Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 130: Chương 130



Mặc dù thuyền bọn họ thuê là thuyền bốn chỗ, không gian rộng rãi hơn không ít, nhưng khoảng cách giữa các vị trí vẫn rất gần.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Nhìn thấy hình bóng của mình trong đôi mắt trong veo của Giang Thiên Ca, Lục Chính Tây cảm thấy như có gì đó lướt qua đáy lòng mình, anh nuốt nước bọt, đáp: “Không biết.”

“Muốn biết không?”

Giang Thiên Ca cười đến mức mắt cong thành hình trăng non, trong mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, đuôi mắt lại lộ ra vẻ ranh mãnh.

Ánh mắt Lục Chính Tây lóe lên, anh có linh cảm những lời cô nói tiếp theo sẽ không phải là lời gì bình thường, tốt nhất mình nên trả lời là “Không muốn biết”.

Nhưng mà...

Anh “Ừm” một tiếng, giọng nói trầm thấp: “Muốn.”

Giang Thiên Ca nhướng mày, cười nói:

“Dì ấy thấy chúng ta đang yêu đương, chắc là thấy anh khí chất ngời ngời, đẹp trai ngời ngời nên muốn em sớm giữ anh lại.”

“Bây giờ người trẻ yêu đương rất kín đáo, muốn chạm vào nhau, nắm tay nhau cũng phải tìm cơ hội, lén lút làm.”

“Thuyền hai chỗ ngồi nhỏ, hai người ngồi gần nhau, sẽ có cơ hội chạm tay, nắm tay nhau, tình cảm sẽ nhanh chóng nồng thắm hơn.”

Nói xong, Giang Thiên Ca nháy mắt hỏi: “Anh có hối hận vì em không thuê thuyền hai chỗ không?”

Lục Chính Tây: “...”

“Nếu anh hối hận, chúng ta có thể quay lại đổi.”

Nhìn thấy ý cười trêu chọc trong mắt Giang Thiên Ca, Lục Chính Tây cảm thấy mặt mình nóng lên, anh né tránh ánh mắt của cô, giọng điệu có chút cứng ngắc: “Không... Không cần.”

Thấy vậy, Giang Thiên Ca càng cười vui vẻ hơn, cô ghé sát vào tai Lục Chính Tây, hạ giọng nói:

“Không đổi cũng không sao. Nếu anh muốn nắm tay em, cứ nói thẳng, em cho anh nắm.”

Cảm giác được hơi thở mềm mại phả vào tai, Lục Chính Tây cứng đờ người, cổ họng cũng khô khốc.

Nhìn anh giống như con tôm luộc chín, vành tai đỏ bừng, Giang Thiên Ca cuối cùng không nhịn được cười ha ha thành tiếng: “Lục Chính Tây, sao anh lại ngây thơ như vậy?”

Sao lại giống như chàng trai ngây thơ bị trêu chọc vậy chứ. Thật thú vị!

Nghe Giang Thiên Ca nói, ánh mắt Lục Chính Tây tối sầm lại.

Vẻ mặt anh đanh lại, một giây sau, anh vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại đang đặt trên thành thuyền.

Bàn tay đột nhiên bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, Giang Thiên Ca ngẩn người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Chính Tây: “Không phải em nói có thể nắm sao?”

“A?”

“Ồ.”

“Ừ, có thể nắm.”

Giang Thiên Ca nắm lại tay anh, nụ cười trêu chọc trên môi biến mất, thay vào đó là nụ cười dịu dàng vô hại.

Không thể trêu chọc quá, nếu không chàng trai ngây thơ này sẽ phản kháng.

Hậu quả của việc Giang Thiên Ca trêu chọc người ta là tay cô bị anh nắm chặt.

Giang Thiên Ca để mặc cho anh nắm, cúi đầu quan sát ngón tay anh.

Bàn tay Lục Chính Tây rộng lớn, lòng bàn tay có vết chai mỏng, nhưng không hề thô ráp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay nổi rõ gân xanh, toát lên cảm giác mạnh mẽ.

v**t v* bàn tay Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu.

Cô chắc chắn rồi, cô đúng là thích bàn tay đẹp.

“Bàn tay này của anh, nhất định phải bảo vệ cho tốt.” Ngẩng đầu nhìn anh, Giang Thiên Ca lại dặn dò: “Gương mặt này cũng vậy, cũng phải bảo vệ cho tốt.”

Lục Chính Tây bất đắc dĩ dở khóc dở cười: “Anh là đàn ông, lại là quân nhân.”

Anh không thể nào chăm sóc da mặt, da tay tỉ mỉ như con gái được.

Giang Thiên Ca biết những người này chắc chắn là những người theo chủ nghĩa đàn ông, muốn bọn họ bôi cái gì lên mặt lên tay còn khó hơn lên trời.

“Ý em là, bình thường anh phải cẩn thận một chút, đừng để bị thương, làm hỏng gương mặt. Tay và mặt là bộ mặt của anh, anh không phải nói anh hai mươi lăm tuổi rồi sao, không bảo vệ cho tốt thì sau này sẽ nhanh già.”

“... Anh thích những cô gái hào phóng, không so đo tính toán...” Một giọng nói khó nghe truyền đến.

Giang Thiên Ca cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, liền ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, cách thuyền bọn họ khoảng hai mét có một chiếc thuyền nhỏ hai chỗ ngồi, trên thuyền có một nam một nữ. Cô gái trông khá xinh, nhưng chàng trai thì có gương mặt vuông chữ điền, mũi tẹt.

Giang Thiên Ca đã từng gặp người đàn ông mặt vuông mũi tẹt này.

Đó là lần đầu tiên cô đi chèo thuyền, gặp phải anh ta, chèo thuyền quá giờ năm phút mà không muốn trả thêm tiền, cứ lôi kéo ông lão bán vé cãi lý, đến khi bạn gái nói cô ấy trả tiền thì anh ta mới im miệng. Đúng là đồ keo kiệt.

Giang Thiên Ca nhìn cô gái đối diện anh ta, không phải là cô gái lần trước. Chắc là cô gái lần trước chê anh ta keo kiệt nên đã đá anh ta rồi.

Tên đàn ông keo kiệt kia đang dùng lời ngon tiếng ngọt để tán tỉnh cô gái: “Con gái con đứa không nên so đo tính toán, như vậy sẽ rất mất giá...”

Giang Thiên Ca khinh thường trợn mắt, thấy Lục Chính Tây đang nhìn mình, cô liền nhân cơ hội giáo dục anh:

“Em nói cho anh biết, cho dù là đang yêu đương hay là đã kết hôn, là đàn ông thì không được keo kiệt với phụ nữ.”

“Đặc biệt là khi đang yêu đương, càng phải thể hiện sự hào phóng. Nếu như khi yêu đương mà đã keo kiệt muốn chết, vậy thì khỏi cần nghĩ, sau khi kết hôn nhất định sẽ càng keo kiệt hơn.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 131: Chương 131



“Nếu anh dám keo kiệt với em, em sẽ đá anh ngay lập tức, tìm người khác hào phóng hơn.”

Lục Chính Tây cũng chú ý tới lời nói của tên đàn ông keo kiệt kia, biết Giang Thiên Ca đang cố ý nói cho anh nghe, anh rất phối hợp: “Ừ, anh nhớ rồi.”

Dừng một chút, anh lại nói: “Anh sẽ hào phóng với em. Em có thích đồ ăn ở nhà hàng Thủ Đô không? Nếu thích, sau này chúng ta có thể thường xuyên đến đó.”

Nhận thấy tên đàn ông keo kiệt kia đang nhìn về phía bọn họ, Giang Thiên Ca lặng lẽ giơ ngón tay cái với Lục Chính Tây, khen anh nhanh chóng, lại cố ý lên giọng nói: “Vâng vâng, anh thật tốt, sau này ngày nào chúng ta cũng đến đó.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Gương mặt tên đàn ông keo kiệt bên cạnh đen lại như gan heo, cô gái đối diện anh ta đang trừng mắt nhìn anh ta với vẻ mặt khó coi.

Thấy vậy, Giang Thiên Ca rất hài lòng, bảo Lục Chính Tây chèo thuyền đi, tránh xa tên keo kiệt kia.

Lục Chính Tây nghe lời chèo thuyền đi.

Đợi đến khi đã đi xa, không còn nghe thấy giọng nói của tên đàn ông keo kiệt kia nữa, Lục Chính Tây mới dừng lại: “Những lời anh vừa nói đều là thật lòng.”

“Hả?” Cô gái kia hình như đang cãi nhau với tên keo kiệt, Giang Thiên Ca đang xem nên nhất thời không phản ứng kịp lời Lục Chính Tây nói là có ý gì.

Lục Chính Tây nhìn Giang Thiên Ca, giọng nói trầm thấp nghiêm túc: “Nếu em thích đồ ăn ở nhà hàng Thủ Đô, sau này chúng ta có thể thường xuyên đến đó ăn cơm.”

Bây giờ những nhà hàng có tiếng tăm đều in logo lên hộp đựng thức ăn. Vừa nhìn thấy túi đồ ăn Giang Thiên Ca mang theo, Lục Chính Tây đã nhận ra đó là đồ ăn được mua từ nhà hàng Thủ Đô.

Cố ý mua mang về, chắc chắn là rất thích.

Nếu Giang Thiên Ca thích, sau này bọn họ có thể thường xuyên đến đó.

“Ồ, thì ra là anh nói chuyện này.” Giang Thiên Ca phản ứng lại, nói: “Có một vài món khá ngon, nhưng cũng không cần phải thường xuyên đến đó, thỉnh thoảng đi là được rồi.”

Sau đó, cô lại ngẩng đầu hỏi: “Còn anh, anh có thích không?”

“Sáng nay anh đã đến đó rồi, nếu em thích, chúng ta sẽ hẹn thời gian đi cùng nhau.”

“Ông già không đáng tin cậy kia của em, ông ấy bảo sau này em đến nhà hàng Thủ Đô, muốn ăn gì cứ gọi, ghi sổ ông ấy trả tiền. Lần sau chúng ta cùng đi, gọi nhiều món ngon, đắt tiền một chút, ghi hết vào sổ của ông ấy!”

Lục Chính Tây: “...”

“Emvà... ba ruột của em, hiện tại thế nào rồi?”

Giang Thiên Ca bĩu môi: “Cứ như vậy đi, em vẫn chưa có ý định nhận ông ta.”

Thấy cô không muốn nói nhiều, Lục Chính Tây do dự một hồi, lại hỏi: “Chuyện em tìm bạn trai, ông ta có biết không?”

“Ông ta cần gì phải biết?” Giang Thiên Ca đương nhiên nói: “Em có tìm được người yêu hay không, ông ta quản được sao?”

“Anh làm vẻ mặt gì vậy? Sợ ông ấy trách anh hái cải trắng nhà ông ta à? Yên tâm, bây giờ ông ta đang cầu xin em nhận ông ta đấy.”

“Sau này em hoặc là không nhận ông ta, nếu nhận ông ta nhất định sẽ nắm ông ta trong tay. Chỉ cần anh và em đứng cùng một chiến tuyến, ông ta không dám đối xử với anh như thế nào đâu.”

“Nếu ông ta dám bắt nạt anh, em sẽ lấy nước đậu nành dội vào miệng ông ta!”

Vừa về đến nhà, Giang Viện Triều hắt hơi một cái, tai cũng chợt nóng lên.

Không biết tại sao phản ứng đầu tiên trong đầu ông lại nghĩ đến Giang Thiên Ca. Cảm thấy là cô đang... nhắc tới ông.

...

Bên kia, sau khi có được địa chỉ của Giang Ti Vũ từ Trần Tuệ Viên, Trương Lê Hoa và Giang Thiên Bảo vội vàng chạy tới.

Đương nhiên Trương Lê Hoa không dám trực tiếp đến nhà họ Giang. Bà ta tìm một đứa bé ở đầu ngõ, nhờ đứa bé giúp bà ta đến nhà họ Giang gọi Giang Ti Vũ ra.

Bác gái mập Cao Kim Lan ngồi chung xe lửa với Giang Thiên Ca lúc trước, bây giờ bà ta đang đi theo Chu Quế Phương, ở lại nhà họ Giang làm bảo mẫu.

Lúc đứa nhỏ tìm tới, là bà ta mở cửa. Đuổi đứa nhỏ đi, Cao Kim Lan trở về nói với Giang Ti Vũ: “Tiểu thư, ngoài ngõ có người tìm cô.”

“Ai tìm tôi?” Giang Ti Vũ nhíu mày, sắc mặt không tốt.

Không biết tại sao bắt đầu từ sáng sớm hôm nay trong lòng cô luôn có một sự bối rối khó hiểu, không rõ nguyên do.

Nghe Giang Ti Vũ hỏi, Cao Kim Lan âm thầm bấm vào đùi. Xong rồi, vừa rồi bà ta quên hỏi.

Tuy tiểu thư sẽ không nổi nóng, nhưng nếu chọc tiểu thư không vui, cô ấy sẽ âm thầm ngáng chân người khác.

Cao Kim Lan không dám nói mình không biết, bà ta đảo mắt, vội vàng bịa chuyện: “Hình như nói là bạn học của cô.”

Bạn học?

Giang Ti Vũ nhớ, hai ngày trước, Quan Mỹ Chi có nói muốn hẹn cô đi chơi. Nghĩ đến việc Quan Mỹ Chi lúc nào cũng nịnh bợ mình, Giang Ti Vũ bĩu môi, trong lòng rất khinh thường.

Nhưng đi chơi với Quan Mỹ Chi cũng có lợi, dù ăn gì, chơi gì cũng không cần tự bỏ tiền.

Giang Ti Vũ nghĩ nghĩ, bèn quay về phòng thay một bộ đồ khác rồi đi ra ngoài.

Lúc đi đến cửa, cô suy nghĩ một chút rồi quay trở về, đi đến thư phòng của Giang Viện Triều, muốn chào hỏi ông. Nhưng khi cô đi qua, thư phòng vẫn đóng cửa, bên trong cũng không có động tĩnh gì, cô chỉ đành bỏ đi.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 132: Chương 132



Đi đến đầu ngõ, không nhìn thấy Quan Mỹ Chi đâu, mà lại nhìn thấy Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa, Giang Ti Vũ lùi về phía sau hai bước, trên mặt hiện lên vẻ hoảng loạn.

Tại sao Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa lại ở đây?

Chẳng lẽ bọn họ biết, hôm qua là cô sai khiến Trần lão tam đi đánh bọn họ?

“Là cô ta, Giang Ti Vũ đấy, tôi gọi tới rồi.” Đứa nhỏ truyền lời vẫn còn đứng bên cạnh, nhìn thấy Giang Ti Vũ đi tới, nó liền đưa tay ra trước mặt Trương Lê Hoa: “Kẹo của tôi đâu, mau đưa đây!”

Trên người Trương Lê Hoa không có kẹo, bà ta dọa đứa nhỏ bỏ chạy, rồi nhìn về phía Giang Ti Vũ.

Ngây người một lúc lâu, Trương Lê Hoa mới đỏ hoe mắt, gọi: “Nữu Nữu, mẹ đây!”

Trương Lê Hoa vui mừng đến phát khóc, thì ra, bà ta và con gái Nữu Nữu của bà ta, hôm qua đã gặp nhau rồi!

Nghe thấy Trương Lê Hoa nói, tim Giang Ti Vũ như thắt lại.

Mẹ?

Giang Ti Vũ nhìn chằm chằm vào mặt Trương Lê Hoa.

Cô biết, mẹ của cô tên là Phương Vận, sau khi sinh cô ra thì bỏ đi.

Mấy năm nay, Phương Vận chưa từng trở về, người nhà họ Giang cũng không ai nhắc đến bà ta.

Người này là Phương Vận sao?

Người phụ nữ với khuôn mặt bầm dập, quần áo xộc xệch, cử chỉ th* t*c này là Phương Vận?

Tại sao Phương Vận lại trở nên sa sút như vậy?

Chẳng phải nói, nhà họ Phương trước kia là nhà tư bản sao? Sau khi bị xét nhà đấu tố, cả nhà bọn họ đều đi Hồng Kông sao?

Vì sao Phương Vận lại trở thành một người phụ nữ nông thôn mặt mũi lấm lem thế này?

Giang Ti Vũ kinh hãi lùi về sau hai bước. Hai tay cô siết chặt, móng tay đ.â.m sâu vào lòng bàn tay, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Không!

Người này không phải Phương Vận!

Tuy cô chưa từng gặp Phương Vận, nhưng cô đã nhìn thấy ảnh chụp của bà ta trong thư phòng của Giang Viện Triều.

Phương Vận trong ảnh rất xinh đẹp!

Người phụ nữ này, cho dù là ngũ quan hay là thần thái, đều không hề có nét nào giống Phương Vận, bà ta không thể là Phương Vận được!

Giang Ti Vũ nhìn chằm chằm Trương Lê Hoa với vẻ mặt chán ghét, mắng: “Chó mèo gì cũng dám đến nhận vơ! Cút đi! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, nói các người là bọn buôn người, muốn bắt cóc phụ nữ!”

Nghe Giang Ti Vũ nói, Trương Lê Hoa như bị sét đánh, ngạc nhiên trợn to mắt, nước mắt lưng tròng: “Nữu Nữu, mẹ thật sự là mẹ của con mà!”

“Lúc con sinh ra, dưới rốn có một nốt ruồi đen, mẹ nhớ rất rõ! Nữu Nữu, lúc con mới sinh...”

“Được rồi được rồi, khóc lóc cái gì!” Giang Thiên Bảo mất kiên nhẫn đẩy Trương Lê Hoa ra, trừng mắt nhìn Giang Ti Vũ.

Hóa ra đây chính là cô em gái ruột từ nhỏ đã sống những ngày tháng tốt đẹp ở nhà quan lớn tại Bắc Kinh của hắn?

Hôm qua, người mắng hắn là đồ nhà quê, lại chính là em gái ruột của hắn sao?

Nhìn thấy Giang Ti Vũ ăn mặc thời thượng, trong lòng Giang Thiên Bảo bỗng dâng lên một cỗ tức giận. Lúc hắn phải nhịn đói chịu khổ, thì em gái hắn lại được ăn sung mặc sướng, sống trong nhung lụa!

Lúc nãy cô ta nói vậy là có ý gì, không muốn nhận bọn họ sao?

Nghĩ hay nhỉ!

“Giang Ti Vũ, cô đừng giả vờ nữa, chẳng phải cô cũng đã biết thân phận của mình rồi sao?”

“Năm đó, mẹ thương cô, mới đổi cô cho Giang Thiên Ca để cô có thể sống một cuộc sống tốt đẹp ở Bắc Kinh. Chẳng lẽ cô cho rằng, ở nhà họ Giang lâu như vậy, cô thật sự trở thành người nhà họ Giang rồi sao?”

“Tôi nói cho cô biết! Dù cô có ở nhà họ Giang bao lâu đi chăng nữa, thì m.á.u mủ ruột thịt giữa chúng ta vẫn thế, cô vĩnh viễn là người nhà họ Giang chúng tôi!”

“Bây giờ cô muốn chối bỏ, muốn vong ân bội nghĩa, không nhận mẹ ruột, không nhận anh trai sao?”

“Nếu cô dám không nhận, chúng tôi sẽ làm lớn chuyện này, đến lúc đó cô đừng hòng sống yên ổn nữa!”

Nghe thấy Giang Thiên Bảo nói những lời cay độc như vậy, Trương Lê Hoa vội kéo Giang Thiên Bảo lại: “Thiên Bảo, dù sao hai đứa cũng là anh em ruột, nói vậy làm gì?”

Nói rồi, bà ta lại nức nở an ủi Giang Ti Vũ: “Nữu Nữu, anh trai con chỉ là nhất thời nóng giận thôi, con đừng để bụng, nó không có ác ý đâu...”

Còn Giang Ti Vũ, từ nãy đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Trong đầu cô như có tiếng sấm nổ vang, khiến cô choáng váng.

Bọn họ... Những lời bọn họ nói rốt cuộc là có ý gì?

Bọn họ nói cô không phải con gái nhà họ Giang, mà là con gái nhà bọn họ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Đổi cô cho Giang Thiên Ca là sao?

Nỗi sợ hãi như sóng thần ập đến, trong lòng Giang Ti Vũ dâng lên một trận hoảng loạn, toàn thân cô run rẩy.

Cô đột nhiên nhớ đến những lời Giang Thiên Ca nói lúc ở thao trường.

Giang Thiên Ca nói có một gia đình, vì muốn con gái ruột của mình có cuộc sống tốt đẹp nên đã lén lút tráo con của người khác.

Giang Thiên Ca nói, cô ta và đứa bé kia rất giống nhau.

Giang Thiên Ca còn nói...

Giang Ti Vũ hoảng sợ lắc đầu nguầy nguậy, muốn gạt bỏ giọng nói của Giang Thiên Ca ra khỏi đầu.

Cô không muốn nhớ đến những lời Giang Thiên Ca nói, Giang Thiên Ca đang ghen tị với cô! Giang Thiên Ca đang cố ý chia rẽ bọn họ!
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 133: Chương 133



Bây giờ Trương Lê Hoa và Giang Thiên Bảo cũng là cùng một giuộc với Giang Thiên Ca, mục đích của bọn họ... Mục đích của bọn họ... Là muốn lừa gạt cô!

Đúng vậy! Bọn họ chính là muốn lừa cô!

Bọn họ muốn lừa cô!

“Tôi... Tôi không quen biết các người, những gì các người... nói đều là giả! Đều là giả!”

Giang Ti Vũ run rẩy lùi về sau, vừa kéo dãn khoảng cách với Trương Lê Hoa, vừa sợ hãi nhìn xung quanh, sợ có người quen nhìn thấy cô và Trương Lê Hoa giằng co.

“Các người mau đi đi! Đi đi! Không đi, không đi tôi sẽ... Tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người!”

“Hù dọa ai vậy?” Giang Thiên Bảo khinh thường nói: “Muốn báo cảnh sát thì đi mà báo!”

Hắn trừng mắt nhìn Giang Ti Vũ, lớn tiếng đe dọa: “Tôi cũng sẽ đến nhà họ Giang, nói cho bọn họ biết, cô không phải con gái ruột của bọn họ! Để xem cô bị đuổi ra khỏi nhà như thế nào!”

Nói rồi, Giang Thiên Bảo liền định xông vào trong ngõ: “Bây giờ tôi sẽ đi nói cho bọn họ biết!”

Giang Ti Vũ sợ hãi túm chặt lấy Giang Thiên Bảo: “Không! Anh không được đi! Không được đi!”

Giang Thiên Bảo cười khẩy: “Bây giờ không giả vờ nữa à?”

Hừ, muốn đấu với hắn? Cô ta còn non lắm.

“Các người... Các người... Sao lại đến đây?... Đến đây làm gì?”

Giang Ti Vũ không muốn tin những gì Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa nói. Nhưng tình hình hiện tại khiến cô không thể không tin. Có thể cô thật sự không phải con gái nhà họ Giang.

Trong lòng cô vừa sợ hãi, vừa tức giận.

Tại sao bọn họ lại đến đây? Đã đổi cô rồi, cuộc sống của cô đang yên ổn, tại sao bọn họ lại đến?

Chẳng phải bọn họ nói là vì muốn cô có cuộc sống tốt đẹp hơn nên mới tráo cô đi sao, vậy bây giờ đến đây làm gì!

“Nữu Nữu, là con gọi chúng ta đến mà.”

Giang Ti Vũ hét lên: “Lúc nào tôi gọi các người đến?” Cô căn bản không biết bọn họ là ai, làm sao gọi bọn họ đến được!

Cho dù có biết thì cô cũng không có điên, vĩnh viễn không thể nào gọi bọn họ đến!

“Nữu Nữu, chính là con gọi chúng ta đến mà!” Trương Lê Hoa lấy một bức thư nhàu nát từ trong túi quần ra: “Nhìn xem, đây là thư con viết cho mẹ, mẹ vẫn luôn giữ gìn cẩn thận.”

Giang Ti Vũ giật lấy bức thư, trừng lớn mắt.

Bức thư này căn bản không phải do cô viết!

Bức thư này chắc chắn là do ai đó giả mạo cô!

Là ai, rốt cuộc là ai giả mạo cô?

“... Các người nói, người bị tráo với tôi, là Giang Thiên Ca?”

Nhìn thấy Giang Ti Vũ thất hồn lạc phách, Giang Thiên Bảo cười khẩy, đập tan chút hy vọng cuối cùng của cô:

“Phải, thân phận tiểu thư của cô là cướp của Giang Thiên Ca. Giang Thiên Ca mới là con gái ruột của nhà họ Giang.”

Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca!

Vẻ mặt Giang Ti Vũ trở nên hung dữ, trong mắt tràn đầy thù hận.

Vân Mộng Hạ Vũ

Là Giang Thiên Ca giả mạo cô viết thư!

Chắc chắn là Giang Thiên Ca viết bức thư này!

Con khốn Giang Thiên Ca! Tại sao cô ta lại làm như vậy?

Giang Thiên Ca sống ở nông thôn không phải rất tốt sao? Tại sao cô ta không tiếp tục ở lại đó? Tại sao lại chạy đến Bắc Kinh?

Giang Thiên Ca trở về, chẳng lẽ là muốn cướp lấy thân phận của cô sao?

Tuyệt đối không thể nào!

Thân phận con gái nhà họ Giang là của cô, ai cũng đừng hòng cướp đi!

Giang Ti Vũ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn đầy oán hận.

Liếc nhìn Trương Lê Hoa và Giang Thiên Bảo đứng bên cạnh, trong lòng Giang Ti Vũ dâng lên một nỗi chán ghét tột cùng.

Nghĩ đến lời đe dọa vừa rồi của Giang Thiên Bảo, Giang Ti Vũ biết mình không thể chọc giận hắn ta. Nén lòng chán ghét, cô gọi Trương Lê Hoa một tiếng “Mẹ”, sau đó lại gọi Giang Thiên Bảo một tiếng “Anh”.

Tiếp theo, cô nhỏ giọng nói: “Mẹ, tuy chúng ta chưa từng sống chung với nhau, nhưng m.á.u mủ ruột thịt, có thể gặp được người thân như các người, con rất vui.”

“Nhưng mà, mẹ, con phải nói cho mẹ biết, bức thư này không phải con viết, là có người giả mạo con để dẫn các người đến đây. Mục đích của bọn họ là muốn bắt các người vào tù, thậm chí còn có thể bị xử bắn.”

“Mẹ, hai người mau về quê đi, chờ sau này con được nghỉ, con sẽ về thăm hai người.”

“Bị... Bị xử bắn?” Trương Lê Hoa run rẩy sợ hãi.

Bà ta vẫn luôn lo lắng chuyện tráo con bị bại lộ sẽ bị bắt vào tù, không ngờ còn có thể bị xử bắn?

Bà ta không muốn bị xử bắn!

“Được, được, Nữu Nữu... Bây giờ chúng ta sẽ về ngay! Thiên Bảo, chúng ta về thôi...”

“Mẹ nghe cô ta dọa kìa. Làm gì có chuyện dễ dàng bị xử b.ắ.n như vậy!” Giang Thiên Bảo hất tay Trương Lê Hoa ra.

Xử bắn? Coi hắn là kẻ ngốc sao? Làm gì có chuyện dễ dàng bị xử b.ắ.n như vậy. Chỉ có phạm tội mới bị xử bắn. Hắn có làm gì đâu, sao phải bị xử bắn!

Giang Thiên Bảo hừ lạnh một tiếng, nói: “Mẹ muốn về thì về, tôi không về.”

Về? Về cái gì? Vừa mới đến Bắc Kinh, còn chưa được hưởng thụ gì đã muốn hắn về rồi? Đừng có mơ.

Giang Thiên Bảo chìa tay về phía Giang Ti Vũ: “Giang Ti Vũ, lấy tiền đây, tôi và mẹ còn chưa ăn cơm.”

Giang Ti Vũ hận không thể xé rách miệng Giang Thiên Bảo.

Trương Lê Hoa đã sợ hãi muốn về rồi, vậy mà hắn còn nói không về. Hắn ở lại Bắc Kinh là muốn làm gì? Muốn hại cô bị đuổi khỏi nhà họ Giang sao?

Hơn nữa, Giang Thiên Bảo dựa vào đâu mà đòi cô đưa tiền? Hắn là đàn ông con trai, không biết xấu hổ sao?

Trương Lê Hoa cũng nhớ đến chuyện trên người mình không có tiền, đừng nói là mua vé tàu về, ngay cả tiền ăn cơm cũng không có.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 134: Chương 134



Bà ta đau khổ giải thích: “Nữu Nữu, hôm qua mẹ bị mấy tên côn đồ chặn đánh trong ngõ nhỏ, tiền trên người đều bị chúng cướp sạch, giờ mẹ chẳng còn một xu dính túi.”

Nói xong, Trương Lê Hoa ngượng ngùng cười gượng, bà xoa xoa tay hỏi: “Nữu Nữu, con... Trên người con có tiền không?”

Nghe xong lời của Trương Lê Hoa, Giang Ti Vũ suýt chút nữa tức đến ngất xỉu.

Hôm qua nếu không phải bọn họ mắng mình, nhổ nước bọt vào người mình, thì cô đã bảo Trần lão tam đi đánh bọn họ rồi chứ?

Sao bọn họ lại vô dụng như vậy, ngay cả tiền cũng không giữ được?

Tiền của bọn họ bị cướp, dựa vào đâu mà đến hỏi xin cô?

Giang Ti Vũ kìm nén cơn tức, lấy 10 đồng trong túi ra: “Tôi chỉ có chừng này thôi.”

“Mười đồng, cô đi bố thí cho ăn mày à?” Giang Thiên Bảo trơ trẽn nói: “Tôi muốn năm trăm.”

Hắn ta muốn đi ăn cơm, còn phải đi mua quần áo và giày da. Tại sao Giang Ti Vũ có thể ăn mặc sang trọng như vậy, còn hắn ta lại phải ăn mặc như ăn mày thế này?

Vân Mộng Hạ Vũ

Lửa giận trong lòng Giang Ti Vũ rốt cuộc không kìm nén được nữa: “Năm trăm? Sao anh không đi cướp đi? Tôi nào có nhiều tiền như vậy!”

Giang Thiên Bảo hừ lạnh: “Lừa ai chứ, nhà họ nuôi cô làm quan lớn như vậy, chẳng lẽ lại không có tiền?”

“Tiền của họ là của họ, tôi bây giờ vẫn là học sinh, lấy đâu ra tiền?”

“Tôi mặc kệ, nếu cô không đưa năm trăm đồng cho tôi, tôi sẽ đến trước cửa nhà họ nuôi cô làm ầm ĩ lên.”

Giang Thiên Bảo đã nhìn ra, cô em gái ruột này của mình có lẽ không hoan nghênh bọn họ.

Nhưng hắn ta nào quan tâm đến chuyện đó.

Điều cô ta sợ nhất bây giờ chính là hắn ta làm lớn chuyện, có chuyện này để uy h.i.ế.p cô ta, sau này hắn ta ở Bắc thành muốn làm gì thì làm.

...

Lúc Giang Ti Vũ đang đau đầu nhức óc vì bị Giang Thiên Bảo bám lấy đòi tiền, thì Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đang hẹn hò lãng mạn.

Họ chèo thuyền, sau khi lên bờ lại tìm một cái đình để cùng nhau ăn uống. Sau đó lại đi dạo trong công viên một lúc lâu mới kết thúc buổi hẹn hò hôm nay.

Lục Chính Tây đưa Giang Thiên Ca về, lúc sắp đến cổng trường, Lục Chính Tây nói: “Vài ngày nữa, anh định nói chuyện chúng ta đang hẹn hò cho mọi người trong nhà biết.”

Lục Chính Tây nhớ rõ những gì Giang Viện Triều đã nói lần trước.

Ông cụ thật sự rất quan tâm đến chuyện yêu đương của anh, bây giờ đã có tình huống mới, có thể nói cho ông cụ sớm một chút để ông yên tâm.

Nghe anh nói vậy, Giang Thiên Ca ngẩn người.

Nói cho mọi người trong nhà biết?

Thôi đừng.

Dù sao Lục Chính Tây cũng đã 25 tuổi, không tính là lớn, nhưng cũng không còn nhỏ, lại vừa vặn ở độ tuổi thích hợp nhất để kết hôn. Nếu người nhà anh biết anh đã có bạn gái, có phải không bao lâu nữa sẽ bắt đầu giục cưới hay không?

Bây giờ cô chỉ muốn yêu đương, chứ chưa hề nghĩ đến chuyện kết hôn.

“Chuyện chúng ta đang hẹn hò, đừng vội vàng tuyên dương ra ngoài như vậy.”

Giang Thiên Ca cười, đảo mắt nói dối: “Hẹn hò là chuyện của hai người, chúng ta tự biết là được rồi, không cần phải nói cho người khác.”

“Em mới học năm nhất, nếu để cho người khác biết anh và em đang hẹn hò, em lo lắng sẽ có người nói anh là trâu già gặm cỏ non. Tuy em không chê anh, nhưng không chịu nổi lời ra tiếng vào của người khác.”

“Hơn nữa, em nghe nói, tình yêu công bố quá sớm, thường không được lâu dài.”

Lục Chính Tây suy nghĩ một chút, rồi như chợt hiểu ra gật đầu.

Giang Thiên Ca rất hài lòng với thái độ nghe lời của Lục Chính Tây, sợ anh suy nghĩ nhiều, Giang Thiên Ca lại bóp nhẹ tay anh, bổ sung: “Cũng không phải là muốn giấu giếm, mà là muốn... kín đáo, chúng ta nên kín đáo một chút.”

Lục Chính Tây: “... Được.”

Nhìn Giang Thiên Ca đi vào ký túc xá, Lục Chính Tây mới xoay người đi về phía cổng trường. Anh cụp mắt xuống, nghĩ đến những gì Giang Thiên Ca vừa nói.

Anh biết Giang Thiên Ca nói như vậy là có tâm tư riêng.

Nếu cô không muốn công khai chuyện hẹn hò của hai người, vậy thì cứ chiều theo ý cô. Về phần ông nội, anh có thể dùng những lời khác để ông yên tâm.

Nghĩ đến câu “trâu già gặm cỏ non” mà Giang Thiên Ca vừa nói, Lục Chính Tây khựng lại, anh thật sự rất già sao? Hay là... anh nên đi mua chút mỹ phẩm dưỡng da?

“... Lục... chú út!”

Một giọng nói đột nhiên vang lên, Lục Chính Tây kìm nén cảm xúc trong mắt, nhìn về phía Giang Ti Vũ đang đi về phía mình.

Giọng anh xa cách lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Nhìn Lục Chính Tây, hốc mắt Giang Ti Vũ đỏ lên.

Vừa rồi, cô ta phải rất vất vả mới đuổi được Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa đi, sau đó cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, trở về nhà họ Giang để thăm dò phản ứng của mọi người, xác nhận họ đều không biết gì về thân thế của cô ta, cô ta mới hơi yên tâm.

Tuy nhiên, hơn nửa trái tim vẫn treo lơ lửng.

Cô ta biết, chuyện này nhất định phải có đối sách.

Tình huống tốt nhất, là để cho người nhà họ Giang vĩnh viễn không biết được thân thế thật sự của cô ta, không biết đến sự tồn tại của Giang Thiên Ca.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 135: Chương 135



Vì vậy, sau khi thăm dò người nhà họ Giang, cô ta lập tức chạy về trường học. Trước tiên phải tìm hiểu rõ ràng thái độ của Giang Thiên Ca, phải ổn định Giang Thiên Ca trước, sau đó mới nghĩ cách đối phó với cô ta, tốt nhất là khiến Giang Thiên Ca biến mất khỏi Bắc thành.

Đó là tình huống tốt nhất, nhưng cô ta cũng phải tính đến cả tình huống xấu nhất.

Tình huống xấu nhất, là người nhà họ Giang biết được thân phận của Giang Thiên Ca, muốn đón Giang Thiên Ca trở về.

Con gái ruột của nhà họ Giang trở về, còn cô ta - một đứa con gái không phải ruột thịt, nếu muốn tiếp tục ở lại nhà họ Giang, muốn tiếp tục hưởng thụ cuộc sống giàu sang như trước kia, thì nhất định phải có đủ “vốn liếng”.

Trong nhà họ Giang, ngoại trừ Giang Hướng Mai ngây thơ đơn thuần, những người còn lại, cô ta đều không nhìn thấu, cũng không dám chắc chắn rằng giữa cô ta và Giang Thiên Ca, họ sẽ đứng về phía ai.

Vì vậy, cô ta nhất định phải tìm kiếm một “chỗ dựa” vững chắc từ bên ngoài nhà họ Giang.

Hiện tại, cách trực tiếp và hiệu quả nhất mà cô ta có thể nghĩ đến, chính là nhanh chóng tìm một người bạn trai, một người bạn trai có thể khiến nhà họ Giang kiêng dè.

Như vậy, cho dù thân thế của cô ta có bị vạch trần, phía sau cô ta có một chỗ dựa vững chắc, khiến nhà họ Giang phải kiêng dè, thì họ cũng không dám dễ dàng từ bỏ cô ta.

Vừa nghĩ đến đây, trong đầu cô ta liền hiện lên hình ảnh của Lục Chính Tây.

Lục Chính Tây chính là người thích hợp nhất để làm bạn trai của cô ta!

Nhà họ Giang và nhà họ Lục là bạn đời giao, hai ông cụ là bạn bè thân thiết, Lục Chính Tây là con trai út của Lục lão gia, hai ông cụ đều rất yêu quý anh.

Lục Chính Tây tài giỏi xuất chúng, tuổi còn trẻ đã được nhiều vị lãnh đạo trọng dụng, tiền đồ vô lượng. Trong thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Lục, anh là người xuất sắc nhất, sau này nhà họ Lục chắc chắn sẽ giao cho anh.

Chỉ cần cô ta và Lục Chính Tây hẹn hò, giữ chặt Lục Chính Tây, có Lục Chính Tây, có nhà họ Lục làm chỗ dựa, thì cho dù là ông cụ nhà họ Giang cũng không dám làm gì cô ta.

Thậm chí, có Lục Chính Tây rồi, cho dù nhà họ Giang vì Giang Thiên Ca mà từ bỏ cô ta, cô ta cũng không sợ.

Trong thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Giang, ngoại trừ Giang Viện Triều, không ai có năng lực xuất chúng. Tuy hiện tại chức vị của Lục Chính Tây không cao bằng Giang Viện Triều, nhưng Lục Chính Tây còn trẻ, tương lai nhất định sẽ vượt qua Giang Viện Triều, khi đó cô ta sẽ không cần phải sợ nhà họ Giang nữa!

Hơn nữa, Lục Chính Tây là người cô ta thích từ nhỏ, cô ta vẫn luôn muốn được ở bên anh.

Nhìn Lục Chính Tây, Giang Ti Vũ âm thầm hạ quyết tâm, hiện tại cô ta phải nói rõ lòng mình với anh, từ từ khiến anh rung động.

Giang Ti Vũ siết chặt nắm tay, trong mắt ánh lên tia nước: “Lục... Anh Chính Tây, em từ nhỏ... từ nhỏ đã thích anh, chúng ta hãy hẹn hò đi...”

Lục Chính Tây nhíu mày, lạnh lùng cắt ngang: “Giang Ti Vũ, cô đang nói linh tinh cái gì vậy?”

“Anh Chính Tây, em không nói linh tinh, em thật sự thích anh từ nhỏ, muốn hẹn hò với anh!”

“Lúc nhỏ, mỗi lần đến nhà họ Lục, anh đều là người chăm sóc em chu đáo nhất, có đồ ăn ngon đều nhường em trước, em vẫn luôn xem anh là người tốt nhất với em.”

“Em chưa từng xem anh là chú, từ sớm đã để anh trong lòng rồi, em muốn làm bạn gái của anh, muốn được gả cho anh, sinh con cho anh, cùng anh sống đến đầu bạc răng long.”

Sắc mặt Lục Chính Tây tối sầm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy rằng anh có chút phản cảm với Giang Ti Vũ, nhưng dù sao cô ta cũng là con gái của Giang Viện Triều, anh vẫn luôn xem cô ta như Lục Tự Đình, là cháu gái mà đối xử.

Không ngờ cô ta lại nói thích anh, còn muốn gả cho anh, sinh con cho anh?

Trong lòng Lục Chính Tây dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu.

Giọng anh lạnh lùng: “Giang Ti Vũ, những lời này hôm nay tôi xem như chưa từng nghe thấy, sau này cô chú ý lời nói và hành động của mình một chút, nên nói những gì, không nên nói những gì.”

“Anh Chính Tây, anh không chấp nhận được chuyện trước kia em gọi anh là chú sao? Đó là em gọi theo Lục Tự Đình, chúng ta không có quan hệ huyết thống.”

Giang Ti Vũ biết, Lục Chính Tây có thể nhất thời khó chấp nhận lời tỏ tình của cô ta, nhưng không sao, hiện tại anh không chấp nhận, là vì trước kia anh vẫn luôn xem cô ta là cháu gái, chưa từng nghĩ đến chuyện nam nữ.

Người ta thường nói nữ theo đuổi nam, cách một tầng sa.

Hiện tại cô ta chủ động tỏ tình, nói rõ tâm ý, phá vỡ suy nghĩ trước kia của anh, sau này cô ta thường xuyên đến nhà họ Lục, từ từ ở chung với anh, để anh nhìn thấy ưu điểm của cô ta, sớm muộn gì anh cũng sẽ thích cô ta, muốn hẹn hò với cô ta.

“Anh Chính Tây, em biết, anh...”

Thấy Giang Ti Vũ vẫn cố chấp như vậy, ánh mắt Lục Chính Tây lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lẽo: “Giang Ti Vũ, cô muốn gọi tôi là chú Lục Cửu như trước kia, hoặc gọi tôi là đồng chí Lục.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 136: Chương 136



“Tôi đã có bạn gái rồi, sau này cô hãy chú ý lời nói và hành động của mình.”

Nói xong, Lục Chính Tây lạnh lùng xoay người rời đi, không chút lưu luyến.

Khi quyết định tỏ tình, Giang Ti Vũ đã dự đoán được thái độ của Lục Chính Tây sẽ không tốt, nhưng thái độ của anh, cô ta có thể từ từ thay đổi.

Nhưng mà, vừa rồi anh ta nói gì cơ?

Anh ta nói anh ta đã có bạn gái rồi?

Giang Ti Vũ sững sờ một lúc lâu, sau đó mới trừng lớn mắt nhìn bóng lưng Lục Chính Tây đầy khó tin, anh ta nói anh ta đã có bạn gái?

Từ bao giờ vậy?

Bạn gái anh ta là ai???

Trên mặt Giang Ti Vũ hiện lên vẻ khiếp sợ, ghen tị, phẫn nộ...

Một lúc sau, cô ta cắn chặt răng, cố gắng giữ bình tĩnh. Đã có bạn gái thì đã sao? Kết hôn rồi còn có thể ly hôn, huống chi chỉ là hẹn hò!

Nhìn bóng lưng Lục Chính Tây khuất dần, trong mắt Giang Ti Vũ lóe lên một tia sáng sắc bén.

Chờ cô ta giải quyết xong chuyện của Giang Thiên Ca, sẽ đi tìm hiểu xem bạn gái Lục Chính Tây là ai, cô ta có cách khiến bọn họ chia tay.

...

Giang Thiên Ca trở về ký túc xá, lúc này Trần Tuệ Viên và những người khác đang xem báo.

“Thiên Ca!”

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, Dư Mai Tinh kích động gọi: “Trên báo hôm nay có cậu kìa! Còn có một bức ảnh của cậu rất lớn nữa!”

Tờ báo đưa tin về sự kiện duyệt binh long trọng, ngoài phần chữ còn in rất nhiều hình ảnh của các đội hình. Một trong số đó có cả ảnh của Giang Thiên Ca.

Mấy người cùng nhau vây quanh tấm ảnh của Giang Thiên Ca bàn tán sôi nổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy Giang Thiên Ca trở về, họ lại kéo cô cùng nhau xem.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.

Giang Thiên Ca ngồi gần cửa nhất, bèn thuận tay ra mở cửa.

Nhìn thấy Giang Ti Vũ đứng ngoài cửa, Giang Thiên Ca nhíu mày.

Mắt Giang Ti Vũ đỏ hoe, có lẽ đã gặp Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa, biết được thân thế thật sự của mình.

Lúc này còn rảnh rỗi đến tìm cô? Muốn làm gì?

Giang Thiên Ca nhìn Giang Ti Vũ, thản nhiên hỏi: “Tìm tôi?”

Giang Ti Vũ biết, nếu muốn ổn định Giang Thiên Ca, thái độ của cô ta nhất định phải tốt, phải điệu thấp.

Nhưng mà, vừa nhìn thấy Giang Thiên Ca, cô ta liền không nhịn được tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Giang Thiên Ca!”

“Gọi lớn tiếng như vậy làm gì, khoe giọng to đấy à? Giọng to không có chỗ nào khoe khoang, ra đường mà thi với chó hoang ấy.” Bây giờ còn chưa nhận thức được thân phận của mình sao.

Giang Thiên Ca bực bội liếc nhìn Giang Ti Vũ, định đóng cửa lại.

Giang Ti Vũ vội vàng đưa tay chặn cửa, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, khó coi vô cùng.

Nghĩ đến mục đích đến tìm Giang Thiên Ca, Giang Ti Vũ cố gắng kìm nén lửa giận, gượng cười nói: “Giang Thiên Ca, cô có thể ra ngoài một lát được không, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Nhìn dáng vẻ rõ ràng đang tức giận nhưng vẫn giả vờ yếu đuối của Giang Ti Vũ, Giang Thiên Ca khinh thường nói: “Cô nói muốn tôi ra ngoài là tôi phải ra ngoài chắc? Cô là cái thá gì?”

“Cô...” Giang Ti Vũ tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi:

“Giang Thiên Ca, tôi thật sự có chuyện muốn nói với cô, là chuyện rất quan trọng, đối với tôi và cô đều rất quan trọng!”

Bị chế giễu như vậy mà Giang Ti Vũ vẫn không chịu bỏ đi, xem ra là rất muốn gọi cô ra ngoài nói chuyện.

Giang Thiên Ca không có hứng thú nghe Giang Ti Vũ nói, nhưng nếu Giang Ti Vũ đã kiên trì như vậy, cô ngược lại muốn xem cô ta muốn giở trò gì.

Nhìn chằm chằm Giang Ti Vũ cắn quai hàm, Giang Thiên Ca âm trầm nói: “Muốn tôi đi ra ngoài với cô cũng được.”

Giang Thiên Ca dừng lại một chút, nói: “Tôi nhớ rõ, trước đó lúc họp lớp, cô và Quan Mỹ Chi đã cùng nhau cười nhạo người ở ký túc xá chúng tôi là đồ nhà quê.”

“Bây giờ, cô vào đây xin lỗi trước đi.”

Vừa rồi Giang Ti Vũ đến gõ cửa, Trần Tuệ Viên và mọi người liền buông tờ báo trong tay xuống, yên lặng ngồi im không lên tiếng.

Bây giờ nghe được lời của Giang Thiên Ca, họ nhìn nhau, Trần Tuệ Viên phản ứng lại trước, ra hiệu cho Dư Mạnh và những người khác, cùng nhau đứng dậy đi qua, đứng ở phía sau Giang Thiên Ca, lặng lẽ nhìn Giang Ti Vũ ngoài cửa, chờ cô ta xin lỗi.

Giang Ti Vũ trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca: “Tôi không cười nhạo các người! Người cười nhạo các người là Quan Mỹ Chi!”

“Lúc đó cô không lên tiếng, nhưng hành động và biểu cảm của cô là có ý gì, chúng tôi đều không mù, đều nhìn thấy.”

Nụ cười chế giễu của Quan Mỹ Chi là ngu xuẩn ra mặt. Giang Ti Vũ phối hợp với Quan Mỹ Chi, hành động và biểu cảm đều thể hiện sự khinh thường và chế giễu người khác, đó mới là xấu xa tiềm ẩn.

Hai người một giuộc, đều không phải thứ tốt đẹp gì.

Giang Ti Vũ cãi lại: “Tôi không có! Giang Thiên Ca, cô đừng có vu oan cho tôi!”

“Được, cô nói không có, vậy thì không có.” Giọng Giang Thiên Ca nhàn nhạt: “Vậy cô đi đi, tôi không còn gì để nói với cô nữa.”

“Cô... Cô...”

Hai tay Giang Ti Vũ siết chặt đến mức các khớp xương đều trắng bệch, cô ta rất muốn xoay người bỏ đi.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 137: Chương 137



Nhưng cô ta lại nghĩ đến Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa ghê tởm, quê mùa, trên người không có một xu dính túi, nghĩ đến sự giàu có xa hoa của nhà họ Giang.

Nghĩ đến nếu rời khỏi nhà họ Giang, cô ta nhất định phải làm bạn với đám người Giang Thiên Bảo, Trương Lê Hoa, trở thành hạng người quê mùa mà cô ta khinh thường...

Hiện giờ cô ta nhất định phải ổn định Giang Thiên Ca!

“... Xin lỗi.”

Đáy lòng Giang Ti Vũ tràn ngập hận ý. Cô ta thề, nhất định sẽ trả thù cho sự nhục nhã hôm nay!

Mặc dù giọng Giang Ti Vũ rất nhỏ, nhưng Trần Tuệ Viên, Dư Mai Tinh và những người khác đều nghe thấy. Ánh mắt họ lóe lên, trong lòng trào dâng một trận sảng khoái.

Bởi vì chuyện ăn mặc bị cười nhạo, trong lòng họ rất khó chịu, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.

Nhưng họ cũng đều biết, lúc ấy, Quan Mỹ Chi và Giang Ti Vũ đều không xin lỗi, sau đó càng không thể nào xin lỗi.

Bây giờ có thể nghe được một tiếng “Xin lỗi” của Giang Ti Vũ, cuối cùng cũng trút được cục tức trong lòng.

Họ hài lòng rồi, nhưng Giang Thiên Ca vẫn chưa hài lòng, cô không định cứ thế mà bỏ qua cho Giang Ti Vũ.

Giọng Giang Thiên Ca vẫn nhàn nhạt nói: “Nói nhỏ quá, chúng tôi không nghe thấy. Vừa rồi giọng không phải rất to sao, sao bây giờ lại như tiếng muỗi thế?”

“Hơn nữa, có thể chưa có ai dạy cô cách xin lỗi, hôm nay tôi sẽ miễn cưỡng dạy cô một chút.”

“Điều quan trọng nhất khi xin lỗi chính là phải có thành ý. Cô xin lỗi, phải nói rõ ràng là xin lỗi ai, vì đã làm chuyện gì mà xin lỗi, là muốn cho người ta thấy được sự ăn năn hối lỗi của cô.”

“Chỉ một câu xin lỗi qua loa, chúng tôi không chấp nhận.”

Giang Thiên Ca nói xong, nhìn Giang Ti Vũ với ánh mắt cao ngạo.

Giang Ti Vũ tức giận đến nghiến răng ken két: “... Giang... Giang Thiên Ca, Trần Tuệ Viên, Dư Mai Tinh, Trương Linh Linh, Trần Hiểu Lệ... Xin lỗi, tôi... Tôi không nên vì chuyện ăn mặc... mà cười nhạo các người, sau này tôi... Tôi sẽ không bao giờ cười nhạo các người nữa.”

Giọng nói ngắt quãng, Giang Thiên Ca lười biếng liếc nhìn Giang Ti Vũ: “Ừ, miễn cưỡng chấp nhận.”

“Còn nữa, cô cũng đã làm không ít chuyện có lỗi với tôi, bây giờ cũng xin lỗi luôn đi.”

Thật ra Giang Thiên Ca chẳng thèm để tâm đến lời xin lỗi của Giang Ti Vũ, nhưng nhìn Giang Ti Vũ xin lỗi khó khăn như vậy, cô lại càng muốn bắt cô ta phải xin lỗi.

Không vì lý do gì khác, chỉ là muốn cho Giang Ti Vũ càng thêm khó chịu mà thôi.

Giang Ti Vũ khó chịu, tâm trạng cô lại tốt.

“Tôi... Tôi... Giang Thiên Ca, lúc huấn luyện quân sự, tôi... Tôi không nên báo cáo cô với huấn luyện viên, xin lỗi...”

“Những chuyện khác đâu? Hết rồi à?”

“Chỉ có chuyện này thôi!” Giang Ti Vũ biện minh: “Lúc đó tôi vốn không muốn đi báo cáo cô, là Quan Mỹ Chi ghen tị với cô vì cô được làm tiêu binh, cô ta cứ kéo tôi đi.”

Không thừa nhận đúng không?

Được.

Sau này sẽ khiến cô ta phải thừa nhận.

Liếc nhìn đôi môi đã bị cắn đến bật m.á.u của Giang Ti Vũ, Giang Thiên Ca rốt cuộc cũng mở lòng từ bi nói: “Đi thôi.”

Cô cũng muốn nghe xem Giang Ti Vũ muốn nói gì.

Ra khỏi ký túc xá, Giang Thiên Ca đi về phía bãi đất trống sau ký túc xá.

Giang Ti Vũ đi theo phía sau, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Giang Thiên Ca.

Trước đó, cô ta đã lầm tưởng Giang Thiên Ca là người phụ nữ được Giang Viện Triều bao nuôi.

Bởi vì Giang Viện Triều nói ông sẽ không tái hôn, nên cô ta không còn để ý đến Giang Thiên Ca nữa, thậm chí còn hy vọng Giang Thiên Ca và Giang Viện Triều dây dưa với nhau, để rồi cô ta có thể chờ xem kết cục thê thảm bị vứt bỏ của Giang Thiên Ca.

Nhưng mà, cô ta không ngờ rằng, Giang Thiên Ca lại là con gái của Giang Viện Triều!

Là con gái ruột của Giang Viện Triều!

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa rồi, cô ta không dám hỏi thẳng Giang Viện Triều, nhưng đã thử dò hỏi Trịnh Văn Hoa - cảnh vệ viên của Giang Viện Triều.

Trịnh Văn Hoa nói, Giang Thiên Ca và Giang Viện Triều chỉ mới gặp mặt một lần, hơn nữa là vì công việc mới gặp nhau.

Nói cách khác, mặc dù Giang Viện Triều đã từng gặp Giang Thiên Ca, nhưng ông vẫn chưa biết Giang Thiên Ca là con gái ruột của mình.

Cô ta phải giấu kín chuyện này, phải nghĩ cách, tốt nhất là để cho Giang Viện Triều vĩnh viễn không bao giờ biết được!

Giang Thiên Ca dừng lại dưới một gốc cây, quay đầu nhìn Giang Ti Vũ: “Nói đi, nói ngắn gọn thôi, thời gian của tôi rất quý báu.”

Giang Ti Vũ cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt, cô ta lên tiếng: “Thiên Ca, xin... Xin lỗi, tôi... Trước kia tôi không biết thân phận của cô, không biết cô là con gái ruột của bố.”

“Ồ. Rồi sao? Bây giờ cô đã biết rồi, cô tính toán thế nào?”

Giọng Giang Thiên Ca nhàn nhạt, không thể hiện rõ thái độ, Giang Ti Vũ chỉ có thể miễn cưỡng nhếch mép, cắn môi, tiếp tục nói: “Thiên Ca, không ngờ giữa chúng ta... lại có duyên phận sâu đậm như vậy.”

“Tôi biết... Chuyện mẹ đã làm, tôi rất tức giận. Thiên Ca, tôi sẽ bảo họ xin lỗi cô. Tôi cũng sẽ... nghĩ cách bồi thường cho cô.”

“Thiên Ca, cô là con gái ruột của nhà họ Giang, tôi sẽ tìm cơ hội nói cho mọi người trong nhà biết, để bố và ông bà nhận cô về.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 138: Chương 138



“Dạo này bố rất bận, thường xuyên không có ở nhà, sức khỏe của ông bà cũng không tốt, không thể chịu kích động.”

“Trước tiên tôi sẽ từ từ tiết lộ tin tức của cô cho ông bà, đợi khi nào chuẩn bị xong, tôi sẽ lập tức đưa cô về nhà nhận tổ tông, sau này cô cũng sẽ sống cùng chúng tôi.”

“Chuyện trước kia, chúng ta hãy coi như là hiểu lầm. Sau này, chúng ta sẽ là chị em tốt của nhau, cô yên tâm, mặc dù trong nhà có rất nhiều quy củ, ông bà cũng rất nghiêm khắc, nhưng sau khi cô về nhà, tôi sẽ chăm sóc cô, giúp cô làm quen với cuộc sống trong gia đình...”

Giang Thiên Ca cảm thấy lạnh sống lưng.

Cô vẫn giữ nguyên quan điểm, cho dù cô có trở về hay không, Giang Ti Vũ cũng không thể tiếp tục ở lại nhà họ Giang.

Bây giờ Giang Ti Vũ còn có thể đứng trước mặt cô lải nhải, là bởi vì cô muốn Giang Ti Vũ và Giang Thiên Bảo, Trương Lê Hoa ba người đấu đá nhau, náo nhiệt một thời gian, sau đó cô sẽ thu lưới.

Đến lúc đó, kẻ nào nên bị đánh về nguyên hình thì sẽ bị đánh về nguyên hình, kẻ nào nên đi tù thì phải đi tù, đừng hòng trốn thoát.

Chị em với tôi?

Cô xứng sao?

Làm chị em cái con khỉ.

Biết Giang Ti Vũ vẫn luôn âm thầm quan sát biểu cảm của mình, Giang Thiên Ca hừ lạnh trong lòng, trên mặt lại tỏ vẻ khinh thường: “Có thể cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý định quay về nhà họ Giang.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thật sao? Cô không...” Bởi vì không ngờ Giang Thiên Ca lại nói như vậy, Giang Ti Vũ kinh ngạc đến mức giọng nói cũng trở nên chói tai.

Nhận ra mình đã thất thố, cô ta vội vàng kìm nén biểu cảm, thay vào đó là vẻ lo lắng giả tạo: “Thiên Ca, cô là con gái ruột của nhà họ Giang, sao cô có thể không trở về chứ? Cô không trở về, bố...”

Giang Thiên Ca cười lạnh trong lòng.

Giang Ti Vũ chạy đến trước mặt cô nói những lời này, chẳng qua là cảm thấy những lời bịa đặt của mình có thể hù dọa được cô, xoa dịu được cô, sau đó sẽ giở trò xấu xa đối phó với cô.

Hừ, vậy thì xem thử, rốt cuộc là ai hù dọa ai.

“Giang Ti Vũ, cô đừng giả vờ nữa, tôi không trở về, người vui nhất chẳng phải là cô sao? Cô đừng tưởng tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, cũng đừng có thử thăm dò tôi.”

“Cô coi nhà họ Giang là bảo bối, không nỡ rời xa, nhưng tôi chẳng thèm quan tâm. Nếu tôi muốn quay về nhận tổ tông, thì bây giờ còn đến lượt cô lên tiếng sao? Cô đã sớm bị nhà họ Giang đá ra ngoài rồi.”

“Thay vì đến thử tôi, chi bằng cô nên suy nghĩ nhiều hơn, làm thế nào để che giấu thân phận của mình đi, đừng để đến lúc đó, người nhà họ Giang biết được sự thật, vạch trần thân phận hàng giả của cô...”

“Cô...”

Giang Ti Vũ sững sờ, cô ta cảm thấy lời nói của Giang Thiên Ca không đáng tin.

Nhưng mà, biểu cảm khinh thường của Giang Thiên Ca khi nhắc đến nhà họ Giang, lại không giống như đang giả vờ.

Giang Thiên Ca quả thật đã sớm biết thân thế của mình, nhưng cô lại không đến nhà họ Giang nhận tổ tông.

Chẳng lẽ thật sự giống như cô nói, cô không muốn nhận người nhà họ Giang sao?

“Cô... Thiên Ca... Vì sao cô không muốn nhận bố và mọi người? Bố... Nếu ông ấy biết cô, nhất định sẽ muốn đón cô trở về.”

Giang Ti Vũ vừa dứt lời, vừa nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Giang Thiên Ca, muốn phân biệt xem lời cô nói là thật hay giả.

Giang Thiên Ca vẫn giữ nguyên vẻ mặt khinh thường: “Ông ta lại không nuôi nấng tôi, tại sao tôi phải nhận ông ta? Chẳng lẽ cô nghĩ tôi cũng giống như cô, vì thấy nhà họ Giang giàu có, nên mới bám riết lấy không chịu buông sao?”

Giang Ti Vũ bị nói trúng tim đen, sắc mặt đỏ bừng.

Nhưng cô ta lại tin lời Giang Thiên Ca nói. Cô ta biết, Giang Thiên Ca là người có cá tính, luôn cảm thấy bản thân rất tài giỏi, cảm thấy có thể dựa vào năng lực của bản thân để có được quyền lực và sự công nhận, khinh thường dựa dẫm vào nhà họ Giang...

Trong lòng Giang Ti Vũ dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm. Bản thân Giang Thiên Ca không muốn quay về nhà họ Giang, vậy thì cô ta đã bớt đi một mối nguy hiểm rồi. Cô ta có thể tạm thời chưa cần đối phó với Giang Thiên Ca.

Giang Ti Vũ kìm nén cảm xúc trên mặt, mỉm cười nói:

“Thiên Ca, tôi biết, bây giờ cô nói đều là lời giận dỗi, có thể là do cô chưa hiểu rõ gia đình, nên mới không muốn nhận họ, tôi hiểu cho cô.”

“Tôi cũng không khuyên cô nữa, đợi khi nào cô nghĩ thông suốt, tôi sẽ đưa cô về nhà.”

Ánh mắt cô ta lóe lên, lại hỏi: “Thiên Ca, sao cô lại gọi họ đến đây?”

Giang Thiên Ca biết Giang Ti Vũ đang nói đến ai, nhưng cô giả vờ ngốc nghếch: “Họ? Họ là ai?”

“Cô biết rõ còn hỏi!”

Giang Thiên Ca: “Ồ. Biết thì biết vậy.”

“...” Giang Ti Vũ nghẹn họng trước thái độ của cô: “... Cô... Thiên Ca, vì sao cô lại gọi họ đến?”

Giang Thiên Ca nhìn Giang Ti Vũ, dùng giọng điệu muốn chọc tức người khác nói: “Tại sao tôi lại không gọi họ đến?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 139: Chương 139



“Họ là mẹ và anh trai ruột của cô, cũng là mẹ nuôi và anh nuôi của tôi, họ hỏi thăm tình hình của tôi, tôi biết thì nói cho họ biết, chẳng phải là chuyện nên làm của một người con, người em sao?”

Giang Ti Vũ tức giận: “Cô...”

Tên Giang Thiên Bảo kia, tham lam vô độ, giống như kẹo cao su dính chặt vào người, dính vào rồi thì không thể nào gỡ ra được.

Lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã há mồm hét giá, đòi cô ta đưa 500 đồng, cô ta không đưa, hắn liền uy h.i.ế.p nói sẽ đến nhà họ Giang vạch trần thân phận của cô ta!

Cô ta không dám không đưa!

Hôm nay Giang Thiên Bảo đã lấy được tiền từ chỗ cô ta, sau này chắc chắn hắn ta sẽ còn đến tìm cô ta đòi tiền. Cô ta nào có nhiều tiền như vậy để cho hắn ta chứ!

Giang Ti Vũ cố nén giận, sắc mặt khó coi nói: “Thiên Ca, cô và mẹ con họ sống với nhau bao nhiêu năm như vậy, chắc chắn họ sẽ nghe lời cô. Hay là cô và tôi cùng nhau khuyên họ về quê đi, Bắc Kinh không thích hợp với họ...”

Giang Thiên Ca qua loa đáp: “Chuyện đó để sau này hẵng nói.”

Bảo cô đi khuyên Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa rời đi? Nghĩ hay nhỉ.

...

Chờ Giang Ti Vũ đi khuất, Giang Thiên Ca liếc nhìn góc tường ký túc xá, thản nhiên lên tiếng: “Ra đi.”

Nghe thấy tiếng Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều từ sau bức tường đi ra, trong mắt thoáng hiện vẻ lúng túng, ông cong môi, dịu dàng gọi: “Thiên Ca.”

Giang Thiên Ca liếc nhìn ông, nói móc: “Sao lại đến nữa rồi? Đến tìm cô con gái giả của ông à?”

Giang Viện Triều vội vàng phủ nhận: “Không, bố đến tìm con.”

“Bố kêu dì giúp việc làm chút đồ ăn, mang đến cho con.”

Ông đang định đi vào ký túc xá thì thấy Thiên Ca và Giang Ti Vũ đứng dưới tán cây, vì nhớ lời dặn dò của Thiên Ca lúc sáng, nên ông mới nấp sau bức tường.

Ông không phải cố ý nghe lén đâu.

Vừa rồi Giang Thiên Ca đã để ý thấy Giang Viện Triều xách theo một thứ gì đó hình trụ, bên ngoài bọc một lớp vải bố, không nhìn ra là thứ gì.

Nghe Giang Viện Triều nói, cô đoán đó là hộp cơm giữ nhiệt bằng men.

Buổi sáng đưa cô đến nhà hàng Thủ Đô, chiều tối lại mang đồ ăn đến cho cô. Ông bố này coi cô là thùng phi, muốn dùng đồ ăn để mua chuộc cô sao?

Giang Thiên Ca giơ tay nhận lấy cái túi trên tay Giang Viện Triều, vẫy tay với ông: “Được rồi, đồ đưa đến rồi thì về đi. Đừng để lộ chuyện xấu của con.”

Giang Viện Triều hiền lành gật đầu, ông dặn dò: “Đều là dì vừa làm xong, sau khi lấy về con tranh thủ lúc nóng ăn, ăn xong, đặt hộp cơm là được, lần sau ba đến lấy.”

Trong lòng suy nghĩ một phen, Giang Viện Triều lại nói: “Thiên Ca, con đừng nghe Ti Vũ nói lung tung, ông bà nội đều là người rất tốt, họ nhất định sẽ thích con.”

“Ba có một căn nhà ở Tây Đơn, nếu sau này con không muốn ở cùng mọi người thì cũng có thể đến đó ở.”

Sau khi mấy người con trai nhà họ Giang kết hôn, đều dọn ra ngoài ở.

Bởi vì trước đó Giang Viện Triều vẫn luôn không ở Bắc Thành, Giang Ti Vũ vẫn đi theo ông bà nội ở nhà cũ. Sau khi ông trở về, cũng ở trong nhà cũ này.

Mấy anh em khác bình thường cũng thường xuyên dẫn theo vợ con đến thăm ông bà, ngủ lại nhà cũ, trong nhà thường xuyên rất náo nhiệt.

Sau này Thiên Ca trở về, nếu như không quen với nhiều người trong nhà như vậy, bọn họ có thể dọn ra, đến căn nhà ở Tây Đơn.

Vừa rồi những gì Thiên Ca nói ông đều nghe được. Ông biết những lời của Thiên Ca mặc dù là cố ý nói cho Giang Ti Vũ nghe, nhưng những gì con bé nói đều là sự thật, đều là suy nghĩ thật sự trong lòng con bé.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mình sẽ chậm rãi chứng minh với con bé, sẽ khiến con bé thay đổi cách nhìn, sẽ khiến con bé bằng lòng về nhà.

“Con biết rồi.” Giang Thiên Ca gật đầu qua loa, tiếp tục đuổi người: “Ba đừng lải nhải nữa, đi nhanh đi.”

Thái độ của Giang Thiên Ca lạnh nhạt, Giang Viện Triều cũng không nản lòng. Ông đặt ngón tay lên người, như nghĩ đến điều gì trong đầu, lại mở miệng nói:

“Thiên Ca, liên quan tới việc gõ bàn phím máy tính, trước đây ở phân bộ quân đội ba có học lớp của con, sau đó ba cũng thường xuyên luyện tập, nhưng gõ không được thuận tay lắm, có đôi khi gõ chữ cũng không được chính xác lắm. Con khi nào rảnh, có thể dành thời gian giảng giải cho ba một chút không?”

Giọng điệu của Giang Viện Triều rất khiêm tốn, cũng hoàn toàn không vì mình là trưởng bối mà thỉnh giáo vấn đề với con cháu, cảm thấy không được tự nhiên.

Nói xong, ánh mắt Giang Viện Triều chân thành khiêm tốn nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca: “...”

Ba kiếm đại cái cớ nào khác được không? Cái này nghe giả quá!

Giang Thiên Ca bĩu môi: “Gõ chỗ nào chưa chính xác ạ?”

Giang Viện Triều bắt đầu nói, cứ thế kéo dài nửa tiếng, đến khi lo lắng thời gian lâu hơn nữa, đồ ăn trong hộp đều nguội lạnh, ông mới ngừng đề tài.

“Thiên Ca, con về trước đi, vấn đề còn lại, hôm nào ba lại thỉnh giáo con sau.”

Giang Viện Triều vừa đi, Giang Thiên Ca mới nhớ ra, trước khi huấn luyện quân sự cô đã đồng ý với Dư Mai Tinh và những người khác là sẽ dạy họ gõ bàn phím.
 
Back
Top Bottom