Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 60: Chương 60



“Cô Diệp, ông chủ của chúng tôi mời cô đến gặp.”

Không đợi cô kịp có phản ứng gì, đối phương đã mở lời trước.

Mặt Diệp Ninh có chút lạnh lùng, nơi này cách đại viện quân khu không xa, nếu đối phương có thể đến đây để chặn đầu cô, đã nói rõ bọn họ đã điều tra rõ ràng về cô rồi.

Đương nhiên cô cũng có thể từ chối, dù sao chỉ cần cô la lên là sẽ làm cho cảnh vệ ở trước cửa đại viện chú ý đến.

Nhưng mà cho dù lần này cô không đi, dựa theo tính cách và thế lực của Mục Văn Hạo, sẽ lại có lần thứ hai, lần thứ ba nhanh thôi.

Nếu tránh không được, vậy còn không bằng trực tiếp lên xe.

“Ông chủ của anh có nói anh ta tìm tôi có chuyện gì không?”

Trên đường đi qua đó, Diệp Ninh hỏi thăm người đàn ông lái xe.

Ngày hôm qua buổi biểu diễn của Đường Uyển Như rất thành công, có lẽ Mục Văn Hạo không có lý do gì để khó xử cô.

Huống chi với thân phận của Mục Văn Hạo, anh ta cũng sẽ không làm lớn chuyện chỉ vì ba trăm đồng.

Người đàn ông kia giống như không nghe được câu hỏi của cô, mắt nhìn thẳng về phía trước, tập trung tinh thần lái xe.

Không trả lời cũng đã là một kiểu trả lời.

Tốc độ xe rất nhanh, không đến mười phút, Diệp Ninh đã đi đến trước cửa phòng ca múa Hồng Hải.

Khác với sự náo nhiệt buổi tối, buổi sáng trước cửa phòng ca múa vô cùng vắng vẻ.

Diệp Ninh được vệ sĩ dẫn đường, lập tức đi vào văn phòng của Mục Văn Hạo.

Đây là lần thứ ba Diệp Ninh nhìn thấy Mục Văn Hạo.

Có lẽ là cô đến “quá sớm”, người đàn ông này giống như là mới vừa thức dậy, quần áo thoải mái, đến cả đầu tóc cũng rối tung.

Nhưng mà dù là dáng vẻ lôi thôi lếch thếch như thế thì vẫn không thể nào che giấu được khí thế hung dữ tỏa ra từ trên cơ thể người đàn ông này.

Diệp Ninh lựa chọn im lặng, chờ Mục Văn Hạo mở miệng trước.

“Cô Diệp, tôi vô cùng hài lòng với ca khúc của cô, từ hôm nay trở đi, cô cứ tập trung tinh thần viết ca khúc cho Uyển Như đi.”

Giọng điệu Mục Văn Hạo vô cùng kiên quyết, giống như anh ta đưa ra yêu cầu này không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.

Nói xong, anh ta lại quăng một phần hợp đồng lên bàn làm việc, ở trước mặt Diệp Ninh.

Diệp Ninh đã hiểu ý đồ của anh ta, nhưng mà thần kinh căng chặt cũng không thả lỏng, ngược lại càng thêm giữ vững tinh thần.

Cô không cần thiết phải xem thứ Mục Văn Hạo đưa qua, bởi vì cô tuyệt đối sẽ không đồng ý.

“Ông chủ Mục, viết ca khúc là cần phải có linh cảm, có khi ba năm tháng cũng không viết ra được một bài hát. Nhưng mà tôi đã hứa với cô Đường rồi, sau này nếu có ca khúc mới phù hợp với cô Đường, tôi sẽ ưu tiên hợp tác với cô ấy.”

Giọng điệu của cô không nặng cũng không nhẹ, tuy rằng không nói rõ là từ chối, nhưng ý nghĩa cũng đã rất rõ ràng.

Hai mắt Mục Văn Hạo híp lại, người phụ nữ này đang từ chối anh ta sao?

Thật đúng là nực cười, chuyện mà Mục Văn Hạo anh ta muốn làm còn chưa có ai dám từ chối, có thể từ chối.

“Tôi khuyên cô nên xem trước đi, điều kiện mà tôi đưa ra phong phú hơn tiền lương ở đoàn văn công của cô gấp mấy trăm lần. Hôm nay cô có thể lập tức xin nghỉ việc ở đoàn văn công, chỉ cần viết ca khúc cho Uyển Như.”

Tiền là một thứ tốt, có thể mua hết tất cả mọi thứ mà anh ta muốn.

Diệp Ninh cười cười: “Cảm ơn ông chủ Mục đánh giá cao tôi, nhưng mà hiện tại tôi cũng không có ý định thay đổi công việc.”

Liên tục bị từ chối, kiên nhẫn của Mục Văn Hạo đã cạn kiệt.

“Tôi đang thông báo cho cô, chứ không phải thương lượng với cô.”

Nụ cười của Diệp Ninh cũng chậm rãi thu lại, cuối cùng gương mặt cũng trở nên lạnh tanh.

“Tôi cũng đã nói rất rõ ràng, sẽ không rời khỏi đoàn văn công.”

Cô vừa nói mới xong, gương mặt Mục Văn Hạo cũng âm u thấy rõ, nhiệt độ trong văn phòng cũng chợt hạ thấp mấy độ.

“Cô Diệp, chắc là cô còn chưa hiểu rõ tính cách của tôi. Nếu tôi không thể có được thứ gì đó, kết quả cuối cùng nó vẫn sẽ bị phá hủy. Tranh thủ hiện tại tôi còn chưa thay đổi ý kiến, tốt nhất cô nên lập tức ký hợp đồng đi.”

Giờ phút này, Mục Văn Hạo giống như một con thú dữ trong rừng rậm, sẽ nhe răng nanh với Diệp Ninh bất cứ lúc nào.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 61: Chương 61



Diệp Ninh hiểu rất rõ tình hình hiện tại của chính mình, chỉ cần cô trả lời sơ suất một chút thôi, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

“Ông chủ Mục, anh là ông chủ lớn, sẽ không chấp nhặt với một cô gái trẻ tuổi như tôi. Thử hỏi trên đời này có ai mà không thích tiền chứ, nhưng mà những gì tôi nói cũng là nói thật. Viết ca khúc không phải xem mất bao lâu thời gian mà là cần có linh cảm. Nếu tôi thật sự ký hợp đồng này thì áp lực sẽ càng lớn hơn, đến lúc đó ngược lại không thể viết ra được ca khúc hay cho cô Đường.”

Mục Văn Hạo nhìn Diệp Ninh đột nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt càng thêm u ám.

Một giây trước người phụ nữ này còn lộ ra vẻ mặt thà gãy chứ không chịu cong, hiện tại lại lập tức nịnh nọt lấy lòng, hiển nhiên là một người rất có tâm cơ.

“Tôi ở lại đoàn văn công làm việc không có áp lực, như thế mới có thể toàn tâm toàn ý viết ca khúc mới cho cô Đường, cho nên còn xin anh Mục có thể thông cảm.” Diệp Ninh đang thăm dò tính cách của Mục Văn Hạo, nếu không thể cứng, vậy thì mềm.

Quả nhiên Mục Văn Hạo cũng không lập tức phát tác, nhưng vẫn khó chịu hỏi ngược lại: “Ý của cô là cô không ký hợp đồng là vì suy nghĩ thay cho tôi?”

Nói đến chữ cuối cùng, âm cuối hơi giơ lên, cực kỳ lạnh nhạt.

Diệp Ninh thấy đã có hiệu quả, tiếp tục nói: “Tôi sẽ nhanh chóng viết ca khúc mới. Huống chi ông chủ Mục chắc là cũng điều tra tôi rồi, tôi ở ngay viện gia thuộc của đại viện quân khu, ở ngay dưới mí mắt của anh, anh có thể theo dõi, giám sát tôi bất cứ lúc nào.”

Cô cố ý nhắc đến đại viện quân khu, chủ yếu là vừa yếu thế vừa nhắc nhở người đàn ông trước mặt, cô cũng không phải là một người bình thường không có thân phận gì, nếu thật sự xảy ra chuyện thì chẳng khác nào trêu chọc quân khu, cho dù đối phương có bản lĩnh lớn thế nào cũng không có khả năng thật sự có thể không thèm để ý đến lực lượng bộ đội.

Mục Văn Hạo đương nhiên có thể nghe ra được, ánh mắt hơi lóe lên một chút.

“Ha ha, mấy năm nay rất hiếm khi có ai dám cò kè mặc cả với tôi như thế, không lẽ cô không sợ tôi sao?”

Giọng nói trầm thấp mang theo cảm giác cực kỳ áp lực, mà gương mặt hung dữ như hung thần của anh ta lại càng có thể làm người ta không rét mà run.

“Sợ đương nhiên là sợ, nhưng mà tôi lại càng muốn sau này có thể hợp tác lâu dài với ông chủ Mục.”

Diệp Ninh trả lời không chút sơ sót.

Mục Văn Hạo hoàn toàn không tin những lời cô nói, tuy rằng ngoài miệng cô nói sợ, nhưng mà bên trong đôi mắt đen nhánh kia lại không hề sợ hãi chút nào.

Nhưng mà so với cưỡng ép thì anh ta càng thích người ta cam tâm tình nguyện hơn.

“Cô có thể không ký hợp đồng này, tôi cho cô thời gian một tháng để viết ca khúc mới, không được nói với tôi là không làm được.”

Đây là điểm giới hạn của anh ta.

Diệp Ninh lộ ra vẻ khó xử, nhưng mà dưới ánh mắt âm u của Mục Văn Hạo, cô vẫn lập tức gật đầu đồng ý.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Thứ tôi muốn không phải cố gắng hết sức mà là nhất định phải được. Cô đừng thử khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, nếu không cho dù cô là người của đại viện quân khu thì tôi cũng có thể làm cô yên lặng biến mất.” Mục Văn Hạo âm u hung ác cảnh cáo.

Hơi thở của Diệp Ninh hơi cứng lại, cô biết người đàn ông này không phải đang nói đùa.

Mục Văn Hạo nhìn sắc mặt liên tục thay đổi của cô, biết cô đã hiểu.

“Ngươi đâu, dẫn cô Diệp đi đi.”

Một lúc sau, Diệp Ninh đã đứng bên ngoài cổng chính của phòng ca múa.

Ánh nắng mặt trời cực nóng xua tan hàn ý trên người cô, trong lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi.

TBC

Cô biết cô đã trêu chọc đến người không thể trêu chọc, hối hận cũng không làm nên chuyện gì, sau này chỉ có thể cố gắng ứng phó thôi.

Ngẩng đầu, ánh nắng mặt trời chói chang chói mắt làm cô không mở mắt ra được.

Cô biết hiện tại cô còn chưa đủ mạnh, nếu Mục Văn Hạo thật sự làm gì cô thì chỉ sợ Cố Phong cũng sẽ không ra mặt thay cho cô, thậm chí còn sẽ ước gì cô có thể biến mất sớm một chút.

Cho nên nếu cô muốn sống cuộc sống tự do tự tại, nhất định phải làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn trước đã.

Mạnh đến mức không cần dựa vào bất cứ người nào!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 62: Chương 62



Đoàn văn công.

Bên phía đội nhạc khí, không chỉ có Diệp Ninh đến muộn, có người còn dứt khoát gọi điện thoại đến xin nghỉ.

Nhưng mà Trịnh Thư Vân lại đến, mặt mày sáng sủa phấn khởi, không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Diệp Ninh nhận thấy bầu không khí không đúng lắm, nhất là Từ Minh Vũ cứ trưng ra vẻ mặt mặt ủ mày ê.

Không đợi cô mở miệng hỏi, Trịnh Thư Vân đã lên tiếng giải thích.

“Hôm nay chúng ta có hợp tác tập luyện với bên đội ca hát, nhưng mà Tằng Hạo gõ trống hôm nay lại không đến, đội trưởng đang sầu đây này.”

Tập luyện với đội ca hát thì không cần tất cả mọi người trong đội nhạc khí, chẳng hạn như đàn dương cầm Diệp Ninh không cần đi.

Từ Minh Vũ liên tục nhìn đồng hồ, chờ người đi liên lạc với Tằng Hạo về.

“Đội trưởng, người nhà Tằng Hạo nói anh ấy say đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, chắc chắn là không thể đến.”

TBC

Lý Mạn Mạn nói chuyện điện thoại xong quay về mang đến một tin tức không tốt.

Từ Minh Vũ hối hận ngày hôm qua không cản bọn họ lại một chút.

Trịnh Thư Vân cũng không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như thế này, đưa ra lời đề nghị nói: “Đội trưởng, nếu không thì chúng ta đến bên đội ca hát bên kia điều chỉnh lại một chút, ngày mai lại bắt đầu luyện tập. Hoặc là chỉ mấy người chúng ta đi qua đó thôi...”

Từ Minh Vũ lắc đầu, ca khúc cần luyện tập thiếu đi tiếng trông sẽ mất đi linh hồn, cũng chỉ có thể lùi lại thời gian luyện tập.

Ngay lúc anh ta chuẩn bị đi tìm Lý Kiến Hoa thương lượng thì bóng dáng của Sầm Lan đã xuất hiện trước cửa đội nhạc khí.

“Đội trưởng Từ, toàn bộ đội ca hát của chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, đội trưởng Lý bảo tôi đi qua đây hỏi chừng nào thì các anh đi qua đó?”

Vẻ mặt của Từ Minh Vũ hơi cứng lại, lộ ra vẻ khó xử.

“Chúng tôi...”

“Đội trưởng Từ, nghe nói tối hôm qua dàn nhạc của các anh đi đến phòng ca múa chơi, đừng có nói là tất cả đội viên đều uống quá nhiều, không thể tập luyện đó nha?” Sầm Lan quan sát thành viên trong đội nhạc khí, rõ ràng thiếu mất vài người. Lại cộng thêm vẻ mặt ấp úng của Từ Minh Vũ, lập tức nghĩ đến chuyện này.

Lời nói của Từ Minh Vũ đã đến bên miệng lại nuốt ngược trở về, nếu anh ta xác nhận điểm này thì sẽ ảnh hưởng rất xấu đến đội nhạc khí.

“Sao có chuyện đó được chứ, cô quay về nói với đội trưởng Lý, chúng tôi sửa soạn một chút rồi lập tức đến phòng luyện tập ngay.”

Sầm Lan cười có chút hả hê nói: “Vậy là tốt rồi.”

“Xùy! Thứ gì cũng dám đến đội nhạc khí này diễu võ giương oai.” Trịnh Thư Vân nhìn về hướng Sầm Lan rời đi mắng.

Lý Mạn Mạn cũng chậm rãi phụ họa nói: “Bọn họ là kiểu ăn không được nho nên nói nho chua, tức c.h.ế.t đi được.”

Từ Minh Vũ cắn chặt răng, trấn an cảm xúc của các đội viện.

“Mọi người bớt nói lại đi, chuẩn bị lát nữa đi đến phòng luyện tập.”

Dù sao Sầm Lan nói cũng là sự thật, bọn họ muốn phản bác cũng không được.

“Đội trưởng, tôi cảm thấy hay là chúng ta đừng đi nữa được không? Như thế cũng chỉ là bị người bên đội ca hát cười nhạo thôi, nếu đi mà thiếu Tằng Hạo, bọn họ chắc chắn cũng sẽ làm lớn chuyện ra.” Có người nhịn không được nhắc nhở.

Toàn bộ đại sảnh đều yên lặng lại.

Trịnh Thư Vân mím chặt khóe môi, vài giây sau trực tiếp xin lỗi: “Đội trưởng, xin lỗi. Chuyện này là do tôi suy nghĩ không chu đáo. Không có tính đến chuyện hôm nay còn phải luyện tập.”

“Không trách cô, đây là trách nhiệm của đội trưởng.” Từ trước đến nay Từ Minh Vũ không phải là một đội trưởng đùn đẩy trách nhiệm.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Hiện tại cũng không phải lúc truy cứu trách nhiệm, vẫn phải suy nghĩ biện pháp.

Tất cả mọi người đều đồng loạt ngậm miệng lại, nghĩ đến cảnh bọn họ sẽ bị đội ca hát trào phúng, mọi người đều không thể nào chấp nhận được.

Diệp Ninh từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, im lặng vài giây sau, thở dài nói: “Hay là để tôi thử cho.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 63: Chương 63



“Cô còn biết đánh trống hả?!”

Từ Minh Vũ trừng to mắt, gương mặt vô cùng kinh ngạc.

Không chỉ anh ta, tất cả mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh.

Diệp Ninh gật đầu nói: “Không tính là quá giỏi, nhưng mà ứng phó một chút chắc là vẫn còn được.”

Thật ra ngoại trừ dương cầm ra, cô còn học thêm bảy tám loại nhạc cụ khác nhau, trong đó có cả trống.

Nếu dựa theo suy nghĩ trước kia của cô, cô chắc chắn không muốn quá nổi bật, nhưng mà hôm nay sau khi gặp Mục Văn Hạo xong, cô đã thay đổi.

Chỉ khi cô chiếm được một vị trí nhỏ trong đoàn văn công, càng làm cho đoàn coi trọng cô thì Mục Văn Hạo mới có thể kiêng dè cô đôi phần.

Nếu nói Từ Minh Vũ không khiếp sự thì đó là giả, có thể tinh thông một loại nhạc cụ cũng đã rất ghê gớm rồi, không ngờ cô lại còn biết sử dụng nhạc cụ khác nữa!

“Thật tốt quá! Thật sự là tốt quá rồi! Diệp Ninh, cô thật sự là cơn mưa đúng lúc cho đội nhạc khí của chúng ta!”

Anh ta kích động đến mức lời khen ngợi cũng mang theo chút run rẩy.

Những người khác cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng, hoàn toàn ngó lơ chuyện Diệp Ninh nói cô không giỏi lắm.

Không giỏi lắm mới là bình thường, chỉ cần có thể giải quyết tình hình ngày hôm nay là được rồi.

“Diệp Ninh, cô giỏi thật đó nha! Cô cứ yên tâm đi, chờ đến lúc tập luyện tất cả mấy người bọn tôi sẽ phối hợp với cô, cho dù có sai sót cũng không vấn đề gì.” Trịnh Thư Vân vừa nói vừa cười tươi rói.

Diệp Ninh không phát biểu gì thêm nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Được, đi!” Từ Minh Vũ lại khôi phục tự tin lại lần nữa.

Trong phòng luyện tập, tất cả các thành viên trong đội ca hát đều đang lười biếng ngồi.

“Tôi cảm thấy hôm nay dàn nhạc sẽ không đến đâu, bên chỗ bọn họ thiếu vài người, tay trống Tằng Hạo cũng đã xin nghỉ, tình hình như thế cho dù có đến cũng không có tác dụng gì.”

“Ai bảo bọn họ kiêu ngạo như thế chứ, bây giờ bị nghiệp quật rồi!”

Lý Kiến Hoa nghe các đội viên bàn tán xôn xao, cũng mới biết được tình hình bên phía đội nhạc khí.

Nếu đúng như những gì bọn họ nói thì buổi luyện tập ngày hôm nay chắc chắn sẽ bị trì hoãn.

Nhưng mà xảy ra chuyện như thế này, trách nhiệm chắc chắn thuộc về Từ Minh Vũ.

“Mọi người bớt nói chuyện lại đi, cho dù đội nhạc khí không đến thì vẫn phải luyện tập.”

Làm đội trưởng, giữa anh ấy và Từ Minh Vũ cũng đang âm thầm tự đánh giá so bì lẫn nhau, nhưng loại đánh giá này là một loại cạnh tranh tích cực, tuyệt đối không muốn giữa hai đội xảy ra mâu thuẫn lớn gì.

“Đội trưởng, mọi người cũng chỉ là khó chịu vì chuyện ngày hôm qua mà thôi. Huống chi hôm nay đội nhạc khí chậm trễ thời gian luyện tập cũng là vì ngày hôm qua bọn họ quá đắc ý vênh váo.”

Vương Hinh Tuyết nói một cách đương nhiên, cô ta là người hát chính của đội ca hát, vẫn có chút địa vị ở trước mặt Lý Kiến Hoa.

Lý Kiến Hoa liếc nhìn cô ta.

Cái liếc nhìn này làm trong lòng Vương Hinh Tuyết ít nhiều gì cũng có chút chột dạ.

“Hinh Tuyết, cô là người hát chính trong đội ca hát, cũng là linh hồn của đội. Tôi hi vọng cô có thể dẫn dắt cả đội ca hát càng ngày càng tốt hơn, đừng vì một ít chuyện nhỏ mà chậm trễ tương lai và sự phát triển của bản thân.” Sắc mặt Lý Kiến Hoa trở nên nghiêm túc, tuy rằng anh ấy không nói rõ nhưng cũng đang nhắc nhở.

Nếu Vương Hinh Tuyết chịu để tâm đến thì chắc chắn có thể hiểu được ý mà anh ấy muốn ám chỉ, nhưng cố tình hiện tại trong đầu óc của cô ta toàn nghĩ đến chuyện lát nữa phải chế giễu người của đội nhạc khí như thế nào.

TBC

“Đội trưởng, anh cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm thật tốt.”

Một câu trả lời vô cùng có lệ.

Lý Kiến Hoa hơn nhướng mày, nhưng mà không đợi anh ấy tiếp tục mở miệng nói gì, Từ Minh Vũ đã dẫn theo người của dàn nhạc đến.

“Đội trưởng Lý, ngại quá, chúng tôi đến chậm rồi, bây giờ có thể bắt đầu tập luyện.”

Giờ phút này, trên mặt Từ Minh Vũ đã không còn lộ ra chút khác thường nào.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 64: Chương 64



Lý Kiến Hoa nhìn thoáng qua người trong dàn nhạc, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Tằng Hạo đâu, nhưng mà khi nhìn thấy Diệp Ninh, anh ấy lại thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lần luyện tập này không cần đến đàn dương cầm, sao cô cũng đến đây?

Khác với sự khó hiểu của anh ấy, tất cả mọi người trong đội ca hát đều háo hức kích động, chờ đến lúc luyện tập bên dàn nhạc sẽ mất mặt.

“Vậy bắt đầu đi.” Lý Kiến Hoa còn đang nghĩ nếu Từ Minh Vũ khó xử thì hôm nay kết thúc tập luyện sớm, nhưng Từ Minh Vũ lại không ám chỉ gì với anh ấy hết.

Người trong đội ca hát đi đến vị trí đứng của mình, Vương Hinh Tuyết vẫn đứng ở ngay ngắn ở chính giữa.

Bên phía dàn nhạc cũng đã lấy nhạc cụ, nhạc phổ ra, bắt đầu chuẩn bị.

Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ tự chỉ huy cho đội mình, tuy rằng mọi người trông có vẻ đều rất bình thường, nhưng mà ánh mắt của ai cũng đều để ý đến vị trí bày trống của dàn nhạc.

Mãi đến cuối cùng, vị trí kia vẫn bị bỏ trống, mà dàn nhạc cũng chỉ còn lại Diệp Ninh đang đứng ở bên ngoài.

Lý Kiến Hoa nhìn thấy tình hình này, đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ rất hoang đường.

Giây tiếp theo, ở trước mắt bao người, Diệp Ninh thật sự đi đến vị trí kia, ngồi xuống.

“Diệp Ninh đang làm cái gì đó?”

Mấy người bên dàn nhạc đều bình tĩnh, nhưng đội ca hát lại lập tức xôn xao.

“Đừng có nói là cô ta định thay thế Tằng Hạo đó nha?”

“Tôi thấy chắc người bên dàn nhạc điên hết rồi, bọn họ cố ý sắp xếp cô ta ngồi ở đằng kia để khỏi bị chúng ta cười nhạo đó.”

Người của đội ca hát xì xào bàn tán, không ai tin Diệp Ninh sẽ biết gõ trống, đương nhiên Lý Kiến Hoa cũng không ngoại lệ.

Trong đó, Vương Hinh Tuyết và Sầm Lan là người la hét lớn nhất, Vương Hinh Tuyết có thể khẳng định một trăm phần trăm răng Diệp Ninh đang giả vờ giả vịt!

Bên phía dàn nhạc cũng không cam lòng yếu thế, lớn tiếng cãi ngược lại: “Mấy người mới điên đó, là lừa hay ngựa chỉ cần dắt ra chạy vài vòng là biết ngay. Muốn cười nhạo dàn nhạc chúng tôi à, chờ kiếp sau đi!”

Tình hình lập tức mất khống chế.

Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ đồng loạt quát ngừng, lúc này mới khống chế được tình hình.

Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh cầm lấy dùi trống tìm cảm giác, không hề có ý định giải thích.

Người của dàn nhạc đều quá quen với dáng vẻ hiện tại của cô, lúc trước khi bọn họ nghi ngờ Diệp Ninh, cô cũng không hề giải thích câu nào, sau đó dùng thực lực trực tiếp chứng minh bản thân.

Từ Minh Vũ vốn dĩ còn có chút lo lắng, nhưng mà nhìn thấy biểu hiện của Diệp Ninh, không hiểu sao đã không còn lo lắng gì nữa.

Nếu Diệp Ninh nói có thể ứng phó, vậy thì sẽ không có vấn đề gì.

Lý Kiến Hoa nhíu mày nói: “Đội trưởng Từ, đừng có nói là anh định để Diệp Ninh thay thế Tằng Hạo thật đó nha?”

Từ Minh Vũ trả lời: “Cũng không thể làm trễ nãi chuyện luyện tập được.”

Lý Kiến Hoa không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng hiện tại của anh ấy: “Diệp Ninh còn biết gõ trống nữa hả?”

Từ Minh Vũ lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ lắm, cô ấy chưa từng biểu diễn.”

“Đội trưởng Từ, anh thật sự không cần thiết phải làm như thế, cùng lắm thì hủy bỏ buổi luyện tập ngày hôm nay thôi. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ dặn dò bọn họ không nói chuyện này ra ngoài.” Lý Kiến Hoa cũng không có ý định châm chọc gì, thật lòng đưa ra lời đề nghị.

Nhưng Từ Minh Vũ lại từ chối ý tốt của anh ấy: “Cứ để cô ấy thử một lần đi, lỡ như có bất ngờ lớn gì đó thì sao.”

“Cái này...” Hơi thở của Lý Kiến Hoa hơi khựng lại, lại nhìn về phía Diệp Ninh, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu.

Từ Minh Vũ nói sẽ có bất ngờ, rõ ràng là đang nói cho anh ấy biết, rất có khả năng Diệp Ninh biết chơi trống.

TBC

Anh ấy thật sự không thể nào tin được, nhưng mà là thật hay giả thì có thể biết được ngay thôi!

“Bắt đầu tập luyện!”

Anh ấy ra lệnh, đội ca hát và ban nhạc đồng loạt ngậm miệng lại, tìm trạng thái.

Âm nhạc vang lên, đội ca hát bắt đầu hát.

Người của đội ca hát đều đang chờ đội Diệp Ninh mất mặt, người bên dàn nhạc lại chờ mong Diệp Ninh diễn tấu, đôi bên âm thầm tranh hơn thua, không ai chịu thua ai!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 65: Chương 65



Khi tiếng trống vang đội vừa vang lên, tất cả âm thanh đều đột nhiên im bặt.

Không chỉ là người của đội ca hát, đến cả đội nhạc khí cũng đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Ninh.

Tiếng trống thùng thùng đầy sức mạnh mang theo một loại lực lượng không thể diễn tả thành lời, ập thẳng vào mặt.

Động tác của Diệp Ninh nhanh nhẹn dứt khoát, ph*ng đ*ng tiêu sái.

Lúc này cô giống như một con chim ưng bay lượn trên bầu trời, mà hai cái dùi trống kia chính là đôi cánh của cô.

Từ Minh Vũ đã khiếp sợ đến mức quên cả hít thở, m.á.u trong toàn bộ cơ thể đều sôi trào.

Đây là “không quá giỏi” mà cô nói đó hả?

Mỗi một âm thanh vang lên đều vô cùng chính xác, không thể bắt bẻ ra được chút sai lầm nào.

Vẻ mặt của Lý Kiến Hoa còn kinh ngạc. hơn cả anh ta.

Đây là một khung cảnh không nên diễn ra, nhưng nó lại thật sự đã diễn ra.

Rốt cuộc cái cô Diệp Ninh này có lai lịch như thế nào?!

Hai mắt Vương Hinh Tuyết co rụt lại, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang kháng cự.

Không thể nào!

Vì sao chứ?!

Tất cả mọi người trong đội ca hát đều choáng váng.

Cho nên cảnh tượng ngày hôm qua lại phải phát sinh thêm lần nữa à?

Sao Diệp Ninh lại mạnh đến thứ chứ?

Không phải cô là người đàn dương cầm sao?

Một đống câu hỏi xuất hiện, nhưng chắc chắn sẽ không nhận được câu trả lời.

Bên đội nhạc khí đã vui đến phát điên rồi, bội phục Diệp Ninh sát đất.

Nhất là khi nhìn thấy một đống gương mặt không dám tin bên đội ca hát, bọn họ lại càng cảm thấy vui sướng hơn nữa.

Trịnh Thư Vân hoàn hồn lại đầu tiên, tiếp tục diễn tấu theo nhạc phổ.

Vương Hinh Tuyết vốn nên mở miệng hát lại hoàn toàn đắm chìm vào trong cơn đả kích này, không hề đưa ra bất cứ phản ứng gì.

Mấy người Sầm Lan thấy mọi chuyện không ổn, nhanh chóng cùng nhau hát lên, che giấu đi sai lầm và thất thố của Vương Hinh Tuyết.

Mặt ngoài thì giống như đội ca hát và đội nhạc khí đã đi vào quỹ đạo lần nữa, nhưng thực tế thì sóng ngầm mãnh liệt, giương cung bạt kiếm.

Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ là đội trưởng, đương nhiên nhận thấy được tất cả.

“Đội trưởng Lý, chừng nào có thời gian thì anh nên tìm Vương Hinh Tuyết tâm sự đi, hình như cô ấy cực kỳ căm ghét Diệp Ninh. Nhưng mà theo như tôi được biết thì bọn họ cũng không có bất cứ thù oán gì.”

Từ Minh Vũ dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được nói với Lý Kiến Hoa.

Gương mặt Lý Kiến Hoa căng chặt.

Từ Minh Vũ biết anh ấy tự có chừng mực, câu nói tiếp theo đã chuyển sang đề tài khác.

“Tôi còn phải cảm ơn anh nữa.”

“Cảm ơn tôi?” Lý Kiến Hoa cũng bị kéo suy nghĩ quay về.

Ánh mắt d.a.o động của Từ Minh Vũ rơi xuống người Diệp Ninh: “Cảm ơn anh đã tặng một người có tài năng như thế đến đội nhạc khí của chúng tôi.”

Anh ta cảm ơn thật lòng, nhưng Lý Kiến Hoa chỉ cảm thấy buồn cười.

Bởi vì lúc đó anh ấy đã cực lực phản đối không cho Diệp Ninh gia nhập.

“Không cần cảm ơn tôi, là đoàn trưởng mắt sáng nhận ra người tài.”

Nếu không phải bởi vì Lâm thanh cố gắng bảo vệ, Diệp Ninh tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

Từ Minh Vũ không nhịn được cảm thán: “Đúng vậy, từ trước đến nay đoàn trưởng của chúng ta chưa bao giờ nhìn lầm người.”

Sân huấn luyện bộ đội.

“Hôm nay huấn luyện kết thúc, giải tán!”

Cố Phong ra lệnh, mọi người trong đại đội lần lượt rời đi.

Giả Hạo đi đến bên cạnh anh, nhìn cách chiến sĩ tràn trề sức sống, hài lòng mỉm cười.

Tong khoảng thời gian tập huấn gần đây đã bộc lộ rõ hiệu quả, thể năng và kỹ năng chiến đấu của các chiến sĩ đều đang được đề cao trên diện rộng.

Lại cố gắng thêm một tuần nữa là đến ngày thi đấu, sau đó bọn họ có thể nhẹ nhàng một đoạn thời gian.

“Hôm qua về nhà thế nào rồi? Dưới quê có chuyện gì không?”

Anh ấy biết tối hôm qua Cố Phong cố ý rút thời gian quay về gặp Diệp Ninh, đương nhiên là phải quan tâm một chút.

Thấy sắc mặt ngày hôm nay của Cố Phong cũng không giống như là bị Diệp Ninh chọc giận.

Cố Phong lắc đầu nói: “Không biết.”

TBC

Giả Hạo ngơ ngác: “Không biết là sao? Đừng nói là người phụ nữ kia lại đổi ý, không muốn ly hôn với anh cho nên lại quậy đến nhà của anh đó nha?”

Anh ấy phân tích như thế cũng rất hợp lý.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 66: Chương 66



Cố Phong nghĩ đến Diệp Ninh say rượu tối hôm qua, cực kỳ bực bội.

Anh cũng đoán không ra người phụ nữ kia đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà anh cũng không muốn đi đoán, chỉ cần xác định người nhà khỏe mạnh là được rồi.

“Bây giờ tôi lập tức đi gọi điện thoại về nhà.”

Giả Hạo cũng không truy vấn: “Được, vậy tôi với anh cùng nhau về văn phòng.”

Cố Phong hành động rất nhanh nhẹn, quay về văn phòng, lập tức gọi điện thoại về đại đội trong thôn.

Toàn bộ thôn cũng chỉ bên đại đội mới có điện thoại, ngày hôm qua anh không gọi về là bởi vì huấn luyện xong cũng đã trễ rồi, cho dù gọi về đại đội thì cũng không có ai nghe, mà hôm nay giờ này thì vẫn còn kịp.

Người đầu tiên nghe điện thoại là thôn trưởng, sau đó lại cúp máy chờ khoảng mười phút, Cố Phong lại gọi điện thoại sang lần nữa.

Không có bất ngờ gì xảy ra thì lần này người nghe điện thoại sẽ là người nhà của anh.

Giả Hạo ngồi ở bên cạnh, kiên nhẫn chờ Cố Phong nói chuyện với người nhà.

Hiện tại là thời khắc quan trọng trong cuộc thi võ thuật, nếu trong gia đình liên trưởng xảy ra vấn đề gì, vậy sẽ rất phiền phức.

“Cái gì?”

Không biết người ở đầu dây bên kia nói cái gì, sắc mặt Cố Phong thay đổi kịch liệt.

Giả Hạo cũng lập tức sốt ruột lo lắng, thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?

Nhưng mà bây giờ anh ấy cũng không dám ngắt lời, chờ Cố Phong nói chuyện điện thoại xong.

“Được, con biết rồi. Trong nhà còn thiếu tiền không? Chờ con xử lý công việc ở đây xong, mấy ngày sau sẽ lập tức quay về ngay.”

Nghe Cố Phong nói phải về nhà, Giả Hạo lập tức biết chuyện này rất nghiêm trọng.

Sau một lúc anh mới cúp máy.

“Cố Phong, trong nhà anh làm sao thế?” Giả Hạo sốt ruột quan tâm.

Giọng của Cố Phong căng thẳng lại trầm thấp: “Cha của tôi nhập viện rồi.”

Trong lòng Giả Hạo căng thẳng, thân là chỉ đạo viên, anh ấy hiểu biết rất rõ tình huống của mỗi người trong đại đội, bao gồm cả Cố Phong.

“Hiện tại bác thế nào rồi? Cần phải quay về ngay sao?”

Tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng mà nếu như tình hình khẩn cấp thì anh ấy vẫn thử cố đi thuyết phục cấp trên.

“Đã phẫu thuật xong rồi, hiện tại khôi phục cũng rất tốt.” Toàn thân Cố Phong đều cực kỳ áp lực, tuy rằng anh đã cố cực lực che giấu, nhưng Giả Hạo vẫn nhận ra nỗi bất an và áy náy của anh.

“Chuyện khi nào thế? Có cần tôi đi phối hợp, chuẩn bị ít tiền gửi về nhà cho anh không?”

Giả Hạo biết rất rõ phẫu thuật và trị liệu nghỉ dưỡng tiếp theo đó sẽ cần rất nhiều tiền, suốt bao năm qua Cố Phong đều gửi toàn bộ tiền trợ cấp về nhà, hiện tại lại phải nuôi thêm người phụ nữ Diệp Ninh kia, không thể nào còn dư tiền.

TBC

Đang lúc Giả Hạo chuẩn bị đi làm thì Cố Phong lại duỗi tay kéo anh ấy lại.

“Tạm thời còn chưa cần thiết.”

“Anh cũng đừng khách sáo với tôi, tôi đi dự chi mấy tháng tiền trợ cấp của tôi và anh, nếu còn chưa đủ thì chúng ta lại nghĩ cách tiếp.” Giả Hạo nhanh chóng quyết định nói.

“Tôi không có khách sáo với anh, một tuần trước đã phẫu thuật xong rồi, toàn bộ chi phí phẫu thuật cũng đã thanh toán.” Cố Phong nói đến đây, vẻ mặt lại phức tạp thêm một chút.

Giả Hạo nhìn dáng vẻ của anh cũng không giống như đang nói dối, trong lòng lại càng khó hiểu hỏi: “Bọn họ kiếm đâu ra tiền?”

Trong nhà Cố Phong còn có hai người chị, nhưng mà bọn họ đều được gả ở thâm sơn cùng cốc, điều kiện sinh sống vô cùng vất vả, sẽ không thể nào gom góp ra đủ tiền để làm phẫu thuật.

Đối mặt với vấn đề này, Cố Phong lại do dự vài giây, sau đó mới gian nan nói: “Là Diệp Ninh gửi năm trăm đồng về nhà.”

“Cái gì?!”

Giả Hạo lập tức đứng bật lên, hai mắt như trừng to giống như sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 67: Chương 67



“Hắt xì!”

Diệp Ninh ngồi trong văn phòng của Lâm Thanh đột nhiên hắt xì, làm bầu không khí vốn dĩ có chút căng thẳng lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Mười phút trước bọn họ vừa mới luyện tập xong, cô đã bị gọi đến nơi này.

Từ sau khi cô vào đoàn văn công đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Thanh.

Lâm Thanh có vẻ ngoài hiền hòa, nhưng lại có cảm giác xa cách rất khó diễn tả thành lời, làm người ta rất khó tiếp cận.

TBC

Bởi vì cô không rõ Lâm Thanh tìm cô là vì có chuyện gì, cho nên vẫn có chút gò bó sợ sệt.

Lâm Thanh quan sát Diệp Ninh, trông còn có vẻ nghiêm túc hơn lần phỏng vấn lúc trước

“Đoàn trưởng, cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Diệp Ninh chủ động mở miệng, hơn nữa đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Gương mặt lạnh tanh của Lâm Thanh lộ ra một chút ý cười.

“Đừng căng thẳng. Các lãnh đạo đều rất hài lòng về buổi biểu diễn ngày hôm qua của cô, cố ý khen ngợi cô với trong đoàn.”

Diệp Ninh đầu tiên là hơi sửng sốt, trái tim đang căng thẳng cũng thả lỏng lại.

“Không phụ lòng tốt của đoàn trưởng là tốt rồi.”

Chuyện cô được Lâm Thanh cực lực bảo vệ cho gia nhập và đoàn văn công, tất cả mọi người đều đã biết, đương nhiên cũng không cần phải cố ý che giấu.

Lâm Thanh không nói gì, đứng lên, rót một chén nước đưa đến trước mặt cô.

“Tôi bảo cô đến đây là vì tôi còn muốn tìm hiểu một chút tình hình trong gia đình của của cô.”

Diệp Ninh lập tức ý thức được gì đó, tập trung tinh thần.

Tình hình trong gia đình mà Lâm Thanh nói đương nhiên là chỉ gia đình cô sinh sống từ nhỏ đến lớn, dù sao thì chuyện hôn nhân của cô và Cố Phong, cùng với những chuyện cô làm ở trong viện gia thuộc thì hoàn toàn không cần phải cố ý đi dò hỏi.

Mà lt sở dĩ đột nhiên muốn hỏi mấy thứ này, chỉ sợ là cũng giống như những người khác, trong lòng có thắc mắc về chuyện cô sẽ biết đàn dương cầm.

Diệp Ninh suy đoán chính xác, đầu tiên Lâm Thanh hỏi xuất thân của cha mẹ cô, lại hỏi điều kiện sinh hoạt của cô từ nhỏ đến lớn, sau đó mới đi vào vấn đề chính, hỏi cô học đàn dương cầm bằng cách gì.

Diệp Ninh không chút hoang mang lặp lại một lần nữa lý do mà cô đã ứng phó với mấy người Trịnh Thư Vân.

Lâm Thanh nghe rất nghiêm túc, chờ đến khi cô nói xong rồi mới tiếp tục nói: “Thanh niên tri thức dạy dương cầm cho cô tên gì thế?”

Diệp Ninh hơi khựng lại, không ngờ Lâm Thanh sẽ hỏi kỹ càng đến thế, hơn nữa còn bắt được trọng điểm rất quan trọng. Nhưng mà làm gì có thanh niên trí thức nào chứ, nhưng nếu không nói chắc chắn sẽ làm cho đối phương nghi ngờ.

Tuy rằng trong lòng rất hoảng, nhưng mà vẻ mặt của cô lại càng thêm bình tĩnh.

“Đoàn trưởng, tính cách của thầy tôi rất kỳ lạ, tôi đã hứa với thầy là sẽ không tiết lộ cho người ngoài biết thầy là người dạy tôi đàn dương cầm, cho nên xin cô thứ lỗi, tôi không thể trả lời vấn đề này.”

Ánh mắt Lâm Thanh hơi d.a.o động, chị ấy biết có rất nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn đều là nhân tài ngọa hổ tàng long, mà có một vài thời điểm, tài hoa của bọn họ sẽ trở thành gánh nặng, cho nên đưa ra yêu cầu như thế cũng chẳng có gì là lạ cả.

Huống chi từ đầu đến cuối Diệp Ninh đều biểu hiện rất bình tĩnh, chị ấy sẽ không bao giờ ngờ được rằng cô đang nói dối.

“Được rồi, vậy tôi không hỏi nữa.”

Diệp Ninh như trút được gánh nặng, coi như đã vượt qua cửa ải lần này.

Lt đã nắm giữ toàn bộ tin tức của cô, lộ ra vẻ mặt hài lòng.

“Hồ sơ của cô đã đến công đoàn được gần một tháng rồi, cố gắng biểu hiện cho tốt, tranh thủ nhanh chóng hòa nhập với đại gia đình này.”

Diệp Ninh đã nghe ra được ý mà chị ấy muốn ám chỉ, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Ra khỏi văn phòng của Lâm Thanh, Diệp Ninh mới phát hiện lòng bàn tay của cô đã toát mồ hôi.

Lúc nãy vẫn khá nguy hiểm, chỉ cần cô lộ ra một chút khác thường, chắc chắn sẽ bị lt nhìn ra manh mối, đến lúc đó thật sự là dù có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 68: Chương 68



“Diệp Ninh, đoàn trưởng tìm cô làm gì đó?”

Cô vừa mới đi ra, Từ Minh Vũ luôn đứng ở bên ngoài chờ vội chạy lên hỏi.

Hiện tại ở trong lòng anh ta, địa vị của Diệp Ninh chắc chắn đã tăng cao rất nhiều, sợ cô sẽ xảy ra vấn đề gì đó.

Diệp Ninh nhìn Từ Minh Vũ căng thẳng như thế, cười nói: “Không có việc gì, đoàn trưởng bảo tôi phải biểu hiện cho tốt, nhanh chóng hòa nhập với đại gia đình đoàn văn công.”

Từ Minh Vũ đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó hai mắt lập tức sáng lên.

“Tốt quá rồi, chuyện cô chuyển chính thức coi như là chắc ăn rồi!”

Mỗi một người mới đến đều sẽ thử việc ba tháng, hơn nữa ba tháng sau còn sẽ được lãnh đạo trong đoàn mở họp bình phán, sau đó mới có thể thật sự xác định có thể ở lại, trở thành thành viên chính thức của đoàn văn công hay không.

Không ngờ Lâm Thanh lại khẳng định Diệp Ninh nhanh đến thế, đây đương nhiên là một chuyện rất tốt.

Đương nhiên, dựa vào thực lực mà Diệp Ninh biểu hiện ra trong vòng một tháng này, chuyện cuối cùng sẽ chuyển chính thức cũng sẽ không có bất cứ dị nghị gì.

So với Từ Minh Vũ vui vẻ thì Diệp Ninh ngược lại bình tĩnh hơn nhiều.

Còn có hai tháng, biến số thật sự quá lớn, không đến thời khắc cuối cùng thì tuyệt đối không thể thả lỏng.

“Đội trưởng, thật sự phải cảm ơn anh rất nhiều, trong buổi biển diễn ngày hôm qua, anh đã giúp tôi rất nhiều.”

Nếu không phải Từ Minh Vũ sắp xếp vị trí xảo diệu, chỉ sợ điều đầu tiên mà những người ngồi dưới sân khấu chú ý sẽ là con người cô chứ không phải âm nhạc của cô.

Từ Minh Vũ lại không cảm thấy như thế: “Nếu cô đã đến đội ngạc khí thì chính là đội viên của tôi, mấy thứ đó đều là trách nhiệm mà đội trưởng nên làm.”

Khóe mắt đuôi mày Diệp Ninh đều mang theo chút ý cười, gia nhập vào đội nhạc khí cũng là may mắn của cô.

TBC

Trong phòng thay đồ của đội ca hát.

Sầm Lan đè thấp giọng khe khẽ nói nhỏ với Vương Hinh Tuyết.

“Tôi đã liên lạc với người ta rồi, cũng đã nói thời gian ra vào của Diệp Ninh chọn bọn họ biết, tiếp theo chúng ta cứ chờ tin tức tốt của bọn họ là được.”

Nói xong lời cuối cùng, gương mặt cô ta mang theo vẻ hưng phấn khó có thể che giấu được.

Vương Hinh Tuyết nghe Sầm Lan nói xong, đáy mắt cũng lộ ra chút vặn vẹo: “Bọn họ có đáng tin không? Chỉ dạy dỗ cô ta một chút là được rồi, đừng có làm lớn chuyện ra đó.”

Tuy rằng ngoài miệng cô ta nói như thế, nhưng trong lòng lại ước gì có thể trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Ninh.

“Yên tâm đi, nhiều nhất cũng sẽ chỉ đánh gãy hai tay của con nhỏ kia thôi, xem xem sau này cô ta còn đàn dương cầm, đánh trống kiểu gì nữa.” Trong giọng nói của Sầm Lan tràn ngập ghen ghét, một mình Diệp Ninh lại nổi bật đàn áp qua tất cả bọn họ, chuyện này làm cô ta cũng không thể nào chấp nhận được.

Vương Hinh Tuyết thông minh mà lựa chọn im lặng, trong lòng đã vô cùng chờ mong.

Chiều tối, Diệp Ninh ra khỏi đoàn văn công, chào tạm biệt mấy người Trịnh Thư Vân.

Cô biết ở thành đông có một võ quán, dự định tranh thủ hiện tại trời còn sáng, nhanh chóng qua đó xem thử.

Tục ngữ có một câu rất hay, kỹ nhiều không áp thân, huống chi cô cũng đã có một chút bản lĩnh, nếu học tập một ít kỹ xảo võ thuật, sau này thật sự chọc trúng loại người như Mục Văn Hạo thì cũng có thêm một ít cơ hội tự bảo vệ bản thân.

Hơn nữa luyện tập võ thuật cũng có thể làm cơ thể khỏe mạnh, giúp ích cho công cuộc giảm béo.

Từ đoàn văn công đến võ quán cần phải đi qua bốn năm con hẻm nhỏ, cũng không tính là quá gần.

Diệp Ninh cũng không sốt ruột, cứ chậm rãi mà đi.

Mãi đến khi đi ngang qua con hẻm thứ ba, có năm người đàn ông cản đường cô lại.

Những người này đều cao gần một mét tám, ăn mặc hoa hòe lòe loẹt, trông như mấy tên lưu manh.

Diệp Ninh xác định cô không quen biết những người này, cũng xác định bọn họ không phải thứ tốt lành gì.

“Các anh muốn làm cái gì?”

Cô thật sự không ngờ hiện tại đang là ban ngày ban mặt mà có người dám trắng trợn táo bạo chặn đường như thế.

Trong lòng cô hoảng loạn, giọng nói lại không có chút sợ hãi nào.

Người đàn ông cầm đồng khinh bỉ quan sát mỗi một tiếng nói hành động của Diệp Ninh, gương mặt toàn là vẻ ghét bỏ.

“Cô là Diệp Ninh đúng không. Đơn giản thôi, chúng tôi chỉ muốn một đôi tay của cô.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 69: Chương 69



Gương mặt Diệp Ninh có chút âm u.

Mấy người này không muốn cướp tiền.

“Ai sai các anh đến đây?”

Cô không có thù oán gì với mấy người này, đối phương lại muốn làm gãy tay cô, rõ ràng là có người giấu ở phía sau sai khiến.

“Cô cũng thông minh đó chứ?”

Câu trả lời của người đàn ông kia hoàn toàn xác minh suy đoán của cô.

“Là Vương Hinh Tuyết sao?”

Diệp Ninh lập tức nói ra cái tên này, bởi vì ngoại trừ Vương Hinh Tuyết, cô cũng không nghĩ ra được rốt cuộc còn có ai căm thù cô đến thế.

Nhưng làm cô ngoài ý muốn chính là người đàn ông kia nghe được tên của Vương Hinh Tuyết xong, vẻ mặt cũng không hề thay đổi, hiển nhiên cô đã đoán sai rồi.

Đôi mắt hung ác nham hiểm của người đàn ông kia khóa chặt lấy cô nói: “Cô tự làm hay là để chúng tôi làm giúp?”

Gã vừa nói xong, lập tức có người quăng một cục gạch đến chân của Diệp Ninh.

Mặt Diệp Ninh hơi thay đổi, trong lòng thầm tính toán xem nếu đối phó với mấy người này thì phần thắng sẽ cao bao nhiêu?!

“Tôi là quân tẩu, các anh dám động vào tôi, không sợ hậu quả sao?”

“Mẹ nói bớt nói nhảm đi! Mấy anh em, xông lên!”

Người đàn ông kia hoàn toàn không cho cô có cơ hội bỏ trốn, ra lệnh cho bốn người đàn ông khác đồng loạt chạy về phía cô.

Diệp Ninh chậm rãi lui ra sau, mãi đến khi phần lưng chạm vào vách tường cứng rắn, không còn đường lui nữa.

Ánh mắt cô chợt lóe lên, xuyên qua những người này để nhìn về phía bên ngoài hẻm nhỏ, muốn tìm xem có cơ hội để kêu cứu hay không.

Nhưng mà ngoài đầu hẻm trống rỗng, không có ai đi qua hết.

Nhìn mấy tên bắt cóc hung dữ, cô chỉ có thể cắn răng, liều mạng với bọn họ.

Khi người đàn ông đầu tiên duỗi tay chuẩn bị bắt cô, lại bị cô xoay người né tránh. Cùng thời gian đó, cô còn đánh mạnh lên người của một người đàn ông khác.

Toàn bộ năm người đều không ngờ sẽ xảy ra biến cố như thế, nhất là người đàn ông bị cô đánh trúng, hoàn toàn không có chuẩn bị gì, chật vật ngã xuống đất.

Năm người xúm lại, lập tức xuất hiện một lỗ hổng, Diệp Ninh giơ chân bỏ chạy.

Người đàn ông dẫn đầu tức giận chửi thế, trở tay bắt lấy Diệp Ninh.

Diệp Ninh nhận thấy đối phương đã túm chặt lấy phẩn cổ áo sau của cô, cô nhanh chóng xoay người nắm lấy cổ tay của gã, tranh thủ lúc gã còn chưa kịp phản ứng, làm ra một động tác vật qua vai vô cùng xinh đẹp.

Rầm!

Người đàn ông kia vừa mới rơi xuống đất, lập tức cảm giác xương cốt trên người đều vỡ vụn.

Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, Diệp Ninh đã lộ ra vài chiêu, làm năm người đều vô cùng kinh ngạc.

“Con nhỏ này biết võ, lên hết cho tao!”

Người đàn ông bị quăng ngã nổi giận, từ dưới đất bò lên, gào to.

Trong lòng Diệp Ninh vô cùng nặng nề, thuật phòng thân của cô dùng để đối phó một hai người thì còn tạm được, nhưng hiện tại có đến năm người vạm vỡ, cơ thể hiện tại của cô lại đủ linh hoạt, song quyền khó địch nỗi bốn tay.

Quả nhiên, chỉ cầm cự được một lúc, Diệp Ninh đã bị một người trong số đó túm lấy cánh tay, trong tay đối phương còn cầm một cục gạch, không chút do dự đập thẳng vào đầu cô.

Tiêu rồi!

Diệp Ninh không cam lòng nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau đớn đến.

Một giây.

Hai giây.

Năm giây.

Cơn đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, bên tai lại vang lên tiếng đàn ông kêu thảm thiết, cánh tay đang bị túm chặt cũng được thả ra.

Ý thức được có người cứu cô, Diệp Ninh nhanh chóng mở to mắt, chờ đến khi nhìn thấy rõ người đến là ai, hai mắt kịch liệt co rút lại.

Cố Phong?!!

Không ngờ lại là anh!

Sao anh lại ở chỗ này?!

Diệp Ninh hoàn toàn ngơ ngác, không đợi cô kịp phản ứng lại, năm tên bắt cóc kia đều đã bị Cố Phong đánh quỳ rạp xuống đất.

“Giỏi quá.”

Cô không khỏi cảm thán, mặc dù biết anh tham gia quân ngũ đương nhiên là biết võ, nhưng không ngờ anh lại mạnh đến thế.

TBC

“Cố Phong, cản bọn họ lại!”

Cô nhận thấy năm người kia định bỏ chạy, lập tức hoàn hồn kêu to.

Cố Phong đương nhiên sẽ không dễ dàng thả mấy người bọn họ đi, nhưng mà không ngờ người đàn ông dẫn đầu kia lại đã chuẩn bị sẵn sàng, Cố Phong vừa mới đến gần đã quăng một nhúm bột ớt ra.

Cố Phong đành phải bảo vệ hai mắt, chờ đến khi bột ớt tản đi, năm người kia cũng đã mất hút.
 
Back
Top Bottom