Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 480



Nhà họ Hứa ở Cảng Thành rối loạn có tiếng.

Tương lai còn có chuyện khiến người ta khiếp sợ chính là Hứa Tử Yến thân là con vợ cả nhà họ Hứa, cuối cùng lại rời khỏi gia tộc, quay về lục địa khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, sáng lập nên Ảnh thị Tiếu Nhan.

Sau đó ảnh thị Tiếu Nhan nhanh chóng quật khởi, trở thành một trong ba ông trùm đứng đầu mảng phim ảnh và truyền hình trong cả nước.

Đương nhiên, anh ta nổi tiếng không chỉ vì là người có năng lực xuất sắc, hành động quyết đoán, mà vì anh ta là Boss lớn của công ty điện ảnh lại lạnh lùng không gần nữ sắc, dưới trướng có không ít mỹ nữ đỉnh cấp lại giữ mình trong sạch, bất kỳ ai muốn lợi dụng anh ta tạo tin đồn tai tiếng, không quan tâm người đó có nổi tiếng hay không, đều bị đuổi khỏi công ty, không thì tuyết tàng, tóm lại là “Sợ vợ có tiếng”.

Đây cũng là lý do vì sao trước đây Tô Nhuyễn cảm thấy cái tên Nhan Diệu rất quen tai, là vợ của Hứa Tử Yến, tất nhiên cô ấy phải tham dự một vài sự kiện đông người, chỉ là khi đó khí chất của cô ấy đoan trang khéo lẽo, cộng thêm các mác “Vợ dữ”, hoàn toàn khác dáng vẻ tinh nghịch thích diễn kịch của cô ấy, Tô Nhuyễn mới không liên tưởng đến.

Chưa nói tới những tin đồn đời sau có phải thật hay không, chỉ riêng tối hôm ở hộp đêm Paris thôi, thái độ lo lắng của Hứa Tử Yến với Nhan Diệu không thể làm giả được.

Người ta đều nói, yêu một người sẽ không giấu được, anh ta lạnh lùng thật, nhưng khi Nhan Diệu gặp nguy hiểm lại phấn đấu quên mình, thậm chí không nỡ để cô ấy chịu một chút ấm ức…

Tô Nhuyễn thở dài: “Nhan Diệu, cô có nhớ ngày chúng ta tới câu lạc bộ đêm…”

Nhan Diệu cho rằng cô muốn nhắc tới chuyện Hứa Tử Yến cứu mình, nên cười nói: “Thật ra ngày đó, đổi lại là Lan Thu Nhụy, anh ấy cũng sẽ làm chuyện tương tự.”

“Anh ấy là người rất có trách nhiệm, từ trước đến nay đều đáng tin cậy, nếu không trước kia tôi sẽ không bị anh ấy mê hoặc khiến đầu óc choáng váng.”

“Thật ra tôi tin anh ấy và Lan Thu Nhụy không có quan hệ thực chất nào, đối với ai với việc gì anh ấy đều nghiêm túc có trách nhiệm, thậm chí hơi cổ hủ, ngay cả hứa hẹm cũng không mở miệng, nhưng một khi đã quyết sẽ phụ trách đến cùng.”

Cô ấy cười tự giễu: “Ví dụ như tôi, bây giờ còn cả đứa nhỏ này.”

Tô Nhuyễn cười: “Không phải tôi muốn nói điều này, tôi muốn nói, hôm đó trước khi vào câu lạc bộ đêm rõ ràng cô rất sợ hãi, cảm thấy như bên trong có hồng thủy mãnh thú, nhưng mà sau khi đẩy cửa bước vào, thật ra không phải như vậy, không phải sao?”

“Có một số việc tôi kiến nghị cô nên tìm hiểu rõ ràng, không vì điều gì khác, coi như cho bản thân một câu trả lời, nếu không cái gai luôn cắm trong lòng, ngược lại khiến cô không cách nào dứt khoát buông tay.”

Nhan Diệu suy tư: “Cô nói rất đúng.”

Tô Nhuyễn không nói thêm nữa, thật ra trong mắt cô, vẫn là lỗi của Hứa Tử Yến, cho dù anh ta thật sự yêu Nhan Diệu, nhưng lại không cho cô ấy đủ cảm giác an toàn…

Vốn dĩ chênh lệch về gia thế đã khiến Nhan Diệu thấp thỏm lo âu, cộng thêm người xấu bụng tận dụng mọi cơ hội châm ngòi, với người chìm đắm trong tình yêu lo được lo mất mà nói, hiển nhiên rất thống khổ.

Nhan Diệu phải xây dựng lại tự tin và lòng tín nhiệm, Hứa Tử Yến cũng phải học được cách chia sẻ với cô ấy, không ai có thể hỗ trợ.

Đêm hôm đó Tô Nhuyễn vô cùng nhiệt tình, Lộc Minh Sâm bị cô quấn lấy hận không thể c.h.ế.t trên người Tô Nhuyễn.

“Lại làm sao vậy?”

Vân Chi

Tô Nhuyễn ôm eo anh: “Không có gì, chỉ cảm thấy mình rất may mắn.”

So sánh với nhau, tuy rằng ban đầu gã này khiến người ta giận thật, nhưng sau khi xác định tình cảm, anh ấy chỉ tiến không lùi, chưa từng khiến cô lo lắng bất an chút nào.

Lộc Minh Sâm nghe xong lý do của cô, lại xoay người ép cô xuống dưới: “Anh cảm thấy mình may mắn hơn…”

Quả nhiên, phải so sánh mới thấy mình hạnh phúc thế nào.



Ngày Hứa Tử Yến tới nhà, anh ta đi trước xách theo túi lớn túi nhỏ, một chiếc xe jeep không chất đủ, phải hai chiếc xe mới chở hết.

Y tá Mễ nhìn đồ đạc đầy nhà, líu lưỡi: “Đây là cuộc sống của kẻ có tiền sao? Quá hạnh phúc rồi.”

Nhan Diệu cười nói: “Mấy thứ này quá nhiều, tôi không dùng hết, lát nữa chị Mễ lấy một chút đi.”

Y tá Mễ không khách sáo, quan hệ thân thiết đều bắt đầu từ có qua có lại.

Nhan Diệu không đi, với Tô Nhuyễn mà nói là chuyện rất tốt.

Vốn dĩ cô đã chuẩn bị tâm lý Nhan Diệu đi khỏi, cô lại phải tìm nhân viên thiết kế rồi, bởi vì đám người Ngưu Xuân Phân vẫn chưa đạt đến trình độ có thể thiết kế đơn độc.

Bây giờ à, ít nhất còn hơn nửa năm nữa, đủ để cô bồi dưỡng một vài người mới rồi.

Tranh thủ thời gian nghỉ hè Tô Nhuyễn lại tuyển chọn bồi dưỡng thêm một nhóm người, cả ngày bận rộn chân không chạm đất.

Thấy cô lại thức khuya viết bản kế hoạch, Lộc Minh Sâm không nhịn được khuyên nhủ: “Chuyện này cứ từ từ, bây giờ đã giải quyết vấn đề công việc cho đa số người rồi, chính ủy Vương còn không sốt ruột, em sốt ruột cái gì?”

Tô Nhuyễn không ngẩng đầu lên: “Lên sẵn kế hoạch cho công việc, vào học rồi em không phải nhọc lòng nữa.”

“À, đúng rồi, có phải Hứa Tử Yến đang cần vệ sĩ không?” Tô Nhuyễn hỏi: “Bây giờ anh còn bao nhiêu chiến hữu có thân thủ tốt? Em muốn thành lập công ty vệ sĩ.”

Lộc Minh Sâm kéo cô lên, ấn trên giường: “Cứ xử lý tốt nhà máy đã rồi tính sau, em định phân thân đấy à?”

Tô Nhuyễn ôm cổ, hôn anh, cô không cách nào chậm lại.

Tuy rằng cố gắng phản bác, nhưng lời Tô Thanh Thanh nói vẫn là một cây gai đ.â.m trong lòng cô.

Cô biết, vận mệnh của người khác có thể thay đổi, nhưng Lộc Minh Sâm thì khác: Anh hy sinh trong đợt lũ năm chín mươi tám.

Là thiên tai con người không thể thay đổi…

Nhưng cô vẫn muốn sửa lại. Có lẽ không ngăn được vụ thiên tai kia xảy ra, không ngăn được sứ mệnh của quân nhân Hoa Quốc, vậy thì cô phải cải thiện điều kiện cứu viện, cải tiến trang bị cứu viện, dù chỉ thêm một chút hy vọng cô vẫn phải cố gắng thay đổi.

Những chuyện này đều cần tiền, cần rất nhiều tiền.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 481



Hiện giờ ngoài công ty trang sức, trong kế hoạch còn có công ty vệ sĩ, lúc nhẩm tính các phương pháp kiếm tiền thời gian gần đây, Tô Nhuyễn phát hiện ra còn có cổ phiếu. Đợt sóng thị trường tiếp theo sẽ khởi động vào cuối năm, bây giờ có thể bắt đầu mua chứng quyền mua cổ phiếu rồi.

Chuyện này không hề khó, cổ phiếu trước đó là do Đinh Lâu mua, lần này vẫn giao cho anh ta như cũ là được.

Nhan Diệu ở chỗ này rất thư thái, y tá Mễ và cô ấy mang thai xấp xỉ nhau, mỗi ngày đều giao lưu tâm đắc, cũng không lo âu, với cô giáo Hàn có kinh nghiệm thì càng nhiều lời để nói.

Vân Chi

Tuy rằng cô giáo Hàn không rõ hoàn cảnh cụ thể của Nhan Diệu, nhưng thấy trong lúc mang thai chồng lại không ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ buồn bực không vui của Nhan Diệu, cô ấy lại nhớ tới bản thân trước kia.

Cô giáo Hàn vừa đi theo Nhan Diệu học cách phối đồ, vừa chỉ vào đoàn trưởng Dư đang tự giác làm việc nhà, nói: “Tôi nói cho cô nghe, đàn ông đều chung một cái đức hạnh.”

“Trước đây một câu của Tô Nhuyễn đã đánh thức tôi, bản thân còn không tự yêu mình, có tư cách gì mong người khác tới yêu mình?”

“Cho nên, đầu tiên chúng ta phải tự mình sống vui vẻ trước đã, cuộc sống tốt rồi, sau này muốn tìm đàn ông kiểu nào chẳng được.”

Đoàn trưởng Dư đang làm cỏ lập tức đứng dậy trừng mắt lườm cô ấy: “Em còn muốn tìm đàn ông kiểu nào?”

Cô giáo Hàn nhìn lại anh ta, nói: “Tôi không được rồi, quân hôn, muốn ly hôn cũng không được, nhưng cô thì khác, tuổi trẻ xinh đẹp, người này không được thì đổi người khác.”

Đoàn trưởng Dư nổi giận: “Nghe giọng em có vẻ tiếc nuối quá nhỉ? Nếu không phải quân hôn, em định ly hôn với anh sao?”

Cô giáo Hàn coi như không nghe thấy lời anh ta nói, vẫn tiếp tục tâm sự với Nhan Diệu: “Tóm lại, đừng khiến bản thân chịu ấm ức.”

Thái độ ấy khiến đoàn trưởng Dư càng giận hơn.

Nhan Diệu thì không nhịn được cười rộ lên.

Ngày hôm sau cô đi theo cô giáo Hàn đến sân thể dục xem quân nhân huấn luyện, ánh bình minh chiếu rọi khắp thao trường, sinh cơ bừng bừng.

Nơi này tất cả đều mộc mạc, cuộc sống hào môn hai năm giống như một giấc mơ hoa lệ, tuy rằng tươi đẹp, lại như đi trên băng mỏng, cuối cùng chỉ còn lại cô tịch.

Bây giờ tỉnh mộng rồi, cô càng thích cuộc sống mộc mạc đơn sơ nhưng kiên định hiện có.

Xin lỗi, Hứa Tử Yến, em muốn yêu bản thân mình hơn.

Sau đó Nhan Diệu khôi phục lại tinh thần sáng láng như lần đầu mới gặp, Tô Nhuyễn dùng xe máy chở cô ấy đi làm, đón cô ấy về mỗi ngày, thời gian của hai người được đều được xắp lịch kín mít.

Hai tháng sau, mấy món đồ trang sức mới do Thế Ngoại Tiên tung ra thị trường đều bán cực kỳ chạy, kiểm kê cuối tháng phát hiện ra doanh thu tăng lên không ít, Tô Nhuyễn bỏ tiền mời nhân viên ra ngoài liên hoan, cô ấy và Nhan Diệu thì về nhà ăn mừng.

Hôm nay, bọn họ hẹn nhau cùng về nhà ăn một bữa tiệc nướng BBQ.

Khi về đến nhà, một chiếc siêu xe màu đen đang dừng trước cửa, Lục Thần Minh vừa thêm củi vào lò nướng vừa nói chuyện với người đàn ông lạnh lùng bên cạnh: “Không phải tôi nói cậu đâu, nhưng dù bận thế nào, vợ mang thai vẫn phải ở bên cạnh, hai tháng đều không tới thăm lấy một lần, có người làm chồng như cậu sao? Phụ nữ mang thai nhiều chuyện lắm.”

Y tá Mễ ở bên cạnh, bụng đã hơi nhô lên, mắng: “Sao hả? Anh chê tôi nhiều chuyện sao? Vậy thì xin lỗi, đáng lẽ không nên mang thai.”

“Chậc chậc.” Lục Thần Minh mang dáng vẻ đã tập mãi thành quen, cũng không phản bác: “Em đừng cúi người, muốn lấy thứ gì? Ớt hay hành?”

“Ớt.”

Y tá Mễ nói xong, anh ta xuống ruộng hái mấy quả ớt chỉ thiên mang về đưa cho cô ấy: “Em qua bên kia ngồi xem là được, không nhiều việc lắm.”

Y tá Mễ ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Nhuyễn và Nhan Diệu, vui vẻ nói: “Về rồi à? Mau lên, chỉ chờ hai người thôi đó.”

Hứa Tử Yến nhìn đến Nhan Diệu, nhanh chân ra ngoài đón: “Diệu Diệu.”

Thấy cô ấy xuống xe, vội vàng đỡ lấy, mắt dừng trên cái bụng đã hơi nhô ra của cô ấy, ánh mắt dịu dàng.

Nhan Diệu lại khách sáo nói: “Tới rồi à?”

Hứa Tử Yến mím môi, đỡ cô ấy vào nhà: “Em thế nào?”

Nhan Diệu cười nói: “Khá tốt, mọi người ở nơi này đều rất quan tâm em.”

Hứa Tử Yến ừ một tiếng, sau đó hai người hết chuyện để nói. Trước kia đều là Nhan Diệu nói líu ríu không ngừng, bây giờ cô ấy không mở miệng nữa, giữa hai người dường như có một bức tường ngăn cách, khiến anh ta không thể tới gần.

Hứa Tử Yến đi theo Nhan Diệu về phòng, căn phòng này không lớn, thậm chí không tính là sạch sẽ, khiến Hứa Tử Yến nhớ tới phòng ký túc xá của cô ấy trong trường đại học, phòng cũng như vậy, trên giường trên bàn luôn có chút đồ vật nhỏ thuộc về con gái, vừa đáng yêu vừa hoạt bát.

Nhưng mà sau khi kết hôn, anh ta không trông thấy nữa.

Trong góc phòng là một đống hàng hiệu chất chồng lên nhau, nhưng mà Nhan Diệu không thèm nhìn một cái, chỉ hỏi: “Mệt muốn c.h.ế.t rồi nhỉ, có muốn nghỉ ngơi một lát không?”

Hứa Tử Yến lắc đầu, trong lòng có chút bất an, tuy rằng vẫn là lời nói cũ, nhưng anh ta cảm nhận được khoảng cách giữa hai người.

Cô hỏi thăm không giống vợ đang hỏi chồng, mà giống hỏi thăm khách từ xa tới.

Nhan Diệu kiến nghị: “Cởi tây trang ra, lát nữa ăn đồ nướng trong sân, dễ dính dầu mỡ.” Sau đó lại nói: “Tôi ra ngoài giúp đỡ.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 482



Cởi áo khoác xong ra ngoài, Hứa Tử Yến trông thấy Nhan Diệu đang ở cùng Tô Nhuyễn, giả vờ khóc lóc khi thấy Lộc Minh Sâm dùng bùn bọc kín thịt gà: “Hai người nhẫn tâm quá, gà cũng sinh linh mà, sao hai người lại nhẫn tâm chia lìa bọn chúng như vậy, nên bắt hết tới cho cả nhà bọn chúng đoàn tụ với nhau mới đúng.”

Tô Nhuyễn trợn trắng mắt, cô giáo Hàn và y tá Mễ đang thái rau dưa bên cạnh đều cười rộ lên.

Khóe miệng Hứa Tử Yến cũng lộ ra ý cười, xem ra cô ấy ở nơi này thật sự không tồi.

“Đốt lò xong rồi, mau lên!” Lục Thần Minh thúc giục.

“Nướng gà ăn mày trước.” Tô Nhuyễn nói.

Lộc Minh Sâm bỏ hai con gà vào lò nướng, sau đó bắt đầu xiên thịt, Lục Thần Minh đã đốt bếp nướng BBQ sát bếp lò, chuẩn bị vừa nướng vừa ăn.

Người tan tầm về lục tục đi ngang qua cửa nhà, thấy bọn họ náo nhiệt như vậy đều góp lời, con dâu nhà đoàn trưởng Tôn nhà đối diện giễu cợt Lục Thần Minh: “Đoàn trưởng Tiểu Lục, nhà anh lại đốt sừng của y tá Mễ đấy à?” Chọc mọi người cười ha hả.

Vì lò nướng đầu chó sừng dê trong sân quá đặc biệt, mọi người vẫn luôn để ý, đương nhiên điển cố “Sừng của y tá Mễ” cũng đã lan truyền ra ngoài.

Mỗi lần đốt lò, láng giềng đi ngang qua đều trêu một câu như vậy, ban đầu y tá Mễ còn tức giận muốn đánh c.h.ế.t Lục Thần Minh, bây giờ đã có thể thản nhiên tiếp nhận rồi.

Lộc Minh Sâm và Lục Thần Minh gác xiên nướng xiên xong lên bếp than, Tô Nhuyễn lấy đậu phộng, hạt dưa và trái cây bày ra bàn, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

Hứa Tử Yến cũng cầm một hộp sô cô la từ ngoài xe bước vào: “Nghe nói con gái đều thích thứ này, nếm thử xem.”

Mọi người cũng không khách sáo, Tô Nhuyễn mở ngay tại chỗ, mấy cô gái mỗi người cầm một viên, Hứa Tử Yến thấy Nhan Diệu cũng ăn mới khẽ thở ra một hơi.

Thứ này là đồ ăn vặt cô ấy thích nhất.

Y tá Mễ nhai sô cô la, đột nhiên nói: “Tự dưng muốn ăn mì nhà lão Hồ quá.”

Vân Chi

Lục Thần Minh lập tức đứng dậy: “Để anh đi mua.”

Hiển nhiên y tá Mễ thèm thật: “Vậy anh đi mau lên.”

Lục Thần Minh đã chạy ra cửa rồi, lại quay đầu hỏi Nhan Diệu: “Nhan Diệu, cô muốn ăn thứ gì không? Tôi mua luôn cho.”

Nhan Diệu lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Thấy Lục Thần Minh biến mất chỉ trong chớp mắt, cô giáo Hàn cười nói với y tá Mễ: “Cô thay đổi khẩu vị nhanh quá đấy, hiện giờ đoàn trưởng Tiểu Lục nhà cô đã luyện thành tài rồi.”

Y tá Mễ cười: “Trước kia nghe nói mang thai sẽ thay đổi khẩu vị, khi muốn ăn thứ gì đó một phút cũng không chờ nổi, trong lòng còn cho rằng người ta nói quá lên.”

“Bây giờ đến phiên mình, xem như đã hiểu.” Nói tới đây, cô ấy hơi xấu hổ: “Đúng là lăn lộn lão khờ nhà chúng tôi hơi quá.”

Cô giáo Hàn cười nói: “Cũng là chuyện không có cách nào.” Cô ấy hoài niệm: “Đừng nhìn đoàn trưởng Dư nhà tôi bây giờ mà hiểu lầm, khi tôi mang bầu Nhu Nhu, nửa đêm đột nhiên muốn ăn mì, anh ấy cũng xoa mắt dậy nấu cho tôi ăn đó.”

“Khi ấy trong phòng bếp đúng là thứ gì cũng có, chỉ sợ tôi đột nhiên muốn ăn lại không cách nào nấu.”

Khi nói tới chuyện này, trên mặt hai người đều tràn đầy hạnh phúc, Hứa Tử Yến không nhịn được nhìn về phía Nhan Diệu, cô ấy cũng như vậy, cũng đột nhiên rất thèm thứ gì đó sao? Nếu đúng, ai có thể mua giúp cô ấy?

Nhan Diệu rũ mắt ăn nho, khóe miệng vẫn là ý cười,, nhưng trong lòng Hứa Tử Yến lại vô cùng hụt hẫng.

Bây giờ anh ta đã hiểu, vừa rồi Lục Thần Minh nói phụ nữ mang thai có rất nhiều chuyện là có ý gì rồi.

Khi mẻ thịt nướng đầu tiên chín, Lục Thần Minh cũng xách theo một đống đồ ăn về, ngoài mì của nhà lão Hồ, còn có mấy xiên kẹo hồ lô và một túi mơ chua.

Đều là đồ ăn vặt dạo gần đây y tá Mễ đột nhiên muốn ăn.

“Oa, chồng em tuyệt vời quá!” Y tá Mễ cực kỳ cao hứng, không nhịn được ôm Lục Thần Minh một cái, bày đồ ăn ra bàn mời mọi người ăn cùng.

Hứa Tử Yến để ý thấy Nhan Diệu nuốt nước miếng với xiên kẹo hồ lô, sau khi tới tay gần như gấp không chờ nổi cho lên miệng.

Có thể thấy được cô ấy cũng rất thèm, chỉ là ở nơi này không ai có nghĩa vụ hầu hạ cô ấy, tất cả đều là chuyện anh ta nên làm.

Trong lòng Hứa Tử Yến đắng chát, anh ta vẫn luôn cho rằng, phụ nữ mang thai cơ thể không thoải mái chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, không ngờ còn lắm vấn đề như vậy.

Giây phút này, anh ta nhận ra được, bản thân đã khiến Nhan Diệu chịu rất nhiều ấm ức.

Nhìn hơi lạnh bắt đầu tỏa ra từ người Hứa Tử Yến, Tô Nhuyễn:…

Đời trước cô từng gặp vô số người, cũng biết đại để anh ta đang giận bản thân, nhưng vẫn cảm thấy: “Gã này bị vợ bỏ cũng đáng đời!

Y tá Mễ và cô liếc nhau một cái, tuy rằng không hiểu đã sảy ra chuyện gì, nhưng vẫn sợ anh ta làm trầm trọng thêm vấn đề.

Sau khi gà ăn mày, rau dưa thập cẩm bưng lên bàn, Lục Thần Minh không chỉ gắp đồ ăn giúp y tá Mễ, còn xoa eo giúp cô ấy.

“Hay là đứng dậy đi dạo một lát nhé?”

“Hay là dựa vào người anh?” Lục Thần Minh hỏi.

Y tá Mễ nói: “Dựa chút đi.”

Sau đó cô ấy dựa vào người Lục Thần Minh, để đối phương bón cho mình.

Hai người đều là phụ nữ mang thai, còn cùng tháng, thấy bên kia y tá Mễ được chăm sóc tỉ mỉ như vậy, lại nhìn Nhan Diệu độc lập hiểu chuyện bên cạnh, Hứa Tử Yến nhanh tay bẻ một miếng thịt gà bỏ vào trong bát cô ấy, còn gắp thêm mấy thứ cô ấy thích ăn, coi như chưa hết thuốc chữa. Hiển nhiên anh ta không hay làm chuyện như vậy, động tác có vẻ vụng về.

Cuối cùng còn nhỏ giọng hỏi: “Em muốn dựa vào anh không?”

Đột nhiên Nhan Diệu cảm thấy sống mũi cay cay, đã lâu lắm rồi đối phương không chủ động chăm sóc cô ấy như vậy, nhưng mà hiện tại cô ấy đã không cần.

Nhan Diệu lắc đầu: “Không sao, không cần, anh ăn đi.”

Hứa Tử Yến hơi thất thố, ngón tay nắm chặt lại buông ra, cuối cùng vậy mà thật sự không chạm vào Nhan Diệu!

Người vây xem:…

Ngay cả Lục Thần Minh cũng không nhịn được, chủ động đưa kẹo hồ lô cho Nhan Diệu: “Đáng thương! Sau này muốn ăn gì cứ nói với tôi, khi đi mua cho y tá Mễ nhà tôi cũng tiện thể mua cho cô luôn, đừng khách sáo.”

Cô giáo Hàn xoa eo giúp Nhan Diệu: “Đột nhiên cảm thấy, lão Dư nhà tôi cũng được.”

Tô Nhuyễn cạn lời, Nhan Diệu có thể kiên trì lâu như vậy, đúng là chân ái, đổi lại là cô, cô đã đá bay loại đàn ông chó c.h.ế.t này từ lâu rồi.

Lộc Minh Sâm thì yên lặng quan sát, như suy tư điều gì.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 483



Một đám người vui vẻ cơm nước xong (Ngoại trừ Hứa Tử Yến), sau đó ai về nhà nấy nghỉ ngơi.

Hứa Tử Yến đi theo Nhan Diệu, cô ấy không nói lời nào, anh ta đành phải cố gắng tìm chủ đề: “Anh mang cho em chút quà, em xem có thích không?”

Nhan Diệu nhìn đống đồ trong góc nhà, mỉm cười nói: “Sau này không cần mang cho tôi, bây giờ tôi sống khá tốt.”

“Ở nơi này sẽ không ai để ý có phải hàng hiệu hay không.”

Hai người lại lâm vào trầm mặc.

Nhan Diệu coi đối phương như người vô hình, có điều khi rửa mặt xong lên giường nằm, cô ấy lại đỡ eo theo bản năng.

Cuối cùng Hứa Tử Yến không nhịn được đến gần, vươn tay đặt trên eo cô ấy, học theo Lục Thần Minh, vụng về xoa bóp: “Ngày nào cũng đau à?”

Nhan Diệu không từ chối, chỉ hiểu chuyện nói: “Cũng bình thường.”

Đột nhiên Hứa Tử Yến nhớ tới khi cô ấy tốt nghiệp đại học, khi đó anh ta vừa cầu hôn, cô ấy nằm trong ngực, hạnh phúc mặc sức tưởng tượng sau này sẽ sinh cho mình cục cưng thế nào…

Khi đó anh ta nghĩ, giống Nhan Diệu là tốt nhất, nhỏ xinh đáng yêu, biết giả khóc lừa mình, biết tinh quái làm nũng, sẽ ôm cổ anh ta gọi cha.

Chỉ nghĩ thôi trái tim đã mềm nhũn rồi.

Nhừng mà khi cô ấy thật sự mang thai, lại không còn hạnh phúc mặc sức tưởng tượng như trước, thậm chí cả cô ấy cũng đã mất đi sức sống.

Nghĩ đến những chuyện mình điều tra được trong hai tháng qua, Hứa Tử Yến không nhịn được ôm chặt cô ấy: “Diệu Diệu, xin lỗi.”

Vân Chi

Vốn dĩ anh ta muốn cho Nhan Diệu cuộc sống yên bình, lại không ngờ để đám người kia chui chỗ trống, khiến Nhan Diệu cho rằng cô ấy không được coi trọng, khiến cô ấy chịu nhiều ấm ức hơn.

Là anh ta không bảo vệ tốt Nhan Diệu.

Nhan Diệu không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Anh nói xin lỗi em quá nhiều rồi.”

“Anh Yến, lần này đến lượt em nói xin lỗi anh, em phải nuốt lời rồi, em kiên trì không nổi nữa.”

“Chúng ta ly hôn đi.”

Cả người Hứa Tử Yến cứng đờ, thất thố vặn bả vai cô ấy quay lại: “Diệu Diệu!”

Nhan Diệu nhìn anh ta: “Em chỉ cần đứa nhỏ, những thứ khác đều không cần.”

Hứa Tử Yến cắn răng, sắc mặt lạnh hơn: “Anh không đồng ý, anh không đồng ý.”

Anh ta cố gắng dịu giọng: “Anh đã xử lý rõ chuyện Lan Thu Nhụy rồi, sau này cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em, đợi anh giải quyết xong chuyện nhà cũ, anh sẽ ở bên em nhiều hơn.”

Hiếm khi anh ta nói nhiều như vậy, nhưng mà Nhan Diệu đã không cần.

“Em mệt rồi, ngủ trước đi.” Dứt lời lập tức nhắm mắt lại, dù sao anh ta sẽ mau chóng rời đi, tranh cãi kiểu này quá vô nghĩa.

Hiển nhiên Hứa Tử Yến cũng đoán được cô ấy định làm gì, nhìn đối phương nhắm chặt hai mắt, lại lần nữa cảm nhận được sự suy sụp chán chường.

Lẳng lặng nằm xuống cạnh cô ấy, trong đầu Hứa Tử Yến đã loạn không thôi, không biết qua bao lâu, đột nhiên lại nghe thấy tiếng khóc nức nhở nghẹn ngào từ bên cạnh truyền đến.

Hứa Tử Yến sửng sốt, vội vàng đứng dậy, bật đèn lên lại trông thấy Nhan Diệu với khuôn mặt đầy nước mắt.

Lòng Hứa Tử Yến đau xót, vội vàng lay tỉnh cô ấy: “Diệu Diệu, Diệu Diệu!”

Nhan Diệu mở to mắt, Hứa Tử Yến ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng vỗ sống lưng trấn an: “Mơ thấy ác mộng à?”

Có lẽ vì mang thai, hơi thở quen thuộc, thân mật đã lâu khiến cảm xúc của Nhan Diệu vỡ òa, cô ấy sụt sịt, nói: “Em muốn ăn cơm chiên trứng…”

Tô Nhuyễn bị tiếng lạch cạch đánh thức, mơ mơ màng màng muốn mở mắt ra, lại bị Lộc Minh Sâm ấn vào lòng, vỗ về sống lưng, nói: “Ngủ đi, là Hứa Tử Yến.”

Tô Nhuyễn mơ hồ cảm giác được tiếng động truyền tới từ phòng bếp, cô thầm nghĩ, coi như chưa hết thuốc chữa.

Có điều cuối cùng cơm chiên trứng của Hứa Tử Yến vẫn không thành, dù nhà họ Hứa có loạn, anh ta vẫn là con trai vợ cả, từ xưa đến nay là đối tượng được hầu hạ, chuyện cơm nước kiểu này chưa bao giờ đụng tay đến.

Nhan Diệu nhìn anh ta đổ non nửa túi gạo vào nồi, nước còn chưa cho đã định châm lửa nấu, vội vàng kéo anh ta sang bên cạnh, tự mình nấu.

Nhưng mà sau khi nấu xong, cô ấy lại hết thèm ăn, xúc hai ba miếng làm dáng rồi quay về ngủ bù.

Khi quay về ổ chăn kia lần nữa, lại biến thành Nhan Diệu lạc quan hiểu chuyện, yếu ớt vừa rồi phảng phất như chỉ là ảo giác.

Hứa Tử Yến lại lần nữa cảm thấy vô lực, tất cả bất lực trong đời anh ta, hình như đều vì Nhan Diệu.

Bởi vì nửa đêm lăn lộn một trận, hôm sau Nhan Diệu ngủ nướng, Hứa Tử Yến thì dậy từ sớm, gọi thư ký tới sắp xếp không ít công chuyện.

Giữa trưa, đối phương mang tới một đống đồ, ngoài công văn tài liệu, còn có thêm một đống sách dạy nấu ăn.

Nhưng mà Hứa Tử Yến không có cơ hội thực hành, bởi Nhan Diệu không còn nói muốn ăn thứ gì.

Ngày sau đó đến lịch hai thai phụ đi khám thai, Lục Thần Minh đi cùng y tá Mễ, Tô Nhuyễn vẫn ở bên Nhan Diệu như cũ, cô thật sự không tín nhiệm Hứa Tử Yến.

Hứa Tử Yến không hề dị nghị, chỉ yên lặng đi bên cạnh, thi thoảng quan sát Lục Thần Minh.

Không biết Lộc Minh Sâm muốn giở trò gì, cũng đi theo Tô Nhuyễn, có điều sau khi tới bệnh viện, anh chào hỏi một câu nói mình có việc rồi biến mất không thấy tăm hơi.

Trên ghế dài ngoài khoa phụ sản một đám phụ nữ ôm bụng ngồi chờ, đa số đều có chồng đi cùng.

“Muốn ăn bánh hạt mè này à?” Có anh chồng cười ha hả hỏi.

Trên mặt thai phụ kia tràn đầy kinh hỉ, thai phụ bên cạnh thấy thế khen chồng cô ấy một câu, hai người thu thế giao lưu, Hứa Tử Yến ở bên lắng nghe mới biết, mang thai về giai đoạn cuối còn vất vả hơn, chân cẳng sưng vù, không cách nào xoay người, thậm chí đi vệ sinh cũng khó khăn, đều cần có chồng ở bên phụ giúp, khiến anh ta càng hiểu sâu sắc lời Lục Thần Minh nói thai phụ rất nhiều chuyện.

Cũng có vài người đi một mình tới khám thai, khi nhìn thấy người khác có chồng đi cùng đều không nhịn được lộ ra sắc mặt hâm mộ, cho dù không hề oán giận chồng mình, nhưng trong hoàn cảnh như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy chua xót.

Mà trước đây, Nhan Diệu cũng là một trong số đó.

Ở chỗ này, hàng hiệu và châu báu quý trọng gì đó, đều kém một phần đồ ăn vặt, một người kiên nhẫn làm bạn.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 484



Hứa Tử Yến nhìn Nhan Diệu, dịu dàng hỏi: “Có món nào muốn ăn không?”

Thấy Nhan Diệu vẫn lắc đầu như cũ, Hứa Tử Yến hơi bất đắc dĩ, hôm nay hình như cô ấy chưa ăn gì, anh ta đứng đậy định ra ngoài mua một chút đồ ăn vặt mang về.

Đúng lúc ấy một người đàn ông ôn hòa nho nhã, một tay cầm hạt dẻ rang đường, một tay cầm kẹo hồ lô, đến gần Nhan Diệu: “Cô Nhan, hôm nay sức khỏe thế nào?”

Nhan Diệu cũng quen bác sĩ Ôn, chỉ là không thân lắm, có điều lúc bác sĩ Ôn hiền hòa người khác rất khó từ chối, anh ta đưa hạt dẻ rang đường cho Nhan Diệu, lại lắc xiên kẹo hồ lô, nói: “Xiên kẹo này đợi cô kiểm tra xong mới cho.”

Nhan Diệu sửng sốt, sau đó cười nói: “Cảm ơn.”

Bác sĩ Ôn với sắc mặt dịu dàng, giọng nói ôn hòa hỏi cô ấy cảm nhận trong thời gian mang thai, thuận tiện an ủi cô ấy, thậm chí khi bác sĩ gọi đến tên Nhan Diệu, anh ta còn định vào theo.

Ban đầu thấy bác sĩ Ôn mặc áo blouse trắng, Hứa Tử Yến tưởng anh ta là bác sĩ, nhưng càng nghe càng không thích hợp, lúc này không thể nhịn nổi nữa, đứng dậy ngăn cản: “Vị tiên sinh này, mong anh tự trọng, cô ấy là vợ tôi.”

Bác sĩ Ôn sửng sốt: “Chồng của cô Nhan? Tôi tưởng cô ấy ly hôn rồi.”

Không chỉ không chột dạ, giọng anh ta còn ôn hòa hơn, mở miệng như thương lượng: “Trong thời gian mang thai phụ nữ cần chăm sóc, tôi cảm thấy anh không đủ tư cách, mà tôi có thể giúp cô ấy giữ vững tâm trạng vui vẻ.”

Mặt Hứa Tử Yến căng chặt, ánh mắt lạnh lẽo như muốn g.i.ế.c người: “Chúng tôi chưa ly hôn, mong anh đừng quấy rầy cô ấy.” Sau đó ôm lấy Nhan Diệu vào phòng khám.

Lúc này Tô Nhuyễn mới lấy lại tinh thần, nghi hoặc nhìn anh ta: “Bác sĩ Ôn, anh đang làm…” Có ý gì?

Lúc này bác sĩ Ôn vừa rồi còn ôn tồn lễ độ, mặt nở nụ cười giả tạo, lại cắn chặt răng, căm giận nói: “Hỏi Lộc Minh Sâm nhà cô thì biết!”

Tô Nhuyễn nhìn về phía Lộc Minh Sâm ngồi bên cạnh .

Lộc Minh Sâm nheo mắt nói: “Đây không phải chuyện bác sĩ Ôn am hiểu nhất sao?”

“Lúc này Nhan Diệu cần một người theo đuổi.”

Tô Nhuyễn:……

Bác sĩ Ôn chán nản: “Rõ ràng cậu đang trả thù!”

Lộc Minh Sâm lười nhác nói: “Chuyện này sao có thể gọi là trả thù? Anh cũng thấy Nhan Diệu rồi đấy, xinh đẹp ưu tú, tính cách cũng đáng yêu, con cũng có sẵn.”

Bác sĩ Ôn luôn giữ tính tình ôn hòa, lúc này thiếu chút nữa bị Lộc Minh Sâm chọc tức hộc máu: “Chưa từng thấy qua người đàn ông nào lòng dạ hẹp hòi như cậu.”

Đương nhiên Lộc Minh Sâm sẽ không thừa nhận rồi: “Hứa Tử Yến là phú hào Cảng Thành, anh giải quyết giúp anh ta vấn đề lớn này, anh ta sẽ báo đáp.”

Xác định là báo đáp không phải đuổi g.i.ế.c chứ?

Bác sĩ Ôn nghiến răng: “Tôi cũng giải quyết vấn đề giúp cậu, sao không thấy cậu báo đáp tôi?”

Lộc Minh Sâm nói: “Không phải vừa giới thiệu phú hào cho anh sao?”

Bác sĩ Ôn:……

Tô Nhuyễn nhìn mặt bác sĩ Ôn chuyển sang màu đen, thầm cười lăn lộn, khi Lộc Minh Sâm chọc tức người khác, đúng là có thể khiến người ta tức chết.

Có điều cô rất tò mò, Lộc Minh Sâm đã làm gì khiến bác sĩ Ôn nghe lời như vậy nhỉ?

Giống như biết cô đang nghĩ gì, Lộc Minh Sâm móc ra một con rùa đen từ trong túi áo.

Bác sĩ Ôn thấy thế lập tức nói: “Trả Tiểu Ba lại cho tôi!”

Lộc Minh Sâm nói: “Không sao đâu, dạo này anh vất vả như vậy, tôi nuôi giúp anh mấy ngày, đảm bảo không c.h.ế.t được.”

Bác sĩ Ôn:…… Nghe xong càng lo lắng hơn.

Nhưng mà anh ta không phải đối thủ của Lộc Minh Sâm, đợi khi Nhan Diệu ra ngoài, bác sĩ Ôn lại đổi sang vẻ mặt thâm tình.

Sắc mặt thay đổi cực nhanh khiến người ta líu lưỡi.

Đương nhiên hiệu quả cũng lộ rõ, Hứa Tử Yến bảo vệ Nhan Diệu vô cùng gắt gao.

Khi thư ký tới nhắc nhở anh ta đến giờ xuất phát rồi, anh ta lại nói: “Đổi sang vé máy bay ngày kia.”

Sau đó ở lại bị ngược hai ngày.

Đúng vậy, anh ta ở lại chính là kẻ bị ngược.

Có điều nói ra thì, chỉ cần so anh ta trước đây với đàn ông hơi chút bình thường, anh ta đều đáng bị ngược.

Huống chi bác sĩ Ôn còn là bác sĩ tâm lý có thể nhìn thấu lòng lòng, tự tay làm chút bánh ngọt, sau khi tan ca gọi điện thoại hỏi thăm, phảng phất như anh ta mới là người chồng săn sóc tỉ mỉ, tóm lại là không chỉ dỗ Nhan Diệu cao hứng, còn có thể dẫm trúng chân đau của Hứa Tử Yến.

Mặt Hứa Tử Yến ngày sau lạnh hơn ngày trước, thấy thời gian phải rời đi càng ngày càng gần, khi mọi người cho rằng anh ta sẽ xám xịt bại lui, anh ta lại đón Nhan Diệu ra ngoài.

Đúng, anh ta đã mua nhà bên ngoài, đã trang hoàng xong.

Hiển nhiên là chuẩn bị từ lâu, hai tháng qua chắc hẳn anh ta đang xử lý chuyện nhà họ Hứa, bây giờ giải quyết xong rồi, Nhan Diệu có thể ở nhà mình, bạn bè dù thân thiết thế nào đi nữa, tóm lại vẫn không bằng nhà mình.

Không chỉ có thế, anh ta còn đón cha mẹ Nhan Diệu đến.

Cha mẹ Nhan Diệu là gia đình trí thức truyền thống, từ trước đến nay Nhan Diệu lại chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, Hứa Tử Yến không biết xử lý tình cảm vợ chồng, nhưng rất tôn kính bố mẹ vợ, ngày lễ ngày tết chưa bao giờ thiếu quà tặng.

Cho nên hai người đều cho rằng Nhan Diệu và Hứa Tử Yến sống không tồi, tuy rằng không biết vì sao đột nhiên bọn họ quyết định dọn tới thành phố Yến sinh sống một khoảng thời gian, nhưng nghe nói con gái mang thai cần người chăm sóc, tất nhiên không một câu chối từ.

Hứa Tử Yến là đầu gỗ trong chuyện tình cảm, nhưng đúng như Nhan Diệu nói, anh ta làm việc rất đáng tin, đối mặt với người lớn trong nhà cũng không cần lời ngon tiếng ngọt, chỉ giải thích đơn giản: “Nhà cũ bên Cảng Thành có một số việc, ảnh hưởng không tốt tới Nhan Diệu dưỡng thai, ở bên này cô ấy có mấy người bạn tốt, có thể giữ vững tâm trạng vui vẻ, nên muốn cô ấy ở lại bên này sinh con.”

Sau đó còn nói: “Con sẽ mau chóng xử lý xong chuyện nhà cũ, về với cô ấy, trong khoảng thời gian này phải làm phiền cha mẹ rồi.”

Vân Chi

Tất nhiên với sự sắp xếp chu toàn như vậy, cha mẹ Nhan Diệu không còn lời nào để nói với người con rể này rồi. Bởi vậy, trước mặt cha mẹ, lại đang mang trong mình con của Hứa Tử Yến, Nhan Diệu không thể tiếp tục tiếp xúc với bác sĩ Ôn gì đó.

Nhìn một loạt thao tác sấm rền gió cuốn của đối phương, Tô Nhuyễn không nhịn nổi cảm thán: “Gã đàn ông này không biết theo đuổi, nhưng ranh ma thì không ai bằng.”

Bên này bác sĩ Ôn được giải thoát, lập tức chạy tới tìm Lộc Minh Sâm: “Tiểu Ba của tôi đâu?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 485



Bác sĩ Ôn đón được Tiểu Ba, không dám tiếp tục nuôi ở phòng làm việc, gã Lộc Minh Sâm lòng dạ hẹp hòi kia giống như thanh gươm của Damocles, cảm giác có thể lại lần nữa bắt cóc Tiểu Ba làm con tin bất cứ lúc nào.

Không hổ là bác sĩ tâm lý, bác sĩ Ôn liệu sự như thần, chuyện này để nói sau.

Tuy rằng Hứa Tử Yến ôm ý đồ riêng, nhưng không thể phủ nhận anh ta sắp xếp rất chu toàn.

Sau khi cha mẹ Nhan Diệu tới, đúng là cô ấy tự tại hơn nhiều, hơn nữa nhà bọn họ mua ở ngay gần nhà máy, Nhan Diệu đi làm rất thuận lợi, ngày nghỉ tới tìm Tô Nhuyễn chơi cũng tiện, khí sắc và cảm xúc đều tốt lên rõ ràng.

Tô Nhuyễn cũng yên tâm dành hết tâm tư cho việc kiếm tiền, có kinh nghiệm đời trước, nhà máy của cô phát triển vững vàng, nhanh chóng mở rộng quy mô đã hơn tám mươi người.

Tháng trước, sau khi hàng mẫu trong đơn đặt hàng đầu tiên của Thịnh Triều được bên kia kiểm nghiệm đủ tư cách, cuối cùng đã chính thức ký đơn đặt hàng lớn, kỳ hạn một tháng, trị giá ba mươi vạn.

Nhân viên nòng cốt đều kích động không thôi, đây là đơn hàng lớn nhất hiện tại của nhà máy bọn họ.

Chính nhãn hiệu Thế Ngoại Tiên thuộc công ty nhà mình, cộng cả cửa hàng ở đường Giải Phóng và năm quầy hàng trong khu bách hóa, một tháng cũng không bán được mười vạn.

So với nhà máy khác chỉ một đơn là thu vào hơn mười vạn, mấy tháng qua công ty bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cân bằng thu chi.

Bây giờ cuối cùng cũng kiếm được tiền rồi.

“Đã làm xong, giao hàng thành công!” Ngưu Xuân Phân kiểm kê xong tất cả sản phẩm, tới báo cáo với Tô Nhuyễn.

Bây giờ chị ấy đã khác hoàn toàn cô công nhân nữ ít nói khi mới vào làm, tới thành phố Thân học tập một chuyến giúp chị ấy tăng kiến thức, đi theo Nhan Diệu học tập giúp chị ấy tràn đầy tự tin, mấy tháng qua huấn luyện công nhân giúp chị ấy tăng phần khí thế…

Tóm lại, bây giờ chị ấy chính là nhân viên có thể một mình đảm đương một phía của Tô Nhuyễn.

“Đơn hàng tiếp theo chắc vào nửa tháng sau, nửa tháng này tranh thủ thời gian sản xuất sản phẩm nhà mình.”

Ngưu Xuân Phân nghi hoặc: “Sáu mươi người cùng nhau sản xuất sao? Chúng ta không tiêu thụ hết lượng hàng lớn như vậy nhỉ?”

Tô Nhuyễn nói: “Đã mời người gia nhập, có thể bán hết nhanh thôi.”

Cô đã đăng quảng mời người gia nhập ở thành phố Yến và hai thành phố lân cận.

Vốn dĩ chuyện mời người gia nhập này cô định để đến năm sau, nhưng bây giờ cô không chờ nổi, cần nhanh chóng kiếm tiền.

Cuối tháng mười một, làn sóng cổ phiếu lại bắt đầu, đương nhiên tài chính trong tay càng nhiều càng tốt.

Hiện tại của cải trong tay cô vẫn quá mỏng, vì không ngừng đưa ra sản phẩm mới, vốn dĩ doanh thu của cửa hàng trên đường Giải Phóng chỉ hơn ba vạn mỗi tháng, bây giờ đã ổn định khoảng trên dưới năm vạn, doanh thu của các quầy hàng trong năm trung tâm bách hóa kém hơn một chút, bình quân khoảng trên dưới ba vạn.

Sau khi trừ đi các loại chi phí, lợi nhuận thuần mỗi tháng của cô khoảng năm vạn, cộng với tích cóp trước đó, hiện giờ số dư tài khoản của cô vẫn chưa tới hai mươi vạn.

Muốn tích lũy thêm chút vốn, hiện tại biện pháp nhanh nhất chính là mời người gia nhập, vật phẩm trang sức không phải đồ ăn, muốn khuếch trương cũng dễ dàng hơn nhiều.

Hơn nữa hiện tại cô còn ưu thế lớn nhất… Thế Ngoại Tiên không có hàng nhái.

Nói thật, nhà máy sản xuất đồ trang sức nhỏ kiểu này cơ bản đều mở ở phía nam, có nguyên liệu giá rẻ, máy móc tiên tiến, kỹ thuật thành thạo, nhân công và vị trí địa lý ưu việt, mỗi hạng mục đều có thể giúp cô thu về lợi nhuận cao hơn.

Nhưng mà trước đó mục đích mở nhà máy của cô không phải vì kiếm tiền, mà vì đám người Triệu Lôi, chiến hữu của Lộc Minh Sâm đa số ở bên này, gia quyến cô nhi của gia đình liệt sĩ làm việc bên này cũng thuận tiện hơn nhiều.

Vân Chi

Bây giờ lại có được niềm vui ngoài ý muốn, nếu Thế Ngoại Tiên ở phương nam, khả năng sản phẩm mới vừa ra đã có hàng nhái khắp nơi rồi.

Nhưng ở phương bắc lại khác, hiện giờ giao thông không thuận tiện, không ai giống Tô Nhuyễn, mất công vận chuyển máy móc, nguyên liệu, hy sinh phần lớn lợi nhuận mở nhà máy ở bên này.

Cho nên kiểu dáng và nhãn hiệu Thế Ngoại Tiên là độc nhất vô nhị ở thành phố Yến, bây giờ ít nhất học sinh sinh viên và người trẻ tuổi ở khu vực xung quanh đường giải phóng và trung tâm bách hóa, đều đã coi việc dùng sản phẩm mới của Thế Ngoại Tiên là trào lưu thời thượng, mang đến hiệu ứng nhãn hiệu.

Hiện tại việc Tô Nhuyễn phải làm chính là nhân cơ hội giao thông và tin tức không thuận lợi, có rào chắn bảo hộ mấy năm này, tranh thủ thời gian mở rộng sức ảnh hưởng của Thế Ngoại Tiên ở phương bắc.

Gia nhập là phương thức nhanh nhất, tốt nhất.

Có điều sau khi báo chí đăng tin, Tô Nhuyễn cho rằng dù có cửa hàng mới gia nhập ít nhất cũng phải sang năm.

Lại không ngờ chưa đến một tháng đã có thêm ba nhà gia nhập, sau đó vẫn còn người lục tục kéo đến.

Mà tất cả đều vì chị Hà.

Hôm đó ở câu lạc bộ đêm chị Hà cố ý tới tìm cô, Tô Nhuyễn còn tưởng rằng đối phương sẽ mau chóng liên lạc với mình, bởi vì trong thời buổi này người có thể nắm lấy cơ hội phân nhan cơ bản đều giỏi về luồn cúi.

Nhưng mà rất lâu sau đối phương vẫn không có động tĩnh, Tô Nhuyên chỉ nghĩ là bèo nước gặp nhau, dù sao cũng không phải người chung đường.

Nhưng mà sau khi cô đăng báo mời người gia nhập, chị Hà lại tới.

Ngồi xe hơi nhỏ, mặc một bộ quần áo công sở khéo léo, cổ đeo vòng vàng cực lớn, sau lưng có thư ký nam xách túi giúp, tay cầm điện thoại.

Vừa gặp Tô Nhuyễn, lập tức nhiệt tình bắt tay: “Em gái, còn nhớ chị không?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 486



Tô Nhuyễn không nhịn được, bật cười: “Chị Hà, sao có thể không nhớ.”

Ý cười trên khóe miệng chị Hà càng tươi tắn, chị ta nói: “Thật ra muốn tới tìm em từ lâu rồi, nhưng chị biết trong quân đội nhiều cố kỵ, nhà giàu mới nổi như chị tùy tiện tiếp xúc với vợ chồng em, sợ mang đến ảnh hưởng không tốt, nên đành ép dạ cầu toàn, nghĩ ngày nào đó lại đưa than ngày tuyết, như vậy không ai có thể nói gì.”

Tô Nhuyễn nhịn cười, ngày đó sao cô không phát hiện ra chị Hà này còn thích văn vẻ như vậy nhỉ?

“Chỉ cần không phải chuyện gì vi phạm pháp luật, thật ra không ảnh hưởng tới việc em kết bạn.”

Chị Hà lập tức cao hứng: “Vậy sau này chúng ta thường xuyên tụ tập nhé.”

Sau đó lại nói tới chuyện chính sự: “Hôm nay chủ yếu là vì trông thấy công ty em đăng quảng cáo mời người gia nhập, gia nhập thế nào? Chị muốn hai danh ngạch.”

Hai danh ngạch…

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Em nhớ rõ chị mở cửa hàng đồ điện gia dụng.”

“Đúng vậy, chị mở cửa hàng đồ điện, nhưng trong nhà còn mấy cửa hàng nữa.” Nói tới đây chị Hà thở dài: “Đúng lúc hai cô cháu gái nhà chị chưa có công ăn việc làm, mẹ chị bảo chị sắp xếp.”

Mặt chị ấy như muốn nói “Em hiểu mà”.

Vân Chi

“Không giấu gì em, cửa hàng đồ điện kia của chị, ngoài người có bản lĩnh chân chính, thân thích lung tung rối loạn gì đó chị đều không cho vào.”

“Cửa hàng đồ điện Rạng Đông ở ngay đối diện, trước đó phong cảnh biết bao, nhưng cuối cùng lại bị bảy cô tám gì, thân thích bên trong tác… Tác cái gì phúc.”

“Tác oai tác phúc.”

“Đúng vậy, chính là tác oai tác phúc, phá đổ, chị hiểu rõ, nên không thể học theo bọn họ.”

“Đúng lúc thấy em tìm người gia nhập, chị cũng qua cửa hàng và quầy hàng kia của em xem rồi, cảm thấy có thể làm được! Xem như đưa than trong ngày tuyết cho chị nhé.”

Tô Nhuyễn không nhịn được cười, chị Hà này khéo léo thật, chỉ riêng khoản thông minh nhanh nhẹn này thôi, khó trách chị ta có thể thành công.

Hiển nhiên đối phương là nhân vật nhanh nhẹn dứt khoát, Tô Nhuyễn nói xong yêu cầu về cửa hàng gia nhập, lập tức gọi điện thoại cho người chuẩn bị xong.

Tô Nhuyễn tự mình đi khảo sát cửa hàng của chị ta, thấy đúng là đủ điều kiện, hai bên nhanh chóng ký hợp đồng.

Vốn dĩ Tô Nhuyễn cho rằng như vậy là xong, kết quả trong quá trình hai gian cửa hàng kia trang hoàng và huấn luyện nhân viên, chị Hà lại dẫn theo một đám bạn đến, tìm cho Tô Nhuyễn bảy tám người đang gặp phải tình huống giống chị ta, cần sắp xếp công việc cho “Thân thích”.

Nhóm người này xem lướt qua hợp đồng, thấy số vốn đầu tư chỉ hơn một vạn, lập tức sảng khoái ký hợp đồng.

Những người tới khảo sát theo tin tức đăng trên báo chí, vốn đang do do dự dự, thấy đám người kia như vậy đều nhanh chóng ký hợp đồng, giống như sợ hết lượt vậy. Bởi vì khi vừa tới, nhân viên lễ tân đã hỏi trước bọn họ địa chỉ cửa hàng, nói rõ trong một khu vực chỉ mời một nhà gia nhập, những người này sợ bị cướp mất địa bàn.

Vì thế một tháng sau, đã có ba cửa hàng gia nhập Thế Ngoại Tiên khai trương, và mười cửa hàng khác đang trong giai đoạn trang hoàng huấn luyện, trong đó có ba nhà ở thành phố Tân cách vách, tóm lại, công việc nhiều đến mức bận chân không chạm đất.

Phí gia nhập, phí nhập hàng đơn đầu tiên thu về mười ba vạn, khoản cuối của đơn hàng Thịnh Triều cũng nhập sổ, cộng thêm tiền tiết kiệm trước đó, hiện tại số dư tài khoản của Tô Nhuyễn đã là sáu mươi vạn.

Tô Nhuyễn gọi Lộc Minh Sâm cùng tới ngân hàng với mình, lấy năm mươi vạn mang về.

Nhìn vali tiền kia, Lộc Minh Sâm líu lưỡi: “Em biết kiếm tiền thật đấy.”

Đầu năm khi vừa bán xong cổ phiếu thu về hơn ba mươi vạn, anh còn cảm thấy đó là một số tiền khổng rồ rồi, bây giờ chưa tới một năm đã trực tiếp tăng gấp đôi.

Tô Nhuyễn cười: “Tháng hai sang năm, số tiền này ít nhất sẽ tăng gấp ba.”

Lộc Minh Sâm lại không hưng phấn lắm, bởi vì không cần mua nhà lầu nữa, đối với tiền anh vẫn không hề có d*c v*ng như cũ.

Tô Nhuyễn nói: “Giới thiệu cho em vài người chiến hữu đáng tin cậy đi, có thể mở công ty vệ sĩ rồi, em đã có đơn hàng đầu tiên.”

Lộc Minh Sâm biết không khuyên nổi vợ mình, chỉ có thể ôm lấy cô, lười biếng dựa vào sô pha: “Giao cho anh.”

Anh không thích kiếm tiền, nhưng anh thích giúp vợ.

Tô Nhuyễn càng ỷ lại càng khiến anh có cảm giác thỏa mãn.

Giao chuyện này cho Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn không cần nhọc lòng nữa, cô liên lạc với chị Hà, muốn mời chị ta đi chơi, dù sao lần này đối phương cũng giúp cô không ít.

Có câu châm ngôn vạn sự khởi đầu nan, khi chưa biết rõ tình hình đa số người sẽ lựa chọn đứng ngoài quan sát, sau khi chắc chắn mới có thể chạy tới gia nhập.

Nhưng vì có chị Hà, chuyện mời người gia nhập của Tô Nhuyễn hoàn toàn không phải trải qua quá trình quan sát, tiết kiệm cho cô không ít thời gian và tinh lực.

Vốn dĩ cô định mời chị Hà đến câu lạc bộ đêm chơi, vì đối phương cũng thích, kết quả chị Hà vừa nghe thấy đã vội vàng xua tay: “Không đi.”

Tô Nhuyễn còn tưởng rằng chị ta bị ám ảnh vì chuyện ngày đó, nhưng đối phương lại nói: “Ngày đó coi như chị đây đã dạo qua quỷ môn quan một chuyến, bây giờ nhìn thấu hồng trần rồi.”

“Hôm đó chị nhìn thấy có cậu lính, vì cứu một tên tiểu bạch kiểm chạy loạn, tay bị c.h.é.m một nhát, m.á.u phun ra cũng không kịp để ý. Khi ấy chị nghĩ, những người tham gia quân ngũ này mạo hiểm sinh mệnh cứu chúng ta một lần, không cần báo đáp, chị lại rải tiền có đám tiểu bạch kiểm chỉ biết lời ngon tiếng ngọt kia, thật sự quá không đáng giá.”

“Chị muốn làm chút chuyện đứng đắn, nhưng mà quân đội không nhận quyên góp, tặng quà càng không được, ảnh hưởng không tốt.” Chị ta nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Chồng em là bộ đội, có nơi nào cần chị giúp không?”

Nghĩ tới điều gì đó, Tô Nhuyễn nói: “Trong quân đội chắc chắn không cần, có điều sau này có lẽ sẽ có nơi hữu dụng.”

Chị Hà nghe thấy thế, lập tức mở miệng: “Có việc gì cứ nói, có thể giúp dù đầu rơi m.á.u chảy, muôn lần c.h.ế.t chị cũng không chối từ.”

Tô Nhuyễn bật cười, thành ngữ nghĩa khí này không dùng sai.

Cuối cùng cô mời chị Hà đến SPA ấn huyệt mát xa, chị Hà cũng vô cùng cao hứng.

Đợi sau khi tất cả các cửa hàng gia nhập đều bắt đầu buôn bán bình thường, trường học của Tô Nhuyễn cũng đến kỳ nghỉ đông, cô chuẩn bị về tỉnh Đông Lâm.

Nhưng cô không hề biết, Lý Nhược Lan đang giận dữ chờ mình.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 487



Trước khi trở về, cô và Lộc Minh Sâm tới thăm dì Phúc.

Dì Phúc vẫn dáng vẻ cũ, mọi người dọn đi rồi, cuối cùng nhà cửa cũng yên tĩnh, chỉ có ba người nhà Triệu Lôi hiện tại đang thuê nhà ở lại nơi này.

Vân Chi

Sau khi sinh Tiểu Mạch, một nhà ba người không thích hợp ở ký túc xá, trùng hợp Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm hàng năm không ở bên này, sợ dì Phúc một mình cô đơn, đã cho bọn họ thuê căn phòng trước đây nhà bọn họ ở.

Hơn nữa qua một năm ở chung, vợ chồng Triệu Lôi đã coi dì Phúc như người lớn trong nhà, dì Phúc lại vô cùng thích trẻ con, hai nhà chiếu cố lẫn nhau, ở chung hoà thuận vui vẻ.

Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm vừa vào nhà là có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của dì Phúc truyền ra từ trong phòng, vào trong mới phát hiện, là Hoàng Tiểu Thảo và dì Phúc đang dạy Tiểu Mạch tập đi.

Cô bé đã mười tháng, được nuôi trắng trẻo mập mạp, vẻ ngoài giống Hoàng Tiểu Thảo, tính tình lại hoạt bát hơn nhiều, hiện tại đã có thể tự đứng.

Hoàng Tiểu Thảo ngồi xổm cách cô bé vài bước, giang hai tay ra với cô bé, dịu dàng nói: “Tới chỗ mẹ nào.”

Dì Phúc cũng cầm hổ bông cô bé thích, trêu chọc.

Vốn dĩ đang cố gắng vươn cánh tay mũm mĩm của mình về phía mẹ và bà nội, nhìn thấy hai người bọn họ bước vào, Tiểu Mạnh lập tức bị thu hút, đầu nhỏ ngẩng lên, đôi mắt to tròn như quả nho nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn, không chớp mắt.

Dì Phúc không nhịn được, cười nói: “Bắt đầu lạ người rồi, thấy hai đứa lạ mắt đó.”

Bà ấy vừa nói xong, vì ngửa đầu không giữ vững trọng tâm, Tiểu Mạch lập tức ngã ngửa về phía sau, Tô Nhuyễn hoảng sợ: “Cẩn thận!”

Hoàng Tiểu Thảo đã vững vàng đỡ được cô bé, nhìn Tô Nhuyễn bị dọa thay đổi sắc mặt, cô ấy cười nói: “Không sao, có tôi ở đây mà, hơn nữa con bé mặc nhiều quần áo, ngã cũng không vấn đề gì.”

Dù vậy trái tim của Tô Nhuyễn vẫn đập thình thịch, Lộc Minh Sâm nhìn cô một cái, vươn tay ôm lấy bả vài cô đi tới ghế sô pha, ngồi xuống.

Tiểu Mạch chỉ có thể nhìn bọn họ qua chiếc bàn trà, không cách nào tới gần hai người.

Lộc Minh Sâm nói với dì Phúc chuyện chính sự, Hoàng Tiểu Thảo thấy bọn họ nói chuyện, bế Tiểu Mạch ra ngoài, Tô Nhuyễn vô thức xoay chuyển phật châu trên cổ tay…

Cũng giống năm trước, dì Phúc đã chuẩn bị quà cáp để bọn họ mang về cho Lý Nhược Lan.

Từ khi ra khỏi tứ hợp viện, Tô Nhuyễn vẫn luôn trầm mặc, Lộc Minh Sâm nắm lấy tay cô, hỏi: “Sao thế? Bị dọa à?”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Có chút.”

Cô cảm thán: “Đám trẻ con nhìn yếu ớt như vậy, cứ có cảm giác chạm nhẹ vào là nát.”

Lộc Minh Sâm cười: “Anh cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa chân tay anh còn thô ráp, cho nên sau này chúng ta cách xa chút.”

Tô Nhuyễn dựa vào người anh, trong lòng thoải mái hơn không ít.

Sau đó hai người lại đến thăm Nhan Diệu, khi tới trước cửa nhà lại đụng mặt Hứa Tử Yến.

Hai người thư ký phía sau vẫn xách theo túi lớn túi nhỏ như cũ, thấy bọn họ cầm không xuể, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm bước đến phụ giúp.

Tô Nhuyễn đảo mắt qua một cái, phát hiện đồ anh ta mang về lần này không phải là trang sức châu báu, hay quần áo hàng hiệu linh tình gì đó, mà đa số đều là đồ thực dụng, thậm chí cô còn nhìn thấy đai đỡ bụng bầu, dễ nhận ra đối phương đã nghiêm túc tìm hiểu tình hình phụ nữ mang thai.

“Cảm ơn.” Hứa Tử Yến cũng ôm một cái hộp lớn, là gối cho mẹ bầu: “Nhan Diệu vẫn khỏe chứ?”

Tô Nhuyễn nói: “Cũng không tệ lắm.”

Hai tháng trôi qua, nhìn Hứa Tử Yến gầy đi không ít, dù sắc mặt lạnh lùng vẫn không che nổi vẻ mỏi mệt.

Đợi đến nhà Nhan Diệu, khi nghe anh ta và Nhan Diệu nói sau này sẽ không về Cảng Thành nữa, Tô Nhuyễn đoán ra được vì sao anh ta lại như vậy.

Đời trước khả năng Hứa Tử Yến thoát ly gia tộc cũng vì Nhan Diệu, nếu vậy hai tháng qua với anh ta cũng không nhẹ nhàng.

Nhưng mà anh ta không nói cho Nhan Diệu biết những việc này, nên Nhan Diệu cũng không hoan nghênh anh ta đến.

Bởi vì cô đang trong giai đoạn cố gắng điều chỉnh tình cảm của mình, vốn dĩ mang thai dễ sinh ra cảm xúc không muốn xa rời rồi, anh ta còn cố tình chạy tới… Nhan Diệu không nhịn được sa sầm mặt.

Ra khỏi nhà Nhan Diệu, Tô Nhuyễn thở dài: “Hứa Tử Yến kia… Rõ ràng việc nên làm đều đã làm, lại không nói gì cả, đúng là…”

“Giữa vợ chồng đáng lẽ nên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu mới đúng.”

Thấy Lộc Minh Sâm như suy từ điều gì, cô hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

Lộc Minh Sâm trả lời theo bản năng: “Con rùa Tiểu Ba của bác sĩ Ôn, hình như không ở bệnh viện.”

Tô Nhuyễn:……

“Đừng làm bậy, cha mẹ Nhan Diệu ở cùng đó.”

Lộc Minh Sâm nói: “Tốt xấu gì cũng từng là bạn, tới nhà thăm hỏi cũng bình thường.” Sau đó anh lại nói: “Em xem, lần trước hiệu quả tốt biết mấy.”

Nghĩ tới thay đổi của Hứa Tử Yến, Tô Nhuyễn không tìm được lời nào để nói.

Bác sĩ Ôn đang cho Tiểu Ba ăn đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.



Một ngày sau, Tô Nhuyễn cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng, cô nhìn Lý Nhược Lan đang mỉm cười trước mặt, nhỏ giọng nói với Lộc Minh Sâm: “Anh có cảm thấy mẹ em có điểm không thích hợp không?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 488



Hôm nay bọn họ vừa về từ thành phố yến, đầu tiên tới nhà họ Ngôn ăn cơm theo lệ thường, định ăn no rồi lại quay về quét tước vệ sinh.

Nhưng mà khi bưng bát mì lên, Lý Nhược Lan đối xử với Lộc Minh Sâm nhiệt tình khác thường, với Tô Nhuyễn tuy rằng cũng mỉm cười, nhưng ý cười kia căn bản không thật lòng.

Tô Nhuyễn cẩn thận ăn mì, thật sự không nghĩ ra mình chọc Lý Nhược Lan điểm nào, cả năm nay cô ở thành phố Yến, không hề vay tiền cũng không gặp rắc rối… Ách, nếu nói chuyện gì lớn, cũng chỉ có chuyện đêm đó gặp phải đám cướp ở câu lạc bộ đêm.

Nhưng mà chuyện đó, chắc không có khả năng Lý Nhược Lan đã biết nhỉ?

Cơm nước xong, Lộc Minh Sâm đi rửa bát, Lý Nhược Lan vẫy tay với Tô Nhuyễn, giọng điệu ôn hòa: “Qua đây với mẹ.”

Tô Nhuyễn đi theo bà ấy vào phòng làm việc.

Hiển nhiên năm nay công trình của Ngôn Thiếu Dục vô cùng tốt, nhà cửa rực rỡ hẳn lên, tường nhà sơn lại, dán cả sàn nhà, gia cụ đều tham khảo phong cách đơn giản lịch sự nhà Tô Nhuyễn, phòng rộng mở sáng sủa hơn không ít.

Ngôn Thiếu Dục đã dọn hẳn ra ngoài, căn nhà của anh ấy ở khu tập thể Bình An đã trang hoàng xong, phòng ban đầu để lại cho Ngôn Thiếu Dục, phòng làm việc hiện giờ là phòng Ngôn Thiếu Thời sửa lại, ba mặt đều là bàn học, trên tường là kệ sách cao cao.

Cảm giác giống nơi thích hợp để thẩm vấn.

Cửa phòng đóng lại, một giây sau sắc mặt Lý Nhược Lan đã thay đổi, bà ấy mở ngăn kéo lấy ra một tờ báo vỗ lên bàn: “Người này có phải con không? Xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy sao không nói với mẹ?”

Tô Nhuyễn liếc mắt một cái đã trông thấy tấm ảnh rất lớn trên mặt báo, đúng là cảnh tượng đám cướp bị bắt ở câu lạc bộ đêm Paris.

Trong tấm ảnh bảy tám chiếc xe cảnh sát thanh thế to lớn xếp thành hàng, cảnh sát mặc đồng phục bắt giữ tội phạm, phía sau một vài con tin nhếch nhác chật vật cũng xuất hiện, một người đàn ông vai trần, trên mặt in dấu son môi còn rất bắt mắt.

Ngón tay Lý Nhược Lan chỉ xuống, là một cô gái đứng trước cửa hộp đêm Paris, mặc váy bó sát, tóc đuôi ngựa, hoa tai lớn, ăn mặc trang điểm không giống cô ngày thường, hơn nữa độ phân giải của tấm ảnh không hề cao, vậy mà vẫn nhận ra cô, chỉ có thể nói không hổ là mẹ ruột.

Thấy bà ấy lo lắng, Tô Nhuyễn vội vàng cười nói: “Không phải chuyện gì lớn, hữu kinh vô hiểm mà thôi, mẹ xem không phải con vẫn khỏe mạnh sao?”

Lý Nhược Lan ha hả một tiếng, nhìn cô nói: “Cho nên người này chính là con?”

Tô Nhuyễn:???

Lý Nhược Lan chỉ vào thời gian trên bài báo: “Mười rưỡi tối ngày mùng năm tháng tám… Câu lạc bộ đêm Paris thành phố Yến… Con chơi bời quá nhỉ?”

Tô Nhuyễn:……

Không phải chứ, cô bị bắt nọn sao?

Lý Nhược Lan nhìn ra cửa theo bản năng, giảm thấp âm lượng: “Lộc Minh Sâm biết không? Con đi chơi với ai?”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Anh ấy biết!”

Đương nhiên không thể nói bị anh ấy bắt được, Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ, sau đó nói dối thiện ý: “Hôm đó anh ấy chấp hành nhiệm vụ ở ngay hiện trường, con đi nằm vùng phối hợp với anh ấy.”

Lý Nhược Lan nheo mắt lại: “Con nghĩ mẹ là kẻ ngốc sao? Chuyện bắt tội phạm nguy hiểm như vậy ai cho tay mơ như con đi nằm vùng?”

Bà ấy cau mày nghiêm túc nói: “Bây giờ con vào đại học rồi, tiếp xúc với nhiều người, đối mặt với dụ hoặc cũng nhiều hơn, lại là người trẻ tuổi, không tránh khỏi tò mò với những thứ chưa từng tiếp xúc, nhưng con phải biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”

“Nơi như câu lạc bộ đêm, là nơi người đứng đắn nên tới sao?”

Tô Nhuyễn đành phải giải thích với bà ấy: “Nơi đó là nơi ăn chơi, chúng con chỉ tò mò đi ca hát khiêu vũ, không khác gì quán karaoke.”

Lý Nhược Lan trừng mắt: “Con còn giảo biện?”

Tô Nhuyễn nói: “Thật đó, mẹ đừng nghe người ta nói lung tung, mẹ chưa từng đi…”

Lý Nhược Lan bật thốt lên: “Ai nói mẹ chưa từng đi?”

Vân Chi

Đúng lúc Ngôn Thành Nho gõ cửa vào phòng: ???

Ông ấy đóng cửa lại hỏi Lý Nhược Lan: “Bà đi khi nào?”

Lý Nhược Lan ho khan một tiếng: “Lén đi theo Thiếu Dục, không phải thằng bé mời người ta ăn cơm uống rượu ở nơi đó sao?”

Tô Nhuyễn lập tức hiểu rõ, chắc chắn kiểu tiếp khách của Ngôn Thiếu Dục không đơn thuần giống cô.

Hơn nữa tỉnh Đông Lâm không thể so với thành phố Yến, phái nữ ở thành phố Yến có nhiều người độc lập có tiền hơn, cho nên vẫn có một vài cô gái tiểu tư sản, hoặc tầng lớp trí thức tới trải nghiệm, nhưng câu lạc bộ đêm ở thành phố hạng ba như Đông Lâm, sợ là hoàn toàn biến thành nơi phong hoa tuyết nguyệt.

Nghĩ thông điểm này, Tô Nhuyễn không dám nói Lý Nhược Lan chuyện bé xé ra to nữa, chỉ có thể nhận sai: “Biết rồi, sau này sẽ không.”

Lý Nhược Lan khuyên nhủ thấm thía: “Mẹ biết con là đứa giỏi giang, có lẽ con cảm thấy chỉ đi xem không có vấn đề gì, quan trọng là con không có ý xấu, nhưng con có thể đảm bảo người khác cũng không có ý xấu không? Nơi đó nhiều người xấu như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì, con bảo cha mẹ phải làm sao bây giờ?”

Tô Nhuyễn cúi đầu nghe dạy bảo, thật ra Lý Nhược Lan nói đúng, đặc biệt hôm đó còn có hai thai phụ, nếu có gì bất trắc…

Khi ấy cô cố gắng lảng tránh không nghĩ tới vấn đề này, nhưng bây giờ nhắc lại vẫn không nén nổi sợ hãi…

“Mẹ.” Đột nhiên Lộc Minh Sâm gõ cửa bước vào, nhìn Tô Nhuyễn đang cúi đầu, hỏi: “Có phải đang nói chuyện câu lạc bộ đêm không?”

“Chuyện đó phải trách con.” Lộc Minh Sâm đứng trước Tô Nhuyễn: “Lần đó vốn dĩ cô ấy đã chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho con, vì con đột nhiên nhận được nhiệm vụ, bỏ lại cô ấy một mình, cô ấy không thoải mái mới rủ mấy người bạn đi chơi.”

Tô Nhuyễn sửng sốt, Lộc Minh Sâm vòng tay ra sau lưng, lén lút nắm lấy tay cô: “Mẹ, muốn trách mẹ cứ trách con đi.”

Lúc này Lý Nhược Lan mới biết hình như mình vừa trách oan Tô Nhuyễn, giọng nói dịu đi: “Vậy sao con không nói với mẹ?”

Tô Nhuyễn không nói gì, Lộc Minh Sâm trả lời thay: “Cô ấy sợ con áy náy.”

Tô Nhuyễn lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Lộc Minh Sâm, hóa ra anh ấy biết.

Để Tô Nhuyễn một mình vốn dĩ cô đã không chịu nổi, nếu biết vì lòng cô không thoải mái mới tới hộp đêm Paris sau đó gặp phải nguy hiểm, đương nhiên anh sẽ càng áy náy…

Ngày đó rõ ràng cô đã dựa vào làm nũng lừa dối qua cửa…

Lý Nhược Lan thấy thế khẽ ho một tiếng: “Được rồi, hai đứa biết chừng mực là được.”

Sau đó lại dịu dàng nói: “Mẹ mua xương sườn, mai làm cho con món sườn kho con thích nhất.”

Tô Nhuyễn:……

Nghe nói cách xin lỗi của các bà mẹ trong thiên hạ, đều là nấu món ngon.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 489



Lý Nhược Lan không chỉ hứa hẹn sẽ nấu sườn kho, trước khi đi còn nhét cho Tô Nhuyễn không ít đồ ăn: “Sang mai hâm nóng lên là ăn được.”

Hai người sóng vai ra khỏi nhà họ Ngôn, Tô Nhuyễn lắc lư cánh tay Lộc Minh Sâm, trong lòng có vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ nói được một câu: “Sao anh lại tốt như vậy?”

Lộc Minh Sâm giơ tay lên ôm cô vào lòng, cười nói: “Vì em còn tốt hơn.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười: “Miệng bôi mật à?”

Lộc Minh Sâm nhìn trái nhìn phải, ghé sát tai cô nhỏ giọng nói: “Về nhà nếm thử chẳng phải sẽ biết sao?”

Tô Nhuyễn véo anh một cái: “Không đứng đắn.”

Ăn tết ở tỉnh Đông Lâm vẫn nhẹ nhàng thích ý như cũ, năm nay ngoài nhà họ Ngôn, thôn Lý cũng thay đổi rất nhiều.

Năm nay có công trình làm hơn nửa năm, cậu ba và mấy người anh họ chị họ đều kiếm được không ít tiền, vì cậu Cả trang hoàng nhà cửa cho Ngôn Thiếu Dục và Lý Nhược Lan, không ít người đều đặt làm bàn ghế tủ quần áo theo kiểu dáng mới mẻ nhà bọn họ, gần tết rồi vẫn bận việc.

Trong nhà đã đổi sang tivi mới lớn hơn, máy giặt tủ lạnh đều có đủ, trong sân còn có cầu trượt, như lời bà ngoại Lý nói, nhà trẻ nhà họ Lý đã chính thức thành lập.

“Lứa trẻ đầu tiên sắp tốt nghiệp, lại chuẩn bị đón lớp mẫu giáo bé mới.”

Đầu năm anh họ Tiểu Vĩ nhà cậu Ba vừa kết hôn, vì điều kiện tốt lên, cưới được cô vợ không tồi, bây giờ bụng chị dâu đã hơi nhô lên rồi, bà ngoại Lý mừng không chịu nổi, vừa kéo tay chị ấy hàn huyên, vừa vươn tay sờ bụng chị ấy.

Cũng thăng chức cho đối phương thành người đứng đầu trong tim bà ngoại Lý.

Ngôn Thiếu Dục an ủi Tô Nhuyễn: “Đừng sợ, đợi em có em bé rồi, lại có thể xếp hàng đầu trong lòng bà ngoại.”

Tô Nhuyễn xoay chuyển Phật châu trên tay, chưa kịp nói gì, bà ngoại Lý đã mắng Ngôn Thiếu Dục trước: “Con bé có xếp nhất hay không bà không biết, nhưng cháu chắc chắn đứng cuối cùng, đã hai lăm hai sáu tuổi đầu rồi còn chưa chịu tìm bạn gái, chưa chịu kết hôn, cháu muốn làm gì hả?”

Lời này của bà ngoại như mở ra máy hát, trong niên đại này, dù cha mẹ tiến bộ như Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho, cũng vô cùng coi trọng chuyện kết hôn sinh con.

Lý Nhược Lan nhăn mày lại: “Con nói xem, bạn học cùng lớp chỉ còn mình con chưa kết hôn đúng không?”

Bà ấy nói tiếp: “Đàn anh khóa trên của mẹ có cô con gái, năm nay tốt nghiệp đại học sư phạm, đợi qua năm mới mời người ta ăn bữa cơm, gặp mặt một lần thử xem có hợp nhau không.”

Ngôn Thiếu Dục đau đầu: “Mẹ, qua năm mới con còn bận khởi công, không có thời gian.”

“Không có thời gian không có thời gian, kết hôn cũng không có thời gian, con có thời gian làm gì?” Lý Nhược Lan nói: “Mẹ thấy con kiếm tiền kiếm si kiếm ngốc rồi, tiền có thể làm vợ con không?”

Thậm chí bà ấy còn lôi đối thủ một mất một còn trước kia của Ngôn Thiếu Dục ra đả kích: “Con trai Cao Cường kia sắp đầy tháng rồi!”

Ngôn Thành Nho cũng xen miệng vào: “Dù thế nào, vấn đề cá nhân vẫn phải giải quyết.”

Nhìn dáng vẻ đau đầu của Ngôn Thiếu Dục, Tô Nhuyễn không khỏi đồng tình, nói ra thì trước kia khi cô ký hợp đồng hôn nhân với Lộc Minh Sâm, chính vì sợ gặp phải tình huống này.

Năm nay khả năng Ngôn Thiếu Dục còn tạm ổn, đợi thêm hai năm nữa, sợ là giục hôn sẽ biến thành bức hôn.

Đời trước cô chính mắt trông thấy rất nhiều bậc làm cha làm mẹ nói với con mình, không mang đối tượng không cho về nhà ăn tết, còn có thành phần cực đoan nói, dù kết hôn xong lại ly hôn, vẫn tốt hơn cái tiếng không ai thèm cưới, hoặc không cưới được vợ.

Đến năm 2020 thời đại tiến bộ vẫn còn tình trạng như vậy, huống chi niên đại bảo thủ này.

Nhưng mà giây trước Tô Nhuyễn còn đồng tình với Ngôn Thiếu Dục, giây tiếp theo lửa đã cháy tới người cô.

“Đứa bé trong bụng Quyên Quyên là đứa bé cuối cùng trong mấy năm nay, muốn thêm phải chờ Thiếu Dục và Nhuyễn Nhuyễn rồi, có điều Nhuyễn Nhuyễn vẫn đang học, chắc là Thiếu Dục đi trước.” Bà ngoại Lý vui vẻ đếm nhân khẩu trong nhà.

Nhắc tới chuyện này, hai mắt Lý Nhược Lan cũng sáng lên: “Còn không phải sao, thời gian khác nhau, đầu tiên chăm sóc vợ Thiếu Dục, đợi bên này xong, qua chăm sóc Tô Nhuyễn là vừa.”

Tô Nhuyễn chỉ có thể gượng cười, nhìn bụng chị họ, không ngừng xoay chuyển phật châu trên tay.

Lộc Minh Sâm hiểu được lo lắng của cô, suốt quãng đường về đều nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nhuyễn. Sau khi về nhà, anh cười nói: “Xem em bị dọa kìa, người lớn thúc giục cũng phải vài năm nữa, bây giờ em lo âu vẫn còn quá sớm.”

Tô Nhuyễn bĩu môi: “Anh nói nhẹ nhàng nhỉ, anh nhìn anh trai em thì bết, nếu lúc đó em dám nói không sinh con, mẹ em là người đầu tiên không đồng ý.”

Không phải Lý Nhược Lan không đủ tiến bộ, mà vì thời đại này tư tưởng “Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại” vẫn ăn sâu bén rễ, kết hôn không sinh con tương đương tội nặng.

Đời trước Tô Nhuyễn có thể cố ý không sinh con khiến mẹ Hoắc tức chết, nhưng đối mặt với Lý Nhược Lan và bà ngoại Lý thương cô thật lòng, cô vẫn áy náy.

Lộc Minh Sâm dựa vào sô pha, không để ý chút nào, lại kéo Tô Nhuyễn ngồi xuống cùng mình, vỗ về sống lưng cô, chậm rãi nói: “Yên tâm đi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, còn anh ở đây mà.”

Những lời này của Lộc Minh Sâm đã xoa dịu được cảm xúc của Tô Nhuyễn, cộng thêm một đống thủ đoạn đa dạng ngăn Tô Nhuyễn suy nghĩ miên man không thành vấn đề.
 
Back
Top Bottom