Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 140: Chương 140



"Bành Tử Kiện kia, tên là Bành Tử Kiện đúng không? Lúc trước đã đến nhà chúng ta vài lần, cũng rất chịu khó, anh còn khen nhóc con này có mắt nhìn, trông người cũng rất có tinh thần."

"Xí, bây giờ nghĩ lại, thằng nhóc kia giống hệt một con chồn!"

Văn Thanh Yến dở khóc dở cười:

"Em nói vậy khác nào mắng cả mình?"

Ngu Thanh Nhàn nghe vậy cảm thấy cũng đúng, vừa rồi cô giận quá mất khôn.

Văn Thanh Yến lại nói tiếp:

"Được rồi, đừng giận nữa, Thủy Tâm cũng không còn nhỏ nữa, đã mười tám rồi, đều trưởng thành rồi, nó biết mình muốn gì. Thằng bé kia không phải lúc trước đã đến nhà chúng ta rồi sao, trông cũng là một đứa trẻ ngoan, em cứ kệ trước đi, để chúng nó tự tìm hiểu."

"Hơn nữa, con trẻ đều lớn rồi, có ý kiến của riêng mình, nếu em không ngăn cản có lẽ còn đỡ, một khi em ngăn cản sẽ kích động lòng phản nghịch của chúng." Văn Thanh Yến khuyên nhủ có tình có lý.

"Cũng như em nói, Thủy Tâm còn nhỏ, chưa có tính kiên định, chưa biết chừng sau khi hẹn hò một thời gian lại cảm thấy hai người không hợp nhau thì sao?"

Nghe Văn Thanh Yến khuyên nhủ như vậy, Ngu Thanh Nhàn cảm thấy rất có lý:

"Vậy được rồi, chúng ta cứ nhìn trước đã. Nếu không thành thì chúng ta tách hai đứa ra."

Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ một chút, lại nói thêm:

"Anh tra lai lịch của thằng bé giúp em."

"Được được." Văn Thanh Yến lập tức đồng ý với Ngu Thanh Nhàn.

Cuối cùng cô cũng dịu xuống.

Tuy Bành Tử Kiện đã ăn một trận đòn, nhưng cũng coi như qua được cửa ải nhà đối tượng, lúc đến cậu ta đã bỏ tiền tiết kiệm nhiều năm của mình ra mua rất nhiều quà biếu, đồ ăn, đồ dùng đều có. Lúc cậu ta ra về, Ngu Thanh Nhàn cũng tặng lại quà đáp lễ.

Trên đường về nhà, bước chân của Bành Tử Kiện có chút lâng lâng.

Vậy là nhà đối tượng đã đồng ý mình rồi sao?

Dựa theo phong tục địa phương, nếu không đồng ý đối tượng của con gái, sẽ trả hết quà của đối tượng mang đến về, nếu coi trọng thì sẽ dùng đồ nhà mình làm quà đáp lễ cho nhà trai, tỏ ý chúng tôi tán thành mối lương duyên của hai đứa, cậu có thể tiếp tục yêu đương với con gái nhà tôi.

Bành Tử Kiện sung sướng về đến nhà, đặt đồ lên mặt bàn trước ghế sofa, sau đó ngồi phịch xuống ghế sofa làm bằng gỗ lim:

"Lan Anh ơi, rót cho cháu chén nước."

Bà nội Bành đang làm việc trong bếp, đi ra mắng:

"Thằng ranh này, có biết lễ phép không? Còn gọi bà rót nước, bà rót mày có dám uống không?"

Nếp nhà của nhà họ Bành khá thoải mái, bà nội Bành cũng không để ý Bành Tử Kiện và anh trai cậu ta gọi thẳng tên của mình.

Nếu là bình thường, Bành Tử Kiện đã sớm chạy rồi, nhưng hôm nay thì khác, cậu ta không sợ hãi, chỉ vào đồ ở trên bàn, nói:

"Lan Anh à, bà nhìn thấy không? Đây là gì?"

Bà nội Bành nhìn lên mặt bàn, thấy đây là đồ dinh dưỡng thường thấy, con dâu con trai bà và cháu lớn thích mua về nhà, bà và ông cụ đều không thích ăn, cuối cùng phần lớn đều cho thằng nhóc này được lợi.

"Không phải là đồ dinh dưỡng, còn có thể là hoa sao? Nhóc con, cháu mau nói cho rõ ràng, ngày nghỉ không về nhà còn đi đâu, đang đợi cháu ăn cơm đây này, vậy mà cả buổi không thấy đâu."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 141: Chương 141



Bành Tử Kiện giơ một ngón tay lắc lắc trước mặt bà nội Bành:

"Không không, Lan Anh à, đây là quà đáp lễ của cháu dâu tương lai bà đấy."

"Thằng nhóc này càng nói càng vớ vẩn..." Bà nội Bành còn chưa kịp mắng xong Bành Tử Kiện không biết lớn nhỏ, câu sau đã tự động mất âm: "Cháu nói cái gì? Cháu dâu tương lai à? Cháu tìm đối tượng?"

Bành Tử Kiện lại ngồi bệt xuống ghế sofa:

"Vâng ạ."

Bà nội Bành lập tức mừng rỡ, lau tay lên tạp dề, ngồi xuống bên cạnh Bành Tử Kiện, thuận lợi rót cho cậu ta một cốc nước đặt lên mặt bàn.

"Mau mau phải nói cho bà nghe đối tượng của cháu tên là gì, người ở đâu, làm gì, bao nhiêu tuổi."

"Đối tượng của cháu tên là Lục Thủy Tâm, ở thôn Điền Dương, học cùng trường với cháu, năm nay mười tám rồi. Để cháu kể với bà, bà ơi, cháu trai của bà đã lớn bằng này mà đánh nhau ba năm với cô ấy vẫn chưa từng thắng lần nào."

Bành Tử Kiện không kịp chờ đợi, bắt đầu khoe khoang Thủy Tâm với bà nội mình.

Lúc đầu bà nội Bành còn hăng hái, càng nói, vẻ mặt bà càng tỏ ra ghét bỏ, đến khi Bành Tử Kiện nói xong, bà lườm cậu ta một cái:

"Ngay cả một cô gái cháu cũng đánh không lại, nuôi cháu lớn thế này có ích gì chứ? Tên Lục Thủy Tâm đúng không? Lúc nào đưa về nhà ăn cơm một bữa."

"Cuối tuần nhé, cuối tuần cháu được nghỉ sẽ đưa cô ấy về."

Bà nội Bành lập tức bày tỏ sự vui sướng của mình.

Bà nhìn về phía Bành Tử Kiện, nói bằng giọng cảm khái:

"Không biết cô bé tên Lục Thủy Tâm kia coi trọng cháu điểm gì, rõ ràng cháu chỉ là một đứa ham ăn lười làm."

Bành Tử Kiện nhìn bà nội với vẻ không tin được, cậu ta thực sự không ngờ đây lại là lời bà nội ruột của mình nói ra.

"Bà nội ơi, trong mắt bà cháu có hình tượng như vậy sao? Chẳng lẽ cháu không phải là cháu trai yêu quý của bà? Lúc còn bé không phải bà thường xuyên nói yêu thương cháu nhất sao?"

Bà nội Bành gật đầu:

"Đúng vậy, đúng là bà đã nói vậy, nhưng lúc đó cháu còn nhỏ, ai biết được khi trưởng thành rồi lại ngu ngốc như vậy, nếu như sớm biết lớn lên cháu như thế này, chắc chắn bà sẽ không nói câu đó."

Nói đến đây, bà lại lắc đầu thở dài:

"Thôi bỏ đi, có gì hay mà nói với cháu? Đưa Thủy Tâm đến nhà thì bảo trước bà một câu, bà làm chút đồ ăn ngon cho con bé. Không đối xử tốt với nó, lương tâm bà sẽ cắn rứt."

Mộc Tâm và Tiểu Chu tiến hành cuộc chạy cự li dài trong tình yêu những hai năm, cho đến khi Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến phát hiện ra chuyện của họ.

Đến khi Mộc Tâm học đại học năm thứ tư, hai người cuối cùng cũng công khai chuyện của mình với mọi người.

Lần này, Tiểu Chu dựa theo lệ cũ, cũng ăn một trận đòn của Ngu Thanh Nhàn.

Tốt nghiệp đại học xong, Mộc Tâm làm việc trong Hội liên hiệp phụ nữ đúng như cô mong muốn, mà việc kết hôn của cô và Tiểu Chu cũng đã được lên lịch.

Tháng 6 năm 1961, Lục Mộc Tâm 24 tuổi được gả cho Tiểu Chu 26 tuổi.

Ngu Thanh Nhàn chuẩn bị cho hai con một căn phòng cưới, để hai người tiện về đâu thì ở đấy.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 142: Chương 142



Sau khi cưới, cuộc sống của Mộc Tâm rất thoải mái, mẹ chồng có tính tình hiền hòa hiếm có, hết sức hài lòng về người con dâu này, bố chồng thì giống tất cả đàn ông, không quan tâm đến việc trong nhà lắm, chỉ chuyên tâm công tác bên ngoài.

Tiểu Chu phải trải qua thử thách lâu dài mới đến được với Mộc Tâm, cho nên tình cảm hai người rất ổn định, năm 1962, hai người đẻ đứa con đầu tiên, là một bé gái, đặt tên là Chu Dĩnh.

Cũng trong năm này, Ngu Thanh Nhàn bất ngờ mang thai, lúc đầu cô mệt mỏi rã rời, tưởng rằng mình mất ngủ, nhưng mấy ngày sau bắt đầu có dấu hiệu buồn nôn, lần này Ngu Thanh Nhàn cảm thấy không đúng, vội vàng bắt mạch cho mình.

Quả nhiên cô đã mang thai, cô vô cùng khó hiểu, người khó hiểu hơn cô là Văn Thanh Yến.

Năm nay Mộc Tâm đã 26 tuổi, nguyên thân sinh cô lúc 18 tuổi, nếu tính toán tuổi tác, hiện giờ Ngu Thanh Nhàn đã 45, 46 tuổi rồi, kinh nguyệt của cô năm nay lúc có lúc không, Văn Thanh Yến sợ cô xảy ra vấn đề gì, tháng trước đã đưa cô đến tìm thầy thuốc đông y kiểm tra một phen, lại cắt thuốc về cho cô uống.

Hôm trước, cô còn phàn nàn với Văn Thanh Yến là thuốc không có hiệu quả, kinh nguyệt của cô vẫn không đều.

Ngu Thanh Nhàn có nằm mơ cũng không ngờ thuốc lại có hiệu quả! Cô đã có thai rồi!

Phải biết rằng trong một tháng nay, cô và Văn Thanh Yến đều không dùng biện pháp tránh thai, suy nghĩ của hai người là có thai thì tốt, không có cũng không sao. Nhiều năm như vậy hai người chưa từng chờ mong sẽ có con, vậy mà không ngờ đến khi cô làm bà ngoại, đứa trẻ lại tới.

Ngu Thanh Nhàn dở khóc dở cười. Mà bất kể là Văn Thanh Yến hay bà Lục và ông Văn đều rất vui vẻ, ngay cả hai chị em Mộc Tâm cũng rất phấn khởi.

Ngu Thanh Nhàn lập tức được ở bảo vệ như động vật quý hiếm trong nhà, không cho làm gì hết.

Sau khi bàn bạc với Văn Thanh Yến, Ngu Thanh Nhàn nhân cơ hội này tiện thể từ chức ở xưởng giấm. Tình hình trong nước ngày càng căng thẳng, mà sang năm sẽ càng thêm nghiêm trọng, Ngu Thanh Nhàn không muốn nhảy vào vũng nước đục này.

Tháng 5 năm 1964, Ngu Thanh Nhàn sinh một bé trai trong bệnh viện, bà Lục ôm đứa trẻ mừng đến rơi nước mắt. Bà vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không có cháu ruột.

Bà kéo tay Ngu Thanh Nhàn, liên tục nói cảm ơn cô, sau đó chăm sóc hai mẹ con rất cẩn thận.

Lúc còn trong cữ, Ngu Thanh Nhàn không hề gặp phải chuyện gì không vừa ý.

Ông Văn lại lật xem một cuốn từ điển, đặt tên cho cháu trai là Văn Đình.

Hai chị em Mộc Tâm đến tuổi này còn có em trai, vô cùng yêu thương cậu bé, ngay cả Chu Dĩnh nho nhỏ cũng rất quý c** nh*, đi đến đâu cũng dẫn cậu đi theo.

Năm Văn Đình hai tuổi, Mộc Tâm mang thai, sinh một bé trai, đặt tên là Chu Thông. Đến đây cô đã có đầy đủ cả trai lẫn gái.

So với Mộc Tâm, Thủy Tâm có đối tượng từ sớm nhưng lại kết hôn rất muộn. Sau khi tốt nghiệp trường quân đội, Thủy Tâm vào doanh trại, trở thành phóng viên của báo Quân đội, cả ngày phải đi lên đại đội, đi xuống cơ sở, bận tối mày tối mặt.

Bành Tử Kiện còn bận hơn Thủy Tâm, hai người một tháng mới gặp được hai lần.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 143: Chương 143



Cho đến khi Chu Thông được một tuổi, hai người mới cân nhắc đến chuyện kết hôn, đi xin giấy phép, đợi thẩm tra chính trị lại qua nửa năm nữa, rốt cuộc hai người cũng có kỳ nghỉ, về nhà đăng ký kết hôn, sắp xếp hôn lễ cũng mất thêm nửa tháng.

Cũng may hai nhà đã chuẩn bị cho lễ cưới của họ từ lâu, cho dù thời gian ngắn nhưng cũng không gấp gáp.

Thủy Tâm kết hôn, Ngu Thanh Nhàn cũng xây một phòng cưới trong nhà, nhưng hai người họ thật sự quá bận rộn, hoàn toàn không có thời gian ở lại nhà.

Cho đến khi Văn Đình đi nhà trẻ, hai người mới sinh đứa cháu gái đầu tiên tên là Bành Du.

Đứa trẻ được một tuổi, Thủy Tâm lại bắt đầu bận rộn, ông bà nội của Bành Tử Kiện đã già, cha mẹ anh lại chưa xuất ngũ, vì vậy đứa trẻ được giao cho Ngu Thanh Nhàn trông nom.

Thế là trong nhà Ngu Thanh Nhàn có bốn đứa trẻ, cả ngày tiếng khóc tiếng cười không ngớt, vô cùng náo nhiệt.

Ông Văn và bà Lục cộng thêm Văn Thanh Yến rất yêu chiều mấy đứa bé, đến mức nếu đòi sao thì sẽ không cho trăng.

Cũng may Ngu Thanh Nhàn biết rõ tầm quan trọng của giáo dục, vì vậy lúc Văn Thanh Yến và ông Văn bà Lục đóng vai người tốt, thì Ngu Thanh Nhàn sẽ đóng vai người xấu, như vậy Bành Du lớn lên mới không hư hỏng.

Thời gian thấm thoát trôi đi, chớp mắt đã qua rất nhiều năm, cải cách mở ra, phường giấm cũng trở thành xưởng giấm vang danh xa gần, Tiểu Chu làm việc ở cục công thương, sau đó quay về tiếp tục làm quản lý xưởng giấm.

Khi kinh tế quốc gia hồi phục, đồ gia vị, xưởng gia vị của nhà họ Lục càng ngày càng mở rộng, cuối cùng còn xuất ra cả nước ngoài.

Lại qua thêm nhiều năm nữa, con cái của hai chị em Mộc Tâm đều trưởng thành, bà Lục và ông Văn lần lượt qua đời, Văn Thanh Yến và Ngu Thanh Nhàn cũng về hưu.

Hôm nay đang giữa mùa xuân, hai người dậy sớm đến công viên gần đấy để tập thể dục buổi sáng.

Văn Thanh Yến từ một anh lính lạnh lùng trở thành một ông cụ lạnh lùng, còn Ngu Thanh Nhàn tính tình càng ngày càng dễ chịu, người cũng càng ngày càng hiền lành.

Văn Thanh Yến cùng Ngu Thanh Nhàn nhảy xong một điệu, hai người cùng nhau về nhà.

Lúc này đất nước không còn giống trước kia nữa, lúc Ngu Thanh Nhàn mới tới, tòa nhà năm sáu tầng đã là cao nhất thành phố rồi, hiện giờ tòa nhà cao nhất đã đến ba bốn mươi tầng.

Lúc ấy nhà dân hai bên đường vừa thấp vừa nhỏ, trông vô cùng lạc hậu, hiện giờ đều biến thành nhà cao tầng, cả khu nội thành đã qua ba bốn lần quy hoạch mở rộng, càng lúc càng lớn.

Lúc hai người đi ra khỏi công viên, một người đàn ông què chân, cả người bẩn thỉu rách rưới đi ngang qua họ.

Ngu Thanh Nhàn nhìn anh ta có chút quen mắt, nheo mắt lại hỏi:

"Hệ thống, người vừa đi ngang qua chúng ta có phải là con cả của Phùng Cương không."

Hệ thống tám trăm năm cũng không thấy xuất hiện một lần, lần này "lên mạng" rất nhanh:

"Đúng vậy, ký chủ, hắn chính là con cả của Phùng Cương."

"Có thể tra ra được cuộc đời hắn đã trải qua những gì không?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 144: Chương 144



Hệ thông dù sao vẫn có chút công năng ấy:

Sau khi Phùng Cương bị phán quyết, hai đứa con trai cũng rời khỏi khu nhà ở nông Trường, ở quê họ đã không còn người thân nữa, ngay cả chú hai có quan hệ m.á.u mủ gần nhất với họ lần này cũng không thoát khỏi chế tài pháp luật.

Anh em họ hàng ghét cay ghét đắng hai người này, sống c.h.ế.t không muốn nuôi, không còn cách nào, người ở quê chỉ đành trục xuất họ về nguyên quán.

Hai anh em ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, nhưng chẳng được tài cán gì, chỉ giỏi trộm cắp.

Con trai thứ hai của Phùng Cương, cũng chính là đứa trẻ ngỗ nghịch đã khiến Mộc Tâm sinh non ở kiếp trước kia, đời này cũng không sống quá mười lăm tuổi, năm mười bốn tuổi đi trộm đồ của đội sản xuất, bị chó cắn lây bệnh dại, bỏ mạng.

Con cả của Phùng Cương năm mười chín tuổi giở trò lưu manh với một cô gái nhà người ta, bị bắt đưa đến Tân Cương cải tạo lao động, nào biết đến đó c.h.ế.t vẫn không hối cải, bị đánh què chân. Cải tạo lao động kết thúc, anh ta lại đi trộm đồ người khác, bị chặt đứt một chân, sau đó thì lang thang đến nay.

"Giang Bảo Quốc thì sao? Anh ta có ra tù không?" Ngu Thanh Nhàn nhớ tới Giang Bảo Quốc, người mà cô đã quên từ lâu.

"Ra tù rồi, hiện giờ anh ta cũng đã già, không tiền, không quyền, không có con cái, chỉ có thể quét rác sống qua ngày, ăn bữa đói bữa no, sống rất khổ sở." Hệ thống gửi ảnh chụp Giang Bảo Quốc đến.

"Vậy Vương Văn Quân và bà Giang thì sao?"

"Vương Văn Quân là một người rất ghê gớm, sau khi Giang Bảo Quốc đi tù, cô ta đã nuôi bà Giang, nhưng đối xử với bà ta không tốt, tìm mọi cách để hành hạ. Bà Giang nhịn ba năm thì không nhịn được nữa, sau một lần bị Vương Văn Quân giày vò, bà ta đã cầm lấy miếng bát vỡ cứa vào cô ta, Vương Văn Quân chỉ chảy ít m.á.u nhưng cô ta nổi điên, g.i.ế.c bà Giang xong thì cũng tự sát.

Đồng quy vu tận.

Những người có lỗi với nguyên thân đều không được c.h.ế.t tử tế, trong lòng Ngu Thanh Nhàn rốt cuộc cũng thoải mái.

Năm ấy Ngu Thanh Nhàn 90 tuổi, đưa tiễn Mộc Tâm 70 tuổi đi trước.

Trước khi lâm chung, Mộc Tâm mỉm cười nói với Ngu Thanh Nhàn:

"Mẹ ơi, mấy năm nay con luôn nằm mơ, trong mơ con sống rất thê thảm, không sống quá 23 tuổi."

Ngu Thanh Nhàn kéo tay Mộc Tâm nói:

"Nói bậy bạ gì đấy, năm con 23 tuổi còn đang đi học đại học cơ mà."

"Giấc mơ kia quá chân thật, giống như con thực sự từng trải qua. Mẹ ơi, cảm ơn mẹ đã nuôi con khôn lớn, cũng cảm ơn chú Văn, vì có chú cháu rốt cuộc cũng biết tình thương của cha là gì." Mộc Tâm nói ra những lời đã giữ trong lòng mấy chục năm.

Văn Thanh Yến vẫn sờ đầu Mộc Tâm như lúc còn nhỏ.

Mộc Tâm mỉm cười ra đi.

Mộc Tâm đi không lâu, sức khỏe Ngu Thanh Nhàn cũng sa sút, thân thể này của cô lúc trẻ đã bị thiếu hụt nhiều, cô có thể sống đến tuổi này đã là thành quả của việc giỏi an dưỡng rồi.

Trước khi đi, Văn Thanh Yến chải tóc cho cô, nói:

"Thanh Nhàn, bản thân anh không tin quỷ thần, từ trước đến giờ cũng không tin con người có kiếp sau, nhưng bây giờ anh muốn, nếu như quả thật có kiếp sau, hi vọng anh vẫn có thể sớm gặp lại em."

Cuộc đời này Văn Thanh Yến từng nói vô số lời tâm tình với Ngu Thanh Nhàn, nhưng chỉ có câu này, lại khiến cô đau xót trong lòng:

"Được, vậy anh phải tới sớm một chút nhé, em sẽ chờ anh."

Văn Thanh Yến gật đầu, khẽ hôn lên trán cô:

"Ngủ đi bà xã."

Ngu Thanh Nhàn ra đi, Văn Thanh Yến mua cho cô một ngôi mộ, dặn dò Văn Đình và Thủy Tâm sau khi mình hai năm mươi nhất định phải chôn họ cùng một chỗ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 145: Chương 145



Sau khi chết, Ngu Thanh Nhàn quay về không gian hệ thống, hệ thống đã chờ sẵn ở trong đó.

"Chào mừng ký chủ quay về, nhiệm vụ đã hoàn thành mĩ mãn, chúc mừng cô."

Ngu Thanh Nhàn còn chìm đắm trong đau thương, đến khi nguyên thân đi đến trước mặt cô, nói lời cảm ơn rồi biến thành một chùm ánh sáng bay đi, Ngu Thanh Nhàn mới hoàn hồn.

"Hệ thống, kiếp sau của Lục Thanh Nhàn như thế nào?"

"Cô ấy đã dùng tất cả công đức trong người để rửa sạch oán khí, cho nên cô ấy chỉ có thể đầu thai vào gia đình bình thường, sống cuộc sống của người bình thường."

"Vậy là tốt rồi." Dừng một chút, Ngu Thanh Nhàn lại hỏi: "Văn Thanh Yến thì sao?"

"Xin lỗi lý chủ, Văn Thanh Yến không phải là nhân vật trong truyện, tôi không tra ra được." Hệ thống vô cùng xấu hổ, cũng rất sợ Ngu Thanh Nhàn ghét bỏ nó, dù sao nó đã trải qua rất nhiều đời ký chủ, chỉ có người này là hoàn thành nhiệm vụ.

Ngu Thanh Nhàn lắc đầu.

Cô ở lại trong không gian hệ thống rất lâu, lâu đến mức khi cô nhớ đến Văn Thanh Yến không còn cảm thấy đau thương nữa mới tiếp tục nhận nhiệm vụ thứ hai.

Người tới là một phụ nữ cả người sưng phù toàn vết xanh tím, đến mức không nhìn ra tướng mạo vốn có.

Trong không gian hệ thống, Ngu Thanh Nhàng giống như vị thần của không gian này, chỉ cần cô muốn cô có thể làm bất cứ chuyện gì trong này.

Ngu Thanh Nhàn giơ tay ra điểm nhẹ lên trán đối phương một cái, những vết sưng phù biến mất, m.á.u ứ động cũng tan đi, để lộ ra gương mặt vốn có.

Đó là một cô gái còn rất trẻ tuổi, dường như mới mười lăm mười sáu, chỉ liếc mắt nhìn cũng nhận ra đây là một thiếu nữ thuần khiết, dùng ngôn ngữ của đời sau nói thì chính là gương mặt của mối tình đầu.

Cô gái mất tự nhiên đi đến ngồi xuống trước mặt Ngu Thanh Nhàn, bắt đầu kể lại câu chuyện của mình:

"Tôi tên là Hạ Thanh Nhàn, là người của thôn Hạ, đại đội Hà Tây, huyện Tân Bắc. Lúc tôi 14 tuổi, cha mẹ nói em gái tôi có sức khỏe không tốt, tính tình lại yếu đuối, trong nhà nghèo khổ, sau này nếu gả ra ngoài sẽ bị ức h**p, nên quyết định kén rể cho nó, gả tôi cho Thường Bảo Căn ở thôn Xương Sơn."

"Thường Bảo Căn đã hơn ba mươi, lúc trước từng cưới một đời vợ, vì bệnh mà chết. Nhà anh ta muốn có con trai, xích cước đại phu trong thôn nói con gái phải qua mười sáu tuổi sinh con ra mới khỏe mạnh. Nhà họ nuôi tôi đến mười sáu tuổi, không kịp chờ đợi cho tôi viên phòng."

"Nửa năm sau, tôi còn chưa mang thai, mẹ chồng tôi nói tôi là một quả cau điếc, cho rằng sính lễ một trăm đồng uổng phí rồi, trong lòng oán trách tôi. Ba người chồng tôi, cha mẹ chồng chỉ cần có chuyện không vừa ý là lôi tôi ra đánh để trút giận. Đôi khi bố chồng và Thường Bảo Căn uống rượu say xỉn đánh tôi còn ác hơn. Mẹ chồng ở bên cạnh thì mắng phụ họa, thỉnh thoảng cũng đạp thêm một phát."

"Sau đó tôi bị bệnh, sốt cao không giảm, thầy lang nói tôi bị cảm, bảo nhà họ đưa tôi đến bệnh viện. Họ vì tiết kiệm tiền nên rót cho tôi một bát thuốc lá, lúc đút thuốc cho tôi lại không nhịn được mà đánh tôi. Tôi không chịu được nữa nên c.h.ế.t đi, năm ấy tôi chưa được mười bảy."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 146: Chương 146



"Cha mẹ tôi biết tôi c.h.ế.t đi, họ đổ tội cho nhà họ Thường, nhà họ Thường tự biết mình đuối lý, đền cho họ một khoản tiền, khoản tiền đó đủ để gia đình không cần lo nửa đời sau. Sau khi biết tôi chết, em gái tôi khóc trước mộ tôi, nói xin lỗi tôi, chỉ hận không thể c.h.ế.t thay tôi."

"Cả nhà họ Thường đều rất xấu xa, tôi muốn khiến bọn họ phải gặp báo ứng." Cô gái dùng một chút: "Cả nhà họ rất muốn có con trai, tôi c.h.ế.t đi, chắc chắn họ sẽ tiếp tục cưới vợ. Tôi không muốn những cô gái khác cũng chịu khổ giống như tôi."

Cô gái trước mắt vẫn còn ngây thơ, ánh mắt thuần khiết, mới mười bảy, độ tuổi đẹp biết bao, đây chính là khoảng thời gian rực rỡ nhất của đời người con gái.

Hạ Thanh Nhàn vẫn còn là một đứa trẻ, rõ ràng nên hưởng thụ quãng thời gian tươi đẹp, vậy mà mất đi tuổi trẻ, cuộc đời ngắn ngủi toàn là chịu khổ, chưa từng nếm qua chút ngọt ngào nào. Sau khi nhận hết đắng cay mà c.h.ế.t đi, linh hồn vẫn thuần khiết như đứa trẻ vừa sinh ra đời, cô gái này ở Tu Chân Giới của họ là sự lựa chọn tốt nhất để tu Phật.

Nếu là đám lừa ngốc ở Vạn Thiền Tông, có lẽ sẽ lừa cô ấy đi tu Phật.

Ngu Thanh Nhàn sống nhiều năm như vậy, linh hồn thuần khiết lần trước gặp được còn là tên Phật tử người ta ngồi vào lòng mà tâm vẫn không loạn kia.

"Cô còn nguyện vọng nào khác không?"

Cô gái nghĩ một chút, qua một lúc lâu mới nói:

"Bên chúng tôi còn có rất nhiều cô gái trẻ bị lừa bán đến, nếu như có thể cô có thể giúp họ không?"

Cô gái biết giải cứu những người bị lừa bán là như thế nào, lập tức nói thêm:

"Không thể giúp được cũng không sao, không bắt buộc."

Hai nguyện vọng của cô gái này, không có cái nào đề cập đến bản thân.

Ngu Thanh Nhàn dừng một chút hỏi:

"Cô không hận cha mẹ mình à?"

Cô gái im lặng một lúc lâu mới trả lời:

"Tôi không biết, tôi chỉ muốn hỏi họ, cùng là chị em vì sao họ không thương tôi, nếu như họ đối xử với tôi như em gái tôi..."

Ngu Thanh Nhàn nghĩ cô ấy hẳn cũng rất căm hận, nếu không hận không oán thì sao hệ thống lại bắt đến đây.

Đêm đã khuya, Ngu Thanh Nhàn nằm một mình trên giường, tiếp nhận ký ức của nguyên thân.

Nguyên thân đã được gả đến thôn Xương Sơn hai năm, qua một tuần nữa là cô ấy tròn 16 tuổi, còn chưa đầy một năm nữa là đến ngày cô ấy bị hành hạ đến chết.

Ký ức của nguyên thân như thế nào?

Đó là xót xa, đau đớn, bi thương, tuyệt vọng, tất cả đều ùn ùn đổ vào đầu Ngu Thanh Nhàn. Trên trán Ngu Thanh Nhàn túa ra từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, hai tay đặt bên giường bất tri bất giác siết chặt thành nắm đấm.

Đến lúc trời tảng sáng, Ngu Thanh Nhàn mới tiêu hóa xong ký ức của nguyên thân.

Cô mở mắt ra, tỉnh lại, cảm xúc của nguyên thân vẫn còn tràn ngập trong lòng cô, cả người đè nén khó chịu, khiến cô chỉ muốn liều lĩnh trút hết ra.

Ngu Thanh Nhàn vội vàng niệm Thanh Tâm Chú, niệm năm lần mới khiến cảm xúc trong lòng dịu đi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 147: Chương 147



Chân trời hiện lên màu trắng bạc, mặt trời lấp ló ở đó như sắp nhô lên.

Ngu Thanh Nhàn vội vàng xuống giường, ra khỏi phòng, chạy về phía sau núi tìm một nơi có thể phơi nắng, khoanh chân ngồi xuống, một lát sau, luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu lên người cô.

Ánh sáng tím lẫn trong ánh ban mai tiến vào cơ thể cô bằng tốc độ người bình thường không thể nhận ra được.

Những vết thương do bị cấu véo đánh đập lành lại với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường.

Mặt trời lên cao, Ngu Thanh Nhàn mới mở mắt ra, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Cơ thể này bị tổn thương rất nặng nề, nếu nói cơ thể của Lục Thanh Nhàn kiếp trước như cái sàng, thì cơ thể này không khác gì lưới đánh cá. Kiếp trước Ngu Thanh Nhàn còn dám luyện Thanh Vân Quyết, bây giờ cô không dám, chỉ sợ sơ sẩy một cái là khiến mình mất mạng.

Sau khi trong cơ thể có linh khí, Ngu Thanh Nhàn lập tức mở động phủ trong đầu, không hề ngạc nhiên chút nào, những vật tư cô cất vào trong không gian này ở kiếp trước đã bị mất hết, chỉ để lại một miệng giếng linh tuyền.

Ngu Thanh Nhàn lao đến bên cạnh linh tuyền, rửa tay, dùng tay làm gáo múc lấy mấy vốc, cơ thể nặng nề của cô lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn.

Nghỉ ngơi một lúc trong không gian, Ngu Thanh Nhàn đi ra ngoài.

Nhìn mặt trời, cô đoán chừng lúc này khoảng bảy giờ sáng.

Nhớ đến đại gia đình dưới chân núi, Ngu Thanh Nhàn hít sâu một hơi, tự nói với bản thân, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhất định phải nhẫn nhịn, đợi cô điều dưỡng xong cơ thể, mới tính đến chuyện khác, đi từng bước một.

Sau khi nói với bản thân nhiều lần như vậy, Ngu Thanh Nhàn đi xuống chân núi, đồng thời còn không quên nhặt lấy một bó củi dưới các gốc cây.

Lúc gần đến nhà họ Thường, cô đi vòng đường nhỏ để vào thôn.

Người thời nay đều dậy từ rất sớm, lúc cô vào thôn, trên đường lớn đã có khá nhiều người qua lại, thấy cô, họ đều cười bắt chuyện.

Nguyên thân vốn là một người ít nói, bất kể là ở nhà mẹ đẻ hay ở thôn Xương Sơn, cô chỉ gật đầu với mọi người, người trong thôn cũng quen rồi, không ai nói gì.

Ngu Thanh Nhàn đi về phía nhà Thường Bảo Căn, đằng sau là một đám phụ nữ trung niên đang nói chuyện.

"Mọi người nghe nói chưa, cô gái mà nhà Thường Đại Hữu mua về lại chạy mất rồi, chưa chạy ra khỏi thôn thì đã bị bắt lại, mẹ của Thường Đại Hữu nổi giận, muốn cắt gân chân cô ta."

"Chẹp chẹp, nếu là tôi, sau này mua con dâu sẽ không mua loại có văn hóa. Cô gái này có văn hóa, lại liều mạng, bà xem nhà Đại Hữu, từ lúc mua đến giờ đã chạy năm sáu lần rồi, đánh cũng không ngoan lên được."

"Đúng vậy, theo tôi thấy, đánh vẫn chưa đủ nhiều, phải đánh đau vài lần, mới đẻ một đứa con, người phụ nữ này cũng đã hạ quyết tâm rồi."

Những lời này lọt vào tai Ngu Thanh Nhàn, cô phải vất vả lắm mới kìm nén được ý muốn lao tới.

Không bao giờ phải nghi ngờ sự độc ác của nhân loại, đôi khi sự độc ác của nhân loại vượt quá tưởng tượng của rất nhiều người.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 148: Chương 148



Thôn Xương Sơn có ba mặt là núi, đất canh tác ít, người lại nhiều, cũng không có ai nghĩ đến chuyện kế hoạch hóa gia đình, còn trọng nam khinh nữ.

Phụ nữ trầm mình tự sát ở nơi này là chuyện bình thường.

Sau này cải cách mở cửa, chuyện phụ nữ trầm mình tự tử mới giảm đi, nhưng vẫn là nam nhiều nữ ít, vì vậy việc buôn bán người ở nơi này xảy ra như cơm bữa.

Chỉ lấy mấy người phụ nữ vừa nói chuyện kia, hơn hai mươi năm trước, họ cũng bị bán đến thôn Xương Sơn, cũng vì chạy trốn mà bắt trở về, chịu đòn. Thời gian thấm thoát trôi đi, họ từ người bị hại biến thành người đi hại.

Họ lại giống với mẹ chồng của mình hai mươi năm trước, đánh đập chèn ép, nhục mạ những cô gái mua về.

Họ đem tất cả những chuyện mình đã phải trải qua lúc còn trẻ để áp dụng lên người những cô con dâu được mua về.

Đây hệt như một vòng tuần hoàn ác tính.

Phụ nữ bị lừa bán từ xưa đến nay đều bị người ta phỉ nhổ, Ngu Thanh Nhàn là người chính nghĩa, hận nhất là chuyện như vậy.

Cô cất bước đi về phía nhà Thường Bảo Căn.

Vừa đẩy cánh cửa cũ nát ra, một muôi nước mang theo cả cám lợn hất thẳng vào mặt cô, nếu không phải Ngu Thanh Nhàn kịp thời né sang bên cạnh, thì muôi nước kia đã nện xuống đầu cô rồi.

Từ tiếng nước rơi xuống đất, có thể phán đoán ra nếu bị đập trúng, đầu cô chắc chắn sẽ sưng lên một cục lớn.

"Con chó cái c.h.ế.t tiệt này, sáng sớm mày đã chạy đi đâu? Cơm không nấu, lợn không cho ăn, có phải mày lang chạ ở bên ngoài không?" Mẹ của Thường Bảo Căn tên là Phạm Xuân Hà, năm nay đã hơn năm mươi tuổi.

Trước khi sinh Thường Bảo Căn, bà ta còn có ba người con gái, ba người con gái kia nuôi đến mười hai, mười ba tuổi thì đều gả đi.

Gả con gái lớn đi, xây được một cái giếng trong nhà, gả con thứ hai đi, xây được một căn phòng mới, gả con gái thứ ba đi, đủ tiền cho Thường Bảo Căn cưới người vợ đầu tiên.

Sau đó tiền cưới nguyên thân là do cả nhà Thường Bảo Căn giật gấu vá vai mà ra.

Bởi vì nợ nần quá nhiều, sau khi cưới nguyên thân về lại không thể lập tức viên phòng, còn phải chờ hai năm, cho nên Phạm Xuân Hà nhìn nguyên thân không vừa mắt ở điểm nào.

Chửi bới như ngày hôm nay không ngày nào là không diễn ra, đôi khi Phạm Xuân Hà cảm thấy chửi bới chưa hết giận, còn ra tay đánh người, những vết bầm tím trên người nguyên thân đều là do bà ta cấu véo mà ra.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cơ thể này thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, cứng đối ứng với Phạm Xuân Hà cao lớn, khỏe mạnh hơn cô tuyệt đối không phải là chuyện sáng suốt.

Ngu Thanh Nhàn nhanh chóng né đi.

Phạm Xuân Hà ở đằng sau bắt đầu ngày mới bằng một trận chửi bới, câu nào cũng bẩn thỉu, ghê tởm đến mức Ngu Thanh Nhàn chỉ muốn đi vào hố xí múc một giáo phân rót vào miệng bà ta.

Đặt củi ngay ngắn vào trong lều củi xong, cô dựa theo ký ức của nguyên thân đi vào phòng bếp.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 149: Chương 149



Nấu cơm không đến lượt nguyên thân làm, Phạm Xuân Hà sợ cô ăn vụng, bữa nào cũng tự mình nấu.

Ở nhà họ Thường, nguyên phân thậm chí còn không được lên ngồi bàn ăn, cô phải ăn ở ngay trong nhà bếp.

Một chiếc bát sành mẻ mất một miếng, bên trong đựng nước cháo trong đến mức có thể thấy đáy, hạt gạo bên trong một bàn tay là đếm hết, ngoài ra bên cạnh còn có một đĩa dưa muối, dưa muối đã ăn gần hết rồi, chỉ còn chưa đến mười cọng, ngoài ra không còn gì nữa.

Tủ bát bị khóa trái, ngay cả hũ muối cũng để bên trong.

Dù Ngu Thanh Nhàn c.h.ế.t đói cũng không ăn thứ này, cô đổ hết đồ vào máng lợn, lại dùng muôi khuấy lên, bát cháo cứ thế biến mất trong máng lợn.

"Đồ quỷ đoản mệnh, mày lại ăn vụng cái gì trong phòng bếp đấy? Còn không mau lên núi kiếm rau cho lợn?" Phạm Xuân Hà lại chửi ầm lên ở bên ngoài, giọng the thé làm cho người ta phát phiền.

Ngu Thanh Nhàn chỉ muốn khâu mồm Phạm Xuân Hà lại.

"Nuôi mày có ích gì? Trong mắt chẳng có chút sức sống nào! Bọn hủi còn có ích hơn mày, người ta không cần bảo cũng làm rồi, mày cứ phải chọc một cái thì mới chịu đi làm."

Ngu Thanh Nhàn vác cái gùi để trong phòng bếp lên, cầm thêm cái liềm rồi đi ra cửa.

Cô đi ra sau núi, lần này cô đi ngang qua nhà cô sinh viên đại học bị bán đi mà mấy người phụ nữ trung niên sáng nay mới bàn tán, nhà của cô gái đó đối diện với đường nhỏ sau núi.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Ngu Thanh Nhàn lại nhìn thoáng qua vào bên trong, sinh viên đại học kia đang nằm trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn ra bên ngoài, giống như người vô hồn.

Cô ấy rất xinh đẹp, làn da trắng ngần, mặt mũi hiền hòa, vừa nhìn đã biết là một cô gái được gia đình tốt nuôi nấng. Cũng phải, bây giờ là thập niên bảy mươi, kỳ thi đại học vừa được khôi phục, có thể thi đỗ đại học ở thời kỳ này đều là con cưng của gia đình, gia đình cô ấy chắc chắn là không tầm thường.

Không biết làm sao cô ấy lại bị lừa bán đến đây, nhưng thủ đoạn lừa bán chỉ có mấy loại, thời đại này phần lớn người dân đều chất phác.

Nữ sinh viên đại học nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, hai người lặng lẽ nhìn nhau vài giây, Ngu Thanh Nhàn gật đầu với cô ấy, sau đó rời đi.

Cô nhớ tới kết cục của cô gái này trong kiếp trước.

Sau khi bị đánh gãy chân, cô ấy lại trốn đi hai lần nữa, lần nào cũng bị bắt trở về, sau đó nghe nói cô ấy mang thai, trước khi c.h.ế.t nguyên thân có gặp cô ấy một lần, cô ấy đã phát điên, từ lâu không còn thần thái như ngày hôm nay nữa.

Ngu Thanh Nhàn nghĩ, mình dấn thân vào thế giới này, kiểu gì cũng phải làm được chút chuyện, nếu không thì bản thân có lỗi với tạo hóa.

Nơi cắt rau cho lợn của Ngu Thanh Nhàn là một khoảng đất trồng khoai lang, đây là khu đất hoang, khoai lang tự mọc lên, sau khi cô tới đã thấy có mấy cô gái xấp xỉ tuổi mình ở đây rồi.

Những cô gái này đều là con gái trong thôn, không phải là con dâu mua từ bên ngoài về, họ không nói chuyện với nguyên thân, Ngu Thanh Nhàn cũng không định ở chung với họ.
 
Back
Top Bottom