Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 551: Chương 551



Đêm hôm đó, Trương Hội Trân đến nhà bà Vương trên công xã, tốn nhiều tiền mua một tờ phù chú, đem về đốt thành nước để uống, thật đáng mừng, hai ngày này cuối cùng cô ta không nói lung tung nữa, nhưng danh tiếng tốt đạt được trong mười mấy năm qua cũng biến mất.

Những lời khen ngợi cô ta trước đó cũng không còn, thay vào đó là những lời như con dâu độc ác, đừng nói mấy đứa bé trong nhà, ngay cả thái độ của Phong Liên Quốc đối với cô ta cũng quay ngoắt 360 độ.

Trương Hội Trân tựa như không tồn tại.

Phong Liên Quốc nghĩ gì về cô ta, có thể thái độ của Phong Liên Quốc thay đổi quá nhanh khiến trong lòng Trương Hội Trân cảm thấy hơi khó chịu.

Phong Liên Thành lười nghe cô ta lải nhải những chuyện này, phát tiết d*c v*ng đến tản mùi rượu, khói cũng bay hết, Phong Liên Thành cảm thấy cả người thoải mái: “Được rồi, được rồi, nói chuyện này để làm gì? Em mau đi nhanh đi, kẻo lát nữa có người đến."

Trong hơn mười năm qua, mỗi lần Phong Liên Thành và Trương Hội Trân yêu đương vụng trộm đều thoáng chốc như vậy, đa số đều là Trương Hội Trân tự đưa đến cửa, sau khi xong việc Trương Hội Trân lại lén lút đi.

Mười mấy năm đều như thế, nhưng lần này Trương Hội Trân không vui: "Đêm nay em không đi."

Trước kia nằm trên giường trong đêm, Phong Liên Quốc sẽ ôm Trương Hội Trân ngủ, nhưng hai đêm nay anh ta ngủ cách xa Trương Hội Trân.

Trương Hội Trân nhiều lần muốn làm dịu bầu không khí, Phong Liên Quốc lại phớt lờ cô ta.

Trương Hội Trân biết Phong Liên Quốc còn để ý đến những lời cô ta nói hôm bị trúng tà, không phải Trương Hội Trân chưa từng giải thích qua, nhưng Phong Liên Quốc không nghe, cô ta cũng hết cách.

Khói tiến vào trong cổ họng Phong Liên Thành, anh ta ho sặc sụa hai tiếng: "Em có biết mình đang nói gì không? Em điên rồi sao? Muốn c.h.ế.t sớm cũng đừng kéo lấy anh!"

Cả gia đình ở chung trong một nhà, Trương Hội Trân không điên thì sao dám nói ra những lời như vậy? Cô ta không sợ bị người khác phát hiện sao?

Trương Hội Trân quả thực không sợ: "Em không điên. Manh Manh mười bốn tuổi rồi, anh với em cũng đã được mười hai năm, Phong Liên Thành, chúng ta ở bên nhau ngần ấy năm, nhưng xưa nay chúng ta chưa từng ngủ cùng nhau một đêm."

"Trước kia anh có vợ không tiện, em hiểu, nhưng hiện giờ đã ly hôn rồi, dù chỉ một đêm cũng không thể cho em sao? Em nghĩ kỹ rồi, giống như anh đã nói, em và anh không có khả năng, coi như cả đời anh không ly hôn, chúng ta cũng không có cách nào ở bên nhau mãi, em muốn anh một đêm, cho nên em chỉ muốn anh một đêm này thôi, qua đêm nay anh nên cưới vợ thì cưới vợ, nên sinh con thì sinh con, em không can thiệp nữa, được không?"

Trương Hội Trân gần như cầu xin nhìn Phong Liên Thành.

Phong Liên Thành đột nhiên d.a.o động, anh ta năm nay đã hơn ba mươi, những người bạn cùng trang lứa với anh ta đã sớm có con gái vờn quanh hầu hạ dưới gối, chỉ có anh ta, không đứa trẻ nào còn sống, đứa trẻ thứ tư Bách Tuế thì ngược lại.

Nhưng bây giờ Lạc Thanh Nhàn đã ly hôn với anh ta, chờ hai năm nữa người phụ nữ kia tái hôn, không biết đứa bé kia có còn theo họ của anh ta hay không.

Hơn nữa, đó là một cô con gái, Phong Liên Thành cũng không để tâm nhiều đến con bé.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 552: Chương 552



"Em nói thật chứ? Về sau anh lại có con, em sẽ không nhúng tay nữa ư?" - Niềm vui qua đi Phong Liên Thành bình tĩnh lại, nhìn Trương Hội Trân bằng ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.

Tính tình của Trương Hội Trân thế nào, Phong Liên Thành vốn đã quen thuộc, cô ta hận không thể g.i.ế.c hết tất cả những người phụ nữ có quan hệ với anh ta, con của anh ta cũng không để sống sót đứa nào, cô ta thực sự để anh ta đi sao?

Phong Liên Thành không tin.

"Không nhúng tay vào nữa. A Thành, anh không tin em sao? Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, có bao giờ em lừa anh chưa?" - Trương Hội Trân nói.

Đây là sự thật, trong những năm qua tuy Trương Hội Trân tàn nhẫn nhưng chưa bao giờ lừa dối Phong Liên Thành.

Phong Liên Thành buông lỏng cảnh giác với cô ta xuống một chút, sau đó liên tục xác nhận, đáp án anh ta nhận được cũng tương tự như lần này.

Phong Liên Thành cực kỳ vui mừng, tay đang kẹp điếu thuốc ôm lấy khuôn mặt đầy vết thương của Trương Hội Trân hôn một cái.

Trương Hội Trân nhắm mắt lại và chủ động hôn sâu hơn, sau khi Phong Liên Thành nhắm mắt, cô ta bỗng mở to mắt, nhìn Phong Liên Thành bằng ánh mắt lạnh lẽo như tuyết.

Không lâu sau, hai người ngã xuống giường.

Nghe hệ thống báo tin, Ngu Thanh Nhàn bắt đầu chuẩn bị cho chuyện tiếp theo, thời cơ tốt như vậy Phong Liên Thành và Trương Hội Trân không thể không hẹn hò.

Chẳng phải có câu vụng trộm có thể khiến người ta nghiện sao, nhất là yêu đương vụng trộm mang theo cấm kỵ.

Ngu Thanh Nhàn chầm chậm dỗ Tiểu Bách Tuế ngủ, mặc chiếc áo khoác Lạc Hữu Dân treo trên cầu thang ở tầng hai, đi về phía Phong Gia Trang. Cô dạo qua một vòng nhà họ Phong.

Phòng của Phong Liên Thành nằm bên cạnh đường lớn, ngoài phòng anh ta có mấy đống rơm, trong đó có một đống nằm đối diện với cửa sổ phòng của Phong Liên Thành.

Ngu Thanh Nhàn làm một hàng rào ngăn lửa cách đống rơm một mét, để ngăn ngọn lửa cháy sang nhà người khác, sau đó mồi lửa trong đống rơm.

Mấy hôm trước trời mới đổ mưa, bên trong đống rơm vẫn còn ẩm ướt, nhất thời không bén lửa được. Tuy nhiên theo thời gian trôi qua khói ngày càng lớn.

Khói hơ khô đống rơm ướt, ngọn lửa bùng lên, ánh lửa thu hút người xem, Ngu Thanh Nhàn thừa dịp chưa có người tới liền đốt đống rơm gần phòng Phong Liên Thành.

Sau khi đống rơm bốc khói, cô bấm nút cho một ngọn gió thổi khói bay về phía phòng của Phong Liên Thành, ngẫm nghĩ một hồi, cô lại dán một tờ cách âm lên vách tường của Phong Liên Thành.

Thấy có người đến, Ngu Thanh Nhàn lách mình ẩn vào trong bóng tối.

Khói dày đặc tràn vào phòng Phong Liên Thành, Phong Liên Thành tiếc mạng mình, anh ta vội vàng đứng dậy từ trên cơ thể Trương Hội Trân, luống cuống mặc quần áo vào.

Trương Hội Trân sắp l*n đ*nh, Phong Liên Thành đột nhiên rút ra khiến cô ta không kịp lên, cô ta mở to đôi mắt đang nhắm nghiền vì hưởng thụ, bất mãn lầm bầm với Phong Liên Thành: "Sao vậy? Nhanh lên, gần đến rồi!"

Phong Liên Thành liếc cô ta: "Nhanh cái gì mà nhanh! Cháy rồi, mau dậy chạy đi."

Bấy giờ Trương Hội Trân mới thò đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, trong phòng cuồn cuộn khói đặc, Trương Hội Trân bị dọa sợ, cô ta run rẩy với lấy quần áo.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 553: Chương 553



Phong Liên Thành ghé tai vào ván cửa lắng nghe một lúc lâu, không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, anh ta thở phào một hơi, đẩy cửa chạy ra ngoài.

Trương Hội Trân còn không thèm mặc q**n l*t, chỉ mặc mỗi bộ quần áo rộng thùng thình miễn cưỡng che thân mình, nhìn Phong Liên Thành đã bỏ chạy xa, Trương Hội Trân cắn răng chạy theo.

...

Dạo này bà con trong thôn rất đoàn kết, nhà nào gặp việc gì cũng đến hỗ trợ, nhất là mấy việc như chữa cháy, kẻ bưng chậu nước, người xách thùng nước tạt vào đống rơm, vừa dập tắt được lửa, đúng lúc này Phong Liên Thành và Trương Hội Trân lao ra.

Đám người đến dập lửa trợn mắt, há hốc mồm nhìn hai kẻ quần áo không chỉnh tề chạy từ trong nhà ra, không phải mọi người chưa từng tiếp xúc qua chuyện nam nữ, giữa Phong Liên Thành và Trương Hội Trân xảy ra tình huống gì, mọi người không cần nghĩ cũng biết.

Thế là tất cả đặt ánh mắt lên người Phong Liên Quốc, sắc mặt của Phong Liên Quốc còn u ám hơn bóng đêm, ánh mắt nhìn chằm chằm Phong Liên Thành, rồi lại nhìn Trương Hội Trân, nghiến răng kêu răng rắc.

Bà cụ Phong cũng không ngốc, bà một tay dắt cháu trai lớn, một tay bế cháu trai nhỏ, còn cháu gái lớn thì đứng bên cạnh, nhìn con trai út và con dâu lớn với vẻ mặt ngơ ngác.

Phong Liên Thành cũng sửng sốt, trước khi lao ra khỏi phòng, anh ta đã ghé tai nghe ngóng ở cửa hồi lâu, vốn không nghe thấy âm thanh bên ngoài, làm sao vừa chạy ra lại có nhiều người như vậy?

Trương Hội Trân như c.h.ế.t lặng, đồ đang cầm trên tay bỗng rơi xuống đất.

Mọi người dần trở nên im lặng, chỉ có âm thanh của bộ phim từ xa vọng lại.

Phong Liên Quốc nắm chặt hai tay thành quyền, run giọng nhìn Phong Liên Thành nói: "Liên Thành, các người đang làm gì vậy?"

Phong Liên Thành nhìn Phong Liên Quốc, nghẹn họng không đáp lời được, đầu óc trống rỗng.

Phong Liên Thành không ngờ sự việc bị bại lộ.

Anh ta cũng cảm thấy rằng tình cảm của Trương Hội Trân dành cho anh ta sẽ không bị phơi bày nhờ sự thận trọng của mình.

Nhưng khi mọi thứ ập đến, Phong Liên Thành mới cảm nhận được sợ hãi, đặc biệt lúc trông thấy sắc mặt của Phong Liên Quốc, anh ta càng sợ hơn.

Sắc mặt của Trương Hội Trân giờ phút này cũng trở nên trắng bệch.

Ngu Thanh Nhàn đứng trong đám đông, cô vẽ trên lá bùa một ngọn gió thổi về phía Trương Hội Trân.

"Làm gì mà mắt không dám nhìn tôi? Cậu mù à?"

"Nói thật cho anh biết, tôi và em trai anh là yêu nhau thật lòng, trước khi đính hôn với anh, tôi đã quen biết anh ấy, nếu không phải tên xấu xí anh dùng đao đoạt tình, tôi đã gả cho Liên Thành từ lâu, còn cần phải yêu đương vụng trộm sao?"

Đến nước này, Trương Hội Trân mới hiểu rằng một khi chuyện giữa mình và Phong Liên Thành xảy ra, cô ta và Phong Liên Quốc không thể tiếp tục chung sống.

Trương Hội Trân nhìn Phong Liên Thành một chút, nhớ tới dáng vẻ Phong Liên Thành bỏ mặc cô ta trong nguy hiểm vừa rồi, chỉ lo chạy giữ mạng mình, bất chợt mỉm cười, rồi lại nhìn về phía Phong Liên Quốc.

Phong Liên Quốc gắt gao nhìn cô, ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.

Trương Hội Trân càng thêm vui vẻ. Sống chung chăn gối với người đàn ông này hơn mười năm, cô ta hiểu rõ người đàn ông này trông như thế nào.

Lòng dạ vừa hẹp hòi lại vừa ghi thù, bên dưới khuôn mặt trung thực của anh ta là tính khí có thù tất báo.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 554: Chương 554



Trương Hội Trân nhìn sang bà cụ Phong: "Chẳng phải bà già đáng c.h.ế.t bà đây luôn nói số mệnh con trai út của bà không tốt, hết đứa con này đến đứa khác lần lượt c.h.ế.t sao? Để tôi nói cho bà biết tại sao mấy đứa cháu gái, cháu trai của bà lại c.h.ế.t nhé."

"Đứa lớn là do tôi đẩy xuống nước, đứa hai là do tôi đổi hết thuốc hạ sốt, đứa ba sinh ra vốn có hơi thở, nhưng lúc tôi bế con bé đã bịt mũi của nó đấy, mạng của đứa nhỏ kia đúng là yếu ớt, chưa tới mười phút đã tắc thở rồi."

“Chỉ có đứa thứ tư là mạng lớn, bị đ.â.m mấy mũi kim lên người mà không chết.”

Trương Hội Trân vừa dứt lời, lập tức nổi lên một mảnh xôn xao, tin tức các con trai của Phong Liên Thành lần lượt qua đời đã lan truyền khắp các thôn, ai mà không xót thương số mệnh cặp vợ chồng Phong Liên Thành không tốt?

Việc Phong Liên Thành ly hôn với vợ đến giờ thỉnh thoảng vẫn có người nhắc đến.

Nào ngờ, con của Phong Liên Thành không phải c.h.ế.t ngoài ý muốn, mà do chị dâu của Phong Liên Thành giết! Thù oán lớn cỡ nào chứ.

Quần chúng xung quanh nghị luận ầm ĩ.

Sắc mặt của Phong Liên Thành lập tức thay đổi: "Cô nói nhảm gì vậy?"

Trương Hội Trân nhìn Phong Liên Thành đổi sắc mặt, bỗng bật cười: "Tôi nói nhảm ư? Sao lại thành tôi nói nhảm rồi, Phong Liên Thành, tôi việc làm này chẳng lẽ không phải do thanh niên trí thức anh đây ngầm đồng ý sao?"

Trương Hội Trân cảm thấy cả cuộc đời mình như một câu chuyện cười.

Lúc ở nhà mẹ đẻ không được thương yêu cưng chiều, lúc cô ta ba tuổi, các em trai của cô ta lần lượt ra đời, bốn tuổi phải chăm sóc em trai, lên năm tuổi phải cõng em trai nặng gần bằng cô ta làm việc nhà nấu cơm.

Làm không tốt sẽ bị cha mẹ quở trách đánh đập, hoặc lỡ như ba đứa em trai bị thương, cô ta cũng không tránh khỏi một trận đòn.

Mãi đến năm mười lăm tuổi, có người đến nhà cầu hôn cô ta, hôm đó Trương Hội Trân rất vui.

Cô ta biết chỉ cần kết hôn, cô ta sẽ có thể rời khỏi cái gia đình ngột ngạt này, sống cuộc sống hạnh phúc của mình.

Đáng tiếc cha mẹ cô ta không đồng ý mối hôn sự này, bởi vì em trai cô ta còn quá nhỏ, cần người chăm sóc. Đó là lần đầu tiên Trương Hội Trân có cảm giác tuyệt vọng.

Có lẽ cha mẹ vì muốn xoa dịu cô ta, năm đó, lần đầu tiên cha mẹ cho cô ta hai xu để đi hội chợ.

Trương Hội Trân đã lớn như thế, nhưng đó là lần đầu tiên cô ta chạm vào tiền, Trương Hội Trân vô cùng kích động, đến nỗi cầm hai xu kia nhảy nhót đi về phía hội chợ.

Còn chưa đến nơi, Trương Hội Trân đụng phải một nhóm nam sinh đeo cặp sách đang làm khó một nam sinh khác học khóa sau, mắt thấy nam sinh kia sắp bị đánh, Trương Hội Trân nhanh trí hét lớn giáo viên tới.

Bất luận học sinh ở độ tuổi nào cũng sợ giáo viên, đám học sinh bắt nạt người khác cũng không ngoại lệ, tiếng hét của cô ta khiến cả nhóm chạy tán loạn như chim gặp thú, bỏ lại nam sinh bị bắt nạt tại chỗ.

Đó là lần đầu tiên Trương Hội Trân và Phong Liên Thành gặp nhau.

Khi ấy Trương Hội Trân mười lăm tuổi, Phong Liên Thành mười ba tuổi, hôm đó, Trương Hội Trân và Phong Liên Thành cùng nhau đi dạo hội chợ.

Phong Liên Thành mời cô ta ăn một que kem, nó có vị cam, khiến tuổi thơ của Trương Hội Trân ngọt hơn, cũng trở thành màu sắc thời thiếu nữ của cô ta.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 555: Chương 555



Cho đến bây giờ, khi nhớ lại những que kem màu cam mà Trương Hội Trân đã ăn ngày hôm đó, cô ta vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Năm cô mười tám tuổi, nhà họ Phong đến tìm cô xem mắt, thời điểm ấy Trương Hội Trân vẫn chưa yêu Phong Liên Thành, cô ta đồng ý, bởi vì cô ta đã lớn tuổi, lúc ra ngoài người trong thôn đều nói cô ta là gái già không gả đi được.

Đối tượng hẹn hò là Phong Liên Thành thì Trương Hội Trân vẫn còn cảm giác, khi đó có bao nhiêu ngạc nhiên và vui mừng, nhưng vào ngày cưới, ngay lúc biết đối tượng kết hôn là Phong Liên Quốc, cô ta khó chịu biết bao, loại cảm giác bị lừa gạt kia đến nay vẫn còn nhớ như in.

Trương Hội Trân muốn quên đi, cô ta cũng đã từng muốn sống vui vẻ với Phong Liên Quốc.

Thế nhưng Phong Liên Thành sống chung với cô ta dưới một mái nhà, anh ta sẽ quan tâm đến cô ta một chút ở những nơi mà người khác không nhìn thấy. Lúc cô ta khổ sở, anh ta sẽ lặng lẽ an ủi cô ta, thậm chí lúc ra ngoài sẽ tìm cơ hội mang quà về cho cô.

Trương Hội Trân cũng không phải kẻ đầu gỗ, luân hãm chỉ là chuyện sớm muộn.

Thời điểm Phong Liên Thành kết hôn, Trương Hội Trân vô cùng đau khổ, lúc đó cô ta đã nghĩ đến việc cắt đứt với Phong Liên Thành, là chính Phong Liên Thành nói anh ta yêu cô ta, cưới Lạc Thanh Nhàn chỉ vì ba cô là hiệu trưởng trường học, có thể cho anh ta tương lai xán lạn.

Trương Hội Trân nhìn chằm chằm anh ta, Phong Liên Thành nói gì cô ta cũng tin, nhưng khoảng cách giữa người và người quá lớn.

Trước khi kết hôn Lạc Thanh Nhàn được cha mẹ cưng chiều, sau khi kết hôn cha mẹ cô cũng không yên lòng về cô, mỗi tháng đều đến thăm cô vài lần, không lần nào đến tay không, biết nhà cô có trẻ con cũng nhớ mang đồ ăn vặt cho chúng.

Thoạt đầu Trương Hội Trân chỉ ghen tị với Lạc Thanh Nhàn, dần dần sự ghen tị này biến chất, đặc biệt là sau khi mẹ cô ta và mẹ của Lạc Thanh Nhàn đến thăm vào cùng một ngày.

Mẹ của Lạc Thanh Nhàn mang theo rất nhiều thứ, lúc rời đi bà còn không lấy một chiếc lá nào của nhà họ Phong. Còn mẹ cô ta thì sao? Hai tay trống trơn đến, hận không thể chuyển mọi thứ của nhà họ Phong về.

Lúc bà cụ Phong còn trẻ, miệng của bà ta ti tiện hơn bây giờ nhiều, vì để lấy lòng Lạc Thanh Nhàn, bà ta sẽ lớn giọng nói ở bên tai hai người họ rằng nhà họ Lạc coi thường nhà họ Trương, trải qua thời gian dài ai mà chịu nổi?

Khi đó Phong Thuỵ c.h.ế.t không phải là lần đầu tiên Trương Hội Trân ra tay với Phong Thuỵ.

Trước đó Trương Hội Trân đã từng đưa Phong Thuỵ lên núi, từng đưa đến hội chợ, cũng từng đưa thằng bé đến ven đường, nhưng mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Phong Thuỵ ngẩng đầu gọi bác gái, Trương Hội Trân liền mềm lòng.

Một ngày trước khi Trương Hội Trân hạ quyết tâm g.i.ế.c Phong Thuỵ, mẹ cô ta lại đến, vơ vét phần lớn số tiền có trong tay cô ta, còn lấy đi hạt kê và đường đỏ mà mẹ của Lạc Thanh Nhàn mang đến cho Lạc Thanh Nhàn điều trị cơ thể.

Ban đêm Lạc Thanh Nhàn muốn ăn, tìm không thấy nên lầm bầm hai câu, khiến Trương Hội Trân bị bà cụ Phong khiển trách một trận.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 556: Chương 556



Đêm đó, Trương Hội Trân nằm trên giường càng nghĩ càng giận, ngày hôm sau cô ta tìm người thay thế và về nhà, dẫn Phong Thuỵ đang chơi ở cổng tới hồ nước bên cạnh, thừa dịp lúc Phong Thuỵ đang ngồi xổm cạnh hồ nước ngắm cá bên trong, cô ta từng bước đẩy thằng bé xuống hồ.

Hồ nước kia đã tồn tại lâu năm, đất bùn tích tụ trong hồ rất nhiều, mực nước lại cao, Phong Thuỵ còn nhỏ tuổi rơi vào đó, chỉ chốc lát sau đã chìm xuống đáy.

Sau lần đó, Trương Hội Trân nhiều lần tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng. Nhưng qua một thời gian, Trương Hội Trân không còn sợ hãi nữa.

Lý do g.i.ế.c Phong Lâm càng thêm đơn giản, thậm chí không có lý do, đơn giản cô ta không quen nhìn dáng dấp xinh đẹp của cô gái nhỏ, nhìn cô gái nhỏ kia mồm miệng lanh lợi khiến người khác thích, không quen nhìn Phong Lâm gần bằng tuổi con trai cả của cô ta mà lại có sữa bột để ăn.

Con trai cô ta không có sữa bột ăn đã đành, còn bị bà ngoại lấy mất trứng gà để cậu bồi bổ cơ thể.

Trương Hội Trân không muốn g.i.ế.c Phong Lâm, dù sao con bé cũng là con gái, nuôi lớn vẫn còn hữu ích, Trương Hội Trân nghe nói phát sốt dai dẳng sẽ biến con người thành kẻ ngốc, cô ta muốn biến Phong Lâm thành kẻ ngốc.

Phụ nữ mà, chỉ cần còn có thể sinh con, chỉ cần còn có thể thở, thì vẫn còn rất nhiều đàn ông muốn.

Sau khi Phong Lâm thành kẻ ngốc, lớn lên đi lấy chồng bên ngoài sẽ thu được nhiều sính lễ.

Nào ngờ con bé Phong Lâm đó lại yếu ớt như vậy? Chẳng qua chỉ đổi thuốc thành bột mì thôi, thế mà con bé nhịn không nổi liền chết.

Đối với cái c.h.ế.t của Phong Lâm, Trương Hội Trân không áy náy chút nào, cô ta cảm thấy tất cả đều do cơ thể của Phong Lâm kém.

Trương Hội Trân còn cho rằng mình bị oan. Cô ta nghĩ tốt biết bao nhiêu, Phong Lâm bị ngốc, chờ nuôi lớn, sau lễ cưới cô ta sẽ lấy tiền hồi môn xây cho con trai cả của cô ta một căn phòng để làm phòng cưới, đối với anh em bọn họ cũng không vô ích.

Lý do Trương Hội Trân g.i.ế.c con ba thậm chí còn đầy đủ hơn, con ba là con trai. Nếu thằng bé được sinh ra và nuôi lớn thành công, về sau chia tài sản cho con trai cô ta kiểu gì?

Lý do hãm hại con tư càng thêm đơn giản, bởi vì tình yêu của Phong Liên Thành dành cho Lạc Thanh Nhàn đã khiến cô ta mù quáng.

Mọi việc Trương Hội Trân làm, Phong Liên Thành đều biết rõ, anh ta thậm chí còn ở sau lưng Trương Hội Trân giúp cô ta che đậy.

Cũng chính những sự che đậy này đã khiến nguyên thân không hề phòng bị Trương Hội Trân.

Phong Liên Thành hối hận không? Hối hận thì có ích gì chứ? Đứa trẻ đã mất sẽ không quay về, nỗi đau mà nguyên thân phải nhận, sẽ không vì anh ta hối hận mà xoá nhoà.

Ngu Thanh Nhàn đẩy đám đông sang một bên và đi đến trước mặt Trương Hội Trân, nắm lấy cổ áo của Trương Hội Trân, tát cô ta một bạt tai, đánh hết tay này lại đến tay khác.

Người xem náo nhiệt có cả trong thôn và ngoài thôn, tất cả đều biết Ngu Thanh Nhàn, không ai mở miệng ngăn cản cô.

Con của cô bỏ mạng oan uổng như vậy, nếu đổi thành bọn họ, chỉ đánh thôi làm sao đủ, bọn họ hận không thể đ.â.m c.h.ế.t người phụ nữ lòng dạ rắn độc Trương Hội Trân này.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 557: Chương 557



Chỉ tát cô ta thì làm sao Ngu Thanh Nhàn cảm thấy hả giận được, cô túm lấy cổ áo của Trương Hội Trân, kéo cô ta ra đầu cổng, trong đám đông có người tự giác nhường đường cho cô.

Ngu Thanh Nhàn kéo Trương Hội Trân đi thẳng đến cạnh cái ao nhỏ nơi Phong Thuỵ bị c.h.ế.t đuối, cô nhấn đầu Trương Hội Trân xuống hồ nước, Trương Hội Trân không kịp chuẩn bị nên uống vài ngụm nước.

Nước trong hồ là nước đọng, vừa tanh lại vừa hôi, chỉ ngồi xổm bên hồ, Ngu Thanh Nhàn cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt.

Ngu Thanh Nhàn không dám tưởng tượng, một đứa trẻ chỉ mới bốn năm tuổi kết thúc quãng đường cuối cùng của mình trong môi trường như vậy thế nào.

Ngu Thanh Nhàn cũng từng làm cha mẹ, mũi cô chua chua, nước mắt lăn dài trên má.

Không biết từ lúc nào, cả đống người theo sau Ngu Thanh Nhàn, có người tự giác thắp đuốc cho Ngu Thanh Nhàn, nhưng không ai mở miệng khuyên. Thậm chí một vài người đã là mẹ cũng bắt đầu khóc khi nhìn thấy nước mắt của Ngu Thanh Nhàn.

Thấy Trương Hội Trân sắp tắt thở, Ngu Thanh Nhàn nắm lấy tóc Trương Hội Trân và kéo đầu cô ta lên.

Trương Hội Trân giống như cá sắp c.h.ế.t được tiếp xúc với nước lần nữa, hít lấy hít để không khí trong lành, vì uống vài ngụm nước dưới hồ mà nôn thốc một trận.

Ngu Thanh Nhàn đợi cô ta thở được một lúc, lại nhấn đầu cô ta xuống hồ lần nữa.

"Trương Hội Trân, cảm giác bị dìm nước có dễ chịu không? Lòng dạ của cô độc ác đến cỡ nào, Phong Thuỵ thích cô nhiều như thế, ngày nào cũng đi theo sau lưng cô gọi bác gái, có gì ngon hoặc chơi vui đều chia cho Manh Manh nhà cô một phần, cũng sẽ chia cho cô ăn một miếng, sao cô lại nhẫn tâm như vậy? Hả?"

"Ngươi ghen tị với tôi, cô hận tôi, vậy thì cô hướng về phía tôi đây này, cô xuống tay với phụ nữ thì có chuyện gì chứ? Không thở được sao? Cảm giác bị ép uống nước khó chịu sao? Con trai của tôi so với cô còn khó chịu hơn nhiều."

Ngu Thanh Nhàn cắn răng nghiến lợi nói, hết lần này đến lần khác nhấn Trương Hội Trân xuống nước.

Lúc Trương Hội Trân không thở được, cô ta liền liều mạng giãy giụa, chiếc quần không vừa vặn bỗng tụt ra trong lúc cô ta vùng vẫy, cặp m.ô.n.g trắng nõn lộ ra trước mắt mọi người.

Khi sức giãy giụa của Trương Hội Trân càng ngày càng yếu, trưởng thôn của Phong Gia Trang mới mở miệng nói: "Được rồi, vợ Liên Thành à, cứ tiếp tục sẽ c.h.ế.t người đấy, vì người như vậy mà g.i.ế.c người, không đáng đâu."

Ban đầu Ngu Thanh Nhàn cũng không muốn Trương Hội Trân chết, để cô ta c.h.ế.t như thế thì quá dễ dàng cho cô ta rồi, Phong Thuỵ còn có ba em trai và em gái, Trương Hội Trân đều phải trải qua một lần mới có thể an ủi linh hồn bọn trẻ trên trời.

Ngu Thanh Nhàn hất tay Trương Hội Trân ra, Trương Hội Trân nằm rạp trên mặt đất, bất động như một con cá chết, Miêu Xuân Thu và Lạc Hữu Dân cuối cùng cũng đưa cảnh sát đến.

Trông thấy con gái đang ngồi xổm bên hồ khóc thút thít, lại nhìn Trương Hội Trân đang nằm bên chân cô, Miêu Xuân Thu ngã xuống đất.

Lạc Hữu Dân cũng cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.

Trên dọc đường đến đây, tội ác của Trương Hội Trân đã được người khác kể cho các đồng chí cảnh sát nghe, đầu tiên họ bước đến trước mặt Trương Hội Trân, đưa tay kiểm tra hơi thở của cô ta, thấy còn thở thì hướng về phía Lạc Hữu Dân nhẹ gật đầu.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 558: Chương 558



“Còn sống.” - Trái tim đang căng cứng của Lạc Hữu Dân rốt cuộc cũng thả lỏng.

Miêu Xuân Thu lộn nhào chạy đến bên cạnh Ngu Thanh Nhàn, ôm lấy cô và đưa ra khỏi mép nước, vừa khóc vừa đánh lên lưng cô: "Đứa nhỏ này, đứa nhỏ xui xẻo này, mẹ vất vả nuôi con lớn chừng này, sao con có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy, có chuyện gì thì về nhà tìm cha mẹ, cha mẹ sẽ giúp con nghĩ cách."

"Sao con lại liều mạng vì một đứa tiện nhân như thế chứ, nếu con xảy ra chuyện gì thì cha mẹ làm sao bây giờ, làm sao bây giờ chứ?" - Âm thanh bi thương của Miêu Xuân Thu vang lên, mấy người phụ nữ dễ xúc động bỗng rơi nước mắt.

Lạc Hữu Dân nhìn xung quanh, nhưng không trông thấy Phong Liên Thành, ông trầm giọng hỏi: "Phong Liên Thành đâu? Phong Liên Thành ở đâu? Chuyện hôm nay cậu ta nhất định phải cho tôi một lời giải thích!"

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng hét của Phong Liên Thành từ trong nhà truyền ra. Quần chúng ăn dưa tối nay nhao nhao vứt bỏ ruộng dưa bên này, chạy đến nhà của Phong Liên Thành.

Ngu Thanh Nhàn phủi đất đứng dậy, lao về phía nhà Phong Liên Thành, Miêu Xuân Thu sững sờ một lúc, rồi cũng nhanh chóng đuổi theo sau. Tối nay có không ít cảnh sát đến, hai người còng tay hộ Miêu Xuân Thu, hai người còn lại đuổi kịp bước chân đám đông.

Khi một đám người đến nhà họ Phong, chỉ bắt gặp Phong Liên Quốc cầm một con d.a.o phay đứng trong sân, m.á.u trên con d.a.o chậm rãi giọt xuống đất, Phong Liên Thành ngã trong vũng máu, khu vực dưới rốn ba tất bị chặt thành khúc, m.á.u chảy be bét, trên mặt và lưng cũng bị c.h.é.m mấy nhát.

Phong Liên Quốc ném con d.a.o xuống, chậm rãi rửa sạch vết m.á.u trên tay bên chậu nước ở góc sân, sau đó vội vàng chạy tới và vươn hai tay về phía cảnh sát.

Phong Liên Thành cũng được trưởng thôn vừa chạy đến kéo lên xe và đưa đến văn phòng y tế trên thị trấn, sau khi được băng bó đơn giản thì đưa đến bệnh viện.

Bà cụ Phong rơi nước mắt như mưa, đứa cháu gái và hai cháu trai của bà ta cũng bị dọa sợ.

Một đêm này đối với những đứa trẻ trong nhà họ Phong quả thực là một đêm vỡ mộng.

Đêm đó, chú hai luôn luôn đối xử tốt với bọn họ ngoại tình với mẹ của chúng, mẹ của họ bị hai dì nào đó không biết từ đâu xuất hiện kéo đi, sau đó cha họ vào bếp lấy một con dao, giống như kẻ điên bổ về phía chú hai của họ, chặt nát bộ phận kia của chú hai.

Đêm nay cũng là một đêm không ngủ đối với nhà họ Lạc, bất luận người nào phát hiện trẻ con nhà mình không phải c.h.ế.t vì sự cố, mà là bị người khác hại chết, đều sẽ khó chịu. Từ lúc Ngu Thanh Nhàn trở về, chị dâu Trương Giai Giai luôn ở bên cạnh cô.

Đến nửa đêm, không biết Lạc Tân Vũ nhận được tin tức từ đâu cũng chạy đến. Câu đầu tiên khi bước vào nhà họ Lạc là hỏi xem đó có phải sự thật hay không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ cha mẹ, Lạc Tân Vũ bỗng rơi nước mắt.

Cô ta cầm lấy một cái chai trên kệ, mở ra uống một ngụm, mắt đỏ hoe chỉ vào Ngu Thanh Nhàn:

"Tôi luôn nói chị ngốc, luôn nói chị có bệnh là đúng mà! Trương Hội Trân và cái tên Phong Liên Thành đó vụng trộm ngay dưới mắt của chị, hơn mười năm mà chị lại không phát hiện, còn để cho cô ta hết lần này đến lần khác hại con của chị."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 559: Chương 559



"Trước kia tôi nói chị ngốc, chị không thừa nhận, trước kia tôi nói chị dâu của chị không phải người tốt mà chị không nghe tôi, tự chuốc lấy hậu quả chưa? Hả? Tôi thấy chị đáng đời lắm, đáng đời lắm."

Đúng, Lạc Tân Vũ cảm thấy cha mẹ cô ta thiên vị anh trai và chị gái cô ta, vì thế cô ta mới mâu thuẫn với anh trai và chị gái của mình, thậm chí còn vì lần trước chị gái đã tát vào mặt cô ta mà ghi hận trong lòng.

Nhưng dù oán hận đến đâu cũng là mâu thuẫn giữa chị em trong nhà, Lạc Tân Vũ thích nhìn chị cô ta gặp xui xẻo, thậm chí còn giẫm lên hai bước. Nhưng điều đó không có nghĩa cô ta sẵn sàng nhìn chị gái mình bị người như thế tổn thương.

Lạc Hữu Dân cầm đồ vật bên cạnh ném về phía Lạc Tân Vũ: "Có biết nói chuyện hay không? Có biết nói chuyện hay không? Không biết nói chuyện thì cút xéo ngay đi."

Lạc Tân Vũ hừ một tiếng, quay người rời đi.

Cô ta đến huyện thành trong đêm. Cô ta có chuyện muốn hỏi Phong Liên Thành.

Đêm hôm đó, cả nhà họ Lạc không ai ngủ, ngày hôm sau cũng không có tâm trạng ăn sáng, Trương Giai Giai và Lạc Thiên Tần gọi điện đến đơn vị xin nghỉ phép.

Tám giờ sáng, người nhà họ Lạc để Trương Giai Giai ở nhà trông con, còn những người khác đi đến đồn cảnh sát.

Đêm qua Sở Cảnh sát tiến hành thẩm vấn Trương Hội Trân, vì có lá bùa nói thật trên người, Trương Hội Trân đã thú nhận hành vi phạm tội của mình, cô ta cũng bị Sở Cảnh sát tạm giữ vì tội cố ý g.i.ế.c người.

Sau khi đọc kỹ lời khai của Trương Hội Trân, Ngu Thanh Nhàn nói với cảnh sát: "Tôi có thể gặp Trương Hội Trân một chút không?"

Cảnh sát phụ trách tiếp đãi cả nhà họ gật đầu: "Đúng lúc Trương Hội Trân cũng muốn gặp cô đấy."

Trương Hội Trân vẫn chưa được chuyển giao đến trại tạm giam, hiện tại vẫn đang bị nhốt trong phòng tạm giam của đồn cảnh sát, cảnh sát thụ lý vụ án mở cửa phòng tạm giam, Trương Hội Trân đang dựa vào tường nghỉ ngơi chợt mở mắt.

Cô không nói lời nào, Trương Hội Trân cũng im lặng. Để phòng chuyện ngoài ý muốn, cảnh sát mở cửa nhưng không rời đi, đứng phía sau Ngu Thanh Nhàn để bảo vệ an toàn cho cô.

Trương Hội Trân nhìn Ngu Thanh Nhàn một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười:

"Thế giới này thật đúng là không công bằng, có người vừa sinh ra đã có tất cả. Gia đình giàu có, cha mẹ yêu thương, anh em thân thiết, trong khi một số người sinh ra đã đối mặt với gia đình nghèo nàn, cha mẹ bất công, anh em làm sao cũng không quen biết, có người ngay cả kết hôn cũng lấy được chồng như ý, còn có người lại chỉ có thể gả cho tên xấu xí, thân thể không toàn vẹn.”

"Cô nói đúng không, thế giới này thật không công bằng."

"Thế giới này đối với cô không công bằng, vậy cô đi tìm phiền phức ở thế giới này đi, cô đi phản kháng lại bà ta đi. Không có gia đình giàu có thì trách ai? Chẳng phải cha mẹ, ông nội và ông cố của cô mới là người đáng trách sao? Làm gì có ai sinh ra đã phú quý cả đời chứ, chẳng phải đều tự dựa vào sức mình làm việc chăm chỉ ư?"

"Cô nói cha mẹ cô bất công, vậy cô đi tìm cha mẹ cô lý luận đi, liên quan gì đến tôi? Chỉ vì gia cảnh của tôi tốt hơn cô, cha mẹ tôi tốt hơn cô, anh trai tôi tốt hơn cô, cho nên tôi trở thành đối tượng hãm hại của cô sao?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 560: Chương 560



"A, tôi nói sai rồi, tiện nhân như cô không dám hãm hại tôi, tất cả đều hướng về mấy đứa con đáng yêu của tôi, con mẹ nó, cô có khả năng đó, sao không ra tay với tôi đi? Tại sao không ra tay với cha mẹ và anh em của cô? Tại sao không ra tay với kẻ đã phụ cô, Phong Liên Thành, hoặc người mà cô không yêu, Phong Liên Quốc đi?"

"A, cô không dám."

Theo từng câu Ngu Thanh Nhàn nói ra, nụ cười trên mặt Trương Hội Trân dần cứng đờ, cuối cùng cô ta vô cảm nhìn Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn cười lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài, cảnh sát thụ lý vụ án nhìn Trương Hội Trân một chút, sau đó khóa cửa lại.

Trương Hội Trân ngồi bó gối, lúc sau bỗng vang lên tiếng khóc, đi đến bước đường ngày hôm nay, Trương Hội Trân không hề hối hận. Điều cô ta không ngờ là mình sẽ bị bắt.

Giết người đền mạng là lẽ đương nhiên, trong tay Trương Hội Trân có ba cái mạng, cô ta sẵn sàng nhận án tử hình.

Nhưng đến hôm nay, sau khi thực sự bị bắt, hiển hiện trong tâm trí của Trương Hội Trân hoàn toàn không phải Phong Liên Thành, người mà cô đã yêu sâu đậm hơn mười năm, mà là người cô ta cả đời chê bai trong lòng, Phong Liên Quốc.

Tạo hoá trêu ngươi, Trương Hội Trân còn có gì không hiểu?

...

Việc Trương Hội Trân phạm tội là sự thật rõ ràng, cộng thêm thẳng thắn thú nhận tội ác của mình, viện kiểm sát nhân dân huyện đã nhanh chóng truy tố Trương Hội Trân, tại tòa án, Trương Hội Trân bị kết án tử hình, thời gian hoãn thi hành án là hai năm.

Tại toà án, khuôn mặt Trương Hội Trân nhợt nhạt và hốc hác, thân hình gầy gò, quầng thâm dưới mắt đen sì, hiển nhiên trong khoảng thời gian bị bắt và kết án, cô ta đã sống không tốt.

Khi gặp cô ta vào ngày hôm đó, Ngu Thanh Nhàn đã dán cho cô ta một lá bùa ác mộng, chỉ tồn tại trong một hoặc hai ngày như lá bùa nói thật, nhưng tác dụng của lá bùa ác mộng lại bền bỉ hơn, trong khoảng thời gian này, chỉ cần Trương Hội Trân nhắm mắt, cô ta sẽ lặp lại nhiều cách c.h.ế.t khác nhau trong giấc mơ.

Trong số đó, bị thiêu c.h.ế.t và c.h.ế.t đuối là nhiều nhất, ngoài ra, cơ thể của Trương Hội Trân ngày nào cũng cảm thấy đau như bị kim châm, vị trí đau đớn giống hệt như chỗ cô ta đ.â.m kim trên thân Bách Tuế.

Thương nhất lúc Trương Hội Trân đau đến lăn lộn trên mặt đất, bác sĩ tại trại tạm giam đưa cô ta đi kiểm tra sức khỏe, nhưng không có kết quả gì, cảnh sát và bác sĩ đều cho rằng cô ta đang giở trò, sự kiên nhẫn đối với cô ta cũng cạn kiệt.

Trương Hội Trân có đau đớn đến đâu cũng không ai hỏi cô ta một câu.

Ra khỏi tòa án, Ngu Thanh Nhàn tách khỏi nhóm người của Lạc Hữu Dân, đi một mình trên thị trấn.

Đến cửa hàng nhang đèn mua đồ cúng tế, đến nơi chôn cất mấy đứa trẻ để cúng bái.

Từ trên núi đi xuống, bỗng có một chàng trai mặc âu phục màu đen đứng dưới chân núi mỉm cười.

Ngu Thanh Nhàn mỉm cười với anh: "Anh đến rồi?"

"Anh đến rồi."

Ở kiếp này, Tạ Uẩn xuyên thành người gốc Hương Giang tỉnh Quảng Đông. Cha mẹ anh đã đến Hương Giang cật lực làm ăn trước khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, và nhờ nỗ lực của chính mình đã gầy dựng nên một gia nghiệp đáng nể.
 
Back
Top Bottom