Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 340



"Anh ăn đầu cua đồng không?" Phàn Kỳ để cho anh nhận chiếc đũa: " Không chung một khái niệm với đầu cua sao?”

Thấy anh không nhận, Phàn Kỳ tự mình gắp một cái ăn: "Thật sự ăn ngon."

Cô để đũa xuống, đi rửa nồi, nấu nước, nấu vỏ bột.

Trần Chí Khiêm sau lưng cô, nhìn cô lại nhìn những thứ kì quái trên bàn trước mắt này, anh không kén ăn, chỉ là không ăn đồ kỳ quái, nhớ tới cô hiểu được, còn nói cái gì mà "Đàn ông hăng hái hơn", cho dù biết rõ ăn những thứ bổ này không có quá nhiều đạo lý, nhưng...

Vân Mộng Hạ Vũ

Hạ quyết tâm, Trần Chí Khiêm gắp một miếng bỏ vào trong miệng, hương vị dầy đặc như tào phớ, còn có mùi thịt gà, hương vị còn rất không tệ.

Phần Kỳ xoay người nhìn anh đang ăn, hỏi: "Đúng không! Kỳ thật còn ăn rất ngon."

"Rất ngon." Anh cười nhìn cô. Phàn Kỳ vớt mì sợi lên trải ở trong bát, lại cầm đĩa gà to ra để ở trên vắt mì: "Mâm gà đến đây!"

Phàn Kỳ nhìn đĩa kê gà xào còn một ít, ngay từ đầu còn nói không muốn ăn? Sao lại ăn nhiều như vậy? A! Đàn ông mà!

Hai người ăn cơm, chuông điện thoại vang lên, Trần Chí Khiêm nghe, đầu bên kia điện thoại là Phùng Học Minh, anh ấy nói: "Dì Hai của tôi mắc câu rồi."

"Vậy không phải rất tốt sao."

Phùng Học Minh như có cảm giác hơi say: "Trần Chí Khiêm, anh không phải là thứ gì tốt."

"Hối hận?" Trần Chí Khiêm hỏi.

"Thúi lắm, vĩnh viễn sẽ không hối hận." Phùng Học Minh cúp điện thoại.

Trần Chí Khiêm chống lại một đôi mắt to tò mò của Phàn Kỳ, anh gắp một chút mì sợi: "Phùng Học Minh nhờ anh tìm đường đi cho anh ta, để cho ba của anh ta dùng tiền, cuối cùng anh ta đưa ba của anh ta ra, anh ra chủ ý cho anh ta..."

Phàn Kỳ nghe chủ ý của Trần Chí Khiêm, cúi đầu đập bàn cười, đây thật sự là tất cả đều vui vẻ, duy chỉ có ba của Phùng Học Minh có thể buồn bực đến nội thương."Em đừng vỗ nữa! Nếu không tin báo sẽ được chứng thực."

Phàn Kỳ lập tức thu tay lại, hiện tại cũng chưa tới tám giờ, nếu như bị truyền từ tám giờ đến sáng? Thật là đáng sợ.

Nhưng cô vẫn là không nhịn được muốn cười: "Phùng Học Minh thật đúng là con ngoan, hiếu thuận với ba ruột, tiết kiệm tiền cho ba ruột; anh em yêu thương nhau, vì anh em giải quyết đường tình nhấp nhô; tôn trọng mẹ nhỏ, để cho mẹ nhỏ có đầy đủ quyết sách tự do. Ha ha ha ha... Trần Chí Khiêm, anh rất xấu rồi... Ha ha ha..."

Trần Chí Khiêm không nhìn nổi lãng phí ăn hết kê gà, dọn dẹp bàn đi rửa chén.Phàn Kỳ tắm rửa qua, giặt quần áo, bò lên trên giường, để lại Kỳ Kỳ và Christy, những thứ khác đều mời ra ngoài, Kỳ Kỳ và Christy không chiếm diện tích nhất, để cho cô gối đầu hai chúng nó ngủ là được rồi.

Nhìn con gấu một nam một nữ trên bệ cửa sổ, kỳ thật làm một đôi gấu hôn môi cũng không tồi, trong đầu nghĩ, cô cầm lấy hai con gấu miệng đối miệng, đáng tiếc con gấu là nhựa vô cùng cứng ngắc, không có biện pháp..."Phàn Kỳ, xuống đây."

Nghe thấy giọng nói sau lưng này, hai con gấu Phàn Kỳ trong tay rơi trên giường.

Cô xuống giường, đứng ngửa đầu nhìn anh: "Làm gì?"

"Muốn để anh hôn em, em cứ việc nói thắng!" Không đợi cô phủ nhận, Trần Chí Khiêm đã cúi đầu hôn lên môi của cô, hồi lâu sau anh buông ra, thấy hai gò má cô đỏ bừng, đưa tay vuốt cái mũi của cô một cái: "Anh đi giặt quần áo."

"Được." Phàn Kỳ lên trên giường.

Trần Chí Khiêm treo quần áo nói: "Từ nay về sau, em tắm xong cứ để quần áo ở đó, chờ anh tắm rửa thì cùng nhau giặt. Tách ra giặt, lãng phí nước. Anh còn phải chờ em quần áo giặt xong, lại để quần áo của anh vào, cũng lãng phí thời gian."

"A, hiểu rồi!" Phàn Kỳ xoa Kỳ Kỳ, cúi đầu cười.

Trần Chí Khiêm tiến vào phòng, nằm xuống đưa tay tắt đèn, nghiêng người mò tới Phàn Kỳ, dán vào thân thể của anh, anh dính vào lưng của cô: "Chị Ngô sắp xếp thứ bảy đi đảo Nam Nha."

"Được."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 341



Tuy nhiên Kỳ Kỳ rất nhỏ, nhưng là ở giữa luôn có một đồ chơi nhỏ, Trần Chí Khiêm lấy cái vật nhỏ này từ trong tay cô đi, đặt trên gối đầu của cô, lại ôm cô sát, để cho cô dính chặt vào anh.

Phàn Kỳ bị dính quá chặt, lắc thân thể: "Trần Chí Khiêm, anh có thể thoáng buông ra một chút không? Nóng quá!"

Tình cảm khá hơn, cũng không cần phải thật sự ôm chết người vào trong? Cô chỉ là vừa nhéo vài cái, nghe giọng nói u ám của anh: "Đừng động."

Phàn Kỳ dừng lại, bọn họ ôm thật chặt, cô đã phát giác không đúng.

Môi Trần Chí Khiêm rơi vào trán của cô, chóp mũi của cô, trên môi của cô.

Môi của anh đến cằm của cô, Phàn Kỳ cho là anh còn muốn đi lên, vội gọi: "Trần Chí Khiêm, em tới ngày rồi."

Trần Chí Khiêm dừng tại: "Cho nên? Không tới ngày, em đã chuẩn bị xong chưa?"

"Em..." Phàn kỳ vốn là bị anh hôn đến mặt nóng bừng lên, hiện tại toàn thân đều nóng bỏng, hiện tại cô muốn cắn rơi đầu lưỡi của mình, nói rất đúng nói cái gì? Khiến cho như mình rất nguyện ý vậy, một chút cũng không rụt rè.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Khó trách hôm nay cho anh ăn kê gà." Trần Chí Khiêm vừa bồi thêm một câu.

A cái này sao? Phàn Kỳ vội vàng giải thích: "Anh thật sự không phải vì vật này hiệu quả tốt mà dùng như vậy chứ?"

"Rất hiệu quả."

Anh dùng thân thể của mình chứng minh, thứ này quả thật có hiệu quả, người ta còn đang hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Trong đầu Phàn Kỳ... Xuất hiện kiến thức uyên bác đời trước đọc nhiều ở bên trong sách vở, tra cứu nội dung trong một loại sách, đều là cô không tốt, là cô không tin những cổ lão này gọi là ăn cái gì bổ cái đó, hiện tại hại anh không phải sao?

Cô đề nghị: "Nếu không anh tự mình giải quyết đi?"

Trần Chí Khiêm xuống giường, Phàn Kỳ nghe thấy tiếng nước chảy trong buồng vệ sinh, tiếng nước chảy ngừng, anh đến tắt đèn nằm xuống, Phàn Kỳ dán qua, Trần Chí Khiêm đẩy cô: "Đợi lát nữa, trên người của anh đang mát."

Phiền kỳ đưa tay tới sờ cánh tay của anh, quả nhiên mát lạnh, anh như nam chủ tiểu thuyết, đi xông nước lạnh rồi sao? Đây là không tốt với thân thể sao?Chồng mình chính mình đau: "Từ nay về sau đừng tắm nữa."

"Vậy làm sao bây giờ?" Trần Chí Khiêm hỏi.Phàn Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, dũng cảm nó: "Kỳ thật, em... Em... Có thể giúp anh."

Trần Chí Khiêm cười ra tiếng, ôm lấy cô: "Không cần phiền toái như vậy, không phải mấy ngày nữa em hết rồi sao?"Mấy ngày nữa? Chỉ mấy ngày nữa thôi hả?

Sáng sớm thứ bảy, Phần Kỳ và Trần Chí Khiêm đi xuống cầu thang thì bị các phóng viên tài chính và phóng viên giải trí đang ngồi xổm ở tầng dưới phát hiện.Phàn Kỳ là người kiếm được nhiều tiền nhất trong cuộc thi “Ai là thần cổ phiếu”.

Vào thứ sáu, Phàn Kỳ đã thi lấy bằng lái xe, xin nghỉ nửa ngày vào buổi sáng. Sáng thứ sáu, các công ty môi giới chứng khoán dẫn đầu có sự sụt giảm trong các hạng mục liên quan.

Phàn Kỳ đã bỏ lỡ cơ hội nghỉ phép, không cần giải thích gì thêm. Ngay cả khi có sự hỗ trợ của cổ phiếu bất động sản, cô vẫn mất ba điểm trong toàn bộ vị trí của mình. Đây là lần đầu tiên cô bị mất điểm kể từ khi tham gia cuộc thi.

Trước khi thị trường đóng cửa vào thứ năm, Hứa Diệu Nhi đã bán đi một nửa số lượng cổ phiếu trong tài khoản môi giới chứng khoán. Thứ sáu trôi qua rất nhanh, cộng thêm sự tăng trưởng của cổ phiếu bất động sản, cô đã có lợi nhuận cao nhất trong ngày.

Vào thứ sáu, Hứa Diệu Nhi đã vượt qua Liêu Nhã Triết, đứng thứ ba về tổng doanh thu.

Một phóng viên tài chính hỏi cô nghĩ gì về giao dịch hôm thứ sáu. Phàn Kỳ nói: “Đó chắc chắn là đánh giá sai lầm của tôi. Nếu tôi chơi phòng thủ như Hứa Diệu Nhi, thứ năm tôi nên xóa nửa số tiền đó. Với cách này, áp lực giảm giá vào thứ sáu sẽ nhẹ nhàng hơn. Đối với tôi, mất 3 điểm trong một ngày chắc chắn cần phải suy ngẫm, nhưng hôm nay tôi không có thời gian để suy nghĩ, còn có các hoạt động khác, cảm ơn!”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 342



Các câu hỏi của phóng viên tài chính rất nghiêm túc, còn các tay săn ảnh chụp được những bức ảnh cặp đôi. Sau khi thoát khỏi đám phóng viên, Trần Chí Khiêm và Phàn Kỳ đến trung tâm bến tàu để tập hợp với những người của Thiên Thược, kiến trúc của trung tâm bến tàu là kiến trúc kiểu Anh cũ, mang một hương vị đặc biệt.

Chị Ngô lon ton chạy qua, nhìn Phàn Kỳ: “Xin chào, bà chủ!”.

Trần Chí Khiêm giới thiệu với cô: “ Đây là chị Ngô, là thư ký kiêm giám đốc hành chính trong công ty của anh.”

Chị Ngô năm nay ngoài 30 tuổi, khuôn mặt tròn trịa, dáng vẻ rất dịu dàng, tốt bụng.

“Xin chào, chị Ngô!“ Phàn Kỳ vừa dứt câu lập tức có một số người chạy đến.

Trần Chí Khiêm tiếp tục giới thiệu với cô từng người một. “Bà chủ trông đẹp hơn trên TV.”

“Bà chủ mặc chiếc váy này rất đẹp.”

Hôm nay, Phàn Kỳ mặc chiếc váy theo phong cách của WO, đã trở thành mốt trong mùa hè này. Trên phố có rất nhiều người mặc kiểu váy như vậy, nói không ngoa thì họ mặc thực sự rất xấu, nhưng khi mặc trên người Phàn Kỳ, lại có được hương vị mà người khác không có, hoặc do mọi người đều đồng tình rằng chiếc váy này sinh ra là để dành cho cô.

Hôm nay là ngày gia đình nên không chỉ nhân viên trong công ty mà cả những thành viên trong gia đình có con nhỏ cũng đến. Trần Chí Khiêm lấy ra một gói kẹo m*t từ trong balo của Phàn Kỳ rồi đưa cho cô, muốn cô đi phân phát cho những đứa trẻ ở đây.

Phát xong cho bọn trẻ, Phàn Kỳ bóc một cây kẹo, vừa định nhét vào miệng thì Trần Chí Khiêm khẽ mở miệng, cô nhét cây kẹo vào miệng anh, Trần Chí Khiêm lấy kẹo ra khỏi miệng, cầm trên tay.

Một chàng trai khoảng 20 tuổi đi tới, nói: “Ông chủ đã ăn kẹo nghĩa là độ tuổi nào cũng có thể ăn, tôi cũng muốn một cái.”Vừa dứt lời, vài chiếc kẹo m*t trong tay Phần Kỳ đều bị giật lấy.

Rồi quay ra nhìn chiếc kẹo duy nhất mà Trần Chí Khiêm cầm, muốn lấy nốt nhưng anh đã nhanh chóng nhét vào miệng Phàn Kỳ, nói: “Em tự ăn đi."

Một người khác thấy thế thì kéo anh trai này sang một bên: “Không hiểu sao? Ông chủ muốn đút kẹo cho vợ ăn.”

“Hóa ra là vậy.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ nghe họ nói thì nhận ra chiếc kẹo cô đang ngậm không phải là chiếc cô vừa đưa cho Trần Chí Khiêm ăn sao?

Cũng hơi kỳ nhưng nghĩ lại, sáng chiều tối nào họ cũng hôn nhau, trao đổi không biết bao nhiêu nước bọt, việc này thì quan trọng gì?Chỉ là bị đồng nghiệp nhìn thấy, cô cảm thấy có chút xấu hổ. Phàn Kỳ cúi đầu xuống, đưa tay ra nhéo Trần Chí Khiêm.

“Hôm nay anh mặc áo cộc tay.” Anh quay sang nhắc cô, anh không phải là nữ chính trong tiểu thuyết, nhưng da anh rất dễ bị bầm tím, Phàn Kỳ buông tay.

Trần Chí Khiêm ôm lấy cô, nói với mọi người xung quanh: “Đừng lộn xộn nữa, mau lên thuyền đi.”

Sau khi lên thuyền, anh đưa cô đến chỗ ngồi ngoài trời ở đuôi tàu tầng hai. Phàn Kỳ không hiểu sao anh lại chọn chỗ ngồi ngoài trời, gió biển rất mạnh nhưng tầng hai lại rất yên tĩnh.Phàn Kỳ bị anh kéo sang một bên, một người cầm máy ảnh nói: “Ông chủ chụp ảnh với bà chủ đi.”

Ồ! Tôi muốn chụp ảnh chung với cô ấy?

Nửa giờ sau đến bến tàu, Trần Chí Khiêm đưa cô xuống thuyền. Theo sự sắp xếp của chị Ngô, buổi sáng mọi người sẽ được tự do hoạt động, buổi trưa sẽ ăn cùng nhau. Buổi chiều, khi thời tiết nóng bức, bọn họ sẽ tìm đến một trang trại, sắp xếp các trò mạt chược và đánh bài. Tất nhiên, mọi người có thể đi mua sắm.

Phàn Kỳ không cần phải nhớ những điều này. Dù sao thì cứ đi theo chân Trần Chí Khiêm là được. Phong cảnh ở đây có thể không sánh bằng các hòn đảo nổi tiếng khác nhưng bên cạnh thành phố, có một hòn đảo đẹp như vậy với những bãi biển trong rừng, những ngôi nhà được phân bố hợp lý, là sự tương phản rõ rệt với tốc độ phát triển của bên kia.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 343



Sau quãng đường đi mệt mỏi, Phàn Kỳ ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi, uống cốc nước mà Trần Chí Khiêm đưa cho. Đi ngang qua chùa Thiên Hậu, hai người mua 3 nén nhang. Phàn Kỳ đứng cạnh Trần Chí Khiêm, nhìn vẻ mặt thành kính của anh, tự hỏi không biết anh đang cầu nguyện điều gì? Cô đột nhiên nhớ tới việc mình xuyên không đến đây, cực kì không cam lòng.

Ai lại muốn từ phú bà nhỏ có tài sản hai ba tỷ ròng biến thành một ngôi sao sống trong lồng chim chứ? Đến đây chưa đầy ba tháng, cô chợt nhận ra mình nhận được quá nhiều thứ. Cho dù không gặp lại gia đình mình nhưng trong tâm trí cô, gia đình Phàn tốt hơn hàng ngàn lần so với cha mẹ cô ở kiếp trước.

Lúc này, cô mới nhận ra tiền chính là thứ không đáng để quan tâm nhất trong cuộc đời mình. Cô vẫn còn khả năng kiếm tiền, hai ba tỷ đó thì tính là gì.

Lúc đầu bị ép đến đây, cô còn cầu xin ông trời trả lại cuộc sống trước kia nhưng bây giờ suy nghĩ của cô đã hoàn toàn thay đổi. Cô cảm thấy mình mắc nợ nguyên chủ. Tất cả điều này đáng ra đều là của cô ấy.

Cô cậu nguyện với Thiên Hầu Hoàng Hậu: “Thiên Hầu Hoàng Hậu, con không biết tại sao con lại đến được thế giới này nhưng thân thể con vốn là của người khác…”

Cô muốn cái gì, cơ thể là của một người con gái khác. Nếu cô ấy quay trở lại, cô phải trả lại thân thể cho cô ấy sao?

Phàn Kỳ đang cầu nguyện nửa chừng, chợt nhận ra không biết mình muốn cầu điều gì?

Cô cầu Thiên Hầu phù hộ cô, vĩnh viễn có được cơ thể này sao? Cô không thể nói như vậy. Cô liền từ bỏ việc cầu nguyện, đi theo Trần Chí Khiêm cắm ba nén nhang vào lư hương.

Cô đi theo anh, tiếp tục tiến về phía trước, anh thấy vẻ mặt cô buồn bã liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không sao ạ!” Phàn Kỳ tự nhủ không cần quá bận tâm. “Đi thôi, đi dạo trên bờ biển, lát nữa trở về ăn cơm.”

Phàn Kỳ theo anh ra bãi biển. Đang là giữa mùa hè, có rất nhiều người đẹp mặc bikini, còn có những người nước ngoài n.g.ự.c đầy lông đen đeo kính râm, mấy nhân viên của Thiên Thược đang cùng con mình đào cát.

Vì cây kẹo m*t hồi sáng, một đứa nhỏ cầm vỏ sò chạy đến: “Chị, cho chị cái vỏ này!”

“Cảm ơn em.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chị có muốn đào vỏ sò cùng em không?” Cô bé mong chờ nói.

Phàn Kỳ không đành lòng từ chối nên nói: “Được!”

“Chu Trúc, chị ấy còn có việc.” Cha mẹ cô bé thấy thế nói.

Trần Chí Khiêm nói: “Không sao cả, tiện thể lát nữa cùng nhau về ăn cơm.”

Phàn Kỳ cúi xuống nhìn cô bé: “Thì ra bạn nhỏ này tên Chu Trúc à!”

“Vâng! Em tên là Chung Chu Trúc…”

Dường như cô gái nhỏ có rất nhiều điều muốn nói, nên Phàn Kỳ đã đi theo cô bé tìm vỏ sò. Thấy vậy, Trần Chí Khiêm giật máy ảnh từ tay anh trai, đi theo hai người chụp ảnh.

Cô ra hiệu với cô bé đang cầm vỏ sò trong tay rồi cúi xuống tiếp tục tìm.“Ông chủ! Đừng chỉ chụp ảnh mỗi bà chủ, hai người chụp cùng nhau đi.”

Chiếc máy ảnh trên tay Trần Chí Khiêm bị đồng nghiệp lấy mất.Anh đến bên cạnh Phàn Kỳ, vòng tay ôm eo cô, quay ra yêu cầu anh bạn kia chụp một tấm.“Thêm một tấm nữa.”

“Ông chủ, thêm một nụ hôn đi.”Mấy nhân viên trẻ tuổi cùng nhau hét lên.Trần Chí Khiêm kéo Phàn Kỳ đi: “Sắp đến giờ rồi, trở về ăn cơm thôi.”

“Thật nhàm chán! Mấy người phát cuồng cái gì vậy? Hôn trên bãi biển để làm gì?” Phàn Kỳ không biết Trần Chí Khiêm quản lý nhân viên như nào mà có người dám thô lỗ như vậy.

Cô bé đào vỏ sò chạy tới, chen giữa hai người, nắm tay Phàn Kỳ nói: “Em muốn có chị gái.”

Trần Chí Khiêm đưa tay về cô gái nhỏ, nói: “Cần chị gái mà không cần anh trai sao?”

Cô bé rất nghe lời anh, nắm lấy tay anh, đôi chân ngắn không đi được nhanh. Thấy thế bố cô bé nói: “ Chu Trúc, để ba bế con.”

Cô bé từ chối: “Con muốn đi cùng anh chị.”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 344



Trần Chí Khiêm cúi xuống hỏi Chu Trúc: “Anh bế em nhé.”

Anh bế Chu Trúc lên, cô bé quay sang nói chuyện với Phàn Kỳ ở bên cạnh: “Chị, để em nói cho chị biết…”

“Anh Hà, con gái anh chắc chắn sẽ có tương lai tươi sáng nha, còn biết ai là ông chủ!” Một đồng nghiệp nói đùa.

“Sau này ông chủ có con, chắc chắn sẽ là người ba tốt hai mươi bốn chữ hiếu.”

“Ông chủ và bà chủ, một người đẹp trai một người xinh gái, về sau sẽ có mã chục đứa con xinh đẹp.”

“Chuẩn rồi.” Mấy chục? Phàn Kỳ nghe xong sợ c.h.ế.t khiếp. Trần Chí Khiêm nghe xong liền quay ra nói: “Không phải nước mình quy định chính sách một con à? Chúng tôi chỉ cần một đứa thôi.”

“Không thể được! Ông chủ, công ty anh lớn như vậy một con sao có thể thừa kế hết? Nhỡ là con gái thì sao?”

Trần Chí Khiêm cười: “Ai quy định con gái không được thừa kế công việc kinh doanh của gia đình? Hơn nữa nếu con bé không muốn làm thì có thể thuê người khác về quản lý.”

Kiếp trước anh cũng không có người thừa kế. Vậy dùng tài sản lập thành quỹ từ thiện không phải cũng rất tốt sao?Như những lời cảm ơn của anh vừa nói trước mặt Thiên Hầu.

Trong cuộc đời này, vì có cô, người nhà họ Phàn sẽ không rời bỏ anh, ba mẹ cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc. Cho đến bây giờ, quan hệ của họ vẫn rất tốt, đương nhiên sẽ muốn một đứa con mang dòng m.á.u của cô và họ. Như vậy thì anh sẽ có một gia đình hoàn chỉnh.

Sau bữa ăn trưa, buổi chiều nắng rất gắt, mọi người đang cùng nhau uống trà, bỗng một người rủ Trần Chí Khiêm chơi bài, anh liền rủ Phàn Kỳ chơi cùng.

“Em không biết chơi.” Cô nói: “Em xem anh chơi thôi.”

“Anh sẽ dạy em.”

Trần Chí Khiêm lấy một chiếc ghế đẩu, ngồi bên cạnh Phàn Kỳ dạy cô cách chơi bài.Anh Trương ngồi đối diện Phàn Kỳ hỏi: “Cô chủ, cô học tiếng anh như nào vậy? Sao có thể nói tiếng anh tốt thế? Hay mỗi năm thuộc lòng ba cuốn từ điển giống như ông chủ nói?”

“Đến lượt em chơi kìa.” Trần Chí Khiêm chỉ vào một lá bài, thúc giục cô.

Cô cầm lá bài lên. Cô đã nói những điều này trong cuộc phỏng vấn. Cô nghĩ Trần Chí Khiêm sẽ không biết cô có thể nói được tiếng anh. Thật không ngờ, anh không chỉ biết mà còn dùng lý do cô nói để nói với đồng nghiệp.

Sau đó, Phàn Kỳ mới nhận ra đây chính là Trần Kỳ Khiêm, người đã tính toán với cả Phùng Học Minh.Sau khi từ đảo về, thu xếp buổi tối đi ăn cơm tại nhà hàng gia đình ở trung tâm, sau khi ăn tối xong, tạm biệt đồng nghiệp, hai người lên xe.

Trần Chí Khiêm hỏi cô: “Hôm nay em không được vui sao?”Mặc dù cô ấy tỏ ra hòa đồng với đồng nghiệp của anh, Trần Chí Khiêm vẫn cảm giác được hôm nay cô không vui.

Phàn Kỳ không biết nên bắt đầu từ đâu để nói chuyện? Cuối cùng cô hạ quyết tâm hỏi: “Trần Chí Khiêm, từ khi nào anh biết em có thể nói tiếng Anh và còn nói rất tốt?”

“Từ lúc tôi đi Nhật Bản gặp Dung Viễn trở về, lúc đó em đang chuẩn bị thi chứng chỉ môi giới chứng khoán, buổi tối em không chú ý để lộ ra tài liệu ôn tập tiếng Anh, trên đó còn viết rất nhiều tiếng Anh để chú thích.”

Nghe cô hỏi Trần Chí Khiêm mới quyết định nói ra, anh thích chính là tính cách này của Phàn Kỳ, cô muốn giấu anh, anh liền giúp cô giấu, cô muốn nói rõ ràng, anh thật sự muốn biết, người mình thích đến từ nơi nào, đời trước là người như thế nào.

“Sớm như vậy?” Đây là việc Phàn Kỳ không nghĩ đến.

“Đúng vậy.” Trần Chí Khiêm nói.

Đột nhiên Phàn kỳ cảm giác hơi khó hiểu, cũng không thể tưởng tượng được, cô hỏi: “Trần Chí Khiêm, em gái của anh biến mất, anh cũng không hoảng sợ, vậy mà tại sao đi thích một cô hồn dã quỷ chiếm lấy thân xác của em gái anh?”

“Đúng vậy, tôi biết em ấy biến mất, và người trong cơ thể này biến thành em. Đúng thật là tôi có kinh ngạc, tôi cho rằng em ch**m l** th*n th* của em ấy, nhưng buổi tối lúc em khóc, nói em muốn trở về, không muốn ở nơi tồi tệ này nữa. Kết hợp với học thức của em, đời trước có lẽ em là người rất tốt, em không phải cố ý nghĩ tới việc sẽ ch**m l** th*n th* của em ấy.”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 345



Đây là trọng điểm sao? Phàn Kỳ hỏi: “Cho nên anh yên tâm mà chấp nhận, thân thể em gái anh bị một tinh hồn xa lạ chiếm lấy, sau đó anh còn phát hiện tích cách của cô ấy cùng mình rất hợp nhau, nên thích cô ấy.”

“Đúng vậy, tôi đã nhiều lần nghi ngờ thế giới hiện tại là do ảo giác của chính tôi tạo nên, nhưng mà em lại sống động, tươi mới, có cá tính, không giống như những gì có thể tưởng tượng ra được.” Trần Chí Khiêm nói với cô suy nghĩ của chính mình.

Phàn Kỳ không hiểu, Trần Chí Khiêm là thiếu niên hai mươi mấy tuổi đầu, cho dù nhà họ Trần kia có mấy năm gian nan, gian khổ cũng chỉ có ba mẹ Trần gánh vác, mặc dù hai vợ chồng ông bà cũng trải qua nhiều trắc trở, hai người họ vẫn lạc quan, lần trước ba mẹ Trần tới chơi, cô có thể cảm nhận được ba mẹ anh thật sự hạnh phúc.

Trong trí nhớ nguyên chủ, Trần Chí Khiêm lớn lên ở nhà họ Phàn, nhà họ Phàn xem anh như con ruột, sống trong niên đại vật chất không giàu có phong phú, người lớn có gì ăn, uống cũng đều nhường thêm cho bọn nhỏ.

Cuộc sống cũng không khổ lắm! Lời này anh nói liền thấy được sự kỳ lạ, anh lớn lên trong bầu không khí của một gia đình như vậy, tại sao lại nói bị bị ảo tưởng?

Trần Chí Khiêm dừng xe: “Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện! Chuyện nói ra rất dài.”

Phàn Kỳ mang theo một bụng câu hỏi đi theo anh vào cửa, Trần Chí Khiêm do dự nhìn cô nói: “Nếu em từ thế giới khác đến đây, tôi nghĩ em sẽ không cảm thấy kỳ lại đối với việc trọng sinh.”

Trọng sinh? Phàn Kỳ nhìn Trần Chí Khiêm, trong sách kia nói anh là một ông trùm làm mưa làm gió.

Trong sách nói nếu như muốn anh đồng ý hỗ trợ, nhất định người yêu cầu phải tìm được đồ mà anh muốn.

Có một số đọc giả nói anh quyền lực và độc ác như mụ phù thủy mà nàng tiên cá nhỏ đi tìm, cô lại không đồng ý: Nhất định phải m** d*m sao? Trao đổi đồng giá, chẳng lẽ không hợp lý? Nếu không có anh xuất hiện, nam nữ chủ có thể vượt qua nguy cơ sao?

Phàn Kỳ gật đầu: “Tất nhiên tôi có thể hiểu được.”

“Tôi từ hơn ba mươi năm sau quay về, cùng một ngày em đến với thế giới này và gặp được em.” Trần Chí Khiêm nhíu mày: “Nếu em đến từ tương lai, tôi nghĩ em sẽ biết tôi, một ít tin tức cùng quá khứ.”

Phàn Kỳ lắc đầu: “Không, tôi đến từ thế giới song song, phong cách sinh hoạt ở thế giới cùng thế giới của tôi không có gì khác biệt. Nhưng người và vật bên trong thế giới này lại rất khác. Tôi biết anh trong một quyển tiểu thuyết, anh bên trong đó…”

Nghe Phàn Kỳ nói, có người cầu xin anh giúp đỡ, anh nhất định sẽ yêu cầu người đó phải trả giá.Trần Chí Khiêm cười gượng: “Có ơn không thể báo, có thể cả đời sẽ khốn đốn.”

Phàn Kỳ nghe anh nói chuyện đời trước, vô cùng bình tĩnh mà nói những gì Lưu Tương Niên làm vì bắt buộc anh quay lại và thừa nhận anh ta còn hơn những gì Lưu Tương Niên đã làm với Phùng Học Minh bây giờ, anh nói: “Tôi khó có thể trốn tránh tội của mình về cái c.h.ế.t của Phàn Kỳ kia. Một phần là em ấy vì tôi mà chết, một phần khác là khi đó nếu tôi có thể…”

Trần Chí Khiêm muốn thuật lại sự thật nhiều hơn, không đề cập đến quá khứ đủ loại giãy giụa của chính mình, anh hít sâu một hơi: “Em ấy là em gái của tôi, là một cô bé có mơ ước, có lẽ chỉ đối với tôi em ấy mới kiêu căng, ngạo mạn.

Bề ngoài lại diễn kịch là người chăm chỉ, nỗ lực, muốn hòa nhập vào vòng tròn này, nhưng vòng tròn này rất dơ. Người bước vào chảo nhuộm này, đặc biệt là những cô gái nhỏ xinh đẹp, rất khó đi ra lần nữa. Mà tôi chỉ biết khuyên răn em ấy, cãi nhau với em ấy, cấm túc em ấy, không cho em ấy tiếp tục diễn nữa.

Đối với em ấy mà nói, làm như thế chỉ khiến em ấy rơi vào tình thế khó khăn, nhìn thấy Phương Gia Mẫn lại không bằng mình bắt đầu diễn vai chính, em ấy sinh lòng đố kỵ. Giữa chúng tôi chỉ còn lại những lời chỉ trích nhau, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất cho chuyện này.”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 346



“Vậy anh có thể giải quyết như thế nào đây?” Phàn Kỳ đứng trên góc độ của Trần Chí Khiêm, phát hiện chuyện này rất khó giải quyết, suy cho cùng đó cũng là một đời người của cô gái trẻ.

“Đưa em ấy về Thượng Hải, cùng cha mẹ nhà họ Phàn nói rõ ràng, tôi không có khả năng lo lắng, chăm sóc em ấy, để em ấy ở lại Thượng Hải.” Trần Chí Khiêm nói.

“Thế ước mơ của cô ấy phải làm sao? Chẳng lẽ muốn cô ấy từ bỏ ước mơ của mình, sau đó thay thế mẹ của mình làm người bán hàng cho công ty bách hóa.” Phàn Kỳ hỏi anh, “Anh từ góc độ trọng sinh nói với cô ấy cách tránh đi nguy hiểm, đây cũng là một cách giải quyết. Chính là ở góc độ trước khi trọng sinh, mọi việc anh không thể đoán trước được, cho nên cái c.h.ế.t của cô ấy có quan hệ tới anh, anh mới không thể thoái thác trách nhiệm của mình.”

“Phải, tôi đã trở về, tôi nghĩ sẽ đưa em ấy cùng trở về. Lại phát hiện em ấy biến thành em, tôi cũng tự hỏi em ấy đang ở nơi nào? Buổi tối thấy em khóc nói muốn về nhà, tôi biết em bị bắt ở lại đây, không hiểu tại sao tôi lại thích em. Tôi muốn giải thích với lòng mình rằng đời trước là đời trước, em ấy chết, tôi cũng đã chết, đời này bắt đầu lại lần nữa. Con người luôn đứng về phía có lợi cho chính mình mà suy xét vấn đề.”

Trần Chí Khiêm nói: “Nhưng em ấy thực sự là một vấn đề không thể lãng tránh giữa tôi và em.”

Thật ra anh ấy nói đúng, đời trước nguyên chủ và anh ấy đều đã chết, cũng coi như chấm dứt, xem như đời này bắt đầu lại lần nữa.

Trần Chí Khiêm xoa đầu cô: “Không còn sớm nữa, mau tắm rửa rồi ngủ chứ? Đi cả ngày rồi cũng mệt mỏi.”

Ngay cả khi bọn họ thẳng thắn với nhau, Phàn Kỳ biết lời giải thích này chính là dùng lý trí để quyết định, bọn họ đều vì chính bản thân mình mà giải thích.

Hai người nằm trên giường, trước đó không có thân mật, anh thật đàng hoàng nằm ôm cô ngủ, giữa bọn họ có tiếng kêu ọt ẹt, cô nghĩ tới nghĩ lui, phá vỡ không gian cứng nhắc: “Trần Chí Khiêm, anh bao nhiêu tuổi? Chúng ta như thế này có thể xem là tình yêu tuổi xế chiều hay không?”

Nghe thấy lời này, nàng rõ ràng cảm giác được thân thể Trần Chí Khiêm cứng đờ, anh thản nhiên buông cô ra, nhẹ nhàng đưa lưng về phía cô ngủ

Sao lại tức giận? Người nhiều tuổi cũng không trưởng thành chút nào, cô cũng xoay người, đối mặt với tường.Sau dăm ba phút trôi qua, anh quay lại, lấy tay đặt lên người cô: “Đừng quay lưng với anh, như em nói, em còn trẻ tuổi sao?“

“Dù sao cũng trẻ tuổi hơn anh.”

Phàn Kỳ nhắm mắt lại không thèm nhìn anh.Phàn Kỳ mơ màng ngủ, cô nằm mơ thấy mình quay về căn hộ lớn của mình, trong phòng sách, cô đang nép mình trên sofa bên cạnh cửa sổ sát đất, trong tay cầm một chiếc ipad, tìm kiếm tiểu thuyết.Một quyển tiểu thuyết tên là《Sau khi tôi đầu tư vào cổ phiếu thành cổ đông, tôi nổi tiếng》hấp dẫn ánh mắt cô.

Văn án như thế này:Phàn Kỳ, ngôi sao Hồng Kông thập niên 80 xuyên đến năm 2023, trở thành bà trùm vốn lưu động trên thị trường cổ phiếu.Nhìn màn hình đầy đỏ đỏ, xanh xanh, Phàn Kỳ tỏ vẻ: Tôi sẽ không a!

Cô ấy chỉ biết đóng phim, vậy mua cổ phiếu công ty điện ảnh và truyền hình đi!Không ngờ cô ấy vừa mua vào thì giảm, cô ấy lại mua vào lại giảm, cổ phiếu giảm xuống thì tăng vị trí cô ấy lên, trở thành cổ đông lớn nhất của công ty điện ảnh và truyền hình đó.Cô ấy quyết định đến xem công ty điện ảnh và truyền hình đã làm gì để lỗ nặng như vậy.

Vừa mới bắt đầu đã bị tất cả mọi người chê cười: “Sẵn sàng dùng vốn lưu động đầu tư cổ phiếu và không chịu thua thiệt, người ngoài mà muốn chỉ điểm người trong cuộc? Cô ấy muốn đóng phim sao?”Sao đó lại: Người đầu tư cổ phiếu so với cô giỏi hơn, cũng nỗ lực diễn kịch hơn so với cô! Diễn cảnh đánh nhau không cần đến võ lực, diễn cảnh nói chuyện cũng không cần lời nói!
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 347



Phàn Kỳ may mắn trở thành cổ đông lớn nhất của công ty điện ảnh và truyền hình, bằng thực lực của mình đem giá cổ phiếu của công ty điện ảnh và truyền hình nhà mình trở thành số một trong ngành điện ảnh và truyền hình.

Cái này? Phàn Kỳ vội vàng mở tiểu thuyết ra, chương 1: , nữ chủ bị người khác g.i.ế.c chết, sau khi c.h.ế.t trước mặt xuất hiện một cái khung, đưa ra hai lựa chọn: Trọng sinh vô điều kiện; dùng mười năm tuổi thọ đổi lấy hai tỷ lệ (~6.550.000.000.000 VNĐ)

Cô ấy nói: Một giây do dự, cô không coi trọng chuyện tiền bạc.

Nữ chủ tỉnh lại trên chiếc giường lớn, trên giường trên mặt đất đều là thú bông. Lúc này trong đầu cô ấy ùa đến ký ức không thuộc về cô ấy, cô ấy xuyên đến Thượng Hải hơn ba mươi năm sau, xuyên thành người có thân phận là một nhà đầu cơ chứng khoán với tài sản hai ba tỷ tệ.

Cô ấy ngồi dậy, sờ gương mặt lớn hơn cô ấy khoảng mười tuổi, bị người ta đồn thổi là bà trùm vốn lưu động, trên giường tất cả đều là thú bông, vẻ mặt cô ấy ghét bỏ cầm lấy ném xuống đất, rời giường.

Cô ấy đi đến phòng tắm, nhìn người trong gương, lông mày chưa được tỉa, tóc cũng không uốn nhuộm.

Lại xem bàn trang điểm, trên đó trừ những sản phẩm dưỡng da cơ bản, một cây son cũng không có, người có tiền như vậy, đồ vật bên người sao không có một chút tinh xảo?

Vân Mộng Hạ Vũ

Mở tủ quần áo trong phòng ra, to như vậy nhưng lại trống không, mở ra tủ sắt, cô ấy che miệng la lên, bên trong có một đống lớn vàng bạc, trang sức.

Cô ấy lẩm bẩm: Mấy thứ này cũng chưa bao giờ mang ra ngoài quá? Mua nhiều như vậy? Không phải đang phí phạm hay sao?

Chờ tiếp thu ký ức và đi mọi ngóc ngách trong nhà xong, cô ấy đưa ra kết luận: Người này là phụ nữ sao?Phàn Kỳ đọc sách đến tức giận, người ta vẫn là phụ nữ đó? Sao cô không sờ thân thể thử xem? Chắc chắn không phải giả!Đọc tiếp, người phụ nữ này bắt đầu mua và mua, học trang điểm, sau đó gặp được vô số ánh mắt hâm mộ.

Nhưng mà ở thị trường đầu tư cổ phiếu, Phàn Kỳ xác định không được thông minh, cô ấy đi mua cổ phiếu điện ảnh và truyền hình, làm ơn! Sau dịch, tình hình cổ phiếu của điện ảnh và truyền hình sống lại, nhưng cái này không phải đề tài chủ chốt, không có tính liên tục, đó là một ngọn gió, cô ấy đang mạo hiểm leo lên cao.

Cái này tốt, càng giảm xuống thì cô ấy càng mua, cô ấy mua đến khi trở thành cổ đông lớn nhất.Báo cáo hàng quý của công ty điện ảnh và truyền hình nhà mình bị lỗ nặng, cô ấy đập bàn, muốn xem trực tiếp…

Tiểu thuyết này làm Phàn Kỳ vừa tức vừa đọc hết, tức đến mức cô phải đập giường, cô ấy tại sao lại như vậy?“Phần Kỳ, Phàn Kỳ!” Trần Chí Khiêm mở đèn lên.

Phàn Kỳ bị gọi tỉnh, cô nghiêng đầu nhìn Trần Chí Khiêm, oán giận nói: “Anh không cần phải lo lắng cho cô ấy, cô ấy đang sống rất tốt đây!”

Trần Chí Khiêm bị Phàn Kỳ nói cho bối rối đầu óc.“Cô ấy…” Phàn Kỳ chỉ cần nghĩ đến nguyên chủ thì lại tức giận không có chỗ phát tiết, tiêu tiền của cô xong lại nói cô ấy không sống được.

Phàn Kỳ nói ngắn gọn nội dung trong cuốn tiểu thuyết cho Trần Chí Khiêm nghe, cô khoanh chân ngồi trên giường: “Anh nói xem cô ấy có được không? Đã tiêu tiền của em, lại còn nói em…”

Trần Chí Khiêm cười rồi tắt đèn, kéo Phàn Kỳ đi ngủ, anh ôm cô vào lòng, nói: “Bất kể cô ấy được hay không được, thế này không tốt sao? Bằng không, em chiếm cơ thể của cô ấy, có được người nhà của cô ấy, em sẽ cảm thấy buồn nếu ba mẹ biết con gái mình không còn nữa. Như bây giờ là tốt rồi, là cô ấy lựa chọn mang đi tài sản kiếp trước của em và từ bỏ người nhà ở kiếp này, em cũng an tâm rồi. Đây chính là kiếp trước của anh, tại sao có người đến cầu, lại phải có người bỏ ra những thứ đấy.”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 348



“Đối với người tử tế mà nói, người đó bỏ ra nhiều thứ rồi, hai bên không ai nợ ai cả, trong lòng người ấy cũng không còn gánh nặng. Vạn nhất nhìn nhầm người xấu, anh cũng không bị người ta chiếm tiện nghi, bản thân anh cũng sẽ không phiền lòng. Đây là con đường cô ấy chọn đi, em cũng nên yên tâm rồi. “

Phàn Kỳ quay người tại, ở trong bóng tối nhìn anh. Cũng đúng nhỉ! Những thứ tiền tài này đổi lấy cho cô một mái ấm.

Nghĩ đến đây, Phàn Kỳ dụi người vào Trần Chí Khiêm: “Nghe hợp lý đấy, anh là do em đổi lấy đây.”

Trần Chí Khiêm đáp lại: “Anh biết rồi!”

Dụi người thì dụi người, còn phải ôm gấu bông đi ngủ, Trần Chí Khiêm đặt gấu Pu Pu ở bên cạnh đầu Phàn Kỳ, còn bản thân thì ôm cô lại gần.

Kích thước của giường là cố định, nhưng nếu nói nhỏ thì với dáng ngủ lăn lộn kia của cô thì chiếc giường chẳng đủ cho mình cô lăn lộn, còn nếu nói to, thì hai người bọn họ cùng nằm với nhau, vẫn thừa ra một khoảng trống.

Gấu Pu Pu bị anh lấy đi rồi, lúc này Phàn Kỳ lại trở thành gối ôm cho Trần Chí Khiêm. Anh ôm cô vào lòng, lấy tay xoa x** n*n nắn lưng cô.

Phàn Kỳ không tin anh chỉ muốn xoa lưng cô, xoa lề mề rất phiền nữa chứ.

“Trần Chí Khiêm, em phải đi ngủ rồi!” Phàn Kỳ không kiên nhẫn nói.

Phàn Kỳ đưa tay ra với lấy gấu Pu Pu, chuẩn bị đi ngủ.

Tay cô lại bị Trần Chí Khiêm chặn lấy, Phàn Kỳ hỏi anh: “Anh muốn làm gì đây?”

“Vừa nãy về nhà, em chưa có hôn anh.” Trần Chí Khiêm nói.

“Đã quá nửa đêm rồi, anh còn làm loạn cái gì chứ.” Phần Kỳ quay người lại, không cho anh được hôn.

Đôi môi Trần Chí Khiêm m*n tr*n trên tai Phàn Kỳ, hơi nóng trong đêm đen tĩnh mịch lại càng rõ ràng hơn, anh cắn vành tai của cô, rồi lại đến cắn d** tai. Phàn Kỳ không ngờ d** tai lại nhạy cảm đến vậy, cắn tới cắn lui, cô đã cảm thấy da đầu trở nên tê dại, mặt thì nóng bừng bừng. Phàn Kỳ không thể để Trần Chí Khiêm cắn tai mình nữa.

Phàn Kỳ quay người lại thì bị Trần Chí Khiêm hôn lên môi trên. Kĩ thuật hôn của anh tiến bộ nhanh chóng, dưới sự tấn công nhẹ nhàng từ anh, Phàn Kỳ hít thở được ít nên não không kịp phản ứng, vì thế khi nghe anh hỏi: “Hôm nay làm có được không?” thì Phàn Kỳ đã gật đầu.

Phàn Kỳ mở to mắt nhìn thấy đỉnh đầu của Trần Chí Khiêm, từ cảm nhận của bản thân về cảnh tượng trước mắt, Phàn Kỳ muốn nhắm chặt mắt lại, muốn c.h.ế.t quá đi. Cái này như học trong thơ ca vậy, Phàn Kỳ đưa tay ra nắm lấy miệng của mình, há to miệng ra, cảm thấy dễ thở hơn rồi.

“Em giúp anh đi, anh chưa mua b.a.o cao su.” Trần Chí Khiêm kéo tay Phàn Kỳ: “Anh rất bận, còn em thì còn nhỏ, chúng ta vẫn nên đợi một hai năm nữa hãy sinh con.”

“Thật ra…”

“Thật ra cái gì?”Thật ra Phàn Kỳ muốn nói là dưới ván giường có bao cao su, nhưng cô nghĩ lại trong hộp kia có bao nhiêu đồ chơi đủ màu đủ kiểu, nếu lấy ra cái màu huỳnh quang thì… điều này cũng không tốt lắm nhỉ.

“Thật ra hôm nay chúng ta nên dừng ở đây thôi. Đi ngủ nào.”Bây giờ muốn ngủ cũng không ngủ được.

Phàn Kỳ bước vào nhà vệ sinh rửa sạch sẽ, vừa rửa vừa nói Trần Chí Khiêm: “Anh lớn bằng từng này rồi mà vẫn còn làm loạn như vậy.”

Trần Chí Khiêm hối hận vì đã thành thật đòi cô rồi, giờ thì hay lắm, còn bị người ta chán ghét nữa? Anh đưa tay ra véo mặt cô: “Nhìn em kìa, còn dám nói linh tinh sao.”

Phàn Kỳ trèo lên giường, sờ đồng hồ ở cạnh đầu mình, bây giờ đã là ba giờ sáng bốn mươi hai phút rồi, cô ngáp một cái: “Thật sự đã miệt mài đến đêm muộn rồi.”

“Được, ngày mai đổi thành đêm sớm nhé.”

“Tối mai nữa sao? Thường xuyên như vậy, anh thấy có ổn không thế?”

Phàn Kỳ hỏi Trần Chí Khiêm.“Có cần anh đưa em chứng minh thư không, để em xem anh bao nhiêu tuổi rồi.”Người này còn để ý như vậy, Phần Kỳ lén cười, bị Trần Chí Khiêm ôm vào lòng: “Ngủ thôi.”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 349



Bản thân Phàn Kỳ nằm mơ giấc mơ kia, lại bị Trần Chí Khiêm quấy rầy lâu như vậy, ngày hôm sau lại là chủ nhật, cho nên Phàn Kỳ ngủ không để ý thời gian, cho đến khi tiếng chuông điện thoại làm cô tỉnh dậy.

Nghe thấy tiếng động ở ngoài, là Trần Chí Khiêm đã nghe máy rồi. Phàn Kỳ dựa vào đầu giường ngây ngốc, Trần Chí Khiêm cúp điện thoại xong đi đến chỗ cô: “Có chuyện gì thế anh?”

“Là chú Hứa Lục gọi điện đến, chú ấy nói chị Trang nói chúng ta muốn mua nhà, nên chị Trang và chú ấy đã bàn bạc với nhau, họ muốn chúng ta thuận tiện, cho chúng ta chuyển đến nhà bên đấy, nơi đó vẫn có phòng trống.”

Phàn Kỳ đương nhiên cũng muốn bản thân thuận tiện: “Hai người chúng ta tạm thời chưa có khả năng lấy ra nhiều tiền như vậy.”

Trần Chí Khiêm nói: “Ý của hai người bọn họ chính là anh với em thuê nhà trước rồi mua nhà sau. Trước tiên mỗi tháng chúng ta trả tiền thuê nhà, sau hai năm thì lúc đó có tiền mua luôn nhà.”

“Đây cũng là cách hay.” Phàn Kỳ rất muốn ôm chị Trang xoay vòng vòng.

“Chú ấy nói chiều nay chúng ta qua bên đó xem nhà.” Trần Chí Khiêm nói với Phàn Kỳ: “Không còn sớm nữa rồi, em mau dậy đi. Anh nấu xong cháo chim bồ câu rồi, đợi em ăn xong rồi chúng ta sẽ đi.”

“Được được.”

Phàn Kỳ ăn xong bữa trưa rồi cùng Trần Chí Khiêm đi ra khỏi nhà, cùng anh đi xem phòng.

Phàn Kỳ nhìn thấy Hứa Huy, đi đến trước chào hỏi: “Lục thúc, ngài còn tự mình đến đây sao?”

“Tôi ở ngay bên cạnh.” Hứa Huy nói: “Tôi tính là sẽ mua căn nhà lớn có tường che mặt trời, tôi làm việc ở đây nên muốn mua nhà gần chỗ làm việc.”

Ông ấy lại chỉ về phía sau căn nhà, nói: “Phòng của Linh Linh là ở đó. Ngoại trừ căn này thì còn hai phòng bên kia cũng không có người ở. Hai người có thể chọn một trong ba.”

Quản gia mở cửa to ra, giống như vừa rồi, cũng là một gian nhà gỗ hai tầng rưỡi, mái xanh tường trắng, phía trước có hoa viên, có bể bơi.

Trần Chí Khiêm nhìn núi và hồ bơi ở bên cạnh, nói: “Lục thúc, đây có phải kết cấu thay đổi hướng nước vào thu hút tiền tài không?”

“Cậu còn hiểu phong thủy sao?”

“Học qua một chút ạ.” Kiếp trước Trần Chí Khiêm đã học rất nhiều thứ.

“Bể bơi của phòng Linh Linh thì ở sau nhà, còn căn này thì bể bơi ở phía trước là vì kết cấu không giống nhau.” Hứa Huy dẫn hai người họ vào trong nhà: “Căn này trước đây cậu năm của Linh Linh ở, ông ấy được chuyển đến Hồng Kông ở một thời gian. Bây giờ ông ấy lại đi Thái Lan rồi, vậy nên đồ đạc trong nhà về cơ bản đã đầy đủ, cũng được trang trí hoàn thiện rồi.”

Cả căn nhà hơn ba nghìn nhân dân tệ, tầng một có phòng khách trống, một phòng lớn hướng về phía nam và hai phòng bảo mẫu, cùng với phòng bếp và phòng khách. Tầng thứ hai có phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, một gian phòng làm việc, một gian phòng cho khách và tầng ba là gác mái.

Có lẽ do cậu năm kia vì được chuyển đến Hồng Kông không lâu trước đây nên đồ đạc trong căn nhà còn rất mới.Phàn Kỳ cùng Trần Chí Khiêm đi xem hai căn nhà còn lại. Phàn Kỳ nghe Trần Chí Khiêm ý nói là kết cấu hai căn nhà này không bằng căn đầu tiên xem.

Phàn Kỳ không hiểu phong thủy, cô xem cả ba căn nhà thì chỉ thấy ngoài to nhỏ khác nhau thì tất cả thứ còn lại cũng không khác gì, điểm khác biệt duy nhất là hai căn nhà kia chưa có đủ đồ đạc.Hai người bọn họ bây giờ tiền mua nhà còn không có, đừng nói đến việc mua đồ trong nhà nữa. Căn có đủ đồ này cô chấp nhận được, trước tiên vào đây ở đi?

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Huy muốn cho thuê một tháng ba nghìn tệ, giá cả này so với trong khu vực thì đã được tính là rất thấp rồi.Hứa Huy cũng không quan tâm gì: “Vốn dĩ căn nhà này để không, nhận tiền hai người bao nhiêu thì cũng là nhận rồi, những khoản phí khác trong tháng không cần đóng nữa. Đây cũng coi như khoản thu nhập thêm đi. Hơn nữa, hai người đến đây rồi, chúng ta có thể thuận tiện uống trà rồi nói chuyện thị trường chứng khoán rồi.”
 
Back
Top Bottom