Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1140: Chương 1140



Hiện trường đột nhiên yên tĩnh, mọi người trao đổi ánh mắt với nhau.

Sau khi im lặng một hồi lâu, Bach là người lên tiếng trước: “Theo dự đoán của cô, thị trường chứng khoán của nước R sẽ có biến hóa gì sao?”

Lạc Di dáng vẻ nhàn nhã, thưởng thức ly cà phê, lại nói ra những lời khiến cho người khác vừa nghe đã cảm thấy kinh hãi. “Nó sẽ tăng lên khoảng 39.000 điểm vào cuối năm nay, là mức cao nhất trong lịch sử, nhưng đó cũng là sự điên rồ cuối cùng, sau đó nó sẽ bắt đầu hạ xuống, ước chừng sẽ giảm xuống chỉ còn lại một nửa.”

Cô chỉ nói qua loa, nút thời gian cụ thể cũng không nói ra, nhưng đủ để khiến cho mọi người vô cùng khiếp sợ.

Đồng tử của Bach chấn động, cô phân tích còn rõ ràng hơn cả những người người tài năng trong lĩnh vực này: “Cô tự tin như vậy sao?”

Lạc Di chỉ đơn giản nói thêm một câu, sau khi nói xong, lại khiến cho hiện trường bắt đầu nổ tung: “Bác Damon, nhà bác mở ngân hàng, không thể không biết chuyện ngân hàng quốc tế đã sớm bố trí cuộc chiến treo cổ đối với tài chính của nước R, đúng không ạ?”

Mà cô chỉ đi theo phía sau nhặt lấy lợi ích, có lợi sao lại không chiếm chứ?

Có những người này chắn ở phía trước, cho dù có muốn điều tra cũng sẽ không tra đến cô.

Nói cách khác, cho dù có tra được đi chăng nữa, mấy người ăn thịt còn không cho người khác uống canh sao? Dựa vào cái gì?

Lúc đó người của nước R cũng sẽ không dám lấy người của nước M ra để trút giận, ai bảo bọn họ bị đánh cho đến sợ rồi?

Hiện trường yên tĩnh đến mức đáng sợ, Dương Nam Ba trợn mắt há hốc mồm, anh ta làm công tác tình báo cũng không biết những chuyện này, làm sao cô lại biết được?

Loại tin tức tuyệt mật này chỉ có những người lên kế hoạch mới biết được, người chấp hành cũng sẽ không hề hay biết gì cả.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người bị Lạc Di làm cho chấn động, năng lực của cô còn lớn hơn so với sự tưởng tượng của bọn họ.

Sắc mặt của ông Damon thay đổi mấy lần: “Cô lấy được tin tức này từ đâu vậy?”

Đây chẳng khác nào là thừa nhận rồi sao? Ông Robert cực kỳ khiếp sợ: “Thì ra ông đã sớm biết mọi chuyện nhưng một chút tin tức cũng không chịu tiết lộ, ông giấu diếm cũng thật kỹ, ha ha, chúng ta là bạn đấy.”

Tình bạn bằng nhựa tan vỡ!

Ông Damon cau mày, ông ta có thể nói gì đây? Nói chuyện này là do ngân hàng quốc tế ra tay nhưng thật ra lại đại biểu cho ý chí của nước Mỹ sao.

Lạc Di mỉm cười nhìn về phía người đàn ông từ nãy đến giờ mặt không chút thay đổi: “Bach, anh là ông trùm phố Wall, hành động treo cổ này anh không thể nào hoàn toàn không biết gì cả, hoặc là nói, anh cũng đã tham gia vào chuyện này, không phải sao?”

Ánh mắt của Bach thay đổi: “Tin tức của cô thật linh thông.”

Đối mặt với loại người sâu không lường được này, chỉ có thể kết giao làm bạn, tuyệt đối không thể làm đối thủ.

Lạc Di thả ra một quả b.o.m lớn, làm cho tất cả mọi người ở hiện trường đều chấn động, lúc này mới hài lòng nở nụ cười.

“Kỳ thật người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Cao Thịnh đã mua một số lượng lớn quyền chọn chỉ số cổ phiếu từ ngành bảo hiểm của nước R, bán qua tay cho một vị quốc vương nào đó, vị quốc vương này lại đem bán cho người có quyền chứng nhận được mua, đến đây một chuỗi lợi ích hoàn chỉnh được hình thành, vô số ngân hàng theo vào, R quốc không thể chống đỡ được bao lâu nữa đâu.”

Bach và ông Damon nhìn nhau, trên mặt đều là dáng vẻ kinh ngạc và khiếp sợ .

Ngay cả phương án hoạt động cụ thể mà cô cũng biết được, đáng sợ, thật là đáng sợ.

Lạc Di mỉm cười trêu chọc nói: “Nói đến đây thì ông Robert lại là người đơn thuần nhất.”

Tâm trạng của ông Robert cực kỳ phức tạp, đơn thuần sao? Cái từ này vậy mà lại có một ngày dính dáng tới ông ta.

Nhưng ở trong đám người tinh ranh nham hiểm này, ông ta quả thật đơn thuần như một con cừu nhỏ.

Ông ta ôm chặt bản thân đang run rẩy, không khỏi nghi ngờ về cuộc sống.

“Lạc Di à, tôi toàn bộ đều dựa vào cô đấy, những người khác đều không đáng tin, không thể tin tưởng vào bọn họ.”

Ông ta quyết định, chờ đến khi cô kết hôn nhất định sẽ tặng cho cô một món quà thật lớn, phải lớn hơn quà của những người khác.

Tin tức của ông ta không nhanh nhạy, chỉ có thể kiếm chỗ dựa mà thôi.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1141: Chương 1141



“Hừ.” Hai tiếng hừ lạnh không hẹn mà cùng nhau vang lên.

Lạc Di lười để ý tới sự tranh chấp của bọn họ: “Được rồi, điều nên nói tôi đều đã nói xong rồi, lần này vẫn theo quy củ lúc trước, tôi lấy ba phần, đồng ý thì hợp tác, không đồng ý thì xin mời rời đi.”

Tất cả mọi người đều ngồi im bất động, sôi nổi tỏ vẻ đồng ý.

Lúc này Lạc Di mới nói tiếp: “Tôi tính toán cần phải xoay sở 3,8 tỷ đô la Mỹ, tôi bỏ ra tám trăm triệu, mọi người xem đó mà làm.”

Dương Nam Ba cũng theo sát bước chân cô: “Tôi bỏ ra một tỷ đô la Mỹ.”

Những người khác không cam lòng yếu thế: “Tôi cũng một tỷ.”

“Tôi một tỷ rưỡi.”

Bach hít sâu một hơi: “Tôi hai tỷ.”

Khẩu vị của anh ta lớn nhất, Lạc Di phân tích không sai, cô có con đường tin tức của chính mình, chính xác đến mức đáng sợ.

Nói cách khác, cô không chỉ biết phân tích xu hướng của đường cong mà còn hiểu rõ thị trường như lòng bàn tay, rất giỏi quan sát xu hướng hiện tại và lập kế hoạch cho những việc lớn.

Cô không phải nhà tài chính, mà là một nhà chiến lược, có tầm nhìn xa trông rộng, nhận thức vô cùng mạnh mẽ và vĩ mô, am hiểu tập hợp tài nguyên, chậm rãi mà rõ ràng.

Người như vậy ngàn năm có một, gặp gỡ thì nhất định phải quý trọng.

Tính toán này đã vượt qua dự toán, Lạc Di khẽ lắc đầu: “Số tiền quá lớn không thể linh hoạt nắm giữ, giá trị d.a.o động lên xuống quá lớn, phải khống chế trong một phạm vi hợp lý, vượt qua hạn mức này mọi người tự mình chơi đi.”

“Công ty Bắc Đẩu một tỷ, hai tỷ còn lại ba người tự chia ra đi, mọi người có thể thương lượng với nhau, nếu không thương lượng được thì tôi sẽ tự chỉ định.”

Ba người hai mặt nhìn nhau, sự thiên vị của cô đối với công ty Bắc Đẩu rõ như ban ngày, điều này thật sự không thể giải thích được.

Ông Robert yêu cầu chia đều, nhưng người khác lại không vui, ầm ĩ hết cả nửa ngày cũng không ra kết quả.

Cuối cùng vẫn do Lạc Di chỉ định, ông Robert 600 triệu, hai người khác mỗi người 700 triệu.

Hiệp nghị vừa ký, tiền đã lập tức được chuyển đến tài khoản Lạc Di chỉ định, kế tiếp cũng không cần bọn họ quan tâm, toàn bộ đều do Lạc Di toàn quyền nắm trong tay.

Chuyện lớn đã giải quyết xong, mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Damon mỉm cười nhìn Dương Nam Ba: “Ngài Nam Sơn, chúng ta đã lâu không gặp, buổi tối cùng tới quán bar uống rượu nhé.”

Ông ta muốn tạo mối quan hệ tốt với Dương Nam Ba, công ty Bắc Đẩu tuy rằng bị đả kích mấy đợt, nhưng không hề bại trận, ngược lại càng đánh càng hăng, khai thác càng nhiều thị trường.

Dương Nam Ba có thân phận đặc thù, đâu dám một mình ở chung với bọn họ: “Buổi tối tôi muốn cùng với Lạc Di trao đổi về việc làm ăn…”

Ngài Bach đang mặc âu phục, vừa nghe vậy thì lập tức quay đầu: “Việc làm ăn gì? Tôi cũng cảm thấy hứng thú.”

Lạc Di liếc anh ta một cái: “Có muốn tham nhiều cũng không nhai được, anh cứ làm tốt công việc của mình đi, lần này anh nên để mắt đến thị trường chứng khoán của R quốc, nhân lúc cháy nhà đi hôi của, làm cho hệ thống tài chính của bọn họ bị tổn hại nghiêm trọng, khiến cho nền kinh tế quốc gia của bọn họ bị đẩy lùi lại hai mươi năm, đây mới là việc anh nên làm.”

Loại cơ hội ngàn năm có một này nếu không mạnh mẽ làm một phen, thì thật là có lỗi với bản thân mình.

Khóe miệng của ngài Bach giật giật, cô cũng thật độc ác! Rốt cuộc là có thù oán gì với bọn họ vậy, lần trước đánh cướp nước M cũng không có hung ác như vậy.

A, vừa nhớ tới thì quả thật là có thù oán.

Đoàn người hẹn nhau đi ăn cơm, vui vẻ đi ra khỏi phòng, vừa ra ngoài đã nhìn thấy vẻ mặt u oán của Fath đứng ở bên ngoài.

“Mấy người làm chuyện xấu gì sau lưng tôi vậy?”

Mọi người như bị sét đánh, giọng điệu bắt gian đương nhiên này là chuyện gì xảy ra vậy? Nói anh ta là đồ ngốc, anh ta còn không chịu thừa nhận.

Lạc Di cũng không nói nên lời: “Cùng nhau ăn cơm đi.”

Anh ta cũng không có đủ tiền, cô làm sao kéo anh ta vào được? Người khác sẽ cảm thấy không phục.

Dáng vẻ của Fath rất tủi thân “Lạc Di, cô bắt nạt tôi.”

Lạc Di tức giận trừng mắt: “Đừng đùa nữa, nói chuyện đàng hoàng đi.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1142: Chương 1142



Fath ngửi được mùi mà đến, biết rõ cửa ở đâu nhưng lại không vào được, lo lắng muốn chết.

Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến mức tóc sắp rụng hết rồi: “Cô có muốn dầu mỏ không?”

“Dầu mỏ sao?” Ánh mắt của Lạc Di sáng lên: “Anh có thể quyết định à?”

Mặc dù anh ta là hoàng tử, nhưng lại không được nắm giữ thực quyền của hoàng tử, không có quyền lên tiếng.

Mấy năm nay Fath hợp tác với Lạc Di kiếm được không ít tiền, quan trọng nhất là địa vị của anh ta trong gia tộc đang dần dần tăng lên, năng lực cũng được tán thành.

Có thể nói, Lạc Di là người cho anh ta cơ hội leo lên phía trước.

“Cha tôi có quyền lên tiếng, tôi có thể thuyết phục ông ấy, số lượng không lớn thì không thành vấn đề.”

Bán cho ai mà không phải là bán đây?

“Được, vậy chúng ta nói chuyện cụ thể một chút đi.” Lạc Di nhìn về phía mọi người: “Mọi người tránh đi một chút nhé.”

Mọi người: “...”

Phó thị trưởng Tăng được mời tới thì vẫn không hiểu chuyện gì, nhưng khi đối mặt với đơn đặt hàng dầu mỏ được đưa tới cửa thì lại vui mừng như điên.

Dầu mỏ không hề dễ mua, về phương diện câu thông với Trung Đông không được thuận lợi, bên Âu Mỹ lại cố ý ngăn chặn, nhưng bây giờ vậy mà lại được đưa tới cửa, niềm vui tới quá đột ngột, ông ta không thể nói nên lời.

“Hoàng tử Fath, thật sự rất cảm ơn ngài. Giao dịch còn có thể dùng nhân dân tệ để thanh toán, thật sự là quá tốt rồi.” Phó thị trưởng Tăng vẻ mặt tươi cười biểu thị lòng biết ơn, lúc trước ông ta cũng có ý niệm muốn mượn cơ hội leo lên vị hoàng tử Fath này, kết quả phát hiện vị hoàng tử này rất ngạo mạn lại còn khó hầu hạ, lúc này mới bỏ cuộc.

Kết quả, đột nhiên thay đổi 180 độ, giá cả này còn thấp hơn so với giá thị trường một phần.

“Không cần cảm ơn tôi, đây chỉ là giao dịch giữa tôi và Lạc Di.” Fath ở trước mặt người khác vẫn luôn làm khó như vậy, vô cùng kiêu ngạo.

Phó thị trưởng Tăng sửng sốt, nhìn về phía Lạc Di: “Cô đồng ý với anh ta cái gì vậy?”

“Giúp anh ta một việc, anh ta cho tôi dầu mỏ.” Lạc Di vẻ mặt tiếc nuối, cá nhân cô không thể lấy dầu mỏ, sở nghiên cứu cần gì thì chỉ cần báo lên trên là được. “Tôi cảm thấy có chút thiệt thòi, giao tình cá nhân chỉ có thể đổi lấy đơn đặt hàng một lần, sau này phải dựa vào các ông rồi.”

Con đường cô đã vạch ra cho bọn họ, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể thuận lợi tiếp nhận, đơn giản chỉ là vấn đề về lợi ích mà thôi.

“Cảm ơn tiến sĩ Lạc Di đã giúp đỡ.” Phó thị trưởng Tăng càng ngày càng hài lòng với năng lực của Lạc Di, càng thêm kiên định về việc muốn lôi kéo cô vào dưới trướng của mình.

“Về phần vận chuyển, có thể nhờ tiến sĩ Lạc Di nói giúp chúng tôi một tiếng có được không?”

Ông ta coi trọng tập đoàn vận tải KKB, thực lực hùng hậu, buôn bán khắp trên toàn thế giới, các phân đoạn vận chuyển đều rất thuận lợi.

Bỗng nhiên phát hiện, mạng lưới giao thiệp của Lạc Di đều rất là có ích. Những thứ mà cho dù bọn họ có làm cách nào cũng không thể làm được, thì Lạc Di lại chỉ cần mời mọi người ăn một bữa cơm là có thể giải quyết xong.

Lạc Di đồng ý “Được, tôi sẽ hỏi ngài Robert.”

Phó thị trưởng vui mừng rời đi, Lạc Di cũng không phải là bận rộn vô ích, cô nhận được hai cửa hàng trống trên dưới phố đi bộ làm quà cảm ơn, cô được mua vào với giá gốc, rất là hời. Hơn nữa, người bình thường sẽ không thể nào mua được một cửa hàng ở vị trí đắc địa như vậy, những chỗ như thế này đều đã sớm bị nhân viên nội bộ mua lại hết rồi.

Đương nhiên chuyện này đối với Lạc Di có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cô không thiếu mấy thứ này.

Cô nhận cũng chỉ để làm cho bọn họ yên tâm mà thôi.

Fath cũng cảm thấy rất vui vẻ, cuối cùng anh ta có thể gia nhập với bọn họ rồi, mặc dù chỉ có hạn mức hai trăm triệu.

“Tôi tặng cô một chiếc xe chống đạn nhé, cô sẽ làm cho người khác ghen tị, cần phải phòng bị nhiều hơn.”

Lạc Di: “...”

Mọi người: “!!!”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1143: Chương 1143



Những ngày sau đó, Lạc Di và mọi người ăn uống chơi đùa, đi dạo phố lớn hẻm nhỏ, mỗi ngày đều ăn những món ăn khác nhau, tất cả đều do cô mời.

Hội quảng giao kéo dài, nên mua thì mua, nên tiêu thì tiêu, Tô Tiểu Thanh lại nhận được mấy đơn hàng lớn.

Lạc Di mời mọi người ăn đồ kho nhà mình, móng giò và thịt kho bị ăn hết.

Biết nhà Lạc Di kinh doanh, mọi người đều đặt đơn giúp. Họ biết đó không phải đồ ăn đắt giá, còn ngon nữa, xem như bắt mối làm ăn, còn có thể làm thân với Lạc Di, sao mà không làm chứ.

Khi Lạc Quách Vinh không ở đó, mấy đơn hàng quốc tế đã được giải quyết rồi.

Hội chợ sắp kết thúc, phía chính quyền tổ chức một bữa tiệc chính thức, mời các vị khách quốc tế trong hội tham gia, Lạc Di cũng nhận được một thiệp mời.

Cách thức lần này rất cao, Lạc Di xem xét rồi quyết định mang mẹ tham gia cùng, làm quen với nhiều người phía trên.

Ngô Tiểu Thanh cũng từng tham gia nhiều bữa tiệc, nhưng lần đầu tiên được tham gia loại có cách thức cao này, khó tránh khỏi căng thẳng.

Bà đã chuẩn bị từ sớm, dưỡng da, trang điểm, chọn lễ phục.

“Tiểu Di, con nói xem, mẹ có nên học một ngoại ngữ không? Muốn tới Paris bồi dưỡng thì phải học tiếng Pháp chứ?”

Vợ chồng họ phát tài khá nhanh, có vài thứ không theo kịp, Lạc Di từng cố ý nhắc nhở họ, bảo họ tới lớp học lễ nghi, học cách xã giao, lễ nghi, tránh làm trò cười cho thiên hạ.

Tuy nhiên, ngoại ngữ quá khó, bình thường họ lại bận. Bản thân bà có biết chút ít, bình thường có thể nói chuyện với người nước ngoài, Lạc Quốc Vinh thì giao tiếp trôi chảy.

“Được ạ, sống đến già, học đến già.” Lạc Di thấy bà hơi căng thẳng nên cười híp mắt đánh trống lảng: “Muốn làm ăn với người nước ngoài, cái gì cũng phải học một chút, nếu không sẽ dễ bị lừa.”

Tuy có thể thuê phiên dịch, nhưng cũng không đảm bảo được người đó đáng tin, trình độ hơi thấp lại không biểu đạt chính xác được, trình độ cao hơn lại không thuê được.

Ngô Tiểu Thanh nghe lọt, quyết định sẽ tranh thủ thời gian đi học.

Thấy con gái trao đổi với người nước ngoài không hề có chút trở ngại nào, tiếng Anh hay tiếng Pháp cũng tốt, bà ấy cũng thấy tốt.

“Tiểu Di, con không lo à?”

Lạc Di đích thân trang điểm cho mẹ, động tác nhẹ nhàng thuần thục: “Con mạnh nhất, không ai tốt hơn, hoàn mỹ hơn con, mọi người xin kết bạn với con, sao con lại lo chứ?”

Một cô gái tự tin như ánh mặt trời, sáng sủa như mùa Xuân, ai lại không yêu cơ chứ?

Trong lòng Ngô Tiểu Thanh tràn đầy kiêu ngạo, đây là con gái của bà.

Lạc Di đã trang điểm xong.

“Xong rồi, mẹ, mẹ xem có hài lòng không?”

Ngô Tiểu Thanh mở mắt nhìn vào gương, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, trang điểm khéo léo quá, người phụ nữ trẻ hơn mười tuổi kia là bà sao?

“Cũng là trang điểm, sao con làm đẹp thế chứ?”

Bình thường bà không trang điểm, khi tham gia những sự kiện trang trọng thì thuê người trang điểm, nhưng nhiều lắm cũng chỉ trang điểm nhạt để không thất lễ thôi.

Bây giờ đang chuộng trang điểm đậm, bà không hề thích, nhưng Lạc Di trang điểm giúp bà rất đặc biệt, nhìn như không trang điểm, lại trông rất trẻ, trong trắng có hồng, nhìn như gương mặt ngoài ba mươi tuổi.

Lạc Di cực kì kiêu ngạo: “Người với người khác nhau mà. Đây là trang điểm tự nhiên, nếu mẹ muốn học, con có thể dạy mẹ.”

Ngô Tiểu Thanh gật đầu không chút do dự: “Học chứ.”

Bà thầm nghĩ, ai cũng thích cái đẹp cả.

Khi hai mẹ con xuất hiện đã gây ra chấn động không nhỏ. Dung mạo tương tự, khí chất khác nhau, một người là thục nữ xinh đẹp hiểu biết, một người cao quý như công chúa nhỏ.

Ngô Tiểu Thanh mặc sườn xám thêu màu xanh da trời, kết hợp với bông tai ngọc trai, tóc búi lên, trông chững chạc lại khéo léo, khí chất không tầm thường.

Lạc Di mặc một bộ váy công chúa màu trắng, đeo vương viện kim cương nhỏ, cả người tỏa sáng lấp lánh, xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở, không dám có lòng khinh thường.

Người phải ăn mặc, phật phải dát vàng, cái vương miện nhỏ đã khiến nhiều người sốc.

Mấy cô gái vây quanh Lạc Di đều ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, đeo đầy trang sức, đàn ông thì tự chơi, mạnh ai nấy chơi.

Nicole lấy làm lạ: “Leyi, trước giờ cậu không thích khoe khoang, sao hôm nay lại thế?”

Khóe miệng Lạc Di co giật, cô có linh cảm muốn copy công chúa Disney.

Thỉnh thoảng cô cũng sẽ nổi loạn.

“Đừng hỏi, hỏi chính là muốn chụp ảnh đẹp, các cậu không muốn sao?”

Có cô gái nào lại thoát được sự cám dỗ của việc chụp ảnh đẹp đâu? Họ lập tức cùng nhau chụp ảnh.

Mọi người chụp ảnh rất vui, hoàn toàn coi đó là một trò chơi.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1144: Chương 1144



Họ đang chơi vui, một nhân viên đi tới: “Tiến sĩ Lạc Di, phó thị trưởng Tăng mời cô qua đó.”

Lạc Di khẽ gật đầu: “Các cậu chơi đi nhé.”

Phó thị trưởng Tăng vẫy tay với cô: “Ngài Ishii, đây chính là tiến sĩ Lạc Di. Lạc Di, đây là con trai trưởng, cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Ishii.”

Lạc Di liếc qua anh ta, là một người đàn ông tuổi gần ba mươi, mặc vest đen, mặt dài, cả người toát ra mùi vị thổ hào rất có tiền.

Cô chào bằng tiếng Trung: “Chào anh.”

“Cô Lạc, cô quá xinh đẹp.” Ngài Ishii nói tiếng Trung rất lưu loát, ánh mắt cũng rất nóng bỏng: “Tôi vừa gặp đã yêu cô rồi, tôi muốn theo đuổi cô.”

Anh ta tới muộn, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lạc Di sáng lấp lánh trong đám đông đã lập tức muốn có được cô.

Anh ta thấy cô là người nước Hoa nên không thèm hỏi thăm lai lịch nữa. Trong mắt anh ta, đàn bà nước Hoa đều mặc anh ta chơi.

Phó thị trưởng Tăng hoảng hốt, lần đầu tiên gặp mặt đã nói như thế, hơi quá đáng rồi.

Ông ta chỉ cho rằng ngài Ishii muốn làm quen với Lạc Di thôi.

Lạc Di rất ổn định, không có nhiều người theo đuổi, nhưng chất lượng rất cao, đàn ông bình thường đều không dám theo đuổi cô.

“Tôi có bạn trai rồi, cũng sắp kết hôn rồi, anh có thể chúc mừng tôi trước, tặng phong bì cũng được.”

Ngài Ishii nói chuyện rất tự đắc: “Cô nghe đến tập đoàn Ishii chưa? Cha tôi là Yasushi Ishii.”

Anh ta cho rằng Lạc Di sẽ lộ ra vẻ sùng bái, rồi nhiệt tình sà vào lòng mình.

“Thần kinh doanh à?” Lạc Di nhíu mày: “Nghe cũng trâu lắm, nhưng liên quan gì đến tôi chứ?”

Nước bọn họ hở ra là tự phong thành thần, đúng là buồn cười.

Sắc mặt ngài Ishii thay đổi, nhưng nể gương mặt xinh đẹp của Lạc Di nên anh ta vẫn nhịn lại. Anh ta đưa tay ra làm động tác mời nhảy: “Cô Lạc, tôi mời cô nhảy một bài.”

“Đau chân.” Lạc Di cầm ly nước trái cây, khẽ lắc, vẻ mặt thờ ơ.

Ngài Ishii vẫn duy trì động tác đó, Lạc Di nhìn trần nhà lại nhìn mặt đấy, nhưng lười nhìn anh ta.

Cảnh này hơi lúng túng, phó thị trưởng Tăng không khỏi giảng hòa: “Tiến sĩ Lạc Di, hay cô nhảy với cậu ấy một bài đi? Tập đoàn Ishii định đầu tư ở nước ta…”

Đây là muốn Lạc Di chịu thiệt để cầu toàn.

Nhưng Lạc Di là ai chứ, chuyện cô không muốn làm, không ai ép cô được.

“Muốn đầu tư ở nước ta thì phải tuân thủ quy định của nước ta, nhập ra tùy tục, ok? Cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện tán gái, sẽ bị đánh đó.”

Ngài Ishii giận quá hóa giận: “Các người coi thường tập đoàn Ishii như thế thì thôi đi, không ký hợp đồng nữa.”

Phó thị trưởng Tăng trắng cả mặt: “Không không, ngài Ishii đừng hiểu lầm, chúng tôi rất có thành ý…”

“Lạ thật đấy, Đại Thanh đã mất rồi, sao còn khom lưng uốn gối với người nước ngoài thế?” Lạc Di biết người bây giờ không tự tin về văn hóa, ngưỡng mộ người nước ngoài, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

“Làm ăn là quan hệ hợp tác, không phải là bố thí, không biết còn tưởng ngài Ishii tặng cho nước ta mười tỷ đô la vô điều kiện đó.”

Vốn là hợp tác đôi bên cùng có lợi, lại cứ phải làm như một bên ban ơn, khiến người ta khó chịu.

Cô đùa cợt nói: “Hơn nữa, anh có mười tỷ đô la à?”

“Cô…” Ngài Ishii đi đâu cũng được tôn trọng, để tranh thủ hợp tác với anh ta, người nước Hoa đều phải hạ mình, anh ta đã quen rồi, không ngờ lại gặp phải một người phụ nữ ngông cuồng.

“Xem ra là không có.” Lạc Di vô cùng khinh thường: “Không có tiền thì đừng ra vẻ, cả thế giới đều biết người nước R ngoài miệng hào phóng, thật ra trong lòng rất hẹp hòi.”

Cô mang gương mặt thiên sứ dễ thương, nhưng mở miệng ra lại vô cùng hung ác, tài ba hoa vô địch.

Ngài Ishii xanh cả mặt, chất vấn phó thị trưởng Tăng: “Các người đãi khách thế này à? Đây là thành ý của các người sao?”

Phó thị trưởng Tăng cố nén cảm giác không vui trong lòng, miễn cưỡng khuyên nhủ: “Tiến sĩ Lạc Di, mau xin lỗi đi, nhịn một lúc trời yên biển lặng, lùi một bước trời cao biển rộng.”

Bọn họ còn chưa đủ mạnh, chỉ có thể phát triển tùy tình thế. Là một quan chứ,c ông ta quá rõ cảm giác bất lực ấy, nhưng có thể làm gì được chứ? Chỉ có thể nhịn thôi.

Một ngày nào đó, nước họ sẽ phát triển vượt qua nước R, trở thành anh cả có quyền phát biểu nhất.

Lạc Di không phải quan chức, chỉ là một nhân viên kỹ thuật thôi: “Tôi chỉ biết trên đầu chữ nhẫn có một con dao, d.a.o chọc c.h.ế.t người.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1145: Chương 1145



Cô lấy ra một tin tức ở trong đầu: “Nếu tôi nhớ không nhầm, tập đoàn Ishii chủ yếu kinh doanh mảng sản xuất, tài chính, ngân hàng, bảo hiểm, chậc chậc.”

Bây giờ kinh tế nước R rất phát triển, cả quốc đảo đắm chìm trong sự phồn vinh chưa từng có, điên cuồng mua hàng trên toàn thế giới, các cửa hàng cao cấp bị họ mua hết, tâm tính của nhà giàu mới nổi vô cùng cuồng vọng, cảm thấy mình là trung tâm của vũ trụ.

Nhưng đó là sự điên cuồng cuối cùng.

Sang năm, nền kinh tế thần thoại của nước R sẽ tan vỡ, kinh tế hoàn toàn bị đánh sụp, còn cô sẽ hung hăng đạp thêm một cước, bỏ đá xuống giếng.

Tính tình của dân thường nước R đã rất nóng nảy rồi, đừng nói đến thái tử của tập đoàn Ishii, anh ta bị nụ cười của cô chọc điên: “Cô mặc đẹp thế này không phải là muốn quyến rũ đàn ông có tiền à? Ra giá đi.”

Ánh mắt Lạc Di trở nên lạnh lẽo, phụ nữ mặc cái gì là tự do của họ, không đến lượt đàn ông xía vào.

Cô tạt luôn nước trái cây trong tay vào người anh ta, lại ném một nắm tiền qua: “Tôi trả tiền giặt là, còn thừa coi như tiền boa.”

Cô không ưa là lật mặt ngay, động tác vừa nhanh vừa độc vừa chính xác.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, ai thế này?

Ngài Ishii bị tạt ướt cả mặt, ngây ngẩn, đời này anh ta chưa từng chịu nhục như thế.

Khi anh ta phản ứng lại, Lạc Di đã đi rồi. Anh ta tức giận la hét xông tới muốn đánh người: “Đồ khốn…”

Một đám người xông ra, bảo vệ Lạc Di ở giữa: “Đàn ông lại ức h.i.ế.p phụ nữ, không biết xấu hổ.”

“Anh còn là đàn ông không thế? Chưa từng thấy ai như anh.”

Ishii thấy tất cả đều là phụ nữ các nước khác nhau, màu da khác nhau, đeo đầy trang sức lấp lánh, đành miễn cưỡng dừng tấn công, mặt cũng xám xịt: “Là cô ta ức h.i.ế.p tôi.”

Mấy người đàn ông khác cũng chạy tới.

Bình thường Fath không hợp với Lạc Di, nhưng lúc này gã lại xông lên đầu tiên: “Nói liều, tiến sĩ Leyi nho nhã lịch sự, biết nói lí nhất.”

Ngài Bach yên lặng nhìn gã, ha ha, nói thế không trái lương tâm à?

Nicole dùng lời lẽ chính đáng phụ họa: “Đúng, cô ấy dịu dàng thùy mị, hiền lành lại đánh yêu, anh ức h.i.ế.p cô ấy mà lương tâm không đau à?”

Mọi người đồng thanh chụp mũ lên đầu Ishii, cho rằng anh ta ức h.i.ế.p người khác.

Ishii ướt như chuột lột nhưng lại như một ống thuốc nổ. Anh ta chỉ vào mấy người đang hóng chuyện: “Những người bên cạnh đều thấy, là cô ta tạt nước vào tôi, còn lấy tiền đập tôi nữa.”

Những người bị anh ta chỉ, hoặc là đi ra chỗ khác, hoặc là nói không biết, không ai muốn công khai ra mặt.

Những người tham dự bữa tiệc này đều không đơn giản.

Ishii tức giận đau ngực: “Phó thị trưởng Tăng, ông thấy từ đầu đến cuối, ông nói đi.”

Phó thị trưởng Tăng cau màu, có lẽ hợp đồng này không ký được rồi, tâm huyết mấy tháng đã uổng phí hết, nhưng lúc này còn làm gì được chứ.

“Tôi không chú ý.”

Trước nay Ishii luôn nói gì được đó, giờ bỗng nhiên bị lật lọng, anh ta rất muốn đánh người. Anh ta hung tợn trợn mắt nhìn phó thị trưởng Tăng nhưng ông ta tỏ ra mờ mịt, như thể không biết gì cả.

Fath khoa trương kêu to: “Người này làm sao vậy? Bị đập tiền mà còn uất ức à? Đây là chuyện vinh hạnh đó, ở trong phúc mà không biết phúc, tôi cầu còn không được đó.”

Lời nói trắng đen lẫn lộn này khiến Ishii tức giận méo cả miệng: “Anh biết tôi là ai không?”

Bắt đầu lôi cha ra rồi à? Fath bày tỏ không sợ hãi: “Tôi là hoàng tử Ả Rập, tới thăm nước các anh, anh còn không xứng làm nhân viên tiếp đãi nữa, sao tôi phải biết tên một nhân vật nhỏ như anh chứ?”

Trước nay trong mắt Ishii không có ai hết, ngang ngược quen rồi, kết quả lại gặp phải một kẻ còn ngang ngược hơn mình.

Anh ta không dám đối nghịch với hoàng tử, nói trắng ra là chỉ bắt nạt được kẻ yếu thôi.

“Anh hỏi cô ta xem cô ta đã làm gì tôi?”

Lạc Di đảo mắt: “Anh ta nói, anh ta vừa gặp đã yêu tôi, muốn theo đuổi tôi.”

“Xí.” Mấy tiếng nói không hẹn mà cùng đồng thanh: “Anh ta xứng à?”

“Trông xấu như thế, không soi gương à?”

Đẹp được như Lạc Di à?

“Một tên nghèo hèn sao dám mơ tưởng hão huyền?”

Giàu được bằng Lạc Di à?

Mọi người: “…”

Ishii: “…” Anh ta xấu? Anh ta nghèo?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1146: Chương 1146



Lạc Di thêm dầu vào lửa: “Anh ta còn khoe khoang với tôi, cha anh ta là Yasushi Ishii, bảo tôi ngoan ngoãn nghe lời anh ta.”

Cuối cùng mọi người cũng hiểu, loại người này, hắt nước đang còn nhẹ.

Dựa vào danh tiếng của cha để tán gái, thua thiệt anh ta nghĩ ra được, thật không có tiền đồ.

Muốn Leyi nghe lời anh ta, mặt mũi lớn thế nào chứ? Không có chút tự biết mình nào cả.

Fath cười ha ha: “Ông nội tôi còn là quốc vương đó, tôi có khoe à? Sao anh không khoe khoang trình độ học vấn? Sao anh không khoe một năm anh kiếm được bao nhiêu tiền?”

Mặc dù gã không biết tài sản của Leyi có bao nhiêu, nhưng cô lấy ra tám trăm triệu đô la vốn lưu động không chớp mắt, có thể thấy rất hùng hậu.

“Ồ, tôi biết rồi, anh chẳng có mấy thứ đó. Tư chất kém như thế còn không biết xấu hổ ra ngoài gặp người khác, tôi xấu hổ thay anh đó.”

Mặt ngài Ishii lúc xanh lúc trắng, anh ta vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng người nói chuyện là một hoàng tử, anh ta không đắc tội nổi.

Anh ta rất hận Lạc Di! Nếu không phải do cô, anh ta cũng không rơi vào tình cảnh khó xử này.

Ai bảo Lạc Di lại đẹp thế chứ?

Ngài Bach khẽ gật đầu: “Không dạy con trai cho tốt, chắc cũng xấu hổ lắm.”

Lạc Di khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hơi trào phúng: “Anh ta còn nói, phụ nữ mặc đẹp là để quyến rũ đàn ông có tiền, bảo tôi ra giá nữa.”

Linda nghe xong rất tức giận, cô ta là người theo chủ nghĩa nữ quyền. Cô ta cướp lấy ly rượu vang trong tay người khác, tạt luôn vào người Ishii.

“Anh c** q**n áo ra đi, cởi cho mọi người xem, để trợ hứng, chúng tôi xem thấy vui, sẽ thưởng cho anh.”

Các cô gái mặc đẹp là vì tìm vui cho mình, không phải để đám đàn ông ngu ngốc xem.

Nicole giơ một xấp tiền đô lên: “Chị đây có tiền, cởi đi.”

Mặt, đầu, cổ của Ishii đều là rượu vang, anh ta tức giận phát run. Có nói phải trái không thế?

Dám làm nhục anh ta như thế, coi anh ta là trai bao hèn hạ chắc? A a a, anh ta muốn điên rồi, đám người này thật đáng giận, anh ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.

Ánh mắt anh ta đầy hung dữ: “Rốt cuộc các người là ai? Có dám báo tên không?”

Nhưng, có ai sợ anh ta đâu?

Ông Damon là người đầu tiên lên tiếng: “Tôi, Chris Damon, đây là con gái tôi Nicole, JPmg là công ty nhà tôi.”

“Tôi là Jacques Yves Robert, con gái tôi, Linda, tập đoàn KKB là của nhà tôi.”

“Tôi là John Bach, nhớ lấy.” Ngài Bach giới thiệu đơn giản nhất.

“Tôi là hoàng tử Fath, đây là hai em gái tôi, công chúa Mesa và công chúa Alpha.”

Ban đầu ngài Ishii chưa nhận ra, chỉ cảm thấy những cái tên này rất quen, nhưng khi nghe John Bach giới thiệu lại giật mình, đây không phải là ông trùm tài chính mà cha mình thường nhắc tới sao? Cha mình còn rất sùng bái anh ấy nữa.

Anh ta lại nghĩ đến những người trước mắt, các công ty đó đều rất nổi tiếng.

Mẹ nó chứ, tất cả đều là những người anh ta không đắc tội nổi.

Lần này anh ta đá vào tường sắt rồi, một con đàn bà nước Hoa lại được nhiều nhân vật lớn bảo vệ thế sao?

Cái này không khoa học.

Anh ta không cam lòng: “Anh Bach, sao anh lại giúp người phụ nữ này? Cô ta rất tham tiền đó.”

Vẻ mặt anh Bach rất lạnh nhạt: “Tôi thích thế, anh quản được à?”

Có ai không tham tiền đâu? Anh ấy cũng tham, nhưng Lạc Di là mèo chiêu tài, kiếm tiền như nước, anh ấy cũng ghen tị.

Vẻ mặt ngài Ishii cực kì buồn rầu. Bình thường anh ta luôn được người khác kính trọng, cầu xin, bây giờ lại bị chèn ép, không nói lại người ta, trên người lại ướt nhẹp khó chịu. Anh ta hung ác trừng Lạc Di rồi quay đầu bước đi.

Anh ta thề, nhất định sẽ khiến con đàn bà này phải trả cái giá thật lớn.

Người đắc tội với anh ta sẽ không có kết quả tốt.

Phó thị trưởng Tăng khẽ thở dài, dứt khoát không để ý tới nữa, muốn làm sao thì làm, cùng lắm thì bị phê bình thôi.

Ông ta không thể bảo Lạc Di đi xoa dịu cơn tức giận của một người nước ngoài được, vậy ông ta thành cái gì chứ?

“Tiến sĩ Lạc Di, tôi không có ác ý.”

Thật ra ông ta không cảm thấy cô nhảy với người khác là làm nhục.

Lạc Di quá rõ các quan chức, phần lớn đều tin vào đạo Trung Dung.

Huống hồ, thời đại này vô cùng sính ngoại, vô số người hướng tới cuộc sống tốt đẹp ở nước ngoài, xếp thành hàng dài trước cửa đại sứ quán, chỉ để được thông qua visa.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1147: Chương 1147



Các quan chức địa phương đều nhún ngường doanh nhân nước ngoài muốn đầu tư, không chỉ vì thành tích, còn liên quan đến rất nhiều phương diện nữa.

“Tôi biết, các ông đã quen hi sinh phụ nữ rồi.”

Sắc mặt phó thị trưởng Tăng thay đổi mấy lần: “Tiến sĩ Lạc Di, tính cô quá thẳng, không có lợi cho sự phát triển của cô trong tương lai.”

Lật mặt ngay trong tiệc xã giao, chỉ có Lạc Di làm vậy mà thôi.

Có thể âm thầm đấu đá anh sống tôi chết, nhưng khi xã giao vẫn phải cười tươi.

Lạc Di cười nhạt, tương lai của cô đã định hình rồi, đã đến cấp bộ, còn phát triển thế nào được nữa? Trước khi về hưu, cô thăng một cấp cũng được.

“Tôi vui là được, đâu để ý chuyện sau này. Hơn nữa, Ishii muốn đầu tư cái gì?”

“Cậu ta định xây một nhà máy điện tử lớn.” Xảy ra chuyện thế này, tâm trạng phó thị trưởng Tăng không quá tốt, ông ta còn đang suy nghĩ xem nên giải quyết thế nào: “Đồng thời, cậu ta còn rất thích thương hiệu Xuân Thân Điện Khí, muốn thu mua, đã bàn bạc xong rồi.”

Lạc Di cau mày: “Xuân Thân Điện Khí không phải đang rất tốt sao? Sao còn bị thu mua?”

Một thương hiệu chuyên sản xuất ti vi, ai cũng biết, chiếm thị phần cao trên thị trường.

Phó thị trưởng Tăng đang hùng tâm tráng chí: “Kết hợp vốn trong và ngoài nước mới là khuynh hướng phát triển tương lai, tập đoàn Ishii có kỹ thuật, chúng ta có nguồn tiêu thị và nguyên liệu bản địa, hai bên liên hiệp, phát triển ra thị trường thế giới.”

Lạc Di ngây người, bị điên à? Không đúng, phải nói là đã lệch một trăm lẻ tám ngàn dặm rồi.

Thương hiệu trong nước không chịu nâng đỡ, chỉ muốn tiến cử đầu tư bên ngoài, để người nước ngoài đến giúp đỡ.

Lấy ví dụ thì chẳng khác nào kết hôn lần thứ hai, thu mua thương hiệu địa phương chẳng khác gì làm mẹ ghẻ, người ta có thể đối xử tốt thật lòng sao?

Nên sáng tạo ra kỹ thuật mới, cố gắng theo đuổi mới là tốt nhất.

“Đã bị thu mua rồi, còn là thương hiệu nước ta sao?”

Thương hiệu nổi tiếng trong nước bị thu mua xong sẽ nhanh chóng suy tàn, chuyện này đã có tiền lệ rồi.

Thập niên chín mươi thịnh hành trào lưu thu mua nhất thời, vô số thương hiệu nổi tiếng địa phương cứ thế biến mất trong dòng sông lịch sử, thay vào đó là những thương hiệu phương Tây.

Phó thị trưởng Tăng bị thời đại giới hạn, không nhìn được xa, nên trong mắt ông ta, đây là chuyện tốt.

“Dĩ nhiên, chúng tôi đã bàn rồi, nếu không đạt được hiệu quả như dự trù, sáu năm sau có thể chuộc về.”

Lạc Di cười đầy thâm ý: “Sáu năm, vậy là đủ rồi.”

Phó thị trưởng Tăng sửng sốt, nụ cười của cô khiến ông ta hơi bất an: “Cô muốn nói gì?”

Lạc Di hất tóc, ung dung nói: “Nếu sản phẩm của tôi muốn tiến vào một thị Tr**ng X* lạ, bước đầu tiên chính là thu mua thương hiệu địa phương, bước thứ hai là đóng băng thương hiệu đó, bước thứ ba là mượn nguồn tiêu thụ có sẵn của thương hiệu đó để phổ biến rộng rãi, đẩy mạnh sản phẩm của mình, từ đó g.i.ế.c c.h.ế.t đối thủ cạnh tranh, chiếm đoạt thị trường. Đây là cách không đánh mà thắng.”

“Sáu năm đủ cho tôi g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả các đối thủ, trở thành độc quyền.”

Bỏ lại những lời đó, cô xoay người rời đi.

Phó thị trưởng Tăng như bị sét giữa trời quang đánh xuống, sắc mặt trắng bệch, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan ra khắp người.

Thư kí gọi mấy tiếng mới khiến ông ta tỉnh táo lại: “Ông sao vậy?”

Phó thị trưởng Tăng sờ da gà nổi trên cánh tay: “Tiểu Triệu, tạm dừng hết tất cả phương án thu mua đi.”

Thư kí ngạc nhiên: “Toàn bộ sao? Ông chắc chắn chứ?”

Có chuyện gì vậy?

Tâm trạng phó thị trưởng Tăng cực kì nặng nề, ông ta càng nghĩ càng bất an: “Chắc chắn, hẹn thị trưởng cho tôi đi, tôi có việc muốn báo cáo.”

“Dạ.”

Lạc Di lấy được tài liệu điều tra về nhà Ishii, bắt đầu nghiên cứu cẩn thận.

Trong đầu cô xẹt qua vô số suy nghĩ, khóe miệng hơi nhếch lên, cực kì lạnh nhạt.

Ngài Bach ngồi bên cạnh thấy bà rùng mình, vội cầm chén trà nóng lên uống một ngụm, vẻ mặt này của cô hơi đáng sợ.

Lạc Di cười híp mắt nói: “Công tỷ bảo hiểm nhà họ đã bán mấy chục ngàn cổ phiếu trong vòng mấy tháng, kiếm được bộn tiền.”

Đây là một quả b.o.m lớn, không bao lâu nữa sẽ nổ.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1148: Chương 1148



“Công ty địa ốc xếp thứ hai, công ty xây dựng xếp thứ năm, thực lực rất cao.”

Chẳng trách Ishii lại ngang ngược đến thế, giàu quá rồi.

Ngài Bach nhìn cô thật sâu: “Cô cứ nói thẳng đi, cô muốn làm gì?”

Lạc Di hất cằm: “Nghề cũ của anh là thu mua, xây dựng lại, phân chia ra nhiều phần, anh không có hứng thú với tập đoàn Ishii à?”

Mọi người xung quanh đều hít sâu một hơi, cô dám nghĩ thật đó. Tập đoàn Ishii là tập đoàn khổng lồ ở nước R, ngành nào cũng có, nhân viên địa phương có tới mấy chục ngàn.

Trước nay Lạc Di luôn là người dám nghĩ dám làm, đã dám ức h.i.ế.p cô, đừng trách cô không khách khí.

“Tôi muốn xem xem Ishii Kumaji không còn gì nữa thì ngang ngược sao được.”

Mọi người: “…” Thật tàn nhẫn!

Ngài Bach đứng ở góc độ chuyên nghiệp, đưa ra đề nghị đúng trọng tâm: “Nhà họ có ngân hàng, hệ thống sản nghiệp liên thông trên dưới, thành vòng tròn khép kín, không dễ đánh lén.”

Lạc Di đã nghĩ xong các dự án rồi: “Những người mở ngân hàng luôn có những thủ đoạn giấu kín. Vào thời khắc mấu chốt, đó chính là đả kích mang tính hủy diệt, ngân hàng cũng có thể phá sản mà. Nhân lúc scandal nổi ra, chặn vây đánh phá, tỷ lệ thành công 30% có lớn không?”

Trong cả hệ thống sản nghiệp, ngân hàng là mấu chốt nhất.

Một khi thị trường chứng khoán nước R tan rã, vô số công tỷ sẽ phá sản, ngành địa ốc đang tăng vọt cũng sẽ tan biến, tập đoạn Ishii không thể nào giữ mình được trong cơn lũ lịch sử, đã định trước là bị nhấn chìm trong đó.

Bọn họ có ngân hàng để tiếp máu, vượt qua được thì sẽ bước sang trang mới.

Nhưng nếu ngân hàng phá sản thì sao? Không được tiếp máu, các công ty khác sẽ lần lượt sụp đổ như domino.

Ánh mắt mọi người sáng lên, có thể làm được! Có thể gặm được cục thịt báo này!

Lạc Di khẽ cười: “Nào, chúng ta thương lượng xem cụ thể nên làm thế nào.”

Cô trình bày cẩn thận ý tưởng của mình, về chi tiết thì mọi người cùng nhau bổ sung, một phương án đánh lén tập đoàn Ishii đã ra lò.

“Việc thu thập tài liệu cứ để cho tôi.” Ông Damon cũng mở ngân hàng, rất linh động về mặt tin tức trong ngành dọc.

“Tôi chuyên thu mua, để tôi làm.” Việc đáng làm thì phải làm, ngaif Bach cũng rục rịch.

Bỏ tập đoàn Ishii khổng lồ vào túi chính là trang sách huy hoàng nhất cuộc đời anh ta.

Ông Bossini hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, hơi lo lắng, sợ bị rớt lại: “Tôi có thể làm gì?”

Lạc Di phụ trách vạch ra phương án, khống chế toàn cục, ông ấy thì sao?

Ông ấy còn không đi trước đón đầu, sớm muộn cũng bị đuổi khỏi liên minh.

“Ông cứ… Chuẩn bị thêm tiền đi.”

“Được.” Ông Bossini thở ra một hơi thật dài.

Lúc này đến phiên hoàng tử Fath có áp lực: “Tôi thì sao?”

Lạc Di đảo mắt: “Làm chuyện anh am hiểu nhất, không ngừng gây chuyện, vạch lá tìm sâu, tìm lí do dày vò nhà Ishii, khiến bọn họ không được yên, đến đêm đi ngủ không ngon, tinh thần không tốt sẽ dễ làm việc.”

“Được, cứ giao cho tôi. Tôi gửi vào một ít tiền, mấy ngày sau sẽ lấy ra, lí do là ngân hàng của họ không an toàn, có chỗ sơ hở, tôi muốn khiến cả thế giới đều biết.” Fath vui vẻ được hai giây, nghĩ lại thì thấy không đúng.

“Cái gì mà am hiểu nhất là gây chuyện chứ? Rõ ràng tôi yêu hòa bình, là một người thân thiện.”

Mọi người: “…”

Lạc Di gọi một cú điện thoại cho nhân viên mua một lượng cổ phiếu ảnh hưởng cực lớn tới chỉ số Nikkei*, còn cố ý nhắc tới tên tập đoàn Thạch Tỉnh.

(*Chỉ số Nikkei: Chỉ số chứng khoán bao gồm giá của 225 công ty Blue-chip của Nhật Bản được giao dịch trên sàn chứng khoán Tokyo.)

Con quái vật khổng lồ như tập đoàn Thạch Tỉnh ảnh hưởng đến việc thay đổi chỉ số Nikkei trong thị trường chứng khoán.

Vậy nên đầu tiên mượn thao tác này để đẩy chỉ số tăng lên không ngừng, tiện thể kiếm một khoản.

Đồng thời, bán tháo số lượng lớn hợp đồng tương lai* chỉ số Nikkei.

(*Hợp đồng tương lai là thỏa thuận giữa bên mua và bên bán về một giao dịch diễn ra trong tương lai với mức giá được xác định trước.)

Khi thị trường hợp đồng tương lai đã tích lũy đủ để tung ra vị thế thì chiến dịch chân chính mới bắt đầu, bắt đầu bán tháo những cổ phiếu đó khiến chỉ số giảm mạnh, thị trường hợp đồng tương lai cũng tung mạnh ra, xây dựng bầu không khí sụp đổ dưới hai bên tấn công, làm cảm xúc khủng hoảng lan tràn trong thị trường, từ đó dẫn tới việc không ngừng mất giá.

Sự sụp đổ chân chính bắt đầu từ như thế, cố gắng đào rỗng thị trường rồi dậu đổ bìm leo, hoàn toàn biến kế hoạch giải cứu thị trường nước R hóa thành bọt nước.

Ý định là thế, chỉ cần nắm chắc thời gian là được.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1149: Chương 1149



Lạc Di xem bản kế hoạch, lại xem thêm lần nữa, ghi nhớ cẩn thận trong đầu rồi mới đốt nó đi.

Còn Thạch Tỉnh thì cứ tạo áp lực cho những ban ngành có liên quan, lấy chuyện không đầu tư không thu mua để chèn ép, muốn bắt Lạc Di phải quỳ xuống nhận lỗi trước mặt gã, tốt nhất là mặc gã muốn làm gì thì làm.

Nhưng lần này những ban ngành có liên quan lại chịu đựng áp lực, không thu mua? OK, không đầu tư? Vậy được, đổi sang người khác, kiểu gì cũng có người sáng mắt biết nhìn hàng thôi.

Thạch Tỉnh thẹn quá thành giận, hết gào lại rống với nhân viên công tác Hoa Quốc, hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình.

Còn tỏ vẻ muốn khuyên người nước R đừng tới đầu tư, muốn khiếu nại tất cả nhân viên công tác, thái độ cực kỳ kiêu ngạo.

Nhưng lúc đang làm ầm ĩ thì gã nhận được một cú điện thoại, lập tức cung kính: "Cha ạ."

Trong điện thoại, giọng điệu tức điện của cha Thạch Tỉnh truyền tới: "Lập tức cút cho tao, lập tức, thứ làm mất thể diện."

Thạch Tỉnh không hiểu ra sao: "Cha ơi, xảy ra chuyện gì thế?"

"Hoàng tử Ả Rập Xê Út gửi cho tao một xấp ảnh, cười nhạo tao không biết cách dạy con." Giọng điệu tức giận của cha Thạch Tỉnh cao vút: "Còn nói muốn mang đi cho cánh báo chí các nước Âu Mỹ đăng tin, tiêu đề cũng đặt sẵn rồi: Người thừa kế của tập đoàn Thạch Tỉnh nước R không chấp nhận được chuyện người khác ưu tú hơn mình cho nên trút giận, không ngờ lại bị một cô gái đến từ Harvard vả mặt."

Tiêu đề hút mắt như thế cùng với nội dung mà người dân thích nghe ngóng, chắc chắc nó sẽ bùng nổ trên toàn thế giới, cũng không biết là ai nghĩ ra cái tiêu đề này, đúng là nhân tài.

Thạch Tỉnh: "..." Đệt, quá đê tiện, đ.â.m sau lưng gã một dao, hoàng tử Fath này quá đáng quá, chỉ cãi nhau có vài câu mà bám riết lấy gã không buông.

Gã rất sốt ruột: "Cha ơi, tin này là giả, cha mau nghĩ cách ngăn cản đi."

Cha Thạch Tỉnh là người rất sĩ diện, cố tình chuyện lần này lại khiến ông ta cực kỳ khó xử khó làm: "Đó là các nước Âu Mỹ, không phải nước R."

Tay ông ta còn chưa dài tới mức đó.

Vấn đề là truyền thông nước R lại rất thích đăng lại tin của Âu Mỹ, không mất bao lâu là cả nước sẽ biết hết.

Đầu óc Thạch Tỉnh trống rỗng, trên trán toát mồ hôi lạnh: "Cha ơi, cha cố gắng thương lượng với vị hoàng tử Ả Rập Xê Út kia đi, nếu anh ta đã đưa cho cha xem thì tức là vẫn còn đường thương lượng, không có chuyện gì mà tiền bạc không giải quyết được."

"Cậu ta đòi một trăm triệu."

Thạch Tỉnh thầm thở phào nhẹ nhõm: "Một trăm triệu yên vẫn được, cho anh ta đi, cứ trừ vào tài khoản của con."

Gã là công tử có tiền, rất nhiều tiền.

Cha Thạch Tỉnh cười lạnh một tiếng: "Là một trăm triệu nhân dân tệ."

Thạch Tỉnh ngơ ngác, lập tức nổi trận lôi đình: "Rõ ràng là anh ta muốn tống tiền! Cha ơi, tìm trưởng bối của anh ta để nói chuyện, bảo bọn họ răn đe lại anh ta cho đàng hoàng."

Cha Thạch Tỉnh cũng không ngốc nên đã tìm trước rồi, nhưng phụ huynh người ta lại tỏ vẻ Fath đã trưởng thành, bọn họ không quản được.

Là không quản được hay là không muốn quản? Có khi là vế sau.

"Mày cứ cút về đây trước cho tao, nếu không giải quyết ổn thỏa được chuyện này sẽ khiến tao nghi ngờ năng lực của mày đấy."

Trong lòng Thạch Tỉnh căng thẳng, gã không phải đứa con trai độc nhất trong nhà, vẫn còn đám anh em đang nhìn chằm chằm đấy: "Cha, con sẽ về ngay ạ."

Cha con bọn họ không muốn đưa số tiền kia là chắc chắn, nhưng Fath cũng không phải vì tiền mà là muốn kiếm chuyện, làm ầm ĩ, để hả dạ.

Mà lúc này, Lạc Di tốt bụng cung cấp tiêu đề và nội dung đang lên đường về quê cùng Ngô Tiểu Thanh.

Vừa nhận được điện thoại của Lạc Quốc Vinh, nói là bà cụ Lạc bệnh nặng, muốn gặp mặt lần cuối.

Nói khó nghe một chút là vội về chịu tang.

Ngô Tiểu Thanh làm con dâu là nhất định phải về, Lạc Nhiên còn đang chấp hành công vụ nên không về được, trừ khi là nhận được tin người c.h.ế.t thì mới có thể xin phép để chạy về.

Làm cháu gái, Lạc Di không về thì có vẻ hơi kỳ, cô cũng hơi lo cho cha mẹ.

Không đi máy bay, đầu tiên là đi xe lửa mất mấy ngày tới tỉnh thành, không biết A Văn tìm đâu ra hai chiếc xe jeep, cả đường xóc nảy, cuối cùng cũng về tới thị trấn.

Nhà bọn họ có một căn nhà nhỏ ở thị trấn, lúc rời đi không mang bán mà cho giáo viên Trường THCS Huyện 1 mượn hai phòng để ở lại, điều kiện chỉ có một, đó là bảo quản kỹ nhà.
 
Back
Top Bottom