Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 110: Chương 110



Chờ Giang Thiên Ca đi rồi, Lương Bân lén lút nháy mắt với Lục Chính Tây, nhưng anh lại chẳng thèm để ý đến anh.

Lương Bân thầm cảm thán trong lòng:

Tiểu Giang là cô gái dũng cảm, dám yêu dám hận.

Đáng tiếc, Lão Lục lại là một lão già cứng nhắc, nhàm chán, rõ ràng thích người ta mà cứ bày ra vẻ lạnh lùng, đến một cái liếc mắt cũng tiếc không cho, cũng không sợ dọa người ta chạy mất.

...

Bước ra khỏi văn phòng, nhìn về hướng Giang Ti Vũ và Quan Mỹ Chi rời đi, Giang Thiên Ca đi thẳng theo sau.

Chọc tức cô rồi muốn chạy sao? Nghĩ hay lắm.

Ở căn cứ không thể động tay đánh người, nhưng động miệng mắng người thì được.

Thấy Giang Thiên Ca đuổi theo, Quan Mỹ Chi mặt mày tái mét, sợ đến mức hai chân run rẩy, bám chặt lấy Giang Ti Vũ, Giang Ti Vũ ghét bỏ hất tay Quan Mỹ Chi ra, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

“Chạy cái gì, tôi có ăn thịt các người đâu.” Giang Thiên Ca lạnh lùng nói: “Sắc mặt sao khó xem vậy, bị bệnh nan y à?”

“Quan Mỹ Chi, lời khuyên lần trước tôi tặng cô, hình như vẫn còn thiếu sót. Cô không những không nên có những lời lẽ hàm hồ, mà tốt nhất là đừng có động não, cũng đừng có mở miệng nói chuyện nữa.”

“Bởi vì trong đầu cô toàn chứa phân, vừa động não là giống như có cây gậy đang quấy phân trong hầm cầu, vừa há mồm là phân bị quấy nát sẽ trực tiếp phun ra, mùi hôi thối nồng nặc, khiến người ta buồn nôn.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Ti Vũ vừa hay liếc nhìn vào miệng Quan Mỹ Chi, nghĩ đến cảnh tượng ấy, cô ta lập tức xanh mặt, buồn nôn.

“Ọe...”

Quan Mỹ Chi đỏ mặt tía tai, tức giận đến run người, cô ta run rẩy chỉ tay vào Giang Thiên Ca: “Cậu... Cậu...”

Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm cô ta với ánh mắt đầy nguy hiểm: “Cô muốn bị đánh gãy tay à?”

Quan Mỹ Chi sợ đến mức rụt người lại, vội vàng rụt tay về.

Liếc nhìn Quan Mỹ Chi với ánh mắt lạnh lùng, Giang Thiên Ca quay sang Giang Ti Vũ: “Cô cũng đừng có nôn, những lời tôi nói với cô ta, cũng thích hợp với cô. Hai người các cô cấu kết với nhau, chẳng khác nào rắn chuột một ổ, nước rửa chân đổ vào cống rãnh, đều cùng một mùi hôi thối, đừng ai chê ai.”

Giang Thiên Ca nhìn Giang Ti Vũ bằng ánh mắt âm trầm.

Còn khoảng mười ngày nữa là kết thúc quân huấn, cô có thời gian thu thập Giang Ti Vũ, đánh cô ta về đúng bản chất. Bây giờ cô không ngại ném cho cô ta hai quả b.o.m trước.

“Giang Ti Vũ, nghe nói bố cô, ông cô đều là người ngay thẳng, chính trực, sao lại sinh ra đứa con gái như cô, phẩm hạnh thấp kém, méo mó như vậy? Hay là... cô không phải con ruột của nhà họ?”

“Cô biết không, tôi quen một nhà nọ, bọn họ hám lợi, lừa lọc, gian trá, tâm địa độc ác, bởi vì nhà nghèo, muốn con gái ruột của mình được sống sung sướng nên đã âm thầm đánh tráo con với nhà khác.”

Giang Thiên Ca dừng lại, dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Giang Ti Vũ từ trên xuống dưới mấy lần, rồi nói bằng giọng điệu đầy ẩn ý:

“Sao tôi càng nhìn, lại càng thấy cô giống với nhà kia vậy? Chẳng lẽ... cô chính là đứa con gái bị đánh tráo năm đó?”

Giang Thiên Ca cười như không cười: “Giang Ti Vũ, cô nên trân trọng những ngày tháng tốt đẹp hiện tại đi.”

“Biết đâu một ngày nào đó, bố mẹ ruột của cô sẽ tìm đến. Bí mật thân thế của cô không thể che giấu mãi được, đến lúc đó, cuộc sống tiểu thư cành vàng lá ngọc của cô cũng kết thúc.”

“Giang Thiên Ca, cậu nói bậy bạ gì vậy!” Giang Ti Vũ theo bản năng cảm thấy Giang Thiên Ca đang nói nhăng nói cuội. Nhưng nhìn biểu cảm trên mặt Giang Thiên Ca, trong lòng cô ta lại dâng lên nỗi bất an khó hiểu.

Giang Ti Vũ siết chặt nắm tay, đè nén sự bất an trong lòng: “Giang Thiên Ca, cậu đừng hòng dùng mấy lời nhảm nhí đó để hù dọa tôi. Tôi có phải con gái ruột của bố tôi hay không, tôi còn rõ hơn cậu.”

“Hừ, đừng tưởng tôi không biết cậu nói những lời này là có ý gì.” Trước đây, khi Lương Siêu Hiền bảo cô ta làm lớp trưởng tạm thời, đã cho cô ta xem qua tư liệu của các bạn trong lớp. Cô ta cố ý để ý đến tư liệu của Giang Thiên Ca.

Nhà Giang Thiên Ca ở một vùng núi hẻo lánh mà cô ta chưa từng nghe đến, bố mẹ Giang Thiên Ca đều là nông dân chân lấm tay bùn, không có văn hóa, không có công việc.

Giang Thiên Ca nói những lời khó hiểu này với cô ta, chắc là ghen tị với việc cô ta có bố làm quan lớn, ghen tị với gia thế tốt đẹp của cô ta, muốn dùng những lời lẽ mơ hồ, không có căn cứ này để ly gián cô ta với gia đình.

Thật là tâm địa độc ác.

Hừ, cô ta sẽ không mắc lừa đâu.

Nhìn phản ứng của Giang Ti Vũ, Giang Thiên Ca cũng không thất vọng. Đây mới chỉ là bước đầu tiên, không tin cũng là chuyện bình thường.

Cô nhếch môi: “Tin hay không là tùy cô, tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô vì lòng tốt thôi.”

“Đến lúc bố mẹ ruột của cô tìm đến, cô lại đuổi họ đi như đuổi tà, thì cẩn thận bị sét đánh c.h.ế.t đấy.”

Tại sao cô vẫn luôn không vạch trần thân thế của Giang Ti Vũ?

Bởi vì cô ấy đang đợi.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 111: Chương 111



Đợi người.

Vạch trần thân thế của Giang Ti Vũ rất dễ dàng, chỉ cần một bức thư, vài câu nói là xong.

Nhưng mục đích của cô ấy nào phải chỉ đơn giản là vạch trần thân phận của Giang Ti Vũ.

Cô ấy còn muốn Giang Ti Vũ phải sống dở c.h.ế.t dở. Giống như đã làm với Giang Thiết Quân, Trương Lê Hoa và Giang Thiên Bảo, cô ấy cũng muốn Giang Ti Vũ phải nếm trải cảm giác đó.

Cô ấy muốn chỉnh đốn cả nhà bọn họ cho bằng nhau.

Giang Ti Vũ vẫn luôn làm đại tiểu thư ở nhà họ Giang, từ nhỏ cơm bưng cơm vác, được người ta cung phụng, theo đuổi.

Nếu một ngày đẹp trời nào đó, bỗng nhiên xuất hiện một cặp cha mẹ ruột nghèo rớt mồng mồng, không biết trong lòng cô ta sẽ nghĩ gì, sẽ làm gì.

Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa không phải người có lòng dạ cha mẹ, phí hết tâm tư muốn cho con gái ruột sống những ngày tháng tốt đẹp sao?

Chỉ là không biết, đợi đến khi bọn họ tìm đến, lại bị chính con gái ruột ghét bỏ, bị con gái ruột xem như ăn mày mà đuổi đi, trong lòng bọn họ sẽ có cảm giác gì, sẽ có phản ứng gì.

Thân thế bị vạch trần thì đã sao? Qua cơn khiếp sợ ban đầu, sau đó chỉ còn lại cảm giác hụt hẫng, chẳng đau chẳng ngứa, ngày tháng vẫn trôi qua như cũ.

Cho dù sau này Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa có bị trừng phạt, Giang Ti Vũ vẫn có thể sống yên ổn, không cần phải gánh chịu bất kỳ hình phạt nào.

Giang Ti Vũ đã gây ra biết bao tội lỗi với cô ấy, đắc tội với cô ấy, sao có thể để cô ta được yên ổn như vậy.

Cô ấy muốn để cho Giang Ti Vũ sau khi biết thân thế của mình, cả ngày phải sống trong thấp thỏm lo âu che giấu bí mật, cả ngày dây dưa tranh cãi với vợ chồng Giang Thiết Quân...

Từ khi biết được thân phận của Giang Ti Vũ, cô ấy đã mạo danh Giang Ti Vũ viết thư cho Trương Lê Hoa.

“Thịnh tình mời” Trương Lê Hoa đến Bắc Thành hưởng phúc.

Sợ Trương Lê Hoa do dự không dám đến, cô ấy còn gọi điện thoại cho Trần Chí Dũng, để cho Trần Chí Dũng âm thầm tiết lộ chuyện này cho Giang Thiên Bảo.

Tên Giang Thiên Bảo đó vốn lười biếng, thích hưởng thụ, biết mình có một cô em gái ruột từ nhỏ đã sống những ngày tháng giàu sang ở Bắc Thành, còn muốn “đón” bọn họ đến hưởng phúc, hắn ta chỉ e là sẽ lập tức bay đến ngay.

Đến bây giờ, hơn nửa tháng trôi qua, đám người Trương Lê Hoa chắc cũng sắp đến rồi.

Chờ sau khi bọn họ đến, cuộc sống của Giang Ti Vũ mới thật sự là “tuyệt vời” đấy.

...

Ngày hôm sau, Lục Chính Tây công bố danh sách sinh viên được chọn tham gia đội hình diễu binh.

Nghe được tên Giang Thiên Ca, Giang Ti Vũ và Quan Mỹ Chi nghiến răng nghiến lợi, đám Trần Tuệ Viên thì kích động nhảy lên, không ít nữ sinh ở các khối khác cũng chạy tới chúc mừng Giang Thiên Ca.

Chương Quân Minh vui vẻ khoa chân múa tay: “Thiên Ca, mình biết nhất định cậu sẽ được chọn! Trong tất cả mọi người, cậu là người xứng đáng nhất!”

“Đúng đúng đúng! Tối qua ở ký túc xá bọn mình đã nói, trong mười người nhất định sẽ có Thiên Ca!”

“Thiên Ca, cậu được tham gia diễu binh rồi! Tuyệt quá! Nghe nói trên ti vi cũng sẽ phát sóng lễ diễu binh, Thiên Ca, không biết bọn mình có thể xem ti vi nhìn thấy cậu không nhỉ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“...”

Tâm trạng mọi người đều rất kích động, vây quanh Giang Thiên Ca ríu rít nói chuyện, Tiêu Phong cũng đi tới. Tiêu Phong cũng được chọn vào đội hình diễu binh, những người quen biết anh ấy đều cười chúc mừng.

Tiêu Phong nhếch miệng, nở một nụ cười gượng gạo, anh đi đến bên cạnh Giang Thiên Ca, thấp giọng hỏi:

“Thiên Ca, nghe nói có người đi tố cáo cậu với huấn luyện viên?”

Trong giọng nói của Tiêu Phong mang theo sự tức giận không kìm nén được. Từ khi hiểu chuyện, anh đã vô cùng căm ghét hành vi tố cáo.

Ở trường đại học mà còn giở trò tố cáo sao?

Tố cáo? Tố cáo cái con khỉ!

Nghe được lời Tiêu Phong nói, đám người Trần Tuệ Viên, Lý Gia Nguyên, Chương Quân Minh đều sững sờ.

Tố cáo?

Tố cáo Giang Thiên Ca?

Sau khi hoàn hồn, tất cả đều tức giận đến mức như muốn phun lửa.

Thời kỳ đặc thù đó, mặc dù bọn họ còn nhỏ tuổi, nhưng tình hình lúc bấy giờ như thế nào, bọn họ đều biết.

Vì nạn tố cáo hoành hành, tất cả mọi người đều run sợ trong lòng, không ai dám nói nhiều một câu, người người tự nguy. Có người vì bị tố cáo mà gia đình tan nát.

Thậm chí, họ hàng, người thân của một số người trong số họ cũng vì bị tố cáo mà chịu không ít đau khổ. Tất cả đều căm ghét tột độ hành vi tố cáo.

Nghe nói có người tố cáo Giang Thiên Ca, mọi người càng thêm tức giận.

Chương Quân Minh nắm chặt nắm đấm: “Kẻ nào lại thất đức như vậy? Cho mình biết đi, mình nhất định phải cho kẻ đó một bạt tai!”

Trần Tuệ Viên nhíu mày hỏi: “Tại sao lại tố cáo Thiên Ca? Có phải vì chuyện được chọn vào đội hình diễu binh không?”

Dư Mai Tinh nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp mắng: “Đồ xấu bụng, ghen ăn ghét ở, nguyền rủa mày ra đường vấp ngã chó gặm, thi cử môn nào cũng rớt, lấy chồng bất lực, sinh con không có lỗ .........”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 112: Chương 112



Giang Thiên Ca không nhịn được bật cười. Miệng lưỡi của Dư Mai Tinh cũng cay độc thật đấy, có thể so với cô ấy rồi.

Thấy Giang Thiên Ca còn tâm trạng để cười, ánh mắt mọi người nhìn cô đều mang theo vài phần trách cứ. Giang Thiên Ca bèn ho khan một tiếng, an ủi nói: “Không sao đâu, sự việc đã được giải quyết rồi, mình không bị ảnh hưởng gì.”

“Mình cũng đã nghĩ cách để xử lý kẻ đi tố cáo rồi, mọi người yên tâm, mình sẽ không chịu thiệt đâu.”

Chương Quân Minh truy hỏi: “Thiên Ca, kẻ tố cáo cậu là ai vậy? Nói cho bọn mình biết, bọn mình sẽ đi thay cậu trút giận!”

Dư Mai Tinh cũng nói: “Đúng đấy Thiên Ca, là ai? Cậu cứ nói ra đi!”

“Cậu là người tốt, tính cách cũng tốt, không thích mắng chửi người khác nên mới dễ bị bắt nạt như vậy, cậu nói ra đi, để mình mắng chửi thay cho! Mình phải mắng cho kẻ đó một trận nhớ đời mới được!”

Giang Thiên Ca: “...”

Cảm ơn vì đã nhìn mình bằng con mắt màu hồng.

...

Danh sách sinh viên được chọn vào đội hình diễu binh đã được xác định, các sinh viên sẽ bắt đầu tập trung huấn luyện để chuẩn bị cho lễ diễu binh.

Tham gia huấn luyện không chỉ có đám người Giang Thiên Ca của trường Đại học Hoa, mà còn có các sinh viên được chọn từ những trường đại học khác, tổng cộng có 352 sinh viên.

Bọn họ sẽ lập thành khối diễu binh của sinh viên đại học, cùng với quân đội tham gia lễ diễu binh Quốc khánh.

Lục Chính Tây phụ trách huấn luyện cho khối diễu binh của sinh viên đại học.

Bởi vì thời gian gấp rút, cường độ huấn luyện rất cao, từ sáng sớm đến tối muộn, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, ai nấy đều mệt đến mức hai chân run rẩy.

Nhưng cho dù là vậy, cũng chẳng có ai kêu than, ngày nào mọi người cũng hừng hực khí thế như gà chọi, vừa phấn khích vừa xúc động.

So với những người khác, cường độ huấn luyện mỗi ngày của Giang Thiên Ca còn cao hơn. Cô phải tham gia thêm một hạng mục huấn luyện so với những người khác.

Bởi vì cô đã được chọn làm người cầm cờ dẫn đầu khối diễu binh.

Mặc dù cô tự nhận thể lực của mình rất tốt, nhưng cả ngày trời phải giơ cao lá cờ để tập luyện cũng khiến cô mệt đến mức thở không ra hơi.

May mà, mặc dù Lục Chính Tây lúc nào cũng nghiêm nghị, giả vờ như không quen biết cô, nhưng đến lúc quan trọng, anh vẫn đưa cho cô một lọ rượu thuốc.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, cô đều bôi rượu thuốc, nhờ vậy mà ngày hôm sau, cánh tay của cô mới không bị đau nhức.

Lễ diễu binh là một sự kiện trọng đại, trước khi diễn ra buổi diễu binh chính thức, các khối diễu binh phải trải qua nhiều lần diễn tập.

Để không ảnh hưởng đến việc đi lại và sinh hoạt của người dân, những buổi diễn tập đầu tiên được sắp xếp vào buổi tối.

Hôm nay là buổi diễn tập đầu tiên được tổ chức vào ban ngày.

Trong những buổi diễn tập vào buổi tối, mặc dù mọi người đều biết rằng dưới chân mình là đường Trường An, bên cạnh là Thiên An Môn, bọn họ đang dưới sự chứng kiến của bức họa chân dung vị lãnh tụ vĩ đại, nhưng vì ánh đèn lờ mờ, tầm nhìn hạn chế, cảm xúc của mọi người cũng không quá mãnh liệt.

Giờ đây, dưới ánh nắng rực rỡ, tầm nhìn bao quát, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng con đường Trường An rộng lớn, Thiên An Môn nguy nga tráng lệ, Đài tưởng niệm các anh hùng nhân dân trang nghiêm hùng vĩ...

Ai nấy đều không khỏi xúc động.

Đặc biệt là khi đi qua trước cửa Thiên An Môn, nhìn thấy rõ ràng ánh mắt nhân từ của vị lãnh tụ trên bức họa, tất cả đều rưng rưng nước mắt, trong lòng dâng trào niềm tự hào vô bờ bến.

Mọi người nín thở, bước đi đầy khí thế.

Sau khi diễu hành theo đúng lộ trình đã định, đến khu vực nghỉ ngơi, gương mặt ai nấy đều không còn vẻ căng thẳng nữa, thay vào đó là niềm vui sướng, phấn khởi rạng rỡ.

Thậm chí có người còn kích động bật khóc: “Mình nhìn thấy bức họa chân dung của Người rồi!”

“Ừ! Mình cũng thấy rồi! Mình cũng thấy rồi! Mình có cảm giác như Người đang nhìn mình vậy!”

“...”

Ánh mắt Giang Thiên Ca cũng sáng lên vẻ hào hứng.

...

Buổi diễn tập lần này, tất cả các khối diễu binh đều có mặt.

Giang Viện Triều và Lâm Tĩnh Quân cùng là chỉ huy của một khối.

Nhìn khối diễu binh của sinh viên đại học đi qua, Lâm Tĩnh Quân lộ vẻ khen ngợi: “Những sinh viên này rất được, rất có khí thế!”

Giang Viện Triều gật đầu: “Đúng là rất khá. Tất cả đều là sinh viên của những trường đại học danh tiếng như Đại học Hoa, Đại học Kinh Thành, mỗi người đều rất xuất sắc.”

Lâm Tĩnh Quân nhìn Giang Viện Triều, cười nói: “Tôi nói này lão Giang, cậu cố ý khoe khoang với tôi đấy à?”

“Nhưng mà, nếu con nhà tôi mà xuất sắc như vậy, tôi cũng sẽ khoe khoang.”

Giang Viện Triều khó hiểu nhìn ông.

Lâm Tĩnh Quân nói tiếp: “Bây giờ cũng đang rảnh, gọi cô bé kia lại đây, giới thiệu cho tôi làm quen một chút đi. Nói đến cũng trùng hợp, trước đây tôi từng bế con bé một lần đấy.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Viện Triều nhíu mày.

Thấy vậy, Lâm Tĩnh Quân hừ một tiếng, trừng mắt nhìn ông: “Cậu còn giả vờ nữa hả?”

“Người cầm cờ dẫn đầu khối diễu binh kia, chẳng phải là con gái cậu sao?”

Nghe vậy, Giang Viện Triều càng nhíu mày hơn, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Đây đã là lần thứ hai có người nhận nhầm Giang Thiên Ca là con gái ông. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Hay là...

Ánh mắt Giang Viện Triều khẽ động, ông nhìn Lâm Tĩnh Quân, hỏi: “Tại sao cậu lại nghĩ cô bé ấy là con gái tôi?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 113: Chương 113



“Hử? Chẳng lẽ cậu muốn tôi khen cậu đấy à? Con gái cậu rất có phong thái của cậu hồi trẻ đấy, được chưa?”

Lâm Tĩnh Quân giả vờ giận dỗi liếc nhìn Giang Viện Triều: “Thôi được rồi, mau gọi cô bé lại đây đi, để tôi gặp mặt cháu gái một chút.”

“Nhà tôi có hai thằng con trai, sau này có thể giới thiệu cho chúng nó quen biết con bé, cậu không được cản trở đấy nhé.”

“Cậu cảm thấy, con bé rất giống tôi?”

Giọng điệu Giang Viện Triều rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút khác thường.

Lâm Tĩnh Quân gật đầu: “Giống chứ. Nét mặt tuy không giống lắm, nhưng khí chất rất giống.”

“Vừa nhìn là có thể thấy được bóng dáng của cậu hồi trẻ trên người con bé. Hồi trẻ cậu như thế nào, tôi còn nhớ rất rõ.”

Lâm Tĩnh Quân và Giang Viện Triều cùng năm nhập ngũ, hai người từng công tác cùng nhau một thời gian.

Những năm gần đây, hai người ở hai quân khu khác nhau, ít có cơ hội gặp mặt, nhưng vẫn thường xuyên liên lạc qua thư từ, quan hệ vẫn rất tốt.

“Này, nói xem, cậu dạy dỗ con gái kiểu gì thế? Truyền thụ kinh nghiệm cho tôi với.” Ông muốn học hỏi kinh nghiệm để về dạy dỗ lại hai cậu con trai của mình.

Giang Viện Triều cảm thấy trong lòng nặng trĩu, không nói nên lời.

Trước đó, vị phó hiệu trưởng của Đại học Hoa cũng nhận nhầm Giang Thiên Ca là con gái ông, lúc ấy ông chỉ nghĩ là ông ta muốn nịnh bợ mình, nên cũng không để tâm đến lời ông ta nói.

Nhưng bây giờ, đến cả Lâm Tĩnh Quân cũng nhận nhầm Giang Thiên Ca là con gái ông.

Hơn nữa, Lâm Tĩnh Quân còn nói Giang Thiên Ca rất giống ông.

Giang Viện Triều chợt nhớ đến, cách đây không lâu, Giang Hướng Huy có nói với ông một chuyện. Giang Hướng Huy bảo có một cô gái có vài phần giống ông, dặn ông nên cẩn thận, đừng để người khác nhân cơ hội này mà bôi nhọ ông.

Chẳng lẽ cô gái mà Giang Hướng Huy nhắc đến cũng là Giang Thiên Ca?

Giang Viện Triều nắm chặt tay, nín thở, cẩn thận dò hỏi: “Tĩnh Quân, cậu còn nhớ... Phương Uyển không?”

Nghe thấy cái tên Phương Uyển, ban đầu Lâm Tĩnh Quân còn chưa nhớ ra là ai, sau khi nhớ ra, sắc mặt ông chợt trầm xuống: “Lão Giang...”

Giang Viện Triều cắt ngang lời Lâm Tĩnh Quân, hỏi: “Tĩnh Quân, cậu thấy con bé có giống Phương Uyển không?”

Lần đầu tiên ông nhìn thấy Giang Thiên Ca là ở bên ngoài ga tàu Bắc Kinh, lúc đó, Giang Thiên Ca đang đứng ở trạm xe buýt chờ xe.

Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thiên Ca, ông đã cảm thấy có chút quen thuộc.

Cảm giác quen thuộc ấy khiến ông bối rối.

Khiến ông không dám nghĩ sâu thêm.

Bởi vì, ông nhìn thấy bóng dáng của Phương Uyển trên người Giang Thiên Ca.

Ngoại hình của Giang Thiên Ca rất giống Phương Uyển.

Phương Uyển chính là vợ của ông.

Lâm Tĩnh Quân lộ vẻ khó xử, năm đó, ông chỉ gặp qua Phương Uyển một lần, ngần ấy năm trôi qua, ông cũng đã quên mất Phương Uyển trông như thế nào: “Lão Giang...”

Nhìn thấy vẻ thâm trầm trong đáy mắt Giang Viện Triều, Lâm Tĩnh Quân đột nhiên ngừng lời, ông sực tỉnh, nhận ra sự khác thường của Giang Viện Triều: “Lão Giang, cậu sao vậy?”

“Không có gì.” Giang Viện Triều lắc đầu, ông nói với Lâm Tĩnh Quân: “Tôi có chút việc cần xử lý”, sau đó đi về phía khối diễu binh của sinh viên.

Bước chân ông có chút vội vàng, bối rối.

Nhưng đi được vài bước, Giang Viện Triều đột nhiên dừng lại.

Ông nhớ đến lời Giang Thiên Ca từng nói với ông trên xe.

Lúc đó, Giang Thiên Ca nói: “Bố mẹ cháu đúng là những người bố mẹ tệ nhất trên đời này, con gái ruột bị mất tích mà không hề hay biết, còn đang ngốc nghếch nuôi con gái cho người khác.”

Đôi mắt Giang Viện Triều trầm xuống, ông trầm tư một lát, sau đó quay người đi về phía Lâm Tĩnh Quân, trịnh trọng nói: “Tĩnh Quân, tôi muốn nhờ cậu một việc.”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Viện Triều, Lâm Tĩnh Quân cũng thu nụ cười: “Ừ, cậu nói đi.”

...

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này, Giang Thiên Ca vẫn chưa hề hay biết rằng người cha “không đáng tin cậy” kia của cô đã bất ngờ tỉnh ngộ.

Hiện tại, cô đang tập trung luyện tập.

Sau khi buổi diễn tập kết thúc, Giang Thiên Ca được thông báo, trong lễ diễu binh Quốc khánh, ống kính máy quay sẽ không chỉ quay cận mặt cô, mà còn dành cho cô một cú close-up.

Vì vậy, Giang Thiên Ca cần phải phối hợp với người quay phim để tìm góc quay đẹp nhất.

Nhìn Giang Thiên Ca trên màn hình, vị đạo diễn cau mày.

Giang Thiên Ca, bất kể là dung mạo, khí chất hay dáng người đều rất tốt, rất hợp làm học sinh đại diện xuất hiện trên tivi.

Nhưng có một điểm không tốt.

Làn da của cô ấy quá trắng, có vẻ hơi lạc lõng.

“Mấy ngày nay, cháu phải ra ngoài nắng nhiều hơn để rám nắng một chút.”

Đạo diễn cau mày nói. Hình tượng của Giang Thiên Ca là tốt nhất, ông không nỡ lòng nào thay người khác, vậy thì chỉ có thể để cô đi rám nắng, cho làn da rám nắng một chút.

Giang Thiên Ca sững người một chút rồi gật đầu: “Cháu sẽ cố gắng hết sức.”

Cứ như vậy, Giang Thiên Ca lại có thêm một nhiệm vụ là đi phơi nắng.

Bởi vì cô ấy có làn da trắng nên khi phơi nắng cần đặc biệt chú ý, phải nắm bắt được liều lượng. Phơi nắng ít thì không rám nắng, phơi nắng nhiều lại dễ bị cháy nắng.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 114: Chương 114



Một ngày trước lễ duyệt binh chính thức của quốc khánh, tất cả các khối đội hình đều tiến hành diễn tập lần cuối.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, đạo diễn không hài lòng lắm về mức độ rám nắng của cô, nhưng dù sao cũng không còn trắng như trước nên ông đành chấp nhận.

...

Gặp lại Giang Thiên Ca, tâm trạng của Giang Viện Triều đã hoàn toàn khác. Nhìn Giang Thiên Ca, tâm trạng của ông rất phức tạp.

Tâm trạng của Lâm Tĩnh Huệ cũng rất phức tạp.

Anh ta đã biết Giang Thiên Ca không phải con gái của Giang Viện Triều, nói đúng hơn là hiện tại vẫn chưa phải.

Lâm Tĩnh Huệ cũng không ngờ rằng, bản thân chỉ vô tình đụng phải chuyện này, vậy mà lại phát hiện ra một sự thật đáng kinh ngạc như vậy:

Bao nhiêu năm nay, đứa con gái mà Giang Viện Triều nuôi nấng, có thể không phải là con ruột của ông!

Lâm Tĩnh Huệ vỗ vai Giang Viện Triều, an ủi: “Đừng nghĩ nhiều nữa, vài hôm nữa sẽ có tin tức thôi.”

Thời gian đã trôi qua gần hai mươi năm, có một số chuyện, người bình thường muốn điều tra rõ ràng có thể mất rất nhiều thời gian. Muốn điều tra rõ ràng một cách nhanh chóng thì phải thông qua những kênh đặc biệt.

Anh vợ của Lâm Tĩnh Huệ lại có kênh này.

Để điều tra rõ ràng càng sớm càng tốt, Giang Viện Triều đã nhờ Lâm Tĩnh Huệ giúp đỡ liên lạc với anh vợ của anh ta để nhờ ông ấy giúp đỡ điều tra. Nếu nhanh thì một tuần sẽ có kết quả.

Bây giờ đã ba ngày trôi qua.

Thực ra, không cần đợi kết quả từ anh vợ của Lâm Tĩnh Huệ, trong lòng Giang Viện Triều đã khẳng định chắc chắn: Giang Thiên Ca chính là con gái ruột của ông.

Trước đây, vì một số chuyện trong lòng nên khi nhìn Giang Thiên Ca, ông luôn giữ thái độ dè dặt, không dám nhìn kỹ, không dám nghĩ nhiều.

Bây giờ trong lòng đã không còn vướng bận, ông cẩn thận quan sát đôi mắt của Giang Thiên Ca, càng nhìn càng thấy cô giống Phương Vận.

Giang Thiên Ca, chính là con gái của ông và Phương Vận.

Cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm mình, Giang Thiên Ca quay đầu lại thì nhìn thấy Giang Viện Triều và Lâm Tĩnh Huệ.

Cả hai người đều đang nhìn cô chằm chằm.

Giang Thiên Ca: “...”

Thấy Giang Thiên Ca nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau, nhìn thấy đôi mắt trong veo của Giang Thiên Ca, Lâm Tĩnh Huệ mỉm cười.

Mấy hôm trước, ông nói muốn để con cái hai nhà làm quen với nhau, thực ra chỉ là đang trêu chọc Giang Viện Triều.

Nhưng bây giờ ông đã quyết định, sau khi Giang Viện Triều nhận lại con gái, nhất định phải giới thiệu cô với hai cậu con trai của ông.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Lâm Tĩnh Huệ càng thêm phần thân thiết và dịu dàng.

Đây là ai vậy?

Sao lại cười giống như kẻ buôn người dụ dỗ trẻ con vậy?

Giang Thiên Ca rời mắt khỏi Lâm Tĩnh Huệ, nhìn về phía Giang Viện Triều.

Nhìn thấy biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca cảm thấy khó hiểu.

Cô và Giang Viện Triều mới chỉ gặp nhau hai lần, cô còn chưa biết họ của ông là gì, nói chính xác thì họ còn chưa quen biết nhau, chỉ có thể coi là người xa lạ gặp mặt.

Tại sao bây giờ ánh mắt ông nhìn cô lại giống như... đã làm chuyện gì có lỗi với cô vậy?

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ấy đang làm gì vậy?

Giang Thiên Ca liếc nhìn Giang Viện Triều, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên chỉ lạnh lùng gật đầu rồi thu hồi tầm mắt.

Thấy thái độ của Giang Thiên Ca rất lạnh nhạt, Lâm Tĩnh Huệ thầm thở dài.

Anh ta vỗ vai Giang Viện Triều, nói: “Trở về tôi sẽ hỏi anh vợ tôi xem có kết quả chưa.”

Điều tra rõ ràng sớm một chút, hai cha con ông Giang sớm đoàn tụ, ông ta cũng có thể sớm dẫn hai cậu con trai của mình ra mắt.

“Đồng chí Giang, đồng chí Lâm.”

Lục Chính Tây đi tới, đứng trước mặt Lâm Tĩnh Huệ và Giang Viện Triều, chào hỏi hai người.

Lục Chính Tây đứng chắn trước mặt, Giang Thiên Ca đứng sau lưng anh ta liền bị che khuất, Lâm Tĩnh Huệ có chút tiếc nuối.

Sau đó, nhìn Lục Chính Tây, Lâm Tĩnh Huệ lại mỉm cười: “Chính Tây, thời gian này cậu làm được rất nhiều việc đấy, tôi đã nghe danh tiếng của cậu từ xa rồi.”

Lục Chính Tây khiêm tốn gật đầu: “Đồng chí Lâm quá khen rồi.”

“Cậu ấy!” Lâm Tĩnh Huệ lắc đầu bật cười: “Sự điềm tĩnh và ung dung của cậu ấy khiến tôi tự thấy không bằng.”

Sau đó, anh ta lại hỏi: “Gần đây ông cụ vẫn khỏe chứ? Sau khi duyệt binh xong, tôi định đến thăm ông cụ.”

Lâm Tĩnh Huệ từng là cấp dưới của ông cụ Lục, nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của ông.

Trong lòng ông ta luôn biết ơn. Mỗi lần đến Bắc Kinh, ông ta đều đến nhà họ Lục thăm ông cụ Lục.

Lục Chính Tây đang kể cho Lâm Tĩnh Huệ nghe một số chuyện của ông cụ Lục thì nhìn thấy ánh mắt Giang Viện Triều trở nên lạnh lùng, sắc mặt sa sầm.

“Anh ba?...” Lục Chính Tây vừa gọi một tiếng thì thấy Giang Viện Triều mặt mày giận dữ, sải bước đi về phía sau mình.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 115: Chương 115



Lục Chính Tây quay người lại, sau khi nhìn thấy tình huống phía sau, ánh mắt anh cũng lập tức lạnh xuống.

Lâm Tĩnh Huệ nghiến răng mắng: “Mấy tên nhóc thối tha này!”

...

Các nhân viên đang xác nhận lại thời gian và quy trình, mọi người trong các khối đội hình đều đang nghỉ ngơi ở bên cạnh.

Sau khi thu hồi ánh mắt khỏi Giang Viện Triều và Lâm Tĩnh Huệ, Giang Thiên Ca tìm một góc tường yên tĩnh ngồi xuống, cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, Giang Thiên Ca còn đang ngơ ngác thì mở mắt ra đã thấy một nam sinh đứng trước mặt, mặt đỏ bừng, hai tay siết chặt vào nhau đầy căng thẳng.

Phía sau cậu ta còn có mấy người đang đứng, ai nấy đều nhìn cô và nam sinh kia với vẻ mặt vô cùng phấn khích.

Giang Thiên Ca: “...”

Giang Thiên Ca cảm thấy một luồng khí đen tối đang bốc lên, không phải như cô nghĩ đấy chứ?

“Giang... bạn học Giang Thiên Ca! Cậu có biết tôi không? Bây giờ tôi muốn chính thức giới thiệu bản thân với cậu. Tôi là Trần Tầm, sinh viên khoa luật của đại học Kinh Đô, năm nay tôi hai mươi tuổi, nhà ở Bắc Kinh, bố mẹ tôi đều làm việc trong cơ quan của bộ.”

“Bạn học Giang Thiên Ca, từ cái nhìn đầu tiên gặp cậu, tôi đã bị cậu thu hút sâu sắc, nụ cười của cậu khiến tôi say đắm, tôi cảm thấy cậu chính là bạn gái trong mộng của tôi! Bạn học Giang Thiên Ca, chúng ta hẹn hò đi!”

Trần Tầm nói xong, những người đứng sau cậu ta liền kích động hò reo: “Bạn học Giang Thiên Ca, đồng ý với cậu ấy đi!”

“Đồng ý đi! Đồng ý đi!...”

“Mấy đứa đang làm cái gì vậy?” Giọng nói của Giang Viện Triều trầm thấp và nghiêm khắc.

Ánh mắt ông lướt qua từng người một, sau đó dừng lại trên người Trần Tầm.

Nhìn thấy ánh mắt uy nghiêm và lạnh lùng của Giang Viện Triều, Trần Tầm sợ đến mức khóe miệng giật giật, hai chân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch.

Nhìn Trần Tầm cùng mấy người bạn bị dọa đến mặt mày xanh tái, rồi lại nhìn Giang Viện Triều và Lục Chính Tây với sắc mặt âm trầm, còn có cả Lâm Tĩnh Huệ đang hóng hớt.

Giang Thiên Ca á khẩu không biết nên nói gì cho phải.

Đây là chuyện gì thế này?

Thấy Trần Tầm sắp bị dọa khóc, Giang Thiên Ca không nỡ nhìn nữa, cô rộng lượng lên tiếng giải vây cho cậu ta:

“Bạn học Trần Tầm, cậu về đi. Tớ muốn tập trung học tập, không có thời gian yêu đương.”

Trần Tầm run rẩy nói: “Vâng... Vâng... Xin... Xin lỗi đã làm phiền...”

Nói xong, cậu ta không dám nhìn Giang Viện Triều, cúi đầu vội vàng chạy đi. Mấy người bạn đi cùng cậu ta cũng run rẩy chân tay chạy theo.

Giang Thiên Ca nhìn Giang Viện Triều, tuy cô không biết tại sao ông lại phản ứng thái quá như vậy nhưng dù sao ông cũng là đang giúp cô. Giang Thiên Ca liền nói lời cảm ơn:

“Cảm ơn đồng chí lãnh đạo.”

“Cháu không sao. Nam sinh kia chỉ tỏ tình với cháu thôi, cũng không làm gì quá đáng, chú không cần phải kích động như vậy.”

Ban đầu cô còn thấy hơi khó chịu với màn tỏ tình của Trần Tầm nhưng bây giờ thấy Giang Viện Triều xuất hiện, dọa cho cậu ta sợ đến mức tè ra quần, cô lại thấy hơi thương hại cậu ta.

Giang Viện Triều khẽ “ừm” một tiếng, ông cố gắng kìm nén cảm xúc phức tạp trong mắt, dịu dàng nói:

“Cháu làm vậy là đúng rồi. Bây giờ cháu còn nhỏ, chuyện yêu đương không cần phải vội.”

Nghe vậy, Giang Thiên Ca ngẩng mắt lên, sau đó mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ, chú nói đúng, không vội, không vội.”

Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, ánh mắt Lục Chính Tây khẽ động.

Giang Thiên Ca lặng lẽ nhướng mày với Lục Chính Tây.

“Thế nào? Lục Chính Tây, anh có muốn làm bạn trai tôi không?”

Giang Thiên Ca lặng lẽ đuổi theo Lục Chính Tây, cô nháy mắt cười nói: “Nếu anh không muốn thì tôi đi tìm người khác đấy, anh xem, người theo đuổi tôi cũng nhiều lắm.”

Giang Thiên Ca nhìn anh với ánh mắt thẳng thắn và táo bạo, Lục Chính Tây sững người một chút: “... Không phải em vừa nói muốn tập trung học tập, không vội vàng yêu đương sao?”

Vừa rồi cô nói chuyện với Giang Viện Triều rất nghiêm túc mà.

Giang Thiên Ca nhìn anh với ánh mắt ngây thơ vô tội: “Nói cho vui thôi mà.”

Cô nghiêm túc đáp lời Giang Viện Triều như vậy chỉ là không muốn làm mất mặt ông ấy thôi.

Giang Viện Triều đâu phải là ai của cô, ông ấy không quản được chuyện cô yêu đương lúc nào.

Chưa nói đến Giang Viện Triều chỉ là người xa lạ, cho dù là bố mẹ ruột của cô cũng không được.

Giang Thiên Ca cười híp mắt nói: “Em không thích cái tên Trần Tầm cổ hủ đó, đương nhiên là phải tập trung học tập, không có thời gian yêu đương rồi. Nhưng mà em thích anh, vậy thì em có thời gian.”

Nghe được lời của cô, Lục Chính Tây không tự chủ được nghiêng đầu, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng khó phát hiện.

Im lặng một lát, anh ho nhẹ một tiếng, nói: “Năm nay anh hai mươi lăm tuổi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca: “Ừm, rồi sao nữa?”

“Em không thấy anh già sao?”

Trong giọng nói của Lục Chính Tây mang theo chút cảm xúc khó diễn tả.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 116: Chương 116



Nghe được lời anh ta nói, ánh mắt Giang Thiên Ca quét một vòng trên người Lục Chính Tây, lại nghĩ nghĩ, mới nói như thật: “Cũng tạm!”

“Anh không cần phải tự ti vì tuổi tác, em chủ yếu là thích tướng mạo, khí chất và sự quyến rũ của anh.”

“Em không có giới hạn quá lớn về tuổi tác, lớn hơn mười tuổi, hai mươi tuổi, đều nằm trong khả năng chấp nhận của em.”

Lời này đương nhiên là cô nói dối.

Chênh lệch mười tuổi là giới hạn cao nhất của cô. Người lớn hơn hai mươi tuổi đều có thể làm cha cô rồi, chắc chắn là không được.

Cô là đang tìm bạn trai, đâu phải tìm cha.

Nhưng mà bây giờ là đang an ủi Lục Chính Tây, nên cứ phóng đại một chút, dù sao anh ta cũng không biết.

Sắc mặt Lục Chính Tây dường như có chút u ám.

Chẳng lẽ không an ủi được anh ta sao?

Nghĩ nghĩ, Giang Thiên Ca lại nói: “Hơn nữa, tuy tuổi tác anh hơi lớn, nhưng cũng không có vẻ gì là già.”

Lục Chính Tây: “...”

...

Lục Chính Tây cũng không biết từ khi nào, tâm tư của anh dành cho Giang Thiên Ca đã trở nên khác biệt.

Giang Thiên Ca độc lập tự tin, thẳng thắn nhanh nhẹn, dám nghĩ dám làm.

Cô cũng tinh ranh, chi li, không chịu thua ai.

Lần đầu tiên gặp Giang Thiên Ca là ở ga tàu phía Nam, ánh mắt cô nhìn anh có sự dò xét và khiêu khích.

Đến ga Bắc Thành, anh nhìn thấy cô ra tay nhanh gọn, vẻ mặt lạnh lùng đạp ngã tên trộm.

Sau đó, gặp cô ở gần ngõ Du Tiền, khi biết được mối quan hệ chú cháu giữa anh và Lục Tự Văn, cô đã dùng ánh mắt đầy ẩn ý để đánh giá anh.

Thấy Lục Tự Văn muốn lên xe, cô lại cố gắng che giấu sự lúng túng khi không biết đường.

Khi bị anh hỏi chứng minh thư, đôi mắt cô trợn tròn, như muốn nhìn xuyên thấu anh.

Rồi sau đó, ở ngõ Hoa Tuyết, cô đánh cho Lục Tự Khôn chảy m.á.u mũi, lớn tiếng muốn đánh nhau với Tiếu Chí Dương, nghiêm mặt mắng anh, khí thế còn hơn cả ông nội anh.

Sau khi anh nói ra lý do muốn kiểm tra chứng minh thư, điều tra cô, cô lại rất nhạy bén nhìn thấu mấu chốt của vấn đề.

Tiếp đó, chính là ở phân bộ quân đội, cô thay đổi vẻ hung dữ trước đó, vẻ mặt chín chắn, điềm tĩnh giảng giải về bàn phím và cách thức nhập liệu trên bục giảng, tự tin trình bày quan điểm của mình.

Lúc cô gõ bàn phím, động tác nhanh gọn, thu hút; khi cô mách tội Lục Tự Khôn, biểu cảm tinh ranh, láu cá.

Rồi sau đó nữa, cô đánh nhau với Lục Tự Đình và Giang Ti Vũ; cầm gậy đánh đám côn đồ...

Dường như mỗi lần gặp cô, anh đều có thể nhìn thấy một khía cạnh bất ngờ ở cô.

Điều khiến anh bất ngờ nhất chính là lần so tài ở căn cứ trước đó, cô lại thẳng thắn nói rằng: Cô để ý anh.

Anh biết cô rất táo bạo, nhưng lại không ngờ cô lại táo bạo đến mức này.

Khoảnh khắc nghe được lời cô nói, trong lòng anh như có thứ gì đó vỡ òa.

Lời nói thẳng thắn của cô đã khiến cho tình cảm mơ hồ trong lòng anh trở nên rõ ràng, khiến anh phải đối diện với trái tim mình: Anh thích Giang Thiên Ca.

Nhưng anh đã quen kìm nén, quen suy nghĩ thấu đáo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca còn nhỏ tuổi, bằng tuổi cháu trai anh, cô còn đang đi học, tràn đầy sức sống, sau này sẽ gặp gỡ thêm nhiều người, suy nghĩ cũng sẽ thay đổi; bọn họ còn cách nhau đến 7 tuổi...

Anh đã suy nghĩ rất lâu, rất nhiều.

Ban đầu, anh định đợi sau khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự và lễ duyệt binh sẽ tìm Giang Thiên Ca để nói chuyện rõ ràng, sau đó mới đưa ra quyết định.

Nhưng mà, bây giờ...

Lục Chính Tây nhìn Giang Thiên Ca với ánh mắt sâu thẳm, nghiêm túc nói:

“Anh không có kinh nghiệm yêu đương, tính anh hơi lạnh lùng, công việc lại bận rộn, anh còn nhiều khuyết điểm khác.”

“Nếu em có thể chấp nhận, chúng ta có thể thử tìm hiểu.”

Ai mà chẳng có khuyết điểm, những điều anh nói, đối với Giang Thiên Ca mà nói, đều không phải là vấn đề.

Giang Thiên Ca mỉm cười gật đầu: “Vâng, em có thể chấp nhận, vậy thì chúng ta cứ tìm hiểu trước đã.”

Kinh nghiệm có thể tích lũy, tính cách có thể điều chỉnh, nếu thực sự không hợp thì chia tay, đâu phải yêu đương là phải kết hôn.

Điều quan trọng nhất của con người là phải biết tận hưởng cuộc sống.

Bây giờ cô muốn hẹn hò với anh là vì gương mặt, vóc dáng và khí chất của Lục Chính Tây. Còn sau này có chia tay vì một vài khuyết điểm nào đó của anh hay không là chuyện của sau này, bây giờ nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Nhìn người bạn trai mới ra lò trước mắt, Giang Thiên Ca hài lòng nheo mắt.

Thấy không có ai chú ý đến bọn họ, Giang Thiên Ca đưa tay nhéo nhéo cánh tay Lục Chính Tây, rắn chắc, khỏe mạnh, dường như có thể cảm nhận được những thớ cơ săn chắc dưới tay.

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ừm, rất tuyệt.”

Giang Thiên Ca nói: “Em cũng không có kinh nghiệm yêu đương, chúng ta cùng nhau tìm hiểu.”

“Em thấy những người khác yêu đương, đều là tâm sự, nắm tay, rồi lén lút hôn nhau. Chúng ta mới xác định quan hệ, không vội, cứ từng bước một.”

Nghe cô nói thẳng như vậy, Lục Chính Tây không được tự nhiên liền dời mắt, yết hầu chuyển động.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 117: Chương 117



Giang Thiên Ca lại nói: “Sau khi yêu đương, sẽ gặp phải rất nhiều chuyện. Chúng ta bàn bạc trước, sau này, việc lớn nghe anh, việc nhỏ nghe em, được không, anh có đồng ý không?”

Lục Chính Tây nghe ra ý tứ tinh quái trong lời nói của cô, nhưng vẫn gật đầu, anh khẽ đáp: “Ừm, anh đồng ý.”

Giang Thiên Ca rất hài lòng gật đầu.

Còn về vấn đề nào là việc lớn, vấn đề nào là việc nhỏ, đó là việc nhỏ, thuộc phạm vi cô quyết định.

...

Sau khi bàn bạc rõ ràng với bạn trai mới, Giang Thiên Ca tâm trạng vui vẻ quay về hàng ngũ.

Trở lại vị trí của đội hình học sinh, Lục Tự Văn cũng từ một hướng khác đi tới.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, Lục Tự Văn lên tiếng hỏi: “Thiên Ca, vừa rồi là chú út của tôi tìm cậu à?”

“Ừm.”

Giang Thiên Ca đột nhiên phát hiện, cô không chỉ có thêm một người bạn trai, mà bối phận còn được nâng lên một bậc. Lục Tự Văn bây giờ đã trở thành cháu trai hờ của cô rồi.

Lục Tự Văn không biết suy nghĩ trong lòng Giang Thiên Ca, cậu ta tò mò hỏi: “Chú út tìm cậu nói gì vậy?”

Giang Thiên Ca liếc cậu ta một cái, khẽ hất cằm dạy dỗ: “Chuyện người lớn, trẻ con đừng hỏi nhiều.”

“…” Lục Tự Văn nghẹn họng: “Cậu... cậu còn nhỏ hơn tôi mà!”

“Tôi chỉ nhỏ tuổi hơn cậu, chứ cậu đánh thắng được tôi sao?” Trước kia đánh không lại, sau này càng không đánh lại! Nếu dám chọc tôi, tôi sẽ bảo chú út đánh cậu.

Nói xong, Giang Thiên Ca lại quan tâm hỏi một câu: “Còn cậu, cậu đi đâu vậy?”

Bị nói thẳng như vậy, Lục Tự Văn có chút ngượng ngùng: “Bác Giang ở đằng kia, tôi qua chào hỏi một tiếng.”

Nhìn theo hướng Lục Tự Văn chỉ, Giang Thiên Ca liền nhìn thấy Giang Viện Triều ở phía xa, trong lòng cô bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.

“Bác Giang? Ông ấy cũng họ Giang sao?”

Lục Tự Văn gật đầu: “Vâng, họ Giang, nhà họ Giang.”

“Chính là nhà họ Giang mà tôi đã nói với cậu trước đó.”

Nói xong, Lục Tự Văn lại bổ sung một câu: “Ông ấy là cha của Giang Ti Vũ.”

Giang Thiên Ca: “...”

Là ông ta sao?

Giang Thiên Ca nhất thời không phản ứng kịp.

Ông ta chính là ông bố vô trách nhiệm của cô sao?

Chuyện này...

Giang Thiên Ca nhớ rõ, lần trước khi ngồi xe của Giang Viện Triều, cô còn ngồi trước mặt ông ta, buông lời mắng chửi bố mẹ ruột của mình. Vậy chẳng phải cô đã mắng thẳng vào mặt ông ta sao?

Chậc.

Lúc đó thấy ông ta có vẻ buồn bã, cô còn mất công khuyên giải, nói ông ta là một người cha đủ tư cách.

Bây giờ nghĩ lại thấy...

Đủ tư cách cái khỉ!

Con gái ruột bị mất tích mà không hề hay biết, còn nuôi con tu hú của người khác, nếu như ông ta được coi là đủ tư cách, thì trên thế giới này sẽ không có cha mẹ nào là không đủ tư cách nữa.

Trong giấc mơ về kiếp trước của cô, cô đã sớm bị hại chết, nói không chừng Giang Viện Triều vẫn luôn không biết đến sự tồn tại của cô, vẫn luôn coi Giang Ti Vũ là con gái ruột.

Nghĩ đến sự tuyệt vọng và bất lực của kiếp trước, Giang Thiên Ca nghiến răng nghiến lợi. Cô có thể trả thù Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa, có thể dùng hàng trăm cách để hành hạ bọn họ đến chết.

Nhưng đối với người cha Giang Viện Triều vô tâm, vô trách nhiệm này, cho dù có oán hận và bất mãn đến đâu, cô cũng không thể làm gì được, không thể ra tay đánh ông ta.

Càng nghĩ càng thấy bực bội.

Hơn nữa, phản ứng vừa rồi của Giang Viện Triều là sao?

Ánh mắt áy náy của ông ta là đã biết rồi sao?

Biết thì biết đi.

Chuyện khác không nói, cô còn chưa nhận ông ta, ông ta dựa vào đâu mà quản cô?

Còn nói “tuổi còn nhỏ, chuyện yêu đương không cần vội”?

Có vội hay không thì liên quan gì đến ông ta?

Hừ, cô không chỉ vội, mà còn nhanh chóng tìm được bạn trai rồi đấy!

Cô rất muốn kéo tay Lục Chính Tây, đi đến trước mặt Giang Viện Triều để chọc tức ông ta. Cô không thể đánh ông ta, nhưng có thể chọc tức ông ta, khiến ông ta tức chết!

“Thiên Ca? Cậu làm sao vậy?”

Nhìn thấy Giang Thiên Ca nghiến răng nghiến lợi, Lục Tự Văn nghi ngờ lên tiếng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cậu và Giang Ti Vũ không hợp nhau, nhưng cũng đừng trút giận lên người bác Giang chứ, bác Giang...”

Giang Thiên Ca: “Mình không trút giận lên ai cả.”

Người cô muốn mắng chính là ông ta.

...

Ngày hôm sau, mùng một tháng mười, Quốc Khánh.

Cả nước tưng bừng chào mừng ngày lễ lớn.

Trên quảng trường, người đông như kiến, không khí náo nhiệt, vui mừng.

Quân nhân uy nghiêm như núi, đứng trang nghiêm, hùng dũng. Nhân dân phấn khởi, xúc động.

Năm giờ sáng, tất cả các khối diễu binh đã tập trung đông đủ trên đường Trường An, xếp thành hàng lối chỉnh tề.

Đúng mười giờ, lễ duyệt binh chính thức bắt đầu.

Các khối diễu hành trên không, trên bộ lần lượt đi qua quảng trường Thiên An Môn.

Từng khối quân, bước chân đều tăm tắp, khí thế hùng vĩ. Như những dãy núi trùng điệp, như vạn con tuấn mã đang phi nước đại.

Tuy đã luyện tập rất nhiều lần, nhưng khi thực sự tham gia vào buổi lễ, mọi người đều không khỏi xúc động.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 118: Chương 118



Giang Thiên Ca tay cầm cờ, nín thở, tập trung nhìn thẳng về phía trước, bước đều bước.

Bên tai là tiếng reo hò, cổ vũ của quần chúng, trên người là ánh mắt đổ dồn của hàng vạn người, trong lòng Giang Thiên Ca như có một ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt.

Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, đồng đội, bạn bè của kiếp trước, tấm bảng mang số hiệu đại diện cho cô trong lễ duyệt binh long trọng năm đó...

Giang Thiên Ca biết, tuy thân thế trắc trở, nhưng cô là người may mắn. Cô có thể mang theo ký ức của kiếp trước, sống lại một đời.

Bởi vì được sống lại, cô đã thay đổi được vận mệnh “sống không được yên ổn, c.h.ế.t cũng không được thanh thản” của mình.

Cô cũng rất hy vọng, việc bản thân được sống lại có thể mang lại lợi ích cho đất nước, cho dân tộc.

Đối với mỗi khối diễu binh mà nói, thời gian được duyệt binh không dài, chỉ vỏn vẹn hơn một phút. Nhưng một phút ngắn ngủi này cũng đủ để bọn họ khắc ghi trong lòng suốt đời.

Kết thúc lễ duyệt binh, trở về khu vực nghỉ ngơi, trên mặt ai nấy đều là vẻ mặt vui mừng, hớn hở.

Giang Thiên Ca mỉm cười, vẫy lá cờ trong tay, cô nói: “Các bạn học, hôm nay chúng ta được tham gia lễ duyệt binh với tư cách là học sinh, đất nước và nhân dân coi chúng ta là hy vọng, là tương lai của đất nước.”

“Chúng ta phải ghi nhớ ngày hôm nay, phải phấn đấu tiến lên, phải gánh vác sứ mệnh, phải trở thành tương lai và hy vọng của đất nước! Sau này, chúng ta sẽ còn tham gia lễ duyệt binh với một thân phận hoàn toàn mới!”

“Cố gắng phấn đấu, không phụ sứ mệnh!”

Mọi người đều vô cùng xúc động, ánh mắt sáng rực như ngọn lửa, tâm trạng dâng trào như biển cả.

Bị ảnh hưởng bởi các học sinh, các quân nhân đứng bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng xúc động, m.á.u sôi trào.

Nhìn Giang Thiên Ca rạng rỡ, trong lòng Giang Viện Triều vừa vui mừng, vừa áy náy.

Đây là con gái của ông, Giang Viện Triều ông.

Vậy mà ông lại để lạc mất con gái suốt mười tám năm.

Nếu không phải con bé đến Bắc Thành, nếu không phải con bé ưu tú, nổi bật như vậy, thì có lẽ ông sẽ không bao giờ biết được chuyện này.

Ông không phải là một người cha đủ tư cách.

...

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đồng chí Giang, tìm tôi có chuyện gì sao?”

Giang Thiên Ca lạnh lùng hỏi. Cô nhìn Giang Viện Triều.

Nhìn thấy huân chương đeo trước n.g.ự.c ông, trong mắt Giang Thiên Ca thêm mấy phần tôn trọng.

Giang Thiên Ca cảm thấy, Giang Viện Triều nên cảm ơn ân nhân đã nhặt cô từ trong thùng rác năm đó.

Vì người bác quân nhân đã cứu cô ở kiếp trước, nên cô luôn dành sự kính trọng đặc biệt cho những người quân nhân.

Nếu không phải Giang Viện Triều là quân nhân, thì cô cũng chẳng muốn nói chuyện với ông ta một câu.

Bởi vì những lời Giang Thiên Ca đã nói trước đó, nên Giang Viện Triều biết rõ thái độ của cô. Ông vốn định điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi mới nói chuyện với cô.

Nhưng nhìn ánh mắt Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều đoán, có lẽ cô đã biết ông chính là cha ruột của cô rồi.

Nếu như ông còn giả vờ như không biết chuyện gì, thì có lẽ Thiên Ca sẽ càng thêm bài xích ông.

Giang Viện Triều nhìn Giang Thiên Ca, dịu dàng nói: “Thiên Ca, tôi là cha của con.”

Tôi là cha của con? Ông nói như vậy mà nghe được sao?

Điều khiến người ta tức giận nhất là, ông ta thực sự là cha của cô.

Giang Thiên Ca bĩu môi: “Ồ.”

Thực ra Giang Viện Triều đã sớm đoán trước được thái độ của Giang Thiên Ca, nhìn thấy phản ứng lạnh nhạt của cô, ông cũng không cảm thấy quá đau lòng.

Giang Viện Triều hạ giọng nói: “Thiên Ca, xin lỗi con. Cha không phải là một người cha tốt.”

“Đúng vậy.” Giang Thiên Ca dứt khoát nói.

“Nếu ông dám trơ trẽn tự nhận mình đủ tư cách, thì lợn nái cũng có thể huênh hoang rằng nó biết leo cây.”

Giang Viện Triều: “...”

Thấy vẻ mặt ông cứng họng, Giang Thiên Ca hừ lạnh một tiếng: “Làm gì vậy? Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”

Giang Viện Triều: “... Không sai, con nói rất đúng.”

Giang Thiên Ca lại “hừ” một tiếng, hất cằm, ánh mắt khinh bỉ nhìn Giang Viện Triều, hỏi: “Nói đi, sao mọi người lại để lạc mất tôi?”

Lại còn là quân nhân nữa chứ, kết quả là con mình cũng để lạc mất! Không đáng tin cậy đến mức độ vô cùng vô cùng luôn.

“Thiên Ca, cha...”

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của ông, trong mắt Giang Thiên Ca liền bốc hỏa, cô trừng mắt hỏi: “Chắc ông vẫn chưa biết đâu nhỉ?”

Nói ông không đáng tin cậy, thật sự là không oan uổng ông chút nào!

Tâm trạng của Giang Viện Triều vốn dĩ rất nặng nề.

Nhưng nhìn thấy phản ứng xù lông của Giang Thiên Ca, ông lại có chút dở khóc dở cười.

Có lẽ là thiên tính của cha con. Mặc dù giữa hai cha con bọn họ không có nhiều, nhưng ông dường như có thể biết tính cách và phản ứng của Thiên Ca.

Muốn đợi đến lúc điều tra rõ ràng mọi chuyện, rồi mới nói chuyện với Thiên Ca, là bởi vì ông nghĩ đến chuyện cô sẽ hỏi về chuyện năm đó, nghĩ đến việc ông không thể trả lời chính xác cô, rồi cô sẽ tức giận xù lông.

“Ông còn cười?”

Giang Thiên Ca trừng mắt nhìn Giang Viện Triều, giọng nói cũng cao lên một chút: “Ông còn cười được sao?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 119: Chương 119



Con gái lạc mất rồi mà còn cười được? Sao có thể có người cha vô trách nhiệm như vậy chứ?

Muốn tức c.h.ế.t cô mà!

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Viện Triều bị tiếng quát làm cho sững sờ, mình cười lúc nào?

Nhìn thấy hai mắt trừng lớn của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều biết điều không nói gì, ông cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ dỗ dành: “Thiên Ca, cha không cười, con đừng giận.”

Thấy vẻ mặt Giang Thiên Ca vẫn còn hậm hực, Giang Viện Triều cân nhắc giải thích một chút: “Thiên Ca, con được sinh ra ở Thương Nam.”

“Lúc con được sinh ra đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tình hình của mẹ lúc đó cũng không tốt lắm... Lúc ấy, chúng ta đã nhờ một người họ hàng chăm sóc cho con.”

“Để con bị đánh tráo, quả thật là cha sơ suất.”

“Cha đã nhờ người đi điều tra rồi, chờ sau khi điều tra rõ ràng, cha sẽ kể hết mọi chuyện cho con được không?”

Thấy trong mắt Giang Viện Triều thoáng qua vẻ ảm đạm, Giang Thiên Ca bĩu môi, cô bực bội nói: “Được rồi được rồi, ông đi điều tra đi. Trước khi điều tra rõ ràng thì không được đến tìm tôi!”

Nói xong, Giang Thiên Ca liền phồng má, xoay người bỏ đi.

Lúc cô được sinh ra, là năm 1968, chính là thời kỳ đặc biệt đó bắt đầu.

Giang Viện Triều nói “đã xảy ra rất nhiều chuyện”, có lẽ là liên quan đến chuyện này.

Có lẽ năm đó Giang Viện Triều bọn họ, đã có rất nhiều sự bất đắc dĩ. Nhưng bất kể có bất đắc dĩ như thế nào, đã sinh con ra, thì phải có trách nhiệm.

Làm cha mẹ, con gái ruột của mình bị lạc mất mà cũng không biết, hơn nữa còn bị lạc mất mười mấy năm trời, vậy mà không hề hay biết!

Bây giờ chỉ cần một câu xin lỗi qua loa, đã muốn cô tha thứ cho họ sao?

Nghĩ hay nhỉ?

Nằm mơ giữa ban ngày à.

...

“Nhìn đường kìa.” Lục Chính Tây đưa tay kéo Giang Thiên Ca lại, không cho cô va vào cái cột phía trước.

Nhìn thấy trên mặt Giang Thiên Ca tức giận bừng bừng, Lục Chính Tây nhíu mày, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Giang Thiên Ca hậm hực nắm lấy cánh tay Lục Chính Tây, giọng nói nhấn mạnh: “Lục Chính Tây! Em nói cho anh biết, sau này nhất định anh phải làm một người đàn ông có trách nhiệm đấy!”

Lục Chính Tây: “... Anh cố gắng.”

Giang Thiên Ca liền trừng mắt nhìn anh: “Cố gắng là sao? Là nhất định! Nhất định phải làm được!”

“Con cái muốn sinh thì sinh, còn không muốn sinh thì thôi, đã muốn sinh thì nhất định phải chuẩn bị thật kỹ, phải chắc chắn mình có đủ khả năng chăm sóc tốt cho con. Đã sinh con ra thì nhất định phải đối xử thật tốt với con, không thể để con phải chịu bất kỳ ấm ức nào!”

Lục Chính Tây không ngờ Giang Thiên Ca đột nhiên lại muốn nói chuyện sinh con cái với mình, anh ngẩn người ra một lúc, ánh mắt hơi mất tự nhiên: “Anh... Chúng ta... Em còn nhỏ, chúng ta... có thể không cần phải vội.”

Giang Thiên Ca cũng ngẩn người, sau khi phản ứng lại lời của Lục Chính Tây, cô nghiến răng nghiến lợi: “Lục Chính Tây! Anh đang nghĩ cái gì vậy hả!”

Muốn tôi sinh con cho anh á? Sinh con với cái đầu anh ấy à!

Lục Chính Tây: “...”

Nhưng mà, so với Lục Chính Tây, vẫn là Giang Viện Triều khiến người ta tức giận hơn. Giang Thiên Ca bèn tiếp tục phàn nàn:

“Trước đây chẳng phải em đã nói với anh rồi sao, bố mẹ trên giấy tờ của em, không phải bố mẹ ruột của em sao? Em bị bọn họ cố tình đánh tráo đấy.”

“Ông bố ruột chẳng ra gì của em, sau khi nuôi con gái cho người khác suốt mười tám năm trời, làm không công suốt mười tám năm, cuối cùng mới phát hiện ra chuyện mình làm uổng công.”

“Anh có biết ông ta vô trách nhiệm đến mức nào không? Hỏi gì cũng không biết, vậy mà còn cười hì hì, tức c.h.ế.t em, chỉ muốn đ.ấ.m cho ông ta một trận!”

Lục Chính Tây nhớ, hôm cô đi chi nhánh quân khu thuyết trình về chương trình gõ chữ Hán, anh đưa cô về con hẻm Hoa Tuyết, trên xe cô có nói bố mẹ cô không phải bố mẹ ruột.

Lông mày Lục Chính Tây hơi nhíu lại: “Em tìm được bố ruột của em rồi sao?”

Giang Thiên Ca hừ lạnh một tiếng: “Tìm được còn chẳng bằng không tìm được. Một người đàn ông vô trách nhiệm như vậy, đừng hòng em nhận ông ta.”

Nghe cô nói vậy, Lục Chính Tây hơi do dự, anh cẩn thận nói: “Hay là, giữa hai bố con có hiểu lầm gì chăng?”

“Hiểu lầm gì chứ? Không hề có hiểu lầm nào hết. Chính ông ta là người vô trách nhiệm.” Giang Thiên Ca nghiến răng nghiến lợi, hai mắt như muốn phun lửa, nếu Giang Viện Triều đang ở trước mặt, chắc cô trừng cho thủng cả mặt ông.

“Bố của em...”

“Lục Chính Tây! Anh có ý gì hả? Anh là cùng phe với ai? Anh mau nhớ lại thân phận của mình đi, anh là bạn trai của em! Không phải là bạn trai của ông ta!”

“Anh nói xem, làm cha mẹ mà lại để lạc mất con gái, khiến con bé từ nhỏ đã phải chịu khổ chịu cực, bị bắt nạt đủ điều, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ngày nào cũng bị đánh bị mắng, còn bị ép gả cho lão già hơn hai mươi tuổi, loại cha mẹ như vậy, có thể tha thứ cho họ được sao?”

Tuy những chuyện này chỉ xảy ra trong giấc mơ kiếp trước của cô, kiếp này cô chưa từng trải qua. Nhưng khi nói ra, Giang Thiên Ca lại có cảm giác chân thật như chính mình đã từng trải qua.
 
Back
Top Bottom