Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 50: Chương 50



“Đúng vậy, dù sao hôm nay cũng là lần đầu tiên cô ấy lên sân khấu, tôi chỉ hi vọng cô ấy ít phạm sai lầm một chút là được.” Từ Minh Vũ cũng không dám hi vọng xa vời rằng Diệp Ninh sẽ không phạm lỗi, chỉ cần không phạm phải lỗi quá lớn là được.

Lý Kiến Hoa không nói gì, bởi vì anh ấy cũng biết người mới cần phải có không gian mới trưởng thành được.

Chẳng qua không gian để lại cho Diệp Ninh không quá lớn, thậm chí cô có hình tượng như thế mà có thể xuất hiện trên sân khấu cũng đã coi như kỳ tích rất lớn rồi.

“Đừng căng thẳng, cho dù phạm lỗi thì các lãnh đạo cũng chưa chắc sẽ nhận ra được.”

Anh ấy hạ thấp giọng nói ra những lời này, thật ra bọn họ đều biết không có bao nhiêu người trong bộ đội thật sự hiểu biết về âm luật.

Từ Minh Vũ mấp máy khóe miệng lại không phát ra âm thanh gì, cuối cùng cũng chỉ gật đầu đồng ý.

Vương Hinh Tuyết đứng giữa đám người nghe hai đội trưởng nói chuyện với nhau, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào người Diệp Ninh.

“Sắp sửa bắt đầu rồi.” Từ Minh Vũ nỉ non trong lòng, sợ Diệp Ninh sẽ vào sai làn điệu.

Khi tiếng dương cầm vừa mới vang lên, lòng bàn tay của anh ta đã đổ đầy mồ hôi.

Chính xác không hề sai sót!

Dù vậy anh ta cũng không dám thả lỏng chút nào, bởi vì ba phút sau đó, diễn tấu dương cầm mới là bộ phận quan trọng nhất.

Giờ phút này, trong đầu óc Diệp Ninh chỉ còn lại âm thanh tuyệt diệu từ tiếng đàn phát ra.

Toàn thân cô giống như hòa làm một với tiếng âm nhạc, cảm giác này làm cô hoàn toàn quên mình.

“Không tệ lắm!”

Tuy rằng diễn tấu chỉ mới bắt đầu, Lý Kiến Hoa cũng đã nhịn không được khen ngợi.

Anh ấy cũng không cố ý chỉ đích danh một người nào đó, nhưng mà tất cả mọi người ở đây đều biết câu khen ngợi không tệ kia là dành cho Diệp Ninh.

Lý Kiến Hoa từng tham dự buổi phỏng vấn lúc trước, lúc đó Diệp Ninh diễn tấu cũng đã để lộ ra trình độ không tầm thường, hiện tại cô diễn tấu cũng chẳng thua kém gì ngày hôm đó.

Hơn nữa vị trí của Diệp Ninh vừa lúc là ở bên cạnh ánh đèn, cô nghiêng người đối mặt với thính phòng, cứ như thế sẽ che giấu được rất nhiều điểm yếu về dáng người của cô, đến cả gương mặt cũng không thể thấy rõ, đương nhiên cũng sẽ không làm người ta cảm thấy cô sẽ quá vụng về xấu xí.

Lý Kiến Hoa nhịn không được nhìn thoáng quan Từ Minh Vũ, hiển nhiên Từ Minh Vũ đã dốc rất nhiều công sức vào Diệp Ninh.

Mặt Vương Hinh Tuyết đã đen kịt, hiện tại chuyện cô ta muốn làm nhất chính là xông lên sân khấu chặt đứt từng ngón tay của Diệp Ninh.

Những người khác trong đội ca hát thì hoàn toàn ngược lại, ai cũng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm sân khấu, làm thế nào cũng không ngờ được Diệp Ninh lại lợi hại đến thế?!

Chuyện này hoàn toàn khác với những gì bọn họ tưởng tượng!

Vẻ căng thẳng và lo lắng trên mặt Từ Minh Vũ dần dần bị niềm vui sướng thay thế.

Anh ta đã nhận ra ngay từ lúc bắt đầu Diệp Ninh cũng đã rất vững vàng, hoàn toàn không bị mấy người xem dưới sân khấu ảnh hưởng.

Anh ta thật sự phải thay đổi cái nhìn về Diệp Ninh rồi, tố chất tâm lý thế này đã hơn xa chín mươi phần trăm người thường.

TBC

Anh ta còn chưa kịp trả lời Lý Kiến Hoa, Diệp Ninh cũng đã đàn đến giai đoạn cao trào nhất.

Tiếng đàn dương cầm giống như nước chảy mây trôi, từ đầu ngón tay của cô chảy xuôi ra, kéo theo tất cả âm thanh của các loại nhạc cụ khác, diễn tấu ra một chương nhạc lên xuống phập phồng.

Từ Minh Vũ hô hấp dồn dập, đã không có từ ngữ nào có thể dùng để miêu tả tâm trạng hiện tại của anh ta.

Mỗi người trong dàn nhạc đều như si như say, hòa nhập vào trong đó.

Tất cả mọi người trong thính phòng đều nghiêng tai lắng nghe, chìm nổi theo khúc nhạc.

Người đàn ông trung niên ngồi ở giữa đột nhiên mở miệng nói với người bên cạnh: “Người đánh đàn dương cầm giỏi đấy.”

Bởi vì lời khen của ông ấy, tất cả mọi người xung quanh gần như đều dồn lực chú ý lên người Diệp Ninh.

Bọn họ không nhìn thấy rõ Diệp Ninh trông như thế nào, lại bị tiếng đàn của cô hấp dẫn.

Lúc này Diệp Ninh ngồi ở góc tối, toàn thân lại giống như tỏa ra ánh sáng chói mắt.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 51: Chương 51



Diễn tấu kết thúc, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Mãi đến giờ phút này, đầu óc Diệp Ninh mới quay về hiện thực, trong lồng n.g.ự.c có một luồng cảm xúc đang sôi trào.

Không chỉ cô, trên mặt tất cả mọi người trong dàn nhạc đều tỏa ra thần thái khác thường.

Nhìn những gương mặt hài lòng ở dưới thính phòng, cùng với tiếng vỗ tay mãi vẫn chưa dừng lại, làm cho bọn họ cảm nhận được cảm giác thỏa mãn và kiêu ngạo mà từ trước đến nay đều chưa từng có.

Bọn họ đã thực hiện một buổi biểu diễn vô cùng hoàn mỹ.

Đứng dậy, chào cảm ơn, trật tự đi xuống sân khấu.

Vừa xuống sân khấu, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy gương mặt kích động lại vui sướng của Từ Minh Vũ.

Anh ta thậm chí vui đến mức chạy lên ôm mỗi một người đội viên.

“Các cô quá tuyệt vời! Các cô đã vượt qua bài kiểm tra của các lãnh đạo rồi!”

Đây cũng là vinh dự của một người đội trưởng như anh ta.

Diệp Ninh vẫn cứ là người đi ra cuối cùng, Từ Minh Vũ cũng ôm lấy cô.

“Diệp Ninh, cô biểu hiện quá tốt, không phụ lòng mong đợi của tất cả mọi người!”

Không chỉ không phụ lòng mong đợi, thật sự có thể nói là hoàn mỹ.

Tuy rằng gương mặt của Diệp Ninh cũng mang theo ý cười, nhưng cũng không màng hơn thưa.

“Cảm ơn đội trưởng khen ngợi.”

Từ Minh Vũ vui mừng ra mặt, hôm nay Diệp Ninh dùng thực lực chứng minh bản thân, từ nay về sau đoàn văn công sẽ không còn ai dám nghi ngờ cô nữa!

“Diệp Ninh, chúc mừng cô, đàn hay lắm.” Lý Kiến Hoa cũng khen ngợi cô.

Nhưng mà anh ấy vẫn cảm thấy hình tượng của Diệp Ninh không phù hợp ở lại đoàn văn công.

Diệp Ninh trả lời: “Cảm ơn đội trưởng Lý.”

Bên dàn nhạc thì vui cười hớn hở, bên đội ca hát lại lặng ngắt như tờ.

Diệp Ninh dùng thực lực vả mặt bọn họ, làm cho bọn họ không thể nói gì hơn, thậm chí còn cảm nhận được bản thân rất buồn cười.

Trịnh Thư Vân cũng không quên những lời mỉa mai chọc châm đội ca hát nói trước khi lên sân khấu, hiện tại người nở mày nở mặt là dàn nhạc của bọn họ!

“Trong đội của chúng tôi không có cứt chuột nào hết.”

“Cứt chuột gì thế?”

Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa ngơ ngác, không hiểu vì sao Trịnh Thư Vân lại đột nhiên nói một câu như thế?

Trịnh Thư Vân cười nói: “Không có gì, chỉ là trước khi lên sân khấu có người cười nhạo nói trong dàn nhạc của chúng ta có cứt chuột, nhưng mà chúng tôi đã dùng thực lực để chứng minh có một số người mắt đã bị đui mù, lòng dạ xấu xa.”

Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa đồng loạt nhíu mày, nhìn dàn nhạc, lại nhìn đội ca hát đang cúi đầu ủ rũ, lập tức suy nghĩ cẩn thận gì đó.

Ý cười trên mặt Lý Kiến Hoa đột nhiên biến mất, mà hiện tại Vương Hinh Tuyết đã cúi gằm đầu xuống như sắp dán sát vào ngực, không dám thở mạnh chút nào.

TBC

“Các cô cũng vất vả rồi, quay về trước đi.”

Cuối cùng anh ấy cũng không nói lời trách cứ, còn chuyện nói vài câu cổ vũ cũng trực tiếp bị lược bỏ.

Vương Hinh Tuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn Lý Kiến Hoa thêm cái nào, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi hậu trường.

Đến nỗi những người khác đều ủ rũ cụp đuôi, giống như một con gà trống thua cuộc.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Từ Minh Vũ cũng thúc giục những đội viên của mình, anh ta là đội trưởng, đương nhiên cũng không hi vọng sẽ có mâu thuẫn gì với các đội ngũ khác.

Mọi người ríu rít vui vẻ vô cùng, mà lúc này Diệp Ninh đã trở thành tâm điểm của sự chú ý, bên tai toàn là tiếng ca ngợi.

Diệp Ninh nhìn các gương mặt vui vẻ xung quanh, khóe miệng cũng nhịn không được cong lên.

“Diệp Ninh, tôi thật sự rất tò mò, cô học dương cầm ở đâu thế? Sao lại có thể đàn giỏi đến thế?”

Trịnh Thư Vân cười hỏi, đã hoàn toàn không có cảm giác xa cách với Diệp Ninh.

Mọi người, bao gồm cả Từ Minh Vũ, tất cả đều gióng lỗ tai lên, chờ Diệp Ninh quay về.

Vấn đề này thật sự hỏi rất hay, bọn họ đều cực kỳ tò mò.

Dù sao thì dưới sự tuyên truyền của Vương Hinh Tuyết, trong đoàn văn công này, không có ai không biết thân phận và quá khứ của Diệp Ninh.

Cô từ nông thôn đi ra, thành phần khá trong sạch, là nông dân chính cống, đến cả trình độ văn hóa cũng chỉ đến bậc tiểu học. Nhưng mà một con người như cô lại có thể đàn dương cầm rất hay, trái ngược hoàn toàn như thế thật sự làm người ta không thể nào hiểu được.

Cứ có cảm giác có cái gì đó là lạ.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 52: Chương 52



Vẻ mặt Diệp Ninh không hề thay đổi, nhưng đầu óc lại nhanh chóng vận chuyển.

Vấn đề trông có vẻ đơn giản nhưng muốn trả lời thì lại rất khó, bất cẩn một chút là sẽ làm cho người khác nghi ngờ ngay.

“Trước kia khi tôi còn ở nhà, trong thôn có một thanh niên tri thức, ông ấy từng là giáo viên đàn dương cầm, là ông ấy dạy tôi.”

Giải thích như thế thì chắc là có thể giấu được mọi người.

“Thì ra là thế. Nhưng mà thanh niên tri thức còn có thể mang đàn dương cầm đi cùng sao?” Trịnh Thư Vân quả nhiên không hề nghi ngờ, chỉ là còn có chỗ cô ta chưa hiểu.

Dù sao nhạc cụ khác với những thứ khác, không phải chỉ biết lý luận suông là được, cần phải luyện tập thật sự.

Cũng giống như cô ta chơi đàn violon này, cô ta cũng phải học từ nhỏ đến lớn, cho nên mới có được thực lực như bây giờ.

Mặt Diệp Ninh vẫn không hề thay đổi, tiếp tục bịa chuyện nói: “Ngay từ đầu thì không có đàn, thầy muốn cho tôi làm quen với phím đàn cho nên vẽ phím đàn dưới đất để dạy cách đánh. Sau đó thầy của tôi về thành phố, tôi lại đi theo ông ấy học tập hai năm.”

Trịnh Thư Vân không khỏi cảm thán: “Mới học hai năm mà cô đã đàn dương cầm tốt như thế rồi, cô đúng là thiên tài mà!”

Diệp Ninh xấu hổ, trước kia cũng có rất nhiều người khen cô là thần đồng thiên tài, cô nghe từ nhỏ đến lớn, sau đó thậm chí đều có chút c.h.ế.t lặng. Nhưng mà hiện tại nghe thấy lại cảm thấy không dám nhận, dù sao cô cũng đã thật sự học đàn dương cầm hơn mười năm rồi.

“Diệp Ninh, cô không cần phải xấu hổ. Trịnh Thư Vân nói rất đúng, ở phương diện đàn tấu đàn dương cầm này, cô thật sự là một thiên tài.” Từ Minh Vũ hoàn toàn tán thành lời khen ngợi này.

Diệp Ninh không có cách nào giải thích quá nhiều, chỉ có thể tùy ý để bọn họ tiếp tục “hiểu lầm”.

Mọi người vừa nói vừa cười quay về đội nhạc khí, Trịnh Thư Vân đột nhiên đề nghị tối nay mời mọi người đi liên hoan, coi như hoan nghênh Diệp Ninh đã đến.

Diệp Ninh chỉ cảm thấy buồn cười, cô đã đến đoàn văn công nhiều ngày như thế, hiện tại mới làm tiệc hoan nghênh thật sự quá muộn rồi.

Huống chi trong đội có hơn hai mươi người, mời tất cả mọi người đi liên hoa tuyệt đối sẽ tốn không ít tiền...

“Diệp Ninh, cứ nghe theo Trịnh Thư Vân đi. Hôm nay mọi người đều vui vẻ như thế, cùng nhau chơi đùa một chút cũng vui mà.”

Không đợi Diệp Ninh từ chối, Từ Minh Vũ đã đè thấp giọng nói với cô.

Từ Minh Vũ rất hiểu biết Trịnh Thư Vân, chỉ có những người cô gái này thật sự chấp nhận thì cô ấy mới bày ra lòng nhiệt tình như thế.

Mà Diệp Ninh vừa mới đến đoàn văn công không được bao lâu, có thể trở thành bạn với Trịnh Thư Vân cũng là một chuyện tốt.

Đội trưởng đã lên tiếng rồi, Diệp Ninh cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Đội nhạc khí bên này đều vui đến quên trời quên đất, bầu không khí của đội ca hát lại vô cùng áp lực.

“Hinh Tuyết, cô cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, con nhỏ Diệp Ninh kia chỉ ỷ vào Trịnh Thư Vân chống lưng mà thôi.” Sầm Lan chủ động an ủi Vương Hinh Tuyết.

Thật ra Sầm Lan cũng không hiểu được vì sao một con nhỏ mập chẳng ra ra trong miệng Vương Hinh Tuyết lại đột nhiên nổi bật đến như thế thế.

Nhưng mà nếu cô ta đã là bạn của Vương Hinh Tuyết, vậy sẽ vô điều kiện đứng về phe Vương Hinh Tuyết.

Vương Hinh Tuyết nắm chặt tay, đến cả móng tay đều đ.â.m sâu vào lòng bàn tay cũng không hề phát hiện ra.

“Tôi biết! Diệp Ninh chính là một người nịnh nọt đê tiện như thế đó, trước kia cô ta còn giấu tôi rất nhiều chuyện, mục đích là vì muốn làm tôi mất mặt trước mặt nhiều người. Hiện tại cô ta đã đạt được mục đích rồi.”

Gương mặt Sầm Lan tràn ngập đồng tình, đồng thời cũng càng thêm căm ghét Diệp Ninh hơn.

Vương Hinh Tuyết đập mạnh vào mặt tường, vô cùng tức giận gầm nhẹ: “Cô ta kiếm chuyện với tôi thì cũng thôi, nhưng mà lần này đến cả đội ca hát của chúng ta cũng không buông tha, là tôi liên lụy đến mọi người! Tôi thật sự rất xin lỗi mọi người!”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 53: Chương 53



Trong mắt Sầm Lan lại bùng lên lửa giận: “Con nhỏ Diệp Ninh này thật sự rất quá đáng, cô ta thật sự cho rằng có Trịnh Thư Vân bảo vệ là có thể kê cao gối ngủ ngon sao?”

Vương Hinh Tuyết lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài: “Nếu không thì còn có thể làm gì bây giờ? Chúng ta trực tiếp ra mặt kiếm chuyện với cô ta sẽ chỉ làm cô ta bắt được điểm yếu, giống như ngày hôm nay vậy.”

Cô ta cố ý nhấn mạnh điểm này, sau đó quan sát đến tất cả phản ứng của Sầm Lan.

Hai hàng lông mày của Diệp Ninh đã nhăn thành bánh quai chèo, giống như đang suy nghĩ gì đó.

“Chúng ta không thể ra mặt, nhưng mà có thể kiếm người dạy cho cô ta một bài học, cô cảm thấy được không?”

Trong mắt Vương Hinh Tuyết chợt lóe lên chút ánh sáng chói mắt, cô ta đang chờ những câu này.

“Tìm mấy người rảnh rỗi ở ngoài đường sao? Có ổn lắm không? Những người đó không biết nặng nhẹ, lỡ như làm lớn chuyện thì có phải sẽ rất phiền phức không?”

Sầm Lan đã quyết định: “Hinh Tuyết, cô tốt bụng quá rồi, bị người ta ăn h.i.ế.p đến trước mặt rồi mà còn lo lắng cho sự sống c.h.ế.t của đối phương nữa. Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý, nếu thật sự có chuyện gì thì cũng không liên quan đến cô!”

Vương Hinh Tuyết cố khống chế khóe môi đang điên cuồng muốn cong lên, lộ ra dáng vẻ lo sợ bất an.

“Lan Lan, tôi biết cô là người có tinh thần trọng nghĩa nhất, nhưng cô cũng là bạn thân tốt nhất của tôi, nhất định không thể xảy ra chuyện gì đó.”

Sầm Lan nhìn gương mặt chân thành tha thiết của Vương Hinh Tuyết, càng thêm kiên quyết muốn dạy dỗ Diệp Ninh, nắm lấy tay Vương Hinh Tuyết, an ủi cô ta.

“Yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào mà!”

Vương Hinh Tuyết đỏ mắt, trong lòng đã hưng phấn muốn chế.

Sầm Lan n.g.ự.c to lại ngu như bò, dùng phép khích tướng với cô ta là tốt nhất.

Những ngày tháng yên ổn của Diệp Ninh sắp kết thúc rồi!

...

Diệp Ninh cho rằng Trịnh Thư Vân nói đi liên hoan là đến tiệm cơm, nhưng mà khi đi theo mọi người đến trước cửa phòng ca múa Hồng Hải, trực tiếp ngẩn người.

Ba ngày trước cô bán ca khúc cho phòng ca múa xong, cô đã quyết định sau này phải rời xa nơi này, không ngờ lại đến đây lần nữa nhanh như thế.

“Diệp Ninh, ngẩn người ra đó làm gì, vào đi.”

Trịnh Thư Vân có vẻ rất thả lỏng, hiển nhiên đã cực kỳ quen thuộc với nơi này.

Diệp Ninh theo bản năng hỏi: “Không phải nói chúng ta đi ăn cơm sao?”

Trịnh Thư Vân cho rằng đây là lần đầu tiên cô đến nơi này, hiếm khi có chút kiên nhẫn giải thích: “Đúng vậy. Chỗ này vui lắm, có ăn có uống, còn có thể nhảy múa nghe ca hát, bình thường tôi thích đến nơi này ăn liên hoan nhất.”

Diệp Ninh đương nhiên biết nơi này rất náo nhiệt, nhưng mà...

“Nơi này đắt lắm đúng không?”

Trịnh Thư Vân bật cười thành tiếng, giống như cô đang hỏi một vấn đề ngu ngốc gì đó.

“Đi thôi, tôi bao!”

Diệp Ninh vô cùng bất đắc dĩ, bị mọi người vây quanh, không muốn vào cũng không được.

TBC

Sau khi mọi người đi vào bên trong, lập tức có người phục vụ bước lên đón.

“Cô Trịnh, cô đến rồi, chỗ cô đặt ở bên trọng.”

Nhìn thái độ của nhân viên phục vụ với Trịnh Thư Vân, rõ ràng là khách quen ở nơi này.

Diệp Ninh bị chen chúc ở bên trong, cũng không nhìn thấy nhân viên phục vụ từng tiếp đãi cô lúc trước, cũng thả lỏng hơn nhiều.

Lần trước khi cô đến đây cũng không có quá nhiều người nhìn thấy cô, mấy người như Mục Văn Hạo và Đường Uyển Như thì rất hiếm khi có khả năng đi đến nơi này, cho nên không cần quá lo lắng là sẽ bị nhận ra.

Bọn họ nhanh chóng được đưa đến một căn phòng bao lớn nhất, nơi này để hơn hai mươi người cùng nhau ăn uống vui chơi cũng không có vấn đề gì.

Trịnh Thư Vân cầm lấy thực đơn, bắt đầu gọi món ăn và rượu.

Những người khác trong dàn nhạc đã bị biểu diễn trên sân khấu và mấy người liên tục nhảy múa bên dưới sân nhảy hấp dẫn.

Diệp Ninh nhìn lướt qua một vòng, hiện tại còn đông người hơn ba ngày trước rất nhiều.

“Diệp Ninh, có phải cô không quen với hoàn cảnh này không?”

Tiếng âm nhạc quá lớn, Từ Minh Vũ nói chuyện với cô thì phải nghiêng người, tăng lớn âm lượng mới được.

Diệp Ninh không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 54: Chương 54



Từ Minh Vũ tiếp tục nói: “Không có gì, cứ thả lỏng là được. Đây chỉ là chỗ vui chơi thôi.”

“Đội trưởng Từ, thân phận của Trịnh Thư Vân như thế, đến nơi này ăn chơi có ổn không?”

Diệp Ninh cảm thấy Từ Minh Vũ là một người làm việc rất chu đáo, không thể nào không nghĩ đến tầm ảnh hưởng của việc này.

Bản thân Trịnh Thư Vân đến nơi này chơi đùa là không có vấn đề gì, nhưng mà dẫn theo nhiều người như thế đến nơi này ăn xài phung phí, chắc chắn sẽ bị người có ý đồ xấu xa nói ra nói vào.

Nhưng mà những gì Từ Minh Vũ nói tiếp theo đã làm nỗi lo lắng của Diệp Ninh biến mất sạch sẽ.

“Cô chỉ biết cha của Trịnh Thư Vân là lãnh đạo quân khu, lại không biết ông và cậu của cô ấy là thương nhân nổi tiếng ở tỉnh thành. Từ trước đến nay chi phí ăn mặc của Trịnh Thư Vân đều là do người cậu yêu thương cô ấy phụ trách, cho nên ở phương diện tiền tài, cô ấy hoàn toàn không cần phải suy nghĩ quá nhiều.”

Diệp Ninh bừng tình hiểu ra, thì ra Trịnh Thư Vân mới là đại gia giàu sụ chính hiệu.

Vậy thì không cần thiết phải băn khoăn gì nữa.

Rượu và thức ăn đã được đưa lên bàn, cảm xúc của mọi người đều dâng trào.

Trịnh Thư Vân dẫn dầu bưng ly rượu lên ra hiệu: “Ly rượu đầu tiên, chúng ta cùng nhau hoan nghênh Diệp Ninh gia nhập, đồng thời cũng chúc mừng buổi biểu diễn hôm nay của chúng ta thành công viên mãn!”

“Nào, cạn ly!”

TBC

“Cạn ly!”

Chén rượu va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo.

Trước kia Diệp Ninh cũng thường hay xã giao, tửu lượng cũng không tệ, hôm nay lại là ngày vui vẻ, cho nên cũng trực tiếp uống cạn.

Mọi người nói chuyện rôm rả với nhau, vừa ăn vừa uống, vô cùng vui sướng.

“Đi, chúng ta đi nhảy đi!”

Trịnh Thư Vân đột nhiên đứng lên đề nghị.

“Được đó!”

Không ít người cùng cô ấy đứng lên đi vào sân nhảy

Diệp Ninh không nhúc nhích, cô biết nhảy, hơn nữa kỹ thuật nhảy không tệ, nhưng mà cơ thể hiện tại của cô nhảy lên chắc chắn sẽ không đẹp chút nào.

“Đội trưởng Từ, sao anh không đi nhảy múa đi?”

Từ Minh Vũ từ nãy đến giờ vẫn ngồi ở bên cạnh cô.

“Tôi không thích nhảy lắm, nhưng mà ở chỗ này nhìn bọn họ chơi cũng rất vui vẻ.”

Từ Minh Vũ không hỏi Diệp Ninh quá nhiều, có một số việc chỉ cần hiểu thầm trong lòng là được, không cần nói ra.

Diệp Ninh nhìn về phía sàn nhảy, Trịnh Thư Vân đang nắm tay Lý Mạn Mạn nhảy, hai cô gái cùng nhau nhảy múa trông cũng cực kỳ vui tai vui mắt.

Từ Minh Vũ có chút hứng thú ngắm nhìn sân khấu nhảy múa.

Biểu diễn ở nơi này vẫn có chút khác biệt về bản chất với biểu diễn ở đoàn văn công.

Tiết mục ở đoàn văn công thể hiện cảnh xung quanh thái bình, quốc phú dân an, mà nơi này lại là xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son.

“Nghe nói trụ cột sân khấu của các anh hát rất hay, rất nhiều người ở bên ngoài đều là nghe tiếng mà đến, mục đích là vì muốn nghe được tiếng hát của cô ấy, đúng không?” Từ Minh Vũ cười hỏi người phục vụ đến đưa rượu.

Tối nay trong phòng ca múa thật sự không còn chỗ ngồi, đến cả sân nhảy cũng chen đầy khách, bên ngoài tuyệt đối sẽ không bao giờ nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp như thế này.

Diệp Ninh không ngờ Từ Minh Vũ cũng sẽ có hứng thú với Đường Uyển Như.

Nhân viên phục vụ lập tức trả lời: “Đúng vậy. Hơn nữa tối nay cô Đường sẽ biểu diễn ca khúc mới.”

Từ Minh Vũ có chút vui vẻ nói: “Vậy chúng tôi đến đúng lúc quá rồi.”

Diệp Ninh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không ngờ phòng ca múa lại chuẩn bị buổi biểu diễn cho ca khúc mới nhanh đến thế, cô cũng có chút chờ mong Đường Uyển Như lên sân khấu.

“Diệp Ninh, tối nay lỗ tai của chúng ta có phúc rồi, rất nhiều khách đến đây chơi là vì muốn nghe hát, trông có vẻ như ca sĩ trụ cột này không phải dạng vừa đâu.” Từ Minh Vũ hưng phấn nói, đã có chút sốt ruột.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 55: Chương 55



Sân nhảy vốn đang rất náo nhiệt đột nhiên yên lặng lại, rất nhiều ánh mắt cuồng nhiệt đều nhìn về phía sân khấu có ánh đèn chói mắt kia.

Diệp Ninh biết tiếp theo đây sẽ đến lượt Đường Uyển Như lên sân khấu.

Mấy người Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn cũng đã ý thức được gì đó, tất cả đều quay về phòng bao ngồi xuống, chờ đợi buổi biểu diễn tiếp theo.

“Thư Vân, cái cô Đường Uyển Như kia hát hay đến thế sao?”

Lý Mạn Mạn tò mò hỏi, Trịnh Thư Vân là khách quen nơi này, đương nhiên là hiểu biết rất rõ về nơi đây.

Trịnh Thư Vân không chút do dự gật đầu nói: “Cô cứ nhìn phản ứng của mấy người bên dưới là cũng đủ biết Đường Uyển Như được người ta yêu thích đến mức nào rồi.”

Cô ấy trả lời càng gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người, cả đám đều duỗi dài cổ nhìn về phía sân khấu.

Ánh đèn dần tối xuống, cuối cùng một chùm tia sáng rơi xuống lối ra của sân khấu.

Trong tiếng kêu gọi ầm ĩ, Đường Uyển Như mặc quần áo biểu diễn hoa lệ chậm rãi bước ra.

Dưới ánh đèn, cô ấy giống như tiên nữ từ chín tầng mây rơi xuống, xinh đẹp bắt mắt.

Mấy người đàn ông đều điên cuồng vỗ tay thét to.

Diệp Ninh nhìn Đường Uyển Như được mọi người ngắm nhìn, hiện tại cô ấy đã có đãi ngộ giống như một siêu sao.

“Woa! Cô ấy đẹp thật đó!”

Lý Mạn Mạn không khống chế được, phát ra một tiếng cảm thán.

“Cô dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng nên đoán được cô ấy sẽ xinh đẹp đến cỡ nào, nếu không thì làm sao có thể làm cho vô số đàn ông ngày đêm tơ tưởng được chứ.” Trịnh Thư Vân nói một cách đương nhiên.

Muốn trở nên nổi bật ở cái động tiêu tiền này, đạt được thành tựu, ngoại trừ thực lực của bản thân ra thì còn cần có vẻ ngoài xinh đẹp.

Trịnh Thư Vân nói xong còn cố ý nhìn thoáng qua các đồng nghiệp nam trong dàn nhạc, cả đám đều đã nhìn đăm đăm.

Tuy rằng Diệp Ninh không nói gì, nhưng cô thật sự tán thành hai tay hai chân với cách nói này.

Cho dù là lúc nào, gương mặt xinh đẹp cũng là một tấm giấy thông hành.

Nhất là sau khi cô sống lại trong cơ thể này, cô lại càng cảm nhận được rõ ràng hơn.

Đường Uyển Như đứng thẳng ở giữa sân khấu, toàn thân tỏa ra khí thế giống như một vị nữ vương.

Tiếng âm nhạc vang lên, toàn bộ âm thanh ầm ĩ đều đột nhiên im bặt.

Khi Đường Uyển Như hát ra câu đầu tiên, Diệp Ninh cũng đã biết là ổn rồi.

Cô đưa cho Đường Uyển Như một bài tình ca, làn điệu uyển chuyển du dương, lời bài hát dễ hiểu dễ nhớ, phối hợp với âm sắc cực kỳ mềm mại của Đường Uyển Như, có thể nói là tổ hợp hoàn mỹ nhất.

Đường Uyển Như vốn đã là một ca sĩ có kinh nghiệm phong phú, cô ấy đã khai thác hết toàn bộ tình cảm trong bài tình ca này, câu mất hồn phách của người nghe.

“Hay quá!”

Ca khúc đến đoạn cao trào, đến cả Từ Minh Vũ cũng nhịn không được vỗ tay khen ngợi, càng miễn bàn đến các khách hàng ngồi ở bàn khác.

Trong tầm mắt của Diệp Ninh, tất cả đều là những gương mặt như si như say, cô biết bài hát này đã thành công rồi.

Cô nhìn thấy kết quả này cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào, bởi vì bài hát này vốn dĩ là một bài hát rất nổi tiếng.

Nhưng mà cô cũng rất vui vẻ, sự thành công của Đường Uyển Như cũng tương đương với việc ý tưởng làm người soạn nhạc của cô có thể thực hiện được.

Cô bưng ly rượu đặt trước mặt lên uống cạn sạch, trên mặt lộ ra nụ cười như có như không.

Từ Minh Vũ quay đầu đang định tham khảo với Diệp Ninh về ca khúc của Đường Uyển Như, lại nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Ninh, hơi sửng sốt một chút.

Giờ phút này, Diệp Ninh mang theo một loại tự tin và khí chất rất khó diễn tả, cho dù xung quanh đang ồn ào náo động, nhưng cô lại giống như độc lập ở một nơi riêng, không bị ảnh hưởng đến.

Hưởng ứng nhiệt liệt ở hiện trường cũng đạt đến trình độ làm Đường Uyển Như hài lòng, gương mặt xinh đẹp quyến rũ kia lần đầu tiên lộ ra nụ cười tươi đẹp trên sân khấu.

Dưới sân khấu lại vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 56: Chương 56



Tiếng động này đến cả Mục Văn Hạo đang ngồi trong văn phòng cũng nghe thấy được.

Anh ta đứng dậy, đi ra ngoài.

Tiếng ca của Đường Uyển Như đã đến gần cuối, toàn bộ phòng ca múa đều trở thành một biển cuồng hoan.

“Đường Uyển Như, anh yêu em!”

Dưới sân khấu có người gân cổ lên hò hét.

Đường Uyển Như hình như đã quá quen với chuyện này, thậm chí không thèm liếc nhìn cái nào, cô ấy giống như một con chim công cao ngạo, cúi chào cảm ơn rồi rời khỏi sân khấu.

Mục Văn Hạo đứng ở cửa sân khấu nhìn thấy bầu không khí trong đại sảnh, trong đầu hiện lên một câu nói Diệp Ninh từng nói vào bốn ngày trước.

Ca khúc của cô có thể làm cho việc làm ăn của phòng ca múa càng đắt khách hơn, hiện tại trông có vẻ thật sự thực hiện được rồi.

“Văn Hạo, anh cũng đến nghe em hát sao?”

Đường Uyển Như nhìn thấy Mục Văn Hạo, vẻ lạnh nhạt kiêu căng trên mặt biến mất sạch sẽ, ước gì có thể trực tiếp nhào vào trong lòng n.g.ự.c anh.

Mục Văn Hạo cười nói: “Có nhiều người xem em như thế mà còn chưa đủ sao?”

Đường Uyển Như dựa vào người anh ta, giống như đang làm nũng nói: “Em không thèm để ý đến bọn họ.”

Mục Văn Hạo ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô nói: “Đi tẩy trang đi.”

Buổi biểu diễn đêm nay thành công như thế, cô cũng có một phần công lao.”

Đường Uyển Như biết Mục Văn Hạo không thích cô ấy trang điểm đậm, ngoan ngoãn đi vào hậu trường tẩy trang.

Mục Văn Hạo quay đầu nói với vệ sĩ đứng bên cạnh nói: “Ngày mai đi liên lạc với Diệp Ninh, bảo cô ta lại đây gặp tôi.”

Nếu cô đã có bản lĩnh như thế, đương nhiên phải lợi dụng triệt để, để cô tiếp tục viết ca khúc cho Đường Uyển Như.

Lúc này, Diệp Ninh đang ngồi trong phòng bao đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành, cứ có cảm giác sẽ có chuyện không hay gì đó xảy ra.

Nhưng mà không đợi cô suy nghĩ nhiều hơn, đã bị Trịnh Thư Vân kéo đi uống rượu.

Chờ đến khi người của dàn nhạc ra khỏi phòng ca múa thì đã là đêm hôm khuya khoắt.

Tất cả mọi người đều uống rất nhiều, trong đó có vài người thậm chí còn không tự đi đường được, Từ Minh Vũ đang sắp xếp đưa mấy người bọn họ về.

Trịnh Thư Vân đi đến bên cạnh Diệp Ninh, chủ động nói: “Diệp Ninh, lát nữa cô ngồi xe của tôi về đi, không cho phép từ chối!”

Trịnh Thư Vân ăn nói cũng không còn lưu loát lắm, cũng may đầu óc còn coi như tỉnh táo.

“Đúng đó Diệp Ninh, trời tối lắm rồi, để Trịnh Thư Vân đưa cô về đi.” Từ Minh Vũ cũng phụ họa.

Diệp Ninh gật đầu đồng ý.

Xe hơi ngừng ở ven đường chậm rãi chạy đến chỗ cách hai người không xa, tài xế xuống xe mở cửa ra, Trịnh Thư Vân kéo tay Diệp Ninh cùng nhau lên xe.

“Đi đến việc gia thuộc quân khu.”

Trịnh Thư Vân nói địa chỉ, xe khởi động.

“Cô có còn ổn không đó?” Diệp Ninh nhìn gương mặt ửng hồng của cô ấy, biết men say càng về sau sẽ càng nghiêm trọng.

“Đương nhiên là không có việc gì, tôi còn uống được thêm hai chai đó.”

Trịnh Thư Vân nói câu này xong, Diệp Ninh đã có thể xác định cô ấy thật sự uống say rồi.

“Diệp Ninh, tôi với với cô nè, lúc trước tôi thật sự rất ghét cô. Không phải vì cô mập, tôi còn chưa nông cạn đến mức đó đâu. Bọn họ đều nói cô nhờ quan hệ mới đi vào đoàn văn công, tôi khinh thường loại người này nhất!”

Trịnh Thư Vân bắt đầu mở máy hát, lải nhải nói không ngừng.

Diệp Ninh chỉ lắng nghe, đương nhiên sẽ không giải thích với một người say.

“Nhưng mà sau đó cô lại dùng thực lực để chứng minh bản thân, hơn nữa cô cũng không giống như trong lời đồn. Cô cũng khá tốt đó, nhưng mà tôi vẫn muốn khuyên cô một câu, sau này cô nên chăm chút cho hình tượng cá nhân một chút đi. Cô như thế này, thật sự không đẹp chút nào...”

Hiện tại những gì Trịnh Thư Vân nói ra tuyệt đối đều là người trong lòng.

Diệp Ninh dở khóc dở cười.

Trịnh Thư Vân không nhận được câu trả lời, trừng mắt nhìn, toàn thân đều dựa vào trong lòng n.g.ự.c của Diệp Ninh.

“Tôi nói thế cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô, vì muốn tốt cho dàn nhạc của chúng ta, cô phải nghe lời tôi.”

TBC

“Được, tôi nghe lời.” Diệp Ninh đành phải nói theo cô ấy.

Tài xế nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Trịnh Thư Vân như thế, thật sự không biết có nên nhắc nhở cô chủ nhà mình một chút không.

Vài phút sau, xe dừng lại trước cửa viện gia thuộc.

Mà Trịnh Thư Vân cũng đã nằm trong lòng n.g.ự.c của Diệp Ninh ngủ rồi.

Diệp Ninh cẩn thận rút tay ra, để cô ấy nằm xuống ghế sau, cảm ơn tài xế xong rồi xuống xe.

Ngày hôm nay thật sự là một ngày rất dài, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà ngủ một giấc.

Gió nhẹ thổi đến, đầu óc cũng có chút mê mang mơ màng, bước chân đạp trên mặt đất cũng cảm thấy mềm như bông.

Chuông cảnh báo trong lòng Diệp Ninh reo vang, lý trí còn coi như tỉnh táo báo cho cô biết, rượu vang đỏ đã bắt đầu phát huy tác dụng chậm rồi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 57: Chương 57



Diệp Ninh s* s**ng bò lên lầu, xung quanh đen như mực, làm cô không phân biệt ra được phương hướng.

Khó khăn lắm mới xác định được vị trí của cửa phòng, lại không tìm được chìa khóa.

“Sao tìm mãi vẫn không thấy thế...”

Cô lầm bầm nỉ non, trước mắt đã xuất hiện rất nhiều bóng chồng.

Đang lúc cô nổi giận chuẩn bị đá cửa, cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên mở ra.

“Coi như mày biết điều.”

Cô không hề ý thức được có gì đó không đúng, lắc lư đi vào.

Chờ đến khi vào phòng, mới phát hiện hình như trong nhà còn có một người?

Ăn trộm!

Cô tiện tay cầm lên cây chổi đặt ở cạnh cửa, hung tợn chỉ vào người kia.

“Tên ăn trộm đáng c.h.ế.t nhà ngươi, hôm nay mày chạy không thoát đâu, mày c.h.ế.t chắc rồi!”

Cố Phong nhướng cao đôi mày kiếm, anh vừa nhìn thấy Diệp Ninh, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó toàn thân lại giống như bị một bóng ma bao phủ.

Làn trước cô đã biểu diễn kỹ xảo này một lần rồi, bây giờ lại định làm lại lần nữa sao?

Nhưng mà giây tiếp theo, anh đã ngửi được mùi rượu tỏa ra từ trên người Diệp Ninh.

Lại nhìn ánh mắt mê man của Diệp Ninh, nhanh chóng xác định cô đã uống say!

Cho nên hiện tại người phụ nữ này đã phát triển đến nông nỗi say rượu đêm khuya mới về nhà rồi sao?!

“Tôi là Cố Phong.”

Đầu óc của Diệp Ninh đã không còn phản ứng kịp, trong tiềm thức cho rằng người đàn ông đứng trước mặt là ăn trộm.

“Mày... Mày tự biến đi, hay là để tao đánh mày chạy ra ngoài hả?”

Đầu lưỡi bắt đầu líu lại, nhưng mà khí thế vẫn rất cao, không hề sợ hãi chút nào.

Cố Phong lạnh mặt, hoàn toàn không muốn nói chuyện với cô nữa.

Tối hôm nay anh cố ý vội vàng chạy về là bởi vì phòng thường trực trong bộ đội nói mấy ngày trước người trong nhà anh và cô đều gọi điện thoại đến cho anh. Anh có thể không thèm để ý đến người phụ nữ này, nhưng mà lại không thể không để ý đến chuyện trong nhà có phải đã xảy ra chuyện gì không.

Cho nên anh mới quay về hỏi cô, sẵn tiện bàn lại chuyện ly hôn.

Nếu cô vẫn không thay đổi ý kiến thì anh chờ cuộc thi tỷ võ lần này xong, anh sẽ nộp báo cáo xin ly hôn.

Nhưng mà hiện tại xem ra, anh về không đúng lúc cho lắm.

“Nè, mày đừng có giở trò gì, tao cho mày cơ hội cuối cùng, nếu không cùng đừng trách tao không khách sáo!”

Diệp Ninh gân cổ lên kêu to, sự kiên nhẫn của cô cũng là có giới hạn.

Mặt Cố Phong tối sầm lại, bình thường người phụ nữ này đều là một khóc hai quấy, bây giờ điên rồi chắc chắn sẽ càng làm lố hơn nữa.

“Câm miệng!”

Hiện tại đã là đêm hôm khuya khoắt, cô muốn đánh thức tất cả hàng xóm dậy, cho bọn họ chế giễu sao?

Diệp Ninh cảm thấy cực kỳ hoang đường, một tên ăn trộm cũng dám ở trong nhà cô, kêu gào với cô nữa à?

Cô nắm chặt chổi đánh về phía Cố Phong.

Cố Phong nhanh nhẹn tránh ra, cây chổi thậm chí không chạm đến góc áo của anh.

Diệp Ninh đánh hụt, suýt chút nữa đã ngã, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.

TBC

Cái thằng ăn trộm khốn nạn này thật sự làm cô tức c.h.ế.t mà, xem ra cô phải dùng một ít bản lĩnh thật sự rồi.

Cô quăng chổi xuống, nắm lấy cổ tay của Cố Phong.

Cố Phong không ngờ cô còn còn chiêu khác, nhưng mà đến tận bây giờ anh cũng không thèm để mắt đến Diệp Ninh.

Nhưng mà bởi vì anh “khinh địch”, cho Diệp Ninh có cơ hội dùng một chiêu để khống chế anh.

Thuật phòng thân chú trọng vào nhanh, chính xác và tàn nhẫn, có thể thoát khỏi đòn tấn công và dây dưa của đối phương một cách nhanh nhất. Tuy rằng hiện tại cô đã say khướt, nhưng mà cảm giác nguy hiểm trong tiềm thức làm cô dùng hết toàn lực, vô cùng thuận lợi mà dùng ra một chiêu vật quá vai.

Giây tiếp theo, cơ thể Cố Phong bay theo đường parabol, ngã mạnh xuống mặt đất.

Rầm!

Một tiếng vang nặng nề, đến cả mặt đất cũng chấn động.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 58: Chương 58



Giây phút Cố Phong rơi xuống đất, anh chỉ cảm thấy khó tin, nhưng mà cơ thể lại thật sự truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng chân thật.

Anh cao một mét tám mươi lăm, nặng một trăm năm mươi cân, cho dù là đàn ông muốn cõng anh lên cũng rất vất vả, càng miễn bàn đến kiểu vật qua vai này.

Mà ở trong lòng anh, hình tượng của Diệp Ninh là một bà mập, đến cả làm việc nhà bình thường cũng đều kêu ca than vãn, tuyệt đối không thể nào có được sức lực như thế.

Nhưng mà một chuyện anh cho rằng không thể nào xảy ra lại diễn ra một cách bất ngờ như thế.

Rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề chứ?

“Ha! Ha ha! Thì ra chỉ là một cái gối thêu hoa chỉ đẹp chứ không xài được!”

Diệp Ninh vui vẻ cười nhạo làm Cố Phong mạnh mẽ thu hồi suy nghĩ, đồng thời cũng đã phát hiện ra tình cảnh của anh.

Diệp Ninh dùng khuỷu tay đè trên cổ, hoàn toàn khống chế được hơi thở của anh, hơn nữa hiện tại anh đã hơi cảm thấy khó thở rồi, chỉ cần cô lại dùng sức thêm một nữa là có thể cắt đứt nguồn không khí của anh.

Lúc nãy vừa mới bị vật qua vai, lại cộng thêm tư thế hiện tại, Cố Phong hoàn toàn có thể khẳng định, Diệp Ninh biết võ.

Suy nghĩ hoang đường này làm hai mắt Cố Phong phủ kín một tầng khói mù.

Rốt cuộc thì người phụ nữ này còn có bao nhiêu bí mật?

“Đi xuống!”

Giọng nói âm u giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Tầm nhìn Diệp Ninh mờ ảo mơ hồ, đầu của Cố Phong biến thành hai cái, sau đó từ hai lại hợp thành một.

Nhưng mà sao cô cứ có cảm giác cảnh này quen quen thế nhỉ?

Hình như cách đây không lâu, cũng từng có người nói những lời này với cô rồi thì phải?

“Cố, Cố Phong?”

Hình như người kia tên này.

Cái ông chồng hờ của cô sao?

Mặt Cố Phong c**ng c*ng, cũng không trông cậy vào việc cô có thể nhận ra anh.

“Buông tay!”

Anh không muốn dùng vũ lực với phụ nữ, hơn nữa nếu làm cô bị thương, chờ cô tỉnh rượu rồi, chắc chắn lại sẽ làm lớn chuyện hơn nữa.

Hai hàng lông mày của Diệp Ninh xoắn thành hình bánh quai chèo, tầm mắt không có tiêu điểm nhìn chằm chằm vào mặt Cố Phong.

“A, tôi nhớ ra rồi, anh là Cố Phong, lần đầu tiên gặp mặt anh đã đá tôi xuống giường... Anh thì có gì ghê gớm chứ, tôi đã thấy qua đàn, đàn ông, hơn anh...”

Cô ăn nói lộn xộn, nhưng lại đột nhiên dừng lại, trực tiếp vươn tay x** n*n gương mặt lạnh lùng của Cố Phong, giống như đang xác định gì đó.

Ngũ quan của Cố Phong biến hình theo động tác của cô, lòng bàn tay ấm áp của người phụ nữ này làm anh rất mất tự nhiên.

“Nhìn kỹ lại thì đúng là cũng không tệ lắm.”

Cố Phong vừa tức vừa giận, còn có một loại cảm giác không nói nên lời, toàn bộ gương mặt đều nóng hổi.

Diệp Ninh hình như bắt đầu nổi lên hứng thú muốn nghịch ngợm, cảm thấy không nhìn thấy rõ gương mặt này, chậm rãi cúi đầu kéo gần khoảng cách.

Cố Phong rõ ràng nên lập tức đẩy cô ra, nhưng mà không biết vì sao anh lại ngơ ngẩn.

Khoảng cách hai người gần trong gang tấc, đây cũng là lần đầu tiên anh nghiêm túc quan sát Diệp Ninh như thế.

Cô vẫn cứ là người phụ nữ làm anh cảm thấy vô cùng chán ghét như cũ.

TBC

Nhưng giờ phút này, hai mắt cô sáng lấp lánh, giống như sẽ sáng lên, hơn nữa bên trong đôi mắt đen láy kia chỉ có hình ảnh phản chiếu của anh.

Đầu óc Cố Phong trống rỗng, chờ đến khi anh lại hoàn hồn, mặt của Diệp Ninh gần như đã sắp dán sát mặt anh, cánh môi của hai người chỉ còn cách nhau một khe hở cực nhỏ.

Nhịp tim đập của Cố Phong lập tức mất khống chế.

Đẩy ra!

Nhất định phải đẩy ra!

Lý trí đang điên cuồng kêu gào cảnh cáo, nhưng mà cơ thể lại giống như hoàn toàn cứng lại, không thể nào nhúc nhích.

Chỉ cần Diệp Ninh tiến về phía trước thêm chút nữa...

Giây tiếp theo, Diệp Ninh đã mềm như bông ngã xuống, toàn thân nằm rạp trên người anh không còn nhúc nhích chút nào nữa.

Cố Phong cảm giác cực kỳ khó thở, há to miệng hô hấp, mặt đã đỏ như tôm luộc.

Trong căn phòng yên lặng giống như c.h.ế.t chóc này, chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tích tắc, cùng với những suy nghĩ hỗn loạn của anh...
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 59: Chương 59



Không biết bao lâu sau, cuối cùng Cố Phong cũng đẩy Diệp Ninh đang ở trên người anh xuống.

Đột nhiên nhẹ nhõm hẳn ra.

Cân nặng của Diệp Ninh đã nhẹ hơn trước kia rất nhiều, chuyện này Cố Phong hoàn toàn có thể khoảng định.

Lúc nãy khi nhìn thấy cô, anh cũng đã phát hiện trong khoảng thời gian anh không quay về này, hình như cô đã gầy đi rất nhiều.

Tuy rằng vẫn còn rất mập, nhưng cũng đã không còn vụng về như trước nữa.

Một người phụ nữ có thể vật qua vai anh, sao có thể vụng về chứ?

Mặt anh vẫn có chút nóng lên, chắc chắn là bị người phụ nữ này chọc giận.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Ninh đang nằm dưới mặt đất.

Nhìn đồng hồ, đã sắp sáng rồi.

Bây giờ mà về bộ đội thì đương nhiên là không được, nhưng mà ở lại nơi này...

Giường đệm trống không, nhưng mà cái giường đơn này chắc chắn sẽ không đủ cho hai người nằm. Hơn nữa cho dù có thể nằm đủ thì anh tuyệt đối cũng không muốn cùng chung chăn gối với Diệp Ninh.

Hiện tại Diệp Ninh vẫn không nhúc nhích, ngủ mê say.

Cố Phong cảm giác anh không cần thiết phải để ý đến cô, rượu là do cô tự uống, cô cũng tự nằm xuống dưới đất.

Anh hạ quyết tâm, xoay người đi đến trước giường đệm, mặc nguyên quần áo ngủ.

Trong phòng cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Tích tắc.

Tích tắc.

Cố Phong nghe tiếng kim đồng hồ di chuyển, rõ ràng là đã rất mệt, nhưng lại không thể nào ngủ được.

Nửa tiếng sau, anh bực bội ngồi dậy.

Đèn đã tắt, nhưng ánh trắng lại rất sáng.

Anh xụ mặt đi đến bên cạnh Diệp Ninh, bế cô từ dưới đất lên.

Trọng lượng nặng trịch làm anh có hơi cố sức, nhưng mà cuối cùng vẫn thành công.

Chờ đến khi anh đặt Diệp Ninh lên giường rồi, anh nhìn thấy trên cánh tay Diệp Ninh vẫn còn để lại vết trầy da.

Đây là vết thương để lại khi Diệp Ninh cứu đứa bé trên đường kia, tuy rằng chỉ là bị thương ngoài da, nhưng trông vẫn khá nghiêm trọng.

Một người có tư tưởng ích kỷ giống như Diệp Ninh, không ngờ cũng sẽ có lúc quên mình đi cứu người, thật sự làm người ta kinh ngạc mà.

Một lúc sau, Cố Phong quăng đi cảm xúc phức tạp trong lòng, không nhìn cô thêm lần nào nữa.

Sáng sớm, Diệp Ninh tỉnh táo lại từ sau cơn say rượu, chỉ ngẩn người vài giây sau đó ý thức được cô đang ở trong nhà.

Đầu óc vẫn mê mang, cố nhớ lại tất cả những gì phát sinh ngày hôm qua.

Trịnh Thư Vân đưa cô đến trước cửa đại viện, sau đó rượu bắt đầu phát huy tác dụng, cô không tìm được chìa khóa mở cửa?

Sau đó thì sao nhỉ?

Ký ức càng thêm mơ hồ, cho nên cuối cùng cô vào nhà bằng cách nào thế?

TBC

Hình như cửa tự mở ra, sau đó trong phòng có người!

Nghĩ đến đây, hơi thở của cô trở nên dồn dập, theo bản năng quan sát căn phòng nhỏ hai mươi mét vuông này.

Ngoại trừ cô ra, làm gì còn có người thứ hai nào nữa chứ.

Tủ, ngăn kéo đều không có dấu hiệu bị lục lọi, không lẽ ký ức của cô có vấn đề gì sao?

Cho dù cố gắng nhớ lại như thế nào thì cũng không thể nào nhớ nỗi đoạn phía sau.

Nếu nghĩ không ra, vậy cô dứt khoát không rối rắm nữa, dù sao hiện tại cô còn bình yên, nhà cửa cũng không có vấn đề gì.

Đến cả mấy thứ quan trọng cũng không có.

Đã qua thời gian đi làm rồi, cô chắc chắn là sẽ đến trễ.

Cho nên cô cũng không vội vã, đi rửa mặt, sau đó lại nấu cho cô một chén mì nước.

Mì nước nóng hổi chui vào bụng, toàn thân toát mồ hôi, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, sau đó mới ăn mặc ngay ngắn ra khỏi cửa.

Trước khi rời đi, cô còn cố ý xác định lại ổ khóa của cửa phòng.

Diệp Ninh ra khỏi đại viện, dự định tìm một chiếc xe ba bánh chạy đến đoàn văn công, như thế cũng có thể tiết kiệm được một ít thời gian.

Cô mới vừa vẫy tay với chiếc xe ba bánh ở bên kia đường, một chiếc xe hơi màu đen đã dừng lại cách cô không xa.

Cửa xe mở ra, có người từ trong xe bước ra.

Ngay từ đầu cô còn không thèm để ý, nhưng mà khi khóe mắt nhìn thấy người đàn ông kia, trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Cô quen người đàn ông mới bước ra khỏi xe kia, đó chính là vệ sĩ của Mục Văn Hạo mà cô từng nhìn thấy.
 
Back
Top Bottom