Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 70: Chương 70



“Trò đê tiện!”

Giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp.

Diệp Ninh trơ mắt nhìn bọn họ chạy thoát, tuy rằng rất tức giận, nhưng cũng không biết làm sao.

“Anh có sao không?”

Cô xác nhận tình hình của Cố Phong.

Cố Phong quay đầu nhìn cô, gương mặt vô cùng nghiêm túc.

“Sao cô lại chọc phải loại người này?”

Khóe miệng Diệp Ninh hơi co giật: “Tôi không biết bọn họ, cũng chưa từng chọc ghẹo gì bọn họ hết.”

“Vậy vì sao bọn họ lại muốn đánh cô?” Cố Phong nhìn Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt như không có việc gì, trong lòng không hiểu sao lại bùng lên lửa giận, lúc nãy nếu không phải anh chạy đến kịp lúc, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

Diệp Ninh nhíu mày, cái giọng điệu thẩm vấn này của anh sao cứ giống như cô mới là tên lưu manh thế?

“Sao tôi biết được chứ? Tôi vốn dĩ bảo anh bắt bọn họ lại hỏi cho rõ ràng, là anh vô dụng, để bọn họ chạy thoát.”

“Tôi vô dụng?” Cố Phong cảm thấy cực kỳ vớ vẩn, rốt cuộc ai mới vừa cứu cô xong hả?

Diệp Ninh cười ha hả vài tiếng, tuy rằng cô cũng biết lời cô nói có hơi đả thương người khác, nhưng rõ ràng người đàn ông này cố ý kiếm chuyện với cô trước.

Cố Phong giận đến nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên cô vẫn không thể thay đổi bản tính được mà.

Hai người xuất hiện một khoảng im lặng ngắn ngủi, bầu không khí vô cùng áp lực.

Diệp Ninh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, mở miệng xin lỗi anh trước: “Được rồi, là tôi ăn nói không lựa lời, cảm ơn anh lúc nãy đã cứu tôi. Nhưng mà sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?”

Đáy mắt Cố Phong xuất hiện một chút kinh ngạc, giữa mày dần xuất hiện một chữ “xuyên”, nhìn chằm chằm vào cô.

Anh thật sự không ngờ rằng cô sẽ chủ động xin lỗi trước.

Rõ ràng vẫn là người phụ nữ đáng ghét kia, nhưng hình như lại có gì đó không giống lắm.

Diệp Ninh bị anh nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại.

Cô cũng đã xin lỗi rồi, đừng có nói là anh còn định đánh cô đó nha?

“Nè, tôi đang nói chuyện với anh đó, sao anh lại ở chỗ này.”

“Tôi đến đây tìm cô.”

Diệp Ninh đã nghĩ đến đủ loại câu trả lời, chỉ duy nhất không ngờ rằng anh sẽ nói như thế.

“Tìm tôi làm chi?”

Không phải anh ước gì có thể tránh xa cô ra sao?”

“Có phải đơn xin ly hôn đã được phê duyệt rồi không?”

TBC

Hình như cũng chỉ có chuyện này thôi, nghĩ đến việc sắp sửa có thể ly hôn, trên mặt Diệp Ninh cũng có chút thần thái.

Cô có phản ứng như thế, Cố Phong phải nên vui vẻ mới đúng, nhưng không biết vì sao anh lại vui không nổi.

“Không có. Về nhà trước rồi nói.”

“...”

Diệp Ninh ngẩn người, không phải à?

Cố Phong nhìn thấy cô khó hiểu như thế, nhịn được được giục: “Đi thôi.”

Diệp Ninh cảm thấy anh có gì đó không được đúng lắm, bởi vì bình thường khi anh nói chuyện với cô đều cực kỳ mất kiên nhẫn, hiện tại hình như đã tốt hơn một chút rồi đúng không?

Cô mới vừa bước ra một bước, mắt cá chân đột nhiên truyền đến cơn đau đơn xuyên tim.

“Shh.”

Cô hít hà, mặt mày lập tức trắng bệch.

Cố Phong đã xoay người nghe được tiếng động, đành phải quay đầu nhìn lần nữa.

Diệp Ninh khom lưng ôm mắt cá chân, trán toát mồ hôi lạnh.

“Hay là anh về trước đi, hình như tôi bị trẹo mắt cá chân rồi.”

Cô thậm chí còn không nhờ Cố Phong giúp đỡ.

Cố Phong mất kiên nhẫn dời mắt nhìn xuống, đầu tiên là suy nghĩ có phải cô cố ý hay không?

Nhưng mà nhìn cô lộ ra vẻ mặt đau khổ và mồ hôi trên mặt, nếu như cô là giả vờ thì kỹ thuật diện đã quá cao siêu rồi.

“Không đi được sao?”

Diệp Ninh lắc đầu: “Chắc là không được, hay là phiền anh đi tìm một chiếc xe ba bánh đến giúp tôi đi.”

Cũng chỉ có thể làm thế.

Cố Phong nhìn thoáng qua đầu ngõ, nơi này vẫn khá hẻo lánh cho dù muốn tìm xe thì cũng phải đi đến đường phố ở bên ngoài.

Anh do dự một lúc, sau đó nửa ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Ninh.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 71: Chương 71



Diệp Ninh nhìn Cố Phong đang ngồi xổm trước mặt mình, hoàn toàn có lý do để nghi ngờ có phải đầu óc của anh không được tỉnh táo lắm hay không?

“Mau bò lên đi.” Cố Phong thúc giục, trên thực tế chính anh cũng cảm thấy như thế, thậm chí anh có thể sẽ đổi ý ngay lập tức.

Diệp Ninh nhìn mắt cá chân của mình, đi bộ về đương nhiên là không được rồi, dứt khoát không hề rối rắm nữa.

Cho dù người đàn ông này đang có ý đồ gì, đến lúc đó cô cứ ứng phó lại là được.

“Đừng có làm tôi ngã đó nha.”

Trước khi nằm lên lưng Cố Phong, cô còn cố ý nhắc nhở.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn giảm béo, nhưng cũng còn khoảng một trăm chín mươi cân.

Nhưng mà những gì cô lo lắng rõ ràng là thừa, giây tiếp theo Cố Phong đã đứng dậy một cách vững vàng.

Hai người đều ôm theo tâm trạng khác nhau, không có ai nói thêm câu nào.

Nửa tiếng sau, xe ba bánh dừng lại ở trước cửa viện gia thuộc.

Diệp Ninh được Cố Phong đỡ xuống xe.

Từ ngoài cổng về đến nhà còn cách vài trăm mét, lại còn phải leo cầu thang, cô mặt như đưa đám nhìn Cố Phong.

“Còn phải làm phiền anh.”

Tuy rằng cô biết rõ Cố Phong chắc chắn sẽ không đồng ý.

Quả nhiên, ánh mắt của Cố Phong khi nhìn về phía cô tràn ngập đề phòng.

Diệp Ninh bất đắc dĩ cười cười, đương nhiên biết anh đang suy nghĩ cái gì.

“Tôi không có giả vờ, thật sự đi không nổi.”

Cố Phong không nói một lời, nhưng mà dưới ánh nhìn chăm chú của cô, anh vẫn cõng cô lên lần thứ hai.

TBC

“Lần này coi như tôi nợ anh một lần, sau này nếu có cơ hội chắc chắn sẽ trả lại cho anh.”

Diệp Ninh nằm trên lưng anh, vô cùng nghiêm túc nói.

Từ trước đến nay cô không thích nợ ân của người khác.

Cô cho rằng Cố Phong vẫn sẽ không trả lời, nhưng mà không ngờ anh lại mở miệng: “Không cần, cô gửi tiền về nhà, đã cứu mạng cha của tôi.”

Diệp Ninh hơi sửng sốt, lập tức hiểu được vì sao Cố Phong lại đột nhiên khác thường như thế, không chỉ cứu cô mà còn đồng ý cõng cô về nữa.

Thì ra là thế.

Tất cả mọi chuyện không hợp lý đều trở nên hợp lý.

“Anh biết rồi hả?”

Cố Phong dùng im lặng để trả lời.

Diệp Ninh thoải mái nói: “Được rồi, tôi giúp người nhà anh một lần, anh cứu tôi một lần, chúng ta coi như hòa nhau.”

Dù sao đôi bên không liên lụy, không dây dưa lẫn nhau mới là tốt nhất.

Bước chân của Cố Phong hơi khựng lại, không ngờ cô sẽ nói như thế.

Năm trăm đồng không phải một con số nhỏ, nếu như trước đây người phụ nữ này chắc chắn sẽ lấy chuyện này ra để trói buộc anh cả đời.

Cho nên hiện tại rốt cuộc cô là cố ý hay là thật sự muốn thả anh đi?

“Ui cha! Liên trưởng Cố, hai người đây là...”

Vừa mới đi vào đại viện, lập tức có người để ý đến bọn bọ.

Từng ánh mắt nhìn về phía bọn họ giống như là nhìn thấy quỷ, vẻ mặt của người nào cũng rất xuất sắc.

Người đi đầu lên tiếng là Lý Kim Phượng, mỗi một tế bào trên mặt cô ta đều để lộ hai chữ nhiều chuyện.

Không ngờ cô ta còn có thể nhìn thấy cảnh Cố Phong cõng Diệp Ninh quay về?!

Trên đời này còn có chuyện gì kỳ lạ hơn nữa không?

Với tính cách của Cố Phong, anh cũng không có ý định giải thích quá nhiều, nhưng mà ở đằng trước càng ngày có càng nhiều người tụ tập lại, cuối cùng đường đi bị chặn kín.

Anh đương nhiên biết người trong đại viện đang nghĩ cái gì, cũng biết hành vi của anh ở trong mắt những người khác quái dị đến cỡ nào, nhưng hiện tại anh đã làm như thế rồi.

“Chân cô ấy bị trẹo, không thể đi đứng được.”

“Hả?”

Không chỉ có Lý Kim Phượng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác mà những người khác cũng đều như thế.

Chân chỉ bị trẹo chứ có phải bị gãy đây, lo cho cô làm cái gì chứ?!

“Phiền mọi người nhường đường một chút.” Cố Phong lễ phép nói

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn đồng loạt tránh ra nhường đường.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 72: Chương 72



“Liên trưởng Cố, hay là anh buông cô ta xuống đi, để chúng ta đỡ cô ta lên lầu cho?” Lý Kim Phượng có lòng tốt đề nghị.

Cố Phong từ chối nói: “Không cần phải làm phiền cô.”

Diệp Ninh đối mặt với những ánh nhìn chăm chú kia, lười đến phát biểu cái gì.

Chờ đến khi Cố Phong cõng Diệp Ninh lên lầu rồi, đại viện lập tức nổ tung.

“Có ai biết là có chuyện gì không? Không phải liên trưởng Cố không thích Diệp Ninh sao? Sao bây giờ còn cõng cô ta về thế?”

“Tôi cảm thấy chắc chắn là Diệp Ninh lại làm chuyện xấu gì đó, uy h.i.ế.p bắt liên trưởng Cố nhất định phải cõng cô ta.”

“Đúng đúng đúng, chắc chắn là thế rồi. Diệp Ninh cũng quá đáng thật đó, ai cưới phải cô ta đúng là xui tám kiếp!”

Những người này càng nói càng hăng say, đưa ra đủ loại lập luận âm mưu, hoàn toàn không nhỏ giọng lại chút nào.

Cố Phong và Diệp Ninh đã lên lầu đều nghe được rõ ràng, trên mặt Diệp Ninh lộ ra một nụ cười châm chọc.

Cố Phong cũng không ngờ rằng người trong đại viện lại nghĩ như thế, trong lòng có thêm một chút cảm xúc phức tạp.

Lần này mọi người thật sự vu oan cho cô rồi.

Chờ đến khi vào nhà, đặt Diệp Ninh lên giường không, chuyện đầu tiên anh làm chính là đóng cửa phòng lại, ngăn cản những tiếng xì xào bàn tán bên dưới.

Diệp Ninh không la lối cũng không kiếm chuyện, chỉ cởi giày vớ ra, kiểm tra tình hình mắt cá chân.

Quả nhiên, mắt cá chân đã sưng đỏ, còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô.

Cố Phong cũng nhíu mày, toàn bộ suy nghĩ Diệp Ninh đang giả vờ cũng hoàn toàn biến mất.

“Trong nhà có dầu hoa hồng.”

Nói xong anh lập tức đứng lên đi tìm.

Hiện tại Diệp Ninh không thể nhúc nhích, chỉ có thể để anh chăm sóc.

Một lúc sau, Cố Phong tìm được một bình dầu hoa hồng nhỏ ở góc trong cùng của ngăn kéo, lại quay về bên cạnh cô.

Anh đổ một ít ra lòng bàn tay, sau đó chuẩn bị xoa bóp cho cô.

Diệp Ninh thấy hành động của anh thì hoảng sợ, đề phòng nói: “Để tôi tự làm là được.”

Nếu để anh làm, có khi nào chân cô sẽ tàn luôn không?

Cố Phong không ngờ cô lại phản ứng lớn như thế, hơn nữa phản ứng đề phòng anh cũng không phải là giả.

“Dầu thuốc cần phải xoa bóp mới hấp thu được, cô có chắc là cô làm được không?”

Bị thương nặng thế này, nếu xử lý không đúng lúc, chỉ sợ mấy ngày tiếp theo cô cũng đừng hòng đi đường.

Diệp Ninh chần chờ.

Cố Phong không chờ cô trả lời đã trực tiếp nâng chân của cô lên, bôi dầu thuốc lên vùng mắt cá chân sưng đỏ, bắt đầu xoa bóp thật mạnh.

Tiếp theo đó Diệp Ninh đau đến đầu óc trống rỗng, không còn nghĩ được gì hết...

Vương Hinh Tuyết cố ý ở lại đoàn văn công đến tối mới về, mục đích là nếu Diệp Ninh thật sự xảy ra chuyện gì, cô ta cũng có thể thoát khỏi hiềm nghi.

Chờ đến khi cô ta về đến viện gia thuộc, phát hiện dưới lầu náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều.

TBC

Hiện tại vốn là giờ ăn cơm, mọi người lại tụ lại với nhau ríu rít nói gì đó.

“Chị dâu, mấy chị đang nói cái gì thế?”

Cô ta nhịn không được hỏi.

Lý Kim Phượng nhìn thấy là cô ta, mặt đầy thâm ý nói: “Hôm nay vừa mới phát sinh một chuyện lạ.”

Cơn tò mò trong lòng Vương Hinh Tuyết bị kh*** g** hỏi: “Chuyện lạ gì thế?”

Không lẽ tin tức Diệp Ninh bị người ta đánh cho tàn phế được truyền về viện gia thuộc nhanh như thế sao?

Nếu thật sự là như thế, vậy mấy người Sầm Lan tìm lần này thật sự quá đáng tin!”

Lý Kim Phượng nhìn dáng vẻ chờ mong của cô ta, cố ý nói chậm hơn.

“Lúc nãy liên trưởng Cố cõng Diệp Ninh quay về, em nói coi chuyện này có kỳ lạ không?”

Gương mặt xinh đẹp của Vương Hinh Tuyết lập tức xụ xuống, phản ứng cực kỳ kịch liệt: “Không thể nào!”

Lý Kim Phượng đương nhiên biết cô ta đang nghĩ cái gì, nhưng mà những người khác thì đều hoảng sợ.

“Thật đó, mấy người chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy. Cũng không biết lần này Diệp Ninh lại dùng thủ đoạn gì mà có thể làm liên trưởng Cố ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ như thế.”

Mọi người trăm miệng một lời, từng lời nói đều như một thanh kiếm sắc bén, đ.â.m sâu vào trong trái tim của Vương Hinh Tuyết.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 73: Chương 73



Theo động tác của Cố Phong, cơn đau đơn ở mắt cá chân Diệp Ninh dần dần trở nên c.h.ế.t lặng, hơi thở dồn dập của cô cuối cùng cũng ổn định hơn rất nhiều.

Cô rũ mắt nhìn Cố Phong vẫn còn đang nghiêm túc xoa dầu hoa hồng, ánh mắt hơi lóe lên.

Từ trước đến nay, trong trí nhớ của cô chưa từng có một Cố Phong như thế này.

Trên mặt người đàn ông này không còn vẻ lạnh nhạt và xa cách, chỉ còn tập trung.

Lòng bàn tay thô ráp ấm áp dán sát mắt cá chân của cô, lại loáng thoáng làm cô cảm thấy có chút tê dại.

Diệp Ninh nhận ra bản thân có chút thất thường, trong lòng gióng lên hồi chuông cảnh báo, cố gắng lắc đầu quăng cảm xúc khác lạ kia đi.

Cố Phong ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đang rất ảo não.

“Sao thế?”

TBC

Diệp Ninh miễn cưỡng thu hồi suy nghĩ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, chắc là được rồi đúng không?”

Cố Phong cúi đầu nhìn thoáng qua, dừng động tác trong tay lại, sau đó đặt dầu hoa hồng ở một nơi dễ nhìn thấy.

“Sáng mai cô nhớ tự thoa cho mình.”

“Tôi nhớ rồi.” Diệp Ninh cảm thấy mất tự nhiên: “Thật ra anh cũng không cần như thế, dù sao chúng ta vẫn chưa ly hôn, người nhà anh gọi điện thoại đến gom tiền, tôi có thể giúp đương nhiên sẽ giúp.”

Hôm nay anh khác thường như thế cũng chỉ đơn giản là vì số tiền kia mà thôi.

Ánh mắt khi Cố Phong nhìn về phía cô càng thêm thâm thúy: “Vì sao cô không nói cho tôi?”

“Trước đó tôi có liên lạc với anh, bọn họ nói anh đang huấn luyện ở bên ngoài. Anh cũng chưa hề quay về, cho dù tôi có muốn nói cho anh...” Diệp Ninh nói nói, trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình anh.

Cô đè ở trên người Cố Phong, dùng sức đè ép mặt của Cố Phong.

Đây là thứ gì thế?!

Cố Phong đang chờ cô nói tiếp, không ngờ cô lại đột nhiên dừng lại.

Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt như cha mẹ c.h.ế.t hỏi: “Có phải tối hôm qua anh về nhà không?”

Cố Phong nao nao, cho nên lúc nãy cô mới nhớ ra chuyện tối hôm qua?

Diệp Ninh tiếp tục thử hỏi: “Có phải tôi đã làm cái gì anh không?”

Không ngờ Cố Phong cũng dời mắt đi né tránh tầm nhìn của cô, ho khan nói: “Không có.”

Diệp Ninh muốn sụp đổ, nếu người đàn ông này muốn nói dối, không lẽ không biết phải giả vờ cho thật một chút sao?

“Tôi uống nhiều quá, nếu thật sự làm ra chuyện gì thì cũng không phải cố ý.”

Trước kia sau khi cô uống say thì vẫn luôn ngủ, sao lần này lại cứ...

Cố Phong hoàn toàn không muốn nói lại chuyện đêm hôm qua nói: “Tôi quên mất rồi.”

Diệp Ninh cười “ha hả” hai tiếng, đương nhiên có thể nghe ra được anh đã muốn phân rõ giới hạn với cô.

“Cho nên hôm nay anh quay về là muốn nói với tôi chuyện gửi tiền về nhà đúng không?”

Cô quay về chủ đề chính.

Quả nhiên, Cố Phong gật đầu nói: “Tôi sẽ trả tiền lại cho cô, chẳng qua hiện tại tôi còn chưa có nhiều tiền như thế.”

Diệp Ninh đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi: “Được. Vậy chuyện chúng ta ly hôn thì thế nào rồi?”

Cố Phong vô cùng kinh ngạc vì cô đồng ý dứt khoát như thế, hơn nữa anh còn nhận ra cô không có bất cứ ý định đổi ý nào về chuyện ly hôn, cho nên lần này cô thật sự nghiêm túc sao?!

“Mấy ngày gần đây bộ đội sắp sửa tổ chức đại hội đấu võ, chờ bận xong chuyện này rồi tôi sẽ lập tức viết báo cáo xin.”

“Được, dù sao chuyện này đều do anh đi làm, cần tôi làm cái gì thì tôi cũng đều sẽ phối hợp.”

Diệp Ninh thậm chí bắt đầu tính toán đến cuộc sống sau khi ly hôn.

Cố Phong nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu cõi lòng của cô.

“Anh Cố Phong, anh có ở nhà không?

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa và tiếng hỏi thăm đầy nũng nịu, đánh gãy cuộc nói chuyện và bầu không khí phức tạp giữa hai người.

Diệp Ninh lập tức nhận ra đó là Vương Hinh Tuyết, ánh mắt sắc bén.

Cố Phong nhìn thấy toàn bộ phản ứng của cô, suy nghĩ gì đó.

“Anh Cố Phong, em là Hinh Tuyết, anh có ở nhà không?”

Vương Hinh Tuyết ở ngoài cửa không nhận được câu trả lời, tiếp tục hỏi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 74: Chương 74



Cố Phong đi đến cửa, mở ra.

Vương Hinh Tuyết giơ tay đang định gõ cửa tiếp, cánh tay lơ lửng giữ không trung, cô ta vừa mới nhìn thấy Cố Phong, lập tức nở một nụ cười tươi rói.

“Anh Cố Phong, mới mấy ngày không thấy anh, sao anh lại tiều tụy đi nhiều thế?”

Hai mắt Vương Hinh Tuyết trực tiếp dính vào người Cố Phong, không nỡ rời đi dù chỉ một giây.

Cố Phong bình tĩnh cười cười nói: “Không có, có chuyện gì sao?”

Vương Hinh Tuyết nhìn nụ cười của anh, trong lòng giống như có nai con chạy loạn: “Anh trai và chị dâu của em biết tin anh về, cố ý bảo em lại đây mời anh đến ăn cơm cùng.”

“Lát nữa tôi còn phải về bộ đội, cảm ơn ý tốt của anh Vương và chị dâu, chờ lần sau có cơ hội tôi lại đến.” Cố Phong rất lễ phép từ chối.

Vương Hinh Tuyết có chút thất vọng, còn muốn tiếp tục thuyết phục, Cố Phong đã chuẩn bị đóng cửa.

“Anh Cố Phong, chờ chút đã, lúc nãy em nghe nói Diệp Ninh bị trẹo chân, cô ấy có bị làm sao không?”

Nói xong cô ta còn trực tiếp lách qua người Cố Phong, chen vào trong phòng.

Nhìn thấy Diệp Ninh đang ngồi trên giường, gương mặt đang mỉm cười của Vương Hinh Tuyết xuất hiện vết nứt.

Không phải Sầm Lan đã nói mấy người kia sẽ ra tay nhanh thôi sao, sao cô vẫn còn yên lành ngồi ở đó như thế chứ?!

“Diệp Ninh, cô có sao không?”

Cô ta trông giống như vô cùng quan tâm dò hỏi, đi đến trước mặt Diệp Ninh.

Diệp Ninh híp mắt lại, cố ý thả chậm tốc độ nói: “Tôi chị bị trẹo chân thôi, hay tay vẫn còn lành lặn.”

Vương Hinh Tuyết rõ ràng là ngẩn ngơ, nhưng giây tiếp theo cô ta đã ý thức được cái gì, giả vờ khó hiểu hỏi.

“Cô nói thế là có ý gì? Tay bị làm sao?”

Nhưng mà chút thay đổi trong chớp mắt kia cũng đã bị Diệp Ninh nhìn thấy, giờ phút này Diệp Ninh có thể khẳng định những người đó chắc chắn có liên quan đến Vương Hinh Tuyết.

Cho dù không phải Vương Hinh Tuyết trực tiếp tiếp xúc thì cô ta chắc chắn cũng biết chuyện này.

“Hôm nay có mấy tên lưu manh muốn đánh tôi, may mà Cố Phong nhanh chóng chạy đến kịp lúc, bắt hết đám lưu manh kia đưa đến đồn công an rồi.”

Diệp Ninh không nhanh không chậm nói, mắt thường cũng có thể nhận ra được vẻ mặt hoảng loạn trên mặt Vương Hinh Tuyết.

Cố Phong đang đứng ở một bên hơi nhướng mày, ánh mắt sắc bén đảo tới đảo lui giữa Diệp Ninh và Vương Hinh Tuyết, giống như đang suy nghĩ gì đó.

“Còn, còn có chuyện này sao? Vậy mấy tên lưu manh kia có nói vì sao bọn họ lại muốn đánh cô không?” Giọng Vương Hinh Tuyết phát run, trông có vẻ vô cùng lúng túng.

Diệp Ninh không trả lời ngay, chỉ nhìn chăm chú với cô ta.

Hơi thở của Vương Hinh Tuyết lập tức trở nên dồn dập, sắc mặt trắng bệch.

Giây tiếp theo, Diệp Ninh “phụt” một tiếng, bật cười nói: “Tôi đùa với cô thôi, những người đó chị bị anh Cố Phong của cô đánh chạy. Nhưng mà tôi nghĩ chắc mấy người bọn họ không dám xuất hiện nữa, nếu không cũng sẽ không may mắn được như lần này.”

Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt của Diệp Ninh đã cực kỳ lạnh nhạt, rõ ràng là đang cảnh cáo.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, tâm trạng của Vương Hinh Tuyết giống như là vừa mới dạo một vòng quanh từ địa ngục đến thiên đường, nghe cô nói không bắt được những người đó, cô ta đã muốn xụi lơ.

TBC

Cô ta hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Ninh, sau đó miệng trái với lòng có lệ nói: “Cô không sao thì tốt rồi.”

Cô ta lại quay đầu nhìn về phía Cố Phong, miễn cưỡng giữ gương mặt như không có việc gì.

“Nếu anh Cố Phong không có thời gian rảnh, vậy em đi về trước vậy.”

Cố Phong lạnh nhạt gật đầu, đích thân đưa cô ta ra ngoài cửa.

Cửa phòng đóng lại, Cố Phong lập tức nhíu chặt mày nhìn về phía Diệp Ninh.

“Mấy người muốn đánh cô có liên quan đến cô ấy sao?”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 75: Chương 75



Diệp Ninh lười biếng nằm ngã ra giường, nghe Cố Phong hỏi, cô chỉ nhẹ nhàng đáp: “Tôi chưa hề nói như thế.”

Đúng là cô không nói rõ, nhưng Cố Phong cũng không ngu, lúc nãy cô thử cô ta, anh nghe rõ ràng rành.

“Sao lại có liên quan đến cô ấy? Cô làm gì mà chọc phải cô ấy hả?” Cố Phong thật sự không hiểu được.

Huống chi Vương Hinh Tuyết là một cô gái yếu đuối, không hề giống loại người sẽ làm ra loại chuyện ác độc như thế.

Diệp Ninh vốn dĩ cũng không có ý định nói thêm cái gì, nhưng mà hai câu hỏi này của Cố Phong lại k*ch th*ch đến thần kinh của cô, làm cô bất chấp đau đớn, từ trên đệm giường ngồi bật dậy.

“Anh nói thế là có ý gì đây? Cái gì mà tôi làm gì chọc phải cô ta? Hiện tại rõ ràng người bị thương là tôi, anh không nhìn thấy rõ à?”

Diệp Ninh thật sự rất tức giận, cô đương nhiên cũng không hi vọng xa vời rằng Cố Phong sẽ đứng về phía cô, nhưng cũng không đến mức không thèm phân rõ xanh đỏ đen trắng mà đã đổ hết tội lỗi lên đầu cô như thế chứ.

“Tôi chỉ cảm thấy không phải cô và cô ấy là bạn thân với nhau sao...” Cố Phong ý thức được câu hỏi của anh đúng là có chút vấn đề, đang định giải thích, nhưng mà vừa mới mở miệng đã bị Diệp Ninh mạnh mẽ ngắt lời.

“Anh cảm thấy Vương Hinh Tuyết sẽ chịu làm bạn với tôi sao? Ở trong mắt các anh, tôi chỉ là một trò hề mà thôi.”

Cố Phong bị nói đến nghẹn họng không biết nói gì.

Diệp Ninh cũng không cần anh trả lời, tiếp tục tự giễu nói: “Ở cái đại viện này chẳng có ai thích tôi, càng không có ai quan tâm đến tôi. Bọn họ đều ghét tôi, ước gì tôi có thể biến khỏi nơi này sớm.”

Cố Phong vẫn lựa chọn im lặng, những thứ này đều là sự thật. Nhưng mà sở dĩ sẽ thành thế này đều là bởi vì những chuyện cô làm trước đó thật sự rất quá đáng.

“Không phải anh cũng giống như thế sao? Anh ước gì có thể nhanh chóng ly hôn với tôi. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không dây dưa anh nữa. Chờ chúng ta ly hôn rồi, anh có thể cưới em Hinh Tuyết của anh.”

Diệp Ninh giận dỗi nói, hôm nay cô bị chơi một vố, biết rõ chắc chắn là có liên quan đến Vương Hinh Tuyết, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta rời đi, cô thật sự sắp tức c.h.ế.t rồi.

Cố Phong đen mặt, những gì cô nói trước đó anh đều có thể nghe được, nhưng càng nói lại càng vớ vẩn.

“Tôi và Vương Hinh Tuyết không có bất cứ quan hệ gì cả.”

Cái gì mà em Hinh Tuyết của anh?

Anh Cố Phong của Vương Hinh Tuyết?

Nghe kỳ cục muốn chết.

“Ha, ha hả.”

“Cô cười gì đó hả?”

Cố Phong thật sự rất không thích cái mặt cười mỉa này của Diệp Ninh.

Giống như anh làm chuyện gì rất có lỗi với cô vậy.

Diệp Ninh đột nhiên trở nên âm u, đến cả ánh mắt khi nhìn về phía Cố Phong cũng mang theo một chút khinh thường.

“Rốt cuộc anh thật sự không hiểu hay là cố ý giả ngu với tôi hả? Không lẽ anh không nhận ra Vương Hinh Tuyết có tình cảm với anh à?”

Cố Phong trực tiếp ngẩn người.

Diệp Ninh không thèm quan tâm anh có phản ứng như thế nào, tiếp tục cười nhạo nói: “Cô ta muốn làm bạn với tôi là giả, cố ý xúi giục bảo tôi làm một vài chuyện khiến người ta phát ghét mới là thật. Chẳng qua chỉ là muốn làm anh khinh bỉ tôi, nhanh chóng ly hôn với tôi để cô ta có thể thế chỗ.”

Cố Phong lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Không thể nào...”

“Tôi còn chưa bị đuôi đâu.” Những lời này Diệp Ninh nói thay cho nguyên chủ, tuy rằng nguyên chủ cũng không phải thứ tốt lành gì, nhưng mà Vương Hinh Tuyết cũng đừng nghĩ thoát tội.

Cố Phong vẫn không dám tin, anh và Vương Hinh Tuyết tiếp xúc không nhiều lắm, từ trước đến này Vương Hinh Tuyết cũng không biểu hiện hành động đặc biệt gì với anh.

Nhưng mà hiện tại Diệp Ninh lại nói một cách chắc nịch như thế lại làm anh không thể không tin, nhất là cuộc nói chuyện với Vương Hinh Tuyết lúc nãy, rõ ràng Vương Hinh Tuyết không đúng lắm.

Không lẽ thật sự là bởi vì anh cho nên Vương Hinh Tuyết mới cố ý kiếm chuyện với Diệp Ninh sao?

Thật đúng là quá hoang đường!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 76: Chương 76



“Tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.”

Một lúc lâu sau, cuối cùng Cố Phong mới mở miệng lần nữa.

Anh cũng không trực tiếp tin lời nói phiến diện của Diệp Ninh, dù sao thì đã từng xảy ra rất nhiều lần vết xe đổ.

“Tùy anh.”

Diệp Ninh cũng không trông cậy vào anh có thể tìm được năm người đàn ông kia, càng không trông cậy vào việc anh sẽ làm gì Vương Hinh Tuyết.

Kết quả là, người duy nhất cô có thể dựa vào chỉ có chính cô!

Trong lòng Cố Phong phủ đầy bóng ma, anh im lặng một lúc sau, nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó đi ra ngoài.

Diệp Ninh thở dài, tuy rằng nói nhiều như thế nhưng cô vẫn cảm thấy rất bực bội.

Đồng thời cô càng thêm quyết tâm phải nhanh chóng đi đến võ quán, dù sao không phải lần nào cô cũng may mắn đến thế này, có thể chờ đến người khác cứu.

Nếu Vương Hinh Tuyết đã dám đi tìm người đến làm hại cô, vậy món nợ này đương nhiên không thể bỏ qua dễ dàng như thế.

Còn có tên Cố Phong kia cứ thế mà rời đi, cũng không biết anh có ý gì nữa?

Diệp Ninh đang suy nghĩ miên man, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, sau đó cửa mở ra, Cố Phong đã đi lại quay về, trong tay còn bưng một chén cơm nóng hổi.

“...”

Cố Phong chạy chậm đi vào, đặt chén cơm lên bàn.

“Trong phòng bếp bên dưới có mì sợi và trứng gà, là của nhà mình đúng không?”

Anh cũng không quá xác định, nhưng mà mấy thứ kia thật sự đặt ở vị trí đồ cá nhân của nhà anh.

Diệp Ninh cứng đờ gật đầu, nghe mì nước tỏa ra mùi thơm, bụng cũng sôi lên ùng ục.

TBC

Cố Phong thậm chí không thèm nhìn đến cô, chỉ lo nói một mình: “Cô tranh thủ lúc còn nóng ăn đi, tôi phải về bộ đội rồi.”

Cho nên lúc nãy anh cố ý đi xuống phòng bếp bên dưới nấu mì cho cô sao?

Diệp Ninh ý thức được điểm này, cơn bực bội trong lòng biến mất đi rất nhiều.

Tiền thật sự là một thứ rất tốt, có thể làm cho một người rất ghét cô chủ động chăm sóc cô.

“Hôm nay sao anh biết tôi ở cái hẻm nhỏ kia?”

Ông bà ta có một câu rất hay, đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, Diệp Ninh cũng không vô lương tâm đến mức đó, mặc kệ xuất phát điểm của Cố Phong là vì cái gì, nhưng dù sao thì lần này anh thật sự đối xử khá tốt với cô, cho nên thái độ cũng dịu đi rất nhiều.

Cố Phong trả lời: “Tôi nghe nói cô làm công nhân dọn vệ sinh ở đoàn văn công, cho nên đến đoàn văn công tìm cô. Lúc tôi đến thì vừa lúc nhìn thấy cô quẹo vào đường Tân Hoa.”

Con đường kia cũng không phải đường về đại viện, cho nên lúc đó anh lập tức đuổi theo, bởi vì đôi bên cách nhau một khoảng cách cho nên cuối cùng mới chậm trễ vài phút, nhưng mà may là cuối cùng cũng không xảy ra chuyện lớn gì.

Cuối cùng Diệp Ninh cũng đã hiểu, xem ra lần này thật sự là vì cô quá may mắn.

Cố Phong xác định cô không có vấn đề gì khác, thật sự chuẩn bị rời đi. Rõ ràng anh đã đi đến cửa nhưng lại dừng lại, đưa lưng về phía cô nói: “Làm công nhân dọn vệ sinh ở đoàn văn công cũng rất tốt, cô ráng mà làm việc.”

Diệp Ninh nhìn theo Cố Phong rời đi, chỉ cảm thấy rất buồn cười.

Bọn họ là vợ chồng, nhưng mà đến cả việc rốt cuộc cô đang làm gì chồng của cô cũng không biết, còn phải dựa vào lời đồn.

Nhưng mà ngoại trừ anh ra, hình như toàn bộ người trong đại viện cũng không biết.

Như thế cũng tốt, bớt đi chút người biết chuyện thì cũng bớt đi một ít ghen tỵ và kiếm chuyện.

Cô chậm rãi di chuyển cơ thể, đi đến trước bàn cơm.

Tay nghề của Cố Phong thật sự tốt hơn cô rất nhiều, cũng đều là mì nước như nhau, nhưng mì do anh nấu độ mềm cứng của sợi mì và gia vị đều rất thích hợp.

Nghĩ đến chuyện Cố Phong cứu cô trong hẻm nhỏ, hơn nữa còn có cảnh anh thoa dầu cho cô, không thể phủ nhận người đàn ông này cũng không tệ lắm.

Nếu ngay từ lúc bắt đầu giữa hai người bọn họ không tệ hại như thế, có lẽ...

Diệp Ninh chợt hoàn hồn, đầu óc của cô thật sự không được tỉnh táo cho lắm, sao lại cảm thấy có lẽ hai người bọn họ sẽ có khả năng tiến triển chứ?
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 77: Chương 77



Đêm khuya tĩnh lặng, đèn ký túc xá của Cố Phong vẫn còn sáng lên.

Chỉ đạo viên Giả Hạo vẫn không yên tâm, cố ý đến tìm.

Đi vào phòng rồi, Giả Hạo phát hiện Cố Phong đang đứng trên ban công hút thuốc, lập tức ý thức được hiện tại anh đang rất bực bội phiền lòng.

“Không phải anh đã cai t.h.u.ố.c lá rồi sao?”

Lúc này Cố Phong mới ý thức được có người đi vào, dụi tắt điếu thuốc lá, từ ban công đi vào phòng.

“Sao trễ thế này rồi mà còn chưa ngủ nữa?”

Anh cố tách ngó lơ câu hỏi lúc nãy của Giả Hạo.

“Thấy phòng của anh còn sáng đèn là biết ngay anh còn chưa ngủ được, hôm nay gặp được Diệp Ninh chưa?” Giả Hạo vừa nói vừa nhìn về phía giấy bút trên bàn.

Bên trên rõ ràng viết bốn chữ “Đơn xin ly hôn”, nhưng mà cũng chỉ có bốn chữ này mà thôi.

“Xem ra lần này cô ta không thay đổi suy nghĩ à, vậy anh còn phiền cái gì nữa?”

Gương mặt Cố Phong căng chặt, trên thực tế chính anh cũng không biết anh đang rối rắm cái gì?

TBC

“Tôi đã nói chuyện với cô ta rồi, tiền phẫu thuật và nằm viện của cha tôi đúng là do cô ta gửi về.”

Tuy rằng trước đó mẹ của Cố Phong đã xác minh chuyện này rồi, nhưng hiện tại nghe chính miệng Cố Phong nói ra lần nữa, Giả Hạo vẫn cảm thấy rất khó tin.

“Sao người phụ nữ kia lại đột nhiên thay đổi tính tình thế? Hơn nữa cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Diệp Ninh và Cố Phong cũng chỉ mới kết hôn được hai ba tháng, tiền trợ cập Cố Phong đưa cho cô mỗi tháng đều bị cô xài gần như hết sạch rồi, thậm chí đến nửa tháng cuối còn cần Cố Phong mang cơm từ bộ đội về cho cô, hiện tại lại đột nhiên lấy ra năm trăm đồng để cứu người, việc này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của người ta.

Cố Phong lắc đầu nói: “Tôi không có hỏi cô ta. Nhưng mà phó doanh trưởng Vương tìm cho cô ta một công việc dọn vệ sinh ở đoàn văn công, cô ta đã đi làm được một thời gian rồi.”

“Khoan đã, sao việc này có dính đến phó doanh trưởng Vương nữa?” Giả Hạo càng nghe lại càng khó hiểu.

Cố Phong chỉ có thể tiếp tục giải thích nói: “Khoảng nửa tháng trước, Diệp Ninh vô tình cứu được con trai của phó doanh trưởng Vương. Lúc đó vừa lúc cô ta la hét đòi muốn đến đoàn văn công, phó doanh trưởng Vương lập tức chào hỏi với đoàn trưởng đoàn văn công, để cô ta đến làm người dọn vệ sinh.”

“Anh nói Diệp Ninh cứu con trai của phó doanh trưởng Vương đó hả?” Giả Hạo thậm chí bắt đầu nghi ngờ người mà Cố Phong đang nói đến có phải là người phụ nữ mà bọn họ quen biết hay không.

Cố Phong gật đầu.

Hôm nay anh cũng chỉ vô tình mới nghe được phó doanh trưởng Vương nhắc đến chuyện này, nếu không anh cũng sẽ không chạy đến đoàn văn công để tìm Diệp Ninh.

Gương mặt Giả Hạo rất phức tạp, bình tĩnh lại khách quan mà phân tích: “Ý của anh là số tiền này của Diệp Ninh là do cô ta chạy đến đoàn văn công để mượn sao? Tôi cảm thấy xác suất không quá cao. Tạm không bàn đến việc cô ta chỉ là một nhân viên dọn vệ sinh, cho dù là đoàn viên chính thức thì cũng không thể nào chi ra một số tiền lớn nhanh thế được.”

Cố Phong đương nhiên cũng biết, chuyện làm anh kinh ngạc chính là Diệp Ninh cũng không hề đưa ra yêu cầu bắt anh phải trả lại số tiền này ngay lập tức.

“Cố Phong, anh có cảm giác Diệp Ninh giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác không? Còn có chuyện lần trước chúng ta nhìn thấy nữa, nếu là lúc trước thì cô ta sẽ không bao giờ làm mấy chuyện này.”

Cố Phong không trả lời, đến cả Giả Hạo cũng đều cảm nhận ra được, anh đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Giả Hạo nhìn sắc mặt Cố Phong thay đổi liên tục, cùng với đơn xin ly hôn mãi viết chưa viết ra, đột nhiên có một suy nghĩ xuất hiện.

“Đừng có nói là anh định không ly hôn với cô ta đó nha?”

Chính anh ấy cũng hoảng sợ trước suy nghĩ này, con người Diệp Ninh quá đáng đến mức nào, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, cũng đã đích thân trải nghiệm qua. Hiếm khi hiện tại cô chịu đồng ý ly hôn, sao Cố Phong lại có thể d.a.o động chứ?!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 78: Chương 78



“Cố Phong, anh nhất định không được làm chuyện ngu ngốc này, cho dù hiện tại cô ta đúng là đã tém tém lại rất nhiều rồi, nhưng nói không chừng ngày nào đó lại chứng nào tật nấy, đến lúc đó người khóc sẽ là anh đó.”

Giả Hạo quá hiểu biết về con người Cố Phong, ngoài lạnh trong nóng, người khác tốt với anh một, anh sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần.

Lần này Diệp Ninh coi như đã cứu mạng cha của anh, anh thật sự định dùng hôn nhân cả đời để trả lại sao?!

Cố Phong biết Giả Hạo đang lo lắng cho anh, thu hồi suy nghĩ lại nói: “Tôi không nghĩ như thế.”

Lúc này Giả Hạo mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi. Nói không chừng đây lại là một thủ đoạn khác của Diệp Ninh để trói chặt anh đó, dù sao anh đừng xúc động là được rồi.”

Cố Phong không phát biểu ý kiến gì: “Anh không cần lo lắng cho tôi, tôi tự có suy xét. Sắp sửa đến đại hội đấu võ rồi, vẫn nên quan tâm tình hình của các chiến sĩ nhiều hơn.”

Anh tuyệt đối không phải một người vì chuyện riêng mà bỏ bê việc công, còn chuyện báo cáo ly hôn này...

Giả Hạo biết rất khó có thể xen vào chuyện nhà của người khác, chuyện duy nhất anh ấy có thể nào chính là liên tục nhắc nhở anh.

“Nếu anh không có việc gì là được rồi, tôi đi về ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi, sáng mai còn có huấn luyện nữa.”

Cố Phong gật đầu đồng ý.

Một lúc sau, trong phòng lại yên lặng trở lại.

Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn cất giấy và bút trong bàn làm việc đi.

Ngày hôm sau, Diệp Ninh vừa tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là nhìn xuống mắt cá chân của mình.

Chân đã bớt sưng đỏ một chút rồi, xem ra dầu hoa hồng thật sự đã phát huy tác dụng.

Cô thử xuống giường cử động chân, tuy rằng vẫn còn có chút đau đớn, nhưng đã có thể đi chầm chậm được rồi.

Tập thể dục thì đừng có mơ, nhưng mà vẫn có thể đón xe đi đến đoàn văn công đi làm được.

Cho nên khi cô khập khiễng đi xuống lầu, lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

“Ui cha, đây chẳng phải là Diệp Ninh sao, hôm qua còn cần liên trưởng Cố cõng cô về, sao hôm nay chân đã lành rồi sao?”

Đương nhiên là không thiếu người đoán già đoán non và mỉa mai.

Diệp Ninh nhìn lướt qua người phụ nữ vừa mới nói mát kia: “Cảm ơn cô quan tâm đến cái chân của tôi như thế?”

Khóe môi người phụ nữ kia co giật, cô ta không thèm quan tâm đâu.

Lý Kim Phượng ở bên cạnh có chút hả hê, lần đầu tiên không có nhào lên nhiều chuyện.

Diệp Ninh chậm rãi đi, bóng dáng càng lúc càng xa.

Lúc này Lý Kim Phượng mới nói với người phụ nữ kia: “Cô không phát hiện dạo gần đây Diệp Ninh càng lúc càng khó chơi sao? Vậy mà cứ thích nhào lên cho cô ta mắng.”

Người phụ nữ kia hơi thay đổi sắc mặt, cho dù trước kia không phát hiện thì lúc nãy cũng đã phát hiện rồi.

Thật sự là bị người ta chặn họng đến mức á khẩu không nói nên lời.

“Vậy cô nói coi rốt cuộc là chuyện thế nào?”

Lý Kim Phượng dở khóc dở cười: “Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây?”

Nhưng mà nhìn tình cảnh ngày hôm qua thì chuyện Vương Hinh Tuyết muốn nghĩ cách làm Cố Phong và Diệp Ninh ly hôn, chỉ e là càng ngày càng khó.

Đoàn văn công.

Sầm Lan gần như hưng phấn suốt một buổi tối, mới sáng sớm đã đến, chờ đợi tin tức bên phía Diệp Ninh.

Thậm chí đến cả những người khác cũng đã nhận ra cô ta đang rất hưng phấn.

“Sầm Lan, có phải cô gặp chuyện vui gì không? Sao trông vui thế?”

Sầm Lan vội vàng sờ mặt, rõ ràng đến thế à?

“Làm gì có chuyện vui gì chứ, tôi bình thường cũng đều...”

Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong thì đã đột nhiên im bặt, cô ta nhìn đăm đăm vào bóng người đang từ ngoài cửa đi vào, tâm trạng đang vô cùng vui vẻ lập tức biến mất sạch sẽ không còn sót lại chút nào.

Những người khác nhận ra được cô ta khác thường, cũng nhìn theo tầm mắt của cô ta.

Diệp Ninh đang khập khiễng đi đến.

“Diệp Ninh, cô làm sao thế?” Có người không kìm được lòng tò mò, nhanh chóng đi lên hỏi thăm.

Ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Ninh nhìn lướt qua tất cả mọi người nơi đây, tăng thêm âm lượng để tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được rõ ràng.

“Hôm qua tôi gặp được lưu manh, chân bị thương. Hiện tại đến đây tìm đội trưởng Từ xin nghỉ, sau đó đến đồn công an báo án.”

Chỉ một câu nói, lập tức tạo ra vô số sóng gió.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 79: Chương 79



“Trị an trong thành phố cũng không tệ lắm, sao lại gặp được lưu manh chứ?”

“Lưu manh lộng hành đến thế sao, đến cả quân tẩu cũng dám động đến?”

...

Mọi người bàn tán xôn xao, đều cảm thấy rất khó tin.

Nhưng mà Diệp Ninh chắc là sẽ không dùng chuyện này để nói đùa, với lại vẻ ngoài cô như thế này, xác suất bị cướp sắc không quá lớn, đương nhiên là muốn cướp tiền.

Diệp Ninh nhìn chằm chằm không chớp mắt, quan sát phản ứng của mỗi người, cuối cùng ánh mắt nghiên cứu của cô rơi xuống Sầm Lan đang lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Sầm Lan đứng ở trong đám đông không nói một lời, toàn thân đều có vẻ cực kỳ lúng túng.

“Diệp Ninh, cô gặp ăn cướp hả?”

Giọng của Trịnh Thư Vân từ bên cạnh truyền đến, cô ấy vừa mới đến đây, vừa lúc nghe được lời bọn họ nói, nhíu chặt mày lại, quan sát Diệp Ninh từ trên xuống dưới.

Xác định cô trông cũng không có vấn đề gì lớn, lúc này mới yên tâm.

Nhưng những lời Diệp Ninh nói ra tiếp theo thì lại càng làm mọi người kinh ngạc hơn.

“Những người đó không phải muốn cướp tiền của tôi, mà là muốn đánh gãy tay tôi. Nhưng mà tôi phúc lớn mạng lớn, tránh thoát được một kiếp, chỉ là trong lúc chạy trốn bị trẹo chân thôi.”

Cô vừa mới nói xong, toàn bộ tiếng xì xào bàn tán đều im bặt.

Mấy người bọn họ đều quay sang nhìn nhau, không dám nói thêm câu nào nữa.

Nếu như gặp phải ăn cướp thì còn có thể nói là sự việc ngẫu nhiên. Nhưng Diệp Ninh nói đối phương muốn đánh gãy tay cô, rõ ràng đây không phải là ăn cướp mà là trả thù hoặc là báo thù.

Vậy bọn họ không thể tùy ý phỏng đoán được.

Nhất là mấy người trong đội ca hát, ai nấy đều cẩn thận, sợ vô tình bị trở thành đối tượng bị hiềm nghi.

Gương mặt Trịnh Thư Vân vô cùng nghiêm túc: “Mấy người kia nói như thế thật sao? Nếu là như thế này thì chuyện này nhất định phải điều tra kỹ càng mới được. Chúng ta đi tìm đội trưởng Từ trước, sau đó tôi và cô đến đồn công an, tôi lại gọi điện thoại cho cha của tôi, bảo ông ấy cũng sắp xếp người điều tra chuyện này. Xem xem rốt cuộc là ai dám vuốt râu cọp!”

Nói xong lời cuối cùng, khí thế của cô ấy cũng bùng nổ, rõ ràng là muốn ra mặt cho Diệp Ninh.

Tim Sầm Lan đập lên thình thích, quần áo sau lưng đã mướt mồ hôi.

Cô ta luống cuống.

Nếu Trịnh Thư Vân thật sự nhúng tay vào, điều tra ra được những người đó thì...

“Ừm, thì là, không phải bây giờ Diệp Ninh không có chuyện gì sao? Có cần thiết phải làm lớn chuyện thế không?”

Cô ta run run rẩy rẩy mở miệng nói.

Từ nãy đến giờ Diệp Ninh vẫn luôn để ý đến phản ứng của cô ta, hiện tại lại càng thêm xác định.

“Hôm qua suýt chút nữa tôi đã bị mấy người kia đánh cho tàn phế, hơn nữa những người đó là bị người khác sai khiến, cũng không biết rốt cuộc là ai lại hận tôi như thế. Nếu đối phương đã muốn dồn tôi vào chỗ chết, tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc ai mới là người phải chết!”

Cơ thể Sầm Lan đột nhiên run lên, mặt mày xanh mét.

“Cô đắc tội với nhiều người như thế, ai mà biết được là ai làm chứ...”

Cô ta cố gắng chịu đựng làm bản thân không lộ ra sơ hở, những lời này càng giống như là đang tự an ủi mình.

Diệp Ninh không giận ngược lại mỉm cười, ánh mắt lạnh như băng hoàn toàn khóa chặt cô ta.

TBC

Trịnh Thư Vân thì trực tiếp thúc giục: “Diệp Ninh, đừng đứng đây nói nhảm nữa, chúng ta đi thôi.”

Diệp Ninh cũng không hề quay đầu lại, khập khiễng rời đi cùng với Trịnh Thư Vân.

Nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, Sầm Lan chỉ cảm thấy da đầu tê rần, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, toàn thân giống như vừa mới vớt ra từ trong nước.

Cô ta không biết vì sao mọi chuyện lại sẽ thành như thế này nữa?

Diệp Ninh không chỉ không có việc gì, ngược lại cô ta còn bị rơi vào tình cảnh dầu sôi lửa bỏng?

Nhưng mà cũng may mấy người cô ta tìm đều dân vùng ngoại thành, nếu muốn bắt được bọn họ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
 
Back
Top Bottom