô Trà cũng xách nửa thùng nước đi theo sau bà cụ.

Ra đến sân, một già một trẻ bắt đầu xử lý hai con gà.

Vương Tú Mi vốn đang ngồi trong phòng, nay thấy con gái đang làm việc, bà lập tức chạy ra.

"Mẹ, sao mẹ làm việc lại không gọi con thế?" Vương Tú Mi nói một câu dễ nghe rồi bước vài bước lại lần, sau đó giả vờ như lơ đãng đẩy Tô Trà một cái.

Tô Trà đang yên thì bị mẹ mình đẩy, cô ngẩng đầu lên, nhìn bà bằng ánh mắt mờ mịt.

"Con sang một bên nghỉ ngơi đi thôi, việc này cứ để mẹ và bà nội con làm là được rồi." Vương Tú Mi nhanh chóng cất tiếng nói ra mục đích của mình.

"Con giúp mọi người làm, ba người cùng nhanh xử lý sẽ nhanh hơn." Hai con gà này đang trong giai đoạn mọc long cánh, thế nên xử lý sẽ tốn nhiều thời gian và công sức hơn.

Nhìn thấy con gái đã bắt đầu làm, lần này Vương Tú Mi cũng không nói gì nữa.

Nếu con gái bà muốn làm, vậy thì cứ để cô làm một lần, hai lần cũng được, miễn cho sau này người ta nói con gái bà mười ngón tay không dính nước mùa xuân.

Đấy nhìn đi mà xem, con gái mà vẫn có năng lực làm việc kia kìa.

"Mẹ, Trà Trà nhà chúng ta quả thật rất chịu khó. Mẹ nói có đúng không?"

"Đúng là chịu khó thật." Bà nội Tô đáp một câu.

"Ha ha ha, mẹ, con nghe mẹ nói muốn đến trông con cho thằng ba hả. Chuyện này rất tốt, lên trấn trên rồi, mà trong nhà cũng không có việc gì làm, hay là mẹ cũng bảo cha con lên trấn trên ở luôn đi?"

"Nghe con nói kìa, nhà thằng ba chỉ có chút diện tích như thế, ở thế nào được?" Lời này của bà nội Tô có chút nói bóng nói gió, lúc nói chuyện còn ngẩng đầu lên nhìn Vương Tú Mi một cái.

Đầu óc của Vương Tú Mi rất thông minh, vừa nghe thấy những lời đó của bà nội Tô, bà đã lập tức cười nói:

"Ôi chao, mẹ nói gì thế mẹ. Nếu nhà chú ba chật không có chỗ ở, còn không phải có nhà con và Tô Thắng Dân đấy ư? Thắng Dân là con trai của mẹ, con là con dâu mẹ, đến lúc đó mẹ cứ đến nhà con mà ở. Con còn tưởng là chuyện gì nữa chứ, mẹ cứ qua nhà con, nếu Thắng Dân dám cằn nhằn, con sẽ mắng cho anh ấy một trận."

Không thể không nói, kĩ năng dỗ dành người khác của Vương Tú Mi đúng là tuyệt nhất.

Thấy chưa, bà chỉ nói có mấy câu thôi mà đã dỗ bà nội Tô đến tâm trạng vui vẻ rồi đây này.

Người lớn tuổi, thật ra cũng không hẳn là nhớ thương con cái dưỡng lão cho họ, thế nhưng con cái do mình sinh ra, lại nuôi dưỡng nhiều năm như thế, nếu con cái có tấm lòng đó, bọn họ đã đủ vui vẻ rồi.

Bà nội Tô có ba người con dâu, đừng thấy Vương Tú Mi hết ăn lại nằm, nhưng xét trên một khía cạnh nào đó, bà cũng là con dâu tốt.

Như bây giờ đây này, bà nội Tô nhìn bà vô cùng thuận mắt.

Tô Trà ngồi bên cạnh nghe cuộc đối thoại của mẹ chồng con dâu hai người mà không hiểu có chuyện gì đang diễn ra.

Tình huống gì thế này? Chuyện bà nội cô muốn đến trông con giúp chú ba cô thì cô hiểu rồi, thế nhưng mấy lời phía sau, cô có chút nghe không hiểu.

"Mẹ, chúng ta cũng dọn lên trấn trên ở ạ?" Tô Trà là đứa trẻ tốt, nếu có chuyện gì không hiểu thì cô sẽ hỏi ngay.

"Ha ha, mẹ quên nói cho con biết chuyện này. Mẹ và cha con đã mua cho con một căn nhà ở trấn trên rồi, đến lúc đó sau khi con tan học là có thể về nhà rồi. Căn nhà cũng gần đội vận chuyển của cha con, mà em trai con, cũng có thể chuyển nó lên trường tiểu học ở trấn trên." Vương Tú Mi kể lại những điều đã thương lượng với Tô Thắng Dân cho Tô Trà nghe, nói bằng giọng điệu vô cùng ung dung và nhẹ nhàng.

"Cái gì cơ ạ? Cha con mua nhà rồi á?" Tô Trà kinh ngạc.

Động tác của cha già nhà cô cũng nhanh quá đi mất thôi, vừa nói mua nhà mấy tháng trước, mà mấy tháng sau đã mua được luôn rồi.

Tốc độ này đúng là nhanh không ai sánh bằng.

"Đúng vậy, hai hôm nữa chúng ta sẽ chuyển nhà. Bên nhà mới kia còn phải mua thêm ít dụng cụ gia đình nữa, con gái, con có muốn mua gì không? Cha con nói sẽ nhờ thợ mộc làm cho con một cái bàn học, còn có một cái giá sách nữa, đến lúc đó sẽ để vào phòng con."

"Con không muốn mua gì cả." Bàn học và giá sách, cha mẹ đều đã sắp xếp xong cho cô rồi, hình như cô không cần mua thêm gì nữa.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 153: Chương 153



Bà nội Tô ngồi bên cạnh nghe thấy đoạn đối thoại của Vương Tú Mi và Tô Trà, khi nghe thấy Vương Tú Mi nói mua nhà cho Tô Trà, bà cụ định nói gì đó, thế nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại không nói.

Đều đã ở riêng hết cả rồi, chuyện nhà thằng hai thì cứ để vợ chồng nó tự bàn bạc đi thôi. Lại nói, nếu đã có thể mua nhà cho Tô Trà, thì không lý nào lại thiếu phần thằng con trai Tô Bảo cả.

Ông già nói có lý lắm, con cháu đều có phúc của con cháu, còn bọn họ lớn tuổi rồi, chuyện không cần quan tâm thì quan tâm ít đi một chút.

Thế nhưng, bà nội Tô không ngờ rằng, thực tế thì mạch suy nghĩ của hai vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi này không giống người bình thường, hai người quả thật không có ý định mua nhà cho Tô Bảo.

Giữa trưa hôm đó, bà nội Tô mang hai con gà đi nấu ăn, một con hầm, một con rang. Bốn cái đùi gà, riêng Tô Trà đã chiếm hai cái, một cái đùi rang và một cái đùi hầm.

Còn hai cái đùi còn lại, theo thứ tự bỏ vào bát Tô Bảo và Tô Vận. Tô Diệp được chia cho hai cái đùi cánh, số thịt còn lại chia đều thành ba phần, cho mỗi nhà một phần.

Bà nội Tô còn cố ý dặn dò, cấm ai đụng vào hai cái đùi gà của Tô Trà, để cho một mình Tô Trà ăn thôi.

Tô Trà ăn để bổ đầu óc, những người khác ăn... ngoại trừ béo thêm tí thịt thì có tác dụng gì nữa đâu?

Trên bàn cơm của chi thứ hai.

Một nhà bốn người ăn đến ngon lành, thịt gà này đúng là ngon quá đi mất.

"Thịt này ngon thật đấy, Trà Trà, con ăn nhiều một chút nhé." Tô Thắng Dân vừa gặm thịt, vừa thúc giục con gái ăn nhiều hơn một chút.

"Ôi chao, con ăn no rồi, cha mẹ ăn nhiều chút đi ạ." Tô Trà nhìn hai cái đùi gà to trong bát cơm mình, cô còn đang sợ ăn không hết đây này.

Bữa cơm này, Tô Thắng Dân ăn tận ba bát to.

Sau khi ăn cơm xong, Tô Thắng Dân lôi kéo Tô Trà đi đến sân sau, nói là có chuyện muốn nói với cô.

Trong một góc ở sân sau, Tô Thắng Dân thò tay vào túi, lấy cái "bút máy" mà Tô Trà tặng cho ông ra, nói bằng giọng điệu xấu hổ: "Con gái, thứ này của con, thực sự sẽ không gây ra tai nạn c.h.ế.t người chứ?"

"Không đâu ạ." Tô Trà đáp.

Lúc chế tác, cô còn cố ý khống chế cường độ dòng điện cơ mà, với cường độ thế này, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy choáng váng, chứ không thể giật c.h.ế.t người được.

"Thế nhưng, sao nó lại có thể g.i.ế.c c.h.ế.t gà được nhỉ?"

Tô Thắng Dân tỏ vẻ: không gây ra mạng người, thế sao lại gây ra mạng gà được?

Tô Trà nghe thấy mấy lời này của cha già nhà mình, thì đôi mắt cô trợn tròn lên như con ch.ó ngốc.

Hay thật, cô phá được án rồi!

Con gà bảo bối kia của bà nội Tô, là do cha cô hại chết.

Thậm chí Tô Trà không cần dùng não suy nghĩ cũng có thể đoán ra cha cô đã làm gì, dùng dòng điện lớn thế này đi giật gà, đoán chừng cũng chỉ có mỗi cha cô mới có thể làm ra chuyện này thôi.

Tô Trà giơ tay lên, cô day day ấn đường, cảm thấy vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ. Cô cất tiếng hỏi: "Cha, người to bao nhiêu, mà con gà lại to bao nhiêu?"

"Ôi chao, con nói cũng đúng." Tô Thắng Dân giống như bừng tỉnh, vẻ mặt giống như đã hiểu ra.

Đột nhiên, Tô Trà cảm nhận được một luồng sát khí.

Tầm mắt của cô đảo quanh bốn phía, sau đó cô nhìn thấy từ vườn rau phía sau lưng Tô Thắng Dân, có một bóng dáng đang đứng lên.

Xuýt... Tô Trà th* d*c vì kinh ngạc.

"Cha..." Tô Trà cất tiếng gọi, rồi nháy mắt với cha mình một cái.

"Con gái, con làm sao thế? Chẳng lẽ cát bay vào mắt à?" Vẻ mặt Tô Thắng Dân ngẩn ra, không hiểu chuyện gì?

Tô Trà: Trời ạ, có gió đâu mà cát bay vào mắt được?

"Bốp." Một tiếng tát giòn tan vang lên.

Tô Thắng Dân chỉ cảm thấy sau lưng tê rần, ông hét lớn rồi nhảy dựng lên.

Ông quay đầu theo phản xạ, sau đó Tô Thắng Dân nhìn thấy mẹ mình đứng ngay sau lưng.

"Được lắm, Tô Thắng Dân, có phải gan mày to hơn rồi không. Mẹ đã nói mà, ai dám to gan lớn mật đụng đến mấy con gà của mẹ, náo loạn nửa ngày, hóa ra là thằng oắt con nhà mày. Gà của mẹ chọc giận mày à, hay là đầu óc của mày bị nước vào, cho nên mới dám g.i.ế.c gà của mẹ?"

Bàn tay của bà nội Tô đánh bôm bốp vào lưng của Tô Thắng Dân, sức lực kia chỉ cần nghe tiếng thôi đã biết không hề nhỏ chút nào, khiến cho Tô Thắng Dân đâu đến độ nhe răng trợn mắt.

Tô Trà nhanh chóng tiến lên, vừa bí mật giúp đỡ Tô Thắng Dân, vừa cất tiếng khuyên bảo bà nội Tô.

"Bà nội, bà đừng tức giận nữa, cẩn thận ảnh hưởng đến sức khỏe đó. Bà cũng biết tích cách cha cháu vẫn còn trẻ con mà, xin bà bớt giận."

"Trà Trà, cháu tránh ra. Hôm nay nếu bà mà không xử lý nó, thì bà không nuốt trôi cơn giận này." Bà nội Tô nói xong thì cúi người xuống, động tác nhanh nhẹn tháo giày vải trên chân ra.

Thấy động tác của bà nội Tô, Tô Thắng Dân lập tức chạy mất.

Bà nội Tô nhìn thấy Tô Thắng Dân chạy thì cầm giày vải đuổi theo.

Hai người đuổi bắt khắp sân, ầm ĩ đến độ gà bay chó sủa.

Lúc Tô Trà đuổi theo đến thì nhìn thấy cảnh tượng bà nội Tô đang dùng giày, liên tục đánh lên người Tô Thắng Dân.

Sau đó, tầm mắt của cô vừa chuyển sang chỗ khác, thì nhìn thấy mẹ già nhà mình đang đứng bất động như núi dưới mái hiên.

Tô Trà lén nhìn về phía mẹ già nhà mình, rồi khẽ mò qua.

"Mẹ, sao mẹ không giúp cha con?"

"Sao mẹ phải giúp ông ấy? Sáng hôm nay khi bà nội con chửi đổng, mẹ đã hỏi cha con rồi, thế nhưng cha con lại còn dám thề rằng không phải ông ấy đụng vào gà của bà nội con. Lúc này mẹ còn giúp cha con làm gì nữa, để cho bà nội con dạy dỗ một chút cũng tốt, dám nói dối mẹ. Đáng lắm."

Nghe thấy những lời mẹ già nhà mình nói, Tô Trà không dám hé răng, chỉ dám yên lặng đồng tình với cha cô.

Đúng là vợ chồng mà, người ta vẫn luôn nói không phải người một nhà không vào cùng một cửa đấy thôi.

"Ba bát lớn cơ đấy? Ban nãy mẹ vừa nghe vợ mày kể, trưa nay mày ăn tận ba bát cơm lớn. Mày ăn mà lương tâm mày không đau tí nào hả con? Mày g.i.ế.c gà của mẹ rồi, mà còn dám ăn tận ba bát, hôm nay xem mẹ có đánh c.h.ế.t mày không?"

Nhắc đến chuyện này là bà nội Tô lại càng tức giận thêm. Uổng công khi nãy bà cụ còn hỏi Vương Tú Mi xem gà ăn có ngon không, Vương Tú Mi khen ngon, còn cố ý nói Tô Thắng Dân đã ăn ba bát cơm lớn.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 154: Chương 154



Sớm biết rằng thằng nhãi này là người g.i.ế.c gà của mình, bà cụ có mà cho ông ăn rắm ấy, đến cái phao câu gà cũng không để cho ông.

"Mẹ, mẹ, con đau. Đau, đau quá, mẹ nhẹ chút đi mà."

"Đau mới tốt, để cho mày nhớ lâu."

"Mẹ, mẹ đừng đánh nữa, con sai rồi, con sai thật rồi mà."

"Mày sai chỗ nào? Mày nói rõ cho mẹ nghe xem." Bà nội Tô vừa quơ quơ chiếc giày, vừa quát hỏi.

"Con, con không nên ăn ba bát lớn..."

Tô Thắng Dân vừa chạy, trong lòng vừa thầm nghĩ: thịt gà mĩ vị như thế, đáng lẽ ra ông nên ăn bốn bát mới đúng ấy chứ.

Tô Thắng Dân bị bà nội Tô mạnh mẽ đập cho một trận, cuối cùng Tô Thắng Dân phải hứa với bà nội Tô rằng ông sẽ bắt cho bà cụ mấy con gà con, bà cụ mới tha cho ông.

Chạng vạng hôm đó, Tô Thắng Dân bắt một mạch mười con gà về.

Tô Thắng Dân tỏ vẻ: đùa à, không phải chỉ có mười con gà thôi ư?

Cũng đâu phải bọn họ nuôi không nổi. Bà cụ muốn gà con, đây không phải chuyện dễ như ăn cháo đấy ư, đừng có nói mười con, thậm chí hai mươi con cũng không có vấn đề gì.

Bà nội Tô nhìn thấy gà con, cơn tức giận cũng tạm dịu đi một chút. Thế nhưng khi nhìn thấy Tô Thắng Dân, bà cụ vẫn sầm mặt lại, thậm chí còn không thèm liếc ông lấy một cái.

Thời gian hai ngày nhanh chóng trôi qua, hôm nay nhà Tô Trà chuyển nhà. Mấy thứ vật dụng to thì tạm thời không chuyển, dù sao thì đôi khi vẫn phải về đây ở, cứ để mấy món đồ to ở nhà trước đã.

Những vật dụng lớn không chuyển đi, thế nhưng mấy món đồ nho nhỏ, linh tinh thì lại có không ít. Vừa thu dọn xong đã thấy một đống lớn rồi.

Tô Thắng Dân cố ý đến nhờ thôn cho mượn máy kéo để vận chuyển, dù sao thì ông cũng sẽ trả tiền thuê.

Máy kéo dừng trước cửa nhà họ Tô, người nhà họ Tô giúp đỡ chuyển đồ đạc linh tinh lên máy kéo.

Ở ngoài cửa nhà, có không ít người dân trong thôn vây quanh.

Hôm nay gia đình Tô Thắng Dân chuyển nhà, nghe nói đã mua được một căn nhà trên trấn trên rồi.

Chậc chậc, Tô Thắng Dân vừa vào đội vận chuyển không được bao lâu, thế mà đã có thể mua nhà ở trấn trên rồi.

Nếu nói trong lòng đám người dân trong thôn này không ghen tị thì chắc chắn là nói dối.

Thế nhưng cho dù ghen tị cũng có cách nào đâu, người ta mua thì cũng mua rồi, cho dù ghen tị cũng có tác dụng gì đâu.

Còn không bằng nhân lúc này tạo mối quan hệ tốt, tương lai nếu có chuyện gì còn có thể nhờ Tô Thắng Dân giúp đỡ.

Cho nên, lúc này của nhà họ Tô bị người trong thôn vây kín, anh một câu, tôi một câu, trò chuyện đến độ náo nhiệt.

Trong phòng, hai mẹ con Tô Vận và Vương Quyên trốn ở trong phòng không ra ngoài, còn Tô Diệp và Tô Thắng Hoa đã ra ngoài kia giúp chuyển đồ đạc lên máy kéo rồi.

Vương Quyên nghe âm thanh trò chuyện đầy nhiệt tình của người trong thôn với Tô Thắng Dân, trong lòng bà ta càng lúc càng ghen tị.

"Tiểu Vận, chú hai của con cũng khoe khoang quá đi mất. Không phải chỉ mua nhà ở trấn trên thôi ư, nếu chúng ta còn có thể tiếp tục bán đồ ăn, vậy thì chúng ta cũng có thể mua nhà ở trấn trên rồi."

.

Nhắc đến chuyện này, trong lòng Tô Vận cũng đang tức nghẹn đây này. Chuyện kiếm tiền đang yên đang lành, thế mà cha của cô ta - Tô Thắng Hoa lại không đồng ý cho hai mẹ con họ làm tiếp, thậm chí còn nói, nếu hai mẹ con họ mà đi thì cũng đừng bao giờ quay về nữa.

Tô Vận không hiểu, hai mẹ con họ kiếm được tiền là chuyện tốt mà, hơn nữa, cô ta vất vả nghĩ cách kiếm tiền giúp gia đình, sao có thể không cho làm cơ chứ?

Chuyện bị đám người kia kéo đến nhà đập phá đồ đạc, sau khi Tô Vận nghe xong cũng không hề cảm thấy bản thân làm sai ở chỗ nào cả.

Bày sạp buôn bán, mà nếu đã buôn bán thì xuất hiện sự cạnh tranh không phải là chuyện bình thường đấy ư?

Lúc trước cũng do đối phương nói năng l* m*ng trước, cô ta không nhịn được mới ra tay hất đổ sạp hàng của đối phương đấy chứ, ai bảo do miệng của đối phương thối hoắc làm gì.

Kiếm tiền dựa vào năng lực, bọn họ làm ăn tốt, khách hàng cũng nguyện ý bỏ tiền ra mua, người nọ đến kiếm chuyện chẳng qua là muốn bới lông tìm vết mà thôi. Nếu cô ta mà tiếp tục nhẫn nhịn, thì không phải sẽ bị bắt nạt đến c.h.ế.t đấy ư?

Hơn nữa, Tô Vận cảm thấy, sở dĩ Tô Thắng Dân có tiền mua nhà ở trấn trên, chắc chắn không thể chỉ dựa vào số tiền lương mấy tháng ở đội vận chuyển của ông được.

Chắc chắn là ông đã ngầm kiếm chác rồi.

Cùng là kiếm tiền, ai cũng không thể coi là cao quý hơn ai. Vì sao chú hai có thể kiếm tiền, mà cô ta lại không được?

Trong khoảng thời gian này, Tô Vận bị ép ở nhà khiến trong lòng cô ta vô cùng uất ức, mỗi ngày nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của Tô Trà là cô ta đã cảm thấy hít thở không thông rồi.

Tô Trà đắc ý cái gì hả, không phải chỉ là được cử đi học thôi ư, có cần đắc ý lên đến tận trời vậy không?

Tô Vận suy nghĩ miên man, Vương Quyên cũng không muốn tiếp tục nhàn rỗi thế này nữa.

Lúc này, lòng tham của hai mẹ con họ lại bắt đầu có chút rục rịch.

"Tiểu Vận, con nói xem, nếu không chúng ta lén nấu đồ ăn rồi mang đi bán đi?" Vương Quyên cất tiếng dò hỏi.

Sau khi nếm được sự ngon ngọt của đồng tiền, Vương Quyên đã sớm coi Tô Vận là người đáng để bà ta dựa vào rồi.

Dù sao thì biện pháp kiếm tiền cũng là nhờ có Tô Vận nói ra, nếu không thì làm sao bà ta biết được, bán chút đồ ăn thôi mà đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy rồi.

"Mẹ, cha con còn đang ở nhà kia kìa. Sống cùng một mái hiên, chúng ta làm gì sao cha con có thể không biết được cơ chứ?" Tô Vận hỏi lại bà ta.

"Vậy thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ không làm nữa?" Vương Quyên có chút mất mát.

"Không phải không làm nữa, mà là chúng ta đổi một biện pháp khác."

"Biện pháp gì, con nói đi."

"Mẹ, mẹ ghé sát lại đây đi, con nói cho mẹ nghe..."

Trong phòng, hai mẹ con Tô Vận lặng lẽ bàn bạc xong.

Bên ngoài, đám người chuyển đồ đạc lên máy kéo vô cùng náo nhiệt.

Khoảng một tiếng sau, đồ đạc đều đã được vận chuyển lên máy kéo, bà nội Tô cũng định hôm nay sẽ lên nhà Tô Thắng Lợi ở trấn trên, cho nên cũng thuận đường ngồi trên máy kéo.

Bà nội Tô lên xe rồi, theo sau đó là Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi, Tô Bảo. Tô Trà là người leo lên sau cùng, cô tìm chỗ để bám tay.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 155: Chương 155



Lượt xem: 302

"G-rừ, g-rừ, g-rừ..." Tiếng máy kéo bắt đầu chuyển động.

"Được rồi, các hương thân không cần tiễn nữa đâu, chúng ta đều sống cùng một cái thôn mà, mọi người không cần khách sáo như thế." Tô Thắng Dân ngồi trên máy kéo nở nụ cười toe toét, vẫy tay với mọi người.

Cảm giác này, nói sao đây nhỉ? Trong lòng ông vô cùng hưởng thụ.

"Thắng Dân, khi rảnh rỗi thì về thôn nhiều chút nhé. Cậu trở về, anh đây sẽ mời cậu uống rượu."

"Đúng vậy, cho dù ra ngoài rồi, cũng đừng có quên bà con hàng xóm láng giềng chúng tôi đấy nhé."

"Chắc chắn là không rồi, chúng ta đều là người cùng thôn mà, sao tôi có thể quên được cơ chứ? Không bao giờ có chuyện đó đâu." Tô Thắng Dân cười toe đáp lời.

"Mấy người phía sau ngồi cho vững nhé, chúng ta đi thôi." Tài xế lái máy kéo hô một tiếng.

"Được rồi, bác tài lái chậm chút nhé." Tô Thắng Dân dặn dò, sau đó ông nhìn về phía Tô Trà ngồi ở phía đuôi máy kéo bằng vẻ mặt lo lắng: "COn gái, con ngồi cho vững đấy nhé, kẻo lại ngã."

"Con biết rồi ạ." Tô Trà cười đáp.

"Cha, đến trấn trên rồi, con muốn ăn bánh bao thịt." Tô Bảo không chịu cô đơn cất tiếng đòi hỏi, sau đó cậu bé nhìn về phía Tô Thắng Dân với đôi mắt to tròn đầy mong chờ.

"Ăn cái gì mà ăn, ngày nào cũng chỉ biết ăn, ăn, ăn thôi." Tô Thắng Dân ghét bỏ mắng một câu, sau đó ông lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Khi nhìn về phía Tô Trà, gương mặt ông đã tràn ngập sự dịu dàng rồi, ông hỏi: "Con gái, lên đến trấn trên, nếu con muốn ăn món gì, hoặc muốn mua thứ gì thì cứ nói với cha nhé. Cha nhất định sẽ mua cho con."

"Con muốn ăn bánh bao thịt ạ." Tô Trà quan sát thấy vẻ mặt của Tô Bảo có chút buồn bực, thì nhịn cười trả lời cha.

"Được, ăn bánh báo thịt đúng không? Con ăn năm cái liệu có đủ no không?"

"Đủ rồi ạ, đủ rồi ạ."Cô chỉ ăn ba cái là đã no rồi.

"Cha, con muốn ăn năm cái." Tô Bảo cười lấy lòng.

Tô Thắng Dân lườm cậu bé một cái: "Được, được, được, cho con ăn đủ." Giọng điệu còn không che giấu được sự ghét bỏ.

Thế nhưng Tô Bảo lại không cảm thấy có chút tức giận nào cả, cha mẹ ghét bỏ thì cứ ghét bỏ đi thôi, dù sao thì lên đến trấn trên cậu bé cũng có thể ăn năm cái bánh bao, cậu bé chỉ cần thế là đủ rồi.

Cậu bé ngẩng đầu lên, cong môi cười với chị gái Tô Trà của mình, để lộ hàm răng bị mất hai chiếc răng cửa.

Ha ha ha, vẫn là chị gái thương cậu bé.

Biết cậu bé muốn ăn bánh bao thịt, cho nên chị gái mới đòi cha mua bánh bao thịt. Cậu bé quyết định, chút nữa lên đến trấn trên, cậu bé sẽ lấy một cái, không, hai cái từ trong năm cái bánh bao của mình, chia cho chị gái.

Theo tiếng "G-rừ, g-rừ" của máy kéo, người cũng lên đến đích rồi.

Đây chính là lần đầu tiên Tô Trà nhìn thấy nhà mới của mình, nhìn từ bên ngoài thì thấy căn nhà cũng không tệ cho lắm.

Căn nhà ở ngay mặt đường, bốn phía đều bày kín sạp hàng, có đủ các tiệm bán đồ ăn sáng, tiệm tạp hóa linh tinh.

Tô Thắng Dân lấy chìa khóa nhà ra mở cổng, sau đó bắt đầu chuyển đồ đạc vào nhà.

Tô Trà thấy thế, cũng lập tức xắn tay áo lên giúp đỡ.

"Trà Trà, con đừng làm, chút đồ đạc này cứ để cha và mẹ con chuyển vào là được rồi." Tô Thắng Dân vừa thấy con gái định động tay vào thì vội cất tiếng ngăn cản.

"Đúng đúng, Trà Trà à, cha con nói đúng đó. Con đừng chuyển làm gì." Vương Tú Mi cũng lên tiếng, da thịt con gái bà mềm mại thế kia, lỡ bị thương thì biết làm sao?

"Con không sao đâu mà, mọi người cùng làm thì có thể chuyển nhanh một chút." Tô Trà không làm được chuyện đứng chơi không, trong khi cha mẹ chuyển đồ đạc ướt đẫm mồ hôi.

Đều là người một nhà, sao lại không cùng giúp đỡ nhau cơ chứ?

Nhìn thấy Tô Trà khiêng một cái ghế vào nhà, trên gương mặt của Tô Trà đều không nhịn được mà lộ ra nụ cười.

Tài xế lái máy kéo cũng xắn tay áo giúp đỡ vận chuyển, nhìn thấy nụ cười của Tô Thắng Dân, ông ta lập tức cất tiếng: "Thắng Dân, con gái của cậu đúng là hiểu chuyện."

"Ha ha ha, đương nhiên rồi. Con gái tôi chỗ nào cũng tốt hết." Tô Thắng Dân cười toe toét đáp lời.

Đám người lục tục vận chuyển đồ đạc vào nhà, đợi chuyển xong, cả nhà mới có thời gian đánh giá căn nhà mới nfy.

Căn phòng rất lớn, tuy chỉ có một tầng, thế nhưng có đến bốn phòng ngủ một phòng khách.

Phía trước là mặt đường, phía sau còn có một khoảnh sân nhỏ, có thể trồng rau cỏ, hoa hòe linh tinh.

Sau khi bà nội Tô đánh giá căn nhà xong, thì chào hỏi một tiếng rồi rời đi luôn. Bà cụ còn phải đến nhà Tô Thắng Lợi nữa.

Lúc này Tô Thắng Dân thực sự không rút ra được thời gian để đưa bà cụ đi, cho nên ông chỉ có thể tiễn bà cụ ra cổng.

Trong phòng, Tô Trà cũng đang đánh giá căn phòng của mình. Quả thật quá hoàn mĩ.

Tuy rằng phòng ngủ của cô không được lớn cho lắm, thế nhưng ánh sáng lại vô cùng tốt, trong phòng đã kê sắn bàn, tủ.

Chiếc giường được kê sát vào một mặt tường, còn mặt bên kia kê một giá sách cao độ ba mét, bên cạnh giá sách là bàn học và ghế dựa.

Bên kia cửa sổ, ánh nắng vàng bên ngoài chiếu vào, mang theo một tia ấm áp...

"Chị, chị, phòng em của lớn lắm nhé, còn có giường mới, còn có một cái tủ nhỏ nữa, em đã cất hết truyện tranh mà chị tặng em vào trong đó rồi."

Tô Bảo còn chưa thấy mặt đâu thì đã thấy tiếng trước rồi, sau đó là một loạt tiếng bước chân loạch xoạch, Tô Bảo chạy và phòng của Tô Trà, tò mò đánh giá căn phòng của chị gái mình.

Ha ha, cũng to giống phòng cậu bé vậy.

"Chị, phòng chị cũng to y hệt phòng em. Đúng rồi, bao giờ chúng ta ra ngoài ăn bánh bao thịt thế chị? Ban nãy em thấy có tiệm bánh bao ở trước cửa nhà chúng ta, mùi hương thơm lắm."

Rõ ràng là hứng thú đối với bánh bao của Tô Bảo đã vượt xa hứng thú đối với căn phòng.

"Được, được, được rồi. Nào, đi tìm cha thôi." Tô Trà cười đáp lời cậu bé.

Thế nhưng kế hoạch lại thay đổi một cách nhanh chóng, khi Tô Bảo và Tô Trà đến tìm Tô Thắng Dân, thì thấy Tô Thắng Dân đang nói chuyện với người ta.

Thấy cảnh tượng đó, Tô Trà và Tô Bảo cũng không đi quấy rầy, mà ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ cha nói chuyện xong.

Khoảng vài phút sau, cuộc trò chuyện giữa Tô Thắng Dân và đối phương kết thúc, ông lập tức đi về phía bọn họ.

"Tô Trà, con dẫn Tô Bảo đi ăn bánh bao thịt đi thôi, đội vận chuyển có việc, cha phải lập tức qua đó một chuyến." Tô Thắng Dân vừa nói, vừa móc túi lấy ra năm đồng tiền nhét vào tay Tô Trà.

"Cha, cha cứ bận việc đi thôi, bọn con tự đi cũng được." Tô Trà nhận tiền rồi trả lời.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 156: Chương 156



Tô Thắng Dân cũng không có thời gian nhiều lời, ông hét vọng vào trong nhà, báo cho Vương Tú Mi một tiếng: “Vợ ơi, anh phải đi ra ngoài một chuyến, nếu em có chuyện gì thì chứ tìm thằng ba nhé."

"Ôi chao, anh đợi một chút đã." Vương Tú Mi chạy từ trong phòng ra, nhìn thoáng qua đồng nghiệp đang đứng ở cửa chờ Tô Thắng Dân kia, bà cất tiếng: "Anh đi lái xe à? Đi mấy ngày thế?"

"Đoán chừng cũng phải mất một tuần đó, nếu trong nhà xảy ra chuyện gì, thì em cứ gọi thằng ba đến giúp. Nhà nó cách nhà ta không xa."

"Vậy anh đi đường cẩn thận nhé. Còn chuyện trong nhà anh cứ yên tâm đi, vẫn còn có em ở đây cơ mà."

"Vậy được rồi, vợ ơi, anh đi nhé."

"Anh đi đi, lái xe chậm một chút, chú ý an toàn đó."

"Được, anh biết rồi."

Sau đó, Tô Thắng Dân và đồng nghiệp kia cùng nhau ra ngoài.

Nhìn thấy cha già nhà mình rời đi rồi, Tô Bảo và Tô Trà cũng ra cửa mua bánh bao thịt.

Vài phút sau, Tô Bảo gặm bánh bao thịt với vẻ mặt thỏa mãn. Cậu bé mua năm cái, chia cho Tô Trà hai cái, thế nhưng Tô Trà không nhận.

Cô tự mua cho bản thân mình hai cái, lại mua cho mẹ già nhà cô ba cái, còn phần của Tô Bảo thì để yên cho cậu bé ăn.

Tục ngữ đã nói rồi đấy thôi, trẻ con bảy tám tuổi đang trong giai đoạn ăn nhiều, Tô Bảo thực sự có thể ăn được năm cái bánh bao thịt.

Bên kia, Tô Thắng Dân và đồng nghiệp đang đi về phía đội vận chuyển.

"Thắng Dân, gần đây anh cẩn thận một chút nhé. Chuyện của Lý Tân Kiến lần trước đã bị rất nhiều người bàn tán, chính vì thế gần đây lúc bọn tôi mua hàng đều phải giấu diếm cẩn thận. Hơn nữa đường đi không an toàn, suốt cả đường đều phải lo lắng đề phòng."

"Chạy vận chuyển không phải vẫn luôn như thế đấy ư? Ra ngoài đi làm, sao mà không vất vả cho được." Tô Thắng Dân khẽ cười đáp.

"Không phải đâu. Thắng Dân, tôi nói anh nghe, tôi nghe ngóng được tin trên tuyến đường mà chúng ta chạy lần này, có nhiều đám cướp bóc lắm, chạy con đường này, ít nhiều cũng phải thiếu vài thứ."

"Vậy còn cách nào nữa đâu, nhiệm vụ đã phân công xong rồi, chẳng lẽ chúng ta còn có thể không làm à?" Tô Thắng Dân nói.

Sau khi hai người đến đội vận chuyển, tiếp nhận nhiệm vụ mà cấp trên phân công xong thì vội vàng lên xe, họ phải chuyển hàng từ bên này sang, rồi lại đánh hàng từ bên đó về.

Một giờ chiều, Tô Thắng Dân và ba đồng nghiệp cùng nhau xuất phát...

-----

"Cốc, cốc, cốc..." Tiếng gõ cửa liên tục vang lên.

Tô Trà đang ngồi đọc sách trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa thì định buông sách xuống chuẩn bị đi qua đó mở cửa.

Thế nhưng động tác của cô lại không nhanh bằng động tác của Tô Bảo.

Tô Bảo đã mở cửa xong rồi.

Cậu bé ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy có một anh trai lạ mặt đứng ngoài cửa, vẻ mặt của Tô Bảo lập tức hiện lên vẻ cảnh giác.

"Anh tìm ai?"

"Anh tìm Tô Trà, em là em trai của Tô Trà đúng không? Anh là bạn học của chị gái em..."

Ngoài cửa, Trầm Nghiễm còn chưa tự giới thiệu xong đã bị cắt ngang.

"Trầm Nghiễm, sao cậu lại ở đây?" Âm thanh của Tô Trà vang lên.

Trầm Nghiễm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Trà thì đôi mắt cậu ta sáng lực.

Cậu ta nở nụ cười rồi đáp:

"Cậu còn hỏi được à? Sao cậu chuyển nhà lên trấn trên mà cũng không thèm báo với tôi một tiếng thế hả? Cũng không đi tìm tôi nữa chứ. May mà sáng nay tôi gọi điện đến thôn của cậu hỏi mới biết được chuyện này đó, cũng may là tôi đã hỏi ra được địa chỉ của cậu, chứ nếu không thì tôi có tìm khắp cũng không tìm thấy nhà cậu đâu."

Sáng nay Trầm Nghiễm đang làm bài thì đụng trúng một bài không biết làm, cho nên cậu ta định gọi cho Tô Trà hỏi xem cô có biết làm xong.

Kết quả khi gọi điện đến văn phòng đại đội của thôn, người ta lại nói gia đình Tô Trà chuyển nhà lên trấn trên rồi, Trầm Nghiễm lại hỏi địa chỉ mới của nhà cô, sau đó mới tìm được đến đây.

"Cậu tìm tôi có việc gì à?" Tô Trà hỏi, trực tiếp bỏ qua đề tài vừa rồi.

Tô Trà cảm thấy cô và Trầm Nghiễm là bạn thật, thế nhưng mấy chuyện như chuyển nhà này, cô không cần thiết phải cố ý báo cho Trầm Nghiễm một tiếng, thực sự không cần thiết.

Bạn bè mà chuyển nhà còn phải cố ý chạy đến báo cho đối phương, cũng đâu phải về sau không gặp nữa đâu.

Họ ở cùng một cái trấn trên, có rất nhiều cơ hội gặp mặt, chuyện chuyển nhà này, sớm hay muộn gì cậu ta cũng biết thôi.

"Tôi có một bài không biết làm, cho nên đến hỏi cậu xem cậu có biết làm không." Trầm Nghiễm nói.

"Vào đi thôi." Tô Trà cất tiếng.

Nghe thấy chị gái mời người ta vào nhà, gương mặt của Tô Bảo thả lỏng cảnh giác, cậu bé nghiêng người né sang một bên cho Trầm Nghiễm tiến vào.

Sau khi vào nhà, Tô Trà bảo Trầm Nghiễm ngồi ở phòng khách đợi cô, còn mình thì đi về phòng lấy sách vở.

Trong phòng khách, Tô Bảo tò mò quan sát Trầm Nghiễm.

Trầm Nghiễm bị người ta nhìn chằm chằm như thế thì cảm thấy có chút mất tự nhiên, cũng may cậu ta chỉ phải đợi một lát thì Tô Trà đã đi ra rồi.

"Đây, cậu xem có đi, nếu có chỗ nào không hiểu thì lại hỏi tôi."

Tô Trà vươn tay ra, một tập đề thi xuất hiện trước mặt Trầm Nghiễm.

"Cậu làm xong hết rồi á?" Vẻ mặt của Trầm Nghiễm hiện rõ vẻ kinh ngạc, cậu ta giơ tay nhận lấy tập đề thi của Tô Trà.

Trầm Nghiễm lật lật từng tờ bài thi một, sau khi xác định Tô Trà đã làm xong toàn bộ, Trầm Nghiễm không phục không được.

Trong cảm nhận của Trầm Nghiễm, trình độ b**n th** của Tô Trà lại tăng thêm một cấp nữa rồi.

Ngày hôm qua Cận Tùng còn gọi điện báo với cậu ta rằng, Cận Tùng đã làm xong một phần ba số đề thi này rồi, thế nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng, Tô Trà người ta đã làm xong.

Sự chênh lệch lớn thế này, Trầm Nghiễm cảm thấy, Tô Trà quả thật... không phải người!

Cô chính là cỗ máy giải đề.

Cậu ta lật đến trang mà mình muốn xem, trên đề thi, phần bài giải được viết ngay ngắn, thẳng hàng, Trầm Nghiễm đọc kĩ trong chốc lát, sau đó giơ tay ra chỉ vào một bước giải trong đó.

"Tô Trà, bước này, cậu giảng lại cho tôi chút đi..."

"Chỗ nào cơ? Ồ, chỗ này á? Cậu xem bước trước đó..."

Một người nói, một người nghe, Tô Bảo ngồi nghe hai người một hỏi một đáp thì cảm thấy có chút nhàm chán.

Nhân lúc Tô Trà không chú ý, Tô Bảo lén chuồn mất.

Chuyển đến trấn trên được hai ngày rồi, Tô Bảo đã kết thêm được một người bạn tốt, chính là thằng nhóc nhà hàng xóm.

Mấy ngày hôm nay, ngày nào cậu nhóc kia cũng sang chơi với Tô Bảo.

Người ta đã bảo không phải người cùng nhà thì không phải cùng một cửa đấy thôi.

Cái miệng của Tô Bảo cũng vô cùng lợi hại, chỉ ngắn ngủi hai ngày, thế mà người ta đã lấy số kẹo người ta đã cất giấu nửa tháng ra chia cho Tô Bảo rồi.

Tô Bảo đi ra ngoài chơi, mà trong phòng khách, Tô Trà và Trầm Nghiễm đang tập trung giảng đề.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 157: Chương 157



Cho nên, đợi đến khi Vương Tú Mi từ bên ngoài về, thì thấy có một thằng nhóc đang trò chuyện với con gái nhà bà.

"Trà Trà, đây là..." Vương Tú Mi cất tiếng hỏi, cắt ngang hai người đang tập trung.

Hai người ngẩng đầu nhìn lên, Vương Tú Mi lập tức lộ ra nụ cười.

"Mẹ, mẹ về rồi à? Đây là bạn học của con, Trầm Nghiễm. Cậu ấy chính là con trai của dì Lương đó ạ."

"Cháu chào dì ạ." Trầm Nghiễm vội vàng đứng dậy chào hỏi.

"Ôi, con trai của phó viện trưởng Lương à? Dáng dấp của thằng nhóc này cũng tuấn tú phết nhỉ, di truyền từ phó viện trưởng Lương đúng không, đúng là đẹp trai thật." Vương Tú Mi vừa nhìn thấy Trầm Nghiễm thì đã mở miệng liên tục khen.

Trầm Nghiễm bị khen đến độ có chút xấu hổ, mặt mũi cậu ta đỏ bừng lên.

Tô Trà nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Trầm Nghiễm, thì không nhịn được mà lên tiếng cắt ngang mấy lời khen không ngừng của mẹ mình.

"Mẹ, mẹ đừng khen nữa. Khen đến độ người ta ngượng chín mặt rồi kia kìa."

"Ơ, thế à?" Vương Tú Mi nhìn về phái Trầm Nghiễm, hay thật, gương mặt tuấn tú trắng trẻo sạch sẽ kia, giờ đã biến thành quả cà chua rồi, đỏ bừng lên.

Ôi chao, đúng là thằng nhóc da mặt mỏng mà.

"Được, được, được. Mẹ không khen nữa. Vậy Trầm Nghiễm, cháu ở lại nhà dì ăn cơm tối nhé, dì đi ra ngoài mua vài món ăn về, cháu thích ăn gì thế?"

"Không cần, không cần đâu ạ. Trời cũng sắp tối rồi, cháu phải về nhà. Dì ơi, cháu không ở lại ăn cơm đâu, lần sau có cơ hội, cháu sẽ ở lại ạ..." Trầm Nghiễm vội vàng thu dọn sách vở, đề thi trên bàn, sau đó ôm vào trong ngực, rồi nói với Tô Trà: "Đề thi này tôi mang về được không, sau khi làm xong tôi sẽ mang trả cho cậu."

"Được rồi, tôi tiễn cậu ra cửa." Tô Trà nói.

"Vậy dì ơi, cháu phải về rồi, tạm biệt gì ạ."

"Ôi chao, tạm biệt cháu nhé. Lần sau lại đến nhé, lần sau nhớ phải ở lại ăn cơm đó."

"Vâng ạ."

Trầm Nghiễm lễ phép chào hỏi, sau đó mới cùng Tô Trà đi về phía cổng lớn.

Tô Trà tiễn người ra cửa, đợi Trầm Nghiễm đi xa rồi, cô mới xoay người vào nhà.

Vừa xoay người lại, Tô Trà đã đối diện với tầm mắt của mẹ già nhà mình.

Vương Tú Mi cười toe toét: "Con gái, dáng dấp của thằng nhóc kia không tồi đâu nhé, da thịt mềm mại, giống Đường Tăng trong Tây Du Kí ấy."

Nghe thấy cách hình dung của mẹ già nhà mình, khóe miệng của Tô Trà khẽ giật giật.

Có vẻ như trong cảm nhận của mẹ già nhà cô, dáng vẻ giống trưởng lão họ Đường kia của mẹ cô, hình như được đánh giá... khá cao đó chứ.

-----

Bên phía thành phố K, trên đường cái truyền đến tiếng "ê a ê a", một chiếc xe cứu thương lao vút đi.

Người đang đi trên đường nhìn thấy tiếng còi xe cứu thương kêu thì đều tò mò nhìn qua.

Trên cáng cấp cứu trên xe cứu thương, có một người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh.

Người đàn ông thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, mặc bộ quần bò áo hoa đang lưu hành ở thời đại này, tóc dài chấm cổ.

Cáng cấp cứu nhanh chóng được đẩy đi, một bác sĩ khá lớn tuổi đến tiếp cáng, hỏi vị bác sĩ trẻ tuổi đi theo xe kia: "Tình hình bệnh nhân thế nào?"

Ban nãy khi ở trên đường tôi đã kiểm tra qua rồi, các dấu hiệu sinh tồn đều bình thường, thế nhưng bệnh nhân vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, cần kiểm tra thêm mới có thể đưa ra kết luận."

“Ừ, đưa bệnh nhân đến khoa cấp cứu kiểm tra đi."

"Được."

Chỉ chốc lát sau, người bệnh đã được đẩy đi.

.

Thế nhưng khi đến bên khoa cấp cứu, các bác sĩ còn chưa bắt đầu làm kiểm tra, thì bệnh nhân đã đột nhiên tự tỉnh lại rồi.

Nhóm bác sĩ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Bác sĩ trẻ tuổi kia cũng không biết chuyện thế nào, khi nãy ở trên xe, họ gọi thế nào anh ta cũng bất tỉnh, sao bây giờ vừa đến cửa khoa cấp cứu đã tự tỉnh rồi?

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của người đàn ông kia, hình như anh ta vẫn còn có chút mơ màng.

"Xin chào, tôi là bác sĩ. Xin hỏi anh tên gì? Trên người có chỗ nào không thoải mái không?" Bác sĩ trẻ tuổi chủ động hỏi bệnh nhân.

"Đây là bệnh viện á?" Người đàn ông hỏi một câu, sau đó giơ tay xoa xoa đầu, cất tiếng đáp: "Ôi, bác sĩ, tôi đau đầu quá đi mất. Tôi bị người ta dùng một cây gật nhỏ đánh."

"Cái gì mà gậy nhỏ, gậy nhỏ cỡ nào?"

"Ừm, có lẽ chỉ to khoảng chiếc bút máy mà thôi, thế nhưng chỉ vừa chạm vào người một cái là đã không còn tri giác nữa rồi. Sau đó, khi tôi tỉnh lại thì nhìn thấy mọi người đây này." Người đàn ông giả vờ cả người khó chịu, cất tiếng nói: "Bác sĩ, các anh có bắt được người nọ không thế? Tôi bị thương nặng thế này, các đồng chí công an nhất định phải bắt được đối phương đấy nhé."

"Anh yên tâm, người đã bị đưa về cục công an rồi. Bây giờ bọn tôi cần phải làm chút kiểm tra cho anh, anh có chỗ nào không thoải mái thì phải nói cho chúng tôi biết, hiểu không?" Bác sĩ lại nói.

"Được được được, bắt được người là tốt rồi." Người đàn ông nghe thấy đối phương đã bị bắt, thì đôi mắt lóe lên tia âm trầm.

Sau đó người đàn ông kia được đẩy vào phòng bệnh để tiến hành một loạt các cuộc kiểm tra, người phụ trách kiểm tra vẫn là bác sĩ trẻ tuổi khi nãy.

Thế nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi cả, cơ thể của người đàn ông kia vô cùng khỏe mạnh, không có bất cứ bệnh tật gì.

Anh ta chỉ cần nghỉ ngơi một lát là có thể xuất viện rồi.

Thế nhưng người đàn ông kia vẫn bày ra dáng vẻ không thoải mái, cứ liên tục đòi nằm lại bệnh viện để theo dõi, khiến cho bác sĩ cũng không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể sắp xếp phòng bệnh cho anh ta.

Bên kia, đồn công an.

Trong phòng thẩm vấn, Tô Thắng Dân ngồi đối diện với các đồng chí công an có vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng ông vô cùng căng thẳng.

Thế nhưng nhớ đến lời khẳng định chắc chắn của con gái, rằng thứ kia sẽ không gây ra tai nạn c.h.ế.t người, lòng ông lại khẽ thả lỏng một chút.

Chuyện xảy ra quá nhanh, bây giờ ông vẫn còn có chút mơ màng đây này.

Ban đầu, ông đụng tới đám cướp chặn xe muốn cướp hàng, thái độ của đối phương vô cùng kiêu ngạo, đã lấy hàng thì thôi đi, đối phương còn yêu cầu để cả xe lại, vô cùng quá đáng.

Cho nên hai bên nổi lên tranh chấp, lao vào đánh nhau.

Sau đó ông lấy ra chiếc "bút máy" mà con gái đưa cho mình, chọc vào người của tên thủ lĩnh của đám bên kia, sau vài tiếng "xẹt xẹt" vang lên, thì đối phương ngã xuống đất, vang lên một tiếng "bộp" giòn vang.

Sau đó, tên kia bị đưa đến bệnh viện, còn ông thì bị đưa vào đồn công an đây này.

"Tên?" Đồng chí công an nghiêm mặt hỏi.

"Tô Thắng Dân."

"Bao nhiêu tuổi?"

"Ba mươi sáu tuổi."

"Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, anh thành thật kể lại cho chúng tôi nghe đi."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 158: Chương 158



"Thành thật, tôi chắc chắn sẽ thành thật mà. Chuyện là thế này... sau đó bọn họ ra tay đánh người trước, bọn tôi phản kháng lại... Cuối cùng tôi bị các người bắt về đây." Tô Thắng Dân bắt đầu tự thuật lại quá trình.

Từ khi bắt đầu, đến phát sinh tranh chấp, sau đó ra tay đánh nhau, ông làm cái gì, chuyện tiếp theo thế nào, Tô Thắng Dân đều nghiêm túc kể sạch.

Sau khi thẩm vấn xong, Tô Thắng Dân được đưa ra ngoài.

Trong phòng thẩm vấn, vài phút sau, có hai đồng chí công an thu dọn đồ đạc đi ra.

"Đội trưởng Vương, thẩm vấn thế nào rồi ạ?" Bên ngoài nhìn thấy có đồng nghiệp đi ra ngoài thì cất tiếng hỏi.

"Lấy lời khai xong rồi, bên phía bệnh viện kia có tin tức gì không?"

"Có ạ. Bệnh nhân đã tỉnh lại rồi, thế nhưng bệnh nhân lại cứ than rằng cơ thể không thoải mái, muốn nằm lại bệnh viện."

"Vậy được, cậu đi gọi điện thoại, thông báo cho người nhà của Tô Thắng Dân đến đây một chuyến đi."

"Được ạ, em lập tức đi gọi điện thoại thông báo cho người nhà Tô Thắng Dân."

Một lát sau, một đồng chí công an cầm ống nghe lên, ấn số điện thoại mà Tô Thắng Dân cung cấp.

"Tút... tút... tút..."

Chuông chờ vang lên đến hồi thứ ba, thì bên kia có người bắt máy.

"Xin chào, đây là đội vận chuyển xx." Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói.

"Xin chào, chúng tôi là đồn công an của thành phố K...."

"Rầm rầm rầm..." Tiếng đập cổng vang lên.

"Xin chào, có ai ở nhà không? Xin chào, cho hỏi đây có phải nhà của Tô Thắng Dân không?"

Bên ngoài vang lên âm thanh của một người đàn ông, Vương Tú Mi đang ngồi trong nhà nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy ra mở cửa nhà.

Ngoài cửa, một người đàn ông đang sốt ruột đứng đó, khi nhìn thấy có người ra mở cửa, dường như ông ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Xin chào, cho tôi hỏi đây có phải nhà của Tô Thắng Dan không?"

"Đúng vậy, tôi là vợ của Tô Thắng Dân, có phải Thắng Dân nhà tôi đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Trái tim của Vương Tú Mi vô cùng bất an, bà hoảng hốt hỏi.

Đối phương hỏi đây có phải nhà của Tô Thắng Dân không, vậy chứng tỏ Tô Thắng Dân chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.

Ôi thôi rồi, lần này ông đi mấy ngày mà vẫn không có tìn tức, nay bỗng nhiên có người đến nhà tìm, khiến trong lòng Vương Tú Mi vô cùng bồn chồn.

"Vừa rồi đội vận chuyển bên kia nhận được điện thoại của đồn công an thành phố K, nói Thắng Dân nhà cô đã bị bắt vào đó rồi. Nhà cô nhanh chóng qua đó đi, chiều nay đội vận chuyển cũng sẽ phái người đến để xử lý chuyện này, nếu nhà cô cũng muốn đi, thì có thể đi cùng xe với chúng tôi."

"Đồn, đồn công an á? Thắng Dân gây ra chuyện gì, sao có thể bị bắt vào đồn công an được cơ chứ?" Giọng nói của Vương Tú Mi có chút run rẩy, mà chân của bà cũng bắt đầu mềm nhũn ra rồi.

Làm thế nào bây giờ, trong nhà lúc này chỉ có mỗi mình bà ở nhà, Tô Trà và Tô Bảo đã đi ra ngoài mua đồ rồi.

"Tình huống cụ thể thế nào thì tạm thời chúng tôi cũng không rõ, phải đến bên kia mới có thể biết được. Thế nhưng cô cũng đừng lo lắng, Thắng Dân nhà cô không có chuyện gì đâu, chẳng qua là bị giam giữ, cần người nhà đến bảo lãnh thôi."

"Ồ ồ ồ, được, được. Vậy mấy giờ thì người của đội vận chuyển xuất phát thế? Tôi thu dọn đồ đạc chút đã, chiều nay tôi sẽ đi cùng các anh." Vương Tú Mi vừa nghe thấy người Tô Thắng Dân không xảy ra chuyện gì, thì mới bình tĩnh lại.

Người không sao là tốt rồi, những chuyện khác thì tính sau.

"Khoảng hai giờ cô đến đội vận chuyển nhé, tầm đó chúng tôi sẽ xuất phát."

"Được, được, được. Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã đi một chuyến báo cho chúng tôi biết."

"Đừng khách sáo, cô sắp xếp đồ đạc trước đi, nhớ mang theo tiền đó. Nhớ là hai giờ nhé, đừng có đến muộn." Đối phương có lòng tốt nhắc nhở vài câu.

Ra ngoài làm việc chắc chắn phải cầm tiền rồi, chuyện này tất nhiên Vương Tú Mi hiểu rõ. Cho nên đợi sau khi đối phương rời đi, bà lập tức quay về phòng lục tung ngăn tủ lên, lôi tất cả số tiền tiết kiệm trong nhà ra.

Thật ra sau khi mua nhà xong, tiền tiết kiệm trong nhà không còn lại bao nhiêu cả. Tiền mua nhà hết tận mấy ngàn đồng, lúc này trong tay Vương Tú Mi cũng chỉ có khoảng ba trăm đồng mà thôi, số tiền này cũng không biết có đủ tiêu hay không nữa.

Nhớ đến lời dặn của Tô Thắng Dân trước khi đi, nói nếu xảy ra chuyện gì thì đến nhà chú ba nhờ giúp đỡ, Vương Tú Mi lập tức nhét tiền vào túi may bên trong cạp quần, rồi đi ra ngoài.

Vừa ra cửa được vài bước, thì đụng trúng hai chị em Tô Trà và Tô Bảo vừa ra ngoài mua đồ về.

"Mẹ, mẹ đi đâu thế?" Tô Trà vừa liếc mắt một cái đã nhận ra vẻ mặt bất thường của mẹ già nhà mình, chính vì thế cô tiến lên chủ động mở lời hỏi.

"Không có việc gì, mẹ đến tìm chú ba con nói chút chuyện thôi, con dắt Tô Bảo về nhà trước đi." Vương Tú Mi không định nói cho Tô Trà biết chuyện này, sợ con gái lo lắng.

Thế nhưng, nếu Tô Trà mà dễ lừa như thế, thì cô đã không phải Tô Trà rồi.

"Mẹ, con đi với mẹ. Tô Bảo, em về nhà trước đi." Tô Trà cất tiếng.

"Không cần đâu, con..."

"Mẹ, con đi với mẹ." Tô Trà cắt ngang lời nói của Vương Tú Mi, vẻ mặt của cô vô cùng nghiêm túc.

Nhìn thấy vẻ mặt của con gái, Vương Tú Mi mím chặt môi, thế nhưng cũng không nói gì nữa.

Tô Bảo nhận thấy bầu không khí giữa mẹ và chị gái không thích hợp, cho nên ngoan ngoãn đi về nhà.

Nhìn thấy Tô Bảo về nhà rồi, Tô Trà và Vương Tú Mi mới tiếp tục đi đến đơn vị của Tô Thắng Lợi.

Nửa tiếng sau, cuối cùng hai người cũng đến đơn vị của Tô Thắng Lợi.

Tô Thắng Lợi vốn đang đi làm, cho nên khi nhìn thấy hai mẹ con Tô Trà và Vương Tú Mi tìm đến, chú ta cũng vô cùng kinh ngạc.

"Chị dâu, sao chị lại đến đây? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Tô Thắng Lợi đứng dậy, nói với đồng nghiệp ngồi bên cạnh: "Phiền anh giúp tôi trông một chút nhé, tôi ra ngoài một lát."

"Được rồi, anh cứ đi đi, tôi trông giúp anh." Đồng nghiệp cười đáp.

Tô Thắng Lợi đưa Tô Trà và Vương Tú Mi ra một góc nhỏ, rồi lập tức cất tiếng hỏi: "Chị dâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Anh hai chú xảy ra chuyện rồi. Vừa rồi đồng nghiệp trong đội vận chuyển của anh ấy tìm đến, nói là Thắng Dân bị cục cảnh sát thành phố K giam lại rồi, bảo người nhà đi qua đó một chuyến. Chị muốn đi qua đó với anh ấy, chị đến để nhờ em chăm sóc hai đứa Tô Trà và Tô Bảo giúp chị. Em xem có được không?"

"Chị dâu, chị đi qua đó một mình á? Vậy sao được?" Tô Thắng Lợi nhíu mày, sau khi suy nghĩ một lát rồi mới tiếp tục nói: "Chị dâu, vậy đi, em đi cùng chị. Nhiều người đến lúc đó cũng sẽ có nhiều cách hơn, Tô Trà và Tô Bảo em sẽ bảo Mĩ Lan chăm sóc."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 159: Chương 159



"Vậy ư? Nhưng mà em còn đi làm cơ mà, có thể đi được không?" Nếu đi sẽ mất vài ngày đó.

"Không sao đâu, em tìm lãnh đạo xin nghỉ một thời gian. Lúc này vẫn chưa đến tám giờ, chị về nhà thu dọn đồ đạc trước đi, mang cho anh hai em vài bộ quần áo. Em về thôn, báo cho cha với anh cả một tiếng."

"Vậy được rồi. Chú ba, làm phiền em."

"Không có gì. Được rồi, cứ quyết định như thế đi, em đi xin nghỉ phép."

Tô Thắng Lợi nói xong thì định quay về nghỉ phép, đúng lúc này Tô Trà cất tiếng.

"Chú nhỏ, cháu muốn đi cùng hai người."

Nghe thấy những lời Tô Trà nói, tầm mắt của Tô Thắng Lợi nhìn về phía Tô Trà.

"Cháu đi làm gì, cháu cứ ở nhà đợi là được rồi. Chuyện của cha cháu, đã có chú và mẹ cháu lo rồi." Tô Thắng Lợi nói.

"Chú nhỏ, cháu đi cùng hai người." Tầm mắt của Tô Trà đối diện với ánh mắt của Tô Thắng Lợi, lặp lại một lần nữa.

KHông biết vì sao, thế nhưng Tô Thắng Lợi đột nhiên có cảm giác, tầm mắt của cô cháu gái nhỏ này khiến chú ta khó mà nói nên lời từ chối. Khi đối diện với tầm mắt của cô, chú ta cảm thấy hình như mình đang đối diện với tầm mắt của lãnh đạo ấy.

"Chuyện này, chuyện này chút nữa chúng ta bàn sau. Chú đi xin nghỉ trước đã, sau đó còn phải quay về thôn một chuyến." Tô Thắng Lợi nhìn đi chỗ khác, né tránh tầm mắt của Tô Trà.

Nhìn vào đôi mắt kia của Tô Trà, Tô Thắng Lợi không từ chối được.

Thế nhưng trong lòng Tô Thắng Lợi vẫn không quá đồng ý chuyện cho Tô Trà đi cùng, vì dù sao cô cũng chỉ là một cô nhóc mới mười mấy tuổi đầu, đi xa như thế sẽ mệt mỏi lắm.

Đợi Tô Thắng Lợi vào xin nghỉ, Vương Tú Mi dẫn Tô Trà về nhà thu đọn đồ đạc. Hai mẹ con kéo tay nhau đi trên đường.

"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, người của đội vận chuyển nói với mẹ cái gì, mẹ lặp lại cho con nghe một lần đi." Tô Trà ôm lấy bả vai của mẹ già nhà mình, giọng điệu của cô dịu dàng, mang theo chút yên lòng.

Nghe thấy giọng nói của con gái, Vương Tú Mi đã không còn hoang mang, lo sợ như trước nữa.

Bà lập tức cất tiếng nói: "Người của đội vận chuyển tới, nói cha con đang bị giam giữ ở đồn công an thành phố K, tình huống cụ thể thế nào thì phải đợi đến bên kia mới biết được. Thế nhưng người cha con không bị thương, cần người nhà qua đó một chuyến."

"Người cha con không bị thương là tốt rồi. Mẹ, mẹ đừng có sốt ruột, chờ chúng ta qua đó sẽ biết xảy ra chuyện gì ngay thôi."

"Không phải, con gái, đừng nói là con cũng định đi cùng mẹ thật đấy chứ? Có chú ba con và mẹ đi là được rồi, con còn phải học hành mà."

"Chuyện học hành không quan trọng bằng cha con, chờ con quay về, con lại học cũng không muộn mà." Tô Trà trả lời.

"Thế nhưng, con..."

"Mẹ, cho dù mẹ có bắt con ở nhà, con cũng không cách nào yên tâm nổi. Mẹ cho con đi cùng đi mà." Giọng điệu của To Trà mềm nhũn, mang theo chút ý vị nũng nịu.

Con gái đã làm nũng luôn rồi, hơn nữa, con bé cũng thực sự lo lắng cho cha nó, Vương Tú Mi thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không lên tiếng phản đối nữa.

Bên kia, Tô Thắng Lợi đến văn phòng lãnh đạo xin nghỉ vài ngày.

Mặc dù lãnh đạo có chút mất hứng, thế nhưng vẫn phê duyệt đơn xin nghỉ phép của chú ta.

Sau khi xin nghỉ xong, Tô Thắng Lợi lập tức đạp xe về thôn.

.

Trong thôn, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng Tô Thắng Lợi hấp ta hấp tấp, xe đạp lao vù vù như bay.

Thậm chí lời chào hỏi của bọn họ vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì Tô Thắng Lợi đã đạp xe đi xa rồi.

Đến cửa nhà, Tô Thắng Lợi cũng không còn tâm trạng nào mà dựng xe cẩn thận nữa, cứ vứt đó rồi chạy thẳng vào nhà.

Trùng hợp là việc đồng áng thời gian trước cũng làm hòm hòm rồi, hôm nay ông nội Tô và gia đình Tô Thắng Hoa đều ở nhà.

Nhìn thấy Tô Thắng Lợi vội vàng chạy vào, ông nội Tô đang ngồi trong sân lập tức đứng phắt dậy.

"Sao lại về rồi, mẹ con không về cùng con à?"

"Cha, bên chỗ anh hai xảy ra chuyện rồi, con về nhà báo cho mọi người một tiếng." Tô Thắng Lợi vừa nói xong thì thấy đôi mày của ông nội Tô nhíu lại, chú ta bèn vội vàng tiếp tục giải thích: "Cha, cha đừng lo lắng, thân thể anh hai không bị thương. Con đã xin đơn vị cho nghỉ vài ngày rồi, chiều nay con và chị dâu hai sẽ cùng qua đó, chắc chắn sẽ mang anh hai lành lặn về nhà."

Nghe thấy người không bị thương, lúc này tâm trạng của ông nội Tô mới bình tĩnh lại.

Đối với chuyện bên ngoài, ông nội Tô cũng không hiểu rõ lắm, đôi mắt của ông cụ khẽ trầm xuống, sau khi im lặng một lát mới cất tiếng hỏi.

"Chuyện này Tô Trà đã biết chưa?"

Nghe thấy ông nội Tô đột nhiên hỏi như thế, Tô Thắng Lợi khẽ sửng sốt trong giây lát rồi mới cất tiếng đáp:

"Trà Trà biết rồi, còn đòi đi cùng bọn con nữa cơ. Thế nhưng con cảm thấy một cô gái nhỏ như Tô Trà ra ngoài cũng không tện cho lắm, cho nên, con định để Tô Trà ở nhà..."

"Không!" Ông nội Tô lên tiếng cắt ngang lời của Tô Thắng Lợi, ông cụ quyết đoán nói: "Con dẫn Tô Trà đi cùng."

"Cha, vì sao?" Tô Thắng Lợi cảm thấy không hiểu quyết định của ông cụ.

"Cứ làm theo lời cha nói đi thôi. Tô Trà đi qua đó, hữu dụng hơn các con nhiều." Đây chính là trực giác của ông nội Tô.

Ông cụ cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng, Tô Trà có thể giải quyết tốt chuyện này nữa.

Ông nội Tô cũng đã nói vậy rồi, Tô Thắng Lợi cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Ông nội Tô không muốn nói, thì cho dù chú ta có hỏi thế nào cũng vô dụng thôi.

Tô Thắng Lơi vừa từ trong phòng đi ra, đúng lúc nghe thấy đoạn đối thoại của Tô Thắng Lợi và ông nội Tô.

Một người hiền lành và thật thà như ông ta cũng không biết nên làm gì nữa.

"Thằng ba, nếu không để anh đi cùng đi. Gần đây trong nhà cũng không có việc gì cả, để anh đi cùng." Tô Thắng Hoa cất tiếng nói.

"Không cần đâu, anh cả. Có em, Tô Trà và chị dâu hai đi là được rồi, dù sao cũng phải để người ở lại nhà để chăm sóc nhà cửa, anh giúp bọn em chăm sóc cha mẹ với ạ, chuyện của anh hai, có em lo là được rồi."

Anh hai xảy ra chuyện, chắc chắn hai ông bà cụ sẽ lo lắng, có anh cả ở nhà chăm sóc hai ông bà cụ thì mọi người cũng yên tâm hơn.

Tránh cho bên phía anh hai không xảy ra chuyện gì, mà bên phía ông bà nội Tô lại xảy ra chuyện thì không hay.

Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, Tô Thắng Lợi lại đạp xe như bay về nhà.
 
Back
Top Bottom