Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 190



“Bằng cách này, em thử ước tính xem nếu ta mua lại khoảng 10-20 cổ phiếu của Ích Hòa trên thị trường thì số tiền tổn phí là

bao nhiêu và mất bao lâu. ”

Trần Chí Khiêm nói. Phàn Kỳ nhíu mày: “Anh có hứng thú với Ích Hòa sao? Anh muốn thu mua?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Chí Khiêm nói với cô: “Đợi lát nữa gặp mặt tôi sẽ nói kỹ và tỉ mỉ hơn cho em. Buổi chiều em trước làm một chút số liệu phân tích. Đợi tôi lái xe tới đón em cùng qua nhà hàng. ”

“Không cần, ông Liêu cũng đi, tôi đi chung xe với ông ấy là được rồi. ”

“Tôi tới đón em, không phải tôi còn có chuyện muốn nói với em sao?” Trần Chí Khiêm nói với cô.

“Được rồi. ” Phàn Kỳ cắt đứt điện thoại.

Buổi chiều, Phàn Kỳ ngoài việc mua cổ phiếu vận tải với Liêu Nhã Triết, cô bắt đầu tính toán làm thế nào để có được lợi nhuận và chi phí thấp nhất, và nếu việc mua lại thất bại, xác suất tiền bị kẹt lại là bao nhiêu.

Khi Phàn Kỳ tan sở đi xuống lầu, Trần Chí Khiêm đã đợi sẵn ở ngoài cửa, cô Hạng nói đùa: “Trong triệu người đàn ông chỉ có một người đàn ông như thế!”

Phàn Kỳ phớt lờ cô Hạng, bước nhanh tới và phàn nàn với Trần Chí Khiêm: “Tôi tự đi một mình chẳng phải rất ổn sao, anh đến đón tôi như vậy, không thấy phiền sao?”

Trần Chí Khiêm cười không nói, đưa cô đến bãi đậu xe trên một con đường, ngồi yên vị trên xe, anh đưa cho cô một cái túi: “Vừa hay, uống súp lúc bụng rỗng, rất dễ hấp thu. ”

“Hả?”Phàn Kỳ cúi đầu mở chiếc túi ra, bên trong là một chiếc cốc giữ nhiệt, khi cô mở nắp cốc giữ nhiệt ra, một mùi thuốc bắc thoảng ra.

Lúc này Phàn Kỳ mới nhớ tới việc sáng nay anh bảo để cô về nhà một mình là có ý gì? Thì ra buổi chiều anh chạy về hầm súp ư?“Mau uống đi! Uống xong lái xe đến đó, cũng đã hai mươi phút rồi, đến lúc đó em ăn những thứ khác cũng không sao. ”Dưới cái nhìn chăm chú của Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ bưng chiếc cốc lên mà sởn cả da gà, tự nhủ, nếu muốn tốt, thì uống một hơi cho xong.

Ồ? Không khó uống!Trần Chí Khiêm nhìn cô uống một hơi cạn sạch, đưa cho cô một chai nước: “Súc miệng đi. ”

“Không cần đâu, không cần đâu! Mùi vị khá ngon. ”

“Không đắng sao?”

“Có hơi đắng một chút, không đắng như cà phê. ” Phàn Kỳ đành hanh, “Còn có chút ngọt nữa chứ. ”

“Khẩu vị của em thật đặc biệt. ” Lúc Trần Chí Khiêm hầm súp, anh nếm thử thì phát hiện mùi thuốc khá nồng, anh còn lo cô kén chọn không dám uống.

“Rõ ràng là anh quá kén chọn thức ăn. " Phàn Kỳ tự cho rằng dạ dày của cô có thể dung nạp các hương vị toàn cầu. Cô lại nói người khác kén chọn thức ăn? Trần Chí Khiêm không tranh cãi với cô, lái xe, ra khỏi bãi đậu xe và hòa vào dòng xe cộ.

“Tôi tính toán rồi. Nếu thật sự là mua bán, có mấy lựa chọn. Một là trực tiếp mua trên thị trường. Nếu mua khoảng 20% quyền sở hữu cổ phiếu, cho dù công nghệ thao túng có tốt đến đâu, cổ phiếu chắc chắn sẽ tăng. Còn có một điều là đấu thầu tiếp quản tiền mặt, chính là cách giống như Lưu Tương Niên thu mua Islay Electronics. Ưu điểm là bản thân Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa có một nền móng tốt, nó sẽ không như Islay Electronics, toàn dựa vào khái niệm để chống đỡ. Tin tức bất lợi sẽ không giáng một đòn chí mạng vào Ích Hòa... ” Phàn Kỳ nói với Trần Chí Khiêm về một số phương pháp thu mua một cách chi tiết, bao gồm cả chi phí vốn, “Nhưng có một vấn đề, nguồn lực của một người là có hạn, ngay cả với sự hỗ trợ tài chính của Dung Viễn, sau khi anh thu mua, lẽ nào anh còn muốn vận hành một Công ty thương mại? Máy điều khiển trò chơi điện tử anh đã đề cập trước đó đều không phải là ngành kinh doanh chính của anh, vậy sao anh còn kinh doanh? Đừng kéo dài chiến tuyến quá lâu.

“Đương nhiên là Thiên Thược sẽ không làm điều đó. ”

“Vậy anh muốn tôi làm phương án này làm gì?”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 191



“Em còn nhớ ông chủ Phó từng nói chỗ ông ấy thiếu một nhân tài điều hành không?” Trần Chí Khiêm dừng lại ở chỗ đèn giao thông, ngón tay mảnh khảnh của anh gõ nhịp nhàng trên vô tăng, “Nếu Chu Nhã Lan đến chỗ của ông chủ Phó thì sao?“ Phàn Kỳ suy nghĩ cẩn thận và đoán được ý định của anh: “Nhà họ Phó thu mua Ích Hòa, Thế giới Trẻ em sáp nhập với Thế giới đồ chơi, Chu Nhã Lan tiến hành điều hành nó? Đây không phải là Tập đoàn Cẩm Thành này mua pháo cho người khác đốt, hay là cho vợ trước của đối thủ cạnh tranh? Ông chủ Phó chịu chấp nhận ư?

“Tất nhiên là không. Chỉ là để tạo dấu hiệu giả tạo rằng nhà họ Phó có ý định mua lại Ích Hòa mà thôi. Chu Nhã Lan gia nhập vào Thế giới đồ chơi của ông chủ Phó. Sau đó Cẩm Thành tiếp tục mua cổ phiếu của Ích Hòa, khiến Lâm Ích Hòa cho rằng Cẩm Thành muốn thu mua công ty của ông ta. ” Đèn xanh bật lên, Trần Chí Khiêm lái xe và nói tiếp: Kể từ giữa năm 1985 cho đến nay, thị trường chứng khoán luôn ở trong trạng thái điều chỉnh, nếu Cẩm Thành đang tiến hành thu mua trên thị trường, mất khoảng hai đến ba tháng để mua 10% cổ phiếu giá rẻ của Ích Hòa. Sau đó sử dụng một lượng nhỏ cổ phiếu để từng bước tăng giá cổ phiếu, đến lúc đó giá cổ phiếu sẽ liên tục tăng lên, cộng thêm 11% cổ phiếu trong tay của Chu Nhã Lan, sớm đã vượt quá tổng số quyền sở hữu cổ phần của Lâm Ích Hòa rồi. Lúc này ông chủ Lâm hoặc là vay tiền mua vào cổ phần của Ích Hòa, hoặc là chắp tay dâng Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa cho người khác, em nói xem ông chủ Lâm sẽ lựa chọn như thế nào?”

“Chắc sẽ không chắp tay dâng cho người khác chứ?”

“Đúng vậy. Ông ta sẽ mua nó với giá cao. Nhưng mà, Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa có tỷ lệ nợ cao, và rất dễ xảy ra vấn đề về dòng tiền. Thị trường chứng khoán lên xuống thất thường, chờ đến khi thị trường chứng khoán lao dốc, trò cũ sẽ được diễn lại, khi đó Lâm Ích Hòa liệu còn có thể đánh trả được không? Nhà họ Phó lúc này có thể dễ dàng chiếm lấy Thế giới trẻ em. ”

Đã đến Tiệm rượu Vân Nguyệt, hai người xuống xe, Trần Chí Khiêm tiếp tục giải thích với Phàn Kỳ: “Việc sáp nhập và mua lại của các công ty lớn là chuyện bình thường, rất nhiều thương hiệu của Tập đoàn Cẩm Thành đều là được sáp nhập và mua lại, ông chủ Phó đã rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Nếu Thế giới đồ chơi không tiến hành cải thiện, vậy thì bán đi chính là số phận duy nhất của nó. Trên thực tế, hiện tại Hồng Kông hội đủ các điều kiện thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tầm nhìn của họ cũng không phải chỉ giới hạn ở việc làm và kinh doanh siêu thị đồ chơi mà là nên tập trung vào một số công ty đồ chơi lớn trên thế giới, bà Chu cũng là một lão làng trong ngành này, hiện tại Cẩm Thành cũng vừa hay thiếu một nhân viên có thể điều hành lĩnh vực này. Ông chủ Phó rất dễ dàng lựa chọn giữa việc cuối cùng phải bán đi doanh nghiệp này với việc có thể phát triển mạnh mẽ doanh nghiệp này.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nghĩ vậy cũng đúng. ” Quả nhiên, ông trùm chính là ông trùm, sớm đã liên kết chặc chẽ với nhau, Phàn Kỳ sau khi sáng tỏ mọi việc thì gật đầu.

“Hơn nữa, Ông Liêu không phải vẫn luôn đang lo phát triển khách hàng lớn sao? Nếu như ông ấy có thể phát huy thực lực đánh úp Ích Hòa, ít nhất sau này nhà họ Phó sẽ hợp tác với ông ấy. ”

Đây là một thế cuộc có nhiều lợi ích, chỉ là họ đã đặt Ích Hòa lên trên tấm thớt mà thôi.

Hai người bước vào phòng thuê riêng tư, Liêu Kế Khánh đang trò chuyện với một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi.

Khuôn mặt của cô ấy rất chính trực, không quá xinh đẹp, dáng người có chút phú quý, nhưng khí chất đó lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, điều này cho cô ấy rất nhiều điểm.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 192



Nếu không phải có quầng thâm dưới mắt cô ấy mà lớp phấn nền không che được, Phàn Kỳ hoàn toàn không thể nhìn ra được cô ấy là người vừa mới ly hôn mà chỉ là một quý cô. Sau khi Liêu Kế Khánh giới thiệu ngắn gọn, cả bốn người ngồi xuống, với tư cách là chủ nhân, Trần Chí Khiêm hỏi hai vị khách xem họ có món ăn nào kiêng kị không, rồi anh gọi món.

Anh đã nói rất rõ ràng với chính mình, nhưng trong tình cảnh này, anh vẫn bắt đầu từ máy điều khiển trò chơi điện tử của chính mình: “Cô Chu, chuyện là thế này, vốn dĩ tôi định dùng thế giới trò chơi của nhà họ Phó để làm đại lý. Nhưng, vợ của tôi đã nghe được cách nghĩ của đồng nghiệp cô ấy nên bảo tôi suy nghĩ kỹ lại, hiện tại toàn bộ tiêu thụ của Thế giới trò chơi không phải quá tốt. Ngày hôm qua hai chúng tôi đi xem xét thực tế, quả thực là đúng như vậy. Nhưng chúng tôi lại không muốn dùng Thế giới trẻ em. Theo như tôi biết, Thế giới trẻ em có quy mô như ngày hôm nay, cô có một phần công sức rất lớn. ”

Liêu Kế Khánh cũng cho biết: “Anh Trần đã được Tư bản Lân Long đầu tư rồi. Anh ấy hiện đang sản xuất phim hoạt hình “Cuộc phiêu lưu của gấu trúc” với Đài truyền hình Vĩnh Tân, còn có trò chơi kinh doanh “Phú hào siêu cấp” của anh ấy cũng tài trợ cho tiết mục “Ai là thần chứng khoán” của ông Thang Viễn Siêu. Cô đã giành được quyền đại lý máy điều khiển trò chơi điện tử của Thiên Thược, còn được nhượng quyền kinh doanh những đồ chơi này. Đó là một khởi đầu tốt. ”

Chu Nhã Lan gượng cười: “Tôi không ngờ khi tôi khó khăn nhất vẫn có người nhớ đến tôi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Chí Khiêm khiêm tốn mỉm cười: “Chỉ là nhờ vào năng lực của bản thân cô mà thôi, tôi tin rằng, nếu giao máy điều khiển trò chơi điện tử của tôi cho cô, nó sẽ có sự phát triển tốt hơn. ”

Chu Nhã Lan lắc đầu: “Anh Trần, tôi cảm ơn ý tốt của anh. Đây thực sự là một cơ hội để kéo tôi ra khỏi vũng lầy. Tuy nhiên, tôi không phải là lựa chọn tốt cho máy điều khiển trò chơi điện tử của anh. Tôi chẳng khác nào phải bắt đầu từ con số không, mà Hồng Kông đã có hai nhà bán lẻ đồ chơi lớn rồi, bản thân tôi nếu muốn thành công thì nhanh nhất cũng phải mất vài ba năm nữa, nếu anh bỏ lỡ vài năm này sẽ rất nhàm chán. Tất nhiên, cả Cẩm Thành và Ích Hòa đều có thiếu xót. Từ góc độ khách quan mà nói, anh đặt Ích Hòa tốt hơn Cẩm Thành, nhưng đối với cá nhân tôi mà nói, tôi hy vọng anh đặt Cẩm Thành. ”

Trần Chí Khiêm dừng bàn xoay trước mặt Chu Nhã Lan: “Cô Chu, tôm tít rất ngon đấy. ”

Chu Nhã Lan gắp một con bỏ vào đĩa xương, Trần Chí Khiêm gắp thêm hai con, anh vừa bóc tôm vừa nói: “Vì sao vậy? Ngay cả khi cô đã ly hôn với Lâm Ích Hòa thì cô vẫn là cổ đông sở hữu 11% cổ phần của Ích Hòa mà. ”

Phàn Kỳ cũng muốn gắp tôm tít, nhưng cô nghe thấy Trần Chí Khiêm nói: “Anh đã bóc chúng rồi, em đừng động tay vào nữa. ”

“Vâng!” Cô gắp một con hàu nướng tỏi. Chu Nhã Lan ăn một con tôm tít và nói: “Phụ nữ đôi khi sẽ không đủ lý trí, có lẽ tôi có chút cố chấp, tôi không muốn Ích Hòa tốt, điều này có được tính là lý do không?”Trần Chí Khiêm đặt thịt tôm vào đĩa xương của Phàn Kỳ: “Tôi có thể hiểu được, tôi đã xem tin tức. ”

Phàn Kỳ rất muốn biết anh đã xem được tin tức gì, nhưng anh ngừng nói và hỏi Phàn Kỳ: “Vừa rồi em nói với anh rằng Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa có khoản nợ cao, nhưng vì nhu cầu thị trường ở trong nước rất lớn, hơn nữa em rất xem trọng thị trường chứng khoán trong tương lai, cho nên em cho rằng giá cổ phiếu của Ích Hòa sẽ nhanh chóng tăng lên. ”

“Đương nhiên, khái niệm trò chơi của Ích Hòa không phải là xu hướng chủ đạo, sẽ tăng giá cổ phiếu, nhưng nếu so với những cổ phiếu phổ biến nhất, nó sẽ không đạt được độ cao đó. ” Phàn Kỳ trả lời.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 193



“Trong tay cô Chu có 11% cổ phần, sau lần ly hôn này, cổ phần trong tay Lâm Ích Hòa chỉ còn lại 22%, để ngăn cản ông ta đạt được thỏa thuận với những cổ đông khác, nếu muốn dành được quyền kiểm soát cổ phần, nên kết hợp như thế nào cho hợp lý?“ Trần Chí Khiêm hỏi Phàn Kỳ. “Ngoài việc tặng tẽ mua trên thị trường thứ cấp, anh cũng có thể công khai đấu thầu tiền mặt...

“ Phàn Kỳ nói ra một số phương án kết hợp mà cô tự nghĩ ra, ước tính phương pháp, thời gian và chi phí để dành được lợi ích và quyền kiểm soát cổ phần của Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa, cô nói: “Những điều này đều là những ý tưởng sơ bộ của tôi trong một buổi chiều, hoạt động thực tế còn cần phải phụ thuộc vào tình hình thị trường.”

Chu Nhã Lan nhất thời không thể đoán được ý nghĩ trong lời nói của hai vợ chồng này?

Trần Chí Khiêm nhìn Chu Nhã Lan, bày tỏ suy nghĩ của mình với vẻ mặt bình tĩnh: “Cô Chu, Hồng Kông bề ngoài rất yên bình và thịnh vượng, nhưng có một số góc khuất cá lớn nuốt cá bé không thể nhìn thấy được, nếu không tiếp xúc với những điều đó, có thể sẽ không thể tiếp cận được những góc khuất này. Nhưng, xuất thân của Nhạc Vận Vy người đã sinh cho Lâm Ích Hòa một trai, một gái thì cô cũng biết rồi đấy, cô ta còn có một người ba nuôi, tôi nghĩ trong lòng cô cũng đã rõ ràng rồi. Nói thật lòng, hoặc là cô mang theo con trai đến định cư ở Âu Mỹ, không bao giờ trở về. Còn nếu cô muốn ở lại đây, cô phải khiến cho bản thân mình lớn mạnh hơn. ”

Cô ấy đối với việc Lâm Ích Hòa thích theo đuổi gái đẹp cũng được tính là quá hiểu rõ, nữ diễn viên nổi tiếng tự cho mình là vợ thứ hai của ông Lâm kia còn có một người ba nuôi, người ba nuôi này xuất thân là người có m.á.u mặt.

Trên thực tế, một nữ diễn viên nổi tiếng thời đại này có ba nuôi, anh trai nuôi có m.á.u mặt là điều hết sức bình thường. Trong căn phòng thuê riêng có điều hòa mát rượi này, Chu Nhã Lan đổ mồ hôi hột, tay cô ấy gần như không cầm chắc đôi đũa; “Anh đang đùa đấy à?” “Tôi không đùa, tôi hy vọng Ích Hòa đổi chủ. Từ góc độ bên thứ ba mà nói, cái lợi mà tôi dành được chỉ là tôi có một đại lý đủ để cho tôi yên tâm, nếu là Cẩm Thành, thương mại đồ chơi của ông ấy có thể xoay chuyển theo hướng suy tàn. Cô là người có lợi nhất, Lâm Ích Hòa nếu không phá sản, kinh doanh càng tốt, gia sản càng nhiều và con trai cô càng tài giỏi, thì mối đe dọa đối với con của Nhạc Vận Vy càng lớn. Không phải là tôi ép cô hợp tác. Tôi thậm chí đang nhắc nhỡ cho cô về những nguy hiểm đang rình rập bên cạnh cô, đây chỉ là một lời đề nghị, cho dù cô đồng ý, tôi vẫn phải nghĩ cách thuyết phục ông chủ Phó, ông ấy chưa chắc đồng ý làm như thế. ” Trần Chí Khiêm đón lấy bát súp mà Phàn Kỳ đưa cho, ánh mắt vô cùng chân thành, “Cô tự mình suy nghĩ đi. ”

Cho đến khi kết thúc buổi ăn tối, Trần Chí Khiêm đều không đề cập đến vấn đề hợp tác nữa.

Trên đường trở về, Phàn Kỳ không hiểu: “Nếu anh muốn làm thế với Lâm Ích Hòa, anh không sợ Chu Nhã Lan là một người ngu ngốc ư, cô ấy chỉ hận Nhạc Vân Vy chứ không hận Lâm Ích Hòa, cô ấy chạy đến nói với Lâm Ích Hòa rằng anh muốn gây chuyện với ông ta, vậy thì có phải là rắc rối không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Chí Khiêm không có cách nào nói với Phàn Kỳ rằng anh hiểu rõ Chu Nhã Lan, anh chỉ muốn cho mẹ con Chu Nhã Lan một con đường sống, anh chỉ nói: “Không thể nào, Chu Nhã Lan không hề ngu ngốc. ”

“Được rồi!” Anh dường như luôn có thể khống chế cục diện, bản thân cũng không cần quá lo lắng cho anh ấy đâu?

Sau khi ăn cơm xong về đến nhà, điều đầu tiên Phàn Kỳ làm là chạm vào con gấu của cô ấy: “Cuối cùng thì mày cũng khô rồi, hôm nay ngủ với tao. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 194



Trần Chí Khiêm rửa sạch cốc giữ nhiệt, mở vung nồi ra nói: “Phàn Kỳ, tôi vốn cho rằng em không ăn được, cho nên mới mang đến cho em ít súp, thực ra em ăn được thịt bồ câu sẽ tốt hơn. Có muốn ăn vài miếng không?”

“Vâng! Tôi đi tắm trước. Tăm xong tôi sẽ ra ăn được chứ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tốt lắm. ”

Sau khi tắm xong, Phàn Kỳ cầm chiếc áo phông lên, cúi đầu nhìn mình, vươn tay án chừng lên ngực, cau mày, thật sự rất đau. Cứ như thế này vậy! Không mặc nữa!

Phàn Kỳ mặc áo phông đi ra ngoài, đi trước mặt một người đàn ông trưởng thành mà không mặc nội y thì hơi kỳ.

May mắn thay, Trần Chí Khiêm đang xem tư liệu trên bàn ăn không hề ngẩng đầu lên, chỉ vào một cái bát nhỏ trên bàn: “Em ăn đi!”

Điều này khiến Phàn Kỳ bớt xấu hổ, cô bưng bát lên, cắn miếng thịt chim bồ câu: “Thật sự là không khó ăn lắm. ”

“Em muốn ăn thì càng tốt. Mẹ tôi lo em không ăn được!” Trần Chí Khiêm ngẩng đầu cười nhìn cô, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy cô quả thực không mặc nội y, anh lập tức cúi đầu xuống, giả vờ xem tư liệu.

Còn nói với chính mình, dù sao sức khỏe mới là quan trọng, buổi tối thật sự cô ấy không cần phải mặc. Thật không biết mình ngại ngùng gì nữa?

Phàn Kỳ ăn hết thịt chim bồ câu bao gồm thịt và súp, rửa bát, đi đánh răng, sau đó vào phòng mang gấu trắng lớn và cá heo ra ngoài, đặt chúng lên ghế: “Trần Chí Khiêm, tôi ngủ trước nhé! Anh cùng đừng làm quá khuya nhé. ”

“Tôi biết rồi. ”Nói là nói như thế, sau khi Trần Chí Khiêm tắm xong, anh tiếp tục xem tư liệu, chưa kịp nhận ra thì đêm đã khuya lắm rồi, ngoài cửa sổ có sấm chớp nổ ầm ầm, anh đóng cửa sổ hướng tây lại rồi nhìn đồng hồ đã thì quá không giờ. Anh tắt đèn phòng khách, mở cửa phòng, chao ôi! Cô quả thật không thay đổi được, lúc thức áo nhét vào lưng quần, đến lúc lên giường vẫn là bộ dạng đó?

Hơn nữa, hôm nay cô không mặc nội y, áo cũng được xắn lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim Trần Chí Khiêm thắt lại, anh kéo chăn đắp cho cô, để không nhìn thấy đỡ phải đấu tranh tâm lý. Phàn Kỳ dụi mắt: “Trần Chí Khiêm, đã mấy giờ rồi? Sao anh bây giờ mới buồn ngủ à?”

“Anh ngủ rồi. ” Trần Chí Khiêm tắt đèn.

“Ừ. ” Phàn Kỳ quay sang ôm lấy Phác Phác của cô, còn ôm nó thật chặt để tránh việc Trần Chí Khiêm không có chỗ ngủ.

Trần Chí Khiêm nằm xuống và muốn ngủ, nhưng tiếng sấm bên ngoài càng lúc càng lớn, tia chớp cũng xuyên qua rèm cửa, lần lượt chiếu sáng cả căn phòng. Trần Chí Khiêm nghe thấy Phàn Kỳ lẩm bẩm trong miệng: “Phác Phác, chị đang ở đây! Đừng sợ nhé!”Thực sự giống như một đứa trẻ. Tiếng răng rắc trên cửa sổ báo trước một trận mưa to gió lớn sắp đến. Kèm theo cơn mưa xối xả là sấm chớp ngày càng dữ dội hơn.

“Phác Phác đừng sợ! Phác Phác đừng sợ!”Trần Chí Khiêm nhận ra có điều gì đó không ổn, cô ấy dường như cuộn cả người lại, m.ô.n.g áp sát vào người anh, cả người run rẩy. Anh đặt tay lên người cô, thật sự cô đang run rẩy: “Phàn Kỳ. ”

“A?” Cùng với một tia chớp, Phàn Kỳ lại run lên.

Cô ấy sợ sấm sét? Trần Chí Khiêm cuối cùng cũng tỉnh táo lại, anh đưa tay chạm vào lưng Phàn Kỳ: “Đừng sợ, đừng sợ!”

“Em không hề sợ!”Miệng thì nói cứng như vậy, tuy nhiên, một tia sét chiếu sáng cả căn phòng ập đến, Phàn Kỳ quay đầu sang một bên và chui vào phía Trần Chí Khiêm. Cô nghiêng người qua, vẫn ôm thú bông trong tay, vừa lay người vừa an ủi nó: “Phác Phác đừng sợ…”

Trần Chí Khiêm vươn tay ôm lấy cô, không nói lời nào, anh đưa tay v**t v* lưng cô, dần dần, mặc dù bên ngoài có tiếng sấm ầm ầm nhưng cô có vẻ bớt căng thẳng hơn, không còn nói chuyện với thú bông nữa. Mưa đập vào cửa sổ thủy tinh, Trần Chí Khiêm không nghe rõ tiếng thở của cô, không xác định được cô đã ngủ hay chưa. Anh nhẹ nhàng nhấc đôi tai của thú bông lên, cô không còn ôm chặt nó nữa, giật giật vài cái rồi nhấc đi, đặt nó vào góc giường.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 195



Như thế này thoải mái hơn nhiều, anh dang tay ôm lấy Phàn Kỳ, v**t v* lưng cô một cách lấy lệ. Lại một tia chớp loé lên, Phàn Kỳ run lên

bần bật, cô vươn tay nắm chặt lấy cánh tay của Trần Chí Khiêm, móng tay gần như c*m v** da thịt anh, Trần Chí Khiêm thở hổn hển, quay người tựa cằm vào đỉnh tóc của cô: “Kỳ Kỳ đừng sợ.”

Những lời này dường như có tác dụng xoa dịu, cô buông tay ra, đổi tư thế ôm cánh tay anh ngủ thiếp đi.

Trần Chí Khiêm nhắm mắt lại, càng nhắm mắt lại, cảm giác trên cánh tay càng rõ ràng, không mặc nội y với mặc nội y, rõ ràng chỉ thiếu đi một chút vải, nhưng cảm giác lại khác biệt quá lớn, cả người anh căng cứng.

Tim đập thình thịch, anh thầm đọc câu kinh Phật mà mình đã thuộc lòng ở kiếp trước với hy vọng tâm tĩnh lại.

Mùi hương trên người cô lại không giống như mùi hương trầm cúng Phật, khiến người ta không tài nào chợp mắt được.

Anh vốn đi ngủ muộn, lại có cô ở bên cạnh, ngủ lại không có quy cũ, giống như một con heo con, thỉnh thoảng phải ưỡn người, Trần Chí Khiêm mở mắt ra không nói nên lời, cứ như vậy sao người ta có thể ngủ được? Chỉ có thể tiếp tục như vậy chờ trời sáng.

Nhưng khi trời gần sáng, anh lại ngủ thiếp đi, cô tỉnh dậy và thì thầm vào tai anh: “Trần Chí Khiêm, Trần Chí Khiêm! Đi chạy bộ thôi nào. ”

Nghe thấy giọng nói, Trần Chí Khiêm cố gắng mở mắt ra và thấy Phàn Kỳ đang quỳ trên giường thúc vào anh, anh cau mày: “Không phải em sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi sao? Không phải là đau n.g.ự.c à? Nghỉ ngơi vài ngày chờ kỳ kinh nguyệt kết thúc rồi tính sau. ”

Phàn Kỳ lắc lư bên này bên kia: “Đơn thuốc của mẹ anh kê thật là lợi hại, tôi chỉ thấy hơi căng tức một chút, cơ bản không đau nữa. ”Trần Chí Khiêm nhắm mắt lại, đây là điều anh có thể thấy được sao? Đầu óc của cô ấy đang ở đâu? Cô ấy không biết rằng cô đang ngủ chung giường với một người đàn ông sao? Anh xoay người, nổi nóng nói: “Anh không đi. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh nghĩ mà xem! Chờ đến kỳ kinh nguyệt của tôi còn tận ba đến năm ngày nữa? Một chu kỳ kinh nguyệt có năm ngày? Như vậy thì tương đương với mười ngày tôi không thể vận động, đây chẳng phải là bữa đực bữa cái, không kiên trì sao?” Phàn Kỳ tiếp tục nói.

Cuối cùng, Trần Chí Khiêm không thể chịu đựng được nữa, bò dậy, xắn tay áo lên, trên cánh tay đầy một mảng bầm tím: “Tối hôm qua có sấm sét, em đã làm gì, em có biết không?”Phàn Kỳ có một chút ấn tượng mơ hồ, có vẻ như? Hình như?Khi còn bé, có sấm sét cô chỉ có thú bông bầu bạn, khi gặp phải sấm sét, cô thực sự rất sợ hãi, vì vậy cô sẽ không ngừng nói chuyện với thú bông, lúc căng thẳng quá cô còn nhéo chặt nó, khiến thú bông bị rách: “Hình như là tôi nhéo chặt gấu Phác Phác mà, sao lại là nhéo anh nhỉ?”

Trần Chí Khiêm ngồi đối mặt với cô, lại nhìn gấu Phác Phác một cái: “Em có chắc không vậy? Tối đến lúc em ngủ say em liền vứt thú bông sang một bên, em có biết không?”Cô biết. Phàn Kỳ trên mặt lộ ra vẻ áy náy: “Thật xin lỗi anh?”Trần Chí Khiêm thấy cô như vậy, đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù của cô, nói: “Tôi không nói em không được nhéo, chẳng phải em sợ sấm sét sao? Chỉ là tôi vừa ngủ được thì em lại nhéo tôi một cái, nhéo đến mức tôi không thể ngủ được, tôi muốn ngủ thêm một lúc? Có được không?”

“Vậy anh ngủ đi nhé? Tôi dậy làm bữa sáng. Anh muốn ăn gì?” Phàn Kỳ leo xuống giường. Động tác này của cô khiến anh nhìn thấy từ đường viền cổ áo... Trần Chí Khiêm lấy tay che mắt: “Em nấu thứ gì, tôi ăn thứ ấy. ”Phàn Kỳ bận làm việc bên ngoài, nghĩ đến những vết bầm tím trên cánh tay của Trần Chí Khiêm, lòng đầy áy náy, bộ dạng khi ngủ này là của mình sao? Chờ giải quyết xong chuyện rắc rối này rồi mua nhà sớm ngủ một mình nhé? Nếu không, sớm muộn gì Trần Chí Khiêm cũng sẽ bị cô g.i.ế.c chết. Nhưng đêm qua có sấm sét, sau đó cô ngủ rất ngon!
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 196



Cho dù cô có ngủ ngon đến đâu thì cô và Trần Chí Khiêm cũng chỉ là một cuộc hôn nhân giả tạo, sau này chắc chắn sẽ không ở bên nhau, chẳng lẽ còn có thể ở bên cô mọi lúc sao? Nấu bữa sáng! Canh chua cay, thêm ít bánh xèo?

Phàn Kỳ bận rộn, đi qua đi lại cô phát hiện ra rằng may mắn thay cô không chạy bộ, cô vẫn cảm thấy hơi đau, cô bật người lên một chút, “Xì!”, chủ quan quá rồi!

Động tác này của cô, Trần Chí Khiêm kiếp trước mắc chứng suy nhược thần kinh, nhưng kiếp này đã thành thói quen, nghe thấy tiếng động bên ngoài, cũng không cách nào ngủ tiếp được nữa, liền dựa vào đầu giường, gõ gõ vào đầu mình, xem trong đầu có thể nghĩ đến việc khác được không? Các dự án trò chơi mới, còn có việc sắp xếp lịch trình gặp gỡ các nhà đầu tư, nhà phân phối tại nước Mỹ…

Trong đầu vẫn chỉ là một mớ hỗn độn, dậy thôi nào!

Khi Trần Chí Khiêm bước ra ngoài, Phàn Kỳ quay lại nhìn anh: “Anh dậy rồi à? Tôi cũng sắp xong rồi. ”

Trần Chí Khiêm đi đánh răng rửa mặt, khi anh đi ra, Phàn Kỳ đã bày biện sẵn đồ ăn.

Canh chua cay rất ngon, bánh xèo vẫn thơm như ngày nào, anh ngẩng đầu: “Phàn Kỳ, sau này buổi sáng vẫn để tôi làm nhé. ”

Phàn Kỳ có chút khó hiểu: “Tại sao? Tôi nấu ăn không ngon ư?”

“Rất ngon. Chỉ có điều là sáng sớm, em nấu buổi sáng gây ra tiếng ồn, tôi cũng không ngủ được. Em ngủ ngon hơn tôi. ” Trần Chí Khiêm ngáp một cái.

“Ồ!” Phàn Kỳ có chút ngờ vực, “Trần Chí Khiêm, sao anh lại không thể ngủ được vậy? Có phải anh chịu quá nhiều áp lực không? Độ tuổi này của anh quả thực không cần phải tạo cho mình quá nhiều áp lực như vậy, mọi thứ hãy từ từ!”

“Tôi biết rồi. ”

“Đúng rồi, đơn thuốc của mẹ anh vẫn rất hiệu quả. ” Ít nhất hôm nay cô không cảm thấy đau như hôm qua, “Hay là nhờ bà ấy kê cho anh một đơn thuốc?”

“Mẹ tôi là bác sĩ phụ khoa. ” Trần Chí Khiêm buồn cười nhìn cô rồi nói thêm: “Tôi chỉ ngủ không được sâu thôi, vấn đề thói quen ấy mà. ”Phàn Kỳ đặt thìa xuống: “Trần Chí Khiêm, không phải tôi nói anh. Buổi tối anh đi ngủ quá muộn, bắt đầu từ tối hôm nay, chúng ra sẽ đi ngủ lúc 9 giờ. Anh đốc thúc tôi rèn luyện sức khỏe, tôi đốc thúc anh việc ngủ, hai chúng ta giám sát lẫn nhau. ”

“Chỉ cần... ” Trần Chí Khiêm muốn bảo cô lúc ngủ ngủ yên một chút, nhưng tối hôm qua chỉ có thể nói là tự mình chuốc lấy mà thôi, cô ấy vẫn dậy sớm nấu bữa sáng, anh nói: “Biết rồi mà. ”Phàn Kỳ đi làm ở một công ty môi giới, hôm nay đài truyền hình đến quay đoạn dạo đầu, không biết vị đạo diễn này là không biết ân oán của cô và Hứa Diệu Nhi hay là xem chuyện ồn ào cũng có gì to tác.

“Phàn Kỳ, cô và cô Hứa cần tìm được cảm giác kiểu như kỳ phùng địch thủ gặp nhau. Ánh mắt giữa các cô phải có ánh lửa chạm trán với kình địch. ” Đạo diễn nói với Phàn Kỳ, “Cô từng là một diễn viên, cô đã từng đóng phim mà!”

“Ai là kỳ phùng địch thủ của cô ấy?” Hứa Diệu Nhi trợn mắt nhìn Phàn Kỳ. Đạo diễn quả nhiên nói: “Ánh mắt vừa rồi của cô Hứa rất tốt. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tốt cái đầu ông í. ” Phàn Kỳ khoanh hai tay trước n.g.ự.c đứng cạnh bên, trong mắt tràn đầy khinh thường, “Môi giới nam tham gia cạnh tranh nhiều như thế không đủ để tôi thi thố với họ sao, tôi cần phải cạnh tranh với một người cùng giới? Lẽ nào nói cổ phiếu chia thành trống mái, cho nên môi giới chứng khoán cũng cần phải chia thành nam nữ?”

Đạo diễn hỏi: “Vừa rồi có ghi lại đoạn này không?”

“Đã ghi lại. ” Người ghi hình trả lời.

“Chính là đoạn này. ” Đạo diễn nói. Đạo diễn này cứ như vậy quay hai đoạn phim này một cách qua loa, sau khi biên tập lại và sắp xếp xong, một ngày sau thì phát sóng, trong cảnh tượng cô và Hứa Diệu Nhi đang bốc cháy, người đầy mùi thuốc.

Thang Viễn Siêu hiểu về tiếp thị, ông ta đã mời cha con Hứa Hạt và thầy trò Liêu Kế Khánh cho chuyên mục chứng khoán của ông ta vào tối thứ sáu.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 197



Đừng thấy lúc này Sở giao dịch chứng khoán mới thành lập chưa lâu, giá trị của toàn bộ thị trường chứng khoán Hồng Kông chưa nhiều, không thể so sánh với mấy chục năm sau, nhưng sự hỗn loạn trong giai đoạn Tứ Hội năm đó vẫn đang tiếp diễn, môi giới chứng khoán mọc lên như rừng, quy mô không lớn, số lượng lại nhiều. Cái gọi là trong miếu có nhiều tiểu yêu, trong ao lại có nhiều ba ba, đủ loại chuyện xấu lần lượt xảy ra, tranh đoạt giữa các nhà với nhau như cung đấu. Trường Hưng và Diêu Hoa được coi là xuất sắc nhất trong ngành, nhưng trong nhưng năm này, Trường Hưng đã được hưởng lợi từ việc nhà họ Hứa ở Nam Dương cũng gia nhập ngành tài chính Hồng Kông, nó có nhiều tài nguyên hơn Diêu Hoa và xu thế phát triển của nó mạnh hơn Diêu Hoa.

Khi khoảng cách ngày càng lớn, Hứa Hạt coi thường Thành Thiên của Liêu Kế Khánh, đặt tầm nhìn của mình vào những nhà đầu tư chứng khoán vừa và nhỏ, bất kể là vào những dịp trang trọng hay riêng tư, ông ta đều phát biểu rằng, các công ty môi giới cũng nên được tiến hành phân cấp giống như khách sạn, từ nhập môn đến cao cấp, thậm chí là cấp xa hoa, để cho mọi người mỗi người mỗi việc thực hiện nhiệm vụ của mình.

Hai nhà này đặt cùng nhau, không quẹt thêm chút tia lửa thì không thể biện minh được?

Sau khi kết thúc việc tính toán và báo cáo cuối ngày vào thứ Sáu, Phàn Kỳ và Liêu Kế Khánh ăn nhẹ rồi cùng nhau đến tòa nhà Viên Thị, tòa nhà họ bước vào hôm nay là tòa nhà bên cạnh, chính là tòa nhà Đài phát thanh truyền hình Vĩnh Tân.

Kể từ lần cuối cùng Trần Chí Khiêm đưa cô đến đây, Phàn Kỳ đã nhận được rất nhiều ánh mắt chú ý khi cô bước vào tòa nhà.

Cô đang đứng ở cửa thang máy thì nghe thấy một giọng nói: “Kỳ Kỳ!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ quay đầu lại nhìn, thì ra là Phương Gia Mẫn, người có quan hệ mật thiết với Lâm Ích Hòa, Phương Gia Mẫn này là ứng cử viên đầu tiên cho cương vị bà Lâm, vượt qua cả Nhạc Vận Vy, người đã sinh cho Lâm Ích Hòa một đứa con trai và một đứa con gái.

Phương Gia Mẫn và cô quen biết nhau ở đại lục, từng đóng phim cùng nhau, sau khi đến thành phố Hồng Kông, ban đầu họ là người đại diện, nhưng sau khi Phương Gia Mẫn dựa vào những nỗ lực của bản thân để leo lên cao, cô ta đã nhiều lần khuyên nhủ cô đừng nên quá bảo thủ, lẽ nào lại muốn cả đời sống trong nghèo đói đến c.h.ế.t hay sao? Khoe khoang túi xách và trang sức của cô ta trước mặt cô. Nhưng cho dù điều kiện bản thân của cô có tốt đến đâu, đều vẫn bị Trần Chí Khiêm kiểm soát, không thể nổi tiếng được. Khoảng cách của hai người càng ngày càng lớn, nhìn thấy Phương Gia Mẫn trước đây không bằng mình, nay quần vàng áo bạc, đã trở thành nữ chính, còn mình thì vẫn đang đóng vai phụ, hai người đương nhiên dần dần xa cách, mỗi lần gặp nhau, nhiều nhất họ cũng chỉ gật đầu mỉm cười rồi thôi.

Vì quan hệ không thân thiết, Phàn Kỳ gật đầu với cô ta cho qua chuyện. Không biết hôm nay Phương Gia Mẫn này có uống nhầm thuốc gì hay không, lại đi về phía họ với một nụ cười nhiệt tình thường trực trên môi.

Thấy vậy, Liêu Kế Khánh nói với cô ta: “Tôi muốn tìm anh Siêu nói một vài chuyện, có cô ở đây thì tốt quá, đến phòng làm việc của ông Thang ở tầng sáu?”

“Được. ”

Phương Gia Mẫn nhiệt tình chạy lại nắm tay cô: “Kỳ Kỳ, đã lâu không gặp! Cô có khỏe không?”Đã đến đây lâu như vậy, cô đã hiểu rõ nơi này, thời đại này, suy nghĩ của những người trong ngành, hơn nữa kiếp trước cô cũng có một đám thân nhân như vậy, cô không có quyền đánh giá cuộc sống của người khác, chỉ có thể kính trọng nhưng không thể gần gũi.

“Rất khỏe. ”Phương Gia Mẫn nói một cách tầm phào: “Chắc chắn là rất tốt, nhưng tôi nghe nói bởi vì cô mà Uông Thiếu Dương bị đuổi khỏi Hồng Kông, Thái Gia Đống cũng bị sa thải khỏi công ty rồi. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 198



Phàn Kỳ căn bản là hoàn toàn không biết gì về chuyện của Uông Thiếu Dương và Thái Gia Đống, cô cho rằng Uông Thiếu Dương đã quỳ xuống vì cô vào ngày hôm đó, mà khúc đạo đầu cũng tiến hành đổi đạo diễn, sự việc này được cho là qua đi rồi, sao lại còn xảy ra chuyện như thế? Nhìn thấy biểu cảm của Phàn Kỳ, Phương Gia Mẫn hỏi: “Cô không biết sao?”

“Tôi không ở trong ngành này, cho nên không biết rõ. ” Phàn Kỳ lắc đầu.

“Cũng đúng nhỉ! Cô đã không quay phim nữa. ” Phương Gia Mẫn cười nói: “Không ngờ chồng của cô lại có quan hệ như thế, trước đây sao không dùng đến vậy?”

“Trước đây chồng tôi không hề biết về mối quan hệ này. Là ông nội Viên nhìn thấy dây chuyền của bà nội chúng tôi mới tìm đến nhà. Nếu mà biết thì còn cần phải chịu đựng nữa không?” Phàn Kỳ nâng cao cổ tay lên, “Tôi đến đây với ông Liêu để làm chương trình, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé?”

Lần sau chẳng qua chỉ là một lời khách khí, Phàn Kỳ muốn thoát khỏi Phương Gia Mẫn, chỉ là Phương Gia Mẫn này lại không nghĩ như vậy: “Vậy tôi sẽ hẹn với cô, thứ sáu ngày mai, cô và chồng của cô đều rãnh rỗi đúng không? Cùng nhau đi biển chơi nhé?”

“Chồng tôi?” Phàn Kỳ cau mày.

Phương Gia Mẫn cười rất ngọt ngào và khoác tay lên vai cô, trông giống như chị em tốt. Cô ta nói: “Bây giờ tôi đang hẹn hò với Lâm Sinh! Ông ta vừa mới ly hôn, người phụ nữ đó đã quấn lấy ông ta đòi kết hôn, làm sao ông ta lại có thể muốn người phụ nữ từng là chị đại làm vợ của ông ta? Ông ta rất có hứng thú với máy điều khiển trò chơi điện tử của chồng cô, muốn giành được quyền đại lý, nhưng chồng của cô vẫn chưa cho ông ta câu trả lời, cô hãy giúp tôi nhé! Hồng Kông tổng cộng chỉ có hai nhà, và các công ty nhỏ khác về cơ bản đều không đáng tin cậy. ”

Thì ra là vì cấp trên à? Phàn Kỳ lắc đầu: “Tôi không nhúng tay vào chuyện làm ăn của chồng tôi, chỉ có thể quay về hỏi giúp cô thôi, chứ không thể đồng ý với cô ngay bây giờ được. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vậy thì tốt quá, tôi chờ tin tức của cô. ” Phương Gia Mẫn vui vẻ muốn ôm lấy Phàn Kỳ, nhưng Phàn Kỳ lại lùi ra sau một bước.

“Tôi còn có việc, xin lỗi nhé!”

“Vậy lúc nào cô cho tôi tin tức?” Phương Gia Mẫn hỏi.

Dù sao cũng phải từ chối đúng không nào? Phàn Kỳ nói, “Trước mười giờ sáng ngày mai?”

“Tốt lắm!”Phàn Kỳ bước vào thang máy đi lên tầng sáu đến phòng làm việc của Thang Viễn Siêu, khi cô đến, vừa hay Liêu Kế Khánh và Thang Viễn Siêu cùng nhau đi ra, Thang Viễn Siêu nói: “Các anh đi đến hiện trường trước, tôi xuống tầng dưới đón Hứa Hạt. ”

Sau khi Thang Viễn Siêu rời đi, Phàn Kỳ đã nói đùa với Liêu Kế Khánh: “Ông Liêu, ông ta đón Hứa Hạt mà không đón ông ư!”

“Tôi với ông ta quen thân như vậy, ông ta đón tôi làm gì?” Liêu Kế Khánh cười, “Cô và Nhã Triết có thể học hỏi từ những người môi giới át chủ bài khác không? Nhã Triết nhiều lời, cô thì lại nghịch ngợm, cô làm thế nào khiến khách hàng cảm thấy thoải mái mà giao tiền cho chúng ta?”

“Tôi học hỏi Hứa Diệu Nhi?” Phàn Kỳ hỏi.

Liêu Kế Khánh nghẹn họng nói: “Vậy thì không cần. ”Hai người cùng nhau tiến vào trường quay, phông nền của trường quay là ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà ở cảng Victoria, phía trên treo mấy chữ lớn “Cổ Vãng Kim Lai”, tràn đầy ý nghĩa thời đại. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, hai người họ ngồi vào chỗ tương ứng.

Rất nhanh sau đó, Thang Viễn Siêu cũng bước vào cùng với cha con Hứa Hạt, hai cha con ngồi đối diện với họ. Thang Viễn Siêu ngồi vào ghế giữa, ông ta nói chuyện với cả hai bên trước, buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu, nội dung của chủ đề ngày hôm nay là, thị trường chứng khoán đã bế tắc trong một năm vậy chúng ta nên làm gì?
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 199



“Hôm nay chúng tôi rất vinh hạnh được mời ông Hứa Hạt và cô Hứa Diệu Nhi đến từ Công ty môi giới Trường Hưng. Ông Hứa Hạt đã kinh doanh được 23 năm và đã trải qua sự sụp đổ của thị trường chứng khoán năm 1973... “ Thang Viễn Siêu giới thiệu một số công lao to lớn của Hứa Hạt, rồi nói thêm, “Cô Hứa là hổ phụ sinh hổ tử, cô ấy hiện tại là nhân viên giao dịch thâm niên của Công ty môi giới Trường Hưng, và tài sản do cô ấy quản lý vượt quá mười triệu. ” Nếu lấy khái niệm của kiếp trước, mười triệu chẳng là gì cả. Tuy nhiên, trong trường hợp doanh thu một ngày hai trăm triệu cổ phiếu ở Hồng Kông, mười triệu thực sự không phải là nhỏ.

Sau khi giới thiệu cha con Hứa Hạt, Thang Viễn Siêu nhìn Liêu Kế Khánh: “Vị này là người bạn cũ của chúng tôi, ông Liêu Kế Khánh đến từ công ty môi giới Diêu Hoa, còn có cô Phàn Kỳ, người luôn tự nhận mình là một nhà đầu tư chứng khoán nhỏ. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thang Viễn Siêu quay đầu nhìn vào máy ghi hình: “Cho nên, hôm nay chúng ta có những ông chủ của công ty môi giới như ông Hứa và ông Liêu, những người đã trải qua thị trường lên voi xuống chó, cũng có một nhà môi giới chứng khoán có gia thế như cô Hứa, ngoài ra còn có cô Phàn Kỳ vừa mới gia nhập vào ngành. Chúng ta cùng nhau thảo luận xem…”

Hứa Hạt trình bày trước, ông ta phân tích thị trường năm đó, bởi vì thị trường chứng khoán đã lên sàn được cả năm, cho nên thực sự đã đến lúc phải chọn một hướng đi. Rốt cuộc, thị trường chứng khoán đã tăng gấp đôi từ 822 điểm vào tháng 7 năm 1984 lên 1698 điểm vào tháng 6 năm 1985, và toàn bộ thị trường chứng khoán d.a.o động trong phạm vi 100 điểm trong cả năm, sau khi tăng mạnh trong một phạm vi lớn, sau một thời gian giao dịch dài như vậy, kiểm soát lâu như thế, thị trường dài hạn phải giảm, ông ta cho rằng rủi ro sắp xảy ra. Quan điểm này của ông ta được nhiều người trên thị trường đồng tình.

Nhưng Phàn Kỳ cảm thấy rất ngạc nhiên, Trần Chí Khiêm tối qua nói với cô rằng anh sẽ đến nước Mỹ, và Dung Viễn đã sắp xếp ổn thỏa hành trình cho anh ấy, hai người họ đã nói về thị trường chứng khoán, Trần Chí Khiêm nói Dung Viễn cho rằng làn sóng tăng trưởng thứ nhất là từ 84 đến 85, từ 85 đến 86 là làn sóng điều chỉnh thứ hai, tiếp theo sẽ phải là làn sóng tăng trưởng thứ ba. Đây mới là tình huống thực tế ở kiếp trước, tiếp theo đó sẽ có một làn sóng thị trường giá lên kinh hoàng, và sau đó sẽ phải đón nhận một sự sụp đổ bi thảm của thị trường chứng khoán.

Chẳng phải nói mối quan hệ giữa Hứa Hạt và Dung Viễn rất tốt sao? Sao Hứa Hạt lại có thể nghĩ rằng sẽ có một sự sụt giảm lớn? Hoặc là quan hệ của họ không tốt như thế, Dung Viễn không nói với ông ta, hoặc là do Hứa Hạt quá cố chấp, tuy rằng được hưởng thụ lợi ích mà nhà họ Hứa và Dung Viễn mang lại, nhưng lại không hề tin tưởng Dung Viễn còn trẻ tuổi.

Ông ta nói xong, đến lượt Liêu Kế Khánh: “Tôi muốn thảo luận đôi chút từ một vài phương diện. Thứ nhất là tình hình kinh tế quốc tế... "

Liêu Kế Khánh từ góc độ của tình hình kinh tế quốc tế, thời kỳ cơ hội mà Hồng Kông hiện đang phải đối mặt, cơ hội đầu tư trên thị trường chứng khoán và sự gia tăng tính thanh khoản do sự mất giá của đồng đô la Mỹ mang lại, ông ấy cuối cùng đã đưa ra kết luận hoàn toàn trái ngược với Hứa Hạt: “Tôi cho rằng nó tăng trưởng mạnh mẽ hơn giai đoạn 84-85, sự trỗi dậy đang ở trong tầm mắt. ”

Hai ông trùm trong ngành đưa ra những phán đoán hoàn toàn trái ngược nhau, hơn nữa lý do của cả hai người đều rất hay, đều kiên định với chính kiến của mình, không chịu nhượng bộ nhau.

Hứa Diệu Nhi cũng bày tỏ sự ủng hộ đối với quan điểm của ba cô ta, Liêu Kế Khánh tranh cãi với hai ba con họ, lại còn phải đối mặt với sự nghi ngờ từ những cuộc gọi liên tục của khán giả.
 
Back
Top Bottom