Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNxDh68_gwWMI3FFaDUFPda3jTRphaqPpnZ2bZD-CTSxw-XfVie1ASxQcswLkwn_vgaKPDu7AxAy2eVUL-ZpCQpmUL8XUK0z-X_wxzOCUI9uZ7p1_L-47yBToMIuoRRe7wbd00rZEE-6FR2k4fjR84D=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Tác giả: Vũ Lạc Song Liêm
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường, Đông Phương, Gia Đấu, Điền Văn, Xuyên Nhanh, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ngu Thanh Nhàn, tiên đời hai, bởi vì quá vô tích sự, trong một lần thám hiểm bí cảnh đã bị ngã lộn cổ. Trong ranh giới sắp bỏ mạng, cô đã được một "hệ thống pháo hôi phản công" bắt lại, hai bên giao hẹn đi qua các thế giới thập niên làm nhiệm vụ để kiếm công đức, sau đó linh hồn sẽ được tu sửa, quay về tiên giới.​
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 1: Xuyên Sách



/images/2024-0308.gif

"Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu.

Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê.

Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo Quốc.Bắt đầu viết từ lúc Giang Bảo Quốc rời nhà vào quân đội.Trong truyện, anh ta luôn tích cực vươn lên, là một người nho nhã điềm đạm, có trách nhiệm, một người chồng tốt của Vương Văn Quân, người cha tốt của Giang Hòa Bình - con của hai người.Nhưng anh ta lại vô cùng lạnh lùng với nguyên thân và hai người con trai của cô ấy, nguyên nhân là vì mẹ của Giang Bảo Quốc yêu cầu anh ta cưới nguyên thân để sinh ra hai đứa con gái mà thôi.Ngu Thanh Nhàn nhanh chóng đọc xem toàn bộ ký ức khi còn sống của nguyên thân, đây là tháng 1 năm 1951, là thời điểm sau năm tháng cuối cùng cô ấy cũng mang theo hai đứa con gái tìm được Giang Bảo Quốc, nhưng chưa được hai hôm đã bị anh ta gọi người tới khuyên về.Người phụ nữ tới khuyên Ngu Thanh Nhàn thấy cô không nói gì, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường:"Em gái Thanh Nhàn à, em nghe chị dâu khuyên một câu.

Em mới chừng ba mươi tuổi, đang lúc khỏe mạnh, trở về quê tìm một người cũng không phải là không được.

Em nói em cố tình ăn thua đủ với người anh em Bảo Quốc là có ý gì chứ? Tổ chức đã đồng ý cho các em ly hôn, em còn cứ lằng nhằng mãi làm gì?"Ngu Thanh Nhàn rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn chị ta:"Chị nói tôi ăn thua đủ với anh ta là có ý gì? Nói hay lắm! Tôi là vợ được anh ta cưới hỏi đàng hoàng ở quê, đã từng bái lạy tổ tông nhà anh ta để được vào gia phả!""Năm đó anh ta muốn rời nhà đi tòng quân, nói với tôi đánh giặc xong sẽ trở về sống cùng tôi.

Ồ, giờ đánh trận xong rồi, anh ta lại mang lăng nhăng ở trong quân? Cho nên tôi thành ép duyên? Thành loại bã đậu thời xã hội phong kiến?".
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 2: Người Đàn Ông Bội Bạc



/images/2024-0308.gif

"Nếu anh ta thực sự nghĩ như vậy thì anh ta phải nói sớm chứ? Sớm để làm gì ấy hả? Năm đó nhà anh ta nghèo đến mức nồi cũng mọc mạng nhện, tôi vẫn sống cùng anh ta.

Nhiều năm qua anh ta không có nhà, tôi hầu hạ già, chăm sóc trẻ, mẹ anh ta nằm liệt giường năm năm, là tôi đổ bô chăm sóc mỗi ngày.""Năm đó lúc anh ta đi, đứa lớn mới hai tuổi, vừa biết đi, đứa bé mới sinh ra chưa được một tháng.

Tôi còn đang trong cữ vẫn phải xuống ruộng làm việc, nếu không thì cả nhà này phải chết đói.""Anh ta đi bộ đội mười hai năm, ngoại trừ năm đầu tiên viết thư về nhà, gửi được ít tiền, sau đó thì sống không thấy người, chết không thấy xác.

Chúng tôi đều tưởng anh ta chết rồi đấy! Khó khăn lắm mới có tin tức, thì lại là thư anh ta gửi về đòi li hôn tôi!""Muốn ly hôn thì phải nói sớm chứ? Giang Bảo Quốc anh ta có thích tôi hay không, chỉ anh ta mới biết.

nếu trước đây không thích tôi thì làm gì không viết thư đòi ly hôn với tôi từ sớm đi? Viết một bức thư bỏ tôi cũng được cơ mà.

Lúc ấy tôi còn trẻ, dù mang theo hai đứa con gái, tôi cũng vẫn dễ dàng tái giá!""Giờ tôi già rồi, làm lỡ nửa đời của tôi mới đòi li hôn tôi.

Được thôi, bồi thường mười ba năm tổn thất trong quá khứ của tôi đi, trả lại tuổi thanh xuân cho tôi đi, tôi lập tức quay về không hề do dự!"Đây là những lời mà nguyên thân Lục Thanh Nhàn đã nói với Ngu Thanh Nhàn lúc gặp mặt ở trong hệ thống.Nguyên thân là một cô gái rất cứng cỏi.Lúc này cô ấy tới để ly hôn với Giang Bảo Quốc, đồng thời ở lại mấy ngày rồi mang theo hai đứa con gái quay về quê ở tỉnh Ký.Sau khi về đến nhà, cô ấy vẫn sống như lúc không có tin của Giang Bảo Quốc, nhưng hai đứa con gái lại vô cùng tôn sùng và yêu quý cha.Hai năm sau, Giang Bảo Quốc quay về nhà một chuyện, nói chuyện hồi lâu với nguyên thân rồi chạy vào nhà đưa con gái lớn Giang Mộc Tâm đi.Dựa theo những gì Giang Bảo Quốc nói, Mộc Tâm lớn rồi, sắp đến tuổi làm mai, chỗ anh ta dù sao cũng là thành phố, còn là binh đoàn, con trai xuất sắc nhiều hơn ở nông thôn.Giang Bảo Quốc đưa Mộc Tâm đi, sau này làm mai cho cô bé cũng dễ.Nguyên thân cho rằng Mộc Tâm sẽ được hưởng cuộc sống tốt, nhưng chuyện lại hoàn toàn khác với những gì nguyên thân tưởng tượng.Năm mà Mộc Tâm được đưa đi, vợ bé yêu dấu của Giang Bảo Quốc - Vương Văn Quân vừa đẻ không lâu.Cô ta là một y tác trong bệnh viện quân khu, Giang Bảo Quốc là bệnh nhân được cô ta chăm sóc.Hai người quen biết nhau trong bệnh viện, đã tìm hiểu trong quá trình dưỡng bệnh, sau khi kết hôn cô ta vẫn không từ bỏ công việc, trước khi sinh nửa tháng vẫn còn đi làm..
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 3: Cuộc Đời Con Gái



/images/2024-0308.gif

Vương Văn Quân sinh con, mẹ ruột ra chăm được nửa năm thì sống chết mặc bay bỏ về.

Giang Bảo Quốc và Vương Văn Quân vừa bực vừa sốt ruột, cuối cùng Vương Văn Quân đề nghị đón Mộc Tâm tới, để cô bé trông con giúp.

Giang Mộc Tâm đã mười lăm, một cô gái mười lăm tuổi cái gì cũng biết.

Thế là Giang Mộc Tâm mang theo trái tim đầy mong đợi được đón đến tỉnh Hắc.

Chuyện đầu tiên mà Giang Bảo Quốc làm sau khi đưa cô bé đến chính là bảo cô bé chăm sóc Giang Hòa Bình cho tốt.

Từ đó trở đi, Giang Mộc Tâm phải ở đó làm một bảo mẫu nhỏ không lương, ngày ngày trông trẻ, làm việc nhà, giặt quần áo cho cả nhà.

Vương Văn Quân tâm trạng tốt thì khen cô bé hai câu, lúc bị bực bội ở bệnh viện thì về lại trút lên đầu cô bé.

Giang Hòa Bình rốt cuộc cũng lên tiểu học, Giang Mộc Tâm cũng đến tuổi gả chồng.

Cô bé lớn lên có dung mạo rất giống nguyên thân, hai mươi tuổi mà xinh đẹp như một đóa hoa.

Cô được đồng đội của Giang Bảo Quốc là Phùng Cương để ý.

Phùng Cương còn lớn hơn Giang Bảo Quốc mấy tuổi, có hai đứa con trai, đứa lớn nhất đã mười lăm tuổi.

Vợ trước của Phù Cương chết sớm, vì con mà ông ta không kết hôn, khó khăn lắm mới động lòng lần nữa, đương nhiên là không dễ dàng bỏ qua Giang Mộc Tâm.

Ông ta có quan hệ thân thiết với Giang Bảo Quốc, cấp bậc lại cao hơn Giang Bảo Quốc, thế là chuyện hôn nhân này cứ thế được quyết định.

Giang Mộc Tâm hai mươi tuổi bị ép gả cho một người đàn ông có thể làm cha mình.

Sau khi kết hôn, Giang Mộc Tâm sống cũng không tốt lắm, cô chỉ lớn hơn con cả của Phùng Cương năm tuổi.

Con trai mười lăm mười sáu chính là đang tuổi nổi loạn, anh em chúng rất căm hận người mẹ kế là Giang Mộc Tâm này, thường xuyên tìm cách gây sự với cô.

Giang Mộc Tâm hai mươi ba tuổi thì mang thai, bị hai anh em con Phùng Cương đẩy ngã xuống đất, bị xảy thai.

Cả tinh thần lẫn thể xác của cô đều hoàn toàn sụp đổ, cứ thế đổ bệnh không vực dậy nổi.

Trước khi sức khỏe của cô ngày càng kém, cô gọi điện thoại về quên, nguyên thân nghe được điện thoại vội vàng chạy đến tỉnh Hắc.

Giang Mộc Tâm vẫn luôn chờ mẹ.

Khi mẹ đến, Giang Mộc Tâm nói với bà về cuộc sống trong những năm qua của mình, nói với bà rằng lòng mình rất đau khổ, nói với bà rằng bao năm qua mình hổ thẹn với bà, còn không chờ nguyên thân nói một câu tha thứ, Giang Mộc Tâm đã chết.

Năm đó giao thông còn bất tiện, thư từ qua lại không dễ dàng như bây giờ.

Giang Mộc Tâm vẫn luôn cảm thấy áy náy vì năm đó mình vứt bỏ mẹ, lựa chọn cha.

Cô viết thư về nhà chỉ kể chuyện tốt, không nói chuyện xấu, ngay cả đối tượng kết hôn cũng không kể tỉ mỉ.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 4: Quyết Tâm Trả Thù



/images/2024-0308.gif

Giang Mộc Tâm không dám nói mình được gả cho một ông già, cô sợ nguyên thân sẽ liều lĩnh chạy đến đòi công bằng cho mình.

Giang Bảo Quốc và Phùng Cương là người có quyền thế, hai người đấu không lại họ.

Giang Mộc Tâm chết, nguyên thân biết được toàn bộ câu chuyện hận đến mức hai mắt hằn máu.

Bà đi tìm bưu điện, tốn một khoản tiền lớn để gọi điện thoại về trạm vệ sinh trên thị trấn.

Bác sĩ ở trạm vệ sinh là em họ của nguyên thân, bảo chị ấy gọi Giang Thủy Tâm đến nghe điện thoại.

Nguyên thân kể lại toàn bộ chuyện của Giang Mộc Tâm cho cô nghe, lại hỏi cô nếu mình làm chuyện quá khích, cô có trách mẹ không.

Giang Thủy Tâm nói không trách.

Ngày Giang Mộc Tâm hạ táng, Phùng Cương để tỏ lòng áy náy, đã tổ chức tang lễ rất long trọng, nguyên thân cũng đến tham gia.

Bà ngồi một bàn với gia đình Giang Bảo Quốc, gia đình Phùng Cương, con trai của Phùng Cương cũng có mặt ở đấy.

Là hung thủ chính hại chết Giang Mộc Tâm, nhưng cậu ta không hề áy náy chút nào.

Biết nguyên thân là mẹ ruột của Giang Mộc Tâm, cậu ta còn cười khiêu khích bà.

Con cả của Phùng Cương sắp hai mươi, hiểu chuyện hơn chút, nhưng không hề giảm sự căm ghét dành cho Giang Mộc Tâm.

Là cha ruột của Giang Mộc Tâm, Giang Bảo Quốc lại chẳng tỏ vẻ gì khi thấy con gái qua đời, trong tiệc rượu nghe thấy con trai nhỏ của Phùng Cương chơi bóng rổ đứng đầu toàn trường, còn khen ngợi một phen, việc này trở thành giọt nước tràn ly, cũng để nguyên thân càng thêm kiên định quyết tâm trả thù.

Món ăn cuối cùng của bữa cơm hôm đó là canh thịt dê, mùi vị canh khá nặng, bỏ ít đồ không ai nhận ra được.

Nguyên thân quan sát người phục vụ mang thức ăn lên cho bàn mình rất lâu, đến khi cô ta mang đồ ăn lên thì bà đứng dậy đi vệ sinh, giả vờ hấp tấp quá nên đụng phải cô ta.

Trong lúc rối loạn, nguyên thân nhân cơ hội bỏ thuốc chuột vào canh thịt dê.

Cả nhà họ Phùng đều thích uống canh thịt dê, vừa bưng lên ba người nhà họ đã không chờ nổi uống một bát.

Thuốc chuột bỏ lượng quá nhiều, chưa được bao lâu thì ba cha con Phùng Cương đã ôm bụng ngã xuống đất, đưa đến bệnh viện không lâu thì hai con trai của Phùng Cương chết.

Người đến ăn cơm đều là quân nhân, nguyên thân không định chạy, bị bắt cũng rất bình tĩnh, bị bắn chết bà cũng rất bình tĩnh, bà chỉ cảm thấy có lỗi với hai đứa con gái.

Bởi vì bà chết vì báo thù cho Giang Mộc Tâm, cuộc sống sau này của Giang Thủy Tâm cũng không tốt đẹp gì.

Cuộc sống sau đó của Giang Thủy Tâm quả thực rất long đong lận đận.

Lúc nhỏ vì không có cha nên cô thường xuyên bị chê cười.

Lúc trưởng thành vì mẹ giết người mà bị người ta suốt ngày bàn ra tán vào, cả đời cô không kết hôn, tuy gặp được rất nhiều người thích, nhưng cô không có dũng khí đến gần hơn một bước.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 5: “hệ Thống Pháo Hôi Phản Công”



/images/2024-0308.gif

Cả đời cô cô đơn, nhưng từ đầu đến cuối cô chưa từng oán trách mẹ mình.

Nhưng nguyên thân lại vô cùng hận bản thân mình, bà có lỗi với Mộc Tâm, có lỗi với cả Thủy Tâm.

Bà đã khiến cả nhà họ Phùng bị báo ứng, nhưng vẫn chưa lật đổ được Giang Bảo Quốc.

Linh hồn của nguyên thân mang theo oán khí ngút trời, mãi không tiêu tan, được hệ thống pháo hôi phản công bắt được, đã giao dịch với bà, hệ thống giúp nguyên thân thực hiện nguyện vọng, nhưng nguyên thân phải trả giá bằng linh hồn.

Nguyên thân lập tức đồng ý, thế là có Ngu Thanh Nhàn đến đây.

Cô đến từ Thục Sơn Tông, Thanh Vân Giới, vì bảo vệ môn hạ trong bí cảnh mà mất mạng, trong lúc chỉ mành treo chuông được giọng nói tự xưng là "Hệ thống pháo hôi phản công" bắt lại.

Cô giúp hệ thống hoàn thàòa nhiệm vụ lần này, kiếm được công đức, sau khi hệ thống thu hoạch toàn bộ công đức sẽ tu sửa cơ thể cho cô, hai người sẽ đạt được ý nguyện.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, không lâu sau, một bóng đàn ông có thân hình cao lớn, mặc quân phục xanh đen bước vào phòng.

Anh ta chính là Giang Bảo Quốc - chồng của nguyên thân.

"Thanh Nhàn, em muốn anh phải nói thế nào em mới chịu nghe? Hiện giờ đang đề cao tự do yêu đương, anh với em kết hôn do cha mẹ sắp đặt.

Em ở cạnh anh chắc chắn sẽ không hạnh phúc! Anh với Văn Quân mới là sự bầu bạn gắn kết linh hồn!"Ngu Thanh Nhàn đã tiếp nhận xong toàn bộ ký ức của nguyên thân.

Lời Giang Bảo Quốc nói khiến cô không khỏi cười lạnh thành tiếng:"Giang Bảo Quốc, anh đừng có nói vớ nói vẩn với tôi ở đây.

Lúc trước cha mẹ chúng ta đúng là tìm người mai mối cưới xin, nhưng chúng ta cũng đã từng gặp mặt trước khi đính hôn.

Cha mẹ anh đều chiều chuộng, yêu thương anh, nếu anh không gật đầu thì cha mẹ anh có thể ép anh cưới vợ sao?"Những gì mà Ngu Thanh Nhàn nói ra đều là thay nguyên thân trút hết oan ức khổ sở.

Cô ấy và Giang Bảo Quốc đúng là đi xem mắt mới quen nhau, nhưng nếu nói không có tình cảm gì thì hoàn toàn là lừa gạt.

Trước khi gả cho Giang Bảo Quốc, nguyên thân chính là cô gái xinh đẹp nhất tám thôn mười dặm, người vừa có năng lực lại chịu khó, tuy gia cảnh không được tốt, nhưng người đến mai mối nườm nượt không hết.

Nhà Giang Bảo Quốc cũng là một trong số ấy.

Trong những người đến xin cưới, có mấy nhà điều kiện còn tốt hơn nhà Giang Bảo Quốc, nhưng anh ta lại là người xuất chúng nhất trong số đó, có tướng mạo rất phù hợp với thẩm mỹ thời đại này, còn là người biết chữ có văn hóa.

Sau khi kết hôn, nguyên thân cũng từng sống một thời gian ngọt ngào thắm thiết với anh ta.

Nhưng lúc Giang Bảo Quốc đọc sách sẽ dạy cô ấy nhận biết chữ viết, mỗi khi ra ngoài quay về sẽ len lén chuẩn bị chút bất ngờ cho cô ấy.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 6: Tấm Lòng Chân Thành Bị Đút Cho Chó Ăn Cả



/images/2024-0308.gif

Bất ngờ nho nhỏ này đôi khi là một viên đá có hình thù đẹp mắt, đôi khi là một đóa hoa tươi mới nở vô cùng diễm lệ, phần nhiều là đồ ăn, một cái đùi gà, một cái bánh bao, đôi khi lại là một cái kẹo hoặc một quả trứng gà.

Những bất ngờ nho nhỏ này đối với một người từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với chuyện tình yêu quả thực là đòn trí mạng.

Nguyên thân thích anh ta là chuyện đương nhiên.

Giang Bảo Quốc đi lính là đi một mạch nhiều năm liền, sau đó không hề có tin tức gì nữa, cha mẹ anh ta không phải chưa từng khuyên nguyên thân đi bước nữa, nhờ người môi giới cũng không có gì không tốt.

Nhưng nguyên thân vì chút tình cảm dịu dàng hồi trước cùng hai đứa con còn nhỏ, vẫn luôn không đồng ý.

Tấm lòng chân thành bị đút cho chó ăn cả.

"Anh viết thư về đòi li hôn không sai! Nhưng mẹ anh phải xử lý thế nào thì anh không hề nhắc đến một chữ? Bà nằm liệt hai năm, vẫn luôn do ba mẹ con chúng tôi hầu hạ, anh một xu cũng không thèm đưa.

Bây giờ anh lại chỉ cần mở mồm đòi li hôn với tôi? Sau đó ly hôn nhưng không rời nhà, ý là tôi phải hầu hạ bà mẹ bị liệt của anh, hai đứa em anh tôi nuôi, mỗi tháng anh bỏ ra ít tiền là được?""Từng thấy người mặt dày, nhưng dày đến mức như anh thì là lần đầu tiên gặp.

Người đã chẳng ra gì, mà suy nghĩ cũng hay quá ha.

"Giang Bảo Quốc chỉ gửi về một trăm đồng theo thư ly hôn.

Trước khi phát hành tiền bản thứ hai, lương của quân nhân cao đến mức thái quá, cấp bậc như của Giang Bảo Quốc, mỗi tháng lương cũng đến hai mươi nghìn.

Là hai mươi nghìn đó!Nhà nguyên thân ở quê, vất vả trồng trọt một năm cũng không kiếm được nhiều như vậy.

Cha của Ngu Thanh Nhàn là tông chủ Thục Sơn Tông, một thanh thiên kiếm không ai địch nổi.

Mẹ cô là luyên đạn sư có thiên phú nhất Thanh Vân Giới, được gọi là người đứng đầu Đan Đạo.

Cha mẹ cô kết thành đạo lữ đã gần ba trăm năm, vẫn luôn ân ái như lúc ban đầu.

Hai người bế quan đều bế quan cùng thời điểm, xuất quan rồi thì nhất định phải ở chung mấy tháng như vợ chồng nhân gian, nếu hứng trí lên thì lập tức đi du sơn ngoạn thủy.

Ngu Thanh Nhàn chứng kiến tình yêu của họ mà lớn lên, cô cũng rất ao ước có được tình yêu như thế, cảm thấy đàn ông nên giống cha mình, trung thủy với vợ, chịu được cô đơn, chịu được mê hoặc.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 7: Đòi Bồi Thường



/images/2024-0308.gif

Loại người như Giang Bảo Quốc, Ngu Thanh Nhàn nhìn nhiều thêm một chút cũng cảm thấy buồn nôn:"Anh đứng núi này trông núi nọ cũng được, không cần phải nói mình vĩ đại thế đâu.

Tôi tới đây cũng không phải định bám dính lấy anh không rời, tôi chỉ muốn cho hai đứa con gặp anh, gặp xong thì sáng mắt ra, đừng bị vẻ đẹp trần thế của anh che mờ mắt.

""Còn nữa, anh rời nhà mười hai năm, trong mười hai năm này tôi đã làm tang cho cha anh, nuôi hai đứa con gái của anh lớn đến thế này.

Trước đây chúng ta là vợ chồng, chuyện đó là đương nhiên, nhưng bây giờ chúng ta không còn quan hệ, anh cũng đã phủ nhận quan hệ giữa hai chúng ta.

Vậy thì anh phải bồi thường cho tôi.

" Ngu Thanh Nhàn nói.

Đời trước nguyên thân ngốc nghếch, sau khi xác định Giang Bảo Quốc thực sự thay lòng đổi dạ lại chẳng làm gì đã đi về.

Nhà ở quê rất nghèo, còn ở nhà lá, đến lúc trời mưa, trong nhà ngoài nhà chẳng khác gì nhau.

Mùa đông gió thổi, nóc nhà cũng có thể xốc lên.

Quần áo hai đứa con gái thì càng chẳng phải nói, quanh năm suốt tháng không mua thêm được một bộ, toàn là mụn vá.

Còn Giang Bảo Quốc thì sao? Nhân phẩm của anh ta không ra gì, nhưng lại rất có tài, hiện giờ đã là cán bộ cấp doanh trại, dựa theo quy định, cơm ăn áo mặc đều do đơn vị cấp, không tiêu gì đến tiền.

Hơn nữa lương tháng của vợ nhỏ của anh ta - Vương Văn Quân cũng không thấp, bệnh viện cũng lo việc ăn mặc của cô ta.

Đôi vợ chồng này sống rất sung sướng, ba mẹ con nguyên thân lại phải ăn mắm m*t giòi, mặc quần áo vá chằng vá đụp, màu đông phải chịu lạnh.

Mỗi tháng Vương Văn Quân có thể mua hai bộ quần áo, màu đông thì mặc áo bông, áo nỉ, đi giày da được gửi từ Quảng Phủ Lô về.

Ồ, ba mẹ con nguyên thân còn phải chăm sóc bà già xấu tính kia.

Dựa vào cái gì chứ?"Anh không muốn bồi thường cho tôi cũng không sao, bộ đội các anh có lãnh đạo không? Tôi đi tìm lãnh đạo các anh để đòi, chắc lãnh đạo của các anh ủng hộ tự do yêu đương thì ủng hộ, nhưng đạo đức cơ bản, lễ nghĩa, liêm sỉ thì vẫn phải biết chứ?"Giang Bảo Quốc nghe Ngu Thanh Nhàn nói thì thái dương nảy lên thình thịch, chị dâu Từ được anh ta mời đến làm người thuyết phục ở bên cạnh nghe vậy hai mắt cũng tóe lửa.

Giang Bảo Quốc nhìn Ngu Thanh Nhàn, người phụ nữ xinh đẹp nhưng ngu muội vô tri trong lòng mình này.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 8: Một Người Phụ Nữ Bản Lĩnh!



/images/2024-0308.gif

Thời gian cũng không đối xử tử tế với Lục Thanh Nhàn, mười hai năm trôi qua, từ lâu cô không còn gương mặt xinh đẹp năm ấy nữa, tóc tai rối bù, hai mắt sưng đỏ, mặc quần áo cũ kỹ đã giặt đến bạc cả màu.

Giang Bảo Quốc nhớ tới cô lúc còn trẻ.

Đàn ông ai cũng háo sắc, Giang Bảo Quốc cũng không ngoại lệ.

Hồi ấy anh ta còn rất trẻ, nghe bà mối nói muốn đến nhà cô cầu hôn, đêm đó anh ta kích động đến mức mất ngủ.

Ngày hôm sau anh ta mặc bộ quần áo đẹp nhất, trước khi ra cửa còn dùng nước lạnh để vuốt tóc.

Lúc còn trẻ Giang Bảo Quốc thực sự rất thích Lục Thanh Nhàn, nếu không thích, anh ta cũng đã không cùng cô sinh ra hai đứa con.

Nhưng đó là hồi còn trẻ chưa trải sự đời, tưởng chút thiện cảm kia là tình yêu, cho đến khi gặp Vương Văn Quân, anh ta mới hiểu cái gì là tình yêu.

Dựa theo suy nghĩ lúc đầu của anh ta, người phụ nữ tên Lục Thanh Nhàn này vừa quê mùa vừa thất học, người lớn lên ở quê đi xa nhất là đến thị trấn.

Theo tin tức anh ta được biết, cô và anh trai ruột có xích mích, anh ta đòi li hôn với cô, ngoại trừ nhà mình, cô còn có thể đi đâu?Nhưng họ cũng không có quan hệ, cô muốn tiếp tục ở lại nhà anh ta cũng không dễ nói.

Việc phụng dưỡng mẹ chồng, nuôi dạy con cái để cho cô làm chẳng phải là chuyện đương nhiên?Sau khi dựng nước, rất nhiều người li hôn như họ, những người vợ cũ này nào có ai không lựa chọn ly hôn nhưng không rời nhà? Đàn bà nhà ai lại giống như Lục Thanh Nhàn, có bản lĩnh, dám một mình mang theo hai đứa con đi xa vạn dặm tới đây?Cô ấy là một người rất bản lĩnh!Giang Bảo Quốc hận đến ngứa răng, lúc này Văn Quân hẳn đã nhận được tin tức Lục Thanh Nhàn tới, không biết còn náo loạn đến mức nào.

Giang Bảo Quốc không muốn bồi thường, nhưng lại sợ ném chuột vỡ đồ, sợ họ điên lên thực sự đi tìm lãnh đạo của mình.

Anh ta sắp thăng chức, nếu chuyện này truyền ra ngoài, lãnh đạo không nói gì, nhưng ấn tượng dành cho anh ta chắc chắn sẽ không tốt nữa.

Hiện giờ không còn là trước kia, anh ta không có chỗ dựa, người có văn hóa cao hơn anh ta cũng có, dựa vào quân công để thăng chức không tới phiên anh ta.

Đường thăng chức duy nhất của anh ta chỉ là tích lũy kinh nghiệm và sự từng trải, nếu một khi anh ta bị kéo xuống dưới, vậy sau này muốn leo lên trên là rất khó.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 9: Uy Hiếp



/images/2024-0308.gif

Đầu óc Giang Bảo Quốc nhanh chóng vận hành, càng nghĩ anh ta càng cảm thấy ngoại trừ đồng ý, mình không còn cách nào khác.

Chị dâu Từ ở bên cạnh nhìn anh ta, trong danh sách thăng chức lần này cũng có chồng chị ta.

"Cô muốn cái gì?" Giang Bảo Quốc trầm giọng hỏi.

Những lời Ngu Thanh Nhàn mắng chửi, anh ta chỉ đành coi như không nghe thấy.

"Cũng không cần nhiều, tôi muốn số tiền trợ cấp của anh trong ba năm.

"Giang Bảo Quốc làm lính mười hai năm, nhữn năm trước còn chưa giải phóng, ăn no mặc ấm cũng là vấn đề, tiền trợ cấp lại càng ít.

Nhưng qua năm 1945 thì khác, tiền trợ cấp của Giang Bảo Quốc chưa nói đến chuyện được phát xuống rất đúng hạn, hơn nữa còn tăng lên một bậc.

Tiền trợ cấp của anh ta không ít, nhưng một lúc đòi nhiều tiền như thế thì anh ta thực sự không lấy ra được.

Điều kiện gia đình Vương Văn Quân rất tốt, trước kia là tiểu thư của nhà giàu, lớn lên trong nhung lụa.

Giang Bảo Quốc đã bỏ ra khá nhiều tiền để theo đuổi cô ta, tặng quần áo, tặng giày dép, vé xem phim không thiếu món nào.

Giang Bảo Quốc tính toán tiền tiết kiệm của mình, mặt lập tức đen lại:"Lục Thanh Nhàn, đừng có được voi đòi tiên.

"Ngu Thanh Nhàn cười khẩy một tiếng:"Sao thế? Không muốn bồi thường à? Vậy thì tôi vẫn nên đi tìm lãnh đạo của anh thôi, bảo lãnh đạo của anh phán xem anh có cần phải bồi thường hay không.

Nếu ông ấy bảo không cần bồi thường, tôi sẽ đi ngay, không cần một xu của anh.

Nếu lãnh đạo anh nói anh phải bồi thường, vậy thì anh không được thiếu tôi một xu nào.

Được chứ?"Thời đại này có khá nhiều quân nhân ly hôn với vợ cũ, mà cách thức xử lý của họ đều cơ bản giống nhau, sẽ chu cấp tiền nuôi con cho vợ cũ.

Người một xu cũng không muốn bỏ ra như Giang Bảo Quốc rất hiếm.

Giang Bảo Quốc nhìn chị dâu Từ ở bên cạnh theo bản năng.

Hai mắt chị Từ sáng lên, chồng mình cũng là trưởng doanh trại như Giang Bảo Quốc, dựa theo ý cấp trên, chồng của chị ta và Giang Bảo Quốc đều có cơ hội thăng chức, nhưng văn kiện còn chưa đưa xuống thì tất cả đều là ẩn số.

Nếu lúc này Giang Bảo Quốc xuất hiện vấn đề về phẩm chất thì lại khác, chồng của chị ta sẽ tăng thêm cơ hội tăng lên phó đoàn trường!Chị dâu Từ nhìn Giang Bảo Quốc với ánh mắt nóng cháy, hi vọng anh ta mở miệng từ chối yêu cầu vô lý của Ngu Thanh Nhàn.

Chuyện mà chị dâu Từ có thể nghĩ ra, thì đương nhiên Giang Bảo Quốc càng rõ.

.
 
Back
Top Bottom