Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 520: Chương 520



Nghe Giang Thiên Ca nói thẳng ra như vậy, ánh mắt Dương Xán Như lóe lên, trên mặt hiện lên vài phần không được tự nhiên, nhưng cũng thành thật gật đầu thừa nhận.

Giang Thiên Ca “Ồ” một tiếng, không nói gì, chờ cô ấy mở lời.

Dương Xán Như nói: “Cô rất dũng cảm.”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Ừm.”

Dương Xán Như dừng một chút, tiếp tục nói: “Cô rất giỏi.”

Giang Thiên Ca vẫn gật đầu: “Ừm. Quả thật.”

Dương Xán Như cười cười, lại nói: “Cô rất thông minh.”

Giang Thiên Ca tiếp tục gật đầu: “Ừ, đương nhiên.”

Giang Thiên Ca nghiêng đầu, ánh mắt chân thành nhìn về phía Dương Xán Như hỏi: “Thì ra cô đến đây là muốn khen tôi à?”

“Cảm ơn, còn lời khen nào khác không, tôi nghe đây.” Giang Thiên Ca xoay người lại, mặt đối mặt với Dương Xán Như, nghiêm túc nhìn cô ấy, chờ cô ấy nói tiếp.

Dương Xán Như ngẩn người, cô ấy không ngờ Giang Thiên Ca lại “không khách sáo” như vậy, cô ấy suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: “... Hết rồi.”

Giang Thiên Ca “Ồ” một tiếng, giọng điệu có chút thất vọng.

Dương Xán Như nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ có phải mình làm không tốt hay không, nên tiếp tục đào bới ưu điểm của Giang Thiên Ca để khen ngợi cô ấy?

Tuy nhiên, Dương Xán Như còn chưa nghĩ ra điểm mới để khen Giang Thiên Ca, thì Giang Thiên Ca đã lên tiếng khen cô ấy trước: “Đồng chí Dương, cảm ơn cô đã chọn tôi. Ánh mắt của cô rất tốt.”

Lúc nhìn thấy Dương Xán Như đứng về phía mình, Giang Thiên Ca quả thật rất bất ngờ.

Tuy rằng vì buổi trưa bị mất mặt trước mặt Thiệu Vân, khiến cô vô cùng hối hận, quyết định từ nay về sau phải thận trọng trong lời nói và việc làm, không được tự cho mình và Lục Chính Tây là vạn người mê, trước khi người khác bày tỏ thái độ thì không được nói lung tung.

Nhưng từ ánh mắt và thái độ Dương Xán Như nhìn Lục Chính Tây, có thể nhận ra cô ấy đối với Lục Chính Tây có sự thưởng thức nhất định.

Buổi trưa ở nhà ăn, Dương Xán Như chắc hẳn cũng nhìn ra mối quan hệ giữa cô và Lục Chính Tây.

Lúc đầu, cô cho rằng Dương Xán Như sẽ không tham gia đặt cược, hoặc là sẽ đặt cược vào Lý Quốc Đống vì anh ta có nhiều khả năng chiến thắng hơn, không ngờ Dương Xán Như lại đứng về phía cô.

Nhìn thấy Dương Xán Như đứng về phía mình, Giang Thiên Ca còn có chút áy náy tự kiểm điểm bản thân vì đã có suy nghĩ ích kỷ.

Giang Thiên Ca một lần nữa chân thành cảm ơn: “Đồng chí Dương, cảm ơn cô đã tin tưởng tôi.”

Nghe Giang Thiên Ca chân thành cảm ơn mình như vậy, Dương Xán Như cúi đầu, có chút ngượng ngùng cười: “Tôi... Thật ra tôi cũng không ngờ cô lại thắng... Tôi cũng rất sợ cô thua...”

Giang Thiên Ca: “...”

Cũng được.

Biết ngay mà, những người này đều sợ cô mất mặt nên mới bỏ phiếu tình bạn và phiếu đồng tình cho cô.

“Đồng chí Giang, thật ra tôi còn có chút chuyện muốn hỏi cô.”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Ừm, cô hỏi đi.”

Dương Xán Như nhìn Giang Thiên Ca, do dự một hồi, rồi nhỏ giọng hỏi: “Đồng chí Giang, cô và đồng chí Lục Chính Tây, hai người đang hẹn hò sao?”

Giang Thiên Ca vừa bất ngờ vừa không bất ngờ trước câu hỏi của Dương Xán Như.

Cô gật đầu “Ừm” một tiếng.

Dương Xán Như cúi đầu, dường như đang rất khó xử, nhỏ giọng hỏi: “Tình cảm của hai người rất tốt, sau này cũng có dự định kết hôn, đúng không?”

Giang Thiên Ca nhìn cô ấy, cười nói: “Sao lại hỏi vậy? Muốn mừng cưới chúng tôi à?”

Dương Xán Như cắn môi, nói: “Đồng chí Giang Thiên Ca, tôi nói trước, tôi không có ác ý, cũng không có ý xúc phạm cô. Nếu nghe xong những lời tôi nói mà cô thấy tức giận, cô có thể mắng tôi một trận.”

Sợ Giang Thiên Ca không tin, cô ấy còn gật đầu lia lịa: “Thật đấy! Nếu cô tức giận thì cứ mắng tôi.”

“Biết rồi, tôi chưa bao giờ nương tay với những kẻ chọc giận mình.”

Thấy Dương Xán Như nói vòng vo Tam Quốc như vậy, Giang Thiên Ca lại càng tò mò muốn biết cô ấy muốn nói gì: “Cô nói đi.”

Dương Xán Như dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Nhà tôi giục tôi tìm bạn trai... Tôi cảm thấy đồng chí Lục Chính Tây rất ưu tú...”

Dương Xán Như dừng lại, quan sát biểu cảm của Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca không hề tỏ ra tức giận hay ghen tuông, chỉ nhướng mày với Dương Xán Như, ra hiệu cho cô ấy tiếp tục.

Dương Xán Như lại nói: “Lúc trưa, khi biết cô và đồng chí Lục Chính Tây là người yêu, tôi cảm thấy rất buồn. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, đến tận bây giờ mới quyết định hỏi cô...”

Dương Xán Như dừng lại, cẩn thận quan sát Giang Thiên Ca: “... Tôi muốn hỏi cô, tình cảm của hai người hiện tại thế nào, tương lai có dự định phát triển lâu dài hay không.”

“Nếu tình cảm của hai người rất tốt và có dự định kết hôn, tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện của đồng chí Lục Chính Tây nữa.”

“Nếu không, tôi sẽ chờ, chờ hai người... chia tay.”

Thấy Giang Thiên Ca im lặng không nói, Dương Xán Như dường như có chút hoảng loạn, vội vàng giải thích:

“Đồng chí Giang, cô đừng hiểu lầm! Lời nói của tôi không có ác ý, cũng không phải mong hai người chia tay! Tôi chỉ là... chỉ là muốn biết... liệu tôi... liệu tôi có cơ hội hay không...”

Vân Mộng Hạ Vũ

“À... Không phải! Không phải! Ý tôi là... Tôi chỉ... chỉ là muốn biết câu trả lời...”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 521: Chương 521



Càng giải thích càng rối, cuối cùng, cô ấy nói: “Đồng chí Giang, tôi... cô... Cô cứ mắng tôi đi.”

Dương Xán Như cúi đầu, dáng vẻ mặc cho Giang Thiên Ca trách mắng, không dám cãi lại nửa lời.

Giang Thiên Ca: “...”

Giang Thiên Ca không nói gì, không phải vì tức giận đến mức không nói nên lời, mà là bởi vì cô ấy bị sự ngây ngô của Dương Xán Như làm cho nghẹn họng, nhất thời không biết nên nói gì.

Im lặng một lúc, Giang Thiên Ca nghiêm túc hỏi Dương Xán Như: “Có ai từng nói cô ngốc chưa?”

Dù là nam hay nữ, việc vô tình thích một người “đã có chủ” là chuyện hết sức bình thường.

Xét cho cùng, trai tài gái sắc, người ưu tú luôn có sức hấp dẫn với người khác phái. Dù là nam hay nữ, ai mà không thích người ưu tú? Ai cũng muốn tìm một người bạn đời ưu tú về mọi mặt.

Nhưng mà, người bình thường, ai lại đi nói với người đang trong một mối quan hệ rằng “Tôi sẽ chờ hai người chia tay”?

À không, vẫn có người nói đấy.

Những người có ý đồ muốn chen chân vào mối quan hệ của người khác sẽ nói câu này.

Nhưng mà, những người đó sẽ nói thẳng với người mình thích, chứ không phải như Dương Xán Như, lại đi nói với cô.

Nếu Dương Xán Như nói với Lục Chính Tây rằng “Tôi sẽ đợi hai người chia tay”, vậy thì cô ấy đúng là trà xanh, là đóa sen trắng giả tạo, là tâm cơ.

Nhưng mà, Dương Xán Như lại nói với cô, Giang Thiên Ca thật sự không biết nên dùng từ gì khác ngoài “ngốc nghếch” để hình dung hành động này của Dương Xán Như.

Hơn nữa, cô ấy còn rất lễ phép, cũng biết điều, chủ động nhận lỗi trước, sau khi nói xong liền lập tức xin lỗi.

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, Dương Xán Như tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao cô biết? Bà nội tôi từng nói tôi ngốc mà.”

Giang Thiên Ca nhìn cô ấy với ánh mắt phức tạp: “Sao tôi biết à? Cô nói cho tôi biết đấy.”

Dương Xán Như nhíu mày: “Lúc nào? Sao tôi không nhớ?”

Giang Thiên Ca: “... Lúc trưa cô ngủ, cô đã báo mộng cho tôi biết đấy.”

Dương Xán Như: “...”

Nhận ra mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn, Dương Xán Như xấu hổ sờ mũi.

“Vậy... Vậy cô tiếp tục mắng tôi đi.”

Giang Thiên Ca lắc đầu từ chối: “Thôi, tôi sợ mắng cô thành ngốc thật.”

Nhìn Dương Xán Như, Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút rồi nói: “Đồng chí Dương Xán Như, tôi có mấy lời muốn nói với cô.”

“Vâng vâng.” Dương Xán Như gật đầu lia lịa, trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca: “Đồng chí Giang, cô nói đi.”

“Thứ nhất, tôi thấy mắt nhìn người của cô rất tốt, cũng tốt như tôi vậy. Lục Chính Tây quả thật rất ưu tú.”

“Thứ hai, tôi thấy cô là người thẳng thắn. Cô dám thừa nhận với tôi rằng cô có hảo cảm với Lục Chính Tây, điều này rất đáng khen.”

Chỉ là hơi ngốc một chút.

“Cuối cùng, tôi nghĩ cô nên dời ánh mắt khỏi người Lục Chính Tây, để ý đến những người khác xem sao, biết đâu lại tìm được người phù hợp với cô hơn cả Lục Chính Tây?”

Chuyện tương lai, hiện tại không ai có thể đảm bảo chắc chắn điều gì.

Nhưng Giang Thiên Ca cảm thấy, cô và Lục Chính Tây ở bên nhau rất vui vẻ, dựa vào phản ứng của Lục Chính Tây, có thể thấy anh cũng cảm thấy như vậy.

Hiện tại và cả sau này, bọn họ đều không có ý định chia tay.

“Trên đời còn rất nhiều người tốt, sao cứ phải si mê một người. Đồng chí Dương Xán Như, cô thấy sao?”

Dương Xán Như suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Vâng, đồng chí Giang, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không nghĩ đến đồng chí Lục Chính Tây nữa.”

Nghe lời người ta nói, không lo c.h.ế.t đói. Dương Xán Như tuy hơi ngốc một chút, nhưng là người biết nghe lời khuyên.

Giang Thiên Ca liền khen ngợi: “Đồng chí Dương, cô xinh đẹp, tính cách chân thành, nhất định sẽ tìm được một nửa phù hợp với mình.”

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, Dương Xán Như cười nói: “Vâng, tôi sẽ từ từ tìm, còn hai năm nữa, nhất định tôi sẽ tìm được.”

“Đồng chí Giang, cô đừng khách sáo với tôi, cứ gọi tên tôi là được, gọi Xán Như là được rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vậy cô cũng gọi tôi là Thiên Ca đi.” Giang Thiên Ca tò mò hỏi: “Vừa rồi cô nói “còn hai năm”, ý cô là gì vậy?”

Dương Xán Như đáp: “Tôi tự xem bói cho mình, tôi phải kết hôn trước năm hai mươi lăm tuổi, nếu không, sau này tôi sẽ phải sống cô độc cả đời.”

Dường như nhận ra Giang Thiên Ca không tin lời mình nói, Dương Xán Như vội vàng nắm lấy tay Giang Thiên Ca giải thích: “Thiên Ca, cô đừng có không tin!”

“Đó là tôi học được từ ông nội và bố tôi. Trước đây sức khỏe của tôi không tốt, lúc nhỏ ông nội tôi đã tính ra rằng tôi không sống quá mười tám tuổi, nếu muốn sống sót thì nhất định phải đến quân đội.”

“Vì vậy, từ nhỏ tôi đã theo mẹ và anh họ sống ở trong quân doanh, sau đó, vừa tròn mười sáu tuổi, tôi liền đăng ký nhập ngũ, nhờ vậy mới sống được đến bây giờ.”

Hóa ra nhà Dương Xán Như là gia đình có truyền thống bói toán.

Nhưng Giang Thiên Ca cũng không nói gì.

Dù sao thì cô cũng không ngốc.

Giang Thiên Ca gật đầu, khen ngợi: “Nhà cô, quả thật là gia học uyên thâm.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 522: Chương 522



Nghe vậy, hai mắt Dương Xán Như sáng lên: “Phải không? Tớ cũng cảm thấy nhà tớ rất thần bí, rất lợi hại!”

“Ông nội tớ nói, từ đời cụ cố của tớ, đã bắt đầu học tập kỹ thuật bói toán này rồi. Chỉ là người bây giờ, đều coi bói toán là tàn dư mê tín dị đoan, coi bói toán là chiêu trò lừa gạt người khác.”

“Trước đây tớ đã nói với vài người rằng tớ biết xem bói, nhưng họ đều cảm thấy tớ đang nói đùa, đều không tin lời tớ nói. Thiên Ca, cậu là người đầu tiên tin lời tớ!”

Dương Xán Như ánh mắt sáng rực, kích động nắm lấy tay Giang Thiên Ca, dĩnhiên đã coi Giang Thiên Ca như người bạn tri kỉ hiểu mình.

Giang Thiên Ca: “...”

Giang Thiên Ca có chút muốn hỏi Dương Xán Như, nếu cô ấy nói mình biết bói toán, sao không thử tính duyên phận của mình và Lục Chính Tây, vừa rồi tại sao không tính trước kết quả trận đấu giữa mình và Lý Quốc Đống?

Nhưng nhìn thấy Dương Xán Như kích động như vậy, Giang Thiên Ca quyết định vẫn là không nên làm cô ấy mất hứng.

“Bây giờ là xã hội hiện đại, quốc gia và xã hội đều đề xướng việc đề cao khoa học, theo đuổi sự tiến bộ. Những thứ truyền thống như bói toán này, đối với mọi người mà nói, tin thì có, không tin thì không.”

Nghĩ đến những lời Dương Xán Như nói thẳng với mình, Giang Thiên Ca khuyên nhủ: “Xán Như, cậu và nhà cậu biết xem bói, cậu cũng đừng nói lung tung. Chúng ta cứ khiêm tốn là được.”

Dương Xán Như gật đầu đồng ý: “Đúng đúng đúng! Ông nội và bố tớ cũng nói như vậy với tớ.”

Đôi mắt Dương Xán Như càng sáng hơn, càng cảm thấy Giang Thiên Ca hiểu mình, cô ấy nắm lấy tay Giang Thiên Ca, dường như rất muốn được thể hiện năng lực thần bí của mình cho Giang Thiên Ca xem.

“Thiên Ca! Hay là để tớ xem bói cho cậu một quẻ nhé!”

“...”

Giang Thiên Ca từ chối, “Không cần đâu nhỉ?”

“Chẳng phải nói thầy bói là đang tiết lộ thiên cơ hay sao? Bói toán sẽ hao tổn tinh lực của người bói, hay là cái gì đó? Tớ cũng không có chuyện gì, thôi khỏi xem đi.”

Dương Xán Như vẻ mặt chẳng hề để tâm xua tay, nhiệt tình kiên trì muốn xem bói cho Giang Thiên Ca: “Không sao đâu, tớ đã rất lâu rồi không xem, bây giờ xem cho cậu một quẻ, cũng không tổn hại bao nhiêu đâu.”

“Thiên Ca, cậu cho tớ biết ngày sinh tháng đẻ của cậu đi, nếu không nhớ rõ, thì nói ngày tháng năm sinh và khoảng thời gian là được.”

Giang Thiên Ca thịnh tình khó từ chối, bèn nói ra thời gian sinh của mình.

Nói xong, liền nhìn thấy Dương Xán Như trên vở của mình, viết viết vẽ vẽ một hồi lâu.

Nhìn thấy Dương Xán Như càng lúc càng cau mày, cả khuôn mặt dường như đều nhăn lại với nhau, Giang Thiên Ca buồn cười an ủi: “Không sao, không tính ra được cũng không sao mà.”

Dương Xán Như lắc đầu: “Không phải, tớ tính ra rồi. Chỉ là, quẻ của cậu rất kỳ lạ.”

Giang Thiên Ca tùy ý hỏi: “Kỳ lạ thế nào?”

Dương Xán Như ngẩng đầu, ánh mắt mê mang nhìn về phía Giang Thiên Ca: “Tớ tính ra quẻ tượng của cậu cho thấy, cậu... đã... c.h.ế.t rồi...”

Giọng nói Dương Xán Như càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chột dạ đến mức không dám nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía Dương Xán Như cũng có chút thay đổi.

Dương Xán Như hối hận không thôi. Hối hận trước đây sao mình không chịu học hỏi ông nội và bố nhiều hơn, nếu không cũng sẽ không giống như bây giờ, trình độ còn non kém, lại đi “xem bói ra cái chết” của một người đang sống sờ sờ như Giang Thiên Ca.

Cũng âm thầm hối hận bản thân không nên nhanh miệng như vậy, không nên nói ra. Cô đúng là người thiếu suy nghĩ.

Giang Thiên Ca đang ngồi trước mặt cô đây, kết quả cô lại xem bói ra cô ấy đã chết, nếu Giang Thiên Ca đánh cô một trận, cô cũng cam tâm tình nguyện.

Dương Xán Như chột dạ ngước mắt lên, thấy Giang Thiên Ca mím môi nhìn mình, cô cảm thấy Giang Thiên Ca nhất định là đang tức giận, vội vàng xin lỗi: “Thiên Ca, xin lỗi cậu! Chắc là tớ tính sai rồi... Không, nhất định là tớ tính sai rồi!”

“Để tớ tính lại lần nữa! Lần này tớ nhất định sẽ không tính sai nữa!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong, cô vội vàng cầm bút gạch hết những gì vừa viết, lật một trang giấy trắng mới, muốn tính toán lại cho Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca hoàn hồn, ngăn cô lại: “Thôi, thôi, không cần tính nữa, cậu đã tính một lần rồi, tính thêm lần nữa, không tốt cho cậu đâu.”

Đúng vậy, cũng không tốt cho tớ đâu.

Lúc này Dương Xán Như bởi vì “xem bói ra cái chết” của Giang Thiên Ca mà chột dạ, Giang Thiên Ca cũng bởi vì bí mật nho nhỏ của mình mà có chút chột dạ.

Ban đầu cô cứ nghĩ, Dương Xán Như sau một hồi thao tác, cùng lắm là nói ra mấy lời mập mờ, giống như mấy chục năm sau trên mạng tràn lan những lời bói toán cung hoàng đạo, thuật ngữ bài Tarot.

Nhưng không ngờ Dương Xán Như lại có “gia thế khủng” như vậy, đạo hạnh cao thâm.

Dương Xán Như cảm thấy mình tính sai, nhưng chỉ có Giang Thiên Ca, người trong cuộc này mới biết, Dương Xán Như có lẽ đã không tính sai.

Bởi vì, nếu dựa theo quỹ tích vận mệnh ban đầu, thì lúc này cô đúng là đã bị hại c.h.ế.t rồi.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 523: Chương 523



Đối với chuyện mình được trùng sinh, có được ký ức của nhiều kiếp, Giang Thiên Ca chưa từng có ý định nói cho bất kỳ ai, hoặc để bất kỳ ai biết.

Ngay cả với những người thân thiết nhất với cô bây giờ như Giang Viễn Triều, Phương Đức Âm, Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca cũng không định để họ biết chuyện này.

Dương Xán Như tính toán một lần, có thể khiến cô ấy cảm thấy mình tính sai. Nhưng, nếu cô ấy tính thêm vài lần nữa, thì chưa chắc đã dễ dàng lừa gạt được.

Giang Thiên Ca chủ động tìm lý do “tính sai” cho Dương Xán Như: “Hôm nay chắc là thời điểm không thích hợp, nên mới tính sai. Chờ ngày khác, đợi khi nào có dịp, tớ lại tìm cậu xem bói cho kỹ.”

Dương Xán Như suy nghĩ một chút, cảm thấy Giang Thiên Ca nói rất có lý.

Hiện tại nên dừng tay, đúng là quyết định sáng suốt nhất.

Nếu như tính thêm lần nữa, kết quả vẫn như cũ, không chỉ khiến cô ấy càng lộ rõ sự non kém, mất mặt trước Giang Thiên Ca, mà còn khiến cho tình huống càng thêm khó xử.

Giang Thiên Ca vốn không muốn đánh cô ấy, nhưng nếu cô ấy còn cố tình xem bói thêm vài lần nữa, thì chắc chắn cô sẽ không nhịn được nữa.

“Vậy cũng được.”

Dương Xán Như gật đầu, không kiên trì muốn xem bói lại cho Giang Thiên Ca nữa, mà nói: “Thiên Ca, đợi sau khi diễn tập kết thúc, tớ sẽ có thời gian về quê thăm nhà. Chờ tớ về đến nhà, tớ sẽ bảo ông nội đích thân xem cho cậu.”

“Mấy năm nay ông nội tớ rất ít khi xem bói cho người khác, rất nhiều người tặng quà nhờ ông ấy xem, ông ấy đều không đồng ý. Nhưng tớ nhờ ông ấy xem cho cậu, ông ấy nhất định sẽ đồng ý!”

Dương Xán Như cười rạng rỡ, bởi vì nhắc đến ông nội nhà mình, trên mặt không giấu nổi sự tự hào và kiêu ngạo.

Giang Thiên Ca biểu cảm hơi khựng lại: “...”

Thấy Dương Xán Như muốn cất quyển sổ tay vừa rồi đi, Giang Thiên Ca nhanh tay lẹ mắt cầm lấy quyển sổ, xé hết những tờ giấy có ghi thời gian sinh của mình và những gì Dương Xán Như vừa viết lúc nãy.

Không thể để Dương Xán Như tiếp tục xem bói cho cô, càng không thể để ông nội của Dương Xán Như xem bói cho cô.

Trải qua chuyện vừa rồi, Giang Thiên Ca không dám khinh thường năng lực của nhà Dương Xán Như nữa.

Trước mặt Dương Xán Như, cô suýt chút nữa đã để lộ sơ hở. Nếu đối mặt với một người có đạo hạnh cao thâm như ông nội của Dương Xán Như, tốc độ cô lộ nguyên hình, e là còn nhanh hơn cả Bạch Cốt Tinh.

Giang Thiên Ca đè nén sự chột dạ trong lòng xuống, cười vẫy vẫy tờ giấy trên tay với Dương Xán Như: “Xán Như, đây là lần đầu tiên tớ gặp được người như cậu ngoài đời thực đấy, tớ cảm thấy cậu thật thần bí, thật lợi hại!”

“Hai trang giấy này cậu tặng cho tớ, để tớ làm quà lưu niệm được không? Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ trân trọng nó, khi nào về đến nhà sẽ dán lên tường.”

Dương Xán Như không hề nghi ngờ lời nói của Giang Thiên Ca, cô ấy mở to mắt gật đầu: “Được chứ, được chứ, đương nhiên là được rồi! Thế đã đủ chưa, hay là tớ viết thêm cho cậu mấy tờ nữa?”

Giang Thiên Ca nghiêm túc gật đầu, “Đủ rồi đủ rồi, quà quý ở chỗ tinh tế chứ không phải ở số lượng, hai tờ này là đủ rồi.”

Dương Xán Như vui vẻ gật đầu: “Ừm ừm.”

Giang Thiên Ca thầm nói “Xin lỗi” trong lòng, sau đó tiếp tục nghiêm túc bịa chuyện với Dương Xán Như:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Xán Như, hôm nay nghe cậu nói, tớ đã có nhận thức sâu sắc hơn về kỹ thuật bói toán truyền thống của đất nước mình, người nhà cậu, quả thật rất lợi hại.”

“Tuy rằng cậu không nói nhiều, nhưng tớ biết, ông nội cậu nhất định là một vị lão tiên sinh đức cao vọng trọng, năng lực phi phàm. Cậu giúp tớ nhờ ông nội xem bói cho tớ, chứng tỏ cậu không coi tớ là người ngoài, tớ rất vui.”

“Nhưng ở một phương diện khác, tớ chưa từng tự mình đến bái phỏng ông nội cậu, mà đã để ông ấy xem bói cho tớ, có vẻ như tớ không được tôn trọng ông ấy.”

“Cho nên, Xán Như, để tỏ lòng thành, tớ nghĩ đợi sau này có thời gian, tớ sẽ đích thân đến nhà bái phỏng ông nội cậu, tự mình thỉnh cầu ông ấy xem bói cho tớ.”

Nói là đến nhà bái phỏng ông nội Dương Xán Như, đương nhiên chỉ là lời khách sáo. Giang Thiên Ca cảm thấy, sau này đừng nói đến chuyện chủ động tiếp cận nhà họ Dương, để đảm bảo an toàn, có khi cô phải tránh xa nhà bọn họ ra.

Hiện tại cô phải ổn định Dương Xán Như trước, để sau khi Dương Xán Như về nhà, đừng có nhiệt tình kể chuyện của cô với ông nội Dương.

“Xán Như, trước khi tớ đến bái phỏng ông nội cậu, thì cậu đừng nói chuyện của tớ cho ông ấy biết, nếu không, tớ sợ ông nội cậu sẽ cảm thấy tớ không hiểu chuyện, không lễ phép.”

Dương Xán Như rất tự tin lắc đầu: “Sẽ không đâu, ông nội tớ chỉ nghiêm khắc với người ngoài thôi, còn ở nhà, ông ấy rất dễ nói chuyện.”

“Hơn nữa, ông nội tớ là người rất thương người. Bởi vì tớ lớn như vậy rồi mà bạn bè thật sự rất ít, nên ông nội lúc nào cũng rất tốt với bạn bè của tớ. Trước đây tớ từng nhờ ông nội xem bói giúp bạn bè tớ, ông ấy đều rất vui vẻ đồng ý.”

“Thiên Ca, cậu là bạn của tớ, ông nội tớ nhất định cũng sẽ xem bói cho cậu, cho dù cậu không đích thân đến bái phỏng ông ấy, ông ấy cũng sẽ không cảm thấy cậu bất lịch sự đâu.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 524: Chương 524



Giang Thiên Ca nhìn Dương Xán Như với ánh mắt phức tạp.

Trong lòng thầm nói, ông nội cậu chắc hẳn phải âm thầm cảm thấy may mắn, may mà bạn bè của cậu không nhiều. Nếu không chắc chắn ông ấy sẽ bị làm phiền đến kiệt sức.

Dương Xán Như không biết Giang Thiên Ca đang nghĩ gì trong lòng, nghĩ đến việc Giang Thiên Ca nói muốn đích thân đến nhà mình, Dương Xán Như vui vẻ nói: “Đương nhiên rồi, Thiên Ca, cậu muốn đến nhà tớ, tớ nhất định sẽ rất vui!”

“Hay là cậu đến vào lúc nào? Sau khi diễn tập kết thúc cậu có được nghỉ không, nếu được nghỉ, thì đến nhà tớ chơi luôn nhé?”

Dương Xán Như nôn nóng gửi lời mời với Giang Thiên Ca, dường như nếu không phải đang ở trong quân đội, không thể tự ý rời đi, thì bây giờ cô ấy đã muốn kéo Giang Thiên Ca về nhà cùng mình rồi.

Giang Thiên Ca: “...”

Giang Thiên Ca không ngờ Dương Xán Như lại là người... ngây thơ, ngốc nghếch, trong sáng như vậy.

Nhưng mà cũng đúng, với những lời nói ngây ngô vừa rồi của Dương Xán Như cũng có thể biết, chỉ số “thông minh” của cô ấy cũng có hạn.

Nếu Dương Xán Như không ngốc nghếch, thì làm sao dễ dàng bị cô dụ như vậy chứ?

Nhưng, cho dù có ngốc nghếch đến đâu, cũng không nên như vậy chứ?

Giang Thiên Ca thậm chí còn hơi nghi ngờ có phải trí nhớ của mình có vấn đề hay không. Cô nhớ rõ ràng, mình đúng là lần đầu tiên gặp Dương Xán Như vào trưa nay, cũng là vừa mới chính thức nói chuyện với Dương Xán Như.

Sao Dương Xán Như lại làm như thể, hai người đã quen biết nhau rất lâu, là bạn bè thân thiết, tâm giao của nhau vậy?

Nhìn dáng vẻ hào hứng muốn mời cô về nhà của Dương Xán Như, Giang Thiên Ca không khỏi tự hỏi lại bản thân, vừa rồi những lời nói dối của mình, có phải là chưa đủ chân thành hay không?

Nhưng mà, tự hỏi bản thân là một chuyện, Giang Thiên Ca vẫn tiếp tục bịa chuyện: “Sau khi diễn tập kết thúc, tớ phải về Bắc Kinh lo chuyện đã, có thể không đến nhà cậu chơi được.”

Câu này cũng không tính là nói dối. Cô đã đồng ý với giáo sư Vương Quang Quý, tháng 7, tháng 8 sẽ đến hỗ trợ ông ấy.

Giang Thiên Ca hứa hẹn với Dương Xán Như: “Chờ sau này, khi nào tớ giải quyết xong việc ở Bắc Kinh, tớ sẽ thu xếp thời gian đến nhà cậu chơi!”

Dương Xán Như vừa mới có chút thất vọng, nhưng nghe Giang Thiên Ca nói xong, cô ấy lập tức vui vẻ trở lại: “Được, tớ chờ cậu! Hay là chúng ta cho nhau địa chỉ và số điện thoại liên lạc đi, sau này tiện liên lạc!”

Nói xong, Dương Xán Như nhanh nhẹn ghi địa chỉ và số điện thoại của mình vào vở, xé ra đưa cho Giang Thiên Ca, sau đó đưa vở cho Giang Thiên Ca, giục cô ghi địa chỉ và số điện thoại của mình vào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca vẫn luôn cho rằng, mình là người dễ gần, dễ làm quen khi gặp người.

Nhưng mà, trước mặt Dương Xán Như, trình độ “dễ gần” của cô, vẫn kém một bậc.

Chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, Giang Thiên Ca và Dương Xán Như, đã từ “tình địch” cùng thích một người, nhanh chóng phát triển thành bạn tốt, trao đổi phương thức liên lạc cho nhau.

Dương Xán Như vẫn giữ hình tượng chân thành, viết hẳn mấy địa chỉ, có địa chỉ của cô ấy ở trong quân đội, địa chỉ nhà cậu, và cả địa chỉ nhà ở quê.

Nhìn thấy địa chỉ nhà Dương Xán Như, Giang Thiên Ca khẽ nhíu mày. Địa chỉ này, có chút quen mắt, hình như cô đã từng thấy ở đâu đó rồi.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cô lại không nhớ nổi cụ thể là khi nào, đã nhìn thấy ở đâu.

Giang Thiên Ca biết, trí nhớ của mình rất tốt.

Loại cảm giác nhìn quen mắt này nhưng lại không nhớ nổi nội dung cụ thể, hẳn là lúc trước tôi đã vô tình nhìn thấy trong nháy mắt nào đó, nhưng lại không để ở trong lòng.

Giang Thiên Ca suy đoán, có thể là ở kiếp trước của mình, hoặc là lúc ở thành Bắc đã nhìn thấy địa chỉ này.

Mặc dù bây giờ mọi người đều cổ vũ khoa học, đề xướng kỹ thuật tiên tiến, nhưng vẫn có không ít người tin vào những thứ này. Trước đó Phương Thủ Nghĩa khi bố trí sân đã bỏ ra một số tiền lớn mời một vị được cho là đại sư phong thủy đến xem phong thủy, sau đó mới động thổ.

Nếu lúc ấy cô cũng không để ở trong lòng, hẳn là nó không có ý nghĩa quá quan trọng đối với cô, nghĩ không ra thì Giang Thiên Ca cũng không bận tâm nữa.

Người bên kia vẫn còn đang hít đất, Giang Thiên Ca và Dương Xán Như trao đổi địa chỉ và phương thức liên lạc xong thì ngồi trò chuyện.

Dương Xán Như long lanh đôi mắt hỏi: “Thiên Ca, thân thủ của cậu lợi hại như vậy, cậu ở trong bộ đội làm công việc gì? Chắc chắn không phải là nhân viên tổng đài.”

Giang Thiên Ca còn chưa trả lời, cô đã nói tình huống của mình trước:

“Mình là nhân viên tổng đài, đã làm việc rất nhiều năm rồi. Mình vẫn luôn muốn xin đổi công việc khác, nhưng cảm thấy những công việc khác mình cũng không làm được, chỉ có thể tiếp tục làm nhân viên tổng đài.”

“Haiz, nếu mình cũng có thân thủ như cậu, chắc chắn mình đã có thể xin đổi đi làm cảnh vệ viên rồi.”

Giang Thiên Ca nhìn Dương Xán Như, liền nói lấp lửng: “Công việc của mình cũng không khác cậu lắm, đều là tiếp nhận thông tin, xử lý thông tin.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 525: Chương 525



Lời này cũng không gạt người. Máy tính ứng dụng cơ bản nhất, quan trọng nhất, đúng là tiếp nhận thông tin và xử lý thông tin.

Nhóm của Giang Thiên Ca, buổi sáng đã nhận được tin tức từ chỗ Trương Kiếm Ba truyền đến, nói mọi người tạm thời không nên nói thân phận của mình với những người khác trong quân khu.

Mọi người đều biết ý đồ của Trương Kiếm Ba, đều vô cùng tích cực và vui vẻ phối hợp, bây giờ vẫn còn giữ bí mật về đội lập trình máy tính của mình, chờ mong đến lúc đó sẽ cho quân khu khác một bất ngờ lớn.

“Cậu lợi hại như vậy, vậy mà cũng làm công việc giống mình sao?” Dương Xán Như trợn tròn hai mắt, vẻ mặt rất kinh ngạc.

Sau đó, cô lại nở nụ cười: “Nhưng mà, mặc dù công việc nhân viên tổng đài hơi nhàm chán, nhưng đúng là một công việc rất quan trọng. Thiên Ca, có cậu, đột nhiên mình cảm thấy nhân viên tổng đài cũng rất tốt.”

“Thiên Ca, chúng ta cùng nhau cố gắng, thể hiện thật tốt, năm nay cùng nhau phấn đấu nhận danh hiệu “Nhân viên tổng đài ưu tú” nhé!”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Ừm, Dương Xán Như đồng chí, chúc cậu năm nay được nhận danh hiệu “Nhân viên tổng đài ưu tú”.”

Dương Xán Như cười: “Haha, đồng chí Giang Thiên Ca, mình cũng chúc cậu năm nay được nhận danh hiệu “Nhân viên tổng đài ưu tú”!”

Giang Thiên Ca đề nghị: “Cậu chúc tôi vạn sự như ý là được rồi.”

Dương Xán Như gật đầu nghiêm túc nói: “Được, đồng chí Giang Thiên Ca, mình chúc cậu vạn sự như ý, năm nay được nhận danh hiệu “Nhân viên tổng đài ưu tú”!”

Giang Thiên Ca: “...”

Cũng được, thần tiên nghe lời chúc hẳn là sẽ biết linh hoạt ứng biến.

...

Hai người trò chuyện một lúc lâu, mãi đến khi có người của quân khu tỉnh Quảng đến tìm Dương Xán Như, mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Giang Thiên Ca vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Một lát sau, Lục Chính Tây đến.

Lục Chính Tây ngồi xuống cách Giang Thiên Ca một khoảng, nhìn Giang Thiên Ca, rồi nhỏ giọng giải thích: “Năm ngoái anh đã gặp cô ấy rồi, nhưng chưa từng nói chuyện.”

Vừa rồi lúc Dương Xán Như đến tìm Giang Thiên Ca, Lục Chính Tây đã chú ý, trong lúc Giang Thiên Ca và Dương Xán Như nói chuyện, anh cũng luôn để ý đến động tĩnh của hai người.

Mặc dù Giang Thiên Ca và Dương Xán Như vừa rồi trông có vẻ nói chuyện rất vui vẻ.

Nhưng vì sợ Giang Thiên Ca hiểu lầm, Lục Chính Tây cảm thấy mình vẫn nên giải thích với Giang Thiên Ca một chút: “Trưa nay, anh mới nói chuyện với cô ấy lần đầu.”

Giang Thiên Ca nhận ra “cô ấy” trong lời Lục Chính Tây là ai, liền híp mắt nhìn Lục Chính Tây.

“Lục Chính Tây, anh đừng tự luyến.”

“Bây giờ Dương Xán Như không thích anh, cô ấy thích em.”

Lục Chính Tây: “...”

Nhìn Giang Thiên Ca ngẩng đầu, phồng má nhìn mình, vẻ mặt giống như đứa trẻ đang bảo vệ đồ chơi của mình, không cho người khác chạm vào, khóe miệng Lục Chính Tây không khỏi hơi nhếch lên.

Thấy Lục Chính Tây đột nhiên cười, Giang Thiên Ca nhìn anh với vẻ dọa nạt: “Cười cái gì, chẳng lẽ anh không tin?”

Lục Chính Tây nắm tay che giấu nụ cười, anh phối hợp gật đầu: “Ừ, anh tin.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chúc mừng em, nhanh như vậy đã quen được một người bạn tốt.”

Tuy rằng, phản ứng vừa rồi của Giang Thiên Ca khiến anh có cảm giác mình mới là người ngoài, Giang Thiên Ca sợ anh phá hỏng mối quan hệ giữa cô và Dương Xán Như.

Nhưng Lục Chính Tây cảm thấy đây chắc là ảo giác của mình.

Giang Thiên Ca không vì chuyện của Dương Xán Như mà giận dỗi là tốt rồi.

Nghe Lục Chính Tây nói, Giang Thiên Ca đắc ý hừ một tiếng: “Ai bảo em có sức mị hoặc, già trẻ lớn bé đều yêu thích cơ chứ.”

“... Thiên Ca, cầm lấy cái này, lát nữa về ký túc xá kiểm tra cẩn thận, thấy chỗ nào bị bầm tím thì bôi vào.”

Thiệu Vân cầm một chai rượu thuốc màu đen lại, đưa cho Giang Thiên Ca.

Tuy rằng lúc nãy khi tỷ thí, mọi người đều thấy Giang Thiên Ca luôn né tránh những đòn tấn công của Lý Quốc Đống rất nhanh, trên người cô cũng không hề lãnh trọn cú đ.ấ.m nào của Lý Quốc Đống.

Vừa rồi Giang Thiên Ca cũng nói là cô không bị thương.

Nhưng Thiệu Vân vẫn về ký túc xá lấy rượu thuốc trị bầm tím mà anh hay dùng đến.

Nhìn thấy Thiệu Vân, Giang Thiên Ca giật mình, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, đưa hai tay nhận lấy, vẻ mặt ngoan ngoãn nghiêm túc nói lời cảm ơn: “Anh Thiệu Vân, cảm ơn anh.”

Vừa rồi còn kiêu ngạo khoe khoang với Lục Chính Tây mình là người ai cũng thích, bây giờ lại ngoan ngoãn đến lạ.

Giang Thiên Ca cũng không ngờ, trước ngày hôm nay, mỗi ngày cô đều sống rất thoải mái. Ngay cả khi đối mặt với nhân vật lớn hơn nữa cũng không hề run sợ. Nhưng tất cả những điều này, trước mặt Thiệu Vân đều thất bại.

Hơn nữa lần thất bại này, lại là do chính cô tự tạo ra. Muốn khóc cũng không khóc được.

Lúc này đối mặt với Thiệu Vân, Giang Thiên Ca cảm thấy mình chỉ có một chiến thuật: tạo ấn tượng tốt, cố gắng xóa sạch lịch sử đen tối lúc trưa của cô trong đầu Thiệu Vân.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 526: Chương 526



Giang Thiên Ca ân cần dọn dẹp bãi cỏ bên cạnh, rõ ràng trên bãi cỏ không hề có bụi, cô còn cố ý vỗ mấy cái, như muốn phủi sạch bụi bẩn trong rễ cỏ, sau đó cung kính làm động tác “mời” Thiệu Vân: “Anh Thiệu Vân, ngài ngồi đi ạ.”

Nghe thấy Giang Thiên Ca dùng “ngài” để xưng hô với mình, Thiệu Vân buồn cười nói: “Tuy anh lớn tuổi hơn em, nhưng cũng không đến mức già như vậy, không cần gọi anh là “ngài” đâu.”

Giang Thiên Ca cong mắt cười, nghe lời gật đầu: “Vâng ạ, anh Thiệu Vân, em nghe lời anh.”

Thái độ rất tốt, chỉ là có vẻ hơi khúm núm.

Khiến Lục Chính Tây cũng phải liếc nhìn Thiệu Vân vài lần.

Giang Thiên Ca không quan tâm phản ứng của Lục Chính Tây, sau khi Thiệu Vân ngồi xuống, cô lại cầm mũ ân cần quạt cho Thiệu Vân, quả thực còn siêng năng hơn cả một cô hầu gái.

Thiệu Vân cầm lấy chiếc mũ trên tay Giang Thiên Ca, đặt sang một bên, bất đắc dĩ nói: “Em ngồi yên đi.”

Sự ân cần không được nhận, Giang Thiên Ca lúng túng liếc mắt một cái, sau đó mới mím môi cười gật đầu: “Vâng ạ, anh Thiệu Vân.”

Thiệu Vân biết Giang Thiên Ca là bởi vì chuyện lúc trưa nên mới thế này, anh cũng không tiện nói thẳng ra là Giang Thiên Ca không cần để ý, nếu bây giờ anh nói ra, Giang Thiên Ca có thể sẽ còn khó xử hơn.

Thiệu Vân bèn chủ động nói về chủ đề diễn tập, thu hút sự chú ý của Giang Thiên Ca.

Lần diễn tập này là diễn tập chiến dịch đối kháng, mô phỏng chiến trường, hai bên giao tranh trên chiến trường, “tiêu diệt” quân đội đối phương, “kiểm soát” bộ chỉ huy quân đội đối phương là giành chiến thắng.

Bởi vì có tổng cộng bảy quân khu đến tham gia diễn tập, sau đó sẽ tiến hành bốc thăm, chia người của bảy quân khu này thành hai phe.

Bây giờ vẫn chưa bắt đầu bốc thăm, người của các quân khu khác nhau có thể sẽ là “kẻ địch”, cũng có thể sẽ là đồng đội.

Cho nên, trước khi bốc thăm, mọi người đều sẽ tranh thủ cơ hội giao lưu với người của quân khu khác.

Nếu sau này trở thành đồng đội chung một phe, đó chính là hiểu rõ lẫn nhau, bồi dưỡng ăn ý. Nếu trở thành “kẻ địch” khác phe, đó chính là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thiệu Vân nhìn Lục Chính Tây, như cố ý, lại như vô tình nói: “Quân khu của các cậu lần này, nhiều xe hơn năm ngoái nhỉ.”

Xe mà Thiệu Vân nói là xe chở các loại máy tính và thiết bị của đội lập trình máy tính.

Những chiếc xe này đều được chở trong toa hàng của tàu hỏa, cùng với quân đội của quân khu Bắc Thành, cùng một chuyến tàu đến đây.

Sáng sớm ở ga tàu, tuy toa hàng chở xe là ở cuối cùng, nhưng Thiệu Vân vẫn chú ý tới những chiếc xe này.

Mỗi chiếc xe đều được phủ kín bằng vải bạt màu xanh quân đội, không nhìn thấy bên trong, Thiệu Vân chỉ liếc mắt một cái, đã đoán được những chiếc xe này không phải là xe bình thường.

Anh nhìn Lục Chính Tây, lặng lẽ quan sát biểu cảm của Lục Chính Tây, vừa thăm dò hỏi: “Đó là xe mới mua của quân khu các cậu à?”

Diễn tập, so tài là thể hiện ở các mặt, vừa có năng lực và chiến thuật so tài, cũng có so sánh trang bị quân đội.

Tuy việc mua sắm và cập nhật trang bị của các quân khu là do trung ương thống nhất tiến hành.

Nhưng từ hai năm trước, cấp trên đã ban hành chính sách khuyến khích quân đội tham gia sản xuất kinh doanh và buôn bán với nước ngoài.

Các quân khu thông qua kinh doanh, có nguồn thu nhập riêng, việc mua sắm và cập nhật trang bị quân khu có thể không cần hoàn toàn dựa vào trung ương cấp phát, có thể căn cứ vào nhu cầu thực tế của mình, số tiền hiện có, sau khi trình phê duyệt lên cấp trên, có thể tự mình bỏ tiền mua.

Cũng bởi vì vậy, trang bị giữa các quân khu cũng dần dần xuất hiện một chút khác biệt.

Sự khác biệt cụ thể, chủ yếu là do sự khác biệt về số lượng tiền kiếm được của các quân khu.

Nói một cách tương đối, mấy quân khu ở phía Đông, bởi vì được hưởng lợi từ vị trí địa lý, điều kiện tài nguyên... các mặt, nên kinh doanh thuận lợi hơn, lợi nhuận nhiều hơn, trang bị trong quân đội cũng tiên tiến và đầy đủ hơn.

Trong đó, tất nhiên bao gồm cả quân khu Bắc Thành nằm ở thành Bắc.

Thực ra, không chỉ Thiệu Vân chú ý đến tình hình của quân khu Bắc Thành, mà những quân khu khác cũng đều đang âm thầm tìm hiểu.

Đối mặt với câu hỏi đầy ẩn ý mang theo mục đích của Thiệu Vân, Lục Chính Tây cũng rất biết cách ứng phó, anh lảng lách: “Cũng không hẳn là mới mua, năm ngoái đã mua rồi, dùng cũng hơn nửa năm rồi.”

Thiệu Vân: “...”

Trọng điểm là cái này à?

Tôi không muốn biết xe của các cậu mua từ lúc nào, chỉ muốn biết chúng có tính năng đặc biệt gì đáng để các cậu cố ý mang tới thôi.

Giang Thiên Ca cúi đầu nghịch cỏ, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân, cầu mong Thiệu Vân đừng hỏi đến mình.

Bởi vì cô không chắc chắn, trước mặt Thiệu Vân, liệu mình có thể ứng phó trôi chảy như Lục Chính Tây hay không.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 527: Chương 527



Cũng may, Thiệu Vân căn bản không hề có ý định hỏi Giang Thiên Ca. Giang Thiên Ca thở phào nhẹ nhõm.

Giữa sân thể dục, những người vừa rồi thua cược trong trận đấu giữa Giang Thiên Ca và Lý Quốc Đống đã chống đẩy xong.

Lại có người mới đứng ra tỷ thí, thế nhưng, những người xem xung quanh, không ai dám mù quáng đặt cược như vừa rồi nữa, rất nhiều người đều ngoan ngoãn ngồi xem.

Những người vừa rồi phải chống đẩy đương nhiên là không cam lòng. Họ nhao nhao xúi giục nhóm người lúc nãy chọn Giang Thiên Ca, không bị phạt chống đẩy là Tiêu Phong đứng ra đặt cược.

Nhưng nhóm người Tiêu Phong, đương nhiên không phải kẻ ngốc. Bất kể đối phương có xúi giục thế nào, dùng cách nào, họ đều không hề d.a.o động.

Mọi người ban đầu không quen biết nhau, bởi vì qua lại trao đổi, tỷ thí với nhau mà nhanh chóng phá bỏ khoảng cách, trở nên quen thuộc, hiện trường vô cùng náo nhiệt. Trên sân thể dục, mãi đến khi gần đến giờ nghỉ, mọi người mới giải tán.

Giang Thiên Ca trở về ký túc xá, lúc tắm rửa trong phòng tắm mới thấy trên cánh tay mình có mấy chỗ bầm tím. Cũng may là không đau lắm, chỉ là lúc chạm vào, sẽ có cảm giác hơi đau.

Giang Thiên Ca tắm xong, lấy rượu thuốc Thiệu Vân đưa bôi lên những chỗ bầm tím trên cánh tay.

Thế nhưng, điều khiến Giang Thiên Ca không ngờ tới là, lúc cô chuẩn bị đi ngủ, nữ đồng chí trực ban ở phòng trực ban tầng một ký túc xá cũng mang cho cô một chai rượu thuốc. Cô ấy nói là có một đồng chí nam nhờ cô ấy mang lên cho Giang Thiên Ca.

“Đồng chí nam?” Giang Thiên Ca lộ vẻ nghi hoặc: “Đồng chí, cô có biết anh ấy tên là gì không?”

Nữ đồng chí trực ban lắc đầu: “Không biết. Anh ấy để đồ xuống, tôi còn chưa kịp hỏi tên thì anh ấy đã chạy mất dạng rồi.”

Nữ đồng chí nhớ lại: “Anh ấy trông rất ngay thẳng, dáng người cao lớn, nghe giọng là người miền Bắc.”

Những đặc điểm này không rõ ràng lắm, bây giờ bảy đại quân khu tụ họp, người miền Bắc rất nhiều.

Thế nhưng, sau khi suy nghĩ một hồi, đối với người âm thầm tặng rượu thuốc cho mình, trong lòng Giang Thiên Ca đã có một suy đoán.

Giang Thiên Ca nói lời cảm ơn, tiễn nữ đồng chí trực ban.

Bởi vì đã dùng rượu thuốc Thiệu Vân đưa cho mình xoa qua vết bầm tím, Giang Thiên Ca cũng chỉ đặt rượu thuốc mới và rượu Thiệu Vân cho mình, cũng không mở ra dùng.

Sáng sớm hôm sau, gặp Lý Quốc Đống ở cửa nhà ăn, Giang Thiên Ca giống như hôm qua không phải là mình gây chuyện với Lý Quốc Đống, chào hỏi rất tự nhiên.

Chào hỏi xong, cô liền cong mắt cười nói: “Đồng chí Lý Quốc Đống, rượu thuốc hiệu quả rất tốt.”

Lý Quốc Đống “Hừ” một tiếng, hất cằm nói: “Đó là đương nhiên, đây chính là bí phương độc môn trị vết bầm tím của nhà tôi”!

Nói đến một nửa, Lý Quốc Đống mới ý thức được không đúng, cái này không phải thừa nhận rượu thuốc là mình tặng sao?

Giang Thiên Ca giở trò xấu đánh cho mình kêu oai oái, nếu lại để cho Giang Thiên Ca biết, mình chủ động đưa rượu thuốc cho cô, vậy còn ra thể thống gì? Giang Thiên Ca nói không chừng còn tưởng rằng mình là người đầu óc có vấn đề, cho là mình thích bám lấy cô ấy.

Thừa nhận cái gì? Thừa nhận cái rắm!

Lý Quốc Đống biểu tình căng thẳng, đem đoạn lời nói phía sau nuốt trở về.

Giang Thiên Ca vốn chỉ là suy đoán, nhưng nhìn thấy phản ứng này của Lý Quốc Đống, cô liền biết mình đoán không sai.

Bình rượu thuốc tối hôm qua, chính là Lý Quốc Đống đưa tới.

Ừm, Lý Quốc Đống người này, tuy rằng ý tưởng rất gia trưởng, nhưng người cũng không tính là xấu, còn rất trượng nghĩa.

Giang Thiên Ca tiếp tục cười nói: “Đồng chí Lý Quốc Đống, cảm ơn anh đã tặng rượu thuốc.”

Lý Quốc Đống cứng miệng không thừa nhận, anh ta cứng cổ phủ nhận: “Ai đưa cô rượu thuốc. Tôi mới không đưa cô rượu thuốc.”

Thấy phản ứng giấu đầu lòi đuôi của Lý Quốc Đống, Giang Thiên Ca cười nhìn anh ta một cái, “Ồ” một tiếng, cũng không phản bác, mà giả bộ bán tín bán nghi hỏi: “Như vậy sao?”

Sau đó lại nói: “Vậy là tôi cảm ơn nhầm người rồi. Đồng chí Lý Quốc Đống, lời vừa rồi, tôi nói ra miệng, lại không có cách nào thu hồi lại, anh không đưa tôi rượu thuốc, cảm ơn anh cũng không tốt lắm.”

“Đồng chí Lý Quốc Đống, nếu không như vậy, anh cũng nói hai câu cảm ơn tôi, coi như huề nhau?”

“...” Lý Quốc Đống khiếp sợ như nghe được lời nói động trời, trợn tròn mắt không dám tin nhìn Giang Thiên Ca: “Muốn tôi cảm ơn cô?”

“Giang Thiên Ca, sao cô không lên trời luôn đi?”

Lý Quốc Đống cảm thấy mũi mình sắp bốc khói. Cũng không biết hai ngày nay mình tạo nghiệt gì, mới khiến mình gặp Giang Thiên Ca.

Anh ta nghĩ Giang Thiên Ca tay chân mảnh khảnh, sợ lúc tỷ thí mình đụng phải chỗ nào, xảy ra chuyện, quay đầu lại cô ấy tìm mình lật lại chuyện cũ, mình mới từ số lượng rượu thuốc ít ỏi mà vất vả mang từ nhà đến, chia một bình nhỏ cho Giang Thiên Ca.

Ai biết, Giang Thiên Ca lại không biết xấu hổ như vậy!

Vân Mộng Hạ Vũ

Không nói đến việc cô nhận rượu thuốc, ngoài việc bầm tím ở xương sườn trước n.g.ự.c mình ra thì cô không đưa cho mình bất cứ thứ gì, quan tâm cũng không có một câu, bây giờ lại còn dám mở miệng đòi mình cảm ơn cô?
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 528: Chương 528



Lý Quốc Đống sững người, ánh mắt phức tạp nhìn Lục Chính Tây và Thiệu Vân.

Vừa rồi anh ta còn muốn tránh Giang Thiên Ca, kết quả lại tự chui đầu vào lưới?

Lý Quốc Đống nghiến răng.

Anh ta cảm thấy mình đã tìm được nguyên nhân khiến Giang Thiên Ca ngang ngược, không sợ trời không sợ đất như vậy.

Có Lục Chính Tây và Thiệu Vân che chở, là anh ta anh ta cũng ngông cuồng.

Cứ đợi đấy, sớm muộn gì cũng có một ngày anh ta sẽ đánh bại Lục Chính Tây và Thiệu Vân, xem đến lúc đó Giang Thiên Ca còn ngông cuồng được nữa không.

Qua mấy ngày diễn tập, Giang Thiên Ca tốt nhất nên cầu nguyện Lục Chính Tây và Thiệu Vân cùng một trận doanh với mình, nếu không, chắc chắn anh sẽ bị hai người họ cho ăn hành.

Lý Quốc Đống cắn răng, trong lòng nghĩ phải báo thù như thế nào, phải hả hê ra sao, anh ta nào biết, đến lúc đó, người bị cho ăn hành lại chính là mình.

...

Buổi bốc thăm chia đội cho cuộc diễn tập mà Lý Quốc Đống cùng mọi người mong đợi được diễn ra vào ngày hôm sau.

Bảy quân khu tham gia diễn tập thông qua bốc thăm, được chia thành đội đỏ và đội xanh. Đội đỏ chủ yếu phòng thủ, đội xanh chủ yếu tấn công.

Người bốc thăm là Tư lệnh của các quân khu đến tham gia diễn tập.

Những người lính quèn như Giang Thiên Ca tuy không được chứng kiến tận mắt quá trình bốc thăm, nhưng kết quả bốc thăm lại được loan truyền rất nhanh.

Quân khu Bắc Thành của họ bốc được đội xanh, đội tấn công.

Cùng đội với họ là chủ nhà quân khu tỉnh Nam và quân khu tỉnh Lan.

Ở cùng một đội với quân khu tỉnh Nam, có lợi cũng có hại. Lợi ích là quân khu tỉnh Nam là chủ nhà, họ hiểu rõ địa hình diễn tập hơn so với người của các quân khu khác.

Mà bất lợi cũng từ đó mà ra.

Bởi vì quân khu tỉnh Nam hiểu rõ địa hình diễn tập hơn, khả năng thích ứng cũng mạnh hơn, vì vậy để công bằng, đội của quân khu tỉnh Nam chỉ gồm ba quân khu tham gia diễn tập, còn bốn quân khu còn lại hợp thành một đội khác.

Sau khi đội hình được xác định, việc giao lưu giữa mọi người trở nên thú vị hơn.

Những người cùng đội cùng nhau huấn luyện, cùng nhau ăn cơm nghỉ ngơi, tìm hiểu lẫn nhau, bồi dưỡng ăn ý.

Còn những người khác đội thì lại dò xét nhau, dùng khích tướng kế với nhau, nói lời cay nghiệt với nhau.

Trong số đó, sau khi trận đấu giữa Giang Thiên Ca và Lý Quốc Đống kết thúc vào ngày đầu tiên, đám người Tiêu Phong bị phạt chống đẩy “tăng thêm gánh nặng” đã trở thành mục tiêu bị nói lời cay nghiệt nhiều nhất.

“Này Tiêu Phong, các cậu không được rồi, mới chạy có vài vòng đã thở hổn hển thế kia rồi.”

Nhìn thấy đám người Tiêu Phong đang chạy bộ buổi sáng trên sân tập, mấy người quân khu Đông Bắc cũng đang tập thể dục buổi sáng chạy đến, cười chế nhạo:

“Đến lúc đó ra chiến trường, tôi căn bản không cần chạy, chỉ cần đi bộ qua cũng có thể tóm gọn các cậu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy rằng những người trong đội lập trình máy tính mỗi ngày đều duy trì tập luyện thể lực, nhưng bởi vì nhiệm vụ chính của họ là ứng dụng máy tính, nên việc tập luyện thể lực chỉ là rèn luyện phụ trợ.

Vì vậy, thể lực và sức chịu đựng của họ tự nhiên không thể so với những người khác dành cả ngày trên sân tập để huấn luyện.

Bị chế nhạo thể lực kém, chạy chậm, đám người Tiêu Phong tuy tức giận nhưng vẫn có thể giữ bình tĩnh.

Họ tự an ủi mình rằng đây chỉ là nhẫn nhục nhất thời.

Nghĩ đến việc sau này có thể phản kích trong cuộc diễn tập, đem những lời nói móc mỉa này trả lại nguyên vẹn, trong lòng họ liền dâng lên một cảm giác “người đời cười ta quá điên cuồng, ta cười người đời nhìn không thấu”.

Dùng lời của Giang Thiên Ca, bây giờ họ không vội phản kích, mà là chờ đến khi tích lũy đủ hỏa lực, vào thời khắc mấu chốt sẽ choảng cho bọn họ một trận tơi bời.

Choảng cho mặt mũi bọn họ sưng vù, đau điếng.

Vì vậy, lúc này đối mặt với sự khiêu khích của đám người quân khu Đông Bắc, Tiêu Phong chỉ bình tĩnh liếc mắt, “Đừng nói mạnh mồm, cẩn thận rụng răng đấy.”

“Ai tóm ai còn chưa biết đâu.”

“Tránh ra, sáng nay tôi ăn hành, lại gần quá, hun cho ngất đừng có trách.”

Nói xong, Tiêu Phong cố tình rướn cổ, thổi một hơi có mùi vào mặt người đến gần mình.

Mọi người trong quân khu Đông Bắc: “...”

Ngoài đám người Tiêu Phong bị đối thủ nói lời cay nghiệt, Lục Chính Tây và Thiệu Vân cũng nhận được lời tương tự. Mà người nói lời cay nghiệt với họ, không ai khác chính là Lý Quốc Đống.

“Lục Chính Tây, Thiệu Vân, tôi sẽ không nương tay đâu.”

Nói đến người hài lòng nhất với kết quả bốc thăm, chắc chắn phải kể đến Lý Quốc Đống.

Lục Chính Tây và Thiệu Vân đều ở đội xanh, còn anh ta ở đội đỏ, những người anh ta muốn đánh bại đều ở cùng một đội, cứ chờ xem anh ta sẽ cho bọn họ nếm mùi đau khổ.

Đối mặt với lời khiêu khích của Lý Quốc Đống, Lục Chính Tây chỉ bình tĩnh đáp: “Được, chúng ta sẽ gặp nhau trên chiến trường.”

Phản ứng không chút gợn sóng của Lục Chính Tây khiến Lý Quốc Đống có cảm giác như đ.ấ.m vào bông, vốn định đến để chọc tức Lục Chính Tây và Thiệu Vân, kết quả không những không chọc tức được ai mà ngược lại bản thân lại thấy tức.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 529: Chương 529



Nhìn bóng lưng Lý Quốc Đống bỏ đi, Thiệu Vân lắc đầu.

Lý Quốc Đống có năng lực, nhưng tính tình quá nóng nảy, lại thiếu kiên nhẫn, nếu anh ta có thể khắc phục những khuyết điểm này thì con đường phía trước sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều.

Nhưng tính cách của một người không phải muốn thay đổi là thay đổi được.

Thiệu Vân gạt bỏ những suy nghĩ trong lòng, nhìn Lục Chính Tây, hỏi điều mà anh thắc mắc suốt mấy ngày nay: “Bây giờ có thể cho tôi biết, số xe tải các cậu mang đến là có chuyện gì rồi chứ?”

Cho dù có cần giữ bí mật thì bây giờ bọn họ đã là đồng đội cùng một chiến tuyến, bí mật này cũng có thể nói với anh rồi.

Lục Chính Tây cười cười, tiếp tục úp úp mở mở: “Chờ đến chiều họp là cậu sẽ biết thôi.”

Buổi chiều, lãnh đạo của đội xanh vừa mới thành lập cùng các thành viên chủ chốt của các đội sẽ họp bàn về kế hoạch diễn tập.

Đến lúc đó, tình hình của các quân khu sẽ được công bố.

Thiệu Vân nhíu mày, thúc giục: “Cũng đâu còn mấy tiếng nữa. Bây giờ cậu nói cho tôi biết cũng có sao đâu.”

Lục Chính Tây gật đầu: “Ừ, cũng đâu còn mấy tiếng nữa.”

Thiệu Vân còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe Lục Chính Tây nói tiếp: “Vậy thì cậu cứ đợi đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thiệu Vân: “...”

...

Giang Thiên Ca cũng được thông báo tham gia cuộc họp của đội xanh vào buổi chiều.

Mấy ngày nay, mọi người trong đội lập trình máy tính đều rất bận rộn, tất bật điều chỉnh thiết bị máy tính và mạng.

So với Bắc Thành và căn cứ tỉnh Hải trước đó, vị trí của tỉnh Nam khá hẻo lánh, tín hiệu Internet không tốt, tốc độ mạng chậm, mạng còn thường xuyên bị rớt.

Đó là còn ở trong căn cứ quân khu tỉnh Nam. Mà địa điểm diễn tập sau này lại ở trong núi rừng hẻo lánh hơn, đến lúc đó có nhận được tín hiệu mạng hay không còn là một vấn đề.

Tuy nhiên, trước khi đến đây, mọi người đã chuẩn bị tâm lý, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn các biện pháp ứng phó.

Từ sau sự việc máy bay của M Quốc ở căn cứ tỉnh Hải năm ngoái, mọi người đã nhận thức sâu sắc tầm quan trọng của máy tính và mạng trong ứng dụng quân sự, Viện nghiên cứu vũ khí đã thành lập một phòng nghiên cứu máy tính và mạng, đồng thời đưa máy tính và mạng vào hạng mục nghiên cứu trọng điểm của Viện.

Dưới sự coi trọng của các cấp lãnh đạo, cùng với sự nỗ lực hết mình, quên ăn quên ngủ của các cán bộ nghiên cứu trong Viện, phòng nghiên cứu máy tính và mạng đã đạt được những thành quả bước đầu.

Trong số các thiết bị mà nhóm Giang Thiên Ca mang đến lần này, có một thiết bị mạng di động cỡ nhỏ, đây chính là thành quả nghiên cứu mới nhất của phòng nghiên cứu mạng.

Mới đến mức nào?

Các cán bộ nghiên cứu còn chưa thử nghiệm xong đã bị Trương Kiếm Ba và Giang Thiên Ca đến xin về.

Giang Thiên Ca đi xin đồ của người ta còn nói rất hay: “Chúng tôi mang thiết bị đến tỉnh Nam, vừa ứng dụng vừa thử nghiệm, tăng thêm tính đa dạng cho mẫu thử nghiệm của mọi người, đỡ phải mất công đi thêm một chuyến nữa.”

Bởi vì thiết bị mạng di động chỉ là sản phẩm bán hoàn chỉnh, trong quá trình sử dụng chắc chắn sẽ gặp phải nhiều vấn đề.

Mấy ngày nay, Giang Thiên Ca luôn dẫn theo mọi người trong đội lập trình máy tính mày mò giải quyết các vấn đề.

Nhưng may mắn là, tuy rằng thiết bị mạng liên tục gặp trục trặc nhỏ, nhưng không xuất hiện vấn đề gì lớn.

Hôm nay, Giang Thiên Ca vẫn đang dẫn mọi người xử lý các vấn đề nhỏ phát sinh, mãi đến khi gần đến giờ họp mới cùng Lục Chính Tây đến địa điểm họp.

Lúc sắp đến tòa nhà văn phòng, bọn họ gặp Thiệu Vân đi từ hướng khác đến.

“Anh Thiệu Vân.” Giang Thiên Ca cười chào hỏi Thiệu Vân.

Thiệu Vân cũng cười đáp: “Em cũng đến dự họp sao?”

Giang Thiên Ca cười cong mắt gật đầu, nịnh nọt nói: “Vâng ạ, em đến để học hỏi anh Thiệu Vân và mọi người.”

Có lẽ là do tuổi tác của Giang Thiên Ca cộng thêm phong cách nhảy nhót, không theo lẽ thường của cô quá mức đánh lừa người khác, nên cho dù là Thiệu Vân hay Lương Thiên Phương đều không hỏi đến chức vụ cụ thể của Giang Thiên Ca trong quân đội Bắc Thành.

Họ chỉ nghĩ Giang Thiên Ca đảm nhiệm công việc văn thư, đi theo Giang Viện Triều để học tập rèn luyện.

Bây giờ nghe Giang Thiên Ca nói vậy, lại nhìn thấy trên tay Lục Chính Tây cầm hai cuốn sổ, trong đó có một cuốn là sổ ghi chép nội dung cuộc họp trong quân đội, Thiệu Vân liền theo quán tính cho rằng Giang Thiên Ca đến đây là để làm nhiệm vụ ghi chép nội dung cuộc họp.

Thiệu Vân liền quan tâm hỏi: “Trước đây em đã từng ghi chép nội dung cuộc họp tại hiện trường bao giờ chưa?”

Tuy Giang Thiên Ca không hiểu tại sao Thiệu Vân lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cô vẫn thành thật trả lời. Cô lắc đầu, “Chưa ạ.”

Giang Thiên Ca đã tham gia rất nhiều cuộc họp, bản thân cô cũng có thói quen cầm sổ ghi chép, nhưng những gì cô ghi nhớ đều là những gì bản thân cô cảm thấy hữu ích.

Còn ghi chép đầy đủ nội dung cuộc họp thì gần như phải ghi lại đầy đủ và có hệ thống lời phát biểu của mọi người, điều này cô thực sự chưa từng làm.

Giang Thiên Ca tò mò hỏi: “Những người có thể ghi chép lại đầy đủ nội dung cuộc họp tại hiện trường, bọn họ làm thế nào vậy ạ?”

Nếu là cô, dùng máy tính để ghi chép thì cô có thể làm được. Nhưng nếu phải viết tay, cho dù cô có thêm một đôi tay nữa cũng không làm được.
 
Back
Top Bottom