Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPe70UDnOB0stgLLrG5smG0WMkh_s98a_RHoWk_JIvdhYe4HLs1wXss2b_BUaTurnAjqi4mAe9JyNTMHWyI_q5-wxNVAac71kq4UbbjXAWp7yD-doYPlQQwJI_NE0pnUMXv_7QeQwG8vTAn46QUYpds=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Tác giả: Khương Ti Chử Tửu
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Gia Đấu, Điền Văn, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Văn án nữ chính:

Khương Từ vào núi hái hạt dẻ, lại lạc đường vào sâu trong đó, rồi bị người ta đẩy từ sườn núi xuống.

Cố Thanh Xuyên đã cõng cô đi suốt sáu tiếng không nghỉ, đưa cô đến bệnh viện cấp cứu.

Vậy mà đám người kia lại vu oan cho Cố Thanh Xuyên là nhân lúc cô hôn mê rồi giở trò đồi bại. Trước khi cô kịp tỉnh lại để làm chứng rửa sạch tội danh cho anh, thì chính cô lại bị người ta tố cáo đầu cơ trục lợi và phải ngồi tù mấy năm.

Khi Khương Từ mãn hạn tù, những người thân gọi là ruột thịt chẳng một ai đến đón, chỉ có Cố Thanh Xuyên xuất hiện.

Sau này, người đàn ông đó trở thành đại phú hào số một Tần thành, cho cô mười năm hạnh phúc nhất đời.

Lúc cô hấp hối, anh đau đớn đến tan nát cõi lòng, hỏi cô đời này còn điều gì tiếc nuối.

Cô gắng gượng một hơi, nói:

“Năm đó em rơi xuống sườn núi, anh đã cõng em đến bệnh viện. Giá như em tỉnh lại sớm hơn thì hay rồi, anh đã không phải ngồi tù oan mấy năm trời.”

Khương Từ nói xong thì nhắm mắt, lúc mở mắt ra đã quay về mười lăm năm trước.

Chỉ một tiếng nữa thôi, người đàn ông kia sẽ bị kết tội lưu manh.

Khương Từ rút ống truyền nước:

“Cố Thanh Xuyên, anh đợi em.”

Kiếp này cô sẽ tỉnh lại sớm hơn, ân phải báo, oán phải trả.

*

Văn án nam chính:

Cô em gái út xinh đẹp nhất nhà họ Khương bị người ta đẩy xuống núi, không chết, mà còn trọng sinh.

Sau đó vận may liên tiếp ập đến, lại còn trở thành vị hôn thê của Cố Thanh Xuyên.

Cậu thiếu niên nghèo khổ, tính tình cứng rắn chạy tới đòi hủy hôn, ai ngờ vị hôn thê xinh đẹp giàu có như phát điên, hôn cậu một cái, còn đòi cho cậu vào ở rể.

Thiếu niên hoảng loạn bỏ chạy, thề phải kiếm thật nhiều tiền cưới được bạch phú mỹ, tuyệt đối không làm chàng rể ăn nhờ ở đậu.

Về sau, thiếu niên sa cơ lỡ vận năm nào trở thành đại lão thương giới, nhưng lại phát hiện tài sản của vị hôn thê lúc nào cũng hơn mình một con số 0.

Cố Thanh Xuyên cuống rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, không chỉ không được ở rể, mà e là đến vợ cũng chẳng cưới được…

(Cái văn án nam chính này là lừa tình đó 🙃)

---

Tag nội dung: Trọng sinh, vả mặt, sảng văn, niên đại văn, nhẹ nhàng.​
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 1: C1.1



Chương 1: Trọng Sinh

“Mẹ à, đợi con nha đầu c.h.ế.t tiệt Khương Từ tỉnh lại, mẹ bảo nó khai là Cố Thanh Xuyên giở trò đồi bại với nó đi. Bà bác cả của Cố Thanh Xuyên vừa mới đưa hai trăm tệ, nói đợi khi Cố Thanh Xuyên bị định tội lưu manh rồi, sẽ đưa thêm ba trăm nữa.”

“Chà, tội lưu manh là tội phải đánh vào đầu đấy, còn chưa biết con nha đầu đó có bị Cố Thanh Xuyên hại thật không, ít nhất cũng phải đợi nó tỉnh lại hỏi một câu chứ?”

“Hỏi gì mà hỏi? Lúc nó được đưa vào viện, áo ngoài cũng bị xé rách rồi. Nhất định là thằng nhóc Cố Thanh Xuyên thấy Khương Từ xinh đẹp, nhân lúc nó hôn mê mà làm chuyện bậy bạ!”

Khương Hồng Vũ chắc như đinh đóng cột, giục mẹ mình: “Dù sao thì Cố Thanh Xuyên cũng chỉ là một kẻ vô công rồi nghề, là con sói con nhà địa chủ, có tốt đẹp gì đâu. Ngay cả bà bác cả của nó cũng mong nó vào tù. Chúng ta chỉ cần nói một câu thôi là có năm trăm tệ, cớ gì không làm?”

Năm trăm tệ? Chồng cô ta một tháng lương mới có ba mươi sáu đồng, giờ có người tự đưa đến một món “tiền lớn” thế này, chẳng lẽ lại không lấy?

Bà cụ Hứa nhìn Khương Từ trên giường bệnh vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, vì năm trăm tệ đó, bà ta nghiến răng nói: “Đợi nha đầu đó tỉnh lại, sẽ bảo nó rằng sau khi rơi xuống sườn núi, Cố Thanh Xuyên đã lợi dụng lúc nó bất tỉnh để hủy hoại sự trong sạch của nó. Bảo nó đến đồn công an tố cáo!”

“Mẹ, thế mới đúng chứ. Con đi tìm bà bác cả của Cố Thanh Xuyên lấy ba trăm tệ còn lại, mẹ chờ Khương Từ tỉnh dậy rồi dẫn nó đến đồn công an.”

Bà cụ Hứa hung hăng véo cánh tay gầy guộc dưới chăn của Khương Từ một cái, người trên giường không có chút phản ứng nào.

“Bác sĩ nói nó còn lâu mới tỉnh. Con đi đến đồn công an tố cáo trước, cứ nói lời đó là do con nha đầu này tự miệng nói sau khi tỉnh lại.”

Trước khi đi, bà cụ Hứa còn xé áo khoác của Khương Từ thành từng mảnh nhỏ, mang theo đến đồn công an làm “chứng cứ” bị cưỡng h**p.

“Một đứa sao chổi, có đáng để được giữ lại một suất công việc chính thức trong nhà không? Giờ thì trong sạch bị ‘hủy hoại’ rồi, sau khi tỉnh dậy thì ngoan ngoãn đi vùng sâu vùng xa mà lao động đi.”

Khương Từ thực ra đã tỉnh rồi. Lúc Hứa Linh Chi véo tay cô, đau đến run người, nhưng cô đã nhịn.

Cô phải chờ hai người này rời đi. Cô không muốn lặp lại sai lầm của kiếp trước.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 2: c1.2



Vài giờ trước, Khương Từ cùng đội sản xuất tiên tiến lên núi hái hạt dẻ, không may lạc trong vùng núi sâu, lại bị lăn xuống sườn núi.

Chính Cố Thanh Xuyên đã cõng cô từ khe núi ra ngoài, đưa vào bệnh viện Nhân dân cấp cứu.

Cố Thanh Xuyên cõng cô đi suốt sáu tiếng đồng hồ mà không nghỉ lấy một lần.

Bà nội và cô của cô lại vu oan cho Cố Thanh Xuyên giở trò đồi bại lúc cô đang hôn mê.

Vì thành phần của Cố Thanh Xuyên “không tốt”, chẳng ai chịu tin lời anh nói.

Lúc đó cô đã hôn mê suốt nửa tháng, đến khi tỉnh lại thì Cố Thanh Xuyên đã bị đưa đến trại giam Thanh Sơn để thụ án.

Chưa kịp làm chứng rửa sạch tội cho anh, cô lại bị người ta tố cáo đầu cơ trục lợi và bị phán án mấy năm tù.

Nửa cuộc đời cô và Cố Thanh Xuyên, đều bị hủy hoại bởi những kẻ đó.

Lúc Khương Từ mãn hạn tù, những người được gọi là “người thân” chẳng có ai đến đón, chỉ có mỗi Cố Thanh Xuyên đến đợi cô.

Anh đưa cô về nhà, dẫn cô xuống vùng biển làm ăn, chỉ mười năm mà người đàn ông ấy đã trở thành đại phú hào số một Tần thành, cho cô mười năm hạnh phúc nhất đời.

Khi cô bệnh nặng nguy kịch, người đàn ông ấy đau đớn tột cùng, khàn giọng hỏi cô:

“Cả đời này, em còn điều gì tiếc nuối không?”

Cô gắng gượng giữ lại một hơi cuối, nói câu sau cùng:

“Năm đó em lăn từ sườn núi xuống, anh cõng em đi viện. Giá như em tỉnh lại sớm hơn một chút thì hay rồi, anh đã không phải ngồi tù oan mấy năm trời.”

Khương Từ nói xong câu đó thì nhắm mắt.

Đến lúc mở mắt ra lần nữa, cô đã quay về mười lăm năm trước.

Có lẽ là lúc lâm chung, ông trời đã nghe thấy nỗi không cam lòng của cô, để cô được trọng sinh về năm mười bảy tuổi — khi đang trèo núi hái hạt dẻ, rơi xuống sườn núi, được đưa vào viện cấp cứu.

Lần này tỉnh lại sớm hơn, Khương Từ vơ lấy chiếc áo khoác cũ của người đàn ông đặt trên tủ đầu giường, lặng lẽ tránh khỏi tầm mắt y tá bác sĩ, rời khỏi bệnh viện.

Một tiếng nữa thôi, người đàn ông của cô sẽ bị định tội lưu manh, cô nhất định phải đến đồn công an ngay.

Trước tiên phải cứu Cố Thanh Xuyên ra ngoài, không thể để những kẻ đó hại anh phải ngồi tù oan mấy năm.

...

“Vậy ý em là, lúc Cố Thanh Xuyên cứu em thì hoàn toàn không có hành vi đồi bại nào sao?”

“Không có. Lúc đó em còn tỉnh táo suốt đường đi, chỉ đến gần bệnh viện mới ngất.”

Đôi mắt long lanh của Khương Từ tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Đồng chí công an, đồng chí Cố là người tốt, anh ấy đã cõng em sáu tiếng đồng hồ băng rừng vượt núi để đưa em đến bệnh viện. Các anh không thể oan uổng một người tốt như vậy! Em còn đang tính gửi tặng anh ấy một tấm cờ vinh danh cơ mà!”

Nữ cảnh sát đang ghi biên bản dừng bút lại, ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện.

Mười bảy, mười tám tuổi, đôi mắt trong veo không chút tì vết, hoàn toàn không giống đang nói dối.

Chẳng lẽ thực sự là họ đã hiểu lầm thằng bé họ Cố kia – người có thành phần “địa chủ” kia từ lúc bị đưa vào đồn đến giờ vẫn im lặng không nói một lời?

“Vừa rồi bà nội em, Hứa Linh Chi, đến đây bảo rằng em tỉnh lại trong bệnh viện rồi cứ tìm cách tự sát, nói Cố Thanh Xuyên đã giở trò đồi bại với em trong núi, còn xé rách cả áo em nữa.”

Nữ cảnh sát đưa ra chiếc áo bông phúc sợi bị xé rách nát mà Hứa Linh Chi mang tới làm “vật chứng”.

“Bà ấy nói khi đưa em đến bệnh viện thì áo đã rách nát thế này rồi.”

Chị ta vô cùng thương xót cô gái trước mặt, dịu giọng nói”

“Có phải vì sợ chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng của em nên em mới thay đổi lời khai không? Em yên tâm, chúng tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật, không tiết lộ danh tính nạn nhân.”

Giữ bí mật?

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Rõ ràng là tội danh vô căn cứ, vậy mà vẫn cố tình chụp lên đầu cô và Cố Thanh Xuyên.

Kiếp trước, sau khi Hứa Linh Chi từ đồn công an về, liền đi khắp nơi tung tin cô bị Cố Thanh Xuyên làm nhục, kết quả là công việc vốn sắp được phân cho cô cũng tan thành mây khói.

Không có việc làm, cô đành phải đem chút đặc sản núi rừng nhà mình đi bán, do đó mới bị tố là đầu cơ trục lợi, bị bắt nhốt mấy năm mới được thả ra.

Chiếc áo bị xé thành mảnh kia là món quà sinh nhật năm mười bảy tuổi cô tự tay làm cho chính mình.

Cô quý đến nỗi không nỡ mặc, vậy mà mới vừa mặc lần đầu tiên, đã bị Hứa Linh Chi biến thành “chứng cứ” hại người cô yêu.

Lúc cô được đưa đến bệnh viện, chiếc áo này chỉ bị vài vết xước do cành cây móc vào.

Hứa Linh Chi vì muốn vu oan cho Cố Thanh Xuyên, đã cố tình xé áo cô từ cổ áo rách toạc xuống tận gấu áo.

Chỉ vì năm trăm đồng mà Hứa Linh Chi không tiếc ra tay phá hoại danh tiếng của cô.

Sau khi trọng sinh, Khương Từ đã hoàn toàn lạnh lòng với những người này.

“Lúc em được đưa đến bệnh viện, áo chỉ bị rách vài chỗ thôi. Sao đến đồn công an lại biến thành mảnh giẻ rách thế này?”

Khương Từ giũ chiếc áo được xem là vật chứng ra, giọng đầy phẫn uất:

“Chị công an, chiếc áo này chắc chắn là do bà nội cháu xé nát. Không tin, chị có thể hỏi bác sĩ từng cứu chữa cho em, họ có thể làm chứng!”

Cô gái nhỏ nói chuyện đâu ra đó, khiến nữ cảnh sát cũng bắt đầu lung lay.

Chuyện chiếc áo, chỉ cần hỏi bệnh viện là rõ.

Nhưng cô vẫn thấy khó hiểu một điều.

“Hứa Linh Chi là bà nội em mà. Bây giờ danh tiết của con gái là chuyện lớn, nếu không phải chuyện thật, chị không hiểu tại sao bà ấy lại làm như vậy?”

Tại sao à?
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 3: c1.3



Đương nhiên là vì năm trăm đồng mà bà bác cả của Cố Thanh Xuyên hứa cho, còn có cả suất việc làm trong nhà nữa.

Khương Từ hiện tại không còn là cô bé dễ xúc động như kiếp trước, chuyện năm trăm đồng này chưa phải lúc để nói ra.

Dù có nói, bà bác cả của Cố Thanh Xuyên cũng sẽ chối cãi đến cùng.

Đợi cô giành lại được công việc, những người đó tự khắc sẽ quay sang cắn xé nhau.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cô hít sâu một hơi, mắt bắt đầu đỏ lên, hàng mi khẽ run, trong đôi mắt to tròn ngập nước.

Rồi cô nghẹn ngào kể ra đống chuyện rối ren trong nhà.

“Trong nhà chỉ có mình em là không có việc làm. Ông nội em vừa nghỉ hưu, định để em thế vào làm ở Nhà máy Cơ khí Tần Xuyên.”

“Nhưng bà nội em không chịu, cứ nói con gái là thứ phá của, không đáng để nhà bỏ ra một suất chính thức. Bà ấy cãi nhau với ông nội cháu mấy ngày trời, muốn bán suất việc đó cho người bà con với giá tám trăm đồng, mà ông em nhất quyết không đồng ý.”

“Em không ngờ bà nội mình lại tuyệt tình đến vậy. Bà ấy cho rằng em bị người ta làm nhục thì chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào để thay ông nội nhận việc nữa. Bà ấy là bà ruột em mà, sao có thể độc ác đến mức này?”

Nữ cảnh sát đối diện nghe mà đồng cảm sâu sắc.

Chuyện này chẳng khác gì chính cô từng trải qua.

Công việc cảnh sát khu vực hiện tại của cô là do thay bố.

Lúc đó mẹ cô nhất định muốn để cho chị dâu, nói rằng con gái là người ngoài, sau này lấy chồng cũng đi theo chồng, giữ lại làm gì.

Vì chuyện công việc mà hai mẹ con cắt đứt quan hệ.

Giờ nhìn Khương Từ, cô gái này còn thảm hơn cả mình năm đó.

“Đồng chí Cố cứu em, lẽ ra phải được tuyên dương. Vậy mà vì sự ích kỷ của bà em, lại suýt bị định tội lưu manh.

“Anh ấy thật sự rất oan uổng, chị công an, mong các anh chị hãy xử lý công bằng!”

Cô đứng bật dậy, ánh mắt kiên quyết, cất giọng rắn rỏi:

“Nếu không, em sẽ đập đầu c.h.ế.t ngay trong đồn công an, lấy m.á.u và mạng của mình đổi lấy một sự công bằng!”

Nữ cảnh sát sợ đến mức lao tới ôm chặt lấy Khương Từ, lo cô thật sự làm điều dại dột.

“Em là người trong cuộc, tất nhiên bọn chị sẽ tin lời em nói. Bà nội em đúng là không hiểu pháp luật, chỉ cần mở miệng vu vơ vài câu là có thể hủy hoại cả cuộc đời của hai người trẻ như thế này. Sau này bọn chị nhất định sẽ nghiêm túc phê bình, giáo dục bà ấy.”

Chị nhẹ nhàng an ủi cô gái nhỏ đang run lên vì tức giận, rồi đưa cây bút trên bàn đến trước mặt cô.

“Nào nào, em ký tên và điểm chỉ vào bản lời khai lúc nãy đi, rồi Cố Thanh Xuyên sẽ được thả về.”

“Cảm ơn chị công an.”

Khương Từ dứt khoát ký tên mình lên bản ghi chép, rồi điểm chỉ.

Cô cười ngọt ngào với nữ cảnh sát:

“Chị công an, may mà chị không bị bà nội em lừa gạt. Chị đã cứu cả em và Cố Thanh Xuyên. Ngày mai em nhất định sẽ đến tặng chị một tấm cờ khen thưởng!”

Nụ cười của cô gái khiến nữ cảnh sát sững người.

Trong lòng nghĩ: chắc hiếm có chàng trai nào mà đứng trước cô gái xinh thế này lại không động lòng.

Cố Thanh Xuyên đúng là một chàng trai tốt, phải nhanh chóng thả người ra thôi.

Người làm việc tốt mà còn bị vu oan là lưu manh, về sau còn ai dám ra tay nghĩa hiệp nữa?

“Em có muốn gặp Cố Thanh Xuyên một chút không?”

Nữ cảnh sát đã viết báo cáo, chuẩn bị đến gặp đồn trưởng xin lệnh thả người:

“Cậu ấy đang ở phòng tạm giam phía sau.”

“Hôm nay thì không gặp nữa, để hôm khác em đến nhà cảm ơn anh ấy.”

Khương Từ đưa chiếc áo khoác mang từ bệnh viện đến cho nữ cảnh sát — đó là chiếc áo mà Cố Thanh Xuyên đã đắp cho cô lúc cô bị thương.

“Chị công an, bên ngoài lạnh lắm, lúc thả anh ấy ra nhớ bảo anh ấy mặc thêm áo.”

Lần cuối cùng cô và người đàn ông đó gặp nhau, chỉ là khoảnh khắc giữa một cái chớp mắt.

Nhưng Cố Thanh Xuyên ở độ tuổi này, cô đã mười lăm năm không gặp rồi.

Cô đã quen với dáng vẻ trầm ổn, tự tin, giỏi tính toán của anh sau này.

Anh từng nói, trước năm mười bảy tuổi của cô, mỗi lần gặp, anh luôn mang theo chút mặc cảm.

Khương Từ cúi đầu, nhẹ nhàng lau giọt nước đọng nơi khóe mắt. Hiện tại cô đã quay về, cô sẽ không để Cố Thanh Xuyên phải mặc cảm nữa. Cô sẽ chủ động tìm anh.

Nhưng không phải bây giờ.

Chắc ở nhà đã loạn cả lên rồi, Hứa Linh Chi chắc đang bịa chuyện để ép lấy suất công việc cho họ hàng của bà ta.

Khương Từ thầm cười lạnh trong lòng.

Suất việc đó là của cô, không ai có thể cướp nó khỏi tay cô.

Cố Thanh Xuyên cần được cứu, và suất việc đó, cô cũng nhất định phải giành về.

Bây giờ, cô sẽ về nhà — đòi lại công việc thuộc về mình.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 4: C2.1



Chương 2: Đòi Lại Công Việc

“Ba, chẳng phải ba đã nói rõ là để Khương Từ thay ba nhận công việc sao? Sao giờ lại đổi ý rồi?”

Khương Đại Hữu đứng trong sân, lặng lẽ rít từng hơi thuốc lào, chẳng biết phải trả lời con dâu cả thế nào.

Công việc đó, đúng là ông từng nói sẽ để lại cho Khương Từ.

Khương Đại Hữu có hai con trai và một con gái, tất cả đều đã có công việc chính thức.

Về sau, công việc của con dâu thứ hai và con dâu thứ ba cũng được ông nhờ người sắp xếp ổn thỏa.

Chỉ có con dâu cả Lâm Uyển là không được ông lo liệu gì.

Cô ấy tự đi tìm một công việc trông nom tư nhân, tan làm về còn phải làm hết việc nhà cho cả đại gia đình.

Ông cụ Khương thấy trong lòng áy náy, nên từng nói sau khi nghỉ hưu sẽ để Khương Từ thay mình vào làm ở Nhà máy Cơ khí Tần Xuyên.

Đó là một trong những xí nghiệp có mức lương và phúc lợi tốt nhất ở Tần thành.

Biết bao người đỏ mắt vì suất việc ấy, thậm chí có họ hàng còn sẵn sàng bỏ tiền ra để mua suất thay thế này.

“Ba, ba nói gì đi chứ.”

Lúc Lâm Uyển và chồng chuẩn bị cưới thì chồng Lâm Uyển được điều ra biên cương xây dựng.

Chưa đầy mấy tháng sau, tin báo mất tích được gửi về.

Lúc đó Lâm Uyển đã mang thai Khương Từ.

Nhà mẹ đẻ bảo chồng Lâm Uyển chắc chắn không còn sống, khuyên Lâm Uyển nên âm thầm bỏ đứa nhỏ đi rồi tìm một chỗ tốt mà gả tiếp.

Nhưng Lâm Uyển đặt tay lên bụng đã cảm nhận được thai máy, cứng rắn không đồng ý.

Lâm Uyển cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ, chuyển đến sống ở nhà họ Khương, vì chồng mất tích mà giữ đạo làm vợ suốt mười bảy năm.

“Chỉ riêng việc con giữ mình vì Khương Quốc Trụ suốt mười bảy năm, công việc này ba cũng phải để dành cho Tiểu Từ.”

“Con thật sự không hiểu nổi, trong nhà trừ con bé ra ai cũng có việc làm.

“Đâu phải nghèo đến mức không có cơm ăn! Nếu muốn đem bán suất việc này, con là người đầu tiên phản đối!”

Nếu Khương Từ không có công việc thì bắt buộc phải đi lao động ở vùng nông thôn.

Mà khu vực xung quanh Tần thành toàn núi non hiểm trở, không chừng bị phân đến bãi đá hay xưởng khai thác gỗ.

Tay chân con gái như thế, làm sao chịu nổi cuộc sống khổ cực đó?

Đám người trong nhà này đúng là lòng dạ đen tối, muốn hại con gái mình thì đừng hòng.

Khương Đại Hữu cau mày, lo âu đến mức không giãn được trán ra.

Từng lời con dâu cả nói đều có lý, khiến ông thấy hổ thẹn trong lòng.

Nhưng nếu giao công việc cho Khương Từ, chẳng phải chuyện xấu kia của nó sẽ bị lan ra khắp Tần thành sao?

Ông – một bí thư kỳ cựu của Nhà máy Cơ khí Tần Xuyên – sau này còn mặt mũi nào sống yên ổn?

Đúng lúc ấy, Hứa Linh Chi trở về. Vừa bước vào cửa đã mắng ầm lên:

“Ông còn mặt mũi mà không đồng ý à?”

“Khương Từ bị thằng Cố Thanh Xuyên làm nhục trong núi, bây giờ lại còn muốn giao việc cho nó, muốn để cả xóm cả phố đều biết cái chuyện mất mặt đó chắc?”

“Nó tốt nhất là mau chóng đi vùng sâu vùng xa lao động đi, vĩnh viễn đừng quay lại nữa.”

Sau khi đến đồn công an chỉ điểm, Hứa Linh Chi còn chẳng buồn quay lại bệnh viện thăm Khương Từ lấy một lần.

Trong mắt bà ta, Lâm Uyển và con trai cả còn chưa đăng ký kết hôn, Khương Từ cũng chẳng phải cháu gái chính danh của bà ta.

Một đứa cháu “rẻ tiền” như thế mà cũng dám mơ đến việc thay ông già nhận việc?

Hại bà ta mất toi tám trăm tệ, nó xứng à?

Vừa rồi Hứa Linh Chi còn đến nhà mẹ đẻ một chuyến, bên đó đã góp đủ cho bà ta tám trăm tệ, hẹn sáng mai sẽ cùng đi nhà máy làm thủ tục bàn giao việc.

Bà ta vào nhà tu một ngụm nước, rồi đến trước mặt ông cụ Khương móc ra ba trăm tệ:

“Sáng mai ông dẫn thằng cháu họ tôi đến nhà máy làm thủ tục nhận việc. Đây là ba trăm tệ bên nhà nó đưa, ông cầm đi.”

Trong vụ trao đổi tám trăm đồng ấy, Hứa Linh Chi giấu riêng năm trăm bỏ túi.

Nhưng ông cụ Khương không đưa tay ra nhận.

Lâm Uyển tức đến mức run cả người.

Khương Từ là m.á.u thịt của cô, vậy mà chính bà nội ruột lại bịa chuyện, hủy hoại danh tiết của con gái cô.

Cố Thanh Xuyên và Khương Từ học chung một trường tiểu học, khi Khương Từ học lớp một thì Cố Thanh Xuyên học lớp bốn.

Lúc còn nhỏ, cậu ta thường đưa Khương Từ về tận nhà.

Một thanh niên đàng hoàng như vậy, sao có thể làm chuyện xằng bậy với Khương Từ được?

Lâm Uyển không tin điều đó.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Mẹ, mẹ không thể vu oan cho cháu gái của mẹ như vậy. Vậy sau này con bé còn mặt mũi nào mà gả chồng nữa? Mà Khương Từ đâu rồi? Mình gọi nó về hỏi một câu chẳng phải là rõ ràng sao?”

Hỏi á? Hỏi cái gì mà hỏi!

Con nha đầu c.h.ế.t tiệt đó vẫn còn nằm trong viện đấy.

Lát nữa tỉnh lại thì tự khắc về thôi.

Chỉ có điều cái đứa con dâu cả này đúng là ồn ào phiền phức, đến giờ vẫn chưa chịu đi nấu cơm.

Sắp đến lúc con trai, con dâu tan làm, cháu trai cháu gái tan học, cả cái nhà lớn thế này biết ăn cái gì đây?

“Nó mà còn muốn kiếm được tấm chồng tử tế ở Tần thành thì đừng có mơ.”

Hứa Linh Chi trừng mắt lườm con dâu cả một cái:

“Cô còn không đi nấu cơm à? Muốn để cả nhà này c.h.ế.t đói chắc?”

Lâm Uyển nào còn tâm trí đâu mà nấu nướng:

“Con ra ngoài tìm Tiểu Từ.”

“Không được đi! Trời tối rồi, lát nữa nó tự khắc về. Mau c.h.ế.t dí vào bếp mà nấu cơm đi!”

Lâm Uyển chẳng buồn đáp lời Hứa Linh Chi, quay người đi thẳng ra cổng.

Ngay ở cửa, Khương Từ đụng phải mẹ.

Kiếp trước, khi Lâm Uyển chưa kịp đợi con gái ra tù thì đã mất rồi.

Tính ra, Khương Từ đã hơn mười năm không được gặp lại mẹ mình.

Cô nhào vào ôm chặt lấy Lâm Uyển, sống mũi cay xè:

“Mẹ, con về rồi.”

Với Lâm Uyển, mới chỉ một ngày không thấy con gái.

Nhưng với Khương Từ, đó đã là hơn mười năm xa cách.

Lâm Uyển thấy mặt con gái trắng bệch, bộ quần áo mới mặc lúc sáng sớm đã bị thay bằng đồ bệnh nhân của bệnh viện, mắt cũng đỏ hoe.

Bà giật mình thót tim — chẳng lẽ con bé thật sự bị ai đó bắt nạt rồi?

“Tiểu Từ, con nói mẹ nghe, ai bắt nạt con? Mẹ đi tìm nó liều mạng!”

“Là bà nội và cô bắt nạt con.”

Khương Từ tuôn ra như trút, chạy đến trước mặt ông nội Khương Đại Hữu , kể lại từng chuyện mình nghe thấy ở bệnh viện một cách rõ ràng rành mạch.

“Ông nội, bà bác cả của Cố Thanh Xuyên đưa cho cô con năm trăm đồng, cô đến bệnh viện bảo bà nội phải cắn chặt miệng nói Cố Thanh Xuyên đã giở trò đồi bại với con. Danh tiết của con chỉ đáng giá năm trăm đồng thôi sao!”

“Còn bà nội nữa, bà lấy tám trăm đồng bên nhà mẹ đẻ, muốn bán suất công việc cho Hứa Đa Bảo. Con là cháu ruột của bà, chẳng lẽ còn thua cả người ngoài? Dù gì con cũng mang họ Khương, ông nội, ông nhất định phải làm chủ cho con!”

Nghe xong những lời tố cáo của Khương Từ, cái ca nước trong tay Hứa Linh Chi rơi cái “xoảng” xuống bậc thềm.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 5: C2.2



Bà ta nghĩ lại, hóa ra lúc ở bệnh viện con nha đầu này đã tỉnh từ lâu, còn nghe hết những gì bà nói.

Lúc bà ra tay véo Khương Từ, lực đâu có nhẹ, ai ngờ con nhãi này lại giỏi chịu đựng, còn biết giả vờ giỏi đến thế!

Con nha đầu phá của này không chịu nghe lời, muốn khiến bà mất trắng một nghìn ba trăm đồng thu nhập chắc?

“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, vì giữ gìn danh tiếng của mình mà bịa chuyện! Dù sao mày cũng đã bị Cố Thanh Xuyên làm nhục, công việc này ông nội mày không thể giao cho mày được đâu!”

Khương Từ bật cười lạnh.

Kiếp trước cô ngủ mê suốt nửa tháng, để mặc cho Hứa Linh Chi tác oai tác quái, hại cô và Cố Thanh Xuyên lần lượt bị vào tù mấy năm.

Nhưng kiếp này, cô đã kịp thời tỉnh lại.

Cô quay sang ông nội Khương Đại Hữu , bình tĩnh nói:

“Ông nội, ông cứ giữ lại công việc đó, đừng vội giao cho ai cả. Nhà bên ngoại của bà nội sắp không nhịn được mà sang gây chuyện rồi. Đến lúc đó ông sẽ biết, nhà họ Hứa vì muốn để Hứa Đa Bảo thế chỗ ông vào làm đã đưa cho bà nội tám trăm đồng, chứ không phải ba trăm như bà ấy nói đâu.”

“Còn cô con nữa, cô ấy cũng nhận tám trăm đồng từ bà bác cả của Cố Thanh Xuyên. Chính cô ruột và bà nội của con đã dùng danh tiết và công việc của con để bán lấy tiền. Nhà họ Khương chúng ta thật giỏi buôn bán quá nhỉ?”

“Mày nói bậy! Cô mày chỉ lấy năm trăm đồng…”

Hứa Linh Chi sực tỉnh, lập tức im bặt — trúng kế con nha đầu này rồi, sao lại tự miệng nói ra thế chứ?

Bà ta lén liếc nhìn ông chồng, trong lòng thấp thỏm bất an.

Khương Đại Hữu nhìn vẻ mặt hoảng hốt của vợ, trong lòng còn gì không hiểu nữa chứ.

Nghĩ đến đứa con gái không ra gì và người vợ già không biết điều, ông suýt chút nữa ngã quỵ vì tức.

Một người nhận năm trăm đồng liền có thể đẩy cả nhà mẹ đẻ xuống hố lửa. Một người vì tám trăm đồng mà nhẫn tâm vứt bỏ cả cháu ruột mình. Nhà họ Khương đúng là tích đủ nghiệp chướng rồi!

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ông là chủ nhà, thể nào cũng bị người ta chỉ trỏ đến thối lưng.

Ông đã làm cả đời ở Nhà máy Cơ khí Tần Xuyên, thể diện tích góp cả đời xem như mất sạch.

Đám con cháu trong nhà hiện tại còn đang đi học, mấy năm nữa cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng — Nếu mang tiếng xấu thế này, còn nhà tử tế nào muốn kết thông gia với nhà họ Khương chứ?

Khương Đại Hữu gõ mạnh điếu cày vào tường rào trong sân, mắt trợn trừng nhìn Hứa Linh Chi:

“Bà đừng mơ tới chuyện giữ công việc nữa! Ngày mai tôi sẽ đưa Tiểu Từ đi làm thủ tục nhận việc. Tiền nhà bà con bên ngoại đưa, mau đem trả lại ngay!”

“Vậy còn cháu họ tôi thì sao? Nó đang chờ nhận công việc này để đi xem mặt đấy!”

Bên nhà mẹ đẻ của bà ta đã vét sạch của cải rồi còn phải vay mượn thêm mới đủ tám trăm đồng, Hứa Linh Chi thật sự không nỡ mất số tiền này.

“Thằng hai, thằng ba cộng lại có đến sáu đứa con. Lương bổng của tụi nó chẳng đáng bao nhiêu, con cái thì học hành, ăn uống, mai mốt còn phải cưới vợ, cái gì cũng cần tiền.

“Giờ ông nghỉ hưu rồi, trong nhà cũng mất đi một khoản thu nhập lớn.

“Chi bằng đưa công việc đó cho cháu họ tôi, còn hơn để cho Khương Từ.”

“Nhà họ Khương này còn chưa đến lượt bà lên tiếng.”

Khương Đại Hữu là người rất coi trọng danh dự, trong nhà đã có cháu ruột chờ để thế chỗ, ông tuyệt đối không làm chuyện bán việc.

Ông tức đến mức không muốn nói thêm với Hứa Linh Chi lời nào.

Thấy tám trăm đồng sắp đến tay lại bay mất, Hứa Linh Chi chỉ còn biết trút giận lên con dâu cả:

“Cô còn không mau đi nấu cơm? Muốn để mẹ chồng cô c.h.ế.t đói chắc?”

Lâm Uyển im lặng xoay người đi vào bếp, chỉ cần con gái không phải xuống vùng sâu vùng xa, chịu bao khổ cực, thì bao nhiêu uất ức Lâm Uyển cũng nhẫn nhịn được.

Lâm Uyển có thể chịu đựng, nhưng Khương Từ thì không muốn mẹ phải chịu nữa.

Cô lập tức kéo tay mẹ đang định đi nấu cơm lại:

“Ông nội, mẹ con không phải là người giúp việc trong nhà. Mẹ cũng có việc làm, cũng kiếm tiền như ai, cớ gì toàn bộ việc nhà đều đổ lên đầu mẹ con?

“Hôm nay mẹ con sẽ không nấu cơm nữa, bà nội muốn ăn thì tự đi mà nấu.”

“Còn muốn để mẹ chồng phải hầu con dâu à? Đúng là trời sắp sập rồi!”

Hứa Linh Chi không phải thiên vị hai cô con dâu còn lại, mà là vì Lâm Uyển nấu ăn quá ngon.

Ngay cả món rau xào bình thường Lâm Uyển cũng làm ra hương vị đặc biệt.

Cả nhà ăn quen cơm mẹ Khương Từ nấu, nên dần dần không ai muốn ăn cơm người khác nấu nữa.

Vì thế suốt mười mấy năm qua, bữa tối của cả nhà đều là do một tay Lâm Uyển lo liệu.

Ngày mai nhận được công việc rồi, Khương Từ dự tính sẽ dọn ra ngoài sống với mẹ.

Cô không muốn mẹ phải tiếp tục làm bánh bao, nấu cơm hầu hạ cả đại gia đình này thêm một ngày nào nữa.

“Vậy thì cả nhà cùng nhịn đói đi.”

Khương Từ không chịu nhượng bộ dù chỉ một bước.

“Ông nội, mẹ con đã nấu cơm tối suốt mười bảy năm, hôm nay chẳng lẽ không thể nghỉ ngơi lấy một ngày sao?”

Hứa Linh Chi định mở miệng mắng chửi, nhưng bị Khương Đại Hữu trừng mắt đe dọa:

“Trước khi con dâu cả về nhà, tôi thấy nhà này cũng đâu ai c.h.ế.t đói. Bà đi vo gạo nấu cơm đi, đợi vợ thằng hai với vợ thằng ba về thì kêu tụi nó vô bếp phụ một tay.”

Khương Đại Hữu nhìn thấy cháu gái vẫn đang mặc đồ bệnh nhân, liền lên tiếng:

“Tiểu Từ, con đi thay đồ đi. Sáng mai theo ông đến Nhà máy Cơ khí làm thủ tục nhận việc.”

...

“Cố Thanh Xuyên, cậu có thể về rồi.”

“Có thể về rồi?”

Cố Thanh Xuyên ban đầu đã không còn chút hy vọng nào.

Anh đưa Khương Từ vào bệnh viện, bà bác cả liền chỉ vào Khương Từ đang hôn mê, nói anh giở trò đồi bại.

Bởi vì anh là “sói con nhà địa chủ”, người ta chẳng thèm hỏi han gì, lập tức áp giải anh đến đồn công an.

Rồi Hứa Linh Chi đến, một mực khẳng định Khương Từ bị anh làm nhục, yêu cầu công an đưa anh vào tù.

Người duy nhất có thể chứng minh anh vô tội thì vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Cố Thanh Xuyên đè nén nghi ngờ trong lòng, hỏi:

“Đồng chí, chẳng phải lúc nãy các anh còn nói sẽ giam tôi lại sao?”

Nữ cảnh sát đã hủy hồ sơ vụ án của Cố Thanh Xuyên — chàng trai này vốn là người làm việc tốt, vậy mà lại bị vạ lây.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nếu thật sự bị định tội lưu manh, nhẹ nhất cũng phải lĩnh án hai mươi năm tù.

“Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Cô gái mà cậu cứu đã tỉnh lại rồi, vừa rút kim truyền là chạy thẳng đến đây làm chứng cho cậu.

“Mau về nhà đi, trời tối đen rồi, người nhà cậu chắc đang lo lắm.”

Cô vừa nói vừa nở nụ cười nhẹ nhàng, đưa áo khoác trong tay cho anh:

“Cái này là cô gái ấy mang đến, bảo bên ngoài lạnh, dặn cậu lúc về nhớ mặc vào.”

Cô ấy… tỉnh rồi?

Tim Cố Thanh Xuyên khẽ run lên — không biết cô có phát hiện ra, chính vì có người đã đẩy cô từ phía sau, mới khiến cô lăn xuống sườn núi?

Anh phải đi nhắc nhở cô một tiếng, cẩn thận với kẻ đã định hại cô.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 6: C3.1



Chương 3: Báo Tin

“Mẹ à, lúc con ở bệnh viện đã làm theo lời mẹ, lớn tiếng la hét là Cố Thanh Xuyên giở trò đồi bại.

“Lại còn bỏ ra thêm năm trăm đồng để người nhà họ Khương xác thực tội danh cho thằng nhóc đó.”

Bà bác cả của Cố Thanh Xuyên đang ở trong phòng báo cáo tình hình với mẹ chồng:

“Mẹ nói xem, bà nội của Cố Thanh Xuyên có đồng ý để nhà mình nhận con nuôi để nối dõi không?”

Cung Lệ Bình thật ra cũng tiếc khi phải để con cháu bên mình đi làm con thừa tự cho người khác.

Nhưng bà cụ Đổng Hoa nói, lão thái bà đó vốn là con gái của đại địa chủ năm xưa, trong tay nắm cả núi vàng núi bạc.

Chỉ cần không còn Cố Thanh Xuyên, thì con nuôi nhà mình sẽ thừa kế toàn bộ tài sản đó.

“Con mù kia không đời nào để nhà lớn tuyệt tự đâu, bà ta chắc chắn sẽ đồng ý.”

Đổng Hoa vẫn còn hiểu khá rõ bà chị dâu của mình.

Nếu không thì sao bà ta lại nỡ bỏ ra năm trăm đồng, bảo con dâu đi tìm người nhà họ Khương, chỉ một lần đã có thể tống được thằng sói con Cố Thanh Xuyên vào tù?

“Nhưng mẹ, mẹ thật sự chắc bà già đó còn giấu báu vật à?”

Cung Lệ Bình hơi lo lắng:

“Con thấy mười năm nay nhà bà ta ăn không đủ no, mà năm đó cũng bị tịch thu nguyên một xe đồ tốt. Lỡ như bà ta chẳng còn vàng bạc gì, mẹ lại để cháu ruột mình sang đó làm con nuôi, chẳng phải là đẩy cháu mình đi chịu khổ sao?”

Đổng Hoa khinh thường nhìn con dâu cả, trong lòng chẳng ưa nổi:

Với tầm nhìn cạn hẹp này mà cũng đòi phát tài?

“Con biết cái quái gì! Trước khi bà ta gả về đây, nhà bên ngoại là phú hộ số một trong đám thương nhân đất Tấn. Cha mẹ đây còn từng làm công dài hạn cho nhà họ kia đấy!”

Đổng Hoa nhớ lại cảnh đám cưới năm xưa của bà chị dâu mù:

“Hồi đó bà ta được gả đi với hồi môn, đâu chỉ một xe mà chở hết được! Đám đồ bị tịch thu năm ấy, từ đồ cổ, tranh chữ cho đến vàng bạc châu báu, cũng chỉ mới lấy được chưa đến một nửa.”

“Không thể nào! Chưa đến một nửa thật sao?”

Cung Lệ Bình không thể tin nổi.

Hồi đó chính mắt cô ta thấy, riêng vàng thỏi đã chất đầy một rương.

Mấy thùng lớn đựng toàn quần áo, trang sức kiểu dáng chưa từng thấy bao giờ.

Người ta còn nói mấy thứ ấy chưa phải quý nhất.

Những bình trà, lọ sứ, chén dĩa hay tranh chữ trông tưởng bình thường kia, món nào cũng có giá ngất ngưởng.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Thời buổi bây giờ đã dễ thở hơn nhiều, Đổng Hoa mới dám kể chuyện xưa với con dâu.

“Nhìn cái bộ dạng chưa thấy bao giờ của con kìa.”

Đổng Hoa tuy chưa từng được hưởng phú quý, nhưng bà ta đã từng tận mắt chứng kiến.

Bà ta vung tay vẽ một vòng tròn trong không trung.

“Dãy nhà tứ hợp viện xây bằng gạch xanh quanh vùng mình, ngày xưa đều là của bà già đó. Mấy trăm mẫu ruộng xung quanh cũng là của nhà bà ta. Mẹ còn nhớ có năm Tết, ông quản lý sổ sách phát lương cho đám tá điền, tiền xu chất đầy cả một gian phòng. Loại phú quý đó, bọn bay cả đời này cũng đừng mong thấy được.”

Đổng Hoa dường như vẫn còn nhớ như in hình ảnh năm xưa — cô tiểu thư chỉ hơn bà vài tuổi, từ trường nữ sinh về nhà, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ hoàng hoa lê ở chính sảnh, vẻ mặt tao nhã, cao quý.

Khoảnh khắc đó, trong lòng bà ta dâng lên một cơn ghen tị đến phát điên.

Bà ta đã từng ước gì người ngồi trên chiếc ghế đó là mình.

Về sau, cả nhà bà ta đi theo tiểu thư đến Tần thành làm của hồi môn.

Sau ngày giải phóng, bà ta nắm bắt thời cơ, gả cho người em trai bất tài của chồng tiểu thư, trở thành chị em dâu với chính tiểu thư năm xưa.

Lại về sau, bà ta nhân cơ hội tố cáo tiểu thư có thành phần địa chủ, đích thân dẫn người đến lục soát nhà chị dâu.

Cũng nhờ chuyện đó mà bà ta trở thành cán sự khu phố, vênh vang mấy năm liền.

Thế nhưng Đổng Hoa thừa hiểu, bà già kia đã đánh hơi được nguy cơ từ sớm, phần lớn đồ tốt đều đã bị bà ta giấu đi.

Những gì bị niêm phong năm ấy chỉ là những món đồ được đưa ra ánh sáng, còn những thứ quý nhất thì chẳng ai biết bị chôn giấu ở đâu.

Cung Lệ Bình đây là lần đầu tiên nghe mẹ chồng nói về của hồi môn của nhà lớn.

Nếu quả thật bà già kia còn giấu đồ quý trong tay, thì việc cho con mình sang làm con nuôi nhà đó cũng xem như một món hời.

“Mẹ, vậy mẹ nghĩ bà ta giấu mấy thứ đó ở đâu? Mấy năm nay nhà mình cũng không ít lần dò hỏi rồi, bà ta tuyệt nhiên không hé răng nửa lời. Đến mù cả mắt mà cũng không chịu đi khám, chỉ ăn rau cháo với lũ cháu.”

“Vùng mình núi non trùng điệp thế kia, ai mà biết bà ta chôn ở đỉnh núi nào?”

Đổng Hoa nói:

“Thôi, mấy chuyện này đừng có ra ngoài lắm miệng, lỡ bị ai nghe được rồi lén vào núi đào bới tìm báu vật, nếu mấy thứ đó bị người ngoài đào mất, chẳng phải nhà mình bao năm nay coi như chờ uổng công sao?”

Nói cứ như mấy món đó đã thuộc về nhà bà ta từ lâu rồi vậy.

Cung Lệ Bình liên tục gật đầu:

“Mẹ cứ yên tâm, con đâu có ngốc, tuyệt đối không hé răng nửa lời với ai đâu.”

Đùa cái gì chứ, mấy món tốt đẹp đó sau này đều là của con trai mình.

Ngay cả vợ chồng thằng ba, cô ta còn chẳng hé miệng lấy một chữ.

Nghĩ đến việc đứa cháu trai mà bà lão kia hãnh diện nhất sẽ không bao giờ trở về nữa, trong lòng Đổng Hoa vô cùng hả hê.

“Ta phải sang nói chuyện nhận con thừa tự với bà già đó một chuyến.”

...
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 7: C3.2



“Chị dâu à, thằng Xuyên nhà chị bị bắt vì tội lưu manh rồi, chắc là không về được nữa đâu.”

Đổng Hoa xông thẳng vào sân nhà Miêu Tú Lan, cố gắng vắt ra vài giọt nước mắt.

Nhưng nghĩ tới chuyện bà lão kia mắt đã gần mù, chẳng nhìn thấy gì, bà ta dứt khoát khỏi cần giả vờ.

“Nó có về được hay không không liên quan đến cô. Cút khỏi nhà tôi.”

Miêu Tú Lan đâu phải chưa từng trải qua sóng gió gì.

Đổng Hoa hại nhà chị dâu của bà ta đâu chỉ một hai ngày.

Cho dù thật sự thằng Xuyên không bao giờ quay lại, bà cũng tuyệt đối không rơi một giọt nước mắt trước mặt Đổng Hoa.

Nếu bà còn nước mắt để mà rơi.

Nuôi kẻ vong ân, giờ lại hóa thành kẻ thù.

“Chị dâu à, lời này nói không được vậy đâu. Thằng Xuyên mà không về được, nhà chị chẳng phải sẽ không còn ai làm trụ cột nữa sao. Dưới thằng bé còn có hai đứa em gái, không chỗ dựa tựa, chị cũng cần có người phụng dưỡng lúc cuối đời chứ?”

Lần thứ 108 bà ta nhắc lại:

“Hay để tôi đưa một đứa cháu trai cho chị làm con thừa tự nhé. Dù sao tôi cũng có tới bảy tám đứa cháu nội, chị cứ thoải mái chọn một đứa ưng ý đi.”

Đổng Hoa định giả vờ thân thiện hơn chút, nhưng từng câu từng chữ bà ta nói ra đều như những mũi d.a.o c*m v** tim bà lão.

Nhà em trai bà có bảy tám đứa cháu trai, mà nhà bà chỉ còn lại một mình Cố Thanh Xuyên là cháu đích tôn.

Tim Miêu Tú Lan như rỉ máu.

Đôi mắt mờ đục gần như không còn thấy rõ, bà vẫn trừng trừng nhìn Đổng Hoa khiến bà ta cũng cảm thấy chột dạ.

“Đổng Hoa, cha cô năm xưa chính là người hầu trong hồi môn của tôi.

“Lúc trẻ cô cứ thích lẻn vào kho nhà tôi, có phải mê mẩn đống đồ quý của tôi lắm đúng không?”

Đổng Hoa nuốt khan một cái.

Cái kho ngầm năm xưa rộng tới ba gian nhà, đầy rẫy những món đồ quý mà bà ta không gọi nổi tên.

Năm ấy dẫn người đến tịch thu, kho đó đã trống mất một nửa.

Bà lão nhà địa chủ này đúng là quá tinh ranh, chẳng ai biết được bà ta đã chuyển nửa số đồ còn lại đi đâu rồi.

Chỉ cần moi ra được một chút thôi, cũng đủ là phú quý không tưởng.

Rất nhanh thôi, mấy thứ đó sẽ lại được thấy ánh sáng mặt trời, nhân lúc này phải tìm cách dò ra chỗ bà ta cất giấu báu vật.

Nếu không phải vì thế, bà ta đâu nỡ đem cháu nội tặng cho bà già mù này chứ.

“Chị dâu à, của cải thì là đồ chết, chị không thể không nghĩ đến hai đứa cháu gái chưa gả trong nhà chứ?

“Còn cả đứa cháu gái lớn của chị nữa, gả vào nhà chồng rồi mà sống chẳng khác gì trâu ngựa, không ra con người.

“Chị mà chịu lấy ra một chút làm của hồi môn cho con bé, thì ở nhà chồng nó cũng có thể ngẩng cao đầu sống tử tế.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Đổng Hoa nói tiếp:

“Chính cái tính cố chấp và keo kiệt của chị đã hại đời cháu gái lớn chị đấy.”

Miêu Tú Lan đã mất ba đứa con trai, hai đứa cháu trai cũng c.h.ế.t yểu.

Mười năm trước nhà bị tịch thu, cháu gái lớn thấy cả nhà sắp c.h.ế.t đói, đành cắn răng gả cho một kẻ khốn nạn, đổi lấy hai trăm cân gạo kê mang về.

Năm đó Cố Thanh Xuyên mới mười tuổi, nhờ có cháo kê ấy mà mấy đứa em mới sống sót.

Nhà em trai bà khi đó, ngay cả một hạt gạo cũng không giúp.

Miêu Tú Lan dồn hết hận thù vào trong lòng:

“Cũng bởi vì chúng tôi là lũ sói con nhà địa chủ, đó là số mệnh của chúng tôi.

“Còn cô, Đổng Hoa, cô cũng có số phận của cô, chắc gì đã tốt hơn tôi.”

Bà lão nói tiếp:

“Tôi nói thật cho cô biết, đồ quý tôi có, nhưng nếu con cháu tôi không được hưởng, tôi sẽ mang xuống mồ chứ không để lọt vào tay cô.”

Bà lão cuối cùng cũng thừa nhận — bà ta giấu của quý thật! Đổng Hoa kích động không thôi.

Nhà chị dâu bà ta đã tuyệt hậu, để mấy món đồ c.h.ế.t ấy lại làm gì? Bà ấy còn muốn hơn thua gì nữa?

“Chị dâu, vì nhà họ Cố, chị không thể ích kỷ như vậy được. Thế này đi, chị nói cho tôi biết mấy thứ đó giấu ở đâu, tôi sẽ nghĩ cách cứu thằng Xuyên ra ngoài.

“Chị biết mà, tôi cũng có chút quan hệ.”

“Bà Đổng này, bà chạy tới chạy lui đến nhà tôi không thấy mệt à? Hay là đợi tôi c.h.ế.t rồi hãy đến.”

Cố Thanh Xuyên đẩy cánh cổng hàng rào cũ kỹ ra, trong lòng biết chắc mình sắp bị ăn đòn.

Anh cao lớn, sợ bà nội không đánh tới, liền quỳ nửa gối trước mặt bà:

“Bà ơi, cháu về rồi.”

Miêu Tú Lan buông ra hơi thở nghẹn ngào trong lòng, tay run rẩy tát cho đứa cháu một cái vào đầu.

“Đồ ngốc! Bà đã dặn mày bao nhiêu lần rồi, bên ngoài có bao nhiêu người mong mày chết, không chỉ một hai đâu!

“Ra đường mà gặp mèo với chó sắp c.h.ế.t cũng phải tránh xa, thấy con gái nhà lành hay phụ nữ có chồng thì càng phải tránh cho thật xa!”

Bà lão vừa lo vừa mừng — cuối cùng thì đứa cháu đích tôn cũng trở về.

“Mày muốn c.h.ế.t thật đấy à? Mấy lời bà nói mày coi như gió thoảng qua tai hả? Bị người ta gài bẫy rồi có phải không!”

Cố Thanh Xuyên cười khổ một tiếng.

Đúng là bà có dặn rồi, nhưng người gặp nạn bị thương hôm nay lại là Khương Từ…

Làm sao anh có thể không cứu cô ấy được?

“Bà ơi, lần sau cháu sẽ cẩn thận hơn.”

“Lần sau? Mày còn định có lần sau? Bà chỉ có mỗi mày là cháu trai thôi đấy!”

Miêu Tú Lan nghiêm giọng nói: “Từ giờ không cho mày gặp lại con bé đó nữa! Sớm muộn gì mày cũng c.h.ế.t trong tay nó thôi!”

Tất cả đều bắt đầu từ ba cái bánh bao, là cái nghiệp chướng!

Năm đó nhà bị niêm phong, hàng xóm láng giềng ai nấy đều tránh xa như tránh ôn dịch.

Trong hũ gạo không còn lấy một hạt.

Vì thành phần xấu, cháu gái lớn đến tuổi lao động cũng không xin nổi việc.

Vài đứa nhỏ đói đến mức khóc thét suốt ngày.

Khi ấy Khương Từ mới bảy tuổi, đã lén trộm ba chiếc bánh bao trắng ở nhà, nhét vào túi áo Cố Thanh Xuyên.

Cháu bà — thằng bé này cái gì cũng tốt, chỉ là hễ gặp con nha đầu đó là lập tức rối loạn.

Không thể để nó gặp lại con bé đó nữa.

Ba cái bánh bao đó, ơn nghĩa cũng coi như trả đủ rồi.

Đổng Hoa: “……”

Bà lão này ngày thường dạy cháu kiểu vậy sao?

Mà tại sao?

Cố Thanh Xuyên sao lại quay về rồi?

“Cố Thanh Xuyên, ai cho cậu về vậy?”

Cố Thanh Xuyên lạnh giọng đáp:

“Dĩ nhiên là đồn công an. Bà Đổng, chẳng lẽ bà thất vọng lắm sao?”

Đổng Hoa tức tối nghiến răng.

Tên sói con này nói chuyện sao mà chọc người chẳng kém gì bà lão kia!

Rõ ràng bà đã bỏ ra tận năm trăm đồng cơ mà!

Người nhà họ Khương đã nhận tiền rồi thì phải làm cho đàng hoàng chứ!

Sao lại để thằng sói con này quay về được?

Miêu Tú Lan lần mò ra cây chổi lớn dựng ở góc tường, vung lên liền quất thẳng vào người Đổng Hoa:

“Cháu tôi đã về rồi, mấy đứa cháu nội ngu ngốc của cô thì cô tự giữ lấy đi, cút ngay cho tôi!”

Sau khi đuổi được Đổng Hoa đi, Miêu Tú Lan dí ngón tay vào trán đứa cháu lớn:

“Mấy ngày tới không cho phép cháu bước chân ra khỏi cửa, nghe rõ chưa?”

“Vâng, cháu biết rồi.”

Nhưng... vẫn phải ra cửa thôi.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 8: C3.3



Cố Thanh Xuyên đút tay vào túi áo, chạm phải hai gói giấy dầu cứng cáp.

Lôi ra nhìn, thì ra là hai cái bánh rán.

Anh hơi sững người.

Lúc vội vàng quay về, anh đâu để ý túi áo khoác lại có thêm hai cái bánh rán.

Chắc là Khương Từ lén nhét vào, còn đặc biệt nhờ nữ cảnh sát nhắn anh ra ngoài nhớ mặc áo choàng.

Con bé đó... vẫn y như trước, cứ thích nhét đồ ăn vào túi áo anh.

Lúc nãy có Đổng Hoa ở đây, em gái nhỏ của anh sợ hãi không dám ra ngoài.

Giờ thấy anh trai đã bình an trở về, mới vội vã chạy ra, quấn lấy anh như sợ mất luôn người anh duy nhất.

Cố Thanh Xuyên đưa một cái bánh rán cho bà nội:

“Bà ơi, ăn bánh đi ạ.”

Chiếc bánh vàng ruộm hai mặt, bên trong là cải khô muối và tóp mỡ.

Tuy đã nguội nhưng vẫn thơm nức mũi — là loại bánh rán nổi tiếng của quán ăn quốc doanh.

Bánh mè thường chỉ ba xu một cái, còn loại nhân thịt này đến tám xu, hai cái là một hào sáu, nhà anh chẳng dám mơ ăn nổi.

“Lại là con bé đó cho cháu à?”

Bà lão tuy không muốn ăn, nhưng bánh thơm quá, cắn một miếng vẫn không nhịn được.

“Sau này đổi ra tiền trả lại cho nó.”

“Vâng ạ.”

Cố Thanh Xuyên gật đầu, rồi đưa cái bánh còn lại cho em gái.

“Thế còn anh thì ăn gì?”

“Anh ăn trên đường rồi.”

Cố Thanh Xuyên quay người ra cửa:

“Bà ơi, cháu ra ngoài một lát.”

Cô bé đó vẫn chưa biết ai đã đẩy mình ngã, anh phải đến báo cho cô biết để còn cẩn thận đề phòng người đó.

“Anh ơi, anh nhớ về sớm nhé.”

Cố Đình Hương không nỡ ăn nửa cái bánh rán còn lại.

Anh cô nói dối, anh ấy đâu có ăn gì trên đường.

Cô bé bẻ đôi cái bánh, để một nửa vào tủ bếp, rồi bắt đầu nấu cháo rau dại.



“Tuệ Tuệ, ba mẹ mình sao vậy? Hôm nay sao em lại nấu cơm?

“Cơm em nấu có ăn nổi không đấy?”

“Không ăn được thì đừng có ăn!”

Chung Tuệ Tuệ trừng mắt lườm chồng một cái, ném cái xẻng xào lên bếp rồi bỏ mặc không làm nữa.

Khương Hoành Hải thấy vợ giận thì dịu giọng, cầm lấy cái xẻng:

“Em đi nhóm bếp đi, để anh xào món.”

Khương Hoành Hải là con thứ hai trong nhà họ Khương, làm đầu bếp ở nhà hàng quốc doanh, đã có mười năm kinh nghiệm, tay nghề nấu nướng phải nói là khỏi chê.

Chỉ có điều, anh hầu như chưa từng nấu cơm ở nhà.

Mỗi khi đến giờ ăn tối thì nhà hàng là lúc bận rộn nhất, nên buổi tối anh thường về đến nhà cũng đã hơn chín giờ.

Còn ngày nghỉ ở nhà thì Hứa Linh Chi cũng không cho con trai vào bếp nấu nướng.

Bà Hứa thương con trai, nói thẳng:

“Trong nhà không phải hết sạch đàn bà, việc gì phải để đàn ông xuống bếp?”

Ba cô con dâu, không sai khiến thì phí.

Chỉ tiếc hai cô con dâu thứ hai và thứ ba nấu ăn dở tệ, nên bữa tối trong nhà đều do cô con dâu cả đảm nhận.

Hôm nay Khương Hoành Hải về sớm là do em trai thứ ba của anh làm ở nhà máy cơ khí tan làm xong thì chạy tới nhà hàng quốc doanh gọi anh về gấp.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Vừa bước chân vào nhà đã thấy không khí khác hẳn mọi ngày.

Ông cụ Khương đầu cúi gằm, ngồi hút thuốc lào trong gian giữa.

Còn bà Hứa thì nằm trên giường trong phòng phía đông tầng một, kêu gào đau tim, rên đến mức ai nghe cũng muốn nổ đầu.

Bình thường bữa tối đều là do chị dâu cả nấu, vậy mà hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

“Chị dâu đâu rồi? Không có ở nhà à?” – Khương lão nhị hỏi vợ.

Chung Tuệ Tuệ khẽ hất cằm về phía lầu hai, nhỏ giọng nói với chồng:

“Chị ấy ở trên lầu. Em vừa mới về đến nhà là bị ba chỉ đích danh bắt vào bếp nấu cơm, cũng chẳng dám hỏi nhà mình xảy ra chuyện gì. Anh lên hỏi thử ba xem.”

“Anh còn lạ gì quy củ của ba mình chứ, có chuyện to cỡ nào cũng phải đợi ăn cơm xong mới được nói.”

Trong lòng Khương Hoành Hải cũng hơi bất an, nhưng giờ ba chưa mở lời, anh đâu dám chọc giận ông.

Dù sao cũng chẳng ngoài mẹ hay em gái — chỉ có hai người đó là dám chọc giận ba.

Tay nghề và tốc độ của đầu bếp không phải dạng vừa, chẳng bao lâu là nấu xong bữa tối.

Đúng lúc vợ chồng em ba và mấy đứa trẻ về đến nhà.

“Ăn cơm thôi.” – Ông cụ Khương cất điếu thuốc lào, lên tiếng.

“Vợ thằng ba, đi gọi chị dâu con với Tiểu Từ xuống ăn cơm.”

Vợ Khương lão tam nghĩ thầm: chuyện lạ thật!

Bà mẹ chồng từ trước đến giờ xót con trai đến mức không cho vào bếp, mà hôm nay để anh hai nấu cơm.

Chị dâu cả nghỉ ngơi trên lầu mà bà cũng không nổi trận lôi đình mắng chửi.

Không khí hôm nay thực sự có gì đó rất bất thường.

Cô cũng chẳng dám hỏi gì.

Hứa Linh Chi đã đói lắm rồi, lúc con trai thứ hai nấu cơm bà đã nghẹn đầy một bụng tức.

Chỉ vì sợ ông cụ Khương mà không dám lên tiếng.

Giờ thấy ông lão bảo con dâu thứ ba đi gọi con dâu cả xuống ăn cơm, bà không nhịn nổi nữa, lao từ phòng ra hét lớn:

“Vợ thằng cả, sao mặt cô có thể dày thế hả? Con trai tôi nấu cơm cho mấy người ăn, cô còn không mau lết xác xuống, muốn tôi lên tận nơi mời cô xuống à?”

“Bà câm miệng! Không muốn ăn thì quay lại phòng mà nằm tiếp đi.”

Ông cụ Khương ghét nhất là gây gổ trong lúc ăn cơm.

“Ba mẹ, hai người ngồi xuống trước đi đã.

“Đại Trụ, Nhị Trụ, Tam Trụ, dẫn em đi dọn cơm nào.”

Vợ Khương lão tam thấy sắp có to chuyện, vội ra tay dập lửa:

“Anh hai cũng ngồi xuống đi, anh nấu cơm vất vả rồi. Để em lên gọi chị dâu.”

“Chị dâu, Tiểu Từ, xuống ăn cơm thôi.”

Con dâu thứ ba nhà họ Khương là Thẩm Mai Mai hối hả bước lên lầu.

Vừa vào phòng Khương Từ, liền bị một hòn đá từ ngoài ném trúng đầu.

Lực khá mạnh, trán bị đập đến đỏ một mảng.

Cô chưa kịp để ý đến hòn đá lăn xuống sàn, đã vội nhào ra cửa sổ mắng lớn:

“Đứa nào không có mắt ném đá vào nhà tao thế hả?”

Khương Từ vội nhặt hòn đá được bọc giấy trên mặt đất lên, nắm chặt trong tay rồi chạy đến bên cửa sổ.

Cô chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng cao gầy, trong chớp mắt đã lẩn ra sau gốc cây hoè lớn.

Là anh ấy sao? Nhất định là Cố Thanh Xuyên.

Khương Từ vội vàng giúp anh che giấu:

“Thím ba, người ta chạy mất rồi. Mình xuống ăn cơm thôi.”

Cô cố tình đi sau cùng, lén mở tờ giấy bọc quanh hòn đá ra.

Trên đó là nét chữ của Cố Thanh Xuyên, chỉ vỏn vẹn vài chữ đơn giản.

Thì ra Cố Thanh Xuyên đã nhìn thấy người đã đẩy cô, anh đến báo tin để cô kịp đề phòng.

Tim Khương Từ khẽ run lên — đúng như cô đã đoán, quả nhiên là người đó.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 9: C4.1



Chương 4: Cuốn Nhật Ký

“Cái món cải thảo xào tóp mỡ này chắc chắn là mẹ con nấu, dở quá trời.”

Đại Trụ ăn một miếng suýt nữa thì nhổ ra, mặn chườm mặn chát.

“Sao con lại nói chuyện kiểu đó với mẹ?”

Khương Hoành Hải gõ đầu con trai một cái: “Không ngon thì ra chỗ khác ngồi.”

“Bác dâu, hôm nay sao bác không nấu cơm ạ?”

Tam Trụ nghiêng đầu nhìn Lâm Uyển, tuy cơm ba cậu nấu rất ngon, nhưng nó đã quen với hương vị của bác dâu, đột ngột thay đổi nên ăn không quen.

Dù sao thì cái tô cải thảo xào tóp mỡ kia cũng chẳng ai đụng đến.

Mặn đến mức nuốt không nổi.

Hứa Linh Chi đau lòng không thôi, mắng con dâu thứ hai một câu:

“Đúng là ngu hết phần thiên hạ, xào có mỗi món rau mà cũng xào không ra hồn, lại còn để chồng xuống bếp, cô có ích lợi gì?”

Cuối cùng vì tiếc tóp mỡ, bà ta gắp thử một miếng, suýt nữa thì phản ứng y hệt cháu mình – vừa đắng vừa mặn.

Bà lập tức nổi đóa:

“Đồ đàn bà phá của, bỏ gần nửa thau tóp mỡ vào, cô tưởng sống kiểu đó ai chịu nổi?”

Chung Tuệ Tuệ sinh cho nhà họ Khương ba trai một gái, sống lưng lúc nào cũng thẳng tắp, chẳng chịu nhịn mẹ chồng.

“Mẹ chê dở thì bảo con trai đầu bếp của mẹ hàng ngày nấu cho mà ăn đi.

“Chê con làm gì? Con đâu phải ăn bám, tiền lương con kiếm được cũng chẳng kém gì con trai mẹ đâu.”

Ông cụ Khương đập đũa xuống bàn cái “cộp”:

“Ăn cơm mà cũng không dẹp được cái miệng vào à?”

Một bàn đầy con cháu đều cảm nhận được hôm nay ông nội đang rất khó ở, tất cả cúi đầu ăn cơm không dám hó hé.

Không ai nói gì thì ăn càng nhanh, khi người cuối cùng vừa đặt đũa xuống, Hứa Linh Chi lại lên tiếng:

“Con dâu cả, cô đi rửa chén đi.”

“Mẹ con hôm nay không rửa bát.”

Khương Từ quay sang nói với ông nội:

“Ông ơi, hôm nay ông đã đồng ý để mẹ con nghỉ ngơi, không phải làm việc nhà rồi ạ.”

Ông cụ Khương im lặng không nói gì.

Chẳng lẽ bắt ông đứng ra phân công ai đi rửa bát?

Như vậy còn ra thể thống gì nữa?

Không khí bỗng chốc lúng túng hẳn, vợ Khương lão tam lên tiếng:

“Thôi để con rửa cho.”

Thẩm Mai Mai là hiệu trưởng một trường tiểu học, kiêm luôn giáo viên chủ nhiệm.

Khương lão tam thương vợ, nói:

“Ngày nào em cũng mang đống bài tập về nhà chấm đến nửa đêm, em nghỉ ngơi đi, để anh rửa.”

Vừa nói, Khương lão tam vừa bắt tay vào dọn dẹp bàn ăn:

“Ba cái thằng ranh con kia, còn không mau giúp chú ba dọn bát, lau bàn đi.”

Đại Trụ, Nhị Trụ, Tam Trụ tinh như khỉ.

Hôm nay ông nội không bình thường, bà nội cũng không bình thường, bác dâu thì im lặng, chị cả thì hung dữ, đến cả ba mẹ chúng cũng ngoan như thỏ.

Bọn nhóc đầu sỏ làm gì dám manh động, vội vàng ôm bát đũa chạy vào bếp, rồi rút thẳng về phòng làm bài tập.

“Con dâu thứ hai, cô đi rửa bát.”

Để thể hiện chút uy quyền của mẹ chồng, Hứa Linh Chi ra lệnh cho Chung Tuệ Tuệ:

“Chị dâu cô làm bộ làm tịch không chịu động tay vào việc nhà, cô là em dâu thì đi rửa bát đi.”

Chung Tuệ Tuệ trong lòng bốc hỏa.

Bà mẹ chồng này không biết ở chỗ chị dâu và Khương Từ đã bị thiệt thòi gì, giờ quay ra lấy mình làm bao cát.

Cô đá nhẹ chồng một cái:

“Khương Hoành Hải, anh không nghe thấy mẹ anh nói gì à? Anh là con thứ hai, anh đi rửa bát đi.”

“Hả? Mẹ chẳng phải gọi em đi rửa bát sao?”

Khương Hoành Hải hơi khựng lại.

Anh làm đầu bếp mười năm, dưới tay có cả đám học việc, đến cả việc thái rau, chuẩn bị nguyên liệu cũng chưa từng phải đụng tay.

Giờ phút này nhất thời không phản ứng kịp.

Chung Tuệ Tuệ giận đến mức không chịu nổi:

“Khương lão nhị, tôi đúng là lấy nhầm anh rồi. Em trai anh còn biết thương vợ, tranh nhau đi rửa bát. Tôi làm ở nhà máy dệt còn cực hơn giáo viên tiểu học gấp bao nhiêu lần, mà anh không biết thương tôi sao?”

“Tôi một mình trông sáu cái máy, chân phải chạy liên tục để kiểm tra đầu nối dây, bận đến mức chẳng có thời gian đi vệ sinh, đến nước cũng không dám uống một ngụm.

“Một ngày làm xong là chân tôi sưng vù lên. Ai cũng biết công nhân nữ ở nhà máy dệt lương cao, nhưng đó là do chúng tôi phải chịu gấp đôi cực nhọc mà kiếm ra!”

Khương lão nhị lập tức cúi đầu nhận lỗi:

“Anh chỉ nói đùa thôi, đừng giận, đừng giận, anh đi rửa bát ngay đây.”

Vợ anh quả thật vất vả.

Sinh bốn đứa con, vừa đầy tháng là đã quay về nhà máy làm việc.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Vợ mình mà mình còn không thương, thì còn ai thương nữa?

Dù sao thì mẹ anh chắc chắn là không bao giờ thương nổi con dâu rồi.

Hứa Linh Chi nhìn hai đứa con trai mà mềm như cục bột, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Cô mệt thì cô có lý à? Phụ nữ nhà ai không phải sống thế này chứ?

“Nhà họ Khương nhà tôi sao lại rước về một đứa con dâu lười chảy thây như cô vậy, đúng là nghiệp chướng!”

Bà ta vừa kéo một đứa con trai, vừa nói:

“Thằng hai, thằng ba, mẹ không cho tụi bây đi rửa bát!”

Ông cụ Khương nổi giận:

“Cãi nhau được thì có thời gian rửa bát rồi. Bà không cho con trai xuống bếp thì bà đi mà rửa!”

“Tôi có ba cô con dâu, tại sao tôi phải rửa bát?”

Hứa Linh Chi ngồi phệt luôn dưới đất, không chịu đứng dậy:

“Khương Đại Hữu , ông là đồ vô tâm!

“Tôi hầu hạ cha mẹ ông mấy chục năm, nay làm mẹ chồng rồi mà không được hưởng phúc con dâu à?”

Khương lão nhị với lão tam thấy có hàng xóm bắt đầu ló đầu vào cổng hóng chuyện, vội kéo mẹ dậy:

“Mẹ, đừng làm ầm nữa, chẳng phải chỉ là rửa bát thôi sao?”

Khương Từ thì dửng dưng, giữ chặt mẹ không cho nhúc nhích — cứ để họ làm loạn đi, dù gì cũng đâu phải chỉ mẹ cô bị mất mặt.

Chung Tuệ Tuệ thì lườm bà mẹ chồng một cái, giọng đầy mỉa mai:

“Lương con còn cao hơn con trai mẹ tới năm đồng đấy, con làm việc vất vả gần chết, về nhà còn phải rửa bát nữa hả?

“Con không rửa.”
 
Back
Top Bottom