Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 100: Không nói cho cô biết (1)



Bùi Trí Minh nhặt đống hợp đồng rơi trên mặt đất lên, tấm tắc nói: “Bắt chị dâu phải làm ra nhiều thủ thuật che mắt như vậy, cũng khó cho chị rồi.”

“Lỡ như anh ta phát hiện ra, không ký thì sao?”

Khóe miệng Tô Nhuyễn cong lên, nở nụ cười tà ác: “Vậy thì làm giả một phần, dù sao chỉ cần khiến anh ta tin tưởng số tiền này do anh ta vay là được.”

Bùi Trí Minh ngây người, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Chị… Chị dâu làm vậy…Hình như… Hình như là phạm tội.”

Nhìn dáng vẻ này của đối phương, Tô Nhuyễn cười ha ha, còn Lộc Minh Sâm đã nghe ra được điểm quan trọng: “Khiến anh ta tin tưởng?”

Tô Nhuyễn không úp úp mở mở với bọn họ, đề phòng bọn họ thật sự coi cô là tội phạm.

“Bản hợp đồng kia chính là lừa anh ta, hợp đồng vay tiền sao có thể ký như vậy, đương nhiên bản thân anh ta phải đồng ý mới được. Ông chủ Đỗ là người làm ăn đứng đắn, sao có thể xằng bậy.”

“Cho nên?”

“Cho nên, hợp đồng chân chính đã sai người đi đưa cho cục trưởng Võ – Võ Đại Minh rồi, nếu ông ta không quản được cháu trai, vậy thì ông ta tới chùi đ.í.t cho cháu mình đi.”

“Trên đời này nào có chuyện bắt nạt người khác không phải trả giá đắt?”

“Cho nên, số tiền kia là do ông chủ Đỗ cho mượn?” Bùi Trí Minh kinh ngạc: “Chị dâu chắc chắn Võ Đại Minh sẽ trả lại tiền chứ? Đừng để cuối cùng đống nợ này lại rơi xuống đầu chị.”

Không biết Tô Nhuyễn nghĩ tới điều gì, cô nở nụ cười nhạt: “Yên tâm đi, tiền mua mạng đó, nhất định ông ta sẽ tới.”

Trong giọng nói của cô giống như mang theo hơi lạnh, Lộc Minh Sâm không nhịn được nhìn cô một cái.

Bùi Trí Minh gãi gãi đầu, phát hiện bản thân vẫn chưa nghĩ ra, anh ta dứt khoát không nghĩ nữa, trực tiếp kéo Võ Thắng Lợi lên xe, mở hé cửa sổ rồi ra về, dù sao cũng không có tên trộm nào to gan đến mức dám ăn trộm xe cảnh sát.

“Có điều chuyện này ầm ĩ lớn như vậy, chỉ sợ nhà họ Lộc sẽ nghe được tiếng gió.” Bùi Trí Minh nói: “Ngày kia chị dâu tới bàn chuyện hôn sự, sợ là sẽ bị ông cụ Lộc lôi chuyện này ra bắt bẻ.”

Tô Nhuyễn sửng sốt, hỏi Lộc Minh Sâm: “Nhà họ Tô với nhà họ Lộc đã hẹn nhau bàn chuyện hôn sự?”

Lộc Minh Sâm cũng sửng sốt: “Nhà họ Tô không thông báo cho em à?”

Tô Nhuyễn nghĩ một lát, lại hỏi Bùi Trí Minh: “Chuyện Võ Thắng Lợi, bên phía huyện Khai Vân ầm ĩ tới mức nào rồi?”

Bùi Trí Minh nghi hoặc: “Cục trưởng Tô không nói cho chị sao?”

Lộc Minh Sâm khẽ nhíu mày, Bùi Trí Minh vội vàng nói: “Đều đã giải quyết, sau khi thằng nhóc Võ Thắng Lợi này rời khỏi huyện Khai Vân không lâu, cục trưởng Tô đã dẫn theo rất nhiều người tới tìm Võ Đại Minh, Võ Đại Minh không nói gì cả, sảng khoái đồng ý sẽ giải quyết chuyện này.”

“Thời gian bắt đầu đến khi kết thúc chỉ khoảng một tiếng đồng hồ”

Trong khoảng thời gian đó Võ Thắng Lợi vẫn đang trên đường tới, còn cô cũng đang ở trường học, hoàn toàn có thể nhận được điện thoại của Tô Văn Sơn…

Tô Nhuyễn xoay chuyển phật châu trên cổ tay theo bản năng.

Lộc Minh Sâm nhìn về phía Tô Nhuyễn, Bùi Trí Minh gãi gãi đầu: “Thật sự không nói cho chị biết? Cha chị cũng quá sơ ý rồi, chuyện lớn như vậy cũng quên được? Nếu không phải chị dâu có biện pháp ứng đối, con gái trẻ tuổi bình thường khả năng đã bị dọa c.h.ế.t rồi.”

Đương nhiên không phải là quên…

Đột nhiên Tô Nhuyễn nheo mắt lại, cúi đầu cười hỏi Lộc Minh Sâm: “Ngày kia bọn họ bàn chuyện hôn sự của hai ta khi nào ở đâu?”

Lộc Minh Sâm nói: “Mười giờ sáng ở tiệm cơm Huy Hoàng.”

“Mười giờ à…” Hai mắt Tô Nhuyễn sáng lên, hứng thú bừng bừng nói: “Anh, em cảm thấy em cũng hẹn cục trưởng Võ – Võ Đại Minh ở bên đó có được không?”

Bùi Trí Minh kinh hãi: “Chị muốn cục trưởng Võ tự mình xin lỗi làm sáng tỏ giúp chị sao?”

Tô Nhuyễn nghĩ một lát, rồi đáp: “Anh nhắc nhở như vậy, thật ra tôi có thể cho cục trưởng Võ đứng ra làm mẫu một lần, để nhà họ Lộc và Tô Thanh Thanh có thứ để tham khảo.”

“Cầu người và xin lỗi đều nên có thái độ thành khẩn, không phải sao?”

Vân Chi

Bùi Trí Minh tràn ngập chờ mong, nói: “Chị dâu, chị lại muốn làm chuyện lớn hả?”

Tô Nhuyễn cười, nheo mắt lại: “Không phải cũng nên tới thời điểm giao tranh chính diện rồi sao? Không tới thưởng thức biểu cảm mộng đẹp bị phá nát của bọn họ, chẳng phải quá đáng tiếc à?”

Nói xong, cô vứt cho Lộc Minh Sâm cái nhìn quyến rũ: “Anh nghĩ thế nào, anh Minh Sâm?”

Lộc Minh Sâm không nói gì, hắn nhìn về phía khóe mắt cô, luôn cảm thấy nơi đó có giọt lệ đang rơi xuống.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 101: Không nói cho cô biết (2)



Cơm nước xong, gần tám giờ tối Tô Nhuyễn quay trở lại trường học, mới thảnh thơi gọi điện thoại cho nhà họ Tô, phía bên kia lại nghe máy không chậm.

“Alo, là Nhuyễn Nhuyễn à?” Giọng Tô Văn Sơn đầy nôn nóng: “Võ Thắng Lợi đã tới tìm còn chưa?”

“Cậu ta làm loạn ở trường học thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con không sao chứ?”

Không biết có phải vì mang theo thành kiến hay không, mà Tô Nhuyễn lại cảm thấy hình như ông ta ước gì cô thật sự đã xảy ra chuyện ở trường học.

Thấy Tô Nhuyễn không nói lời nào, Tô Văn Sơn lại đổi giọng hòa ái an ủi: “Con đừng nghĩ quá nhiều, trong trường học nhiều người như vậy, không phải con cũng nói sao, Đông Lâm không được thì chúng ta đổi sang trường khác, chỉ cần con không sao là tốt rồi.”

Ông ta thở dài một tiếng: “Chuyện giấy đăng ký kết hôn, cha đã nói với nhà họ Võ rồi, đợi Võ Thắng Lợi trở về từ thành phố, Võ Đại Minh sẽ giải quyết, con đừng quá lo lắng, trong huyện có ai là không biết bản tính của Võ Thắng Lợi thế nào, sẽ không ảnh hưởng tới thanh danh của con đâu.”

Nói tới đây, ông ta lại tỏ vẻ sầu lo: “Có điều đối phương dễ dàng đáp ứng như vậy, là vì cha dẫn theo dì Lý và mấy người nữa, nể mặt mọi người ông ta đã đồng ý, nhưng cụ thể thế nào thì…”

“Con cũng biết rồi đấy, Võ Thắng Lợi là tên vô lại, nhà họ Võ đều cưng chiều cậu ta, chỉ sợ cậu ta nói ra điều gì đó…”

Tô Nhuyễn v**t v* Phật châu trên cổ tay, cuối cùng mở miệng: “Vậy cha cảm thấy con nên làm gì bây giờ?”

Tô Văn Sơn nói: “Cha đã suy nghĩ cả một ngày, hay là con chuyển trường nhé, cha sẽ giấu kín tin tức, để Võ Thắng Lợi không tìm thấy con. Nhưng làm như vậy trừ khi con đi luôn khôn gveef nhà nữa, nếu không bất cứ khi nào cậu ta cũng có thể theo dõi tìm ra được con, sợ là lần sau sẽ không may mắn giống như lần này.”

“Hơn nữa tương lai con thi đậu đại học, dù muốn giấu cũng không giấu được. Đại học không thể chuyển trường, nếu cậu ta tới trường đại học làm ầm ĩ…”

“Cho nên biện pháp này không ổn lắm.”

Tô Nhuyễn hỏi: “Còn biện pháp nào khác không?”

“Gả cho Lộc Minh Sâm.”

Cuối cùng Tô Văn Sơn cũng nói ra mục đích của mình: “Lý do trước đó cha đã nói với con rồi, con cứ suy nghĩ cho kỹ, chỉ có biện pháp này là hữu hiệu nhất.”

Đột nhiên Tô Nhuyễn bật cười: “Cha muốn gả con cho nhà họ Lộc như vậy, thật ra không phải không thể.”

“Có điều con cảm thấy lấy ra điều kiện có thể đả động con, thật ra tốt hơn so với dùng loại người như Võ Thắng Lợi tới uy h.i.ế.p con nhiều.”

Tô Văn Sơn nhíu mày: “Con đang nói hươu nói vượn cái gì thế?”

Tô Nhuyễn không muốn lá mặt lá trái thêm với ông ta: “Còn bên phía nhà họ Lộc nữa, trước đó bắt nạt con, bây giờ lại muốn cưới con về, cũng phải cho thấy đủ thành ý mới được, nếu không con thành cái gì? Con là loại người bọn họ có thể tùy ý vẫy tay goi tới, không thích thì xua đi sao?”

“Con không rẻ mạt như vậy.”

“Cho nên, cha cũng phải tranh thủ đưa ra điều kiện khiến con thỏa mãn mới được, chỉ cần khiến con thỏa mãn, con sẽ gả.”

“Đúng là buồn cười thật, nhà mẹ đẻ phải nịnh nọt cô, nhà chồng cũng phải đưa đủ thành ý cho cô, cô định ăn cả hai đầu à? Nghĩ mình là bánh trái thơm ngon chắc?” Đột nhiên đầu bên kia truyền tới giọng điệu trào phúng khắc nghiệt, tất nhiên là Đỗ Hiểu Hồng rồi.

Chắc là điện thoại mở loa ngoài, bà ta vẫn luôn đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện.

Tô Nhuyễn cười bíu: “Có phải bánh trái thơm ngon hay không, chẳng phải trong lòng hai người đều hiểu rõ hay sao? Nếu hai người thật sự đối xử với tôi như bánh trái thơm ngon, tôi vẫn sẽ cảm kích hai người.”

Đỗ Hiểu Hồng cười mỉa mai: “Cô muốn gả hay không thì tùy! Nghĩ chúng tôi muốn ôm chuyện rách nát này của cô vào người chắc, có bản lĩnh chuyện của Võ Thắng Lợi cũng đừng tới tìm cha cô.”

Nói xong bà ta lập tức cúp điện thoại.

Tô Văn Sơn nhíu mày: “Bà làm cái gì thế?”

Đỗ Hiểu Hồng đắc ý nói: “Làm cái gì là làm cái gì? Ông xem ông nói chuyện kìa, để nó chịu khổ một lần nó khắc biết nghe lời.”

Nghĩ tới mấy lời Tô Nhuyễn nói, không hiểu sao trong lòng Tô Văn Sơn có chút bất an: “Bà thấy giọng điệu của nó giống đang nghe lời không?”

Đỗ Hiểu Hồng kinh ngạc nhìn ông ta: “Vậy mà ông thật sự tin lời con bé nói! Rõ ràng là nó đang hư trương thanh thế, nếu không sao nó lại mở miệng nói có thể gả tới nhà họ Lộc?”

Nói xong bà ta lại cười rộ lên: “Nói ra thì, cô con gái này của ông cũng là một nhân tài, hiếu thắng đến mức không phân rõ thời điểm, rõ ràng bản thân đang sốt ruột gả chồng, còn muốn người khác cầu xin mình, quá buồn cười.”

Thấy Tô Văn Sơn vẫn đang nghĩ ngợi, bà ta châm chọc: “Vậy ông nói xem, bây giờ ngoài gả tới nhà họ Lộc nó còn có thể thế nào? Chẳng lẽ nó thật sự muốn bị Võ Thắng Lợidây dưa, cuối cùng nói không chừng ngày nào đó còn bị cậu ta chà đạp sao?”

Tô Văn Sơn nhíu mày: “Bà đừng ở đó nói hươu nói vượn.”

Vân Chi

Nhưng trong lòng lại cảm thấy lời bà ta nói cũng có vài phần đạo lý, hiện giờ Tô Nhuyễn đã rơi vào tuyệt cảnh, làm gì còn lợi thế nào để uy h.i.ế.p ông ta?

Đúng lúc ấy, Tô Điềm Điềm mặc váy công chúa bồng bềnh bước tới, cao hứng hỏi Đỗ Hiểu Hồng: “Mẹ, có phải con sắp được mua đàn dương cầm rồi hay không?”

Đỗ Hiểu Hồng cười nói: “Ừ, ngày mai chúng ta lên thành phố, đi dạo tới nơi bán đàn dương cầm trước.”

Tô Điềm Điềm hoan hô, Tô Minh Phong cũng chạy qua hỏi: “Mẹ, con muốn mua MP4.”

“Mua, đều mua!”

Tô Văn Sơn mỉm cười nhìn hìn hai đứa nhỏ, vẫn dặn dò Đỗ Hiểu Hồng một câu: “Đừng quá đáng quá, vẫn phải chuẩn bị cho Tô Nhuyễn nhiều của hồi môn chút.”

Đỗ Hiểu Hồng sửa sang lại váy cho Tô Điềm Điềm, coi như không nghe thấy. Nói đùa sao? Cho nhiều một chút? Cho nhiều một chút Tô Nhuyễn sẽ nghĩ tốt về bà ta sao?

Không thể thì việc gì bà ta phải làm chuyện tốn công vô ích đó.

Phía bên này, Tô Nhuyễn đứng chờ trong chốc lát, không chờ được điện thoại gọi lại, xem ra Tô Văn Sơn thật sự không định nói cho cô chuyện gặp nhà họ Lộc bàn về hôn sự…

Chậc, vậy thì hy vọng bọn họ dũng cảm đối mặt với niềm vui bất ngờ cô chuẩn bị cho bọn họ.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 102: Quan tâm



Tô Nhuyễn vừa cân nhắc kế hoạch ngày kia, vừa ra khỏi cửa hàng tạp hóa, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng gọi bất thình lình vang lên: “Tô Nhuyễn!” Trong giọng nói chứa đầy sợ hãi.

Tô Nhuyễn sửng sốt, quay đầu lại vậy mà lại trông thấy Lý Nhược Lan, khoảng thời gian này, bà ấy nên ở nhà mới đúng……

Giữa lúc Tô Nhuyễn đang nghĩ có lẽ đã xay ra chuyện gì. Lý Nhược Lan đã vội vàng bước tới.

Tô Nhuyễn mở miệng gọi: “Mẹ…”

Nhưng vì chạy quá nhanh, khi tới trước mặt cô suýt chút nữa Lý Nhược Lan đã té ngã. Tô Nhuyễn vội vàng đỡ lấy bà ấy: “Mẹ, mẹ làm sao vậy.”

Trên người Lý Nhược Lan chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, tóc cũng ướt sũng, hình như vừa mới gội xong chưa kịp lau khô.

Tô Nhuyễn nhanh tay cởi áo khoác ngoài trên người ra,Lý Nhược Lan lại giữ chặt lấy cô, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới: “Con không sao chứ? Thằng lưu manh kia có tìm được con hay không?”

Rõ ràng là câu hỏi giống Tô Văn Sơn như đúc, nhưng Tô Nhuyễn lại nghe ra được đối phương vẫn đang kinh hoảng chưa hoàn hồn.

Lúc này Tô Nhuyễn mới biết Lý Nhược Lan cũng đã nhận được tin tức từ huyện Khai Vân, nhưng cũng đúng thôi, chuyện Võ Thắng Lợi đủ lớn, bây giờ đã qua nửa ngày chắc cũng truyền tới Tô Gia Câu rồi.

“Con đó, đứa nhỏ này! Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, sao con không nói cho mẹ?” Lý Nhược Lan nói xong, đột nhiên hốc mắt đỏ bừng, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Con muốn mẹ lo lắng c.h.ế.t à?”

Tô Nhuyễn có chút thất thố: “Mẹ, con thật sự không sao.”

Cô vội vàng phủ thêm áo cho Lý Nhược Lan, sau đó giang rộng hay tay ra để bà ấy kiểm tra: “Thật đó, mẹ xem.”

Lý Nhược Lan vừa cẩn thận kéo cánh tay cô, vén tay áo lên xem xét, vừa cả giận: “Không sao không sao, con nói không sao là không sao thật à?”

Nói xong đột nhiên bà ấy nổi giận, cắn răng giơ tay lên, dáng vẻ như muốn đánh người. Cuối cùng, lại chỉ buồn bực vỗ vào lưng cô, nói: “Nếu không phải thím Hồ nói cho mẹ, có phải con định vĩnh viễn gạt mẹ không nói hay không?”

Bà ấy ôm chặt lấy Tô Nhuyễn nước mắt tuôn rơi: “Cái con nhóc c.h.ế.t tiệt này, hù c.h.ế.t mẹ rồi.”

Tô Nhuyễn hơi mờ mịt, giây phút này đột nhiên cô cảm thấy quyết định một mình xử lý việc này của cô hình như sai rồi…

“Mẹ, thật sự không sao cả, con cảm thấy không cần thiết nên mới không nói với mẹ.”

Kết quả Lý Nhược Lan càng khóc lớn hơn: “Nhuyễn Nhuyễn……”

“Chuyện kiểu này, không cần biết con có thể giải quyết hay không đều phải nói với mẹ, cho dù mẹ không giúp được gì cũng phải nói. Mẹ không muốn khi con gái mẹ phải sống trong cảnh lo lắng hãi hùng, bản thân lại vô lo vô nghĩ không hề phát hiện ra.”

“Nếu con thật sự xảy ra chuyện gì, sợ là cả đời mẹ cũng không cách nào tha thứ cho bản thân.”

“Con xin lỗi.” Trái tim Tô Nhuyễn nhũn ra, duỗi tay ôm lại bà ấy: “Con biết rồi, mẹ đừng khóc nữa.”

Còn chưa trấn an Lý Nhược Lan, cô đã nghe thấy tiếng Ngôn Thiếu Thời từ phía xa truyền đến: “Mẹ, chị, là hai người à?”

Tô Nhuyễn vội vàng lớn tiếng đáp lời: “Mẹ với chị ở bên này!”

Rất nhanh cậu thiếu niên đã xuất hiện từ góc ngoặt cuối con đường, nhìn thấy tạo hình của cậu, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười.

Lúc này trên đầu cậu đang đội một chiếc mũ kiểu nữ, trên người mặc một chiếc áo khoác gió kiểu nữ dài tới bắp chân, một tay giơ đèn pin lên, tay còn lại cầm theo một cây gậy.

Trông thấy Tô Nhuyễn, Ngôn Thiếu Thời cũng kích động xông tới, cẩn thận quan sát cô từ đầu tới chân như người lớn, rồi mới nhẹ nhàng thở ra: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, khiến em sợ muốn chết.”

Sau đó cậu dùng ánh mắt sắc bén nhìn bốn phía xung quanh: “Tên lưu manh kia đâu rồi? Chạy rồi à?”

Lý Nhược Lan cũng bị con trai chọc cười: “Con làm cái gì thế này?”

Ngôn Thiếu Thời nghe thấy tiếng mẹ mình, mới vội vàng đưa áo khoác và mũ cho Lý Nhược Lan: “Mẹ, tóc mẹ vẫn chưa khô, cẩn thận cảm lạnh, còn quần áo nữa.”

Lý Nhược Lan vừa gội đầu xong thì nhận được điện thoại thím Hồ gọi tới, bà ấy lập tức lao ra ngoài chạy tới trường học không để ý điều gì.

Tô Nhuyễn giúp Ngôn Thiếu Thời, cùng nhau mặc áo vào cho Lý Nhược Lan, Ngôn Thiếu Thời còn mở miệng an ủi cô: “Chị, chị đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị!”

“Em có rất nhiều anh em, song quyền khó địch bốn tay, chúng ta trùm bao tải đánh cho anh ta một trận!”

Trong lòng Tô Nhuyễn cảm thấy vô cùng ấm áp, cô xoa đầu em trai, nói: “Cảm ơn em, có điều chị không sao, tên lưu manh kia cũng chạy rồi.”

Ngôn Thiếu Thời nhẹ nhàng thở ra: “Vậy chúng ta mau nói cho cha em với anh trai em một tiếng, để bọn họ đừng lo lắng.”

Lý Nhược Lan nghe xong vội vàng đi gọi điện thoại cho Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Dục.

Vân Chi

Trong lòng Tô Nhuyễn lập tức sinh ra dự cảm không tốt: “Chú Ngôn với anh Thiếu Dục cũng đã biết?”

Không nói tới Ngôn Thành Nho, Ngôn Thiếu Dục đang ở trường học đó.

Đợi cô về nhà mới biết, không chỉ Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Dục biết chuyện.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 103: Xúc động



Sau khi nhận được tin tức Lý Nhược Lan nhanh chóng chạy tới trường học, Ngôn Thành Nho cũng vội vàng ra ngoài, Ngôn Thiếu Thời không chờ ở nhà được, bèn nhờ dì hàng xóm qua trông điện thoại giúp mình, đề phòng Tô Nhuyễn gọi điện thoại về nhà không ai nghe máy.

Sau khi thấy Tô Nhuyễn an toàn về đến nhà, dì Lưu cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, mẹ cháu lo cho cháu nhiều lắm đấy.”

Sau đó Tô Nhuyễn lại nhìn thấy Lý Nhược Lan ngồi trên ghế sô pha gọi điện cho nhà họ Lý.

“Ừ, tìm được rồi, người không vấn đề gì.”

“Bên trường học cũng không vấn đề gì, đừng lo lắng.”

“Con vẫn chưa kịp hỏi, đợi hỏi rõ ràng sẽ nói với mẹ… Mẹ nói với anh Cả anh Hai một tiếng nhé.”

“Cứ liên lạc với vị lãnh đạo kia trước, đề phòng có khi phải nhờ tới người ta.”

“Được được, con biết rồi, hôm nay không gặp phải chuyện gì, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi, mọi người vất vả rồi!

Lý Nhược Lan gọi điện thoại xong không bao lâu, Ngôn Thành Nho cũng ôm cơ thể đầy khí lạnh trở về, vào nhà nhìn thấy Tô Nhuyễn, ông ấy cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cháu an toàn là tốt rồi, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, cháu đừng quá lo lắng.”

Ông ấy vừa dứt lời, Ngôn Thiếu Dục cũng gấp gáp về nhà từ trường học, trông thấy Tô Nhuyễn, biểu cảm trên mặt anh giống Ngôn Thành Nho như đúc: “Đúng vậy, đừng sợ, anh có cậu bạn học cùng, cha cậu ấy làm trong Thị ủy, một câu thôi là có thể giải quyết rồi. Lưu manh loại này chỉ có thể hoành hành ngang ngược ở huyện Khai Vân, chứ lên thành phố cậu ta chỉ là chuột chạy qua đường, không cần lo lắng.

Tô Nhuyễn thấy có nhiều người bôn tẩu lo lắng cho mình như vậy, thì có chút hoảng hốt, cảm thấy giống như mình thật sự gặp phải chuyện gì đó ghê gớm lắm.

Không so sánh thì không đau thương, chuyện được coi là rất lớn, rất khó giải quyết trong miệng Tô Văn Sơn,d dến chỗ cha con nhà họ Ngôn lại là một câu nhẹ nhàng bâng quơ: “Không cần lo lắng, không phải chuyện lớn.”

Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm xúc rất kỳ quái, vừa chua xót lại vừa yên tâm, cô không cách nào khống chế được nước mắt lập tức trào ra khỏi hốc mắt…

Cô hoàn toàn không rõ vì sao mình lại rơi lệ, ngược lại ba người đàn ông nhà họ Ngôn thấy thế đều luống cuống chân tay. Ngôn Thiếu Thời sốt ruột kêu lên: “Mẹ, mẹ, mẹ mau tới đây, chị gái con khóc rồi!”

Thấy Lý Nhược Lan cũng hoảng sợ, Tô Nhuyễn vội vàng nói: “Con không sao đâu, con cũng không biết sao lại thế này, chỉ là đột nhiên nước mắt cứ rơi…”

Lý Nhược Lan lập tức đau lòng ôm lấy con gái, cũng rớt nước mắt: “Xin lỗi Nhuyễn Nhuyễn, đều tại mẹ, tại mẹ khiến con phải chịu ấm ức.”

Ngôn Thành Nho cũng thở dài một tiếng, cha mẹ lo lắng cho con vốn dĩ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng hình như Tô Nhuyễn lại chưa bao giờ cảm nhận được… Rốt cuộc người nhà họ Tô là loại người gì thế này.

Sau khi bình tĩnh trở lại, Tô Nhuyễn cảm thấy có chút áy náy: “Xin lỗi, con cho rằng bản thân có thể giải quyết được, nên không nói với mọi người, không muốn mọi người phải nhọc lòng theo.”

Ngôn Thành Nho ôn hòa nói: “Người một nhà đừng nói như vậy, người có thể nhọc lòng, cũng là một loại hạnh phúc.”

“Đời người có mấy ngày là chân chính yên ổn, cuộc sống còn không phải là che mẹ nhọc lòng vì con, con nhọc lòng vì cha mẹ sao? Nếu thật sự có một ngày nào đó con người ta không thể nhọc lòng được, vậy thì quá không thú vị.”

Đột nhiên Tô Nhuyễn nhớ tới đời trước của mình và Lộc Minh Sâm, đúng là bọn họ không có người nào để nhọc lòng, cho nên mới không hề lưu luyến thế gian này.

Ngôn Thiếu Dục cũng cười: “Chẳng lẽ sau này anh xảy ra chuyện, em không định nhọc lòng chuyện của anh sao?”

Ngôn Thiếu Thời lập tức xen vào: “Đúng vậy, chị, chị cũng phải nhọc lòng vì em.”

Lý Nhược Lan lập tức phi phi phi: “Con nít con nôi đừng nói chuyện lung tung, hai đứa lấy đâu ra chuyện cần nhọc lòng, không thể nói vài lời dễ nghe hơn được à?”

Nghe xong mọi người đều cười rộ lên.

Vân Chi

Sau đó Lý Nhược Lan mới kéo Tô Nhuyễn tới gần, bảo cô kể lại chuyện sảy ra hôm nay.

“Mẹ chỉ biết tên Võ Thắng Lợi kia tự mình làm giấy đăng ký kết hôn với con rồi chạy tới tìm con, cụ thể là thế nào? Mẹ qua trường học hỏi thăm, cũng không nghe được động đĩnh gì.”

Tô Nhuyễn nói: “Đúng là sang hôm nay anh ta đã tìm tới.”

Thấy vẻ mặt Lý Nhược Lan căng thẳng, cô vội vàng nói tiếp: “Con đã xử lý anh ta rồi, thật đấy.”

Thật ra Tô Nhuyễn không biết cách giao tiếp với người trong nhà cho lắm, dù là với nhà họ Tô hay nhà họ Hoắc, bình thường bọn họ cũng không hỏi cô quá trình, chỉ xem kết quả mà thôi, Tô Nhuyễn chưa bao giờ chia sẻ quá trình với bọn họ.

Nhưng mà bây giờ nhìn mấy gương mặt chứa đầy quan tâm trước mắt, những lời nên nói đều tự nhiên nói ra khỏi miệng.

Có điều cô ăn nói vẫn có chút cẩn thận, không dám nói ra cô định trực tiếp đối mặt với Võ Đại Minh, chỉ nói mình lừa Võ Thắng Lợi vay hai mươi vạn quyên góp cho khu thiên tai, sau đó để anh ta nhận phỏng vấn, lên báo…

Đương nhiên chuyện thiếu chút nữa bị thương cũng chưa nói.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 104: Lấy Lộc Minh Sâm ra làm lá chắn



“Có giấy ủy quyền của anh ta, chỉ cần nhà họ Võ dám thừa nhận tờ giấy đăng ký kết hôn kia, con dám vay thêm tám mươi vạn…”

Ngôn Thiếu Thời vỗ tay, kinh ngạc cảm thán: “Oa, chị, chị quá lợi hại rồi! Khả năng bây giờ nhà họ Võ sẽ phải cầu xin chị trả lại giấy đăng ký kết hôn cho bọn họ.”

Cậu vẫn còn trẻ chưa trải sự đời, không nghe ra được mạo hiểm trong đó, chỉ biết Tô Nhuyễn hung hăng hãm hại Võ Thắng Lợi một phen, bây giờ đến lượt Võ Thắng Lợi phải thấp hèn cầu xin Tô Nhuyễn.

Ngôn Thành Nho cũng bị sự gan dạ sáng suốt và quyết đoán của Tô Nhuyễn làm kinh ngạc: “Vừa rồi chú gọi điện cho người bạn làm bên tòa soạn báo, còn nghe ông ấy tràn đầy khâm phục nói tới chuyện chiều nay có một người cảnh sát quyên góp cho khu thiên tai phía nam hai mươi vạn, người đó chính là Võ Thắng Lợi sao?”

Tô Nhuyễn rụt cổ: “Là anh ta.”

Ngôn Thiếu Dục luôn luôn kiệm lời, cũng bật cười ha ha. Tuy rằng ngày thường anh luôn trầm ổn, nhưng dù sao cũng là thanh niên trẻ tuổi tràn đầy khí phách, nghe được những việc Tô Nhuyễn làm, trong lòng cảm thấy vô cùng hả giận: “Khả năng nhà họ Võ đang hối hận sắp c.h.ế.t rồi, trêu chọc em một lần tổn thất hai mươi vạn, đáng đời! Nhớ cất cho kỹ tờ giấy đăng ký kết hôn kia, đừng đưa cho bọn họ, trừ khi bọn họ móc thêm ra năm vạn nữa.”

“Đừng hồ nháo.” Ngôn Thành Nho mắng con trai một câu, rồi quay sang nói với Tô Nhuyễn: “Sau này không được làm như vậy.”

Tô Nhuyễn nói ra chuyện này rất nhẹ nhàng, nhưng hiển nhiên không phải toàn bộ câu chuyện, hơn nữa hành động lừa gạt Võ Thắng Lợi không đủ quang minh lỗi lạc, còn ông chủ Đõ người phối hợp cùng nhau lừa gạt Võ Thắng Lợi với cô nữa, tất cả đều là tai hoạ ngầm.

Hiển nhiên Lý Nhược Lan cũng nghĩ ra được điểm này, bà ấy tức giận chửi ầm lên: “Nhà họ Tô trời đánh kia, xem xem, bọn họ ép con gái mẹ thành dạng gì rồi?”

Nếu không phải bị ép tới tuyệt cảnh, sao một cô gái nhỏ như vậy lại phải dốc hết sức, bí quá hóa liều làm ra chuyện này.

Tô Nhuyễn chột dạ đồng thời trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

Đời trước người đời thường nói: Mọi người chỉ quan tâm tới bạn có vị trí cao hay không, có thể bay xa được hay không, có biểu hiện xuất sắc hay không, còn người chân chính yêu thương bạn sẽ quan tâm bạn có mệt hay không, có sợ hay không, có đau hay không.

Ngôn Thành Nho cũng thở dài một tiếng: “Con ngoan, sau này có việc gì vẫn nên nói với người lớn, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, dù thế nào cũng hơn một mình con chống chọi, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của con là học hành cho tốt.”

Nói xong ông ấy lại cười rộ lên: “Có điều, đúng là rất lợi hại, đổi lại là chú, chú cũng không làm được như vậy.” Đây là lời thật lòng.

Ông ấy xoa đầu Lý Nhược Lan: “Cưới được mẹ con đúng là phúc của nhà họ Ngôn chúng ta, mười mấy năm sau, còn cho nhà họ Ngôn chúng ta kiếm được một cô con gái lợi hại thế này.”

Ông ấy nhìn Tô Nhuyễn, thật sự không nghĩ ra, vì sao Tô Văn Sơn lại không quý trọng một cô con gái xinh đẹp thông minh còn có dũng có mưu như vậy.

Ông ấy chắc chắn, đến một ngày nào đó Tô Văn Sơn sẽ phải hối hận vì đã bạc đãi Tô Nhuyễn.

Lý Nhược Lan được Ngôn Thành Nho dỗ dành lại cười rộ lên, có điều vẫn lo lắng nói: “Con hãm hại Võ Thắng Lợi nợ nhiều tiền như vậy, sợ là nhà họ Võ sẽ chó cùng rứt giậu, mấy ngày nay con cứ ngoan ngoãn ở nhà đi.”

“Chuyện phía sau không cần con quan tâm tới nữa, mẹ với chú Ngôn của con sẽ nghĩ cách.”

Như vậy sao được, cô phải đích thân đàm phán với Võ Đại Minh mới đạt được hiệu quả mình mong muốn, nhưng tuyệt đối không thể để Lý Nhược Lan biết chuyện này.

Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, chỉ có thể mở miệng nói dối thiện ý: “Mẹ, chú Ngôn, hai người đừng lo lắng, chuyện còn lại anh Minh Sâm sẽ xử lý.”

Hợp đồng hôn nhân đã ký, dùng anh làm lá chắn cũng không quá đáng đâu… nhỉ?

“Hôm nay suốt cả quá trình đều có một cậu thượng úy vẫn luôn đi theo bảo vệ con đó, quyên tiền cũng dùng con đường thủ trưởng bọn họ đưa cho, mẹ cứ yên tâm.”

Lý Nhược Lan không hề thả lỏng, mà phát hiện ra vấn đề mới: “Lộc Minh Sâm? Con với cậu ta vẫn liên hệ với nhau à? Kế hoạch này là do cậu ta đưa ra?”

“Không, không phải.” Chuyện này cô không dám để Lộc Minh Sâm gánh tội thay: “Là kế hoạch của con, chỉ là sau khi biết tin, anh ấy đã nhanh chóng phái người tới bảo vệ con…”

“Ách, anh ấy cũng mắng con một trận rồi, còn nói chuyện phía sau không cho con nhúng tay vào nữa, anh ấy sẽ xử lý.” Tô Nhuyễn nói: “Anh ấy đã báo cáo lên cấp trên chuyện này rồi.”

Nghe tới đây, Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho mới yên tâm.

Lý Nhược Lan lại hỏi: “Chuyện giữa con và cậu ta là thế nào?”

“Mẹ nghe thím Hồ nói, Tô Văn Sơn vẫn muốn gả con tới nhà họ Lộc, bà nội con đang bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho con đó.”

“Chuyện của Tô Thanh Thanh còn chưa giải quyết xong đâu, sao nhà họ Lộc còn mặt mũi tới tìm con?”

Tô Nhuyễn không định che giấu chuyện này: “Chuyện muốn gả con tới nhà họ Lộc, căn bản Tô Văn Sơn không định nói cho con biết, hôm nay con cũng mới biết được từ chỗ anh Minh Sâm.”

“Cái gì?!” Lông mày Lý Nhược Lan dựng đứng lên: “Tô Văn Sơn định bán con à!”

Liên tưởng tới chuyện hôm nay, lửa giận trong lòng Lý Nhược Lan lập tức tăng vọt: “Con nói thật cho mẹ biết, có phải ông ta dùng chuyện Võ Thắng Lợi để áp chế con hay không?”

Vân Chi

“Vâng.” Tô Nhuyễn nói: “Ông ấy nói chỉ khi gả tới nhà họ Lộc, con mới có thể thoát khỏi Võ Thắng Lợi.”

“Giỏi, giỏi lắm!”

Lý Nhược Lan ôm đầu tức giận: “Tô Văn Sơn! Con chính là con gái ruột của ông ta đó, gã đàn ông này đúng là, vì bản thân thứ gì cũng có thể bán đứng được.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 105: Anh Minh Sâm, có biết lấy lòng mẹ vợ không



Tô Nhuyễn vội vàng trấn an mẹ mình: “Đừng giận, đừng giận, con không thèm làm con gái ruột của ông ta, mẹ đừng nói như vậy.”

Lý Nhược Lan bị lời này của cô chọc cười, nhưng mà vẫn còn căm giận: “Mẹ thấy, nếu không phải ông ta không lấy được lợi ích gì từ chỗ nhà họ Võ, lần này có khi ông ta đã thuận thể gả con cho Võ Thắng Lợi rồi.”

Nghĩ tới lần đầu tiên gặp lại Tô Nhuyễn sau nhiều năm, con gái bà còn nhỏ đã nhìn mọi chuyện thông thấu như vậy, cũng đã bắt đầu lên kế hoạch gả cho Lộc Minh Sâm… Bà ấy lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nhuyễn, nói: “Nếu chỉ vì chuyện này mà con muốn gả cho Lộc Minh Sâm, vậy thì thật sự không cần. Trước kia mẹ còn cố kỵ ông ta là cha con, nếu làm ông ta mất hết thể diện, con cũng sẽ bị người khác khinh thường, cuối cùng nhà họ Tô sẽ trút giận lên người con.”

“Nhưng mà bây giờ mẹ không sợ nữa.” Nghĩ tới Tô Văn Sơn khiến con gái mình phải chịu nhiều ấm ức như vậy, Lý Nhược Lan hung ác nói: “Còn cả tiền nuôi nấng trước kia nữa, mẹ đã nghĩ tới chuyện này từ lâu rồi. Lần này vừa lúc tính toán cả nợ mới nợ cũ với ông ta luôn, đảm bảo sau này ông ta sẽ không dám có ý đồ xấu với con!”

“Con cứ ngoan ngoãn học hành chăm chỉ là được.”

Sao Tô Nhuyễn dám gật đầu, tính sổ cũng được thôi, nhưng mà cô đã chắc chắn sẽ kết hôn với Lộc Minh Sâm rồi, hợp đồng hôn nhân cũng đã lừa người ta ký xong rồi, bây giờ không thể buông tay không chịu trách nhiệm.

Tô Nhuyễn không có cách nào giải thích tình hình phức tạp giữa mình và Lộc Minh Sâm cho Lý Nhược Lan nghe, ngẫm nghĩ một lát, cô chỉ có thể thẹn thùng nói: “Con đã thương lượng tốt với anh Minh Sâm chuyện này rồi…”

Lý Nhược Lan chớp chớp mắt, cẩn thận hỏi: “Con thích cậu ta à?”

Tô Nhuyễn cảm thấy lúc này mình nên tỏ vẻ thẹn thùng, nhưng mà độ khó của màn biểu diễn này hơi lớn, cô chỉ có thể cúi đầu không nói lời nào.

Lý Nhược Lan ôm tâm trạng phức tạp, cẩn thận khuyên nhủ: “Vậy thật ra hai đứa có thể thử quen nhau trước, đợi khi học lại xong, hoặc là sau khi tốt nghiệp đại học hãy suy xét tới chuyện kết hôn.”

Tô Nhuyễn nói: “Ngày kia Tô Văn Sơn định lên thành phố, bàn chuyện hôn sự của con với nhà họ Lộc rồi.”

Lý Nhược Lan sửng sốt: “Gấp gáp như vậy?”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Vì nhà họ Lộc vội vàng muốn lấy được tài sản ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại.”

Lý Nhược Lan suy nghĩ một lúc lâu, mới nhớ ra trước đây Tô Nhuyễn đã nói với bà ấy nguyên nhân nhà họ Lộc vội vàng cưới vợ cho Lộc Minh Sâm, bà ấy kinh ngạc hỏi: “Số tài sản kia là thật sao?”

Bà ấy vẫn luôn cho rằng, vì chơi đùa nhà họ Lộc, Lộc Minh Sâm mới nói như vậy

Tô Nhuyễn gật đầu: “Là thật.”

“Tô Văn Sơn cũng biết.” Lý Nhược Lan suy tư: “Cho nên ông ta mới không tiếc dùng Võ Thắng Lợi ép con gả tới nhà họ Lộc.”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười khi thấy chuyện gì Lý Nhược Lan cũng nghĩ về phía cô phải chịu ấm ức, thấy bà ấy lại sắp nổi giận, cô vội vàng nói: “Cho nên con cũng không nói cho ông ta biết con đã xử lý Võ Thắng Lợi.”

Lý Nhược Lan đang suy tư chuyện hai nhà Tô Lộc bắt nạt Tô Nhuyễn, vẫn chưa nghĩ ra được hai người có liên quan gì trong chuyện này, bà ấy thở phì phì hỏi: “Cho nên?”

“Cho nên con định ngày kia khi bọn họ đang bàn chuyện hôn sự, sẽ nói cho bọn họ biết chuyện này.”

Nghe thấy thế cuối cùng Lý Nhược Lan cũng hiểu ra, bà ấy hỏi: “Có phải nhà họ Lộc cũng đang phải cầu con gả vào nhà bọn họ hay không?”

Tô Nhuyễn cười: “Đúng vậy, bởi vì anh Minh Sâm nói với bọn họ, bắt buộc phải là con, nếu không phải con sẽ không cưới.”

“Hai nhà bọn họ đều phải cầu xin con đó, mẹ, cơ hội tốt ngàn năm có một…” Tô Nhuyễn xắn tay áo: “Chúng ta có thể ép bọn họ xuất huyết một lần.”

Sau khi suy tư một lúc lâu, Lý Nhược Lan xác nhận lại: “Hai đứa kết hôn chỉ đăng ký trước, sau đó cậu ta dưỡng thương, con vẫn tiếp tục đi học, đúng không?”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Đương nhiên rồi, con còn muốn học đại học đó!”

“Chân cậu ta cũng là giả vờ, sau này có thể khỏe lại, đúng không?”

Tô Nhuyễn nói: “Vâng vâng.”

Lý Nhược Lan vẫn không yên tâm: “Không được, mai mẹ phải tới gặp Lộc Minh Sâm trước đã, rồi nói sau.”

Tô Nhuyễn định gật đầu theo thói quen: “Vâng…… Hả?”

“Cái đó… Ngày mai anh ấy còn phải làm vật lý trị liệu, còn phải chuẩn bị ngày kia nói chuyện hôn sự, hay là đợi chúng con bàn chuyện hôn sự xong, rồi tính sau?”

Lý Nhược Lan đáp: “Con nói bậy cái gì đó, trước khi bàn chuyện hôn sự, mẹ vợ chưa gặp mặt con rể lần nào, sao được?”

“Mẹ phải xem cậu ta nghĩ thế nào, đến lúc đó chúng ta có cái dựa vào để bàn điều kiện với nhà họ Lộc và nhà họ Tô.” Lý Nhược Lan xoa tay hầm hè: “Lần này không lột một lớp da của bọn họ mẹ con không họ Lý, dám bắt nạt con gái mẹ à!”

Vân Chi

Tô Nhuyễn:……

Cuối cùng cô vẫn không thể thắng được Lý Nhược Lan, đành phải đợi tới đêm khuya gọi điện thông báo cho Lộc Minh Sâm: “Anh Minh Sâm, anh có biết nên lấy lòng mẹ vợ thế nào hay không?”

Lộc Minh Sâm từ nhỏ không mẹ, bị bác gái, cô dì ngược đãi, hoàn toàn không biết nên ở chung với phụ nữ trung niên thế nào:…

“Mẹ em định ngày mai sẽ qua gặp anh.”

Lộc Minh Sâm:!!!

“Em nói với bà ấy, em muốn kết hôn với anh là vì anh vô cùng yêu em.”

Lộc Minh Sâm:???

Cuối cùng Lộc Minh Sâm cũng mở miệng: “Vì sao không phải là em yêu anh?”

Tô Nhuyễn nói: “Lần trước ở trước mặt chính ủy Vương, có phải em đã biểu đạt tình yêu của mình dành cho anh rồi hay không? Lần này tới lượt anh.”

“Hơn nữa, ở trước mặt mẹ em, anh yêu em còn có tác dụng hơn nhiều so với em yêu anh.”

Lộc Minh Sâm:……

Cho nên cuối cùng lần này đến phiên anh rồi? Còn là vì thể diện của Tô Nhuyễn?

“Đúng rồi, còn chuyện Võ Thắng Lợi nữa, cũng là do anh giúp em.”

Mặt Lộc Minh Sâm không chút biểu cảm: “Còn gì nói nốt đi.”

“Cái đó… Em thấy ngày kia mẹ em định thay em đi bàn chuyện hôn sự, làm ơn giúp em ngăn cản bà ấy.”

Cô muốn đi gặp Võ Đại Minh đó, để mẹ cô biết bà ấy không bị dọa sợ mới là lạ, chuyện này bắt buộc phải tiền trảm hậu tấu.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 106: Lão đại bị đánh tráo rồi



Sáng thứ bảy, suốt buổi học Tô Nhuyễn vẫn luôn không nhịn được thất thần, không biết Lộc Minh Sâm ứng đối với mẹ cô thế nào.

Đến trưa, vừa tan học cô đã vội vàng chạy ra ngoài gọi điện thoại tới bệnh viện. Phía bên kia, Bùi Trí Minh nghe điện thoại, giọng anh ta vô cùng kinh ngạc: “Oa, chị dâu, lão đại thay đổi rồi! Rất đáng sợ.”

Tô Nhuyễn lo lắng: “Tình hình thế nào?”

“Giống hệt thanh niên chính phái rạng rỡ như ánh mặt trời, nếu không phải vì gương mặt kia của anh ấy hiếm có khó tìm trên đời này, em đã cho rằng anh ấy bị đánh tráo rồi.”

Tô Nhuyễn hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được, Lộc Minh Sâm rạng rỡ như ánh mặt trời là thế nào, cô không nhịn được hỏi: “Mẹ tôi đâu rồi? Hai người bọn họ ở chung thế nào?”

“Lão đại đã mời dì đi ăn cơm.” Bùi Trí Minh nói: “Yên tâm đi, em đã truyền thụ cho lão đại tất cả kinh nghiệm ứng đối với mẹ vợ của anh rể em rồi. Chắc chắn không thành vấn đề.”

Tô Nhuyễn nhướng mày: “Anh ấy còn nhờ cậu bổ túc à?”

“Còn không phải sao, giữa đêm hôm khuya khoắt anh ấy gọi điện thoại tới, vừa sáng sớm đã kéo em tới đây rồi.”

Tô Nhuyễn không nhịn được cười rộ lên, ừm, vẫn là người nghiêm túc, có trách nhiệm.

Buổi chiều, vừa tan học Tô Nhuyễn đã chạy thẳng về nhà, vừa vào cửa đã trông thấy Lý Nhược Lan đang nấu cơm, tâm trạng vô cùng tốt, vừa nấu ăn vừa cười nói với cô: “Người ta vẫn nói ba tuổi xem lão, quả nhiên thằng bé Minh Sâm kia không tồi.”

(Ba tuổi xem lão: Nhìn trẻ con ba tuổi là biết sau khi lớn sẽ trở thành người thế nào.)

Ngôn Thiếu Thời nhô đầu ra khỏi phòng, bôi bác: “Hôm nay trước khi ra cửa mẹ còn nói, hồi nhỏ hiểu rõ chưa chắc bây giờ vẫn…”

Lý Nhược Lan trừng mắt lườm con trai một cái: “Đã làm xong bài tập chưa? Có phải thèm đòn rồi không?”

Ngôn Thiếu Thời làm mặt quỷ với bà ấy, rồi rụt cổ lại.

Lý Nhược Lan lại tiếp tục nói với Tô Nhuyễn: “Ngày mai các con qua nói điều kiện với nhà họ Tô và nhà họ Lộc trước.”

“Đợi sau khi nói xong, chúng ta bàn bạc sau. Dù sao nếu thật sự muốn kết hôn, cũng phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa, trong khoảng thời gian đó chúng ta cùng nhau quan sát cẩn thận.”

Tô Nhuyễn không khỏi tò mò, rốt cuộc Lộc Minh Sâm đã làm gì, đột nhiên lại khiến mẹ cô trở nên yên tâm như vậy?

Đợi tới sáng sớm ngày hôm sau, khi gặp Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn lập tức hiểu ra.

Khi Lộc Minh Sâm tới, cả nhà cô đang vui vẻ ăn cơm, Ngôn Thiếu Dục ra ngoài mua bánh quẩy trứng gà từ sớm đã về nhà, Ngôn Thiếu Thời hét lên: “Đâu phải trước khi thi, mua thứ này làm gì?”

Ngôn Thiếu Dục đặt trứng gà trước mặt Tô Nhuyễn, mở miệng trả lời Ngôn Thiếu Thời: “Là ai trước mỗi lần thi đều phải ăn bánh quẩy trứng gà cầu mong được một trăm điểm?”

Nói xong anh quay sang nói với Tô Nhuyễn: “Ăn lấy may, chúc em hôm nay thắng trận trở về.”

Tô Nhuyễn cười rộ lên, trước đây cô cảm thấy chuyện ăn lấy may kiểu này rất nhàm chán, nhưng bây giờ cô lại thật sự cảm thấy trong người tràn đầy lực lượng.

Vân Chi

Khi cả nhà sắp ăn cơm xong, tiếng động cơ ô tô truyền đến từ dưới dầu khiến cậu bé tò mò Ngôn Thiếu Thời không nhịn được, lập tức chạy tới cửa sổ thò đầu ra xem thử, xem xong lập tức kêu lên: “Oa, có một chiếc xe jeep đang đỗ dưới lầu nhà chúng ta.”

Lý Nhược Lan nói: “Có phải Minh Sâm tới hay không?”

Ngôn Thiếu Thời kinh ngạc, kêu to: “A, anh bộ đội đẹp trai quá.”

Lý Nhược Lan lập tức khẳng định: “Đúng là Minh Sâm rồi, con mau xuống đi, chân cẳng thằng b é không tiện, đừng để nó phải lên lầu.”

Tô Nhuyễn ngẩn người, cô cảm thấy khả năng Lộc Minh Sâm có thể được Lý Nhược Lan thích, nguyên nhân rất lớn là vì giá trị nhan sắc.

Đợi khi xuống lầu nhìn thấy người thật, cô mới phát hiện ra mình đoán sai rồi, giá trị nhan sắc cùng lắm chỉ chiếm một nửa mà thôi.

Hôm nay anh mặc trên người bộ quân trang màu xanh lục, đội mũ ngay ngắn, dáng người sừng sững như cây tùng, mặt mày trước kia luôn mang dáng vẻ lười nhác, lúc này đã đổi thành nghiêm túc, đột nhiên nhiều thêm cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.

Rốt cuộc Tô Nhuyễn đã biết vì sao hôm qua trong điện thoại Bùi Trí Minh nói là không dám nhận rồi, người đàn ông với khí chất nghiêm trang đầy chính khí khiến người ta vô cùng yên tâm này, thật sự là Lộc Minh Sâm có chút điên kia sao?

Cảm giác tất cả người xấu đứng trước mặt anh đều không thể nào che giấu được, tuy rằng sự thật là thế, nhưng rõ ràng trước đây nhìn anh còn giống người xấu hơn cả người xấu.

Còn đôi nạng kia nữa, ngày thường anh dùng nó luôn mang theo cảm giác tản mạn, giống như đôi nạng trong tay anh chỉ là đồ trang trí, nhưng mà lúc này với dáng vẻ đầy chính khí của mình, đôi nạng dưới nách càng tăng thêm khí chất trên người anh…

Nhìn thấy anh ra ngoài, Lý Nhược Lan lập tức đau lòng nói: “Xuống xe làm gì, bảo Tiểu Bùi gọi một tiếng là được rồi, đâu phải dì không biết tình hình của cháu.”

“Không sao ạ.” Giọng Lộc Minh Sâm trầm ổn, ngữ điệu ôn hòa: “Bác sĩ bảo cháu vận động nhiều chút, có lợi cho quá trình khôi phục.”

“Vậy cũng phải chú ý chút, Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay con phải chăm sóc cho Minh Sâm đó.”

Tô Nhuyễn:……

Không phải ngài nói còn phải quan sát thêm à? Dáng vẻ nghiễm nhiên như đang đối đãi với con rể nhà mình lúc này là sao?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 107: Đến điểm hẹn



Mãi cho tới khi xe đã ra khỏi khu tập thể, Lộc Minh Sâm đang ngồi nghiêm chỉnh ở hàng ghế sau mới thả lỏng, lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, giống như vừa trải qua một trận đánh lớn.

Bùi Trí Minh ngồi ghế lái, cười nói: “Chị dâu, đây là lần thứ hai em nhìn thấy lão đại sợ một người như vậy.”

Lộc Minh Sâm nhấc mí mắt lên, nhìn anh ta một cái, Bùi Trí Minh lập tức ngậm miệng lại, lén lút chớp chớp mắt với Tô Nhuyễn.

Lộc Minh Sâm mặc kệ anh ta, lại nghiêng đầu liếc xéo Tô Nhuyễn vẫn luôn nhìn mình, hỏi: “Nhìn cái gì?”

Hai mắt Tô Nhuyễn sáng lên, không hề che dấu cảm xúc kinh diễm: “Lần đầu tiên thấy anh mặc quân trang.” Thật sự quá đẹp mắt.

Lần đầu tiên gặp mặt trên xe buýt, hôm đó anh ăn mặc áo thun bình thường, những lần sau đó gặp lại anh đều mặt quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, tuy rằng nhìn qua thần thái cũng có thể trông thấy vài phần bóng dáng quân nhân, nhưng khi anh thật sự mặc bộ quân trang lên người, mới thể hiện ra hết được sức hút của quân nhân, lộ rõ ra vẻ quả cảm, kiên nghị từ trong xương cốt, lưng thẳng đứng giống như không cách nào có thể khiến anh cúi người, và cảm giác yên tâm không gì có thể so sánh được…

Vân Chi

Lộc Minh Sâm ngây người một lát, rồi trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần.

Tô Nhuyễn nhìn anh khẽ mím đôi môi mỏng, nhịn cười, nói: “Anh Minh Sâm, lông mi anh dài thật đấy.”

Lộc Minh Sâm mở to mắt ra, mặt không biểu cảm nhìn cô.

Tô Nhuyễn cười: “Sao anh thuyết phục được mẹ em đồng ý để hôm nay hai chúng ta tự đi thế?”

Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn cô một cái: “Chỉ là dì quan tâm quá nên mới bị loạn, chứ không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết nên làm thế nào mới có thể tranh thủ được lợi ích lớn nhất cho em rồi.”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Khả năng là vì thấy vẻ ngoài của anh đẹp trai, có thể dựa vào, cho nên mới yên tâm để em đi cùng anh.”

Cô vô cùng hứng thú hỏi: “Hôm qua mẹ em đã hỏi anh những gì? Có làm khó anh hay không?”

Lộc Minh Sâm tiếp tục liếc cô: “Em nhìn anh giống người bị làm khó sao?”

Tô Nhuyễn lắc lắc đầu: “Khả năng là cảm thấy anh vô cùng yêu em, cho nên mới bao dung anh, nhỉ?”

Không biết Lộc Minh Sâm nghĩ tới điều gì, sắc mắt đột nhiên cứng đờ, sau đó dứt khoát dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, dù Tô Nhuyễn có chọc ghẹo thế nào đi nữa, anh vẫn không mở miệng.

Bùi Trí Minh ngồi ghế lái nhìn qua kính chiếu hậu, lén lút giơ ngón tay cái lên với Tô Nhuyễn. Tô Nhuyễn thấy thế lập tức cười to.

Rất nhanh xe đã dừng lại trước cửa tiệm cơm Huy Hoàng, từ xa Tô Nhuyễn đã trông thấy đám người nhà họ Tô, Bùi Trí Minh hơi bất ngờ: “Sao lại nhiều người tới như vậy?”

Ngoài Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng, vậy mà bà cụ Tô cũng nằm trong đội ngũ.

Tô Nhuyễn đã đoán được đại khái tác dụng của từng người: “Tô Văn Sơn tọa trấn diễn vai người xấu, Đỗ Hiểu Hồng phụ trách diễn vai phản diện đưa ra điều kiện, còn bà nội tôi… Có lẽ là đợi sau khi bàn điều kiện xong, sẽ tới tìm tôi dùng chiêu bài tình cảm, nói với tôi kết quả không lý tưởng lắm, khuyên tôi tiếp nhận.”

“Còn về Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh, đương nhiên là tới xin lỗi rồi.” Tô Nhuyễn có chút nghi hoặc: “Sao nhìn hai người đó có vẻ không thích hợp lắm?”

Cả hai đều mang bộ mặt xám tro, nhìn như chó nhà có tang đi cuối cùng. Phải biết rằng với da mặt dày của mình, chuyện có thể khiến Tô Thanh Thanh cảm thấy xấu hổ không phải số nhiều.

Bùi Trí Minh nhớ tới điều gì đó: “À, chính vào ngày Võ Thắng Lợi gây chuyện, cô em họ này của chị và tên Hoắc Hướng Dương kia… Khụ, dù sao cũng rất nhiều người nhìn thấy hai bọn họ này nọ với nhau…”

Tô Nhuyễn hiểu rõ, cũng không cảm thấy bất ngờ, người thích dựa vào đàn ông, ngồi mát ăn bát vàng giống Tô Thanh Thanh, đều thích lợi dụng thân thể của mình.

Từ sau ngày cô tới tìm nhà họ Hoắc, Tô Nhuyễn chắc chắn sớm hay muộn Tô Thanh Thanh cũng sẽ đi tới bước này, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, còn vì Võ Thắng Lợi mà ầm ĩ cả lên.

Cũng coi như là nhân quả báo ứng nhỉ?

Cho dù dưới áp lực của dư luận, nhà họ Hoắc buộc phải cưới Tô Thanh Thanh, sợ là sau này ở nhà họ Hoắc, cô ta cũng sẽ không được sống yên lành.

Có điều lần này Tô Văn Sơn có thể ép bọn họ qua đây xin lỗi nhà họ Lộc trong lúc bọn họ gian nan, cũng coi như đủ nhẫn tâm.

Tròng mắt Tô Nhuyễn xoay chuyển: “Tôi xuống trước xem thử, hai người cứ từ từ.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 108: Lễ hỏi trên trời



Nhà họ Tô không hề biết Tô Nhuyễn đã tới, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ hẹn với nhà họ Lộc, sau khi bước vào phòng riêng Đỗ Hiểu Hồng không nhịn được bĩu môi: “Nhà họ Lộc đúng là mắt chó nhìn người thấp!”

“Tốt xấu gì cũng là bàn chuyện hôn sự, thế mà lại đặt loại phòng riêng tồi tàn thế này.” Bà ta vươn tay gõ gõ vào tường: “Vách ngăn này làm từ gỗ dán ba lớp nhỉ?”

“Được rồi, bà đừng bắt bẻ.” Sắc mặt Tô Văn Sơn cũng không tốt lắm, đúng là nhà họ Lộc có chút khinh thường bọn họ, sợ là chuyện hôm nay sẽ không như mong muốn, có lẽ là do chuyện kia của Võ Thắng Lợi.

Đỗ Hiểu Hồng không thèm để ý nói: “Theo tôi thấy, lát nữa chúng ta phải đòi hai vạn tám nghìn tám tiền lễ hỏi…”

Tô Văn Sơn trừng mắt lườm bà ta một cái, nhíu mày nói: “Bà điên rồi à!”

Đỗ Hiểu Hồng trợn mắt khinh bỉ: “Chào giá trên trời, trả giá dưới đất. Nếu nhà họ Lộc bọn họ thật sự không phải con gái ông không cưới, chẳng phải chúng ta kiếm lớn rồi sao?”

Tô Văn Sơn nhíu mày: “Bà một vừa hai phải cho tôi, không phải tôi bán con gái.”

Đỗ Hiểu Hồng không tranh chấp với ông ta: “Dù sao ít nhất cũng phải một vạn tám nghìn tám, nhất định phải giữ vững điểm mấu chốt này, giá của chiếc dương cầm ngày hôm qua Điềm Điềm coi trọng tận một vạn ba đó.”

Bà cụ Tô đi bên cạnh nghe thấy vậy, cũng cau mày: “Thật sự có thể đòi nhiều lễ hỏi như vậy sao? Ở huyện Khai Vân chúng ta, một nghìn tám trăm tám mươi tám đã là tốt rồi, dù trên thành phố cũng chỉ sáu nghìn tám trăm tám mươi tám thôi.”

Ngừng một lát, bà cụ nói tiếp: “Cho dù có thể đòi được, người ta cho nhiều lễ hỏi như vậy, chúng ta phải bồi cho Nhuyễn Nhuyễn bao nhiêu của hồi môn?”

Vân Chi

Trên mặt Đỗ Hiểu Hồng lộ rõ năm chữ “Chuyện này còn phải hỏi”: “Con gái trong huyện gả chồng của hồi môn bao nhiêu, nhà chúng ta cho con bé bấy nhiêu.”

Bà cụ Tô bị dáng vẻ không biết xấu hổ của Đỗ Hiểu Hồng làm chấn kinh, con gái trong huyện có thể mang theo của hồi môn đáng giá một ngàn tệ về nhà chồng đã là cực tốt rồi.

Quan trọng là Đỗ Hiểu Hồng đòi tiền lễ hỏi theo tiêu chuẩn cao nhất trên thành phố, của hồi môn lại đưa theo tiêu chuẩn huyện thành, trên thế giới này ở đâu có đạo lý như vậy?

Có điều từ trước tới nay Đỗ Hiểu Hồng luôn hành xử như vậy, bà cụ cũng không muốn nói lý với đối phương, chỉ có thể nhìn về phía con trai mình: “Văn Sơn, làm vậy không thích hợp lắm.”

“Đâu phải chúng ta chỉ làm một vụ là xong, Lộc Minh Sâm là người có bản lĩnh, nếu chúng ta thật sự làm như vậy, sau này sao con còn lui tới với con rể con gái con thế nào?”

Đừng quên ông ngoại Lộc Minh Sâm còn để lại cho thằng bé nhiều tiền như vậy, đó mới là khoản tiền lớn, sau này chỉ cần một phần nhỏ rớt ra từ kẽ ngón tay của Tô Nhuyễn cũng hơn một hai vạn rồi, không nên chỉ nhìn vào chút lợi nhỏ trước mắt.

Thấy Tô Văn Sơn nghiêm túc suy tư, Đỗ Hiểu Hồng mỉa mai: “Không phải ông cho rằng, sau khi kết hôn đứa con gái kia của ông vẫn hướng về phía ông chứ?”

“Tôi thấy nó chính là loại người miệng nam mô bụng bồ d.a.o găm. Bây giờ có việc cần tới ông, thì giả vờ ngoan ngoãn thôi. Ông tự ngẫm lại xem, nửa tháng qua nó đã lừa từ chỗ ông bao nhiêu tiền rồi?”

“Huống hồ hôm nay nó đâu có ở đây, hai người cứ nói với nó chúng ta chỉ nhận ba nghìn tám trăm tám mươi tám không phải được rồi sao?”

Bao nhiêu n ăm qua, bà cụ Tô thật sự càng ngày càng chướng mắt đứa con dâu này, nghe thấy vậy cuối cùng không nhịn nổi nữa, phản bác: “Số tiền lớn như vậy, sao nhà họ Lộc có thể không nói?”

“Chúng ta dặn nhà họ Lộc không nói ra, không phải được rối sao?” Đỗ Hiểu Hồng nói với Tô Văn Sơn: “Được không lão Tô?”

Chỉ cần Tô Văn Sơn muốn, không gì là không giấu được.

“Không được.” Tô Văn Sơn không quan tâm tới Đỗ Hiểu Hồng, bà ta nghĩ đang ở huyện Khai Vân, có thể dựa vào chú vào bác của bà ta, làm việc không cần nói lý chắc: “Đừng nói mấy lời thái quá như vậy, mua dương cầm cho Điềm Điềm xong, số còn lại đều cho Nhuyễn Nhuyễn.”

Đỗ Hiểu Hồng còn không bằng bà cụ, nếu ông ta thật sự định cắt đứt quan hệ với Tô Nhuyễn, ông ta cần gì phải phí nhiều tâm tư lung lạc đối phương thế này?

“Hơn năm nghìn?” Đỗ Hiểu Hồng không vui nói: “Không được, Minh Phong đăng ký lớp năng khiếu cũng cần tiền đó…”

Thấy Tô Văn Sơn sa sầm mặt xuống, bà ta lập tức sửa lời: “Cho năm nghìn cũng được, vậy thì công việc nhà họ Lộc cấp chuyển qua cho cháu trai tôi.”

Bà cụ Tô nghe thấy thế, vội vàng la lên: “Văn Sơn……”

Đỗ Hiểu Hồng phiền muốn chết, nói thẳng: “Mẹ, chính mẹ không muốn một mình chờ đợi trong khách sạn, chúng con mới dẫn mẹ theo trải việc đời, mẹ bớt tranh cãi được không?”

“Hôm nay là ngày nhà chúng ta bàn chuyện với nhà họ Lộc, còn về điều kiện thế nào, ngài ngồi nghe là được, đợi xong việc ngài ngoan ngoãn đi thông báo cho Tô Nhuyễn, không phải xong rồi sao?”

“Nếu ngài thương con bé, đợi khi con bé chuẩn bị xuất giá, cần chuẩn bị của hồi môn thế nào đều cho ngài quyết định, ngài tự bỏ hết tiền riêng của mình ra cho con bé làm của hồi môn, con cũng không quản, được chưa?”

Ý bà ta là, lợi ích bà ta lấy hết, bà cụ Tô còn phải chuẩn bị của hồi môn linh tinh?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 109: Trùng hợp quá



Bà cụ Tô phẫn nộ nhìn về phía Tô Văn Sơn, Tô Văn Sơn lại tỏ vẻ bất đắc dĩ, đưa mắt ra hiệu cho bà cụ. Bà cụ trợn trừng mắt không thể tin nổi, một lúc lâu sau vẫn nghe theo Tô Văn Sơn, ngậm miệng lại, nhưng sắc mặt không tốt chút nào.

Cuối cùng Đỗ Hiểu Hồng cũng thỏa mãn gật đầu, bà ta còn không hiểu Tô Văn Sơn sao? Chuyện này có lợi với ông ta, có choáng váng ông ta mới nghiêng về phía bà cụ.

Còn chuyện quan hệ sau này không tốt? Cũng chỉ là tạm thời khó coi thôi, sau này nên lui tới vẫn phải lui tới, cùng lắm thì sau khi Tô Nhuyễn gả qua sẽ bị ghét bỏ, như vậy càng tốt, đến lúc đó Tô Nhuyễn càng phải dựa vào Tô Văn Sơn, phải dốc sức nghĩ cho Tô Văn Sơn, ngoài cha ruột ra, cô ta còn có thể dựa vào ai?

Lúc bọn họ đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa: “Chậc chậc, tính toán khôn khéo thật đấy.”

Sắc mặt Tô Văn Sơn và bà cụ Tô lập tức thay đổi, quay đầu lại quả nhiên trông thấy Tô Nhuyễn xinh xắn đang đứng dựa vào cửa phòng. Hôm nay cô mặc một bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa trên đỉnh đầu, vừa xinh đẹp vừa có khí chất, hoàn toàn không phải dáng vẻ kinh hoảng như bọn họ tưởng tượng.

Vân Chi

Bà cụ Tô chột dạ đến mức nói lắp: “Nhuyễn… Nhuyễn Nhuyễn, sao cháu lại ở đây?”

“Cháu có hẹn với người ta ở chỗ này, không ngờ lại trùng hợp như vậy…” Tô Nhuyễn đảo mắt nhìn qua Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng, khẽ cười: “Lại gặp phải cảnh tượng bán nữ cầu vinh.”

Tô Văn Sơn nhíu mày: “Nhuyễn Nhuyễn, sao lại ăn nói như thế?”

“Sao hả? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi? Mọi người chỉ trốn tôi đi nhà hàng ăn một bữa sau đó trùng hợp đụng phải người mua, mới định bán tôi đổi lấy hai vạn tệ mua đàn dương cầm cho Tô Điềm Điềm, đăng ký lớp học năng khiếu cho Tô Minh Phong?”

Tô Văn Sơn thở dài nói: “Nhuyễn Nhuyễn, con đừng nghe Đỗ Hiểu Hồng nói bậy, từ trước tới nay bà ta luôn như vậy, đâu phải con không biết.”

“Được!” Tô Nhuyễn khoanh tay trước ngực: “Vậy tôi không nghe bà ta nói bậy, nghe ông nói bậy. Ông định bán tôi hai vạn, sau đó mua dương cầm cho Tô Điềm Điềm xong, còn thừa lại cho tôi năm ngàn à?”

Tô Văn Sơn nghẹn lời, bà cụ Tô vội vàng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, cháu không hiểu, năm ngàn kia chỉ là tiền dắt đáy hòm mà thôi, của hồi môn khi cưới không chỉ có tiền, còn có gia cụ, đồ điện linh tinh, nhiều thứ lặt vặt lắm, tiền chỉ là con số nhỏ.”

Tô Văn Sơn gật đầu, phụ họa: “Bà nội con nói rất đúng, Nhuyễn Nhuyễn, con đừng mẫn cảm như vậy.”

“Sao cha có thể bán con chứ? Trong khu tập thể có nhiều người đang nhìn chằm chằm vào cha như vậy, bán con thật, chẳng phải sẽ bị người ta chọc cột sống sao? Sau này cha còn mặt mũi nào sống ở huyện Khai Vân.”

“Tôi nói này lão Tô, ông nói với nó nhiều lời như vậy làm gì?” Đỗ Hiểu Hồng mỉa mai: “Tôi thấy chính vì ông đối xử với nó tốt quá, chiều lắm sinh hư!”

Nói tới đây, bà ta trào phúng: “Hôm trước không phải người nào đó còn nói qua điện thoại, phải coi mình như bánh trái thơm ngon, để nhà họ Lộc phải cầu xin mới đồng ý gả sao?”

“Người nhà họ Lộc không cầu, đương nhiên chúng tôi không tiện mời cô rồi, chỉ là không biết vì sao lại sốt ruột tự mình chạy tới…”

“Còn nói như có cốt khí lắm! Chậc chậc!” Bà ta liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn từ trên xuống dưới, cười nhạo: “Trang điểm cẩn thận như vậy, có phải sợ không bàn bạc thành công hay không? Mất bao nhiêu công sức mới hỏi thăm được tới nơi này?”

“Sao hả? Ở bên Võ Thắng Lợi không vui à?”

“Đỗ Hiểu Hồng!” Tô Văn Sơn nhíu mày, tức giận mắng to: “Bà bớt tranh cãi cho tôi!”

Bà cụ Tô vội vàng bước tới, túm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nhuyễn, nói: “Đừng để ý tới cô ta, với đức hạnh của nó, có cha cháu với bà nội để ý rồi, sẽ không bao giờ để nó bắt nạt cháu.”

“Mau để bà nội xem nào.” Lúc này bà cụ mới nhớ tới quan tâm xem hai ngày qua cô sống thế nào, trên mặt lập tức tỏ vẻ đau lòng, nói: “Gầy đi rồi, học ở trường có vất vả không? Có phải ăn không ngon không?”

“Hôm trước thằng Võ Thắng Lợi đáng c.h.ế.t kia không tìm được cháu chứ?”

Hiển nhiên, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện Tô Nhuyễn đã xử lý xong Võ Thắng Lợi.

Phía bên kia Võ Đại Minh nhận được tài liệu, cho dù kinh hồn táng đảm thật cũng phải tìm Võ Thắng Lợi chứng thực trước, nhưng mà Võ Thắng Lợi bị bọn họ đánh ngất vứt trên xe cảnh sát, tham chiếu theo kinh nghiệm lần trước, khả năng khi tỉnh lại cũng đã đêm khuya, không thể nào lái xe ban đêm quay về, thời đại này chưa có đường cao tốc, lái xe đêm là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Đợi Võ Thắng Lợi về tới nhà, gia đình Tô Văn Sơn cũng đã tới Thành phố, hoàn toàn lệch múi giờ.

Người nhà họ Tô còn không có thói quen đọc báo, có lẽ vẫn chưa biết tin tức hôm qua có một vị nghĩa sĩ quyên góp cho khu thiên tai hai mươi vạn.

Cho nên trong lòng bọn họ, chắc chắn Tô Nhuyễn đã sợ hãi vì bị Võ Thắng Lợi quấy rầy.

Hoặc là nên nói, bọn họ mong chờ Tô Nhuyễn bị sợ hãi.
 
Back
Top Bottom