Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 430



Hứa Diệu Nhi cúi đầu nhìn quần áo trên người mình một chút, nói với Liêu Nhã Triết: "Tôi quay lại thay quần áo, tầm sáu giờ, chúng ta hẹn nhau ở một chỗ, tôi đồ xe ở đó, đi cùng xe anh nhé?”

“Sao phải phiền toái như vậy?” Liêu Nhã Triết nói: "Tôi tới dưới tầng nhà cô đóng cô cùng đi, sau đó đưa cô về không được sao? Còn hẹn nhau làm cái gì?"

Hứa Diệu Nhi gật đầu: "Cũng được."

Sau khi báo cáo cuối ngày, Phàn Kỳ còn phải xem một số tình huống chỉnh thể hôm nay, Hứa Diệu Nhi và Liêu Nhã Triết muốn đi tới nhà họ Lưu thì đi trước .

Hứa Diệu Nhi lái xe về nhà thay một bộ váy màu đen, đi xuống tầng, đứng ở lề đường cạnh nhà chờ Liêu Nhã Triết.

Đợi chưa đến hai phút, Liêu Nhã Triết đến, Hứa Diệu Nhi lên xe. Liêu Nhã Triết lái xe, Phùng Học Minh muốn Phàn Kỳ giúp đỡ, giúp anh ta theo đuổi tại Hứa Diệu Nhị, bị Phàn Kỳ từ chối, đã tìm đến anh ta, nhờ anh ta giúp truyền lời giữa hai người.

Hôm nay nhân cơ hội này tâm sự với cô ấy, xem suy nghĩ của cô ấy thế vào? Nhưng phải bắt đầu nói từ đâu đây?

Thỉnh thoảng anh ta lại nhìn Hứa Diệu Nhi, trước kia anh ta cảm thấy, Phùng Học Minh và Hứa Diệu Nhi, hai người không xứng chút nào, vẻ ngoài của Phùng Học Minh, đừng nói là trong các cậu ấm hào môn, dù đặt trong giới giải trí cũng có thể đứng top đầu. Hứa Diệu Nhi thì sao? Rất bình thường.

Hiện giờ Liêu Nhã Triết phát hiện, sau khi Hứa Diệu Nhi không còn cay nghiệt như trước kia, càng nhìn càng thấy đẹp.

Mà lại Hứa Diệu Nhi đầu tư cổ phiếu lợi hại, sự lợi hại của Hứa Diệu Nhi, không giống Phàn Kỳ, lợi hại đến mức có chút không giống người, sự lợi hại của Hứa Diệu Nhi chính là vô cùng cố gắng, vô cùng ưu tú trong số người môi giới bọn họ.

ta lái xe: "Hứa Diệu Nhi."

"Hả?"Lúc thật sự nói ra, Liêu Nhã Triết nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Hứa Diệu Nhi không giống Phàn Kỳ, dù Phàn Kỳ đã có chồng, nhưng lời nào anh ta cũng có thể nói với Phàn Kỳ, bao gồm cả một số chuyện cực kỳ bí mật, ví dụ như có phải Phàn Kỳ thật sự mặc áo ngủ gợi cảm dụ dỗ chồng cô hay không?

Ví dụ như bọn họ có suốt đêm hay không? Sau khi bị Phàn Kỳ đạp cho một cước, mắng anh ta một câu: "Tên điên!" là thôi.

Liêu Nhã Triết chưa từng trò chuyện chủ đề việc tư với Hứa Diệu Nhi, hay là bắt đầu từ nói chuyện phiếm đi?

Anh ta nói: " Tôi quen biết cô lâu như vậy, cũng không biết cô có sở thích gì? Tôi và Học Minh hay ra ngoài đi karaoke, còn đi quán bar. Cô thì sao?"

Hứa Diệu Nhi bị anh ta hỏi như thế, lại sửng sốt, mình có sở thích gì? Tất cả sở thích đều là làm thế nào để làm một người vợ tốt.

Cô ta cười: "Nấu cơm có tính không?"

"Đương nhiên có!" Liêu Nhã Triết hỏi: "Cái khác thì sao?"

Cái khác? Dương cầm, khiêu vũ, cắm hoa, đây đều là chuyện phải biết, cô thật sự không có hứng thú gì, trừ cái đó ra? Hứa Diệu Nhi nghĩ đến quan hệ của Liêu Nhã Triết và Phùng Học Minh, Phùng Học Minh có thể tìm Phàn Kỳ, chẳng lẽ sẽ không tìm Liêu Nhã Triết?

Cô ta nói: "Tôi còn thích đọc tiểu thuyết, không phải loại tiểu thuyết nghiêm túc, mà là loại tiểu thuyết truyện cổ tích rất không thực tế, mà tôi cũng chỉ đọc loại tiểu thuyết có các tình tiết thuận lợi, bên trong tốt nhất không có chút khó khăn trắc trở nào. Đại khái chỉ có trong loại tiểu thuyết này mới có loại nam chính một lòng một dạ. Tôi có thể thỏa mãn ảo tưởng của mình trong thời gian ngắn. Sau đó đến ngày thứ hai mở mắt ra, tiếp tục xem chồng chưa cưới của mình và một nghệ sĩ nữ nào đó xuất hiện trên báo chí."

Lần này, Liêu Nhã Triết có ngốc c*̃ng không nói nổi mấy lời phía sau nữa, anh ta hỏi: "Đọc hay lắm sao?"

“Hay lắm. Tôi mua rất nhiều loại tiểu thuyết này, rảnh rỗi sẽ xem qua."

"Tôi có thể mượn hai cuốn xem một chút không?" Liêu Nhã Triết nói.

Hứa Diệu Nhi cười ra tiếng: "Anh không thích đâu."

"Tôi còn chưa xem, sao cô biết tôi không thích?"

"Được thôi! Đợi lát nữa anh đưa tôi về, tôi cầm hai cuốn cho anh."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 431



Phần lớn người Hồng Kông đều chọn đưa tỉnh cữu đến nơi an táng tại nhà tang lễ, vậy nên sau khi mẹ con hai người thu xếp cho di thể của cụ bà xong xuôi thì Phùng Học Minh lập tức liên hệ với nhà tang lễ đến nhà đưa di hài của bà ổi.

Đến khi Lưu Tương Niên truyền xong hai chai nước biển về nhà, ông ta hỏi Lưu Xảo Yên rằng: “Mẹ con đâu!”

“Linh cữu đã được đưa đến nhà tang lễ rồi.” Lúc Lưu Xảo Yên trả lời ông ta cũng không thèm ngẩng đầu lên.

Lưu Tương Niên gào lên giận dữ: “Tôi còn chưa kịp nhìn mặt bà ấy lần cuối.”

“Chuyện này quan trọng lắm sao?” Lưu Xảo Yên hỏi ông ta: “Bà ấy cũng đã c.h.ế.t rồi mà ông còn thong thả đi truyền nước biển. Trong lòng ông thì mẹ của tôi có quan trọng lắm không?”

Lưu Xảo Yên hừ lạnh: “Không quan trọng chút nào cả, bà ấy chỉ mà một người quản gia mà ông nuôi ở Phồn Viên mà thôi, thực ra trong lòng ông vẫn xem người đàn bà kia mới là chủ nhân thật sự của nơi này.”

Con gái ông ta nói không sai chút nào, nhưng mà Lưu Tương Niên ít nhiều cũng thấy hơi áy náy.

Phùng Học Minh kéo mẹ mình lại, nói: “Ông ngoại, chúng ta thương lượng một chút đi, lúc cử hành tang lễ thì bà ngoại lấy thân phận gì đây ạ. Là vợ của ông? Vợ bé? Hay là bạn gái đây?”

Lưu Xảo Yên quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn Phùng Học Minh: “Con nói bậy bạ gì vậy? Bạn gái gì chứ?”

“Ông bà ngoại còn chẳng đăng ký kết hôn đấy, đây là sự thật. Vẫn nên để ông ngoại quyết định thì hơn.”Chuyện này khiến Lưu Tương Niên thấy rất khó xử, ông vốn đã có bệnh này, ban đầu tưởng rằng không còn nhiều thời gian, nghĩ rằng mình xuống trước rồi thì sau đó có thể tìm Trần Uyển Âm xin bà tha thứ.

Bây giờ cháu ngoại trai của ông lại phơi bày hiện thực ra trước mắt ông, nếu lấy danh nghĩa vợ cả để làm tang ma, vậy Trần Uyển Âm là gì đây?

Nhưng nếu không lấy danh nghĩa vợ cả để làm lễ tang, vậy thì sao ông có thể yêu cầu Học Minh về Thiên Hòa đây? Giá cổ phiếu của Thiên Hòa hôm nay giảm mạnh. Nếu như vấn đề người thừa kế này vẫn mãi không giải quyết được thì sao?

Lưu Tương Niên cân nhắc thiệt hơn rồi cuối cùng quyết định: “Lấy thân phận vợ cả để làm tang ma đi.”

Phùng Học Minh gật đầu: “Vâng.”Sau khi xác nhận thân phận xong thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều, Phùng Học Minh nhanh chóng sắp xếp mọi thứ.

Phùng Học Minh hỏi lại: “Phải rồi, mọi người định thông báo cho Tuyết Nghị thế nào đây? Định nói với cô ta thế nào?”

Đây cũng là một vấn đề, Lưu Tương Niên trầm ngâm trong chốc lát: “Cứ nói bà của con bé đột tử, để…”Nghe thấy mấy chữ “đột tử” này, Lưu Xảo Yên lập tức cắt ngang: “Sao lại là đột tử chứ hả? Cái này mà là đột tử sao?”

“Vậy con thích nói thế nào thứ cứ nói.” Lưu Tương Niên cho rằng bản thân đã nhường nhịn rất nhiều rồi, cũng đã dùng thân phận vợ cả làm lễ tang, không biết đứa con gái này còn muốn quậy thế nào đây nữa, ông ta nói: “Con đừng có quậy nữa. Con phải tự hiểu là năm đó mẹ con lấy thân phận gì để vào Phồn Viên chứ? Nếu bà ta an phận giữ mình, tự biết mình là ai thì bà ta có tư cách trách mắng ai sao? Tự biết thân biết phận, ra ngoài mắng chửi người khác, bị phóng viên bắt gặp rồi đưa lên tin tức, mẹ con không chịu nổi mới thành ra thế này.”

Trái tim Lưu Xảo Yên lạnh lẽo, hỏi: “Vậy nên mẹ con đáng phải c.h.ế.t ư?”

“Là do bà ta tự mình lựa chọn.” Lưu Tương Niên chống quải trượng rồi ngồi xuống.

Nghe ông ta nói như vậy, Lưu Xảo Yên khóc lóc gọi cho cháu gái: “Tuyết Nghị, bà của con hôm nay mất rồi. Là tự sát, ông của con…”

Lưu Tương Niên nhắm mắt nghe con gái nói chuyện, trong lòng cố nén lửa giận, những thứ ông ta có thể cho cũng đã cho hết rồi. Hơn nữa ông ta vừa trị bệnh bằng hóa chất xong, trong người còn rất yếu, tại sao không có ai thông cảm cho ông ta hết vậy?
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 432



Bạn bè thân thích lục tục tới nhà, Lưu Tương Niên nghe con gái nói gần nói xa là do ông ta muốn nhận tại cháu trai mới khiến bà Lưu bị đả kích, nên mới đuổi theo mắng người nhà đó.

Ông ta không hiểu tại sao đứa con gái này cứ nhất thiết không phân phải trái mà đổ hết mọi tội lỗi lên người ông ta như vậy?

Vậy nên lúc mấy người thân bạn bè kia đến nói một câu nén bi thương với ông ta cũng chỉ là lấy lệ.

Lưu Tương Niên phát hiện bản thân giống như một người ngoài cuộc, con gái ông ta ở bên cạnh vừa khóc vừa chỉ huy người hầu trong nhà tiếp đãi khách, còn cháu ngoại thì lo sắp xếp chuyện tang lễ.

Phùng Học Minh khó khăn lắm mới có thời gian hít thở chút không khí, anh ta vừa đứng ở trong sân hít vào một hơi thì thấy một chiếc xe quen thuộc đang chạy vào từ cổng lớn, Liêu Nhã Triết đến.

Điều khiến anh ta thấy bất ngờ là Liêu Nhã Triết thế mà lại đón Diệu Nhi đến đây giúp anh ta. Anh ta thầm kích động trong lòng, dù gì Diệu Nhi cũng rất mềm lòng, chắc hẳn cô ấy rất lo lắng cho mình nên mới đến đây thăm mình cùng Liêu Nhã Triết đúng không?

Phải giảng hòa với cô ấy, sau đó hai người cùng nhau khấu đầu trước linh cữu của bà ngoại để bà yên tâm.

Anh ta nhanh chóng đi đến tiếp đón, đứng cách Hứa Diệu Nhi một bước chân, cho dù là người kiên cường thế nào đi chăng nữa cũng có lúc yếu ớt, giọng nói anh ta run rẩy: “Diệu Nhi, cảm ơn em vì đã đến đây!”

Nói rồi anh ta đưa tay ra muốn ôm cô ấy vào lòng thì bị Hứa Diệu Nhi tránh đi: “Anh Liêu nhận được tin nên cử tôi và Nhã Triết làm đại diện Diệu Hoa đến đây để viếng thăm anh và bà Phùng.”

Diệu Hoa? Phùng Học Minh khó hiểu nhìn về phía Liêu Nhã Triết, Liêu Nhã Triết chỉ có thể lên tiếng: “Đúng vậy, ba của tôi bảo chúng tôi đại diện cho Diệu Hoa đến đây”

“Vậy sao? Nếu là đại diện thì tại sao lại cử người mới vào Diệu Hoa như Hứa Diệu Nhi chứ?”

Diệu Nhi cố tình đi bên cạnh Liêu Nhã Triết, ba người cùng đi vào nhà.Lưu Xảo Yên ngẩng đầu thấy Hứa Diệu Nhi đến đây, bà ta không ngờ Hứa Diệu Nhi sẽ đến.

Đến tận bây giờ, Diệu Nhi vẫn đối đãi với bà như một người dâu hiền vợ thảo, không biết hôm nay đến đây là có ý gì đây? Cô ấy muốn nhân cơ hội này để quay lại với con trai bà sao?

Nếu còn muốn quay lại thì tại sao trước đó lại quậy một trận khó coi như thế chứ? Tại sao lại nhất quyết cắt đứt với nhà họ Hứa?

Nếu đã cắt đứt với nhà họ Hứa thì cô ấy là cái thá gì chứ?Lưu Xảo Yên tỏ vẻ như bậc bề trên ngồi ở chỗ kia.

Lúc Hứa Diệu Nhi và Liêu Nhã Triết đi đến, nghe Phùng Học Minh nói di thể của bà Phùng đã được đưa đến nhà tang lễ, bọn họ thấy hơi tiếc nuối, cũng chỉ có thể hẹn gặp lại ở nhà tang lễ sau.

Cô ấy và Liêu Nhã Triết cùng nhau đi đến trước mặt Lưu Tương Niên nói: “Ông cụ Lưu xin hãy nén bi thương!”

Lưu Tương Niên đứng lên, nhìn Liêu Nhã Triết và Hứa Diệu Nhi nói: “Có lòng rồi.”

Hai người lại đi đến chỗ Lưu Xảo Yên, cùng nói: “Bà Phùng, nén bi thương!”Nghe thấy xưng hô này, Lưu Xảo Yên có chút khó hiểu, không phải nên gọi là “bác gái” sao?

“Con và anh Liêu đại diện cho Diệu Hoa đến thăm viếng. Xin bà bớt đau buồn.” Hứa Diệu Nhi thấy bà có hơi thất thần.

Con bé đại diện cho Diệu Hoa? Lúc này Lưu Xảo Yên mới kịp phản ứng lại, trả lời rằng: “Con có lòng rồi.”

Hứa Diệu Nhi và Liêu Nhã Triết cùng ngồi xuống, hỏi thăm Phùng Học Minh vài câu về chuyện sắp xếp lễ tang rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Phùng Học Minh tiễn bọn họ ra ngoài, đến cạnh xe, anh ta mới nói với Liêu Nhã Triết: “Nhã Triết, anh lên xe trước đi, tôi muốn nói chuyện với Diệu Nhi một chút.”

Liêu Nhã Triết lên xe, Hứa Diệu Nhi khẽ gật đầu với Phùng Học Minh: “Trước đây tôi và bà ngoại thường ở chung với nhau, bây giờ bà mất rồi, tôi cũng rất buồn nên mới muốn đến thăm một chút. Nhưng lại sợ anh hiểu lầm, đúng lúc ông Liêu bảo Liêu Nhã Triết đến đây thăm một chút nên tôi cũng lấy danh nghĩa đó đi theo, tiếc là không nhìn thấy mặt bà.”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 433



Phùng Học Minh muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời, chỉ nhìn theo Liêu Nhã Triết lái xe ra khỏi Phồn Viên. Sau khi xe ra khỏi Phồn Viên, Hứa Diệu Nhi mới thở dài một hơi :“Sao vậy?”

“Không có gì.” Không biết tại sao trước kia Hứa Diệu Nhi lại xem việc trở thành chủ nhân của Phồn Viên là một vinh dự lớn lao vậy chứ? Hôm nay đến đây vào mùa này, cô ấy chỉ thấy khắp nơi toàn là sự hiu quạnh.

Liêu Nhã Triết lái xe đưa Hứa Diệu Nhi về nhà, khi sắp đến gần nhà cô ấy, anh ta nói: “Ở đây không tiện dừng xe, tôi lái xe vào bãi đỗ xe ngầm nhà cô rồi chờ ở đó, cô mang sách xuống nhé.”

Hứa Diệu Nhi vốn cho rằng anh ta chỉ đang nói đùa, không ngờ lại thật sự muốn đọc, cô ấy nói: “Được thôi! Để tôi lấy cho anh.”

Liêu Nhã Triết chờ trên xe, mười phút sau, Hứa Diệu Nhi cầm xuống hai quyển sách, một quyển là "Công chúa tung tăng" một quyển là "Em gái ngọt ngào".

“Nếu không hay thì ngày mai trả tôi.” Hứa Diệu Nhi nói.

“Nhỏ mọn vậy sao? Chắc chắn sẽ trả cho cô mà!” Liêu Nhã Triết nói xong thì lái xe đi.

*

Sáng hôm sau, lúc Phàn Kỳ đến làm thì gặp Liêu Nhã Triết đứng trước cửa, thấy cả người anh ta uể oải không chút sức sống, cô lập tức đi qua vỗ nhẹ vào lưng anh ta rồi hỏi: “Hai hôm nay Phùng Học Minh bận c.h.ế.t được, không lẽ còn thời gian ra ngoài ăn nhậu chơi bời với anh à?”

Liêu Nhã Triết ngẩng đầu: “Bệnh à! Tôi mà giống cô cứ dăm ba bữa là mệt mỏi ủ rũ sao? Không lẽ cô cũng ra ngoài ăn chơi hả?”

“Tôi đi với chồng tôi, coi như là có giấy phép đàng hoàng rồi. Sao có thể nói là đi lêu lổng chứ?” Phàn Kỳ nói.

“Lêu lổng cái đầu cô. Hôm qua tôi thức suốt đêm để đọc một quyển sách.”

Nghe anh ta nói xong, Phàn Kỳ đúng là phải nhìn anh ta bằng con mắt khác: “Ghê thật nha! Liêu Nhã Triết anh tiến bộ rồi, biết đọc sách nữa.”

Liêu Nhã Triết cũng không nói với Phàn Kỳ là mình đọc sách gì? Anh ta quyết định im lặng chấp nhận lời khen này của cô.

Hai người lên lầu, Liêu Nhã Triết vội vào văn phòng, nhân lúc còn sớm vội giở quyển sách kia ra xem nốt phần cuối. Còn Phàn Kỳ nhớ đến tư liệu hôm qua tra được, ban ngày có một cổ phiếu trọng điểm, lúc đó trên sàn lại xuất hiện nhiều giao dịch không rõ ràng.

Cô bèn cầm notebook mở cửa vào văn phòng của Liêu Nhã Triết thì trông thấy anh ta đang đọc một cuốn sách có bìa đầy màu sắc rực rỡ.

Liêu Nhã Triết không ngờ cô sẽ đi vào, anh ta hoảng hốt buông tiểu thuyết xuống còn dùng một tập tài liệu đè lên.

Động tác đột ngột như vậy khiến Phàn Kỳ lập tức hứng thú, cô xông đến định vén tập tài liệu lên, Phàn Kỳ hỏi: “Anh đang xem gì thế?”

“Không có gì cả!” Liêu Nhã Triết chặn tập tài liệu lại.

“Uầy! Có đọc "Cậu ấm nhà giàu" cũng không sao đâu mà!” Phàn Kỳ nói với anh ta: “Có đồ tốt thì phải chia sẻ chứ, tôi cũng muốn nhìn mấy em gái xinh đẹp, mau lấy ra để chúng ta cùng thưởng thức nào.”

“Không phải "Cậu ấm nhà giàu" đâu.” Liêu Nhã Triết nói

“Không phải "Cậu ấm nhà giàu" thì là cái gì?” Phàn Kỳ càng thêm tò mò, đôi mắt sáng lên nhìn tệp tài liệu kia.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Là nhật ký của tôi, cô cũng muốn xem sao?” Liêu Nhã Triết thầm khen mình thông minh.

Phàn Kỳ trừng mắt: “Anh còn có thói quen viết nhật ký à?”

“Từ nhỏ đã có rồi đấy.”Không đúng, lúc nãy cô vào thì thấy anh ta đang nhìn cuốn sách đó cười như tên ngốc, thiếu điều chảy cả nước miếng, rốt cuộc là anh ta đã ghi chú cái gì không thể miêu tả vậy? Nhưng mà nhật ký sao? Đồ vật riêng tư này thì không nên nhìn trộm.

Phàn Kỳ mở notebook, thảo luận công việc với anh ta.Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hứa Diệu Nhi xuất hiện ở cửa: “Liêu Nhã Triết, hai quyển tiểu thuyết kia anh đọc xong chưa? Nếu không thích thì trả lại cho tôi.”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 434



“Tôi đang đọc, vẫn chưa đọc xong đâu.” Lúc này Liêu Nhã Triết như muốn gục ngã, thâm cầu mong Hứa Diệu Nhi đừng nói gì nữa, nếu không chỉ dựa vào một mình Phàn Kỳ cũng đủ để cả văn phòng biết anh ta là một người đàn ông thích đọc tiểu thuyết tình yêu mất.

Phàn Kỳ quay đầu: "Tiểu thuyết gì?”

Hứa Diệu Nhi ngồi xuống: “Hôm qua anh ấy hỏi tôi…”

Liêu Nhã Triết vội nói: “Tôi đọc xong sẽ trả lại cho cô ngay, Hứa Diệu Nhi, cô cũng đến đây thảo luận cổ phiếu ngày hôm qua xem, tôi không rõ cho lắm.”

Hứa Diệu Nhi cũng ngồi xuống, đồ vật trên bàn anh ta quá nhiều, Hứa Diệu Nhi cầm lấy quyển hồ sơ, Phàn Kỳ nhìn qua thì thấy được bìa cuốn "Em gái ngọt ngào", vội đưa tay muốn cầm lấy…

Phàn Kỳ không có hứng thú để ý đến dáng vẻ ngu ngốc hận không thể chui xuống bàn của Liêu Nhã Triết.

mở cuốn tiểu thuyết trên tay ra, phần giới thiệu cũng không thú vị bằng những cuốn tiểu thuyết cô đã đọc ở kiếp trước, rất đơn giản: “Mẫn Nhã là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp đáng yêu, bởi vì hoàn cảnh gia đình nghèo khổ nên cô phải làm thêm tại quán trà, cho đến một ngày cô vô tình làm đổ cốc Coca lên người An Hằng..."

Cô đành miễn cưỡng chấp nhận cái này vậy! Phàn Kỳ nói: "Đưa tôi xem một chút.”

Nghe thấy vậy, Liêu Nhã Triết vốn đang xoay ghế dựa về phía tường thì vội vàng quay lại, đoạt quyển sách kia từ trong tay Phần Kỳ: "Tôi còn chưa đọc xong đấy!”

Anh ta suy nghĩ một chút, lấy ra một quyển “Công chúa tung tăng” khác từ trong túi. Phàn Kỳ muốn vươn tay lấy nhưng tên này nhanh chóng thu tay lại, nói: "Không được, quyển này tôi còn chưa xem, tôi định xem xong quyển kia trước rồi lại xem quyển này, buổi trưa cô tới lấy.”

“Anh cho tôi xem quyển này trước không được sao? "Phàn Kỳ nói.

“Không được, cô đọc cái là xong hết cả bộ rồi." Liêu Nhã Triết giấu kỹ sách, nói:"Đi thôi, đi thôi, chúng ta còn một cuộc họp buổi sáng."

Phàn Kỳ trợn trắng mắt đi ra ngoài, Hứa Diệu Nhi nói: "Đừng để ý đến anh ta, ngày mai tôi lấy thêm cho cô mấy quyển.”

“Chờ tôi đọc xong hai quyển này rồi đưa cho cô ấy, cô cứ đưa cho tôi quyển mới là được rồi” Liêu Nhã Triết sờ mũi nói.

Hứa Diệu Nhi kinh ngạc: "Anh thật sự thích xem à?”

Phàn Kỳ nói với Hứa Diệu Nhi: "Hồi sáng tôi gặp anh ta, nhìn sắc mặt anh ta rất uể oải, nhất định là đêm qua đã thức khuya đọc tiểu thuyết đấy.”

Trước đây Hứa Diệu Nhi chỉ coi Liêu Nhã Triết là bạn của Phùng Học Minh, tuy cũng có quen biết nhưng cô ấy luôn giữ một khoảng cách nhất định.

Sau đó khi tham gia giải đấu lớn thì cô ấy phát hiện anh ta rất lợi hại, nhưng thường xuyên sai kỹ thuật, dù vậy cũng thấy anh ta rất thú vị.

Mãi cho đến vài hôm nay cô ấy gia nhập Diệu Hoa, nghe Liêu Kế Khánh cứ mãi nhắc nhở anh ta, sau đó bất đắc dĩ thở dài một tiếng, người ngoài thoạt nhìn vào thì có chút buồn cười, nhưng đứng ở góc độ của Liêu Kế Khánh mà nói, có một người thừa kế như vậy chắc cũng rất đau đầu.Không ngờ anh ta lại thích đọc tiểu thuyết tình yêu, hơn nữa còn thật sự đọc mê mẩn như thế.

Hứa Diệu Nhi thật sự nhịn không được, bèn cúi đầu cười.

“Cười cái gì thế? Tươi như vậy. " Liêu Nhã Triết đi sau lưng hai người, anh ta ngại ngùng đẩy đẩy Hứa Diệu Nhi và Phàn Kỳ: “Chạy mau lên, nếu chậm thì sẽ bị ba tôi mắng đấy.”

Liêu Nhã Triết không biết Hứa Diệu Nhi xảy ra chuyện gì, cô ấy cứ như bị điểm huyệt cười, cười không ngừng, anh ta trừng mắt: "Đừng cười nữa.”

Mở cuộc họp sớm, ba người mặc áo vest đỏ đi đến phòng giao dịch.Ngày hôm qua đầu tiên là Lưu Tương Niên nhờ cậu của Phàn Kỳ dùng năm mươi vạn khuyên Trần Chí Khiêm nhưng bị từ chối, sau đó là bà Lưu tự sát.

Buổi tối thì tin tức ùn ùn kéo đến, có tin tức còn phóng đại, nói bà Lưu xảy ra tranh chấp với Lưu Tương Niên.

Thậm chí có tòa soạn báo còn tiết lộ, Lưu Tương Niên và bà Lưu vốn chưa từng đăng ký kết hôn, thế nên bà Lưu còn chẳng phải là vợ bé của Lưu Tương Niên nữa.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 435



Cho nên Lưu Tương Niên cố ý muốn để lại toàn bộ tài sản cho cả nhà con lớn và Trần Chí Khiêm, bà Lưu và Lưu Tương Niên cãi nhau vì chuyện này khiến cho bà ta vừa nhìn thấy Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm là nói không lựa lời, dùng đủ loại ngôn từ cay độc để chửi rủa bọn họ.

Mặt khác tin tức còn tung ra đoạn video ngắn quay lại lúc Lưu Xảo Yến xông tới tìm Lưu Tương Niên. Để chứng minh, ngay cả người nhà họ Lưu cũng cho rằng Lưu Tương Niên đã hại c.h.ế.t bà Lưu.

Đài truyền hình và báo chí không muốn thành bên có lỗi trong truyện này, mà chuyện Phàn Kỳ và Phùng Học Minh nói về cái c.h.ế.t của bà Lưu, phóng viên khó mà chối tội được.

Mặt khác còn có tin tức nói sức khỏe Lưu Tương Niên không tốt, rất có thể sẽ không chống đỡ qua nổi một năm. Phàn Kỳ không biết kiếp này có thay đổi gì hay không, nhưng ít nhất ở kiếp trước Lưu Tương Niên sống đến tận thập niên tám mươi, sau đó còn sống được thêm ba bốn năm nữa.

Sau khi những tin tức này chồng chất lên nhau, hôm nay lúc bắt đầu phiên giao dịch, dù cổ phiếu Thiên Hòa tiếp tục giảm mạnh, nhưng Thiên Hòa chủ yếu kinh doanh bất động sản.

Giá bất động sản đang liên tục tăng lên, trong tay Thiên Hòa có nhiều mảnh đất chất lượng tốt. Cho dù Lưu Tương Niên có c.h.ế.t thì Thiên Hòa chỉ cần dựa vào việc bán đất thôi cũng không dừng lại ở mức giá đó được.

Hơn nữa dưới tình huống Trần Chí Khiêm nhất quyết không chịu trở về, Lưu Tương Niên cũng không thể tùy ý để cổ phiếu Thiên Hòa rớt giá mà vẫn mạnh miệng không làm rõ chuyện này nhỉ?

Phàn Kỳ quyết định kiếm lời nhân lúc Thiên Hòa đang rối ren như thế này, cô dùng tài khoản cá nhân và tài khoản khách hàng thu mua cổ phần của Thiên Hòa, coi như cống hiến một chút cho việc duy trì giá cổ phiếu của Thiên Hòa.

Nhưng mà, lực lượng tài chính chủ chốt vẫn làm chủ cổ phần tăng trưởng như trước, mấy ngày nay tài chính chủ lực tập trung vào mảng ngân hàng, công ty nước ngoài cũ Delta Holding ở Anh quốc, bởi vì kinh doanh vững vàng ở thành phố Hồng Kông nên trở thành đầu rồng tăng trưởng.

Phàn Kỳ kiếm được một khoản lớn, nhất thời khiến vô số người chú ý.

Không cần đi xem tin tức, chỉ cần nhìn thấy giá cổ phiếu Thiên Hòa tăng trở lại là biết Thiên Hòa nhất định đã bác bỏ tin đồn rồi.

Buổi trưa kết thúc phiên giao dịch Phàn Kỳ đi ăn cơm, thấy chỗ ngồi của Liêu Nhã Triết không có cơm cũng không có ai, cô hỏi: "Nhã Triết ra ngoài rồi sao?"

Liêu Kế Khánh ngẩng đầu: "Thằng bé nói có hẹn với một khách hàng vào buổi trưa, cho nên trở về văn phòng ăn cơm." Phàn Kỳ quay đầu nhìn Hứa Diệu Nhi, Hứa Diệu Nhi đang ăn canh, thiếu chút nữa sặc. Liêu Kế Khánh có chút kỳ quái: "Làm sao vậy?”

“Không có gì ạ!”Liêu Kế Khánh cùng mọi người trao đổi về phiên giao dịch buổi sáng, sau đó nói: "Anh Siêu muốn tổ chức một chương trình, vốn định mời Phàn Kỳ đi, nhưng mà tôi nói với anh ta cậu của Phàn Kỳ vừa mới làm phẫu thuật, mấy ngày gần đây cô ấy phải đi bệnh viện. Hay là, Diệu Huy cậu đi với tôi đi?”

Vị quản lý cổ phiếu kia ngẩng đầu, vẻ mặt khó xử: "Liêu tổng, hôm nay là sinh nhật vợ tôi.”Liêu Kế Khánh vừa nghe vậy đã lập tức nói: "Vợ là lớn nhất, sinh nhật của cô ấy chắc chắn không thể vắng mặt được.”

Ông ấy nhìn một vòng, mấy vị khác thì người không có tài ăn nói tốt không thích hợp để tham gia những dịp như vậy, người thì chưa đạt đến tiêu chuẩn, không thích hợp cho lắm. Nếu thật sự không được nữa thì dẫn con trai đi vậy?Liêu Kế Khánh quyết định như thế.

Phàn Kỳ ăn cơm xong, đưa mắt ra hiệu với Hứa Diệu Nhi, hai người chạy tới cửa phòng làm việc của Liêu Nhã Triết, Phàn Kỳ đẩy cửa vào, tên này thế mà lại khóa cửa sao?Bên trong vang lên giọng nói của Liêu Nhã Triết: "Có chuyện gì thế?”

“Cổ phiếu buổi sáng có chút vấn đề, tôi muốn bàn bạc với anh.”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 436



Liêu Nhã Triết ra mở cửa, Phàn Kỳ thấy cơm trên bàn chưa ăn được mấy miếng. Liêu Nhã Triết mời hai người vào rồi đóng cửa lại, lấy sách từ trong ngăn kéo ra, tiếp tục đọc sách ăn cơm: "Tôi không rảnh, chờ tôi xem xong sẽ thảo luận với hai người.”

“Cẩn thận dầu b.ắ.n vào sách của tôi, tôi mua để sưu tập đấy.“ Hứa Diệu Nhi nhắc nhở anh ta.

“Để bên cạnh, ăn cơm trước." Phàn Kỳ nói với anh ta.

Liêu Nhã Triết dứt khoát đặt đũa xuống, cầm quyển sách lên xem, anh ta đã đọc đến cuối rồi. Sau khi lật vài trang xem xong thì anh ta khép sách lại đưa cho Phàn Kỳ: "Của cô đây!"

Cuối cùng cũng có thể ăn cơm rồi, Liêu Nhã Triết ăn miếng cơm, hỏi: "Cổ phiếu nào, có vấn đề gì?

Phàn Kỳ vỗ sách trong tay: "Tôi chỉ đến xem một tên ngốc đọc tiểu thuyết tình yêu tới mất ăn mất ngủ thôi.”

“Trông được đấy. Anh đừng nói với tôi là anh chưa xem đấy nhé? Trong quyển sách này viết nam chính đã bao hết vòng xoay chọc trời để hôn nhau với nữ chính đấy.”

“Hừ, đã nói với anh rồi. Lần đó là người ta đang thút thít đấy.” Phàn Kỳ mắng tên ngốc này. Hứa Diệu Nhi nhớ tới lần đó cô ta còn châm chọc Phàn Kỳ, lắc đầu cười.

“Vậy cô nhìn cho kỹ đi." Liêu Nhã Triết ngồi thẳng dậy nói: "Không, đáng lẽ ra phải cho chồng cô xem một chút, để cho anh ấy học cho giỏi, sau này dẫn cô lên một cái đu quay để hôn.”

“Anh tự xem mà học đi. Sau này chụt chụt với bạn gái mình.”

Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng của Liêu Kế Khánh: "Nhã Triết.”

Tiếng khóa cửa vang lên, Liêu Kế Khánh hỏi: "Sao con còn chưa ăn cơm xong?”

"Bận nói chuyện điện thoại với Hoàng Sinh, cậu ta không hiểu nhiều quy tắc lắm…” Liêu Nhã Triết trợn mắt nói dối.

“Tối nay đi với ba đến “Cổ vãng kim lai” đấy.” Liêu Kế Khánh nói với anh ta.

“Không được! Tối nay con không muốn đi đâu cả.”

"Uống rượu hay hát karaoke, những thứ đó có quan trọng bằng chương trình này không?" Liêu Kế Khánh hỏi anh ta: "Khi nào con mới có thể trưởng thành một chút đây? Suốt ngày chỉ toàn ăn nhậu chơi bời.”

"Tối qua con chơi suốt đêm, ba không thấy con có quầng thâm mắt sao?" Liêu Nhã Triết còn ngẩng đầu lên cho ba xem.Liêu Kế Khánh cũng phát hiện tinh thần hôm nay của thằng nhóc này không phấn chấn: "Thật không biết nên nói sao với con nữa.”

Liêu Nhã Triết nghe ba anh ta cằn nhằn: "Để Phàn Kỳ đi đi! Cô ấy được hoan nghênh nhất, cô ấy đi thì con khỏi đi.”

“Nếu cô ấy có thể đi thì tôi còn cần anh làm gì? Cậu Phàn Kỳ đang làm phẫu thuật, cô ấy phải đến chăm sóc." Nếu không phải vì trong phòng làm việc của con trai còn có đồng nghiệp, ông thật muốn gõ đầu cái đồ đầu gỗ ngu ngốc này mà.

Liêu Nhã Triết chỉ vào Hứa Diệu Nhi bên cạnh: "Để Hứa Diệu Nhi đi đi, cô ấy đứng thứ ba trong cuộc thi, trước kia ba cô ấy cũng từng tham gia chương trình đó đấy."

“Hứa Diệu Nhi vừa mới tới, kỳ trước ba cô ấy là khách quý, hôm nay cô ấy đi thì không thích hợp lắm.” Nếu Hứa Diệu Nhi đi thì Thang Viễn Siêu sẽ rất vui vẻ, nhưng lại khiến Hứa Diệu Nhi khó xử, cho nên Hứa Diệu Nhi là người đầu tiên Liêu Kế Khánh loại trừ.

Hứa Diệu Nhi cười: "Ông Liêu, hiện tại tôi là quản lý của Diệu Hoa, chuyện này không thể tránh khỏi được mà. Nếu ngài có thể tìm người khác thì tôi sẽ không đi, nhưng nếu thật sự thiếu người thì tôi đi cũng là chuyện nên làm thôi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Liêu Kế Khánh nghe cô nói như vậy thì nói: "Nếu như cô không ngại.”

Hứa Diệu Nhi gật đầu: "Tôi sẽ đi.”

"Tôi sẽ đón cô vào khoảng bảy giờ tối rồi chúng ta cùng đi.” Liêu Kế Khánh nói.

Hứa Diệu Nhi sửng sốt một chút, lắc đầu: "Không cần, tôi tự lái xe được rồi, tôi đã quen rồi." Dù là lúc đi cùng Hứa Hạt, Hứa Diệu Nhi cũng tự lái xe.

“Tiết mục kết thúc sớm nhất cũng phải chín giờ, muộn quá. Nữ thì hơi bất tiện nên cứ để tôi đưa cô về thì yên tâm hơn.” Liêu Kế Khánh nói.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 437



Phàn Kỳ sợ Hứa Diệu Nhi hiểu tâm: "Lần nào tôi đi tham gia chương trình, ngài Liêu cũng tiễn tôi đến dưới lầu, thấy chồng tôi chờ dưới lầu mới yên tâm được.”

Nghe Phàn Kỳ nói như vậy, Hứa Diệu Nhi nói: "Cảm ơn ngài Liêu!”

“Nên làm mà.”

Nói xong với Hứa Diệu Nhi, Liêu Kế Khánh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía Liêu Nhã Triết: "Anh mà hiểu chuyện bằng một nửa Phần Kỳ và Hứa Diệu Nhi thôi thì tôi cũng yên tâm hơn rồi.”

“Không sao đâu, ba sống lâu một trăm hai mươi hai tuổi, con sống tới một trăm tuổi là được rồi.” Liêu Nhã Triết lại tiếp tục nói nhảm.

Liêu Kế Khánh vừa muốn xoay người, trông thấy quyển sách trong tay Phần Kỳ bèn hỏi: "Cuốn sách cô đang cầm là gì vậy?”

Phàn Kỳ giơ tiểu thuyết lên: "Là tiểu thuyết tình yêu ạ, ngài Liêu có muốn xem hay không, là từ..."

Sợ Phàn Kỳ nói ra, Liêu Nhã Triết vội vàng nói: "Hai cô ấy chạy đến chỗ con thảo luận nội dung trong tiểu thuyết tình cảm, hỏi con tình huống trong tiểu thuyết nữa, con có thể làm gì được chứ? Con để họ nhìn con xem có giống nhân vật nam chính không? Con cùng lắm chỉ là một vai phụ thôi.”

“Hiếm khi thấy anh tự biết mình như vậy.” Liêu Kế Khánh đi ra ngoài, Liêu Nhã Triết thở phào nhẹ nhõm, Liêu Kế Khánh lại quay đầu: "Cậu Phàn Kỳ đã làm phẫu thuật, đã chuyển vào phòng bệnh, anh không tham gia sự kiện thì qua thăm thay tôi một chút.”

“Ngài Liêu, không cần đâu.” Cậu mình làm phẫu thuật thì làm gì có nguyên tắc nào bảo đơn vị phải đến thăm chứ?

“Cần chứ.” Phần Kỳ thấy Liêu Nhã Triết vò đầu, không phải là không vui nhưng cũng có chút miễn cưỡng. Một người ba khôn khéo như thế sao lại có một đứa con khờ như vậy nhỉ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ nghĩ rằng ngài Liêu quá lễ độ khi để Liêu Nhã Triết đến thăm cậu cô. Lúc cô đến bệnh viện, phòng bệnh nho nhỏ đã bày mười mấy lẵng hoa cùng mấy rổ hoa quả.

Phàn Kỳ lại gần cậu, ông ấy yếu ớt vẫy tay với cô, mợ ngồi bên cạnh cậu, luôn nắm lấy bàn tay đang truyền nước của ông ấy.

Trương Nguyệt Cầm vỗ nhẹ lưng anh trai mình, nói với cô: "Mợ con bảo tay này của cậu con truyền nước sẽ bị lạnh nên bà ấy phải nắm tay để truyền nhiệt cho ông ấy."

Ở tầm tuổi của họ, ngồi trên vòng đu quay cao chọc trời còn không lãng mạn bằng việc nắm lấy tay nhau như thế.Mợ nói buổi chiều lúc cậu vừa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt ICU thì Trần Chí Khiêm đã cùng bác sĩ đi tới.

Cô nói chuyện với anh qua điện thoại cho đến nay vẫn rất tốt.Trần Chí Khiêm tiến lại ngồi xuống, thay Trương Nguyệt Cầm vỗ lưng cậu: “Cậu phải ho nhiều hơn cậu à.”

“Cậu không có đờm.” Cậu đáp.

“Cháu gái và cháu rể đã nói vậy rồi anh còn không nghe sao?” Mợ nói với cậu.

“Cậu phải ho nhiều vào mới tránh bệnh xẹp phổi được.” Chí Khiêm khuyên cậu.

Cậu chỉ có thể ho tượng trưng vài tiếng lại bị Trần Chí Khiêm nói: “Cậu không nghe lời bác sĩ nói là muốn tiêu hết tiền để chữa bệnh đúng không?”Bây giờ, ông mới nghiêm túc ho khan.

Trần Chí Khiêm lại vỗ nhẹ lưng ông mấy cái. Lúc này, Trương Nguyệt Cầm nói: “Buổi chiều có rất nhiều người đến đây tặng đồ, khổ nỗi mẹ không hiểu nhóm người bọn họ đang nói cái gì, nói chuyện với bọn họ cứ như nước đổ đầu vịt vậy.”

“Không có việc gì đâu mẹ.” Phàn Kỳ nói.

“Sao lại không có việc gì được, đây đều là tình cảm của người ta, nhất định phải đáp lễ.” Trương Nguyệt Cầm than thở: “Người ta tặng trái cây còn có thể ăn chứ còn đống hoa này thì lãng phí thật.”

Phàn Kỳ ngồi một lát rồi lại đứng lên nhìn. Trên mỗi giỏ hoa quả đều cắm một tấm thiệp, trên thiệp là những lời chúc phúc và chữ ký. Những người này đều là người có tiếng ở Hồng Kông.

Hiện giờ vợ chồng bọn họ có quyền có thế, Trần Chí Khiêm nhận được nhiều đầu tư từ các nhà đầu tư nước ngoài. Ở Hồng Kông, mọi người đều biết đến Phàn Kỳ nhờ cuộc thi “Ai là thần chứng khoán”.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 438



Từ đó tin tức Phàn Kỳ thu mua công ty trách nhiệm hữu hạn Ích Hoà được lan truyền, nhà họ Phó đã mua công ty trách nhiệm hữu hạn Ích Hoà với giá thấp đến mức ai cũng không tưởng tượng nổi.

Vậy nên rất nhiều người muốn nhờ Phàn Kỳ quản lý tài khoản của họ nhưng cô đã đến một công ty môi giới để tự đầu tư chứng khoán, cô chỉ nhận lời mời của một vài người bạn rất thân.

Vì thế sau khi báo chí đăng tin cậu của cô vì phẫu thuật nên phải nhập viện, nguyên một đám người kéo đến bệnh viện thăm hỏi.

Quà Liêu Nhã Triết đem đến vẫn mang nhiều lợi ích thực tế nhất, chẳng qua Phàn Kỳ nhìn bộ dáng anh ta sốt ruột, đứng một lát liền phải đi thì biết ngay anh ta muốn làm gì nên tiễn anh ta đi.

Lúc Phàn Kỳ quay lại thì nghe Trần Chí Khiêm nói: “Tối nay mẹ và mợ về nhà đi, con sẽ ở lại chăm sóc cậu.”

“A Khiêm, sáng mai con còn phải đi làm nữa, chúng ta đã thuê y tá rồi mà. Mợ ở cùng với y tá là ổn rồi. Con mau về nghỉ ngơi đi.”

“Mợ à, con đảm bảo sáng ngày mai cậu sẽ không rời khỏi mợ đâu. Còn bây giờ mợ hãy về nhà ngủ một giấc thật ngon đi, con sẽ chăm cậu.” Trần Chí Khiêm khuyên mợ, muốn bà về nhà nghỉ ngơi.

Cuối cùng, Trần Chí Khiêm thống nhất với mợ rằng bà có thể đến trước sáu giờ sáng mai thì mợ mới đồng ý về nhà ngủ.

Phàn Kỳ lái xe chở mẹ và mợ về nhà, ba người cùng nhau ăn cơm tối. Mợ ở quê nhiều năm đã hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm nên đi ngủ trước.

Phàn Kỳ ngồi cạnh mẹ trên ghế sô pha, cùng xem bộ phim drama m.á.u chó trên TV, nghe mẹ Mỗ kể chuyện thời thơ ấu của cô, cả chuyện ngày xưa cô đã tức giận rồi làm ầm lên nguyên một buổi chiều.

Mẹ Mỗ xoa mặt của cô, nói: “Thời điểm đó mẹ thật sự hoài nghi, không phải là chúng ta ôm sai con rồi đấy chứ? Sau này mẹ nghĩ nhất định là do ba của con.”

Phàn Kỳ bắt chước bộ dáng Phàn Vĩnh Khang khi nhìn vợ mình cạn lời, nói: “Ba chắc chắn sẽ nói: ‘Bà là hộ làm nông có nhiều ưu điểm còn tôi chỉ là nhà thầu lắm khuyết điểm.”

Trương Nguyệt Cầm phì cười khi nghe cô nói: “Không biết bây giờ ba con đang làm gì nhỉ?”

“Bình thường ba hay làm gì ở nhà thì bây giờ đang làm cái đó thôi.”

“Bình thường bây giờ mẹ đang nhờ ba cầm sợi len để mẹ quấn len thành cuộn.” Trương Nguyệt Cầm nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Được rồi, Phàn Kỳ đã hiểu rồi, mẹ cô chỉ đang nhớ người ta thôi.Trương Nguyệt Cầm xoa đầu cô: “Con lên lầu ngủ sớm đi, chắc chắn mợ con sáng mai sẽ dậy lúc ba, bốn giờ đấy.”

Hả? Thế thì khủng khiếp quá. Phàn Kỳ bật người dậy, hấp tấp chạy lên lầu. Cô tắm rửa qua rồi ngồi lên giường, lúc này mới khoảng tám giờ.

Hơn nữa mỗi lần Trần Chí Khiêm đi công tác, cô vẫn luôn khó ngủ vào buổi tối đầu tiên xa anh. Buổi tối hôm nay chắc chắn cũng vậy. Cô mở TV lên, vừa đúng lúc chương trình “Cổ vãng kim lai” đang phát sóng trực tiếp.

Câu đầu tiên anh Siêu nói khi gặp mặt Hứa Diệu Nhi là: “Tôi lại được gặp Diệu Nhi rồi. Lần trước Diệu Nhi vẫn là quản lý của Trường Hưng, bây giờ đã về dưới trướng Diêu Hoa. Không biết cô có cảm nhận gì?”Ông ta tuyệt đối không bỏ qua bất cứ đề tài nào.

“Tôi thấy rất tuyệt vời khi có thể làm đồng nghiệp với Phàn Kỳ.” Hứa Diệu Nhi nói.“Vậy Diệu Nhi và Phàn Kỳ đây chính là không đánh không quen sao?”

“Đúng vậy! Chúng tôi cùng chung chí hướng, có rất nhiều chủ đề chung để nói chuyện.” Hứa Diệu Nhi quay đầu lại: “Tôi càng phải cảm ơn ông Liêu đã đánh giá cao tôi. Lúc tôi vừa gia nhập Diêu Hoa, ông ấy đã giao cho tôi vài khách hàng quan trọng.”

Trên thực tế, lúc ở Trường Hưng, Diệu Nhi thay Hứa Hạt điều hành các tài khoản, không khác người môi giới làm thuê là bao.

Cô ta kiếm được nhiều hay ít tiền thì cũng là tiền của ba cô ta. Tiền lương tuy không thấp nhưng cũng không cao như bây giờ.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 439



Đương nhiên đây là thời điểm cô ta ở Trường Hưng, tiền lương không tốt như bây giờ. Từ lúc cô đến Diêu Hoa hợp tác cùng Phàn Kỳ, Phần Kỳ luôn vui vẻ chia sẻ quan điểm của mình.

Ở Trường Hưng cô ta có thể do dự mua hay không mua vì chỉ là người làm thuê thì ở Diêu Hoa cô ta đã ở một vị trí cao hơn. Cho nên tiền cô kiếm được cao hơn lúc ở Trường Hưng rất nhiều.

Liêu Kế Khanh cười: “Cái này là do cô có năng lực, nhờ có cô đã tham gia nên Diêu Hoa lại có thêm một người nữ tướng.”

“Hai đóa hoa tươi này của Diêu Hoa rất nổi tiếng trên thị trường đó.” Thang Viễn Siêu quay lại chuyện chính: “Lần trước ông Liêu đã nói sẽ tìm cách mang lại lợi nhuận cho những cổ đông vừa và nhỏ. Không biết ông đã làm những gì?”

Liêu Kế Khanh xác định không thể chờ ngành công nghiệp này phát triển, phải tự mình đi trước. Ông ấy đã cải tiến kỹ thuật truyền dữ liệu theo thời gian thực và đặc biệt sử dụng hơn chục người để sao chép dữ liệu tại hiện trường. Cứ sau mười phút, bộ đếm bên ngoài trường sẽ cập nhật dữ liệu mới nhất.

Vậy là các cổ đông liên tục tìm đến, ít nhất Diêu Hoa có thể thấy các bản cập nhật nhanh hơn, hơn nữa Diêu Hoa gần đây còn đẩy mạnh hoạt động, cổ đông gọi trực tiếp cho bên môi giới trên sàn giao dịch.

Điều này đã khiến Liêu Kế Khanh bị người trong ngành chỉ trích nặng nề, họ nói ông ấy đang cướp miếng ăn từ tay kẻ khác. Lấy đi những người môi giới giỏi thì thôi đi nhưng những cổ đông nhỏ chỉ có mấy ngàn tệ trong tay ông ấy cũng không buông tha.

“Thật ra tôi không bỏ qua hoa hồng của những cổ đông nhỏ vì khi các nhà đầu tư lẻ tràn vào, tôi cần nhân lực không chỉ để cập nhật giá cổ phiếu mà còn để trả lời các cuộc gọi từ các cổ đông. Vì vậy, chúng tôi đã bổ sung hơn 20 nhà môi giới cấp dưới và mở một đường dây trực tiếp để cung cấp các dịch vụ đặc biệt. Đối với các nhà đầu tư nhỏ, họ có thể trực tiếp đặt lệnh với các nhà môi giới trên sàn. Hoa hồng tôi kiếm được từ họ không nhiều bằng chỗ tôi thuê trên sàn trao đổi và chi phí thuê người nhưng ít nhất tôi đã làm được gì đó cho các nhà đầu tư nhỏ.” Liêu Kế Khanh nói.

Hôm qua tại Trường Hưng, Hứa Hạt còn nói đó chỉ là loè thiên hạ, tính đi tính lại thì cũng đòi công đạo cho các cổ đông nhỏ để lấy công trạng.

Nhưng đây là sự khởi đầu của toàn cầu hóa tài chính, nếu mọi người không tự phát triển bản thân ngay thì chỉ có thể chờ được mua lại bởi các tổ chức khác tham gia vào lĩnh vực này!

Giống như cái công ty Internet đời trước đã áp dụng chiến lược miễn phí vào thời điểm khó khăn, chỉ có thể khoanh vùng người dùng và cố một số lượng lớn người dùng hoạt động tích cực mới có thể cạnh tranh trên thị trường trong tương lai.

Phàn Kỳ đang xem TV thì nghe thấy tiếng sét đánh vang lên từ bên ngoài.

Chao ôi! Sao buổi tối hôm nay cứ phải có mưa rào kèm sấm chớp chứ?

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phàn Kỳ bắt máy thì nghe thấy tiếng Trần Chí Khiêm: “Sét đánh rồi.”

“Vâng.” Anh nói điều này không phải là vô nghĩa sao, dù sao cũng không thể bỏ mặc cậu ở đấy rồi đi về được, cô nói: “Không sao, em sẽ ôm Phác Phác ngủ.”

“Em đi ngủ cùng mẹ đi.” Trần Chí Khiêm nói.

“Hả? Dáng ngủ của em sẽ không làm mẹ sợ đấy chứ?”

“Không đâu, bây giờ em ngủ ngoan lắm. Nghe anh.” Trấn Chí Khiêm nói: “Bây giờ em đã không còn di chuyển nhiều vào ban đêm nữa.”

Cô đã quen với việc mỗi khi sét đánh đều có người cạnh bên nên lúc này cảm thấy hơi cô đơn. Phàn Kỳ nói: “Vâng.”

Cô vừa cúp điện thoại thì nghe thấy sét đánh một trận bên ngoài khiến trái tim cô run rẩy. Cô ôm lấy Phác Phác đi dọc hành lang đến phòng của mẹ. Một tia chớp nữa lại loé lên khiến cô nhảy thẳng đến trước cửa phòng mẹ gõ cửa.
 
Back
Top Bottom