Ngôn Tình Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

[BOT] Dịch

Ban Quản Trị
24/9/25
113,201
0
36
AP1GczPisk0xfoD7mV__Yz9BasspAK7_ugCMyVIgwLAyXbLuc8kFUeZZ19FlsQXkQRUrvqHulqnemO0d5G0b8zGwJVAX6RAYa0mNoe27fMQPUOtLSGU4Ct1KaJStodVqa4sa6Ylrmp7mZPEyrfL5X7VYiYT1=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Tác giả: Thanh Tri Hứa
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Xuyên Không, Hài Hước, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Khương Tuệ Ninh ngoài ý muốn xuyên sách, xuyên thành mẹ kế của nam chủ trong văn niên đại.

Trong sách, cô tuổi trẻ xinh đẹp nhưng vì gia đình xảy ra biến cố nên bị bắt gả cho người cha có địa vị cao kia của nam chủ.

Nhưng mà cốt truyện trong sách vì muốn khắc họa sự khổ nhọc và kiên cường của nam chủ nên làm cho cha của nam chủ kết hôn được nửa năm liền vì bệnh cũ tái phát không thể trị được mà qua đời.

Không còn người cha lợi hại vẫn không thể che đấu được ánh sáng của nam chủ, nhưng lại khổ cho người mẹ kế xinh đẹp trẻ tuổi là nguyên chủ, đã không còn chồng che chở nên cuộc sống rất thê thảm.

Khương Tuệ Ninh vừa xuyên tới đã gặp phải tân hôn:…… Muốn khắc họa bản lĩnh của nam chủ thì việc gì phải cướp đi cuộc sống yên bình của cô chứ?

Không nói hai lời liền lừa cha nam chủ tới bệnh viện kiểm tra thân thể, tính toán trực tiếp bóp chết mầm bệnh ở trong nôi.

Chỉ là tin tức cô mang theo chồng tới bệnh viện lan truyền rất nhanh chóng, mỗi người trong viện đều truyền nhau rằng chồng của Khương Tuệ Ninh không được.

Thậm chí còn có người nói, quả nhiên không thể gả cho đàn ông lớn tuổi, dù người đàn ông đó có bản lĩnh thì cũng không cho được hạnh phúc.

Những lời này truyền tới cả tai mẹ chồng Khương Tuệ Ninh, lão thái thái chạy tới nhà con trai liền nhìn thấy thuốc bổ đầy nhà, nhịn không được lắc đầu tiếc hận, con trai mình mới hơn ba mươi tuổi liền không được?

Người đàn ông nào đó bị lừa uống thuốc:……????

————

Một năm sau, Khương Tuệ Ninh sinh một đôi song bào thai, lúc tổ chức tiệc đầy tháng liền ôm hai tiểu nha đầu vào trong viện phơi nắng.

Người trong viện đều chạy tới vây xem, mặt mũi của hai tiểu nha đầu quả thực chính là cùng một khuôn khắc ra với cha ruột, xinh đẹp lại đáng yêu.

Mọi người lộ ra ánh mắt hâm mộ, lại âm thầm thảo luận với nhau, ai nói thân thể của chồng đồng chí tiểu Khương không tốt vậy? Đây không phải là khá tốt sao.

————

Người đàn ông lớn tuổi cao lãnh cấm dục VS người vợ nhỏ diễn tinh đáng yêu​
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 1


“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”.

Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động.

Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài.

Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?”

“Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua.

Từng tiếng truyền vào trong tai Khương Tuệ Ninh, cô chỉ cảm thấy Khẩn Cô Chú đọc tới đầu cô vang lên ong ong.

Rốt cuộc nhịn không được hô to một tiếng: “Sư phụ đừng niệm nữa”, sau đó đột nhiên quằn quại ngồi dậy.

Cô mở to mắt ra mờ mịt nhìn quanh bốn phía, hoàn cảnh xa lạ làm cô cho rằng đôi mắt mình xảy ra vấn đề, sợ tới mức cô xoa xoa đôi mắt.

Vẫn may, xoa nhẹ nửa ngày thì cảnh tượng trước mắt đã cực kỳ rõ ràng, không phải đôi mắt xảy ra vấn đề.

Cô vẫn còn chưa may mắn xong liền phát hiện một vấn đề càng quan trọng hơn, đôi mắt không thành vấn đề, chỉ là cô không hề ngủ ở trên giường nhà mình

Khương Tuệ Ninh nhanh chóng xốc chăn lên nhìn thoáng qua, trên người cô vẫn mặc cái áo ngủ in đầy con mèo chiêu tài màu hồng, bất nhưng mà cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng khác.

Áo ngủ là của cô, nhưng đây lại không phải phòng ngủ của cô, đây là cái quỷ gì?

Lúc này cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện cô đang nằm trên một chiếc giường gỗ to rộng, trên người đang đắp một cái chăn hai lớp, mặt phía trong là vải miên thuần trắng, mặt ngoài là lụa thêu hình long phượng trình tường vui mừng.

Sàn nhà sạch sẽ, sáng tới mức có thể soi gương, ở đối diện giường có đặt một cái bàn trang điểm cổ điển.

Bên tay trái là một cái cửa phòng hình vòm, không có cửa, treo một cái mành hạt đủ mọi màu sắc.

Toàn bộ phòng ngủ thoạt nhìn có vài phần xa hoa nhưng lại tràn ngập cảm giác niên đại, cực kỳ giống phong cách của niên đại 70-80.

Khương Tuệ Ninh còn không kịp phản ứng lại thì trong đầu cô đã xuất hiện một đống đồ vật không thuộc về chính mình, thật vất vả sửa sang mấy thứ này xong, cô phát hiện ra một vấn đề cực kỳ khó lường.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 2


Đúng vậy, cô đã xuyên sách, xuyên tới một quyển văn niên đại vừa mới tùy tiện lật xem cách đây không lâu.

Trong sách cô vừa không phải nữ chủ am hiểu lòng người, cũng không phải nữ phụ làm nhiều việc ác.

Mà là một người có thể có cũng có thể không… Mẹ kế trẻ tuổi của nam chủ.

Trong sách không viết quá nhiều về người mẹ kế này, ít ỏi mấy trăm chữ liền kết thúc cả đời, chỉ nói là thê thảm cả đời, còn cụ thể là thê thảm như thế nào thì lại không viết.

Khương Tuệ Ninh chỉ muốn nói, cô xuyên tới thứ đồ chơi gì đây?

Cốt truyện trong sách chủ yếu là viết về cuộc đời của nam chủ ưu tú, cha của nam chủ là quan chỉ huy tối cao của một quân khu. Cuộc sống của nam chủ trước năm 16 tuổi có thể nói là xuôi gió xuôi nước, quả thực số mệnh nam chủ trời sinh.

Nhưng cốt truyện không đơn giản như thế, vào năm nam chủ mười sáu tuổi thì cha nam chủ liền bởi vì bệnh cũ tái phát mà qua đời, còn nam chủ sẽ vì hoàn thành di nguyện của cha mà vào bộ đội, 30 tuổi liền tiếp nhận vị trí trước kia của cha.

Cả đời của nam chính rất trâu bò, nhưng lại khổ cho người mẹ kế trẻ tuổi xinh đẹp, vốn dĩ mới gả cho cha của nam chủ được nửa năm, gót chân cũng chưa đứng vững thì chồng đã qua đời, nguyên nhân hai người kết hôn chính là bởi vì nhà mẹ đẻ của nguyên chủ gặp chuyện, vì tìm kiếm sự trợ giúp mới gả chồng.

Chồng không còn, nam chủ vào quân doanh, vừa đi liền cắt đứt tất cả liên hệ với bên ngoài, mẹ kế trẻ tuổi căn bản không bảo vệ được cái nhà này, kết cục cuối cùng liền dùng chữ thê thảm cả đời để khái quát.

Khương Tuệ Ninh không rõ mình đã làm chuyện thiếu đạo đức gì mà lại phải xuyên thành một nhân vật quần chúng xui xẻo thế này.

Nhưng mà tới đâu hay tới đó, cô nổi tiếng là có năng lực thích ứng mạnh.

Hơn nữa cô còn nắm giữ được cốt truyện trong sách, cô biết cha của nam chủ tái phát bệnh cũ là bởi vì bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất. Trong sách viết nếu là phát hiện sớm hơn ba tháng thì cái bệnh cũ này chỉ tương đương với một lần cảm cúm, căn bản không nguy hiểm đến tính mạng.

Trước mắt cô vừa mới gả cho cha của nam chủ, còn nửa năm nữa cha nam chủ mới qua đời, vậy thì cô liền kéo người tới bệnh viện kiểm tra trước nửa năm, trị liệu xong sớm cũng yên tâm hơn.

Khương Tuệ Ninh nằm trên giường chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủn đã thích ứng với việc xuyên sách.

Nhưng mà cô vẫn không muốn rời giường, cô ôm chăn quay cuồng một vòng ở trên giường lớn, không có gì bất ngờ xảy ra, ngoài cửa lại có tiếng đập cửa vang lên: “Đồng chí tiểu Khương …”

Khương Tuệ Ninh:…

“Đã dậy”. Làm người lễ phép của thế kỷ mới, không trả lời người khác hình như không lễ phép, cho nên vẫn cần phải đáp lại.

Người ở ngoài cửa không ngờ cô có thể trả lời một cách bình đạm như vậy, dừng một chút, mới lại nói: “Đồng chí tiểu Khương nhanh lên nhé, cháo thịt lạnh rồi liền không thể ăn”.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 3


Khương Tuệ Ninh nhận mệnh bò dậy khỏi giường, lúc đổi áo ngủ, nhéo chất liệu vải quen thuộc của quần áo làm giữa mày cô nhảy một chút, sau đó lập tức tìm kiếm trong phòng ngủ.

Cô đang mặc áo ngủ của mình chứng tỏ cô đã xuyên cả người lại đây, diện mạo của nguyên chủ có giống với cô hay không? Nếu như không giống thì không phải sẽ xong đời à?

Chỉ là căn phòng to như vậy mà lại không có một tấm ảnh chụp nào về nguyên chủ cả, không phải mới tân hôn sao? Thế mà lại không chụp một tấm ảnh kết hôn nào?

Khương Tuệ Ninh rốt cuộc cũng không phải nguyên thân, thật nhiều ký ức đều không có, trừ bỏ những điều trong sách viết thì cô không hề có một chút ấn tượng nào cả, nhịn không được mà cảm thấy hoảng hốt.

Lục tung một hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được một tấm ảnh đen trắng ở trong rương hành lý của nguyên chủ.

Cô nhìn thoáng qua, lại cầm ảnh chụp đứng ở trước cái gương bên cạnh tủ quần áo để soi, không ngờ diện mạo của nguyên chủ và cô lại giống nhau như đúc, ngay cả cái nốt ruồi nhỏ ở dưới khóe mắt kia cũng giống nhau.

Nhưng mà cô nhớ rõ trong sách nguyên chủ mới mười tám, còn cô lại là người đã 26 tuổi, vì sao thoạt nhìn lại giống nhau như đúc nhỉ?

Khương Tuệ Ninh nhịn không được để sát vào gương xem một cái, làn da của cô hình như có chút không giống nhau, bởi vì cô hay cười nên xuất hiện nếp nhăn ở đuôi mắt cũng biến mất không thấy, mặc kệ có muốn tin hay không thì có thể cô đã quay về trạng thái lúc 18 tuổi rồi.

Cô nhịn không được lại xoa nhẹ mặt mình hai cái, mấy từ như vô cùng mịn màng, trắng nõn trơn mịn không phải chính là dùng để hình dung cô của hiện tại sao?

Không phải Khương Tuệ Ninh nói khoác nhưng cô thật sự thuộc những người có diện mạo đẹp, ngay cả lão sư của cô cũng nói là với diện mạo của cô không nên học ở đại học của bọn họ mà nên đi học ở học viện Điện Ảnh bên cạnh.

Không nghĩ tới xuyên sách còn có thể làm cho cô trở nên trẻ hơn, Khương Tuệ Ninh thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, tuy rằng trên mạng mỗi ngày đều nói cái gì mà năm tháng cũng không đánh bại được mỹ nhân, nhưng có ai không muốn mình mãi mười tám tuổi chứ.

Mấu chốt là hiện tại cô còn trẻ mà đã lên làm vợ quan lớn… Tuy rằng người chồng quyền cao chức trọng thường xuyên không trở về nhà, đêm tân hôn không thèm để ý tới cô vợ nhỏ liền vội vàng rời đi.

A… Nhưng mà trong nhà có để lại dì giúp việc chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cô, trên tủ đầu giường có để tiền giấy, đừng nói ở thập niên 70, dù là đặt ở thời đại của cô thì cuộc sống này cũng thuộc loại cao cấp rồi.

Mà cô chỉ cần làm cho người chồng có địa vị cao của mình không chết thì có thể sống cuộc sống tốt đẹp này trong một thời gian dài, việc này nhẹ nhàng hơn việc đấu trí đấu dũng với nhà tư bản gấp bao nhiêu lần?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 4


Khương Tuệ Ninh lập tức vui vẻ khoa tay múa chân, vui sướng bắt đầu thay áo ngủ, thẩm mỹ của nguyên chủ khá tốt, ở trong niên đại thuần một sắc xanh trắng xám, thế nhưng lại có thật nhiều quần áo vừa đẹp lại tây, áo lông màu đỏ, sơ mi trắng, áo choàng dệt màu cam, áo khoác màu xanh nhạt.

Cô chọn một cái áo sơ mi màu trắng để mặc bên trong, bên ngoài mặc một cái áo choàng bằng vải dệt, cuối cùng là một chiếc áo khoác.

Khương Tuệ Ninh nghĩ là quần áo có thể treo ở trong tủ quần áo thì chắc chắn là có thể mặc, liền trực tiếp mặc vào người.

Cô nhìn bộ quần áo ngủ hiện đại mà mình vừa mới thay ra kia, trực tiếp nhét vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo, dựa vào cốt truyện trong sách, hạo kiếp mười năm phải tới sang năm mới có thể kết thúc, tuy rằng với vị trí hiện tại của chồng cô thì sẽ không có ai dám trực tiếp chạy tới nhà để lục soát cả, nhưng mà cẩn thận mới đi được thuyền vạn năm.

Cô tính toán sẽ đốt nó vào đêm khuya.

Sau khi đổi quần áo xong, nghĩ đến nguyên chủ từ khi kết hôn liền không hề bước ra ngoài cửa phòng, còn chồng của nguyên chủ cũng đã rời đi vào nửa đêm hôm đó, cả ngày hôm qua nguyên chủ đều nhốt mình ở trong phòng, dì giúp việc tới gọi cửa cũng không đáp lại.

Khó trách sáng hôm nay dì lại tới nữa, khẳng định là sợ cô dâu mới đói chết ở trong phòng sẽ không dễ ăn nói.

Khương Tuệ Ninh không biết vì sao nguyên chủ không muốn ra cửa, dựa theo cốt truyện là nguyên chủ bị bắt gả chồng nên chắc là trong lòng cảm thấy không dễ chịu.

Cô không hề có loại ý tưởng đó, trời đất bao la đều không quan trọng bằng ăn cơm, vệ sinh cá nhân xong liền đi xuống lầu ăn cơm.

Vừa mới đi xuống lầu liền nhìn thấy trên bàn cơm đã có một người ngồi, xem bóng dáng thì là một nam hài trẻ tuổi, người nói chuyện với cậu ấy chắc chính là dì bảo mẫu, không biết dì bảo mẫu nói cái gì mà cậu ấy trả lời một câu: “Nếu thật sự không được thì tí nữa cháu đi tìm chìa khóa dự phòng, sau đó dì bê vào phòng cho dì ấy”.

Nghe lời này, tuổi lại không lớn, chắc hẳn đây chính là nam chủ Quý Tử Thư ở trong sách, cũng chính là con riêng của cô.

Khương Tuệ Ninh đọc sách, ấn tượng về nam chủ chỉ có miêu tả bằng chữ chứ không có hình ảnh cụ thể, cô cũng rất tò mò về người con riêng này, nghe lời nói của cậu ấy thì có vẻ cũng không hề có ác ý đối với người mẹ kế như cô, cô nhịn không được nhìn chằm chằm bóng dáng của Quý Tử Thư lâu thêm một chút.

“Được… Đồng chí tiểu Khương đã xuống dưới.” Dì bảo mẫu nói chuyện với Quý Tử Thư xong, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Khương Tuệ Ninh bước từ bậc thang xuống, sắc mặt lập tức hơi thay đổi.

Tuy rằng bà ở Quý gia đã gần mười lăm năm, nhưng bà chỉ là bảo mẫu nhận tiền lương tới nấu cơm hằng ngày, ngày bình thường sẽ không nói quá nhiều. Thật sự là do cô dâu mới vào cửa vẫn luôn không chịu ra ngoài, bà lại không thể liên hệ được với Quý thủ trưởng, nhìn thấy Quý Tử Thư trở về từ trường học mới nhờ cậu ấy giúp nghĩ cách, không ngờ vừa mới nói chuyện xong thì nữ chủ nhân đã xuống dưới.

Làm cho bà cảm thấy có chút xấu hổ giống như nói xấu sau lưng người khác lại bị bắt gặp vậy.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 5


“Đồng chí tiểu Khương, mau ngồi xuống ăn cơm sáng đi, tôi đã cố ý làm bữa sáng phía Nam của các cô, cô mau nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không”.

“Cảm ơn dì Lưu”. Khương Tuệ Ninh không quen biết dì bảo mẫu, nhưng mà trong sách từng nhắc tới dì giúp việc họ Lưu, vào mười mấy năm trước được cha nam chủ thuê tới để chăm sóc cho nam chủ còn tuổi nhỏ, làm suốt từ đó cho tới tận hiện tại.

Trong sách, kết cục của bà ấy còn tốt hơn cả cô, sau khi nam chủ công thành danh toại liền tìm tới dì Lưu, bởi vì bà ấy không có con cháu gì nên chính là nam chủ dưỡng lão và lo chuyện ma chay cho bà ấy.

Khương Tuệ Ninh không thể hiểu được vì sao nam chủ có thể chăm sóc cho một dì giúp việc mà người mẹ kế trên danh nghĩa là cô lại chỉ xứng sống thê thảm cả đời nhỉ?

Nhưng mà hiện tại chuyện này cũng chưa gấp, cứ chậm rãi tìm hiểu.

Cô nghĩ đến trong sách có viết dì Lưu là người thành thật chăm chỉ, kết hợp với việc bà ấy sợ cô đói chết, kiên trì gọi cô ra ngoài ăn cơm thì chắc hẳn là một người lương thiện, cho nên lúc cô nói chuyện với dì Lưu thì khóe miệng cũng hơi mỉm cười.

Nhìn theo dì Lưu đi vào phòng bếp, Khương Tuệ Ninh mới quay đầu lại, vừa lúc gặp gỡ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Quý Tử Thư.

Không hổ là nam chủ của quyển sách? Ánh mắt sắc bén kia không nên xuất hiện ở trên người một đứa bé mười lăm tuổi.

Nhưng mà diện mạo của cậu ấy vẫn chưa đuổi kịp ánh mắt, lớn lên trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt rất lớn, con ngươi đen nhánh, môi hơi mím, còn có hai cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt, bộ dáng môi hồng răng trắng này đâu có hung ác lạnh lùng giống như trong sách viết, rõ ràng vẫn là một con chó nhỏ đáng yêu.

Đáng yêu đến mức làm cho người ta muốn duỗi tay xoa xoa cái đầu lông xù của cậu ấy.

Nhưng mà Khương Tuệ Ninh phải kìm nén.

Từ xưa việc ở chung giữa mẹ kế và con riêng chính là một vấn đề khó khăn thế kỷ, mặc kệ là nhiệt tình hay là lạnh nhạt thì cũng đều dễ dàng khiến cho người khác nói ra nói vào, huống chi hiện tại cô và con riêng lại chỉ kém nhau ba tuổi.

Nói như thế nào thì tạm thời cô vẫn nên bảo trì bình tĩnh, địch không động thì ta cũng không động, chờ tới khi địch ra chiêu cô sẽ tiếp chiêu.

Lúc Khương Tuệ Ninh nhìn Quý Tử Thư thì đối phương cũng đang nhìn cô.

Đến khi nhìn rõ bộ dáng của mẹ kế thì trong lòng Quý Tử Thư vẫn nhịn không được xem thường lão Quý một chút, ngày thường một bộ không gần nữ sắc, kết quả chỉ là không gần nữ sắc khó nhìn mà thôi.

Nhưng mà ngay sau đó trong lòng cậu lại có chút lo lắng, lão Quý tìm cho cậu cái người… mẹ kế này, trừ bỏ xinh đẹp thì thực sự quá trẻ tuổi, nhìn có vẻ còn nhỏ hơn cả cậu, thật sự đủ mười tám tuổi sao?

Quý Tử Thư nghĩ như vậy, cũng không tự chủ được mà hỏi ra miệng: “Dì tròn 18 tuổi chưa?”

Khương Tuệ Ninh:…
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 6


Dì Lưu vừa bưng cháo đã múc cho Khương Tuệ Ninh ra thì nghe thấy câu hỏi của Quý Tử Thư.

Rõ ràng là có ba người trong phòng ăn, nhưng vì những lời vừa rồi đã khiến bầu không khí đêm nay yên tĩnh lại.

“Đồng chí Tiểu Khương, cháo của cô đây.” Dì Lưu đúng lúc đánh vỡ cục diện im lặng này.

Nhưng dù có đánh vỡ thì cũng không thay đổi được bao nhiêu, bởi vì dì ấy đặt cháo xuống xong là rời đi.

Để lại Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư hai mặt nhìn nhau.

Khương Tuệ Ninh nhìn cháo trên bàn, không biết nên nói gì.

Lời này của Quý Tử Thư có hiệu quả kỳ diệu giống như câu “Có phải dì để mắt tới tiền của cha tôi không”, vậy là cậu ấy nghi ngờ mình tham tiền của cha cậu ấy nên mới gả tới đây? Thế bây giờ là đang muốn ra oai phủ đầu?

Không hổ là nam chính, vừa rồi còn thấy cậu đáng yêu, hóa ra chỉ là hổ đang ngủ gật thì vẫn là hổ.

Cũng không biết tại sao còn nhỏ thế mà nhìn người chuẩn vậy.

Khương Tuệ Ninh hít sâu một hơi, quyết định mỗi ngày mình đều tự hỏi bản thân rằng, yêu tiền có sai không? Tham tiền có sai không? Được, mình không sai chỗ nào.

Có điều cô cũng không dám làm quá đáng, dù sao người trước mặt cũng là nam chính trong tương lai, cho dù bây giờ cậu vẫn trông như chú cún đáng yêu, nhưng lại không thật sự là cún.

Nói không chừng trong tương lai còn phải dựa vào đứa con riêng này, tất nhiên không thể khiến mối quan hệ c**ng c*ng được, bây giờ cô không biết trong truyện có nói vì quan hệ giữa nguyên thân và con riêng cứng đơ, dẫn tới chuyện con riêng mặc kệ nguyên thân hay không.

Nhưng cô quyết định muốn chung sống hòa thuận với con riêng, cho dù không chạm được đến trái tim lạnh lẽo cứng rắn kia của cậu, nhưng ai lại duỗi tay đánh người đang cười chứ, nếu thật sự có ngày phải cầu xin cậu, nếu cậu không giúp đỡ thì cô sẽ ôm chân xin cậu giúp, xem có thật là cậu không nhớ đoạn tình cảm mẹ con ngắn ngủi này thật không.

Lúc Quý Tử Thư đang ảo não xấu hổ vì mình đã nói sai thì Khương Tuệ Ninh đã tự ảo tưởng tới chuyện của mấy năm sau rồi, những tưởng tượng bay cao bay xa đó khiến cô nhanh chóng tỉnh táo lại.

Và cuối cùng cũng tìm được cách nói vừa dịu dàng lại vừa không phải mất mặt: “Mặc dù trông tôi hơi trẻ tuổi và xinh đẹp quá, nhưng chắc chắc đã đủ tuổi để kết hôn rồi, cha cậu không thể biết luật lại còn phạm luật được.”

Ám chỉ cô vì tiền, vậy thì cô cứ vờ như nghe không hiểu thôi, muốn so xem da mặt ai dày hơn thì Khương Tuệ Ninh tự tin là không có ai đánh bại được mình.

Cậu nói tôi còn nhỏ tuổi, vậy thì tôi nhận thôi, được người nhỏ hơn mình khen trẻ tuổi là chuyện đáng để kiêu ngạo lắm biết không?

Quý Tử Thư lập tức đỏ mặt vì lời nói của Khương Tuệ Ninh, dùng mắt thường cũng nhìn ra được vẻ xấu hổ trên mặt cậu.

Cậu thật sự không có ý gì khác, chỉ cảm thấy là cô quá đẹp lại còn trông nhỏ tuổi, vốn chỉ đang nghĩ thầm trong lòng, không hiểu sao lại nói luôn ra miệng.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 7


Có lẽ là cô đã hiểu lầm gì đó rồi, cậu mở miệng định giải thích nhưng lại phát hiện không biết nên nói thế nào.

Cậu quyết định ít nói lại, cúi đầu ăn cháo.

Tất nhiên Khương Tuệ Ninh cũng đã phát hiện thay đổi của Quý Tử Thư, vẻ mặt xấu hổ muốn đào cái hang chui xuống này cô rất quen thuộc, quả nhiên bạn bè khắp nơi trên mạng không lừa cô mà, chỉ cần mình không xấu hổ thì xấu hổ sẽ là người khác.

Nhìn mà xem cái dáng cậu sắp chôn đầu vào chén kìa, dáng ngồi thẳng lưng ban đầu biến thành như con chim cút ấy, trông vừa đáng thương nhưng lại đáng yêu.

Điều này khiến cô nhớ tới những lời miêu tả nam chính trong tiểu thuyết, cậu có một khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ, nhưng biểu cảm lại hung dữ bạc tình, đôi mắt nâu đậm như miệng giếng cổ kính rất sâu khiến người ta nhìn không thấu.

Những lời nói ra cứ như gió đêm lạnh lẽo mùa đông, khiến người ta thấy lạnh thấu cả xương.

Ấy chà, ít nhất thì dáng vẻ đó cũng cần năm sáu năm kinh nghiệm trong xã hội mới có được, chứ bây giờ ấy hả, cũng chỉ là một cậu nhóc dễ đỏ mặt và thẹn thùng thôi, không phải bản thân dựa vào kinh nghiệm cả đời đã qua là đủ để làm khó cậu rồi sao?

Vừa rồi còn nghĩ cậu không hổ là nam chính, nói chuyện là đâm thẳng vào chỗ yếu, còn tưởng mình sẽ bị cậu bắt chẹt thế nào, không ngờ mới đó mà cậu đã lộ sơ hở, nhìn dáng vẻ hận không thể độn thổ ngay lập tức của cậu kìa.

Ván thứ nhất thắng tuyệt đối.

Khương Tuệ Ninh đắc chí, bây giờ chỉ muốn hát vang một khúc.

“Tôi ăn xong rồi, dì cứ từ từ ăn.”

Quý Tử Thư thật sự chịu không nổi cái nhìn chăm chú không dời mắt của Khương Tuệ Ninh, ăn ba ngụm là xong chén cháo, đến bánh bao cũng không ăn thêm cái nào đã bỏ chén xuống xoay người rời đi.

Chờ Khương Tuệ Ninh tỉnh táo lại thì phát hiện cậu đã chạy tới cầu thang rồi, thay vì nói là đi thì càng giống chạy trốn hơn.

Cô không ngờ bây giờ nam chính tương lai lại đáng yêu như vậy, xấu hổ đến thế còn nhớ phải lễ phép, hơi thú vị rồi đây, cô nhịn không được cười rộ lên.

Lúc dì Lưu đi ra thì nhìn thấy Quý Tử Thư không còn ngồi bên bàn ăn nữa, chỉ còn lại đồng chí Tiểu Khương đang cười đến nỗi không ăn được cơm.

Dì cảm thấy vẻ đẹp của nữ chủ nhân mới này không đơn giản tí nào, chỉ cười thôi cũng đẹp hơn người khác nữa.

Khó trách nhiều năm rồi Thủ trưởng Quý chưa có ý định tái hôn, nhưng lần này lại mặc kệ lời bàn tán của mọi người cưới cô về nhà.

Có điều nhớ tới dáng vẻ làm ầm ĩ của đồng chí Tiểu Khương vào đêm hôm đó, dì cũng không dám lắm lời thêm, chỉ hỏi: “Đồng chí Tiểu Khương, đã ăn xong chưa? Nếu ăn xong rồi thì tôi dọn chén đũa xuống.”

“Ăn xong rồi, làm phiền dì Lưu.” Khương Tuệ Ninh gật đầu đứng dậy nói.

Không ngờ cô lại lịch sự như thế, dì Lưu lại nhịn không được nhìn cô nhiều hơn một chút, và Khương Tuệ Ninh nghĩ cái nhìn này là do cô khác với nguyên thân.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 8


Cô chỉ xuyên vào thân thể này thôi, không có tí ký ức nào của nguyên thân cả nên không biết tính cách của nguyên thân như thế nào, có điều cô cũng không thấy lo lắng gì, mình chỉ mới gả tới đây được ba ngày thôi, trong đó còn có một ngày ở lỳ trong phòng, đồng nghĩa với việc bọn họ chỉ mới thấy mình vỏn vẹn một ngày thôi.

Mà gia đình của nguyên thân ở phương Nam, xa xôi vạn dặm đến phương Bắc nên xuất hiện chút khó chịu cũng không có vấn đề gì.

Vậy nên khi cô nhận thấy ánh mắt của dì Lưu thì cười một cái, chỉ cần co đủ tự tin thì không có ai có thể nghi ngờ cô được.

Quả nhiên dì Lưu tránh ánh mắt của cô, dọn chén đũa xong vội vàng xoay người vào phòng bếp.

Khương Tuệ Ninh nhướng mày, thong thả đi về phòng ngủ trên lầu.

Mặc dù không sợ người ta nghi ngờ, nhưng cô vẫn muốn đi sắp xếp lại đồ vật của nguyên thân, chủ yếu là muốn xem trong người có mang nhiều tiền hay không.

Còn phải suy tính xem nên dùng cách gì để lừa ông chồng của hời kia đi kiểm tra sức khỏe.

Mặc dù không có 996 trói buộc cô nhưng chuyện gì nên làm thì phải làm, chỉ là không biết khi nào ông chồng của hời kia mới về nhà.

Trong truyện không viết cụ thể nên Khương Tuệ Ninh không biết, vốn định hỏi dì Lưu thử xem nhưng nghĩ lại vẫn thôi, có lẽ lịch trình của một quan chỉ quy cấp cao sẽ không được báo cho một dì giúp việc đâu.

Cô chỉ cần ở nhà ôm cây đợi thỏ là được.

Khương Tuệ Ninh trở lại phòng, lôi hết đống tiền giấy trong ngăn tủ ra để lên giường, còn mình thì ngồi khoanh chân bên cạnh, ngón tay thuần thục đếm tiền.

Hồi trước cô bạn thân của cô là giao dịch viên ở ngân hàng, trong tay có một đống giấy để luyện tập, lúc nào hai người rảnh sẽ lấy nó ra luyện tay, nói cho hay thì là đang tập làm quen với cảm giác đếm tiền.

Chờ ngày nào đó trúng độc đắc thì sẽ tới ngân hàng rút tiền thật ra đếm, không đếm tới khi tay rút gân thì không cho nghỉ.

Nguyện vọng khi ấy chỉ đơn giản bình dị như thế thôi.

Không ngờ chưa chờ được tới ngày trúng số độc đắc, lại chờ được một cơ hội khác.

Khương Tuệ Ninh cũng không chê, mặc dù rời xa thời đại công nghệ cao, nhưng có tiền thì ở đâu chẳng được.

Cũng như trước kia có người hỏi bạn thích ở nông thôn hay ở thành phố, cô chỉ muốn nói, chỉ cần có đủ tiền thì dù bảo cô tới sa mạc Sahara cũng được, có một tòa thành thuộc về riêng mình ở trung tâm sa mạc, nghĩ tới đó thôi đã thấy sướng rồi.

Nghĩ xa rồi nghĩ xa rồi, bây giờ phải tập trung đếm tiền đã.

Thời này thì tờ tiền mặt có giá trị lớn nhất là mười nguyên, theo cách nói miệng thì là tờ đại đoàn kết, còn đáng giá hơn tờ một trăm trong tương lai.

Tiền trong ngăn tủ đều là tờ đại đoàn kết, đếm thử thì có khoảng năm mươi tờ, vậy là có tròn năm trăm nguyên đó.

Ở thời đại mà tiền lương một tháng của nhân viên kỹ thuật cao cấp còn chưa tới năm mươi nguyên này, đây xem như là một số tiền khổng lồ rồi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 9


Tùy tiện để lại phí sinh hoạt đã năm trăm, xem ra không thể xem thường gia thế của ông chồng của hời này được, cô thấy hơi hài lòng, đặt hết số tiền đã đếm xong sang một bên, còn lại là một ít phiếu.

Thời đại mua gì cũng cần phiếu này thì phiếu là đồ tốt, hơn nữa toàn bộ số phiếu này còn là phiếu quân dụng, Khương Tuệ Ninh không hiểu rõ lắm về thời dùng tem phiếu, nhưng nhìn cũng biết có rất nhiều phiếu, xếp chồng lên còn dày hơn một bộ bài Poker, còn là bộ bài đủ lá nữa, thế nên lại càng thấy hài lòng hơn.

Đếm xong thì cô gom lại đặt chung với tiền mặt.

Còn lại là đồ của cô, phải nói là cô không mang bao nhiêu đồ theo, chỉ có một vali quần áo và một cái bọc nhỏ.

Cô đã treo hết quần áo vào tủ rồi nên chắc cái bọc còn dư lại là đồ dùng cá nhân.

Cô lấy ra hết toàn bộ, lúc cô trút cái bọc ra thì bên ngoài cái bọc có một tờ giấy được gấp gọn lại rơi xuống chân giường, chỉ là người đang trút bọc ra hoàn toàn không để ý tới, ánh mắt của cô chỉ dừng lại trên những thứ trút ra được.

Khương Tuệ Ninh phát hiện trong bọc chỉ có kem bảo vệ da, kem con sò, còn có kem ngọc trai…

Xem ra chất lượng sinh hoạt của nguyên thân rất cao, hơn nữa còn rất thích làm đẹp, từ vali quần áo là có thể nhìn ra được, ngay đầu giường còn đặt trang sức nữa.

Ở thời đại này đúng là tận dụng mọi thứ để làm đẹp cho bản thân.

Về chuyện này thì cô thấy khá may mắn, mặc dù công việc trước kia bận rộn nhưng cô vẫn có yêu cầu rất cao về chuyện chăm sóc bản thân, dù thế nào thì người đẹp lúc nào cũng muốn giữ gìn sự lung linh ấy mà.

Cô còn tưởng mọi người ở thời đại này chỉ để mặt mộc, nếu mỗi ngày bản thân đều bôi bôi trét trét lên mặt có thể khiến người ta thấy nghi ngờ hay không, bây giờ thì không cần lo lắng nữa rồi.

Ngoài đồ chăm sóc da thì còn một đống đồ được bọc trong khăn tay, không cần đoán cũng biết chắc chắn là tiền.

Đừng hỏi, hỏi thì chỉ có thể nói là do xem nhiều phim truyền hình quá, dùng khăn tay bọc tiền thật sự là cảnh kinh điển một thời đấy.

Sau khi cô mở ra thì phát hiện đúng là tiền, chỉ là không mới như đống mà ông chồng của hời để lại, cũng không phải chỉ có tờ đại đoàn kết, đếm thử thì cộng cả tiền lẻ thì có khoảng hai trăm nguyên.

Có lẽ số tiền này là mẹ nguyên thân đưa, không phải cô đoán mò đâu.

Trong những câu miêu tả không nhiều lắm về nguyên thân thì cha mẹ cô ấy chiếm hết một nửa.

Thật ra trong truyện cô ấy cũng rất may mắn, mẹ làm việc ở Cung Tiêu Xã, cha là hiệu trưởng trường cấp ba trong trấn tại địa phương của họ.

Mà cô ấy là con gái duy nhất trong nhà, mặc dù không đến nỗi ngậm thìa vàng sinh ra, nhưng điều kiện gia đình như thế đã tốt lắm rồi, cha mẹ còn không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nuôi cô ấy như cục cưng vậy.

Thật ra ép cô ấy gả chồng cũng là chuyện ngoài ý muốn.

Theo truyện viết thì cha của nguyên thân có phát biểu một bài về cái nhìn của mình trong giáo dục, sau đó bị người ta lợi dụng tố cáo nên bị bắt.

Lúc đó tình hình rất nghiêm trọng, vì không để cô ấy bị liên lụy mà mẹ cô ấy đã liên lạc với một nhân vật rất lợi hại quen biết nhiều năm trước, cũng chính là ông chồng của hời Quý Thần Nham của cô bây giờ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 10


Khương Tuệ Ninh trầm tư một lúc, nhớ lại một chút nội dung trong tiểu thuyết, chính là cái tên này.

Sau đó Quý Thần Nham ra mặt bảo vệ cha của nguyên chủ, để ông ấy thoát khỏi cảnh lao ngục, cũng sợ cô chịu liên lụy sẽ bị sắp xếp xuống nông thôn nên chỉ có thể gả xa tới đây.

Cô nhớ rõ trong truyện sau khi cha thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm thì không thể về trường được nữa, mỗi ngày ngoài ở nhà thì là đi nhận cải tạo.

Dưới tình hình đó mà mẹ vẫn còn có thể cho cô hai trăm nguyên, đã tính là thương con gái lắm rồi.

Khương Tuệ Ninh hiếm khi thở dài, cô sẽ không trả số tiền này về để tránh để lộ thân phận.

Cô gom số tiền này lại để cùng một chỗ với số tiền ban nãy.

Lại xếp đống mỹ phẩm dưỡng da trong bọc vừa rồi lên bàn trang điểm, chuẩn bị lấy hết tiền giấy nhét vào ngăn nhỏ trong bọc, cô quyết định sau này nó sẽ là quỹ riêng của cô.

Chỉ là lúc nhét tiền thì cô phát hiện trong ngăn nhỏ còn có thứ gì đó, cô dùng ngón tay lấy ra xem thử, cảm giác như tiền vậy, nhưng lấy ra mới phát hiện đó là giấy viết thư.

Làm mừng hụt một lúc.

Thời buổi này chỉ có thể dùng thư để liên lạc, có thư cũng không có gì lạ.

Sau khi mở ra mới biết được lá thư này cũng không thể gọi là thư, chắc là mẹ viết cho cô trước khi gả, có lẽ là lén nhét vào bọc, còn vì sao không đưa trực tiếp thì cô nghĩ có lẽ là do nguyên thân không muốn gả, hoặc ít nhất là không muốn gả cho người đàn ông đã có con lớn, bằng không đã không nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài rồi.

Quả nhiên câu đầu tiên trong khúc dạo đầu là mẹ nói xin lỗi cô, nói đây là chuyện bất đắc dĩ mới làm, hi vọng cô có thể hiểu cho.

Sau đó là mấy lời dặn dò an ủi, nhắc tới chuyện tiền, bảo cô đi mua mấy thứ mà mình thích đi, nếu không đủ tiền thì cứ viết thư nói cho bà ấy hoặc là đi thẳng tới tìm cậu mợ.

Nhắc tới cậu mợ, Khương Tuệ Ninh thu hoạch được một tin rất quan trọng.

Hóa ra mợ của nguyên thân là bác sĩ ở bệnh viện Đông Thành, cậu là công nhân viên chức ở xưởng sắt thép Đông Thành.

Mà bây giờ cô gả tới Đông Thành rồi, tất nhiên là phải đi thăm hỏi cậu mợ một lần.

Trong tuyện không viết quan hệ giữa cô với cậu mợ thế nào, có điều từ những lời dặn dò của mẹ trong thư thì chắc là quan hệ cũng không tệ lắm.

Cô còn đang suy nghĩ nên tìm cớ gì để ông chồng của hời này đi kiểm tra sức khỏe đây, không phải bây giờ đã có cơ hội rồi sao?

Có mợ ở bệnh viện, tùy tiện tìm cái cớ, đúng là không thể dễ hơn được nữa.

Còn cụ thể nên làm thế nào thì phải chờ gặp mợ xong rồi quyết định, không cần cố gắng tìm cơ hội, Khương Tuệ Ninh cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 11


Bởi vì nói sai trong bữa sáng nên tới bữa trưa Quý Tử Thư im lặng không mở miệng, dì Lưu cũng không phải người nói nhiều nên ba người ngồi trên bàn ăn còn yên tĩnh hơn một người ngồi.

Khương Tuệ Ninh không để ý tới cậu, giữa mẹ kế và con riêng, người không nên bắt đầu câu chuyện chắc chắn là mẹ kế, cô lấy bất biến ứng vạn biến.

Một bữa cơm ăn xong cũng tính là hòa thuận, Khương Tuệ Ninh tính buổi chiều sẽ đi thăm hỏi mợ, kết quả vừa ăn cơm xong đã thấy buồn ngủ, còn chưa ra khỏi khu nhà, chỉ cần đứng ở cửa một lúc đã phát hiện mùa đông ở phương Bắc tới quá sớm, gió Bắc phả vào mặt khiến làn da đau rát.

Thôi vậy, thời gian còn nhiều để mai đi cũng được, có nửa ngày nên không vội làm gì.

Kết quả sáng sớm hôm sau trời mưa… Thời tiết lạnh hơn nữa.

Tuân theo quy tắc làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm, Khương Tuệ Ninh ngẫm nghĩ một lúc, có thể không làm hay không nhỉ? Có thể để ngày mai rồi làm không? Cuối cùng quyết định hôm nay không làm, cũng đâu cần vội làm trong hôm nay.

Cơn mưa này kéo dài trong hai ngày, mặc dù vào ngày thứ ba đã tạnh mưa nhưng thời tiết vẫn âm u, gió thổi vù vù như muốn cuốn người ta đi luôn.

Người bên ngoài đã mặc áo bông sớm hơn mọi năm rồi.

Khương Tuệ Ninh: … Ra trậm bất lợi.

Đúng lúc hệ thống sưởi bắt đầu hoạt động, thời tiết này còn ai ra ngoài nữa, dù có thì cô cũng không muốn, còn nửa năm nữa mà, không vội làm gì.

Cô buồn ngủ nằm lăn lộn trên giường một buổi nhưng vẫn không ngủ được, hồi trước làm theo chế độ 996* cô cảm thấy mình có thể ngủ mười ngày nửa tháng luôn cũng được, kết quả bây giờ mới nằm hai ngày thôi mà cả người như đống sắt vụn.

(*Chế độ làm việc 996 là làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, làm 6 ngày trong tuần. )

Cô nghĩ mình cần đi vài bước trong phòng khách để rèn luyện sức khỏe.

Kết quả vừa xuống lầu đã nhìn thấy dì Lưu cầm rổ ra cửa.

“Dì Lưu, dì tính đi chợ sao?”

“Đúng vậy, đồng chí Tiểu Khương cũng muốn đi à?” Lần đầu tiên dì Lưu thấy cô xuống lầu ngoài những lúc ăn cơm, cho rằng cô ở nhà thấy chán nên muốn ra ngoài đi dạo một chút, vậy nên tiện thể hỏi một câu.

Thật ra Khương Tuệ Ninh muốn ra ngoài đi dạo, tới đây hai ba ngày rồi, khoảng cách xa nhất là đứng ở cửa đón cơn gió của của thập niên 70.

Khi còn nhỏ cô thường được nghe bà ngoại kể những chuyện về thời đại này, hơn nữa còn thấy rất tò mò.

Có điều tò mò thì tò mò vậy thôi, chứ bảo cô ra ngoài thì cô phải trang điểm thay quần áo, thời đại này không trang điểm phức tạp như tương lai, nhưng ra cửa là chuyện lớn, không chuẩn bị kỹ càng, chưa chọn được chiến bào thì sao mà ra cửa được?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 12


Hai ngày này cô nghe được từ miệng dì Lưu rằng mọi người trong khu đều rất tò mò về cô, chủ yếu là tò mò cô đẹp đến mức nào mà có thể quyến rũ một vị lãnh đạo ly hôn mười mấy năm chưa tái hôn lại, không ngại đường xa ngàn dặm cưới cô từ phương Nam lại đây.

Dù biết hai người kết hôn là do ân tình, nhưng sự tò mò của người khác đã kích phát h*m m**n chiến thắng kỳ lạ trong người cô, không ra ngoài thì thôi, nhưng đã ra thì cô phải trở thành người xinh nhất thành phố này.

Vậy nên thôi không đi đâu, phải tốn cả buổi để sửa soạn cho mình đây, có thời gian như thế còn không bằng nằm một lúc, cứ để bọn họ tò mò đi.

Nhưng mà cô vẫn phải tìm một lý do chính đáng cho sự lười biếng của mình, như vậy mới có thể chắc chắn đã từ chối được.

“Tôi không đi đâu, tôi còn chưa thích ứng được với gió lạnh phương Bắc, sợ bị lạnh sẽ bệnh mất.” Lý do này không thể phản bác được, có người miền Nam nào chịu nổi mới cuối tháng mười đã lạnh như mùa đông chứ.

Quả nhiên dì Lưu cũng không miễn cưỡng, nói: “Vậy tôi ra ngoài nhé đồng chí Tiểu Khương.” Nói xong còn thuận tiện hỏi một câu: “Đồng chí Tiểu Khương có muốn ăn gì không?” Hai ngày trước trời mưa nên thức ăn trong nhà là thư ký trong Bộ của đồng chí Quý đưa tới.

Tất nhiên là đưa cái gì thì ăn cái đó rồi.

Hôm nay dì Lưu tự đi mua nên sẽ cố gắng làm những món mà người trong nhà thích.

Còn được chọn món sao? Khương Tuệ Ninh sẽ không để lỡ cơ hội này, hai ngày nay cô phát hiện tay nghề nấu cơm của dì Lưu vô cùng tuyệt, chỉ là khẩu vị hơi nhạt, đối với người không cay không vui như cô thì hai ngày này sắp không nếm ra vị gì rồi.

Không khách sáo, nhưng cũng phải tỏ vẻ dè dặt, không thể để người ta nhìn ra mình gấp không chờ nổi được: “Lúc tôi ở nhà thường được ăn món đậu phụ Tứ Xuyên và thịt thỏ kho cay do mẹ làm, không biết dì Lưu có làm được không?”

Quê quán của dì Lưu cũng ở phương Nam, chỉ là theo chồng tới phương Bắc nên tất nhiên sẽ biết nấu những món này, nói: “Biết làm, buối tối sẽ nấu cho đồng chí Tiểu Khương.”

Đúng lúc thịt thỏ bán không chạy lắm ở Cung Tiêu Xã, lúc này đi vẫn có thể mua được.

Gọi được món nên Khương Tuệ Ninh cực kỳ vừa lòng, nhìn dì Lưu ra cửa, nghĩ hôm nay đã chạy lên chạy xuống cầu thang hai lần, chắc lượng vận động này đã đủ rồi nên tính quay về nằm nghỉ thêm một lúc.

Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Quý Tử Thư đang ôm bóng rổ đứng sau lưng mình, vẻ mặt lạnh lùng.

“Trời lạnh thế này, đi đâu vậy?” Bà mẹ già nghiêm khác online.

Qua mấy ngày ở chung Khương Tuệ Ninh phát hiện bây giờ Quý Tử Thư vẫn còn là một thiếu niên chỉ biết giả vờ khó tính lạnh lùng thôi, chỉ cần cô vào vai mẹ kế thì cậu nhóc giả vờ lạnh lùng này sẽ bể ngay.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 13


Nhìn đi, cô vừa nói xong thì Quý Tử Thư lập tức không nhịn được muốn giải thích, giống như đứa bé lén ra ngoài chơi lại bị cha mẹ bắt quả tang được: “Tôi ra ngoài chơi bóng rổ, sẽ về trước giờ cơm tối.”

Nói xong thì Quý Tử Thư đã hối hận, sao cậu phải thế chứ, giải thích với cô làm gì.

Rõ ràng cô vẫn còn ở độ tuổi mà người ta có thể gọi là con nhóc, sao cứ tự xem mình như trưởng bối chứ.

Ấy vậy mà lần nào cậu cũng mắc mưu, tức thật.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy cậu đúng là dễ bị bắt nạt, hài lòng gật đầu nói: “Vậy đi nhanh đi, đừng đánh nhau với mấy bạn nhỏ, chơi vui vẻ nhé.” Người mẹ nghiêm khác đổi thành người mẹ hiền dễ như vậy đấy.

Quý Tử Thư cảm thấy cô nghiện diễn rồi, tức giận trừng mắt nhìn cô một cái rồi ôm bóng chạy nhanh ra ngoài.

Sau khi đi thì đột nhiên thấy hơi nhớ lão Qúy, hi vọng lão Qúy mau về quản người anh mới cưới đi chứ phiền quá.

Có lẽ do oán niệm của Quý Tử Thư quá mạnh mẽ, nên Quý Thần Nham vốn ở xa ngàn dặm thật sự trở về rồi. …

Khương Tuệ Ninh tựa vào sô pha, trong tay cầm một cuốn sách, trong miệng ăn đồ ăn vặt do dì Lưu chuẩn bị, pha một ly trà cho mình, cô bắt đầu hưởng thụ cuộc sống về hưu.

Lúc cô đang đắm chìm trong câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp trong truyện thì đột nhiên cửa bị mở ra.

Cô còn tưởng là dì Lưu đi chợ về rồi, kết quả vừa mới ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông xa lạ đi vào, sợ đến mức ngừng nhai đồ ăn vặt trong miệng luôn.

Trong đầu nhanh chóng đảo qua một lần, mặc quân trang, người ngoài cũng không thể vào nhà tự nhiên như thế được, vậy chắc người trước mắt chính là ông chồng trên danh nghĩa của mình rồi.

Khương Tuệ Ninh lại nhìn thoáng qua, anh có khuôn mặt giống Quý Tử Thư khoảng năm phần nên xác định đây là ông chồng của hời không lẫn đi đâu được.

Chỉ là dáng vẻ của anh khác quá nhiều so với tưởng tượng của cô rồi!

Trong truyện đâu có nói anh đẹp trai tới mức này đâu!!

Lúc này cổ áo khoác của anh mở rộng, lộ ra quân trang ngay ngắn gọn gàng, mỗi nút thắt được cài chỉnh chu đúng với vị trí tương ứng đến tận cái nút cuối cùng.

Dáng người cao to khiến áo khoác căng phẳng phiu, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng, đôi chân dài mạnh mẽ đúng là không thể bỏ qua được, bởi vì nhìn thấy trong phòng khách có người nên anh dừng chân lại, chỉ như thế thôi đã có khí thế bễ nghễ độc lập rồi.

Đây là người đàn ông trung niên 35 tuổi? Nói anh 25 tuổi cũng được luôn đó.

Nhưng bây giờ cô không rảnh để thưởng thức trai đẹp, làm ơn đi, có ai có thể nói cô biết, bây giờ cô nên làm gì đây?

Hai đời cộng lại cô còn chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông bao giờ, cô nên nói gì làm gì đây? Hoàn toàn ngây ngốc rồi.

“Lãnh đạo, để tôi mang hành lý lên giúp ngài.”

May mà lúc này có một giọng nói vang lên từ sau lưng Quý Thần Nham.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 14


Quý Thần Nham nhìn thoáng qua người đang ngồi trên sô pha, trực tiếp phất tay nói: “Không cần, đưa hành lý cho tôi là được.”

Giọng nói dễ nghe đến mức phạm quy.

Lúc Tiểu Trương bước tới đưa hành lý có nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, hai ngày nay đi theo lãnh đạo bận đến mức đầu óc choáng váng, suýt chút nữa là quên lãnh đạo mới cưới vợ, sau này có người chăm sóc cho rồi, tất nhiên không đến lượt lính cần vụ bên người như mình, vậy là nhanh chóng đưa hành lý tới.

“Mấy ngày nay vất vả rồi, ngày mai cho cậu một ngày nghỉ phép, đổi Tiểu Trần tới đây đón tôi là được.”

Tiểu Trương liên tục gật đầu nói: “Cảm ơn lãnh đạo.”

“Đi đi.”

Tiểu Trương nhận được chỉ thị, xoay người đi mất, lúc ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.

Khương Tuệ Ninh nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên lên thì lập tức bừng tỉnh.

Học dáng vẻ trong TV, vội chân thành bước tới, dịu dàng nói: “Về rồi à, đi làm vất vả rồi, đưa hành lý cho em đi.”

Đây chắc là đối thoại bình thường giữa vợ chồng đúng không? Không sai chỗ nào đâu nhỉ.

Trông anh không dễ lừa như Quý Tử Thư và dì Lưu chút nào.

Quý Thần Nham nhìn người phụ nữ chủ động bước tới, ánh mắt dao động nhưng cũng không đưa hành lý cho cô, chỉ “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Ừ ừ ừ, ừ cái rắm, Khương Tuệ Ninh không rảnh chú ý đến thay đổi trong đôi mắt đen nhánh của anh, chỉ cảm thấy người đàn ông này như cái hũ nút, nói nhiều hơn một chữ thì chết à?

Bây giờ có ý gì đây, chẳng lẽ muốn cô chủ động bước tới giành hành lý à? Mẹ nó, sao làm vợ người ta khó vậy trời.

Quý Thần Nham thấy cảm xúc trên mặt cô đúng là vô cùng đặc sắc, lại nói thêm một câu: “Hành lý nặng, tôi xách là được.”

Nói sớm là được rồi, sao cứ phải ngừng một lúc thế, giả vờ lạnh lùng cái gì.

Trong lòng Khương Tuệ Ninh và vẻ mặt cô là hai thái cực khác nhau, tất cả bất mãn đều nén vào lòng còn trên mặt thì vẫn treo vẻ dịu dàng mà một cô vợ yêu kiều nên có, nói: “Được, vậy lên lầu trước đi.”

Nói xong thì đi lên lầu theo Quý Thần Nham.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 15


Lúc đi đến lầu hai, bước chân Quý Thần Nham dừng lại một chút rồi đi thẳng lên lầu ba, chỉ là mới bước được một bậc thang đã bị Khương Tuệ Ninh gọi lại.

“Anh đi nhầm rồi, lầu trên là phòng của Tử Thư.” Đây là không phân biệt được à? Trong truyện viết anh là một người vô cùng cuồng công việc, trước khi chết còn đang trên còn đường phấn đấu hăng say, đúng là không nói ngoa chút nào.

Quý Thần Nham thấy hơi bất ngờ, nhưng cũng bước xuống đi theo cô vào phòng ngủ của cô.

Sau khi đi vào, anh đặt hành lý xuống cạnh vách tường.

Đây là lần đầu tiên anh vào phòng cô, trong phòng rất thơm, không khác gì lắm với mùi hương trên người cô, nhưng dường như cũng có chút gì đó không giống khi trước.

“Cởi áo khoác trước đi, trong nhà mở hệ thống sưởi rồi.” Khương Tuệ Ninh hoàn toàn làm theo những bước trong phim truyền hình, dù sao thì cô thật sự không biết nên làm gì.

“Được.” Lại là một từ duy nhất.

Cô sắp phát điên rồi, nếu không phải thấy anh đẹp trai lại còn có giọng nói dễ nghe thì cô đã bỏ gánh mặc kệ từ lâu.

Anh chậm chạp chờ hành động của cô, Khương Tuệ Ninh đi tới cạnh anh, duỗi tay cởi áo khoác giúp anh.

Lúc c** q**n áo giúp anh thì cô phát hiện, hình như là áo khoác của họ được đặt làm riêng nên mặc lên người vừa như in, thế là lúc cởi không tránh được chuyện chạm vào vài chỗ.

Những nơi như bả vai cánh tay là chắc chắn không tránh được, lần đầu tiên cởi áo cho một người đàn ông nên cô thấy hồi hộp, rất nhiều lần cô cảm nhận được đường cong cơ bắp khi chạm vào cánh tay cứng cáp mạnh mẽ của anh.

Lấy kinh nghiệm đọc vô số truyện của cô, chắc chắn người đàn ông này vô cùng mạnh mẽ.

Khương Tuệ Ninh nghĩ chắc anh có cả cơ bụng luôn đúng không, có mấy múi nhỉ?

Trong đầu cô có rất nhiều thứ lung tung, hoàn toàn không chú ý tới người đàn ông đang đánh giá mình. Bây giờ dáng vẻ của cô như gấp không chờ nổi, thêm cả gương mặt quyến rũ hút hồn kia, vào mắt người đàn ông chính là nữ yêu quái đang vội vàng muốn hấp thu dương khí của người khác.

Quý Thần Nham không biết rốt cuộc cô muốn làm gì đây.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 16


Buổi tối ăn xong thì thời gian vẫn còn sớm, theo ngày thường thì Khương Tuệ Ninh ăn cơm xong sẽ về phòng, nhưng hôm nay có Quý Thần Nham ở nhà nên nếu cô về phòng thì trông có vẻ vội vàng quá.

Vậy nên khi thấy Quý Thần Nham vào phòng làm việc thì cô cũng đi theo.

“Ngày thường em có thể vào phòng làm việc của anh để đọc sách không?” Cô không vào theo anh mà đứng ở cửa hỏi.

Hỏi xong lại bổ sung một câu: “Ở nhà thỉnh thoảng em thấy rất chán nên muốn đọc vài cuốn sách để giết thời gian, nếu trong phòng làm việc của anh có tài liệu quan trọng thì thôi vậy.”

Giọng nói của cô rất êm tai, mang theo sự mềm mại đặc trưng của phương Nam, cũng vì tốc độ nói chuyện nhanh nên cong mang theo sự hoạt bát, khiến giọng nói mềm mại ấy thêm vài phần sinh động hơn.

Nhưng trong sự sinh động bắt tai ấy lại mang theo chút cảm giác tủi thân.

Quý Thần Nham quay đầu lại, ánh mắt dời lên gương mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn to cỡ bàn tay nhuộm màu ửng hồng như sau khi vận động vì vừa đi từ dưới lầu lên, cánh môi hồng nhuận cong cong, đôi mắt sáng như có vô vàn vì sao lấp lánh bên trong, cả nốt ruồi nơi khóe mắt cũng khiến gương mặt cô càng xinh đẹp rực rỡ hơn.

Lúc này cô đang nhìn anh với ánh mắt trông mong.

“Không có tài liệu quan trọng gì, nếu em muốn thì lúc nào cũng có thế vào xem.”

“Nếu có anh ở phòng làm việc thì có ảnh hưởng tới anh không?”

“Không đâu.” Quý Thần Nham nói lời ít ý nhiều.

“Vậy bây giờ em có thể vào xem không?” Khương Tuệ Ninh cũng không khách sáo, bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước.

Quý Thần Nham: …

Hiển nhiên anh không đoán trước được bây giờ cô sẽ ở lại, dừng một chút nhưng anh vẫn gật đầu: “Được.”

“Cảm ơn anh.”

“Không cần.”

Quý Thần Nham vào phòng làm việc đúng là vì có chuyện cần xử lý, đêm nay anh phải trả lời toàn bộ ý kiến cho tài liệu dùng để mở họp vào sáng mai.

Thế nên sau khi vào phòng thì toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt vào tài liệu.

Khương Tuệ Ninh còn đứng ở trước kệ sách chọn sách, vừa quay đầu lại thì phát hiện người đàn ông đã bắt đầu làm việc đến mức quên mình, không hề bị ảnh hưởng bởi người đi tới đi lui trước kệ sách là cô.

Nói thật Khương Tuệ Ninh chưa từng tiếp xúc với người nào có địa vị cao, thế nên còn thấy khá tò mò đối với anh.

Cảm giác anh mang đến cho người khác là sự lạnh lùng, nhưng không phải là loại lạnh lùng đến mức tàn nhẫn không có tính người, mà là cảm giác lạnh lùng chứa đựng sự nghiêm túc, lại vô cùng biết tiết chế, khiến người ta cảm nhận được vẻ lạnh lùng ấy nhưng không không nghĩ anh kiêu ngạo.

Không để lộ vui buồn, vừa bình tĩnh nhẫn nại lại rất tập trung.

Phải diễn tả cảm giác này thế nào nhỉ, khá giống một nhân vật phim hoạt hình trước đó cô từng xem, là kiểu hòa thượng rất thu hút nữ yêu.

Cứ như trời sinh đã mang theo sức quyến rũ trí mạng đó.

Khương Tuệ Ninh nhìn chằm chằm vào anh một lúc, bỗng nhiên ánh mắt bị một quyển sách nằm trên kệ thu hút.

Cô len lén liếc nhìn người đàn ông đang làm việc cạnh bàn, thấy anh hoàn toàn không để ý tới cô thì cô mới cẩn thận nhón chân lấy quyển sách ấy xuống.

Trên trang bìa là mấy chữ vừa đậm vừa to Kim Bình Mai.

Làm người đã đọc qua vô vàn cuốn sách, Khương Tuệ Ninh rất quen với cuốn sách này, hồi cô học đại học, cuốn tái bản được cắt giảm kia đã chuyền tay nhau trong phòng ngủ vài vòng.

Còn cuốn đang nằm trong tay cô là phiên bản chưa cắt giảm được xuất bản năm 1957. lúc đó cuốn sách này chỉ được in hai nghìn bản, đối tượng tiêu thụ là những người có cấp bậc từ Phó Bộ trở lên, muốn mua cuốn sách này không chỉ phải dùng tên thật mà còn phải thỏa điều kiện đủ tuổi và đã kết hôn, thế nên sau này có người gọi nó là chúa của những cuốn sách.

Khương Tuệ Ninh lén cầm sách ngồi xuống cái ghế cạnh cửa sổ, cô chưa từng được xem bản chưa cắt giảm, bây giờ phải tranh thủ đọc lén mới được.

Nói thật là cô rất khâm phục tác giả của cuốn sách này, thật sự viết rất tốt, đúng là rất lôi cuốn, vừa đọc đã không thể ngừng được.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 17


Quý Thần Nham xử lý tài liệu xong, còn tưởng rằng Khương Tuệ Ninh đã trở về phòng ngủ rồi, kết quả lại nhìn thấy cô đang làm ổ cạnh cửa sổ đọc rất say sưa, dáng người nho nhỏ co thành hình tròn, anh thấy thời gian không còn sớm nữa nên bước tới tính nhắc nhở cô.

Không ngờ cô lại không phát hiện bên cạnh có người, anh không khỏi tò mò cô đang đọc cái gì mà lại tập trung đến thế.

Quý Thần Nham hơi khom lưng, nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong tay cô, lúc thấy rõ ràng những hàng chữ trên đó thì vẻ mặt anh thay đổi, lập tức đứng thẳng người ho nhẹ một tiếng.

Khương Tuệ Ninh đang đọc tới chương truyện thịt thà chất lượng, lại bị giọng của anh làm giật mình, lúc nhìn thấy người đã đứng cạnh mình, dù da mặt cô có dày đến đâu cũng không nhịn nổi.

Có điều Khương Tuệ Ninh là ai chứ, chỉ xấu hổ ba giây thôi là cô không cho phép bản thân luống cuống tiếp, ba giây sau cô ra vẻ bình tĩnh khép sách lại, đứng lên nhìn thoáng qua Quý Thần Nham rồi hỏi: “Anh làm việc xong rồi à.”

Ánh mắt của Quý Thần Nham dời khỏi người cô, nhìn không rõ cảm xúc.

“Vậy mau đi ngủ thôi.” Khương Tuệ Ninh nói xong thì ưỡn thẳng sống lưng đi tới trước kệ sách, cầm sách trả về chỗ cũ.

Sau đó đi ra cửa mà không thèm quay đầu lại.

Quý Thần Nham thấy cô đã ra khỏi thư phòng thì quay người lại lấy cuốn sách đó ra và đặt lên chỗ cao nhất trên kệ, lại lấy một cuốn sách khác đè lên quyển sách đó rồi mới rời khỏi thư phòng.

Sau khi Khương Tuệ Ninh ra cửa thì mới phát hiện Quý Thần Nham còn chưa đi theo, cô nhanh chóng đưa tay vỗ lên mặt mình, trong lòng còn lẩm bẩm mấy lần,”Chỉ cần mình không xấu hổ thì người khác sẽ thấy xấu hổ.”

Tốt lắm, cứ giữ vững trạng thái này là được.

Trở lại phòng Khương Tuệ Ninh đi rửa mặt trước, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì ra ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu làm các bước dưỡng da.

Sau khi Quý Thần Nham vào phòng thì thấy cô đang bôi cái gì đó lên mặt, anh bước tới và ngửi thấy một mùi hương chỉ riêng cô mới có.

Toàn bộ đồ trong hành lý của anh đã được xếp vào căn phòng này, cứ như đây là chuyện hiển nhiên vậy.

Vệ sinh cá nhân xong, anh phát hiện cô vẫn còn bôi bôi trét trét, có điều không phải lên mặt nữa mà là ở cổ và cánh tay.

Quý Thần Nham đứng bên cạnh, tay đặt dưới cằm nhìn cô như chú ong mật cần cù chăm chỉ, hóa ra con gái dưỡng da như thế à.

“Muốn ngủ à?” Khoảng nửa tiếng sau Quý Thần Nham thấy cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng dừng lại.

“Ừ.” Khương Tuệ Ninh bình tĩnh gật đầu, sau đó đứng dậy đi về phía giường.

Quý Thần Nham đi sau cô một bước, bởi vì anh muốn tắt đèn.

Phòng ngủ vừa tắt đèn thì tối sầm xuống, con người luôn vô cùng nhạy cảm với âm thanh trong bóng đêm.

Khương Tuệ Ninh không dám nhúc nhích, lần đầu tiên ngủ với đàn ông, nói không căng thẳng thì là nói dối, nhưng lại nghĩ đây là chồng mình, hình như cô thấy thoải mái hơn một chút.

Có điều lúc cô vừa mới thả lỏng thì cảm nhận được nhiệt độ trên người anh truyền tới, thế là nhịp tim nhịn không được tăng nhanh.

Cô hoàn toàn không dám động đậy, im lặng nằm thẳng, nhưng thật sự không ngủ nổi.

Lúc còn ở nhà cô toàn ôm chăn hoặc ôm gấu bông để ngủ, bây giờ đột nhiên bảo cô ngủ kiểu này thì ngủ sao được.

Cô cứ nằm trợn tròn mắt nhìn trần nhà trong bóng đêm như thế.

Mãi đến khi người bên cạnh truyền tới tiếng hít thở đều đều, anh ngủ rồi sao?

Khương Tuệ Ninh cũng cắn răng giả vờ như mình đã ngủ, gác thẳng chân lên đùi Quý Thần Nham, tay từ từ trượt từ bụng anh ra sau eo để tạo thành một cái ôm lỏng lẻo.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 18


Khương Tuệ Ninh cũng cắn răng giả vờ như mình đã ngủ, gác thẳng chân lên đùi Quý Thần Nham, tay từ từ trượt từ bụng anh ra sau eo để tạo thành một cái ôm lỏng lẻo.

Sao khi biến anh thành gấu bông của mình, cô tìm một vị trí thoải mái rồi dựa vào đó ngủ.

Quý Thần Nham cứng đờ, thật ra anh vẫn chưa ngủ, chỉ là thở khá nhẹ nhàng thôi, anh luôn nghĩ rốt cuộc Khương Tuệ Ninh muốn làm gì, và bây giờ anh đã biết ý muốn của cô.

Chỉ cần tìm được vị trí thoải mái là Khương Tuệ Ninh có thể đi vào giấc ngủ rất nhanh, mặc dù không giống con nít chỉ cần ba giây là có thể ngủ, nhưng qua ba phút là đã ngủ mất rồi.

Hơn nữa cô ngủ rồi sẽ là loại ngủ bất tỉnh có đánh cũng không dậy.

Quý Thần Nham cũng phát hiện vấn đề này của cô, cô không chỉ ngủ như chết mà tư thế ngủ còn xấu nữa.

Sau khi ngủ thật sự giống nữ yêu quấn lấy người ta, nếu không phải tay đặt trên ngực anh làm loạn thì là sờ mò ở bụng anh, mà lấy tay cô ra cũng không được, vừa lấy ra thì cô sẽ lầm bầm rồi lại leo lên tiếp.

Quá mức hơn là cô sẽ dùng đôi chân thon dài của mình dùng sức quấn lấy chân anh.

b* ng*c m*m m** cọ tới cọ lui trên tay anh, quanh mũi đều là mùi hương thuộc về cô.

Cuốn trôi hết sự lạnh lẽo trong không khí, chỉ để lại sự khô nóng hừng hực…

Đồng hồ sinh học của Khương Tuệ Ninh rất chuẩn, vừa qua tám giờ là tỉnh rồi.

Lúc tỉnh cô nhìn thấy bên cạnh không còn ai nữa, ga giường cũng được vuốt phẳng, còn mình thì đang nằm ở một tư thế rất ngay ngắn.

Xem ra chỉ khi ngủ một mình thì tư thế của cô mới xấu thôi, tối hôm qua trước khi đi ngủ cô còn lo lắng nếu tư thế ngủ của mình xấu thì có bị Quý Thần Nham đạp xuống giường hay không, kết quả phát hiện mình rất biết đấu tranh.

Cô hài lòng duỗi lưng một cái, chuẩn bị rời giường bắt đầu một ngày mới làm cá mặn.

Cô dùng nước sạch rửa mặt, búi tóc lên thành một búi đơn giản, sau đó thay một bộ quần áo thoải mái xinh đẹp.

Chỗ nào có hệ thống sưởi thì đúng là tuyệt, lúc ở nhà có thể mặc mỏng thôi, không giống phương Nam khi vào đông, trong nhà còn lạnh hơn ở ngoài nữa.

Có điều cô vẫn lấy một cái áo khoác ra, cô quyết định hôm nay phải đi một chuyến tới nhà cậu, Quý Thần Nham cũng về rồi nên cô không thể ở lỳ trong nhà tiếp được.

Mặc dù không có yêu cầu về KPI, nhưng sự tồn tại của anh liên quan đến cuộc sống nửa đời sau của cô, tất nhiên là phải quan tâm.

Khương Tuệ Ninh gặp Quý Tử Thư cũng muốn xuống lầu ở ngay cầu thang.

Hình như cậu ngủ không ngon, dáng vẻ rất uể oải.

Lúc nhìn thấy sắc mặt Khương Tuệ Ninh hồng hào thì cậu không khỏi cau mày, không tính để ý đến cô.

Khương Tuệ Ninh ngây người, cậu không ngủ ngon còn trách tôi luôn à?

Dì Lưu thấy Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư cùng xuống lầu thì nhanh chóng mang bữa sáng lên cho hai người, lúc bưng lên cho Quý Tử Thư còn nhỏ giọng hỏi một câu: “Tử Thư, cháu không cần đi học thì sao không ngủ thêm một lúc đi?”

“Mệt quá ngủ không được”. Đã lâu rồi Quý Tử Thư không phải dậy vào lúc năm giờ để chạy bộ, mà vừa bắt đầu đã phải chạy liền hai tiếng, hoàn toàn chịu không nổi.

Khương Tuệ Ninh nghe xong đoạn đối thoại giữ hai người người mờ mịt, hỏi: “Dì Lưu, chuyện gì xảy ra thế?”

“Mới năm giờ mà đồng chí Quý đã bắt Tử Thư chạy bộ, chạy đến bảy giờ mới về.”

Hả? Năm giờ đã dậy chạy bộ, đến nhà tư bản còn không bóc lột người ta đến mức đó, hiếm khi nào mà Khương Tuệ Ninh dành cho Quý Tử Thư một ánh mắt đồng tình, may mà cô chỉ là vợ chứ không phải con gái của anh, bằng không chắc số phận cũng không khác gì Quý Tử Thư nhỉ?

Thời tiết này mà bắt năm giờ dậy chạy bộ, cái này có khác gì đòi mạng người ta không?

“Lúc anh ấy ở nhà thì lúc nào cũng dậy sớm chạy bộ như thế sao? Khương Tuệ Ninh hỏi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 19


Dì Lưu lắc đầu nói: “Không có, đồng chí Quý bề bộn nhiều việc, cho dù thỉnh thoảng muốn chạy bộ thì cũng là sau bảy giờ, năm giờ chạy hình như chỉ mới có một lần, là lần mà Tử Thư trốn học đó, xem như hình phạt.”

Hình phạt? Vậy ngày hôm qua Quý Tử Thư làm sai cái gì à?

“Đừng nhìn tôi như vậy, lần trốn học đó là chuyện lúc mười hai tuổi rồi, từ đó về sau tôi chưa từng bị phạt lần nào nữa.” Quý Tử Thư tức giận nhìn Khương Tuệ Ninh rồi giải thích.

“Vậy sao hôm nay lại thế?” Khương Tuệ Ninh không rõ.

“Sao mà tôi biết được.”

Thật ra trong đầu Khương Tuệ Ninh có một suy đoán, nhưng cô lại khó nói ra miệng được, có phải là vì Quý Thần Nham lớn tuổi rồi khó ngủ không, chuyện này cũng không phải là vô căn cứ, người xưa nói rất đúng, ba mươi năm đầu ngủ say như chết, ba mươi năm sau ngủ mãi không được…

Hình như anh đã vào tuổi khó ngủ rồi.

Ngủ không được thì giày vò con trai như thế sao? Vậy làm con của anh đúng là thê thảm quá!

Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh định hôm nay sẽ đi gặp mợ, nhưng trời lại bắt đầu mưa nhẹ, nên tạm thời cô lại không muốn ra ngoài.

Chờ khi trời mưa đã tạnh thì cũng đã qua giờ ăn cơm, bây giờ cũng đã muộn rồi, thật vất vả mới có thể làm hoàn hảo như vậy, giờ chỉ có thể ở nhà hưởng thụ một mình,

Ai… Đúng là trời không nguyện lòng người.

Dì Lưu hình như cũng nhìn ra cô có phiền muộn, liền cầm theo rổ đến trước cửa hỏi: “Đồng chí tiểu Khương, tôi phải đi mua đồ ăn, cô có muốn đi dạo một chút không?”

“Được.” Khương Tuệ Ninh bây giờ cũng không có từ chối, đứng dậy theo dì Lưu ra ngoài.

Sau khi ra cửa, Khương Tuệ Ninh nhìn thấy ở bên ngoài rất mới lạ, có rất nhiều tòa cao tầng, bỗng nhiên cô nhìn thấy cảnh tượng này hoàn toàn không giống như hiện tại của cô, cô cảm thấy cực kỳ xa lạ.

Trước kia chỉ có thể thấy những hình ảnh này trên tivi, bây giờ chính bản thân cô tham gia vào trong đó, liền cảm thấy thật huyễn huyễn, phi thực tế.

Dì Lưu nghĩ Khương Tuệ Ninh rất khó mới có thể ra ngoài một chuyến, mua đồ ăn xong còn cố ý đưa cô đi đến nơi mà đồng chí Quý đang làm việc dạo một vòng.

Khương Tuệ Ninh thấy dòng chữ lớn bộ tổng chỉ huy ở bên ngoài cửa, lính gác hoàn toàn là cầm súng đạn thật, và đứng vô cùng nghiêm trang.

Một đường đi đến cứ ba bước là lại có một người canh, canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, cũng không biết bên trong là dạng gì, cô cách một cánh cửa lớn nhìn xung quanh, mỗi chỗ liếc qua một cái.

“Lãnh đạo, đồng chí Khương đến đón anh tan tầm.”

Trần Huy là thư ký của Quý Thần Nham, thời điểm đi huyện Dung đón Khương Tuệ Ninh thì anh ấy cũng đi cùng, nên đương nhiên cũng biết cô, khi anh ấy ra cửa bộ chỉ huy thì đã nhìn thấy người, anh lập tức lên tiếng nhắc nhở lãnh đạo của mình.

Qúy Thần Nham nghe vậy liền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô, bước chân của anh dừng lại một chút, sau đó đi qua chỗ mà cô đang đứng.

“Sao lại đến đây?”

Khương Tuệ Ninh đang hỏi dì Lưu lúc nào thì đi về, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
 
Back
Top Bottom