Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 80] Thẩm Thanh Hòa

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM1ukYUiMvoPqIxvtKCp9VTMteUxfUv_ByOPFSUjl86kwNG74mR5F7hvZqlY2mO5hYTUUeIPki9tHfcv7R6Pp5kR97j6TKMHKYozAu7qIdCOpBHHsgPVThsueJtKxuKIt7ipKrK7yF2QN-N9vlA6e5c=w215-h322-s-no-gm

[Thập Niên 80] Thẩm Thanh Hòa
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm thứ ba Thẩm Thanh Hòa và Hoắc Trầm Châu kết hôn, anh hi sinh trong một nhiệm vụ.

Người anh trai song sinh của anh, Hoắc Trầm Việt, mang về một chiếc huy hiệu nhuốm m//áu, giọng khàn đặc nói với cô: “Thanh Hòa, Trầm Châu em ấy… không về được nữa rồi.”

Cô ngất lịm ngay tại chỗ.

Tỉnh lại, cô như phát điên đòi đi tìm anh, bị mẹ chồng ôm chặt lấy.

Sau đó, cô đã uống thuốc ngủ, c.ắ.t c.ổ tay, nhảy sông, ba lần tìm chếc, ba lần được cứu về.

Tất cả mọi người đều nói: “Đoàn trưởng Hoắc và đồng chí Thẩm tình cảm thật tốt…”

Đúng vậy, thật tốt.

Tốt đến mức, anh ta “chếc” được ba tháng, cô mới biết –

Người c.h.ế.t căn bản không phải chồng mình.​
 
[Thập Niên 80] Thẩm Thanh Hòa
Chương 1


Năm thứ ba Thẩm Thanh Hòa và Hoắc Trầm Châu kết hôn, anh hi sinh trong một nhiệm vụ.

Người anh trai song sinh của anh, Hoắc Trầm Việt, mang về một chiếc huy hiệu nhuốm m//áu, giọng khàn đặc nói với cô: “Thanh Hòa, Trầm Châu em ấy… không về được nữa rồi.”

Cô ngất lịm ngay tại chỗ.

Tỉnh lại, cô như phát điên đòi đi tìm anh, bị mẹ chồng ôm chặt lấy.

Sau đó, cô đã uống thuốc ngủ, c.ắ.t c.ổ tay, nhảy sông, ba lần tìm chếc, ba lần được cứu về.

Tất cả mọi người đều nói: “Đoàn trưởng Hoắc và đồng chí Thẩm tình cảm thật tốt…”

Đúng vậy, thật tốt.

Tốt đến mức, anh ta “chếc” được ba tháng, cô mới biết –

Người c.h.ế.t căn bản không phải chồng mình.



Đêm hôm cô được cứu sống sau lần tutu thứ ba, Thẩm Thanh Hòa với sắc mặt tái nhợt tìm đến nhà mẹ chồng, muốn xin bà một vài đồ vật cũ của Hoắc Trầm Châu để nguôi nỗi nhớ, nhưng lại nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm từ trong buồng.

“Trầm Châu, con còn muốn giấu đến bao giờ? Thanh Hòa nó đã tutu ba lần vì con rồi!”

Các ngón tay cô bỗng siết chặt vào lòng bàn tay.

Trầm Châu?

Mẹ chồng tại sao lại gọi “Hoắc Trầm Việt” là Trầm Châu?

“Mẹ, đợi thêm chút nữa.” Giọng nói này rõ ràng là của Hoắc Trầm Việt, nhưng ngữ điệu lại giống hệt cái vẻ dịu dàng của Hoắc Trầm Châu khi dỗ dành cô.

“Trước khi anh cả mất, anh ấy đã nhờ con chăm sóc chị dâu, nhưng chị dâu thân thể yếu đuối, nghe tin anh cả mất chắc chắn không chịu nổi, con chỉ có thể tạm thời đóng giả thân phận anh cả, cho chị dâu một đứa con, có đứa trẻ này làm chỗ dựa, chị dâu mới có thể tiếp tục sống.”

M//áu trong người Thẩm Thanh Hòa lập tức đông cứng, cô gần như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Vậy ra, người chếc là Hoắc Trầm Việt, không phải Hoắc Trầm Châu.

Chồng cô vẫn còn sống, nhưng lại đội lốt anh trai, hàng ngày ngủ ở phòng bên cạnh – cùng chị dâu Chu Tuyết Phù!

“Thế còn Thanh Hòa thì sao?” Giọng mẹ chồng càng gấp gáp hơn, “Con ngày nào cũng ngủ ở phòng Tuyết Phù, không nghĩ đến cảm giác của Thanh Hòa à?”

“Cô ấy kiên cường hơn chị dâu…”

Câu nói này như con d//ao đ//âm thẳng vào tim, cô loạng choạng lùi lại, nhưng không cẩn thận đụng phải cái chổi cạnh tường.

Trong nhà đột nhiên im lặng.

Cô lại quay người bỏ chạy, như thể sau lưng có lũ dữ.

Vừa chạy, cô đột nhiên cảm thấy trong tay nhói đau, mở lòng bàn tay ra mới phát hiện chiếc huy hiệu do siết quá chặt đã cứa rách lòng bàn tay, m//áu tươi đang chảy ra.

Ba tháng qua, cô ngày đêm ôm chiếc huy hiệu này đi ngủ, trong mơ khóc tỉnh không biết bao nhiêu lần. Nhưng giờ đây, nó bỗng trở nên nực cười đến thế.

Hóa ra chồng cô chưa chếc.

Anh ta chỉ vì thương xót chị dâu, nên chọn cách để cô nghĩ rằng anh ta đã chếc!

Năm năm trước, cô và Hoắc Trầm Châu lần đầu gặp nhau trong một buổi liên hoan ở quân khu.

Anh là đoàn trưởng quả cảm, cô là diễn viên múa của đoàn văn công.

Người theo đuổi anh rất nhiều, người theo đuổi cô cũng không ít, nhưng đêm hôm đó, anh đứng dưới sân khấu, ánh mắt rực lửa nhìn cô múa xong điệu “Hồng Sắc Nương Tử Quân”, sau đó sải bước lên sân khấu, trước mặt mọi người, khoác chiếc áo khoác quân đội lên vai cô.

Anh nói: “Đồng chí Thẩm Thanh Hòa, gió lớn, đừng để bị cảm lạnh.”

Cô khoác áo khoác của anh, cũng thẹn thùng đỏ mặt.

Sau này, anh bắt đầu theo đuổi cô, mỗi lần đi làm nhiệm vụ, đều sẽ vòng đường ghé qua đoàn văn công thăm cô.

Ngày cô đồng ý yêu đương với anh, anh say mèm, ôm cô xoay vòng trong sân, nói: “Thanh Hòa, đời này Hoắc Trầm Châu anh chỉ nhận một mình em.”

Sau khi kết hôn, mọi người càng nói, Đoàn trưởng Hoắc cưng chiều vợ đến tận xương tủy.

Cô cũng từng nghĩ, anh yêu cô như mạng sống.

Thế nhưng bây giờ thì sao?

Anh ta vì “chăm sóc” chị dâu, mạo danh anh trai, ngủ chung giường với chị dâu, thậm chí còn chuẩn bị để chị dâu mang thai.

Còn cô, như một kẻ ngốc, vì anh ta mà khóc, vì anh ta mà muốn chết, vì anh ta mà đau khổ sống không bằng chếc.

Anh ta có từng nghĩ rằng, cô cũng sẽ đau lòng không?

Khi lảo đảo trở về nhà, dì Lưu mối lái lại đến.

“Thanh Hòa à, Đoàn trưởng Hạ nửa tháng nữa phải điều đi đảo rồi, đây là lần thứ bảy anh ấy nhờ dì đến hỏi… Anh ấy nói, nếu cháu còn không đồng ý, cả đời này anh ấy sẽ không trở về.”

Hạ Lâm Uyên, đồng đội của Hoắc Trầm Châu.

Từ ngày cô bị tuyên bố là “góa phụ”, anh ấy đã hết lần này đến lần khác đến cầu hôn.

Sáu lần trước, cô đều từ chối.

Bởi vì cô cảm thấy, đời này cô chỉ yêu một mình Hoắc Trầm Châu.

Thế nhưng bây giờ…

Cô ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Được, cháu gả.”
 
[Thập Niên 80] Thẩm Thanh Hòa
Chương 2


Dì Lưu sững sờ: “Cháu, cháu nói thật à?”

“Thật mà.” Cô cười cười, “Phiền dì nói với Hạ Lâm Uyên, nửa tháng nữa, cháu sẽ gả cho anh ấy, cùng anh ấy đi đảo.”

Rèm cửa đột nhiên bị vén lên, Hoắc Trầm Châu đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm: “Em dâu, em muốn gả cho ai?”

Thẩm Thanh Hòa nhìn anh, chợt thấy nực cười.

“Anh cả,” cô khẽ nói, “Đây là chuyện của tôi.”

Anh ta nói với bà mối, nhưng lại nắm chặt cổ tay cô, sức mạnh lớn đến mức làm cô đau điếng: “Em dâu đã có tôi chăm sóc, không cần phải tái giá, hơn nữa em dâu yêu Trầm Châu đến vậy, không thể nào tái giá được, dì Lưu, dì sau này đừng đến nữa, nếu không đừng trách tôi đuổi khách!”

Dì Lưu kinh ngạc: “Thế nhưng Thanh Hòa đã đồng ý…”

Cô ấy vừa nói được nửa câu, Thẩm Thanh Hòa vội vàng kéo tay dì ấy: “Dì ơi, dì không phải nói là muốn đi hợp tác xã mua bán sao, mau đi đi, muộn là đóng cửa đó.”

Dì Lưu quả thật bị đánh lạc hướng, vội vàng đáp lời, nhanh chóng rời đi.

Thấy dì Lưu đã đi, Hoắc Trầm Châu mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta bước nửa bước về phía trước, yết hầu chuyển động: “Em dâu, tuy Trầm Châu đã mất, nhưng em yên tâm, tôi sẽ chăm sóc em thật tốt, sau này có bà mối đến nhà, em cứ trực tiếp đuổi đi là được…”

Khoảnh khắc này, Thẩm Thanh Hòa chỉ thấy nực cười.

Anh ta giấu cô, ngày ngày ngủ trong phòng chị dâu, vậy mà còn sợ cô bỏ đi, sợ cô tái giá?

Trên đời này, làm gì có cái lý lẽ như vậy.

Nhưng cô không vạch trần, chỉ gật đầu.

Dù sao nửa tháng nữa cô cũng tái giá với người khác, vĩnh viễn rời khỏi đây rồi, anh ta cũng không quản được cô nữa.

Ban đêm, Thẩm Thanh Hòa đang thu dọn hành lý, giữa đêm khuya, bỗng nghe tiếng giường gỗ “kẽo kẹt” từ phòng bên cạnh truyền đến.

Trước đây, khi nghe tiếng động này, cô chỉ cho là anh cả và chị dâu tình cảm tốt.

Thế nhưng bây giờ, mỗi tiếng th* d*c đều như lưỡi d.a.o cùn cứa vào thịt.

Đó rõ ràng là tiếng r*n r* khi Hoắc Trầm Châu đ*ng t*nh, là âm thanh anh ta từng chỉ phát ra bên tai cô.

“A—!”

Một tiếng hét chói tai xé toạc màn đêm, khi cô chạy ra, vừa vặn nhìn thấy Hoắc Trầm Châu đang ôm Chu Tuyết Phù ăn mặc xộc xệch chạy ra ngoài, dưới ánh trăng, chiếc quần ngủ trắng muốt của cô ta loang ra một vệt đỏ chói mắt.

Khu gia thuộc lập tức xôn xao, dì Lý hàng xóm thò đầu ra.

“Ôi chao, chuyện gì thế này?”

“Nghe nói là lúc ‘làm việc’ hăng quá, bị chảy máu…”

“Chậc chậc, Trầm Việt thường ngày nhìn nghiêm túc vậy mà không ngờ lại cưng vợ đến thế…”

Thẩm Thanh Hòa đứng giữa đám đông, cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Cô quay người muốn đi, nhưng bị dì Lý kéo lại: “Thanh Hòa, cháu là em dâu, phải đi theo xem sao chứ!”

Sợ bị người ta dị nghị, cô đành khoác áo lên rồi vội vàng đến bệnh viện.

Trên hành lang bệnh viện, mùi thuốc sát trùng làm Thẩm Thanh Hòa cay xè mắt.

Hoắc Trầm Châu đi đi lại lại sốt ruột, nhìn thấy cô thì rõ ràng ngẩn ra.

“Em sao lại đến đây?”

Thẩm Thanh Hòa kéo khóe miệng: “Là em dâu, tôi nên đến thăm.”

Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, bác sĩ bước ra.

“Đồng chí yên tâm, bạn đời của đồng chí không sao, chỉ là có thai rồi, chuyện vợ chồng cần tiết chế…”

Thẩm Thanh Hòa đứng trên hành lang bệnh viện, tai ù đi.

Câu “có thai rồi” của bác sĩ như một gậy giáng mạnh vào đầu cô.

Cô vô thức nhìn về phía Hoắc Trầm Châu, chỉ thấy anh ta đầu tiên là sững sờ, sau đó ánh mắt bùng lên vẻ vui mừng khôn xiết, khẽ lẩm bẩm: “Tốt quá rồi… Mọi thứ đều sẽ trở lại quỹ đạo.”

Cô đương nhiên hiểu ý câu này, Chu Tuyết Phù có thai rồi, anh ta cuối cùng cũng có thể trút bỏ thân phận “Hoắc Trầm Việt”, quay về bên cô.

Nhưng cô đã không cần nữa rồi.

“Tuy nhiên bệnh nhân có hơi thiếu máu, cần truyền máu.” Lời bác sĩ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Hoắc Trầm Châu lập tức xắn tay áo lên, nhưng bị bác sĩ ngăn lại: “Nhóm m.á.u của đồng chí không phù hợp, cần nhóm m.á.u B.”

Thẩm Thanh Hòa, chính là nhóm m.á.u B.

Ánh mắt anh ta chuyển sang Thẩm Thanh Hòa, do dự một lát rồi đi đến trước mặt cô: “Thanh Hòa, chị dâu em có thai rồi, đứa bé này… chúng tôi đã mong đợi từ lâu.”

Anh ta dừng một chút, “Em cho chị dâu một ít m.á.u được không? Đợi đứa bé ra đời, tôi nhất định sẽ đền bù cho em.”

Đền bù? Thẩm Thanh Hòa cười lạnh trong lòng.

Cái gọi là đền bù của anh ta, chính là bố thí mà trở lại bên cô sao?

“Máu tôi có thể hiến, đền bù thì không cần.”
 
[Thập Niên 80] Thẩm Thanh Hòa
Chương 3


Cô bình tĩnh nói, quay người theo y tá đi lấy máu. Dù sao cô cũng không phải loại vô lương tâm, vì sự ích kỷ của anh ta mà bỏ mặc sống c.h.ế.t của người khác.

Khi kim tiêm đ.â.m vào mạch máu, cô nhìn dòng m.á.u đỏ tươi chảy vào túi máu, chợt nhớ lại năm tân hôn cô bị sốt cao, Hoắc Trầm Châu đã cõng cô chạy mấy dặm đường đến bệnh viện giữa đêm.

Ngày đó cũng là kim lấy m.á.u như thế này, anh ta siết c.h.ặ.t t.a.y cô nói: “Đừng sợ, vợ à, anh ở đây.”

Giờ đây, m.á.u của cô lại phải chảy vào cơ thể của một người phụ nữ khác, nuôi dưỡng đứa con của họ.

Mấy ngày sau đó, Thẩm Thanh Hòa ở nhà dưỡng bệnh.

Cô nhìn qua cửa sổ, thấy Hoắc Trầm Châu thậm chí không đi đơn vị nữa, ngày nào cũng xách cặp lồng cơm đi đi lại lại giữa nhà và bệnh viện.

Hôm nay hầm canh gà, ngày mai nấu trứng gà đường đen…

Có lúc nào đó, cô bị cảm nằm liệt giường, anh ta cũng từng túc trực bên bếp như vậy, thay đổi món ăn để bồi bổ cho cô.

Ngày Chu Tuyết Phù xuất viện, cả khu gia thuộc đều thoang thoảng mùi kẹo sữa ngọt ngào.

Hoắc Trầm Châu ôm hũ kẹo hỷ đi phát từng nhà, đôi mày vốn lạnh lùng giờ đây vương vấn nụ cười không thể che giấu: “Tuyết Phù có thai rồi, ăn một viên kẹo hỷ đi.”

“Chúc mừng, chúc mừng!”

“Cuối cùng cũng mong được đứa con rồi!”

Anh ta cười đáp lại, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập niềm vui của một người sắp làm cha.

Cuối cùng mới đi đến trước mặt Thẩm Thanh Hòa, bàn tay đưa kẹo có chút do dự: “Em dâu…”

“Chúc mừng anh cả.” Cô nhận lấy kẹo, cười vừa vặn, “Chúc gia đình ba người anh hạnh phúc mỹ mãn.”

Hoắc Trầm Châu cau mày gần như không thể nhận ra.

Lời chúc này quá mực mực thước, mực thước đến mức khiến lòng anh ta hoang mang.

Kể từ khi “Hoắc Trầm Châu hi sinh”, Thẩm Thanh Hòa không khóc thì cũng làm ầm ĩ, bao giờ lại bình tĩnh như vậy?

Thế nhưng chưa đợi anh ta nghĩ nhiều, Chu Tuyết Phù đã đi đến khoác tay anh ta, nũng nịu nói: “Trầm Việt, không phải nói sẽ mời Thanh Hòa đi ăn cơm sao?”

Để cảm ơn Thẩm Thanh Hòa đã hiến máu, Chu Tuyết Phù nhất quyết muốn mời cô ăn cơm.

Cô từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo lên xe.

Trong quán ăn quốc doanh, phục vụ viên nhiệt tình chào đón: “Ba vị mời vào trong!”

Cô ấy nhìn qua lại giữa Hoắc Trầm Châu và Chu Tuyết Phù, cười nói: “Hai vị thật xứng đôi!”

Lại nhìn sang Thẩm Thanh Hòa: “Đây là em gái của hai vị à? Trông thật xinh xắn.”

Hoắc Trầm Châu sững sờ, chưa kịp nói gì, đã nghe Thẩm Thanh Hòa dịu dàng đáp: “Đúng vậy, tôi là em gái anh ấy.”

Câu nói này như con d.a.o đ.â.m thẳng vào tim anh ta.

Nhưng nhìn cái bụng hơi nhô lên của Chu Tuyết Phù, anh ta cuối cùng vẫn không sửa lại.

Khi gọi món, anh ta thành thạo đọc một loạt món ăn: “Không cho rau mùi, ít dầu ít muối, vị chua cay…”

Toàn là những món Chu Tuyết Phù thích.

Cho đến khi phục vụ viên hỏi “em gái muốn ăn gì”, anh ta mới chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Hòa.

“Tôi ăn gì cũng được.” Cô cúi đầu uống trà, hơi nóng làm lu mờ đôi mắt.

Sau khi món ăn được dọn lên đầy đủ, Thẩm Thanh Hòa máy móc gạt từng hạt cơm.

Cho đến khi cổ họng đột nhiên nghẹn lại, cô mới giật mình nhận ra bát súp vằn thắn trong bát là nhân mè đen –

Cô bị dị ứng mè đen!

Trước đây Hoắc Trầm Châu nhớ tất cả những món cô kiêng, ngay cả khi lấy cơm ở căng tin cũng đặc biệt dặn dò không cho mè đen.

Bây giờ anh ta lại gọi cả đĩa súp vằn thắn nhân mè đen.

“Thanh Hòa?” Chu Tuyết Phù thấy sắc mặt cô không đúng, “Em sao thế?”

Hoắc Trầm Châu lúc này mới ngẩng đầu, nhìn rõ khuôn mặt ửng đỏ của cô thì đột nhiên đứng bật dậy: “Em ăn mè đen à?!”

Hô hấp ngày càng khó khăn, Thẩm Thanh Hòa hoa mắt chóng mặt.

Trong lúc mơ hồ, cô thấy Hoắc Trầm Châu lao về phía mình, nhưng giữa đường bị tiếng kêu đau đớn của Chu Tuyết Phù chặn lại: “A… Bụng tôi đau quá…”

Thời gian dường như ngưng đọng vào khoảnh khắc này.

Cô nhìn Hoắc Trầm Châu đứng sững lại, ánh mắt giằng xé giữa cô và Chu Tuyết Phù.

Cuối cùng, anh ta bế Chu Tuyết Phù lên, trước khi đi vội vàng dặn dò phục vụ viên: “Phiền đồng chí đưa em gái tôi đến bệnh viện.”

“Đồng chí? Đồng chí!” Tiếng gọi hoảng hốt của phục vụ viên ngày càng xa dần.

Và cô cũng mất dần ý thức, hoàn toàn ngất đi.

Mùi thuốc sát trùng làm Thẩm Thanh Hòa đau rát mắt.

Cô mở mắt ra, thấy y tá đang thay bình truyền.

“Đồng chí tỉnh rồi à?” Y tá thở phào nhẹ nhõm, “May mà phục vụ viên nhà hàng đưa đồng chí đến kịp thời, sốc phản vệ có thể nguy hiểm đến tính mạng đấy.”

Thẩm Thanh Hòa muốn nói chuyện, nhưng phát hiện cổ họng đau rát bỏng.

Bóng lưng Hoắc Trầm Châu ôm Chu Tuyết Phù rời đi không chút do dự, cứ lảng vảng trước mắt cô.

Cô nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy dọc khóe mắt, thấm vào tóc mai.

Trong ba ngày nằm viện, Thẩm Thanh Hòa một mình nằm trên giường bệnh, phát ban đỏ do dị ứng khiến cô ngứa ngáy khắp người, cổ họng sưng đến nỗi không nuốt nổi cả nước.

Khi khó chịu nhất, cô nghe thấy y tá bên ngoài cửa nói nhỏ:

“Bệnh nhân phòng 308 đó là thai động thường xuyên, chồng cô ấy lo sốt vó.”

“Đâu như bệnh nhân phòng 302 này, dị ứng nặng như vậy mà chồng cũng không đến thăm một lần, cứ như c.h.ế.t rồi vậy…”

Thẩm Thanh Hòa vùi mặt vào gối.

Đúng vậy, chồng cô đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

Chết trong nhiệm vụ đó, c.h.ế.t ba tháng trước, c.h.ế.t vào… khoảnh khắc anh ta chọn trở thành chồng của người khác.
 
[Thập Niên 80] Thẩm Thanh Hòa
Chương 4


Ngày xuất viện, nắng rất đẹp.

Thẩm Thanh Hòa vừa đi đến cổng bệnh viện, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe Jeep quân xanh quen thuộc đó.

Ngay giây tiếp theo, Chu Tuyết Phù bước ra từ cổng bệnh viện.

Cửa xe “ầm” một tiếng mở ra, Hoắc Trầm Châu ba bước làm hai bước xông tới, cẩn thận đỡ eo cô ta: “Chậm thôi, bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi nhiều…”

Giọng anh ta dịu dàng đến mức có thể nhỏ ra nước, y hệt cái giọng dỗ dành cô năm xưa.

Thẩm Thanh Hòa đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe Jeep lao đi, khói xe phả vào khuôn mặt tái nhợt của cô.

Anh ta thậm chí còn không liếc nhìn cô một cái.



Gió chiều mang theo hơi lạnh.

Thẩm Thanh Hòa đẩy cửa nhà, từ xa, cô đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng trước cửa nhà mình.

Hoắc Trầm Châu tay xách những túi lớn túi nhỏ đồ bổ, dưới chân còn chất đống mấy cái túi lưới, bên trong đựng sữa mạch nha, đường đen và đồ hộp.

“Thanh Hòa.” Anh ta nhanh chóng đi tới, “Em dị ứng đỡ hơn chưa?”

Thật mỉa mai.

Ban ngày coi cô như không thấy, lúc không có ai lại đến giả vờ thâm tình.

“Cảm ơn anh cả quan tâm, tôi đỡ hơn nhiều rồi.” Cô vòng qua anh ta để mở cửa.

Hoắc Trầm Châu nắm chặt cổ tay cô: “Mấy thứ này em cầm lấy bồi bổ cơ thể…”

“Không cần–”

“Trầm Việt! Xảy ra chuyện rồi!” Chu Tuyết Phù đột nhiên xông vào sân, trên mặt vương đầy vệt nước mắt, “Em..em bị tố cáo vụ buôn bán danh ngạch thanh niên trí thức về thành phố rồi!”

Thẩm Thanh Hòa rõ ràng cảm thấy tay Hoắc Trầm Châu cứng đờ lại.

“Em nói gì?” Giọng anh ta đột nhiên lạnh đi.

Chu Tuyết Phù khóc lóc thảm thiết: “Em chỉ muốn kiếm thêm ít tiền mua thêm vài bộ quần áo… Bây giờ đội chấp pháp sắp đến bắt em rồi…”

Trán Hoắc Trầm Châu nổi gân xanh: “Tôi mỗi tháng giao hết tiền trợ cấp cho em, em còn muốn đi làm cái chuyện này sao?!”

“Em…” Chu Tuyết Phù kéo ống tay áo anh ta dậm chân, “Bây giờ phải làm sao đây! Em có thai rồi, không thể đi tù được.”

Cửa sân đột nhiên bị đá tung.

Ba người đeo băng đỏ xông vào: “Đồng chí Chu Tuyết Phù, có người tố cáo đồng chí buôn bán danh ngạch thanh niên trí thức về thành phố, mời đồng chí đi cùng chúng tôi một chuyến.”

Không khí lập tức ngưng đọng.

Hoắc Trầm Châu im lặng rất lâu, đột nhiên lên tiếng: “Không phải cô ấy.”

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào Hoắc Trầm Châu.

Không khí ngưng đọng vài giây, anh ta từng chữ từng chữ nói:

“Chuyện này tôi biết, không phải Tuyết Phù làm, là… Thẩm Thanh Hòa.”

Thế giới dường như tĩnh lặng trong khoảnh khắc này.

“Anh nói gì?” Thẩm Thanh Hòa run giọng, “Anh nói lại lần nữa, là ai?”

Anh ta tránh ánh mắt cô, yết hầu chuyển động: “Là Thẩm Thanh Hòa!”

Thẩm Thanh Hòa run giọng, còn muốn nói gì đó, người của đội chấp pháp đã nắm chặt cánh tay cô: “Có nhân chứng chỉ điểm, mời cô hợp tác điều tra!”

Khi bị đẩy lên xe tải, Thẩm Thanh Hòa trừng mắt nhìn Hoắc Trầm Châu.

Anh ta đứng trước Chu Tuyết Phù, bộ quân phục thẳng thớm, nhưng đã không còn là người đàn ông từng liều mạng bảo vệ cô trong trận động đất trong ký ức của cô nữa rồi.



Trong phòng biệt giam, lời biện bạch của Thẩm Thanh Hòa không ai để ý.

“Đoàn trưởng Hoắc đích thân chỉ điểm còn có thể là giả sao?” Đội trưởng chấp pháp ném cây bút máy xuống trước mặt cô, “Thành thật khai báo!”

Sau ba ngày không ăn không uống, Thẩm Thanh Hòa bị áp giải đến mỏ than lao động cải tạo.

Hầm mỏ lạnh lẽo ẩm ướt, cô vác chiếc giỏ than nặng trĩu, mỗi bước đi đều như dẫm trên lưỡi dao.

Trong hầm mỏ đột nhiên vang lên tiếng “ầm” thật lớn.

“Sạt lở! Chạy mau!”

Thẩm Thanh Hòa chưa kịp phản ứng, đã bị những khối than đổ ập xuống vùi lấp nửa th*n d***.

Trong cơn đau kịch liệt, cô nghe thấy có người xé lòng gọi tên cô.

“Thanh Hòa! Cố lên!”

Là ảo giác sao? Người đàn ông đã bỏ rơi cô, giờ đây đang điên cuồng dùng tay không bới những khối than, mười ngón tay m.á.u chảy đầm đìa.

“Anh xin lỗi… anh xin lỗi…”

Khi Hoắc Trầm Châu bế cô ra, giọng nói run rẩy đến không thành tiếng, liên tục gọi tên cô.

“Tuyết Phù đang mang thai không thể chịu khổ thế này… anh chỉ có thể đổ hết lên em, Thanh Hòa, anh thân bất do kỷ, em đau anh còn đau hơn, đợi đứa bé ra đời anh sẽ đón em về nhà… em tỉnh lại đi… cầu xin em tỉnh lại, anh không thể thiếu em…”

Thẩm Thanh Hòa muốn cười.

Anh ta mãi mãi như vậy, cho một roi rồi lại cho một viên kẹo.

Cảm giác cuối cùng trước khi hôn mê, là nước mắt nóng bỏng của Hoắc Trầm Châu rơi trên mặt cô.

Khi tỉnh dậy lần nữa, trong phòng bệnh tĩnh lặng.

Hoắc Trầm Châu gục bên giường ngủ thiếp đi, dưới cằm lún phún râu ria xanh đen.

Thẩm Thanh Hòa vừa động đậy, anh ta lập tức giật mình: “Thanh Hòa!”

Anh ta đột ngột ôm chặt lấy cô, mắt đỏ hoe, cuồng nhiệt hôn lên môi cô: “Tốt quá rồi, em tỉnh rồi, tốt quá rồi…”

“Anh cả.” Thẩm Thanh Hòa dùng hết sức đẩy anh ta ra, “Anh đang làm gì vậy?!”

Hoắc Trầm Châu đột ngột buông cô ra, loạng choạng lùi lại hai bước, như thể bị bỏng.

“Xin lỗi, anh…” Yết hầu anh ta lên xuống, giọng khàn đặc, “Mấy hôm nay Tuyết Phù thai động phải nhập viện, anh đi nhầm phòng, nhận nhầm người.”

Anh ta quay người bỏ đi, bóng lưng vội vã như đang chạy trốn.

Thẩm Thanh Hòa đưa tay lau đi hơi ấm còn vương trên môi, chỉ cảm thấy vô cùng châm biếm.

Anh ta thậm chí còn không biết nói dối.

Bây giờ là ban ngày, anh ta đi nhầm cửa, sao có thể không nhận ra người?
 
[Thập Niên 80] Thẩm Thanh Hòa
Chương 5


Thẩm Thanh Hòa ở bệnh viện vài ngày thì làm thủ tục xuất viện.

Ngày xuất viện, đúng lúc là ngày mở cửa tham quan của đơn vị quân đội.

Thẩm Thanh Hòa vừa bước vào đại viện gia thuộc, đã bị mấy chị em quân nhân nhiệt tình vây quanh.

“Thanh Hòa à, Trầm Châu mất cũng được một thời gian rồi, một mình con cô đơn lắm, cũng nên bước ra ngoài thôi, chị dâu giới thiệu cho em một người tốt!”

“Đúng vậy! Con trai út nhà Tham mưu trưởng Trương, tốt nghiệp trường quân sự, tướng mạo đường hoàng….”

Thẩm Thanh Hòa há miệng, còn chưa kịp nói mình đã đồng ý lời cầu hôn của Hạ Lâm Uyên, đã bị đẩy đến trước mặt một thanh niên mặc quân phục.

“Mau nhìn xem, đồng chí Chu này làm việc ở viện nghiên cứu, trong nhà ba thứ quay một thứ kêu đều đã có đủ, lương tháng 78 tệ đấy!”

Thanh niên đẩy gọng kính lên, vừa định nói gì đó, một bóng đen đột nhiên xông tới, một quyền đánh anh ta ngã lăn ra đất.

“Á!”

Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Thẩm Thanh Hòa ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu.

Cúc áo quân phục của Hoắc Trầm Châu bung ba cái, n.g.ự.c anh ta phập phồng dữ dội: “Tôi xin nhận thành ý của các chị em quân nhân.”

Anh ta nói từng chữ một, giọng lạnh như băng, “Em dâu tôi có cháu tôi sóc, không cần làm phiền các vị bận tâm.”

Nói xong, anh ta kéo tay Thẩm Thanh Hòa đi ra ngoài.

Mãi đến khi bị kéo đi rất xa, Thẩm Thanh Hòa mới mạnh mẽ hất tay anh ta ra: “Hoắc Trầm Việt!”

Cô cố ý nhấn mạnh cái tên đó, “Người thực sự lo chuyện bao đồng là anh.”

Đồng tử Hoắc Trầm Châu co rút lại.

“Nói ra thì, tôi và anh chẳng có bất kỳ mối quan hệ nào.” Cô sửa lại ống tay áo bị kéo nhăn nhúm, “Tôi đi xem mắt với ai, gả cho ai, đó là tự do của tôi.”

Cô quay người định đi, nhưng lại nghe thấy phía sau có tiếng “Đoàng” một tiếng——

Hoắc Trầm Châu một quyền nện vào thân cây, m.á.u tươi chảy dọc kẽ ngón tay.

Thế nhưng Thẩm Thanh Hòa lại không hề ngoảnh đầu lại mà bước đi.



Đêm khuya, Thẩm Thanh Hòa bị một tiếng sột soạt đánh thức.

Chưa kịp bật đèn, một cơ thể nóng bỏng đã đè lên người cô.

Mùi rượu nồng nặc hòa lẫn với hương gỗ tùng quen thuộc xộc thẳng vào mũi, môi Hoắc Trầm Châu nghiền nát môi cô.

“Ưm…”

Anh ta rõ ràng đã say đến mức không tỉnh táo, nụ hôn vừa hung dữ vừa gấp gáp, như muốn nuốt chửng cô.

Thẩm Thanh Hòa cố sức đẩy anh ta ra, nhưng lại bị anh ta khóa chặt cổ tay, ấn l*n đ*nh đầu.

“Đừng đi…” Giọng Hoắc Trầm Châu khàn đặc đến mức biến dạng, nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt cô, “Đừng đi xem mắt với người khác… cầu xin em…”

Thẩm Thanh Hòa run rẩy khắp người, không biết là vì tức giận hay xấu hổ: “Hoắc Trầm Châu! Anh bây giờ là chồng của Chu Tuyết Phù!”

“Anh không phải…” Anh ta đau khổ áp trán vào trán cô, “Đợi thêm chút nữa, rất nhanh thôi…”

“Cút đi!”

Thẩm Thanh Hòa mạnh mẽ nhấc đầu gối lên, Hoắc Trầm Châu rên khẽ một tiếng, ngã xuống giường.

Tiếng động làm kinh động đến nhà bên cạnh, Chu Tuyết Phù đẩy cửa bước vào: “Chuyện gì vậy?”

Đèn bật sáng trưng, Thẩm Thanh Hòa quay mặt đi, mái tóc dài che đi đôi môi bị cắn rách.

“Anh cả say rượu đi nhầm phòng rồi, chị dâu đưa anh ấy về đi.”

Ánh mắt Chu Tuyết Phù rơi vào khóe môi Thẩm Thanh Hòa đang rỉ máu, móng tay cô ta cắm sâu vào lòng bàn tay.

Nhưng cô ta không nói gì, chỉ nhẹ nhàng yếu ớt đỡ Hoắc Trầm Châu dậy: “Trầm Việt, chúng ta về phòng.”

Hoắc Trầm Châu loạng choạng bị kéo đi, nhưng khi ra đến cửa lại quay đầu nhìn Thẩm Thanh Hòa một cái.

Ánh mắt đó giống như dã thú sắp chết.

Thẩm Thanh Hòa đóng cửa lại, từ từ trượt ngồi xuống đất.

Vết thương trên môi đau rát, nhưng đau hơn cả là nơi trái tim đã sớm trăm ngàn vết thương.

Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, trong sân truyền đến tiếng ô tô nổ máy.

Thẩm Thanh Hòa mở mắt, nghe tiếng xe của Hoắc Trầm Châu dần dần đi xa, vừa định thở phào một hơi, cánh cửa phòng lại đột nhiên bị người ta đạp tung!

“Chát——”

Một cái tát giáng mạnh vào mặt cô, đau rát.

Chu Tuyết Phù đứng cạnh giường, trong mắt đầy vẻ oán độc: “Thẩm Thanh Hòa, mày đúng là đồ tiện nhân! Chồng mình c.h.ế.t rồi, thì đến câu dẫn anh cả ư?”

“Chị nói linh tinh gì vậy?”

Thẩm Thanh Hòa ôm mặt, nhưng giây tiếp theo lại hiểu ra, là chuyện tối hôm qua…

Thật nực cười, Hoắc Trầm Châu rõ ràng là người chồng mà cô và tổ chức đã đăng ký kết hôn, là chồng danh chính ngôn thuận, nhưng giờ đây, sự thân mật của hai người lại bị một người phụ nữ khác bắt quả tang.

“Chị hiểu lầm rồi, tối qua là anh ấy…”

“Câm miệng!” Chu Tuyết Phù đột nhiên quét đổ cây nến trên đầu tủ đầu giường, “Đừng tưởng mày có chút nhan sắc là có thể câu dẫn chồng người khác, hôm nay tao sẽ cho mày thấy rõ, trong lòng anh ấy rốt cuộc ai mới quan trọng!”

Ngọn lửa “bùng” lên rèm cửa sổ, lan rộng ra trong chốc lát.

“Chị điên rồi?!” Thẩm Thanh Hòa nhảy xuống giường định chạy ra ngoài, nhưng lại bị Chu Tuyết Phù túm chặt lấy cổ tay.

“Vội cái gì?” Chu Tuyết Phù cười lạnh, “Mày nghĩ tao sẽ c.h.ế.t cùng mày sao?”

Cô ta ghé sát tai Thẩm Thanh Hòa, giọng âm lãnh, “Trước khi đến đây, tao đã sai người gọi điện cho Trầm Việt rồi, mày nói xem, anh ấy sẽ cứu ai trước?”
 
[Thập Niên 80] Thẩm Thanh Hòa
Chương 6


Khói đặc sặc sụa khiến Thẩm Thanh Hòa nước mắt chảy dài, cô cố sức giãy giụa, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp truyền đến từ bên ngoài.

“Tuyết Phù! Thanh Hòa!”

Khoảnh khắc Hoắc Trầm Châu xông vào đám cháy, Thẩm Thanh Hòa mơ hồ nhớ lại đêm tân hôn, anh ta ôm cô nói: “Thanh Hòa, em hãy nhớ kỹ, bất kể lúc nào, em luôn là lựa chọn đầu tiên của anh.”

Thế nhưng thực tế là——

Anh ta thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái, đi thẳng tới ôm Chu Tuyết Phù rồi lao ra ngoài.

“Hoắc Trầm Châu…”

Thẩm Thanh Hòa vươn tay, nhưng lại bị xà nhà đổ xuống chắn mất đường đi.

Hơi nóng thiêu đốt da thịt, khoảnh khắc cô ngã xuống, dường như lại thấy Hoắc Trầm Châu của năm đó đứng sau sân khấu đoàn văn công, cười tủm tỉm nhét vào tay cô một viên kẹo sữa.



“Thanh Hòa? Thanh Hòa!”

Trong mùi nước khử trùng nồng nặc, Thẩm Thanh Hòa khó khăn mở mắt.

Hoắc Trầm Châu ngồi bên giường, dưới cằm lún phún râu ria xanh đen, dưới mắt quầng thâm đậm.

“Em vừa cấy da xong, đừng cử động lung tung.” Anh ta vươn tay định đỡ cô, nhưng lại bị cô né tránh.

“Cấy da?!” Thẩm Thanh Hòa giọng khàn khàn, không tin được những gì mình vừa nghe.

Hoắc Trầm Châu nhíu chặt mày: “Em phóng hỏa suýt chút nữa hại c.h.ế.t Tuyết Phù, bây giờ chỉ cấy một chút da thôi, em đến nỗi phải kích động như vậy sao?”

Thẩm Thanh Hòa đột nhiên bật cười, cười đến chảy cả nước mắt: “Cô ta nói tôi phóng hỏa? Cô ta nói vậy, anh liền tin?”

“Nếu không thì sao?” Hoắc Trầm Châu mệt mỏi xoa xoa giữa hai hàng lông mày, “Anh là chồng cô ấy, anh không tin cô ấy thì tin ai?”

Hai chữ “chồng” như d.a.o đ.â.m vào tim cô.

Thẩm Thanh Hòa mạnh mẽ giật kim truyền trên mu bàn tay ra: “Vậy giờ anh ở đây làm gì? Cút ra ngoài!”

Chai truyền dịch rơi xuống đất vỡ tan tành. Hoắc Trầm Châu túm chặt lấy tay cô đang chảy máu: “Em dâu, em bình tĩnh chút đi! Anh biết em chịu chút uất ức, nhưng đợi thêm mười tháng nữa, đợi đứa bé ra đời…”

“Cút!” Thẩm Thanh Hòa túm lấy gối ném về phía anh ta, “Tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy anh nữa!”

Cái gối đập vào vai anh ta, nhẹ hều không có trọng lượng.

Hoắc Trầm Châu đứng yên tại chỗ, yết hầu lên xuống vài lần, cuối cùng quay người rời đi.

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Thẩm Thanh Hòa mới nhìn thấy một hộp kẹo sữa đặt ở đầu giường.

Loại mà cô yêu thích nhất.

Cô túm lấy hộp kẹo hung hăng ném vào tường.

Kẹo sữa vương vãi khắp sàn, giống như trái tim cô đã vỡ vụn thành từng mảnh.

Ngày xuất viện, ánh nắng chói chang khiến mắt Thẩm Thanh Hòa đau nhức.

Cô vừa đi đến cổng đại viện gia thuộc, đã thấy bà mối kiễng chân vẫy tay chào cô: “Thanh Hòa! Cuối cùng cũng đợi được con rồi!”

“Dì Lưu?” Thẩm Thanh Hòa vuốt lại mấy sợi tóc mai lòa xòa, vết bỏng ở cánh tay phải vẫn âm ỉ đau.

“Bên Đoàn trưởng Hạ đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, sáng mai là khởi hành.” Dì Lưu hạ thấp giọng, từ trong lòng móc ra một tấm vé tàu, “Anh ấy đặc biệt dặn dò, bảo con đừng mang quá nhiều hành lý, bên đảo có đủ mọi thứ rồi.”

Thẩm Thanh Hòa vội vàng móc từ trong túi ra một phong bao lì xì đỏ đưa qua: “Vất vả dì đã chạy chuyến này.”

“Ối dào, Đoàn trưởng Hạ đã đưa tiền công mai mối rồi mà!”

“Cái này là đưa thêm.” Thẩm Thanh Hòa nhét phong bao lì xì vào tay dì Lưu, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Mừng cháu được tái sinh.”

Dì Lưu ngẩn ra, rồi lập tức cười tươi rói: “Đúng là nên mừng, chồng c.h.ế.t rồi thì quên đi, nhìn về phía trước mới tốt…”

Đúng vậy, trong mắt tất cả mọi người, Hoắc Trầm Châu đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

Chết trong nhiệm vụ đó, c.h.ế.t trong tấm huy hiệu nhuốm m.á.u đó.

Chỉ có cô biết, anh ta vẫn sống tốt, sống trong vòng tay của một người phụ nữ khác.

Vừa định mở miệng, cánh cổng sân “rầm” một tiếng bị đạp tung.

Hoắc Trầm Châu mặt mày âm trầm đứng ở cửa, quân phục ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng là vội vàng trở về.

“Tôi đã nói không được phép mai mối cho Thanh Hòa nữa!” Anh ta giật phắt phong bao lì xì trong tay dì Lưu, “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ không đồng ý tái giá!”

Dì Lưu sợ đến mức run rẩy: “Nhưng cô ấy đã…”

“Dì cứ về trước đi ạ.” Thẩm Thanh Hòa khẽ ngắt lời, nháy mắt ra hiệu cho dì Lưu.

Dì Lưu hoảng loạn đi ra ngoài, vừa vặn đ.â.m sầm vào Chu Tuyết Phù đang bước vào cửa.

Chu Tuyết Phù ngẩng đầu, nhìn thấy Hoắc Trầm Châu che chắn trước người Thẩm Thanh Hòa, ánh mắt lập tức trở nên âm hiểm.



Khi đêm khuya tĩnh lặng, Thẩm Thanh Hòa đang thu dọn hành lý, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Chu Tuyết Phù ưỡn cái bụng chưa rõ ràng của mình ra, cười lạnh nói: “Bài học lần trước chưa đủ sao? Còn dám câu dẫn Trầm Việt?”

Thẩm Thanh Hòa không ngẩng đầu, vẫn đang gấp quần áo: “Tôi ngày mai sẽ đi, chị…”

Lời còn chưa nói xong, Chu Tuyết Phù đột nhiên “á” một tiếng ngã xuống đất, ôm bụng r*n r*: “Con của tôi!”
 
[Thập Niên 80] Thẩm Thanh Hòa
Chương 7


Hầu như cùng lúc đó, Hoắc Trầm Châu từ bên ngoài xông vào: “Tuyết Phù!”

Anh ta thậm chí còn không thèm nhìn Thẩm Thanh Hòa một cái, bế ngang Chu Tuyết Phù rồi chạy ra ngoài.

Thẩm Thanh Hòa đứng tại chỗ, nghe Chu Tuyết Phù khóc lóc gào thét ngoài hành lang: “Cô ta đẩy tôi… Trầm Việt, con của chúng ta…”

Diễn xuất thật vụng về.

Thẩm Thanh Hòa muốn cười, nhưng lại nếm được vị mặn chát của nước mắt trên khóe môi.

Trời vừa hửng sáng, Thẩm Thanh Hòa xách vali vừa đi đến cổng sân, đã bắt gặp Hoắc Trầm Châu phong trần vội vã trở về.

Dưới mắt anh ta quầng thâm xanh đen đậm, dưới cằm lún phún râu ria, mắt đỏ ngầu đầy tia máu.

“Tại sao em lại nhiều lần hại Tuyết Phù?” Anh ta túm chặt lấy cổ tay cô, “Anh đã thức cả đêm trông cô ấy, đứa bé suýt nữa không giữ được!”

Thẩm Thanh Hòa giật tay ra khỏi anh ta, im lặng đi ra ngoài.

Anh ta cuối cùng cũng nhận ra chiếc vali của cô, “Sao em biết anh sẽ đuổi em đi? Lại còn thu dọn hành lý sẵn rồi.”

Thẩm Thanh Hòa cuối cùng cũng dừng bước, “Đuổi tôi đi?”

Vẻ mặt điển trai của anh ta viết đầy mệt mỏi, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Phải, thai của Tuyết Phù không ổn định, gần đây không muốn nhìn thấy em, em về nhà mẹ đẻ ở một thời gian đi.”

Anh ta không nói một lời, giật lấy cái vali: “Anh đưa em ra ga xe lửa.”

“Không cần đâu.” Thẩm Thanh Hòa giành lại vali, “Tôi tự đi.”

Hoắc Trầm Châu lại cố chấp đi theo, như thể sợ cô không đi vậy, đưa cô đến tận ga xe lửa.

“Khoảng thời gian này em cứ ở nhà mẹ đẻ cho tốt, đợi đứa bé ra đời, anh sẽ đến đón em.”

“Anh không tiễn em vào nữa, em tự mua vé vào đi, Tuyết Phù vẫn đang ở bệnh viện chờ anh chăm sóc.”

Dặn dò vài câu xong, anh ta nhanh chóng quay người rời đi.

Thẩm Thanh Hòa đứng trước quầy bán vé, đột nhiên bật cười một tiếng.

Hoắc Trầm Châu, anh cứ chăm sóc Chu Tuyết Phù của anh cả đời đi.

Thẩm Thanh Hòa nhìn chiếc xe jeep quân sự màu xanh lá biến mất trong sương sớm sau đó, chậm rãi quay người, đi về hướng ngược lại.

Ở đó có xe khách đi đến bến cảng, có Hạ Lâm Uyên đang đợi cô, có một cuộc sống hoàn toàn mới.

Trong ánh sáng ban mai, cô lần cuối cùng ngoảnh lại nhìn về phía đại viện quân khu.

Hoắc Trầm Châu, lần này, anh và tôi vĩnh viễn không gặp lại!

Ở bến cảng, sau khi Thẩm Thanh Hòa kéo hành lý xuống xe khách, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu xám đang phấn khích vẫy tay chào cô.

“Thanh Hòa!”

Hạ Lâm Uyên nhìn thấy người mà mình đã yêu thích xuất hiện, đôi mắt vốn bình lặng lập tức sáng lên.

Sau đó anh ấy cũng chẳng thèm để ý đến những túi lớn túi nhỏ bên cạnh mình, vội vàng chạy về phía Thẩm Thanh Hòa, vươn tay đỡ lấy hành lý bên cạnh cô.

“Để anh giúp em xách.”

Thẩm Thanh Hòa cũng không phải là người kiểu cách, hơn nữa sau này cô và Hạ Lâm Uyên sẽ là vợ chồng, cả đời sẽ sống cùng nhau, cô luôn phải tập quen với anh ấy.

Thế là cô đưa chiếc vali trong tay cho anh ấy, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Cảm ơn.”

Giọng nói trong trẻo như suối nguồn trong núi của người phụ nữ lọt vào tai Hạ Lâm Uyên, ngay lập tức nhuộm đỏ vành tai anh ấy như trái cà chua chín mọng trên cánh đồng.

Anh ấy ngượng ngùng gãi đầu, cười hì hì: “Khách sáo gì chứ, sau này dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà.”

Người một nhà?

Thẩm Thanh Hòa khẽ khựng bước, theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang Hạ Lâm Uyên bên cạnh.

Đây cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm cô nghiêm túc đánh giá người đàn ông bên cạnh mình.

Từ lời giới thiệu nhiệt tình của bà mối, và cả những lời đồn đại của bạn học cấp ba trước đây, đều thể hiện một ý nghĩa rõ ràng, đó là Hạ Lâm Uyên rất yêu cô.

Yêu đến mức bao nhiêu năm nay bố mẹ Hạ gia giới thiệu rất nhiều đối tượng xem mắt cho anh ấy, nhưng đều bị anh ấy từ chối từng người một.

Yêu đến mức bao nhiêu năm nay có rất nhiều phụ nữ táo bạo nhiệt tình theo đuổi anh ấy, nhưng đều bị anh ấy khéo léo từ chối từng người một.

Ngay cả trong những năm cô “mất chồng”, anh ấy vẫn bất chấp những lời đồn đại, kiên định chờ đợi cô, chờ đợi cô gật đầu.

Ngay cả lúc này, khi cô đang nhìn anh ấy, anh ấy cũng lén lút nhìn cô bằng ánh mắt liếc xéo, một khi ánh mắt chạm vào Thẩm Thanh Hòa, anh ấy lập tức giả vờ như không có chuyện gì mà nhanh chóng di chuyển ánh mắt đi, chỉ còn lại đôi má đỏ bừng tố cáo anh ấy.

Cảnh tượng thú vị như vậy tự nhiên khiến cô bật cười, nhưng ngay sau đó Thẩm Thanh Hòa lại như nghĩ đến điều gì đó, lần này, cô chủ động gọi tên anh ấy trước, khuôn mặt đầy nghiêm túc.

“Hạ Lâm Uyên, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Vì cô đã hoàn toàn quyết định từ bỏ Hoắc Trầm Châu, quên đi tất cả những chuyện quá khứ, cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với những chuyện và những người trước đây, từ nay về sau sẽ sống tốt với người đàn ông trước mặt này, vậy thì cô cũng phải đưa ra những lời đảm bảo tương ứng, nói rõ ràng những chuyện cần nói, để tránh sau này lại phát sinh những hiểu lầm không cần thiết.

Thấy cô nghiêm túc như vậy, Hạ Lâm Uyên cũng học theo cô thu lại nụ cười phấn khích trên mặt, đôi mắt cũng nghiêm túc nhìn cô.

“Em nói đi.”
 
[Thập Niên 80] Thẩm Thanh Hòa
Chương 8


Thẩm Thanh Hòa hít sâu một hơi nói: “Chắc anh cũng đã biết chuyện trước đây của tôi rồi chứ.”

Làm sao Hạ Lâm Uyên lại không biết, từ ánh mắt đầu tiên yêu thích Thẩm Thanh Hòa, anh ấy đã luôn âm thầm dõi theo cô, vì vậy anh ấy mới có thể ngay lập tức tìm bà mối đến nhà cầu hôn ngay khi cô “mất chồng”, để cả đại viện gia thuộc đều biết cô là của anh ấy, và chỉ có thể là của anh ấy.

Vì vậy Hạ Lâm Uyên vội vàng gật đầu.

Thẩm Thanh Hòa cười cười: “Nhưng tôi muốn nói với anh là, chồng tôi vẫn chưa chết.”

“Ùm!”

Nghe câu nói này, đầu óc Hạ Lâm Uyên lập tức trống rỗng, ngay cả đồ vật đang xách trong tay rơi xuống đất cũng không hay biết, trong lòng càng dâng trào sóng gió kinh hoàng.

Chồng cô vẫn còn sống là sao?

Điều này có nghĩa là mong ước bao năm của anh ấy lại sắp tan vỡ sao?

Anh ấy còn chưa kịp bày tỏ hết tình yêu sâu đậm mà mình đã tích lũy bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ lại phải mất cô lần nữa sao?

Đúng lúc Hạ Lâm Uyên đang mơ màng suy nghĩ, một bàn tay nhỏ nhắn ấm áp mềm mại đột nhiên vươn tới nắm lấy tay anh ấy, giọng nói an ủi cũng vang lên bên tai anh ấy.

“Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không quay về với anh ta, hơn nữa mối quan hệ hôn nhân của chúng tôi đã hoàn toàn chấm dứt vào khoảnh khắc anh ta ‘chết’, hơn nữa bây giờ anh ta là chồng của con dâu cả nhà họ Hoắc.”

“Cái, cái gì?”

Tin tức liên tiếp bùng nổ khiến Hạ Lâm Uyên choáng váng mãi không tỉnh lại được sau cú sốc.

Thế là Thẩm Thanh Hòa kể cho người đàn ông trước mặt nghe tất cả mọi chuyện: Hoắc Trầm Châu giả danh anh cả, lên giường với chị dâu cả, đợi đến khi đứa bé ra đời mới chịu nhận cô, và mọi chuyện khác.

“Ngay cả một ngày nào đó anh ta đến tìm tôi, muốn tôi đi theo anh ta, anh cũng không cần lo lắng, anh ta không có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh mình là Hoắc Trầm Châu.”

Nói ra thì, Thẩm Thanh Hòa còn phải cảm ơn Hoắc Trầm Châu đã tự mình cắt đứt đường lui.

Năm đó sau khi lần đầu tiên nghe tin dữ Hoắc Trầm Châu hy sinh, cô đã suy sụp đến mức suy nhược thần kinh, thỉnh thoảng lại nhầm anh ta, người đã trở thành anh cả, thành chồng mình.

Để cô hoàn toàn từ bỏ hay sao đó, Hoắc Trầm Châu đã thề độc trước mặt tất cả mọi người trong đại viện gia thuộc, nói rằng mình mãi mãi chỉ có thể là chồng của Chu Tuyết Phù, hơn nữa anh ta còn đốt tất cả bằng chứng chứng minh mình là Hoắc Trầm Châu cho cái “tôi đã chết”, nói là để giúp cô hoàn toàn nhận ra rằng chồng cô thực sự đã chết.

Vì vậy không còn bất kỳ ai, bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh anh ta chính là Hoắc Trầm Châu.

Bây giờ nếu anh ta cứ khăng khăng chứng minh mình là Hoắc Trầm Châu, hoặc là sẽ bị coi là mất trí mà đưa vào bệnh viện tâm thần, hoặc là sau khi được xác nhận sẽ bị Ủy ban Kỷ luật và các cơ quan khác đưa vào tù với tội danh lừa đảo.

Dù anh ta chọn con đường nào cũng là đường chết.

Và đối với Thẩm Thanh Hòa, điều này cũng hoàn toàn cắt đứt hậu họa của cô.

Vừa nghe đến đây, trái tim Hạ Lâm Uyên đang treo ngược đến tận cổ họng liền rơi tõm xuống bụng.

Trong ký ức của anh ấy, Hoắc Trầm Châu vẫn là người đàn ông xử lý công việc quyết đoán, tâm tư kín đáo, không ngờ Hoắc Trầm Châu có ngày lại vì cái gọi là tình ái mà tự vác đá đập chân mình.

Nhưng như vậy cũng tốt, anh ấy sẽ không bao giờ có thể cướp Thẩm Thanh Hòa về nữa.

Từ nay về sau, Thẩm Thanh Hòa sẽ mãi mãi là người của anh ấy.

Nghĩ đến đây, nụ cười vốn đã tắt của anh ấy lại bừng sáng, ngay cả bàn tay đang được Thẩm Thanh Hòa nắm chặt cũng siết chặt lại.

“Hạ Lâm Uyên, tôi đã quyết định gả cho anh để sống cuộc đời tốt đẹp, điều đó có nghĩa là tôi sẽ không cần gì đến quá khứ nữa, cũng sẽ không vì ai mà quay đầu lại. Nhưng tôi cũng hy vọng sau khi gả cho anh, anh đừng làm gì phụ lòng tôi. Anh biết tính tôi mà, một khi anh làm vậy, tôi sẽ vĩnh viễn rời xa anh, để anh…”

Lời của Thẩm Thanh Hòa còn chưa dứt, cô đã bị Hạ Lâm Uyên mạnh mẽ kéo vào lòng. Mùi xà phòng và nắng trên người anh ta lập tức xộc vào mũi cô, khiến cả người cô không hiểu sao lại thả lỏng.

“Thanh Hòa, anh đã thích em suốt mười năm ròng, cũng đã đợi em bấy nhiêu năm. Anh hơn ai hết biết được việc đợi em gật đầu khó khăn đến nhường nào, anh cũng rõ hơn bất cứ ai, em cần bao nhiêu dũng khí để cắt đứt quá khứ và bước vào một mối quan hệ mới. Điều anh có thể làm là dốc hết sức để yêu thương em, sưởi ấm em, chứ không phải làm tổn thương em.”

“Anh biết, em có thể không tin những lời này, dù sao đối với em, em mới bắt đầu chấp nhận anh, tìm hiểu anh, trái tim em cũng sẽ không lập tức thuộc về anh hoàn toàn. Nhưng chúng ta còn nhiều thời gian phía trước, anh sẽ chứng minh cho em thấy anh yêu em đến nhường nào.”
 
[Thập Niên 80] Thẩm Thanh Hòa
Chương 9


Từ đầu đến cuối, giọng điệu của Hạ Lâm Uyên rất bình tĩnh, nhưng lại vô cùng kiên định.

Giống như một bàn tay lớn đã ôm lấy trái tim băng giá, c.h.ế.t lặng của Thẩm Thanh Hòa, rồi từng chút một sưởi ấm nó, khiến mảnh đất cằn cỗi lại nảy mầm xanh biếc.

Không hiểu sao khóe mắt Thẩm Thanh Hòa hơi đỏ lên, nhưng cô không nói gì, chỉ đưa hai tay ra, từng chút một v**t v* lưng Hạ Lâm Uyên, rồi từ từ siết chặt.

Lúc này, tiếng còi tàu vang lên từ con tàu đang neo đậu ở cảng, giục giã những hành khách chưa lên tàu trên bờ.

Hạ Lâm Uyên buông người trong lòng ra trước, sau đó anh vừa xách hành lý của hai người vừa nắm tay Thẩm Thanh Hòa, mỉm cười với cô.

“Đi thôi.”

Cùng anh ấy, bắt đầu một cuộc sống mới.

“Được.”

Thẩm Thanh Hòa cũng quay đầu lại mỉm cười với anh.

Hai người cùng những hành khách đông như nước chảy lên tàu.

Lại một tiếng còi tàu vang lên, ống khói ở mũi tàu phun ra từng làn khói đen, như một bàn tay vô hình đang vẫy chào tạm biệt bến cảng.

Hành khách trên boong cũng chen chúc trước lan can, vẫy tay chào tạm biệt người thân trên bờ với vẻ lưu luyến.

Chỉ riêng Thẩm Thanh Hòa và Hạ Lâm Uyên tựa vào nhau, lặng lẽ nhìn bến cảng dần xa, cho đến khi không còn thấy nữa.

Tại bệnh viện, Hoắc Trầm Châu sau khi đưa Thẩm Thanh Hòa đến ga tàu, liền không ngừng nghỉ chạy đến bệnh viện.

Kể từ khi Chu Tuyết Phù bị Thẩm Thanh Hòa đẩy ngã, thai của cô ấy luôn không ổn định, cả người cũng trở nên yếu ớt vô cùng, không thể rời xa anh ấy dù chỉ một chút.

Chỉ cần một lúc không thấy anh ấy, Chu Tuyết Phù sẽ tủi thân khóc lóc ầm ĩ, cho đến khi ngất đi.

Nghĩ đến đây, anh ấy vội vàng tăng tốc bước chân.

Quả nhiên, Chu Tuyết Phù tỉnh dậy trong phòng bệnh không thấy chồng mình đâu, nước mắt “ào” một cái tuôn rơi.

“Trầm Việt, Trầm Việt, anh ở đâu?”

Thấy mãi không có ai đáp lời, Chu Tuyết Phù càng lúc càng hoảng sợ trong lòng, bụng cô cũng theo đó mà đau quặn.

Nhưng cô ấy cũng chẳng màng đến những điều đó, cố kéo lê thân thể yếu ớt muốn xuống giường tìm anh ấy.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông mà Chu Tuyết Phù đã lẩm bẩm từ lâu bỗng nhiên từ bên ngoài mở cửa, sải bước đi về phía cô: “Tuyết Phù!”

Thấy người phụ nữ đang muốn xuống giường không còn sức lực, sắp ngã xuống đất, Hoắc Trầm Châu tim thắt lại, vội vàng lao tới cô: “Cẩn thận!”

Sau khi được vòng tay quen thuộc ôm lấy, nỗi tủi thân và sợ hãi đã bị Chu Tuyết Phù kìm nén bấy lâu phút chốc tuôn trào. Tay cô nắm chặt quần áo Hoắc Trầm Châu ngày càng mạnh, từ từ ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Theo động tác ngẩng đầu của cô, nước mắt cũng thuận thế rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất.

“Em, em cứ tưởng anh không cần em nữa rồi…”

Những hành động khác thường của Hoắc Trầm Việt đối xử với Thẩm Thanh Hòa, cùng những lời khiêu khích ngấm ngầm của Thẩm Thanh Hòa trong mấy ngày qua, đã khiến Chu Tuyết Phù cảm thấy bất an.

Là người đã chứng kiến mẹ mình thất bại trong cuộc đấu đá gia đình ở Chu gia, và đã trải qua hơn mười năm sống khổ sở, cô ấy quá rõ cảm giác bất an này là gì.

Vì vậy Chu Tuyết Phù mới vô cùng sợ hãi.

Sợ Hoắc Trầm Việt sẽ bỏ rơi cô ấy như Cha Chu đã bỏ rơi Mẹ Chu.

Những năm qua Hoắc Trầm Việt đối xử với cô ấy quá tốt, anh ấy không chỉ kéo cô ấy ra khỏi vũng lầy, mà còn cho cô ấy cuộc sống sung túc mà trước đây cô ấy không dám mơ tới.

Hơn nữa, sau khi anh ấy trở về từ chiến trường, càng yêu cô ấy một cách điên cuồng, đêm nào cũng muốn đưa cô ấy lên giường.

Anh ấy yêu cô ấy đến mức khiến cô ấy không thể rời xa anh ấy được nữa.

Cô ấy thực sự không dám nghĩ, rời xa anh ấy, cô ấy sẽ sống thế nào.

Vì vậy cô ấy mới dùng mọi cách để ngăn cản cái kết này xảy ra.

Thế nhưng khi cô ấy tỉnh dậy từ giường bệnh, cô ấy thậm chí còn không thấy bóng dáng anh ấy đâu, chỉ còn lại cảnh vệ của Hoắc Trầm Việt nói với cô ấy rằng anh ấy đã về nhà đưa Thẩm Thanh Hòa về nhà mẹ đẻ.

Nhưng Chu Tuyết Phù đã đợi rất lâu, vẫn không thấy anh ấy quay về.

Cô ấy quá sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó trên đường đi.

Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra.

Vậy thì cô ấy và đứa con trong bụng phải làm sao đây?

May mắn thay, anh ấy đã kịp thời quay về.

Thấy người phụ nữ trong lòng ra nông nỗi này, những lời Hoắc Trầm Châu muốn nói đều nuốt vào trong, hóa thành tiếng thở dài.

Anh ấy nâng tay lên, dùng ngón tay thô ráp cẩn thận lau đi nước mắt của Chu Tuyết Phù.

Mãi cho đến khi dỗ dành Chu Tuyết Phù ổn thỏa, bế cô ấy trở lại giường, Hoắc Trầm Châu mới giải thích lý do về muộn.

Hoắc Trầm Châu ban đầu định đưa Thẩm Thanh Hòa về thẳng Thẩm gia, nhưng vì lo lắng cho Chu Tuyết Phù, anh ấy mới quyết định đưa cô ấy đến ga tàu rồi bỏ lại.

Sau đó liền không ngừng nghỉ chạy về phía bệnh viện, ai ngờ xe lại bị hỏng giữa đường, anh ấy cũng không đành lòng để cô ấy lo lắng, thế là bỏ xe lại cho cảnh vệ rồi vội vàng chạy đến bệnh viện.
 
Back
Top Bottom