Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 571: Chương 571



Ngu Thanh Nhàn nhắm mắt lại, hai tay quàng lên vai anh, cảm nhận sự bá đạo và mạnh mẽ của anh, lại tận hưởng sự dịu dàng xen lẫn trong bá đạo đó.

Hai người hôn từ huyền quan đến tận mép giường. Tạ Uẩn cẩn thận đặt Ngu Thanh Nhàn lên giường, còn không chờ Ngu Thanh Nhàn kịp hít thở, anh lại đè người lên.

Cửa sổ vẫn chưa đóng, ánh trăng bên ngoài sáng một cách kì lạ, chiếu rõ như ban ngày, giống như từng hạt sương bạc rơi trên nền gạch trong phòng.

Âm thanh trong phòng càng ngày càng lớn, ánh trăng hình như cũng cảm thấy xấu hổ, nên biến mất trong tầng mây.

Mãi cho đến nửa đêm, hai người mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, khi Ngu Thanh Nhàn tỉnh lại thì đã hơn mười giờ, Ngu Thanh Nhàn lê cơ thể sưng đau tiến vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Đứng trước gương, cô trợn trắng mắt, Tạ Uẩn đúng là càng sống lại càng trẻ con, già đầu rồi mà vẫn còn l* m*ng giống một đứa trẻ, trên cơ thể của cô không có một miếng thịt nào lành lặn cả, tất cả đều lấm tấm dấu hôn hồng.

Khoác áo tắm đi ra ngoài thì thấy Tạ Uẩn đang tựa vào đầu giường hút thuốc. Nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, anh dụi điếu thuốc vẫn chưa tắt khói vào đầu giường.

"Có đói không? Ai gọi người mang bữa sáng lên nhé?"

"Không cần, chúng ta ra ngoài ăn đi, em muốn ăn nhẹ một chút." Ngu Thanh Nhàn ngồi vào mép giường lau tóc.

Tạ Uẩn đưa mặt sát lại gần mặt cô, hạ một nụ hôn xuống má: "Được, nhưng mà đồ ăn nhẹ mà anh muốn ăn khác với đồ ăn nhẹ mà em muốn ăn, thịt cá vẫn luôn là tốt nhất."

Giọng của Tạ Uẩn cố tình đè thấp xuống, một câu hai nghĩa.

Ngu Thanh Nhàn bừng tỉnh khỏi âm thanh thì thầm của đàn vi-ô-lông-xen ở bên tai mình, cả người Ngu Thanh Nhàn tê rần, trên người nổi cả da gà.

Cô ném khăn mặt lên người Tạ Uẩn: "Anh đứng đắn chút đi."

Phản ứng của Ngu Thanh Nhàn chọc cười Tạ Uẩn, anh nở nụ cười, lại hôn thêm một cái rồi mới xuống giường đi rửa mặt.

Dáng người của anh là dáng người tam giác tiêu chuẩn, vai rộng, eo thon, chân dài, ngay cả cái m.ô.n.g cũng không cong theo cách bình thường.

Ngu Thanh Nhàn nhìn đôi chân thẳng tắp có lực kia, lại nhớ đến đủ loại tư thế phát sinh ở đêm qua.

Thế là người phụ nữ đã từng trải trăm trận - Ngu Thanh Nhàn có chút ăn không tiêu.

Cô cầm ly nước đặt ở tủ đầu giường lên uống, là nước lạnh, cũng nhờ có những ngụm nước lạnh lẽo này đã gột rửa sự khô nóng không hiểu từ đâu bốc lên trong cơ thể cô.

Đợi khi Tạ Uẩn rửa mặt xong đi ra ngoài thì hai người nắm tay nhau đi ăn sáng.

Bên cạnh khách sạn có rất nhiều tiệm bán đồ ăn sáng, hai người tìm một nhà đông khách nhất, đi vào quán một cách tiêu sái.

Tạ Uẩn gọi một bát mì gạo, Ngu Thanh Nhàn lại gọi một bát sữa đậu nành và hai cái bánh quẩy.

Mì gạo trong quán đều có đồ ăn kèm theo, Tạ Uẩn bưng bát mì, lại lấy thêm một bát đồ ăn kèm.

Đồ ăn kèm chính có các loại như bắp cải và rau hẹ luộc, dưa chua mà được bà chủ muối, rau diếp cá cắt thành từng đoạn ngắn, được trộn thêm không ít dầu ăn, nước tương, tương ớt, muối ăn và bột ngọt...
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 572: Chương 572



Cái bát lớn vốn chỉ đầy bảy phần, giờ lại bị trộn thêm gia vị đến đầy tràn lên.

Nước mì vì đã được trộn thêm dầu ớt và tương ớt nên trở nên hồng hồng, lại bỏ thêm chút rau thơm và hành thái khiến mùi hương nồng mũi.

Bánh quẩy và sữa đậu nành mà Ngu Thanh Nhàn gọi cũng đã được bê lên.

Sữa đậu nành được chủ quán tự nấu, hương vị thơm ngon nồng đậm, độ ngọt vừa đủ, có thể giảm ngấy của bánh quẩy.

Mà bánh quầy ở chỗ này cũng khác với bánh quẩy của những địa phương khác, to bàn bằn tay của trẻ con, lớp vỏ ngoài giòn rụm, bên trong thì mềm mại.

Bánh quẩy chấm ngập sữa đậu nành, chỉ cần cắn một miếng đã tan ra ở trong miệng, bánh quẩy cũng trở nên mềm mại hơn.

Không biết mặt trời đã mọc lên từ lúc nào, hai người vùi đầu vào ăn sáng trong tiếng ồn ào của tiệm đồ ăn sáng, xung quanh ngập mùi thức ăn.

Thành phố Ô sau này không những là thiên đường của những vật phẩm nho nhỏ, mà còn mà một khu du lịch.

Trong thành phố Ô có rất nhiều trấn cổ, cho dù ở thời đại nào thì cũng đều là một địa điểm đáng ghé thăm.

Ngày đầu tiên đến thành phố Ô, Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn chỉ vui chơi, ba ngày tiếp theo đó họ mới đi tới đi lui ở các chợ đầu mối và các nhà máy nhỏ.

Mãi đến chiều ngày thứ tư, Ngu Thanh Nhàn mới chọn được hơn mười sản phẩm trang sức nhỏ vừa có hình thức đẹp, chất lượng tốt, trông vô cùng tinh xảo, đồng thời để lại phương thức liên lạc cho ông chủ của các cửa hàng đó.

Những thứ mà Ngu Thanh Nhàn mua thường có giá cao hơn những sản phẩm còn lại trong cửa hàng, tuy cô không mua với số lượng lớn, nhưng muốn mua toàn bộ chỗ này cũng phải mất một số tiền không nhỏ.

Đám ông chủ vô cùng muốn giữ lại khách hàng lớn như Ngu Thanh Nhàn, vì thế vô cùng ân cần hứa hẹn sau này nếu cô còn cần hàng thì ông chủ sẽ đến ga tàu kí gửi vận chuyển cho cô.

Sau khi mua hết những thứ mình muốn, số tiền trong tay Ngu Thanh Nhàn cũng bị tiêu gần hết, ngày thứ năm cô ở lại khách sạn ngủ nướng một giấc, đến giữa trưa mới cùng Tạ Uẩn đi ngắm phong cảnh của thành phố Ô.

Dọc theo đường đi, hai người chụp được không ít ảnh.

Ngày về, hai người xách theo bao lớn bao nhỏ đến sân bay, mất hơn một tiếng đồng hồ mới kí gửi vận chuyển xong.

Cũng may Tạ Uẩn lái xe đến, sau khi lấy hành lý hai người bỏ đồ vào cốp xe rồi đi về nhà.

Một tuần không ở nhà, khi Ngu Thanh Nhàn về đến thì kinh ngạc phát hiện ra Tiểu Bách Tuế đã biết lật rồi.

Miêu Hạ Thu trải một cái chiếu lên trên đất, còn đặt thêm một cái đệm lên chốc cái chiếu, Lạc Hữu Dân và Miêu Hạ Thu mỗi người ngồi một bên đệm chơi đùa với con bé, một người cầm con hổ bằng vải, người còn lại cầm trống bỏi.

Tạ Uẩn không về cùng Ngu Thanh Nhàn, anh đi một tuần, bên anh vẫn còn không ít chuyện đang đợi anh xử lý.

Vừa về đến nơi anh đã bị trợ lý gọi đi, trong mấy ngày anh ra ngoài chơi này, máy nhắn tin của anh liên tục đổ chuông.

"Con bé biết lật rồi ạ?" Cô đã xuyên qua rất nhiều thế giới, nuôi rất nhiều đứa bé, nhưng mỗi lần mỗi đứa bé học được một kĩ năng mới nào đó, Ngu Thanh Nhàn cũng đều sẽ vui vẻ từ tận đáy lòng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 573: Chương 573



Miêu Hạ Thu vừa nhìn thấy con gái đã vội vàng đặt con hổ bằng vải xuống, nhận lấy những thứ trong tay cô: "Biết rồi. Tối hôm trước lúc đang dỗ con bé ngủ, mẹ để nó tự chơi ở trên giường, tự nhỏ trở mình một cái. Từ đó về sau, thi thoảng con bé cũng sẽ tự trở mình, mới được có vài ngày thôi đấy, mà đã thuần thục lắm rồi."

Giống như phối hợp với lời miêu tả của Miêu Hạ Thu, bà vừa dứt lời, Tiểu Bách Tuế lại trở mình một cái.

Tiểu Bách Tuế lớn lên giống nguyên thân, đôi mắt to tròn linh hoạt, lông mi rất cong, tóc vừa đen lại vừa dày. Không những thế, con bé còn có sống mũi cao, cái miệng chúm chím và làn da trắng hồng, ai nhìn thấy cũng phải khen dáng dấp xinh đẹp.

Con bé trở mình, nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng ánh mắt trong veo khiến cho lòng Ngu Thanh Nhàn mềm nhũn. Ngu Thanh Nhàn đặt đồ đạc linh tinh xuống rồi đi qua bế con bé lên.

Miêu Hạ Thu là người sạch sẽ, nên ngày nào bà cũng giặt tã cho Tiểu Bách Tuế, quần áo cứ bẩn một bộ lại thay một bộ, vì thế cả người con bé đều ngập mùi sữa thơm tho ngọt ngào, Ngu Thanh Nhàn bế con bé lên hôn vài cái.

Tiểu Bách Tuế hơn một tháng đã có giác quan, con bé đã biết nhột, chỉ cần Ngu Thanh Nhàn thổi một hơi vào bụng con bé là con bé đã bật cười khanh khách.

Ngu Thanh Nhàn hôn lên khuôn mặt mềm mại béo múp của con bé, cảm giác trái tim đã được lấp đầy.

Lạc Hữu Dân cũng đứng dậy, trong tay ông còn cầm một cái trống bỏi, Tiểu Bách Tuế nghe được tiếng động thì lật quay đầu lại nhìn. Lạc Hữu Dân lắc lắc, Tiểu Bách Tuế cười vô cùng vui vẻ.

"Lần này ra ngoài có thuận lợi không?" Lạc Hữu Dân hỏi.

"Thuận lợi ạ." Ngu Thanh Nhàn tìm cái ghế ngồi xuống: "Cha mẹ, hai người nên nhân lúc có thời gian rảnh đi ra ngoài thăm thú đi. Con kể cha mẹ nghe, phong cảnh ở trấn cổ của thành phố Ô đẹp lắm, có cây cầu nhỏ này, dòng nước chảy, gạch xanh, tường trắng, nhìn trông đẹp lắm."

Miêu Hạ Thu không có chút hứng thú nào với chuyện đi ra ngoài du lịch cả: "Ở huyện chúng ta cũng có nhiều cổ thành đấy thôi, con vẫn chưa đi đủ à?"

Nhà mẹ đẻ của Miêu Hạ Thu nằm ngay trấn bên cạnh, trấn của họ cũng có cổ trấn, trước khi bà ngoại của nguyên thân vẫn chưa qua đời, mỗi lần nghỉ hè nguyên thân đều cùng anh trai và em gái đến đó vài lần.

Sau này khi bà ngoại nguyên thân qua đời rồi, bởi vì chút chuyện dưỡng lão của bà khiến cho Miêu Hạ Thu có ý kiến với hai cậu, nên những năm gần đây hai nhà cũng ít khi đi lại.

Sau khi nguyên thân gả cho người thì lại càng ít khi tiếp xúc.

"Đó không giống đâu mẹ, trấn cổ của thành phố Ô người ta phát triển hơn trấn cổ bên mình nhiều lắm, trên đường bán tất cả mọi thứ, đường phố luôn có người đến người đi, còn có vài học trò cầm theo bảng vẽ ngồi bên đường vẽ tranh nữa cơ. Trấn cổ bên này của chúng ta cũng chỉ được mỗi cái danh trấn cổ thôi, chẳng có gì khác cả."

Du lịch của huyện Phượng Lai vẫn chưa phát triển, trấn cổ đúng như lời Ngu Thanh Nhàn nói, cũng chỉ mang cái danh trấn cổ mà thôi.

Đừng nói khách từ bên ngoài đến, ngay cả người địa phương cũng ít khi ghé thăm.

"Con còn chụp ảnh nữa cơ, để con lấy cho cha mẹ xem." Đêm qua trước khi đi về, Tạ Uẩn trốn trong không gian của Ngu Thanh Nhàn rửa ảnh suốt một đêm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 574: Chương 574



Ảnh chụp chung của hai người, Ngu Thanh Nhàn đều cất trong không gian không lấy ra, cô chỉ lấy ra những bức ảnh cô chụp một mình thôi.

Miêu Hạ Thu không có hứng thú với du lịch, nhưng lại có hứng thú ngồi xem ảnh chụp của con gái. Bà và Lạc Hữu Dân cầm ảnh lên xem, để nhìn rõ, Lạc Hữu Dân thậm chí còn đeo thêm cả kính nữa.

Nhìn thấy trấn cổ này khác hoàn toàn với trấn cổ bản địa, Lạc Hữu Dân vô cùng hứng thú: "Chờ đến khi Tiểu Bách Tuế lớn hơn một chút nữa, tôi nhất định phải đến đó tham quan."

Văn nhân đều có giấc mộng được đi du sơn vạn thủy khắp nơi, Lạc Hữu Dân cũng không ngoại lệ.

Trước kia sở dĩ Lạc Hữu Dân không muốn đi là vì lo lắng cho con gái lớn, mà đứa con gái nhỏ cũng không khiến ông bớt lo, chỉ có một nhà đứa con trai cả, con dâu cả và cháu trai lớn là không cần ông lo lắng thôi.

Bây giờ trạng thái của con gái lớn càng ngày càng tốt hơn rồi, mà con gái út bên kia, sau khi Phong Liên Thành vào viện cũng không thấy gây ra trò quỷ gì nữa.

Lần trước khi ông gặp con rể út, thấy nó cũng không giận con gái út nữa. Bây giờ tất cả mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt, trong lòng của Lạc Hữu Dân cũng thư thái hơn.

Ngu Thanh Nhàn nói: "Con chọn được cửa hàng rồi, ngày mai con đến sơn lại, sau khi trang trí vài cái bóng đèn, làm tấm biển hiệu là có thể khai trương rồi. Đến lúc đó con có thể vừa trông Tiểu Bách Tuế vừa bán hàng, cha và mẹ con có thể bớt chút thời gian ra ngoài tham quan."

Cửa hàng của Miêu Hạ Thu bây giờ có thể kiếm không ít tiền, Miêu Hạ Thu không nỡ đóng cửa.

Trương Giai Giai lại có việc làm nên rõ ràng là cũng không có thời gian trông quán, vì thế Miêu Hạ Thu không đáp lại lời nói của Ngu Thanh Nhàn, chỉ có Lạc Hữu Dân càng nghĩ lại càng thấy động lòng.

Xem ảnh chụp xong, Miêu Hạ Thu và Lạc Hữu Dân lại cảm thấy vô cùng hứng thú với đống hàng hóa mà Ngu Thanh Nhàn mang về. Ngu Thanh Nhàn mở những gói to ra, lấy hàng đến cho họ xem.

Vừa nhìn thấy hàng hóa tinh xảo là hai cụ đã không thể rời mắt được. Ánh mắt của Miêu Hạ Thu dán chặt vào những hộp bút máy và bút bi, chờ đến khi Ngu Thanh Nhàn cấm cuốn sổ được đóng gói hoàn mĩ ra, tim của bà lại đập thình thịch.

Chờ sau khi lấy ra đủ loại bút lấp la lấp lánh dưới ánh điện huỳnh quang, hô hấp của Miêu Hạ Thu vô thức nhẹ hơn nhiều.

"Nhàn Nhàn, những cái bút này của con có đắt không?" Là một trong những người tiên phong trong chuyện kinh doanh, Miêu Hạ Thu có thể tạo ra thành quả như hiện nay, ngoài lá gan lớn ra, thì ánh mắt của bà cũng vô cùng tốt.

Bây giờ cuộc sống của đám trẻ tốt hơn nhiều rồi, tiền tiêu vặt trong tay cũng nhiều hơn, ngay cả đồ dùng văn phòng phẩm cũng thích dùng những món đồ xinh đẹp, nhỏ nhắn.

Nhưng địa phương này của bà vô cùng lạc hậu, Miêu Hạ Thu đi đi lại lại khắp tất cả các chợ đầu mối trong huyện rồi, mua hết những văn phòng phẩm xinh đẹp rồi, số lượng tiêu thụ cũng không tệ lắm.

Nhưng những món đồ mà bà mua, nào có cửa so sánh với những thứ con gái bà vừa bày ra này.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 575: Chương 575



Ánh mắt của Miêu Hạ Thu lại dừng trên những vật phẩm khác, mỗi món đều vô cùng tinh xảo, khéo léo khiến cho bà động lòng.

"Không đắt đâu ạ. Con lấy số lượng lơn nên mẹ cứ để lại đây một ít mà bán, nếu bán đắt hàng con sẽ bảo ông chủ ở tiệm bên kia gửi đến cho."

Bút và vở đều là những sản phẩm có lượng tiêu thụ lớn nên Ngu Thanh Nhàn lấy số lượng nhiều hơn những sản phẩm còn lại.

Cô cũng tiện tay mua cho cửa hàng của Miêu Hạ Thu một phần luôn.

Miêu Hạ Thu liên tục gật đầu: "Được, nhớ để một phần cho mẹ."

Ngu Thanh Nhàn cầm một chiếc hộp ở dưới đáy đống đồ, đưa cho Lạc Hữu Dân đang thò đầu quan sát ở bên cạnh: "Cha, bút máy này con tặng cho cha."

Tuy rằng Lạc Hữu Dân về hưu rồi, nhưng ông vẫn thường hay cài một chiếc bút máy lên túi áo trước ngực.

Cái bút máy đó được thầy giáo ông tặng cho khi ông vừa bắt đầu đi làm, nhiều năm vậy rồi, vẫn chưa từng bỏ đi, lớp sơn bên ngoài bút máy cũng bị tróc hết cả ra.

Mấy năm nay không phải ông chưa từng mua bút mới, nhưng mà ông dùng bút cũ quen rồi nên lười phải thay đổi.

Ngu Thanh Nhàn có thể nghĩ đến chuyện tặng bút cho Lạc Hữu Dân, Lạc Hữu Dân đã cảm thấy vô cùng vui vẻ rồi, sau khi ông mở hộp ra xem thì lại càng vui vẻ hơn.

Ngu Thanh Nhàn lại mở một cái túi to khác ra, lấy ra hai bộ sản phẩm chăm sóc da. Hai bộ sản phẩm chăm sóc da này có đầy đủ mọi thứ từ sữa rửa mặt, nước cho đến kem dưỡng, ngoài ra còn có hai bộ mĩ phẩm trang điểm. Để mua được mấy thứ này, Ngu Thanh Nhàn phải vào tận trong trung tâm thương mại của Xuân Thành mới có, tốn không ít tiền.

"Mẹ, về sau mẹ dùng thử cái này nhé. Dùng tốt lắm." Từ khi trong nhà có điều kiện đến nay, Miêu Hạ Thu cũng bắt đầu bảo dưỡng.

Sản phẩm mà bà đang dùng hiện nay là kem dưỡng của Nhã Sương, giá cả đã không rẻ rồi.

Bà đã từng nhìn thấy những sản phẩm mà Ngu Thanh Nhàn mua cho bà trong trung tâm thương mại lớn trên thị trấn, rất đắt, bà không nỡ mua.

"Con nhóc c.h.ế.t tiệt nhà con, con tiêu nhiều tiền thế làm gì hả? Nhã Sương mẹ đang dùng cũng tốt lắm rồi." Miêu Hạ Thu nén giận, nhưng ánh mắt lại dán chặt không rời hai bộ sản phẩm chăm sóc da kia.

Làm gì có phụ nữ nào không thích mĩ phẩm.

"Mẹ, mẹ cứ dùng thử đi. Con còn mua cho chị dâu một bộ nữa."

Trong lòng Miêu Hạ Thu hơi chững lại, Ngu Thanh Nhàn mua cho bà, mua cho con dâu, nhưng lại không mua cho con út.

Bà lén thở dài một hơi. Con gái út của bà gây rối nhiều năm như thế, sợ là phần tình cảm chị em này đã mất đi từ lâu rồi.

Miêu Hạ Thu đã có dự cảm về điều này nên bà cũng không cảm thấy đau lòng, khổ sở.

Ngu Thanh Nhàn mua cho Lạc Thiên Tần một cái cặp đựng công văn, lần trước anh ấy nói cái cặp đựng công văn của anh ấy hỏng rồi, phải đổi một cái khác.

Ngoài ra cô còn mua cho cậu cháu nhỏ nhà mình một bộ đồng phục màu xanh, có sọc trắng ở hai bên, ngoài ra còn thêm một đôi giày thể thao màu trắng nữa.

Đây là xu hướng thời trang thể thao lưu hành ở những năm chín mươi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 576: Chương 576



Đối với những hàng hóa mà Ngu Thanh Nhàn mua về, Miêu Hạ Thu yêu thích không buông tay.

Ngu Thanh Nhàn mua nhiều nên hào phóng chia cho bà một phần.

Lúc này, bà đã lập tức gọi Lạc Hữu Dân dọn sạch một cái kệ hàng ở ngoài cửa, nhân lúc học sinh còn chưa tan học, sắp xếp đồng đồ vật nho nhỏ này lên kệ.

Đến giờ tan học, đám học sinh ngoại trú đều có thói quen ghé vào cửa hàng mua sắm.

Lúc đứng trước kệ hàng tinh phẩm, mọi người đều bất động, người có nhiều tiền tiêu vặt thì lập tức mua toàn bộ những cái mà mình thích, còn người không có nhiều tiền tiêu vặt, cũng sẽ mua trong phạm vi mà mình có thể chi trả.

Từng nhóm học sinh đến rồi lại đi, khiến cho số hàng hóa đã bán được một lượng lớn.

Miêu Hạ Thu nhìn số hàng còn lại mà sửng sốt, cảm thấy vô cùng thần kì.

"Nhàn Nhàn, hình như con có số điện thoại của oogn chủ cửa hàng bán sỉ đó đúng không? Con giúp mẹ nhập thêm một lô hàng nữa với..."

Lời còn chưa dứt, Lạc Tân Vũ đã đi từ bên ngoài vào: Cha mẹ, con muốn ly hôn."

Những lời mà Lạc Tân Vũ nói khiến cho nụ cười trên mặt của Lạc Hữu Dân và Miêu Hạ Thu lập tức tắt ngúm.

Đối với đứa con gái Lạc Tân Vũ này, hai vợ chồng họ thật sự không có cách nào khác cả.

Với cái tính tình này của cô ta, nên đánh cũng đánh rồi, nên mắng cũng mắng rồi, nhưng cô ta có thay đổi không? Một chút cũng không.

"Tiêu Cương bảo sao?" Lạc Hữu Dân nói.

Lạc Tân Vũ nghẹn họng, nước mắt của cô ta rơi xuống. Đúng lúc này, chồng của Lạc Tân Vũ - Tiêu Cương cũng dẫn theo đứa con trai bảy tuổi của hai người họ - Tiêu Kiến Đào vào đây.

"Là con đề nghị ly hôn, cuộc sống như thế không có cách nào sống nổi nữa rồi."

Lạc Hữu Dân sờ sờ túi quần của mình, lấy ra một bao thuốc lá, bàn tay run rẩy mở ra: "Cương Tử à, cha muốn hỏi con một chút, vì sao lại thế?"

Tiêu Cương vô cùng tôn kính Lạc Hữu Dân: "Cha, cha giúp con phân xử chút đi. Con và Lạc Tân Vũ kết hôn nhiều năm vậy rồi, con đối xử với cô ta thế nào, chắc ba cũng đều nhìn thấy cả rồi."

"Nhiều năm qua, con yêu thương, cưng chiều cô ta. Cô ta không thích ra ngoài đi làm, vậy thì không cần đi, tiền lương của con cũng đủ nuôi cả nhà sống tạm rồi. Cô ta không thích làm việc nhà, chăm sóc con cái cũng không sao cả, công việc của con không vất vả lắm, sau khi tan làm về nhà, con cũng có thể làm."

"Tính tình cô ta thích chèn ép người khác, nhiều năm qua đã đắc tội không ít người, cho đến bây giờ con cũng chưa từng trách cô ta nửa lời. Cô ta tiêu tiền như nước, con cũng cung cấp đủ cả, còn bỏ không ít tiền mua một căn nhà."

"Một người đàn ông mà làm được như con, chắc cũng đã hết trách nhiệm rồi chứ nhỉ? Nhưng cha, cha có biết không, toàn bộ số tiền mấy năm nay con khổ sở kiếm ra, tổng cộng được hai nghìn tệ, cứ thế mà bị cô ta cho người khác mượn mất, người mượn lại chính là Phong Liên Thành. Cuối cùng cô ta có ý gì cơ chứ?"

Tiêu Cương và Lạc Tân Vũ học cùng trường cấp ba.

Khi đó Lạc Tân Vũ có vẻ ngoài ngọt ngào, tính cách lại sáng sủa, nên đám bạn nam cùng lúc luôn nhắc đến cô ta lúc ngủ ban đêm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 577: Chương 577



Tiêu Cương vẫn luôn biết còn có vài người khác thích cô ta, cho nên khi anh ta có thể lấy được mĩ nhân về, đám bạn học đến dự đám cưới của họ đều vô cùng khiếp sợ.

Trước khi kết hôn, Tiêu Cương đã biết rõ Lạc Tân Vũ thích người khác, đến bây giờ vẫn không thể quên được người kia.

Mà thân phận của người kia Tiêu Cương cũng biết, nhưng đàn ông trẻ tuổi mà, vẫn luôn có một sự tin tưởng khó hiểu với bản thân, anh ta cảm thấy bản thân có thể khiến Lạc Tân Vũ thay đổi, khiến Lạc Tân Vũ cảm động.

Đáng tiếc, sự thật chứng minh anh ta sai rồi, có một vài người đúng là tảng đá, cho dù anh ta có lấy hết cả tim phổi ra đối đãi, cho dù dùng m.á.u thịt toàn thân cũng không thể sưởi ấm cô ta.

"Cha, con kiếm tiền khó khăn thế nào chắc cha cũng biết rồi. Lúc anh trai con mua nhà, con cho anh ấy mượn chưa đến một ngàn đồng, Lạc Tân Vũ cô ta đã tức giận nửa tháng dẫn đến sinh non. Bây giờ cô ta lại đưa tiền cho nhà người ta mượn." Tiêu Cương nói đến đây thì có chút nghẹn ngào.

Anh trai anh ta là nông dân trung thực, sợ Lạc Tân Vũ và anh ta cãi nhau, nên vay tiền chưa đến một năm, khi vừa thu được lương thực đã bán đi lấy tiền trả cho anh ta.

Nhớ đến vẻ mặt khi anh trai anh ta trả tiền, còn có những lời anh trai nói, Tiêu Cương rơi cả nước mắt.

Lạc Tân Vũ biết chỗ cất sổ tiết kiệm trong nhà, nếu không phải hôm nay anh ta nhận được điện thoại từ nhà cũ, nói mẹ anh ta bị ngã phải nằm viện tốn tiền, anh ta cũng không đi tìm sổ tiết kiệm, nếu vậy thì cũng không biết số tiền đó đã bị tiêu hết.

Sau khi ép hỏi ra số tiền đó tiêu ở đâu, Tiêu Cương mới đề nghị ly hôn. Lúc nói ra câu ly hôn kia, đúng là anh ta nhất thời xúc động, nhưng sau khi nói ra anh ta lại cảm thấy cả người thoải mái.

Bây giờ cứ nghĩ đến ngày tháng sau này không có Lạc Tân Vũ ở bên cạnh, Tiêu Cương không còn đau lòng giống như trước đây nữa.

Lạc Hữu Dân không nói gì, chỉ yên lặng vỗ vỗ vai Tiêu Cương, đưa cho anh ta một điếu thuốc: "Nghĩ kĩ chưa?"

"Nghĩ kĩ rồi ạ." Tiêu Cương châm thuốc, đưa đến bên môi rít một hơi: "Đúng lúc đơn vị của con cho con một cơ hội đi bồi dưỡng, lúc trước con muốn từ chối, lý do là cách nhà khá xa, còn phải đi suốt nửa năm. Nhưng bây giờ ly hôn rồi, con sẽ không từ chối nữa. Đến lúc đó, con sẽ dẫn Kiến Đào về quê nhờ mẹ con trông giúp."

Trước đây Tiêu Cương không muốn đi là vì lo lắng cho Lạc Tân Vũ, sợ cô ta tức giận, sợ cô ta không tự biết chăm sóc cho bản thân.

Bây giờ, anh ta không còn băn khoăn những cái đó nữa, chờ bồi dưỡng xong, anh ta cũng sẽ được thăng chức.

Lạc Hữu Dân thật lòng vui mừng cho Tiêu Cương: "Được, được, được." Ông còn nói: "Nếu đã quyết định rồi, vậy hai đứa tự mình bàn bạc đi, đến cục dân chứng lấy giấy chứng nhận ly hôn."

Lạc Tân Vũ đứng bên cạnh bị lời nói của hai người dọa sợ: "Cha!"

Lạc Hữu Dân liếc cô ta một cái, không nói gì cả.

Mấy năm nay, không ít lần họ khuyên nhủ cô ta hãy sống đàng hoàng đi, nhưng Lạc Tân Vũ không cảm kích, muốn gây rối thế nào thì cô ta vẫn gây rối như thế.

Người nhà họ Lạc đã sớm có chuẩn bị đối với chuyện Tiêu Cương và Lạc Tân Vũ sẽ ly hôn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 578: Chương 578



"Tiêu Cương à, nhiều năm qua, vất vả cho con rồi."

Tiêu Cương được gia đình cha vợ chấp thuận, ánh mắt cũng hơi chua xót.

Đúng là hôn nhân của anh ta và Lạc Tân Vũ là sai lầm, nhưng tình cảm người nhà họ Lạc đối với anh ta không lầm chút nào, Lạc Hữu Dân và Miêu Hạ Thu đối xử với anh ta không kém cạnh Lạc Thiên Tần chút nào cả.

Tiêu Cương luyến tiếc người nhà họ Lạc.

Lạc Hữu Dân vỗ vỗ vai anh ta, không nói gì.

Ngu Thanh Nhàn cũng lấy đồ đã mua cho Tiêu Kiến Đào ra. Đồ của cậu bé cũng giống của Lạc Hà, cũng là một bộ quần áo, một đôi giày.

Ngoại trừ màu sắc thì kiểu dáng quần áo và giày giống nhau như đúc, khiến cho Tiêu Kiến Đào vô cùng vui mừng.

Miêu Hạ Thu dẫn cậu bé về phía sau thay quần áo mới. Lúc thay quần áo, bà nhìn thấy đoạn ống tay áo cũ của cháu mình hơi ngắn thì trong lòng chua xót.

Đúng là đứa con gái Lạc Tân Vũ này không xứng làm con, bản thân cô ta một tháng chỉ tiếc không thể mua ba bộ quần áo, nhưng đối xử với chồng và con trai lại quá keo kiệt.

Quần áo đứa bé ngắn đi, cô ta cũng không mua cho, ngay cả bộ quần áo Tiêu Cương đang mặc hôm nay, đã hai ba năm cũng chưa đổi bộ mới rồi.

Nghiệp chướng mà, ly hôn cũng tốt, ít nhất đứa bé Kiến Đào này không bị chịu tội.

Tiêu Cương nhìn thấy Tiêu Kiến Đào mặc một bộ quần áo mới ra thì thở dài một hơi, sau đó đưa cậu bé đi. Ngu Thanh Nhàn cũng bế Tiểu Bách Tuế lên lầu.

Cô không muốn nhìn thấy Lạc Tân Vũ, cũng không muốn tiếp xúc với cô ta. Nhưng dù sao nguyên thân và cô ta cũng là chị em ruột, không thể hoàn toàn không tiếp xúc gì, nhưng xa lánh thì vẫn có thể làm được.

Miêu Hạ Thu và Lạc Hữu Dân đều là người hiểu lý lẽ, họ đều có thể hiểu cho cô.

Ngu Thanh Nhàn chơi đùa với Tiểu Bách Tuế ở trên lầu, tai của cô vô cùng thính, những lời khắc khẩu mà Lạc Tân Vũ và hai vợ chồng Lạc Hữu Dân nói với nhau, cô đều nghe được cả.

Lời nói ly hôn của Tiêu Cương lúc này, khác hoàn toàn với những lời ly hôn mang tính chất đe dọa của Lạc Tân Vũ trước đây.

Lạc Tân Vũ không muốn ly hôn. Cho dù ngu dốt đến đâu, cô ta cũng biết, nếu rời khỏi Tiêu Cương thì không còn ai đối xử tốt với cô ta như thế nữa.

Lạc Tân Vũ vốn tưởng Lạc Hữu Dân và Miêu Hạ Thu chắc chắn sẽ không đồng ý cho hai người họ ly hôn, cô ta vốn định dựa vào cha mẹ tạo áp lực cho Tiêu Cương để anh ta thỏa hiệp nữa kìa.

Không ngờ, sau khi cha cô ta hỏi nguyên nhân xong thì cũng không can ngăn gì.

Lạc Tân Vũ tức giận với Lạc Hữu Dân và Miêu Hạ Thu, nói nguyên nhân cô ta phải ly hôn đều do họ cả.

Cô ta đổ lỗi tất cả nguyên nhân cô ta và Tiêu Cương ly hôn lên hai ông bà già, thậm chí còn nhắc đến Ngu Thanh Nhàn, trách cô vì sao lại ly hôn, trách cô không giữ được chồng.

Cuối cùng, những lời cô ta đang nói bị một cái tát cắt ngang.

Ngu Thanh Nhàn ôm lấy Tiểu Bách Tuế, thơm con bé một cái: "Tiểu Bách Tuế của chúng ta, về sau cũng không được trở thành loại người não tàn như thế này đâu nhé."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 579: Chương 579



Đáp lại Ngu Thanh Nhàn là tiếng cười giòn giã của Tiểu Bách Tuế.

Bữa cơm tối không thấy bóng dáng Lạc Tân Vũ, hai người Miêu Hạ Thu cũng không đề cập đến cô ta, Ngu Thanh Nhàn đoán cô ta quay về nhà tìm Tiêu Cương xin hợp lại chứ gì.

Ngày tiếp theo, Ngu Thanh Nhàn bế Tiểu Bách Tuế lên thị trấn, cô đi đến trước cửa hàng ở ngay bên cạnh trường cấp ba. Cửa hàng rất bé, cũng chỉ rộng khoảng ba mươi mét vuông, nhưng được cái vị trí rất tuyệt, ở ngay cửa trường học. Cửa hàng này bị rất nhiều người tranh đoạt, nếu không nhờ có quan hệ của Tạ Uẩn, chưa chắc cô đã thuê được đâu.

Lúc trang trí cửa hàng cũng nhờ có Tạ Uẩn đến quan sát, lúc này đã trang trí gần xong rồi, được quét dọn sạch sẽ, trên tường và trần nhà đều lắp bóng đèn, vừa mở đèn lên là cả phòng sáng trưng.

Ngu Thanh Nhàn hài lòng gật đầu, ôm đứa bé đến công ty của Tạ Uẩn.

Công ty của Tạ Uẩn vừa thành lập không lâu, có rất ít nhân viên, trong ngoài chắc cũng chỉ có mười mấy người.

Trông coi ở quầy lễ tân là một cô gái trẻ vừa mới ra trường không lâu. Cô ta lễ phép hỏi mục đích Ngu Thanh Nhàn đến đây, sau khi hỏi xong thì vô cùng kinh ngạc, không dấu vết đánh giá Ngu Thanh Nhàn một phen: "Mong cô chờ một lát, tôi đến tìm ông chủ của chúng tôi."

Trước quầy lễ tân có một phòng khách. Gần cửa phòng khách được kê một bộ sô pha da màu đen, bên bàn trà cùng màu đặt một chậu trúc phú quý, được chăm sóc rất xanh tốt.

Ngu Thanh Nhàn vừa ngồi xuống bàn không lâu, Tạ Uẩn đã đi ra. Anh đi về phía cô, bế lấy Tiểu Bách Tuế rồi dẫn Ngu Thanh Nhàn đi vào bên trong:

"Sao đến đây mà không gọi điện báo trước cho anh một tiếng? Đã ăn cơm chưa? Anh sắp xong việc rồi, để chút nữa anh dẫn em đi ăn đồ ngon, trên thị trấn có một nhà hàng bán chân giò cay ngon lắm."

Trong nhà và công ty của Tạ Uẩn đều được lắp đặt điện thoại, số điện thoại cũng đưa cho Ngu Thanh Nhàn từ lâu rồi.

Tiểu Bách Tuế còn chưa nhận thức, lần đầu tiên con bé nhìn thấy căn phòng sạch sẽ sáng lấp lánh thế này, nên con bé nhìn thế nào cũng không đủ, cái đầu nhỏ hết quay bên này lại nhìn bên kia.

Ngu Thanh Nhàn cười nói: "Nếu không báo cho anh trước em còn kiểm tra đột xuất thế nào được?"

Tạ Uẩn vui vẻ nói: "Ôi, thế cũng được đấy. Hoan nghênh em đến đây nhiều thêm vài lần nhé."

Vừa nói vừa cười nên chẳng bao lâu đã đi đến văn phòng của Tạ Uẩn. Văn phòng của anh không khác mấy với phòng làm việc của những ông chủ khác, trong phòng có một phòng tiếp khách nhỏ, sô pha bên trong nhỏ hơn bên ngoài một chút, bên trên bàn trà còn có một bộ dụng cụ pha trà.

"Em ngồi chơi một lát, anh có mua bánh gạo mà trẻ con ăn được đấy, để trong ngăn tủ bên cạnh sô pha ấy, em lấy rồi cho Tiểu Bách Tuế ăn đi."

Bánh gạo là Tạ Uẩn nhờ người mua từ Hương Giang về, rất giòn. Tiểu Bách Tuế là một đứa bé háu ăn, cái gì cũng nhét vào miệng được.

Bánh gạo vừa cho vào miệng đã mềm nhũn, Ngu Thanh Nhàn ngửi mùi thơm không nhịn được ăn vài cái.

Tạ Uẩn đang bận làm việc thấy Ngu Thanh Nhàn đói bụng như thế, nên lại càng đẩy nhanh tốc độ làm việc.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 580: Chương 580



Vất vả lắm mới làm xong, anh dẫn theo Ngu Thanh Nhàn đến tiệm cơm gia đình vừa kể kia, gọi một phần chân giò cay, lại thuần thục thay tã pha sữa cho Tiểu Bách Tuế.

Đồ ăn vẫn chưa được bê lên, Tạ Uẩn vào nhà vệ sinh một lát. Bà chủ của cửa hàng quan sát bọn họ đã lâu, lúc này mới dám trò chuyện với Ngu Thanh Nhàn:

"Em gái này, chồng của em đúng là không tệ đâu nhé. Tiệm cơm này của chị có nhiều người đến người đi như thế, nhưng mà chưa có ai chăm sóc cho vợ bà con cái giống chồng em đâu."

Ngu Thanh Nhàn nở nụ cười: "Anh ấy vẫn luôn như thế."

Bà chủ cửa hàng lại khen ngợi thêm vài câu, thấy Tạ Uẩn đi ra thì lập tức dừng câu chuyện.

Sau khi ăn cơm xong, Ngu Thanh Nhàn đứng ở cửa tiệm cơm chờ Tạ Uẩn đi lấy xe. Đến khi lấy xe xong, cô bế đứa bé ngồi ở ghế sau.

Bên đường đối diện, Phong Liên Thành vừa xuất viện, đang cầm một đống đồ đạc linh tinh thấy thế thì khuôn mặt trầm xuống, nhìn theo bóng xe đi xa với ánh mắt đầy lửa giận.

Phía sau cửa hàng có hai gian phòng ở, một gian để làm phòng ngủ, gian còn lại làm phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh cũng đều có đủ cả.

Trong phòng đã được lắp đặt các vật dụng cần thiết, trong phòng bếp còn có các thiết bị điện như tủ lạnh, máy giặt.

Tủ quần áo trong phòng ngủ còn có mấy bộ chăn ga gối đệm, vẫn còn dùng được. Phòng bếp cũng không thiếu xong nồi chảo chậu, bát đũa; gạo, mì, dầu, muối gì cũng có đủ. Ngu Thanh Nhàn bế Tiểu Bách Tuế đi một vòng xung quanh thì không định quay về nữa.

Ngu Thanh Nhàn đã đặt quần áo của mình và Tiểu Bách Tuế vào trong không gian phòng lúc tắm rửa, bây giờ có thể lấy ra dùng luôn.

Tạ Uẩn biết cô không quay về nữa thì vô cùng vui mừng, anh đặt đồ đạc trong tay xuống đi chợ mua đồ ăn về, tự tay làm một bàn đồ ăn ngon.

Ngu Thanh Nhàn cũng không nhàn rỗi, cô đi đến buồng điện thoại công cộng ngoài đầu đường, gọi về nhà thông báo sẽ không quay về.

Ngu Thanh Nhàn cũng là người lớn rồi, mấy người Miêu Hạ Thu cũng không lo lắng gì cả, chẳng qua họ có chút nhớ Tiểu Bách Tuế thôi, hỏi thăm vài câu qua điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Lạc Hữu Dân nói với Miêu Hạ Thu: "Nhàn Nhàn không về cũng tốt, cứ ở bên ngoài trốn cũng được, Tân Vũ sắp phát điên rồi. Chút nữa bà lấy hai ngàn tệ đưa cho Tiêu Cương đi, mẹ thằng bé vẫn đang nằm viện, chắc chắn sẽ tốn không ít tiền. Anh trai thằng bé vừa xây nhà xong, số tiền này chắc chắn thằng bé phải bỏ ra rồi."

"Là chúng ta không dạy được con gái, mấy năm nay Tiêu Cương cũng không dễ dàng."

Miêu Hạ Thu gật đầu, vẫn không nói gì, hai người sánh vai đi về nhà. Lạc Tân Vũ quay lại rồi, cô ta cứng đầu cứng cổ đứng trong phòng, Trương Giai Giai đang ngồi trong cửa hàng dạy con trai làm bài tập, không thèm phản ứng cô ta.

Lửa giận trong lòng Lạc Tân Vũ đã sớm bùng nổ. Hôm qua khi cô ta về nhà, vừa giải thích vừa xin lỗi Tiêu Cương, nhưng có nói thế nào Tiêu Cương cũng không mềm lòng, vẫn một mực đòi ly hôn.

Cho dù Lạc Tân Vũ nói nếu ly hôn thì căn nhà thuộc về cô ta, anh ta cũng không từ chối, yêu cầu duy nhất là quyền nuôi dưỡng Tiêu Kiến Đào.
 
Back
Top Bottom