Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 541: Chương 541



Trương Hội Trân là con dâu do chính bà ta chọn, lại biết nói ngọt, tính tình cũng hiền lành, còn sinh cho bà ta hai đứa cháu trai, cộng thêm có Lạc Thanh Nhàn làm đối tượng so sánh, bà ta cũng không có gì bất mãn với đứa con dâu này.

Nhưng bây giờ, không có Lạc Thanh Nhàn ở đó để làm đối tượng so sánh, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu đang hài hòa thân mật cũng dần xuất hiện những vết nứt, bà Phong mới chợt phát hiện, thì ra thằng cả nhà mình lại nghe lời vợ đến thế.

Không lấy được quyền thế tuyệt đối ở chỗ con cả, bà ta liền muốn kiếm cho con út một nàng dâu nghe lời và dễ bắt chẹt hơn.

Cô gái mà bà ta giới thiệu cho con mình là một người rất mềm yếu, bởi nếu tính cách không mềm yếu thì đã không bị chôn chân ở nhà hi sinh vì các em tới 24, 25 tuổi còn chưa lấy chồng.

Bà Phong đã tính đủ đường, nhưng không thể ngờ được đứa con út của bà ta lại âm thầm kiếm đối tượng một lần nữa, điều này làm bà ta tức điên lên.

Phong Liên Thành nói: “Điều kiện nhà cô ấy rất tốt, nhà trong thị trấn, ba cô ấy là lãnh đạo ở phòng giáo dục, nếu con cưới cô ấy, nhất định nhà họ sẽ giúp con.”

“Mẹ, còn không muốn làm một thầy giáo xoàng xoàng cả đời, bao nhiêu năm qua con đã làm đến phát chán rồi, con muốn leo lên thêm một bậc.”

Bà Phong trầm mặc một hồi rồi nói: “Lại là lý do này, trước đây lúc anh nhất định muốn cưới Lạc Thanh Nhàn, anh cũng nói với tôi như thế, anh bảo nó là con gái hiệu trưởng, chắc chắn về sau sẽ cất nhắc anh.”

“Nhưng anh đã làm việc dưới quyền ông ta bao năm rồi, ông ta có đề bạt anh nửa câu không?”

Bà ta tức lên, vỗ bàn đánh rầm.

Phong Liên Thành thoáng ngơ ngẩn một giây, đề bạt ư?

Cũng từng có, khi ấy trường học thiếu một vị trí chủ nhiệm, ông ấy đã cho anh ta lên thay mấy ngày.

Anh ta vừa lên liền đụng phải sự vụ học sinh đánh nhau, hai học sinh này có một là con trai của bí thư đảng ủy thị trấn, đó cũng là học sinh chủ động gây sự đánh lộn.

Phong Liên Thành thấy thế liền nghiêng về phía con trai bí thư, làm học sinh kia chịu oan, cậu học sinh đó không chịu phục, bèn tố cáo lên hiệu trưởng, cũng chính là cha của Lạc Thanh Nhàn.

Hiệu trưởng điều tra lại vụ việc, minh oan cho cậu học sinh đó, không bao lâu sau, trường học có thêm một thầy chủ nhiệm mới về, thế là Phong Liên Thành mới tạm thay thế chức vụ đó chưa được bao lâu đã bị đẩy về vị trí cũ, cũng từ đó về sau, ba của Lạc Thanh Nhàn không còn đề bạt hay hỗ trợ anh ta nữa.

Hôm nay ngẫm lại, Phong Liên Thành vẫn chỉ thấy oán hận, khi đó anh ta còn trẻ, sợ quyền sợ thế, xử sự quả thật có chỗ không ổn, nhưng có ai không từng phạm sai lầm?

Biết sai để sửa chẳng phải là một điều rất tốt sao? Nhưng kết quả thế nào? Ba Lạc Thanh Nhàn thậm chí chẳng thèm cho anh ta một cơ hội sửa đổi.

“Cô ấy không giống thế, cô ấy đã nói với con rồi, ba cô ấy thương cô ấy nhất, chỉ cần con lấy cô ấy, nhất định sẽ được điều lên huyện.” Phong Liên Thành đã hỏi thăm rõ, vị lãnh đạo ở phòng giáo dục huyện đó chẳng phải hạng công chính cương trực như Lạc Hữu Dân.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 542: Chương 542



Ông ta cũng hay giúp người khác luồn cửa sau, Tiểu Phạm con gái ông ta vào được hệ thống giáo dục chính nhờ phương pháp này, về thị trấn dạy học chỉ là giai đoạn quá độ, chẳng mấy mà sẽ bị triệu về huyện.

Bà Phong bực mình, quẳng lại một câu: “Tùy anh.”

Phong Liên Thành ăn cơm xong liền về phòng.

Nửa đêm, trong phòng đột nhiên có thêm một bóng người, Phong Liên Thành không ngủ, bởi vì anh ta vẫn đang chờ người kia:

“Phong Liên Thành, đồ phụ bạc này, ban đầu anh đón tôi vào nhà này, cũng chính anh đã nói sẽ yêu tôi cả đời, khó khăn lắm tôi mới đợi đến ngày anh ly hôn, hoàn toàn thuộc về tôi, nhưng sao anh đã vội vã kiếm người khác như thế?”

Có lẽ chính người ở thôn này đều đã quên, 15 năm trước, khi Trương Hội Trân gả tới nhà họ Phong, làm vợ Phong Liên Quốc, thì người đi đón dâu lại chính là Phong Liên Thành.

Vì vết sẹo kinh người trên mặt, Phong Liên Quốc luôn rất tự ti, Trương Hội Trân là nàng dâu mà bà Phong vất vả lắm mới kiếm được cho anh ta.

Bà Phong nhắm trúng Trương Hội Trân vì cô ta là chị cả ở nhà, mọi việc trong nhà ngoài ngõ đều ôm đồm được cả, và cũng vì nghèo, bên dưới lại có đến ba đứa em trai đã đến tuổi mà vẫn chưa yên bề gia thất do chưa có tiền lo lễ hổi, cho nên cô ta đã ngoài hai mươi còn chưa lấy được chồng.

Ba đứa em của Trương Hội Trân đã tới lúc cần lấy vợ, nhưng nhà cô ta nghèo, không kiếm đâu ra tiền lễ hỏi cho cả ba đứa con trai, cha mẹ Trương Hội Trân nôn nóng lắm, vì thế bèn tăng tiền lễ hỏi của Trương Hội Trân từ 100 đồng lên tận 300 đồng, mà ở nơi này, 100 đồng lễ hỏi đã cao hơn người bình thường rồi.

Xung quanh đều là dân quê, quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, ai lấy ra được 300 đồng lễ hỏi?

Có số tiền này để cưới vợ thì ai lại muốn lấy về một cô nàng chỉ nhìn là biết sau này sẽ chăm chăm hướng về nhà mẹ đẻ như Trương Hội Trân?

Cứ thế, Trương Hội Trân hao phí thanh xuân mãi không gả đi được, cho đến khi bà Phong nghe nói đến cô ta.

Bà Phong nghe ngóng nhiều lần, cuối cùng, sau mấy dịp gặp được Trương Hội Trân, bà ta ưng ý cô gái này trông tròn trịa, dáng người đầy đặn dễ sinh nở, lại hỏi thăm người xung quanh, biết được tính cách cô ta cũng ngoan ngoãn dịu dàng, lại đảm đang nhanh nhẹn, vì thế, bà ta bèn nhờ bà mối đến hỏi Trương Hội Trân cho con cả nhà mình.

Ngày xem mặt, Phong Liên Quốc không muốn đi, nói sao cũng không khuyên được, cuối cùng, anh ta còn trốn ra ngoài, bà Phong nóng ruột lắm, đành phải bắt Phong Liên Thành đi xem mặt thay anh trai.

Cuộc hôn nhân giữa hai nhà họ Phong và nhà họ Trương tiến hành hết sức thuận lợi, hai bên đều hài lòng, người duy nhất không hài lòng là Trương Hội Trân và Phong Liên Thành.

Hai người bọn họ vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình với nhau.

Những năm Trương Hội Trân đến nhà họ Phong làm dâu, trừ hai năm đầu bọn họ còn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa, càng về sau thì càng thêm buông thả.

“Trước đây, anh muốn kết hôn với Lạc Thanh Nhàn cũng từng lấy lý do này, hiện giờ anh muốn kết hôn với cô giáo Phạm gì đó kia, lại vẫn cứ lấy lý do này. Phong Liên Thành, tự anh đã nói muốn cùng tôi bên nhau đến đầu bạc răng long cơ mà.” Trương Hội Trân vừa nói vừa bước tới.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 543: Chương 543



Phong Liên Thành ngồi dậy, nhìn Trương Hội Trân. Đêm nay ánh trăng rất tỏ, chiếu lên mặt đất sáng rạng như ban ngày, vì thế, gương mặt Trương Hội Trân lúc này cũng hết sức rõ nét trước mắt anh ta.

“Hội Trân, em tỉnh táo lại đi, thân phận chúng ta thế này, làm sao còn có thể bên nhau đến đầu bạc răng long?” Trương Hội Trân từ nhỏ đã có dáng người đầy đặn, gả tới nhà họ Phong mấy năm đều sống khá dễ chịu, dáng người càng thêm mũm mĩm, da cũng trắng trẻo, diện mạo của cô ta không thay đổi gì nhiều sau bao năm.

“Tôi không biết, Phong Liên Thành, tôi đã hi sinh vì anh nhiều như thế rồi, tôi đã làm bao nhiêu việc cho anh, anh đừng mơ có thể vứt bỏ tôi…”

Nửa đêm, Ngu Thanh Nhàn đang chìm trong giấc ngủ say lại bị hệ thống đánh thức, cô còn chưa kịp nổi cáu với nó thì đã bị nó ném một đoạn ghi âm vào mặt. Nghe xong đoạn ghi âm, nắm tay Ngu Thanh Nhàn đã siết cứng đờ.

“Cho nên là, đôi nam nữ khốn nạn này đã thập thò ngoại tình dưới mắt mọi người suốt mười mấy năm nay?” Cơn phẫn nộ qua đi, Ngu Thanh Nhàn lại không hề bất ngờ trước kết quả này, ngược lại, cô còn thấy nó hoàn toàn đúng như dự liệu của mình.

Chị em dâu với nhau, dù có hợp tính và thân thiết đến đâu thì nhất định cũng phải có những mâu thuẫn vụn vặt, nhưng nhìn lại hơn chục năm chung sống dưới một mái nhà của nguyên thân và Trương Hội Trân, Ngu Thanh Nhàn nhận thấy bọn họ thậm chí còn chưa từng cãi vã một lần nào.

Nguyên thân là người tương đối thuần tính và ngây thơ, chưa từng có ý xấu với người khác, ai tốt với cô ấy một, cô ấy sẽ báo đáp lại mười.

Còn Trương Hội Trân, Ngu Thanh Nhàn có thể rõ ràng thấy được, người này thuộc dạng ngoài mặt thơn thớt nói cười, nhưng trong bụng có thể g.i.ế.c người không dao, rất giỏi vờ vịt.

“Xem ra thì hẳn là thế.” Hệ thống gặm được một tin bự, kích động đến giờ chưa hết.

Ngu Thanh Nhàn chỉ ‘ừm’ một tiếng, chẳng cần tra xét thêm, chỉ riêng đoạn ghi âm này, kết hợp với tin tức được cung cấp cho cô, rằng đời trước nguyên thân mới c.h.ế.t không bao lâu thì Phong Liên Thành đã thăng chức lên phòng giáo dục, cô có thể đoán được, những đứa con của nguyên thân đều do Trương Hội Trân làm hại.

Phong Liên Thành nhất định cũng có tham dự chuyện này, trước đây Ngu Thanh Nhàn còn nghi hoặc, tính tình Phong Liên Thành như thế, vì sao chưa từng trách cứ nguyên thân khi con cái bọn họ cứ lần lượt qua đời.

Ai ngờ đó chẳng phải vì anh ta quan tâm đến vợ mà vì làm điều tội lỗi nên chột dạ trước mặt nguyên thân.

Điều này cũng là nguyên nhân để giải thích vì sao Phong Liên Thành có thể nhanh nhẹn cưới cô giáo Tiểu Phạm kia mà không bị Trương Hội Trân phá đám, trong tay anh ta nhất định còn đang nắm giữ nhược điểm của Trương Hội Trân.

Ngu Thanh Nhàn cầm đồng hồ đeo tay đặt trên tủ đầu giường lên xem giờ rồi quay sang xoa đầu bé Bách Tuế, hôn nhẹ lên gương mặt phúng phính của cô bé.

Nhìn con thêm chút nữa, cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, đi ra ngoài, khóa cửa, lên ban công rồi tung người nhảy xuống, phóng nhanh về thôn họ Phong kia.

Có ký ức của nguyên thân, Ngu Thanh Nhàn không khó để tìm được đúng nơi mình cần tìm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 544: Chương 544



Hệ thống vừa phát hiện tin động trời liền chạy về gọi Ngu Thanh Nhàn, lúc này Trương Hội Trân đã cãi nhau với Phong Liên Thành một trận và bỏ về, nhưng để tạo tình thế cô ta ra ngoài đi vệ sinh nên lúc này cô ta phải vòng ra vườn sau rồi mới về phòng.

Vườn sau nhà họ Phong trồng rất nhiều rau xanh, sát tường có một khu nuôi heo và gà, được rào chắn cẩn thận, nửa tưởng còn lại là nhà vệ sinh.

Trương Hội Trân không phải thực sự muốn đi vệ sinh, cô ta vốn đang rất phẫn nộ, tới vườn sau càng nghĩ càng tức, thấy trên tường có một quả bí đỏ chưa tới lúc hái, Trương Hội Trân lượm một cành củi khô, điên cuồng quật mạnh vào quả bí.

Chỉ chốc lát sau, quả bí đỏ đã bị quật đến nát bét, Trương Hội Trân nhìn đống bầy nhầy, cơn giận trong lòng mới tiêu tan đôi chút.

Thấy lúc này đã không còn sớm, cô ta ngắt quả bí đỏ, ném qua tường, lại lấy chân lau mặt đất một chút, vùi chỗ bí đỏ nát xuống bùn đất, sau đó sửa sang lại quần áo rồi về phòng.

Ngu Thanh Nhàn đợi đúng thời cơ, vung cán d.a.o đập trúng cổ Trương Hội Trân, xách áo cô ta như xách con gà, phóng lên ngọn núi gần đó.

Ngu Thanh Nhàn đè cô ta lên thân cây, vung tay thành trảo định chộp l*n đ*nh đầu cô ta, sử dụng thuật sưu hồn, nhưng đúng lúc này, bầu trời vang lên một tiếng sấm.

Sau đó, một tia sét đánh thẳng về phía cô, Ngu Thanh Nhàn vội nắm tay thành nắm đấm, tia sét biến mất, đám mây đen vừa tụ về lại chưa tan đi, vẫn cuồn cuộn trên đỉnh đầu cô.

Ngu Thanh Nhàn biết, đây là lời cảnh cáo của Thiên đạo quản lý thế giới này dành cho cô.

Thuật sưu hồn, ngay cả ở Thanh Vân giới cũng bị coi là cấm thuật, không đến bước đường cùng, không ai dám sử dụng nó, bởi nó có tác dụng phụ là hồn phách từng bị sưu hồn một lần, nặng thì tử vong, nhẹ thì ngu dại.

Ngu Thanh Nhàn cũng vì quá tức giận nên mới muốn dùng pháp thuật này, nhưng thứ này rốt cuộc cũng là hành vi vi phạm thiên đạo, nơi này là thế giới không có huyền học, nếu Ngu Thanh Nhàn dùng pháp thuật sẽ dẫn đến những cải biến trí mạng với thế giới.

Lúc này, hệ thống mới ló mặt, nó run rẩy giải thích cho Ngu Thanh Nhàn: “Nhàn Nhàn à, trong tiểu thế giới này, tu tiên hay dị năng gì đó đều là những thứ chỉ có trong truyền thuyết thôi, đạo sĩ xuất sắc nhất của thế giới này cũng chỉ có thể nhìn ra nhân quả của con người là cùng, cho nên chúng ta không dùng pháp thuật được đâu.”

Sợ Ngu Thanh Nhàn trách cứ, nó không dám ngừng lời, vội vàng nói thêm: “Trước từng có một ký chủ không chịu nghe khuyên bảo, dùng pháp thuật tại một thế giới không tu tiên, khiến cho thế giới đó bị đẩy vào một quỹ tích hoàn toàn trái ngược với quỹ tích ban đầu, cuối cùng, thế giới đó không thể vận hành bình thường, thế là đi đến tự nổ tung và tan vỡ, hơn chục tỷ sinh linh tan thành tro bụi chỉ trong giây lát.”

Theo lý mà nói, một ít pháp thuật nho nhỏ đối với tiểu thế giới hẳn chẳng có ảnh hưởng gì nhiều mới đúng, bởi nơi này có xuyên không, có sống lại, những pháp thuật nho nhỏ hẳn chỉ mang tới những ảnh hưởng không đáng kể gì.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 545: Chương 545



Nhưng thuật sưu hồn lại khác, đây là thuật pháp bị cấm ngay cả ở tu chân giới, nói chi đến thế giới bình thường này.

Chỉ cần dùng một chút thôi, thiên đạo của thế giới chính sẽ bắt được ngay, tiếp đó, thiên đạo của thế giới này sẽ bị hủy diệt.

Một thế giới không có thiên đạo cũng giống như một quốc gia không có pháp luật vậy, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Ngu Thanh Nhàn hừ một tiếng: “Hời cho cô ta quá.”

Ở tu chân giới, trẻ em vô cùng được trân quý, tu vi càng cao càng khó sinh sản, vì thế, mỗi một em bé ra đời đều được coi là phúc lành trời ban.

Đã trải qua nhiều thế giới như vậy, Ngu Thanh Nhàn cũng đã thấm nhuần tư tưởng kính già yêu trẻ.

Không thể dùng cấm thuật, vậy thì dùng tạm thuật pháp nào chấp nhận được, ví dụ như thuật nói thật.

Pháp thuật này không có tính công kích, chỉ khiến đối phương buộc phải nói ra những lời thật lòng của mình mà thôi.

Ngu Thanh Nhàn lấy linh lực làm bút, vẽ vào không trung một lá bùa, nét cuối cùng hoàn thành, cô đẩy bùa về phía trước, bùa chú rơi vào người Trương Hội Trân.

Ngẫm nghĩ một chút, Ngu Thanh Nhàn lại vẫn chưa hết giận, cô vẽ thêm một lá bùa xui xẻo, vứt tới người Trương Hội Trân.

Có hai bùa chú này, trong thời gian tới đây, cuộc sống của Trương Hội Trân hẳn sẽ vô cùng đặc sắc, đây coi như chút lợi tức vì cái c.h.ế.t của mấy đứa nhỏ cô tạm thu trước.

Làm xong hết thảy mọi chuyện, Ngu Thanh Nhàn cũng chẳng còn tò mò về những điều Trương Hội Trân đã làm, những chuyện tàn ác như thế, một mình cô nghe thật chẳng thú vị gì, phải để cô ta nói ra trước mặt mọi người mới đúng.

Còn gã Phong Liên Thành kia nữa, đời này anh ta coi trọng nhất điều gì? Chính là thể diện của anh ta.

Ở trong thôn này, anh ta là thầy giáo cấp ba, là người có công việc có thể diện nhất, đồng thời cũng là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa nữa chứ.

Ở trường học, anh ta là người anh em tốt của đám thầy giáo cùng trường, bao giờ cũng hào phóng, không tính toán chi li, tính cách lại ôn hòa, rất có nghĩa khí.

Trong mắt các đồng nghiệp nữ, anh ta là một người đàn ông hướng về gia đình, chưa bao giờ làm bậy bên ngoài, câu nói thường xuyên treo ngoài miệng chính là vợ tôi thế này thế kia, chuyện thường hay nói với mọi người nhất chính là chuyện về vợ con mình.

Một người như thế, nếu xé bỏ mặt nạ ngụy trang của anh ta, công bố chuyện anh ta tư thông với chị dâu, với nữ đồng nghiệp, lại còn liên hợp với chị dâu lập mưu sát hại con đẻ của mình, khi ấy, mọi người sẽ kinh ngạc cỡ nào, giật mình sợ hãi ra sao nhỉ?

Hai con người như thế, Ngu Thanh Nhàn không chỉ muốn bọn họ phải nhận trừng phạt từ pháp luật, chỉ trích từ đạo đức xã hội mà quan trọng hơn nữa, cô còn muốn bọn họ phải chịu hết những thống khổ mà những đứa nhỏ bất hạnh đã phải chịu, nếm thử hàng trăm ngàn lần mới thỏa lòng cô, có như thế mới đủ để an ủi vong linh những đứa trẻ chưa từng được ngắm nhìn thế giới tốt đẹp này.

Nghĩ thông rồi, Ngu Thanh Nhàn mới thả Trương Hội Trân về lại nhà họ Phong, để Trương Hội Trân không nghi ngờ gì, và cũng không bị ai nghi ngờ, cô còn cất công áp dụng thủ thuật che mắt cho Trương Hội Trân.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 546: Chương 546



Trương Hội Trân sờ sờ gáy mình, lắc lắc đầu rồi về phòng.

Cô ta vào nhà, Phong Liên Quốc tỉnh giấc, lơ mơ hỏi: “Đi tiểu đêm à? Dạ dày lại thấy khó chịu nữa à?”

Trương Hội Trân đang muốn trả lời dịu dàng như mọi lần, nhưng khi mở miệng, cô ta lại nói ra những lời ngược với ý tưởng của mình: “Thì liên quan gì đến anh, cứ việc ngủ đi, phiền c.h.ế.t được.”

Nghe thấy giọng mình tràn đầy chán ghét và mất kiên nhẫn, Trương Hội Trân hoảng sợ trợn to mắt, sau đó vội vã bịt chặt miệng lại.

Phong Liên Quốc biết phụ nữ luôn sẽ có mấy ngày khó ở trong tháng, mà anh ta cũng đang buồn ngủ, cho nên chẳng hề để tâm lắm, chỉ trở mình tiếp tục chìm vào cơn mơ.

Trương Hội Trân thở ra một hơi, nằm xuống giường, nhưng không dám buông cái tay đang che miệng ra, đợi hồi lâu không thấy có gì khác thường, cô ta mới yên lòng ngủ say.

Đối với sự cố vừa rồi, Trương Hội Trân đổ thừa cho nguyên nhân do hôm nay tâm trạng mình không được tốt.

Hôm sau, Trương Hội Trân dậy sớm, nấu cơm sáng cho bọn nhỏ ăn và đi học, bé thứ ba không đi học thì được bà Phong trông, đến giờ còn chưa dậy.

Phong Liên Quốc đã ra ngoài từ sớm, sắp vào đông rồi, rơm rạ ngoài đồng cùng với cây ngô khô cũng cần xử lý, ngày nào anh ta cũng không được rảnh rỗi.

Bà Phong hôm nay vẫn còn tức giận vì bị Phong Liên Thành từ chối chuyện làm mai, đêm qua bà ta trằn trọc hết nửa đêm không ngủ nổi, sáng nay dậy, cảm thấy toàn thân đều mỏi nhừ, vừa ra cửa đã thấy Trương Hội Trân đang ngồi trong sân thêu thùa, lập tức lửa giận bừng lên.

Là mẹ chồng, bà ta cũng giống đa số các bà mẹ chồng trên thế giới, chẳng thể ưa nổi con dâu.

Dù có hài lòng về Trương Hội Trân đến mấy nhưng thấy con dâu nhàn hạ vui vẻ, bà ta càng thêm bực dọc:

“Heo gà đã cho ăn chưa? Việc ngoài vườn làm hết chưa? Sao cô còn ngồi đó thảnh thơi thêu thùa được hả? Cô đi khắp cái thôn này nhìn xem, có đàn bà con gái nhà ai sáng sớm chỉ biết ngồi đó thảnh thơi thêu thùa, để chồng mình vất vả ngược xuôi?”

Trương Hội Trân há miệng, cô ta đã thành thạo chuyện lấy lòng nói ngọt với mẹ chồng suốt mười mấy năm rồi, không cần nghĩ cũng có thể nhanh nhẹn thốt ra lời hay ý đẹp.

Nhưng lúc này, miệng cô ta lại nhổ ra những lời trong lòng:

“Câm miệng đi mụ già c.h.ế.t dẫm kia, mụ quản trời quản đất còn muốn quản đến cả chuyện người ra đánh rắm à, có rảnh sao mụ không đi quản cái thân mụ ấy, đã một đống tuổi còn muốn xen vào chuyện người khác, tay vươn còn dài hơn cả cái gáo múc phân.”

Từ lúc con trai bà cụ Phong lớn lên, chưa từng có ai nói lại bà ta như vậy, cho dù người trong thôn có thấy bà ta chướng mắt, cũng sẽ không dám thô lỗ mắng trước mặt bà ta như thế kia.

Ngoài ra, kể từ khi Trương Hội Trân bước vào cửa nhà họ Phong, cô ta chính là người nâng bà ta.

Trong lúc nhất thời, bà cụ Phong còn tưởng vì tối hôm qua ngủ không ngon, nhưng bà cụ Phong tự nhận mình vẫn chưa hồ đồ đến mức tai điếc hoa mắt, cho nên lời Trương Hội Trân nói đều là sự thật, chính là Trương Hội Trân nói!

Bà cụ Phong tức giận đến nỗi bật cười, nói: "Con dâu cả, con đang nói gì vậy?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 547: Chương 547



Nước mắt của Trương Hội Trân như muốn rơi xuống, cô ta không biết mình đang làm gì, vừa rồi rõ ràng cô ta muốn nói lời nịnh nọt để dỗ bà cụ Phong, không hiểu sao lại nói ra những lời kia?

Điều này khá bất ngờ nhưng lại khiến Trương Hội Trân nhớ đến những lời cô ta đã nói với Phong Liên Quốc tối qua.

Trong mắt Trương Hội Trân tràn ngập hoảng sợ: "Lỗ tai của bà điếc rồi hay là nhét lông lừa vào vậy? Không nghe được lời tôi nói sao? Vậy tôi nói lại lần nữa cho bà biết. Tay của bà quản quá rộng rồi đấy, bà già đáng c.h.ế.t ạ."

Như thế vẫn chưa xong, Trương Hội Trân lại nói: "Quả phụ già như bà ấy à, không có đàn ông liền với tay đến trên người con trai bà, hận con trai và con dâu không đánh nhau mỗi ngày để bà vui vẻ, con trai và con dâu mới hòa thuận một chút thì bà liền muốn làm yêu tinh."

"Thay vì có ý nghĩ đó, chi bằng bà tìm cho mình một người bạn già đi, mẹ kiếp, anh trai của bà bất tử luôn rồi đó."

Trương Hội Trân tuyệt vọng đến mức nước mắt sắp trào ra, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ khó tin của bà cụ Phong, trong lòng cô ta lại tuôn ra cảm giác cực kỳ vui sướng.

Cô ta cố gắng kiểm soát bản thân, nhưng điều cô ta muốn nói lại hoàn toàn trái ngược với lời đã nói ra, căn bản không thể kiểm soát được, Trương Hội Trân bất giác như vò đã vỡ không sợ rơi.

Những năm này cô ta có rất nhiều ý nghĩ về bà cụ Phong, chồng chất những bất mãn kia lên nhau có thể viết thành hai quyển sách, câu nói này thì có tính là gì? Vốn không bày tỏ được một phần mười của những bất mãn kia.

Trương Hội Trân đặc biệt hận bà cụ Phong, rõ ràng cô ta và Phong Liên Thành đều có tình cảm với nhau, rõ ràng mình và Phong Liên Thành mới xứng đôi, nhưng bà cụ Phong tựa như mù không nhìn thấy!

Nếu như lúc trước cô ta kết hôn cùng Phong Liên Thành, sau này sao có thể có những chuyện bẩn thỉu như vậy?

Trương Hội Trân càng nghĩ càng hận, lời nói càng lúc càng khó nghe.

Bà cụ Phong tức đến c.h.ế.t đi sống lại, bà ta không nhịn được nữa, vọt về phía Trương Hội Trân, Trương Hội Trân không cảnh giác nên bị bà cụ Phong tát một bạt tai.

bà cụ Phong dùng trăm phần trăm sức lực, Trương Hội Trân cũng không ăn chay, mẹ chồng nàng dâu lao vào cấu xé nhau.

Hàng xóm sáng nay được mở rộng tầm mắt, không ai ngờ tới, cô con dâu mềm mại như bột mì kia của Phong Liên Quốc vậy mà lại cãi lời bà cụ Phong, lại ném mặt xuống đất hết giẫm rồi đạp lên.

Sau đó, cặp mẹ chồng nàng dâu điển hình trong thôn, mười năm qua chưa từng đỏ mặt thế mà đánh nhau, thậm chí càng đánh càng kịch liệt.

Mọi người đến khuyên can nhưng không ngăn được, đến khi hai người kiệt sức mới bị tách ra, mái tóc được chải gọn gàng của bà cụ Phong lúc này đã rối bù, quần áo xộc xệch, cúc áo bị kéo bay tán loạn.

Trương Hội Trân cũng không khá hơn là bao, tóc của cô ta bị bà cụ Phong túm mất một mảng.

Trận đại chiến mẹ chồng nàng dâu giữa Trương Hội Trân và bà cụ Phong đã được hệ thống phát tin cho Ngu Thanh Nhàn trong thời gian thực, Ngu Thanh Nhàn chỉ nghe qua, bận đến nỗi không có thời gian trả lời hệ thống.

Mãi đến đêm sau khi làm xong việc, yên tĩnh lại, cô mới nghe hệ thống nói tiếp.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 548: Chương 548



Phong Liên Quốc từ trên đồng trở về, còn chưa kịp vào thôn thì nghe người khác báo tin mẹ chồng nàng dâu nhà anh ta đánh nhau, anh ta chạy thục mạng về nhà.

Bà cụ Phong và Trương Hội Trân đã chấm dứt cuộc chiến, một người ngồi trong phòng khách, một người nằm trong phòng, bầu không khí tràn ngập hơi thở cả đời không qua lại với nhau.

Quần áo của bà cụ Phong xộc xệch, đầu tóc rối bời, khuôn mặt bị Trương Hội Trân cào đến chảy máu, nước mắt giàn giụa ngồi trong phòng khách, khóc sưng cả mắt.

Thấy Phong Liên Quốc về, bà ta lại oà khóc: "Liên Quốc, vợ con hình như điên rồi? Cô ta đánh mẹ đấy, con nhìn đầu mẹ đi, nhìn mặt mẹ đi, nhìn tay mẹ nữa này.”

“Mẹ không sống nổi nữa, mẹ đã lớn tuổi như thế rồi mà còn bị con dâu đánh, con ra ngoài ngó xem, có mẹ chồng nhà ai bị con dâu đánh như vậy chứ, cô ta không hề nương tay chút nào cả."

Bà cụ Phong khóc rất thương tâm, trong hai người con dâu, bà ta tự nhận mình đối xử với Trương Hội Trân tốt nhất, có gì tốt đều nghĩ đến cô ta, cô ta sinh ba đứa con cũng do bà ta nuôi lớn, Trương Hội Trân không cảm kích bà ta chút nào sao?

Hôm nay cô ta giống như bị điên, đầu tiên là mắng bà ta, tiếp theo là đánh bà ta.

Thời điểm ông cụ Phong rời đi, Phong Liên Quốc chỉ mới mười tuổi, mẹ anh ta cực khổ thế nào, anh ta đều nhìn thấy, cũng cảm thấy đau lòng thay mẹ mình, anh ta yêu thương bà từ tận đáy lòng, sau khi kết hôn sinh con cũng cố gắng làm theo tâm nguyện của mẹ già, rồi lại cố làm theo tâm nguyện của vợ mình.

Câu mà anh ta nói nhiều nhất với Trương Hội Trân cũng là lúc còn trẻ mẹ không dễ dàng gì, nên quan tâm đến bà ấy nhiều hơn.

Bình thường đều như vậy, bây giờ biết được vợ mình đánh mẹ, còn đánh thành nghiêm trọng như vậy, cho dù yêu vợ đến mấy, Phong Liên Quốc cũng không vui.

Anh ta buông tay bà cụ Phong ra: "Mẹ đợi ở đây nhé, con đi xem cô ấy một chút."

Bà cụ Phong chậm rãi lau nước mắt sau lưng Phong Liên Quốc, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười nhẹ, bà biết con trai mình có hiếu nhường nào, Trương Hội Trân lúc này đừng nghĩ sẽ chiếm được thế thượng phong.

"Hội Trân, có chuyện gì sao không nói đàng hoàng? Mẹ đã lớn tuổi thế này rồi mà còn đánh mẹ ư?" - Dù sao cũng là vợ của mình, Phong Liên Quốc nhỏ nhẹ hỏi.

Lời còn chưa dứt, một cái gối chợt phóng về phía Phong Liên Quốc: "Anh không phải là đàn ông, anh là tên xấu xí, đều tại anh."

"Vì vậy Trương Hội Trân không chỉ cùng bà cụ Phong đánh nhau, mà còn bị Phong Liên Quốc đánh cho một trận?"

"Đúng, đúng, đánh thảm lắm." - Hệ thống nhớ tới vẫn còn cảm thấy khiếp sợ.

"Bạo lực gia đình thật đáng sợ."

Phong Liên Quốc không định ra tay với Trương Hội Trân, lúc nhỏ anh ta thường bị chế giễu vì khuôn mặt của mình, trong lòng đã sớm méo mó.

Trong mười năm qua, chính Trương Hội Trân đã nói với anh ta rằng trên mặt có sẹo cũng không sao, trong lòng cô ta, anh ta tuấn tú nhất và đẹp trai nhất, anh ta yêu cô ta nhất.

Sự tự tin của Phong Liên Quốc dần dần được xây dựng trên những lời này, hiện giờ Trương Hội Trân nói mấy lời kia tựa như một con d.a.o nhọn, đ.â.m nát tự tin mà Phong Liên Quốc đã dày công gây dựng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 549: Chương 549



Cộng thêm Phong Liên Quốc đặc biệt kính trọng bà cụ Phong, Trương Hội Trân ra tay đánh bà cụ Phong quả thực đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh ta.

Hai việc chồng lên, Trương Hội Trân không bị đánh mới là lạ.

Ngu Thanh Nhàn không hề ngạc nhiên.

Nếu người khác bị chồng đánh, Ngu Thanh Nhàn chắc chắn sẽ lên án người đàn ông bạo lực gia đình và đồng tình với nạn nhân, nhưng đối với Trương Hội Trân, ngoài cảm giác khoái chí, cô còn cảm thấy đáng đời.

Ngay cả Bách Tuế mà cô ta còn có thể xuống tay, căn bản không phải là người, dù bị Phong Liên Quốc đánh chết, cô cũng coi như trừng phạt đúng tội.

"Phong Liên Thành có về không?"

"Không, anh ta còn đang cùng cô giáo Tiểu Phạm anh anh em em ở trường học kia kìa."

Phong Liên Thành nhìn trúng tài sản của nhà cô giáo Tiểu Phạm nên đương nhiên phải dỗ dành cô ta, sở dĩ hôm nay không về là vì đang hẹn hò với cô giáo Tiểu Phạm.

Anh ta đem những chiêu đã từng dùng với nguyên thân áp dụng lên người cô giáo Tiểu Phạm.

Không có người phụ nữ nào không thích lãng mạn, cô giáo Tiểu Phạm vốn đã thích Phong Liên Thành, lúc này lại càng như rơi vào chén mật, vô cùng ngọt ngào.

Hệ thống cảm thấy rất tiếc nuối: "Phong Liên Thành sao không quay về đi, anh ta trở về mới có trò hay để xem chứ."

"Vội cái gì? Tôi nghe nói Phong Gia Trang mời người từ rạp chiếu phim trên huyện về thôn chiếu phim đêm hai mươi mốt, Phong Liên Thành là người có triển vọng nhất trong Phong Gia Trang, trưởng thôn có thể không mang anh ta về tiếp khách sao?"

Đầu năm nay không có hoạt động giải trí gì, thôn nào muốn chiếu phim cũng là sự kiện lớn, ngày hôm đó người ở mười dặm tám thôn đều sẽ kéo đến xem, đây cũng là thời điểm náo nhiệt nhất.

Phong Gia Trang cách thị trấn không xa, mấy ngày nay người trên thị trấn đều bàn tán xôn xao về chuyện này, sáng sớm hôm nay còn có người học Miêu Xuân Thu đi xem phim.

Bây giờ Miêu Xuân Thu nghe ba chữ "Phong Gia Trang” đều cảm thấy ghê tởm trong lòng, vậy nên bà không hề nghĩ ngợi mà từ chối.

Phong Liên Thành thích sĩ diện, cùng trưởng thôn tiếp đãi khách là một vinh hạnh lớn thế nào, có thể khoe khoang học

thức của mình trước mặt người trên huyện là chuyện nở mày nở mặt bao nhiêu, làm sao Phong Liên Thành từ chối được?

Hệ thống bỗng trở nên phấn khích trong nháy mắt.

Quả nhiên, đúng như dự đoán của Ngu Thanh Nhàn, đến ngày chiếu phim, buổi trưa trưởng thôn gọi người đến trường học tìm Phong Liên Thành, Phong Liên Thành thích gây ra chuyện náo nhiệt này nhất, lập tức hứa buổi tối sẽ đến.

Buổi chiều tan học, sau khi liên tục hứa hẹn với cô giáo Tiểu Phạm rằng ngày mai nhất định sẽ đi cùng cô ta, Phong Liên Thành liền đạp xe về thôn.

Đến nhà mới biết được chuyện Trương Hội Trân và bà cụ Phong đánh nhau, sắc mặt của anh ta bỗng chốc trở nên khó coi, ánh mắt nhìn về phía anh trai cũng không còn kính trọng như ngày xưa:

"Anh cả, tại sao anh để mặc chị dâu làm vậy? Nhiều năm qua mẹ nuôi lớn hai chúng ta dễ dàng lắm sao? Đến lúc già còn bị con dâu bắt nạt?"

Bị chỉ vào mũi nói như thế, dù là ai cũng sẽ không vui, Phong Liên Quốc cũng vậy, nhưng anh ta là người đuối lý trong chuyện này, nên Phong Liên Quốc chỉ có thể bóp mũi thừa nhận: "Anh đã dạy cho cô ta một bài học rồi."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 550: Chương 550



Đúng lúc này, Trương Hội Trân ôm củi từ bên ngoài đi vào. Phong Liên Quốc đánh cô ta không hề nương tay, khóe miệng, khóe mắt và má của cô ta đều bầm tím.

Bởi vì chuyện xảy ra hai ngày trước, địa vị hiện tại của Trương Hội Trân trong nhà họ Phong giống như một con chuột cống, không chỉ mẹ chồng và chồng cô ta không nể mặt, ngay cả ba đứa con của cô ta cũng nhìn cô ta với ánh mắt oán hận.

Trái tim của Trương Hội Trân tựa như bị ngâm trong nước muối, vừa đắng vừa chát. Trông thấy Phong Liên Thành, hai mắt cô ta chợt đỏ lên, nhìn anh ta bằng ánh mắt tràn đầy uất ức và oán hận.

Phong Liên Thành liếc mắt với cô ta một cái, sau đó lạnh lùng nhìn đi chỗ khác.

Phong Liên Quốc không muốn mất mặt, nên đã dạy cho Trương Hội Trân một bài học ngay trước mặt cả nhà.

Trương Hội Trân im lặng cúi đầu, ba đứa con của cô ta nhìn sang người này đến người khác, nhưng không ai lên tiếng. Bà cụ Phong một mặt khoái chí.

Thấy thời gian không còn sớm, Phong Liên Thành đi đến nhà trưởng thôn.

Nhà trưởng thôn đã chuẩn bị xong cơm nước, hai người đến chiếu phim cũng đã cùng trưởng thôn ngồi vào bàn ăn, Phong Liên Thành ngồi xuống bên cạnh trưởng thôn, trên mặt mang theo ý cười, nói mấy câu liền gia nhập vào chủ đề, thời gian trôi qua dần trở thành người dẫn dắt chủ đề.

Khi Phong Liên Thành từ nhà trưởng thôn đi ra thì sắc trời đã tối, trên đường phố trong thôn đã không còn bóng người, hiếm khi trong thôn náo nhiệt như vậy, mọi người đều đi đến đập nước trong thôn.

Phong Liên Thành về đến nhà, trong nhà im ắng, Phong Liên Quốc đã đưa bọn trẻ ra ngoài tham gia náo nhiệt.

Bà cụ Phong gần đây rất thích ra ngoài chơi, một là nói với đám người trong thôn rằng mấy năm nay không được như ý, hai là khoe khoang với những bà mẹ chồng kia rằng con trai đánh con dâu vì mình, ba chính là khoe con trai mình làm giáo viên trong thị trấn như thường ngày.

Cùng với âm thanh của bản nhạc phim bên kia đập truyền đến, cửa phòng Phong Liên Thành cũng bị đẩy ra, Phong Liên Thành mở mắt.

Đêm nay anh ta uống không ít, uống đến hai gò má ửng hồng, mắt say lờ đờ nhìn sang Trương Hội Trân, Trương Huệ Trân không nói chuyện, cứ như vậy dựa vào cửa nhìn anh ta, qua một hồi lâu, Phong Liên Thành xuống giường đi về phía Trương Hội Trân, bế ngang Trương Hội Trân đặt lên giường, sau đó bóng giường đung đưa.

Chỉ chốc lát sau, chiếc giường đang rung chuyển trở lại bình thường, Phong Liên Thành đốt điếu thuốc và tựa vào đầu giường hút, Trương Hội Trân ngồi giữa giường mặc quần áo.

“Không được khóc.” - Phong Liên Thành hút thuốc, sắc mặt lãnh đạm quát lớn.

Trương Hội Trân cài cúc áo cuối cùng:

"Vì cái gì không được khóc, tại sao không được khóc, cả nhà các người đều không có lương tâm, anh không có lương tâm, anh trai của anh cũng không có lương tâm, mẹ của anh càng không có.”

“Em gả vào nhà anh hơn mười năm qua chưa từng được nghỉ ngơi một ngày, xuống đồng làm việc, lên núi đốn củi, có gì mà em chưa làm không? Việc nhà, mấy đứa bé, quần áo bốn mùa của mẹ anh và anh trai anh chẳng phải đều do em giặt hết hay sao?”

"Bình thường anh trai anh đối xử với em rất tốt, nhưng khi em với mẹ anh xảy ra tranh chấp rồi đánh nhau, anh trai anh không nói giúp còn đánh em nữa, anh nhìn mặt mũi em đi, anh nhìn trên người em còn miếng thịt nào ngon không?"

Trương Hội Trân càng nói càng uất ức, cô ta hoài nghi mấy ngày trước mình trúng tà, nếu không sao miệng của cô ta lại không khống chế được?
 
Back
Top Bottom