Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 530: Chương 530



Nghe Giang Thiên Ca hỏi vậy, Thiệu Vân liền tận tình chỉ bảo cho cô một số kỹ năng ghi chép nội dung cuộc họp tại hiện trường.

Giang Thiên Ca chăm chú lắng nghe, càng khiến Thiệu Vân tin chắc rằng nhiệm vụ của Giang Thiên Ca là ghi chép nội dung cuộc họp, Thiệu Vân cũng giảng giải càng thêm tỉ mỉ.

Thiệu Vân vừa nói chuyện với Giang Thiên Ca vừa cùng cô đi vào tòa nhà văn phòng.

Ban đầu, Giang Thiên Ca đi song song với Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca đi bên phải, Lục Chính Tây đi bên trái.

Thiệu Vân đi tới từ con đường bên trái.

Nếu theo lẽ thường, anh ta sẽ đứng bên trái Lục Chính Tây. Kể cả khi đang nói chuyện với Giang Thiên Ca, anh ta đi vòng qua, đứng bên phải Giang Thiên Ca sẽ thuận tiện hơn, cũng phù hợp với phong cách trước nay của anh ta hơn.

Nhưng anh ta không làm vậy.

Thiệu Vân trực tiếp chen vào giữa Lục Chính Tây và Giang Thiên Ca.

Lục Chính Tây và Giang Thiên Ca vốn đang đi cùng nhau bỗng bị anh ta chen vào.

Giang Thiên Ca không thấy có gì đặc biệt khi Thiệu Vân đứng bên trái mình, cô vẫn chăm chú nghe Thiệu Vân truyền dạy kỹ năng ghi chép nội dung cuộc họp. Kỹ năng thì biết nhiều đâu có hại gì, nghe nhiều một chút cũng tốt.

Chỉ có Lục Chính Tây bước hụt một bước.

Lục Chính Tây: “...”

Lục Chính Tây khó mà tin được, Thiệu Vân chen vào không phải là vì sáng nay anh không nói cho anh ta biết chuyện về đội xe tải của đội lập trình máy tính nên giờ đến trả thù anh.

Dường như nhận ra Lục Chính Tây đang nhìn mình, Thiệu Vân còn quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Lục Chính Tây, sao cậu không đi tiếp? Chân cậu bị đau, hay là bị làm sao à?”

Chưa đợi Lục Chính Tây kịp phản ứng, anh ta đã tự trả lời thay: “Nếu chân cậu không tiện đi lại thì cứ từ từ đi, tôi và Thiên Ca lên trước.”

“Thiên Ca, đi thôi, chúng ta lên trước đi. Lục Chính Tây lớn tuổi rồi, có thể bị loãng xương, chân tay không được nhanh nhẹn, để cậu ta từ từ đi lên.”

Giang Thiên Ca đưa mắt nhìn chân Lục Chính Tây, sau đó mới nhận ra bầu không khí căng thẳng giữa Lục Chính Tây và Thiệu Vân.

Nói chính xác hơn là Thiệu Vân đơn phương mỉa mai và nhắm vào Lục Chính Tây.

Sau khi do dự không biết có nên lên tiếng bênh vực Lục Chính Tây hay không, Giang Thiên Ca quyết định an ủi tinh thần Lục Chính Tây bằng cách...ném cho anh một ánh mắt đồng cảm.

Ánh mắt của cô như muốn nói: Em đau lòng cho anh lắm, nhưng anh nhịn đi, em đang có điểm yếu trong tay anh ta, không dám lên tiếng bênh anh đâu.

...

Trong phòng họp, mọi người đã đến đông đủ, nhưng các vị lãnh đạo vẫn chưa thấy đâu, những người đã đến đều đang trò chuyện với nhau, Giang Thiên Ca nhân lúc Thiệu Vân bị người khác gọi đi liền dịch đến bên cạnh Lục Chính Tây, tò mò hỏi: “Vừa nãy là sao vậy? Anh chọc giận anh ta à?”

Giang Thiên Ca biết chắc chắn không phải do cô.

Nếu Thiệu Vân lấy thân phận bề trên mà có ý kiến với chuyện Lục Chính Tây và cô yêu nhau, coi Lục Chính Tây như heo ủi chậu cải nhà mình, thì ngay từ hai hôm trước, khi biết chuyện, anh ta đã bắt đầu cho Lục Chính Tây sắc mặt xem rồi.

Vậy mà hai ngày nay, tần suất Thiệu Vân tìm Lục Chính Tây nói chuyện phiếm còn nhiều hơn cả cô. Thậm chí Giang Thiên Ca còn cảm thấy, nếu không phải vì quân nhân có yêu cầu về lời nói và hành động, thì chắc chắn Thiệu Vân và Lục Chính Tây đã khoác vai bá cổ nhau đi đường rồi.

Hai ngày nay vẫn bình thường, tại sao hôm nay thuyền bè lại lật, chắc chắn là có chuyện gì đó chứ không phải vì cô.

Đó cũng là lý do tại sao vừa nãy cô không chút áy náy khi nhìn thấy Lục Chính Tây bị Thiệu Vân “bắt nạt”.

Ân oán Lục Chính Tây gây ra, để cậu ấy tự giải quyết.

Nhìn thấy trong ánh mắt Lục Chính Tây dường như mang theo một tia ủy khuất, Giang Thiên Ca lập tức đổi một cách hỏi khác: “Vì sao anh ấy lại nhằm vào anh như vậy?”

Nghe nói như thế, sắc mặt Lục Chính Tây mới tốt lên không ít.

Con mắt Lục Chính Tây giật giật, nhìn về phía Thiệu Vân, rồi anh cúi đầu thấp giọng nói chuyện với Giang Thiên Ca.

Sắp đến giờ họp, người đến phòng họp cũng càng ngày càng đông, Lục Chính Tây cũng không thao thao bất tuyệt, chỉ đơn giản khái quát vài câu.

Vừa rồi mới bị Thiệu Vân nói móc, cho nên, lúc này nói tốt cho anh ta, che giấu là điều không thể nào.

Giang Thiên Ca cảm thấy, mình rất có tiềm chất làm Bao Thanh Thiên phán án kết thúc kiện cáo cho người ta.

Mặc dù trong lời nói của Lục Chính Tây cho thấy anh không hề sai, nhưng Giang Thiên Ca vẫn nhạy bén bắt được điểm mấu chốt: “Sáng nay anh ấy lại hỏi anh à?”

“Không phải sáng nay đã biết anh ấy cùng đội với chúng ta rồi sao? Nếu anh ấy muốn biết như vậy, anh có thể dẫn anh ấy đến chỗ chúng ta xem một chút, dù sao lát nữa mọi người cũng phải cùng đi xem, cũng chẳng mất mấy tiếng đồng hồ.”

Bọn họ “ bán tín bán nghi” nhiều ngày như vậy, kỳ thật cũng không sai biệt lắm.

Lục Chính Tây giải thích: “Là do anh ấy quá nóng lòng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca: “... Cho nên anh càng cố ý “treo” anh ấy?”

Lục Chính Tây nhìn Giang Thiên Ca phủ nhận: “Cũng không phải cố ý.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 531: Chương 531



Giang Thiên Ca gật đầu: “Ừm, anh không phải cố ý, là “cố tình”.”

Thiệu Vân đáng thương, anh không vô tội đâu.

Lục Chính Tây: “...”

Giang Thiên Ca nhìn về phía Thiệu Vân, liền sáp lại gần Lục Chính Tây, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi, có phải anh cố ý không nhắc nhở anh ấy chuyện của em không?”

Vừa rồi Giang Thiên Ca ở ngoài hành lang, Thiệu Vân dẫn cô đi làm quen với đồng chí phụ trách ghi chép hội nghị của quân khu tỉnh Nam, còn nói lát nữa muốn để đồng chí kia hướng dẫn cô một chút, cô mới chậm chạp phản ứng lại ý của Thiệu Vân.

Vừa rồi lúc ở dưới lầu, Giang Thiên Ca không kịp phản ứng ra việc Thiệu Vân hiểu lầm thân phận của mình.

Nhưng cô suy đoán, Lục Chính Tây nhất định đã nhìn ra Thiệu Vân hiểu lầm.

Nhưng anh lại không hề nhắc nhở Thiệu Vân.

Điều này cũng rất khó tin Lục Chính Tây không cố ý.

Nghe được lời của Giang Thiên Ca, Lục Chính Tây hỏi ngược lại: “Không phải em cũng không nói với anh ấy sao?”

“...” Giang Thiên Ca chớp mắt sờ mũi.

Ừm, cô cũng cố ý.

Giang Thiên Ca cầm bút chọc chọc vào cánh tay Lục Chính Tây, nhắc nhở anh: “Chờ lát nữa chờ anh ấy biết, anh nhớ giúp em che giấu, nói là anh giấu giùm em.”

Giang Thiên Ca cười: “Rết nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo. Dù sao anh ấy đã có ý kiến với anh rồi.”

Lục Chính Tây:... Em thật đúng là bạn gái tốt của anh.

“Nếu anh ấy hỏi, thì nói là ý của anh Trương.”

“...”

Giang Thiên Ca giơ ngón tay cái lên với phản ứng cơ trí của Lục Chính Tây, ánh mắt cô sáng lên, gật đầu đồng ý: “Được! Cứ nói như vậy.”

Cũng vào lúc này, Trương Kiếm Ba cùng mọi người cũng vừa vặn tới.

Ánh mắt Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đồng thời nhìn về phía Trương Kiếm Ba, sau đó liếc nhau, liền ăn ý trở lại vị trí của mình.

Trương Kiếm Ba vừa bước vào cửa phòng họp, liền thấy Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây hai mắt đồng loạt nhìn về phía mình, ánh mắt ông dò hỏi nhìn qua, hai người lại đồng loạt né tránh ánh mắt của ông.

“...” Trương Kiếm Ba nghi hoặc.

Đây là chuyện gì vậy?

...

Hội nghị lần này, mặc dù nói là thương thảo sắp xếp diễn tập sau đó, nhưng nội dung chủ yếu nhất, là để mọi người tự giới thiệu, làm quen và hiểu rõ lẫn nhau.

Mấy ngày hôm trước, mọi người đều đã gặp mặt, nói chuyện ít nhiều, hôm nay là chính thức và toàn diện hơn.

Họ và tên, đơn vị, chức vụ, thành tích, cống hiến,... đều được giới thiệu đầy đủ.

Trương Kiếm Ba của quân khu Bắc Thành, Trần Thành Vũ của quân khu tỉnh Nam, Tùy Dương của quân khu tỉnh Lan, ba vị đồng chí cùng chủ trì hội nghị.

Bất kể là cấp bậc chức vụ của Trương Kiếm Ba hay vị thế của quân khu Bắc Thành so với các quân khu khác, đều trội hơn hai bên còn lại. Trần Thành Vũ và Tùy Dương đều khiêm nhường để Trương Kiếm Ba giới thiệu trước tình hình đội ngũ tham gia diễn tập lần này của quân khu Bắc Thành.

Trương Kiếm Ba cũng rất khiêm nhường, ông cười với hai người còn lại, nói: “Hai người giới thiệu trước đi. Chúng tôi năm nay có chút tình huống đặc biệt, tương đối thích hợp để giới thiệu sau cùng.”

Nếu như đội quân khu Bắc Thành giới thiệu tình huống đầu tiên, ông sợ rằng hội nghị này có thể sẽ không kết thúc được.

Trương Kiếm Ba sắp xếp: “Đồng chí Trần, mọi người là chủ nhà, giới thiệu trước đi.”

Đang trong hội nghị, từ chối thêm nữa cũng không hay, nghe Trương Kiếm Ba nói xong, Trần Thành Vũ liền giới thiệu tình hình đội ngũ quân khu tỉnh Nam tham gia diễn tập.

Tuy rằng địa điểm diễn tập là ở tỉnh Nam, nhưng không phải toàn bộ quân khu tỉnh Nam đều tham gia diễn tập.

Vân Mộng Hạ Vũ

Số người tham gia diễn tập của mỗi quân khu đều đã được quy định sẵn.

Cũng bởi vì vậy, các quân khu đều chọn ra những người ưu tú nhất, nòng cốt nhất của quân khu mình để tham gia diễn tập. Dù sao, ai cũng không muốn mất mặt trước mặt các quân khu anh em.

So với những quân khu khác, thế hệ tướng sĩ trẻ của quân khu tỉnh Nam là số ít trong nước có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, luôn trong tư thế cảnh giác với sự quấy rối từ các thế lực thù địch bên ngoài.

Nghe Trần Thành Vũ giới thiệu từng người của quân khu tỉnh Nam, Giang Thiên Ca và mọi người đều thể hiện sự kính trọng, nhìn các tướng sĩ quân khu tỉnh Nam đứng lên chào mọi người bằng ánh mắt chân thành, ngưỡng mộ.

Bởi vì thời gian có hạn, nên giới thiệu về mỗi người đều rất ngắn gọn, nhưng chỉ một từ ngắn ngủi, một câu nói, cũng đủ để cho mọi người biết, họ đã trải qua mưa b.o.m bão đạn, đổ máu, đổ mồ hôi để có được ngày hôm nay.

Giang Thiên Ca cũng là lần đầu tiên biết, Thiệu Vân mười sáu tuổi đã bắt đầu tham gia nhiệm vụ tuần tra phòng thủ biên giới.

Năm ngoái, Giang Viện Triều chỉ huy chiến dịch triệt phá đường dây buôn bán m* t**, Thiệu Vân cũng tham gia.

Hơn nữa, một trong những tên trùm buôn bán m* t** đã bị chính tay anh bắt giữ.

Giang Thiên Ca nhìn về phía Thiệu Vân, trong mắt mang theo vài phần đen tối và suy tư.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 532: Chương 532



Sau khi Trần Thành Vũ giới thiệu xong tình hình của quân khu tỉnh Nam, Trương Kiếm Ba bảo Tùy Dương giới thiệu tiếp tình hình của quân khu tỉnh Lan.

Hai quân khu đã giới thiệu xong, Trương Kiếm Ba mới đứng lên, giới thiệu tình hình của quân khu Bắc Thành.

Không biết là vô tình hay cố ý, mà mãi đến cuối cùng Trương Kiếm Ba mới nhắc tới đội lập trình máy tính.

Để thuận tiện, ông cũng để Lục Chính Tây giới thiệu sau cùng.

“Đồng chí Lục Chính Tây, năm ngoái đã từng tham gia diễn tập, vì có biểu hiện xuất sắc trong quá trình diễn tập nên đã đạt được danh hiệu “Quân nhân ưu tú”.

Trương Kiếm Ba dừng lại, cười cười, rồi mới nói tiếp: “Tiểu Lục năm nay có thêm một thân phận mới, đội trưởng đội lập trình máy tính và mạng của quân khu Bắc Thành.”

Nghe Trương Kiếm Ba nói ra một cụm từ trước nay chưa từng nghe thấy, mọi người đều ngẩng đầu lên, tò mò nhìn về phía Lục Chính Tây.

Đội lập trình máy tính và mạng?

Đó là gì vậy?

Lục Chính Tây chỉ đứng lên, giơ tay chào mọi người theo nghi thức tiêu chuẩn, sau đó trở về vị trí, không hề lên tiếng giải đáp thắc mắc của mọi người, ánh mắt mọi người lại hướng về phía Trương Kiếm Ba, chờ đợi ông giải thích.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Trương Kiếm Ba nhướng mày, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên.

Một lúc sau, nhận ra sự đắc ý của mình có chút rõ ràng, ông vội vàng mím môi, cố gắng che giấu đi nụ cười.

Trương Kiếm Ba cầm ly nước lên, uống một ngụm trà, rồi mới nói tiếp: “Tôi xin giới thiệu với mọi người một đồng chí ưu tú.”

Trương Kiếm Ba nhìn về phía Giang Thiên Ca, cao giọng nói: “Đồng chí Giang Thiên Ca, huấn luyện viên đặc biệt của đội lập trình máy tính và mạng trực thuộc quân khu Bắc Thành, vì có cống hiến to lớn cho đất nước, đã được đồng chí số 1 Trung ương đích thân trao tặng huân chương anh hùng mẫu mực hạng nhất.”

Lời của Trương Kiếm Ba vừa dứt, mọi người đều sửng sốt.

Giang Thiên Ca?

Cống hiến to lớn?

Đồng chí số 1 Trung ương đích thân trao tặng huân chương anh hùng mẫu mực hạng nhất?

Nhìn thấy mọi người đều ngây người, những người khác mới phản ứng lại, thì ra họ không nghe nhầm.

Vừa rồi Trương Kiếm Ba thực sự có nói: Giang Thiên Ca vì có cống hiến to lớn nên đã vinh dự được đồng chí số 1 Trung ương đích thân trao tặng huân chương anh hùng mẫu mực hạng nhất.

!!!

Mọi người trừng lớn hai mắt nhìn Giang Thiên Ca, trong ánh mắt có sự tò mò, kinh ngạc, và cả sự khó tin.

Là một quân nhân, ai cũng biết huân chương anh hùng mẫu mực đại diện cho điều gì.

Huân chương anh hùng mẫu mực là huân chương cao quý nhất mà quốc gia và quân đội trao tặng cho những quân nhân có thành tích đặc biệt xuất sắc, cống hiến to lớn cho đất nước và nhân dân.

Mỗi người được nhận huân chương anh hùng mẫu mực đều là những anh hùng có công lao to lớn, được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ.

Mỗi một quân nhân, đều mơ ước có được nhận huân chương anh hùng mẫu mực, nhưng huân chương anh hùng mẫu mực là huân chương cao quý nhất trong quân đội, được trao tặng với những tiêu chuẩn cực kỳ nghiêm ngặt.

Từ khi điều lệ về huân chương được ban hành đến nay, số người được nhận huân chương anh hùng mẫu mực rất ít, huống hồ chi là huân chương anh hùng mẫu mực hạng nhất - hạng mục cao nhất của huân chương anh hùng mẫu mực!

Tất cả những cá nhân được nhận huân chương anh hùng mẫu mực, toàn quân đều sẽ được học tập về thành tích của họ.

Còn Giang Thiên Ca...

Hình như trước đây họ chưa từng nghe nói đến một người tên là “Giang Thiên Ca” nào được nhận huân chương anh hùng mẫu mực hạng nhất?

Có người trong lòng dâng lên sự nghi hoặc, cũng có người nhanh chóng nhớ ra.

Đầu năm nay, trong dịp Tết Nguyên đán, từng có một thông báo được truyền đạt rộng rãi trong toàn quân.

Người được khen thưởng trong thông báo là ẩn danh, không ai biết tên, thân phận, giới tính, cũng như thành tích cụ thể của người này.

Nhưng nhìn vào những dòng được viết trong thông báo khen thưởng: “Đồng chí ... vì có thành tích xuất sắc trong việc bảo vệ an ninh quốc gia, được trao tặng huân chương anh hùng mẫu mực hạng nhất”, cũng đủ để biết được phần nào tầm quan trọng của sự việc.

Hơn nữa, so với việc khen thưởng công khai, thì việc khen thưởng ẩn danh lại càng đặc biệt và phi thường hơn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt mà mọi người nhìn Giang Thiên Ca đã khác đi rất nhiều, tâm trạng cũng trở nên phức tạp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ấn tượng lớn nhất của họ về Giang Thiên Ca, là cô gái nhỏ này dám thi đấu võ thuật với Lý Quốc Đống cao to, hơn nữa kết quả cuối cùng còn giành chiến thắng một cách bất ngờ.

Thêm vào đó, Giang Thiên Ca tính cách hoạt bát, nói chuyện, làm việc đều rất thẳng thắn, hào sảng, mấy ngày nay tiếp xúc với cô, ai cũng có ấn tượng tốt, có người còn hẹn cô khi nào rảnh rỗi sẽ cùng nhau so tài.

Kết quả bây giờ lại nói cho bọn họ biết, Giang Thiên Ca căn bản không phải cô gái nhỏ bình thường, em gái nhỏ xinh đẹp như trong tưởng tượng của họ, mà là một nhân vật tầm cỡ, là anh hùng, là tấm gương sáng mà trước đây bọn họ từng ngồi nghiêm chỉnh trong hội trường quân khu, tập trung tinh thần, thậm chí là mang lòng kính nể để học tập theo?
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 533: Chương 533



Thậm chí có người còn bắt đầu tự hỏi lại bản thân, trước kia mình có lỡ lời nào, hành động nào quá phận, mạo phạm đến Giang Thiên Ca hay không?

Trong số những người có tâm trạng phức tạp lúc này, chắc chắn Thiệu Vân là người có tâm trạng phức tạp nhất.

Anh ta đã hiểu ra mọi chuyện, sau khi ngẩn người một lúc, Thiệu Vân nhìn Giang Thiên Ca chằm chằm không chớp mắt.

Từ sau khi quen biết Giang Thiên Ca, mỗi lần gặp anh, cô đều cười híp mắt gọi “anh Thiệu Vân”.

Giang Viện Triều lúc trước cũng từng bất đắc dĩ dặn anh “Có thời gian thì trông chừng con bé một chút, đừng để nó gây chuyện”, anh ta thực sự đã coi Giang Thiên Ca như một cô em gái nhỏ thích chơi đùa, nghịch ngợm.

Thiệu Vân luôn tự nhủ mình là anh, phải quan tâm, chăm sóc em gái nhiều hơn, hướng dẫn em gái học tập nhiều hơn.

Nhưng sự thực chứng minh, Giang Thiên Ca hoàn toàn không cần anh ta phải hướng dẫn, mà ngược lại, chính anh ta mới là người cần phải học hỏi Giang Thiên Ca!

Nghĩ đến đây, Thiệu Vân bỗng cảm thấy xấu hổ như “múa rìu qua mắt thợ”...

Giang Thiên Ca đứng lên trong ánh mắt kinh ngạc, ngỡ ngàng của mọi người, cô cúi chào: “Xin chào mọi người, tôi là Giang Thiên Ca...”

Không biết ai là người bắt đầu trước, hay mọi người cùng lúc đứng lên, những người đang ngồi, bao gồm cả Trần Thành Vũ, Tùy Dương,... đều đứng dậy.

Tư thế bọn họ đứng thẳng tắp, vẻ mặt trang nghiêm giơ tay chào theo nghi thức quân đội với Giang Thiên Ca.

Nhìn thấy động tác của mọi người, Giang Thiên Ca dừng lại một chút, cô không né tránh, mà đứng thẳng người.

Giang Thiên Ca biết, nói chính xác hơn thì không phải bọn họ đang chào cô, mà là đang chào những anh hùng, những tấm gương sáng của đất nước.

Sự phát triển hưng thịnh của đất nước, không thể thiếu sự hy sinh thầm lặng và cống hiến quên mình của những người anh hùng, tấm gương sáng, đồng thời cũng cần đến sự kính trọng và noi theo của quảng đại quần chúng nhân dân.

Bản thân Giang Thiên Ca không cho rằng mình là anh hùng, nhưng từ giây phút nhận lấy tấm huân chương đại diện cho những người anh hùng từ tay vị thủ trưởng kia, Giang Thiên Ca biết, bản thân cô đã gánh vác trên vai trách nhiệm và sứ mệnh của một người anh hùng.

Nhìn mọi người, Giang Thiên Ca không nói gì thêm, cô chỉ nghiêm túc, trịnh trọng nói:

“Rất vinh hạnh được tổ chức và các đồng chí lãnh đạo tín nhiệm, giao cho tôi đảm nhiệm huấn luyện viên của đội lập trình máy tính và mạng quân khu Bắc Thành, tham gia cuộc diễn tập lần này. Tôi sẽ cố gắng hết sức, hoàn thành nhiệm vụ. Cũng mong mọi người giúp đỡ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì thông tin bất ngờ mà Trương Kiếm Ba đưa ra, sự chú ý của mọi người dồn cả vào Giang Thiên Ca, dường như quên mất chuyện vừa rồi tò mò về đội lập trình máy tính và mạng của quân khu Bắc Thành.

Lúc này nghe Giang Thiên Ca nói, mọi người mới sực tỉnh.

Đúng vậy, bây giờ họ còn chưa biết tình hình đội lập trình máy tính và mạng ở quân khu Bắc Thành thế nào.

Tuy hoàn toàn không biết gì về “đội lập trình máy tính và mạng” xa lạ này, nhưng trong lòng mọi người đều có dự cảm, đây chắc chắn không phải đội ngũ đơn giản.

Trần Thành Vũ và Tùy Dương đoán được nhiều hơn, đều nhìn chằm chằm Trương Kiếm Ba.

Cả hai chẳng màng cấp bậc của Trương Kiếm Ba cao hơn mình, người bên này, người bên kia, nắm tay Trương Kiếm Ba giục ông mau nói tình hình của đội lập trình máy tính và mạng.

Trương Kiếm Ba mỉm cười, bắt đầu giới thiệu tình hình đội lập trình máy tính.

Ông giới thiệu thân phận của Giang Thiên Ca như vậy cũng có lý do.

Phe xanh của họ có ba quân khu, tuy cấp bậc của ông là tư lệnh phe xanh, nhưng điều này không có nghĩa là người của hai quân khu kia sẽ hoàn toàn tin tưởng vào ý tưởng và quyết định của ông.

Đội lập trình máy tính là đội mới thành lập, trước giờ chưa từng xuất hiện trước mặt ai, cũng chưa có thành tích gì, ông tin tưởng đội lập trình máy tính, hy vọng đội phát huy nhiều tác dụng trong cuộc diễn tập lần này.

Nhưng Trần Thành Vũ, Tùy Dương chưa chắc đã đồng ý.

Ý kiến nội bộ không thống nhất, lục đục là điều tối kỵ trong quân đội.

Vì vậy, ông trịnh trọng giới thiệu huân chương trên người Giang Thiên Ca, vừa để mọi người biết đến, coi trọng Giang Thiên Ca, vừa dùng huân chương của Giang Thiên Ca để bảo chứng cho đội lập trình máy tính, để mọi người coi trọng, tin tưởng đội.

Vì M Quốc, cũng vì bảo vệ Giang Thiên Ca, trong lễ tuyên dương đầu năm nay, việc Giang Thiên Ca được đồng chí số 1 đích thân trao tặng huân chương Anh hùng mẫu mực đã được thông báo cho toàn quân nhưng giấu tên Giang Thiên Ca.

Hơn nửa năm trôi qua, phía M Quốc cũng truyền đến tin tức chính xác. Ban đầu, họ có rất nhiều nghi vấn và điều tra về vụ máy bay rơi, nhưng vì nhiều lý do, hiện tại đã ngừng điều tra, đổ hết trách nhiệm cho phi công.

Như vậy, Giang Thiên Ca đã bớt nguy hiểm hơn rất nhiều.

Ông cũng suy nghĩ kỹ càng, biết những người ngồi trong phòng họp hôm nay đều đáng tin cậy, biết giữ mồm giữ miệng, mới nói ra thông tin Giang Thiên Ca được tặng thưởng huân chương Anh hùng mẫu mực hạng Nhất.

Tuy nhiên, sau khi giới thiệu xong tình hình của đội lập trình máy tính, Trương Kiếm Ba vẫn cẩn thận nhắc nhở:
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 534: Chương 534



“Chuyện đồng chí Giang Thiên Ca là người được tặng thưởng huân chương Anh hùng mẫu mực hạng Nhất, tôi nói với các đồng chí vì tin tưởng mọi người, cũng mong mọi người chú ý chừng mực, đừng làm ảnh hưởng đến đồng chí Giang Thiên Ca.”

Mọi người nghiêm túc gật đầu, đồng thời, trong lòng không ít người dâng lên cảm xúc khó tả.

Toàn quân đều biết có một vị anh hùng bí ẩn được tặng thưởng huân chương Anh hùng mẫu mực hạng Nhất, nhưng không ai biết thân phận của vị anh hùng này.

Nhưng họ biết!

Hơn nữa, họ không chỉ biết vị anh hùng bí ẩn này là ai, mà còn được giao nhiệm vụ giữ bí mật cho người được tặng thưởng huân chương Anh hùng mẫu mực hạng Nhất, tham gia bảo vệ Giang Thiên Ca, bảo vệ người được tặng thưởng huân chương Anh hùng mẫu mực hạng Nhất!

Họ nhất định sẽ giúp Giang Thiên Ca giữ bí mật, nhất định sẽ bảo vệ Giang Thiên Ca!

Trương Kiếm Ba không ngờ, việc ông tiết lộ thân phận của Giang Thiên Ca lại đạt được hiệu quả ngoài mong đợi, ngoài hiệu quả ông muốn, còn giúp ông khơi dậy tinh thần đoàn kết của mọi người.

Vừa gật đầu đồng ý giữ bí mật xong, đã có người giơ tay hỏi: “Đồng chí Trương, chúng tôi có thể đến đội lập trình máy tính của các ông xem thử không?”

Câu hỏi này nói ra tiếng lòng của không ít người. Mọi người lại nhìn Trương Kiếm Ba, ánh mắt tràn đầy mong đợi và phấn khích.

Trương Kiếm Ba cũng không úp úp mở mở nữa, ông gật đầu: “Được.”

Ông để Giang Thiên Ca và đội lập trình máy tính đến cuối cùng mới nói, tất nhiên có ý định gây tò mò, nhưng phần lớn là vì sự thuận lợi của cuộc họp.

Nếu ngay từ đầu ông đã đưa đội lập trình máy tính ra, chắc chắn những người này sẽ như bây giờ, nôn nóng đến mức muốn bay ngay đến đội lập trình máy tính, những nội dung còn lại của cuộc họp chẳng cần phải bàn nữa.

Bây giờ cuộc họp đã xong, mọi người lại đi tham quan đội lập trình máy tính, sắp xếp như vậy là hợp lý nhất!

...

Căn cứ quân khu tỉnh Nam có diện tích rất lớn, mỗi quân khu đến tham gia diễn tập đều được phân một khu vực rộng rãi để đặt thiết bị và tổ chức huấn luyện.

Thiết bị của đội lập trình máy tính đã được lắp đặt cố định trên xe tải từ khi còn ở Bắc Thành.

Lúc này, những chiếc xe tải chở máy tính và các thiết bị khác đang đậu trong một góc khuất gần tường rào của khu vực quân khu Bắc Thành.

Góc này không chỉ được giăng dây cảnh giới mà còn có người canh gác ở lối vào.

Chưa đến gần, nhìn thấy dãy xe trước mặt chính là những chiếc xe mình nhìn thấy ở ga tàu hôm trước, Thiệu Vân bỗng sực tỉnh, anh quay lại nhìn Lục Chính Tây.

Chưa thấy Lục Chính Tây đâu, ánh mắt anh đã chạm phải ánh mắt Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca giả vờ ngây người một lúc, thấy Thiệu Vân không dời mắt, cô mới cười đi đến bên cạnh anh, lấy vở ghi chép trên tay chọc chọc vào tay Thiệu Vân, nhỏ giọng hỏi: “Anh, lát nữa anh có muốn thử dùng máy tính không?”

Giang Thiên Ca cười híp mắt dụ dỗ: “Anh Thiệu Vân, nếu anh muốn thử thì đi cùng em và Lục Chính Tây, lát nữa bọn em dẫn anh đi chơi nhé.”

Thiệu Vân: “...”

Tuy biết Giang Thiên Ca đang đánh lạc hướng mình, nhưng Thiệu Vân vẫn động lòng.

Nhìn đồng đội tuy vẫn đứng nghiêm, giữ vững tư thế quân nhân, nhưng ánh mắt lấp lánh đã tố cáo sự phấn khích trong lòng, Thiệu Vân khẽ hỏi: “Có được không?”

Nếu anh đi thử, những người khác chắc chắn cũng muốn, nhiều người như vậy, anh sợ Giang Thiên Ca khó từ chối.

“Hay là...” Nhìn những người khác, Thiệu Vân chớp mắt, hạ giọng nói với Giang Thiên Ca: “Chút nữa... em lén đến tìm anh chơi nhé?”

Nói xong, Thiệu Vân hơi ngại ngùng.

Lời này nghe như thể anh là một đứa trẻ ham chơi.

Nhưng anh thật sự rất hứng thú với máy tính của Giang Thiên Ca, rất muốn chạm vào, thậm chí muốn thử thao tác.

Vừa rồi trong phòng họp, nghe Trương Kiếm Ba nói, anh đã bắt đầu động lòng.

Thiệu Vân cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Nếu không tiện thì thôi...”

Giang Thiên Ca xua tay: “Không sao, lát nữa em cho anh thử.”

Dừng một chút, cô nháy mắt với Thiệu Vân, che miệng, khẽ nói: “Để cho mấy người kia thấy mà không được chơi, cho họ ghen tị.”

Xe của đội lập trình máy tính là xe tải quân dụng cỡ trung được thiết kế và cải tiến đặc biệt, hai bên hông xe có thể mở ra và tháo rời.

Khi hai bên hông xe không mở ra, mỗi chiếc xe là một phòng máy tính mini.

Khi tháo rời hai bên hông xe, tất cả các xe tập hợp lại với nhau có thể tạo thành một phòng máy tính lớn.

Khi mọi người nhìn thấy toàn cảnh đội lập trình máy tính, trong lòng không khỏi chấn động.

Cảm xúc chấn động này không phải vì sự cải tiến và kết hợp linh hoạt của xe tải, cũng không phải vì nhìn thấy nhiều máy tính như vậy.

Mà là vì nhìn thấy những người lính mặc quân phục, nghiêm túc ngồi trước máy tính, tập trung gõ bàn phím.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hình ảnh của đội lập trình máy tính mang đến cho họ cảm giác rất quen thuộc...
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 535: Chương 535



Dòng chữ thay đổi liên tục trên màn hình máy tính, tiếng gõ bàn phím lạch cạch, những người lính nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, dường như đưa họ đến chiến trường khốc liệt.

Dường như các thành viên đội lập trình máy tính đang ngồi trước máy tính gõ bàn phím đang chiến đấu trên chiến trường.

Đối diện với họ không phải là những chiếc máy tính vuông vức mà là những kẻ thù.

Dưới tay họ không phải là bàn phím mà là vũ khí tấn công kẻ thù.

Mọi người nín thở, sợ quấy rầy các thành viên đang tập trung gõ bàn phím.

Đồng thời, trong lòng mọi người đều dâng lên cảm xúc khó tả.

Vừa rồi trong phòng họp, khi Trương Kiếm Ba giới thiệu về đội lập trình máy tính, ông có nhắc đến mục tiêu của đội là giúp quân đội thực hiện tác chiến công nghệ cao, tác chiến hiện đại hóa, tác chiến thông tin.

“Tác chiến công nghệ cao, tác chiến hiện đại hóa, tác chiến thông tin”, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy những cụm từ này, cũng không hiểu rõ ý nghĩa cụ thể.

Nhưng lúc này, những cụm từ mà họ không hiểu rõ dường như đã hiện ra trước mắt.

Không cần dùng ngôn ngữ để giải thích, họ dường như có thể hình dung ra sự phát triển và ứng dụng của đội lập trình máy tính trong tương lai.

Mọi người cảm thấy các thành viên đội lập trình máy tính đang chiến đấu, thực ra cũng không phải là nói quá. Họ thực sự đang chiến đấu, đang diễn tập đối kháng mô phỏng.

Ngón tay Tiêu Phong gõ phím càng lúc càng nhanh, dường như biến thành bóng mờ, có người gõ phím đến mức phím bay ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không biết ai là người đầu tiên vỗ tay vào bàn phím, sau đó những người khác cũng lần lượt vỗ tay, gương mặt nghiêm túc ban nãy bỗng chốc trở nên vui vẻ: “Ha! Chúng ta thắng rồi!”

Tiêu Phong cười khoái chí, không để ý xung quanh có thêm nhiều người, lên tiếng: “Trịnh Văn Hoa, tối nay cậu nhớ chạy thêm mười vòng, còn nữa, nhớ giữ lời hứa, giúp chúng tôi giặt...”

“Khụ!” Giang Thiên Ca ho lớn, cắt ngang lời Tiêu Phong.

Với sự hiểu biết về Tiêu Phong, không cần nghe cũng biết những lời tiếp theo là gì, Giang Thiên Ca dùng đầu ngón chân cũng đoán được là “quần áo” hay “tất thối”, hoặc là cả hai.

Vốn dĩ, sau một loạt chuyện vừa rồi, ấn tượng của Trần Thành Vũ, Thiệu Vân về đội lập trình máy tính rất tốt, cao lớn vô cùng.

Tiêu Phong vừa thốt ra mấy chữ “giặt quần áo”, “giặt tất thối” đã khiến các vị lãnh đạo có ấn tượng không tốt về họ, lại khiến mọi người biết ngoài việc gõ phím giỏi, họ còn là những chàng trai trẻ con lấy việc giặt tất thối ra làm trò cá cược.

Điều này chắc chắn sẽ kéo thấp hình tượng cao đẹp mà đội lập trình máy tính vừa mới xây dựng.

Tuy nhiên, việc cô ngăn cản có thể không có tác dụng gì nhiều, Thiệu Vân và những người khác vẫn có thể đoán được những lời tiếp theo.

Nhưng đó chỉ là suy đoán, không phải do Tiêu Phong nói ra, họ có thể chối bay biến!

Sợ Tiêu Phong quá đắc ý không để ý đến lời nhắc nhở của mình, Giang Thiên Ca lại ho lớn.

Nghe thấy tiếng ho của Giang Thiên Ca, mọi người trong đội lập trình máy tính đều nhận ra Giang Thiên Ca, tất cả lập tức đứng dậy, nghiêm túc chào.

Bỏ qua việc Tiêu Phong chưa nói hết nhưng ai cũng hiểu, Trương Kiếm Ba rất hài lòng với biểu hiện của đội lập trình máy tính.

Ông cười xua tay với Tiêu Phong, hỏi han tình hình cuộc diễn tập đối kháng mô phỏng vừa rồi, sau đó nói rõ mục đích đến đây, đồng thời yêu cầu Giang Thiên Ca giới thiệu sơ lược về thiết bị và tình hình của đội lập trình máy tính.

Giang Thiên Ca nhân cơ hội dẫn Thiệu Vân lên, vừa giới thiệu vừa tìm cơ hội cho Thiệu Vân thao tác.

Nhìn Thiệu Vân dưới sự hướng dẫn của Giang Thiên Ca, khi thì giải mã tài liệu, khi thì chặn thông tin, tuy phần lớn là do Giang Thiên Ca làm, Thiệu Vân chỉ gõ vài cái, ấn vài cái cuối cùng, nhưng những người khác vẫn ghen tị vô cùng.

Tuy nhiên, họ cũng chỉ có thể ghen tị.

Họ cũng đã tham gia lớp tập huấn sử dụng bàn phím tiếng Trung. Tuy nhiên, công việc chính của họ là huấn luyện binh sĩ, một năm cũng không dùng máy tính mấy lần.

Kỹ năng gõ bàn phím, vì ít sử dụng nên sau khi học xong cũng không ôn luyện nhiều, bây giờ không còn xa lạ nhưng cũng gần như quên hết.

Chính vì vậy, dù có ghen tị với Thiệu Vân đến mấy, cũng không ai dám lên tiếng nói muốn thao tác thử.

Mọi người thầm nói Thiệu Vân có dự kiến trước, sớm đã luyện gõ bàn phím lưu loát như vậy, đồng thời cũng âm thầm hạ quyết tâm, chờ diễn tập kết thúc, trở về nhất định phải nhặt lại kiến thức gõ bàn phím.

Sau cuộc họp ngày đầu tiên, trong hai ngày sau đó, trận doanh bên phía Lam đã mở thêm mấy cuộc họp liên quan đến việc sắp xếp diễn tập, có cuộc họp yêu cầu Giang Thiên Ca tham gia, cũng có cuộc họp không cần cô tham gia.

Khi không cần đi họp, Giang Thiên Ca đều ở trong đội lập trình máy tính, chuẩn bị cho việc chính thức tiến vào sân tập.

Mà hai ngày này, Giang Thiên Ca vui vẻ phát hiện, cô dường như có thêm một đám “vệ sĩ”.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 536: Chương 536



Những “vệ sĩ” này, đương nhiên là những người biết cô từng nhận được huân chương anh hùng mẫu mực cấp một trong ngày họp đầu tiên.

Sự xuất hiện của những “vệ sĩ” này không ảnh hưởng quá lớn đến công việc và cuộc sống của Giang Thiên Ca.

Chỉ là mỗi ngày có nhiều người chú ý đến cô hơn một chút, người cười với cô nhiều hơn một chút, người tìm cô nói chuyện cũng nhiệt tình hơn một chút, cũng may người biết có hạn, đều nằm trong phạm vi Giang Thiên Ca chấp nhận được.

Nhưng bởi vì việc này, lại có “nạn nhân” khác xuất hiện.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Người may mắn” đầu tiên này, đương nhiên chính là Lý Quốc Đống từng có khúc mắc với Giang Thiên Ca.

“Đồng chí Lý, chào buổi sáng.” Trên đường đến canteen, Giang Thiên Ca lên tiếng chào hỏi Lý Quốc Đống, sau đó hỏi: “Hay là sáng nay, tôi mời anh bữa cơm bù bữa trước nhé?”

Trước đó vết bầm trên người Giang Thiên Ca vốn không nặng, dùng rượu thuốc Thiệu Vân đưa, lau hai lần liền tan, cô liền không dùng đến bình rượu thuốc Lý Quốc Đống đưa tới.

Hôm qua, một nữ sinh trong đội lập trình máy tính bị trẹo chân.

Vào ngày biết rượu thuốc là Lý Quốc Đống đưa, Giang Thiên Ca đã hỏi qua dược tính và công dụng của loại rượu thuốc này. Biết rượu thuốc của Lý Quốc Đống có thể trị thương trẹo chân, Giang Thiên Ca liền đưa rượu thuốc cho nữ sinh kia dùng.

Cũng bởi vì nữ sinh kia dùng, Giang Thiên Ca mới biết, rượu thuốc của Lý Quốc Đống, hiệu quả thật sự rất tốt.

Xoa hai ba lần, vết sưng và cơn đau trên mắt cá chân vốn do bị trẹo đã giảm đi hơn phân nửa.

Có thể thấy được, Lý Quốc Đống nói rượu thuốc của anh ta là “bí phương độc môn trong nhà, ngàn vàng khó mua”, cũng không hoàn toàn là nói khoác.

Lý Quốc Đống cho cô hẳn một bình đầy, chắc là tiếc lắm đây.

Nghĩ đến đây, Giang Thiên Ca liền cười đề nghị: “Đồng chí Lý, hay là, ba bữa sáng, trưa, tối hôm nay của anh cộng thêm bữa ăn khuya, tôi bao hết nhé?”

“Đáng tiếc ngày mai chúng ta sẽ trở thành “kẻ địch” chính thức, nếu không, mấy ngày tiếp theo tôi bao cơm cho anh luôn.”

Sáng sớm ngày mai, trận doanh bên đỏ và trận doanh bên xanh sẽ phải tiến vào địa điểm diễn tập của mình, diễn tập chính thức bắt đầu, trừ khi một bên bị bên kia bắt được, nếu không phải đợi đến sau khi diễn tập kết thúc mới có thể gặp lại.

Nhìn Lý Quốc Đống, Giang Thiên Ca cong khóe miệng, nghiêng đầu cười nói: “Nhưng mà, nếu anh đến trận doanh của chúng tôi chơi, đến lúc đó mỗi ngày ba bữa, tôi bao anh luôn.”

Lý Quốc Đống nghiêm mặt trừng Giang Thiên Ca một cái.

Diễn tập đánh trận, ai đầu óc có vấn đề, lại rảnh rỗi không có việc gì chạy đến trận doanh của đối phương chơi chứ?

Chỉ có tù binh, mới đến trận doanh đối phương.

Anh ta cũng hoài nghi, có phải Giang Thiên Ca cảm thấy sau này không thể gặp được anh ta, cho nên bây giờ cố ý chọc giận anh ta một phen hay không?

“Giang Thiên Ca, ngậm cái miệng quạ đen của cô lại! Cô đừng đắc ý, tôi sẽ đánh các người...”

Ngoại hình của Lý Quốc Đống vốn là loại thô kệch cao lớn, anh ta vừa nghiêm mặt, trừng mắt, trên gương mặt vốn thô kệch lộ ra vẻ hung dữ, người nhát gan một chút, chắc cũng có thể bị anh ta dọa đến run rẩy.

Lý Quốc Đống còn chưa dứt lời, một bên đã có người bước nhanh tới: “Này, Lý Quốc Đống, anh làm gì vậy? Anh muốn làm gì đồng chí Giang Thiên Ca?”

Người nói chuyện dường như sợ Lý Quốc Đống sẽ động thủ, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Quốc Đống, trong ánh mắt mang theo cảnh giác và nghi ngờ.

Lý Quốc Đống: “...”

Phản ứng kịp, mặt Lý Quốc Đống liền đen lại: “Trương Trung Khải, anh làm gì vậy?”

“Lý Quốc Đống, cuộc thi trước đó, anh thua, đó là do anh không bằng người khác, không trách được đồng chí Giang Thiên Ca, anh không thể vì chuyện mình thua mà luôn nhắm vào đồng chí Giang Thiên Ca.”

“Lý Quốc Đống, anh là quân nhân, là nam tử hán, sao có thể nhỏ hẹp như vậy? Không thể có lòng dạ rộng lượng một chút sao?...”

Nghe Trương Trung Khải nói, Giang Thiên Ca biết anh ta đã hiểu lầm, nhìn thấy Lý Quốc Đống sắc mặt đen như đáy nồi, trong lòng cô cũng hơi áy náy, định lên tiếng giải thích: “À... Trương...”

Nhưng cô còn chưa nói hết, Trương Trung Khải đã quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đồng chí Giang Thiên Ca, tôi biết cô rộng lượng không so đo, bao dung khuyết điểm của Lý Quốc Đống. Nhưng, cũng không thể để cô chịu ủy khuất mãi được.”

Lời này vừa nói ra, hai người Giang Thiên Ca và Lý Quốc Đống nhất thời đều im lặng.

Nhưng một người là vì tức giận, kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì.

Một người là bởi vì chột dạ, nhất thời không biết nói gì.

Lý Quốc Đống trừng mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và hoang đường. Trương Trung Khải nói Giang Thiên Ca rộng lượng không so đo? Giang Thiên Ca bao dung anh ta? Giang Thiên Ca chịu ủy khuất?

Con mắt nào của Trương Trung Khải nhìn ra Giang Thiên Ca rộng lượng không so đo, Giang Thiên Ca bao dung anh ta, Giang Thiên Ca chịu ủy khuất?

Anh ta phải móc con mắt đó ra xem thử mới được! Xem bên trong có phải bị bệnh gì không, mới có thể nhìn trắng thành đen như vậy.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 537: Chương 537



Trương Trung Khải là người của quân khu tỉnh Lan, hai ngày trước còn nói chuyện với anh ta, cũng chưa nghe nói anh ta có quan hệ gì với Giang Thiên Ca.

Hôm nay anh ta bị làm sao vậy, đột nhiên nhảy ra muốn bênh vực Giang Thiên Ca?

Còn mắng anh ta nhỏ nhen, hẹp hòi?

“Trương Trung Khải, anh phí cái đầu trên cổ và đôi mắt trên mặt rồi, mắt nào của anh nhìn thấy Giang Thiên Ca chịu ủy khuất?”

“Giang Thiên Ca, cô nói xem vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Là tôi bắt nạt cô, hay là cô bắt nạt tôi?”

Nghe Lý Quốc Đống nói, Giang Thiên Ca chột dạ đảo mắt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc dù xét về mục đích ban đầu, cô thật sự nghiêm túc chào hỏi Lý Quốc Đống, là thật lòng muốn trả ơn rượu thuốc cho anh ta, nhưng nhìn kết quả, hình như Lý Quốc Đống lại bị lời nói của cô chọc tức.

Trương Trung Khải cau mày, bất mãn nói: “Lý Quốc Đống, anh quát to như vậy làm gì, dọa đồng chí Giang Thiên Ca rồi...”

Giang Thiên Ca lúng túng xua tay giải thích: “Đồng chí Trương, tôi không sao. Vừa rồi tôi và đồng chí Lý chỉ nói chuyện bình thường thôi, anh đừng hiểu lầm.”

Trương Trung Khải: “Đồng chí Giang Thiên Ca, cô không cần phải nói đỡ cho Lý Quốc Đống! Tôi và Lý Quốc Đống quen biết nhiều năm rồi, biết tính nết của anh ta mà!”

“...” Giang Thiên Ca lúng túng nhìn Lý Quốc Đống.

Ánh mắt dường như đang nói: Tôi giải thích rồi, nhưng vô dụng.

Chuyện này vẫn chưa xong, trên đường lại có mấy người đi tới, đều là những người thuộc trận doanh xanh, đã từng cùng nhau đến phòng họp, biết thân phận của Giang Thiên Ca.

Nhìn thấy ba người Giang Thiên Ca đứng chung một chỗ, sắc mặt ba người đều không tốt, họ dừng lại chào hỏi Giang Thiên Ca, hỏi xảy ra chuyện gì.

Giang Thiên Ca cười xua tay, muốn nói không có chuyện gì.

Nhưng Trương Trung Khải lại kể chuyện mình nhìn thấy, Lý Quốc Đống “bắt nạt” Giang Thiên Ca.

Thế là, mấy người kia đều cùng nhau “lên án” Lý Quốc Đống, khuyên anh ta nên rộng lượng một chút.

Lý Quốc Đống: ???

Lúc đầu, khi chỉ có một mình Trương Trung Khải chỉ trích, trong lòng Lý Quốc Đống còn rất tức giận, nhưng bây giờ, bốn năm người cùng vây quanh khuyên nhủ, so với tức giận, trong lòng anh ta càng thêm phần nghi hoặc.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Là do hôm nay anh ta chưa tỉnh ngủ, hay là do anh ta ra khỏi cửa sai cách, hay là do Trương Trung Khải và những người khác đều bị Giang Thiên Ca bỏ bùa mê thuốc lú?

Giang Thiên Ca mất rất nhiều công sức mới khuyên được đám người Trương Trung Khải rời đi.

Nhưng Lý Quốc Đống vẫn còn đứng im tại chỗ.

Giang Thiên Ca nhìn trời để giảm bớt sự ngại ngùng, sau đó ngượng ngùng cười với Lý Quốc Đống: “Đồng chí Lý, tôi cũng không biết là mọi người sẽ hiểu lầm như vậy, anh đừng giận.”

Lý Quốc Đống “hừ” một tiếng: “Giận? Tôi nào dám. Tôi sợ lát nữa đám người Trương Trung Khải quay lại đánh tôi một trận.”

Giang Thiên Ca cười gượng: “Đồng chí Lý, sao có thể như vậy được, đồng chí Trương là người biết điều lẽ.”

Lý Quốc Đống lại “hừ” một tiếng: “Đúng vậy, họ đều là người tốt, biết điều lẽ, chỉ có mình tôi là kẻ xấu xa bắt nạt cô.”

“... Ha ha, cũng không thể nói như vậy.” Giang Thiên Ca lúng túng sờ mũi.

Sáng sớm nay Lý Quốc Đống còn chưa kịp ăn sáng, đã vì cô mà chịu “tai bay vạ gió”, đúng là rất oan uổng.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng Giang Thiên Ca cũng có chút áy náy.

Nghĩ ngợi một hồi, Giang Thiên Ca bèn hào phóng hứa hẹn: “Đồng chí Lý, chuyện hôm nay coi như tôi nợ anh một ân tình. Ân tình này, anh muốn dùng lúc nào cũng được.”

“Chỉ cần anh nói ra là cần tôi giúp gì, chỉ cần không phải g.i.ế.c người phóng hỏa, trộm cắp, hay làm chuyện gì trái với đạo đức, pháp luật, thuần phong mỹ tục, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ giúp.”

Dừng một chút, Giang Thiên Ca lại bổ sung: “Nếu anh muốn dùng ân tình này vào lúc diễn tập cũng được. Lúc diễn tập nếu anh gặp tôi, tôi có thể tha cho anh một lần.”

Lý Quốc Đống cảm thấy như mình vừa nghe được chuyện cười, bèn trợn trắng mắt ngay trước mặt Giang Thiên Ca.

Trong cuộc thi trước đó, Giang Thiên Ca có thể dùng chút mưu mẹo nhỏ để thắng anh ta, nhưng trên chiến trường diễn tập, trên chiến trường thật sự, cô nhóc Giang Thiên Ca này đừng hòng giở trò mèo.

Nhìn ra Lý Quốc Đống không tin lời mình, Giang Thiên Ca cũng không để tâm, cô lên tiếng chào: “Đồng chí Lý, đi thôi, đi ăn cơm thôi.”

Lý Quốc Đống vừa định từ chối, liền nghe Giang Thiên Ca nói: “Đừng từ chối nữa, nếu không lát nữa lại khiến người khác hiểu lầm, tôi không thèm giải thích cho anh đâu.”

“...”

Lý Quốc Đống nghĩ ngợi một hồi, dường như đột nhiên tỉnh ngộ, phản ứng kịp, nếu Giang Thiên Ca đã muốn mời anh ta ăn cơm như vậy, sao anh ta không ăn?

Ăn!

Giang Thiên Ca muốn mời bao nhiêu bữa thì anh ta ăn bấy nhiêu bữa, hơn nữa còn phải ăn thật nhiều, tốt nhất là ăn Giang Thiên Ca đến phá sản luôn!

Lý Quốc Đống muốn “trả thù” Giang Thiên Ca bằng cách ăn thật nhiều, ăn đến khi nào Giang Thiên Ca hết sạch tiền thì thôi, nhưng ý nghĩ này của anh ta căn bản là không thể thực hiện được, cả đời này cũng đừng mong thực hiện được.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 538: Chương 538



Bởi vì, với số tiền đầu tư vào chỗ Phương Thủ Nghĩa, hiện tại Giang Thiên Ca đã trở thành một tiểu phú bà thực sự rồi.

Cho dù có thêm một trăm Lý Quốc Đống nữa cũng không ăn hết của cô.

Nhưng mà, Lý Quốc Đống hiện tại vẫn chưa biết gì về chuyện này.

Anh ta không hề biết rằng, mặc dù mình không thể “báo thù” Giang Thiên Ca thành công, mặc dù trong mấy ngày nay nhiều lần bị Giang Thiên Ca chọc tức đến mức giậm chân, nhưng cũng chính bởi vì những lần tiếp xúc “nảy lửa”, “đáng nhớ” với Giang Thiên Ca này, mà trong những thời khắc quan trọng, anh ta đã được cô giúp đỡ rất nhiều.

Đương nhiên, đó là chuyện của sau này.

...

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, những người tham gia diễn tập thuộc phe đỏ và phe xanh đã bắt đầu tiến vào khu vực tập kết ban đầu được phân chia.

Lần diễn tập này là diễn tập tác chiến dã ngoại hoàn toàn, sau khi đến nơi, việc đầu tiên mà mọi người làm là khảo sát địa hình, lên kế hoạch bố trí, sau đó dựng lều.

Lều bạt dùng làm sở chỉ huy của bộ tư lệnh, lều bạt cho binh sĩ nghỉ ngơi, gần như tất cả mọi người trong doanh trại đều đang bận rộn dựng lều, ai nấy đều hăng say làm việc.

Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, đó là Giang Thiên Ca và đồng đội.

Đội lập trình máy tính đã có sẵn nơi làm việc, họ không cần phải dựng thêm lều.

Tuy nhiên, họ cũng không rảnh rỗi, họ không cần dựng lều, nhưng lại phải đi tìm kiếm tín hiệu, kiểm tra thiết bị.

Ngày đầu tiên, mọi người chủ yếu thực hiện công tác chuẩn bị cơ sở vật chất, làm quen với địa hình và môi trường xung quanh, nhìn chung vẫn khá thoải mái.

Nhưng đến ngày thứ hai, bầu không khí trong doanh trại đã khác hẳn.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi lấy lại sức, tinh thần của mọi người đều trở nên phấn chấn, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ẩn sâu trong đó là sự hào hứng và phấn khích khó tả.

Phấn khích vì cuộc diễn tập sắp bắt đầu, phấn khích vì cuộc tấn công sắp diễn ra.

Mọi người đều đã mặc trang phục diễn tập có gắn thiết bị tạo khói.

Trên chiến trường diễn tập, một khi giao tranh với “quân địch”, nếu bị trúng đạn, thiết bị tạo khói trên người sẽ nhả khói, đồng nghĩa với việc người lính đó đã “hi sinh”.

Giang Thiên Ca trước đây chưa từng tham gia diễn tập, nhưng đã xem qua video quay lại cảnh diễn tập quân sự, cô có ấn tượng rất sâu sắc với hình ảnh khói màu phun ra từ người những người lính sau khi trúng đạn.

Trước khi thay trang phục, cô còn tò mò nghiên cứu thiết bị tạo khói trên trang phục một lúc, tò mò không biết thiết bị tạo khói bây giờ sẽ phun ra khói màu gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi thay trang phục xong, Giang Thiên Ca đến đội lập trình máy tính kiểm tra một vòng, kiểm tra kỹ lưỡng tình trạng của máy phát điện, máy tính, thiết bị truyền tín hiệu,...

Sau đó cũng nhìn đại khái trạng thái của mọi người một lần, mỗi người đều tinh thần sung mãn, ý chí chiến đấu sục sôi, Giang Thiên Ca liền gật đầu, để cho mọi người tự mình làm chuẩn bị trước.

Thấy Giang Thiên Ca không định nói chuyện, có người nhịn không được lên tiếng hỏi: “Huấn luyện viên, sao huấn luyện viên không nói vài lời... khích lệ chúng tôi sao?”

Trong lời nói mang theo tràn đầy thăm dò cùng chờ mong.

Giang Thiên Ca nhìn lại, phát hiện những người khác, cũng giống như người lên tiếng nói chuyện, đều mang vẻ mặt chờ mong. Giang Thiên Ca buồn bực một lát, không hiểu hỏi:

“Chẳng phải trạng thái của mọi người đều rất tốt sao? Còn cần cổ vũ gì nữa?”

Hiện tại mỗi người bọn họ đều giống như được tiêm m.á.u gà, ý chí chiến đấu sung mãn sục sôi không chịu nổi.

Nếu cô nói thêm gì nữa, có lẽ ý chí chiến đấu và m.á.u gà của bọn họ sẽ tăng vọt lên một mức độ, cô cảm thấy lượng bàn phím hỏng sẽ tăng lên rất nhanh.

Máy tính mà đội lập trình máy tính sử dụng đều đã trải qua cải tạo đặc thù, vừa hiếm lạ vừa quý giá, mỗi người đều rất quý trọng máy tính của mình.

Nhưng, đối với bàn phím thì lại không bảo vệ như vậy.

Những người này hễ kích động là lại gõ mạnh bàn phím, Giang Thiên Ca sợ bàn phím dự phòng mang đến sẽ không đủ cho bọn họ dùng.

Nghe được lời của Giang Thiên Ca, tất cả mọi người đều gật đầu như gà mổ thóc: “Muốn! Đương nhiên là muốn!”

“Chúng tôi đều quen nghe huấn luyện viên nói lời động viên, mang đến cho chúng tôi khát vọng về tương lai, bây giờ không được nghe, trong lòng cảm giác thiếu thiếu gì đó.”

“...” Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, mới bừng tỉnh đại ngộ “À” một tiếng.

Bây giờ cô đã hiểu ý của họ. Nói một cách dễ hiểu, chính là họ đã quen nghe cô vẽ bánh nướng, bây giờ không có bánh nướng để ăn, cảm thấy không yên tâm.

“...”

Thật là một đám người đơn thuần đáng yêu.

Nếu là mấy chục năm sau, bọn họ nhất định có thể trở thành người mà các ông chủ lãnh đạo yêu thích nhất.

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, nhìn sang bộ chỉ huy bên cạnh, thấy không có ai đi ra, mới khống chế âm lượng nói:

“Vậy tôi nói ngắn gọn. Chúng ta huấn luyện lâu như vậy, hiện tại chính là thời điểm kiểm nghiệm thành quả.”

“Chúng ta chỉ có hai mục tiêu nhỏ đơn giản, thứ nhất, công phá bộ chỉ huy của quân xanh, thứ hai, chiếm lấy bộ chỉ huy.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 539: Chương 539



Không phải muốn ăn bánh nướng sao, vậy thì nhét cho bọn họ cái lớn nhất.

Tuy nhiên, Giang Thiên Ca vẫn nhìn về phía bộ chỉ huy. Mặc dù cô rất dẻo miệng trong việc vẽ bánh cho người khác, nhưng đôi khi, bánh vẽ quá lớn, cũng có chút ngại ngùng.

Giang Thiên Ca che giấu sự chột dạ trong lòng, chắp tay sau lưng hỏi:

“Các đồng chí, mọi người có tự tin không?”

“Có!” Mọi người lộ vẻ mặt đầy kích động, đồng thanh trả lời.

Giang Thiên Ca: “...”

Rất tốt, ai dạy mà giống người đó thế, đều tự tin như cô vậy.

...

Lời Giang Thiên Ca nói, mặc dù là vẽ bánh, nhưng đó cũng đúng là nhiệm vụ bọn họ cần làm.

Tuy trước đó trong cuộc họp, mọi người đều rất kỳ vọng vào đội lập trình máy tính, mọi người vừa kỳ vọng vào sự mới mẻ của nó, vừa cẩn thận cũng bởi vì sự mới mẻ của nó.

Cho dù là Trương Kiếm Ba, Giang Thiên Ca, hay là những người khác đều biết, trong cuộc diễn tập lần này, đội lập trình máy tính là một thử nghiệm hoàn toàn mới.

Không ai biết đội lập trình máy tính có thể phát huy tác dụng đến mức nào.

Vì vậy, trước tiên bọn họ cần phải cho những người trong bộ chỉ huy quân xanh thấy được năng lực của mình.

Diễn tập quân sự, vừa là kiểm tra thực lực chiến đấu thực tiễn của binh lính, vừa là kiểm tra năng lực chỉ huy tác chiến của các sĩ quan.

Quân xanh là bên tấn công, trước khi triển khai hành động tấn công, phải dựa trên nhiều loại thông tin như nhân viên, địa hình, tin tức do lính trinh sát nắm được,... để đưa ra phương án tác chiến tấn công hợp lý và hiệu quả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Việc xây dựng kế hoạch tác chiến cần phải có kiến thức lý luận quân sự và kinh nghiệm tác chiến làm chỗ dựa.

Rõ ràng, đây không phải là việc mà những người mới như Giang Thiên Ca có năng lực, có tư cách quyết định, mà là nhiệm vụ của những người lãnh đạo như Trương Kiếm Ba, Trần Thành Vũ, Giang Viện Triều.

Giang Thiên Ca nói “công phá bộ chỉ huy quân xanh”, chính là trong quá trình họ xây dựng kế hoạch tác chiến, sẽ cố gắng cung cấp nhiều hỗ trợ hữu ích nhất có thể.

Biến sự tò mò và mong đợi của Trần Thành Vũ và những người khác đối với đội lập trình máy tính trước đó thành sự tin phục thực sự.

Đội xe của đội lập trình máy tính ở ngay bên cạnh bộ chỉ huy, lúc Trương Kiếm Ba và những người khác đang nghiên cứu bản đồ và sa bàn để lên kế hoạch và diễn tập chiến lược.

Giang Thiên Ca cũng dẫn theo các thành viên của đội lập trình máy tính, trên máy tính tiến hành mô phỏng động phương án hành động mà Trương Kiếm Ba và những người khác đưa ra, thông qua phương thức này để giúp Trương Kiếm Ba và những người khác phân tích, dự đoán những tình huống có thể xảy ra, đưa ra lựa chọn tối ưu nhất.

Ban đầu, Trương Kiếm Ba và những người khác ở trong lều của bộ chỉ huy, sau đó, họ trực tiếp biến đội xe của đội lập trình máy tính thành phòng thao tác máy tính, coi như là bộ chỉ huy.

“... Báo cáo bộ chỉ huy, tiểu đội tiên phong 1 đã chiếm được cứ điểm số 5.”

Nghe được tin tức từ điện thoại, Trương Kiếm Ba và những người khác kích động vỗ tay cười lớn: “Tốt!”

“Chiến thắng trận đầu! Đây là một khởi đầu tốt!”

“Từ lúc Thiệu Vân xuất phát từ doanh trại, cho đến khi chiếm được cứ điểm mục tiêu, chưa đến hai tiếng đồng hồ, đây là lần diễn tập nhanh nhất từ trước đến nay!”

Trần Thành Vũ mặt mày hớn hở, cười lớn nói: “Ha ha ha, đồng chí Trương, chúng ta đã phá kỷ lục rồi!”

Trương Kiếm Ba cười gật đầu: “Đúng vậy, đây là lần nhanh nhất! Đây là công lao của các đồng chí tiểu đội tiên phong 1, cũng là công lao của các đồng chí trong đội lập trình máy tính.”

“Mọi người đã vất vả rồi!” Trương Kiếm Ba nhìn về phía Giang Thiên Ca và những người khác, trong mắt mang theo vẻ vui mừng, tự hào và có chút kích động.

Nếu như không có Giang Thiên Ca và đội lập trình máy tính phân tích chi tiết địa hình và tuyến đường, bọn họ chưa chắc đã nghĩ đến việc tấn công cứ điểm số 5 trước. Cho dù có nghĩ đến, cũng sẽ không nhanh như vậy.

“Ha ha ha, đúng vậy, lần này có thể chiếm được cứ điểm số 5, các đồng chí đội lập trình cũng có công lao rất lớn, không thể không kể đến!”

Trần Thành Vũ cũng nhớ đến lúc trước Giang Thiên Ca và những người khác đã làm mô hình địa hình và hình ảnh mô phỏng chi tiết trên máy tính, liền kích động đi tới.

Ông không tiện vỗ vai Giang Thiên Ca, bèn vỗ vai Tiêu Phong và những người khác đang đứng gần Giang Thiên Ca, khiến cho mấy người họ bị sặc đến ho khan, có thể thấy được tâm trạng ông đang kích động đến mức nào.

Địa điểm diễn tập lần này đều là những nơi mà bọn họ không quen thuộc. Hơn nữa, cho dù là quân đỏ hay quân xanh, bản đồ nhận được đều như nhau, đều chỉ là địa hình phác họa đơn giản.

Còn địa hình chi tiết thì phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người. Trước đây, họ đều phái lính trinh sát đi do thám tình hình.

Nhưng diễn tập cũng có giới hạn về thời gian, không thể đợi đến khi lính trinh sát thăm dò rõ ràng tất cả địa hình mới hành động.

Cho nên, trước kia khi diễn tập, họ vừa phái lính trinh sát đi do thám tình hình, vừa lựa chọn cứ điểm thích hợp để tấn công trước. Cách làm như vậy, thời gian và nhân lực bỏ ra tự nhiên cũng không ít.
 
Back
Top Bottom