Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 230


Cô cảm thấy về phương diện ăn uống, trước giờ Quý Thần Nham chưa bao giờ thể hiện mình đặc biệt thích ăn thứ gì cả, cô cũng muốn biết anh thích ăn cái gì, sau này cô còn có thể làm cho anh.

Nghiêm Bội Lan lắc đấu: “Không nói gạt con nhưng mẹ thật sự cũng không biết nó thích cái gì. Từ nhỏ đứa nhỏ này đều che giấu cảm xúc rất sâu, từ nhỏ đến lớn nó chưa từng nói mình thích cái gì hay ghét cái gì. Chẳng qua lúc này chắc chắn nó rất thích con, khó có khi thấy được cảm xúc trong ánh mắt nó giống như tối hôm qua. Ninh Ninh, mẹ phải cảm ơn con, khiến trong nhà cũng có chút khói lửa một ngôi nhà nên có rồi.

Đời này Nghiêm Bội Lan có hai đứa con trai, lão đại đã mất tích nhiều năm nay, lão nhị thì tính tình lạnh lùng.

Những năm nay, chức vụ của con trai càng ngày càng lên cao, trong nhà vĩnh viễn là không khí lạnh lẽo, im ắng, về đến nhà cũng không thường nói được mấy lời thân thiết, ngoại trừ những chuyện liên quan đến công việc, ngoài ra cũng không nói lời nào nữa.

Đến cả Tử Thư cũng được nuôi thành lạnh lùng giống như vậy. Nhưng lần này đến đây bà có thể cảm nhận rất rõ ràng trong nhà đã có sự thay đổi đến mức độ nào.

Tử Thư có sự thay đổi lớn nhất. Trước kia, đứa cháu nội này rất biết giấu suy nghĩ và cảm xúc nhưng bây giờ lại ngược lại, cậu chịu nói ra, tuy vẫn do Khương Tuệ Ninh nói nhiều hơn nhưng nếu là trước kia bà ấy cũng không dám nghĩ đến.

Nói thật ra trong nhà rất cần một cô gái nhiệt tình náo nhiệt như Khương Tuệ Ninh, nếu sinh được hai đứa bé hoạt bát nữa thì tốt biết mấy.

Nhưng nghĩ đến hiện tại tuổi tác con dâu vẫn còn nhỏ nên bà ấy không nhắc đến loại chuyện này.

“Mẹ, là con phải cảm ơn mọi người đã bao dung con như thế này mới đúng.”

“Đứa nhỏ ngốc, con một mình đến từ Nam Thành bước vào nhà chúng ta, phải hòa nhập vào một gia đình xa lạ, mẹ biết trong lòng con còn thấp thỏm, lo âu. Mẹ đã từng làm dâu nơi xa, nhớ năm đó bước vào nhà họ Quý, cha mẹ chồng cũng bao dung với mẹ như thế. Mẹ không dám nói mình có thể hiểu được con như cha mẹ ruột của con. Nhưng Ninh Ninh này, con cũng đã đến nơi này, mẹ sẽ xem con như con ruột của mình, mẹ toàn tâm toàn ý tin tưởng con, chăm sóc con, yêu thương con.

“Con có chuyện gì vui hay không vui, cảm thấy tủi thân cũng đều có thể nói với mẹ.”

Khương Tuệ Ninh nghe Nghiêm Bội Lan nói thì lời mới ra đến đầu lưỡi lập tức phải nuốt ngược trở lại. Cô đứng lên, đi đến bên cạnh bà ấy, đưa tay ôm lấy bà ấy, tựa đầu lên vào lòng bà ấy, giọng hơi buồn nói: “Mẹ, mọi người quá tốt rồi… Tốt đến mức con không biết phải báo đáp mọi người thế nào.”

Mẹ chồng nói rất chân thành lại ấm áp như thế, Khương Tuệ Ninh phát hiện những người mình từng gặp đều vô cùng chân thành và thực lòng yêu thương mình. Cô cảm thấy bản thân quá may mắn, loại may mắn này luôn luôn thiên vị cô, cô không biết nên làm thế nào để báo đáp sự may mắn này.

Nói qua nói lại thì nước mắt lại lăn dài, loại cảm xúc đè nén trong long cần được giải tỏa.

Nghiêm Bội Lan ôm Khương Tuệ Ninh, trong lòng bà ấy cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Người con dâu này có dáng vẻ rất ngoan ngoãn, tâm tư lại đơn giản, khéo léo khiến người ta không tự chủ được bị cô hấp dẫn.

Giống như cô chính là con gái từ kiếp trước của bà ấy, tóm lại nghĩ thế nào cũng muốn yêu thương cô nhiều hơn.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 231


“Ngoan, đều là người một nhà, nói gì đến hồi báo chứ? Cha mẹ cũng chỉ muốn các con mạnh khỏe, vui vẻ chung sống với nhau là tốt rồi.”

“Mẹ, Thần Ninh nói mẹ là bác sĩ, trước kia khi ở tiền tuyến mẹ đã chăm sóc cho rất nhiều đứa trẻ. Thừa dịp mẹ đang ở đây thì dạy con làm thế nào để chăm sóc cho trẻ con đi ạ!”

Khương Tuệ Ninh lúc nào cũng nghĩ xa hơn. Cô sợ hãi bản thân sa đọa vào cảm xúc xúc động mà không thoát ra được. Cô đã quyết định làm mẹ nhưng cô lại chưa từng tiếp xúc với mấy đứa trẻ nên phải nhanh chóng học hỏi kinh nghiệm từ mẹ chồng mới được.

Không thể để đến lúc có con cái rồi mới luống cuống tay chân. Cô cảm thấy mình ở đây đã được mọi người chăm sóc quá tốt, lỡ đến khi có con, cô lại sợ mình không thể làm một người mẹ tốt.

Trong nháy mắt, trên mặt Nghiêm Bội Lan lộ vẻ vui mừng: “Con và Thần Nham chuẩn bị sinh con?”

“Ừm, có đứa bé cho nhà cửa náo nhiệt ạ.”

“Đúng đúng đúng, trong nhà phải có trẻ con.” Nụ cười trên mặt Nghiêm Bội Lan không thể nào nhạt đi được, bà ấy lập tức nghĩ đến điều gì đó, vội nói: “Có phải các con đã có rồi không?”

“A, chưa có, chưa có ạ.”

“Vậy thì kỳ quá! Sáng sớm hôm nay Tử Thư…”

Nghiêm Bội Lan còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy bóng người chạy về.

“Bà nội.” Quý Tử Thư bước vào nhà, cậu nhìn thấy Khương Tuệ Ninh cũng ở đây. Cậu đặt hết đồ đã mua về lên bàn cơm: “Tôi mua mứt hoa quả cho dì đây, còn có tôm đỏ giòn rụm, kẹo hoa gạo.”

“Còn nữa, lần trước dì có nói đến kẹo đậu phộng, chocolate, tôi đã cố ý chạy đến cửa hàng Hoa Kiều mua về. Hôm nay, chạy đến cửa hàng Hoa Kiều tôi đã nhìn thấy áo lông mà dì đã nói nhưng tôi không mang theo phiếu kiều hối. Dì cần gấp không? Nếu cần thì buổi chiều nay chúng ta lại đi mua.”

Quý Tử Thư nhiệt tình khiến Khương Tuệ Ninh giật mình, nhưng trên mặt cậu ấy là sự chân thành, ngây ngô khiến Khương Tuệ Ninh quên luôn nói chuyện.

“Dì không vui sao?” Quý Tử Thư hỏi.

“Thích thì thích. Nhưng làm gì cậu lại mua nhiều như vậy?”

“Đều mua cho dì ăn cả.” Quý Tử Thư hơi ngại ngùng vuốt mái tóc mình. Cậu nghe Hà Ngô nói người mang thai rất thích ăn mấy thứ khác lạ, cậu cũng không biết nên mua gì nên thứ gì mua được cậu đều mua một ít mang về nhà.

Khương Tuệ Ninh nhớ đến câu hỏi hôm qua Quý Tử Thư hỏi mình. Đứa nhỏ này không phải thật sự cho rằng cô đang mang thai đấy chứ?

Làm thế nào cô lại có cảm giác cậu rất chờ mong trong nhà có đứa bé thế nhỉ? Đứa nhỏ này có phải bị ngốc rồi không? Người ta còn lo sợ mẹ kế sinh con ra lấy đi vật thuộc về mình, cậu không lo lắng chút nào sao?

Chờ mẹ chồng đi lấy đồ, Khương Tuệ Ninh quyết định phải dọa dẫm Quý Tử Thư một chút, cô cố ý hắng giọng, làm ra dáng vẻ của mẹ kế, nghiêm túc nói: “Tử Thư, cậu đã bao giờ nghe qua câu nói kia chưa?”

“Câu nào?”

“Có mẹ kế sẽ có cha kế. Con tôi sinh ra sẽ cướp đoạt nhà của cậu.”

Quý Tử Thư sững sờ nhìn Khương Tuệ Ninh, trong ánh mắt đều là sự mờ mịt không thể tin.

Khương Tuệ Ninh cười thầm trong lòng. Có lẽ nhóc con bị dọa rồi.

Ai bảo mỗi ngày cậu đều ngây ngốc như sắt thép thế kia?

Thật lâu sau đó Quý Tử Thư mới hỏi: “Có phải dì đang nói đùa với tôi không?”

Khương Tuệ Ninh dữ tợn nói: “Cậu thấy tôi giống nói đùa lắm sao?”

Quý Tử Thư rất nghiêm chỉnh gật đầu: “Vậy dì phải cố gắng sinh ra em gái thông minh hơn một chút, tốt nhất là phải giống như cha tôi ấy, nếu để giống dì thì đừng nói là tranh tài sản mà đến học hành còn phải để tôi dạy bù cho em ấy.”

Khương Tuệ Ninh nhìn vẻ mặt đang nghiêm túc phân tích vấn đề của tên nhóc thối này thì trên mặt đang là biểu cảm ngạc nhiên đã dần dần chuyển thành tức giận: “Cậu… cậu đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.”

Quý Tử Thư lắc đầu, cậu vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi không chỉ cây dâu mắng cây hòe đâu. Tôi đang nói dì ngốc.”

“Cậu nói tôi ngốc?” Khương Tuệ Ninh dùng tay chỉ vào mũi mình, hỏi lại một lần nữa. Cô bị một đứa trẻ mười lăm tuổi nói mình ngốc.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 232


Đây là đang xem thường ai đây? Năm đó tuy cô không phải học bá nhưng cũng là một người đậu đại học trong số đông đảo các thí sinh.

“Ừm.” Quý Tử Thư không hề nể mặt mũi.

“Cậu cậu cậu cậu…” Cậu chờ đó cho tôi, chờ đến khi kỳ thi đại học được khôi phục trở lại, tôi sẽ để cậu nhìn cho rõ đến cùng thì ai mới là người lợi hại hơn.

Quý Tử Thư nhìn thấy dáng vẻ không nói được lời nào của Khương Tuệ Ninh thì cười đắc ý. Chẳng qua cậu lại không ngờ mình nói một câu thành sấm. Sau này cậu không những phải dạy bù cho em gái mà còn là hai đứa. Trong phòng làm việc của cậu ngoại trừ những văn kiện mình cần thì tất cả đều là sách giáo khoa và vở bài tập của hai cô em gái, còn có cả mấy món đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ.

Nghiêm Bội Lan nghe Quý Tử Thư nói, ngược lại bà ấy cũng cảm thấy hứng thú. Thế là bà dẫn Khương Tuệ Ninh đến khu thương mại Hoa Kiều dạo chơi, người mẹ chồng là bà đây cũng chưa mua được thứ gì cho con dâu.

“Ninh Ninh, con xem lại mình còn cần gì nữa không?” Nghiêm Bội Lan không muốn tự ý mua cho Khương Tuệ Ninh mà bà ấy đưa kiều hối trực tiếp cho cô.

Thật ra Khương Tuệ Ninh cũng không có cái gì thật sự muốn mua nên cô chỉ mua hai bộ quần áo. Ánh mắt cô dừng lại ở một bộ đồ lót treo trên quầy.

Thì ra ở thời đại này đã có đồ lót giống như thời đại sau này thường sử dụng, còn có cả loại áo ngủ bằng tơ tằm quyến rũ, nhưng cũng chỉ ở cửa hàng Hoa Kiều mới có.

Cô muốn đi mua đồ lót nhưng Quý Tử Thư lại đi theo bên cạnh nên cô mới lặng lẽ kéo mẹ chồng sang một bên nói cho bà ấy nghe ý định của mình.

Nghiêm Bội Lan cũng ngầm hiểu, bà ấy kéo Quý Tử Thư sang nói: “Tử Thư à, cháu đi theo bà dạo xuống lầu hai nhé!”

Quý Tử Thư nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh, thấy cô lại không đi theo, cậu vừa muốn thúc giục cô đi theo nhưng đã bị bà nội của mình lôi đi mất.

Lầu hai có bán hàng điện tử, đồng hồ gì đó được trưng bày rất nhiều, có cả tivi, và cả máy ảnh.

Quý Tử Thư nhìn thấy máy ảnh thì tự nhiên đi qua. Người bán hàng ở quầy nhìn thấy có người đến nên lập tức đứng lên chào hỏi.

“Đồng chí cần mua máy ảnh sao?”

“Cô cho tôi xem thử cái này!”

Thời đại này, máy ảnh là món hàng rất đắt, bình thường người bán hàng cũng sẽ không cho khách hàng sờ thử, thế nhưng với yêu cầu của Quý Tử Thư, lần đầu tiên người bán hàng đưa máy ảnh cho khách hàng xem. Chú yếu là vì đồng chí nhỏ tuổi trước mắt này tuy nhìn bề ngoài còn nhỏ nhưng trên người đã có một khí chất không tầm thường. Tóm lại nhìn thế nào cũng thấy cậu có thể mua nổi món này.

Quý Tử Thư loay hoay một trận, sau cùng cậu chọn một chiếc kiểu dáng mới nhất, tiếp đó lại trực tiếp trả tiền.

Người bán hàng nhanh chóng lấy hộp cẩn thận đựng máy ảnh vào.

Quý Tử Thư còn cố ý mua thêm hai cuộn phim.

Nghiêm Bội Lan nhìn thấy dáng vẻ Quý Tử Thư rất nghiêm túc lại giống như có gì đó rất mong chờ nên hỏi: “Tử Thư nghĩ gì mà lại muốn mua máy ảnh thế?”

“Chụp ảnh cho họ ạ.”

“Cho Ninh Ninh và đứa bé sao?” Nghiêm Bội Lan lại hỏi.

Quý Tử Thư gật đầu.

Nghiêm Bội Lan nhìn cháu nội. Từ nhỏ cậu đã được Thần Nham dẫn theo, ban đầu bà ấy và chồng của mình còn muốn nuôi đứa cháu nội này nhưng lại bị con trai từ chối.

Trước kia bà ấy còn thường xuyên lo lắng, sợ rằng sau này cháu trai lớn lên lại giống như cha của cậu, không có chút tình người. Nhưng đến đây vào lần này, bà ấy thấy hai cha con đã có thay đổi rất lớn.

Thần Nham đã biết nói chuyện, biết lắng nghe hơn, dù sao thì đây cũng chính là cô vợ con trai bà ấy đã chọn nên việc anh có sự thay đổi vì vợ mình cũng là điều hợp lý. Ngoài ra hình như Tử Thư cũng rất yêu thích Ninh Ninh, chưa bao giờ cậu ỷ lại như thế, nếu như không phải cả hai chênh lệch tuổi không lớn lắm thì đã có ý vị của mẹ hiền con hiếu rồi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 233


“Thấy cháu chịu để ý như vậy là thật lòng xem Ninh Ninh như mẹ, vậy sao cháu vẫn luôn gọi Ninh Ninh là Khương Tuệ Ninh như thế? Điều này đúng là không được lễ phép lắm.”

Hai người họ không kém nhau bao nhiêu cả, nhưng vai vế lại thật sự quá chênh lệch, Nghiêm Bội Lan nói lời này cũng chỉ là thuận miệng.

“Mẹ.” Quý Tử Thư không khỏi trừng mắt, giọng nói bỗng to hơn bình thường, nhưng cậu cảm giác được có người tò mò nhìn đến chỗ mình nên vội vàng, lúng túng cúi thấp đầu.

Nói thì nói như thế nhưng Nghiêm Bội Lan cũng chỉ nhìn sang cậu một cái: “Vậy con nói xem nếu con gọi Ninh Ninh là chị, xem cha con có xử lý con hay không.”

Quý Tử Thư: “Thế nhưng con cũng không muốn gọi dì ấy là mẹ.” Không phải không muốn mà là thật sự cậu không thể gọi được.

Nghiêm Bội Lan có thể hiểu được, chẳng qua mỗi lần nghe Tử Thư gọi tên của Ninh Ninh, bà ấy cũng cảm thấy kỳ lạ, bà ấy luôn cảm thấy Khương Tuệ Ninh giống như không phải con dâu của mình vậy, lại giống như một đứa bé được con trai mình nuôi hơn.

Khương Tuệ Ninh mua một hơi ba món đồ lót, còn mua cả một bộ đồ ngủ, lại mua cho Quý Thần Nham một chiếc q**n l*t và đồ ngủ, sau cùng được gói lại rất kỹ càng, đặt tận cùng bên dưới của chiếc áo lông mới xuống lầu dưới tìm kiếm mẹ chồng và con trai lớn.

Mới vừa bước xuống đã có thể gặp được họ, cô giơ tay vẫy gọi họ.

Người bán hàng bên này cũng vừa khéo gói xong chiếc máy ảnh, nhìn thấy cô gái đang đứng ở xa vẫy tay, lại liếc mắt nhìn Quý Tử Thư, nhắc nhở cậu nói: “Đồng chí, bạn gái của cậu đang ở phía sau kìa.”

Hai người họ quay đầu lại thì nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đang đi đến. Quý Tử Thư cắn răng nói: “Đó là mẹ tôi.”

Lời giải thích này khiến người bán hàng sửng sốt một hồi, cô ấy cũng vui vẻ nói: “Tôi xin lỗi, mẹ của cậu nhìn còn quá trẻ tuổi.”

Nghiêm Bội Lan nhìn thoáng qua cháu trai, khóe miệng bà ấy cũng lộ ra ý cười.

Quý Tử Thư cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu cảm thấy mặt mình giống như nóng lên nên cúi đầu không muốn nói chuyện.

Chờ Khương Tuệ Ninh đi đến, khi cô còn chưa mở miệng nói lời nào đã bị Quý Tử Thư nhanh chóng cầm giúp đồ trong tay cô, đẩy vai cô đi lên phía trước: “Nhanh lên, tôi nhìn thấy phía trước có cửa hàng quần áo, dì đi xem một vòng đi!”

“Làm sao vậy? Quý Tử Thư, sao mặt cậu đỏ vậy?” Khương Tuệ Ninh cảm thấy Quý Tử Thư rất khác lạ, nhưng khi cô dò hỏi thì lại nhìn mẹ chồng mình.

Cô cảm thấy cô có muốn hỏi Quý Tử Thư sẽ không nhận được câu trả lời nào.

Nghiêm Bội Lan nhìn thấy ánh mắt cầu xin giúp đỡ của cháu trai thì chỉ lắc đầu, nói: “Không có việc gì đâu, có thể trong này quá nóng ấy mà.”

Quý Tử Thư nghe bà nội nói vậy, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Nếu để Khương Tuệ Ninh biết được mình mới gọi cô là mẹ, chắc chắn sau này mỗi ngày cô đều bắt ép cậu phải gọi cô bằng mẹ mất.

“Đúng là nóng. Lò sưởi của phương bắc tốt quá, rất thoải mái.” Khương Tuệ Ninh nhịn không được phải cảm khái một câu. Là một người đến từ phương nam, trước kia cô vẫn thường hâm mộ mấy đứa bé phương bắc.

Quý Tử Thư nhìn cô, mua được một ít đồ như thế đã thỏa mãn rồi? Đúng là ngốc!

Khương Tuệ Ninh đi ngang qua lầu một, khi nhìn thấy một cửa hàng bán áo khoác da, là loại được làm lại từ những kiểu dáng ở hải ngoại, cộng thêm phần cổ bằng lông rất dày.

Cô tự ý muốn mua cho Quý Tử Thư một chiếc. Khương Tuệ Ninh phát hiện đứa con trai lớn này đúng là móc áo di động, cậu mặc cái gì cũng đẹp.

Cậu có bề ngoài rất nghiêm chỉnh, theo lý mà nói loại quần áo này rất dễ tôn lên tính ngang ngược của những người vô lại, nhưng với Quý Tử Thư thì không, cậu vẫn đàng hoàng như thế.

Khương Tuệ Ninh nhìn chằm chằm vào cậu rất lâu, cô nhớ lại trước đây cô còn cảm thấy Quý Tử Thư này có khí chất không giống Quý Thần Nham, có thể đây chính là khí chất trên người của anh cả của Quý Thần Nham.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 234


Nhìn bề ngoài Quý Tử Thư chỉ hơi giống Quý Thần Nham ra thì cậu đúng là chẳng còn gì giống Quý Thần Nham nữa.

“Không đẹp sao?” Quý Tử Thư thấy Khương Tuệ Ninh cứ nhìn mình chằm chằm, cậu không được tự nhiên lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn vào chiếc gương ở đằng kia.

“Đẹp, đẹp.” Khương Tuệ Ninh lại quay sang hỏi mẹ chồng: “Mẹ, mẹ thấy có đẹp không?”

Nghiêm Bội Lan nhìn trước nhìn sau một lần, bà ấy cũng hài lòng gật đầu: “Đẹp lắm. Tử Thư của chúng ta mới đó mà trưởng thành rồi, rất có dáng vẻ của cha cháu.”

Quý Tử Thư rất hài lòng, mặc quần áo thành thục trên người khiến người khác có cảm giác cậu đã trưởng thành.

Giống như cậu cũng có thể bảo vệ được ngôi nhà này.

Hôm nay Quý Thần Nham về nhà khá trễ, khi anh về đến nhà thì trong nhà rất yên tĩnh.

Dì Lưu mở cửa cho anh, bà biết anh còn chưa ăn cơm nên nhanh chóng dọn cơm lên bàn.

“Đồng chí Quý, trước tiên cậu uống chút canh đi!”

Quý Thần Nham nhớ đến canh uống vào tối hôm qua, mùi vị rất kỳ lạ khiến người ta rất khó chịu, nói thật thì anh không muốn đụng đến thứ đó lần thứ hai, tuy anh đã kiềm chế rất nhiều lần nhưng vẫn rất dễ dàng làm Tuệ Tuệ bị thương.

Thân thể của anh cực kỳ khỏe mạnh, căn bản không cần bất kỳ thứ gì trợ giúp nữa.

Cho nên anh không nhận chén canh dì Lưu đưa cho: “Tôi trực tiếp ăn cơm là được rồi.”

Dì Lưu nhớ đến thứ hôm qua đồng chí Nghiêm đưa cho mình đi nấu thì vội vàng nói: “Đồng chí Quý, cậu yên tâm! Đây là canh cá đồng chí Tiểu Khương đã học và hầm.”

“Canh Tuệ Tuệ nấu?” Nghe vậy Quý Thần Nham mới nhận lấy canh uống một ngụm.

Nước canh màu trắng đục, hương vị rất thanh, không có mùi cá tanh, đúng là rất ngon.

“Đúng vậy, hôm nay đồng chí Tiểu Khương đã học được vài thứ, cô ấy còn nói sau này cậu bận rộn cô ấy sẽ chuẩn bị đồ ăn đưa đến Tam Bộ cho cậu. Cô ấy còn học hỏi rất nhiều cách chăm sóc con cái từ chỗ đồng chí Nghiêm…” Dì Lưu kể không ngừng những hoạt động ở nhà trong suốt một ngày nay của Khương Tuệ Ninh.

Ăn cơm xong, dì Lưu thu dọn bát đũa, Quý Thần Nham cũng lên lầu.

Anh tưởng rằng vợ mình đã ngủ nên lúc mở cửa phòng đã cố ý mở rất nhẹ, kết quả vừa mở cửa ra thị một cái ôm mềm mại, thơm tho đã nhào vào lòng mình.

Quý Thần Nham nhanh tay ôm lấy người cô, bàn tay ấm áp dán vào eo thon của cô, da thịt nơi đó vừa trơn bóng, vừa non mịn, mùi thơm thuộc về cô trong nháy mắt đã bao quanh người anh, cô giống như dây leo mùa xuân, vừa nhào đến người anh đã quấn chặt vào.

Anh cúi đầu nhìn người trong lồng ngực mình, chỉ nhìn thấy trên hai bờ vai nhỏ kia là hai sợi dây nhỏ làm lộ ra một vùng da thịt trắng nõn như tuyết xuyên thấu bên dưới lớp vải mỏng như cánh ve, vải vóc không che được dáng người mảnh mai như không xương.

Quý Thần Nham chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình giống như bị phình ra, bàn tay anh giữ chặt eo cô, dùng chân khép cửa phòng, sau đó mới ôm người trong ngực mình xoay vòng lại, để lưng cô tựa vào cửa, bóp lấy chiếc cằm nhỏ, mạnh mẽ hôn xuống.

Một bàn tay khác đã linh hoạt tiến vào bên trong quần áo, tùy ý du tẩu.

Cảm giác ngứa ngáy truyền đến từ sau lưng khiến hai cánh tay của Khương Tuệ Ninh cũng không còn vững, cô chỉ biết bám chặt vào cổ anh.

Quý Thần Nham bóp chặt eo cô, sốc người lên cao hơn, ấn cô vào lồng ngực mình.

Đầu lưỡi của anh đều nóng hổi, giống như bị châm lửa, chỗ nào cũng bị nhiệt đột đốt cháy.

Nụ hôn này rõ ràng Khương Tuệ Ninh muốn làm chủ nhưng sau cùng người cầu xin buông ra cũng là cô.

Một lúc lâu sau đó cô mới được buông ra, nhưng cô đã ngã gục trong lồng ngực Quý Thần Nham giống như nước.

“Tuệ Tuệ nhớ tôi?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 235


Anh ôm người vào lòng mình, giọng nói khàn đặc là do anh đang kiềm chế.

Khương Tuệ Ninh sờ tay lên vùng cằm đang lúng búng một ít râu rồi cạ vào môi cô khiến cô cảm thấy hơi đau.

“Ông xã, anh nên cạo râu rồi.”

Quý Thần Nham đưa tay xoa qua bờ môi của cô, còn thay cô v**t v*: “Tôi cũng chuẩn bị đi cạo đây, nhưng vì đêm nay Tuệ Tuệ lại quá động lộng người thế này khiến tôi nhịn không được. Làm đau em rồi.”

Tuy mỗi lần hai người thân mật, Khương Tuệ Ninh rất thích nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động trăm phần trăm.

Quý Thần Nham cảm giác mình có tất cả thói hư tật xấu của tất cả đàn ông trên đời này, với sự chủ động của vợ mình, anh không hề có bất kỳ sự chống cự nào.

“Không đau, chỉ ngứa thôi!” Khương Tuệ Ninh phàn nàn nhưng cũng có chút uất ức.

Rõ ràng bình thường khi tất cả với nhau, Quý Thần Nham nhìn thấy cô lại nghĩ đến những chuyện khác, chỉ cảm thấy cơ thể như căng cứng, khí huyết sôi trào, hô hấp cũng không tự chủ được mà nặng nề hơn, giống như đã khàn đặc: “Tuệ Tuệ, tôi nghi ngờ em đang cố ý quyến rũ tôi.”

Khương Tuệ Ninh học theo dáng vẻ híp mắt của anh: “Tự tin lên! Đừng nghi ngờ! Cho nên ông xã này, anh chấp nhận bị quyến rũ sao?

Quý Thần Nham hít vào một tiếng, ôm người thẳng đến giường: “Tôi đi tắm trước.”

Khương Tuệ Ninh thấy người bước về phía phòng tắm thì vội vàng lấy q**n l*t đã mua cho anh ra, chạy đến gõ cửa phòng tắm: “Ông xã, em cho anh cái này.”

Tiếng nước bên trong lập tức dừng lại, cửa được hé mở một chút, Khương Tuệ Ninh lập tức đưa đồ qua.

Cửa phòng tắm lại nóng lại, sau đó mới nghe tiếng nước chảy trở lại. Khương Tuệ Ninh cố ý đè ép cổ họng, nói: “Ông xã, anh phải mặc cho em nhìn đấy nhé!”

Trả lời cô chính là tiếng nước rào rào, Khương Tuệ Ninh có cảm giác vui sướng vì thắng lợi, sau đó cô nhanh chóng chạy trở về giường của mình.

Cô cho rằng ít nhất cũng hai mươi phút sau Quý Thần Nham mới trở ra, kết quả còn chưa được mười phút anh đã đi ra rồi.

Càng đáng nói hơn chính là anh không mặc gì cả, chỉ mặc mỗi chiếc q**n l*t cô mua cho anh.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy người đi đến, vai rộng, eo hẹp, cơ bụng rõ ràng, trên người là những giọt nước còn đọng lại vì chưa được lau khô, mờ mông săn chắc vểnh cao, bắp đùi rắn chắc rất có lực.

Anh đi từng bước về phía cô, mỗi một bước chân giống như muốn giẫm vào lòng cô.

Khương Tuệ Ninh nhanh tay che mắt mình lại, cô nhìn người đàn ông xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, cô còn không ngừng chỉ trích anh: “Quý Thần Nham, anh không tuân theo võ đức, anh giở trò lừa bịp…”

Quý Thần Nham đi đến, lấy bàn tay đang che trên mắt cô xuống, cúi đầu hôn cô, anh không hôn sâu, chỉ hôn nhẹ rồi lùi lại nhìn cô: “Tuệ Tuệ, em đúng là không chịu nói lý.”

“Tuệ Tuệ, đến cùng là ai đang giở trò lừa bịp?”

“Kẻ ác lại đi tố cáo trước sao? Xấu xa này.”

Cứ như thế lập đi lập lại mấy lần, cho đến khi Khương Tuệ Ninh bị anh đẩy ngã, từ từ dựa lưng vào gối ở đầu giường.

Mà khi cô đã hoàn toàn bị dồn đến cùng thì anh cũng từng bước ép sát lại.

Anh từ trên cao nhìn xuống người đang nằm bên khủy tay mình, nói từng chữ một: “Tuệ Tuệ còn chưa nói cho tôi biết, có phải em nhớ tôi không?”

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy dáng vẻ anh cười xấu xa, cô biết điều anh muốn hỏi chắc chắn không giống những gì mình hiểu. Cô không thèm để ý đến anh.

Người đàn ông này hôm nay có vẻ kiên nhẫn, anh không vội muốn nghe câu trả lời của cô.

Trước đây anh luôn sôi nổi, vội vàng, không kịp chờ đợi, nhưng hôm nay anh mãi cũng chưa chịu thực hiện bước cuối cùng, anh vẫn chậm rãi, quấn quýt, si mê cọ lấy cô bởi vì anh vẫn chưa nghe được câu trả lời mình muốn nghe.

“Tuệ Tuệ, nói tôi nghe, em nhớ tôi sao?”

Dưới sự dẫn dụ của anh, Khương Tuệ Ninh từng bước sa đọa vào, ánh mắt cô trở nên mê ly, chủ động bám vào anh, tiến lại gần c*n v** c* anh.

Quý Thần Nham vẫn không động đậy, anh lẳng lặng chờ cô phát tiết, vẫn hỏi cô như thế.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 236


Khương Tuệ Ninh bị tra tấn sắp khóc lên, sau cùng cô đành phải run rẩy xin anh.

Nhưng anh được một tấc lại muốn tiến lên một thước, càng muốn dụ dỗ cô nói nhiều hơn.

Dưới sự dẫn dắt của anh, Khương Tuệ Ninh đã nói không biết bao nhiêu câu nói khiến người ta tim đập mặt đỏ rồi.

Sang sáng ngày hôm sau, Quý Thần Nham cố ý muốn đợi cho đến lúc Khương Tuệ Ninh tỉnh ngủ.

Thật ra hôm nay Khương Tuệ Ninh thức dậy rất sớm vì hôm nay cô phải đến hội phụ nữ làm việc.

Nhưng giờ làm việc của cô vẫn muộn hơn Quý Thần Nham rất nhiều nên khi vừa mở mắt ra nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia thì bị giật nảy mình.

“Sao anh còn ở nhà?”

Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ ngây ngô ngồi đó của cô, dây áo trên bờ vai mịn màng bị trượt xuống làm lộ cảnh đẹp, vết đỏ trên da thịt trắng nõn đã tiên tan đi rất nhiều rồi.

Đây chính là chứng cứ cho hành động yêu đường tối qua.

Anh không dám nhìn nhiều, đưa tay kéo dây áo cô lên: “Chờ em cùng thức dậy, tiện đường muốn đưa em đi làm.”

“Hu hu… em không muốn đi làm nữa.” Thói quen của những người từng làm việc như trâu bò chính là như thế. Vừa nghĩ đến phải đi làm là chỉ muốn nằm xuống giường.

Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ kia của cô, anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi bảo thư ký Trần đến đó xin phép cho em nghỉ nhé!”

Khương Tuệ Ninh lập tức mở to mắt: “Không được! Quý Thần Nham, anh không được nuông chiều em! Như vậy em lại càng ngày càng càn rỡ nhiều hơn.”

Anh lại gần ôm cô lên: “Vậy thì cứ làm càn đi!”

“Vậy cái nhà này đều phải dựa vào một mình anh nuôi, sau này có con thì phải làm sao?”

Hôm qua Khương Tuệ Ninh đã tính toán rất nhiều các khoản chi tiêu, cô chỉ sợ khiến Quý Thần Nham nhanh chóng phá sản mất.

“Tuệ Tuệ, em nên tin tưởng người đàn ông của mình! Mấy chuyện nuôi gia đình thế này, cứ để một mình tôi lo là được, chúng ta có bao nhiêu đứa bé cũng không thành vấn đề. Em không muốn đi làm thì không cần đi.”

Quý Thần Nham càng hào phóng, Khương Tuệ Ninh càng cố gắng kìm nén.

Cô lập tức đứng lên, xoay người nhanh chóng đi thay quần áo.

Trong lúc đó Quý Thần Nham lại bắt đầu xếp lại chăn, xếp luôn cả quần áo vừa bị cô thay ra.

Chờ cô sửa soạn xong cho mình mới đi theo anh xuống lầu.

Trên bàn cơm, Nghiêm Bội Lan và Quý Tử Thư đã ngồi ở đó từ trước. Hôm nay Quý Tử Thư đã mặc chiếc áo khoác da mới mua hôm qua khiến Quý Thần Nham phải nhìn cậu nhiều hơn.

Nghiêm Bội Lan nói: “Đây là Ninh Ninh đã mua cho Tử Thư, con thấy có đẹp không?”

Quý Thần Nham nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh, Khương Tuệ Ninh cũng đang nhìn anh chờ đợi anh trả lời.

“Đẹp.”

Quý Tử Thư nghe thấy cha mình trả lời như vậy, cậu cúi đầu, bưng chén cơm lên ăn nhưng khóa miệng đã lộ ra ý cười.

Người một nhà ăn bữa sáng cùng nhau cũng xem như náo nhiệt. Ăn cơm xong, Nghiêm Bội Lan biết Khương Tuệ Ninh phải đi làm, bà ấy ngược lại cũng không có ý kiến gì, chỉ dặn dò cô phải tự chăm sóc cho mình, không nên để bản thân quá mệt nhọc.

“Đồng chí Tiểu Khương, hay là để tôi đưa cơm trưa cho cô nhé!” Dì Lưu đã từng nghe nói thức ăn ở chỗ hội phụ nữ bên kia không được tốt lắm, lần trước cô vừa mới đi một tuần nên bây giờ cảm giác vẫn còn gầy lắm.

Khương Tuệ Ninh nói: “Không cần đâu ạ, làm vậy quá phiền phức.”

Tuy cô rất yêu thích các món ăn dì Lưu làm nhưng làm vậy đúng rất phiền toái.

Dì Lưu vội nói: “Không phiền, không phiền đâu.”

Nghiêm Bội Lan cũng nói thêm vào: “Vừa khéo mẹ cũng muốn đi dạo chơi. Đến Đông Thành đã nhiều lần nhưng chưa lần nào đi dạo nơi này cho nghiêm chỉnh.”

Thời gian không còn sớm nữa nên Quý Thần Nham nói thẳng: “Giữa trưa con sẽ bảo thư ký Trương đến đón mọi người.” Nói xong đã ôm Khương Tuệ Ninh ra cửa.

Nơi làm việc của Khương Tuệ Ninh và trường học của Quý Tử Thư cách nhau không xa lắm nên hôm nay Quý Tử Thư cũng ngồi lên xe này.

Sau khi lên xe, Khương Tuệ Ninh có một cảm giác mẹ già đưa con trai đi học, nhìn Quý Tử Thư sắp phải bước vào trường học còn nhịn không được căn dặn cậu vài câu: “Tử Thư, vào trường học hành cho giỏi nhé! Phải đoàn kết với các bạn học, biết không?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 237


Quý Tử Thư muốn quay lại nói hai câu, nhưng kết quả quay lại đã nhìn thấy ánh mắt kia của cha mình thì đành phải ngoan ngoãn gật đầu nói: “Biết rồi.” Sau khi xuống xe, cậu quay người lại nói với người ngồi trong xe: “Cha… mọi người chú ý an toàn, con vào trường đây.”

Quý Thần Nham khẽ gật đầu, ngược lại là Khương Tuệ Ninh, cô còn phất tay với cậu: “Nhanh đi, nhanh đi, coi chừng trễ!”

Tài xế nhìn thấy Quý Tử Thư đã đi vào trường mới khởi động xe đi tiếp, xe chạy thẳng đến nơi làm việc của Khương Tuệ Ninh.

Khương Tuệ Ninh ngồi ở dãy ghế sau, khi quay đầu lại cô nhìn thấy Quý Thần Nham vẫn một mực nhìn chằm chằm vào mình nên hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”

Quý Thần Nham đưa tay nhéo má cô, lại hôn lên trán cô: “Tuệ Tuệ, em rất tốt.”

Hành động hôn cô thế này khiến cô đỏ mặt, cô vội đẩy anh ra: “Anh làm gì đó?” Ánh mắt thì ra hiệu, ý nói trên xe vẫn còn người.

Kết quả, tài xế còn nhanh miệng nói một câu: “Lãnh đạo, đồng chí Khương, mắt tôi chỉ biết nhìn đường thôi.”

Khương Tuệ Ninh…

Anh cũng không cần giải thích.

Nghiêm Bội Lan ở Đông Thành một tuần thì rời đi, ngay sau đó đã là tết dương lịch. Vì là tết dương lịch nên không được long trọng, rầm rộ như tết âm lịch, tuy nhiên vẫn mang ý nghĩ đã bắt đầu một năm mới.

Mấy ngày này Quý Thần Nham rất bận rộn, anh thường phải làm việc đến nửa đêm mới trở về nhà, không còn giống như trước kia. Bình thường quá trễ anh cũng sẽ ở lại ngủ luôn trong bộ nên đã lâu rồi cũng chưa thấy anh về.

Trong nhà luôn để lại một ngọn đèn cho người đi ở ngoài còn có thể tìm được hướng trở về.

Khương Tuệ Ninh cũng rất bận rộn, cô nhắc đến chuyện trồng rau trong nhà kính với chị Lưu, chị Lưu vô cùng quan tâm đến chuyện này, lúc này chị ấy đã liên hệ với một số thôn trấn gần đó làm nơi thí điểm.

Mà cô cũng cần viết kế hoạch cho dự án này, nộp lên mới có thể xin tiền tài trợ. Tuy Quý Thần Nham có thể giúp cô đã thông đường đi trong Tam Bộ nhưng cô cũng không muốn lấy một lời hứa suông đến ứng phó.

Hôm nay thư ký nói rằng Quý Thần Nham có hội nghị, có thể anh phải về nhà muộn. Khương Tuệ Ninh cũng không ngủ được nên cô lấy vở ra định viết kế hoạch này cho hoàn thành.

Rất lâu rồi cô không làm những công việc này nên cảm thấy có chút ngượng tay, mà lại không có máy tính, tất cả đều phải viết tay nên tốc độ hoàn thành chậm hơn rất nhiều.

Cho đến khi Quý Thần Nham trở về, anh nhìn thấy Khương Tuệ Ninh ngồi im lặng trên sofa nhỏ viết viết vẽ vẽ gì đó, trong tay còn cầm theo một đống bản thảo.

Tóc của cô được cài lại bằng một cây bút, có vài sợi tóc rơi trên trán, gương mặt nhỏ trắng noãn hơi nhíu lại, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

Trên đỉnh đầu là ánh sáng êm dịu của ngọn đèn bao bọc xung quanh cô.

Quý Thần Nham chợt phát hiện thời gian ngừng lại chính là dáng vẻ như thế này, nơi nào có cô vĩnh viễn sẽ là nơi anh muốn tìm đến.

“Tuệ Tuệ.” Anh bước vào nhà, gọi tên cô.

Khương Tuệ Ninh vừa nghe tiếng anh gọi mình thì lập tức ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười rất vui vẻ: “Anh trở về rồi sao? Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi. Tuệ Tuệ đang làm gì?”

“Đang viết bản kế hoạch.”

Khương Tuệ Ninh nói xong thì đặt bút xuống, cô theo thói quen đưa tay về phía anh.

Quý Thần Nham xoay người ôm cô vào trong lòng mình, khi anh định cúi đầu hôn cô, kết quả Khương Tuệ Ninh không hề nể mặt chút nào đẩy anh ra.

Trên người Quý Thần Nham có mùi khói thuốc nồng nặc. Trước đây Khương Tuệ Ninh cũng không quá khó chịu với mùi thuốc lá, mà Quý Thần Nham dường như cũng không hút thuốc lá nên mùi khói thuốc trên người anh đoán chừng là mấy người trong phòng họp hút mà bị bám vào.

Theo lý thuyết hẳn là cô cũng không ngửi thấy.

Nhưng đêm nay Khương Tuệ Ninh cảm giác mình có khứu giác còn nhạy hơn cả chó, không những ngửi thấy rất rõ ràng mà còn khiến cô muốn nôn.

“Tuệ Tuệ, làm sao vậy?”

Trong dạ dày cô giống như có thứ gì đó muốn phun trảo ngay lập tức khiến cô không dám nói lời nào, cô vội vàng bịt miệng chạy vào phòng tắm.

Quý Thần Nham cũng đuổi sát phía sau.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 238


“Nôn…”

Khương Tuệ Ninh mới vừa chạy đến phòng tắm thì không nhịn được nữa, nhưng mà khi nôn thì cũng không ra, chỉ có thể che cổ lại nôn khan, làm cho nước mắt không nhịn được chảy xuống.

Quý Thần Nham chạy nhanh lại đỡ lấy cô, rồi vươn tay nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng cô.

Sau một lúc lâu thì anh nhìn thấy Khương Tuệ Ninh lấy nước, vỗ lên mặt, anh liền vội vàng lấy khăn lau khô mặt cho cô.

“Tuệ Tuệ, đỡ hơn chút nào chưa?”

Khương Tuệ Ninh vẫn như cũ lấy tay đè lên ngực, muốn đem cảm giác khó chịu kia kìm nén xuống,”Trên người của anh có mùi thuốc lá.”

Quý Thần Nham nhanh chóng cúi đầu ngửi một chút, áo khoác anh sớm đã cởi ra, quân trang trên người cũng là sáng sớm nay vừa mới thay.

Anh lại không hút thuốc lá, sao có thể có mùi thuốc, nhưng mà nếu Khương Tuệ Ninh đã nói như vậy thì trên người anh chắc hẳn là có mùi khó chịu gì đó mà cô không chịu được, anh liền không nói chuyện nữa nhanh tay đem cởi hết quần áo ngoài ra.

Rồi lại rót cho Khương Tuệ Ninh một ly nước ấm.

Lúc cô lấy ly nước trong tay Quý Thần Nham thì có chút hơi xa cách, sau khi uống được hai ngụm nước thì mới thấy cảm giác khó chịu ở cổ kia dịu đi rất nhiều.

“Em lên giường nghỉ ngơi trước đi, tôi đi tắm một chút.”

Quý Thần Nham nói xong thì đẩy Khương Tuệ Ninh về phía giường, sau đó quay lại phòng tắm đem quần áo trên người cởi hết ra rồi tắm sạch sẽ.

Lần đầu tiên Khương Tuệ Ninh không có tâm tư chú ý đến cơ thể ưu việt của chồng mình, bởi cảm giác khó chịu ở cổ kia lại tới nữa, cô nhanh chóng cầm nước uống thêm hai ngụm nữa mới có thể miễn cưỡng làm chính mình dễ chịu hơn một chút.

Quý Thần Nham rất nhanh đã tắm xong, sau khi tắm rửa cũng tiện tay đem toàn bộ quần áo đã thay giặt sạch lại một lần.

Lúc anh ra ngoài thì nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đang ghé nằm trên giường, cả người đang mang trạng thái vô cùng không tốt.

Cô cũng không biết sao tự nhiên bản thân mình lại có cảm giác khó chịu như vậy, rõ ràng buổi chiều rất khỏe, nhưng mà buổi tối cô cũng có cảm giác không đúng ở đâu đó, không thể ăn vào cơm, cô còn tưởng do mình quá mệt mỏi nên không có cảm giác thèm ăn.

Nhưng chính sự ức chế này lại làm cho cô chuyển sang một suy nghĩ khác.

Không phải là cô mang thai rồi chứ?

Tuy rằng cô chưa từng mang thai, nhưng cũng đã từng xem rất nhiều phim truyền hình, cảm thấy trạng thái này của bản thân so với phản ứng khi mang thai cũng không quá khác đi? Hơn nữa tháng này bà dì của cô cũng chưa đến, đã chậm hơn hai mươi ngày rồi, những hôm đầu cô còn nghĩ do cô ăn ngủ không điều độ nên không đúng ngày, xong cũng nghĩ tháng trước Quý Thần Nham nỗ lực như vậy, mà cũng chưa có được.

Nhưng giai đoạn này hai người đều tương đối bận, cũng không có làm nhiều, nên cô cũng không nghĩ đến.

“Khá hơn chút nào chưa? Em nằm xuống trước, anh bảo thư ký Trần đưa bác sĩ đến đây.”

Khương Tuệ Ninh ôm lấy người anh, rồi dúi đầu mình vào trong lòng Quý Thần Nham.

“Không cần gọi bác sĩ.”

“Sao? Đỡ rồi à?”

Quý Thần Nham vẫn là không được yên tâm liền nâng cằm cô lên nhìn thoáng qua, nhưng vẫn là thấy sắc mặt cô vẫn tái nhợt, rõ ràng là chưa ổn.

“Quý Thần Nham, hiện giờ có một việc em muốn nói cho anh biết, anh lên giường trước đi.”

Khương Tuệ Ninh khó được nghiêm túc như vậy, nhưng chính điều đó lại dọa Quý Thần Nham giật mình, không biết tại sao nhưng trong lòng anh cảm thấy có chút hoảng sợ.

Anh nhìn sắc mặt vợ mình, cô cũng không cho anh ánh mắt, điều đó làm cho cả người anh khó có thể bình tĩnh lại được.

Loại chuyện này từ trước đến giờ đều chưa từng xảy ra, ngay cả trước kia khi ở trên chiến trường, đối mặt với sự xảo quyệt của kẻ địch đi chăng nữa thì anh cũng chưa từng có cảm giác hoảng loạn bất lực như bây giờ.

Nhưng anh vẫn theo yêu cầu của vợ mình, vén chăn ngồi lên giường.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 239


Khương Tuệ Ninh cảm nhận được giường đã bị lõm xuống một chút, trong lòng cũng có chút khẩn trương, tuy rằng vẫn luôn nghĩ sẽ sinh em bé, nhưng nếu thực sự có thì trong lòng cô có rất nhiều lo lắng, lo bản thân mình có đủ tư cách để trở thành mẹ hay không, rồi Quý Thần Nham có thực sự mong chờ đứa nhỏ này không? Anh thích con trai hay là con gái.

“Tuệ Tuệ?”

Quý Thần Nham nhìn người đang nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh mình, liền không nhịn được duỗi tay ôm lấy cô.

“Quý Thần Nham, có khả năng anh phải làm cha rồi…”

Đầu tiên Quý Thần Nham hơi sửng sốt một chút, sau đó liền ngạc nhiên, không thể tưởng tượng ra được, còn cuối cùng là lộ ra niềm vui sướng, một lần nữa đem Khương Tuệ Ninh ôm vào trong lòng ngực.

Rõ ràng là vẫn luôn mong muốn là được xoa vào cốt nhục của bản thân mình ở trong người cô, nhưng rồi lại sợ cô bị thương, nên anh đã nhẹ nhàng kiếm chế lại.

Cằm anh một lần rồi lại một lần cọ trên đỉnh đầu cô, nhưng lúc này cũng không có nói lời nào, chỉ có trái tim đang nhảy trong lồng ngực nóng bỏng mới biết anh đang khắc chế tâm tình đến mức nào.

“Tuệ Tuệ, có thật không? Tôi sắp được làm cha thật sao?”

Sau một lúc lâu sau Quý Thần Nham mới tìm được về giọng nói của mình, thậm chí anh còn không nghe rõ là bản thân mình đang nói cái gì, chỉ muốn xác nhận rằng Tuệ Tuệ của anh không đùa giỡn mình.

Tuệ Tuệ của anh thực sự đang mang trong người đứa con của anh.

Niềm vui sướng và kích động khi lần đầu tiên được làm cha của một người đàn ông trưởng thành giống như một đứa trẻ vậy, không biết phải nói gì, phải làm gì, chỉ có thể ôm lấy người trong ngực, thân thể cũng bất giác phát run lên.

Tất cả sự điềm đạm tự nhiên của anh như bình thường giờ như là trò đùa vậy, hóa ra anh cũng không phải có điều gì không làm được, hóa ra anh cũng có thứ mình muốn có, hóa ra cũng có những lúc anh không biết phải biểu đạt tình cảm của mình như thế nào.

Vợ anh có đứa nhỏ, gia đình bọn họ đã được hoàn chỉnh rồi.

Từ bây giờ trở đi cũng không phải chỉ còn một mình anh tự như con thuyền phiêu bạc một mình nữa.

Mà có ánh đèn ấm áp, có đồ ăn còn nóng hổi, có vợ chờ đợi, có âm thanh vui đùa của trẻ con.

“Tuệ Tuệ… Tuệ Tuệ…”

Khương Tuệ Ninh nghe thấy âm thanh hơi phát run của anh, thì lấy hai tay ôm chặt lấy mặt anh, dường như cô còn nhìn thấy ánh nước lấp lánh đang được anh áp chế đi ở nơi đáy mắt, miệng thì nở một nụ cười dịu dàng.

“Anh bị ngốc sao?”

“Đúng, tôi ngốc, Tuệ Tuệ, tôi không biết nên làm gì bây giờ? Em sẽ ghét bỏ tôi sao? Bảo bảo cũng sẽ ghét bỏ tôi sao?”

Khương Tuệ Ninh nhìn bộ dạng bất lực ấu trĩ của người đàn ông trước mặt thì không nhịn được bật cười thành tiếng, đây vẫn là Quý Thần Nham mà cô quen sao?

Đây là lời nói của Quý Thần Nham cao cao tại thượng sao?

“Tuệ Tuệ, cầu xin em đừng cười tôi, tôi cũng muốn từ từ bình tĩnh lại, nhưng tôi thực sự không biết nên làm cái gì bây giờ, tôi rất vui vẻ, tôi cũng chưa biết phải diễn tả niềm vui vẻ này với em như thế nào.”

“Em biết không? Em chính là một điều từ ngoài ý muốn đến bất ngờ hạnh phúc trong cuộc sống của tôi, có được em, đời này của tôi coi như cũng thỏa mãn rồi, nhưng em lại muốn cho tôi càng thêm nhiều viên mãn hơn.”

“Tuệ Tuệ, em có biết không, từ khi anh cả mất tích, tôi bị bắt rời khỏi Không Tư, mang theo Tử Thư và đuổi Phương Giai rời đi… Tôi đã cho rằng đời này cứ như vậy trôi qua.”

“Thật ra trước kia tôi cảm thấy như vậy vẫn tốt, nhưng có ai có cuộc sống viên mãn rồi mà không có ít mơ mộng có một gia đình hoàn chỉnh, tuy vậy không phải là tôi có năng lực khống chế vô cùng tốt sao? Ít nhất tôi có thể là chỗ dựa cho bọn chúng có thể tin tưởng.”

“Nhưng chính là trời cao lại cố tình cho tôi gặp em, cho em giúp tôi có một ngôi nhà, một gia đình đúng nghĩa.”

“Tuệ Tuệ, em thật không có đạo lý, thật vô lý.”
 
Back
Top Bottom