Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 470



Khóe mắt Đao Sẹo và anh Vương như muốn nứt ra, anh Vương còn đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Tô Nhuyễn bị dọa trốn ra sau lưng Lộc Minh Sâm, Lộc Minh Sâm dở khóc dở cười, trong khoảnh khắc này, Tô Nhuyễn vô cùng giống con ch.ó nhỏ cậy thế chủ.

Có điều, cuộc điện thoại ấy đúng là đã danh chính ngôn thuận gọi quân chi viện cho bọn họ.

Mười bốn tên cướp bị bắt áp tải về không lọt lưới tên nào, lúc này Lộc Minh Sâm mới có thời gian bình tĩnh nhìn Tô Nhuyễn: “Anh không có nhà, em chơi vui quá nhỉ?”

Vân Chi

Tô Nhuyễn gượng cười, đang nghĩ nên giảo biện thế nào, lại nghe thấy tiếng nôn ọe kinh thiên động địa của y tá Mễ sau lưng, Lục Thần Minh đang định dạy vợ mình một bài học lập tức sợ hãi: “Em làm sao vậy?”

“Không phải chỉ nói em hai câu sao, đến mức ấy không? Anh nói khó nghe vậy à?”

Y tá Mễ đẩy anh ta ra, không muốn để ý đến đối phương.

Có điều hiển nhiên cô ấy nôn ọe không bình thường, giống như sắp nôn cả ra mật, Lục Thần Minh lập tức sợ hãi, không tâm trạng nào dạy dỗ người ta nữa, vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện.

Tô Nhuyễn nhanh chân theo sau: “Em đi xem sao.”

Lúc này cô giáo Hàn cũng đang chột dạ, đã sải bước lên xe trước một bước: “Để tôi đi là được rồi, cô với đoàn trưởng Lộc đã lâu không gặp, tâm sự chút đi.”

Tô Nhuyễn:……

Đúng là có phúc cùng hưởng, hoạn nạn mặc bay mà… Chị em plastics gì vậy…

Lộc Minh Sâm khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn Tô Nhuyễn.

Tròng mắt Tô Nhuyễn xoay chuyển, đột nhiên nhìn thấy Nhan Diệu và Hứa Tử Yến vừa ra ngoài.

Hứa Tử Yến lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, hiển nhiên cũng đang giận Nhan Diệu. Tô Nhuyễn thầm nghĩ hay là đi giải thích giúp cô ấy một chút, lại trông thấy sắc mặt Nhan Diệu trắng bệch, đột nhiên cả người mềm nhũn, ngã ra đất.

Hứa Tử Yến đang lạnh lùng lập tức kinh sợ, sắc mặt hoảng loạn ôm lấy người: “Diệu diệu!”

Lắc lư hai ba cái thấy đối phương không phản ứng, vội vàng bế cô ấy lên chạy tới chỗ xe cứu thương: “Bác sĩ! Bác sĩ! Mau đến xem xem, vợ tôi sao thế này?”

Tô Nhuyễn:……

Bốn người cùng nhau tới, chỉ trong giây lát đã còn lại một mình cô. Tô Nhuyễn có chút nghi ngờ, có phải bọn họ đã bàn bạc trước sẽ giả bệnh để trốn tránh hay không.

Hình như biết cô đang nghĩ gì, Lộc Minh Sâm giang hai tay ra, nói: “Sao thế? Em có muốn ngất xỉu không? Để anh đỡ em nhé? Em muốn anh đưa đến khoa nào?”

Thấy người này đã chặt đứt đường lui của mình, Tô Nhuyễn vô cùng tự nhiên chu miệng, bước tới ôm lấy eo Lộc Minh Sâm: “Em bị dọa sợ muốn chết.”

Lộc Minh Sâm sửng sốt, Tô Nhuyễn lại tiếp tục ấm ức nói: “Anh không biết đâu, tên cầm đầu kia rất đáng sợ, còn vừa rồi nữa, m.á.u của tên Đao Sẹo b.ắ.n đầy mặt, làm em sợ muốn chết…”

Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay ôm lấy cô, một tay v**t v* khuôn mặt Tô Nhuyễn, đúng là trên mặt cô vẫn còn vết máu, lập tức lại đau lòng: “Trách ai? Xem sau này em còn dám chạy lung tung không.” Giọng điệu không cứng rắn chút nào.

Tô Nhuyễn thấy vậy, trong lòng mừng thầm, vội vàng nói: “Đảm bảo không có lần sau.”

Cô nhìn vào mắt anh, lại cười tủm tỉm, nói: “Lộc Minh Sâm, sinh nhật vui vẻ!”

Trông thấy đôi mắt lộng lẫy nhưng rặng ngân hà của cô, Lộc Minh Sâm cảm thấy như cả người ngâm trong nước ấm, trái tim sắp tan chảy, không thể tiếp tục giận dỗi.

Ngược lại, anh rất muốn ôm cô vào lòng, thân mật với cô một phen, nhưng mà đang ở bên ngoài, chỉ có thể cúi đầu trán chạm trán cô, nói: “Được rồi, đi thôi, đã mười giờ rồi, còn muốn ngủ lúc mười rưỡi không?”

Tô Nhuyễn tránh được một kiếp, cười hì hì kéo tay anh định rời đi, lại nghe thấy giọng nói cẩn thận từ bên cạnh truyền tới: “Em gái?”

Tô Nhuyễn sửng sốt, quay đầu lại trông thấy chị Hà đã tới gần từ lúc nào, hiện tại thái độ câu nệ, nhìn cũng không dám liếc nhìn Lộc Minh Sâm một cái, không phải vì cố kỵ Tô Nhuyễn, mà bị dáng vẻ như sát thần ban nãy của Lộc Minh Sâm dọa sợ.

Cho nên lúc này, chị ta chỉ nói với Tô Nhuyễn: “Lần này cảm ơn hai người.”

Sau đó đưa một tờ danh thiếp qua: “Chúng ta coi như quen nhau trong hoạn nạn, chồng em coi như ân nhân cứu mạng chị, sau này có chuyện gì cứ nói với chị một tiếng, Tôn Thải Hà chị dù c.h.ế.t cũng không chối từ.”

Tô Nhuyễn mỉm cười, nhận tấm danh thiếp của chị ta, cũng lấy ra một tấm danh thiếp trong túi xách của mình đưa qua: “Sau này chúng ta là chị em đó.”

Nghĩ đến những lời trước đó Tô Nhuyễn từng nói, Tôn Thải Hà không nhịn được cười rộ lên.

Sau đó hai người chào tạm biệt, Tô Nhuyễn lên xe rồi, chị ta vẫn đi quanh câu lạc bộ đêm cảm ơn các chiến sĩ hôm nay đã giúp đỡ, ấn tượng trong lòng cũng tốt hơn đôi chút.

Khi đi ngang qua, cô đang định ngó đầu ra chào hỏi, lại nghe thấy tài xế bên cạnh chị ta hỏi chuyện về Lộc Minh Sâm: “Chị Hà, không phải chị không nhìn rõ mặt người đàn ông kia à? Sao chị biết là anh ấy?”

Chị Hà nói: “Đâu cần nhìn rõ mặt, cái m.ô.n.g kia tôi liếc một cái là nhận ra ngay, chưa từng thấy ai m.ô.n.g cong như vậy.” Nói xong lại hâm mộ: “Không ngờ mặt còn đẹp hơn mông, em gái nhỏ kia của tôi có phúc quá…”

Tô Nhuyễn:……

Lộc Minh Sâm:……

Anh đen mặt nói: “Bớt lui tới với người không đứng đắn.”

Tô Nhuyễn không nhịn được cười ha ha.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 471



Khi trở lại quân khu hai người tách ra, Lộc Minh Sâm đi báo cáo nhiệm vụ, Tô Nhuyễn về nhà.

Vừa về đến nhà Tô Nhuyễn đã chui vào phòng bếp, dù vừa mới trải qua một cơn hung hiểm, nhưng có lẽ vì có Lộc Minh Sâm bên cạnh, cô không sợ hãi lắm, hiện giờ trong lòng cô, chuyện quan trọng nhất là sinh nhật Lộc Minh Sâm.

Còn một tiếng rưỡi nữa mới đến mười hai giờ, vẫn kịp chúc mừng anh.

Nhào bột xong để bột nghỉ, cô bắt đầu xử lý nguyên liệu khác, tuy không thể làm gì khác, nhưng vẫn phải ăn một bát mì trường thọ.

Hơn mười một giờ, nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài truyền đến, Tô Nhuyễn vui vẻ ra cửa đón người.

Lộc Minh Sâm đã vào trong sân, bước chân nhanh nhẹn nhảy lên bậc thang, Tô Nhuyễn còn chưa kịp nói gì, đã bị anh ôm lấy eo kéo trở lại phòng, trực tiếp ấn trên ghế sô pha…

Sau nụ hôn triền miên giải nỗi tương tư, Tô Nhuyễn khẽ đẩy anh: “Không kịp rồi, em phải đi nấu mì.”

Lộc Minh Sâm khẽ cắn môi cô, không buông ra, Tô Nhuyễn cố gắng mở miệng: “Sinh nhật phải ăn mì trường thọ.”

Cho nên sau đó, cô kéo theo Lộc Minh Sâm như gấu koala xuống phòng bếp.

Bột mì đã ủ xong, Tô Nhuyễn kéo thành một sợi rất dài, năm phút sau một bát mì trường thọ đã xuất hiện trên bàn ăn.

Sợi mì trắng như tuyết, nước dùng thơm ngon, hai quả trứng chiên hình trái tim, cải thìa xanh biếc và cà rốt khắc thành bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”.

Lộc Minh Sâm nhìn chằm chằm bát mì trước mặt, lại ngước mắt nhìn lúm đồng tiền như hoa phía đối diện, lồng n.g.ự.c căng tràn hạnh phúc, từ khi mẹ anh qua đời, sinh nhật anh đã trở thành ngày nguyền rủa.

Nhưng mà hiện tại, tất cả đã thay đổi, đã được định nghĩa lại.

Tô Nhuyễn nhìn đồng hồ: “Còn hai mươi phút nữa, mau ăn đi! Không được cắn đứt sợi mì.”

Chuyện này đương nhiên không làm khó được anh, nếu hỏi người tham gia quân ngũ có tật xấu gì, thì chắc chắn chính là tốc độ ăn uống quá nhanh.

Nhìn anh chỉ mất hai ba phút đã xử lý xong bát mì, Tô Nhuyễn vươn tay lau khóe miệng giúp anh: “Anh Minh Sâm, anh phải sống lâu trăm tuổi đó.”

Lộc Minh Sâm xoa đầu cô: “Nhất định.” Sao anh nỡ bỏ lại em một mình.

“Mau rửa mặt đi, rửa mặt xong tặng anh quà sinh nhật.”

“Rửa mặt xong?” Lộc Minh Sâm nheo mắt lại, liếc nhìn cô từ đầu tới chân, vẻ mặt xấu xa: “Anh đây rất mong chờ…”

Tô Nhuyễn cười, đá anh một cái: “Không đứng đắn.”

Quà tặng đương nhiên không giống thứ Lộc Minh Sâm nghĩ, sau khi anh ra khỏi phòng vệ sinh, trên giường đã bày một hộp quà xinh đẹp.

Mở hộp ra, bên trong là một bộ quần áo, áo lụa trắng ngắn tay màu trắng, và một chiếc quần màu nâu sẫm.

Nhìn qua có vẻ rất bình thường, nhưng nhìn kỹ có thể thấy được giữa n.g.ự.c áo có thêu hai chữ “Hoa Quốc”, trên đồ án có sừng hươu và hoa bông gòn.

Tô Nhuyễn bước đến, sửa sang lại quần áo giúp anh, sờ hình thêu trên ngực, cười nói: “Vốn dĩ chỉ thêu sừng hươu thôi, sau nghĩ lại cảm thấy có lẽ anh thích Miên Hoa, nên đều thêu lên.”

Lộc Minh Sâm cúi đầu nhìn hình thêu kia, từ trước đến nay anh không mấy quan tâm đến kiểu dáng quần áo, hình thêu gì đó, nhưng mà bây giờ ý nghĩa của hình thêu này khiến anh càng nhìn càng thấy đẹp, bởi vậy cả bộ quần áo cũng được yêu thích hơn không ít.

Tô Nhuyễn cười nói: “Sau này mỗi năm em đều may cho anh một bộ.”

Lộc Minh Sâm sửng sốt: “Em may?”

“Đương nhiên rồi.” Tô Nhuyễn cười: “Đời trước em từng học thiết kế thời trang đó.”

Ban đầu Tô Nhuyễn định tặng anh thứ khác, chỉ là nghĩ đến anh huấn luyện quanh năm, không thể mang bất kỳ món đồ trang sức nào, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy quần áo là thích hợp nhất, vừa thân mật vừa thực dụng.

Thật ra đời trước, từ khi rời khỏi phòng thiết kế công ty nhà họ Cố, cô đã không còn may quần áo, vốn dĩ tưởng rằng sẽ ngượng tay, nhưng khi bắt đầu sinh ta ý tưởng may cho Lộc Minh Sâm một bộ quần áo, đầu óc và ngón tay cô đều giống như có ma lực vậy, linh cảm tuôn trào, kỹ xảo thành thục.

Bây giờ nhìn lại, quả nhiên kiểu dáng không tồi, độ rộng vừa phải, không quá chật lại có thể cảm nhận được cơ bắp quyến rũ của anh dưới lớp quần áo, vừa đẹp trai vừa gợi cảm, đặc biệt là quần, có thể tôn lên ưu thế chân dài của Lộc Minh Sâm, và…

Đột nhiên nhớ tới lời chị Hà nói, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười.

Nhìn theo ánh mắt cô, hiển nhiên cũng đoán được cô đang nghĩ tới điều gì, Lộc Minh Sâm cúi đầu, hung hắng cắn môi cô, mắng: “Tiểu lưu manh.”

Tay Tô Nhuyễn với vào trong vạt áo anh, khiêu khích: “Sao hả? Anh không thích à? Vậy em sửa nhé?”

Lộc Minh Sâm trực tiếp cúi người bế cô ném lên giường, nói cho cô đáp án…. Anh thích không chịu được.

Sáng sớm hôm sau, Tô Nhuyễn bị tiếng kêu hưng phấn của Lục Thần Minh bên ngoài đánh thức.

Lộc Minh Sâm đã dậy, cúi người hôn cô, sau đó khinh bỉ: “Như con khỉ vậy, chuyện lông gà vỏ tỏi cũng cao hứng đến mức lộn nhào.”

Vân Chi

Nhìn anh đi đến trước cửa sổ quan sát chung quanh, khóe miệng cong lên chưa từng hạ xuống, Tô Nhuyễn không khỏi cười thầm, còn không biết xấu hổ chê người ta.

Tiếng chuông báo thức vang lên, anh lại nhanh chóng thay đồ tác chiến đi huấn luyện.

Đợi anh và Lục Thần Minh ồn ào nhốn nháo quay về, Tô Nhuyễn mới biết nguyên nhân Lục Thần Minh cao hứng: Y tá Mễ có thai.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 472



Lục Thần Minh khoe khoang không chịu nổi: “Ai nha, nhà tôi sắp có thêm người rồi, đến lúc đó không biết náo nhiệt tới mức nào đâu, cậu nói xem tôi có nên đi mua thêm một cái giường nhỏ không? Có trẻ con chắc phải sắm cả xe đẩy nhỉ…”

“Chậc chậc, không nói với cậu nữa, có nói cậu cũng không hiểu.”

Mặt Lộc Minh Sâm không chút biểu cảm nhìn đối phương, Lục Thần Minh lại ra vẻ ngượng ngùng: “Ai nha, chuyện này tôi lại vượt trước cậu rồi.”

Lộc Minh Sâm nhìn y tá Mễ đã ra tới cửa, thản nhiên hỏi: “Cho nên cậu cưới y tá Mễ vì tranh đua sinh con với người ta?”

Sau đó lại nghiêm túc nói: “Cậu coi y tá Mễ là cái gì?”

Lục Thần Minh còn chưa kịp đáp lại, đã nghe thấy y tá Mễ gầm lên: “Lục Thần Minh!”

Lục Thần Minh giật mình, trừng mắt với Lộc Minh Sâm một cái, vội vàng cười làm lành: “Đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta không làm được mới châm ngòi ly gián hai ta.”

Y tá Mễ cả giận: “Chuyện này so cái gì, Tô Nhuyễn nhà người ta vẫn đang đi học đó, tôi bao nhiêu tuổi rồi?”

Vân Chi

Hiển nhiên cô ấy không cách nào nén giận, mặt sa sầm xuống, hỏi: “Có phải anh chê tôi già không?”

Lục Thần Minh:???

Rốt cuộc từ đâu đưa ra kết luận này?

Có điều anh ta không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ có thể vội vàng cẩn thận dỗ dành lấy lòng vợ mình.

Cô giáo Hàn cách vách ra ngoài cười nói: “Chẳng trách trước đó luôn cảm thấy dạo này cô hơi nóng tính, hóa ra là mang thai.” Sau đó lại cảm thấy may mắn: “May mà hôm qua chúng ta không uống rượu.”

Tô Nhuyễn nghe vậy cũng nghĩ mà sợ, nếu y tá Mễ và đứa trẻ có chuyện gì bất trắc…

Thấy sắc mặt cô không tốt, y tá Mễ vội vàng an ủi: “Cô đừng nghĩ lung tung, chúng ta đâu phải người không biết chừng mực, hôm qua chỉ tới trải nghiệm một chút mà thôi, vốn dĩ tôi cũng không thích uống rượu, dù thế nào cũng sẽ không uống.”

Lộc Minh Sâm biết Tô Nhuyễn có khúc mắc với chuyện phụ nữ mang thai, vội ôm lấy cô, hừ một tiếng: “Sau này em đi chơi một mình, đừng gọi bọn họ.”

Câu nói ấy lập tức rước lấy cái trừng mắt của y tá Mễ, Tô Nhuyễn không nhịn được cũng bật cười.

Y tá Mễ nói: “Vốn dĩ vì thấy tôi không vui cô ấy mới rủ tôi, hôm qua còn là các cô mời khách, cô như vậy tôi còn mặt mũi nào.”

Lúc này sắc mặt Tô Nhuyễn mới khá hơn, cô lại hỏi: “Nhan Diệu thế nào? Cô ấy bị sao thế?”

Trên mặt y tá Mễ lộ ra biểu cảm vi diệu: “Cô ấy cũng mang thai.”

Tô Nhuyễn trợn trừng mắt, cho nên cô đang được xem kịch bản “Cô vợ nhỏ mang cục cưng chạy trốn” sao?

Y tá Mễ cảm thán: “Đúng là không nhìn ra, vậy mà cô ấy chỉ nhỏ hơn tôi có một tuổi, tôi còn tưởng rằng cô ấy chưa tốt nghiệp đại học, ra ngoài trải nghiệm cuộc sống đó.”

Cô giáo Hàn cười ha hả: “Tôi thì tưởng cô ấy chỉ là nhà thiết kế bình thường thôi, ai ngờ lại là mợ chủ nhà giàu.” Sau đó tò mò hỏi Tô Nhuyễn: “Cô biết nhà bọn họ làm gì không? Nhiều tiền lắm à?”

Ngày thường bọn họ rất ít khi quan tâm tới mấy chuyện này, chỉ là sau chuyện ngày hôm qua, nghe thấy Hứa Tử Yến nhẹ nhàng bâng quơ khi nhắc tới một ngàn vạn mới có chút tò mò.

Thời buổi này chưa có Baidu, tò mò cũng không biết hỏi thăm chỗ nào.

Tô Nhuyễn lại biết ít nhiều: “Anh Hùng Xạ Điêu, Tuyết Sơn Phi Hổ, đều là phim nhà anh ta đầu tư quay chụp.”

Trong niên đại này có ai là không thích “Anh Hùng Xạ Điêu”. Cô giáo Hàn và y tá Mễ lập tức trợn trừng mắt. Cô giáo Hàn kích động nói: “Vậy chẳng phải Nhan Diệu đã từng gặp Quách Tĩnh và Hoàng Dung sao?”

Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Muốn gặp chắc có thể gặp được.”



Ăn sáng xong, Tô Nhuyễn hầm một nồi canh gà định mang tới bệnh viện thăm Nhan Diệu, Lộc Minh Sâm mặc quần áo mới lắc lư từ nhà đối diện quay về, tiếng y tá Mễ mắng Lục Thần Minh lại vang lên ngay sau đó: “Anh chê tay chân tôi vụng về à?”

“Cẩn thận khi tôi tiêm cho anh tay cũng vụng…”

Nhìn dáng vẻ vui sướng khi người ta gặp họa của Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Anh đừng lúc nào cũng bắt nạt Lục Thần Minh như vậy, dễ mất bạn đấy.”

Lộc Minh Sâm hầm hừ: “Ai làm bạn với cậu ta.”

Tô Nhuyễn lười tranh cãi với anh, xách theo cặp lồng đựng canh gà tới bệnh viện, tất nhiên là Lộc Minh Sâm đi cùng rồi.

Lúc này Nhan Diệu đang dựa vào giường bệnh, cả người đều ủ rũ.

Hứa Tử Yến không có trong phòng, thay vào đó là một người phụ nữ trang điểm thời thượng, khí chất ưu nhã đang ngồi trước giường bệnh của cô ấy, vừa gọt táo vừa nhẹ nhàng nói.

“Nhan Diệu, không phải tôi nói cô đâu, nhưng thân là vợ của Tử Yến, cô làm vậy cũng quá tùy hứng rồi.”

“Mỗi ngày Tử Yến đều bận rộn như vậy, lần này tới thành phố Yến vốn dĩ đã sắp xếp kín hành trình, cô còn thêm phiền cho anh ấy, cô biết lãng phí thời gian một ngày của anh ấy, Hoa Vinh sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không?”

Cô ta thở dài, dáng vẻ như người tốt bụng, khuyên nhủ thấm thía: “Mấy đứa em trai và bà mẹ kế kia của anh ấy lúc nào cũng như hổ rình mồi, anh ấy không dám lơi lỏng một giây một phút nào. Cô không giúp được anh ấy chuyện gì, vậy thì đừng gây thêm phiền phức cho anh ấy.”

“Coi như cô thương anh ấy có được không? Cô không nhìn thấy tơ m.á.u đỏ hồng trong mắt anh ấy sao? Đã gần một tháng rồi anh ấy chưa ngủ ngon giấc nào.”

“Bây giờ trong bụng cô đang mang đứa con của anh ấy, với tính cách của mình, nhặt được chó hoang mèo dại anh ấy còn chăm sóc, huống chi là con ruột, nể tình đứa trẻ trong bụng, anh ấy sẽ nghe theo cô mọi chuyện, nhưng mong cô thông cảm cho anh ấy một chút.”

Vẻ mặt và biểu cảm đau lòng kia, ai không biết, còn tưởng rằng cô ta mới là bà xã cưới hỏi đàng hoàng của Hứa Tử Yến đó.

Trong niên đại các thiếu nữ ngây thơ chưa từng được hun đúc bởi truyền hình cung đấu này, chiêu vừa rồi của cô gái kia đã tính là thủ đoạn châm ngòi ly gián cao siêu, không thấy sắc mặt Nhan Diệu đã chuyển sang nản lòng thoái chí rồi sao?

Đáng tiếc, cô ta gặp phải Tô Nhuyễn……

Dám bắt nạt thai phụ trước mặt cô sao? Tìm chết!
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 473



Tô Nhuyễn xoay chuyển Phật châu trên tay, định đẩy cửa vào, đột nhiên bị Lộc Minh Sâm kéo lại.

Cô nghi hoặc nhìn anh, Lộc Minh Sâm nhỏ giọng nói: “Chờ một lát, khi đỗ xe anh trông thấy xe của Hứa Tử Yến.”

Nghe những lời người phụ nữ kia nói trong phòng, Tô Nhuyễn cảm thấy để Hứa Tử Yến chính tai nghe cũng không tồi.

Nhưng mà cô vừa nghĩ như vậy, đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng.

Nhan Diệu không có điện thoại, tất nhiên là của cô gái kia rồi, cô gái kia không nghe, hình như chỉ liếc mắt nhìn tên người gọi liền cúp máy.

Sau đó cách nói chuyện của cô ta lập tức thay đổi: “Dù thế nào, hai người có con cũng là chuyện vui, dù cô có oán hận Tử Yến, đứa trẻ là vô tội…”

Vừa rồi là Hứa Tử Yến không yêu Nhan Diệu, bây giờ là Nhan Diệu oán hận Hứa Tử Yến.

Đợi khi trông thấy Hứa Tử Yến xuất hiện ngoài hành lang, thư ký đi cùng đối phương cầm theo điện thoại, Tô Nhuyễn lập tức hiểu rõ.

Chẳng trách lại có thể châm ngòi thuận lợi như vậy, hóa ra là có nội ứng đắc lực.

Hứa Tử Yến vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng như cũ, có điều ánh mắt ôn hòa hơn nhiều, có thể nhìn ra được tâm trạng không tệ, trong tình huống này nếu nghe được người mình yêu mở miệng oán hận, khả năng giá trị thương tâm sẽ tăng gấp bội.

Vân Chi

Tô Nhuyễn nheo mắt lại, đáng tiếc hôm nay người phụ nữ kia không đủ may mắn.

Nhìn thấy bọn họ, Hứa Tử Yến bước nhan đến chào hỏi, giơ tay ra với Lộc Minh Sâm: “Đoàn trưởng Lộc, cảm ơn chuyện tối qua.”

Sau đó lại nói với Tô Nhuyễn: “Cảm ơn bà Lộc đã thu lưu vợ tôi, mấy ngày nay làm phiền ngài rồi, ngày khác nhất định tự mình tới cửa nói lời cảm tạ.”

Tô Nhuyễn mỉm cười: “Đừng khách sáo, Nhan Diệu cũng giúp tôi không ít.”

Hai người nói chuyện xong, Hứa Tử Yến đẩy cửa phòng bệnh ra, định mời Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn vào, cô gái trẻ tuổi trong phòng đã ra cửa nghênh đón, nói với Hứa Tử Yến bằng giọng điệu rất thân thiết: “Tử Yến.”

Hứa Tử Yến sửng sốt: “Lan Thu Nhụy?”

Hiển nhiên rất bất ngờ khi thấy cô ta xuất hiện ở chỗ này.

Lan Thu Nhụy thở dài, nói: “Thư ký gọi điện thoại tới chỗ em đòi tiền, bà cả biết anh và Diệu Diệu phải trải qua hung hiểm, quá lo lắng, nên bảo em chạy suốt đêm tới xem tình hình.” Nói tới đây, cô ta lại lộ ra sắc mặt vui sướng: “Không ngờ đã chuyển nguy thành an, Diệu Diệu còn có tin vui, đúng là quá tốt rồi.”

Ánh mắt Hứa Tử Yến trở nên dịu dàng, nhìn về phía Nhan Diệu trên giường bệnh, nhưng mà Nhan Diệu lại không để ý tới anh ta, chỉ nhìn Tô Nhuyễn, cười nói: “Bà chủ, cảm ơn ngài đã tới thăm tôi.”

Ánh mắt Hứa Tử Yến hơi tối đi.

Tô Nhuyễn đang định mở miệng, cô gái Lan Thu Nhụy kia đã nhìn về phía cô, nở nụ cười ưu nhã, khéo léo nói: “Vị này chính là bà Lộc đã thu lưu Diệu Diệu sao? Nghe nói đoàn trưởng Lộc còn cứu Tử Yến và Diệu Diệu, thật sự rất cảm ơn hai người, sau này chúng tôi sẽ báo đáp.”

Ngay trước mặt Nhan Diệu, cô ta lại ra vẻ “Đương gia chủ mẫu”, mà hình như Hứa Tử Yến không ý thức được điểm này.

Tô Nhuyễn xách cặp lồng đến trước giường bệnh của Nhan Diệu, vừa múc canh cho cô ấy, vừa cười ha hả nói: “Nghe đồn bên Cảng Thành các cô có thể cưới hai vợ, hóa ra là sự thật.”

“Chào ngài, bà cả Hứa.” Cô chào Lan Thu Nhụy một tiếng, sau đó nói với Hứa Tử Yến: “Anh Hứa có phúc thật đấy, có bà Cả dịu dàng rộng lượng như vậy.”

Lan Thu Nhụy không nhịn được khóe miệng cong lên, không những không giải thích, thái độ với Tô Nhuyễn còn thân thiết hơn vài phần.

Nhưng sau đó cô ta lại nghe thấy Tô Nhuyễn nói tiếp: “Chuyện này nếu ở trong nội địa chỗ chúng tôi, đừng nói cưới hai vợ, chỉ cần có ý đồ với đàn ông đã có vợ thôi, đều bị mọi người phỉ nhổ, như chuột chạy qua được, có thể bị nước miếng dìm chết.”

Sắc mặt Lan Thu Nhụy cứng đờ, Hứa Tử Yến liếc mắt nhìn Nhan Diệu một cái, rồi nói với Tô Nhuyễn: “Bà Lộc hiểu lầm rồi, tôi chỉ có một người vợ là Nhan Diệu.”

Mặt Tô Nhuyễn lộ vẻ kinh ngạc: “Hả?”

“Sao có thể?” Cô nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi tôi đứng ngoài cửa nghe rõ, bà Cả đây không chỉ biết về hành trình của ngài, còn biết ngài ăn ngủ thế nào, ban nãy còn dạy dỗ Diệu Diệu không được tùy hứng mà…”

Hứa Tử Yến nhíu mày nhìn về phía Lan Thu Nhụy, mặt Lan Thu Nhụy không đổi sắc, còn cười ấm áp nói với Tô Nhuyễn: “Bà Lộc hiểu lầm rồi, tôi không phải vợ của Tử Yến…”

Không đợi cô ta nói xong, Tô Nhuyễn đột nhiên vỗ tay một cái, dáng vẻ giật mình hiểu ra: “A, vậy ngài là mẹ của anh Hứa đây sao?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Tô Nhuyễn thì kinh ngạc cảm thán nhìn cô ta nói: “Ai da, cháu chào dì, đúng là thất lễ quá, chủ yếu là vì ngài quá trẻ, nhìn giống như chưa đến ba mươi, hoàn toàn không nhìn ra đã sinh được cậu con trai lớn như anh Hứa đây. Bên Cảng Thành đúng là phát đạt thật đấy, bảo dưỡng quá tốt rồi!”

Nhan Diệu vẫn luôn ôm tâm trạng buồn bực, nghe vậy không nhịn được cười rộ lên, bả vai cũng run rẩy.

Cuối cùng Lan Thu Nhụy không giữ vững được nét mặt ưu nhã nữa, mặt đen lại, cắn răng nhấn mạnh: “Không phải thế! Có phải mắt của bà Lộc đây không được tốt hay không?”

“Vẫn không phải?” Tô Nhuyễn nghi hoặc nhìn Hứa Tử Yến: “Không phải bà Cả, cũng không phải mẹ chồng, vậy cô ấy là ai mà có tư cách dạy dỗ vợ của ngài Hứa…” Cô liếc mắt nhìn Lan Thu Nhụy một cái như xác nhận điều gì, sau đó không thể tin nổi hỏi: “Không phải là bà nội chứ?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 474



Nhan Diệu không nhịn nổi bật cười thành tiếng, Lan Thu Nhụy cũng hiểu ra, người phụ nữ này căn bản đến để trút giận cho Nhan Diệu.

Cô ta hít sâu một hơi, nói: “Bà Lộc, tôi là thanh mai trúc mã của Tử Yến, từ khi sinh ra chúng tôi đã chơi với nhau, nên quan hệ không khác gì anh em ruột thịt.”

“Bởi vậy, tôi cũng coi Nhan Diệu như em dâu, có thể vì tôi không biết ăn nói, khiến cô hiểu lầm, thực tế tôi không hề có ý dạy dỗ Nhan Diệu.”

“Hiểu lầm sao?” Tô Nhuyễn trực tiếp thuật lại một lượt những lời cô ta vừa nói, sau đó chứng thực với Lộc Minh Sâm: “Em hiểu sai thật à?”

Lộc Minh Sâm lười nhác đáp: “Không sai, anh cũng nghĩ như em.”

Tô Nhuyễn nói: “Vậy có thể là do văn hóa khác biệt, tôi nghe xong còn tưởng rằng ngài Hứa và vợ cả của ngài ấy, a không, và cô Lan Thu Nhụy đây vợ chồng ân ái, chỉ là không cách nào có con, nên mới cưới Nhan Diệu gia thế thấp kém về làm công cụ sinh con cho hai người.”

Hứa Tử Yến nhìn về phía Nhan Diệu, anh ta không phải kẻ ngốc, đột nhiên hiểu ra thái độ lạnh nhạt và đủ trò làm khó mình của Nhan Diệu suốt một năm vừa qua…

Tô Nhuyễn lại nói tiếp: “Cho dù tôi hiểu sai, nhưng từ khi Nhan Diệu tới chỗ tôi. cảm xúc vẫn không tốt lắm.”

“Dù ngài Hứa không yêu cô ấy, đơn giản chỉ vì muốn sinh con, nhưng nể tình cô ấy đang mang thai, nói mấy lời dễ nghe cũng không phải chuyện khó nhỉ?”

“Ví dụ như lần này tới thành phố Yến, dù ngài chỉ tới vì công việc, nhưng đã gặp mặt nhau, chỉ cần nói một câu cố ý tới tìm cô ấy, là có thể dỗ cô ấy vui vẻ rồi, còn bớt được không ít phiền phức, cớ sao không làm?”

“Sao phải cố ý chạy tới nói với cô ấy, mọi người đều không để bụng cô ấy có bỏ nhà ra đi hay không, gặp mặt ở thành phố Yến này cũng chỉ là ngẫu nhiên.” Cô đưa ra kiến nghị cho Hứa Tử Yến: “Tôi cảm thấy nếu cô bạn thanh mai trúc mã Lan Thu Nhụy này của ngài không biết nói chuyện, vậy thì đừng để cô ấy tiếp xúc với Nhan Diệu.”

“Trong lúc mang thai, vốn dĩ con gái đã hay suy nghĩ miên man, cảm xúc không ổn định rồi, Nhan Diệu còn xa quê, tâm trạng buồn bực, làm vậy là sợ cô ấy vui vẻ nuôi dưỡng đứa trẻ khỏe mạnh, hay là hy vọng cô ấy luẩn quẩn trong lòng phá bỏ đứa trẻ này.”

Hứa Tử Yến mím chặt môi, vẫn luôn yên lặng không nói gì, lúc này ánh mắt nhìn về phía Lan Thu Nhụy, trong mắt đã ấp ủ gió lốc đáng sợ.

Lan Thu Nhụy nắm chặt tay, cố gắng tỏ vẻ vô tội, mở miệng có chút vô thố: “Xin lỗi, em chưa từng sinh con, không biết những lời này sẽ tạo thành ảnh hưởng như vậy với Diệu Diệu.”

“Chỉ vì thấy anh quá vất vả, Diệu Diệu lại không chịu hiểu cho anh, em mới không nhịn được nói thêm vài câu, sau này sẽ không thế nữa.”

Cô ta co được giãn được, lại nói với Nhan Diệu: “Tôi thật sự chỉ coi anh Tử Yến là anh trai…”

Hứa Tử Yến mở miệng cắt ngang: “Lan Thu Nhụy, cô về trước đi.”

Lan Thu Nhụy sửng sốt, nhìn về phía Hứa Tử Yến.

Hứa Tử Yến lại khom lưng cầm canh gà Tô Nhuyễn đã múc sẵn ra bát, ngồi xuống trước giường bệnh của Nhan Diệu, giương mắt nhìn cô ta: “Vẫn chưa đi?”

Trong lòng Lan Thu Nhụy dâng lên cảm giác bất an, một năm qua dưới sự ủng hộ của bà Cả nhà họ Thái, cô ta luôn thuận buồm xuôi gió, tình cảm giữa Hứa Tử Yến và Nhan Diệu sắp xảy ra vấn đề rồi, cô ta không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nghĩ tới đây, Lan Thu Nhụy nhanh chóng đảo mắt ra hiệu cho thư ký của Hứa Tử Yến.

Thư ký kia giơ tay nhìn đồng hồ, mở miệng nhắc nhở: “Ông chủ, sắp tới giờ hẹn với tổng giám đốc Vương rồi, tổng giám đốc Vương nói thẳng muốn gặp cô Lan…”

Còn tạo cơ hội cho hai người làm việc cùng nhau sao?

“Xem ra đúng là ngài Hứa tới thành phố Yến công tác thật.” Tô Nhuyễn thở dài: “Có điều tôi vẫn không hiểu, ở Cảng Thành các anh, chồng ra ngoài làm việc, tình cờ gặp vợ mình, thư ký lại gọi điện cho thanh mai trúc mã của ngài Hứa là sao?”

“Thư ký có thể tùy tiện báo cáo hành trình và tình huống của ngài cho người khác, rốt cuộc là có ý đồ gì?”

Sắc mặt thư ký và Lan Thu Nhụy lập tức thay đổi.

Tô Nhuyễn nhìn hai người bọn họ hỏi: “Cho nên không trách được vừa rồi tôi hiểu lầm, ở đại lục chỗ chúng tôi, chồng ra ngoài chỉ báo lịch trình cho vợ và mẹ, không thông báo cho người khác, nếu có đều là kẻ ngoại tình.”

Hứa Tử Yến vươn tay định nắm tay Nhan Diệu, lại bị Nhan Diệu né tránh.

Thư ký luống cuống, nhìn về phía Tô Nhuyễn, giọng hơi hung ác: “Bà Lộc, mời ăn nói cẩn thận.”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn về phía anh ta: “Bốn phút năm mươi ba giây trước đó, điện thoại hai người đều hoạt động, một người gọi một người nhận, không nghe máy. Anh Hứa có muốn tự mình kiểm tra không?”

Thư ký và Lan Thu Nhụy đều siết chặt điện thoại trong tay, cuối cùng không duy trì nổi sắc mặt.

Lúc này gió lốc trong mắt Hứa Tử Yến đã biến mất, nhưng người hiểu anh ta đều biết, như vậy mới càng đáng sợ.

Anh ta lạnh lùng nói với hai người kia: “Thư ký Lý, đi mua vé máy bay hộ tống cô Lan quay về, chỗ tôi không cần cậu.”

Trên trán thư ký Lý lập tức đổ đầy mồ hôi: “Ông chủ, không giống những gì ngài nghĩ đâu, công việc bên chỗ tổng giám đốc Vương vẫn chưa hoàn thành…”

Lan Thu Nhụy cũng luống cuống, vội vàng mở miệng: “Đúng đấy, Tử Yến, anh thật sự hiểu lầm rồi, hơn nữa hợp tác với tổng giám đốc Vương là bước đệm quan trọng để chúng ta tiến quân vào đại lục, chỉ em mới có thể giúp đỡ anh.”

Hứa Tử Yến đảo mắt nhìn qua hai người bọn họ, không có bất kỳ một tia tình cảm nào: “Tôi tới thành phố Yến để tìm Nhan Diệu.”

“Đừng để tôi nói lại lần thứ hai.”

Nhìn sắc mặt anh ta, hai người kia không dám nói thêm câu nào, chỉ có thể xám xịt rời đi.

Hứa Tử Yến nhìn Nhan Diệu, nói với Tô Nhuyễn: “Cảm ơn.”

Tô Nhuyễn không giả vờ nữa: “Tôi chỉ không quen nhìn người khác bắt nạt phụ nữ có thai thôi.”

Cô nói với Hứa Tử Yến: “Bao gồm cả anh.”

Nói xong cô vươn tay xoa đầu Nhan Diệu: “Canh gà thích hợp bồi bổ cho phụ nữ có thai, ăn chút đi, đừng khiến bản thân chịu ấm ức.”

“Hôm nào tôi lại đến thăm cô, nếu anh Hứa không thể khiến cô thỏa mãn, cứ tới tìm tôi, tóm lại có chỗ cho cô dung thân. Không phải cô muốn tìm người tham gia quân ngũ sao? Tôi quen biết nhiều người lắm.”

Hai mắt Nhan Diệu sáng lấp lánh: “Cảm ơn bà chủ.”

Sắc mặt Hứa Tử Yến chuyển sang màu đen, nhìn về phía Lộc Minh Sâm như muốn nói, chuyện xúi giục phụ nữ mang thai đi tìm người đàn ông khác này là thế nào?

Lộc Minh Sâm lại bổ sung: “Sinh con cũng không cần lo lắng, sinh ra rồi có rất nhiều người nuôi dưỡng.”

Hứa Tử Yến:…… Đột nhiên cảm thấy chọc phải phiền toái là sao nhỉ?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 475



Nghĩ khả năng Nhan Diệu và Hứa Tử Yến có rất nhiều lời muốn nói với nhau, vốn dĩ Tô Nhuyễn định để mấy ngày nữa lại tới thăm cô ấy.

Nhưng mà chỉ một ngày sau đó, đã nghe được tin thiếu chút nữa hai người kia bị bắt cóc, sớm hôm sau Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm lại tới bệnh viện.

Cảnh tượng nhìn thấy khiến Tô Nhuyễn hơi bất ngờ.

Nhan Diệu ngồi trên ghế dài ngoài phòng cấp cứu, sắc mặt vẫn hơi tái, dáng vẻ áy náy với người phụ nữ đang bế con bên cạnh.

Người phụ nữ kia không phải ai khác, chính là Tô Thanh Thanh.

Tô Nhuyễn biết Tô Thanh Thanh đã sinh, thời gian cô ta mang thai không khác Hoàng Tiểu Thảo, hơn nữa Triệu Lôi còn luôn chú ý tới Thời trang Thanh Dương luôn thích gây sự với bọn họ.

Trước đây sau khi Cố Vĩ Lương để lại sáu ngàn rồi đi thẳng, Tô Thanh Thanh bị nhà họ Hoắc chèn ép phải kẹp chặt đuôi làm người, nhưng mà không lâu sau đó đã sinh cho nhà họ Hoắc thằng cháu đích tôn, lại bắt đầu lên mày lên mặt.

Khi ấy Triệu Lôi còn trêu đùa, số mệnh của Tô Thanh Thanh này khá tốt, cứ vừa bị nhà họ Hoắc ép xuống, là lại có cơ hội có thể khiến cô ta xoay người.

Vân Chi

Tô Nhuyễn thì biết rõ, chẳng qua cô ta chỉ đang lợi dụng một vài chuyện mình biết đời trước, cố giãy giụa rồi lại thất bại thôi.

Hiển nhiên lần này cũng không ngoại lệ.

Tô Nhuyễn nhìn thấy cô ta khóc đỏ mắt rồi vẫn an ủi Nhan Diệu: “Bà Hứa, không sao đâu, ngài đừng tự trách.”

“Từ trước đến nay anh ấy luôn tốt bụng như vậy, dù không phải hai người, đổi thành người khác anh ấy vẫn sẽ liều mạng thôi.”

Cô ta vừa dứt lời, một tiếng rên của Hoắc Hướng Dương lập tức truyền đến từ trong phòng cấp cứu, Tô Thanh Thanh và Nhan Diệu đều bị dọa giật mình.

Nhan Diệu nắm lấy tay Tô Thanh Thanh: “Cô yên tâm, chuyện anh Hoắc chúng tôi sẽ phụ trách đến cùng.”

Đúng lúc ấy Hứa Tử Yến ra khỏi phòng cấp cứu, Nhan Diệu trông thấy anh ta vội vàng: “Anh Hoắc thế nào rồi?”

Hứa Tử Yến nói: “May mắn, bị gãy xương cánh tay cần tĩnh dưỡng ba tháng, vết d.a.o trên eo không thương tổn vị trí nguy hiểm, lát nữa khâu xong là ổn rồi.”

Tô Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống, Nhan Diệu thấy vậy càng áy náy hơn.

Hứa Tử Yến trực tiếp đưa cho Tô Thanh Thanh một tấm danh thiếp: “Tôi phải đi trước xử lý một vài chuyện, đây là phương thức liên hệ của tôi, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”

Tô Thanh Thanh gần như gấp không chờ nổi nhận lấy tấm danh thiếp, khóe mắt liếc thấy Tô Nhuyễn ở gần đó, trong mắt không cách nào ngăn được vẻ đắc ý.

Tô Nhuyễn nheo mắt lại, quả nhiên Tô Thanh Thanh biết rõ thân phận của Hứa Tử Yến và Nhan Diệu.

Lúc đang nghĩ ngợi, Nhan Diệu cũng đã trông thấy cô, lập tức đứng dậy bước đến gần: “Bà chủ.”

Vẻ đắc ý trong mắt Tô Thanh Thanh còn chưa tan hết, lúc này lại kinh ngạc trợn trừng mắt, hiển nhiên không ngờ Tô Nhuyễn cũng quen biết Nhan Diệu.

Hứa Tử Yến cũng bỏ cô ta lại một mình, đi theo sau Nhan Diệu, nói với Tô Nhuyễn: “Bà Lộc, tôi phải tới đồn cảnh sát phối hợp điều tra, phiền cô chăm sóc vợ tôi một lát, cô ấy trúng thuốc mê, lát nữa cần kiểm tra toàn diện một lần.”

Tất nhiên Tô Nhuyễn không từ chối, nhìn sắc mặt Hứa Tử Yến cũng hơi trắng, trong mắt Nhan Diệu không kìm được vẻ u sầu.

Lộc Minh Sâm nói: “Để tôi đi với anh Hứa một chuyến.”

Nhan Diệu vội vàng mở miệng: “Cảm ơn, cảm ơn ngài.”

Thấy cô ấy cảm kích người khác vì mình như vậy, Hứa Tử Yến không cầm lòng được vươn tay ôm lấy cô ấy: “Đừng lo lắng, chờ anh quay lại.”

Nhan Diệu sửng sốt, hiển nhiên không ngờ anh ta lại đột nhiên thân mật với mình trước mặt công chúng như vậy, cả người cứng đờ không nói câu nào.

Hứa Tử Yến nhìn cô ấy thật sâu, sau đó cùng nhau rời đi với Lộc Minh Sâm.

Cửa phòng khám mở ra, các bác sĩ đẩy Hoắc Hướng Dương mặt mày tái nhợt ra ngoài.

Nhan Diệu vội vàng chạy tới, hỏi thăm tình hình. Thấy lời bác sĩ cũng giống Hứa Tử Yến vừa nói, lúc này Nhan Diệu mới hoàn toàn thả lỏng, đầu cúi xuống nói với Hoắc Hướng Dương: “Anh Hoắc cứ yên tâm dưỡng thương, những chuyện khác đều không cần lo lắng.”

Quả cử chỉ giơ tay nhấc chân của bọn họ, Hoắc Hướng Dương đã phát hiện ra bọn họ không phải người bình thường từ lâu, cố áp chế hưng phấn trong lòng, anh ta yếu ớt nói: “Chỉ là không yên tâm vợ con nhà tôi, phiền ngài để ý đến cô ấy một chút.”

Nhan Diệu gật đầu: “Yên tâm.”

Sau đó lại nói với Tô Thanh Thanh: “Tôi đã thuê y tá rồi, anh Hoắc và em bé mỗi bên một người, nếu có điểm nào chưa vừa ý, cứ việc nói với tôi.”

Tô Thanh Thanh đang định đáp lời, đúng lúc y tá Mễ chạy tới, nói: “Nhan Diệu, đến giờ đi khám rồi.”

“Tới ngay đây.” Nhan Diệu nói với Tô Thanh Thanh: “Tôi đi một lát, lát nữa lại tới thăm cô.” Nói xong chuẩn bị rời đi với Tô Nhuyễn.

Tô Thanh Thanh lại vội vàng đuổi theo: “Tôi cũng đi cùng cô nhé.”

Nhan Diệu nói: “Cô vẫn nên đi thăm anh Hoắc trước đi, lúc này anh ấy cần chiếu cố hơn tôi, tôi có bà chủ đi cùng là được rồi.”

Tô Thanh Thanh lại sợ Tô Nhuyễn nói xấu mình trước mặt Nhan Diệu, khăng khăng đi theo: “Không sao, có y tá cô thuê cho chúng tôi, anh ấy có người chăm sóc rồi, nhưng mà cô đó, trời xa đất lạ, anh Hứa lại không ở đây, lỡ có việc gì cần giúp đỡ, càng nhiều người càng chu toàn.”

Hiển nhiên Nhan Diệu không cách nào lý giải được hành vi bỏ mặc chồng con khăng khăng đòi chiếu cố cô ấy của Tô Thanh Thanh, nhưng mà cô ấy là người được chiếu cố, thấy không khuyên được, cũng không tiện nói thêm điều gì.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 476



Trên đường tới phòng khám, Nhan Diệu giới thiệu Tô Nhuyễn với Tô Thanh Thanh.

Tô Nhuyễn và Tô Thanh Thanh đều ăn ý không nói ra hai người là chị em họ.

Nghe Nhan Diệu nói đến chuyện tối qua, Tô Nhuyễn mới biết được đại khái.

Ngày hôm qua con trai Tô Thanh Thanh ốm phải tới bệnh viện, tình cờ gặp được Nhan Diệu. Hiển nhiên cô ta biết rõ thân phận bối cảnh của đối phương, nên nhiệt tình khác thường.

Nhan Diệu vừa mang thai, cô ta lại trùng hợp có cậu con trai hơn ba tháng tuổi, tất nhiên hai người có đề tài để nói rồi. Tô Thanh Thanh biết Nhan Diêu không phải người thành phố Yến, chồng lại bận việc không ở bên, nên lấy lý do thai phụ cần chăm sóc, ở bên hỏi han ân cần đủ kiểu.

Cuối cùng cũng vì phần săn sóc này, đã cứu Nhan Diệu một mạng.

Hơn ba giờ sáng, Tô Thanh Thanh bị con trai đánh thức, con trai khóc không ngừng trong phòng bệnh, cô ta đành phải bế ra ngoài hành lang dỗ dành, ở khoa nhi, chuyện như vậy không hề hiếm thấy.

Có điều Tô Thanh Thanh sẽ không khiến bản thân chịu vất vả, Hoắc Hướng Dương cũng đang trong giai đoạn yêu thích đứa con trai này, cũng không câu oán hận, hai vợ chồng thay phiên nhau bế bồng, vừa dỗ dành vừa nói chút chuyện riêng tư, coi như hòa thuận vui vẻ.

Sau đó Tô Thanh Thanh trông thấy một người đàn ông dìu Nhan Diệu ra ngoài hành lang.

Nếu không quen biết Nhan Diệu, biết cô ấy không có người thân ở nơi này, vẻ ngoài của người kia lại không giống Hứa Tử Yến, người bình thường khả năng sẽ cho rằng người bệnh nào đó đang được người nhà dìu về phòng bệnh.

Nhưng Tô Thanh Thanh biết rõ lai lịch của Nhan Diệu, kết hợp với ký ức đời trước, biết được một vài thủ đoạn bắt cóc lừa bán ở đời sau, lập tức cảm thấy không thích hợp, vì thử, cô ta giả vờ là người quen bước đến dò hỏi, quả nhiên phát hiện ra Nhan Diệu đã mất ý thức, sau đó lớn tiếng kêu lên.

Đối phương thấy tình thế không ổn, túm lấy Nhan Diệu định chạy ra ngoài, Hoắc Hướng Dương lại là người không nhìn nổi cảnh phụ nữ xinh đẹp chịu khổ chịu nạn, cho rằng đối phương chỉ là du côn lưu manh bình thường, tới bắt cóc phụ nữ, lập tức đưa con cho Tô Thanh Thanh, xông đến định cản người.

Lại không ngờ đối phương là tội phạm bắt cóc chuyên nghiệp, ra tay tàn nhẫn, đang vội vàng chạy trốn, xuống tay không hề lưu tình. Hoắc Hướng Dương bị đối phương đ.â.m một nhát, còn bị đá xuống cầu thang, gãy xương tay.

Nhưng bọn họ ầm ĩ như vậy đã tranh thủ được thời gian cho Nhan Diệu, nếu là bệnh viện bình thường, khả năng tên bắt cóc kia còn có thể chạy thoát, nhưng nơi này là bệnh viện quân đội, đa số người nằm viện đều là quân nhân hoặc gia đình quân nhân, chỉ trong nháy mắt đã có không ít người lao tới chế phục tên bắt cóc kia.

Lúc ấy mọi người cũng tưởng là kẻ trộm trẻ con, trộm phụ nữ, mau chóng phong tỏa bệnh viện, sau đó lại tìm thấy Hứa Tử Yến thiếu chút nữa bị người ta mang đi.

Hiển nhiên, hai vợ chồng đều bị trúng thuốc mê, khả năng sợ mục tiêu quá lớn, nên bọn bắt cóc chia nhau ra hành động.

Đợi người của đồn công án tới, hai vợ chồng cũng tỉnh, đầu tiên lấy lời khai đơn giản, thấy sức khỏe hai người đều không ổn định, mới bảo hai người tĩnh dưỡng trước sau đó tới đồn công an phối hợp điều tra sau.

Hai người chuyển biến tốt đẹp, nghe nói có người bị thương vì cứu bọn họ, đầu tiên vội vàng đến thăm Hoắc Hướng Dương, mới có cảnh tượng trước đó Tô Nhuyễn trông thấy.

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Tô Thanh Thanh một cái, nếu nói như vậy, dù ban đầu Tô Thanh Thanh ôm mục đích gì, chuyện cứu Nhan Diệu và Hứa Tử Yến vẫn là sự thật.

Hiển nhiên lần này Tô Thanh Thanh rất tự tin, khi Nhan Diệu được y tá Mễ dẫn đi khám, cô ta trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tô Nhuyễn, mở miệng hỏi: “Việc Nhan Diệu xuất hiện ở thành phố Yến, cũng do chị giở trò quỷ à?”

Nghe ý của cô ta, đời trước lúc này Nhan Diệu không ở thành phố Yến?

Vân Chi

Tuy rằng Tô Nhuyễn cũng biết một vài chuyện về nhà họ Hứa, nhưng chỉ vì Hứa Tử Yến có thanh danh hiển hách, khó tránh khỏi có người đàm luận, mà ý của Tô Thanh Thanh, hình như rất hiểu về bọn họ.

Tô Nhuyễn thản nhiên nói: “Đúng thì thế nào?”

Tô Thanh Thanh lại cười rộ lên: “Không thế nào, tôi còn phải cảm ơn chị đó, nếu không phải do hiệu ứng bươm bướm chị mang đến, chúng tôi đâu thể gặp được chuyện tốt kiểu này.”

“Chị phát hiện ra chưa?” Tô Thanh Thanh nói: “Rất nhiều chuyện sẽ không thay đổi chỉ vì chị tùy tiện nhúng tay vào.”

“Ví dụ như Hứa Tử Yến và vợ anh ta, dù đã đến thành phố Yến, bọn họ vẫn gặp cảnh bắt cóc như cũ, ví dụ như Hoắc Hướng Dương, dù Cố Vĩ Lương bị chị nẫng tay trên, anh ấy vẫn cứu được Hứa Tử Yến bị chị tốn công mời đến, người này còn phú quý hơn Cố Vĩ Lương nhiều, số phận của chúng tôi vẫn là số phát đạt.”

Tô Nhuyễn cười nhạo: “Cô tự tin quá nhỉ, đừng quên chú Cố “Báo đáp” cô thế nào.”

“Hơn nữa, tôi với Nhan Diệu thân nhau hơn cô nhiều.”

Tô Thanh Thanh xoa mặt đứa trẻ đang ngủ say trong lòng, cười như không cười, nói: “Tô Nhuyễn, lần này chưa chắc đâu.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 477



“Nói giống như cô rất hiểu về bọn họ vậy.” Tô Nhuyễn khinh thường: “Tôi nhớ đời trước cô làm ổ ở Tây Bắc quá nửa đời người, có thể gặp được nhân vật lớn nào chứ?”

“Người ta để ý nhiều lắm, cô đừng biến khéo thành vụng.”

Có điều lần này Tô Thanh Thanh lại vô cùng tự tin: “Chuyện này không cần chị nhọc lòng, tôi hiểu bọn họ hơn chị…”

Tô Nhuyễn yên lặng lắng nghe một lúc lâu, cuối cùng đã hiểu rõ nguyên nhân, hóa ra Hứa Tử Yến và Nhan Diệu là cha mẹ của nam chính trong nguyên tác.

Tuy rằng không được miêu tả nhiều lắm giống cha mẹ nữ chính, nhưng so với tin tức về thân phận cha mẹ nữ chính, cha họ Lộc, là quân nhân, mẹ là giáo viên phổ thông rất nhiều người đều có thể làm, hiển nhiên cha của nam chính với gia thế hiển hách dễ xác nhận hơn nhiều: Xuất thân từ Cảng Thành, chủ tịch hãng phim ảnh Hoa Vinh một trong ba ông trùm giới giải trí, họ Hứa.

Đời trước tuy rằng Tô Thanh Thanh không cách nào với tới đối phương, nhưng vì vẫn luôn ảo tưởng con gái mình là nữ chính, nên rất chú ý đến chuyện nhà họ hứa.

Báo chí Cảng Thành lại vô cùng thích viết về tin tức yêu hận tình thù trong hào môn, sau đó tới thời internet phổ biến đúng là để cô ta tìm hiểu được không ít. Ví dụ như khi còn trẻ Hứa Tử Yến và vợ anh ta từng gặp cảnh bắt cóc ở thành phố Thân, sau khi được cứu lại không bởi vậy mà làm lành, ngược lại quan hệ căng thẳng đến mức ra ở riêng.

Nam chính là do một mình bà Hứa sinh ra ở thành phố Thân.

Mà nguyên nhân Tô Thanh Thanh tự tin như vậy chính vì điều này, mang thai là khi người phụ nữ yếu ớt nhất, bên người Nhan Diệu lại không có ai khác.

“Con cái là ràng buộc tốt nhất trên thế giới này, chỉ có người đã từng làm mẹ mới có thể thấu hiểu và bao dung lẫn nhau.” Cảm giác thân thiết và cảm giác an toàn, là người làm mẹ, cô ta có ưu thế hơn Tô Nhuyễn.

Tô Thanh Thanh nở nụ cười tràn đầy ác ý: “Có điều chắc chị vĩnh viễn không cách nào lý giải cảm giác ấy đâu, cho nên tôi có thể giúp cô ấy, chị thì không.”

Cô ta cảm khái: “Nên tôi mới nói, rất nhiều chuyện không phải chị cứ cố gắng là có thể thay đổi, ví dụ như chị trọng sinh một đời vẫn không cách nào sinh con như cũ, bây giờ có Lộc Minh Sâm bảo vệ chị, chỉ cần anh ta vẫn tham gia quân ngũ, vài năm sau sẽ phải c.h.ế.t như cũ…”

Tô Nhuyễn lạnh lùng nhìn về phía cô ta.

Tô Thanh Thanh lại cho rằng cuối cùng cũng thắng được Tô Nhuyễn một ván, đắc ý nói: “Tôi không biết chị dùng biện pháp gì kéo được bà Hứa tới thành phố Yến, nhưng bây giờ nể mặt Lộc Minh Sâm, Hứa Tử Yến còn khách sáo với chị vài phần, khi Lộc Minh Sâm chết…” Số di sản mà Tô Nhuyễn gọi là kếch xù, trước mặt nhà họ Hứa chỉ như chín trâu mất sợi lông.

“Bốp!”

Tô Thanh Thanh đang tràn ngập ác ý mặc sức tưởng tượng bị một cái tát vang dội cắt ngang, cảm giác nóng rát trên mặt truyền đến, khiến cô ta khiếp sợ ôm mặt nhìn Tô Nhuyễn: “Chị đánh tôi!”

Tô Nhuyễn lại vung tay đánh thêm một cái, rồi lạnh lùng nói: “Còn dám trù ẻo anh ấy, xem tôi có đánh c.h.ế.t cô không!”

Thấy người chung quanh nhìn qua, Tô Nhuyễn cao giọng nói: “Đúng, tham gia quân ngũ dễ hy sinh, nhưng đó là hy sinh vì ai?”

“Cuộc sống của cô không nhờ có bọn họ bảo vệ sao? Chỉ vì không muốn thấy tôi sống tốt, cô liền trù ẻo anh ấy chỉ cần tham gia quân ngũ sẽ chết? Ngu muội vô tri cũng phải có mức độ chứ!”

Trong bệnh viện này đa số là quân nhân và gia đình quân nhân, sao chịu nổi lời này, một bà lão nhíu mày nói: “Dù thế nào cũng không nên lôi chuyện tham gia quân ngũ hy sinh ra làm chuyện vui đùa.”

Có người khinh bỉ: “Đánh hay lắm, còn mắng còn đánh, lắm kẻ ngu ngốc không nghe hiểu đạo lý, phải động tay dạy dỗ mới được.”

……

Hai má Tô Thanh Thanh nóng rát, cô ta không chỉ bị đánh, còn phải đối mặt với đám đông chỉ trích, tức giận đến mức n.g.ự.c lên xuống phập phồng, đứa trẻ trong lòng cũng tỉnh lại quơ quắng tay chân khóc lớn. Cô ta nghiến răng, oán hận nhìn Tô Nhuyễn, cười lạnh: “Không cho tôi nói sao? Vậy có bản lĩnh chị ngăn cản đi! Tôi chống mắt lên xem!”

Vân Chi]

Dứt lời cô ta ôm con đi thẳng.

Tô Nhuyễn không nhịn được siết chặt nắm đấm……

Ra khỏi phòng khám, không trông thấy Tô Thanh Thanh đâu, Nhan Diệu nghi hoặc hỏi: “Tô Thanh Thanh đâu rồi?”

Tô Nhuyễn không hề giấu giếm: “Bị tôi đánh chạy rồi, thật ra chúng tôi là chị em họ, có điều trước giờ không hợp nhau.”

Những chuyện khác cô không nhiều lời, cũng không có thói quen nói xấu sau lưng người khác, dù sao lần này Tô Thanh Thanh đúng là ân nhân cứu mạng của Nhan Diệu và Hứa Tử Yến, cô không định làm khó Nhan Diệu.

Nhan Diệu sửng sốt, nhưng không hỏi thêm điều gì, chỉ kéo tay cô, cười nói: “Chúng ta đi kiểm tra tiếp đi.”

Tô Nhuyễn đi cùng cô ấy dạo khắp các phòng một lượt, cuối cùng trở lại phòng bệnh.

Chỉ một lát sau, Lộc Minh Sâm và Hứa Tử Yến đã trở lại.

Nhìn thấy Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn nhanh chân đứng dậy qua đón. Lộc Minh Sâm duỗi tay ôm lấy cô một cách tự nhiên, tay còn lại gõ mũi cô một cái, cười nói: “Sao thế? Ai chọc em?”

Tô Nhuyễn lắc đầu không nói gì, lại dựa vào người Lộc Minh Sâm không rời đi.

Lộc Minh Sâm xoa đầu cô, bật cười: “Sao hôm nay lại giống trẻ con thế.” Nhưng vẫn để cô tùy ý.

Hứa Tử Yến cũng đang hỏi han Nhan Diệu, xác nhận cô ấy đã kiểm tra xong hết, sức khỏe không có vấn đề gì, mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn bọn họ như có chuyện muốn nói, Tô Nhuyễn lập tức kéo Lộc Minh Sâm cáo từ.

Đợi lên xe rồi, Tô Nhuyễn mới ôm chặt lấy eo Lộc Minh Sâm, không buông tay.

Lộc Minh Sâm cúi đầu hôn lên trán cô, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn nhắc lại lời Tô Thanh Thanh vừa nói, khinh bỉ: “Con điên tự cho là đúng, suốt ngày dựa vào chút ảo tưởng đáng thương này để tự sướng.”

“Hoắc Hướng Dương có mệnh phát đạt? Đúng là nực cười!”

“Em không thay đổi được vận mệnh? Không phải vận mệnh của em, nhà họ Ngôn, Triệu Lôi, Hoàng Tiểu Thảo và cả Diệp Minh, đều đã sửa lại sao?”

“Còn anh nữa, cũng đã thay đổi.” Lộc Minh Sâm nâng mặt cô lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô: “Trước đây không phải chính ủy Vương từng nói, nếu anh có một cô vợ, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi sao?”

“Tuy rằng ông ấy thích nhọc lòng, nhưng ánh mắt rất tinh tường.”

Cuối cùng Tô Nhuyễn mới cười rộ lên, tay ôm lấy cổ anh, nói: “Anh phải sống lâu trăm tuổi đó, nếu không em sẽ bị Tô Thanh Thanh bắt nạt c.h.ế.t mất.”

Nếu Tô Thanh Thanh ở chỗ này có lẽ sẽ tức hộc máu, rốt cuộc ai bắt nạt ai hả?

Nhưng mà Lộc Minh Sâm lại nghiêm túc nói: “Ừ, lần sau gặp mặt anh sẽ đòi lại giúp em.” Đúng là thèm đòn mà.

Cuối cùng hai người nhìn nhau cười.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 478



Lộc Minh Sâm nói đòi lại thay cô lập tức đòi lại.

Chưa tới hai ngày sau, khi bọn họ lại đến thăm Nhan Diệu, Hứa Tử Yến và Tô Thanh Thanh đều có mặt, Tô Thanh Thanh đang ra sức đẩy mạnh tiêu thụ bản thân: “Tôi vừa sinh con xong, vô cùng có kinh nghiệm, chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho bà Hứa.”

Cô ta nhìn Nhan Diệu cười nói: “Thật sự vừa gặp bà Hứa, tôi đã cảm thấy như quen biết từ lâu, giống chị em ruột vậy.”

Trên mặt Nhan Diệu treo nụ cười giả tạo, hiển nhiên không tình nguyện lắm, nhưng lại không tiện phản bác ân nhân cứu mạng mình.

Hiệp ân báo đáp, là quan điểm sống của Tô Thanh Thanh.

Tô Nhuyễn cười khinh bỉ, gõ cửa bước vào: “Có chuyện gì vậy?”

Hứa Tử Yến liếc mắt nhìn Nhan Diệu một cái, nói: “Tôi có việc, phải tạm thời quay về Cảng Thành một chuyến, vợ tôi ở lại chỗ này, để cô ấy một mình tôi không yên tâm lắm.”

Anh ta nhìn về phía Lộc Minh Sâm: “Đoàn trưởng Lộc, có thể tìm giúp tôi hai người tới bảo vệ cô ấy không? Tôi sợ đám bắt cóc kia sẽ không dễ dàng buông tha.”

“Yên tâm, tôi sẽ chi trả thù lao thỏa đáng.”

Lộc Minh Sâm nói: “Chuyện này thuộc phạm vi quản lý của đồn công an, cần thì xin với công an, chúng tôi thuộc quân đội, không tiện lắm.”

Tô Nhuyễn nghĩ tới điều gì đó, nhiệm vụ kiểu này quân nhân tại ngũ không làm được, có thể dùng chiến hữu xuất ngũ của anh ấy, trong số chiến hữu đã xuất ngũ của Lộc Minh Sâm có không ít người tài giỏi, không phải đời trước còn làm vệ sĩ cho người ta sao?

Dường như đoán được cô đang nghĩ gì, trước khi cô mở miệng, Lộc Minh Sâm đã lén lút nhéo bả vai cô ra hiệu.

Tô Nhuyễn nuốt lại lời định nói, nghe Lộc Minh Sâm tiếp tục mở miệng: “Có điều, tôi có biện pháp khác.”

Hứa Tử Yến khách sáo hỏi: “Mời nói.”

“Để tôi bảo lãnh, vợ ngài chỉ cần trình lên một chút tài liệu, xin một tờ giấy thông hành ra vào khu tập thể gia đình quân nhân, để vợ ngài ở lại nhà tôi. Chỗ đó người bình thường không vào được.”

Mặt Tô Thanh Thanh đổi sắc, người bình thường không vào được, vậy đương nhiên cô ta cũng không vào được!

Cuối cùng Tô Nhuyễn cũng hiểu được ý của Lộc Minh Sâm. Không phải Tô Thanh Thanh cảm thấy bản thân có ưu thế hơn cô sao?

Gặp không gặp được, dù có ưu thế lớn cũng không thể lấy ra!

Còn cách trả thù nào tốt hơn phá hủy hy vọng của cô ta chứ? Hì hì. Quả nhiên Lộc Minh Sâm rất thông minh.

Tất nhiên Hứa Tử Yến cũng biết khu tập thể gia đình quân nhân an toàn đến mức nào, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng hình như u sầu trong đáy mắt đã tan biến, thậm chí anh ta còn không kịp khách sáo, đã trực tiếp quyết định: “Vậy thì cảm ơn hai người nhiều lắm!”

“Đừng khách sáo.” Lộc Minh Sâm cười nói: “Dù sao Tô Nhuyễn và bà Hứu đây cũng vừa gặp đã quen, thân nhau như chị em ruột, chúng tôi cũng hy vọng cô ấy có thể yên tâm dưỡng thai.”

Thiếu chút nữa Tô Nhuyễn đã bật cười thành tiếng, anh ấy sợ người ta không biết mình đang nhằm vào Tô Thanh Thanh à?

Quả nhiên sắc mặt Tô Thanh Thanh xanh mét, cố gắng áp chế cảm xúc, cười nói vưới Nhan Diệu: “Cuộc sống trong quân khu không thoải mái, hơn nữa hai người bọn họ cũng không có kinh nghiệm sinh con, thai phụ cần chăm sóc vô cùng tỉ mỉ, vẫn lên tìm hai người vệ sĩ…”

Tô Nhuyễn thàn nhiên nói: “Nhà tôi không có trẻ con, nhưng hàng xóm đều có, y tá Mễ đó, hai người đều quen nhỉ? Cô ấy cũng vừa mang thai, ở ngay đối diện nhà tôi, còn về vệ sĩ, chỗ chúng tôi ít nhất mỗi nhà có một người, canh cửa còn có súng.”

Hứa Tử Yến nói: “Tóm lại, làm phiền hai người rồi.”

Thấy Tô Thanh Thanh vẫn muốn nói thêm, Nhan Diệu vội vàng cướp lời: “Bà Hoắc, mấy ngày nay đã đủ phiền hai người rồi, lòng tôi thật sự ngượng ngùng, tôi vẫn nên đến nhà bạn ở thì hơn, tôi ở nơi đó càng thoải mái.”

Tô Nhuyễn cũng cười tủm tỉm nói với Tô Thanh Thanh: “Cô cứ yên tâm, tôi với Diệu Diệu cũng như chị em ruột, chăm sóc cô ấy sẽ không kém cô đâu.”

Tô Thanh Thanh chưa bao giờ nghĩ tới hai vợ chồng Tô Nhuyễn sẽ ra chiêu này, nếu như Nhan Diệu ở bên ngoài, với thân phận ân nhân cứu mạng, còn thật sự đối xử tốt với Nhan Diệu, chắc chắn đối phương sẽ không cách nào từ chối, thời dai dài dần dần sẽ tạo quan hệ vững chắc.

Vốn dĩ kế hoạch chặt chẽ không một khe hở, cuối cùng đều bị Tô Nhuyễn hủy diệt!

Tô Thanh Thanh tức giận đến mức cả người run lên, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn như muốn băm cô ra làm trăm mảnh mới hả giận.

Lộc Minh Sâm nhìn về phía cô ta, đối mặt với đôi mắt phượng lạnh léo kia, Tô Thanh Thanh khẽ rùng mình.

Sau đó anh lại nói vời Hứa Tử Yến: “Nói ra thì, vợ chồng nhà họ Hoắc đúng là vô cùng tốt bụng, sở thích lớn nhất là nhiệt tình giúp đỡ người khác, thấy việc nghĩa hăng hái làm.”

“Có phải anh Hứa đang chuẩn bị quà báo đáp gì đó quý trọng, hoặc là lên kế hoạch đầu tư cho bọn họ làm ăn không?”

Hứa Tử Yến gật đầu: “Đây là chuyện nên làm.”

Vốn dĩ Tô Thanh Thanh phải mừng như điên mới đúng, nhưng nhìn thấy ánh mắt kia của Lộc Minh Sâm, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên dự cảm bất ổn.

Quả nhiên ngay sau đó lại trông thấy anh khẽ mỉm cười, nói: “Tôi kiến nghị anh đừng làm như vậy.”

“Đầu năm nay, hai vợ chồng bọn họ cũng cứu một người thiếu chút nữa bị tội phạm cướp bóc g.i.ế.c c.h.ế.t ở thành phố Thân, người nọ chính là ông chủ của châu báu Thịnh Thế.”

“Nhưng mà cuối cùng ông chủ Cố chỉ tặng bọn họ một bộ cờ thưởng, nghe nói cứng rắn đưa sáu ngàn tệ vẫn là vì ông ấy tuân thủ lời hứa, và khăng khăng muốn thanh toán tiền thuốc men cho anh Hoắc.”

“Chuyện này chỉ cần ra ngoài hỏi thăm là biết ngay, nếu anh cũng đưa tiền, vậy chẳng khác nào vũ nhục nhân cách cao quý của bọn họ.”

Hứa Tử Yến sửng sốt, lập tức nhìn về phía Tô Thanh Thanh.

Đầu Tô Thanh Thanh kêu ong ong, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.

Không từ chối, vậy chẳng phải chứng minh mục đích của bọn họ không thuần khiết sao? Về sau sẽ không tiện lui tới, nhà họ Hứa chính là hào môn nổi tiếng sau này đó.

Nhưng mà từ chối? Tô Thanh Thanh nghĩ đến Hứa Tử Yến vừa ra tay có lẽ chính là trên trăm vạn, hoặc là giúp nhà họ Hoắc bay lên cành cao hơn, lời này cho dù thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Tô Nhuyễn tại chỗ nhìn Tô Thanh Thanh như bị sét đánh, trong bụng đã cười lăn lộn.

Lộc Minh Sâm còn nói tiếp: “Sao thê? Tiền thuốc men cô cũng không muốn nhận à? Đúng là đạo đức tốt thật!”

Muốn phát đạt sao? Mơ cũng không cho cô ta mơ!

Tô Thanh Thanh siết chặt tay, môi run rẩy, nói: “Ngài Hứa, con tôi sắp tỉnh rồi, tôi phải về đây, chuyện này một mình tôi không quyết định được, để sau rồi nói.”

Tô Nhuyễn tiễn cô ta ra ngoài, cười hì hì nói: “Đừng tức giận đừng tức giận, bỏ lỡ Hứa Tử Yến, vẫn còn quý nhân khác xuất hiện, cô phải tin Hoắc Hướng Dương, nhất định anh ta sẽ phát đạt.”

Thấy cô ta trừng mắt nhìn mình, Tô Nhuyễn quay đầu về phía Lộc Minh Sâm mách lẻo: “Anh Minh Sâm, hình như bà Hoắc…”

Vân Chi

Tô Thanh Thanh lập tức chạy trốn nhanh như bay.

Tô Nhuyễn không nhịn được cười ha ha, cảm giác có chỗ dựa tốt thật đấy.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 479



Nhan Diệu đến nhà Tô Nhuyễn ở.

Tô Nhuyễn mới biết vì sao Hứa Tử Yến lại lo lắng như vậy, bởi vì đám bắt cóc bọn họ hôm đó không phải đồng lõa với đám cướp ở câu lạc bộ đêm Paris, mà có quan hệ với nhà họ Hứa ở Cảng Thành, cố ý nhằm vào vợ chồng bọn họ, đương nhiên khiến người ta khó đề phòng hơn rồi.

Nhan Diệu không trở về nhà, không phải vì tránh đầu sóng ngọn gió, mà vì muốn ly hôn.

Cuối cùng Tô Nhuyễn cũng biết rõ khúc mắc giữa hai người bọn họ.

“Anh ấy là nam thần trong trường học, đẹp trai, thông minh, đáng tin cậy, chỉ là hơi lạnh lùng. Nhưng từ ánh mắt đầu tiên tôi đã thích anh ấy, dần dần vướng sâu trong vũng lầy không thể tự kềm chế.”

Nhan Diệu cười nói về thủa ban đầu tươi đẹp: “Theo đuổi anh ấy suốt ba năm, từ năm nhất đến năm ba, trong khoảnh khắc anh ấy nói câu đồng ý, tôi thật sự cảm thấy cả thế giới đều nở hoa.”

“Khi đó ngây thơ cho rằng, chỉ cần anh ấy thích tôi một chút, là tôi có thể kiên trì yêu anh ấy cả đời…” Nói đến đây, hai mắt Nhan Diệu trở nên ảm đạm: “Sau đó tôi mới biết, thật ra ngay từ đầu chúng tôi đã sai.”

“Chỉ vì giận dỗi người nhà, anh ấy mới cưới tôi về mà thôi.”

“Lan Thu Nhụy mới là người con dâu mẹ anh ấy coi trọng, hai người là thanh mai trúc mã, gia thế lại tương đương, nghe nói vốn dĩ định đính hôn rồi, nhưng vì Lan Thu Nhụy đi du học nước ngoài không thể quay về, anh ấy mới tức giận…”

“Sau này tôi mới biết, một ngày trước khi nhận lời tôi, anh ấy vừa cãi nhau với Lan Thu Nhụy vì chuyện đính hôn, sau đó chia tay.”

“Cùng ngày Lan Thu Nhụy về nước, anh ấy cầu hôn tôi.”

“Nói là cầu hôn…” Nhan Diệu cười, nhưng mắt lại đong đầy nước: “Thật ra chỉ là dẫn tôi đi mua nhẫn kim cương, rồi trực tiếp đeo lên tay tôi.”

“Với tính cách lạnh như băng của anh ấy, có thể làm như vậy, đã khiến tôi vui lắm rồi, khi đó tôi thật sự cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

……

“Cha mẹ tôi từng khuyên nhủ, nói không môn đăng hộ đối, nhà họ Hứa quá loạn, anh ấy lại không hiểu phong tình, tôi sẽ rất vất vả.”

Nhan Diệu mỉm cười: “Nhưng tôi không nghe lọt tai, kiên định cho rằng chỉ cần nơi nào có anh ấy, dù trắc trở khó khăn ra sao tôi đều có thể kiên trì.”

“Đáng tiếc, từ khoảnh khắc bước chân vào cuộc hôn nhân kia, tôi đã phải sống trong bão tố.”

“Hôn lễ bố trí theo kiểu Lan Thu Nhụy thích, người ở bên mẹ anh ấy cũng là Lan Thu Nhụy, mọi người đều gọi tên Lan Thu Nhụy, giống như tôi chỉ là kẻ làm nền.”

“Lúc đó tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ấy, nhìn anh ấy cười với mình, lại có lòng tin. Tôi tự cổ vũ bản thân, cuối cùng người anh ấy cưới vẫn là tôi, anh ấy cũng từng khom lưng buộc dây giày cho tôi, từng đ*ng t*nh cúi đầu hôn tôi, người danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh anh ấy là tôi, tôi mới là bà chủ nhà họ Hứa.”

“Nhưng mà sau khi kết hôn, chúng tôi không ở lại nhà họ Hứa, anh ấy mua một căn nhà riêng làm phòng tân hôn, tháng đầu tiên còn tốt, ít nhất tôi có thể gặp mặt anh ấy mỗi ngày, nhưng mà sau này càng ngày anh ấy càng bận.

Nói tới đây, hình như Nhan Diệu cảm thấy buồn cười: “Nói ra khả năng cô không tin, mỗi đêm chúng tôi cùng ngủ trên một chiếc giường, nhưng ngoại trừ đêm đầu tiên anh ấy nói một câu ngủ ngon trước khi đi ngủ, cả ngày chúng tôi đều không nói với nhau câu nào, vì mỗi đêm đều là tôi chờ anh ấy, sau khi ngủ quên anh ấy mới trở lại, mà sáng hôm sau khi thức dậy anh ấy đã đi rồi.”

Vân Chi

“Tất cả mọi chuyện nhà họ Hứa dường như đều không liên quan đến tôi, tôi là cô vợ được cưới hỏi đàng hoàng lại sống như tình nhân yêu đương vụng trộm bên ngoài.”

“Tôi đã từng cố gắng, từng mời giáo viên chuyên dạy lễ nghi quy củ học tập chăm chỉ, sau đó về nhà cũ vào ngày sinh nhật em gái anh ấy…”

Hình như nhớ tới hoàn cảnh chật vật của mình hôm đó, Nhan Diệu lại cười rộ lên: “Người nhà bọn họ thân mật với Lan Thu Nhụy, lại châm chọc mỉa mai tôi, khinh thường tôi, làm khó tôi.”

“Ngay cả anh ấy cũng lạnh lùng, kéo tôi rời khỏi bữa tiệc.”

“Tôi mang khuôn mặt xám như tro về nhà, đột nhiên cảm thấy không kiên trì nổi nữa…”

“Trước đây rõ ràng người lạnh như núi băng tôi vẫn dám theo đuổi, sau này lại hèn mọn nhút nhát như kẻ ăn xin, mỗi ngày đều cẩn thận cầu xin anh ấy bố thí cho một chút dịu dàng.”

Cuối cùng Nhan Diệu lau nước mắt: “Tôi không muốn tiếp tục như vậy, cha mẹ tôi sinh tôi ra, thương tôi, nuông chiều tôi, không phải để tôi sống ti tiện như con kiến.”

Tô Nhuyễn thở dài: “Hai người chưa từng thẳng thắn tâm sự với nhau sao? Những chuyện này đều do chính miệng anh ta thừa nhận à?”

Nhan Diệu lắc đầu: “Anh ấy là kiểu người ít nói, đặc biệt không thích nhắc tới chuyện trong nhà.”

“Có đôi khi không nhịn được tôi cũng mở miệng nhắc tới, nhưng anh ấy nghe xong lập tức nhíu mày. Vốn dĩ thời gian chúng tôi bên nhau đã không nhiều lắm, thấy tâm trạng anh ấy không tốt tôi không dám chọc giận anh ấy, khi tâm trạng anh ấy tốt, tôi lại không nỡ phá hư bầu không khí.”

“Kết hôn hai năm, thậm chí tôi còn không hiểu rõ tình hình nhà họ Hứa, cô nói xem có buồn cười không?”

Tô Nhuyễn lại cho rằng, khả năng mọi chuyện không giống những gì Nhan Diệu nghĩ.
 
Back
Top Bottom