Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 120: Quan Trọng Là Phải Nắm Giữ Trái Tim Của Người Đàn Ông Chứ!



"Không phải cậu ta thì chính là Nguyễn Ôn Luân, tên chó c.h.ế.t là một tên cáo đội lốt người. Trước mặt thì nhiệt tình, chu đáo với anh nhưng sau lưng thì hận không thể đạp c.h.ế.t anh. Phát hiện anh có tình nhân, cậu ta không tố giác mà nhân cơ hội g.i.ế.c người rồi đổ tội, chính là muốn dồn anh vào chỗ chết!"

Ngụy Mỹ Hoa nghe đến đây thì bó tay toàn tập.

Nếu nói về chơi mạt chược, mua túi xách, mua quần áo thì bà ta có nhiều ý tưởng. Cách nào để chia bài, cách nào để ăn bài, làm sao để ù, bà ta rất thành thạo. Màu sắc, kiểu dáng của túi xách phối với loại quần áo nào, mặc gì khi đi mua sắm, làm thế nào để vừa trang trọng vừa thanh lịch khi dự họp... Tất cả những điều này bà ta đều rất giỏi, say mê không biết mệt.

Nhưng phá án? Bà ta không hiểu!

"Vậy, tôi nói chuyện với ba tôi, nhờ ông ấy hỏi thăm giúp."

"Anh đã gọi cho ba em rồi. Ba lớn tuổi rồi, đã nghỉ hưu lâu nên chỉ có thể tìm lại các mối quan hệ cũ, cố gắng nhờ giúp đỡ từ cấp tỉnh, cấp thành phố. Nhưng bây giờ vụ án của anh do Hứa Mặt Đen phụ trách, cậu ta là người cứng rắn, rất khó đối phó."

"Vậy thì làm thế nào? Chẳng lẽ muốn tôi tự đi điều tra, tự hỏi han? Tôi đâu biết phải hỏi gì!"

"Em bảo Thần Dương đi tìm Chu Kinh Dung, nhờ nhà họ Từ giúp đỡ. Từ Thanh Khê là đứa bé cẩn thận, điềm tĩnh. Để thằng bé đứng ra giúp, có thể tìm ra manh mối gì đó."

Ngụy Mỹ Hoa vừa nghe đến ba chữ Chu Kinh Dung thì tức giận không thể kiềm chế.

Triệu Thần Dương kết hôn với Từ Thanh Khê, Triệu Thần Dương có mối quan hệ tốt với mẹ chồng tương lai là Chu Kinh Dung, nhưng Từ Thanh Khê lại lạnh nhạt với cô ta. Con bé ngu ngốc này, chỉ lấy lòng mẹ chồng thì được gì? Quan trọng là phải nắm giữ trái tim của người đàn ông chứ!

"Anh đừng nhắc đến nhà họ Từ nữa! Trước khi đến đây tôi đã gọi cho bọn họ nhưng không ai nghe máy, cũng không biết là vô tình hay là cố ý. Thần Dương nói Từ Thanh Khê đi miền nam khi vừa bắt đầu kỳ nghỉ đông, cũng không biết là đang bận chuyện gì. Cả hai đều không đáng tin!"

Triệu Thanh Vân cứ tưởng rằng mình có thể kiểm soát mọi việc, dù bị giam trong sở cảnh sát vẫn có đủ khả năng sắp xếp mọi thứ, để sớm minh oan cho mình. Nhưng sau khi nói chuyện với vợ, ông mới nhận ra rằng khi cây đổ thì bầy khỉ tan, sau khi mình gặp nạn thì không tìm được ai cứu giúp.

Tuyệt vọng như một đám mây đen bao phủ lấy Triệu Thanh Vân khiến ông cảm thấy nghẹt thở.

Ngụy Mỹ Hoa thấy chồng suy sụp, oán hận nói tiếp: "Không ai đáng tin cậy! Đặc biệt là cô con gái tốt của chúng ta."

Triệu Thanh Vân thở dài: "Thần Dương chỉ có chút khôn vặt lại thiếu kiên nhẫn, chuyện này không thể trông cậy vào nó."

Ngụy Mỹ Hoa nói: "Tôi không nói Thần Dương, tôi đang nói đến Triệu Hướng Vãn xui xẻo kia! Vừa rồi tôi gặp nó đến thực tập, nó cùng phe với cảnh sát Hứa, gặp tôi mà giả vờ không quen, mặt mũi thì trông như đòi nợ vậy."

Triệu Hướng Vãn?! Thực tập?

Triệu Thanh Vân giống như thấy một tia sáng.

Ông vội vàng nghiêng người về phía trước, nắm lấy tay Ngụy Mỹ Hoa: "Đúng, tìm Triệu Hướng Vãn! Anh nghe nói nó là học trò của Hứa Tung Lĩnh, còn có mối quan hệ tốt với đội trọng án. Em còn nhớ đám người ở khách sạn Tứ Quý không? Tất cả đều là người của đội trọng án, Hứa Tung Lĩnh rất bảo vệ nó. Nếu Triệu Hướng Vãn chịu giúp điều tra, chắc chắn sẽ tìm ra hung thủ, minh oan cho anh."

Ngụy Mỹ Hoa hất tay ông ra, vết thương ở má do bút chì gây ra mơ hồ đau.

"Đừng nhắc đến nó nữa! Nó là đứa không có lương tâm, vong ơn bạc nghĩa. Dù tôi không nuôi dưỡng nó một ngày nào, nhưng ít nhất tôi cũng sinh ra nó, công sinh thành lớn hơn trời. Vậy mà anh nhìn bộ dạng đòi nợ của nó xem, như thể chúng ta nợ nó hàng triệu đồng, chẳng bao giờ cho chúng ta một khuôn mặt tử tế. Chắc chắn nó biết sự thật từ lâu rồi, nhưng khi gặp không nói nửa lời, coi chúng ta như không tồn tại. Đứa con như thế, tôi không cần!"
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 121: Có Một Số Việc Nói Dễ Hơn Làm



Tim Triệu Thanh Vân đột nhiên đập nhanh hơn, không để ý đến lòng tự trọng hay mặt mũi nữa, nhỏ giọng nói với Ngụy Mỹ Hoa: "Mỹ Hoa, đúng là chúng ta sinh ra nó nhưng nó chưa được một tháng chúng ta đã bỏ con bé lại là thật. Con bé oán giận chúng ta cũng rất bình thường. Có oán giận mới là chuyện tốt, không phải điều này nói rõ nó vẫn còn kỳ vọng vào chúng ta sao? Em đối tốt với con bé chút, nói năng nhẹ nhàng, chân thành với nó, thì tự nhiên nó sẽ gần gũi với chúng ta hơn, đúng không?"

Ngụy Mỹ Hoa suy nghĩ đôi chút.

Triệu Thanh Vân rèn sắt khi còn nóng: "Em xem xem, bây giờ chúng ta muốn cầu cạnh con bé mà con bé còn có khả năng giúp. Chúng ta tất nhiên phải hạ thấp mình, tạo quan hệ với con bé. Trước đây khi em đi thăm lãnh đạo với anh, chẳng phải lúc nào cũng phải nhẫn nhịn, lựa ý hùa theo, nịnh nọt sao? Em cứ xem con bé như là một cấp trên cần phải xây dựng mối quan hệ, có phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn không?"

Ngụy Mỹ Hoa không tình nguyện quay đầu đi: "Vừa nãy tôi làm nó tức giận, giờ lại phải đi nhờ vả sao? Dù sao tôi cũng là mẹ ruột của nó! Tôi không mở miệng được."

Triệu Thanh Vân nói: "Mỹ Hoa, coi như anh xin em, vì anh... em có thể nhịn một chút được không? Triệu Hướng Vãn học đại học Công an, mới năm thứ nhất mà có thể đi thực tập ở tổ trọng án, điều này chứng minh cái gì? Nói rõ con bé có thực lực, là một nhân tài điều tra. Chúng ta có người nhà mà không cầu, chẳng lẽ còn muốn đi cầu người ngoài không biết rõ ngọn ngành sao?"

Ngụy Mỹ Hoa vẫn không muốn như cũ.

Triệu Thanh Vân có hơi gấp gáp, ông hận không thể mở đầu của Ngụy Mỹ Hoa ra nhét suy nghĩ của mình vào đó.

"Hiện tại anh đang rất bị động, rõ ràng anh không phải người g.i.ế.c người nhưng lại trở thành nghi phạm duy nhất. Nếu như cảnh sát lơ là không điều tra kỹ có thể sẽ phải trải qua nửa đời còn lại trong tù. Nếu anh ngồi tù, ngay cả khi chúng ta ly hôn, em cũng không được lợi gì, mà Thừa Tổ cũng sẽ bị liên lụy. Bây giờ, người duy nhất có thể giúp chúng ta điều tra vụ án chính là Triệu Hướng Vãn. Em là mẹ ruột của con bé, có gì mà không nói được? Chỉ cần con bé chịu giúp, chắc chắn có thể khiến Hứa Mặt Đen dành nhiều công sức hơn để điều tra."

Ngụy Mỹ Hoa nghe thấy điều này cũng thấy hợp lý. Bà ta từng nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng giờ cả hai giống như châu chấu đứng trên một sợi dây, không ai có thể chạy thoát. Bà ta có thể làm trưởng phòng ở nhà máy Cơ khí Xây dựng, nhàn nhã chơi mạt chược, chẳng phải nhờ có Triệu Thanh Vân chống lưng sao? Nếu ông ngã xuống, e rằng bà ta sẽ không thể sống những ngày tháng sung túc như hiện tại.

Nghĩ tới đây, Ngụy Mỹ Hoa cắn răng nói: "Được, tôi đi nhờ vả nó!"

Có một số việc nói dễ hơn làm.

Dù Ngụy Mỹ Hoa đã quyết định mở miệng nhờ Triệu Hướng Vãn giúp điều tra vụ án, rửa oan cho Triệu Thanh Vân, nhưng vừa rồi bà ta còn hừng hực khí thế mắng cô trở mặt vô tình, giờ lại phải hạ mình nói lời mềm mỏng, Ngụy Mỹ Hoa cảm thấy mặt mình như nóng bừng lên.

Triệu Thanh Vân khi mới bắt đầu, Ngụy Mỹ Hoa cũng từng theo ông đi biếu quà, nhờ vả người khác, lời khéo léo bà ta biết nói, nịnh hót bà ta cũng làm được. Nhưng sau này, khi Triệu Thanh Vân dần dần thăng tiến, mọi người đều đến nhà biếu quà, trước mặt và sau lưng Ngụy Mỹ Hoa chỉ toàn nghe những lời dễ chịu khiến bà ta gần như quên mất cách hạ mình.

Bối rối hết lần này đến lần khác, Ngụy Mỹ Hoa ra khỏi phòng thẩm vấn, bà ta cứ đi đi lại lại trên hành lang trước cửa đội trọng án.

Trong phòng, Hứa Tung Lĩnh đang họp với các thành viên trong đội.

"Từ những gì chúng ta có đến bây giờ, Triệu Thanh Vân là nghi phạm duy nhất, nhưng động cơ g.i.ế.c người của ông ta chưa rõ. Ông ta chỉ thừa nhận có quan hệ nam nữ không chính đáng với Ông Bình Phương suốt một thời gian dài, tối ngày 11 đã ở trong khách sạn với cô ấy ba tiếng, nhưng phủ nhận việc g.i.ế.c người.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 122: Lôi Kẻ Giấu Mặt Kia Ra Ngoài, Trả Lại Sự Trong Sạch Cho Ông



"Hừ! Lảng tránh vấn đề. Theo tôi, người nhất định là do ông ta giết. Về động cơ... Ông Bình Phương đã l.à.m t.ì.n.h nhân của ông ta hai năm nhưng không hài lòng, muốn thượng vị, thế nên hai người mới xảy ra mâu thuẫn. Triệu Thanh Vân vì không muốn ảnh hưởng đến tiền đồ nên đã nảy sinh ý định g.i.ế.c người để cắt đứt hậu họa.”

"Tất nhiên ông ta sẽ không thừa nhận mình là kẻ g.i.ế.c người, g.i.ế.c người thì đền mạng. Ban đầu ông ta cũng phủ nhận cả mối quan hệ tình nhân, nếu không nhờ có kỹ thuật xét nghiệm DNA, ông ta thậm chí còn có thể nói rằng nhân viên phục vụ nhận nhầm người, miệng thật cứng!”

"Có một khả năng, Ông Bình Phương đã có tình nhân mới, hoặc không muốn tiếp tục mối quan hệ với ông ta nữa, rồi lấy quan hệ của hai người ra đe dọa để đạt được thứ gì đó, nói chúng là... hai bọn họ có mối quan hệ bí mật suốt hai năm, chắc chắn sẽ có vấn đề. Giết người vì cảm xúc, chuyện rất bình thường.”

Chứng cứ trước mắt, Triệu Thanh Vân muốn thoát khỏi hiềm nghi, trừ phi phát hiện từ 10 giờ đến 12 giờ đêm ngày 11 tháng 1 còn có người khác vào phòng 2103 khách sạn Thiên Nhiên Cư.

Thế nhưng sau khi hỏi nhân viên khách sạn, thời điểm đó hầu hết mọi người đã tan ca, chỉ còn hai nhân viên trực đêm ở quầy lễ tân, họ không ai chú ý có ai ra vào không.

Các thành viên trong đội trọng án bàn luận rôm rả, Hứa Tung Lĩnh liền ngắt lời và đề xuất một phương án.

"Kết quả xét nghiệm DNA chỉ có thể chứng minh Triệu Thanh Vân là người phát sinh quan hệ cuối cùng với người chết, lời nói nhân viên khách sạn chỉ có thể chứng minh mối quan hệ tình nhân lâu năm của Triệu Thanh Vân với người chết. Nhưng Triệu Thanh Vân có phải là hung thủ g.i.ế.c người hay không thì phải cần có nhiều bằng chứng hơn. Chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm tìm kiếm những người thuê phòng xung quanh phòng 2103 đêm đó, hỏi sau mười giờ có nghe thấy động tĩnh bất thường gì không, tranh thủ thời gian tìm được bằng chứng mới.

Nhóm còn lại sẽ điều tra chồng, ba mẹ chồng, bạn bè của Ông Bình Phương, làm rõ mối quan hệ xã hội của cô ấy, đặc biệt là mối quan hệ giữa cô ấy với Triệu Thanh Vân. Nhất là chồng Ông Bình Phương, dù anh ta có bằng chứng ngoại phạm nhưng vẫn phải kiểm tra lại, dù sao... anh ta có đủ động cơ gây án."

Đừng quên, sứ mệnh của cảnh sát là trách nhiệm, ngăn ngừa, ngăn chặn và điều tra các hoạt động phạm pháp. Trách nhiệm của chúng ta là tìm ra sự thật, đưa ra bằng chứng và phá án. Không thể để bất kỳ tội phạm nào lọt lưới!”

Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn Hứa Tung Lĩnh, trong lòng bỗng hiểu ra điều gì đó.

Triệu Thanh Vân là cha ruột của cô, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến quá trình điều tra vụ án.

Nếu Triệu Thanh Vân là hung thủ thì pháp luật sẽ trừng trị ông nhưng nếu như không phải ông... cũng phải lôi kẻ giấu mặt kia ra ngoài, trả lại sự trong sạch cho ông.

"Két..."

Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, Ngụy Mỹ Hoa thò đầu vào.

Chu Phi Bằng lập tức đứng dậy ngăn bà ta lại: "Xin lỗi, chúng tôi đang họp, mời đi ra ngoài."

Ngụy Mỹ Hoa gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Ừm... tôi đến để tìm Triệu Hướng Vãn.”

Chu Phi Bằng cười khẩy: "Sao thế? Ban nãy mắng chưa đã nên bây giờ muốn tiếp tục sao?"

Phòng họp đầy những cảnh sát mặc cảnh phục, toàn là màu xanh ô liu, khiến Ngụy Mỹ Hoa hoa mắt. Bà ta không tìm được Triệu Hướng Vãn ngay nên đành phải cười lấy lòng với Chu Phi Bằng: “À... tôi đến để xin lỗi.”

Triệu Hướng Vãn quay đầu lại, Ngụy Mỹ Hoa thấy gương mặt tròn nhỏ nhắn của cô, đôi mắt sáng lên, vẫy vẫy tay với cô: "Triệu Hướng Vãn, con ra đây, mẹ muốn nói chuyện với con."

[Nào có người mẹ nào phải hạ mình đi tìm con gái chứ? Tôi đúng là số khổ mà! Triệu Thanh Vân không biết xấu hổ nuôi tình nhân ở bên ngoài, còn muốn tôi chùi m.ô.n.g cho anh ta. Nhưng bây giờ... vì mình, vì Thừa Tổ không thể để Triệu Thanh Vân ngồi tù nhỉ? Đành phải nhẫn nhịn mà cầu xin nó thôi. Haizz, nếu sớm biết có ngày này, trước đây đã không cư xử như vậy rồi. Nếu khi gặp nó mình tỏ ra thân thiện hơn, sớm nhận nó về, có lẽ bây giờ đứa trẻ này đã không còn hận mình nữa. Rõ ràng nó là con mình, sao lại thành thế này chứ? Ôi...]
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 123: Thật Là Thực Dụng Đến Đáng Sợ



Nghe được suy nghĩ trong lòng Ngụy Mỹ Hoa, Triệu Hướng Vãn đứng lên đi đến cửa: "Có chuyện gì?"

Lại một lần nữa đứng đối diện với con gái ruột, cảm giác của Ngụy Mỹ Hoa đã khác hẳn.

Có lẽ phát hiện lúc then chốt Triệu Thần Dương không chống đỡ được, cũng có lẽ vì muốn nhờ vả Triệu Hướng Vãn, Ngụy Mỹ Hoa nhận thấy đứa con gái ruột trước mặt bà ta có vẻ ngoài xinh đẹp thanh tú, đôi mắt kiên nghị. Tuy cô lạnh lùng, nhưng điều này lại khiến bà ta bỗng cảm thấy an tâm sau cả ngày hoảng loạn.

"Chuyện này... ba con... ông ấy không phải hung thủ g.i.ế.c người."

Triệu Hướng Vãn thản nhiên nói: "Ba tôi là Triệu Nhị Phúc."

Ngụy Mỹ Hoa như bị đ.â.m một nhát vào lòng suýt nữa nhảy dựng lên. Bà ta hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận: “Được rồi, Triệu Thanh Vân. Triệu Thanh Vân không phải là hung thủ, ông ấy không thể làm chuyện tự hủy hoại tiền đồ như vậy. Ông ấy bị người ta hãm hại. Kẻ hãm hại ông ấy có thể là Phan Quốc Khánh hoặc cũng có thể là Nguyễn Ôn Luân của tỉnh ủy. Làm ơn giúp chúng ta điều tra, trả lại sự trong sạch cho ông ấy.”

"Được rồi, tôi biết rồi, bà về đi." Triệu Hướng Vãn hiểu dụng ý của bà ta, không muốn nói thêm lời kích động nào. Bây giờ Ngụy Mỹ Hoa là người nhà nghi phạm, lời của bà ta cũng có thể cung cấp đầu mối cho cảnh sát.

Phan Quốc Khánh, Nguyễn Ôn Luân, hai tuyến điều tra này cần phải được theo dõi.

Lần đầu tiên nhìn thấy thái độ Triệu Hướng Vãn bĩnh tĩnh như vậy, Ngụy Mỹ Hoa có chút thụ sủng nhược kinh: "Hướng Vãn, ba con... Ừm, Thanh Vân nói năm nay con học năm nhất đại học có thể thực tập ở tổ trọng án, nhất định là một nhân tài phá án. Trước đây chúng ta có làm sai, mong con đừng chấp nhặt. Lần này, chúng ta chỉ có thể nhờ con."

Khóe miệng Triệu Hướng Vãn khẽ cong lên, cha mẹ ruột của cô thật là những người thực dụng.

Lúc ghét cô, gọi cô là "Triệu Hướng Vãn", lúc cầu xin cô thì gọi cô là "Hướng Vãn". Khi không cần thiết thì đẩy ra xa nhưng khi phát hiện cô có ích thì lại tìm đến, nói lời mềm mỏng.

Câu "tình cảm đến muộn còn rẻ hơn cỏ" thật chẳng sai chút nào.

Triệu Hướng Vãn thản nhiên nói: "Vụ án này, cảnh sát sẽ điều tra tất cả."

Có lẽ đã quen với vẻ mặt lạnh nhạt của Triệu Hướng Vãn, nghe thấy cô nói sẽ điều tra tất cả, Ngụy Mỹ Hoa lập tức thở dài một hơi, luôn miệng nói cảm ơn: "Hướng Vãn, cảm ơn con, cảm ơn con."

Lần này, thái độ của Ngụy Mỹ Hoa không còn kiêu ngạo nữa, nụ cười của bà ta không còn là "nụ cười hình chữ nhật" chỉ ở khóe miệng, mà là nụ cười thật sự, với sự tham gia của cơ vòng mắt, kéo theo cả nếp nhăn từ mũi đến khóe miệng, những nếp nhăn quanh mắt.

[May mà vẫn còn đứa con gái có ích, nếu không, thật chẳng biết phải nhờ ai.]

Nghe thấy tiếng nói trong tâm trí ấy, Triệu Hướng Vãn cúi mắt xuống, không nhìn nụ cười trên mặt Ngụy Mỹ Hoa nữa.

Đến thời điểm này, cha mẹ ruột của cô mới nhớ đến mình, thật là thực dụng đến đáng sợ.

Triệu Hướng Vãn quay lại chỗ ngồi của mình, nói với Hứa Tung Lĩnh: "Đội trưởng Hứa, em muốn gặp Triệu Thanh Vân."

Nửa giờ sau, Triệu Thanh Vân gặp Triệu Hướng Vãn trong phòng thẩm vấn.

Nhìn cô gái đối diện có gương mặt rất giống mình, trong ánh mắt uể oải của Triệu Thanh Vân hiện lên một tia hy vọng. Đây là con gái ruột của mình, chắc chắn con bé có thể giúp mình!

Sau khi trả lời một cách máy móc những câu hỏi mà cảnh sát đã hỏi vô số lần, Triệu Hướng Vãn đột nhiên mở miệng hỏi: "Tại sao ông lại nghĩ rằng Phan Quốc Khánh đã hãm hại ông?"

Triệu Thanh Vân từ từ ngẩng đầu lên, cười khổ: "Chuyện này còn phải hỏi sao? Tôi và vợ của cậu ta có mối quan hệ mờ ám, cậu ta biết chuyện đó, chẳng lẽ không hận tôi à?"

Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi: "Không phải hai người đã che giấu rất kỹ sao? Làm sao anh ta lại biết được?"
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 124: Đây Là Trách Nhiệm Của Tôi!



Dường như Triệu Thanh Vân nghĩ ra điều gì đó, khuôn mặt từ từ đỏ bừng lên, lắp bắp mãi không nói được lời nào.

Lần đầu tiên Hứa Tung Lĩnh thấy Triệu Thanh Vân lúng túng như vậy, nhíu mày thúc giục: "Đến lúc này rồi, ông còn định giấu giếm điều gì nữa?"

Triệu Thanh Vân nhìn Triệu Hướng Vãn một lần nữa, quyết tâm nói ra sự thật: "Tối hôm đó, Ông Bình Phương nói với tôi rằng lần này Phan Quốc Khánh về nhà mấy lần cứ muốn gần gũi với cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý chê cậu ta không có phong tình. Lúc đó, tôi nghĩ rằng mối quan hệ của chúng tôi vốn không thể công khai, đừng để chồng cô ấy tức giận nên tùy tiện khuyên cô ấy vài câu. Phan Quốc Khánh thường xuyên đi công tác, bên cạnh không có người phụ nữ nào, khát khao quá mà vợ lại không cho, chẳng lẽ cậu ta lại không nghi ngờ? Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, nếu Phan Quốc Khánh muốn tìm hiểu thì chắc chắn sẽ phát hiện ra thôi."

Triệu Hướng Vãn đã hiểu ra.

Phan Quốc Khánh là chồng hợp pháp của Ông Bình Phương, thường đi công tác xa nên hiếm khi có cơ hội ở bên nhau. Khó khăn lắm mới về nhà vào dịp Tết, chắc chắn muốn gần gũi nhiều hơn. Nhưng Ông Bình Phương vì đã trở thành nhân tình của Triệu Thanh Vân, nên toàn bộ tình cảm đều dành cho ông, chê bai Phan Quốc Khánh, không chịu quan hệ vợ chồng với anh ta. Phan Quốc Khánh sinh nghi, phát hiện ra mối quan hệ của họ, nên đã nảy sinh ý định g.i.ế.c người.

— Nếu đúng như vậy, thì cũng hợp lý.

Nói về chuyện riêng tư của mình trước mặt con gái ruột, Triệu Thanh Vân cảm thấy như bị l*t tr*n và treo lên tường thị chúng, mặt tối sầm lại.

Triệu Hướng Vãn lại điềm tĩnh hơn mọi người tưởng, giả vờ như không thấy gương mặt đỏ bừng của Triệu Thanh Vân, chủ động chuyển đề tài: "Tại sao ông lại nghi ngờ Nguyễn Ôn Luân?"

"Nguyễn Ôn Luân và tôi cạnh tranh vị trí tổng bí thư, đấu đá với nhau trong tối ngoài sáng đã hơn một năm rồi. Thấy kết quả sắp được công bố sau Tết, ông ta biết bản thân không có hy vọng, nên rất có thể là cố tình hãm hại tôi."

"Chỉ để kéo ông xuống, tố cáo ông có vấn đề về tác phong không phải đơn giản hơn nhiều sao? Tại sao lại phải mang tiếng là kẻ g.i.ế.c người?"

"À..."

Triệu Thanh Vân lúng túng. Triệu Hướng Vãn nói đúng, việc đấu đá chính trị với Nguyễn Ôn Luân mà dẫn đến g.i.ế.c người là điều không đáng, không giống với phong cách của ông ta.

Triệu Hướng Vãn nhận được câu trả lời mà mình muốn, gấp sổ ghi chép lại, đứng lên chuẩn bị rời đi.

"Triệu Hướng Vãn."

Triệu Thanh Vân cẩn thận gọi tên cô: "Những chuyện trước đây... cha xin lỗi con, mong con đừng để bụng, m.á.u chảy ruột mềm, đúng không?"

Nghe câu "xin lỗi", Triệu Hướng Vãn nhất thời không biết trong lòng mình là vui hay buồn. Cô lắc đầu, bình thản nói: "Đây là trách nhiệm của tôi."

Triệu Hướng Vãn sải bước về phía trước, bóng lưng kiên định và tự tin.

Triệu Thanh Vân nhìn dáng người cao ráo, thon thả của con gái trong bộ đồng phục khí chất oai phong lẫm liệt, không khỏi ngẩn ngơ. Nếu năm đó không bỏ rơi cô, mà chăm sóc cẩn thận bên mình, có lẽ trên người cô sẽ ít gai góc hơn, có lẽ cũng sẽ ngoan ngoãn như Triệu Thần Dương, bám lấy cánh tay ông mà gọi cha?

Con bé thông minh như vậy, một trái tim tinh tế nhạy bén, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu được những gì ông đang nghĩ. Lần đầu gặp nhau ở khách sạn Tứ Quý, tại sao ông lại nghĩ cô bé chỉ là một cô gái quê mùa, không có gì, không bằng Triệu Thần Dương?

Hối hận không?

Giờ đây, Triệu Thanh Vân biết rõ mình đã hối hận.

Người đầu tiên mà Triệu Hướng Vãn điều tra là chồng của Ông Bình Phương, Phan Quốc Khánh.

Phan Quốc Khánh, với vẻ ngoài chất phác, gặp ai cũng cười, mặc một chiếc áo bông màu xanh lam giản dị, có mối quan hệ rất tốt với mọi người ở nhà máy xây dựng. Khi đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, anh ta trả lời đầy đủ, thái độ rất hợp tác.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 125: Rõ Ràng Là Tôi Không Xứng Với Cô Ấy



Hà Minh Ngọc là người có tấm lòng nhân hậu, luôn cảm thông với những người yếu thế, nên có ấn tượng rất tốt về Phan Quốc Khánh, cô ấy lặng lẽ nói với Triệu Hướng Vãn: "Ông Bình Phương không giữ gìn phẩm hạnh, thật đáng thương cho Phan Quốc Khánh bị người đời dị nghị. Con người ta... đúng là không biết đủ, lấy được một người thật thà rồi mà vẫn không hài lòng, nhất định phải tìm một quan chức để thỏa mãn hư vinh, kết quả là hại mình hại người!"

Triệu Hướng Vãn liếc nhìn cô ấy một cái, nhắc nhở: "Đừng để tình cảm cá nhân xen vào, ghi chép cẩn thận đi."

Hà Minh Ngọc chợt giật mình, vô thức ngẩng đầu nhìn Phan Quốc Khánh.

Khuôn mặt vuông vức, trên má có những vết thâm mụn đậm nhạt, đôi mắt nhỏ, miệng lớn, mũi rộng. Xấu thì có xấu, nhưng nụ cười thân thiện, khi nói chuyện với người khác luôn vô thức nghiêng người về phía trước, thái độ niềm nở. Có lẽ do đã lâu năm làm công việc kinh doanh bên ngoài nên hình thành thói quen lấy lòng người khác.

Chẳng lẽ, người này có vấn đề?

Hà Minh Ngọc cố gắng phân tích tâm lý của Phan Quốc Khánh bằng lý thuyết về vi biểu cảm mà Triệu Hướng Vãn đã đề cập, nhưng vẫn không hiểu gì cả.

Những điều mà Triệu Hướng Vãn nói nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng bất kể là biểu cảm khuôn mặt, sự thay đổi kích thước đồng tử, ánh mắt hay sự co giật cơ bắp, tất cả đều xảy ra trong khoảnh khắc, thoáng qua nhanh chóng, chỉ tồn tại trên mặt chưa đến 0,1 giây, làm sao có thể nhanh chóng nắm bắt được?

Chỉ có Triệu Hướng Vãn với tài năng xuất chúng, mới có thể nhanh chóng bắt được ngay cả những thay đổi nhỏ nhất trong biểu cảm, kết hợp với cử động cơ thể, giọng điệu, tốc độ nói của đối phương để phán đoán ra sự thật.

Chiếc mũ bông cũ trên đầu Phan Quốc Khánh rủ xuống, rõ ràng anh ta đang rất kích động. Vừa nói vừa đưa đôi tay thô ráp, chắc nịch lên che mặt, âm thanh đau khổ lọt qua kẽ tay, nghe ảm đạm.

"Tôi không biết, tôi chẳng biết gì cả. Trong ba trăm sáu mươi lăm ngày của một năm, tôi đã có gần ba trăm ngày ở ngoài làm việc. Tôi phụ trách khu vực miền Bắc, tình hình tiêu thụ máy móc hạng nặng ở đó rất tốt, bán một cái được hoa hồng rất cao, chỉ có điều người miền Bắc uống rượu ghê lắm, ngồi vào bàn là ba ly lớn, nếu tửu lượng tôi không tốt thì thật sự không chịu nổi."

"Bình Phương không thích tôi uống rượu, cứ mỗi khi tôi về nhà là cô ấy lại mắng tôi, không cho tôi uống, không cho tôi uống, nhưng cô ấy không hiểu rằng, nếu tôi không uống… thì làm sao tôi có thể ký được hợp đồng? Làm sao tôi có thể kiếm tiền cho cô ấy tiêu? Tôi cũng không ngờ rằng, chỉ vì không nghe lời cô ấy, cộng thêm việc tôi thường xuyên không có nhà, lạnh nhạt với cô ấy, mà cô ấy lại… Haizz!"

"Tôi không đẹp, miệng lưỡi lại vụng về, không biết làm sao để lấy lòng người khác. Chỉ biết kiếm tiền rồi giao hết cho cô ấy, cũng không biết tặng hoa hay mua quà gì, cô ấy đẹp như vậy, lại có một cái miệng khéo léo, những người xung quanh tôi ai cũng khen cô ấy, rõ ràng là tôi không xứng với cô ấy. Nếu tôi sớm biết rằng cô ấy có người khác ở bên ngoài, tôi sẽ, tôi sẽ, tôi sẽ để cô ấy đi, chỉ cần cô ấy có thể hạnh phúc, tôi làm gì cũng được."

Phan Quốc Khánh liên tục tự thú về bản thân, không có chút nào không hài lòng với Ông Bình Phương, và cũng không nhắc đến Triệu Thanh Vân, dù có bị đội mũ xanh trên đầu, nhưng trong lời nói vẫn luôn luôn bênh vực cho Ông Bình Phương. Một người đàn ông khoan dung như vậy, ngay cả Chu Phi Bằng cũng cảm thấy hơi đáng thương cho anh ta.

Triệu Hướng Vãn lại rất bình tĩnh.

Hôn nhân yêu cầu sự trung thành lẫn nhau, nếu gặp phải sự phản bội, không ai có thể khoan dung được.

Trong vụ án xác c.h.ế.t nữ không đầu, chủ quán karaoke Uông Càn Khôn đã phản bội vợ ở quê là Tào Thái Nhạn, Tào Thái Nhạn đổ hết trách nhiệm lên tiểu tam, tức giận g.i.ế.c hết những tình nhân của Uông Càn Khôn, còn c.h.ặ.t đ.ầ.u họ để trút giận.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 126: Vừa Thể Hiện Sự Tôn Trọng Và Kính Sợ Đối Với Cảnh Sát



Cha mẹ của bạn cùng phòng Chương Á Lan không hòa thuận, Chương Thạch Hổ phản bội Viên Đông Mai, mang theo tiểu tam đang mang thai đến khiêu khích, Viên Đông Mai yếu đuối khóc lóc, dưới sự ủng hộ của con gái, kiên quyết yêu cầu ly hôn, cắt đứt quan hệ với gã.

Ngay cả Triệu Thanh Vân và Ngụy Mỹ Hoa, đôi vợ chồng mẫu mực trong mắt mọi người, khi đối mặt với sự phản bội của Triệu Thanh Vân, sự tức giận và đau khổ của Ngụy Mỹ Hoa ai cũng có thể nhìn thấy.

Thế nhưng Phan Quốc Khánh lại không có chút tức giận nào, điều này không bình thường.

Có điều gì đó không ổn.

"Anh đã ở đâu từ 10 giờ tối đến 12 giờ đêm ngày 11?" Chu Phi Bằng lặp lại câu hỏi quan trọng này.

Phan Quốc Khánh hạ tay xuống, lòng trắng mắt hơi vàng có vết máu, trả lời một cách máy móc: "Tôi uống rượu với Tiền Chấn Nghiệp là thầy của tôi từ khi vào xưởng. Tôi hiếm khi về nhà, Tiền Chấn Nghiệp là người dạy tôi lái xe khi mới vào xưởng. Ông ấy rất thích uống rượu, tôi mang hai chai rượu ngon từ miền Bắc về, nên đến nhà ông ấy uống rượu. Chúng tôi vừa uống vừa trò chuyện, uống say rồi thì nằm ngủ chung trên một chiếc giường, sáng hôm sau khoảng tám, chín giờ mới tỉnh dậy."

"Cả đêm đều ở nhà Tiền Chấn Nghiệp?"

"Vâng, từ sáu giờ tối uống đến chín, mười giờ tối, sau đó chúng tôi đều say, không nhớ gì cả."

"Ai có thể làm chứng?"

"Tiền Chấn Nghiệp, ông ấy luôn ở cùng tôi mà."

"Nhà Tiền Chấn Nghiệp có người khác không?"

"Vợ ông ấy dẫn con về nhà mẹ đẻ, những ngày đó chỉ có một mình ông ấy ở nhà, nếu không tôi cũng không dám mang rượu đến nhà ông ấy."

Sau khi Chu Phi Bằng hỏi xong, quay đầu nhìn Triệu Hướng Vãn. Triệu Hướng Vãn khẽ gật đầu, ra hiệu cho anh ta tiếp tục.

Ba viên cảnh sát có những động tác nhỏ nhặt rơi vào mắt Phan Quốc Khánh, lập tức khiến anh ta cảnh giác. Cảnh sát đã đến hỏi cung ba lần, mỗi lần đều rất thuận lợi, chỉ có lần này là khác thường.

Có gì khác biệt không nhỉ? Phan Quốc Khánh cẩn thận suy nghĩ.

Suốt nhiều năm qua Phan Quốc Khánh thường xuyên đi công tác, tiếp xúc với đủ loại người, nên ngay khi nhìn thấy Triệu Hướng Vãn, anh ta lập tức nhận ra rằng cô chỉ là một nữ cảnh sát thực tập.

Theo lý mà nói, chỉ đóng vai trò phụ trợ, không có quyền phát ngôn. Thế nhưng, từ cách mà Chu Phi Bằng và Triệu Hướng Vãn trao đổi ánh mắt, rõ ràng cô gái trẻ này mới là người nắm quyền chủ động.

Mình đã trả lời rất nhiều câu hỏi, đến cả Chu Phi Bằng và Hà Minh Ngọc cũng có chút xúc động, nhưng Triệu Hướng Vãn lại thể hiện vẻ mặt xa cách, như một khán giả ngồi trên cao xem kịch, không hề bị cảm xúc của mình ảnh hưởng.

Bức tường tâm lý kiên cường của Phan Quốc Khánh cuối cùng đã có chút lung lay. Ánh mắt anh thoáng hiện lên nỗi buồn, đứng dậy rót ba tách trà đặt trước mặt Chu Phi Bằng và những người khác, miệng lẩm bẩm nói lời xin lỗi.

"Thật xin lỗi vì đã làm phiền các vị cảnh sát đến tận đây. Gần đây tôi đang bận rộn lo liệu tang lễ của Bình Phương, tinh thần không được tốt. Nếu có gì sơ sót mong các vị thông cảm, chỉ mong có thể giúp các vị bắt được hung thủ sớm thôi."

[Chắc là không có gì sai sót đâu nhỉ? Mọi thứ đều hoàn hảo. Chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo, mình không nói sai lời nào, thái độ cũng rất vừa phải. Vừa thể hiện sự tôn trọng và kính sợ đối với cảnh sát, vừa tỏ ra bình tĩnh và ngoan ngoãn, rất tốt, rất tốt.]

Từ đầu đến cuối, Triệu Hướng Vãn luôn lắng nghe những suy nghĩ trong lòng của Phan Quốc Khánh, nhưng không hề có biểu hiện gì bất thường. Đến khi cuối cùng nghe được những tâm sự thật lòng của anh ta, đôi mắt bình tĩnh của Triệu Hướng Vãn chợt sáng lên.

Thuật đọc suy nghĩ không đọc được tiếng lòng thật sự trong lòng đối phương, Triệu Hướng Vãn đã từng gặp phải chuyện này rồi.

Nếu như xây dựng một cấu trúc tâm lý hoàn hảo, tín ngưỡng nội tâm mạnh mẽ, vậy thì thường tiếng lòng mà Triệu Hướng Vãn nghe thấy đều là những đoạn mà đối phương đã chuẩn bị sẵn, tương tự với…
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 127: Anh Ta Chính Là Người Có Địa Vị Thấp Hèn, Phải Lấy Lòng Đối Phương



Tôi không sai, người sai là người khác!

Vậy nên phản ứng như thế cũng không có vấn đề gì.

Anh ta là một tên khốn, mà đã là tên khốn thì tự khắc sẽ bị trừng phạt…

Bởi vì có những tiếng lòng dự bị này quấy nhiễu, Triệu Hướng Vãn vẫn thường khó tiếp nhận được tiếng lòng chân thật nhất của đối phương.

Muốn phá vỡ được thành luỹ này, trước tiên phải khiến tim đối phương đập mạnh, hỗn loạn.

Lúc này ánh mắt Chu Phi Bằng đang nhìn Phan Quốc Khánh khiến anh ta bắt đầu hoảng hốt, để lộ chân tướng.

Chu Phi Bằng tiếp tục hỏi một số câu hỏi chi tiết liên quan tới việc Phan Quốc Khánh và Tiền Chấn Nghiệp ở chung với nhau tối ngày 11: Hai người đã nói những gì? Ngủ ở đâu? Ai là người uống say trước? Anh đã ngủ ở phòng nào? Có thức dậy vào giữa đêm không?

Phan Quốc Khánh thành khẩn, nghiêm túc trả lời tất cả những câu hỏi này, đôi lúc có một vài chi tiết không nhớ được, anh ta cũng thành thật xin lỗi nói bản thân đã uống nhiều nên không nhớ nổi.

Những lời đối thoại này đều được ghi chép lại vô cùng cặn kẽ trong sổ tay ở hai lần hỏi trước, xem ra Phan Quốc Khánh đã chuẩn bị hết sức đầy đủ. Triệu Hướng Vãn cũng chẳng còn hứng thú để tiếp tục lắng nghe nữa, cô đứng dậy đi nhìn ngó xung quanh, đánh giá căn nhà của Phan Quốc Khánh và Ông Bình Phương.

Trong khu ký túc xá cũ kỹ của nhà máy cơ khí xây dựng tỉnh, bởi vì cấp bậc của Phan Quốc Khanh không đủ nên chỉ được phân cho một phòng đơn có diện tích khoảng hai mươi mét vuông, được chia làm hai phần bởi một tấm màn. Không gian ở gần cửa phòng đặt một chiếc ghế sô pha, một bàn uống trà nhỏ, bàn ăn cơm cùng hai chiếc ghế, xem như là phòng khách kiêm phòng ăn. Còn ở phía sau tấm màn kia chắc hẳn là phòng ngủ.

Trên tường có treo một tấm ảnh cưới, trong ảnh Ông Bình Phương ăn mặc theo phong cách đơn giản, mộc mạc với hai b.í.m tóc nhỏ, nhưng gương mặt thanh tú, xinh đẹp, đứng cạnh Phan Quốc Khánh xấu xí trông cô ấy càng tỏa sáng, rạng rỡ hơn.

Chú ý đến ánh mắt của Triệu Hướng Vãn, Phan Quốc Khánh ân cần giới thiệu: “Bức ảnh này được chụp trước khi tôi và Ông Bình Phương đăng ký kết hôn, các đồng nghiệp trong nhà máy đều hâm mộ tôi, nói tôi cưới được vợ đẹp. Đúng thật là thế, nếu không phải hộ khẩu của Ông Bình Phương ở nông thôn, cô ấy không thể nào gả cho tôi đâu.”

Càng về sau, vẻ mặt Phan Quốc Khánh càng trở nên có hơi chán chường, giọng nói cũng trầm thấp hơn, hiển nhiên trong cuộc hôn nhân giữa một người vợ xinh đẹp và một người chồng xấu xí, anh ta chính là người có địa vị thấp hèn, phải lấy lòng đối phương.

Triệu Hướng Vãn đi thẳng vào vấn đề: “Có một cô vợ xinh đẹp như thế, anh lại không có nhà quanh năm, có thể yên tâm được sao?”

Trong một khoảnh khắc, vẻ mặt Phan Quốc Khánh có hơi co giật, c*n m** d*** một cái: “Tôi, tôi cũng không còn cách nào khác, tính chất công việc của tôi là như thế, không thể ở nhà với cô ấy được.”

[Con khốn! Con khốn! Ông đây ở ngoài nhịn ăn nhịn xài, mỗi đồng tiền kiếm ra đều cho cô ta, thế mà cũng không thể chiếm được trái tim của cô ta! Chết là đáng! Chết là đáng!]

Lúc mấy lời nguyền rủa độc ác của Phan Quốc Khánh truyền vào đầu, Triệu Hướng vãn ngước mắt lên nhìn người đàn ông có vẻ ngoài xấu xí, giả tạo này, tiếp tục truy hỏi: “Sao lại không còn cách nào khác? Tôi nghe nói ở nhà máy của các anh đã có không ít người chuyển từ vị trí nhân viên bán hàng sang các vị trí hành chính.”

“Nhân viên bán hàng có hoa hồng, kiếm được nhiều tiền.”

“Vậy thì mỗi năm có thể kiếm được khoảng bao nhiêu?”

“Có nhiều có ít, phải xem bán được bao nhiêu nữa.”

“Trung bình thì sao?”

“Mỗi năm khoảng hơn mười ngàn.”

“Anh kiếm nhiều tiền như thế, là vì điều gì?”

“Cô ấy chê điều kiện ở ký túc xá tập thể này quá tệ, muốn mua nhà ở bên ngoài.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 128: Một Người Phụ Nữ Không Biết Quán Xuyến Việc Nhà, Một Người Phụ Nữ Chỉ Biết Ăn Diện Cho Mình



“Thế hai người đã tiết kiệm đủ chưa?”

“Chưa, à, tôi không biết, có bao nhiêu tiền tôi đều đưa cho Bình Phương hết cả.”

“Anh không biết trong nhà có bao nhiêu tiền sao?”

“Hôm qua tôi đã đến ngân hàng kiểm tra rồi, không nhiều lắm.”

“Được bao nhiêu?”

“Hơn ba ngàn.”

Triệu Hướng Vãn hỏi hết câu này đến câu khác, chẳng cho Phan Quốc Khánh cơ hội để thở, điều này khiến anh ta cảm thấy áp lực nặng nề.

[Tại sao câu hỏi mà cô ta hỏi khác những cảnh sát khác vậy? Tại sao cô ta lại hỏi những vấn đề này? Trong lòng cô ta đang có nghi ngờ gì?]

“Ông Bình Phương cũng có thu nhập từ việc đi làm ở quán cà phê, có thể tự nuôi mình. Số tiền anh kiếm được mỗi năm đều đưa hết cho cô ta, thế lại hoàn toàn không tiết kiệm được một cắc nào, vậy thì tiền của hai người đi đâu cả rồi?”

Câu hỏi này khá nhức nhối, Phan Quốc Khánh nào có chuẩn bị trước, há miệng một cái, nhưng lại chẳng phát ra bất kỳ tiếng nói nào.

[Con khốn này, đồ gái đ**m! Ông đây tin tưởng cô như thế, nhưng cuối cùng cô lại làm chuyện có lỗi với ông đây, suốt ngày trang điểm vẽ chân mày, quyến rũ đàn ông khác, cầm tiền của ông đây đi sắm sửa cho mình, mở khách sạn, dụ dỗ trai trẻ, ông đây g.i.ế.c c.h.ế.t cô!]

Ánh mắt của Triệu Hướng Vãn dần trở nên trở nên sắc bén hơn.

Hà Minh Ngọc nhận thấy sự đối chọi giữa Triệu Hướng Vãn và Phan Quốc Khánh, cô ấy biết rõ năng lực của Triệu Hướng Vãn, nhìn Phan Quốc Khánh vẫn chưa trả lời câu hỏi, trầm mặc truy hỏi: “Phan Quốc Khánh, mời anh trả lời câu hỏi, tiền của hai người đi đâu cả rồi?”

Phan Quốc Khánh không ngờ cảnh sát bây giờ lại nhàm chán như thế, thậm chí lại còn quan tâm tới việc tiền của gia đình anh ta được tiêu vào đâu. Bởi vì không kìm nén được sự bất mãn trong lòng, anh ta cũng không khống chế được cảm xúc mình, đưa tay vén bức màn ngăn cách lên.

“Cộp!” Một tiếng động vang lên, phòng ngủ riêng tư của hai vợ chồng xuất hiện trước mắt ba người Triệu Hướng Vãn.

Trong đó có một chiếc giường, bốn phía được bao bọc bởi một chiếc màn che màu hồng, bộ ga trải giường bằng mềm mại, thoải mái có màu hồng hoa anh đào. Một chiếc bàn vuông nhỏ màu trắng đặt sát cạnh cửa sổ, trên bàn trải một tấm khăn trải bàn màu hồng. Trên tủ đầu giường có đặt một chai sữa bò nhỏ, bên trong chai cắm một cành hoa hồng khô. Có thể thấy, khi còn sống, Ông Bình Phương là một người phụ nữ rất chú trọng đến chất lượng cuộc sống.

Phan Quốc Khánh mở tủ quần áo ra, lớn tiếng nói: “Các người xem đi, các người xem đi, tiền tôi cực khổ kiếm được đều tiêu hết vào đống đồ này!”

Trong tủ quần áo là đủ loại quần áo và túi xách bày la liệt, vừa nhìn đã biết giá cả không rẻ.

Phan Quốc Khánh cầm một cái túi xách lên, hung hăng ném xuống đất: “Cái túi này hết hai ngàn!”

Sau đó lại lấy ra một chiếc váy lụa dài: “Cái váy này hết hai trăm!”

“Còn cái này, một ngàn tệ!”

“Cái áo choàng dài này tốn của tôi tám trăm tệ!”

Mỗi một cái, mỗi một bộ đều là từng ly rượu của Phan Quốc Khánh, là tiền mồ hôi nước mắt mà anh ta kiếm được từ việc uống rượu.

Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc đưa mắt nhìn nhau.

Hà Minh Ngọc xích lại, nói nhỏ vào tai cô: “Trong tủ quần áo cũng không có bao nhiêu bộ là của Phan Quốc Khánh, người phụ nữ này cầm tiền chồng kiếm được tiêu hết cho bản thân mình, chẳng trách…”

Cũng không đợi Hà Minh Ngọc nói xong, Triệu Hướng Vãn đã lên tiếng.

“Một người phụ nữ không biết quán xuyến việc nhà, một người phụ nữ chỉ biết ăn diện cho mình mà không hề quan tâm gì tới anh, một người phụ nữ cầm tiền của anh đi nuôi người tình, vậy nên… anh căm hận cô ta?”

Lời nói của cô vừa sắc bén vừa lạnh lùng, tựa như một con d.a.o nhọn đ.â.m thẳng vào tim Phan Quốc Khánh.

Phan Quốc Khánh th* d*c dừng tay, mãi một lúc sau mới trả lời: “Không phải các người hỏi tiền của chúng tôi đã tiêu vào đâu sao? Bây giờ các người đã biết rồi chứ? Lúc trước tôi lái xe chở hàng ở nhà máy cơ khí xây dựng tỉnh, sau khi kết hôn, Bình Phương chê tôi kiếm tiền ít, thế là tôi xin ra ngoài làm nhân viên bán hàng. Kết hôn được ba năm, tôi đưa cho cô ta cũng bốn, năm chục ngàn đấy. Thế nhưng, tiền gửi vào ngân hàng cũng chỉ có ba ngàn, ha ha, ha ha, ha ha…”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 129: Hung Thủ Giết Người Chính Là Tên Đàn Ông Có Vẻ Hiểu Chuyện Trước Mặt Này!



Sau tiếng cười cuối cùng vang lên, nước mắt cũng rơi xuống, vẻ mắt anh ta gần như điên cuồng.

Triệu Hướng Vãn tiếp tục k*ch th*ch anh ta: “Hận không? Hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta.”

Giết? Lý trí cuối cùng còn sót lại của Phan Quốc Khánh quay trở về.

Tay anh ta run run, nhặt từng món đồ lên treo lại vào trong tủ, vẻ mặt trở nên dịu dàng.

“Cô ấy xinh đẹp, vậy nên chú trọng cách ăn mặc cũng bình thường thôi. Mặc dù trong lòng tôi không thoải mái, nhưng cũng không còn cách nào khác. Mỗi năm khi tôi về nhà đưa tiền cho cô ấy, cô ấy mới vui vẻ với tôi được một chút, xem như bỏ tiền mua vẻ mặt xinh đẹp, vui vẻ của cô ấy đi. Tôi không hận cô ấy, mỗi khi cô ấy đối xử tốt với tôi, tôi chỉ hận không thể giao cả mạng sống mình cho cô ấy. Hơn nữa, cô ấy có người đàn ông khác ở bên ngoài, tôi cũng chỉ mới biết lúc cảnh sát bảo tôi đến nhận thi thể, sao có thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy chứ?”

Lần nữa chạm vào thành luỹ trong lòng Phan Quốc Khánh, Triệu Hướng Vãn cũng không tiếp tục tấn công nữa. Hiện giờ anh ta đã cảm nhận được sự nghi ngờ của cảnh sát, chỉ biết giấu càng lúc càng sâu hơn.

“Phan Quốc Khánh, bây giờ chúng tôi đã tìm thấy kẻ tình nghi, nhưng đối phương khẳng định bản thân và Ông Bình Phương chỉ là tình nhân, cũng không g.i.ế.c người. Nếu như anh có chứng cứ hoặc manh mối gì, nhờ anh báo cho cảnh sát chúng tôi ngay nhé.”

Trong con mắt ti hí của Phan Quốc Khánh thoáng hiện lên vẻ dị thường: “Tìm được rồi sao? Vậy thì tốt quá! Tiền hoa hồng năm nay của tôi chắc khoảng mười hai ngàn tệ, chờ tới khi công ty phát tiền thưởng cuối năm là có thể nhận được rồi. Tôi và Ông Bình Phương cũng đã bàn bạc với nhau xong, chờ tới khi nhận được số tiền này, chúng tôi sẽ mua một căn hộ hai phòng ngủ ở trong thành phố, sinh một cậu con trai mập mạp kháu khỉnh, một nhà ba người chúng tôi sẽ sống vui vẻ cùng nhau. Khi ấy, Bình Phương vô cùng vui vẻ, nói rằng cô ấy định nghỉ việc ở quán cà phê kia, không muốn tiếp tục cuộc sống của một người phục vụ nữa. Các người nói xem, có phải Ông Bình Phương định chia tay với người kia, nhưng người đàn ông đó không đồng ý, cho nên hai người họ đã phát sinh tranh chấp, người kia lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy?”

Hay lắm, anh ta còn nghĩ luôn động cơ g.i.ế.c người thay cho Triệu Thanh Vân luôn rồi.

Phan Quốc Khánh cứ thao thao bất tuyệt, càng nói càng hưng phấn: “Giết người thì đền mạng, từ xưa đến nay vẫn luôn là đạo lý này. Người đàn ông này g.i.ế.c c.h.ế.t Bình Phương, vậy thì hãy để ông ta dùng mạng…”

Triệu Hướng Vãn ngắt lời anh ta: “Anh biết, suy đoán vô tội không?”

Phan Quốc Khánh hơi sửng sốt: “Cái gì?”

“Trong tố tụng hình sự, nếu tình tiết phạm tội không rõ ràng, chứng cứ không chính xác, đầy đủ, không đủ truy cứu trách nhiệm hình sự, không thể tiến hành truy tố.”

Phan Quốc Khánh nghe thấy, đầu óc mơ hồ, nhưng lại cảm giác có gì đó không ổn: “Cái này có ý gì?”

“Trước mắt chỉ có thể nhận định đối phương và Ông Bình Phương có quan hệ nam nữ không đúng mực, nhưng chứng cứ g.i.ế.c người lại không đầy đủ, không chính xác, e rằng không thể tiến hành truy cứu trách nhiệm hình sự.”

Sắc mặt Phan Quốc Khánh lập tức thay đổi: “Không truy cứu á? Chẳng lẽ cứ thế thả người đó dễ dàng như vậy sao?”

[Như vậy cũng không tử hình anh ta sao? Mẹ kiếp! Nếu sớm biết như thế, ông đây đã đến sớm hơn một chút, g.i.ế.c cả tên đó luôn cho rồi!]

Trong lòng Triệu Hướng Vãn rét lạnh, quả nhiên, hung thủ g.i.ế.c người chính là tên đàn ông có vẻ hiểu chuyện trước mặt này!

Sau khi chắc chắn chuyện này, việc cô cần làm chính là làm thế nào để dẫn dắt anh ta trả lời, tìm thêm nhiều chứng cứ hơn nữa. Nếu như không thể hạ gục anh ta bằng một cú, e rằng khái niệm “suy đoán vô tội” mà Phan Quốc Khánh học được từ Triệu Hướng Vãn sẽ càng khiến anh ta cẩn thận hơn.
 
Back
Top Bottom