Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 370


Khương Tuệ Ninh đột nhiên cảm thấy hình như Quý Tử Thư cũng không dễ lừa gạt, giờ vờ giả vịt nói: “Tôi học ở nơi nào? Cậu nói thẳng là bị sự thông minh của tôi thuyết phục đi.”

“Học ở nơi nào thì tôi không rõ ràng lắm, nhưng mà tôi nhìn thấy dì phiên dịch sách báo nhi đồng của nước ngoài, dựa theo kiến thức ngoại ngữ đang học thì hoàn toàn không đạt đến trình độ phiên dịch, chắc chắn là dì đã được học toàn diện rồi…” Lúc Quý Tử Thư nói những lời này cũng cố ý nói rất nhỏ, phảng phất chỉ có hai người bọn họ nghe được.

Cậu cũng chưa nói xong, nhưng ngụ ý đã rất rõ ràng, Khương Tuệ Ninh lén che giấu chuyện này.

Khương Tuệ Ninh chống cằm nhìn con trai lớn của mình, lúc vừa mới tới, cô còn cảm thấy đứa nhỏ này chưa trưởng thành, tâm tư chưa đủ chín chắn.

Không ngờ ở nhà trông em gái một năm, cả người cậu đã chín chắn hơn rất nhiều, hơn nữa cậu cũng sắp 18 tuổi rồi.

Chiều cao đã ổn định, đã cao bằng cha cậu, thậm chí còn cao hơn cha cậu một chút, khí chất hiền hòa vẫn không suy giảm, nhưng ánh mắt lại có vẻ kiên định hơn.

Khi nói chuyện cũng không nghiêm túc, nhưng lại có một loại thành thục bình tĩnh.

Khương Tuệ Ninh không nói chuyện, nhất thời không hiểu những lời Quý Tử Thư nói là có ý gì.

“Cha tôi có biết không?” Quý Tử Thư hỏi lại.

Dù gì Khương Tuệ Ninh cũng đi theo Quý Thần Nham được hơn hai năm, mặc dù tâm cơ vẫn chưa đủ, nhưng tốt xấu gì cũng học được một ít cách nói chuyện, cô hỏi lại: “Cậu sẽ vạch trần tôi sao?”

Quý Tử Thư lắc đầu: “Sẽ không.” Cậu trả lời rất chắc chắn.

“Vậy nếu tôi nói tôi đã học rồi thì cậu phải làm sao bây giờ?”

“Tôi có thể làm sao bây giờ?” Đáy lòng Quý Tử Thư nhảy lên một chút, cậu từng cố ý hỏi thăm trường trung học phổ thông của cô ở Nam Thành, cô cũng chưa từng đi học đại học Công Nông Binh gì cả.

Hơn nữa gần nhất cậu phát hiện Khương Tuệ Ninh không chỉ giỏi môn tiếng Anh, mà cô còn buộc miệng nói ra rất nhiều lời giải thích trong lúc tập trung học tập trung.

Nếu chỉ là mấy câu giải thích đơn giản một ít thì có thể nói là cô nhạy bén, hoặc cũng có thể là cha cậu nói cho cô biết một ít, nhưng tuyệt đối sẽ không sâu sắc như vậy.

Có thể biết được những thứ này thì chắc hẳn đã được học rồi, hoặc là… đã từng tiếp xúc?

“Vậy cậu hỏi là có ý gì?”

Quý Tử Thư thở dài: “Tôi muốn xác định một chút, nếu cần thì tôi có thể giúp dì gạt cha tôi.”

Khương Tuệ Ninh ngẩng đầu nhìn đứa con trai lớn ở trước mắt, đột nhiên hỏi: “Có phải cha cậu biết thì sẽ đuổi tôi đi không?”

“Không đến mức…”

Khương Tuệ Ninh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Quý Tử Thư, bỗng bật cười thành tiếng “Phụt”: “Tôi nói cái gì cậu cũng tin hả? Tiếng Anh của tôi là cha cậu dậy, những lời này đó cũng là cha cậu nói cho tôi biết.”

Cô biết Quý Tử Thư thông minh, nhưng mà cô cũng không nói nhiều, mấy chuyện này chỉ cần chồng của mình biết là được rồi, không cần phải nói cho mọi người, con cái cũng không được.

Quý Tử Thư nhíu mày lại, thật ra khi Khương Tuệ Ninh nói ra lời này, cậu đã biết chắc chắn cha mình đã biết từ lâu, chuyện này là cậu hiểu nhầm, cha cậu là người nhạy bén như vậy, có chuyện gì có thể giấu được cha đâu?

Nhưng mà cha cậu đã cho phép thì cậu cũng yên tâm.

Khương Tuệ Ninh thấy Quý Tử Thư không hỏi nữa, cũng mặc kệ cậu có tin hay không, dù sao với chỉ số thông minh của cậu thì thật sự rất dễ dàng nghĩ ra.

Quý Tử Thư vẫn trấn an cô một câu: “Chúng tôi vĩnh viễn đều là người nhà của dì, dì sẽ mãi mãi là bà chủ của căn nhà này.” Lời nói này vô cùng chắc chắn, mặc kệ có như thế nào, ai cũng không thể dao động địa vị của Khương Tuệ Ninh ở trong ngôi nhà này, cũng có nghĩa là dù cậu biết thì cậu cũng sẽ mặc kệ, hoặc thậm chí là bảo vệ cô.

Khương Tuệ Ninh phát hiện thật ra đứa con trai lớn này rất có lòng, nhưng có một số chuyện vẫn không thể nói ra.

Nhưng mà có lẽ Quý Tử Thư cũng đoán được đôi chút.

Tới gần giữa trưa, Quý Trung Đình dẫn hai cô nhóc trở về, trong còn xách theo một cái lồng chim, bên trong có một con vẹt.

Vừa trở lại sân, Điềm Điềm đã bắt đầu kêu lên: “Mẹ ơi… Mẹ ơi.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 371


Vào trong sân không thấy mẹ đâu, chỉ nhìn thấy anh trai, con bé lại bắt đầu gọi: “Anh ơi.”

Quý Tử Thư duỗi tay ôm lấy con bé: “Làm sao vậy?”

“Nói chuyện… Nó.” Điềm Điềm được anh trai ôm vào lòng, hưng phấn chỉ vào lông chim mà ông nội đang cầm trên tay, nhưng bởi vì số lượng từ ngữ không đủ phong phú, cho nên con bé đã rất sốt ruột.

Gấp đến độ trên trán bắt đầu toát mồ hôi.

Quý Tử Thư dùng khăn lau mồ hôi cho con bé, Đường Đường lại ở một bên nói: “Chim nhỏ nói chuyện…”

Hai đứa nhỏ nói chuyện cũng quá rõ ràng, hiển nhiên Đường Đường nói thành câu dài và rõ ràng hơn Điềm Điềm một chút.

Nghe chị gái nói như vậy, Điềm Điềm lập tức gật đầu: “Nói chuyện, nói chuyện…”

Thì ra là Quý Trung Đình dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, vừa lúc gặp ông cụ Trương ở đầu hẻm đi ra khoe chim.

Chú vẹt trong tay ông ta biết nói chuyện, hai đứa nhỏ thích vô cùng, đều đòi phải có một con chim biết nói, để dỗ hai cô cháu gái, ông nội nhờ ông cụ Trương dẫn mình đi mua cho hai đứa nhỏ một con vẹt trở về.

Quý Trung Đình đặt lồng chim ở trên bàn trong lều che nắng, hai đứa nhỏ ngồi quanh cái bàn, không ngừng ríu rít nói chuyện với con vẹt.

Hai con mèo cũng thấy mới lạ, đều vây quanh lồng chim, thỉnh thoảng lại vươn móng vuốt về phía lồng chim.

Có món đồ chơi mới, hai đứa nhỏ đều rất vui mừng, nhưng điều duy nhất không tốt chính là con vẹt rất thích gọi ba, cho nên hai đứa nhỏ cũng gọi theo.

Buổi chiều Quý Thần Nham về nhà, hôm nay hai áo bông nhỏ không có ra nghênh đón ba, mà là vây quanh con vẹt gọi ba.

Quý Thần Nham vào cửa đã nghe hai đứa nhỏ gọi ba, còn tưởng rằng bọn nhỏ đang gọi mình, kết quả anh đáp lại mới phát hiện hai đứa nhỏ hoàn toàn không chú ý ba đã trở lại.

“Kêu ai là ba vậy?” Anh đi qua duỗi tay ôm lấy hai cô con gái nhỏ, ôm hôn một trái một phải rồi mới hỏi.

Hai đứa nhỏ nhìn thấy ba trở về thì lại bắt đầu kích động muốn chia sẻ, bọn nhỏ chỉ vào lồng chim: “Ba, chim nhỏ…” Có thể nói, chỉ là không nối thành một câu được.

“Chim nhỏ có thể nói có phải không?” Quý Thần Nham hỏi.

Hai đứa nhỏ cùng gật đầu.

“Vậy nói cho ba biết, chim nhỏ có thể nói là do ai dạy?”

“Ba… Ba.”

Bởi vì vẹt kêu khá nhiều chữ ba, cho nên hai cô nhóc đều cảm thấy là ba dạy.

“Ba lợi hại như vậy sao?” Quý Thần Nham ôm hai đứa nhỏ ngồi lên đùi của mình, một cười hiền lành vui vẻ hỏi bọn nhỏ.

“Lợi hại…” Điềm Điềm.

“Ba rất lợi hại.” Đường Đường.

Không hổ là áo bông nhỏ của, ngày nào cũng nói ngọt như vậy, ai có thể chịu được.

Lại ngoan lại nói ngọt, dỗ ai mà không vui?

Anh trêu con gái một hồi lâu mới buông bọn nhỏ ra, sau đó anh đứng dậy đi vào phòng bếp tìm Khương Tuệ Ninh.

Trước kia Khương Tuệ Ninh cũng không thích xuống phòng bếp, nhưng mà khi bọn nhỏ dần lớn lên, hình như cô trở nên thích xuống phòng bếp, đương nhiên cô vẫn sẽ không làm những món chính phức tạp đó, hằng ngày cô nghiên cứu những món ăn cho bọn nhỏ còn nhiều hơn bất kỳ ai khác.

Hôm nay cha mẹ chồng mua tôm rất tươi mới, tất cả đều còn tung tăng nhảy nhót.

Nhân lúc tôm còn mới mẻ, dì Lưu lột vỏ tôm lấy riêng phần thịt tôm ra theo lời dặn của cô, sau đó băm nhỏ, cho thêm một ít cà rốt cắt sợi, cuối cùng là thêm một ít tinh bột rồi trộn đều và viên thành viên nhỏ, đặt ở một bên dự phòng.

Thịt cá dùng lưỡi dao cạo sạch phần thịt cá rồi làm theo cách tương tự, phần còn lại là chuẩn bị một ít tàu hủ ky, đậu hủ và một ít rau dưa thích ăn.

Trong nồi nước nấu sôi lên rồi nấu các loại viên trước, nấu chín vớt ra ngoài, kế tiếp chính là rau dưa, vẫn là nấu chín toàn bộ.

Khương Tuệ Ninh nghĩ bọn nhỏ còn quá nhỏ, ăn xiên tương đối nguy hiểm, nên cô không xiên lại mà là trực tiếp đặt ở cạnh nhau.

Nước chấm cũng là tự tay cô làm, cà chua cắt nhuyễn xào ra nước, sau đó thêm một ít tương vừng vào xào, cuối cùng thêm nước nấu xôi lên rồi cho phần đồ ăn đã nấu chín vào nấu thêm hai phút, phần xiên que của bọn nhỏ đã hoàn thành rồi.

Phần còn lại chính là làm lẩu của người lớn.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 372


Quý Thần Nham vừa đi vào đã ngửi được mùi thơm: “Hôm nay làm món gì ngon vậy, rất thơm đó.”

“Xiên que cho trẻ em.” Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua chồng mình và nói.

“Đồng chí Quý đã trở lại rồi à?” Dì Lưu đang rửa đồ ăn nấu lẩu, nhìn thấy Quý Thần Nham đi vào thì ngẩng đầu lên chào hỏi.

Quý Thần Nham gật đầu nói: “Dì Lưu, để tôi rửa cho.” Nói rồi anh bắt đầu mở cúc ở cổ tay áo và xắn tay áo lên.

Chỉ cần Khương Tuệ Ninh ở phòng bếp thì sau khi về nhà, Quý Thần Nham cũng sẽ đi vào phòng bếp hỗ trợ, dì Lưu lưu loát cởi tạp dề rồi đi ra ngoài.

Lúc này anh mới đi đến phía sau lưng vợ, vòng tay ôm vòng eo của cô, gác cằm trên vai cô: “Tuệ Tuệ thật sự là càng ngày càng tài giỏi, sao cái gì em cũng biết vậy, thơm thật đấy, các con thật quá hạnh phúc.”

Khương Tuệ Ninh nghe giọng điệu chua lòm của người nào đó, thoáng nghiêng đầu hôn lên khóe môi người đàn ông: “Ba bọn nhỏ không hạnh phúc à?”

“Cũng rất hạnh phúc.”

“Vậy sao em lại ngửi được vị chua lòm của anh nhỉ? Giống như đang ghen với bọn nhỏ vậy.”

Quý Thần Nham phát hiện hình như Tuệ Tuệ của anh vẫn còn không nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh xoay người cô lại, để cô đối mặt với mình, dùng một bàn tay nâng cằm cô lên, u oán hỏi: “Anh là ai?”

Khương Tuệ Ninh nghiêng đầu, có chút không hiểu nguyên do nói: “Quý Thần Nham?” Loại câu hỏi nhàm chán như vậy hình như đã rất lâu rồi anh chưa hỏi.

“Tuệ Tuệ, quả nhiên là em không thèm để ý đến anh nữa.”

Khương Tuệ Ninh:… ???

Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Trước kia người ta vẫn luôn nói anh là người đàn ông của người ta, được đến tay thì gọi là Quý Thần Nham?”

“Thủ trưởng Quý, anh ấu trĩ như vậy sao?” Khương Tuệ Ninh bị lời nói của anh chọc cười đến không nhịn được, duỗi tay đẩy anh ra.

Quý Thần Nham lại không buông tay, càng ôm người chặt hơn: “Tuệ Tuệ, em tính xem chúng ta đã bao nhiêu lâu rồi…” Câu nói kế tiếp là anh tiến đến sát bên tai cô thì thầm.

Rõ ràng đã là vợ chồng mấy năm, nhưng cô vẫn bị những lời nói không lựa lời của anh làm đỏ mặt đỏ tai.

“Anh có biết xấu hổ không vậy, đây là phòng bếp, đợi lát nữa dì Lưu sẽ đi vào đó…”

Quý Thần Nham không quan tâm, cúi đầu trực tiếp lấp kín miệng cô.

Hôn một hồi lâu mới buông người ra: “Tuệ Tuệ, em không quan tâm anh, hai đứa nhỏ canh giữ một con chim cũng không đến nghênh đón anh…” Thật đau lòng.

Từ lúc bọn nhỏ biết đi đường, mỗi ngày đều sẽ ở cửa chờ ba, chỉ cần nghe ba về nhà là sẽ vui sướng đi nghênh đón ba.

Nào biết hôm nay có một con chim biết nói, nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của bọn nhỏ, mặc dù sau đó anh đã được nịnh nọt một đợt, nhưng chắc chắn là không đủ.

Huống chi gần nhất hai đứa nhỏ này đi ngủ cũng không muốn ngủ ở giường nhỏ, cứ liên tục dựa vào người mẹ.

Loại tình huống này liên tục đã gần mười ngày, cứ thể ngăn cách hai vợ chồng.

Quý Thần Nham nghĩ gần đây thời tiết hơi nóng, áo bông nhỏ có chút lọt gió, nên tất nhiên là không vui.

Khương Tuệ Ninh vừa thấy dáng vẻ uất ức cùa Quý Thần Nham thì lại mềm lòng, vội duỗi tay xoa đầu anh và nói: “Được rồi, được rồi, sau này em sẽ tự mình dẫn theo bọn nhỏ ra cửa nghênh đón anh.”

“Còn gì nữa?”

“Còn có cái gì nữa?”

“Đêm nay nhờ cha mẹ dẫn bọn nhỏ về khu đại viện ngủ.”

Khương Tuệ Ninh:…

“Được không, Tuệ Tuệ của anh.” Quý Thần Nham chỉ có một chiêu trò quấn người, lúc nói chuyện sẽ hôn cô, hôn đến lúc làm cô mềm lòng, mơ mơ màng màng mà gật đầu.

Lúc này Quý Thần Nham mới vui vẻ, xoay người đi rửa rau, hận không thể lập tức ăn cơm tối xong.

Lần đầu tiên bọn nhỏ được ăn xiên que phiên bản đơn giản, hương vị thơm ngon lại mới lạ, không muốn người khác đút, tự mình cầm cái muỗng ăn từng ngụm từng ngụm.

Đêm nay Khương Tuệ Ninh làm cái lẩu, là loại hơi cay, cô còn cố ý cầm bia.

Combo mùa hè, bia và lẩu là tuyệt vời.

Chỉ có cha mẹ chồng không uống, uống một chút nước có ga.

Hai đứa nhỏ thấy mọi người uống đồ uống thì cũng muốn uống, Quý Thần Nham lập tức lấy bia cho bọn nhỏ ngửi thử, kết quả hai đứa nhỏ vội lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm nói: “Thối… Thối.”

Anh thấy hai cô con gái nhỏ lại đi trêu vẹt, bèn tiếp tục rót rượu cho Khương Tuệ Ninh.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 373


Khương Tuệ Ninh tự mình làm nước chấm siêu cay, vốn dĩ là vừa tê vừa cay, uống bia có thể giải cay rất tốt, cho nên cô vẫn luôn không có dừng lại. Quý Thần Nham cũng không ngăn cản cô, ngược lại thấy cô uống hết còn lập tức rót thêm cho cô, liền cho nàng thêm, anh cũng uống cùng cô, hai người liên tiếp uống lên vài ly, mãi cho đến khi nhìn thấy gương mặt Khương Tuệ Ninh ửng đỏ mới ngừng tay.

Cơm nước xong xuôi, Khương Tuệ Ninh cảm thấy mình uống hơi say…

Không nghiêm trọng, nhưng là có chút không có sức lực.

Quý Thần Nham giúp đỡ dì Lưu thu dọn chén đũa, lại thu dọn sạch sẽ cái bàn ở bên ngoài.

Hai đứa nhỏ thấy mọi người ăn cơm nước xong thì lại đây quấn lấy mẹ: “Mẹ ơi, ngủ.” Gần đây bọn nhỏ đã nghe hiểu câu chuyện mẹ kể, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều quấn lấy mẹ đòi nghe kể chuyện.

Cho nên sau khi chơi đủ rồi, bọn nhỏ sẽ tự nhiên lại đây đòi nghe kể chuyện.

Lúc này Khương Tuệ Ninh đã choáng váng, nhưng nhìn bọn nhỏ nhào lại đây giống như hai viên kẹo sữa trắng trẻo mập mạp, ngọt muốn chết, đâu còn lo lắng choáng hay không choáng, vội ôm hai cái đứa nhỏ vào trong lòng: “Được, mẹ dẫn các bảo bảo đi tắm rửa rồi đi ngủ nhé.”

Kết quả là bởi vì uống rượu, cho nên khi cô vừa nói ra, bọn nhỏ lập tức có chút chê bai: “Thối, mẹ.” Điềm Điềm còn bắt đầu che mũi lại.

Điều này làm mẹ già rất đau lòng, đây là mùi rượu, thối chỗ nào chứ.

Nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ này của bọn nhỏ, cô đã biết hai con bé không chịu được mùi rượu.

Đột nhiên nhớ tới vừa rồi hình như Quý Thần Nham có lấy rượu cho bọn nhỏ ngửi thử, sau đó lập tức mãnh liệt chuốc rượu mình, tức thì vô cùng đau đớn, người đàn ông này sao lại thích chơi chiêu trò như vậy chứ.

Cô lại liếc nhìn anh một cái, quả nhiên anh vẫn sạch sẽ tươi mát đi tới: “Cha mẹ, đêm nay chúng con đều uống say, sợ hai đứa nhỏ không chịu được mùi, ba mẹ dẫn bọn nhỏ về ngủ một hôm đi.”

Đương nhiên cha mẹ chồng rất vui vẻ, giường nhỏ trong nhà ngày nào cũng được dọn dẹp sạch sẽ, bọn họ nằm mơ cũng muốn mỗi ngày được dẫn theo hai bảo bảo đi ngủ, làm gì có đạo lý không đồng ý.

Vốn dĩ Quý Tử Thư còn muốn nói cậu có thể trông bọn nhỏ, kết quả là phát hiện mình cũng uống khá nhiều, các em gái thật sự rất không thích mùi rượu, chỉ có thể chờ ông bà nội dẫn về.

Bọn nhỏ cũng không nhận người, nghe ông nội nói sẽ kể câu chuyện càng hay hơn, thậm chí bọn nhỏ còn lôi kéo hai ông bà về nhà nhanh hơn, hoàn toàn không hề lưu luyến ba mẹ.

Khương Tuệ Ninh tắm xong lại bắt đầu oán giận Quý Thần Nham: “Anh nói anh xem, sao trong lòng lại có nhiều mưu mô như vậy chứ?”

“Tuệ Tuệ của anh, em đừng oan uổng anh, anh có mưu mô gì chứ?”

“Anh nói đi, có phải anh biết bọn nhỏ không quen mùi rượu, cho nên anh mới cố gắng chuốc rượu em không?”

Quý Thần Nham lập tức chính trực phản bác lại: “Không có, rõ ràng là em nói muốn uống rượu cho nên anh mới rót cho em.” Anh nói xong còn kéo người vào trong lòng ngực của mình, chống lên trán cô và hỏi: “Tuệ Tuệ, chính em nghĩ lại xem có phải là em đề nghị muốn uống rượu không, có phải là em nói ăn cái lẩu uống chung với rượu sẽ càng ngon hơn không?”

Hình như là cô, nhưng mà cô vẫn chống tay lên ngực anh: “Có phải anh cho bọn nhỏ ngửi rượu không, thấy bọn nhỏ không thích thì bắt đầu chuốc rượu em không?”

“Tuệ Tuệ, em nói bằng lương tâm của em xem, nếu em không uống thì anh có thể rót cho em được không?”

Ừm? Chính là đạo lý này.

Nhưng Khương Tuệ Ninh vẫn cảm thấy Quý Thần Nham không có khả năng vô duyên vô cớ rót rượu cho mình, ân cần hơn bất kỳ ai.

Quý Thần Nham chỉ là định uống rượu trợ hứng mà thôi, không ngờ lại phát hiện bọn nhỏ không thích mùi rượu, nên lúc đó anh mới rót cho Khương Tuệ Ninh thêm mấy ly, sợ cô mềm lòng dù đã nói cho bọn nhỏ qua bên cha mẹ, nhưng sau đó lại ôm bọn nhỏ về phòng.

Anh là ăn chay đã lâu, vất vả lắm mới bắt được cơ hội thì sao có thể buông tha?

Đơn giản là rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp đè người xuống, nhỏ giọng nói: “Được rồi Tuệ Tuệ, đừng suy nghĩ nữa, nếu cảm thấy áy náy vì oan uổng anh thì hãy đổi biện pháp dỗ anh đi.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 374


Trong lúc nhất thời Khương Tuệ Ninh không kịp phản ứng lại, bị anh vây khốn dưới thân, bốn phía yên lặng cực kỳ, ngoài cửa có tiếng meo meo của hai con mèo truyền đến.

Có thể nghe được tiếng kêu khúc khúc từ bên ngoài cửa sổ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ pha lê khắc hoa đi vào phòng, xua tan bóng tối.

Quý Thần Nhan nằm trên cô, nương theo ánh trăng để nhìn cô, nhìn không chớp mắt.

Mùi hương trên người cô không ngừng tỏa ra, mùi thơm ôn nhu ngọt ngào lại vũ mị đến cực hạn.

Đôi môi đỏ bóng loáng căng tròn, một hương vi làm say lòng người.

Sự thơm ngọt đi sâu vào làn da, mang theo xúc giác nóng bỏng làm máu sục sôi.

Những đặc điểm riêng biệt chỉ thuộc về mình cô tựa như chồi non chui từ dưới đất lên trong ngày xuân, đón gió phát triển nảy nở không giới hạn.

Ngón tay thon dài của Quý Thần Nham lướt nhanh qua gương mặt cô, vuốt làn tóc đen dày của cô từ trên thái xuống xuống cằm.

Thoáng dùng sức nâng cái ót của cô lên, anh cúi người, rất dễ dàng hôn lấy cô.

Việc thưởng thức bao giờ cũng tràn ngập lễ nghi, vừa cẩn thận vừa tinh tế.

Nhưng mà hầu kết cứ lên xuống đã bán đứng sự vội vàng trong nội tâm anh.

Môi anh dịu dàng giống như hái được sao, chạm vào sợi tóc cô, giữa mày, chóp mũi…

Tựa như gió xuân lướt qua mặt hồ rồi lại tựa như một hòn đá nhỏ, tạo nên tầng tầng gợn sóng, không đủ mãnh liệt nhưng vẫn tạo lên gợn sóng.

Nụ hôn dịu dàng tựa như đang đối đãi với món bảo bối trân quý.

Khương Tuệ Ninh bám vào tay anh, hơi thở mát lạnh bao lấy cô, giống như được con tằm quấn bằng những sợi tơ dai và mịn, hơi thở cũng nhẹ lại, giọng nói giống như bị hạ cổ, khẽ hừ một tiếng.

Quý Thần Nham hơi lùi lại, nhìn gương mặt và vành tai đỏ hồng của cô, một tiếng cười khẽ sung sướng tràn ra từ trong lòng ngực.

“Tuệ Tuệ của anh, anh còn chưa nói gì sao lại thẹn thùng như thế?”

“Anh có nói.” Khương Tuệ Ninh mím môi, ánh mắt anh như ngọn lửa, nóng đến mức làm cô rối bời,”Chắc chắn anh đang nói thầm trong lòng.” Cô nói năng hơi lộn xộn.

Tiếng cười anh không dứt, thấy gương mặt trắng nõn của cô hiện lên từng rặng mây đỏ, ôm chặt lấy cô vào trong lòng ngực,”Đúng vậy, anh nói rất nhiều.”

Hơi nóng phả vào cổ hừng hực, sau đó cô nghe thấy anh hít một hơi thật sâu, đôi môi ướt át đặt phía sau tai cô, nhẹ nhàng m*t hai cai.

Sau đó hơi dùng sức một chút, Khương Tuệ Ninh đau đến mức hừ một tiếng,”Đau.” Giọng cô mềm mại giống như đang làm nũng, không giống như đang trách cứ.

Quý Thần Nham tập trung nhìn hai tròng mắt đầy sương mù mênh mông của cô, hôn hôn khóe miệng cô,”Quỷ kiều khí, anh thậm chí còn chưa dùng sức.”

“Anh còn chưa dùng sức?” Thật ra Khương Tuệ Ninh cũng không thấy đau lắm, nhưng mà vẫn thích làm nũng, bảo Quý Thần Nham nghe theo lời cô nói,”Chắc chắn đã xé một miếng thịt của em xuống rồi”.

“Sao nghe giọng giống như là Tuệ Tuệ đang bị anh ngược đãi vậy? Anh cũng không phải sói sao cần phải ngửi thấy mùi máu?”

“Anh chính là sói, sắc lang…”

Quý Thần Nham bị giọng điệu so đo của cô chọc cười, thanh âm khàn khàn đầy sủng nịnh, giống như uống rượu vào buổi tối, mang theo hương vị say lòng người,”Tuệ Tuệ của anh quá đáng thương, mỗi ngày ngủ chung một chỗ với sắc lang.”

Ai nói không phải chứ, sắc lang thì thôi, mà trong thâm tâm cũng vậy, rõ ràng đã say rượu còn trở thành bên có lỗi.

Đương nhiên cuối cùng Quý Thần Nham còn thay đổi việc Khương Tuệ Ninh oan uổng anh thành nhược điểm nhận thưởng, lăn lộn đến mức Khương Tuệ Ninh chẳng còn sức lực.

Dần dần cuộc sống của bọn họ vừa bình đạm lại hạnh phúc, nháy mắt đã đến mùa đông, hai đứa nhỏ đã một tuổi rưỡi, vài ngày nữa là thi đại học, cuộc cải cách này hình như mang đến hi vọng rất lớn, trên dưới cả nước đâu đâu cũng là khung cảnh vui sướng hướng đến vinh quang.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 375


Hôm nay Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư đi chụp ảnh, nhận chứng chỉ.

Mấy thứ này Quý Thần Nham đã sắp xếp người làm, chỉ cần hai người đến ký tên lấy chứng chỉ là được.

Khi xong xuôi thì Khương Tuệ Ninh thấy cũng sắp đến giờ Quý Thần Nham tan làm, hỏi: “Tử Thư có muốn đi đón ba tan làm không?”

“Con bận rồi, con còn một số phải đi về trước, nhờ tài xế đưa các dì sang đó đi, con tự mình bắt xe về.”

Chỉ chớp mắt một cái mà Quý Tử Thư dường như đã trưởng thành, đặc biệt gần đây hình như đang giấu diếm chuyện gì trong lòng, nếu không phải vẫn tận tâm tận lực chăm lo cho hai em gái, thì cô cũng hoài nghi liệu có phải cậu đang đỉnh chuyển ra khỏi nhà hay không?

Khương Tuệ Ninh cũng không hỏi cậu về nhà để làm gì, cảm thấy cậu cứ thần thần bí bí.

Cô dẫn theo Đường Đường và Điềm Điềm đứng đợi tài xế lái xe đến, nhìn bóng dáng đĩnh bạt rời đi kia, trong lòng nảy ra một suy nghĩ, có phải Quý Tử Thư đang yêu đương hay không?

Tuy rằng trong cốt truyện chưa bao giờ miêu tả về chuyện tình cảm của Lý Tử Thư, nhưng bây giờ cậu đã không còn tính cách lạnh lùng như trong cốt truyện.

Cho nên cuộc sống của các cô đã thoát khỏi đường đi của cốt truyện gốc, chắc chắn sẽ sống một cuộc đời bình thường, chuyện cậu yêu đương cũng không phải không có khả năng.

Nghĩ nếu Quý Tử Thư yêu đương thật, thì sau này sẽ dắt một cô con dâu ngoan ngoãn về kính trà cho mẹ chồng là mình.

Cũng không biết Quý Tử Thư thích người như thế nào, một cô con dâu đáng yêu hay theo kiểu thanh thuần trong sáng…

Quý Tần Nham không biết Khương Tuệ Ninh muốn đón mình tan làm, bây giờ anh đang ở tổng bộ, không thể cấp giấy thông hành cho Khương Tuệ Ninh giống như ở bên bộ tam đông, bảo cô đến văn phòng chờ mình.

Bên tổng bộ chuyện ra vào được xét duyệt một cách nghiêm khắc, rốt cuộc người bên trong đi ra không thể để lộ bất cứ thông tin gì.

Nhưng mà với người nhà vẫn có một số đặc quyền riêng, ví dụ như có thể đi sang phòng nghỉ chờ.

Không đến mức để các cô chờ ở trong gió lạnh, phòng nghỉ cũng không lớn lắm, có người đứng gác, cũng có nước ấm.

Khi Quý Thần Nham bước ra thì nghe bí thư hội báo Khương Tuệ Ninh dẫn hai đứa nhỏ đến đây đón mình, mang áo khoác vào trực tiếp đi sang khu bên kia tìm người.

“Thần Nham.” Nhưng mà vừa mới bước ra đã bị Diêu Chử gọi lại.

Quý Thần Nham dừng bước chân lại rồi quay đầu nhìn người đang đi đến,”Bộ trưởng Diêu về rồi sao?”

“Mới được triệu về.” Diêu Chử nói.

Quý Thần Nham biết anh đi đâu trong một năm, lúc về chắc hẳn sẽ được thăng chức, vươn tay: “Chúc mừng bộ trưởng Diêu trước.”

Diêu Chử thấy bộ dạng việc công xử theo phép công của anh, cũng vươn tay,”Cảm ơn, nhưng mà nói gì thì nói chứ anh còn chưa chúc mừng em đâu, trực tiếp vào tổng bộ, năm trước anh ở đó cũng không về kịp, ăn Tết cũng không, mấy đứa nhỏ nhà em chắc sắp tròn hai tuổi đúng không?” Hai nhà mỗi năm đến tết đều tụ họp với nhau, năm trước là một năm đặc thù, Diêu Chử làm việc ở đó nên không có thời gian để về.

Trong mười năm Hải Thành là nơi bị quản lý chặt chẽ nhất, dân địa phương đã sớm bất mãn từ lâu, một khi chuyện năm trước được giải quyết, thì bên kia sẽ làm ầm ĩ lên.

May mắn cấp trên đã chuẩn bị trước, bọn họ thay một nhóm người mới, lại ưu tiên giải quyết tình hình nghiêm trọng nhất của nhóm người kia trước.

Giỏi việc nghe ý kiến, hội báo từng mục, phương án giải quyết của cấp trên cũng được áp dụng đúng cách, bận bịu gần một năm rưỡi xem như đã giải quyết được đa số vấn đề.

Tiếp theo là chuyện thực hiện bền vững, coi như bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, ông là người dẫn đầu cũng như có rất nhiều việc cần báo cáo lại, cho nên trở về trước.

“Một tuổi rưỡi.”

“Thời gian trôi qua nhanh thật, lúc ấy anh thấy nha đầu kia còn ở nơi đóng quân của cậu, bây giờ con của hai đứa đã một tuổi rưỡi, anh nghe nói là sinh đôi à?”

“Vâng.” Quý Thật Nham gật gật đầu.

Diêu Chử gật gật đầu vừa lòng, ngay sau đó lại hỏi: “Chắc hẳn mấy đứa nhỏ giống mẹ nhiều hơn đúng không?”

“Giống em nhiều hơn.” Biểu cảm lạnh nhạt của Quý Thần Nham trở nên nhu hòa không ít khi nói về con.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 376


Diêu Chử tấm tắc hai tiếc, dường như có hơi thất vọng,”Giống em à?” Mỗi ngày trưng gương mặt ông cụ non không được đáng yêu lắm.

Nếu giống Khương Tuệ Ninh là tốt rồi, nhìn ngoan ngoãn, lại thích cười, con gái phải giống thế mới được.

“Con gái em không giống em thì giống ai?” Quý Thần Nham rất không hài lòng với phản ứng của Diêu Chử, tựa như anh rất xấu vậy, khi anh ôm hai nhóc con đi ra ngoài thì có không biết bao nhiêu người khen ngợi.

Diêu Chử vội gật đầu,”Đúng đúng đúng, đẹp giống em, đẹp giống em.”

Hai người sóng vai đi chung với nhau, Diêu Chử không khỏi nói về Quý Thần Tây,”Bên chỗ Thần Tây tạm thời chưa có tin tức xác định sao?”

“Có tin tức xác nhận rồi, nhưng mà anh biết đó, thành công trong việc người quay về không tổn hại gì, nhưng cụ thể là về khi nào thì chưa biết.”

“Ai, chỉ cần người còn sống là được, nhiều năm như thế xem như đã giải quyết được chuyện trong lòng.” Khi Diêu Chử nói không khỏi nhớ đến những thông tin giả mạo xung quanh mình,”Em nói thử xem bọn họ lợi hại bao nhiêu, anh bị lòe một trận cũng thôi, ngay cả tam bộ của em cũng không còn cách nào.”

Quý Thần Nham có thể hiểu được, nói: “Chúng ta ở trong hệ thống nên mới biết, giấu một người rất dễ, anh không chú ý cũng không nghĩ đến thân thể của anh trai đã không tốt mà còn chọn con đường này.”

Thật ra lúc ấy Quý gia có nói, Quý Thần Nham dấn thân vào quân đội, vì khi còn nhỏ Quý Thần Tây từng bị thương ở chiến địa, nên cứ yên tâm nghiên cứu học hành là tốt rồi.

Từ nhỏ tính tình của Quý Thần Tây rất ngoan, trong nhà sắp xếp thế nào thì cứ làm theo thế ấy, ai biết được anh lại âm thầm tính toán hành động như thế.

Cho nên ngay từ đầu Quý Thần Nham không biết anh trai đang muốn thực hiện việc anh muốn làm, cứ cảm thấy chắc hẳn anh đã xảy ra vấn đề gì đó, rốt cuộc mấy năm nay chuyện gián điệp đến từ các nơi cứ tới ùn ùn không dứt.

Thậm chí nơi đóng quân bên vùng duyên hải còn xuất hiện sự việc một nhóm nhỏ của chỉ huy sư đoàn gồm ba người phụ nữ gần như tan rã.

Nếu không phải nơi đóng quân nhận được tin tức, lên tiếng phá giải lời đồn, thì hậu quả đúng thật không ai có thể tưởng được.

Quý Thần Tây mất tích, với sự nhạy bén của quân nhân, anh không thể không liên kết những việc này lại, anh đã theo đuổi không bỏ mười mấy năm, thế nhưng lúc Khương Tuệ Ninh đang mang thai mới phát hiện manh mối.

Lại nói tiếp trong việc này vẫn phải cảm ơn Khương Tuệ Ninh, nếu không phải có cô chuẩn bị trước, phát hiện ra mục đích cuối cùng của tên gián điệp là căn cứ nghiên cứu, thì anh đến chết cũng không điều tra được căn cứ bên kia.

Vốn dĩ không thể thám thính nổi bất cứ tin tức gì của Quý Thần Tây.

Nhưng mà khi anh nghe ngóng được chút tin tức thì lại bị gián đoạn, thậm chí được thêm vào để mã hóa tất cả thông tin bọn họ có được.

Việc này ngoại trừ anh và Diêu Chử thì không còn ai biết.

“Ba mẹ bên kia cũng không biết?” Diêu Chử vẫn luôn gọi ba mẹ của Quý Thần Nham là ba mẹ.

“Không thể nói, anh cũng đừng nhắc đến.”

Diêu Chử gật đầu,”Em cứ yên tâm, việc này mà anh còn không biết sao?”

Đi được hai bước Diêu Chử nói: “Đúng rồi, gần đây có nghe nhắc đến một chuyện, một nhóm các nhà nghiên cứu đã được điều đi từ căn cứ Trường Tây, thân thể của tất cả có xuất hiện một số vấn đề chuẩn bị chuyển về Kinh Thị để tịnh dưỡng, người phụ trách là Triều Chi.”

Việc này là do Quý Thần Nham phê duyệt, đương nhiên có biết, gật gật đầu nói: “Việc này em biết.”

“Triều Chi nói có một người giống Thần Tây.”

Quý Thần Nham trầm trầm mi mắt,”Danh sách do em tự mình xét duyệt, không có tên anh trai em, lại nói Triều Chi có biết anh ấy sao?”

Diêu Chử cảm thấy có đạo lý, công việc của bọn họ chỉ cần giữ bí mật không cần phải sửa tên đổi họ, nhưng mà gần đây Triều Chi rất chú ý đến việc này cũng là một chuyện kỳ lạ.

Hai người nói chuyện chưa đến vài phút, Quý Thần Nham lại có tính toán.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 377


Đi thêm được một đoạn đường, Diêu Chử thấy Quý Thần Nham không đi về phía cửa chính, kéo người lại,”Không đi về nhà sao? Đêm nay anh đến nhà ba mẹ, chúng ta đi uống một ly đi.”

“Đón người.”

“Ai vậy?”

Quý Thần Nham không trả lời, Diêu Chử cũng đoán được,”Là nha đầu Khương Tuệ Ninh đúng không?”

“Anh biết người đó là ai rồi còn hỏi.” Đặc biệt là giỏi tìm chuyện không đâu.

“Tiểu tử thúi, gọi anh một tiếng anh cả rất khó sao?” Quan chức của Diêu Chử không cao như Quý Thần Nham, nhưng gánh được tiếng anh cả, nhiều năm như thế những việc trong nhà toàn do ông sắp xếp, xử lý.

“Anh cả.” Nếu là trước kia Quý Thần Nham sẽ không gọi ông như thế, anh cũng không thích ông nói chuyện thân thiết, không ghét nhưng không cũng không quá thích nói về chuyện nhà cửa, cố tình Diêu Chử là một người đàn ông của gia đình, nói chuyện về gia đình cả ngày cũng nói không hết.

Sau khi kết hôn Khương Tuệ Ninh là một người rất dễ dàng làm người khác cởi bỏ lớp ngụy trang, sau đó lại sinh con, có lẽ là do có con, tâm trạng của con người đã xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, sự bao dung dành cho người đối diện vô cùng to lớn.

Thậm chí còn kéo dài đến mức biến thành sự bao dung.

Sau khi trưởng thành đây là lần đầu tiên mà Quý Thần Nham nghe lời như thế, làm cho Diêu Chử cũng sửng sốt, sờ sờ đầu không được tự nhiên mà trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

“Ba ba…” Điềm Điềm không chịu ngồi yên, ngồi ở trong phòng nghỉ không nhịn được, cứ liên tiếp chạy ra ngoài, nếu không phải do chị gái muốn uống nước, mẹ cứ đút từng ngụm từng ngụm, cô bé nắm lấy thời cơ chạy ra cửa nhanh như chớp.

May mắn bên ngoài có lính gác đứng canh, thứ hai là đang ở trong trạm kiểm soát, những người có thể tiến vào đây toàn là những người có thân phận.

Khương Tuệ Ninh không sợ con gái bị bắt cóc, nhưng vẫn lo lắng, đôi mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng chạy ra ngoài của Điềm Điềm, chờ Đường Đường uống nước xong thì nhanh chóng nắm lấy tay chị gái chạy ra.

Nhưng mà vừa mới bước ra thì nghe được tiếng Điềm Điềm gọi ba ba.

Cô giương mắt nhìn thì thấy Quý Thần Nham đứng cách đó không xa, bên cạnh có một người khác, là bộ trưởng Diêu đã lâu chưa gặp.

“Ba ba… Ba ba.” Đường Đường đi ra nhìn thấy ba ba cũng thả tay mẹ ra chạy về phía ba.

Hai nha đầu nhỏ mặc đồ mùa đông rất dày, trên cổ có quấn khăn nhung mềm mại ấm áp.

Đầu nấm đã dài ra không ít, khuôn mặt nhỏ được khăn quàng cổ quấn, đỉnh đầu có hai chiếc kẹp tóc với màu sắc rực rỡ, chạy vội dưới ánh hoàng hôn như những chú thỏ.

Quý Thần Nham không nhúc nhích, ngồi xổm xuống giang hai cánh tay về phía bọn nhỏ, hai nhãi con chạy đến trực tiếp sà vào lòng ngực của ba.

Sau đó được ba bế lên, rồi thơm vào má ba một cái.

Lúc này Khương Tuệ Ninh cũng đi tới, bọn nhóc ôm ba gấp đến mức không thể chờ nổi muốn kể chuyện.

“Bộ trưởng Diêu.” Cô tiến lên phía trước chào hỏi Diêu Chử.

Diêu Chử mỉm cười gật đầu, tạm thời không sửa lại cách gọi của Khương Tuệ Ninh.

“Hôm nay em nhắm chừng thời gian nên dắt hai đứa nhỏ đến đón anh, không làm ảnh hưởng đến anh chứ?” Khi Khương Tuệ Ninh nói chuyện còn duỗi tay giúp hai đứa nhỏ sửa lại đầu tóc rối.

Lúc này Quý Thần Nham mới cúi đầu nhìn người đứng bên cạnh, hôm nay cô mặc bộ quần áo màu đỏ, quàng chiếc khăn quàng cổ màu hồng nhạt.

Màu đỏ rực rỡ đối lập với làn da trắng như ngọc của cô, đôi mắt to tựa như dòng suối thanh khiết, mềm mại nhìn rất đẹp.

“Không sao, nhưng chờ anh rất chán.”

“Không chán, chỉ thấy mệt, một người không thể trông nom hai đứa nhỏ.” Bình thường có nhiều người ở nhà, trên cơ bản không cần lo lắng mấy đứa nhỏ, hôm nay cô một mình một người trông nom chưa đến nửa tiếng, trong chốc lát lại đòi uống nước, rồi trong chốc lát lại muốn đi chơi, suýt chút nữa thì mỏi nhừ cả người.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 378


“Tuệ Tuệ vất vả rồi, sau này ra ngoài cố gắng dẫn dì Lưu theo, nếu không thì nhờ mẹ đi chung cũng được.”

Quý Thần Nham nhìn thấy rất đau lòng, hai đứa nhỏ đang trong độ tuổi hiếu động, nói thật trông nom trẻ con còn mệt mỏi hơn làm việc cả ngày trời.

“Tên của hai đứa nhỏ là gì vậy?” Diêu Chử bắt đầu giỡn hai đứa nhỏ.

Vừa rồi Quý Thần Nham có nói hai đứa nhỏ giống anh, bản thân không quá tin, chờ đến khi nhìn thấy mới phát hiện anh nói đúng, nhìn hai đứa nhỏ này và anh quả thật giống như khắc chung từ một khuôn mẫu.

Nhưng mà hai nha đầu này đáng yêu hoạt bát hơn ba nhiều, nhân lúc ba mẹ đang nói chuyện thì ngó trái ngó phải.

Hai đứa không sợ người lạ, nhìn vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của Diêu Chử, dù không quen biết nhưng cứ nhìn chòng chọc.

Diêu Chử cảm thấy rất đáng yêu nên trong nháy mắt đùa với hai đứa nhỏ, kết quả hai đứa nhỏ cũng làm mặt quỷ với ông.

“Điềm Điềm.” Điềm Điềm dẫn đầu mở miệng.

Diêu CHử nghĩ thầm không hổ danh tên Điềm Điềm, thanh âm non nớt trong sáng ngọt hơn cả nước đường, vẻ bề ngoài càng đáng yêu, chỉ cần nhìn một cái là đã tan chảy.

Rõ ràng Điềm Điềm không trả lời trước, mà hỏi lại: “Bác là nước??” Cái đầu nho nhỏ thắc mắc.

Lúc nói chuyện hơi nuốt chữ nói không rõ lắm.

Nói xong thì nhìn chằm chằm vào Diêu Chử.

Về điểm này thì giống Quý Thần Nham y như đúc, trước mặt người không thân thì sẽ không trả lời câu hỏi của người đó trước, mà lại thám thính tin tức của họ.

Tuy rằng diện mạo của hai đứa nhỏ như nhau, tính cách lại chẳng giống nhau hoàn toàn, sự khôn khéo cẩn thận của Đường Đường trên cơ bản được di truyền từ ba, sự trong sáng ngọt ngào của Điềm Điềm giống như mẹ, bổ sung cho nhau vừa hợp vừa đáng yêu.

“Bác à? Bác là dượng của các cháu.”

“Dượng?” Điềm Điềm lập tức hỏi: “Ăn có ngon không?”

“Dượng…” Ngược lại Đường Đường đang tự hỏi dượng có liên quan gì đến bọn họ.

Từ ngữ có hạn nên hai bé không thể biểu đạt với tốc độ nhanh được, nhưng đầu nhỏ suy nghĩ rất nhanh.

Đồng ngôn đồng ngữ vừa buồn cười lại vừa vui.

Bên này Quý Thần Nham đã nói chuyện với vợ xong, cũng bắt đầu bày hai đứa nhỏ cách xưng hô: “Đây là dượng Diêu.”

Điềm Điềm nói ngọt, ba nói xong còn ngoan ngoãn gọi một tiếng,”Dượng.”

Đường Đường suy nghĩ một chút rồi cũng gọi theo: “Dượng.”

Diêu Chử cảm thấy rất ấm lòng, duỗi tay muốn ôm hai đứa, nhưng mà Đường Đường không thích lắm, còn Điềm Điềm nhìn thấy ông duỗi tay thì lập tức cúi người sang.

Diêu Chử về đương nhiên muốn đến Quý gia thăm hai ông bà, vợ ông tạm thời đang ở Hải Thành nên không thể về được, Khương Tuệ Ninh còn tưởng rằng đêm nay ông sẽ đến một mình, kết quả Diêu Triều Chi cũng đến.

Ở nơi đóng quân Khương Tuệ Ninh có biết anh ta, hình như rất ghét Quý gia, cho nên khi quay về đại viện nhìn thấy Quý Tử Thư và anh ta đang ngồi ở trong phòng khách thì cảm thấy rất kinh ngạc.

Hơn hai năm qua Diêu Triều Chi cũng không thay đổi nhiều lắm, đẹp trai thì vẫn đẹp trai, nhưng mà nhớ đến tính tình đó của anh thì không dễ ở chung.

Khương Tuệ Ninh còn nhớ trong lần đầu tiên gặp mặt của hai người thì thái độ của anh không được tốt lắm, lúc này khi cô vừa mới bước vào nhà Diêu Triều Chi đã mở miệng gọi: “Chào chú, chào dì.”

Sự thay đổi trên trời dưới đất này của anh làm cho Khương Tuệ Ninh cảm thấy hoảng sợ, nhưng mà vẫn gượng gạo nở một nụ cười đáp lại.

Cái bối phận đáng chết này, làm cho cô cảm thấy dường như bản thân đã già.

Hiếm khi Quý Tử Thư nhìn thấy bộ dạng không muốn đồng ý của Khương Tuệ Ninh, không nhịn được cười một cái, rước lấy cái trừng mắt của Diêu Triều Chi và Khương Tuệ Ninh.

Quý Thần Nham thoáng gật đầu.

Diêu Chử dẫn hai đứa nhỏ đi mua đồ, trẻ con dễ dỗ như thế đó, chỉ cần nói dẫn đi ra ngoài mua đồ chơi là đi ngay, nhưng mà chỗ đó cũng cách đại viện không bao xa, đi một lát là đã về rồi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 379


Buổi chiều Diêu Triều Chi đến, nghe Quý Tử Thư kể em gái ở nhà ngoan bao nhiêu, anh nghe đến mức cảm thấy phiền rồi thầm nghĩ trẻ con không phải chỉ một kiểu thôi sao, thật sự thích nghịch ngợm gây sự, nhưng mà không nghĩ đến hai đứa em gái của Quý Tử Thư lại ngoan như thế.

Hơn nữa hai đứa nhỏ nói rất đáng yêu, tuy rằng Đường Đường khá ít nói, nhưng mà nghiêm túc nói một số chuyện không đâu vào đâu mới càng buồn cười.

Ngay cả Diêu Triều Chi cũng không nhịn được muốn ôm.

Diêu Chử đứng ở bên nhìn lạnh nhạt nói: “Thích như thế thì nhanh chóng kết hôn rồi tự sinh một đứa đi.”

Chuyện thúc giục kết hôn luôn là việc mà ba mẹ Trung Quốc thích nhất từ trước đến nay, nhưng mà Diêu Triều Chi vốn dĩ không thèm để ý thậm chí còn nói: “Con không kết hôn, ba và mẹ có thể sinh thêm đứa nữa.”

Diêu Chử tức giận đến mức định ném quân cờ tướng trong tay sang đó, nếu không phải nhìn thấy Diêu Triều Chi đang ôm cháu, thì ông muốn ra tay thật.

Quý Trung Đình liếc mắt một cái nhìn Diêu Chử,”Mấy tuổi rồi còn so đo với trẻ con?”

Diêu Triều Chi cũng nói phụ họa: “Ông nội quản thúc ba cháu đi, cả ngày cứ bảo cháu kết hôn sinh con, quả thật làm cho người ta nhiễu loạn quân tâm.”

Diêu Chử lại bị đứa con trai này chọc giận đến mức tức chết khiếp, nhưng không thể phát tác, trước kia nó không thích Quý gia, lúc này về Kinh Thị học tập thì không bài xích nữa thậm chí còn chủ động đến cửa nhà làm quen, kết quả đổi ngược lại người tiếp tục bị chọc tức là mình, cũng không biết do đời trước ông thiếu tên nghiệp chướng kia hay sao mà lại bị thế này.

Khương Tuệ Ninh phát hiện thái độ bây giờ của Diêu Triều Chi đã thay đổi nghiêng trời lệch đất nên cảm thấy hơi kỳ lạ, người này đã bị gì k*ch th*ch, trước kia vốn dĩ không thèm quan tâm đến Quý gia, bây giờ gọi chú với ông nội rất thuận miệng.

Quý Thần Nham thấy Khương Tuệ Ninh nhìn chằm chằm vào Diêu Triều Chi, đương nhiên đi đến bên cạnh cô rồi chắn tầm mắt cô lại,”Nhìn gì thế?”

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy cái cằm cương nghị của anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh nói thử xem tại sao Diêu Triều Chi lại như thế? Hình như không còn ghét nhà chúng ta nữa?”

Quý Thần Nham quay đầu nhìn thoáng qua người ở trong phòng khách, ôm cháu trong tay, đôi lúc sẽ cúi đầu nói mấy câu với Quý Tử Thư,”Chắc lớn rồi nên suy nghĩ thấu đáo.”

Khương Tuệ Ninh không tán đồng với câu trả lời này lắm, cô không tin, trước kia Diêu Triều Chi cũng không nhỏ, rõ ràng không phải chỉ suy nghĩ thấu đáo, nhưng mà nhìn dáng vẻ này của anh không giống như định chơi xấu, hơn nữa có bộ trưởng Diêu ở đây, anh cũng không dám chơi xấu, theo ý tứ của bộ trưởng Diêu, thì nếu anh làm chuyện gì gây bất lợi cho Quý gia thật thì có thể đánh gãy chân anh.

Nghĩ như thế Khương Tuệ Ninh không suy nghĩ nhiều nữa, chắc hẳn đã nghĩ thông rồi.

Đêm nay mọi người ở lại đại viện ăn cơm chiều, ăn cơm xong Diêu Chử muốn bàn bạc chút chuyện với Quý Thần Nham, nên hai người đi ra ngoài.

Diêu Triều Chi hẹn gặp bạn nên cũng rời đi trước.

Còn mấy ngày nữa là Khương Tuệ Ninh thi, hai đứa nhỏ ở lại đại viện bên này ngủ, nhưng mà hôm nay đến đây Khương Tuệ Ninh muốn tắm cho hai đứa nhỏ trước rồi cô mới quay về.

Bởi vì hai nhãi con còn nhỏ không dám để chúng nó tắm trong bồn, mà trong nhà lại có một chiếc bồn rất lớn.

Mẹ chồng giúp xả nước ấm, khi đang c** q**n áo cho hai đứa nhỏ thì Quý Thần Nham về, nghe nói đang định tắm cho hai đứa nhỏ thì anh lập tức vén tay áo lên giúp.

Trẻ con thích nghịch nước, vào bồn tắm sẽ không chịu tắm, không ngừng hất nước tung tóe sang người xung quanh.

Ngay từ đầu là hai chị tung nước với nhau, sau đó lại hất sang ba và mẹ, Khương Tuệ Ninh đang mặc áo lông trên người nhanh chóng tránh né.

Quý Thần Nham không trốn, chơi với mấy đứa nhỏ, anh mặc một chiếc áo sơ mi, từ trên xuống dưới bị mấy đứa nhỏ hất nước làm ướt hết, hai đứa nhìn tóc của ba cũng ướt mà cười,”Ha ha ha.” Càng chơi càng hăng hái.
 
Back
Top Bottom