Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 240


“Rõ ràng là em mang đến cho tôi một sự kích động, một niềm vui sướng như vậy, không phải là để nhìn thấy bộ dạng không biết nên làm gì của tôi như bây giờ sao, vậy sao lại còn muốn cười tôi?”

“Tuệ Tuệ!!”

Quý Thần Nham lải nhải nói nhăng nói cuội một hồi lâu, nhưng người trong lồng ngực vẫn cứ yên lặng mà lắng nghe.

Mãi đến khi anh dừng lại không nói nữa, Khương Tuệ Ninh mới đột nhiên ngẩng đầu hôn anh, hôn lên bộ râu mới được cạo của anh, h*n l*n ch*p m**, lên thái dương…

Quý Thần Nham nắm lấy tay cô, đáp lại tình yêu của cô.

Rõ ràng là trước kia Khương Tuệ Ninh đã tích cóp một đống từ để tỏ tình với anh, nhưng đến bây giờ, một khắc này cô không biết nên đáp lại anh như thế nào, chỉ có thể nói: “Quý Thần Nham, em đã đi qua quá khứ, cũng biết rõ tương lai, điều đó làm cho em cảm thấy hoang mang cùng bàng hoàng, em vẫn luôn không biết là vì cái gì, nhưng khi nhìn thấy anh em mới biết rằng, là vì anh cho em cảm giác an toàn.” Nơi an toàn cũng chính là nhà.

Những lời âu yếm của người mình yêu đương nhiên sẽ là những lời êm tai nhất, Quý Thần Nham cũng là người bình thường, đương nhiên cũng thích nghe.

Những lời yêu thương của vợ cũng chính là liều thuốc để xoa dịu những lời nói lộn xộn của anh lúc trước, anh lặng lẽ ôm lấy Khương Tuệ Ninh.

Hết lần này đến lần khác xoa nhẹ lên gò má cô,”Tuệ Tuệ cảm ơn em, tôi yêu em, vô cùng yêu…” Yêu đến mức không biết phải nói thêm lời nào nữa, sẽ phải đối xử với cô thật tốt, thương tiếc cô, bảo vệ cô…

Khương Tuệ Ninh ghé vào trên người anh, nhớ rõ trước kia bản thân đã từng đọc một câu, một người nói yêu mình không nhất định là thực sự yêu mình, nhưng nếu người đó nói lắp, nói năng lộn xộn, không biết mình đang nói gì thì liền biết người đó chính là thực sự yêu mình.

Thật ra tình yêu của Quý Thần Nham chưa từng che giấu, nhưng anh rất ít khi đem tình yêu nói ra thành lời.

Nghe anh nói yêu cũng không nhiều lắm, nhưng anh vẫn luôn nói những lời khác thay thế cho từ yêu đó.

Niềm vui mang thai nhanh chóng làm xua tan đi sự mệt mỏi trong cơ thể, sau khi nghe những lời nói nhẹ nhàng của Quý Thần Nham thì cũng nhanh chóng Khương Tuệ Ninh liền chìm vào giấc ngủ.

Cô mơ về lại lần đầu tiên mình gặp Quý Thần Nham, lúc ấy cô còn đang ở trên bàn ăn cơm nghe ông ngoại và cha mẹ nói chuyện, nói bệnh viện Nam Thành nhận một người bị trọng thương vô cùng nặng, đã hôn mê nửa tháng, trung y và tây y đều đã thử, nhưng chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại,

Ông ngoại nói anh là con trai duy nhất của người cựu thủ trưởng của Bắc Kinh, nên bọn họ nhất định phải tìm cách cứu anh.

Khi đó qua một đêm tóc của ông ngoại đã trắng đi rất nhiều, còn có một lần ông bị bất tỉnh trong bệnh viện, Khương Tuệ Ninh thương ông ngoại, nên muốn theo ông đến bệnh viện, cô muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà đáng ghét như vậy, dùng cách nào cũng không chịu tỉnh lại, nhất định phải để ông ngoại cô phải mệt mỏi như vậy.

Cho nên ngày đó cô đã đi theo ông ngoại đến bệnh viện.

Ông ngoại dặn dò cô không được chạy nhảy lung tung, cũng như không được đến phòng bệnh được chăm sóc đặc biệt kia.

Nhưng Khương Tuệ Ninh chính là muốn đến để xem người nằm trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt đó, nên cũng không thể nào ngoan ngoãn nghe lời được.

Vì vậy cô thừa dịp ông ngoại cùng người khác mở cuộc họp thảo luận để trộm chạy vào đó nhìn.

Trên giường có một người đàn ông đang ngủ cực kỳ yên tĩnh, trên người cũng nhìn không ra được vết thương nữa, nhưng chính là không chịu tỉnh dậy.

Cô thật sự rất sốt ruột, vẫn luôn ngồi bên cạnh người anh cùng anh nói chuyện, nhưng anh vẫn luôn không trả lời lại cô.

Cô đem chính kẹo sữa mà mình để dành nhét vào trong lòng bàn tay anh, cũng cho anh con ngựa gỗ mà bản thân mình vô cùng yêu thích.

Cứ như vậy, ba, bốn ngày sau anh vẫn không tỉnh, Khương Tuệ Ninh liền bật khóc.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 241


Cứ như vậy nhìn anh rồi khóc, bởi vì sáng nay ông ngoại lại ngất xỉu, bác sĩ nói ông ngoại cũng bị bệnh, không thể chịu được mệt nhọc như vậy, nếu không ông sẽ ra đi mãi mãi.

Bà ngoại mới vừa ra đi, Khương Tuệ Ninh không muốn ông ngoại của bản thân mình lại đi nữa, vì vậy liền ôm tay người đàn ông không ngừng khóc,”Mẹ không phải đã nói anh là một đại anh hùng của Nam Thành sao? Là đại anh hùng tại sao không thể tỉnh lại luôn được?”

“Cầu xin anh, tỉnh lại có được không, chỉ cần anh tỉnh lại anh muốn gì em đều cho anh, anh không được mang ông ngoại của em đi…”

Khương Tuệ Ninh nhớ rõ chính xác mình đã khóc được bao lâu, bởi vì khi tỉnh lại thì đã nằm trên giường bệnh của bệnh viện rồi, bác sĩ tới thăm cô nói là cô bị sốt, ngất xỉu ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, mà cô thì cứ mơ màng như vậy ngủ hai, ba ngày rồi.”

Cô nhanh chóng bắt tay tay của cô bác sĩ hỏi: “Cô ơi, người kia đã tỉnh chưa?”

“Tỉnh rồi.”

“Vậy ông ngoại của cháu đâu?”

“Ninh Ninh, ông ngoại của cháu đang ở phòng giải phẫu…”

Khương Tuệ Ninh biết cơ thể của ông ngoại không khỏe, bởi vì người này không chịu tỉnh nên ông mới không chịu đi chữa bệnh, anh tỉnh nên ông ngoại mới nhanh chóng bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Khương Tuệ Ninh ngay cả giày cũng chưa đeo, liền chạy nhanh đến phòng phẫu thuật.

Khi đi ngang qua phòng bệnh của anh, Khương Tuệ Ninh chú ý thấy được người ở trên giường hình như không còn nằm nữa, mà là ngồi trên giường, xung quanh có vài người mặc quân trang đứng trước mặt anh.

Lúc mà cô chạy ngang qua cũng vừa đúng anh ngẩng đầu lên, Khương Tuệ Ninh nhìn thấy anh nhìn cô còn không nhịn được mà hung hăng đưa mắt trừng anh một cái.

“Tuệ Tuệ…”

Quý Thần Nham một đêm này không biết mình đã ngủ như thế nào, lúc nửa đêm anh liền sắp xếp cho thư ký Trần sáng mai đến sớm đón anh, vốn dĩ muốn đưa Khương Tuệ Ninh đến bệnh viện trong bộ kiểm tra, bởi vì dù sao anh cũng không biết nên chăm sóc người mang thai như thế nào, lúc đó anh có thể nhờ bác sĩ tư vấn cho mình.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là quyết định đưa cô đến bệnh viện Đông Thành, nơi đó có mợ của cô.

Anh nghe những người đã kết hôn trong bộ nói là, người mang thai thì cảm xúc vô cùng phập phồng lại hay nổi nóng, vậy nên vẫn là cho cô đi gặp người quen thì thích hợp hơn, nó mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Sau đó ngủ không được, anh liền ôm lấy Khương Tuệ Ninh, nhìn bộ dạng khi ngủ của cô, nghĩ đến dáng vẻ lúc cô tỉnh lại, nhìn thế nào cũng không đủ.

Mãi đến khi trời sáng.

Lúc anh chuẩn bị dậy rời khỏi giường thì nghe được tiếng khóc nức nở nho nhỏ của Khương Tuệ Ninh, thấy cô ủy khuất như vậy, anh liền nhanh chóng đánh thức người dậy.

Khương Tuệ Ninh mở hai mắt ra, mới phát hiện ra bản thân cô nằm mơ rồi bật khóc, nhưng lại không nhớ nổi chính mình đã mơ thấy gì.

“Mơ thấy ác mộng?”

Khương Tuệ Ninh lắc đầu,”Không nhớ được.”

Quý Thần Nham bị bộ dạng ngây ngốc của cô làm cho nhíu mày,”Hôm nay chúng ta đến bệnh viện một chuyến.”

Khương Tuệ Ninh cũng cảm thấy nên đến bệnh viện xác nhận lại một chút, khỏi cho vui mừng một hồi cuối cùng không phải.

Hôm nay Trần Huy tự mình lái xe đi, bởi vì nửa đêm lãnh đạo còn tìm anh, tuy rằng không biết là chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện nhỏ, cho nên không có sắp xếp tài xế.

Thời điểm đến bệnh viện Quý Thần Nham đi tìm Từ Ngọc Trần trước, bà ấy vừa nghe liền xác định tám phần là cô đã mang thai nhưng vẫn mời ông ngoại của Khương Tuệ Ninh đến đây.

Sau khi bắt mạch liền xác định đúng là mang thai.

Từ Ngọc Trân vì muốn khẳng định chính xác, liền sắp xếp chuẩn bị dụng cụ kiểm tra lại một lần nữa.

Khương Tuệ Ninh không nghĩ tới thời đại này cũng đã có kiểm tra bằng siêu âm rồi, là được nhập khẩu, nhưng mà máy móc cũng có chút lớn, là màu trắng đen, hình ảnh hiện thị cũng không được rõ như đời sau.

Lúc nằm đợi kiểm tra, vốn là chỉ có Từ Ngọc Trần ở cùng, không nhờ Quý Thần Nham cũng được vào.

Có người ở cạnh Khương Tuệ Ninh cũng không có căng thẳng, nhưng mà người bác sĩ đến kiểm tra lại vô cùng khẩn trương.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 242


Quý Thần Nham cũng không nói chuyện, chỉ yên tĩnh ở cạnh Khương Tuệ Ninh, cũng không quấy rầy bác sĩ.

Đến cuối cùng lúc mà bác sĩ vô cùng khẩn trưởng, liền quan đầu lại gọi Từ Ngọc Trân,”Bác sĩ Từ.”

Người khác đều nói sợ nhất là bác sĩ trầm mặc nhíu mày, bà ấy không chỉ trầm mặc nhíu mày mà còn là mợ của Khương Tuệ Ninh.

Điều này đem những người ở cạnh dọa sợ.

Đặc biệt là người đang được khám Khương Tuệ Ninh không nhịn được muốn ngồi dậy, Quý Thần Nham nhanh chóng nắm lấy tay cô, một tay khác vỗ nhẹ ở trên đầu cô,”Ngoan, không có chuyện gì.”

Tuy những lời trong miệng anh là đang an ủi lại vợ mình, nhưng chính anh cũng không phát hiện ra giọng nói của anh có chút thay đổi.

Từ Ngọc Trân căng thẳng đi tới, cúi đầu cùng bác sĩ kiểm tra nói chuyện với nhau, bác sĩ đang kiểm tra vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc màn hình đen trắng.

Chờ sau khi kiểm tra xong, thấy Khương Tuệ Ninh được Quý Thần Nham nâng người dậy, Từ Ngọc Trân mới nói: “Thần Nham, Ninh Ninh đang mang song thai.”

Lời này hệt như một đợt sấm sét, xé ngang mặt hồ, sắc mặt hai người đều ngưng trọng.

Hai người còn chưa nói gì, Từ Ngọc Trân lại nói: “Bởi vì là song thai, nên hai đứa phải càng thêm chú ý, thời gian đầu và thời gian cuối thai kỳ đều vô cùng nguy hiểm, trước hết mợ đem hai đứa đi gặp bác sĩ Lương bên kia, về phương diện này bà ấy là bác sĩ có kinh nghiệm nhất, về sau cần chú ý những gì, bà ấy sẽ nói cho hai đứa.”

Từ Ngọc Trân chỉ là bác sĩ khoa ngoại, cho nên hiểu biết của bà đối với phương diện này vẫn là có hạn, cháu gái ngoại lại lần đầu mang song thai nên bà cũng không dám qua loa đại khái.

Khương Tuệ Ninh vẫn đang bị hai từ song thai làm cho kinh hãi, tuy rằng mợ đã cố gắng nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn cảm thấy tay của mình vẫn đang run, cô không chỉ có thai mà còn có hai đứa.

Về sau cô sẽ có hai đứa nhỏ đáng yêu giống nhau y đúc, càng nghĩ đến thì lại càng kích động hơn nữa.

Quý Thần Nham đã dùng tốc độ nhanh nhất để co thể khôi phục như bình thường, một đêm hôm qua không ngủ, vừa hoảng loạn vừa nói năng lộn xộn trước mặt Khương Tuệ Ninh đã đủ mất mặt rồi, ở bên ngoài như này anh cũng không thể làm một Quý Thần Nham muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói được.

Nhưng khi nghe được song thai thì mày của anh không nhịn được nhíu lại, che giấu không được sự lo lắng, hoài nghi một đứa đã vất vả, giờ chính là hai đứa thì nỗi khổ nhân lên gấp bội.

Trong lúc nhất thời lo lắng, đau lòng cùng với vui vẻ đều trộn lẫn vào nhau, anh trực tiếp đem Khương Tuệ Ninh ôm lên,”Mợ, bây giờ chúng ta đi tìm bác sĩ Lương.”

Khương Tuệ Ninh thấy anh ở bệnh viện lại ôm bản thân cô lên như vậy thì nhanh chóng nói: “Không cần, không cần ôm, tự em có thể đi được.” Chỉ là mang thai thôi mà.

“Tuệ Tuệ ngoan, để tôi ôm em đi, bằng không tôi sẽ không được yên tâm.” Trước khi nghe được kiến nghi của bác sĩ chuyện nghiệp, anh không được yên tâm, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp của bản thân mình chăm sóc cô.

Từ Ngọc Trân biết Quý Thần Nham yêu chiều Ninh Ninh, nhưng cũng không nghĩ đến anh lại không kiêng dè như vậy.

Nhưng bà ấy cũng chưa nói gì, nhưng bác sĩ kiểm tra không nhịn được nhìn hai người nhiều thêm một chút, không thể tin được Quý Thần Nham của Tam Bộ lại có thể làm ra chuyện này.

Bác sĩ Lương là bác sĩ uy quyền nhất của khoa phụ sản bệnh viện Đông Thành, vốn dĩ bà ấy ở Bắc Kinh nhưng vì chồng mới chuyển đến Đông Thành.

Lại nói tiếp bà ấy cũng quen biết Quý Thần Nham, bởi vì bà ấy cùng với Nghiêm Bội Lan trước kia cùng là bác sĩ chiến đấu.

Bà ấy là phụ khoa, còn Nghiêm Bội Lan là khoa nhi.

Nhưng là trước kia lúc ấy cũng không phân biệt khoa như bây giờ, bác sĩ ở trên chiến trường chính là cứu mạng.

Cho nên khi nhìn thấy bác sĩ Lương, Quý Thần Nham liền nhận ra bà ấy luôn, sau khi đặt Khương tuệ Ninh lên ghế xong, liền lên tiếng gọi: “Dì Lương.”

Bác sĩ Lương nhìn Quý Thần Nham cười nhẹ nhàng hiền từ, nhưng mà còn lại mang theo chút trêu ghẹo: “Bội Lan thường nói con trai của bà ấy vô tình, không hiểu cách đối nhân xử thế, nhưng mà dì thấy, cháu thực sự rất hiểu biết đấy.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 243


Hiếm khi Quý Thần Nham không lên tiếng, gật đầu coi như cam chịu.

Bác sĩ Lương lại nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh,”Nha đầu nhỏ này, chính là cháu gái ngoại của bác sĩ Từ?”

“Đúng vậy, bác sĩ Lương.”

“Đừng gọi là bác sĩ Lương, cứ gọi dì là dì Lương như Thần Nham là được.”

Cách nói của bác sĩ Lương vô cùng chuyên nghiệp, thật ra không khác mấy lời căn dặn của bác sĩ đời sau là mấy, trước kia Khương Tuệ Ninh có đi chung với chị họ đến bệnh viện để khám thai, cũng nhớ rõ những việc cần chú ý.

Bây giờ được nhắc nhở thêm lần nữa, cô cũng đã nhớ rõ.

Ngọc Trân về phòng trước, trong phòng khám bệnh chỉ còn ba người bọn họ, rồi nói những gì cần chú ý trong giai đoạn đầu.

Đột nhiên bác sĩ Lương trở nên nghiêm túc, gọi tên Quý Thần Nham: “Thần Nham, chuyện tiếp theo dì phải nhắc nhở cháu, con bé mang song thai, con bé dễ bị k*ch th*ch hơn người thường, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì có thể k*ch th*ch con bé, đến lúc đó t* c*ng không thể chịu được rất dễ bị sinh non.”

Quý Thần Nham giống như một cậu học sinh ngoan ngoãn nghiêm túc nghe lời thầy cô nói, vội vàng gật đầu không ngừng: “Dì Lương, dì yên tâm đi, cháu chắc chắn sẽ không chọc cô ấy tức giận.”

Bác sĩ Lương nhìn anh một cái, nói chậm rãi: “Không phải việc này.” Sau đó nghiêm túc nói một chuyện khác.

Bà nói xong, Khương Tuệ Ninh đã đỏ mặt trước, còn Quý Thần Nham thì không, nhưng ánh mắt cứ liếc liếc.

Nghiêm trang trả lời: “Dì Lương cháu biết rồi.”

Khương Tuệ Ninh xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, lấy cớ muốn đi WC để ra khỏi phòng.

Vốn dĩ Quý Thần Nham định đỡ cô đi, kết quả lại bị Khương Tuệ Ninh đè lại.

Chờ đến khi Khương Tuệ Ninh rời đi thì bác sĩ Lương lại nói: “Bây giờ giai đoạn trước cháu ôm một cái cũng chẳng sao cả, nhưng sau ba tháng thì cố gắng hết sức để con bé hoạt động nhiều hơn một chút, con bé mang song thai đến lúc đó sinh không nổi mới đáng quan ngại.”

Sau khi Khương Tuệ Ninh đi ra ngoài thì cũng không đi vào nữa, dù sao chuyện quan trọng cũng đã sớm nói xong rồi, việc còn lại thì cô không cần phải nghe, trực tiếp đi đến văn phòng của mợ.

Từ Ngọc Trân thấy cháu ngoại đi đến, nhanh chóng đứng dậy giúp cô kéo ghế.

Khương Tuệ Ninh vội nói: “Mợ, không cần phải thế, cháu tự mình làm cũng được.”

“Ba tháng đầu là thời điểm cần phải chú ý nhất, cháu đừng nhúc nhích, vừa rồi Thần Nham ngay cả đi bộ cũng không dám để cháu tự đi, sao lại để cháu dọn ghế được.”

“Mợ, lúc nãy bác sĩ Lương cũng có nói anh ấy làm như thế là không đúng, phải thuận theo tự nhiên một chút, cẩn thận quá mức cũng không tốt.”

Từ Ngọc Trân lại nói: “Thằng bé cẩn thận là đúng, cháu đứa nhỏ này từ bé đã nghịch ngợm, mang thai cũng không thể hành động tùy tiện được.”

Khương Tuệ Ninh: “Mợ, mợ yên tâm đi cháu đã làm mẹ rồi, chắc chắn phải biết cẩn thận.”

“Biết thì tốt.”

Khương Tuệ Ninh nhìn khắp văn phòng mới phát hiện không thấy ông ngoại,”Mợ, ông ngoại đâu?”

“Có việc đột xuất nên đang ở nông thôn, ông ngoại con nói sẽ quay về sớm nhất có thể, đến lúc đó ông bà sẽ đến đây thăm cháu, bây giờ cháu mang thai cũng không dám để cháu lại một mình.”

“Nào đến mức đó.”

“Đương nhiên là có, Ninh ninh bây giờ cháu mang thai hai đứa, làm gì cũng phải chú ý.” Từ Ngọc Trân suy nghĩ một chút hỏi: “Theo lý thuyết sinh song thai có liên quan đến di truyền, nhà chúng ta trên ba đời cũng không xuất hiện hiện tượng sinh song thai, nhà Thần Nham có không?”

Khương Tuệ Ninh lắc đầu,”Không biết.”

Từ Ngọc Trân nhìn chằm chằm liếc mắt nhìn cô một cái: “Cháu đứa nhỏ này thật là… Gì cũng không biết, mất công Thần Nham cưng cháu như thế.”

Hai người nói chuyện, Quý Thần Nham đi đến đây, bác sĩ Lương dặn dò anh rất nhiều chuyện, lúc này mới không luống cuống tay chân như vừa nãy.

Nhưng mà ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên người Khương Tuệ Ninh.

Từ Ngọc Trân không giữ bọn họ lại, bà cũng sắp xếp hai ca phẫu thuật, thật ra là dặn hai người vài câu, đặc biệt là Khương Tuệ Ninh, không chỉ từ chuyện ăn đến công việc mà còn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, lúc này mới yên tâm để hai người rời đi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 244


Về đến nhà Quý Thần Nham nói với dì Lưu chuyện Khương Tuệ Ninh đang mang thai trước, nhưng mà tạm thời không nói là song thai, dặn dò dì Lưu chú ý chuyện ăn uống nhiều hơn.

Dì Lưu nghe tin Khương Tuệ Ninh mang thai, thì vui đến mức không khép miệng được.

Vội nói: “Đồng chí Quý cháu cứ yên tâm, chăm sóc người mang thai, dì có kinh nghiệm.”

Quý Tử Thư đã bước vào kỳ nghỉ đông, vốn dĩ đang đọc sách ở trên lầu, nghe thấy Khương Tuệ Ninh về thì chuẩn bị đi xuống, vừa mới đến ngang cầu thang đã nghe thấy chuyện mà dì Lưu nói, lập tức kích động chạy xuống.

“Dì… Con thực sự có em gái?”

Quý Thần Nham nhìn tốc độ chạy đến của cậu, trực tiếp dùng thân thế chắn trước người Khương Tuệ Ninh một chút.

Quý Tử Thư nhanh chóng phanh lại, kêu một tiếng: “Ba.”

Dì Lưu nhìn bộ dạng hấp tấp chạy đến vừa nãy của Tử Thư thì cũng nhắc nhở cậu: “Tử Thư, cháu ở nhà cũng hạn chế gây ồn ào lại, đồng chí Tiểu Khương vừa mới mang thai, đừng kinh động đến cô ấy.”

Người mang thai thời gian đầu rất kiều khí.

Quý Tử Thư vội vàng gật đầu nghiêng người nhìn Khương Tuệ Ninh: “Còn bao lâu nữa mới có thể nhìn thấy em gái?”

Khương Tuệ Ninh không biết Quý Tử Thư thích có em gái đến như thế, hận không thể gặp ngay vậy, nói: “Còn sớm lắm.”

Quý Thần Nham không vào bộ, bảo bí thư Trần mang hết những văn kiện cần xử lý đến nhà.

Dì Lưu nhanh chóng đi hầm canh bổ thân thể cho Khương Tuệ Ninh, còn hỏi cô muốn ăn gì.

Khương Tuệ Ninh vốn đang khỏe, vừa nói đến đồ ăn thì cơn buồn nôn lại xuất hiện nên cô nhanh chóng che miệng lại không dám nói lời nào.

Sau khi cơn buồn nôn qua đi thì đột nhiên muốn ăn thịt luộc, thứ vừa tê lại vừa cay này dường như sẽ giảm bớt tình hình buồn nôn của cô.

Bây giờ cô nói cái gì thì trong nhà nhanh chóng chuẩn bị cái đó.

Vốn dĩ Quý Tử Thư muốn về Kinh Thị thăm ông bà nội nhưng rồi lại quyết định không đi, cậu ở lại với Khương Tuệ Ninh và em gái chưa sinh ra.

Khi Quý Thần Nham bận việc xong thì hai vợ chồng lại gọi điện thoại thông báo cho ba mẹ hai bên, biểu hiện của hai bên vô cùng vui vẻ, Tôn Hội Vân cũng không thèm để ý đến tiền điện thoại có đắt hay không, dặn dò rất nhiều việc.

Mẹ chồng Nghiêm Bội Lan cũng thế nếu không phải nhớ đến ở Kinh Thị còn một người chồng đang cần chăm sóc thì bà hận không thể thu dọn đồ đạc bay sang đây ngay lập tức.

“Thần Nham, năm nay tết có về nhà được không?” Nghiêm Bội Lan tính tính thời gian, tết còn khoảng ba tháng nữa, không nên lặn lội đường xa.

Quý Thần Nham nói: “Mẹ, năm nay tạm thời tụi con sẽ không về, đến lúc đó con sắp xếp cho mẹ và ba đến đây.”

Nghiêm Bội Lan cảm thấy như thế cũng được,”Được, đến lúc đó ba mẹ sẽ chuẩn bị một chút, đầu tiên cứ sang đây đi, đúng rồi lúc nãy Ninh Ninh bắt đầu có phản ứng chắc hẳn rất mạnh, con chú ý nhiều hơn, đừng để trong nhà xuất hiện mấy mùi mà con bé không thích, bảo dì Lưu chọn nấu những món mà con bé thích, mang thai ăn uống thay đổi rất lớn, cảm xúc thay đổi cũng mau, con là chồng nhất định phải thông cảm cho con bé nhiều hơn biết chưa?”

“Con biết rồi mẹ.”

Cuối cùng Nghiêm Bội Lan lại nói chuyện với Khương Tuệ Ninh thêm một lúc nữa, toàn là những lời dặn dò cô nhớ phải giữ gìn tâm trạng, dưới tình hình cho phép của cơ thể thì có thể đi ra ngoài làm việc, nhưng không được làm quá sức, đồ cho đứa nhỏ bọn họ sẽ chuẩn bị, bảo cô và Quý Thần Nham đừng nhọc lòng.

Nói chuyện điện thoại xong dì Lưu cũng đã nấu cơm chiều xong, đem nay hầm canh gà.

Khương Tuệ Ninh đang ăn mấy muỗng thức ăn mặn thì đã buồn nôn, dì Lưu cố ý thay đổi cách hầm, vớt bớt váng dầu, bỏ thêm khoai lang táo đỏ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 245


Táo đỏ là một loại thực phẩm có thể át đi mùi thịt gà, khoai lang được hầm mềm bỏ vào miệng là tan.

“Đồng chí Tiểu Khương húp chút canh đã, bên này dì dùng chút ớt cay mà cháu mang về để làm nước chấm, nếu cháu cảm thấy quá nhạt thì có thể chấm vào đây.”

Khi vừa mới ăn Khương Tuệ Ninh cảm thấy rất mỹ vị, kết quả chưa được một lát lại bắt đầu cảm thấy sai sai.

Vốn dĩ cô định hoàn thành nốt kế hoạch, kết quả vừa ngồi xuống đã buồn nôn.

Nhưng lại nôn không ra, cảm giác này miễn bàn cũng biết khó chịu bao nhiêu.

Người một nhà ai cũng bị trạng thái này của cô làm cho luống cuống tay chân, dù cho dì Lưu không biết nên giải quyết thế nào bây giờ, cuối cùng không biết Quý Tử Thư chạy đi lấy một túi cam ở đâu về.

Kết quả Khương Tuệ Ninh ăn vài múi thì cảm thấy khá ổn, kết quả mới nhai một chút, thì lớp thịt trắng ngoài quả cam lại làm cho cô cảm thấy buồn nôn.

Quý Thần Nham lại bóc hết phần thịt trắng kia đi, chỉ để lại ruột quả, đút từng múi vào miệng cô.

Nhưng mà mấy chuyện nôn nghén này đến từng đợt, qua rồi sẽ cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Khương Tuệ Ninh lại nhanh chóng bắt tay vào xử lý công việc của cô.

Quý Thần Nham ngồi bên cạnh cô, cầm văn kiện.

“Tuệ Tuệ để anh viết cho em, em nói anh viết.”

Quý Thần Nham thấy cô vừa mới đỡ một chút đã vội vàng lao đầu vào làm việc mà đau lòng muốn chết, nhưng nhớ đến lời của dì Lương và mẹ nói, nếu không cho cô làm việc thì khả năng cảm xúc của cô sẽ đi theo hướng tiêu cực, vốn dĩ từ nhỏ cô đã không thích viết chữ, viết nhiều như thế, thì tay sẽ đau.

“Anh bận xong rồi sao?”

Nói thật Khương Tuệ Ninh không phải là người thích viết tay, cô nhớ máy tính.

“Bận xong rồi.” Quý Thần Nham cất mấy văn kiện đi, mấy thứ đó thì chờ đến khi cô ngủ anh lại lấy ra làm.

Khương Tuệ Ninh đưa bút cho anh, bắt đầu đọc miệng nội dung, Quý Thần Nham viết chữ rất nhanh, vừa sạch vừa đẹp.

Hơn nữa khi Khương Tuệ Ninh nói thì anh có thể bớt chút thời gian hỏi một số vấn đề, ví dụ như phân tích lợi nhuận thiệt hại, phân tích thị trường.

Mấy việc này là những việc rất thường thấy ở đời sau, nhưng ở thời đại này thì nó vẫn đi trước xu hướng một chút.

Quý Thần Nham có thể thích ứng rất nhanh hơn nữa còn chỉ ra được một số lỗi sai có trong nội dung của cô.

Thậm chí còn phân tích cho cô nên cải thiện như thế nào.

Khương Tuệ Ninh nghe những lời kiến nghị của anh thì phát hiện hình như anh làm gì cũng rất lợi hại.

Rõ ràng là sân nhà cô, nói mấy câu lại thành của anh.

Bởi vì có Quý Thần Nham giúp đỡ nên kế hoạch của Khương Tuệ Ninh hoàn thành rất nhanh, người mang thai bắt đầu thích ngủ, chưa đến 9 giờ là cô đã mệt vô cùng, Quý Thần Nham dỗ cô ngủ rồi bắt đầu bận việc của mình.

Tầm khoảng đêm khuya anh mới lên giường ôm Khương Tuệ Ninh ngủ.

Bởi vì Khương Tuệ Ninh mang thai, nên chị Lưu cũng không sắp xếp nhiều việc cho cô, chủ yếu là tiếp tục mở rộng quy mô nhà kính trồng rau.

Cô chịu trách nhiệm sắp xếp công việc cho văn phòng, còn những việc còn lại thì để người khác đến hiện trường thực thi, Quý Thần Nham cũng điều người từ bộ số 3 đến đây giúp đỡ.

Hơn nữa gần đây chứng nôn nghén của cô ngày càng nghiêm trọng, có đôi khi không thể đi làm.

Cuối năm Quý Thần Nham bận bịu nhiều hơn, ở bộ số ba anh có thể yêu cầu mọi người không được hút thuốc trước mặt anh, có đôi khi đi ra ngoài, thì anh không thể nào khống chế được, cho nên mỗi ngày khi về đến nhà anh sẽ đi vào phòng tắm để rửa mặt rồi thay quần áo sạch sẽ mới đi lên lầu.

Nói thật việc này làm cho Khương Tuệ Ninh cảm thấy rất tự trách, cứ cảm giác như bản thân đang làm kiêu.

Thật vất vả mới làm cho tình hình ổn hơn một chút, cô không dám để anh rửa mặt ở dưới lầu, nhưng Quý Thần Nham vẫn thay quần áo trước khi lên.

Mắt thấy Tết âm sắp đến rồi, Quý Thần Nham cũng bớt bận rộn hơn, nhưng Khương Tuệ Ninh lại bắt đầu bận bịu.

Công việc gần đến cuối năm lại càng xảy ra nhiều vấn đề.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 246


Cũng may cô đã hồi phục sức khỏe, nhưng mà vì mang song thai, dì Lưu lại chăm sóc rất tốt, bụng lớn hơn so với bình thường một chút, không nôn nghén, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Quý Thần Nham cũng nói với người trong nhà cô mang thai đôi, dì Lưu tức khắc trở nên khẩn trương, Quý Tử Thư cũng khẩn trương theo.

“Tuệ Tuệ, ngày mai em đi gặp vài người với anh được không?”

Buổi tối Quý Thần Nham vuốt bụng của vợ, còn chưa đến ba tháng, nhưng bụng lớn hơn người mang thai ba tháng tròn.

Nhưng mà cô chỉ thay đổi phần bụng, còn những chỗ khác vẫn mảnh khảnh như cũ, khuôn mặt nhỏ càng non nớt, không biết vì sao khi mang thai vợ anh lại càng trẻ ra.

“A? Gặp ai, em bụng to như thế này có phải trông rất xấu hay không?” Gần đây Khương Tuệ Ninh rất buồn rầu, cô nhìn dáng người khác lạ trong gương có chút khóc không ra nước mắt.

Cho nên cô cũng không muốn đi gặp người lạ.

“Sao lại thế, Tuệ Tuệ của anh là người đẹp nhất.”

Quý Thần Nham không nói dối, đúng thật Khương Tuệ Ninh càng lúc càng đẹp, cảm giác này anh không thể nói được, nhưng trong lòng anh đã ẩn ẩn nảy sinh tính chiếm hữu âm u, thậm chí anh còn có suy nghĩ không muốn cô đi ra, anh không muốn để ai nhìn thấy bộ dạng này của cô.

“Anh không được gạt em.” Bây giờ Khương Tuệ Ninh rất tự ti, không hỏi nhớ đến Hà Hà ở Nam Thành, chồng của cô ấy đã ngoại tình khi cô ấy đang mang thai.

Người mang thai bởi vì cơ thể mình mà nảy sinh sự k*ch th*ch, cảm xúc hay thay đổi, bây giờ Khương Tuệ Ninh cũng nằm trong tình trạng đó, rõ ràng trước kia đây là một chuyện không cần phải lo, bây giờ lại căng thẳng giống như đi trên dây, cứ cảm giác đã đạt đến cực hạn.

“Tuệ Tuệ, anh có lừa em bao giờ.” Quý Thần Nham không nhịn được hôn cô, nhưng mà không dám làm càn, anh đã hỏi bác sĩ, chưa đến ba tháng, thì anh không thể chạm vào cô, cũng không dám gây chuyện, mỗi ngày ôm cô nhẫn nhịn rất vất vả.

“Chúng ta đi gặp ai?”

“Lãnh đạo của anh, bộ trưởng Hứa bộ công an Đông Thành, thêm vài người đến từ Kinh Thị, ngày đó ba mẹ anh cũng sẽ đến, năm nay chúng ta không về nhà, nhưng anh cũng muốn giới thiệu em với mọi người, yên tâm những người đó không phải là trưởng bối mà là những người anh kính trọng, nói chuyện rất gần gũi.”

Vốn dĩ Quý Thần Nham đang định dẫn Khương Tuệ Ninh về Kinh Thị, kết quả cô lại mang thai, thật sự không dám để cô ngồi đường dài xóc nảy mạo hiểm, vừa khéo mẹ của bọn họ lại đến đây mở họp, nên sẵn tiện giới thiệu cô với mọi người.

Nghe nói đi gặp trưởng bối và lãnh đạo, đương nhiên Khương Tuệ đồng ý, nhớ đến lần trước gặp được Vạn Minh Sâm, nghĩ chắc hẳn những người này cũng rất gần gũi, thân thiện.

Hôm tụ hội định sẵn gặp nhau tại nhà bộ trưởng Hứa.

Gần đây Khương Tuệ Ninh rất tham ngủ, dậy khá trễ, khi Quý Thần Nham dẫn cô đến nơi thì đã đông đủ cả, ngoại trừ ba mẹ chồng chưa đến, thì các lãnh đạo đã có mặt.

Vạn Minh Sâm nhìn thấy Khương Tuệ Ninh thì rất vui vẻ, còn chưa đợi cô xuống xe thì đã tiến lên trước vẫy tay với cô,”Nhóc con.”

Khương Tuệ Ninh cũng hướng về ông vẫy tay, kết quả vừa mới xuống xe đứng vững một chút thì lập tức nhìn thấy một cô gái xấp xỉ tuổi mình chạy sang.

“Anh Thần Nham.”

Quý Thần Nham không thèm để tâm đến cô ta mà lại nhanh chóng bảo vệ Khương Tuệ Ninh ở trong lòng ngực mình, sau đó cau mày lạnh nhạt người xông lên.

“Anh Thần Nham.” Bộ dạng của cô gái nhỏ giống như đã bị anh dọa sợ nên có chút tủi thân, nhìn dáng vẻ giống như sắp khóc.

Lúc này từ trong đám người có một người phụ nữ trung niên bước ra, nhanh chóng cười tiến lên, thân thiết gọi một tiếng: “Thần Nham.” Sau đó lại giải thích: “Hân Hân nghe nói con có đến, rất vui, không tông vào người các con đấy chứ.”

“Hân Hân, còn không mau gọi một tiếng.”

Có mẹ hòa giải, cô gái nhỏ vừa nhút nhát vừa sợ sệt gọi một tiếng,”Anh Thần Nham.” Dừng lại nhìn lướt qua Khương Tuệ Ninh vô cùng vô tội nhìn Quý Thần Nham,”Anh Thần Nham, em có thể gọi chị ấy là chị được không?”

Một tiếng chị này làm cho Quý Thần Nham lập tức trở mặt,”Quách Hân, cô không biết gọi cô ấy một tiếng chị dâu sao, hoặc đừng gọi tôi thế, cô mấy tuổi rồi mà không biết? Cô ấy nhỏ hơn cô, huống hồ cô và cô ấy có liên quan gì, mà cô gọi là chị?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 247


“Hu hu…”

Quách Hân không ngờ Quý Thần Nham lại không chừa chút thể diện nào cho mình trước mặt nhiều người như thế, cô ta bụm mặt khóc lóc bỏ chạy.

Người đàn bà nhìn thoáng qua Quý Thần Nham, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Khương Tuệ Ninh mang theo sự khinh thường rõ ràng, sau đó xoay người đuổi theo Quách Hân.

Khương Tuệ Ninh sợ ngây người với hành động của hai mẹ con này, không phải chưa từng thấy ai trà xanh, nhưng làm được đến mức này thì đúng là hiếm thấy ngoài đường.

Nói thật là một mình cô cũng có thể tay không xé nát mười người có đẳng cấp như thế, nhưng hôm nay vẫn là một ngày cô không cần ra tay.

Bởi vì Quý Thần Nham đã giải quyết toàn bộ rồi, thậm chí anh còn lợi hại hơn cô nữa.

Người đứng ở cửa cũng nhiều, Vạn Minh Sâm, Bộ trưởng Hứa, còn có những người tới từ thủ đô, gần như đều ở đây.

Nhìn thấy Quách Hân rời đi, biểu cảm trên mặt mọi người đều là cạn lời, ai ở đây cũng tinh ranh, sao mà nhìn không thấu được.

Một người đàn ông trạc tuổi Vạn Minh Sâm đi ra từ trong đám người, trên mặt mang theo vẻ xin lỗi,”Thần Nham, chú ba thay họ xin lỗi cháu và Ninh Ninh, chúng ta vào trước đi, cha mẹ cháu nói Ninh Ninh đang mang thai, bên ngoài lạnh thế này, đừng để bị lạnh.”

Bộ trưởng Hứa cũng nhanh chóng nói: “Đúng đúng, mau vào thôi, bên ngoài lạnh quá, đứng thêm lát nữa là tuyết lại rơi đấy.”

Vạn Minh Sâm lại vẫy tay với Khương Tuệ Ninh: “Lại đây nào cô bé.”

Khương Tuệ Ninh nhanh chân đi tới cạnh ông ấy, nhân viên đi theo Vạn Minh Sâm hôm nay là một đồng chí nữ cũng nhanh chóng tới đỡ cô.

Có ông ấy dẫn đầu, mọi người cũng vội vàng đuổi theo.

“Nhà ấm trồng rau kia của nhóc con nhà cháu vô cùng tốt đấy, hôm nay tới đây ta còn cố ý ghé xem thử, khu vực thử nghiệm đó làm rất tốt, không chỉ có thể giải quyết tình hình thiếu thốn rau dưa vào mùa đông ở phương Bắc, mà còn giúp thôn trấn xung quanh phát triển nghề phụ, ta nghe Tiểu Hứa nói cháu còn tính làm tổ chức trẻ em gì đó nữa à? Nó là sao thế?”

Bởi vì lần gặp trước Khương Tuệ Ninh đã rất quen với Vạn Minh Sâm nên hai người nói chuyện cũng không còn quá khách sáo.

“Chú Vạn à, là thế này, cháu có xuống nông thôn cùng đồng chí ở Hội phụ nữ thì phát hiện, thật ra trong thôn có rất nhiều trẻ em tới tuổi nhưng vẫn không được đi học, hơn nữa với những thôn vùng sâu vùng xa thì muốn đi học lại càng khó hơn, không có trường học không có giáo viên, ý của cháu là từ Hội phụ nữ bên này liên kết với các đơn vị tổ chức khác để phát triển chặt chẽ hơn, mục tiêu hàng đầu là giải quyết vấn đề đi học của lũ trẻ.”

“Cháu nghĩ không phải mấy năm trước đề xướng việc sinh con vì phải được nuôi dạy trong môi trường tốt sao? Thế thì chắc chắn giáo dục cũng phải đề cập tới, hơn nữa cháu nghe Thần Nham nói mỗi năm ba Bộ đều chi ngân sách cho Bộ giáo dục, anh ấy nói nghèo cái gì chứ không thể nghèo giáo dục được, đám nhỏ đều là rường cột của quốc gia trong tương lai, nếu bây giờ chỉ dựa vào sức của ba Bộ thôi thì chắc chắn không đủ, muốn giải quyết càng nhiều vấn đề thì phải để các đơn vị lớn ở Đông Thành đều tham gia vào, cháu không giỏi bằng Thần Nham, nhưng cũng muốn làm vài chuyện trong khả năng vì anh ấy.”

Vạn Minh Sâm nghe xong lời Khương Tuệ Ninh nói thì hài lòng gật đầu,”Chuyện này nói thì đơn giản, nhưng muốn làm lại không dễ đâu. Ta còn nghe con nhóc cháu chạy đi tìm xưởng dệt và xưởng sắt thép, chắc bên đó bắt bẻ đề nghị của cháu rồi đúng không?”

Nói đến chuyện này Khương Tuệ Ninh thấy hơi ngại, thật ra lúc đề xuất chuyện đó là cô đang làm dựa theo các quỹ từ thiện trong tương lai, nhưng lại không nghĩ tới chuyện thời này chỉ toàn doanh nghiệp nhà nước, còn chưa thay đổi chế độ xã hội nên bọn họ hoàn toàn không hứng thú với chuyện này.

Hơn nữa điều kiện hiện tại cũng không được tốt lắm, công đoàn bọn họ chỉ vây quanh trong xưởng nhà mình, còn những chuyện khác thì không quản được.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 248


“Vâng, thế nên cháu lại đổi cách, nếu đã thế thì tự cung tự cấp, kết hợp với những thiếu sót ở địa phương, giải quyết chuyện ngay tại chỗ.” Ví dụ như tập thể ở các thôn các làng đều phát triển nghề phụ, bây giờ đã có rất nhiều địa phương đề xướng lên, còn có các loại khai hoang trồng trọt vân vân.

“Cũng tiện tay giải quyết thay Thần Nham vấn đề ba Bộ không chi nhiều tiền ra ngoài?”

Khương Tuệ Ninh không ngờ chẳng có gì gạt được Vạn Minh Sâm, đúng là ông ấy chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấu vấn đề.

“Chú Vạn à, ngài thông minh quá, nếu cháu nói không phải thì ngài cũng không tin.”

Vạn Minh Sâm cười,”Không phải chỉ bên Thần Nham căng thẳng, các Bộ đều có vấn đề này, chỉ là cháu phát hiện vấn đề này đầu tiên, bắt đầu làm người vợ hiền, cô nhóc này không đơn giản chút nào.”

“Chú Vạn khen quá lời rồi.” Khương Tuệ Ninh có hơi có chút ngượng ngùng, nào dám nói là mình chiếm được ưu thế biết trước chứ.

Những chuyện này sẽ tiến hành từng bước vào vài năm sau.

“Bình thường ta cũng không khen ai, cháu hỏi thử Thần Nham mà xem, nhiều năm qua ta khen cậu ấy được mấy lần chứ, chỉ là ta vẫn muốn nhắc nhở cháu, đó là một công trình lớn, có thể làm tiếp được không?” Vạn Minh Sâm hỏi.

Thật ra Khương Tuệ Ninh có sự nhiệt tình, cô biết trong tương lai quốc gia sẽ bỏ nhiều sức người sức của hơn để làm chuyện này, cô là vợ Quý Thần Nham, nếu cô không làm nó trong thì tương lai cũng sẽ đè lên vai Quý Thần Nham thôi.

Nếu cô đã chiếm điều kiện thuận lợi thì tất nhiên hi vọng sẽ giúp được anh.

“Được ạ, phải có người đi mới thành đường, nếu bụi gai trên con đường phía trước đã được chú Vạn các ngài san bằng, thì đoạn đường con lại có thể ngăn cản chúng ta sao?”

“Thật sự muốn vùng lên vì Thần Nham à?”

Khương Tuệ Ninh cười: “Chúng cháu là vợ chồng mà.”

Tình thế bây giờ vẫn chưa cởi mở lắm, rất nhiều lời còn chưa nói rõ được nên Vạn Minh Sâm cũng không nói thêm gì, cúi đầu trầm ngâm một lúc mới nói: “Con nhóc nhà cháu có biết Vân Xương không?”

“Biết ạ.”

“Bên kia mới khai thác được một mỏ quặng mới, thuộc sở hữu bên ta, nhưng bây giờ ta muốn quét sạch tất cả những chuyện bên ngoài, cháu có hứng thú không?”

Quặng? Khương Tuệ Ninh bấm vào lòng bàn tay mình một lúc lâu mới nhịn xuống không để mình thét chói tai, ý trong lời nói này của Vạn Minh Sâm giống như đang nói với sinh viên mới tốt nghiệp rằng, ta đã sắp xếp cho cháu trực tiếp làm tổng giám đốc ở trụ sở của tập đoàn vậy.

“Có phải là chú Vạn tin tưởng cháu quá rồi không?”

“Con nhóc nhà cháu…” Vạn Minh Sâm không nói thẳng tin tưởng cháu là vì những lời này rất nặng, mà cháu thì lại đơn giản hơn cả tờ giấy trắng.

Thật ra Khương Tuệ Ninh cũng biết Vạn Minh Sâm là vì Quý Thần Nham, nhưng nhận được sự tin tưởng như thế là chuyện cô không ngờ tới.

Vạn Minh Sâm thấy cô không nói lời nào thì nói tiếp: “Sao thế cô nhóc, dám nhận không?”

“Chú Vạn à, từ nhỏ tới lớn cháu không chịu được lời nói khích nên chẳng có gì là không dám cả.”

“Ha ha ha…” Vạn Minh Sâm lắc đầu nói: “Được, vậy cô nhóc nhớ cố gắng nhé, ta tin rằng có cái quặng này thì chuyện cháu muốn làm sẽ dễ dàng hơn, chỉ là ta vẫn phải nhắc nhở cháu một câu, chồng cháu là Quý Thần Nham, không thể làm sai bất cứ chuyện gì được.”

“Chú Vạn yên tâm đi, nhất định không để ngài và Thần Nham mất mặt đâu.”

Trở lại phòng, Khương Tuệ Ninh đúng là không nhịn nổi nữa, lén lút kéo Quý Thần Nham tới một góc rồi nói anh nghe chuyện này.

“Quý Thần Nham, sao chú Vạn lại đối xử tốt với em thế?”

“Ừ, ông ấy có tiếng là bênh vực người mình.” Thật ra làm ở địa phương thì mỗi năm đều có quyền lợi được bảo đảm các hạng vấn đề trong khu vực quản lý của mình.

Hồi trước có rất nhiều chuyện do ba Bộ dẫn đầu, nhưng mấy năm nay xưởng sắt thép bên này kiếm được đầy bồn đầy chén, bên trong đã có chuyện tuyển dụng nhân sự không khách quan, lục tục xuất hiện nhiều người muốn thừa nước đục thả câu.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 249


Chuyện này đã ầm ĩ từ hồi đầu năm, cấp trên đã họp và đưa ra nghị quyết, ngân sách các khoản mục năm nay đều do xưởng sắt thép bên này chi ra.

Kết quả có người kiếm được tiền nên muốn qua cầu rút ván, cuối năm giả chết nên cái gì nên xây nên phát triển đều tuột dốc.

Người phụ trách liên hệ cũng thông minh biết Khương Tuệ Ninh là vợ anh, thế nên không hiểu sao đè chuyện này lên đầu Hội phụ nữ.

Đúng lúc Hội phụ nữ tới tìm họ vì muốn liên hợp với địa phương.

Rõ ràng đã hẹn trước thời gian, Khương Tuệ Ninh mang thai cũng có lòng tới, vậy mà chỉ nói một câu không rảnh rồi đuổi người đi, thậm chí còn để cô chờ nửa ngày uổng công, lúc đi bụng đói meo.

Lúc trước Quý Thần Nham xem thường không thèm nhúng tay vào mấy chuyện này, nhưng bây giờ thấy vợ mình qua đó bị ức h**p nên cũng ra tay không ngại ngần.

Nếu bọn họ đều lệ thuộc vào ba Bộ thì anh có lòng tin có thể làm được tốt hơn, cũng giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.

Đơn giản chỉ cần mượn chuyện lãnh đạo đến đây, mượn tay ông ấy giao quặng ở Vân Xương vào tay Khương Tuệ Ninh, dù sao không cho cô thì nó cũng vào tay ba Bộ, rồi từ ba Bộ bắt đầu trợ cấp.

Anh không tự tiếp nhận mà đưa thẳng đến tay Khương Tuệ Ninh, anh thật sự muốn xem bọn họ sẽ đến cầu xin Khương Tuệ Ninh thế nào.

“Căm ơn anh, Quý Thần Nham.”

“Cảm ơn anh làm gì?”

Khương Tuệ Ninh không nói gì, chỉ kéo cánh tay anh tới cọ, cô biết nhất định những chuyện này có công lao của Quý Thần Nham trong đó, chỉ là anh không nói thì cô sẽ không hỏi.

“Chỉ là muốn cảm ơn anh thôi.”

Quý Thần Nham vươn tay nhéo gương mặt mũm mĩm của cô, hôm đó cô bị chọc tức đi về mà không kể lại điều gì, đến bây giờ Tuệ Tuệ của anh vẫn chưa oán trách câu nào. Nói đúng ra là cô đi chịu tủi thay anh, Thái Văn Thân không làm gì được anh nên trút hết giận lên người Tuệ Tuệ.

Mấy thứ đó đã từng là sản nghiệp của ba Bộ miền Bắc, sau đó ba Bộ miền Bắc tới đây nên những sản nghiệp đó cũng tự tách ra, bây giờ anh không ngại bắt đầu thu về.

“Ngoan, đi làm quen mọi người trước đã, sau này về thủ đô cũng thường gặp, đợi lát nữa thì cha mẹ sẽ đến.”

Quý Thần Nham nói xong thì đưa Khương Tuệ Ninh tới phòng tiếp khách, mọi người đều biết Khương Tuệ Ninh, chỉ là chưa từng giới thiệu chính thức thôi.

Hôm nay ngoài Bộ trưởng Hứa và Vạn Minh Sâm thì ba người khác cũng xem như bậc cha chú của Quý Thần Nham.

Trong đó có một người ban nãy tự xưng là chú ba, cha ông ấy là anh em ruột với ông nội Quý Thần Nham, là chú họ ruột của Quý Thần Nham, tên Quý Trung Việt.

Hai người khác thì một người là dượng cả Đường Quốc Lương, người còn lại là dượng út Ôn Hướng Tiền.

Khương Tuệ Ninh đi theo nghe Quý Thần Nham giới thiệu, ngoan ngoãn chào hỏi,”Chào chú ba, chào dượng cả, chào dượng út ạ.”

“Được, Ninh Ninh ngoan, lần này chúng ta tới đây là vì có việc ở Đông Thành, lúc đến thì thằng bé Thần Nham này mới nói muốn dắt vợ tới giới thiệu cho bọn ta, vậy nên cũng chưa chuẩn bị cái gì, dượng cả với cô cả cho các cháu bao lì xì nhé.”

Đường Quốc Lương đưa bao lì xì trước rồi lại nói: “Cô cả còn chuẩn bị mấy món khác cho Ninh Ninh, chờ về thủ đô lại cho Ninh Ninh sau nhé.”

Sau đó dượng út Ôn Hướng Tiền cũng nói những không không khác gì dượng cả lắm, chỉ là dượng út thì kiệm lời hơn.

Cuối cùng là Quý Trung Việt, trên mặt ông ấy có vẻ hơi xấu hổ vì vừa rồi vợ con hơi l* m*ng, sau khi đưa bao lì xì xong thì không nói thêm nữa.

Khương Tuệ Ninh không so đo, nhận bao lì xì xong thì ngọt ngào nói cảm ơn.

Ngay cả vợ Bộ trưởng Hứa cũng chuẩn bị bao lì xì cho cô, đồng chí nữ đi theo Vạn Minh Sâm cũng cho một cái

Khương Tuệ Ninh cảm thấy chuyến này mình đi thu hoạch được quá nhiều.

Vợ Bộ trưởng Hứa rất thích Khương Tuệ Ninh, mặc dù hôm nay Quý Thần Nham dẫn Khương Tuệ Ninh tới đây để giới thiệu, nhưng thật ra vẫn còn công việc khác phải làm.
 
Back
Top Bottom