Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
thap-nien-90-tro-thanh-vuong-ban-cua-thieu-ta.jpg

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Tác giả: Tần Hoàng
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

[Tác giả Tần Hoàng -- Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Truyện Sủng, Nữ Cường, Hiện Đại ]

Tên phụ: Nguyên phối trọng sinh sau khi bị đoạt khí vận

Thể Loại: Ngôn tình, nữ cường, trọng sinh, làm giàu, sủng, quân nhân, ngược tra vả Nhuyễn dính phải cô em họ là người xuyên sách.

Em họ muốn trở thành “Tướng quân phu nhân” có quyền thế, được sủng trong lòng bàn tay, nên đã cướp đoạt vị hôn phu quân nhân tàn tật của Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn thì bị ép phải gả cho thanh niên đang xây dựng sự nghiệp, trong túi không có bao nhiêu tiền.

Kết quả em họ không thể trở thành Tướng quân phu nhân cao cao tại thượng, còn Tô Nhuyễn ở bên thanh niên đang xây dựng sự nghiệp lại tích cóp được gia tài bạc tỷ, trở thành phu nhân nhà giàu.

Một sớm trọng sinh, Tô Nhuyễn phát hiện em họ đang tích cực quyến rũ thanh niên gây dựng sự nghiệp kia, muốn lần nữa đẩy vị hôn phu quân nhân tàn tật lại cho cô.

Tô Nhuyễn:…… Bệnh ghen ghét lại tái phát rồi à? Đời này muốn làm phu nhân nhà giàu sao?

Cô cảm thấy cực kỳ buồn cười, đời trước cả đời cô như khổng tước xòe đuôi, bày ra kiêu ngạo của mình cho mọi người xem.

Còn sau lưng? Bao nhiêu nước mắt có ai hiểu thấu.

Đời này sống lại, ai thèm kết hôn?

Sống một mình sung sướng không thơm bơ hơn sao? Gả chồng sẽ chỉ ảnh hưởng tới việc hưởng thụ cuộc sống của cô mà thôi. Cho nên khi bị đẩy đến trước mặt người đàn ông tuấn mỹ đang chống gậy, Tô Nhuyễn không hoảng hốt chút nào.

Vị này chính là kẻ điên trong truyền thuyết, buồn vui thất thường, không gần nữ sắc, cả đời kiên quyết không kết hôn.

Đời trước em họ lì lợm la liếm vẫn không thực hiện được ước nguyện.

Bây giờ chắc cô cũng chỉ đi ngang sân khấu mà thôi.

Nào ngờ lại nghe thấy anh lười biếng mở miệng: Muốn điều kiện gì cứ việc nói.

Tô Nhuyễn:!!???? Sao… Sao lại thế này?

Không phải lạnh nhạt vô tình à? Sao lại biến thành cầu gì được nấy rồi?

Nhiều năm về sau, em họ vừa xử lý chuyện con riêng của chồng xong, lại bị ép tới tìm Tô Nhuyễn vay tiền quay vòng tài chính.

Khi cô ta đứng trước cổng lớn nhà họ Lộc ăn nói khép nép, nhìn người đàn ông đáng sợ trước mắt sủng Tô Nhuyễn trong lòng bàn tay, muốn gì được nấy, đầu óc hỏng mất…

Rốt cuộc… rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Đời trước rõ ràng anh ta không gần nữ sắc cơ mà? Quá không công bằng!

Vai chính: Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm

Vai phụ: Tô Thanh Thanh và những người khác.

Tóm tắt bằng một câu: Em họ xuyên sách chuyên môn lấy tôi ra so sánh.​
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 1: 1: Trọng Sinh 1



Bóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc.

…“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa.

”“Đúng đó, bác sĩ.

” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi.

” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút.

”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn.

” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên.

Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta rồi à?” Giọng thím hai Liêu Hồng Mai rất tức giận bất bình: “Gia nghiệp đều do một tay Tô Nhuyễn kiếm về, dù tiêu hết cũng không tới phiên hai người đứng ở đây đau lòng!”“Liêu Hồng Mai, cô bớt ở chỗ này châm ngòi ly gián cho tôi, đó là ý tưởng của cô thôi.

” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng vừa rồi còn hiền hòa, đột nhiên trở nên sắc bén, cười mỉa mai: “Nhuyễn Nhuyễn vẫn đang sống sờ sờ ra đó, cho dù con bé muốn chia tài sản, cũng không liên quan chút nào tới nhà cô.

”Liêu Hồng Mai lạnh lùng nói: “Không liên quan tới tôi? Tôi chính là người nuôi con bé hai mươi năm đó! Nếu như trước đây không phải do Thanh Thanh nhà tôi gả đến nhà họ Lộc chắn tai họa giúp con bé, con bé có thể trở thành phu nhân nhà họ Hoắc, có được cuộc sống tốt lành thế này không? Hay đã bị hai lão đông tây lòng dạ hiểm độc các người bán đi rồi?”“Hai người canh giữ ở nơi này cả ngày, chính vì muốn ngăn cản mọi người, cho rằng khống chế được Tô Nhuyễn là hai người có thể độc chiếm di sản của con bé sao?”“Đừng không biết xấu hổ!”Đỗ Hiểu Hồng tức giận mắng to: “Cô đừng có mà đổi trắng thay đen.

Tô Thanh Thanh chắn tai họa thay Nhuyễn Nhuyễn? Rõ ràng là coi trọng nhà họ Lộc trên thành phố có tiền, cướp đoạt nhân duyên của Nhuyễn Nhuyễn thì có.

Người bắt nạt Nhuyễn Nhuyễn tàn nhẫn nhất chính là nhị phòng nhà cô! Còn muốn hưởng phúc từ Nhuyễn Nhuyễn sao? Tôi nói cho cô biết, cửa sổ cũng không có đâu.

”Liêu Hồng Mai không cam lòng yếu thế: “Ha ha, đúng là buồn cười quá đi mất! Rốt cuộc ai đổi trắng thay đen? Cô ra ngoài hỏi một chút xem, cả huyện Khai Vân này có ai không biết Đỗ Hiểu Hồng cô là người lòng dạ hiểm độc?”“Không quan tâm đến con bé ngày nào còn chưa tính, năm đó khi Nhuyễn Nhuyễn thi đại học, vốn dĩ thành thích học tập rất tốt, hôm thi ăn phải cơm cô nấu miệng nôn trôn tháo mới không thể thi đỗ, nếu không Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi đã đậu đại học rồi, cả đời con bé đều bị lão yêu bà cô hủy hoại!”“Cô ngậm máu phun người!”“Cô không biết xấu hổ!”…Tô Nhuyễn rất hứng thú nghe chó cắn chó ngoài cửa, trong đầu cũng nhớ lại không ít chuyện thóc mục vừng thối ngày xưa.

Đột nhiên một giọng nói tràn đầy mỏi mệt nhưng vô cùng kiên định vang lên: “Các người cút hết đi cho tôi! Tôi còn sống một ngày, các người đừng mong có thể ngừng thuốc của con bé!”Sau đó cảnh tượng trước mắt thay đổi, một người phụ nữ với mái tóc bạc trắng, khuôn mặt sầu khổ lao về phía cô: “Nhuyễn Nhuyễn, con không được bỏ mẹ lại một mình…”“Mẹ…”Đột nhiên Tô Nhuyễn bừng tỉnh, phát hiện ra dưới người là giường đất cứng rắn, lọt vào tầm mắt là mái nhà hình vòm từ gạch xanh và bùn đất.

Cô chậm rãi ngồi dậy.

Đối diện giường đất là một chiếc máy may mới chín mươi phần trăm, giáp tường là chiếc tủ gỗ màu mận chín, vô cùng quê mùa, nhưng lại là gia cụ lưu hành nhất cuối thập niên 80 đầu thập niên 90.

Cô cầm gương lên xem, trong gương là cô gái với làn da nhẵn mịn, mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt đào hoa sáng long lanh.

Tô Nhuyễn xác nhận lại ba lần mới dám chắc, sau khi nhắm mắt trên giường bệnh, cô đã sống lại lần nữa ở tuổi hai mươi.

“Nhuyễn Nhuyễn, Thanh Thanh, đều dậy thôi!” Một giọng nói già nua truyền đến từ bên ngoài cửa sổ: “Mặt trời đã phơi mông rồi, đều sắp gả chồng sao vẫn lười như vậy? Sau này về nhà chồng cẩn thận bị dạy dỗ đấy!”.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 2: 2: Trọng Sinh 2



Tô Nhuyễn vén rèm lên, thấy bà Tô đang soi gương chải đầu, chiếc lược nhựa răng thưa màu đỏ mận lướt qua mái tóc lưa thưa, bà vân vê tóc rụng thành một nắm ném xuống đất theo thói quen, rồi nhìn ra giữa sân mắng người phụ nữ tóc ngắn ngoài đó.

“Liêu Hồng Mai, cô quét sân hay cô tu tiên đấy hả? Tay chân nhanh nhẹn lên chút, mười giờ hơn là nhà họ Hoắc tới rồi, hôm nay còn khối việc phải làm đó!”Đúng rồi, đời trước chính vào hôm nay, cô và Hoắc Hướng Dương xem mắt thành công, không lâu sau sẽ gả tới nhà họ Hoắc.

Đời trước chuyện này trở thành chuyện đắc ý nhất trong đời bà cụ Tô.

Dù sao ai có thể ngờ được, Hoắc Hướng Dương trước đây nợ nần ngập đầu sau này lại trở thành nhà giàu số một tỉnh Đông Lâm?Quan trọng nhất là, đàn ông có tiền thường đồi bại, nhưng Hoắc Hướng Dương lại hoàn toàn không thể hiện ra như vậy, vài chục năm vợ chồng anh ta vẫn thâm tình với Tô Nhuyễn như ngày đầu tiên, dù cả đời Tô Nhuyễn không con không cái, anh ta vẫn không hề nghĩ tới chuyện cưới người khác.

Mẹ chồng cũng nổi tiếng thông tình đạt lý, thương cô như con gái ruột.

Tất cả mọi người đều nói do đời trước cô tích được nhiều phúc, đời này mới có thể gả cho Hoắc Hướng Dương…Có phúc sao?Mỗi lần nghe thấy câu nói ấy, Tô Nhuyễn đều cảm thấy buồn cười, bọn họ đâu biết rằng, thứ gọi là thâm tình và thông tình đạt lý chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, để dỗ dành cô làm trâu làm ngựa cho nhà họ Hoắc mà thôi.

Hoắc Hướng Dương đúng là dịu dàng săn sóc thật, nhưng mà không phải dịu dàng săn sóc với một mình cô, dù là con chó hay con mèo, chỉ cần xuất hiện với vẻ ngoài đáng thương trước mặt anh ta, anh ta đều dịu dàng săn sóc.

Nếu đổi thành phụ nữ có vận mệnh bị tàn phá, gặp phải tình cảnh đáng thương, anh ta càng cẩn thận che chở hơn.

Ngược lại là cô người vợ chính thức của anh ta, bởi vì anh ta luôn nói “Em là người kiên cường nhất”; “Em là người lợi hại nhất” ; “Các cô ấy không so được với em” mà dần dần mất đi tư cách được được hưởng thụ dịu dàng săn sóc.

Đợi đến khi cô nằm trên giường bệnh, hô hấp khó khăn rồi, mẹ chồng thông tình đạt lý của cô mới dắt tay hai đứa nhỏ đi tới trước giường bệnh, vẻ mặt bi thương xen lẫn hổ thẹn:“Nhuyễn Nhuyễn này, con đừng trách mẹ nhé, nhà họ Hoắc chúng ta không thể tuyệt hậu, gia nghiệp nhà họ Hoắc chúng ta lớn như vậy đều do một tay con kiếm về, phải có người kế thừa chứ, có phải không?”“Con yên tâm, hai đứa nhỏ này chính là con của con, sau khi con đi rồi, mẹ sẽ bảo bọn nhỏ quăng bồn, đốt vàng mã, hương khói cho con.

”Hoắc Hướng Dương vẫn mang dáng vẻ thâm tình như cũ, mở miệng áy náy nói: “Xin lỗi Nhuyễn Nhuyễn, đều do bọn họ bẫy anh, mẹ anh cũng lớn tuổi rồi muốn có cháu bế bồng, nói ra thì trẻ con là vô tội…”“Người anh yêu nhất từ trước tới nay đều là em, dù em không còn nữa, cũng không bao giờ có người nào dao động được vị trí bà chủ nhà họ Hoắc của em.

”Nếu cô có thể nói lên lời, chắc chắn cô sẽ mắng một câu: Cút mẹ anh đi, bà đây thèm vào.

Đáng tiếc cô đã nói không nên lời rồi, có điều may mà vãn còn luật sư.

Tô Nhuyễn cố nhớ lại cảnh tượng khi luật sư đọc xong di chúc của cô, người trong phòng đều kinh hoảng suy sụp, thậm chí mẹ Hoắc còn ngất xỉu ngay tại chỗ, tâm trạng cô vui sướng không ít.

Có lẽ bọn họ đã quên, gia tài của nhà họ Hoắc đều là của cô, là do cô một mình kiếm về từng chút một, chẳng qua công ty chỉ treo một cái họ Hoắc mà thôi.

Nếu đã giả vờ cả đời, vậy có phải nên giả vờ tới tận phút cuối không? Sau khi cô chết cũng nên để bọn họ khóc như đứt từng khúc ruột một trận mới đúng.

Có lẽ là vì cô khiến bọn họ khóc quá thảm, nên ông trời không đưa cô xuống hoàng tuyền ngược lại đưa cô về điểm bắt đầu.

“Mẹ, hôm nay nhà họ Hoắc tới xem mắt Nhuyễn Nhuyễn, cha con bé không về à?”Giọng Liêu Hồng Mai khiến Tô Nhuyễn lấy lại tinh thần, đã có cơ hội quay về điểm xuất phát, ai thèm đi lại đường xưa?Bà Tô nói: “Hai ngày nay lãnh đạo đang xuống thị sát ở huyện Khai Vân, cha Nhuyễn Nhuyễn đang bận tối mắt tối mũi, chút việc nhỏ này đâu cần gọi nó về.

”Liêu Hồng Mai lẩm bẩm một câu: “Chuyện lớn cả đời của con gái ruột là việc nhỏ sao?”Bà cụ nói: “Cô nhắc mãi tới nó làm g?”“Không có gì.

” Liêu Hồng Mai vui đùa trêu ghẹo: “Lần này Nhuyễn Nhuyễn xem mắt, cha mẹ con bé lại không có một ai, đến lúc đó nhà họ Hoắc tới cửa khéo lại nhầm là xem mắt Thanh Thanh nhà chúng con ấy chứ.

”.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 3: 3: Tô Thanh Thanh Cũng Trọng Sinh 1



Tô Thanh Thanh là em họ cô, nhỏ hơn cô vài tháng.

Từ bé thím Hai đã luôn muốn Tô Thanh Thanh ép cô một đầu mới vui vẻ, cảm thấy cô là con nhóc cha không thương mẹ không cần, không lý nào lại sống tốt hơn Tô Thanh Thanh nhà bà ta.

Điều này dẫn tới Tô Thanh Thanh luôn tranh đoạt với cô khắp mọi nơi, chỉ cần là thứ gì của cô tốt một chút, Tô Thanh Thanh đều phải cướp được từ tay cô mới cam lòng.

Đời trước Tô Nhuyễn còn cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Tô Thanh Thanh luôn đua đòi với Cô, sau này mới biết Tô Thanh Thanh coi cô là vai chính trong một quyển sách, cảm thấy thứ gì của cô cũng là thứ tốt.

Tô Nhuyễn nghiền ngẫm ý tứ trong lời Liêu Hồng Mai vừa nói, nheo mắt lại, xem ra đời này vẫn giống đời trước.

Bà cụ Tô lại không nghe ra được, nhưng vẫn tức giận, nhổ một ngụm nước miếng: “Miệng chó không phun được ngà voi, Thanh Thanh đã quyết định đính hôn với nhà họ Lộc rồi, cô nói lung tung cái gì thế?”Nói tới câu cuối cùng, bà cụ không nhịn được cất cao giọng, trong lòng đã đầy lửa giận.

Bà cụ tức giận như vậy tất nhiên là có nguyên nhân, hiện giờ Tô Thanh Thanh đã đính thân với nhà họ Lộc, mà người nhà họ Lộc tới cầu hôn vốn dĩ lại là Tô Nhuyễn.

Nhà họ Lộc là người thành phố, cả nhà đều có công ăn việc làm, điều kiện vô cùng tốt, chỉ là Lộc Minh Sâm bị thương, đang nằm liệt giường, nghe nói bị thương tận gốc, sau này khả năng không thể sinh con, cho nên mới phải về nông thôn tìm vợ.

Kết quả ngay khi Tô Văn Sơn cha của Tô Nhuyễn còn đang do dự, Tô Thanh Thanh đã chạy tới nhà họ Lộc trước một bước, nói Tô Nhuyễn có bạn trai rồi, còn sắp kết hôn, cô ta bằng lòng gả thay.

Nhà họ Lộc nghe xong lập tức cho rằng Tô Nhuyễn chướng mắt Lộc Minh Sâm bị liệt, cố ý làm nhục bọn họ, vì thế đã đổi đối tượng cầu hôn thành Tô Thanh Thanh, đồng thời cũng thả ra lời nói sẽ tham gia hôn lễ của Tô Nhuyễn, ép Tô Nhuyễn phải gả ra ngoài trong vòng hai tháng.

Cho nên vì che đậy cho Tô Thanh Thanh, trong khoảng thời gian này Tô Nhuyễn thường xuyên đi xem mắt, không ít dưa vẹo táo nứt không biết xấu hổ chạy tới định chiếm của hời, khiến bà cụ Tô vô cùng tức giận.

Khả năng lúc này đã nghĩ tới đầu sỏ gây tội, bà cụ Tô lại hướng về phía phòng đông, cao giọng gào lên: “Tô Thanh Thanh! Mau dậy đi! Mày còn ngủ để nuôi nấm à?”Sau đó bà cụ quay đầu lại hướng về phía phòng tây, giọng đã dịu đi không ít: “Nhuyễn Nhuyễn, cháu cũng dậy thôi, mau đi rửa mặt gội đầu, chải chuốt một chút, hôm nay phải trang điểm cẩn thận vào.

”Tô Nhuyễn gấp gọn chăn xong mới đi ra ngoài, đúng lúc gặp phải Tô Thanh Thanh cũng bước ra từ căn phòng phía đông.

Nói thật ra, diện mạo của Tô Thanh Thanh không kém, làn da trắng nõn, mắt quỳnh mũi hạnh, là kiểu xinh đẹp ngây thơ, giống như mối tình đầu trong truyện ngôn tình.

Chỉ là cách đi đứng ăn nói của cô ta luôn điệu ch** n**c, đặc biệt là khi làm nũng, luôn khiến Tô Nhuyễn nhớ tới mấy cô gái làm nghề livestream đời sau, lúc nào cũng nũng nịu xin các anh trai tặng quà.

Nghe nói đám streamer đó đều được huấn luyện chuyên nghiệp dạy cách nói năng, rất được đàn ông yêu thích.

Nhìn thấy Tô Nhuyễn, Tô Thanh Thanh mỉm cười ngọt ngào, đáy mắt lại mang theo cảm giác hơn người: “Chị, chào buổi sáng.

”“Còn sáng cái gì nữa?” Bà cụ Tô mở miệng mắng: “Mặt trời đã phơi mông rồi, có ai lười giống mày không, ngủ tới mặt trời lên cao mới dậy! Sau này về nhà chồng còn như vậy chắc chắn nhà chồng sẽ đánh chết mày!”Sắc mặt Tô Thanh Thanh cứng đờ, xấu hổ định vuốt tóc che giấu, kết quả lại không sờ thấy gì, còn bị bà cụ lải nhải thêm một trận: “Mày lại làm cái trò gì thế này? Bị ngã choáng váng chưa khỏi hẳn à?”Hóa ra là do cô ta đã cuốn gọn tóc vòng quanh chiếc khăn lông, búi trên đỉnh đầu.

Đây là kỹ xảo nhỏ để tạo thành tóc quăn đời sau, bà cụ không biết, cho rằng cô ta lại đang gây chuyện.

Nhìn ánh mắt trào phúng của Tô Nhuyễn, Tô Thanh Thanh hít sâu một hơi, dứt khoát không chấp nhặt với bà cụ, chỉ hỏi: “Bà nội, đã mua cá chưa? Nghe nói Hoắc Hướng Dương rất thích ăn cá.

”“Không mua.

” Bà cụ Tô bực mình nói: “Thứ đó vừa phí dầu vừa phiền toái, có thịt kho tàu còn chưa đủ cho nó ăn à?”Tô Thanh Thanh hơi sốt ruột: “Ai nha, bà nội đãi khách sao không chuẩn bị món người ta thích ăn?”Bà cụ Tô nói: “Không biêt câu khách nghe theo chủ à? Nó còn chưa trở thành cháu rể nhà chúng ta đâu.

”Nói tới đây, bà cụ lại nghi ngờ hỏi Tô Thanh Thanh: “Sao mày biết Hoắc Hướng Dương thích ăn cá?”.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 4: 4: Tô Thanh Thanh Cũng Trọng Sinh 2



Đời trước có ai là không biết Hoắc Hướng Dương thích ăn cá? Không chỉ biết, mà mỗi khi Hoắc Hướng Dương tới nhà, bọn họ đều nấu ít nhất hai món cá để chiêu đãi, sợ anh ta ăn không ngon.

Tô Thanh Thanh liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, thuận miệng trả lời có lệ: “Nghe người ta nói, trước đây Hoắc Hướng Dương cũng là nhân vật phong vân trong trường Nhất Trung, rất nhiều người biết sở thích của anh ấy.

”Nghĩ tới kế hoạch hôm nay, cô ta không tiếp tục dong dài với bà cụ nữa, mà trực tiếp nói với Liêu Hồng Mai: “Mẹ cho con chút tiền, con đi mua cá.

”Liêu Hồng Mai biết chuyện hôm nay liên quan tới hạnh phúc cả đời con gái mình, cũng không keo kiệt, lập tức vào phòng lấy tiền: “Ngoài cá ra, xem Hướng Dương còn thích ăn gì không, đều mua về.

”Sau đó bà ta quay đầu lại cười nói với bà cụ Tô đang trừng mắt với mình: “Mẹ, không phải Thanh Thanh cũng vì Nhuyễn Nhuyễn sao, Hoắc Hướng Dương là người thành phố lớn đi nhiều biết nhiều, có tiền đồ đó.

”Bà cụ nghe nói thế cũng không nghi ngờ, dù sao chuyện hôn sự này cũng vì nhị phòng có lỗi với Tô Nhuyễn, khả năng trong lòng bọn họ cũng áy náy.

Liêu Hồng Mai cười nói: “Nghe nói lần này Hoắc Hướng Dương trở về từ phương nam, chẳng những đã trả hết số nợ trong nhà do mẹ cậu ta bị ốm phải đi vay mượn, còn định tự mình mở nhà máy, sau này mẹ có cháu rể là xưởng trưởng rồi.

”Bà cụ nghe thấy vậy, cuối cùng trên mặt mới lộ ra nụ cười, đương nhiên bà cũng hy vọng cháu gái mình gả cho người tốt.

Nếu không phải vì năm nay khi thi đại học, đột nhiên Nhuyễn Nhuyễn nhà bà bị tiêu chảy, tám chín phần mười Nhuyễn Nhuyễn đã là sinh viên rồi.

Diện mạo càng không cần phải nói, khắp làng trên xóm dưới cũng không tìm ra được người nào xinh đẹp như cháu gái bà.

Vốn dĩ bà cụ nghĩ, đợi Tô Nhuyễn thi được vào xưởng sắt thép trong huyện rồi tìm công nhân kết hôn là tốt nhất, nhưng đột nhiên nhà họ Lộc lại chạy tới cầu hôn, kết quả khiến chuyện hôn nhân của hai đứa cháu gái nhà bà đều lung tung rối loạn.

Hiện giờ Thanh Thanh phải gả cho người tàn tật, sống thủ quả cả đời, Nhuyễn Nhuyễn cũng phải vội vàng tìm nhà chồng trong vòng hai tháng.

Để chọn được nhà tốt cho Tô Nhuyễn, trong khoảng thời gian này bà cụ cũng rất nóng ruột, may mà Hoắc Hướng Dương xuất hiện.

“Vẫn là Nhuyễn Nhuyễn nhà ta tốt số.

” Bà cụ Tô cười ha hả, nói: “Ban đầu bà còn nghĩ, lần này Nhuyễn Nhuyễn nhà ta phải chịu ấm ức rồi, không ngờ nhà họ Hoắc lại từ huyện tới đây hỏi thăm, nhà bọn họ cũng không kém gì gia đình công nhân.

”Tô Thanh Thanh về phòng cởi tóc ra nghe thấy thế, lập tức bĩu môi trào phúng: Tốt số sao? Chẳng qua là vì có vầng sáng của vai chính mà thôi.

Đời này để cô ta cho bọn họ xem ai mới là người tốt số chân chính.

Liêu Hồng Mai cũng có chút không vui, lời này của bà cụ giống như chỉ có Tô Nhuyễn mới xứng đôi được với Hoắc Hướng Dương vậy, nhưng mà để không lộ ra mục đích, bà ta vẫn cười phụ họa: “Còn không phải sao, vẻ ngoài anh tuấn còn có bản lĩnh, tuy rằng hoàn cảnh gia đình hơi nghèo, nhưng sau này chắc chắn sẽ phát đạt.

”“… Hôm nay chúng ta không thể chỉ xem thằng nhóc nhà họ Hoắc kia, phải xem xét kỹ cả mẹ và em gái cậu ta nữa, đừng để bọn họ bắt chẹt chúng ta.

”Bà cụ Tô có chút kinh ngạc: “Hôm nay cô ra dáng mẹ vợ quá nhỉ?”Liêu Hồng Mai chột dạ nháy mắt, cười nói: “Xem mẹ nói kìa, từ nhỏ Nhuyễn Nhuyễn đã bị cha con bé đặt nuôi ở nhà chúng ta, không kém gì con gái ruột của con, nói ra thì con còn có tư cách làm mẹ vợ hơn mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng của con bé ấy chứ?”Nhắc tới Đỗ Hiểu Hồng, vợ thứ hai của Tô Văn Sơn, bà cụ lập tức cảm thấy con dâu của thằng hai nhà mình thuận mắt hơn nhiều.

Nói ra thì vốn dĩ là do nhị phòng nợ Tô Nhuyễn, đúng là nên để bụng.

Vì thế bà cụ nói tiếp: “Được! Hôm nay để cô làm mẹ vợ đấy, nhớ phải nghiêm túc trấn ải cho Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta.

”Tô Nhuyễn bưng chậu rửa mặt tới phòng bếp múc nước, nghe thấy thế không nhịn được cười nhạo: Bà cụ vẫn thường ba phải, sợ là bà ấy không nghĩ đến, Liêu Hồng Mai thật lòng muốn làm mẹ vợ của Hoắc Hướng Dương đâu nhỉ?Có điều chuyện này khiến cô có thể xác nhận, mấy ngày trước sau khi va vào nhau bị ngã, người trọng sinh không phải chỉ mình cô, còn có cả Tô Thanh Thanh.

Phải biết rằng đời trước vào lúc này, Tô Thanh Thanh đang một lòng một dạ muốn gả tới nhà họ Lộc hưởng phúc, căn bản chướng mắt Hoắc Hướng Dương.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ tích cực hiện giờ thì… Chậc! Đời trước giấc mộng được làm phu nhân tướng quân cao cao tại thượng thất bại, nên đời này định đổi sang làm phu nhân nhà giàu vẻ vang sao?Chỉ là thời gain hai người trọng sinh không khéo lắm, trước khi hai người trọng sinh Tô Thanh Thanh vừa mới cướp việc hôn nhân với nhà họ Lộc từ tay cô rồi, cũng đã gặp mặt người lớn nhà họ Lộc định ra hôn sự.

Bây giờ Tô Thanh Thanh lại muốn gả cho Hoắc Hướng Dương, Tô Nhuyễn có chút tò mò, không biết cô ta chuẩn bị lăn lộn thế nào đây.

.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 5: 5: Váy Đỏ



Bởi vì phải đãi khách, bữa sáng hôm nay nhà họ Tô chỉ ăn đơn giản đưa muối với cháo gạo kê.

Bà cụ cô nhìn mái tóc cuộn sóng sau khi Tô Thanh Thanh gỡ bỏ khăn lông ra, không nhịn được lải nhải: “Đây là kiểu trang điểm quái lạ gì vậy? Suốt ngày làm mấy việc không đứng đắn, toàn học mấy trò của lũ hồ ly tinh.

”Đồng lứa với bà cụ, tất cả phụ nữ đều được hun đúc quan niệm “Không yêu hồng trang yêu võ trang”, đối với cách trang điểm kiểu tư bản chủ nghĩa này luôn ngứa mắt: “Đặt ở thời đại trước, khả năng đã bị kéo ra ngoài cạo đầu âm dương rồi.

”Tô Thanh Thanh không để bụng: “Bà nội, bà cũng nói là thời đại trước, còn thời đại bây giờ cháu đi ra ngoài với kiểu tóc này, sẽ chỉ tạo nên trào lưu thời thượng mà thôi, người thành phố đều thích uốn tóc kiểu này, ngay cả minh tinh Cảng Thành cũng vậy.

”Liêu Hồng Mai cười ha hả nói: “Nói ra thì Thanh Thanh đúng là khéo tay thật đấy, mái tóc này còn uốn đẹp hơn thợ cắt tóc trong huyện nhiều, tiệm cắt tóc uốn một quả đầu như vậy phải mất mấy chục đồng đó.

”Tô Thanh Thanh đắc ý: “Cho bọn họ thêm mấy trăm đồng, bọn họ cũng không uấn ra được mái tóc kiểu này.

”Bà cụ nghe thấy uốn tóc kiểu này phải mất mấy trăm đồng, lập tức nghiêm túc đánh giá vài lần, có lăng kính tiền tài bao phủ bà cụ cảm thấy hình như hơi đẹp thật, bèn nói: “Vậy hai đứa cháu ăn mau lên, ăn xong rồi Thanh Thanh cũng uống cho chị cháu một cái.

”Sau đó bà cụ nhìn sang Tô Nhuyễn đang vùi đầu ăn cơm, nói: “Hôm nay cháu không cần rửa bát, ăn cơm xong nhớ phải trang điểm cẩn thận, để người ta lưu lại ấn tượng tốt.

”Tô Thanh Thanh chớp chớp mắt, nói với Tô Nhuyễn: “Chị, chuyện này chỉ sợ không kịp rồi, ngày hôm qua em mới đột nhiên nghĩ tới, phải để tóc ướt cuốn một đêm mới được như vậy, một hai tiếng chắc chắn không uốn ra được.

”Tô Nhuyễn nuốt nốt miếng cháo gạo kê cuối cùng, thờ ơ nói: “Không cần, tôi cũng không thích kiểu tóc quăn này lắm.

”Bà cụ Tô lập tức nói: “Nhuyễn Nhuyễn, tóc cháu không cần uốn vẫn đẹp, vừa đen lại vừa bóng, con gái trong nhà nên như vậy, nhẹ nhàng ngoan ngoãn mới khiến người ta thích.

”“Đi trang điểm đi, nhớ mặc bộ váy đỏ kia nhé, là do cha cháu cố ý mua về từ thành phố đấy.

” Bà cụ Tô cười híp cả mắt, dáng vẻ vô cùng vui mừng vì Tô Nhuyễn.

Tô Thanh Thanh đang nhai màn thầu nghe thấy bà cụ Tô nhắc tới chiếc váy đỏ, hai mắt lóe lên.

Bộ váy đỏ kia của Tô Nhuyễn, mấy chục năm sau vẫn được người thân bạn bè của nhà họ Tô nhớ rõ.

Đơn giản là vì, lần nào Hoắc Hướng Dương khoe ân ái với mọi người, đều nhắc tới chuyện ngày đầu tiên tới cửa nhà họ Tô xem mắt, chỉ liếc mắt nhìn thấy Tô Nhuyễn mặc váy đỏ đứng giữa đám người thôi, đã chìm vào đó không thoát ra được rồi, từ đó về sau chỉ một lòng với cô.

Tô Thanh Thanh cảm thấy, yêu từ cái nhìn đầu tiên chẳng qua chỉ là thấy sắc nảy lòng tham mà thôi.

Đời trước cô ta một lòng muốn gả cho Lộc Minh Sâm, căn bản không để ý tới Hoắc Hướng Dương, cho nên ngày nhà họ Hoắc tới cửa xem mắt cô ta đã qua nhà bà ngoại chuẩn bị thổ sản cho nhà họ Lộc.

Lần này thì khác, đúng là Tô Nhuyễn có khuôn mặt tinh xảo đúng chuẩn vai chính thật, nhưng cô ta cũng không kém, hơn nữa trước khi xuyên sách cô ta còn là streamer nổi tiếng, rất đông fans nam, cô ta hiểu rõ đàn ông thích con gái kiểu nào.

Trang điểm, kiểu tóc, quần áo đều là vũ khí của phụ nữ.

Tô Thanh Thanh nhìn theo bóng dáng Tô Nhuyễn vào phòng, nheo mắt lại…Không ai ngại quá nhiều vũ khí, huống hồ còn có thể làm suy yếu ưu thế của đối phương.

Cô ta biết Hoắc Hướng Dương thích Tô Nhuyễn xinh đẹp quyến rũ, có điều nếu cô ta muốn trở thành loại hình quyến rũ, Tô Nhuyễn có thúc ngựa cũng không đuổi kịp!Tô Nhuyễn không biết Tô Thanh Thanh đang nhớ thương chiếc váy đỏ của mình, cô vừa chải đầu vừa tự hỏi kế hoạch tiếp theo.

Việc cấp bách nhất bây giờ tất nhiên là kiếm tiền, từng sống một đời, Tô Nhuyễn hiểu rõ đạo lý, có tiền mới có tự do.

Ví dụ như đời trước, nếu lúc này cô có tiền, thậm chí không cần có quá nhiều tiền, chỉ cần một hai trăm thôi, ít nhất cô có thể lựa chọn chạy trốn, tới phương nam tìm việc làm hoặc tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió một khoảng thời gian, không cần bị Tô Văn Sơn và nhà họ Lộc tùy ý sắp đặt cuộc đời mình.

Đời này cô sẽ không chạy trốn, nhưng dù là rời khỏi nhà họ Tô, hay đi học lại, hay đi tìm mẹ cô, tất cả những chuyện này đều cần tiền.

.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 6: 6: Lý Nhược Lan



Lúc cô đang nghĩ ngợi, thì Tô Thanh Thanh ôm một chiếc váy liền màu vàng nhạt đẩy cửa bước vào, vẻ mặt nghiêm túc: “Chị.

”Tô Nhuyễn không để ý tới cô ta, vẫn mải mê sửa lại tóc cho mình.

Tô Thanh Thanh cũng không thèm để ý, từ trước đến nay tính tình Tô Nhuyễn luôn như vậy, lần này cô ta lại hại Tô Nhuyễn bị ép gả chồng, một hai năm không để ý tới cô ta cũng là chuyện rất bình thường.

Tô Thanh Thanh chuẩn bị xong tư thái thấp thỏm, mới nhìn bộ váy đỏ đang treo bên tường, ấp úng mở miệng: “Chị, thật ra chiếc váy đỏ này… Là do mẹ ruột của chị mua.

”Động tác chải đầu của Tô Nhuyễn dừng lại, nhìn về phía Tô Thanh Thanh: “Cô nói cái gì?”Hiển nhiên Tô Thanh Thanh đã nghĩ ra lý do từ trước: “Thật đó, lần trước khi em lên thành phố trùng hợp gặp được chú Mã, nghe chú ấy nói vậy.

”“Chị biết mà, chú Mã thân với cha chị nhất.

”“Khoảng thời gian trước chú ấy vừa lên thành phố công tác, trùng hợp gặp được mẹ chị đi dạo trung tâm thương mại với con trai sinh sau này, nghe nói ra tay rất hào phóng, quần áo, máy chơi game gì đó đều mua một đống.

”“Chú Mã thấy bà ta đối xử với con trai tốt như vậy, lại chẳng quan tâm gì tới chị, lập tức bất bình thay.

“Sau đó đã chặn người lại ngay tại chỗ, khả năng mẹ chị sợ chú ấy nói ra chuyện mất mặt của mình, nên mới một điều nhịn chín điều lành mua chiếc váy này.

”Tô Thanh Thanh cẩn thận quan sát sắc mặt Tô Nhuyễn: “Nghe nói hơn hai trăm đó, có lẽ cha chị cảm thấy vứt đi chiếc váy đắt như vậy cũng đáng tiếc, dù sao đồ vật không có lỗi, nên mới đưa cho chị.

”Tô Nhuyễn nhìn về phía chiếc váy treo trên tường, nhân cơ hội che khuất lạnh lẽo trong mắt.

Đời trước Tô Thanh Thanh cũng cùng một thế hệ với cô, có thể nói là cả hai đều bị người lớn nhà họ Tô lừa dối, cho rằng Lý Nhược Lan vứt bỏ cô.

Nhưng sau khi sống lại đã biết rõ chân tướng, biết Lý Nhược Lan là vết sẹo không thể đụng tới tỏng lòng Tô Nhuyễn, vậy mà để đạt được mục đích Tô Thanh Thanh lại không tiếc xé mở nó ra.

Không may cho cô ta, hiện giờ Lý Nhược Lan đã không còn là vết sẹo trong lòng cô nữa rồi.

Tô Nhuyễn lấy chiếc váy xuống, biết mục đích của Tô Thanh Thanh khi lừa mình, nhưng có lẽ chiếc váy này đúng là do Lý Nhược Lan mua thật.

Bà cụ Tô vào phòng nhìn thấy biểu cảm trên mặt hai chị em, nghi hoặc hỏi: “Hai đứa không mau chóng trang điểm đi, còn ngây ra đó làm gì?”Thấy Tô Nhuyễn gấp chiếc váy kia lại, dáng vẻ không định mặc nó, bà cụ chặn lại hỏi: “Làm gì thế? Mặc chiếc váy này đi, đẹp biết bao.

”Sau đó bà cụ còn nhấn mạnh: “Là cha cháu cố ý mua về cho cháu đó.

”Tô Thanh Thanh cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn chiếc váy trong tay Tô Nhuyễn, kiểu dáng và nguyên liệu của chiếc váy này vô cùng xinh đẹp, khó trách Hoắc Hướng Dương lại nhớ mãi không quên.

Thấy Tô Nhuyễn không nói lời nào, Tô Thanh Thanh mở miệng trả lời thay: “Chiếc váy này không phải do bác trai cháu mua đâu, là mẹ ruột của chị ấy mua đó.

”Bà cụ trước đó còn nói chắc nịch chiếc váy là do Tô Văn Sơn mua, không hề nghi ngờ một chú nào, sắc mặt lập tức thay đổi, mở miệng mắng to: “Vậy đừng mặc nữa, ai biết con hồ ly tinh kia lại có ý xấu gì.

”“Cháu gặp cô ta khi nào?” Giọng bà cụ có chút sốt ruột, không đợi Tô Nhuyễn trả lời, đã tiếp tục nói xấu Lý Nhược Lan như súng liên thanh: “… Trước đây khi cháu còn nhỏ như vậy, vừa ôm chân cô ta khóc vừa cầu xin cô ta đừng đi…”“Mới ba tuổi thôi đã khóc ngất đi rồi, ai cũng nói quá đáng thương, cô ta thì sao? Nhìn cũng không thèm nhìn một cái, đã xoay người đi mất.

Bà chưa từng thấy người mẹ nào nhẫn tâm như vậy.

”“Bây giờ chúng ta đã nuôi cháu lớn khôn nên người, có bản lĩnh cũng có tiền đồ rồi, cô ta lại muốn tới hái quả ngọt sao?”“Phi! Thứ gì!”Tô Nhuyễn cong môi trào phúng: “Đúng vậy, thứ gì……”Rõ ràng là khi Tô Văn Sơn được đề cử đi học đại học Công Nông Binh, đã thông đồng với con gái của lãnh đạo thành phố trước, muốn làm Trần Thế Mỹ, bị Lý Nhược Lan ngoài ý muốn phát hiện ra, sau khi nhìn rõ bản chất con người ông ta, mới kiên định đòi ly hôn.

Nhưng trong miệng người nhà họ Tô, Lý Nhược Lan lại biến thành người xấu tội ác tày trời, lần nào nhắc tới là mắng chửi lần đó.

Trước mười lăm tuổi, người nhà họ Tô luôn luôn treo bên miệng câu nói: “Đừng học con mẹ hồ ly tinh kia của cháu.

”; “Đừng ích kỷ như mẹ cháu” …Chính vì từ nhỏ cô bị tiêm nhiễm vào đầu những tư tưởng đó, cho nên đời trước cô mới hận Lý Nhược Lan thấu xương.

Đối phương hao hết tâm tư tới gần, quan tâm tới cô đều bị cô lạnh lùng đẩy ra xa ngàn dặm, cho nên sau này bà ấy không dám xuất hiện trước mặt cô nữa…Mãi cho tới khi cô bị bệnh nan y, không cam tâm muốn trả thù Lý Nhược Lan, cô mới vô tình phát hiện ra, người chân chính lừa dối cô thật ra lại chính là nhà họ Tô.

Lý Nhược Lan chưa từng vứt bỏ cô, là do Tô Văn Sơn biết thứ Lý Nhược Lan để ý nhất chính là con gái, vì trả thù bà ấy kiên trì ly hôn, khiến ông ta mất đi tiền đồ tươi sáng, mới không từ thủ đoạn cướp lấy quyền nuôi nấng Tô Nhuyễn.

Nhưng mà sau khi lấy được quyền nuôi nấng, Tô Văn Sơn lại dứt khoát ném cô cho bà cụ Tô, gần như chưa hề quan tâm tới cô ngày nào.

Sau này thanh niên trí thức về thành phố, Tô Văn Sơn biết sau khi tái giá cuộc sống của Lý Nhược Lan rất tốt, cô lại lần nữa trở thành công cụ để ông ta trả thù Lý Nhược Lan, ông ta muốn cho Lý Nhược Lan hối hận vì năm đó đã kiên trì ly hôn, hủy diệt tiền đồ của ông ta.

Kiếp trước Tô Văn Sơn đã thành công, cô hận Lý Nhược Lan cả đời, khiến đối phương đau lòng khó chịu cả đời, cuối cùng sau khi nhận lại cũng chưa kịp báo hiếu đối phương một ngày nào, ngược lại còn khiến mẹ cô lo lắng hãi hùng vì cô, sau đó còn phải chịu nỗi thống khổ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Nghĩ tới bà lão nhanh nhẹn gần như mất hết tinh thần chỉ trong một đêm trước khi cô chết, nhớ tới bà ấy từng nằm khóc ngất trên người cô… Tô Nhuyễn nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào thịt đau đớn mới giảm bớt được khó chịu trong lòng cô lúc này.

.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 7: 7: Ai Thua Ai Thắng Vẫn Chưa Biết Trước



“Nhuyễn Nhuyễn, cháu nghe bà nội, đừng bao giờ để con hồ ly tinh kia lừa, trên thế giới không có ai ngoan độc hơn cô ta, biết luồn cúi hơn cô ta đâu.

Khi cháu còn nhỏ như vậy, vì trở về thành phố cô ta đã có thể thông đồng với người khác vứt bỏ cháu, bây giờ lại tới tìm cháu chắc chắn là có ý đồ không tốt!”Nhìn biểu cảm hung tợn của bà cụ Tô, đột nhiên Tô Nhuyễn cảm thấy rất buồn cười.Cô vẫn luôn cho rằng, bà cụ Tô là người duy nhất thương cô thật lòng trong nhà họ Tô, nhưng trên thực tế, thù hận trong lòng cô, phần lớn đều do bà cụ dạy dỗ tạo thành.Đời trước sau khi cô nhận lại Lý Nhược Lan, tuy rằng biết Lý Nhược Lan và các cậu từng lén lút dạy dỗ người nhà họ Tô, nhưng ở trước mặt cô người nhà họ Lý chưa bao giờ nói xấu nhà họ Tô một câu nào, bao gồm cả Tô Văn Sơn.Đơn giản là vì bọn họ muốn cô cảm thấy mình được yêu thương, tuy rằng tình yêu thương của Tô Văn Sơn có cố chấp có vặn vẹo, nhưng không phải ông ta lợi dụng mà là yêu thương cô, cô là đứa trẻ được sinh ra và lớn lên trong sự chờ mong của mọi người.Lần đầu tiên cô cảm nhận được tình yêu thương che chở cẩn thận từ người lớn, lại vì nhà họ Tô lừa gạt mà bỏ lỡ cả đời…Tô Nhuyễn v**t v* chiếc váy trong tay, Lý Nhược Lan chưa từng nó bà ấy đã trả giá bao nhiêu vì cô.Đời trước cô vẫn luôn cho rằng sau khi mình gả tới thành phố, ở gần nhà họ Lý, Lý Nhược Lan mới bắt đầu yên lặng chú ý tới cô, lại lần nữa nảy sinh ý đồ tiếp cận cô.Bây giờ nghĩ lại, Tô Văn Sơn ném cô cho bà cụ Tô gần như chẳng quan tâm, ngay cả cô mấy tuổi rồi ông ta còn không biết, đã đi học chưa cũng không biết, sao ông ta có thể vừa khéo mua cho cô cặp sách, mua cho cô từ điển, mua cho cô quần áo…Chắc hẳn những thứ ấy đều do Lý Nhược Lan chuẩn bị.

Hóa ra dù bị cô từ chối, Lý Nhược Lan lại vẫn luôn yên lặng chú ý tới cô, từ nhỏ tới lớn…“Nhuyễn Nhuyễn?” Thấy có vẻ như Tô Nhuyễn rất thích chiếc váy kia, bà cụ Tô nhíu mày chán ghét: “Không phải Thanh Thanh đã nó sao? Cô ta bị ép buộc mới mua nó.

Chồng thứ hai của cô ta là người có tiền, một trăm đồng chỉ là chín trâu mất một sợi lông, giống như tống cổ ăn mày thôi.”“Cháu đừng học mẹ mình thấy tiền là sáng mắt.

Người nhà họ Tô chúng ta phải có cốt khí, đừng để chút lợi ích nhỏ bé này mua chuộc, biết chưa?”“Bị ép mua sao lại vừa người như vậy?” Tô Nhuyễn giương mắt nhìn về phía bà cụ: “Cha cháu căn bản không biết kích cỡ của cháu nhỉ? Còn nữa, không phải mọi người đều nói không biết bà ấy ở đâu à? Sao bà nội lại biết bà ấy gả tốt, gả cho người có tiền?”Giọng Tô Nhuyễn rất bình thản, thậm chí còn có chút lười biếng, bà cụ Tô nghe xong lại căng thẳng, đứa nhỏ này nói vậy là có ý gì? Không phải muốn đi tìm Lý Nhược Lan chứ?Nghĩ tới đây, bà cụ càng cố sức bôi đen: “Bà biết cô ta ở đâu, cô ta và cha con đều làm việc trong ngành giáo dục, lại cùng một thành phố, khi họp hành luôn có cơ hội gặp phải, mỗi lần nhìn thấy cha cháu cô ta đều kiêu căng ngạo mạn, còn nói may mà đã vứt bỏ cháu, nếu không mang theo một đứa nhỏ bên người sao có thể tái giá tốt như vậy…”“Bà với cha cháu vẫn luôn giấu diếm không nói, vì sợ cháu đau lòng.” Bà cụ chân thành khuyên: “Bé con, nghe lời bà nội, đừng đi tìm con hồ ly tinh kia, khi cháu còn nhỏ như vậy đã có thể vứt bỏ, bây giờ cháu đã gần hai mươi, lấy đâu ra tình cảm?”“Người phụ nữ kia rất thực dụng, đột nhiên muốn tìm cháu về chắc chắn không có ý tốt, đừng để lúc đó lại bị cô ta bán…”“Được rồi, bà nội yên tâm.” Tô Nhuyễn chậm rãi mở miệng cắt lời bà cụ, trong giọng nói còn mang theo trào phúng không hề che giấu: “Đâu đến lượt bà ấy bán…”Tô Văn Sơn mới là người đầu tiên muốn bán cô.Nghĩ tới hôn sự với nhà họ Lộc, những lời còn lại tất cả đều nghẹn trong cổ họng bà cụ.

Bà cụ muốn biện giải vài câu giúp Tô Văn Sơn, nhưng nhìn sắc mặt của Tô Nhuyễn, cuối cùng chỉ thở dài bất đắc dĩ: “Sao cháu vẫn nhớ chuyện này thế? Bây giờ không phải đã tìm cho cháu Hoắc Hướng Dương rồi sao?”“Con gái phải rộng lượng một chút, rộng lượng mới được nhà chồng thích.”Tô Nhuyễn bật cười: “Cháu biết rồi, cho nên bà nội mới thích thím Hai và Thanh Thanh nhất.”Bà cụ Tô nghẹn lời, không nói chuyện với cô nữa, hầm hừ ra khỏi phòng.Tô Thanh Thanh nghe xong không hiểu sao cảm thấy có chút lo lắng không yên, thái độ dỗi người này của Tô Nhuyễn, giống hệt thái độ sau này cô đối xử với nhà họ Tô đời trước“Chị?” Cô ta đưa chiếc váy trong tay qua, hỏi dò: “Nếu không muốn mặc chiếc kia, thì mặc cái này đi.

Chiếc váy này em mới mua hôm trước khi lên thành phố, chưa mặc lần nào đâu.”Tô Nhuyễn nhìn cô ta: “Chính là lần cô lén lút chạy lên thành phố nói với nhà họ Lộc tôi đã có bạn trai, tháng sau sẽ kết hôn phải không?”Tô Thanh Thanh:……“Em… Chỉ là em sợ chị không có quần áo đẹp để mặc thôi.”“Thế à?” Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn cô ta một cái, cười mỉa: “Tôi không tin.”Tô Thanh Thanh:……Tuy rằng đã quen với giọng điệu âm dương quái khí của Tô Nhuyễn, nhưng Tô Thanh Thanh vẫn tức giận.Với tính cách khiến người ta chán ghét này, nếu như không phải có hào quang của vai chính, sao có thể mọi chuyện đều thuận lợi?Đợi đến khi nhìn thấy Tô Nhuyễn cẩn thận gấp gọn chiếc váy đỏ cất đi, Tô Thanh Thanh không nhịn được lại nhíu mày.Dựa theo tính cách của Tô Nhuyễn, tất cả những thứ có dính dáng tới Lý Nhược Lan, chắc hẳn cô đều ném đi không chút do dự mới đúng, nhưng hiện giờ cô không chỉ không ném, còn mang thư thái trân trọng là thế nào?Đột nhiên một ý nghĩ mơ hồ xuất hiện trong đầu, không phải Tô Nhuyễn cũng trọng sinh chứ?Nếu là như vậy, có phải Tô Nhuyễn đã biết rõ mục đích của mình hôm nay rồi không? Vậy thì rắc rốt to.

Dù sao Tô Nhuyễn mới là người hiểu Hoắc Hướng Dương nhất.Nghĩ tới đây, Tô Thanh Thanh lập tức đứng ngồi không yên, cũng không dám tiếp tục chủ đề váy vóc nữa, chỉ thuận miệng có lệ vài câu rồi vội vàng chạy về căn phòng phía đông.Tô Nhuyễn nhìn theo bóng dáng đối phương, nở nụ cười trào phúng.Ban đầu Tô Thanh Thanh có chút rối loạn, nhưng trong quá trình trang điểm dần dần lấy lại bình tĩnh.

Nhìn khuôn mặt càng ngày càng xinh đẹp trong gương, cô ta lập tức tràn đầy tự tin.Dù Tô Nhuyễn cũng trọng sinh thì thế nào? Đời trước Hoắc Hướng Dương cũng từng khen cô ta, Tô Nhuyễn chỉ là nhanh chân tới trước mà thôi.Chỉ cần Hoắc Hướng Dương không trọng sinh, điểm xuất phát của hai người các cô đều như nhau, ai thua ai thắng còn chưa nói trước được đâu..
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 8: 8: Nhà Họ Hoắc Tới 1



Khi gần tới mười giờ, bà cụ Tô thay một bộ quần áo sạch sẽ có thể diện, còn đeo cả vòng ngọc ngày thường không dám đeo vì sợ va chạm.Nhà họ Hoắc còn chưa tới bà cụ đã bắt đầu đứng ngồi không yên, thấy Tô Nhuyễn đã chuẩn bị xong, bà cụ liền qua phòng phía đông xem nhị phòng chuẩn bị thế nào rồi.Khi nhìn thấy Tô Thanh Thanh, bà cụ không khỏi nhíu mày: “Chị cháu xem mắt, cháu ăn mặc đẹp như vậy làm gì?”Bà cụ không muốn nói cũng không được, phía bên kia Tô Nhuyễn chỉ buộc cao mái tóc dài tới eo của mình lên, cũng không trang điểm gì, bề ngoài chỉ nhìn ra cô đã bôi chút son môi, ăn mặc càng đơn giản hơn áo sơ mi trắng phối với quần jean, thoải mái đầy sức sống.Còn Tô Thanh Thanh bên này lại trang điểm quá tỉ mỉ, dù đồ trang điểm thời này không phong phú như đời sau, nhưng tuổi trẻ chính là tiền vốn lớn nhất.Kỹ thuật trang điểm của cô ta cũng vô cùng cao siêu, cộng thêm mái tóc lượn sóng xinh đẹp kia, kết hợp với chiếc váy hoa nhí chiết eo, khiến cả người vừa ngây thơ lại không mất đi vẻ quyến rũ.Phụ nữ nhìn thấy còn cảm thấy ngứa ngáy nữa là…Tuy rằng bà cụ không thích kiểu trang điểm “Lẳng lơ” này, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, đàn ông sẽ thích, sẽ thích hơn Tô Nhuyễn mộc mạc không chút son phấn kia.Mặt Liêu Hồng Mai đầy ý cười: “Thanh Thanh nhà chúng ta khéo tay thật đấy, mẹ, mẹ có thể nhìn ra được con bé đã trang điểm sao?”Bà ta càng nhìn càng vui mừng, cười khanh khách nói: “Trang điểm như vậy, Thanh Thanh nhà chúng ta không kém Nhuyễn Nhuyễn chút nào…”“Không kém cái gì?” Bà cụ Tô tức giận nói: “Bảo nó mau chóng thay bộ quần áo khác đi, tóc cũng buộc gọn lên, đừng để người ta chê cười.”Chị gái xem mắt, em gái lại cướp nổi bật, là có ý gì?Tô Thanh Thanh coi mấy lời lải nhải của bà cụ như gió thoảng bên tai, chỉ là qua miệng bà cụ biết Tô Nhuyễn không nghiêm túc trang điểm, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.Cảm thấy ý nghĩ trước đó của mình sai rồi, có thể là do mình căng thẳng quá nên mới nghĩ nhiều.

Nếu Tô Nhuyễn cũng trọng sinh, sao cô ta có thể không coi trọng lần đầu tiên gặp mặt Hoắc Hướng Dương?Phải biết rằng Hoắc Hướng Dương vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, còn cưng chiều vợ mình hết mực.Tô Nhuyễn không thể sinh con, Hoắc Hướng Dương chưa từng nói gì.

Đặc biệt sau này nhà họ Hoắc đã chiếm được một vị trí nhỏ ở thành phố Yến, tất cả mọi người đều cho rằng Hoắc Hướng Dương sẽ ly hôn, ít nhất cũng kiếm đứa con riêng bên ngoài, dù sao nhà họ Hoắc gia nghiệp lớn như vậy cũng cần có người kế thừa…Mà Hoắc Hướng Dương lại chưa bao giờ thiếu phụ nữ tự nhào vào ngực, đặc biệt là sau khi đứng vững gót chân ở thành phố Yến, tai tiếng đào hoa liên quan tới anh ta trên báo chí chưa vào giờ dứt.Nhưng mà Hoắc Hướng Dương lại không hề có ý khác, khi mọi người nhắc tới đều vô cùng sủng nịnh nói: “Không có con càng hay, tôi có thể coi Nhuyễn Nhuyễn như trẻ con để cưng chiều.”Trên thực tế anh ta cũng đã làm được.

Tô Thanh Thanh vẫn nhớ rõ khi mình tới tìm Tô Nhuyễn muốn nhờ cô tìm việc cho con trai mình, Hoắc Hướng Dương đường đường là nhà giàu số một tỉnh Đông Lâm lại đang thu dọn bàn trà, khi đi ngang qua Tô Nhuyễn đang tập yoga còn thuận tay sủng nịch xoa đầu Tô Nhuyễn, người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi rồi khi nhìn Tô Nhuyễn ánh mắt vẫn dịu dàng như nước.Chính vào khoảnh khắc ấy, Tô Thanh Thanh cảm thấy vô cùng không cam lòng.

Người có bản lĩnh như vậy còn biết yêu thương săn sóc vợ mình, Lộc Minh Quân nhà cô ta thì vừa không có bản lĩnh còn giống đại gia chỉ biết mắng cô ta, bắt cô ta hầu hạ,Đáng giận hơn nữa đối phương còn là quân nhân, cô ta muốn ly hôn cũng không được, chỉ có thể bị nhốt trong khu tập thể gia đình quân nhân ở nơi hẻo lánh, sống tạm qua mười mấy năm, đợi tới khi anh ta chuyển nghề cô ta cũng biến thành bà thím già rồi, muốn làm gì đều đã muộn.Rõ ràng cô ta mới là người xuyên không tới mang theo ưu thế, chỉ vì gả sai người, cuộc đời mới bị hủy hoại.Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Thanh Thanh sôi sục ý chí chiến đấu, lần này cô ta tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ đời trước.Nhà họ Lộc chính là hố lửa, để Tô Nhuyễn nhảy vào thôi, vốn dĩ hố lửa ấy chính là của Tô Nhuyễn, đời trước cô ta đã chịu đựng thay rồi, đời này cũng nên trả lại cho đối phương.Cho dù thế nào, Hoắc Hướng Dương cũng phải là của cô ta!Bà cụ Tô không kiên nhẫn vẫn lảm nhảm, Tô Thanh Thanh trực tiếp ném lại một câu “Cháu đi vệ sinh”, rồi chạy ra khỏi phòng.Vừa ra giữa sân, tiếng nói cao vút của thím Triệu đã truyền tới: “Bác Tô! Mau lên, khách quý tới rồi.”Hai mắt Tô Thanh Thanh tỏa sáng, vội vàng sửa sang lại tóc tai quần áo đi về phía cổng lớn, vừa lúc nghênh diện đoàn người nhà họ Hoắc bước vào.Trông thấy ánh mắt Hoắc Hướng Dương hiện lên vẻ kinh diễm, Tô Thanh Thanh nghịch ngợm nghiêng đầu cười, trong lòng mừng thầm.

Chỉ cần đối phương đã động lòng, những thứ khác đều dễ nói.Thím Triệu thấy ánh mắt ba người nhà họ Hoắc đều dính chặt trên người Tô Thanh Thanh, mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ đã bắt đầu đánh giá đối phương, thì vội vàng mở miệng: “Đây là Tô Thanh Thanh, em họ của Tô Nhuyễn, đã cùng nhà họ Lộc trên thành phố…”“Thím Triệu.” Tô Thanh Thanh cắt lời bà ấy, nhiệt tình nói với người nhà họ Hoắc: “Vào nhà trước đã, bà nội và cha mẹ cháu đều đang chờ đó.”Lúc này bà cụ Tô cũng đã ra ngoài, trông thấy bọn họ bà cụ vội vàng cao giọng gọi Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, khách tới rồi, mau pha trà.”Nghe xong mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ mới biết đã nhận sai người, vội vàng chuyển ánh mắt qua người Tô Nhuyễn vừa ra khỏi phòng.Tô Nhuyễn nhìn ba khuôn mặt quen thuộc trẻ hơn mười mấy tuổi, có lẽ là vì ân oán đời trước đã thanh toán xong, cũng có lẽ là vì khoảng thời gian trước khi chết ở đời trước có Lý Nhược Lan làm bạn, tinh thần thỏa mãn, tâm trạng bây giờ lại bình thản bất ngờ.Không cần đề phòng Hoắc Hướng Dương lưu tình khắp nơi khiến cô mất mặt, không cần cả ngày trình diễn cung tâm kế với đôi mẹ con nhà này để bảo vệ thanh danh, không cần lo lắng khi mình liều mạng kiếm tiền lại bị người ta kéo chân sau….
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 9: 9: Nhà Họ Hoắc Tới 2



Cảm giác được giải thoát hoàn toàn khiến tâm trạng Tô Nhuyễn rất vui vẻ, khi nhìn về phía ba người kia cũng cho bọn họ một nụ cười xán lạn.

Hoắc Hướng Dương trông thấy đôi mắt rực rỡ sáng lấp lánh của Tô Nhuyễn, trái tim đập lỡ một nhịp, giọng nói vô thức mềm mỏng dịu dàng hơn: “Tô Nhuyễn.

”Mẹ Hoắc không nhịn được khen ngợi: “Nhà họ Tô đúng là biết nuôi dạy con gái có khác, người nào cũng xinh đẹp như hoa.

”Bà cụ Tô cười không khép được miệng, khen lại: “Nói tới chuyện nuôi dạy, nhà họ Hoắc cô biết nuôi dạy hơn nhiều, nghe nói con trai trong nhà vô cùng có tiền đồ…”Hai bên khen tặng nhau không dứt, cũng thuận thế hàn huyên chuyện gia đình.

Suốt cả quá trình giống hệt như dự đoán của Tô Nhuyễn, nhị phòng nhà họ Tô có tâm tư gây rối, sau khi Tô Nhuyễn đem trà lên, gần như không còn cơ hội thể hiện nào.

Ngược lại Tô Thanh Thanh giống con nai nhỏ hoạt bát linh động, luôn tỏ rõ cảm giác tồn tại của mình, bày ra sức hút của mình khắp mọi nơi.

Liêu Hồng Mai cũng cố hết sức nâng đỡ, bà ta càng nhin Hoắc Hướng Dương càng ưng ý, chỉ nói riêng vẻ ngoài cao lớn đĩnh bạt, mày kiếm mắt sáng thôi đã khó có được rồi, mấu chốt là bản thân còn vô vùng có tiền đồ.

Tuy rằng Liêu Hồng Mai cảm thấy có công việc chân chính tốt hơn, nhưng sau khi nghe Hoắc Hướng Dương nói tới ông chủ ở phương nam, nói tới thu nhập của anh ta, khúc mắc duy nhất trong lòng cũng tiêu tan.

Quan trọng nhất là, mẹ Hoắc là người hiểu lý lẽ, Hoắc Hướng Mỹ cũng ngay thẳng đáng yêu.

Phải biết rằng đối với phụ nữ mà nói, cuộc sống có tốt hay không, phải xem mẹ chồng và em cô có dễ ở chung hay không.

So sánh như vậy, nhà họ Lộc ngoại trừ là người thành phố, có thể cho con gái b à ta hộ khẩu thành phố và công việc đứng đắn ra, tất cả những mặt khác đều kém xa, Lộc Minh Sâm còn là người bị liệt.

Phía bên này thím Triệu vô cùng cố gắng dẫn chủ đề lên người Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn và Hướng Dương đều học Nhất Trung nhỉ? Hai đứa có quen biết nhau không?”Phía bên kia Liêu Hồng Mai nhanh chóng tiếp lời thím Triệu, cười tủm tỉm nói: “Thanh Thanh nhà chúng tôi chỉ nhỏ hơn Nhuyễn Nhuyễn mấy tháng, cũng học Nhất Trung, con bé còn nói Hướng Dương là nhân vật phong vân trong trường học, nhiều nữ sinh thích cậu ấy lắm, năm đó còn nhiều lần đi xem cậu ấy chơi bóng rổ…”Hoắc Hướng Dương nhìn Tô Thanh Thanh với gương mặt ửng đỏ, khẽ mỉm cười, được con gái sùng bái và yêu thích luôn là chuyện khiến người ta sung sướng.

Liêu Hồng Mai thấy Hoắc Hướng Dương đã bị lôi kéo, càng ra sức hơn, sau đó dù thím Triệu có mở ra đề tài nào, Liêu Hồng Mai đều có thể mở đầu bằng “Thanh Thanh nhà chúng tôi…”.

Sau khi giao lưu một hồi, nhà họ Hoắc đã hiểu biết triệt để về Tô Thanh Thanh, còn Tô Nhuyễn sao? Cũng tiện thể hiểu được một chút.

Liêu Hồng Mai tỏ vẻ thương hại: “… Ca con bé làm ở phòng giáo dục, hôm nay có lãnh đạo xuống thị sát, mẹ là mẹ kế, đứa nhỏ này từ bé tới lớn vẫn luôn đi theo bà nội ở cùng chúng tôi…”……“… Vì mẹ kế không ít lần con bé gây gổ với cha mình.

Tôi nhớ rõ có lần con bé còn ném hỏng chiếc bút máy cha con bé thích nhất, nhưng ông ấy vẫn không để ý tới.

Ai… Đáng thương, chỉ hy vọng có người thật lòng thương Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta…”’…“… Mẹ kế kia nào dám về đây, ngay cả hai đứa bé sinh sau này cũng không dám cho về, ở nhà chúng tôi Nhuyễn Nhuyễn chính là tiểu bá vương…”Thím Triệu từng mai mối cho không ít đám, lập tức nghe ra được điểm khác thường.

Lời này không phải biến tướng nói Tô Nhuyễn không được nhà mẹ đẻ coi trọng, tính tình ngang bướng còn lòng dạ hẹp hòi sao?Bà ấy định cứu vãi vài lần, nhưng lần nào cũng bị Liêu Hồng Mai mở miệng lướt qua, cuối cùng không thể không nhíu mày nhìn về phía bà cụ Tô dò hỏi, Nhị phòng nhà họ Tô làm sao thế này?Vì Tô Thanh Thanh phải gả cho kẻ tàn phế, nến không muốn thấy Tô Nhuyễn được sống hạnh phúc sao?Đúng là chuyện nhị phòng có thể làm ra được.

Trong lòng bà cụ Tô cũng đầy lửa giận, mở miệng cắt ngang cuộc nói chuyện vui vẻ giữa mẹ Hoắc và Liêu Hồng Mai: “Hồng Mai, thời gian không còn sớm nữa, đi nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm đi.

”Sau đó lại nói với Tô Thanh Thanh đang phổ cập khoa học cho Hoắc Hướng Mỹ về chăm sóc sức khỏe người lớn tuổi và bảo dưỡng nhan sắc: “Thanh Thanh, cháu qua nhà chú Ba mua chút thịt mang về.

”Tô Thanh Thanh cười nói: “Bà nội quên rồi à? Hôm qua bà đã cố ý dặn chú Ba giữ lại thịt ngon cho nhà chúng ta, sáng nay chú ấy đã mang tới rồi.

”“Cháu còn mua thêm hai con cá đó.

” Nói xong cô ta nhìn lướt qua chiếc đồng hồ treo trên tường, nghịch ngợm nghiêng đầu nói với Hoắc Hướng Dương và Hoắc Hướng Mỹ: “Tôi nấu cá rất ngon đó, hôm nay để hai người nếm thử tay nghề của tôi.

”Liêu Hồng Mai lập tức chêm vào: “Không phải tôi khoe đâu, Thanh Thanh nhà chúng tôi nấu cơm khéo cực, con bé từ nhỏ đã chăm chỉ rồi.

”Thím Triệu cười tủm tỉm: “Còn không phải sao, Thanh Thanh sắp gả tới thành phố rồi, nhà chồng bên kia lợi hại cực, không chăm chỉ sao được.

”Ba người nhà họ Hoắc đều sửng sốt, mẹ Hoắc kinh ngạc hỏi: “Thanh Thanh đã tìm được nhà chồng rồi à?”Nhiệt tình trong mắt lập tức tiêu giảm.

Trong lòng Tô Thanh Thanh trong lòng thầm mắng thím Triệu nhiều chuyện, nhưng cô ta đã có chuẩn bị trước, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm bi thương, cố làm ra vẻ kiên cường đáp: “Vâng.

”Nụ cười hiện tại tương phản rất lớn so với nụ cười hoạt bát vừa rồi, vừa nhìn đã biết là bị nhắc tới chuyện đau lòng.

Còn khiến ba người nhà họ Hoắc tò mò, gả tới thành phố không phải chuyện đáng để cao hứng sao?Liêu Hồng Mai thở dài một hơi: “Đối phương là quân nhân, chỉ là bị liệt…”Tô Thanh Thanh vội vàng cúi đầu, Hoắc Hướng Dương đảo qua khóe mắt đỏ hoe của cô ta, sinh lòng thương tiếc.

Thím Triệu bị hành động của hai mẹ con nhà này làm tức giận ngã ngửa, ai ép Tô Thanh Thanh gả sao?Vốn dĩ là việc hôn nhân của Tô Nhuyễn, bọn họ tranh cướp về, bây giờ lại bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ bị ép buộc, không phải đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết sao?Nhưng mà người nhà họ Hoắc không hiểu rõ, vì thế Tô Thanh Thanh lại tích cực khoe ra vẻ kiên cường lạc quan khi phải đối mặt với vận mệnh bi thảm, khiến người nhà họ Hoắc thưởng thức.

Đợi đến khi nếm thử món cá cô ta nấu, Hoắc Hướng Mỹ lại càng tiếc hận, còn Hoắc Hướng Dương, ánh mắt đã không khống chế được luôn bay về phía Tô Thanh Thanh rồi.

.
 
Back
Top Bottom