Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 180: Chương 180



Trong phòng làm việc của quản lý cửa hàng mậu dịch, vợ chồng Lạc Quốc Vinh thấp thỏm bất an, lòng hoang mang sợ hãi, có chuyện gì rồi sao?

Đang yên đang lành sao lại bị gọi lên phòng lãnh đạo?

Hai vợ chồng lo âu liếc nhìn con gái, lại thấy con gái cưng Tiểu Di cười cười đáp lại, đặc biệt bình tĩnh, nhưng lần này, hai người không thể học theo nổi.

Con gái họ quả rất thông minh nhưng vẫn còn nhỏ tuổi, có nhiều chuyện còn chưa hiểu được rộng.

Quản lý cầm vài thứ gì đó tới: “Đây là những món đồ thủ công do nhà anh chị làm ra đúng không?”

Người này diện mạo nghiêm túc, nói năng ngắn gọn, lại không có vẻ vui tươi, khiến người đối diện bất giác căng thẳng lo sợ.

Lạc Quốc Vinh cũng thế, ông nhìn mấy món đồ vải, lòng hơi run lên: “Phải ạ, có vấn đề gì không ạ? Đây là mấy thứ chúng tôi làm ra để tặng người ta, không đáng tiền, hẳn không phạm pháp chứ ạ?”

Mấy thứ này chỉ làm từ vải vụn bỏ đi, không tốn mấy xu mấy hào, không đến mức cứng nhắc thế chứ.

Bấy giờ quản lý mới phát hiện Lạc Quốc Vinh đã toát mồ hôi đầy đầu, ông ta lập tức hiểu ra, anh nông dân thanh thật này đang sợ hãi vì hiểu lầm.

Ông ta vội giải thích: “Hai người đừng lo, tôi không có ý gì khác, chỉ thấy mấy thứ này rất tốt, muốn hỏi xem nhà anh có thể làm việc cho cửa hàng mậu dịch không?”

Ngô Tiểu Thanh định thần lại: “Làm việc ạ?”

Quản lý để mắt những thứ này, ông ta cảm thấy nó đẹp hơn và tinh xảo hơn mấy thứ đang bày bán.

Ông ta là quản lý của đơn vị nhà nước, chắc chắn không thể buôn bán với tư nhân, nhưng cũng có thể đổi một cách nói khác để hợp tác.

“Cửa hàng mậu dịch chúng tôi cung cấp nguyên liệu, anh chị lấy về gia công, tính lương theo giờ, mỗi ngày hoàn thành một lượng nhất định thì được tám hào, anh chị thấy sao?”

Đây là nhờ người làm việc, coi như thuê nhân công không chính thức, là một hình thức được cho phép.

Lạc Quốc Vinh vừa mừng vừa sợ, đây quả là một chuyện tốt bất ngờ, tính ra mỗi tháng phải được hơn hai chục đồng, ở nông thôn, hôm nào cũng ra đồng làm việc, cả năm mới được chia chừng hơn trăm đồng thôi.

“Cảm ơn, cảm ơn quản lý, thế thì tốt quá…”

Thực ra, hiện giờ cách kiếm tiền tốt nhất chính là buôn bán ở chợ đen, nhưng cách này mang tính phiêu lưu quá, lời lãi cao đi kèm với nguy cơ cao, ông là người có vợ có con, phải tìm cách an toàn hơn vì người nhà mình.

Bởi nếu làm liều, bị bắt được, cả nhà đều sẽ xui xẻo theo.

Trạng thái lí tưởng nhất chính là có thể tìm cho mình một công việc có khoản thu nhập ổn định.

Ông không cầu giàu sang phú quý, chỉ cầu mỗi bữa có cơm gạo, có thịt cá.

Ngô Tiểu Thanh vui mửng ra mặt, khóe miệng cong lên, bà không làm được việc nặng, việc nhà nông thường khiến bà mệt đến kiệt lực, vậy mà vẫn còn bị người ta chê ỏng chê eo, giờ thì may rồi, bà cũng có thể dựa vào bàn tay mình để kiếm ra tiền.

Quản lý mỉm cười, đang định nói tiếp thì Lạc Di đã cắt ngang: “Vậy không được, nông dân chúng cháu ngày ngày phải ra đồng làm việc, không thể ngày nào cũng nghỉ mà ngồi nhà làm thủ công được, buổi tối muốn làm thì cũng có hạn thôi, không thể xuyên đêm bảo đảm đủ giờ, như thế, bên các bác sẽ thiệt đấy ạ.”

“Tiểu Di.” Lạc Quốc Vinh nôn nóng, đứa nhỏ này có biết đây là cơ hội hiếm có thế nào không, không làm cũng phải cố làm, cùng lắm thì xin nghỉ là được.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 181: Chương 181



Lạc Di nháy mắt với cha mình một cái: “Cha, nghe con nói đã, ta ở nông thôn mà không chịu ra đồng thì sẽ bị người khác bảo là lười biếng lông bông, không đàng hoàng, mọi người sẽ có thành kiến, sẽ khiếu nại nhà ta đấy, nhưng nếu bên cửa hàng mậu dịch cho chúng ta giấy xác nhận mời mẹ làm việc thì chuyện lại khác.”

Lạc Quốc Vinh chấn động, ừ nhỉ, sao ông không nghĩ ra điều này? Quả nhiên mình không thông minh bằng con gái.

Mặc dù chỉ là làm công tạm thời cho cửa hàng mậu dịch nhưng mỗi tháng sẽ có thu nhập cố định, có các loại phiếu khoán, so với ra đồng làm công còn hơn mấy lần, lâu dài có khi còn được chuyển biên chế chính thức nữa chứ.

Tốt quá!

Mà quan trọng nhất là, vợ ông có thể ngẩng cao đầu, tự tin mà sống, không ai dám nói nọ nói kia nữa.

Càng nghĩ, Lạc Quốc Vinh càng hưng phấn: “Đúng đúng, Tiểu Di nói rất đúng.”

Ngô Tiểu Thanh cũng ngẫm ra điểm mấu chốt trong chuyện này, kích động đến sáng bừng con mắt, nhìn chằm chằm vào quản lý.

Quản lý lắc đầu, sắc mặt khó xử: “Cái này thì không được, chúng tôi không có chỉ tiêu nhân công tạm thời.”

Chỗ nào mà chẳng có người ngồi rồi, nào có vị trí dư thừa, ông ta cũng chẳng có tư cách xin thêm.

Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Thanh như bị tạt chậu nước lạnh, thất vọng vô cùng.

Vừa lên thiên đường lại bị đá trở lại mặt đất, sự chênh lệch trời biển đó khiến lòng họ hậm hực khó chịu.

Lạc Di cũng hơi thất vọng, nhưng đó không phải mục đích cuối cùng của cô.

Trước tiên đưa ra một yêu cầu có độ khó cao, sau đó lui lại một bước, như vậy sẽ dễ đàm phán hơn.

“Vậy ta tính theo sản phẩm đi, làm được bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, một chiếc lấy tiền một chiếc, chúng cháu làm thế là để bảo đảm lợi ích của nhà nước, không muốn nhà nước chịu thiệt.”

Cô nói hết sức nghiêm trang, như thể một cô bé ngoan chí công vô tư vậy.

“Việc này…” Quản lý do dự, trước nay chưa có tiền lệ này, nhưng hình như nó cũng chẳng có vấn đề gì lắm.

Cô bé con nhà người ta có giác ngộ cao như thế, chắc hẳn đã được cha mẹ dạy dỗ chu đáo, phẩm hạnh của họ hẳn cũng tốt cả.

“Quản lý, chúng cháu làm thế cũng là vì nhân dân phục vụ.” Lạc Di cười tươi tắn, “Bác không cần phải tìm cách kiếm một suất nhân công thời vụ, những vấn đề khác, nhà cháu sẽ tự giải quyết, tuyệt đối không gây phiền phức cho bác.”

Nói đến mức này rồi, Phương Như ngồi bên đã xúc động vô cùng, cô bé tốt bụng quá đi.

“Cậu, cháu thấy cách này hay đấy, chúng ta chỉ cần bảo đảm khâu nghiệm thu là được, thế đỡ mất công hơn bao nhiêu.”

Quản lý cuối cùng cũng bị thuyết phục: “Vậy cũng được, nhưng phải đảm bảo chất lượng đấy.”

Thứ này nhìn thì đơn giản nhưng người bình thường không làm được đâu, chỉ riêng mấy hoa văn đáng yêu khác lạ này đã gây khó khăn cho đại bộ phận người muốn thử bắt chước rồi.

“Đương nhiên rồi ạ.” Ngô Tiểu Thanh vội vàng đồng ý, bà cũng ngóng trông viễn cảnh có thể làm lâu dài.

Cuối cùng, hai bên ấn định giá thành, túi lớn ba xu, túi nhỏ một xu, trang sức nửa xu.

Giá này tuy rất thấp nhưng Ngô Tiểu Thanh tính thử vẫn thấy nhà mình không thiệt được.

Vật trang sức rẻ nhất, nhưng dễ làm, làm cũng nhanh, ít lãi nhưng sản lượng lớn, có thể làm được, một ngày có thể làm hai trăm chiếc, như vậy là được một đồng rồi, một tháng ba mươi đồng, một nhà bốn người sống dư dả.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 182: Chương 182



“Vậy giao hàng một tuần một lần thì bên cửa hàng mậu dịch có thể tiêu thụ bao nhiêu ạ?”

“Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu đi.” Quản lý đã tính chu đáo, nếu không nhiều thì bán ở cửa hàng mình thôi, còn nếu nhiều thì phát sang cho các cửa hàng mậu dịch các công xã khác, nhiều hơn nữa còn có thể cung cấp cho cửa hàng mậu dịch huyện.

Lạc Di nở nụ cười xán lạn, mắt cong cong, đây mới là mục đích cuối cùng của cô.

Việc làm thời vụ tại thị trấn là vị trí quá quý giá, bọn họ với không tới, nhưng nếu tính theo sản phẩm thì lại là phương án có lợi về mặt thực tế, cả nhà đều có thể làm, lại tự do, không có sự bó buộc.

Một tháng kiếm lấy chừng bốn, năm chục đồng không phải việc khó.

Ngô Tiểu Thanh chủ động tìm tới Tiêu Thanh Bình, chia một phần nguyên vật liệu cho cậu: “Tiểu Tiêu này, cháu cũng biết làm thì làm một chút nhé, nhưng không được để ảnh hưởng đến học tập đâu đấy.”

Tiêu Thanh Bình vừa kinh ngạc lại vừa cảm động: “Thím, cảm ơn thím.”

Chuyện tốt như vậy mà nhà Lạc Di lại nhớ ngay đến mình, không coi mình là người ngoài, điều này khiến Tiêu Thanh Bình xúc động vô cùng.

Ngô Tiểu Thanh dịu dàng nói: “Kiếm thêm chút tiền mà mua đồ ăn, bồi bổ thân thể, đừng có tiếc tiền ăn tiền uống, chữa bệnh không bằng phòng bệnh, ăn ngon ăn đủ, sức khỏe tốt thì không cần thuốc thang.”

Chia việc cho ông cháu Tiêu Thanh Bình cũng chẳng ảnh hưởng đến tiền lời nhà mình, lại thúc đẩy quan hệ hai nhà thêm phần thân mật, giúp đỡ được người cần giúp, một mũi tên trúng nhiều đích, sao lại không làm.

Những lời bà nói khiến Tiêu Thanh Bình rưng rưng nước mắt, như cảm thụ được sự quan tâm từ tình mẫu tử: “Cảm ơn thím nhiều, đời này cháu đều sẽ không quên ơn nghĩa nhà thím.”

Có được phần thu nhập cố định này, cậu lại thấy an ổn đi nhiều, không vội mà liều mạng kiếm cách khác.

“Nói cái gì thế, chúng ta đều dựa vào sức lao động của mình để kiếm tiền chính đáng thôi mà.” Ngô Tiểu Thanh vỗ nhẹ vai cậu, “Hơn nữa, chúng ta không phải người ngoài, Tiểu Di và Tiểu Nhiên còn là học trò của ông cháu đấy.”

Tiêu Thanh Bình đang rưng rưng cảm động, bỗng Lạc Di ồ lên một tiếng: “Ôi chao, vậy chẳng phải con đã cao hơn anh Thanh Bình một cấp rồi sao?”

Cô cười híp mắt, ngoắc ngoắc tay: “Nào nào, sư điệt, gọi sư cô một tiếng nghe coi.”

Tiêu Thanh Bình ngơ người, không kịp định thần lại.

Hai vợ chồng Lạc Quốc Vinh cũng ngán ngẩm lắc đầu, con bé nghịch ngợm này.



Tại thôn Lạc Gia, bầu không khí mừng năm mới vẫn chưa tan hết, hiện giờ mọi người còn chưa phải ra đồng làm việc, đều qua nhà này một chút, nhà kia một lát, thanh nhàn vui vẻ.

Lạc Xuân Mai tranh thủ lúc mọi người không chú ý, lại xách rổ đựng cơm canh lẻn tới khu nhà thanh niên trí thức, trong thời gian này, mỗi ngày cô ta đều tới đưa cơm cho Từ Mông, tình cảm hai bên tiến triển cực nhanh, nhưng còn chưa nói toạc ra với nhau.

Khi cô ta rón rén đẩy cửa, định cho Từ Mông một bất ngờ thì lại thấy một đôi nam nữ đang ghé sát lại gần, nhìn rất thân mật.

Lạc Xuân Mai trợn to mắt, hắng giọng rồi cất tiếng thật dịu dàng: “Anh Từ, ăn cơm thôi, hôm nay cơm có đùi gà nha.”

Từ Mông nhìn qua, mỉm cười, điệu bộ nhẹ nhàng thanh cao, mấy ngày này được ăn ngon ăn đủ, sắc mặt anh ta cũng khá hẳn lên.

Quần áo có người giặt giũ, người sạch sẽ tinh tươm, lại khoác lên mình bộ dạng công tử nhà giàu.

Hai chân này đã có di chứng từ hai lần thương tổn, mỗi khi trời mưa đều sẽ đau nhức khó chịu.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 183: Chương 183



“Vất vả cho em rồi.”

Lạc Xuân Mai nhẹ nhàng bước tới, mỉm cười tự nhiên: “Anh Từ, em còn mang theo mấy cuốn sách cho anh nữa này.”

“Cảm ơn.’ Từ Mông cũng tự nhiên lên tiếng, hoàn toàn không có vẻ gì xa lạ hay khách sáo.

Bấy giờ Lạc Xuân Mai mới làm bộ vừa phát hiện ra nơi này còn có người khác: “Ôi, chị Liễu Diệp ạ, em xin lỗi, giờ em mới thấy chị, chị đã về rồi à.”

Cô ta nhìn chằm chằm vào Liễu Diệp, hôm nay cô ấy khoác trên mình bộ cánh mới, ngăn nắp vừa thân, khiến Lạc Xuân Mai đố kị không thể che giấu.

Liễu Diệp là người ở Hải Thành, cha mẹ đều là công nhân, điều kiện gia đình rất tốt. Hôm nay cô ấy mặc chiếc áo khoác dài bẳng vải nỉ màu đen, cổ quàng chiếc khăn đỏ rực, chân đi một đôi giày da màu đen, vừa hiện đai lại vừa mới.

Lạc Xuân Mai dù được cưng chiều đến đâu chăng nữa, gia đình nhà họ Lạc cũng không thể có điều kiện đặt mua cho cô ta những thứ này, quá đắt tiền, người nhà cô ta sẽ không chi ra chừng ấy tiền cho quần áo giày dép.

“Ừm, vừa về thôi.” Liễu Diệp bắt được tia ghen tị trong mắt cô ta, cười nhẹ một tiếng, cố ý nói, “Bộ này của chị trông có đẹp không? Áo khoác này là hàng mua ở cửa hàng Hữu Nghị, là cửa hàng quốc doanh đó, hơn một trăm đồng lận, mà có khi có tiền cũng chẳng mua được, phải có phiếu ngoại hối nữa, mà nơi đó cũng chỉ tiếp đón khách nước ngoài thôi.”

Thực ra bộ đồ này là của cô chị họ Liễu Diệp cho cô ấy, chị họ là nhân viên lễ tân khách sạn, mặc dù là áo cũ nhưng giữ gìn cẩn thận nên trông vẫn như mới.

Cô ấy cố tình khoe áo quần sang đẹp, còn ẩn ý khoe nhà mình vừa có tiền lại vừa có mạng lưới giao thiệp rộng.

Phản ứng đầu tiên của Lạc Xuân Mai là ngoảnh nhìn sang Từ Mông, quả nhiên, sắc mặt anh ta đã thay đổi hẳn.

Lạc Xuân Mai tức giận muốn chết, khó khăn lắm mới thúc đẩy mối quan hệ giữa mình và Từ Mông thêm một chút, vậy mà Liễu Diệp chỉ cần mấy câu đã xóa bỏ hết toàn bộ.

Liễu Diệp còn đang khoe giày da của mình, là da dê, ấm áp và thoải mái cỡ nào.

Lạc Xuân Mai không nghe nổi nữa, cô ta lập tức ấn định tội danh cho Liễu Diệp: “Chị như thế này là vẫn còn tư tưởng giai cấp tiểu tư sản đấy nhé.”

Liễu Diệp hoàn toàn không sợ, thậm chí còn lộ vẻ khinh thường: “Quê mùa, con gái ở Hải Thành đều mặc như vậy hết đấy, có giỏi thì đi tố cáo tất cả các cô gái ở Hải Thành đi.”

Hải Thành là nơi dẫn dắt trào lưu toàn quốc, con gái Hải Thành sành điệu, đây là điều được khắp nơi công nhận rồi.

Chỉ cần nói là hàng từ Hải Thành, lập tức xung quanh sẽ đều hâm mộ vô cùng.

Lạc Xuân Mai tức giận giậm chân: “Anh Từ, anh xem, chị Liễu Diệp khinh thường em, khinh thường con gái nông thôn.”

Từ Mông sao có thể để mình dính vào tranh cãi giữa hai cô gái, cho nên chỉ mỉm cười ngồi nhìn.

Liễu Diệp thong dong phất tay áo: “Chị đây chỉ thích những cô gái đơn thuần sạch sẽ, không nhiều mưu ma chước quỷ thôi.”

Lạc Xuân Mai lập tức khó chịu khắp người, Liễu Diệp đang mắng cô ta không chỉ không đơn thuần không sạch sẽ mà còn lắm mưu mô?

Liễu Diệp thản nhiên liếc nhìn Từ Mông một cái rồi nói: “Xem ra hai người đã ở bên nhau, xin chúc mừng nhé.”

Cô ấy quay đầu định bước đi, Từ Mông nóng lòng vội giải thích: “Em hiểu lầm rồi, cô Xuân Mai đây thấy anh không có ai chăm sóc, lòng thương cảm nên mới chạy tới đưa cơm cho anh thôi, những thứ này anh đều tính tiền cho cô ấy cả, đợi khi nào có tiền sẽ hoàn lại hết.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 184: Chương 184



“Xuân Mai là một cô gái hiền lành tử tế, anh coi cô ấy như em gái ruột anh thôi.”

Lạc Xuân Mai cứng người, em gái? Đồ cặn bã này!

Liễu Diệp nhếch môi cười nửa miệng: “Rốt cuộc thì anh có bao nhiêu cô em gái vậy?”

Nói xong, cô ấy nhẹ nhàng bước đi, Từ Mông muốn đuổi theo, Lạc Xuân Mai đã túm chặt anh ta lại, đắc ý đầy mặt: “Anh Từ, em có tin tốt đây, anh muốn nghe không?”

Từ Mông giật mình: “Tin gì?”

Lạc Xuân Mai cố tình nói thật to: “Kế toán của thôn đã tới tuổi nghỉ hưu rồi, chuẩn bị phải từ chức, thôn ủy có ý sẽ chọn ra một người trong thôn thay thế, thanh niên trí thức cũng có tư cách tham dự.”

Từ Mông lập tức hiểu ý cô ta, mắt sáng rực lên.

Liễu Diệp cũng đã nghe thấy, khóe miệng thoáng vẽ một nụ cười lạnh.

Một kẻ cặn bã, một cô ả ti tiện, cô ấy muốn xem xem, đôi nam nữ bụng đầy mưu mô này rồi sẽ có kết cục thế nào.

Khi Lạc Xuân Mai từ trong khu nhà thanh niên trí thức đi ra, bước chân như nhảy múa, nét mặt tươi cười.

Dọc đường về, gặp người trong thôn, cô ta vẫn thoải mái chào hỏi, khuôn mặt hớn hở vui tươi, trông vẫn là cô gái dịu dàng hiền lành trước kia.

Thôn dân tuy không nói gì nhưng sau khi đi qua đều sẽ điên cuồng xỉa xói trong lòng.

Tuổi còn nhỏ, không chịu học thứ tốt lại đi tranh đàn ông với nữ thanh niên trí thức, thật đúng là lãng phí cái mặt trông thông minh lanh lợi.

Lạc Xuân Mai còn tưởng mình che giấu tốt lắm, sao biết, giấy nào gói được lửa?

Thôn này cũng chỉ có thế, mỗi ngày cô ta đi qua đi lại, đi đâu, làm gì, quan sát vài lần, ai mà không rõ, chuyện đã truyền đi khắp thôn rồi.

Trong khi cô ta chẳng hề hay biết, hình tượng ‘cô gái ngoan’ của mình đã gần như bị hủy hoại.

Còn về nam thanh niên trí thức Từ Mông, mọi người trong thôn đều cho rằng anh ta chẳng phải thứ tốt lành gì, bắt cá hai tay trắng trợn như thế không sợ có ngày công cốc sao?

Nghỉ tết, chẳng có chuyện gì làm, mọi người trong thôn thích túm tụm một chỗ trò chuyện, bí thư chi bộ thôn cũng lặng lẽ lò dò lại gần nghe cùng.

Bỗng có người kêu lên kinh ngạc: “Ủa, kia chẳng phải là Lạc Quốc Vinh sao? Sao lại phải cõng vợ đi như thế nhỉ?”

Tất cả đều quay sang nhìn, thấy Lạc Quốc Vinh đang run rẩy cõng Ngô Tiểu Thanh đi về phía này, đầu đầy mồ hôi, mặt đã đỏ lên.

Ngô Tiểu Thanh đang nhắm chặt mắt, sắc mặt nhợt đi như tờ giấy, trông yếu ớt hết sức, không biết là đang ngủ hay đã ngất đi rồi.

Hai chị em Lạc Di cũng đã khóc đến đỏ bừng cả mắt, nước mắt đầm đìa ướt má, trông rất thảm thương.

Mọi người cả kinh đổ ra: “Quang Vinh, sao thế?”

Lạc Quốc Vinh dường như đã khóc, mi mắt còn ướt: “Vợ tôi ngã bệnh, vừa đưa cô ấy lên trấn khám bệnh về.”

Bí thư chi bộ nhíu mày, bệnh gì mà trông có vẻ nặng thế: “Bác sĩ nói sao?”

Lạc Quốc Vinh uể oải nói: “Bị lao.”

Những người xung quanh vừa nghe đến bệnh lao liền lập tức tản ra, tất cả đều kinh sợ vô cùng, vì bệnh này là bệnh truyền nhiễm.

“Sao lại mắc bệnh này? Mấy ngày tết chẳng phải vẫn rất khỏe đó sao?”

Lạc Quốc Vinh sụt sùi, nước mắt sắp rơi xuống, một người đàn ông cao lớn mà trông lúc này lại yếu ớt như đứa trẻ: “Chỉ là đang cố chịu đựng thôi, tết nhất, cô ấy không muốn làm mọi người không vui, vợ tôi là người kiên cường thiện lương, đã mệt nhọc đến độ đêm không ngủ nổi nhưng chưa bao giờ kêu khổ với ai, nếu tôi không khăng khăng kéo cô ấy đi khám bệnh, có khi cô ấy còn tiếc tiền không chịu đi đâu.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 185: Chương 185



Ông thở dài, sắc mặt tối tăm, chẳng biết phải làm sao.

Bí thư chi bộ thôn hoài nghi, chuyện này quá đột ngột, mấy hôm trước còn đang phấn chấn khỏe mạnh, còn ăn được hai bát, nay bỗng đổ bệnh nặng là sao: “Có sổ khám bệnh của bệnh viện không?”

“Có chứ.” Lạc Quốc Vinh ra hiệu cho con gái, Lạc Di bước tới, kéo mở miệng túi đeo, lấy ra một cuốn sổ khám bệnh nhăn nheo.

Bên trong viết rất rõ, bệnh lao giai đoạn hai, cần định kì tới bệnh viện trị liệu.

Bí thư chi bộ đã hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng chỉ biết thở dài, lòng cảm thấy thương cho gia đình nhỏ này.

Hai đứa con nhỏ, còn phải đi học, Lạc Quốc Vinh có một mình, có thể chống đỡ mái nhà này sao?

“Vậy thì phải chịu khó nghỉ ngơi đi, cứ ở trong nhà dưỡng bệnh, đừng ra ngoài. Quốc Vinh à, chú giờ không thể lại làm biếng nữa, biết không.”

Lạc Quốc Vinh buồn bã nói: “Sau này tôi còn phải nuôi cả nhà, còn cần kiếm tiền cho vợ tôi chữa bệnh, nào dám làm biếng.”

Chỉ chốc lát sau, tin này đã lan đi khắp thôn, tất nhiên cũng truyền tới tai nhà họ Lạc.

Người nhà họ Lạc khiếp sợ vô cùng, cũng hãi hùng cực điểm.

Trước đó không lâu mới ngồi ăn cơm với nhau, liệu nhà mình có bị lây bệnh không đây?

Bà cụ Lạc vô cùng tức tối: “Bị bệnh còn vác mặt chạy lung tung, lại còn ngồi ăn chung với chúng ta nữa, muốn hại c.h.ế.t cái nhà này à, tao biết ngay nó không phải thứ gì tử tế mà.”

Bà ta biết ngay Ngô Tiểu Thanh chỉ là thứ sao chổi xui xẻo, chỉ có thằng con ngốc của bà ta mới coi đó là báu vật.

Con dâu cả của bà ta cũng đang hoảng loạn muốn chết: “Mẹ, liệu chúng ta có lây không nhỉ?”

Vừa nghĩ tới khả năng mình cũng bị lây bệnh, bà ta lại sợ run người.

Lạc Quốc Cường đã không còn giữ nổi vẻ bình thản, giờ đây, ông ta cũng đã sa sầm mặt.

Bà cụ Lạc hung ác trừng mắt nhìn con dâu cả: “Phì phì, tao không xui xẻo như vậy, sợ cái gì mà sợ, có Xuân Mai ở đây, Xuân Mai là người mang vận may, trăm thứ độc …” nói đến đó thì quên từ, bà ta im bặt.

Lạc Xuân Mai như con giun trong bụng bà ta, lập tức tiếp lời: “Trăm thứ độc cũng không hại được, không bệnh tật không tai nạn, thân thể khỏe mạnh lành lặn.”

Lạc Xuân Mai đang thấy hết sức kì quái, kiếp trước thím ba đâu có bị lao? Chuyện gì thế nhỉ?

Nhưng mà kiếp trước nhà chú ba cũng không ra riêng.

Có khi nào ra ở riêng rồi ăn nhầm cái gì không? Rất có thể là như vậy.

Hừ, đáng đời, đây chính là kết cục của những kẻ cố tình làm khó cô ta.

Bà cụ Lạc kéo tay cháu gái, ra sức xoa cọ, hòng mong lây dính chút may mắn.

“Nghe thấy không, Xuân Mai đã nói vậy rồi thì có gì mà phải sợ?”

Nói là nói vậy thôi, nhưng sau đó bà ta vẫn lén lút chạy tới trạm xá mua mấy liều thuốc, dù thầy thuốc Lý đã bảo không cần uống nhưng bà ta vẫn nhất quyết muốn uống vài bữa mới thôi.

Có bệnh chữa bệnh, không bệnh phòng bệnh, cứ uống vào cho yên tâm.

Chẳng mấy chốc, toàn thôn đều xôn xao thảo luận chuyện này, nhưng không ai dám tới tận nhà Lạc Di, thậm chí không ai dám tới gần.

Lạc Di đi đằng trước cầm chìa khóa mở cửa, Lạc Quốc Vinh cõng vợ vào nhà, Lạc Nhiên nhanh tay đóng cửa lại.

Một nhà bốn người phối hợp ăn ý, cửa vừa đóng, Ngô Tiểu Thanh đang nằm trên lưng Lạc Quốc Vinh lập tức trượt xuống, thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.

Giả bệnh cũng là một kĩ thuật có độ khó cao.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 186: Chương 186



Lạc Di và Lạc Nhiên nhìn nhau, không nhịn nổi nữa, bèn bật cười, cả hai đều cảm thấy trò này thật vui.

“Mẹ, con với Tiểu Nhiên diễn có tốt không?”

Dụi mắt đỏ lên, vẻ mặt còn phải thật đau buồn, nước mắt chảy tèm lem, dọc đường đi cứ liên tục diễn đi diễn lại, mệt lắm đó.

Ngô Tiểu Thanh xoa đầu con, cô con gái bà còn diễn tốt hơn cả bà, vô cùng sinh động, nước mắt cần là chảy ra: “Tốt lắm, cả hai đều làm rất tốt.”

Lạc Di chớp mắt, cười cười chỉ vào túi sườn mới mua: “Vậy tối nay chúng ta ăn mì sườn để chúc mừng nha.”

Mọi nhà đều thích ăn thịt mỡ, càng thuần mỡ càng tốt, nhưng Lạc Di chỉ thích ăn thịt nạc thôi, sườn heo là món yêu thích nhất của cô.

Con gái đã có yêu cầu, Ngô Tiểu Thanh không lí nào lại từ chối: “Quốc Vinh, cơm tối anh làm nhé, nấu mì sườn heo, rán thêm bốn quả trứng ốp.”

Hôm nay kiếm được kha khá, hai vợ chồng đều thoáng hẳn lên, không ngại đổ tiền vào ăn uống.

Ngô Tiểu Thanh lấy đồ thủ công ra bắt đầu thêu, hai chị em Lạc Di ngồi bên hỗ trợ.

Lạc Nhiên biết mấy thứ này làm ra có thể đổi lấy tiền mua thịt mua gạo, cho nên cực kì kiên nhẫn, chỉ ước gì mình ba đầu sáu tay, làm được nhiều hơn nữa, đổi được thêm vài miếng thịt.

Lạc Quốc Vinh đi rửa tay rồi rửa sườn, chặt miếng, bỏ vào nồi ninh, sau đó lại lấy hai múc bột mì, đập quả trứng vào, nhào bột có thêm trứng gà thì sợi mì càng dai càng thơm ngon, thêm nước ấm vừa phải, ông bắt đầu nhào bột, xoa thành cục tròn rồi đắp vải ẩm lên để bột nghỉ chừng nửa tiếng.

Làm xong, ông quay sang nhìn vợ con.

Đến lúc này ông mới nghĩ đến một điều, bèn thắc mắc: “Sao nhất định phải nói là bệnh lao? Anh với bọn nhỏ ra ngoài sẽ bị người ta xa lánh, ảnh hưởng không tốt, các con đến trường cũng sẽ bị bạn bè bài xích.”

Đây là ý do vợ ông nghĩ ra, làm thế vừa có thể xin nghỉ làm lại vừa không bị người khác hoài nghi.

Hai vợ chồng đã thống nhất với nhau, kiếm tiền phải che giấu cho tốt, không được để lộ ra ngoài, nếu không, nhất định sẽ kéo theo vô số phiền toái.

Thời đại này, ai sống quá khoe mẽ đều dễ gặp xui, huống chi, thân phận Ngô Tiểu Thanh vẫn còn có điểm khá mẫn cảm.

Ngô Tiểu Thanh nhìn chồng, khóe miệng giật nhẹ, giờ mới nghĩ đến điểm này? Ngốc c.h.ế.t đi được, bà lắc đầu: “Đây là cách tốt nhất, không nói như vậy, chỉ sợ mọi người cứ tới suốt, bí mật của chúng ta không thể giấu lâu được, giữa hai cái tệ phải chọn lấy cái đỡ tệ hơn.”

Nông thôn không có hoạt động tiêu khiển, lạc thú lớn nhất là tới nhà hàng xóm chơi, một khi bà xin nghỉ, hàng xóm láng giềng tò mò sẽ lũ lượt kéo tới cho mà xem.

Cho nên, phải tìm cách tự cô lập mình với người trong thôn.

Lạc Di càng chẳng thèm để tâm, chớp mắt đã nghĩ ra cả đống phương pháp đối phó: “Cha cứ yên tâm, con có cách giải quyết.”

Thôi được rồi, thái độ của vợ với con gái ông đều thản nhiên như thế, Lạc Quốc Vinh lại là người vô tư, quyết định không xen vào chuyện này, những chuyện cần dùng chất xám cứ nhường người thông minh giải quyết đi.

Ông chính là một công cụ bán sức lao động thôi.

Canh sườn đã đủ nhừ, bắt đầu thêm mì vào, lại thêm ít rau chân vịt xanh mướt, thế là được một nồi mì sườn đầy đủ dinh dưỡng lại thơm ngon.

Trứng ốp vàng óng được đặt lên trên cùng, bát mì thơm ngào ngạt, đầy đủ sắc màu, khiến người ta ch** n**c miếng.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 187: Chương 187



Từ hôm nay, gia đình Lạc Di đã phân công rạch ròi mọi việc trong nhà, Lạc Quốc Vinh ra đồng làm việc chấm công lấy điểm, Ngô Tiểu Thanh ở nhà làm thêu may, hai chị em Lạc Di đi học về sẽ hỗ trợ mẹ.

Mỗi tuần, cả gia đình sẽ lên thị trấn một chuyến, ngoài mặt nói là đi trị liệu, thực chất là đi giao hàng.

Lạc Di dắt em ra khỏi nhà, lập tức nhận được những ánh mắt khác thường, có sợ hãi, có ghét bỏ, có lo lắng, bất an.

Mọi người xung quanh đều tránh họ như rắn rết, thấy hai chị em tới liền tránh rất xa.

Lạc Di chỉ coi như không thấy, ra đầu thôn đứng mấy phút, không thấy hai con nhà bác hai tới liền lặng lẽ bước đi.

Chưa tới trường học, xa xa đã thấy một đám đông đứng canh trước cổng trường.

Lạc Di định thần nhìn kĩ, đó là cha mẹ học sinh trong trường.

Họ đang ồn ào quát to về phía Lạc Di: “Chúng mày còn dám tới trường à? Cút mau, đừng có tới đây nữa.”

“Chúng mày đừng làm hại tới con tao, sau này không cho phép bước vào thôn Hồng Tinh nữa.”

“Cút đi, nghe không hiểu tiếng người à?”

“Nếu không cút thì chớ trách tao đánh cho, đồ bệnh lao.”

Có vẻ ai đó đã kích động quần chúng, khiến họ tới tận trường, không cho chị em Lạc Di đi học.

Lạc Nhiên sợ phát run, Lạc Di vội kéo thằng bé ra sau lưng, mình thì chắn trước.

Bên kia, đám đông đã chắn kín cổng trường, đề phòng nhìn chị em Lạc Di.

Hiệu trưởng Ngô hớt hải chạy tới, đứng che trước mặt chị em cô bé, quát to: “Dừng lại ngay, các người là người lớn mà xúm xít ở đây bắt nạt hai đứa trẻ, không thấy mất mặt à?”

Một người đàn ông hùng hổ quát: “Hiệu trưởng Ngô, tôi biết thầy thích hai đứa này, nhưng lần này thầy không thể bao che cho chúng nó được, mẹ chúng nó bị lao rồi, chưa biết chừng chúng nó cũng đã nhiễm bệnh.”

Có người còn cố tình cười nhạt: “Chưa biết chừng cái gì, chắc chắn là lây rồi.”

Hiệu trưởng Ngô hốt hoảng nhìn Lạc Di: “Lạc Di, mẹ em thật sự bị bệnh lao rồi à?”

Ông ấy chỉ mới nghe nói, đến giờ vẫn chưa dám tin.

Lạc Di gật đầu bình thản: “Phải ạ.”

Đám đông kia càng thêm kích động: “Nghe thấy chưa? Nó đã chính miệng thừa nhận rồi, đuổi chúng nó đi ngay, đuổi học ngay lập tức đi.’

Hiệu trưởng Ngô nghiêm mặt lại: “Lạc Di là học sinh ưu tú nhất trường này, nhà trường chắc chắn sẽ không ép em ấy nghỉ học.”

Lập tức, vị phụ huynh kia liền phản đối: “Hiệu trưởng, thầy đừng có nói linh tinh, nếu đã mắc bệnh đó thì có giỏi bằng giời cũng không ích gì, tôi thấy chị em nó đúng kiểu tướng đoản mệnh, học để mà làm gì…”

Lạc Di tỏ vẻ không vui: “Bác này, cháu thấy bác mới có bệnh đó, bệnh chó dại, bác có từng bị chó cắn chưa? Bệnh này nhất định phải tiêm vắc xin phòng bệnh nhé, nếu không sẽ c.h.ế.t thảm thương lắm đó.”

Người kia tức thì nổi trận lôi đình: “Mày nói láo, nếu mày còn không chịu đi là tao đánh cho đấy.”

Đám người bên cạnh đều ồn ào phụ họa, tình hình ngày càng khó khống chế, hiệu trưởng Ngô lo lắng vụ việc đi quá tầm kiểm soát, vội vàng nói với Lạc Di: “Lạc Di, em đưa em trai mình về trước đi đã, thầy sẽ trao đổi lại với họ.”

Đối mặt với áp lực lớn như vậy từ đám đông, Lạc Di vẫn thản nhiên như không, thậm chí còn cười nhạt một tiếng.

“Thưa thầy, chúng em đã tiêm vắc xin phòng bệnh ở bệnh viện rồi, bác sĩ nói, đã tiêm vắc xin thì cả đời cũng sẽ không mắc bệnh lao được.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 188: Chương 188



Cô lấy ra một tờ xác nhận đã tiêm vắc xin phòng bệnh do bệnh viện cấp cho, đưa tới tay hiệu trưởng Ngô.

Hiệu trưởng Ngô ngây mặt: “Vắc xin phòng bệnh?”

“Vâng ạ, bị chó cắn cũng phải đi tiêm vắc xin phòng bệnh dại, để phòng ngừa bị nhiễm bệnh chó dại đó.” Lạc Di cất giọng lớn tiếng nói, “Hai chị em em thì đã tiêm vắc xin dự phòng từ trước, hiệu quả cũng giống như vậy.”

Hiệu trưởng Ngô thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, tốt rồi, đi vào trường đi.”

Nhưng vị phụ huynh kia vẫn chắn trước mặt họ, sắc mặt rất khó coi: “Không được, nhỡ đâu nó không có tác dụng thì sao?”

Lạc Di ngẩng đầu nhìn ông ta, vẻ mặt lạnh nhạt: “Nói như bác thì lúc ăn cơm có khả năng bị nghẹn đó, sao không nhịn ăn luôn đi.”

“Mày…” Ông ta nghẹn lời, sắc mặt thay đổi liên tục, “Hôm nay nói thế nào tao cũng sẽ không cho mày vào trường gây nguy hiểm cho con cái tao đâu.”

Lạc Di nheo mắt: “Con bác tên gì? Bác tên gì?”

Ông kia còn hung hăng nói lớn: “Tao sợ mày chắc, tao là Ngô Ứng, con tao tên là Ngô Tiểu Long.”

Lạc Di vỗ tay một tiếng: “Ồ, nhớ rồi, để cháu về viết một bài gửi cho tòa soạn báo, tuyên dương chuyện này ra ngoài cho mọi người biết, bác là Ngô Ứng đúng không, con bác tên Ngô Tiểu Long, cháu sẽ viết cả hai cha con bác vào.”

Ngô Ứng cứng đờ.

Lạc Di chắp tay sau lưng, dõng dạc tuyên bố: “Tin tức truyền nhanh như thế cơ à, sáng sớm các người đã tới đây chặn đường một đứa trẻ, rõ ràng cho thấy đây là một âm mưu xấu xa, cháu không biết thực chất chuyện này là sao, nhưng cháu giỏi nhất là tưởng tượng.”

“Nếu cháu nói không sai thì các người đều là người thôn Hồng Tinh nhỉ, cháu sẽ cho rằng các người đang tổ chức một bang hội có tính chất xã hội đen, thích lấy chuyện bắt nạt người dân lành, dọa nạt con nít làm trò tiêu khiển.”

“À đúng rồi, chuyện này nhất định phải tuyên truyền thật mạnh ra ngoài, cho thôn Hồng Tinh các người trở thành thôn làng nổi tiếng nhất cái tỉnh này, để mọi người cùng biết tiếng xấu của các người mà tránh.”

“Thêm nữa, đừng có mà tính chuyện xấu với cháu, cháu là đứa trẻ thông minh lanh lợi lại đáng yêu như thế, sao có thể không chuẩn bị chu đáo từ trước được?”

Đám đông ngớ người, đứa trẻ? Còn đáng yêu? Mày là con nít quỷ thì có.

Giữa bầu không khí tĩnh mịch, Lạc Di lại chậm rãi nói: “Các người có biết chủ tịch của chúng ta từng nêu năm nguyên tắc chung sống hòa bình không?”

Đề tài này quá là cao xa, các thôn dân nơi này chưa từng nghe tới bao giờ.

“Cái gì cơ?” Mọi người đều cảm thấy mình với con bé Lạc Di này như là người của hai thế giới khác nhau vậy, không biết cảm giác này là sao nữa.

Lạc Di nhẹ nhàng thở dài, vẻ như muốn nói ‘trông các người vậy mà đần thế sao?’, có thể nói là tràn đầy chê bai.

“Năm nguyên tác chung sống hòa bình không chỉ áp dụng cho quan hệ giữa các quốc gia trên thế giơi với nhau mà còn áp dụng cho cả mối quan hệ và phương thức giao du giữa cháu và các người nữa.”

Mối quan hệ giữa các quốc gia trên thế giới, chậc, cụm từ nghe đã thấy hoành tráng đó vừa được thốt ra, định vị vấn đề tức thì trở nên không bình thường, mà vị thế của Lạc Di cũng khác hẳn.

Ai cũng không dám nói bừa, chỉ sợ nói sai sẽ chuốc phiền phức, con bé kia tuy còn ít tuổi nhưng đầu óc nó linh hoạt và lắm mưu mô hơn người lớn nhiều.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 189: Chương 189



Lạc Di mím môi, dùng giọng điệu người lớn ân cần dạy dỗ trẻ nhỏ để tiếp tục: “Để noi gương học tập chủ tịch vĩ đại, mọi người đều phải ngoan ngoãn nghe lời người nha.”

Ném lại câu này, cô dắt tay em trai đi vào trong trường.

Hiệu trưởng Ngô im lặng một lát, không cần mình giúp, một mình cô bé đã trấn áp được đám người này rồi, thật giỏi.

Không biết là do đám người này quá kém hay do Lạc Di quá mạnh? Vấn đề này đáng để đầu tư nghiên cứu một chút đấy.

Đám thôn dân bị bỏ lại phía sau đã xanh cả mặt, hoang mang ngó nhau: “Nó nói gì thế nhỉ? Sao tôi nghe không hiểu.”

“Tôi cũng chả hiểu, hình như nó vừa nói, chúng ta bắt nạt nó thì tức là không nghe theo lời dạy của chủ tịch? Phải thế không nhỉ?”

Nói vậy thì oan uổng cho nhau quá.

“Hình như đúng rồi, con bé đó mới mấy tuổi chứ, sao mà đầu óc lắm mưu nhiều kế thế, còn lợi hại hơn cả người lớn.’

“Không nhìn xem nó là con gái nhà ai.’

Mọi người đều im bặt.

Người nọ từng là mây trên trời, là giấc mộng của vô số người.

Có kẻ khẽ thở dài: “Tôi đứng trước mặt cô ấy trông chẳng khác gì một thằng ngu.”

Mọi người lại một lần nữa trầm mặc, ai mà không phải vậy chứ?

Một người phụ nữ không nhịn được nữa, bèn hỏi: “Cho nên năm nguyên tắc chung sống hòa bình là cái gì thế? Tôi chỉ muốn biết cái này, bí thư chi bộ, mau nói cho chúng tôi đi.”

Bí thư chi bộ thôn là người có văn hóa nhất thôn Hồng Tinh này, mà cũng là người có thực quyền cao nhất.

Bí thư là chú ruột của Vương Hải Yến, cũng là người triệu tập thôn dân tới đây lần này.

Nhà họ Vương ông ta chưa từng phải chịu ấm ức đến như vậy, ông ta muốn đòi lại bằng được.

Nhưng mà…

“Mấy cái đó, tôi mà biết thì còn đứng ở đây làm gì? Biết thì đã lên quan lớn từ lâu rồi.”

Bí thư nghĩ, chắc phải về đọc nhiều sách báo, tra thử xem năm nguyên tắc chung sống hòa bình nó là cái gì, để tránh lại bị người ta chê cười.

“Lạc Di biết đó.” Đột nhiên có gã đầu gỗ nào đó thốt lên.

Bầu không khí lập tức trở nên bối rối, mọi người ngó nhau, rồi không hẹn mà cùng ngó lên trời, không ai dám nhìn bí thư chi bộ thôn.

Bí thư cảm thấy mệt mỏi quá.

Lạc Di đưa em trai tới phòng học, bảo Lạc Nhiên phát cho chúng bạn hạt dưa với kẹo hoa quả, thế là Lạc Nhiên đã bị một đám nhóc con dễ mua chuộc vây kín lấy.

Thấy em mình đã có thể thuận lợi dung nhập vào tập thể, cô mới yên tâm rời khỏi đó về lớp mình.

Vừa ra khỏi phòng học, sau lưng chợt truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Tiểu Di… chị… không phải là chị không muốn chờ bọn em, mà là… cha mẹ chị…”

Đó là Lạc Tiểu Đào, cô bé nhút nhát cắn môi, trông có vẻ bồn chồn bất an.

Là bởi vì cha mẹ cô bé không cho phép.

Lạc Tiểu Đào sợ cha mẹ tức giận, cũng sợ lây bệnh, cho nên không chờ chị em Lạc Di.

Lạc Di chỉ cười nhẹ một tiếng: “Không sao, cứ về nói với mọi người, chị em em đều đã tiêm vắc xin ngừa bệnh, rất an toàn, bảo họ không cần lo đâu.”

Đây là một lời nói mát, nhưng Lạc Tiểu Đào dĩ nhiên không nghe ra được, lại nhớ đến những lời nhục mạ của những người lớn trong nhà dành cho gia đình chú ba, đó là lo lắng sao? Đâu phải đâu.

Nhưng cô bé dù có ngốc cũng biết điều này không thể nói ra.

“Tiểu Di, em đừng giận chị, có được không?”
 
Back
Top Bottom