Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 561: Chương 561



Còn ở thời đại này, ở chốn Hương Giang này, phú thương không đời chỉ mỗi một vợ, cha của Tạ Uẩn thì đúng là Tạ Bính Sinh.

Mẹ của Tạ Uẩn, Diệp Hướng Dung, là vợ cả của Tạ Bính Sinh.

"Vậy mấy người đó tới đây hơn một tháng chỉ để đ.ấ.m đá nhau?"

Tạ Uẩn nghĩ đến đại gia đình Hương Giang ấy là thấy đau đầu, anh phàn nàn với Ngu Thanh Nhàn: “Em không biết đâu, mấy anh chị đó của anh chỉ chút gia nghiệp con con mà tranh đấu điên khùng, cả tháng qua anh ở bên đó, đối phó hết người này lại đối phó người kia, tránh được thì anh liền chạy tới đây.”

Tạ Uẩn vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại cuộc sống trong một tháng qua của mình. Anh là con muộn của Tạ Bính Sinh và Diệp Hướng Dung, trên anh còn hai người chị ruột hơn anh hơn mười tuổi, bên cạnh đó còn có hai người anh cùng cha khác mẹ.

Một gia đình phú hào phức tạp như vậy cùng tranh giành tài sản thì mất hết tính người, nguyên thân là con trai trưởng của vợ cả và Tạ Bính Sinh là cái gai trong mắt của tất cả anh chị của anh, và Tạ Uẩn ban đầu bị anh chị của mình liên thủ với nhau hại mà chết.

Sau khi Tạ Uẩn được trùng sinh, anh đã tốn nhiều công sức để giải quyết mớ hỗn độn trong nhà họ Tạ, sau khi xử lý xong chuyện bên đó, anh tiếp tục nộp đơn xin đầu tư vào đại lục.

Bây giờ là thời điểm đại lục cần gấp rút phát triển kinh tế, những nhà đầu tư nước ngoài như Tạ Uẩn luôn được chào đón, ngay khi đơn đăng ký được gửi, bên này xác minh danh tính là thật thì đồng ý ngay.

Ngu Thanh Nhàn tin vào năng lực của Tạ Uẩn, cô gật đầu: "Vậy anh xử lý chuyện bên đó xong chưa?"

Tạ Uẩn xoay vô lăng: "Vẫn chưa, sáng nay tôi vừa mới hạ cánh bay ở tỉnh của em."

Nơi ở hiện tại của Ngu Thanh Nhàn nằm ở tỉnh Vân Nam, cả toàn tỉnh chỉ mỗi tỉnh Xuân Thành là có sân bay, từ sân bay đến Bình Thành, sau đó đến huyện huyện Phượng, rồi đến thị trấn nhỏ mà cô đang ở mất bốn tiếng.

Bây giờ mới hơn một giờ chiều. Tạ Uẩn đến đây sớm như vậy, nghĩ thôi cũng biết anh mới dậy sớm cỡ nào.

"Buồn ngủ không?"

“Buồn ngủ, đói nữa.” Tạ Uẩn nói.

"Vậy để em lái."

Tạ Uẩn dừng xe, đổi ghế lái cho Ngu Thanh Nhàn, cô lái xe chưa được mười phút trước Tạ Uẩn đã ngủ thiếp đi. Ngu Thanh Nhàn đóng cửa sổ mở toang tác, và giữ tay lái ổn định.

Đến huyện, Ngu Thanh Nhàn dừng xe ở lối vào nhà nghỉ duy nhất trong thị trấn, ngồi trong xe và đợi mười phút, Tạ Uẩn tỉnh dậy trong cơn ngủ mơ.

Tạ Uẩn liếc mắt nhìn bên ngoài nói: "Đến rồi sao?"

"Ừ, anh muốn ngủ hay ăn trước?"

"Ăn đi, từ tối hôm qua đến giờ anh vẫn chưa ăn gì."

Ngu Thanh Nhàn ậm ừ, khởi động xe và lái đến địa chỉ được viết trong bức thư mà Phùng Tiểu Du gửi cho cô.

Người giỏi thì ở đâu cũng giỏi, Phùng Tiểu Du kiếp trước là đầu bếp hết đời, tay nghề chưa bao giờ mai một.

Sau khi trùng sinh, cô ấy ly hôn với Cao Kính Tùng, cô ấy đã lấy hết tiền tiết kiệm của trong nhà, và lên huyện thành.

Cô ấy không đặt mục tiêu quá tầm với, thay vào đó, cô ấy thuê một mặt tiền nhỏ gần công trường ở phía tây của huyện để bắt đầu buôn bán thức ăn nhanh.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 562: Chương 562



Đến nơi, Ngu Thanh Nhàn vội gọi món, Phùng Tiểu Du đang thu dọn đồ đạc và rửa ráy.

Trông thấy Ngu Thanh Nhàn lái xe đến, cô ấy sững người, trên mặt hiện lên nụ cười vui sướng:

"Thanh Nhàn, cô tới rồi, mau vào đi, ăn gì chưa? Hôm nay dì Vương bán cá ở chợ cho hai con cá trắm cỏ, tôi đang nghĩ làm món cá chưng cho bữa tối, giờ thì đem luộc rồi nhúng dầu cay.”

Phùng Tiểu Du cực kỳ nhiệt tình với vị cứu tinh bất chấp nguy hiểm đến tính mạng đã cứu mình khỏi dòng sông này, vừa dứt lời, cô ấy liền hỏi: “Thanh Nhàn có ăn cay không?"

"Ăn chứ, gì cũng ăn." Ngu Thanh Nhàn trả lời.

Phùng Tiểu Du từ trong cái thau lớn bị vòi nước che ở cửa lấy ra một con cá, bưng xuống sân sau, một lúc sau, liền nghe thấy tiếng đập cá đằng sau.

Ngồi không cũng không hay, vì vậy Ngu Thanh Nhàn xuống bếp phụ Phùng Tiểu Du.

Phùng Tiểu Du là một người ưa sạch sẽ, nhà bếp được quét dọn ngăn nắp, nồi nấu và bếp chẳng hề có cặn dầu, tất cả chén đũa cũng được phân ra theo độ ngắn dài và màu sắc, vô cùng có trật tự.

Phùng Tiểu Du đang phi lê cá, thấy cô bước vào, cô ấy nhìn ra ngoài và hỏi: "Anh kia ngồi bên ngoài một mình ổn không đấy?"

Thành thật mà nói, Phùng Tiểu Du rất tò mò về người đàn ông đi cùng Ngu Thanh Nhàn.

Phùng Tiểu Du hiểu biết rất ít, quán ăn mà cô ấy mở cả đời ở kiếp trước chỉ có thể trang trải chi phí hàng ngày cho cả nhà họ Cao, nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy không biết gì.

Bộ vest mà người đàn ông ngoài kia đang mặc đẹp hơn bộ vest cháu trai Cao Kính Tùng mua khi kết hôn ở kiếp trước.

Người ta nói rằng bộ vest của Cao Kính Tùng được làm thủ công gì đó, có giá từ bốn mươi năm mươi ngàn tệ, nhưng nhìn không được thẳng thóp như thế này.

"Không sao đâu, đừng lo cho anh ấy."

"Ừm." Phùng Tiểu Du thu ánh mắt và tập trung xử lý con cá trước mặt.

Phùng Tiểu Du giữ cho căn bếp gọn gàng ngăn nắp, Ngu Thanh Nhàn đi quanh bếp mà không thấy chỗ xen vào, cô bèn bắt cái ghế đẩu, ngồi trước bếp xem Phùng Tiểu Du phi lê cá.

Cô chăm chú nhìn con cá, đôi tay thoăn thoắt linh hoạt, dĩa cá phi lê bên cạnh thớt chẳng mấy chốc đã đầy những miếng cá phi lê mỏng như cánh ve, xương cá cũng được cô ấy chặt thành từng khúc nhỏ trộn với nguyên liệu ướp muối cá của cô ấy.

Ngoài những gia vị thông thường, nguyên liệu muối cá cô ấy làm còn có một số hương liệu mà cha và ông cô ấy đã cùng cô ấy nghiên cứu từ rất lâu.

Cá được ướp nguyên liệu ướp muối này mềm và bóng bẩy, là món ăn thương hiệu của quán ăn nhỏ của cô ấy, ngày nào cũng có nhiều người đến đây ăn chúng.

Phùng Tiểu Du từ nhỏ đã mê cái công việc bếp núc, một lúc sau, một nồi cá nhúng dầu thơm ngon cay cay đã sẵn sàng, Phùng Tiểu Du còn xào một số món ăn kèm.

Thức ăn bày lên bàn, đủ màu đủ vị, không chỉ Ngu Thanh Nhàn mà ngay cả Tạ Uẩn cũng ăn mạnh, đến cuối cùng, dĩa cá luộc không còn gì ngoài nước.

Ăn uống no say thời gian cũng không còn sớm, đã đến giờ Phùng Tiểu Du chuẩn bị đồ ăn, Ngu Thanh Nhàn tỏ ý rời đi, Phùng Tiểu Du năm hồi bảy lượt mời họ ở lại, sau đó đưa họ tiễn họ ra bên ngoài quán.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 563: Chương 563



Xe chạy một quãng đường dài, cô ấy vẫn đứng bên đường, Ngu Thanh Nhàn mỉm cười, nghĩ rằng Phùng Tiểu Du là một người bạn đáng để kết giao.

Phùng Tiểu Du vui vẻ cả ngày hôm ấy, từ Ngu Thanh Nhàn, Phùng Tiểu Du đã nhìn thấy ánh sáng thay đổi số phận của mình.

Kiếp trước, Lạc Thanh Nhàn đột ngột qua đời, kiếp này cô ấy sống rất tốt, đứa con sống sót, bản thân ly hôn, nha mẹ của cô ấy cũng tốt, cô ấy còn nghe nói chị dâu cô ấy vì chuyện này mà cãi nhau với người ta.

Phùng Tiểu Du nghĩ bản thân mình được trùng sinh trở lại, thì có khi Lạc Thanh Nhàn cũng sẽ được trùng sinh, nhưng Phùng Tiểu Du chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm, mỗi người đều có bí mật.

Lạc Thanh Nhàn cũng vậy, và cô ấy cũng vậy.

Kiếp trước chuyện đã qua, qua rồi là hết, đi bới móc vạch trần vết sẹo làm gì chứ? Dầu gì những chuyện ở kiếp trước đã không còn ảnh hưởng đến cô ấy ở hiện tại.

Đời này không cần dây dưa với đám người nhà họ Cao, không cần nhìn mặt người khác mà sống, Phùng Tiểu Du cảm thấy mỗi ngày như mơ, dễ chịu dường nào.

Nhớ đến người đàn ông hết mực bảo vệ Lạc Thanh Nhàn, Phùng Tiểu Du ngưỡng mộ lắm, giá như có người quan tâm mình nhiều như vậy.

Phùng Tiểu Du mơ hồ có cảm giác rằng một ngày nào đó người ấy nhất định sẽ đến, cô ấy không được vội vàng, chỉ cần yên lặng chờ đợi.

Tên gọi của các địa phương ở từng thế giới tuy khác nhau, nhưng đều nằm cùng một phương hướng, như chỗ mà hai người sống ở thế giới này - tỉnh Vân Nam chẳng hạn, cho dù ở thế giới nào thì đây cũng là một địa điểm du lịch nổi tiếng trong và ngoài nước.

Huyện Phong Lai nằm ở trung tâm tỉnh Vân Nam, xét về phong tục văn hóa, địa chất hay địa hình đều được coi là số một số hai trong tỉnh. Là một người biết trước tương lai, Tạ Uẩn trình cho huyện Phong Lai phương án đầu tư khai phá du lịch và sản phẩm nông sản.

Tuy trước kia Tạ Uẩn chưa từng tới nơi này, nhưng anh đã nhờ trợ lý đắc lực nhất của mình đến đây xử lý công việc trước.

Nhà cũng đã được mua rồi, là một căn nhà nhỏ hai tầng, đằng trước nhà có một vườn hoa nhỏ.

Bây giờ trời đã sang đông, tỉnh Vân Nam vẫn bốn mùa thanh mát, những đám hoa cúc chịu rét và hoa hồng bốn mùa được trồng trong góc căn nhà đang cùng nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

Quần áo và đồ dùng hàng ngày của Tạ Uẩn cũng đã được chuẩn bị xong rồi, anh đi đến căn phòng chính ở lầu hai tắm rửa một cái rồi nằm lên giường ngủ.

Ngu Thanh Nhàn cũng lên giường theo, Tạ Uẩn ôm lấy thắt lưng của cô, đầu dựa vào vai Ngu Thanh Nhàn, nhắm mắt lại ngủ cho qua cơn đói.

Ngu Thanh Nhàn nhìn bọng mắt đen xì của anh, đau lòng hôn anh một cái, cũng ngủ theo.

Tạ Uẩn đến đây, Ngu Thanh Nhàn cảm thấy an tâm tự đáy lòng, cô ngủ ngon lành.

Đến khi tỉnh lại thì bên ngoài trời đã tối rồi, bên cạnh Ngu Thanh Nhàn đã không còn ai nữa. Ngu Thanh Nhàn đứng dậy, đeo giày rồi đi xuống lầu, đúng lúc Tạ Uẩn đang bê cơm đi từ phòng bếp ra.

"Dậy rồi à? Mau ra ăn cơm."

Bởi vì thời gian gấp gáp nên những món Tạ Uẩn nấu đều là những món cơm nhà thường ăn, có trứng xào cà chua, thịt rang tiêu, nấm hương xào cải dầu và một bát canh sườn nấu bí đao.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 564: Chương 564



Ngu Thanh Nhàn vào phòng bếp rửa tay rồi mới đi ra ngồi vào bàn ăn. Nhân dịp này, Ngu Thanh Nhàn kể tình huống hiện nay của mình cho Tạ Uẩn nghe.

Tạ Uẩn nói với Ngu Thanh Nhàn: "Từ thị trấn đến trấn trên mất hơn một tiếng đồng hồ, sự nghiệp của anh bên này vừa có chút khởi sắc nên chắc thời gian tới sẽ bộn bề nhiều việc đấy, sẽ có ít thời gian ở bên cạnh em. Thanh Nhàn, em có thể đến thị trấn không?"

Công việc kinh doanh của Tạ Uẩn không có nền tảng ở bên đại lục, toàn bộ phải bắt đầu từ đầu.

Không nói đến những cái khác, anh muốn đầu tư một khu du lịch, muốn đầu tư nhà cửa và sản phẩm nông nghiệp ở thị trấn, mọi thứ đều cần anh tự mình theo dõi. Nếu thế, đúng thật là anh không có thời gian rảnh mà ở bên cạnh Ngu Thanh Nhàn.

Cho dù Tạ Uẩn không nói thì Ngu Thanh Nhàn cũng muốn đến thị trấn: "Được chứ. Chút nữa về em sẽ chuẩn bị luôn. Thời gian này em buôn bán cũng lãi được một chút tiền, đủ để em đến thị trấn sống một thời gian rồi."

Ngu Thanh Nhàn muốn đưa Tiểu Bách Tuế đến thị trấn. Thân là mẹ của Tiểu Bách Tuế, Ngu Thanh Nhàn sẽ không làm cái chuyện phủi tay bỏ con như thế, hơn nữa, đứa trẻ cũng chỉ có vài năm để trưởng thành vậy thôi, nếu bỏ lỡ thì sẽ không thể nào bù đắp được.

Nếu muốn đến thị trấn phát triển, thì không thể tiếp tục bán đồ ăn ở cổng trường như trước nữa.

Cô muốn làm chút gì đó nhẹ nhàng hơn, có thể vừa trông con vừa làm việc. Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ đến cửa tiệm hai tệ và cửa tiệm tinh phẩm ở đời sau.

Cửa hàng hai tệ và cửa hàng tinh phẩm có thể tồn tại không suy trong nhiều thập kỉ cũng là nhờ có số lượng khách hàng đông đảo.

Lấy cửa hàng hai tệ làm ví dụ, bên trong có đầy đủ các mặt hàng từ lớn đến nhỏ. Lớn thì có các đồ điện gia dụng, đồ chơi trẻ em, nhỏ thì có cái kim sợi chỉ.

Tất tần tật mọi dụng cụ phục vụ nhu cầu từ ăn, ở, mặc, đi lại đều có đủ cả, hơn nữa chất lượng tốt, giá thành lại rẻ. Bất kể người ở độ tuổi nào, chỉ cần đi vào cửa hàng hai tệ, lúc đi ra đều phải xách theo hai món đồ.

Cửa hàng tinh phẩm thì đúng như một chữ "tinh". Sản phẩm bên trong không những phải đẹp đẽ khéo léo mà còn phải hợp thị hiếu người dùng.

Trên thị trấn có một trường cấp ba, hai trường cấp hai, trường tiểu học cũng có hai, ba cái, những học sinh đó là khách hàng chính của cửa hàng tinh phẩm.

Ngoài ra, tất cả những người trẻ tuổi trong thị trấn đều có thể là khách hàng tiềm năng.

Chỉ trong thời gian ăn cơm, Ngu Thanh Nhàn đã có thể hình dung sơ lược hình thức ban đầu của cửa hàng, khó khăn duy nhất hiện nay chính là tìm nguồn cấp hàng.

Những năm chín mươi, cải cách đã mở ra được hơn mười năm rồi, các ngành nghề đều đã phát triển ổn định, những món đồ nhỏ, trang sức gì đó đều rực rỡ lung linh, muôn màu muôn sắc.

Phải là người có ánh mắt tốt mới có thể chọn ra trong đống ấy một món đồ vừa xinh đẹp vừa dễ bán.

Ngu Thanh Nhàn tự nhận ánh mắt của cô không tệ lắm.

"Em muốn đến tỉnh Giang." Thành phố Ô của tỉnh Giang được xưng là thiên đường của những vật phẩm nho nhỏ, Ngu Thanh Nhàn muốn đến đó xem sao.

"Thứ bảy tuần này anh có thời gian rảnh, để anh đi cùng em."

"Được ạ."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 565: Chương 565



Sau khi ăn xong, Tạ Uẩn lái xe đưa Ngu Thanh Nhàn về trấn trên. Một ngày không nhìn thấy Tiểu Bách Tuế, Ngu Thanh Nhàn đã có chút nhớ nhung rồi.

Đến trấn trên, trời đã tối đen rồi, nhà nào nhà nấy bật đèn sáng trưng. Xe con dừng trước cửa nhà họ Lạc, Miêu Hạ Thu đang ở tầng hai đi xuống, đúng lúc nhìn thấy con gái nhà mình đang xuống khỏi chiếc xe con, Miêu Hạ Thu vội vội vàng vàng chạy xuống lầu.

Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, bà đã khóc: "Cái con nhóc này con đi đâu cả ngày nay thế hả? Mẹ với cha con ở nhà lo lắng gần chết."

Lúc rời khỏi pháp viện, Ngu Thanh Nhàn nói cô muốn đến bái tế mấy đứa bé ở trên núi, nhưng mà chờ mãi cũng không thấy về khiến cho bà vô cùng suốt ruột, chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì.

Thấy sắp đến bảy giờ rồi mà vẫn chưa thấy người về, Miêu Hạ Thu ngồi nhà mà ruột tái xanh, lo lắng con gái làm điều dại dột.

Vẫn là ông nhà khuyên bà, nói Tiểu Bách Tuế vẫn đang ở nhà đây này, con gái sẽ không làm chuyện gì dại dột đau mà sợ, sở dĩ muộn thế này rồi mà con bé vẫn chưa về, là vì nó vẫn còn ở trên núi với bọn nhỏ, khuyên bà đừng nóng lòng.

Nhưng mà làm gì có người làm cha làm mẹ nào mà không nóng lòng lo cho con cái đâu, chằng lẽ ông nhà bà không sốt ruột? Suýt nữa ông đã ra ban công ngủ luôn rồi kia kìa.

Ngu Thanh Nhàn tự biết bản thân đuối lý nên cười cười với Miêu Hạ Thu. Miêu Hạ Thu đánh lên bả vai của cô một cái, cũng không đau.

Rốt cuộc sự lo lắng trong lòng Miêu Hạ Thu cũng được buông xuống, lại có tâm trạng quan sát chiếc xe con đã đưa con gái mình về nhà. Nhìn thấy một thanh niên xuống xe, Miêu Hạ Thu sửng sốt.

Không vì lý do gì khác, chỉ vì dáng dấp của cậu thanh niên này vô cùng tuấn tú, Miêu Hạ Thu bà ngần này tuổi rồi mà vẫn chưa thấy thanh niên nào có khí chất tốt thế này đâu.

Ngu Thanh Nhàn nói với Miêu Hạ Thu: "Mẹ, đây là Tạ Uẩn, hôm nay nhờ có anh ấy đưa con về."

Miêu Hạ Thu đã hồi phục tinh thần, ồ lên một tiếng, lập tức mời Tạ Uẩn vào nhà ngồi bằng thái độ vô cùng nhiệt tình. Nhưng trời cũng tối rồi, Tạ Uẩn biết điều từ chối.

"Hôm nay muộn quá rồi, cháu không quấy rầy nữa. Nếu lần sau có cơ hội cháu sẽ đến nhà thăm hỏi ạ. Thanh Nhàn, anh đi trước nhé."

"Dạ. Anh về đi, trên đường chú ý an toàn."

Tạ Uẩn mở cửa lên xe, sau đó quay xe rời đi.

Ngu Thanh Nhàn nhìn theo hướng xe anh đi, lúc này đây, ánh mắt của Miêu Hạ Thu sáng như đèn pha ô tô, tỉ mỉ đánh giá Ngu Thanh Nhàn từ trên xuống dưới một vòng: "Thanh Nhàn con khai báo rõ ràng cho mẹ, đó là ai?"

Người như vậy vừa nhìn đã biết là không cùng một thế giới với nhà bà rồi. Ngoại trừ mấy năm con gái bà kết hôn, còn lại hầu như không rời khỏi tầm mắt của bà, sao hai đứa nó lại quen được nhau?

Nhưng mà cho dù sau khi kết hôn rồi, với hoàn cảnh của nhà họ Phong, nó cũng không có khả năng quen được cái người vừa nhìn đã biết là người thành công thế này.

Ngu Thanh Nhàn dám quang minh chính đại để Tạ Uẩn đưa về, chắc chắn là đã chuẩn bị tốt lý do.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 566: Chương 566



Ngu Thanh Nhàn kéo Miêu Hạ Thu đi vào trong nhà: "Mẹ còn nhớ người bạn qua thư mà con quen khi còn đi học không?"

Lúc nguyên thân còn đi học, có một thời gian thịnh hành việc kết bạn qua thư. Nguyên thân cũng đi theo phong trào, kiên trì rất lâu, mãi cho đến khi cô và Phong Liên Thành kết hôn thì mới cắt đứt liên lạc.

Miêu Hạ Thu trợn tròn mắt: "Chính là thằng bé?"

Ngu Thanh Nhàn tuyệt đối không sợ bị lộ sơ hở, bởi vì Lạc Hữu Dân và Miêu Hạ Thu đều vô cùng tôn trọng quyền riêng tư của con cái, họ chưa bao giờ quan tâm chuyện người bạn qua thư của nguyên thân là người ở đâu, cũng chưa từng đọc trộm thư của cô.

"Đúng vậy, là anh ấy."

Ngu Thanh Nhàn thuận miệng bịa quá trình hai người gặp nhau rồi quen biết, Miêu Hạ Thu tấm tắc bảo lạ, trong lòng bà vô cùng ngạc nhiên, liên tục cảm thán hai người có duyên phận.

Nhưng đối với lời giải thích của cô, Lạc Hữu Dân vẫn còn chút thắc mắc, nhưng mà ông cũng không có lập trường đi nghiên cứu thật giả.

Ngày hôm sau, trời mưa to. Trời đã vào đông, vừa mưa vừa gió khiến cho thời tiết lạnh lẽo hơn hẳn.

Hôm sau, cả nhà đều mặc áo khoác bông, Miêu Hạ Thu đốt một chậu lửa trong phòng, gác một cái giá sắt lên chậu rồi đặt thêm một củ khoai tây và một củ khoai lang lên nướng, phía xa thả một cái bánh nếp nướng, còn chính giữa kệ thì đặt một ấm nước trà.

Lạc Hữu Dân bế Tiểu Bách Tuế ngồi bên chậu than chơi đùa, lâu lâu ông sẽ uống một ngụm hồng trà nóng ấm, cả người đều thoải mái.

Mưa vẫn rơi từng hạt tí tách. Hôm nay, Ngu Thanh Nhàn không mở quán, cô kê ghế ngồi quanh lò sưởi, nói chuyện nhà cùng với Lạc Hữu Dân và Miêu Hạ Thu.

Giữa trưa, Miêu Hạ Thu đi ra phía sau bếp nấu cơm, Lạc Hữu Dân bế Tiểu Bách Tuế lên lầu ngủ, còn một mình Ngu Thanh Nhàn ngồi trong cửa hàng trông tiệm.

Lúc này có một người tiến vào, Ngu Thanh Nhàn vừa ngẩng đầu lên thì nụ cười trên mặt đã tắt ngúm.

Người đến là bà Phong.

Đối với bà Phong, khoảng thời gian này cuộc sống của bà ta có thể dùng hai từ địa ngục để hình dung. Vợ của con trai cả và con út có gian tình nhiều năm, thậm chí vợ con trai cả còn phát rồ g.i.ế.c c.h.ế.t đám trẻ.

Chưa đợi bà ta kịp phản ứng lại, con cả cầm d.a.o cắt đứt m*nh c*n của con út, trên người con út cũng bị c.h.é.m vài dao, bây giờ vẫn còn đang ở bệnh viện.

Con cả thì bị công an bắt vào tù, con dâu cả bị phán tử hình, một mình bà Phong chăm sóc ba đứa cháu trai cháu gái, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Chỉ vài ngày ngắn ngủi thôi mà bà Phong đã như già hơn mươi tuổi rồi.

Bà ta mặt dày đến tìm Ngu Thanh Nhàn cũng là vì không còn cách nào khác nữa. Bệnh viện kia chẳng khác nào quái vật cắn nuốt m.á.u thịt con người, chỉ cần có người nhà nằm viện, thì có khác gì để tiền giống như cánh hoa trôi theo dòng nước đâu cơ chứ.

Nhiều năm như thế, bà Phong giấu được không ít tiền riêng, nhưng bây giờ thì đã tiêu hết không còn gì. Con trai cả ở trong đó còn không biết sống c.h.ế.t thế nào, bà ta không thể lại mất đi con út nữa.

"Thanh Nhàn, gần đây con thế nào rồi? Tiểu Bách Tuế đâu? Mẹ vẫn chưa được gặp con bé." Khi Tiểu Bách Tuế sinh ra, bà Phong không hề coi trọng đứa bé này, đúng thật là ngay cả liếc mắt bà Phong cũng không thèm liếc một cái.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 567: Chương 567



Nhưng làm người thì vẫn coi trọng hình thức, bà Phong muốn moi tiền của Ngu Thanh Nhàn nên không thể không đánh bài tình cảm với cô.

Dường như Ngu Thanh Nhàn vừa nghe được một chuyện gì đó vô cùng hài hước, cô liếc mắt nhìn thấy mái tóc hoa râm của bà Phong và vẻ mặt co quắp bây giờ, không khỏi nhớ đến dáng vẻ kiêu ngạo của bà ta lúc đánh nhau với Miêu Hạ Thu khi trước, so với người trước mặt mà nói thì đúng là hai người hoàn toàn khác nhau.

Bảo sao thế sự vô thường.

"Có chuyện thì nói thẳng đi, tôi bận rộn nhiều việc, không có thời gian nói linh tinh với bà."

Bà Phong không ngờ Ngu Thanh Nhàn lại có thái độ thế này, trong lòng bà ta nghẹn lại.

Một lúc lâu sau, nhìn thấy vẻ mặt càng lúc càng mất kiên nhẫn của Ngu Thanh Nhàn, bà ta vội vàng nói:

"Thanh Nhàn, người ta nói một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, con xem, con và Liên Thành ở bên nhau nhiều năm như vậy, bây giờ nó lại thành dáng vẻ này, cũng coi như báo ứng rồi. Con đại nhân đại lượng đừng so đo với tiểu nhân, con giúp nó đi, chờ nó khỏi hẳn, mẹ sẽ bảo nó quỳ xuống bồi tội với con."

Ngu Thanh Nhàn bị sự không biết xấu hổ của bà Phong dọa cho ngây người, sống lâu như thế rồi, bây giờ vẫn phải nghe những lời này khiến Ngu Thanh Nhàn mệt mỏi:

"Ai cho bà cái ảo tưởng là chỉ cần Phong Liên Thành xin lỗi tôi là tôi phải tha thứ cho anh ta hả? Ai cho bà tự tin và ảo giác đó?"

Bà Phong nhìn Ngu Thanh Nhàn, nói với giọng điệu thản nhiên:

"Thanh Nhàn ơi, mẹ biết con rất tức giận, là Liên Thành nó có lỗi với con, nhưng con thấy đấy, nó cũng gặp báo ứng rồi đấy thôi. Con đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha thứ cho nó đi. Con không nghĩ cho chính mình thì cũng phải nghĩ cho Tiểu Bách Tuế chứ, đúng không? Đứa bé không cha đáng thương biết bao."

Vì muốn Ngu Thanh Nhàn mềm lòng, bà Phong vừa nói vừa lau nước mắt. Bà ta chắc chắn Ngu Thanh Nhàn sẽ đồng ý thôi.

Cô đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn sinh bốn đứa con nữa, nếu muốn tái giá cũng chỉ có thể gả cho người góa vợ hoặc tên lưu manh già.

Những người đó vừa xấu vừa bẩn thỉu, sao có thể tốt bằng con trai bà ta cơ chứ?

Tuy rằng bây giờ cơ thể con trai bà ta không được khỏe cho lắm, nhưng không phải người ta nói rồi đấy ư? Vợ chồng ấy mà, vẫn phải nguyên phối mới tốt.

Bà Phong vừa dứt lời, Ngu Thanh Nhàn đã xạc cho bà ta một trận:

"Bà là mẹ ai hả? Tôi với bà không thân cũng chẳng quen, đừng có nhận họ hàng bừa bãi như thế chứ.”

“Bà cũng đừng lôi Tiểu Bách Tuế vào chuyện này, nếu bà thật sự suy nghĩ cho Tiểu Bách Tuế, lúc trước bà sẽ không nghe lời gièm pha của người đàn bà độc ác Trương Hội Trân kia, bức ép tôi và Phong Liên Thành ly hôn ngay lúc con bé còn đang bệnh nặng."

"Bây giờ Phong Liên Thành tàn phế rồi, con trai cả và con dâu cả của bà đều bị bắt đi tù, bà lại muốn dỗ dành tôi về nhà họ Phong làm trâu làm ngựa chăm sóc trẻ con cho bà á? Thiên hạ này làm gì có chuyện tốt như thế hả?"

"Bà cút nhanh cho tôi, nếu không tôi lấy chổi quét bà."

Ngu Thanh Nhàn cầm lấy cái chổi Miêu Hạ Thu thường để quét quầy hàng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 568: Chương 568



Nụ cười vờ vịt trên mặt bà Phong trở nên cứng ngắc, không hiểu sao bà ta bỗng nhiên nhớ đến cái ngày mà con dâu cả bị cảnh sát bắt đi, cả người bà ta đều ướt đẫm mồ hôi, vì nín thở nên trông cả người có chút ngây dại.

Bà Phong có chút e ngại, nhưng nhớ đến suy nghĩ trong đầu mình, bà Phong lập tức bình tĩnh lại.

Bà ta nặn ra nụ cười giả tạo, xương gò má bà ta cao ngất, đôi mắt hình tam giác híp lại, trông càng chanh chua hơn.

Bà Phong hít sâu một hơi, áo chế cơn tức giận trong lòng mình. Giống như lời Ngu Thanh Nhàn nói, Phong Liên Thành bị tàn phế rồi, bác sĩ nói cho dù chạy chữa thế nào thì anh ta cũng không thể trở thành đàn ông giống như ngày xưa nữa.

Không chỉ thế, hai d.a.o của Phong Liên Quốc kia cũng khiến cơ thể anh ta bị tổn thương.

Bà ta nói: "Thanh Nhàn à, lời này của con khiến mẹ đau lòng quá đi mất. Trước kia mẹ cũng đâu có biết con bé Trương Hội Trân lại độc ác nhường ấy cơ chứ, ai biết đâu nó giở trò. Con thử đặt mình vào vị trí của mẹ mà xem, nếu con là mẹ, chắc chắn con cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống mẹ vậy. Người ta nói một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa mà, con và Liên Thành cũng là vợ chồng vài năm liền mà, đúng không?"

"Vợ chồng chỉ có người đầu là tốt nhất, nếu con tái giá, nói không chừng chồng con còn kém xa Liên Thành ấy chứ. Con nói đúng không?" Bà Phong dẫn dắt từng bước một.

Nói đến sự bức ép ngày đó, bà Phong cũng vẫn không cảm thấy bà ta làm sai. Dưới tình huống lúc ấy, bà ta cũng chỉ vì lợi ích của cả hai người nên mới buộc Phong Liên Thành ly hôn thôi mà.

Ngu Thanh Nhàn bị lời nói của bà ta khiến cho ghê tởm c.h.ế.t đi được, cô cố kiềm chế nói: "Bà cũng già rồi, không phải bà và cha của Phong Liên Thành cũng là mối duyên đầu ư? Ông ta c.h.ế.t rồi, sao bà không nhanh đuổi theo đi thôi?"

"Nhanh cút cho tôi." Ngu Thanh Nhàn nói xong thì phất cây chổi trong tay về phía bà ta.

Bà Phong không ngờ cô sẽ ra tay thật, sợ hãi trốn sang bên cạnh.

Nhưng sao Ngu Thanh Nhàn có thể để bà ta né tránh cho được, cô đưa tay sang bên, cái chổi rắn chắc đánh trúng cánh tay của bà ta.

Bà Phong bị đánh đau đến độ hít một ngụm khí lạnh, Miêu Hạ Thu vốn đang ở phía sau bếp nấu cơm lúc này cũng đi đến, những câu sau này của Bà Phòng, bà nghe hết cả, đã sớm tức c.h.ế.t rồi.

Bà cầm cái xẻng nấu ăn đánh về phía bà Phong: " Tôi còn chưa đến tìm bà, bà đã tự mò đến rồi đấy cơ à? Đồ quả phụ nhà bà, bà muốn làm chuyện thất đức thì cút về nhà bà mà làm. Nhanh chút đi cho bà đây."

Bà Phong bị đánh một đường thẳng ra bên ngoài, động tĩnh của hai người kéo nhiều người đến xem náo nhiệt.

Chuyện nhà họ Phong gần đây vẫn luôn là đề tài mà người trấn trên bàn tán lên xuống, nhà họ Phong và nhà họ Lạc đều đang nằm trên đầu sóng ngọn gió, thấy hai nhà này lại gây ra ầm ĩ lớn như thế, mọi người đều chạy ra hóng hớt.

Số lần bà Phong bị người ta xem thường gần đây còn nhiều hơn nửa đời trước cộng lại khiến bà ta không thể chịu đựng nổi, bà ta ôm nửa bên mặt bị Miêu Hạ Thu tát, xám xịt rời đi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 569: Chương 569



Miêu Hạ Thu nhổ nước bọt về hướng bà ta đi, người hóng chuyện bên cạnh hỏi, Miêu Hạ Thu giơ xẻng nấu thức ăn ra, đứng ở cửa kể với hàng xóm về hành vi không biết xấu hổ của bà Phong, chiếm được rất nhiều lời đồng tình của người khác.

Ngu Thanh Nhàn đi vào bếp, nấu tiếp những món ăn mà Miêu Hạ Thu vẫn chưa nấu xong. Lúc chặt xương sườn, ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn lạnh như băng.

Đúng là con của nguyên thân bị Trương Hội Trân hại chết, nhưng kẻ đầu sỏ lại chính là tên đàn ông khốn nạn Phong Liên Thành kia.

Anh ta biết rõ nguyên thân cái c.h.ế.t thật sự của đám trẻ, nhưng anh ta lại không hề hé răng lộ ra ngoài nửa lời, cứ để cho mọi người đổ mọi tội lỗi lên người nguyên thân.

Rõ ràng anh ta biết Trương Hội Trân là loại người gì, rõ ràng anh ta biết vì sao mấy đứa trẻ liên tục c.h.ế.t đi, nhưng anh ta lại không hề để ý đến sự sống c.h.ế.t của nguyên thân, lại để nguyên thân lần lượt mang thai, khiến cô ấy lần lượt chịu đựng nỗi đau mất con.

Hình phạt đoạn tử tuyệt tôn đã là gì đâu cơ chứ? Chờ đến ngày Phong Liên Thành xuất viện, sẽ còn có càng nhiều chuyện không may chờ anh ta.

Đời này, nếu anh ta được sống khá giả một ngày thôi, thì nhiều năm làm nhiệm vụ của cô cũng quá uổng phí rồi.

Đợi đến khi Miêu Hạ Thu và những người khác mắng chửi xong, đi về nhà thì đồ ăn cũng đã được bày lên bàn.

Lạc Hữu Dân bế Tiểu Bách Tuế xuống nhà ăn cơm, Lạc Thiên Tần, Trương Giai Giai và đứa con trai Lạc Hà của họ cũng vừa về đến.

Trên bàn cơm, Ngu Thanh Nhàn kể với hai cụ về việc mình muốn đến thị trấn phát triển.

Lạc Hữu Dân uống rượu không nói gì, Miêu Hạ Thu thì thở dài nói:

"Ở trấn trên không có gì mới mẻ cả, mà chuyện của con và nhà họ Phong đã bị đồn đãi ầm ĩ thế rồi, những người kia á, cái gì cũng nói cho được. Con đến thị trấn cũng tốt, cách xa nơi thị phi này một chút."

Thế giới này có thể không có nhiều thứ, nhưng bà tám thì không bao giờ hết. Ngay ngày hôm qua đây thôi còn có người đến giới thiệu đối tượng cho con gái bà.

Đám đối tượng kia nếu không phải đã một đống tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn thì cũng là người góa vợ đã có vài đứa con, quá đáng đến mức chỉ cần nghĩ lại thôi mà Miêu Hạ Thu đã cảm thấy tức giận rồi.

Ngoài ra thì vẫn còn nhiều người ghê tởm hơn cơ.

Nhiều lần khi nhìn thấy con gái bà, họ đều phải chặn con gái bà lại, hỏi thăm về chuyện hôn nhân trước đây của cô, có khác gì sát muối vào lòng người ta đâu cơ chứ.

Còn có bà cụ đi đến trước mặt của Tiểu Bách Tuế, nắm tay con bé nói về chuyện cha mẹ con bé, Miêu Hạ Thu nghĩ lại mà tức đến nổi trận lôi đình.

Nhưng họ đều là hàng xóm láng giềng mấy chục năm rồi, nói khó nghe một chút thì sau này sẽ bị nhai đi nhai lại.

Lạc Hữu Dân cũng có ý này: "Con muốn đi vậy cứ đi đi. Cha của con và mẹ của con vẫn còn có thể làm việc mà, tạm thời không cần con báo hiếu. Còn về Tiểu Bách Tuế thì con cũng cứ yên tâm đi, cha với mẹ con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con bé."

Lạc Hữu Dân có không ít tiền lương hưu, cửa hàng này cũng là một con gà mái đẻ trứng vàng, Miêu Hạ Thu muốn trợ cấp cho con gái cũng không ai nói được gì.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 570: Chương 570



Lạc Hữu Dân và Miêu Hạ Thu đã bàn bạc từ trước rồi, con gái lớn số khổ, vất vả lắm mới nhảy được từ cái hố lửa kia ra, cô muốn làm gì thì cứ để yên cho cô làm, chỉ cần không quá đáng, người làm cha mẹ như họ nhất định sẽ bảo vệ.

Cho dù thất bại cũng không sao, người làm cha mẹ như họ coi như cũng có chút năng lực, có thể giúp cô đứng vững lại.

Đứa bé Tiểu Bách Tuế cũng ngoan ngoãn vâng lời, gần đây cứ trêu một cái là đã cười rồi, cũng không thích khóc nhè, khiến người ta bớt lo, người trong nhà không ai là không thương con bé cả.

Ngu Thanh Nhàn cảm động trước tình cảm của cha mẹ nguyên thân, cô cũng không nói cảm ơn với họ, vì như thế thì cũng xa lạ quá rồi.

Cô giấu sự biết ơn đó vào lòng: "Cuối tuần này con sẽ đến thành phố Ô tìm nguồn cung hàng, mẹ lại giúp con trông con bé thêm vài ngày nữa nhé, chờ khi con từ thành phố Ô về sẽ dẫn theo cả con bé đến thị trấn."

"Được rồi." Miêu Hạ Thu đồng ý.

Sáng thứ bảy, Ngu Thanh Nhàn đã thức dậy từ sớm, Miêu Hạ Thu cũng dậy sớm luộc cho cô mấy quả trứng để cô ăn trên đường.

Trứng luộc rất dễ ngán, nhưng khi được nhấm nháp một cách cẩn thận lại khiến người ta thấy ấm lòng.

Sáng sớm, Tạ Uẩn đã đỗ xe chờ trước cửa, Ngu Thanh Nhàn vừa ra anh đã xuống đón, trên tay anh còn cầm một bó hoa, hoa hồng đỏ thẫm phối với hoa thạch anh xanh biếc, tuy đóng gói không được tinh xảo như đời sau, nhưng cũng rất đẹp.

Ngu Thanh Nhàn nhận bó hoa, cúi đầu ngửi ngửi: "Sao lại tặng em?"

"Thấy ven đường có bán nên anh mua."

Tỉnh Vân Nam là một tỉnh lớn nổi tiếng có nhiều hoa tươi, có một nơi tên là trấn Nam Lai ở cuối huyện Phụng Lai chuyên trồng hoa các loại, những bông hoa mà ngày thường hiếm khi xuất hiện thì ở trấn đó đều có cả.

Thường thì sẽ có người buôn hoa đến trấn Nam Lai lấy hoa rồi mang đến trấn Thượng Khứ bán.

Lãng mạn là thiên tính của mọi người, bây giờ có thể ăn no mặc ấm, mọi người lại càng thêm theo đuổi cuộc sống sang chảnh hơn.

Nhiều bạn trẻ gặp người bán hoa, chỉ cần trên tay dư dả một chút thì đều sẽ không keo kiệt mua lấy một bó.

Hoa hồng có một mùi thơm thản nhiên, khiến cho người ta vừa ngửi đã cảm thấy đầu óc tỉnh táo: "Không còn sớm nữa, chúng ta còn phải đến Xuân Thành bắt xe đúng không? Đi nhé?"

Ngu Thanh Nhàn ngồi vào ghế lái của Tạ Uẩn, trên tay vẫn đang ôm chặt bó hoa kia. Mắt thấy hoa sắp héo, Ngu Thanh Nhàn lập tức bỏ nó vào không gian.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, bó hoa này nhất định sẽ ở trong không gian cho đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống tự động dọn sạch không gian thì mới thôi, giống như rất nhiều thế giới trước đó.

Hai người cũng không vội đến Xuân Thành, nếu ven đường mà gặp sơn hào hải vị gì đó, hai người sẽ dừng lại thưởng thức một phen.

Tạ Uẩn cầm theo máy ảnh đến, chụp cho Ngu Thanh Nhàn hết hai cuộn phim mới thôi.

Khi đến Xuân Thành thì đã là buổi chiều, Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn tìm một khách sạn ở lại, sau khi ăn xong vài món ăn nổi tiếng của Xuân Thành xong mới sánh vai nhau trở về.

Khi vừa vào phòng, "rầm" một tiếng, Tạ Uẩn đá cửa đóng lại. Cùng lúc đó, anh đẩy người Ngu Thanh Nhàn lên tường, cúi đầu hôn lên môi cô.
 
Back
Top Bottom