Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 150: Ngựa giống pháo hôi (128)



Đám người ngồi sau thùng xe vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, xe tải đã quay về đường quốc lộ rồi.

“Chuyện gì thế nhỉ? Sao xe lại quay về đường chính rồi?”

“Tiểu Bạch, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Tiểu Bạch ghé sát đầu vào vách ngăn giữa ca bin và thùng xe, kể cho bọn họ: “Tài xế định chở chúng ta đến nơi nào đó, nhưng mà dì Lưu đã khống chế anh ta rồi, bây giờ anh ta đã lái xe quay về đường chính. Các anh đừng lo, chúng ta sẽ không sao đâu.”

Có lẽ lời Tiểu Bạch nói đã trấn an được đám người trong thùng xe, bọn họ tạm thời không lên tiếng nữa.

Quay lại đường chính, xe tải chạy rất nhanh, vừa đến huyện thành, tài xế xe kia đã thoát lực cả người nhũn ra, ngã xuống ghế lái.

Tiểu Bạch mở cửa xe nhảy xuống, người trong thùng cũng lục tục nhảy xuống khỏi thùng xe.

Đến huyện thành rồi đại khái sẽ không có chuyện gì nữa, nhưng mà d.a.o găm của Lưu Đại Ngân chưa rời khỏi cổ tài xế ngay lập tức. Nếu tài xế lại lái xe chạy mất, bà ấy sẽ không có cách nào.

Lúc này người trong thùng xe đã chạy lên phía trước, sau đó cảnh tượng bọn họ trông thấy là thế này: Một người phụ nữ trung niên ngồi xổm sau ghế lái, tay cầm một con d.a.o găm, dí sát vào cổ tài xế.

Trông thấy Trương Thủy Sinh đã xuống xe, Lưu Đại Ngân vội vàng hô to: “Tiểu Trương, cậu gọi mấy người kéo tài xế xuống, giải cậu ta đến đồn công an.”

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bắt đầu từ xe tải rẽ vào đường nhỏ, sau đó rất nhanh đã quay trở lại đờng chính, lúc bọn họ xuống xe thì trông thấy người phụ nữ trung niên này đang ghì d.a.o găm vào cổ tài xế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trương Thủy Sinh tiếp xúc với Lưu Đại Ngân từ lâu, đương nhiên hiểu rõ con người bà ấy. Lưu Đại Ngân vừa nói xong, anh ta lập tức xông đến kéo tài xế xuống khỏi ghế lái, không chần chừ chút nào.

Tiểu Bạch ở bên cạnh sắc mặt đã trắng bệch, cả người run rẩy nói: “Tên tài xế này định chở chúng ta tới nơi hoang dã, có người đã chờ chúng ta ở đó, bọn họ muốn cướp hàng hóa của chúng ta. May mà có dì Lưu, dì ấy đã không chế anh ta, sau đó khuyên nhủ khiến tài xế thay đổi ý định, chúng ta mới tránh được một kiếp.”

Vừa rồi bị dọa sợ một trận, hiện tại mới bình tĩnh trở lại, cậu ta lập tức cảm ơn Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu, may mà có dì.”

Mấy người khác cũng sôi nổi tỏ vẻ: “Chị Lưu, nếu không có chị, chưa nói đến chúng tôi có giữ nổi hàng hóa hay không, chỉ sợ tính mạng cũng không giữ được rồi.”

“Chị Lưu, Lâm Kiến Quốc tôi rất vui được làm quen với chị, sau này có việc gì chị cứ việc tới tìm tôi.”

Lúc này Lưu Đại Ngân đã thoát lực nằm liệt trên ghế, một lúc lâu sau mới lấy lại tri giác.

Thật ra vừa rồi bà ấy cũng rất sợ, nhưng nghĩ đến người thân trong nhà, bà ấy lại cắn răng chống chịu, không để bản thân lộ ra dáng vẻ nhút nhát trớc mặt tài xế.

Bà ấy chậm rãi bò xuống khỏi xe tải, chân đứng trên mặt đất rồi, mới cảm thấy như mình vừa sống lại.

“Các cậu đi báo cảnh sát chưa?”

Trương Thủy Sinh và mấy người khác giữ chặt tài xế, trả lời: “Tiểu Bạch đi báo cảnh sát rồi, dì Lưu, dì nghỉ ngơi một lát đi.”

Lưu Đại Ngân dựa vào xe tải, hỏi: “Các cậu có ai có nước không? Tôi muốn uống chút nước.”

“Dì Lưu, chỗ cháu có nước này.” Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nuôi ria mép, lấy bình nước của mình từ trong xe ra đưa qua: “Nước này cháu mang theo từ nhà, bên trong cho thêm đường phèn, dì Lưu nếm thử xem.”

Qua chuyện lần này, tất cả người trên xe tải đều đã sinh lòng kính trọng với Lưu Đại Ngân rồi. Một ngời phụ nữ hơn năm mươi tuổi lại dám cầm d.a.o găm cứu tính mạng bọn họ, nói một câu “Nữ trung hào kiệt” cũng không quá.

Lưu Đại Ngân cầm lấy bình nước, uống ừng ực vài ngụm.

Tài xế bị ép ngồi dưới đất, anh ta ngẩng đầu nhìn Lưu Đại Ngân: “Chị đã hứa sẽ trả nợ cờ b.ạ.c thay tôi rồi, nói lời phải giữ lời đấy.”

Lúc này Lưu Đại Ngân đã bình tĩnh lại, bà ấy hỏi đối phương: “Nếu tôi đoán không nhầm, chủ nợ của cậu chính là đám người muốn cướp hàng của chúng tôi nhỉ?”

Tài xế nhìn Lưu Đại Ngân: “Sao chị biết?”

“Đoán.”

Lưu Đại Ngân nhẹ nhàng hỏi tài xế: “Tuy những người đó chưa cướp bóc thành công, nhưng chắc chắn cũng sẽ bị bắt lại, như vậy sao bọn họ còn quấy rầy được cậu và người nhà cậu về khoản nợ cờ b.ạ.c kia?”

Nghe Lưu Đại Ngân nói xong, tài xế ngơ ngẩn.

Bà ấy nói tiếp: “Có lẽ cậu bị đám người này lên kế hoạch đưa vào tròng rồi. Đầu tiên bọn họ dụ dỗ cậu đánh bạc, để cậu nợ tiền bọn họ. Sau đó vừa đe dọa vừa dụ dỗ cậu làm chuyện xấu. Bọn họ biết cậu là tài xế xe tải của xí nghiệp quốc doanh, chắc chắn thường xuyên phải lái xe chở hàng đi khắp cả nước, thứ bọn họ muốn là hàng hóa trên xe tải của cậu, cậu bị ép rơi vào bước đường cùng rồi chắc chắn cậu sẽ chủ động nghĩ cách đưa hàng hóa bọn họ.”

“Có lẽ cậu sẽ ngụy trang thành bị cướp bóc, nhưng có lần một thì sẽ có lần hai, chỉ cần quá hai lần, chắc chắn sẽ bị lãnh đạo xí nghiệp các cậu phát hi ra, đến lúc đó bọn họ có thể nhẹ nhàng rút lui, còn cậu, cậu sẽ phải gánh tất cả tội danh thay bọn họ.”

Lời Lưu Đại Ngân nói giống một cái búa tạ nện thẳng vào đầu tài xế.

Anh ta nhớ hôm đó bản thân gặp bạn học cũ trên phố, sau khi nối lại quan hệ thì bị đối phương kéo đi đánh bạc vài lần, thắng được chút tiền là không ngừng tay được, chơi càng lúc càng lớn, thua càng ngày càng nhiều, không chỉ thua hết tiền tiết kiệm trong nhà, còn nợ một đống tiền bên ngoài.

Vân Chi

Mà bây giờ, anh ta hiểu cả rồi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 151: Ngựa giống pháo hôi (129)



Không lâu sau cảnh sát đã tới, sau đó đưa tất cả mọi người đến đồn công an.

Nghe lời khai của tài xế xong, đội trưởng lập tức dẫn người tới nơi tài xế nói để bắt giữ đám cướp kia.

Có lẽ đám người kia chờ lâu quá đã cảm nhận được có chuyện không ổn, nên khi cảnh sát đến nơi, bọn chúng đã chạy hết rồi.

Tất cả mọi người trên xe tải bị tách ra thẩm vấn riêng, vừa ngồi vào phòng thẩm vấn, không đợi cảnh sát đưa ra câu hỏi, Lưu Đại Ngân đã lập tức kể lại rõ ràng từ đầu đến cuối. Còn chuyện mang theo d.a.o găm, bà ấy khăng khăng nói là mang theo để gọt hoa quả trên đường.

Tài xế xe tải cũng biết bản thân không cách nào trốn được cảnh lao ngục, điều duy nhất anh ta có thể làm bây giờ là thẳng thắn mong được khoan hồng.

Có lời khai của tài xế xe tải, cộng thêm lời làm chứng của Lưu Đại Ngân, tiểu Bạch và đám người trong thùng xe, rất nhanh vụ án này đã sáng tỏ.

Tài xế bị người ta gài bẫy dính vào cờ bạc, sau khi bị nắm nhược điểm, đám người kia vừa đe dọa vừa dụ dỗ tài xế làm nội ứng cho bọn họ, để tài xế hỗ trợ bọn họ cướp hàng hóa của người trên xe.

Ngoài Lưu Đại Ngân, tất cả chủ hàng khác trên xe tải đều được thả khỏi đồn công an rồi.

Vì Lưu Đại Ngân mang theo “dụng cụ gọt hoa quả”, nên phải ngốc thêm ở đồn công an một hai hôm nữa.

Tài xế xe tải này là nhân viên xí nghiệp quốc doanh, cho nên sáng sớm hôm sau đồn công an lập tức thông báo cho lãnh đạo xí nghiệp bọn họ, chưa đến buổi tối, lãnh đạo xí nghiệp đã đi theo một chiếc xe tải khác tới nơi này.

Vốn dĩ chuyến này xí nghiệp bọn họ điều xe xuống khu kinh tế phía nam nhập hàng, khi đi xí nghiệp bọn họ không có hàng hóa phải chở, cho nên lãnh đạo nhà máy đồng ý cho tài xế chở hàng giúp một vài hộ kinh doanh cá thể, coi như kiếm thu nhập thêm cho xí nghiệp.

Tài xế này họ Mạnh, tên là Mạnh Nghĩa Đại, đã làm việc ở xí nghiệp bọn họ mười mấy năm rồi, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Đi cùng lãnh đạo trong nhà máy, còn có người nhà của Mạnh Nghĩa Đại. Vừa đến đồn công an bọn họ đã náo loạn một phen, đến khi tất cả chứng cứ rành rành trước mắt bọn họ, bọn họ lại bắt đầu khóc lóc thảm thiết, cầu xin cảnh sát buông tha cho Mạnh Nghĩa Đại.

Lúc bọn họ làm ầm ĩ trùng hợp là lúc Lưu Đại Ngân được thả ra.

Tuy rằng bà ấy mang theo hung khí, nhưng dù sao vẫn chưa khiến ai bị thương, chỉ dùng để bảo vệ bản thân. Cảnh sát làm theo quy định, tịch thu d.a.o găm của bà ấy và phạt tiền hai mươi đồng.

Đợi Lưu Đại Ngân được thả ra, nhóm chủ hàng trên xe tải góp tiền với nhau đặt một bàn ăn phong phú nhất ở tiệm cơm quốc doanh trong huyện thành nhỏ này, mời Lưu Đại Ngân ăn một bữa. Trong bữa cơm, bọn họ liên tục cảm ơn Lưu Đại Ngân, bởi nếu không có bà ấy, hiện tại không chỉ hàng hóa không giữ nổi, sợ là ngay cả tính mạng của bọn họ cũng mất luôn.

Khi xuất phát từ tỉnh thành, đám chủ hàng bọn họ thanh toán tiền trực tiếp cho xí nghiệp nơi Mạnh Đại Nghĩa làm việc. Bây giờ Mạnh Đại Nghĩa không đi được nữa, xí nghiệp lại phái một tài xế khác chở bọn họ đến đặc khu kinh tế.

Tới đặc khu kinh tế, Lưu Đại Ngân xuống khỏi ca bin, ngẩng đầu đứng nhìn mảnh đất xung quanh mình, hơi mờ mịt nhìn khắp nơi vài lần.

Vân Chi

Nơi này nhiều xe cộ qua lại quá! Khắp nơi đều là xe, xe tải có, xe đạp có, xe đẩy tay cũng có…Đây là ấn tượng đầu tiên của Lưu Đại Ngân về đặc khu kinh tế.

Nơi này đông người quá! Khắp nơi đều là người, vác theo túi lớn túi nhỏ, nói đủ loại ngôn ngữ từ bắc tới nam, cao thấp mập ốm đều có cả.

Trương Thủy Sinh xuống khỏi thùng xe, thấy Lưu Đại Ngân sững sờ như vậy, anh ta gọi: “Dì Lưu, dì qua đây mang đồ xuống giúp cháu.”

“Ơi, tới đây.”

Người trên xe tải chuyển hàng hóa xuống xe giúp Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân, năm trăm bộ âu phục, tận tám bao tải lớn.

Lúc này đang là ba giờ chiều, chính vào thời gian nóng nhất trong ngày. Trương Thủy Sinh mặc một chiếc áo hải quân, bên ngoài khoác thêm một chiếc sơ mi trắng, không còn dáng vẻ phong cách tây như khi ở tỉnh thành.

“Dì Lưu, cháu đi tìm một chiếc xe đẩy tay, chúng ta chở mấy thứ này đến nhà khách trước nhé?”

“Cậu cứ quyết định là được.” Lưu Đại Ngân dùng tay phe phẩy qua lại, quạt gió cho mình.

Thời tiết thật sự quá nóng, không chỉ nóng còn ngột ngạt.

Trương Thủy Sinh giơ tay vẫy một chiếc xe ba bánh, nói ra địa chỉ nhà khách, sau đó hai người bọn họ lại chất tám bao tải hàng lên xe ba gác. Chất hàng xong, Trương Thủy Sinh nhón chân ngồi trên thành xe.

Lưu Đại Ngân cũng học theo, ngồi bên còn lại. Ngồi lên rồi, bà ấy hơi lo lắng hỏi: “Thủy Sinh, hai chúng ta cộng thêm số hàng này phải mấy trăm cân đó, chiếc xe này có chở nổi không?”

Trương Thủy Sinh bật cười: “Dì Lưu, dì cứ yên tâm đi, dù chất thêm một trăm cân nữa, bác tài vẫn chở được.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 152: Ngựa giống pháo hôi (130)



Trương Thủy Sinh đưa Lưu Đại Ngân tới một nhà khách rất lớn, đây là lần đầu tiên Lưu Đại Ngân ở nhà khách tốt như vậy.

Ngược lại, Trương Thủy Sinh rất quen thuộc nơi này. Anh ta trực tiếp lấy thư giới thiệu ra: “Chúng tôi thuê hai phòng đơn.”

Vừa nghe giá phòng, Lưu Đại Ngân đã trợn tròn mắt. Ba mươi lăm đồng một phòng một đêm đó, số tiền này đã bằng tiền lương công nhân một tháng rồi.

Có tận mấy tải hàng liền cho nên Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân không thể chuyển hết được trong một chuyến. Lưu Đại Ngân bèn ngồi xuống ghế, nói: “Thủy Sinh, cậu theo nhân viên phục vụ lên nhận phòng trớc đi, tôi ngồi đây trông hàng của chúng ta.”

Trương Thủy Sinh gật đầu nói: “Được, vậy cháu lên nhận phòng trước nhé.”

Rất nhanh anh ta đã quay xuống, sau đó mỗi bên vai vác theo một tải hàng, lại lần nữa lên lầu.

Trương Thủy Sinh phải đi thêm hai chuyến, chuyến cuối cùng Lưu Đại Ngân cũng vác hai tải lên vai, lên lầu với anh ta.

Trương Thủy Sinh nói đùa với Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu, dì còn khỏe hơn cả cháu, vác hai tải hàng nặng như vậy mà mặt không đỏ cũng không thở gấp.”

“Tôi làm việc đồng áng cả đời, tuy rằng đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn còn một đống sức lực đây. Tuy cậu còn trẻ, nhưng chưa từng làm việc vật vả, đương nhiên thể lực không thể tốt bằng người như chúng tôi rồi. Bây giờ tôi còn yếu rồi đấy, nhớ trước kia, một mình tôi cũng vác được bao lúa trăm cân, đi còn nhanh hơn thế này.”

Phòng ba mươi lăm đồng một đêm có khác, cách bài trí trong phòng rất sang trọng, ngoài giường ra trong phòng còn có một bộ sô pha nhỏ nữa.

Lưu Đại Ngân nhìn trái nhìn phải, không thể không cảm thán: “Không hổ là phòng ba mươi lăm đồng một đêm, đẹp hơn nhà khách bình thường nhiều.”

Lên xuống lầu vác hàng vài lần, Trương Thủy Sinh đã mệt đến mức thở không ra hơi rồi. Anh ta nằm liệt trên sô pha, tiện tay cầm áo sơ mi của mình lên lau mồ hôi một phen, sau đó hỏi: “Dì Lưu, dì không tò mò vì sao cháu lại chọn nhà khách đắt tiền như vậy à?”

Lưu Đại Ngân đang vội vàng khiêng mấy tải hàng bỏ gọn vào góc tường, bà ấy nói: “Cậu làm như vậy chắc chắn có cái lý của cậu. Lần đầu tiên tôi xa nhà, tất cả đều nghe cậu.”

“Dì Lưu, cháu bội phục cái tính cách này của dì đấy. Không giống người lớn tuổi chút nào, điều gì nên hiểu tuyệt đối không hồ đồ.” Trương Thủy Sinh ngồi thẳng người dậy, vươn ngón tay cái lên với Lưu Đại Ngân, sau đó nói tiếp: “Đặc khu kinh tế này nhiều người lui tới, tốt xấu lẫn lộn, không ai biết dưới lớp da mặt kia là người hay quỷ, ở nhà khách lớn kiểu này sẽ an toàn hơn chút. Ở những nhà khách nhỏ giá rẻ kia, nửa đêm có khi còn bị cạy cửa phòng đấy. Lần đầu cháu tới đặc khu kinh tế đã từng ở một nhà khách nhỏ, lần ấy mua một đống hàng hóa về phòng, nửa đêm tỉnh lại thấy có người khác đứng lù lù trong phòng mình khiến cháu sợ tới mức không dám ngủ tiếp. Đối phương thấy cháu tỉnh, thì thản nhiên nói nửa đêm đi vệ sinh xong về nhầm phòng. Sau khi anh ta đi khỏi, cháu khóa chặt cửa phòng lại, còn dùng bàn ghế để chặn cửa phòng nhưng vẫn thức trắng cả đêm. May mà vé tàu của cháu là vé ngày hôm sau, nên trời vừa sáng cháu đã thu dọn hàng hóa rời khỏi nhà khách kia đến thẳng ga tàu rồi, từ đó về sau, cháu không bao giờ dám ở trọ ở nhà khách giá rẻ nữa.”

Lưu Đại Ngân nghe xong trong lòng cũng cảm thấy nghĩ mà sợ. Tưởng tượng đến cảnh bản thân ở nơi xa lạ, bên cạnh là hàng hóa mình mua bằng toàn bộ tài sản trong nhà, ngủ đến nửa đêm đột nhiên phát hiện có người xa lạ xuất hiện trong phòng mình, giữa lúc tối lửa tắt đèn, không bị dọa đến mức ngất xỉu tại chỗ coi như to gan lớn mật rồi.

Khi đó Trương Thủy Sinh cũng chưa lớn tuổi lắm đâu nhỉ? Một cậu thanh niên chưa lớn, ngồi một mình trong phòng không dám chợp mắt, không cần nghĩ cũng biết đã sợ đến mức nào…

Lưu Đại Ngân đã sửa sang lại hàng hóa xong, bà ấy rót cho Trương Thủy Sinh một chén nước, an ủi: “Thủy Sinh, đều đã qua rồi.”

Nghe giọng nói dịu dàng của Lưu Đại Ngân, không biết vì sao, đột nhiên Trương Thủy Sinh rất muốn khóc.

Khi anh ta ba tuổi, cha mẹ ra ngoài làm việc gặp sự cố không may, hai vợ chồng qua đời ngay tại chỗ, đến t.h.i t.h.ể cũng chưa tìm lại được.

Ông nội đã nuôi nấng anh ta và anh trai anh ta. Đàn ông mà, sơ ý trong việc nuôi dạy con cái là chuyện dễ hiểu, may mắn là, anh ta và anh trai đều lớn lên bình an, khỏe mạnh.

Trong nhà có ba người, đều là đàn ông, đã rất lâu rồi Trương Thủy Sinh không cảm nhận được sự dịu dàng của phái nữ.

Hôm nay, không hiểu sao Trương Thủy Sinh lại cảm nhận được cảm giác ấm áp của mẹ từ trên người Lưu Đại Ngân.

Anh ta giả ờ uống nước, để che đi vành mắt đã đỏ lên của mình.

Uống nước xong, anh ta đứng dậy: “Dì Lưu, bây giờ đến chợ quần áo cũng không nhiều người lắm. Chúng ta nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một đêm đi, ngày mai tranh thủ bán hết số hàng này.”

Ngồi trên xe tải xóc nảy mấy ngày, còn trải qua chuyện Mạnh Nghĩa Đại, Lưu Đại Ngân cũng mệt mỏi không chịu nổi từ lâu rồi. Vừa nằm xuống giường ngủ của nhà khách, bà ấy đã chìm vào giấc ngủ.

Muốn bán được hàng phải đi thật sớm, hôm sau chưa đến năm giờ, Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đã dậy rồi.

Trương Thủy Sinh nói chợ bán quần áo kia mở cửu lúc sáu giờ sáng, bọn họ phải đi sớm chút, để chiếm lấy vị trí dễ nhìn.

Vân Chi

Khi Lưu Đại Ngân với Trương Thủy Sinh tới nơi, chợ bán quần áo chưa mở cửa, nhưng đã có rất nhiều người đang đứng chờ bên ngoài rồi, còn náo nhiệt hơn ngày hội chùa ở tỉnh thành.

Vào giờ này, nơi náo nhiệt nhất là các sạp hàng bán đồ ăn sáng, trước sạp hàng nào cũng có một đống người vây quanh.

“Dì Lưu, dì đứng đây chờ một lát nhé, cháu đi mua đồ ăn sáng.”

Lưu Đại Ngân nhìn người đứng xung quanh, cách ăn mặc kiểu gì cũng có, giọng địa phương cũng đủ vùng miền.

Có người không chờ chợ quần áo mở cửa đã lấy hàng hóa của mình ra, rao hàng tại chỗ rồi.

“Quần legging đang mốt hiện nay đây.”

“Áo hải quân, vừa rẻ vừa bền vừa phong cách tây đây.”

“Váy hoa nhí nhập từ Cảng Đảo đây, qua xem thử đi chị gái.”



Mấy người này bán đủ mọi thứ có thể mặc lên người, từ đồ lót bên trong, đến áo khoác bên ngoài, ngay cả giày vớ cũng đầy đủ.

Không lâu sau Trương Thủy Sinh đã mua mấy cái bánh bao mang về, Lưu Đại Ngân vừa ăn vừa nói với anh ta: “Thủy Sinh này, xung quanh đúng là không thấy ai bán âu phục cả.”

Trương Thủy Sinh ăn ngấu nghiến, Lưu Đại Ngân vừa ăn xong một cái bánh bao, anh ta đã ăn hết ba cái rồi.

“Thủy Sinh, cậu ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn.”

Trương Thủy Sinh vừa ăn vừa nói: “Dì Lưu, cháu ăn nhanh quen rồi, không nghẹn được đâu.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 153: Ngựa giống pháo hôi (131)



Trương Thủy Sinh mua tất cả mười cái bánh bao, anh ta ăn năm cái, Lưu Đại Ngân ăn ba cái, dư lại Lưu Đại Ngân cẩn thận gói kỹ cất vào túi. Còn lâu mới đến giờ ăn trưa, nếu nửa buổi đói bụng có thể lấy ra lót dạ.

“Thủy Sinh, chúng ta có nên lấy âu phục ra bán ngoài này trước không?”

Trương Thủy Sinh nhìn đồng hồ: “Dì Lưu, chợ quần áo này sắp mở cửa rồi, chúng ta đợi vào bên trong rồi bán.”

Vừa đến giờ mở cửa, đám tiểu thương đang đứng chờ bên ngoài lập tức ùa vào trong. Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đã thương lượng với nhau, để Trương Thủy Sinh vào trong chiếm chỗ trước, đợi chiếm được chỗ rồi, hai người bọn họ lại chuyển tám tải hàng này vào trong chợ sau.

Muốn bày quán trong chợ quần áo này, mỗi gian hàng phải nộp một đồng tiền chỗ ngồi.

Còn chuyện có cướp được vị trí tốt hay không, tất cả đều dựa vào vận may của chính mình.

Trương Thủy Sinh lấy số xong, hai người vừa khiêng vừa kéo, cuối cùng cũng đưa được tám tải hàng vào trong chợ.

Hôm nay vận may không tệ, vị trí Trương Thủy Sinh cướp được là gian hàng nằm ngay dưới một cây đại thụ lớn.

Lưu Đại Ngân quan sát chợ quần áo này một phen, chợ rất lớn, được bao quanh bởi tường vây bằng gạch.

Trong chợ có rất nhiều gian hàng xây bằng gạch trát xi măng, bên trên viết một con số. Người cầm bảng số trong tay cần tìm đúng số của mình, mới được ngồi xuống bày hàng ra.

Các chủ quán đều vội vàng sắp xếp hàng hóa của mình, có người sắp xếp nhanh đã bắt đầu rao hàng rồi.

Trương Thủy Sinh dùng tấm bìa cứng mang theo từ nhà làm thành một tấm biển, bên trên viết giá cả âu phục, địa chỉ và số điện báo của mình.

Sắp xếp âu phục xong, Lưu Đại Ngân bắt đầu rao hàng: “Âu phục đây, âu phục vừa đẹp vừa tây đây. Ai đi ngang qua đừng bỏ lỡ, âu phục vừa đẹp vừa rẻ đây.”

Giọng bà ấy lớn, tiếng lại thô, gây chú ý nhất trong một loạt tiếng rao hàng khác.

Trương Thủy Sinh cũng không nhàn rỗi. Anh ta mặc một bộ âu phục lên người, đeo kính râm của bản thân, tay còn cầm một bộ âu phục khác giơ lên cao, cũng hô to: “Âu phục đây, âu phục từ Cảng Đảo đây, giống hệt kiểu dáng âu phục minh tinh mặc, có một không hai trên đời này…”

Trương Thủy Sinh nói không sai, đúng là chỉ có một mình bọn họ bán âu phục trong chợ quần áo này.

Lưu Đại Ngân đã đưa mắt nhìn bốn phía rồi, không hề có nhà nào bán âu phục như bọn họ.

Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân ra sức chào hàng, cộng thêm âu phục quá hiếm thấy, rất nhanh đã có một đống người vây trước quầy hàng của bọn họ.

Giá bán âu phục đã viết trên tấm bìa cứng rồi, có người đến hỏi: “Một bộ âu phục tận ba mươi đồng? Sao đắt thế? Một bộ quần áo bình thường chỉ mời mấy hai mươi đồng là cùng, âu phục này nhà cậu đắt gần gấp đôi quần áo nhà người ta rồi.”

Lưu Trương Thủy Sinh giơ cao âu phục trong tay, cười nói: “Hàng đẹp, hàng độc đương nhiên phải đắt rồi. Anh nhìn cả cái chợ quần áo này xem, có nhà thứ hai bán âu phục không? Hơn nữa, âu phục này của tôi là hàng từ Cảng Đảo, đắt hơn một chút không phải rất bình thường sao?”

Có mấy người vây xem bật cười, nói: “Được rồi chủ quán, cậu đừng mạnh miệng nữa. Chúng ta đều là người trong nghề rồi, còn ai lạ gì nhau. Cả cái chợ này, mười nhà thì có đến chín nhà xưng là quần áo nhập từ Cảng Đảo, nhưng thật ra, chẳng phải đều do nhà mình tự làm ra sao? Âu phục này nhà cậu cũng vậy thôi, cái giá này sợ còn chẳng bằng tiền lương một ngày làm việc của công nhân bên đó, đừng nói mua được với giá này mang về đây bán.”

Người vây xem ồn ào phụ họa, đều cười ha hả.

Trương Thủy Sinh cũng không giận, mà cười hì hì nói: “Đúng là âu phục nhà tôi không phải hàng từ Cảng Đảo, nhưng là hàng do giảng viên đại học tự mình thiết kế, sau đó giao cho thợ cắt lành nghề cắt ra. Mua lẻ bốn mươi đồng một bộ, hai mươi bộ trở lên thì ba mươi lăm đồng một bộ, từ bốn mươi bộ trở lên th ba mươi đồng. Muốn mua thì mau tới đây xem đi, đi ngang qua đừng bỏ lỡ.”

Lúc này đã có vài người xông tới, mỗi người cầm một bộ âu phục lên xem xét cẩn thận, có người còn không ngại nóng khoác thử lên người rồi bảo bạn đồng hành cho ý kiến.

Người xem nhiều, tất nhiên sẽ có người mua.

Lưu Đại Ngân để ý tới một người, sau khi đối phương đi khắp các quầy hàng một lượt, cuối cùng lại quay về chỗ bọn họ, bắt đầu mặc cả với Trương Thủy Sinh.

Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân đã thương lượng trước với nhau, sẽ giữ nguyên giá bán quy định không cho trả giá dù chỉ một hào.

Người nọ mặc cả rất lâu, thấy Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân không hề có ý định giảm giá, đành cắn răng mua hai mươi bộ âu phục.

Nếu không phải do số tiền anh ta mang theo không đủ, chắc chắn anh ta đã mua thêm mấy bộ nữa rồi.

Vân Chi

Tính tiền xong, Lưu Đại Ngân đưa cho anh ta một tấm danh thiếp.

Tấm danh thiếp này do Trương Thủy Sinh thuê người ta in ấn, ban đầu Lưu Đại Ngân còn chưa biết in tờ giấy nho nhỏ này thì có ích lợi gì, sau khi Trương Thủy Sinh giải thích cho bà ấy, bà ấy mới giật mình tỉnh ngộ, hóa ra là dùng như vậy.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 154: Ngựa giống pháo hôi (132)



Người xem âu phục rất nhiều, người mua thì không nhiều lắm, cả buổi sáng bọn họ mới bán được hơn sáu mươi bộ.

Nhân lúc không có khách, Lưu Đại Ngân hỏi Trương Thủy Sinh: “Chúng ta bán được ít quá nhỉ?”

Trương Thủy Sinh đã cởi âu phục ra rồi, kính râm cũng tháo xuống, đang dựa vào gốc cây dùng tay quạt gió cho mình. Nghe thấy Lưu Đại Ngân hỏi như vậy, anh ta không quạt nữa mà quay sang giải thích nghi hoặc cho Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu, dì đừng sốt ruột mới một buổi sáng thôi mà. Người xem nhiều như vậy, chứng tỏ âu phục của chúng ta có sức hút. Bọn họ xem rồi, buổi trưa quay về sẽ suy nghĩ, có khi đến chiều sẽ quay lại mua đấy. Dì cứ chờ xem, chắc chắn buổi chiều sẽ có nhiều người mua, nói không chừng hôm nay có thể bán được hai trăm bộ ấy chứ.”

Miệng Trương Thủy Sinh như được đại sư khai quang vậy, quả nhiên đến buổi chiều người mua âu phục đã nhiều lên.

Cả ngày hôm đó bọn họ bán được tổng cộng một trăm tám mươi mốt bộ, có người chỉ mua một bộ, nói là mua để mặc hôm kết hôn.

Không chỉ bán ra được nhiều âu phục, Trương Thủy Sinh còn đưa được không ít danh thiếp cho người khác.

Lưu Đại Ngân vui mừng không thôi, vừa về đến nhà khách đã lập tức ngồi xuống ghế sô pha bỏ tiền ra đếm một lượt.

Đếm xong rồi, bà ấy nói với Trương Thủy Sinh đang ngồi ở đầu kia ghế sô pha: “Một bộ âu phục mất khoảng ba mét vải, một mét vải hơn một hào, ba mét cứ cho là bốn hào đi, phí gia công một bộ là bốn hào, tổng là tám hào, tiền khuy cúc gì đó, thêm tiền chi phí vụn vặt nữa cộng lại là ba đồng tám hào, cứ tính là hết bốn đồng đi. Giá bán sỉ là ba mươi đồng một bộ, như vậy mỗi bộ chúng ta kiếm được hai mươi sáu đồng.”

“Thủy Sinh, chúng ta giàu to rồi.”

Một bộ hai mươi sáu đồng, một trăm bộ là hai ngàn sáu trăm đồng, tám mươi bộ là hai ngàn tám mươi đồng nữa, cộng lại chính là bốn ngàn sáu trăm tám mươi đồng, còn bán lẻ được một bộ, công thêm vào là bốn ngàn hơn bảy trăm đồng. Bà ấy và Trương Thủy Sinh mỗi người một nửa, bà ấy cũng được chia hơn hai ngàn đồng rồi.

Đây mới chỉ là một ngày thôi, nếu bán được hết số âu phục còn lại, bọn họ sẽ kiếm được bao nhiêu nhỉ?

Lưu Đại Ngân luôn khôn khéo, lúc này cũng hơi choáng váng.

Bà ấy chỉ biết làm âu phục đem bán sẽ kiếm được tiền, nhưng không ngờ lại kiếm được nhiều tiền như vậy.

Trương Thủy Sinh cũng choáng váng một lúc, nhưng mà vẫn cố giữ thể diện đàn ông, tỏ ra bình tĩnh như thể sẽ không để chút tiền lẻ trước mắt làm lòng mình nhộn nhạo.

Hai ngày kế tiếp, âu phục càng đắt hàng. Chưa đến ba ngày, bọn họ đã bán hết sạch năm trăm bộ âu phục.

Trương Thủy Sinh thương lượng với Lưu Đại Ngân, rủ bà ấy tới thôn Sa thăm quan một chuyến.

Lưu Đại Ngân chưa từng tới đặc khu kinh tế, không quen biết nơi này. Bà ấy tò mò hỏi: “Thôn Sa có gì hay?”

Trương Thủy Sinh giải thích cho Lưu Đại Ngân: “Thôn Sa là nơi gần Cảng Đảo nhất, đứng từ nơi đó có thể nhìn thấy Cảng Đảo.”

Nghe người ta nói, Cảng Đảo là một nơi giống như thiên đường, người nơi đó đều ở nhà lầu, lương thực nhiều đến mức ăn không hết, ra ngoài đều ngồi xe hơi.

Cuộc sống không kém thần tiên chút nào.

Cho dù là công nhân bình thường nhất, tiền lương một tháng cũng hơn trăm đồng rồi.

Đối với Cảng Đảo được khen như chỉ có trên trời kia, tất nhiên Lưu Đại Ngân cũng tò mò rồi.

“Được, chúng ta đi xem đi.”

Thôn Sa là nơi gần Cảng Đảo nhất, chỉ cách một con sông.

Hai bên dùng lưới sắt ngăn cách, có quân nhân cầm s.ú.n.g trông coi.

Trương Thủy Sinh nhỏ giọng nói với Lưu Đại Ngân: “Nơi này chính là nơi “Trốn qua Cảng Đảo”, rất nhiều người trong thôn này đều trốn sang bên đó rồi, trong thôn chỉ còn người già và trẻ nhỏ thôi.”

Dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy rõ Cảng Đảo đối diện.

Có những ngôi nhà cao tít tắp, có cái đã xây xong có cái đang xây tiếp, trên đường rất nhiều xe hơi nhỏ, thậm chí còn nhìn thấy được cả quần áo trên người dân chúng qua đường.

Đúng là nơi giống nơi thần tiên ở.

Có không ít người đang chụp ảnh, Lưu Đại Ngân cũng chụp mấy tấm. Ảnh chụp không thể lấy luôn trong ngày, phải đợi sang ngày mai mới rửa xong. Lưu Đại Ngân để lại địa chỉ nhà mình, để bọn họ rửa ảnh xong thì gửi về nhà cho bà ấy.

Chụp ảnh xong, Trương Thủy Sinh hạ giọng, ra vẻ thần bí hỏi Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu, dì có muốn mua vài thứ mang về không?”

Nhìn dáng vẻ này của anh ta, Lưu Đại Ngân cũng hạ giọng hỏi: “Cậu ra vẻ thần bí như vậy làm gì? Mua đồ thôi mà, không thể quang minh chính đại đi mua sao?”

Trương Thủy Sinh vừa đi vừa nói: “Dì Lưu, bên này gần Cảng Đảo, thường xuyên có hàng lậu, ví dụ như radio, máy quay phim, nội cơm điện gì đó, không cần phiếu cũng mua đươc.”

Nghe xong Lưu Đại Ngân hơi động lòng, nhưng nghĩ đến lát nữa phải ngồi tàu hỏa về nhà, bà ấy vẫn lắc đầu: “Thôi tôi không mua đâu, mang theo mấy thứ kia đi tàu không tiện lắm.”

Trương Thủy Sinh nói: “Dì Lưu, nếu dì không muốn đi vậy chúng ta không đi nữa, dù sao sau này chúng ta vẫn phải tới đặc khu kinh tế, tương lai còn rất nhiều cơ hội.”



Hai người ngồi trên tàu hỏa một ngày một đến, đến tỉnh thành đã hơn bảy giờ rồi.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân ngủ một đêm trên tàu hỏa, tinh thần rất tốt. Ngược lại nhìn vẻ mặt của Trương Thủy Sinh có vẻ như cả đêm anh ta không ngủ chút nào.

“Dì Lưu, trên tàu hỗn loạn như vậy, sao dì ngủ được thế?”

Lưu Đại Ngân cười ha hả: “Con người tôi dễ ngủ, hơn nữa, ban đêm chỉ hơi ồn ào một lát, đến nửa đêm về sáng gần như không có tiếng động nào.”

Trương Thủy Sinh rất hâm mộ Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu, nửa đêm về sáng cháu mới ngủ được một lát, nhìn đồng hồ cũng chỉ ngủ được hơn hai tiếng.”

Lưu Đại Ngân cõng hành lý của hai người lên vai, Trương Thủy Sinh ngáp một cái, muốn lấy lại hành lý từ tay bà ấy: “Dì Lưu, để cháu cầm cho.”

“Hành lý không nặng lắm, cứ để tôi cầm đi. Nhìn cậu mệt mỏi quá, đừng lao lực nữa.”

Trương Thủy Sinh lại ngáp một cái, nói: “Dì Lưu, làm gì có chuyện thanh niên trai tráng như cháu đi tay không, để người lớn tuổi như dì xách hành lý.”

“Cậu chê dì Lưu lớn tuổi à?”

“Cháu nào dám, dì Lưu tuổi già nhưng chí chưa già, chí ở ngàn dặm, càng già càng dẻo dai, là đầu tàu gương mẫu.”

Lưu Đại Ngân rất hưởng thụ mấy lời này, bà ấy cười không khép được miệng: “Thằng nhóc này biết ăn nói thật đấy.”

Trong túi hành lý chỉ có vài bộ quần áo và chút đồ lặt vặt, căn bản không hề nặng, cho nên Lưu Đại Ngân cũng không tranh với Trương Thủy Sinh nữa.

Lát sau hai người xuống từ xe buýt, cùng nhau đi về phía nhà Trương Thủy Sinh.

Mấy ngày nay bà ấy không ở tỉnh thành, không ai thanh toán tiền cho người nhận hàng mang về làm.

Lưu Đại Ngân không mệt, nên định tạm thời chưa về nhà,ở lại chỗ này trước, nếu có ai tới trả hàng, bà ấy sẽ cộng sổ rồi thanh toán tiền luôn.

Trương Thủy Sinh đã buồn ngủ không chịu nổi rồi, anh ta định về nhà ngủ bù một giấc trước đã.

Vừa quẹo vào ngõ nhỏ nhà họ Trương, hai người lập tức trông thấy một người đang ngồi xổm trước cửa nhà.

Người nọ mặc áo thun trắng, quần đen, nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên theo bản năng, lộ ra khuôn mặt mỏi mệt.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 155: Ngựa giống pháo hôi (133)



Nhìn thấy Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân, ánh mắt người nọ sáng như đèn pha, giống như người đói mấy ngày trông thấy đồ ăn vậy, suýt nữa đã nhào tới.

Trương Thủy Sinh nghi hoặc nói: “Anh là ai, Sao lại ngồi xổm trước cửa nhà tôi?”

Trí nhớ của Lưu Đại Ngân tốt, liếc qua một cái đã nhận ra người đàn ông này: “Anh là người mua âu phục của chúng tôi ở chợ quần áo đúng không? Anh đứng trước cửa nhà Thủy Sinh làm gì thế?”

Người nọ gật đầu liên tục, câu đầu tiên đã hỏi: “Hai người còn âu phục giống lần trước không?”

Sau đó anh ta mới nói: “Đúng, tôi là người đầu tiên mua sỉ âu phục của hai người, lần này tới đây để mua âu phục tiếp. Lần này tôi muốn mua một trăm bộ.”

Trương Thủy Sinh mở cửa ra: “Nếu anh muốn chờ tôi, thì cứ vào trong nhà chờ, đứng ở bên ngoài chờ chúng tôi thế này, tôi ngại quá.”

Người nọ liên tục xua tay: “Tôi tới từ hôm qua rồi, nhưng cậu không có nhà, tôi ngại không vào trong nên ngồi chờ ngoài này.”

Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh liếc nhau, đều nở nụ cười. Người nọ tới từ hôm qua rồi, chứng tỏ âu phục của bọn họ bán rất đắt hàng. Anh ta mua âu phục từ đặc khu kinh tế, sau đó mang về nhà bán đi, vậy mà hôm qua đã tới nhà Trương Thủy Sinh rồi, chứng tỏ thời gian bán hết số âu phục kia chỉ trong một ngày.

Một ngày đã bán hết hai mươi bộ âu phục, đúng là bán rất chạy.

Tín hiệu này khiến Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân càng tin tưởng vào tương lai của âu phục.

Giờ này chưa đến giờ làm việc, nghe thấy tiếng bước chân của em trai, Trương Vân Sinh ra khỏi phòng. Trương Thủy Sinh cười, gọi một tiếng: “Anh.”

Thấy tinh thần em trai rất tốt, Trương Vân Sinh biết ngay hành trình xuôi nam lần này rất thành công. Anh ta cũng cười nói: “Dì Lưu, hai người vẫn chưa ăn cơm đâu nhỉ? Để cháu đi nấu cơm cho hai người.”

Lưu Đại Ngân cũng không khách sáo với Trương Vân Sinh, bà ấy cười nói: “Vậy phiền cháu nhé.”

Trương Thủy Sinh ở bên cạnh nói: “Anh, không phải nấu đâu. Ra ngoài mua một cân bánh quẩy, hai bát tào phớ mang về là được rồi.”

Nhìn sắc mặt phong trần mỏi mệt của em trai, Trương Vân Sinh cũng đau lòng: “Ừ, chờ một lát nhé.”

Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân không tới nhà chính mà đi thẳng tới phòng làm âu phục.

Trong mấy ngày hai người không ở đây, nhân viên thu dọn căn phòng rất sạch sẽ, trang phục đã may xong và vải vừa cắt ra đều được sắp xếp ngay ngắn, chỉnh tề.

Lưu Đại Ngân đi đến chỗ âu phục thành phẩm xem thử. Trong mấy ngày bọn họ không ở đây, lại có thêm nhiều người nữa tới nhận việc, nhìn đống âu phục này sợ là phải hơn một trăm bộ.

Lưu Đại Ngân đếm ra một trăm bộ âu phục, người nọ đếm lại một lần, sau khi xác nhận số lượng không sai, anh ta sảng khoái móc tiền ra đưa cho Lưu Đại Ngân.

Giao dịch xong, người nọ lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi áo, đặt lên trên bàn, nói: “Tôi là Trương Kiến Quốc, đây là danh thiếp của tôi. Sau này nếu xưởng may nhà dì có quần áo kiểu dáng gì mới, nhớ báo cho tôi một tiếng đấy nhé.”

Trương Thủy Sinh cất danh thiếp đi, nói: “Đương nhiên rồi.”

Nhận quần áo xong Trương Kiến Quốc không vội đi ngay, mà quay sang nói chuyện phiếm với Trương Thủy Sinh. Anh ta nói, bản thân lên tỉnh thành một chuyến không dễ dàng lắm, hỏi sau này anh ta có thể gửi tiền, sau đó Trương Thủy Sinh giao hàng tận nơi cho anh ta hay không.

Vân Chi

Về vấn đề này, Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân đã thương lượng với nhau từ trước rồi. Đương nhiên là bọn họ có thể giao hàng, nhưng mà mỗi bộ phải cộng thêm một đồng tiền phí vận chuyển.

Trương Kiến Quốc không nghĩ ngợi nhiều, lập tức gật đầu đồng ý.

Nếu để anh ta tới tỉnh thành, đi đi về về cũng mất hơn một ngày rồi, bán mỗi bộ âu phục anh ta kiếm được khoảng ba mươi đồng, một ngày có thể bán được hai ba mươi bộ, hiện tại toàn bộ Kinh Thị, ngoài trung tâm Hữu Nghị chuyên cung ứng hàng nước ngoài ra chỉ có chỗ anh ta là có âu phục. Chậm trễ một ngày, chẳng phải phí mất mấy trăm đồng sao? Mỗi bộ thêm một đồng tiền phí vận chuyển, anh ta cũng không thiệt thòi.

Tiễn Trương Kiến Quốc ra về, Trương Vân Sinh đi mua bánh quẩy tào phớ cũng đã trở lại.

Trương Thủy Sinh ngồi trên ghế, mệt mỏi vươn vai một cái, nói: “Về nhà vẫn là thoải mái nhất.”

Trương Vân Sinh xuống bếp lấy hai cái bát, đang múc tào phớ vẫn không quên đánh Trương Thủy Sinh một cái: “Đang ăn cơm còn vươn vai, không sợ dì Lưu chê cười à?”

Trương Thủy Sinh cười nói: “Em thế nào dì Lưu còn chưa rõ sao? Anh khó tính quá đấy.”

Lúc Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đang ăn cơm, anh họ của Trương Thủy Sinh cũng tới.

Anh họ của Trương Thủy Sinh tên là Dương Tùng Lâm, là con nhà bác anh ta, vóc người cao lớn, rắn chắc như tượng đồng vậy.

Anh họ này chưa có việc làm, Trương Thủy Sinh gọi anh ta đến làm bảo vệ, tiện thể làm chút việc lặt vặt, mỗi tháng trả cho anh ta ba mươi đồng tiền lương.

Trương Thủy Sinh vừa ăn cơm vừa hỏi anh họ tình hình xưởng âu phục. Dương Tùng Lâm vừa làm việc vừa trả lời.

Ăn bánh quẩy, uống tào phó xong, Trương Thủy Sinh rửa tay rồi đi ngủ. Tối hôm qua anh ta mất ngủ cả đêm trên tàu hỏa, bây giờ mí mắt sắp dính vào nhau rồi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 156: Ngựa giống pháo hôi (134)



Nói ra cũng kỳ lạ thật. Trước kia khi một mình anh ta đi làm ăn buôn bán, cho dù ngay ngày hai đêm không ngủ anh ta vẫn cảm thấy không vấn đề gì, không hiểu sao bây giờ có dì Lưu làm cùng, trong lòng cảm giác như có nơi dựa vào vậy, không ngủ một đêm là buồn ngủ không chịu nổi rồi.

Buổi sáng hôm đó có không ít người tới trả hàng, Lưu Đại Ngân cộng sổ thanh toán tiền công cho bọn họ, lúc rảnh rỗi còn đối chiếu sổ sách với Trương Thủy Linh. Cả một buổi sáng, một ngụm nước cũng chưa kịp uống.

Thấy Trương Thủy Sinh dậy, Lưu Đại Ngân bỏ sổ sách xuống, nói: “Thủy Sinh, lát nữa có ai tới giao hàng thì cậu thanh toán tiền nhé. Tôi về nhà một chuyến.”

Trương Thủy Sinh gật đầu: “Dì Lưu, dì cứ về đi, nếu mệt thì buổi chiều không cần tới đây đâu.”

Lưu Đại Ngân cầm đồ đạc của mình, xua tay: “Tôi không sao, có mệt gì đâu, buổi chiều vẫn qua đây được.”

Vài ngày không về nhà, trong nhà tất cả vẫn như cũ.

Lý Tam Thuận dẫn Khai Nguyên ra trông cửa hàng, nhìn thấy Lưu Đại Ngân về, ông ấy vội vàng buông cây quạt hương bồ trong tay xuống, bước đến nhận lấy túi hành lý từ tay Lưu Đại Ngân, hỏi: “Chuyến đi thuận lợi chứ?”

“Rất thuận lợi, trong nhà có việc gì không? Lưu Trụ đưa Khai Lâm tới bệnh viện à?”

Lý Tam Thuận trả lời: “Ừ, trong nhà không có việc gì, chỉ là tôi thấy chân gà nướng bán còn đắt hàng hơn thịt gà, nên cố ý nói với Tiểu Tần, có chân gà loại một năm trở lên hàng tươi mới thì đưa tới cho tôi, tám hào một cân.”

“Ừ, Tam Thuận, không có việc gì tôi đi nghỉ ngơi một lát trước nhé.”

Lý Tam Thuận phe phẩy quạt hương bồ: “Bà mau đi nghỉ đi, cơm trưa tôi không gọi bà nữa, khi nào bà dậy tôi lại nấu cho bà.”

Nằm lên giường trong nhà mình là thoải mái nhất, tối hôm qua Lưu Đại Ngân ngủ một giấc trên tàu hỏa, bây giờ về nhà vừa nằm lên giường một lát đã ngủ say.

Hiện tại, mỗi ngày bọn họ có thể làm ra gần hai trăm bộ u phục, hơn nữa số lượng còn dần dần tăng lên. Lưu Đại Ngân thương lượng với Trương Thủy Sinh, quyết định lại tới đặc khu kinh tế thêm chuyến nữa.

Mấy ngày nay, thi thoảng lại có người tới nhập âu phục, Trương Thủy Sinh đã giao hẹn với bọn họ, sau này bọn họ chỉ việc gửi tiền qua, Trương Thủy Sinh sẽ giao hàng tận nơi, dù mua nhiều hay ít, mỗi bộ đều cộng thêm một đồng tiền chi phí vận chuyển.

Trong khoảng thời gian anh ta và Lưu Đại Ngân không có nhà, việc thu tiền rồi giao hàng giao hết cho Trương Vân Sinh.

Nếu không phải Trương Vân Sinh còn bận chuyện học hành, chuyện ghi sổ hai người cũng muốn giao cả cho anh ta.

Lần đến đặc khu kinh tế này, bọn họ định mang theo một ngàn bộ âu phục, không đi xe tải mà đi tàu hỏa, âu phục thì gửi cho bên vận chuyển.

Trương Thủy Sinh dựa vào quan hệ lấy được một tờ giấy chứng minh hoàng hóa là hàng hóa của nhà máy quốc doanh, nếu không tàu hỏa sẽ không cho bọn họ gửi vận chuyển.

Vốn dĩ Lưu Đại Ngân cho rằng mình đã tới một lần, cũng coi như quen cửa quen nẻo rồi, nhưng lần này tới đặc khu kinh tế bà ấy vẫn bị choáng ngợp bởi khung cảnh ở nơi này.

Sao lại có nhiều người như vậy nhỉ? Đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, đâu đâu cũng thấy người xách hành lý, khẩu âm đủ mọi vùng miền.

Đây là lần đầu tiên Lưu Đại Ngân nhìn thấy nhiều người như vậy, ngay cả ga tàu hỏa ở Kinh Thị cũng không đông đúc thế này.

Trương Thủy Sinh đi thuê hai chiếc xe kéo, một ngàn bộ âu phục anh ta sợ một chiếc xe kéo không chở hết được.

Tuy rằng lần trước anh ta nói đùa với Lưu Đại Ngân, năm trăm bộ âu phục thêm hai bọn họ nữa bác tài vẫn đi vô tư, nhưng kéo đồ quá nặng, bác tài cũng vất vả, xe cũng đi chậm hơn, trời còn đang nóng thế này, ai lại muốn ở bên ngoài lâu thêm cơ chứ.

Bọn họ vẫn tới nhà khách lần trước, Trương Thủy Sinh vẫn thuê hai căn phòng, lần này mang đến nhiều âu phục, nên phải chia ra phòng anh ta và phòng Lưu Đại Ngân mỗi bên một nửa.

Hôm nay vận may của Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân không tốt lắm, đến chợ quần áo rút phải quầy hàng gần góc, còn không có một bóng cây nào, đành phải đứng phơi dưới cái nắng mùa hè.

Trương Thủy Sinh oán giận: “Dì Lưu, nếu biết trước phải làm bù nhìn phơi nắng thế này, chúng ta nên mặc quần áo dài tay mới đúng. Phơi nắng cả ngày khéo tróc mất một lớp da mất.”

Lưu Đại Ngân lấy âu phục ra, nói: “Lát nữa mới có khách mà, cậu đi mua hai chiếc áo sơ mi dài tay đi. Chỉ mười mấy đồng một chiếc thôi mà, chúng ta cũng đỡ phải chịu nắng.”

“Dì Lưu, cháu phát hiện càng ngày dì càng hào phóng nhé.” Trương Thủy Sinh lấy tấm bìa cứng kia ra, đã nóng đến mức đổ đầy mồ hôi rồi, anh ta uống một ngụm nước lớn, rồi đưa bình nước cho Lưu Đại Ngân, nói tiếp: “Khi chúng ta vừa quen biết, lúc ấy dì keo kiệt không chịu nổi, một xu cũng hận không thể bẻ ra làm đôi để tiêu. Bây giờ thì hào phóng quá, bỏ ra hơn hai mươi đồng mua hai chiếc áo sơ mi cũng không thèm chớp mắt.”

“Trước kia vì nghèo quá thôi, nếu có nhiều tiền, ai lại muốn trở thành người keo kiệt.”

Lưu Đại Ngân cất bình nước đi, nói: “Thủy Sinh, tôi cảm thấy lần này chắc chắn âu phục của chúng ta sẽ rất đắt hàng.”

Trương Thủy Sinh không vui đùa nữa, mà thay bằng dáng vẻ nghiêm túc, cũng gật đầu phụ họa: “Cháu cũng cảm thấy chắc chắn âu phục của chúng ta sẽ bán rất chạy. Dì xem, những người từng mua âu phục của chúng ta một lần, đều quay lại mua lần thứ hai, lần thứ ba rồi. Nếu như không bán chạy, bọn họ còn quay lại mua chắc? Chỉ một hai người như vậy thì không có gì, nhưng tất cả đều như vậy, chứng tỏ hiện tại âu phục của chúng ta có thị trường rất lớn.”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đều cảm thấy âu phục sẽ bán chạy, nhưng không ngờ lại bán chạy như vậy.

Bọn họ vừa dọn hàng không lâu, đã có người chạy tới mua âu phục rồi.

“Hóa ra sạp hàng của hai người ở đây. Tôi phải đi một vòng khắp chợ quần áo mới tìm thấy hai người. Lấy cho tôi một trăm bộ âu phục đi.”

Trương Thủy Sinh vội vàng đếm âu phục cho người ta. Lưu Đại Ngân vừa làm việc vừa hỏi đối phương: “Nghe ý của anh, là cố ý tới đây tìm chúng tôi à? Chỗ các anh âu phục này bán có đắt hàng không?”

Dù sao hai chủ quán này chỉ bán sỉ không bán lẻ, không phải quan hệ cạnh tranh với anh ta, hơn nữa, bọn họ bản sỉ có bao nhiêu người tới nhập hàng, bán có chạy không, dù anh ta không nói trong lòng bọn họ cũng đoán được đại khái. Bởi vậy đối phương ăn ngay nói thật, đáp: “Hiện tại âu phục này đang rất được săn đón trên thị trường, khó khăn lắm tôi mới hỏi thăm được từ miệng người bán, nói có thể tới chợ quần áo ở đặc khu kinh tế nhập hàng. Tôi đã lượn quanh chợ quần áo này mấy ngày rồi, cuối cùng hôm nay mới chờ được hai người.”

Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh vẫn chưa gói xong hàng cho anh ta, lại có khách hàng khác tới, vừa mở miệng đã mua luôn bốn mươi bộ âu phục…
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 157: Ngựa giống pháo hôi (135)



Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đã bán hết một ngàn bộ âu phục bọn họ mang tới. Còn có không ít người muốn mua nhưng không mua được, đành phải xin danh thiếp của Trương Thủy Sinh, rồi rời đi trong tiếc nuối.

Vốn dĩ Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh nghĩ, một ngàn bộ âu phục này phải bán bốn năm ngày mới hết, không ai trong hai người bọn họ nghĩ tới, chỉ trong một buổi sáng bọn họ đã bán hết một ngàn bộ âu phục này rồi.

Ngoài ra còn có nhiều người xin danh thiếp như vậy, chắc chắn sẽ có người tới tận nhà bọn họ mua âu phục nhỉ?

Trả phòng xong, Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân lập tức tới ga tàu hỏa, lần này bọn họ tới sớm vẫn còn vé giường nằm.

Tiền kiếm được là để tiêu, Trương Thủy Sinh không do dự chút nào, dứt khoát mua hai tấm vé giường nằm.

Đồ ăn trên tàu hỏa rất đắt, nếu đi từ nhà bọn họ còn có thể mang theo lương khô, bánh nướng gì đó. Nhưng hiện tại đang ở bên ngoài, chỉ có bánh bao, mì sợi, không thì hoành thánh, căn bản không cách nào mang lên tàu hỏa, dù mang lên được thì trời nóng thế này cũng không để được bao lâu.

Ăn một bữa cơm trên tàu hỏa mất hai, ba đồng, đều là đồ ăn bình thờng nhất, đắt hơn bên ngoài không chỉ mười lần.

Lưu Đại Ngân ăn mà đau lòng vô cùng.

Trương Thủy Sinh vừa ăn vừa cười: “Dì Lưu, không phải dì nói nên tiêu thì phải tiêu sao? Tiền ăn tuyệt đối là khoản tiêu đáng giá, sao dì lại đau lòng như vậy?”

“Đúng là nên tiêu, nhưng mà đồ ăn trên tàu hỏa này đắt quá, với số tiền ăn bữa cơm này, ra ngoài kia chúng ta có thể ăn mười bữa đấy. Không được, lần sau tôi phải mang thêm chút lương khô, bánh nướng gì đó mới được. Chúng ta không ăn cơm trên tàu nữa.”

“Được rồi dì Lưu, lời này lần trước dì từng nói rồi. Chúng ta ra ngoài, thế nào thoải mái thì chúng ta làm như thế, cơm này hơi đắt thật, nhưng ai bảo nó là độc quyền, chỉ có một không hai chứ.” Trương Thủy Sinh đã ăn hết một bát hoành thánh, lại muốn ăn thêm một bát nữa.

“Điều này cũng đúng, đồ có một không hai mới đắt giá. Chúng ta cũng không có cách nào khác, nên mua vẫn phải mua.”

Lần này ở trong khoang giường nằm, Trương Thủy Sinh ngủ một giấc ngon lành, khi về đến nhà, cuối cùng mặt mũi cũng không đầy mỏi mệt như lần trước.

Nhìn thấy bọn họ quay về, Trương Vân Sinh hơi kinh ngạc: “Dì Lưu, Thủy Sinh, sao hai người về sớm thế? Bán hết một ngàn bộ âu phục kia rồi à?”

Trương Thủy Sinh vỗ túi rỗng, kiêu ngạo nói: “Đều bán hết rồi.”

Âu phục bán đắt hàng, bọn họ phải tranh thủ sản xuất nhiều thêm.

Hễ có người tới nhận việc về làm, Lưu Đại Ngân lại nói với bọn họ chỗ bà ấy vẫn cần rất nhiều người, nếu quen biết ai có máy may, nhất định phải giới thiệu cho bà ấy.

Trần Kiến Quốc đưa gà cho nhà Lưu Đại Ngân biết bà ấy đang tìm người nhận hàng về làm lập tức đi tìm bà ấy nói, trong thôn bọn họ có mấy người có máy may, có thể nhận hàng về làm không?

Đương nhiên Lưu Đại Ngân đồng ý rồi. Qua một khoảng thời gian ở chung, Lưu Đại Ngân phát hiện ra, Trần Kiến Quốc này là một chàng trai rất có năng lực, cũng chăm chỉ, thành thật. Cậu ta muốn giới thiệu người, vậy chắc chắn trong lòng đã nghĩ kỹ người được chọn rồi.

Trần Kiến Quốc dẫn đến không nhiều người lắm, chỉ có mười mấy ngời, nhưng bọn họ làm việc thật sự rất nhanh nhẹn, bắt đầu từ lần thứ hai tới nhận việc, mỗi ngày một người đã có thể làm mười bộ âu phục rồi.

Ban đầu Lưu Đại Ngân còn nghi hoặc, sao bọn họ có thể may âu phục nhanh như vậy nhỉ?

Bà ấy hỏi Trần Kiến Quốc, Trần Kiến Quốc trả lời thế này: “Thím, trong thôn không giống trên tỉnh thành, mấy nhà mới có một chiếc máy may, người nghỉ nhưng máy không nghỉ, ngày nào cũng làm việc liên tục hai mươi bốn tiếng đồng hồ, đương nhiên sẽ làm nhanh rồi. Ví dụ như nhà chị dâu Xuân Liễu kia, nhà bọn họ có ba chị em dâu, nhưng chỉ có một chiếc máy may thôi. Ba người thương lượng trớc với nhau, mười bộ âu phục hôm nay chị cả làm bốn bộ, chị hai chị ba mỗi người ba bộ. Ngày mai chị hai làm bốn bộ, hai người còn lại mỗi người làm ba bộ. Ngày kia đến lượt chị ba làm bốn bộ, thời gian thì như nhau, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể dùng máy may tám tiếng, chia ra như vậy chẳng phải sẽ làm rất nhanh sao?

Vân Chi

Nghe vậy Lưu Đại Ngân mới hiểu rõ.

Có mười mấy người này, cộng thêm người cũ ở tỉnh thành, mỗi ngày bọn họ có thể làm ra khoảng ba trăm bộ âu phục rồi.

Trương Thủy Sinh lại đi tìm thêm hai thợ cắt nữa, nhưng dù như vậy, tốc độ sản xuất âu phục vẫn không bì kịp tốc ộ tiêu thụ.

Hơn nữa, trên tỉnh thành cũng đã bắt đầu có người làm âu phục rồi, sau này chắc chắn giá cả sẽ giảm đi. Tuy rằng dù giảm thế nào, Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh cũng sẽ không lỗ vốn, nhưng mà chắc chắn sẽ kiếm được ít hơn lúc ban đầu.

Nghĩ đến điều gì đó, Lưu Đại Ngân lập tức đi tìm Trương Thủy Sinh thương lượng: “Thủy Sinh, cậu có quen biết xưởng quần áo nào ở tỉnh thành này không?”

Trương Thủy Sinh nghi hoặc hỏi: “Cháu có quen biết vài người làm việc trong các xưởng quần áo, dì Lưu, dì định tìm công nhân xưởng quần áo gia công giúp chúng ta à? Bọn họ sẽ không nhận đâu, mấy xưởng quần áo trong tỉnh thành này đều là nhà xưởng quốc doanh, công nhân đều là công nhân biên chế chính thức, sao người ta có thể làm giúp hộ kinh doanh cá thể chúng ta.”

“Công nhân biên chế chính thức của nhà xưởng quốc doanh khinh thờng chúng ta, nhưng bọn họ sẽ khinh thường tiền sao?” Lưu Đại Ngân không phục, làm gì có ai chê tiền chứ.

Từ sau khi quốc gia cho phép kinh doanh hộ cá thể, việc kinh doanh của nhà xưởng quốc doanh càng ngày càng kém đi, bây giờ cơ hội kiếm tiền đang ở ngay trước mắt, ai lại không muốn nắm bắt nó?

“Thủy Sinh, cậu đừng tìm những nhà máy lớn, tìm nhà xưởng nhỏ, kinh doanh không tốt lắm hỏi thử xem bọn họ có đồng ý gia công quần áo cho chúng ta hay không. Phí gia công là bốn hào một bộ, công nhân nhà máy làm việc nhanh hơn người bình thường, một ngày có thể kiếm vài đồng đó, sao bọn họ có thể từ chối?”

Trương Thủy Sinh gãi đầu, nghĩ đi nghĩ lại, sau đó nói: “Để cháu đi hỏi thử xem sao.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 158: Ngựa giống pháo hôi (136)



Hôm sau, Trương Thủy Sinh nhờ người người quen giới thiệu cho vài xưởng quần áo nhỏ, mấy ngày sau, cuối cùng nhận đươc tin tức có xưởng quần áo đồng ý gia công cho bọn họ.

Xưởng quần áo này thật sự rất nhỏ, cả xưởng trưởng và công nhân chỉ có sáu người.

Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh thương lượng với bọn họ, cả cắt, may, là ủi cộng lại, phí gia công là năm hào một bộ.

Công nhân làm việc quen tay rồi có khác, ngày đầu tiên bọn họ đã làm ra được gần sáu mươi bộ âu phục thành phẩm.

Bắt đầu từ ngày thứ ba, lượng hàng sản xuất ra của xưởng quần áo này đã ổn định ở con số trên dưới một trăm bộ.

Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân không lằng nhằng chút nào, sau khi nhận hàng lập tức thanh toán ngay cho bọn họ, không khất nợ một xu một hào nào.

Xưởng quần áo nhỏ này luôn nhận làm những việc nhỏ mà nhà máy lớn chướng mắt, hoặc gia công cho nhà máy lớn. Trước kia mọi người đều dựa vào nhà xưởng quốc doanh, việc làm ăn của bọn họ còn tạm ổn, nhưng hiện tại có hộ kinh doanh cá thể rồi, việc làm ăn của bọn họ càng ngày càng kém, cuộc sống càng ngày càng khó khăn.

Vân Chi

Nhưng cho dù như vậy, sau khi tìm được bọn họ, Trương Thủy Sinh phải vất vả rất lâu mới thuyết phục được xưởng trưởng.

Nhà xưởng quốc doanh lại đi làm thuê cho hộ kinh doanh cá thể, nếu truyền ra ngoài, từ trên xuống dưới trong xưởng đều sẽ bị liên lụy.

Ban đầu công nhân còn không muốn lắm, bọn họ là công nhân bát sắt, căn bản là khinh thường hộ kinh doanh cá thể.

Nhưng đợi đến khi nhận được ba mươi đồng cho lô hàng đầu tiên, không còn ai mở miệng phản đối nữa, tất cả đều gắng sức đạp máy may, liều mạng làm việc.

Đúng như lời Lưu Đại Ngân nói, ai lại chê tiền chứ.

Huống chi tình hình trước mắt bọn họ còn không được tốt lắm.

Sau lần Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân tới đặc khu kinh tế, không lâu sau, rất nhiều người đã tìm tới tận cửa, những người bán lẻ quần áo ở tỉnh thành cũng bắt đầu tới nhà bọn họ nhập hàng.

Thấy làm ăn càng ngày càng lớn, để đề phòng người khác phá hoại, Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh còn đi xin cấp một tờ giấy phép buôn bán.

Âu phục này bán đắt hàng như vậy, hai người bọn họ đều muốn làm thêm một khoảng thời gian nữa, cho nên lại phải bắt đầu chạy khắp tỉnh thành tìm mua vải dệt thích hợp.

Bọn họ đi tới tất cả các xưởng dệt, nhưng mà không tìm được loại vải thích hợp.

Hiện tại phong trào mặc âu phục đã lan ra khắp cả nước, đã trở thành trào lưu ở các thành phố lớn và vùng duyên hải rồi, chỉ cần là thanh niên, ai cũng có một ước mơ mặc âu phục.

Âu phục cũng bắt đầu thịnh hành trong hôn lễ, nếu không mua được, chú rể thà đi mượn một bộ âu phục mang về mặc, cũng không muốn mặc quần áo khác.

Như vậy mấy vạn mét vải sao đủ làm âu phục cung ứng khắp cả nước, đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.

Trương Thủy Sinh xoa tay hầm hè muốn mở rộng kinh doanh, nhưng mà không bột đố gột nên hồ, không có vải dệt dù anh ta muốn làm cũng không làm đươc.

Trương Thủy Sinh thương lượng với Lưu Đại Ngân, hay là anh ta đi các tỉnh khác tìm xem có tìm được vải dệt thích hợp hay không.

Lưu Đại Ngân lại khuyên anh ta: “Âu phục bán chạy như vậy, chẳng nhẽ những nhà xưởng quốc doanh kia không nhìn thấy sao? Chúng ta đã đi dạo một vòng quanh tỉnh thành này rồi, cậu có nhìn thấy nhà xưởng nào có vải dệt thích hợp để may thành âu phục không? Hiện tại chúng ta vẫn còn mấy vạn mét vải mà, đợi đến khi làm hết một nửa số này, cậu lại đi tìm vải dệt vẫn chưa muộn.”

Hai người bọn họ tính toán, một bộ âu phục tốn khoảng ba mét vải, sáu vạn mét vải làm được khoảng hai vạn bộ âu phục, hiện tại bọn họ mới bán ra tám nghìn bộ, vẫn còn một vạn hai ngàn bộ âu phục nữa.

Trương Thủy Sinh nói: “Dì Lưu, bây giờ mỗi ngày chúng ta gần như có thể làm ra được năm trăm bộ âu phục rồi, mười ngày chính là năm nghìn bộ, hai mươi ngày chính là một vạn bộ. Như vậy chưa tới một tháng, là chugns ta có thể làm xong số âu phục còn lại rồi. Bây giờ chúng ta chưa đi tìm vải dệt thì còn đợi đến bao giờ?”

Lưu Đại Ngân vẫn phản đối, Trương Thủy Sinh hỏi bà ấy vì sao phản đối, Lưu Đại Ngân lại nói không ra lời. Bà ấy đâu thể nói là mình nhìn thấy trong giấc mơ, nói mấy năm nữa âu phục sẽ không bán được, sẽ tồn đọng số lượng rất lớn, đến lúc ấy chỉ có thể mang về nông thôn thanh lý với cái giá rất rẻ.

Vốn dĩ Lưu Đại Ngân chỉ muốn làm một vố này thôi, làm xong hết số vải dệt còn lại rồi sẽ thu tay không làm nữa.

Nhưng Trương Thủy Sinh đã nếm được trái ngọt, sao có thể dễ dàng buông tay.

Lưu Đại Ngân nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đồng ý với lời kiến nghị của Trương Thủy Sinh, để anh ta đi nơi khác tìm vải dệt.

Từ giờ đến thời gian âu phục tồn đọng còn mấy năm nữa, thôi cứ làm thêm một khoảng thời gian, tích cóp thêm ch tiền vốn, sau này muốn làm gì cũng dễ dàng hơn.

“Được, vậy cậu đi tìm vải dệt nhé, tôi ở lại quản lý nơi này, nhưng mà nếu như vải dệt quá đắt, cậu phải quay về thương lượng trước với tôi đấy.”

Trương Thủy Sinh mỉm cười, nói: “Tất nhiên rồi.”

Trương Thủy Sinh ra ngoài, Trương Vân Sinh sắp khai giảng rồi, trong xưởng quần áo này chỉ còn một mình Lưu Đại Ngân bận việc.

Cũng may bọn họ lại thuê thêm vài người, Lưu Đại Ngân chỉ việc ghi sổ, thanh toán tiền, những việc khác đã có nhân viên làm rồi.

Trương Thủy Sinh đi hơn mười ngày mới mang theo khuôn mặt mệt mỏi phong trần, quay về từ nơi khác.

Vẻ mặt có thất vọng, có sầu lo, không có chút vui mừng nào.

Lưu Đại Ngân đoán được, sợ là anh ta không tìm thấy vải dệt thích hợp.

Quả nhiên là thế, Trương Thủy Sinh nói hiện tại xưởng quần áo trên cả nước đều sản xuất âu phục đem bán, bọn họ đã bao tiêu hết vải vóc của xưởng dệt rồi, sao còn phần của hộ kinh doanh cá thể.

Dù sao xuất phất từ phương diện nào đó, hộ kinh doanh cá thể cũng không thể bằng nhà xưởng quốc doanh.

Trương Thủy Sinh cảm khái một phen, sau đó nói tiếp: “Dì Lưu, âu phục này không làm tiếp được rồi, nhưng mà chúng ta có thể làm quần áo khác. Dì Lưu, chúng ta có tiền vốn ban đầu rồi, chắc chắn có thể kinh doanh tốt xưởng quần áo này.”

Trương Thủy Sinh đã suy xét vấn đề này từ lâu rồi, dì Lưu có ánh mắt nhìn xa trông rộng, con người thành thật trung hậu, là đối tác kinh doanh hiếm có khó tìm.

Anh ta bắt tay với dì Lưu, chắc chắn có thể kinh doanh tốt xưởng quần áo này.

Còn chuyện Lưu Đại Ngân có đồng ý hay không, không nằm trong phạm vi suy xét của anh ta. Sao dì Lưu có thể từ chối, xưởng quần áo này kiếm được nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ dì Lưu lại chê tiền sao?
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 159: Ngựa giống pháo hôi (137)



Điều Trương Thủy Sinh chưa bao giờ nghĩ tới là, Lưu Đại Ngân lại không đồng ý.

“Dì Lưu, vì sao?” Trương Thủy Sinh trợn tròn mắt. Câu trả lời của Lưu Đại Ngân đã nằm ngoài dự kiến của anh ta: “Xưởng quần áo này giúp chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy, sao dì lại không muốn làm tiếp? Dì Lưu, dì có điều gì khó nói à? Dì nói ra đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết.”

Lưu Đại Ngân rót cho Trương Thủy Sinh một chén nước, cười nói: “Cậu uống nước trước đi, xem cậu đổ đầy mồ hôi rồi kìa.”

Trương Thủy Sinh: “Dì Lưu, dì nói với cháu nguyên nhân vì sao trước đã, nếu không cháu nuốt không trôi.”

“Thủy Sinh, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, cậu đã từng để ý đến quần áo tôi mặc trên người lần nào chưa?” Lưu Đại Ngân chỉ vào quần áo trên người mình, hỏi: “Cậu xem bộ quần áo trên người tôi thế nào? Có đẹp không? Tạm thời chưa nói đến có hợp mốt hay không, chỉ nói riêng màu sắc thôi, ngoài quần áo màu đen, xám, xanh than ra, cậu thấy tôi từng mặc quần áo màu khác bao giờ chưa?”

Trương Thủy Sinh cẩn thận suy nghĩ vấn đề bà ấy hỏi, nghĩ lại thì, đúng là từ khi gặp Lưu Đại Ngân đến bây giờ, hình như bà ấy thật sự chưa từng mặc quần áo sáng màu lần nào, suốt ngày đều là màu đen, màu xanh than, nhìn qua đúng là xám xịt thật.

Vân Chi

Nhưng dì Lưu hỏi vấn đề này làm gì? Có liên quan gì đến việc kinh doanh xưởng quần áo sao?

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Trương Thủy Sinh, Lưu Đại Ngân nói: “Làm nghề nào phải yêu cái nghề ấy. Giống như mở nhà hàng, cần một cái miệng sành ăn mới nếm ra được đồ ăn có ngon hay không. Làm quần áo cũng vậy, phải có ánh mắt tinh tường, biết quần áo kiểu nào mặc lên người sẽ đẹp mắt.”

“Với tôi mà nói, quần áo chỉ cần không có mụn vá, thì chính là quần áo đẹp. Cậu xem, ánh mắt tôi như vậy, có thể mở xưởng quần áo được sao? Không hẳn là không được, nhưng chắc chắn xưởng quần áo trong tay tôi sẽ không thể phát triển lớn, chỉ có thể duy trì quy mô nhỏ. Âu phục này kiếm được nhiều tiền thật đấy, nhưng chỉ kiếm được lúc ban đầu mà thôi, đợi sau này nhiều người may âu phục, sản xuất ra âu phục đủ mọi kiểu dáng, khi ấy căn bản tôi không thể nhìn ra kiểu âu phục nào đẹp, kiểu nào sẽ được người dùng ưa chuộng, bởi vì với tôi mà nói, bộ âu phục nào cũng là quần áo mới, đều tốt cả.”

“Thủy Sinh, cậu hiểu ý tôi chứ?”

Những lời này của Lưu Đại Ngân như một quả b.o.m ném thẳng vào lòng Trương Thủy Sinh. Vốn dĩ anh ta cho rằng Lưu Đại Ngân chỉ là một người phụ nữ bình thường, có thể làm được đến bước này đều dựa vào xu hướng của thời đại, chưa bao giờ anh ta nghĩ tới, dì Lưu này lại có trí tuệ như vậy.

Dì Lưu nói không sai, muốn mở xưởng quần áo phải có khiếu thẩm mỹ, đôi mắt phải nhìn ra được quần áo kiểu này có đẹp hay không, có thể trở thành xu hướng hay không.

Tuy rằng Trương Thủy Sinh tự nhận bản thân là “Người thời thượng”, nhưng đứng trước quần áo mẫu, chưa chắc anh ta đã phán đoán được mẫu này có bán chạy không, có đáng để sản xuất quy mô lớn hay không.

Trương Thủy Sinh bắt đầu trầm mặc.

Anh ta định sau này sẽ làm về quần áo, làm thì chắc chắc không thành vấn đề, nhưng giống như lời dì Lưu nói, có phát triển được quy mô lớn hay không mới là vấn đề.

Trương Thủy Sinh rút một điếu thuốc ra theo bản năng, cả người rơi vào trầm tư.

Lưu Đại Ngân không quấy rầy anh ta, mà lặng lẽ ra ngooài đóng cửa lại. Bà ấy phải tới trông xưởng sản xuất, nếu có người tới giao hàng bà ấy còn phải tính sổ cho người ta.

Hiếm khi thấy Trương Thủy Sinh suy tư lâu như vậy, rốt cuộc tương lai anh ta nên theo nghề gì đây, chẳng lẽ cứ đông một búa, tây một búa, việc gì cũng làm như bây giờ?

Việc này phải suy xét cẩn thận.



Giữa tháng chín, sản lượng âu phục giảm xuống không ít, hóa ra là vì trên tỉnh thành này đã có nhiều người cho nhận hàng về nhà làm rồi. Bọn họ cũng mua vải dệt tồn kho của xưởng dệt, sau đó thuê thợ cắt cắt mẫu rồi cho người ta nhận hàng về nhà may lại, làm thành quần áo xong sẽ chuyển đi tiêu thụ khắp cả nước.

Sản lượng giảm đi nhưng người chờ lấy hàng lại không, Lưu Đại Ngân cố ý tìm Trần Kiến Quốc, nhờ cậu ta giới thiệu cho mình thêm người nhận hàng về làm.

Biết Lưu Đại Ngân muốn nhờ mình tìm người, Trần Kiến Quốc rất vui mừng: “Thím, thím không biết đấy thôi, người thôn bên cạnh thôn cháu đều muốn nhận việc từ chỗ thím, nhưng mà cháu không thân với bọn họ cho lắm, nên không tiện dẫn bọn họ tới đây. Bây giờ thím đã nói vậy, thì lát về cháu sẽ đi tìm bọn họ, ngày mai sẽ dẫn bọn họ tới đây lấy hàng mang về nhà làm.”

Lưu Đại Ngân xuất thân từ nông thôn, biết nông thôn không giống trên tỉnh thành. Làng trên xóm dưới đều là họ hàng dây mơ rễ má cả, có ai là người xa lạ đâu.

“Kiến Quốc, chỉ cần cậu quen biết những người đó, biết nhân phẩm của bọn họ không thành vấn đề, đều có thể giới thiệu đến chỗ tôi nhận việc. Nhưng mà mấy ngày đầu không thể nhận quá nhều, nếu bọn họ làm không tệ thì sau này mỗi ngày cũng được lấy mười bộ mang về như những người khác.”

Mấy người phụ nữ ở thôn Trần Kiến Quốc mỗi ngày đều phái hai người thay phiên nhau tới tỉnh thành trả hàng, tính sổ, rồi nhận việc về làm.

Trần Kiến Quốc nói làm là làm ngay, ngày hôm sau đã dẫn theo hơn hai mươi người phụ nữ tới chỗ Lưu Đại Ngân.

“Thím, những người này đều là người quen của cháu, đều hiểu tận gốc rễ, nhân phẩm đều không tệ, thím cứ yên tâm.”

Có thêm một đám người, sản lượng âu phục lập tức tăng lên.
 
Back
Top Bottom