Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 160: Chương 160



Cô ta nở một nụ cười tự cho là dịu dàng ngọt ngào nhất, gương mặt trắng nõn hơi ngửa lên, kết hợp với bộ đồ chỉn chu sạch sẽ, có thể nói cũng xứng là hoa khôi thôn Lạc Gia này.

Nếu nhìn quanh sẽ thấy, con gái các thôn khác và cả những thiếu nữ thôn này đều ăn mặc tương đối tồi tàn, quần áo chằng vá khá nhiều, lại bận việc nhà nên khá nhếch nhác, ít có thời gian và điều kiện để chăm sóc bản thân, mặt luôn lấm bẩn, kẽ móng tay đen kịt, đứng bên cạnh Lạc Xuân Mai luôn chỉ làm nền để cô ả nổi bật hơn nữa.

Lạc Xuân Mai nghe người trong thôn ca ngợi nhiều, cho nên có vẻ cô ả đã thực sự cảm thấy mình xuất chúng mọi mặt, không ai bì được.

Tiêu Thanh Bình lộ vẻ khiếp sợ ra mặt, như thể muốn nói ‘bà chị không phải đang đùa tôi chứ’, cậu tròn mắt hỏi: “Nhà chị không có gương à?”

Lạc Xuân Mai nghẹn họng.

Cô ta nghiến răng, hầm hừ: “Tôi không hiểu ý cậu.”

Tiêu Thanh Bình càng tỏ vẻ khiếp sợ hơn, như là vừa thấy được điều gì không thể tin nổi: “Lạc Di, người này thật sự là chị họ em á? Em thông minh vậy mà, vì sao chị em lại kém thông minh đến vậy, một câu tiếng người đơn giản như thế mà nghe cũng không hiểu?”

Lạc Xuân Mai tức đến sắp vỡ lồng ngực, hổn hển một lúc, điên mất thôi, bạn của con nhỏ đáng ghét thì cũng là một đứa nhóc đáng ghét không kém.

Cô ta hất mặt, bước đi, sau lưng còn vang tiếng cười đầy phách lối của Lạc Di: “Ha ha ha ha.”

Tiêu Thanh Bình thoáng lo lắng: “Chọc giận chị ta không có vấn đề gì chứ? Bình thường có phải chị ta hay bắt nạt em lắm không? Nếu người lớn trong nhà mắng em thì để anh giải thích cho, tại chị ta gây sự trước.”

Ánh mắt cô gái kia tràn đầy tính toán, cậu không ưa được.

Lạc Di hoàn toàn chẳng để tâm, chưa ở riêng Lạc Xuân Mai đã không làm gì được cô rồi, huống chi giờ đã là hai nhà.

“Không sao đâu, họ đâu có thông minh như em.”

Chọc giận cô, hậu quả hơi khó lường đó, hừ.

“Hơn nữa, cha mẹ em đương nhiên sẽ bênh vực em.”

Về điểm này, Tiêu Thanh Bình cũng đã nhận ra, Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Thanh là một đôi cha mẹ rất đặc biệt, đối xử với con cái luôn bình đẳng, con trai con gái đều là con cưng.

Lạc Di có thể hoạt bát vui sướng như thế, cũng do một phần từ tình yêu thương của cha mẹ.

“Tốt thật đấy, anh cũng muốn có cha mẹ như vậy.”

Bấy giờ Lạc Di mới nhớ tới thân thế của cậu, hiện trong nhà chỉ có hai ông cháu nương tựa vào nhau mà sống, lẻ loi hiu quạnh, gặp chuyện gì cũng không có ai có thể giúp một tay: “Ừm, thế cha mẹ anh…”

Tiêu Thanh Bình ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời vời vợi, sắc mặt u buồn: “Họ đi rồi.”

Thấy cậu buồn khổ như thế, Lạc Di chẳng biết phải an ủi thế nào. Cô bối rối thọc tay vào túi lần mò, lấy ra một viên kẹo cam: “Cái này ăn ngon lắm, ngọt miệng, ăn vào sẽ vui vẻ lên.”

Đồ ngọt có thể xoa dịu nỗi buồn đau.

Tiêu Thanh Bình lẳng lặng lột giấy gói, bỏ viên kẹo vào miệng, vị ngọt thơm tan ra khắp khoang miệng, quả thực khiến lòng người vui lên một chút.

Lạc Di kéo ống tay áo cậu, nheo mắt cười nói: “Nói riêng cho anh biết thôi nhé, tối nay chúng ta ăn sủi cảo bột mì nhé.”

Tết có quần áo mới để mặc, có đồ ăn ngon để chờ, thật là hạnh phúc.

Mắt Tiêu Thanh Bình sáng lên, nuốt nước miếng, đã lâu cậu chưa được ăn sủi cảo rồi: “Nhân cải trắng à? Hay nhân rau hẹ?”

Lạc Di nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Hẳn là nửa nọ nửa kia đi, anh thích nhân gì?”

“Thích hết.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 161: Chương 161



Lạc Xuân Mai hậm hực về nhà, về phòng vẫn còn phì phò thở đầy tức tối. Bà cụ Lạc thấy thế bèn hỏi có chuyện gì, cô ả bèn đỏ mắt lên, nói Lạc Di bịa đặt lung tung trước mặt người lạ.

Bà cụ Lạc giận dữ mắng mấy câu, nhưng cũng chẳng có cách nào làm khó được Lạc Di bây giờ.

Mắng trực tiếp không được, đánh lại càng không đánh được, chưa biết chừng chưa đụng vào nó đã bị nó bắt được nhược điểm rồi vòi thứ nọ thứ kia, nhớ đến cái nồi sắt to của nhà mình, bà ta lại đau lòng muốn chết.

Đứa cháu gái kia rất tà tính, tuy ngoài mặt bà ta không nói nhưng trong lòng vẫn hơi kiêng kị.

Lạc Xuân Mai lại không muốn chỉ nghe mắng hời hợt vài câu ngoài miệng như thế, cô ta muốn bà nội ra mặt, nhưng bà cụ Lạc lại không hề tỏ ý sẽ giúp cô ta dằn mặt Lạc Di, trái lại còn hỏi: “Cháu vừa đi đâu về thế?”

Lạc Xuân Mai chột dạ, vội nói: “Vừa nãy nằm mãi ở nhà chán quá nên cháu ra ngoài đi dạo thôi.”

Bà cụ Lạc nhíu mày: “Lại đến khu thanh niên trí thức chứ gì? Cháu thích thanh niên trí thức Từ đến thế sao?”

Cháu gái lén lút đưa đồ ăn cho người ta, mà bà ta lại là người quản lương thực trong nhà, sao lại không biết được.

Hôm qua ít một bát cơm, hôm nay thiếu mấy miếng thịt kho, cứ tiếp tục mãi như vậy thì sao được?

Lạc Xuân Mai ỷ vào sự yêu thương của bà nội, đánh bạo nói thẳng: “Bà, bà tin cháu đi, tương lai anh ấy nhất định cực kì xuất sắc, tiền đồ rộng mở hơn bất cứ ai.”

“Tiền đồ?” Bà cụ Lạc chỉ nhìn ra được tay Từ Mông này có cái mặt hơn người một chút.

Lạc Xuân Mai hạ giọng, ra vẻ thần bí: “Tương lai anh ấy sẽ làm quan, quan to.”

Mỗi lần cô ta nói thế, sự việc luôn có thể trở thành sự thật, lần trước nói chỗ nọ chỗ kia có cá, quả nhiên vớt được mấy con, ăn nguyên một tuần mới hết.

Bà cụ Lạc bắt đầu suy tính, rồi lại nhớ đến lời của ông thầy mù kia, ông ta nói cháu gái mình sau này sẽ làm phu nhân quan lớn, lẽ nào nó sẽ ứng nghiệm ở đây?

“Nhưng dù là vậy, cháu cũng không thể ngày ngày mang đồ ăn cho nó, một bên tình nguyện như thế không phải bình đẳng, đàn ông nó đê tiện lắm, cho không sẽ không được tôn trọng.”

Lạc Xuân Mai ấm ức cúi đầu, cô ả đã phải cố gắng khép nép lấy lòng, là vì ai mới được: “Cháu còn cách nào nữa đâu, cha cháu hại người ta bị thương nặng như vậy, cháu đang cố gắng bù đắp thôi, bà nội, bà nghĩ mà xem, nếu anh ấy ghi thù, ngày nào đó leo lên được, chắc chắn nhà chúng ta sẽ gặp xui rồi.”

Bà cụ Lạc ngẫm thấy cũng phải, cơ duyên của con người rất khó lường.

Ví dụ như con ranh Ngô Tiểu Thanh kia, nửa đời trước vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc, ai có thể ngờ, chỉ trong một đêm đã trắng tay, thành sao chổi người người muốn tránh.

“Chân nó cũng sắp khỏi rồi, sang xuân bảo cha cháu sắp xếp cho nó một công việc nhẹ nhàng thôi.”

Lạc Xuân Mai lập tức tươi cười: “Nhưng cha cháu có chịu không?”

Bà cụ Lạc nhíu mày: “Bà nói, cha cháu dám không nghe à?”

“Bà nội cháu quả là nữ kiệt, nữ giới phải học bà thật nhiều mới được.” Lạc Xuân Mai hí hửng thổi phồng bà nội, khen đến độ bà ta cười không thấy đường đâu, bà cụ Lạc trước nay thích nhất là nghe cháu gái khen mình mà.

Lạc Xuân Mai khen đến khô miệng rồi, bèn đổi hướng câu chuyện: “Bà ơi, bà còn tiền không, cho cháu một ít đi.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 162: Chương 162



“Chẳng phải mới cho cháu đó sao?” Bà cụ Lạc ngạc nhiên, thường ngày bà ta vẫn hay cho Lạc Xuân Mai mấy xu tiêu vặt, cho nên lẽ ra con bé không thiếu tiền mới phải.

Lạc Xuân Mai thận trọng quan sát sắc mặt bà nội rồi nói: “Cháu muốn mua cho thanh niên trí thức Từ chút đồ dinh dưỡng, để ảnh bớt thù ghét nhà mình, mà đồ bình thường sợ ảnh chướng mắt, cháu muốn mua một lon sữa bột mạch nhũ…”

“Bột mạch nhũ?” Bà cụ Lạc kêu lên kinh ngạc, đời này bà ta còn chưa được uống thứ đó đâu, nghe là biết đắt đỏ thế nào, hình như giá phải mấy đồng, “Không được, cháu có thể đưa cơm cho nó mấy bữa, nhưng đồ bổ dưỡng thì không có.”

“Bà nội, bà giúp cháu một chút đi mà.” Lạc Xuân Mai thẽ thọt van nài, nhưng bất kể cô ta cầu xin thế nào đều không thể khiến bà cụ Lạc đồng ý.

Bà cụ Lạc coi tiền quý như tính mạng mình, làm sao có thể chịu bỏ tiền cho người ngoài?

Dù tương lai nó có được làm to, bà ta cũng chỉ tính đến khi đó hẵng đu lên, như vậy cũng kịp, vội cái gì chứ.

Cô cháu gái này đúng là còn quá nhỏ tuổi, không hiểu thế sự, quá nôn nóng.

Bên kia, nhà Lạc Quốc Vinh tối nay ăn sủi cảo. Lạc Quốc Vinh phụ trách nhào bột, Ngô Tiểu Thanh điều nhân, hai vợ chồng phối hợp ăn ý.

Lạc Di ngồi trước bàn ăn, đám sủi cảo trắng trẻo dần thành hình trong tay cô.

Những người khác không ai nhàn rỗi, thi nhau giúp khâu này đoạn kia, ai nấy đều vui tươi hớn hở, bầu không khí như thế này mới đúng là ngày tết.

Tiêu Thanh Bình rất khéo tay, những chiếc sủi cảo cậu gói ra đều là đẹp mắt nhất, trông chẳng khác gì những tác phẩm nghệ thuật tinh vi.

Lạc Di thán phục liếc nhìn cậu, cậu nhóc này không đơn giản đâu.

Ông cụ Tiêu lại có vẻ bất an: “Chúng tôi ăn gì cũng được ấy mà, không cần đặc biệt chiêu đãi chúng tôi thế đâu, tốn kém quá.”

Thời buổi này lương thực quá quý giá, tới nhà người ta làm khách còn cần tự giác mang lương khô hoặc phiếu khoán mua lương cơ đấy.

Sủi cảo làm bằng bột mì lại càng có vẻ quý giá, một năm cũng khó có dịp được ăn một lần.

Nhà Lạc Quốc Vinh lại rất chịu chi trong việc ăn uống, mỗi ngày ba bữa không thể thiếu, sáng ăn cháo trứng gà, trưa bánh bao, tối ăn cơm trắng.

Lạc Di vẫn thường nói với cha mẹ, thân thể và sức khỏe là vốn liếng của tương lai, thân thể không khỏe thì chẳng làm được gì.

Mà công lực tẩy não của Lạc Di vốn đã cực mạnh, ngày ngày nói bên tai, thành công tẩy não cha mẹ.

Gạo và mì trong nhà tiêu hao khá nhanh, nhưng sức khỏe của người nhà đều tốt hẳn lên, thân thể cũng cao lớn rắn chắc hơn, thần sắc tươi tắn khỏe mạnh, Ngô Tiểu Thanh trước đây hơi chút là sẽ choáng váng đau đầu do thiếu máu, giờ thì những tật xấu đó gần như tự khỏi hẳn.

Ví dụ như Lạc Di, tóc cũng bóng hẳn lên, không còn xơ xác như trước, còn Lạc Nhiên, cả ngày đều vui vẻ nhảy nhót, mặt cũng tròn hẳn ra.

Mỗi tháng, gia đình Lạc Di phải ăn ít nhất 25 cân gạo, chợ đen bán bốn hào một cân, thế là hết bay mười đồng tiền gạo mỗi tháng.

Chính vì thế, Lạc Quốc Vinh phải tìm mọi cách kiếm tiền, yêu cầu của ông không cao, mỗi bữa đều có cơm trắng, ăn no là được.

“Sủi cảo này dùng bột mì bác đem tới mà, nhà chúng cháu gọi là được nhờ bữa ngon từ bác đấy.”

Không chịu nhận cũng khó, ông cháu Tiêu Thanh Bình rất kiên định, mà nhận quà thì cũng khá ngại ngùng.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 163: Chương 163



Ông cụ Tiêu cảm thấy gia đình này quá là thật thà, rất đáng để kết thân.

Suy nghĩ một chút, ông cụ bèn bảo: “Nếu bọn nhỏ gặp khó khăn gì trong việc học thì cứ bảo chúng tới hỏi tôi.”

Ông cụ là giáo sư đại học, tài hoa đầy người lại không có chỗ thi triển.

Lạc Quốc Vinh vô cùng mừng rỡ, vội vàng đồng ý ngay, quen biết thêm một người có học vấn cũng là chuyện rất tốt đó.

Thêm một người bạn là thêm một con đường, đừng thấy hiện giờ họ gặp rủi ro mà khinh, ai biết được tương lai thế nào?

Ông cụ Tiêu lại nghĩ tới một chuyện: “Lạc Di này, cháu vẫn còn phải tiếp tục tham gia cuộc thi tính nhẩm nhỉ? Ông cũng có biết mấy kĩ xảo, đợi lát ăn xong thì ra ông dạy cho.”

“Vâng.” Lạc Di biết bể học vô bờ, có cơ hội thì cứ học thêm chút, tri thức học được vĩnh viễn là của mình mà.

Mỗi người một bát sủi cảo trắng trẻo, ăn đến mỹ mãn, ai nấy đều tươi cười hạnh phúc.

Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản thế thôi, một bát sủi cảo là đủ rồi.

Lạc Di thích nhất là sủi cảo nhân cải trắng thịt heo, ăn liền chục cái đến no căng mới chịu buông bát.

Cơm nước xong, ông cụ Tiêu bắt đầu giảng bài, ba đứa bé ngoan ngoãn ngồi nghe.

Lạc Nhiên hếch miệng nghe, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn ngồi yên, còn gật gù như thể rất nhập tâm.

Lạc Di thu được khá nhiều tri thức hữu ích, cảm giác mình lại ‘giàu có’ lên thêm một chút rồi.

Ông cụ Tiêu cũng phát hiện, Lạc Di hiểu bài rất nhanh, nắm vững vấn đề, nói một lần đã thông, còn biết một suy ba.

Đứa nhỏ này quá thông minh.

Ông cụ mừng rỡ như gặp được khối ngọc thô chưa ai đẽo gọt, tâm tình kích động: “Cháu có muốn học ngoại ngữ với ông không?”

“Muốn ạ.” Lạc Di hưng phấn gật đầu như gà mổ thóc, khuôn mặt nhỏ xinh đỏ hồng lên vì kích động, “Ông biết những ngôn ngữ gì ạ?”

Hiện ở trường học chưa dạy tiếng Anh, nhưng đợi đến ngày khôi phục kì thi vào đại học sẽ lại cho thi môn tiếng Anh, rất nhiều thí sinh đợt đầu chưa bao giờ được tiếp xúc với ngoại ngữ.

“Tiếng Anh và tiếng Nga.” Ông cụ Tiêu tốt nghiệp từ một trường đại học đứng đầu, học thức vô cùng uyên bác.

“Cháu muốn học hết.” Lạc Di còn muốn kéo cả em mình vào học theo, “Cho em ấy học với có được không ạ?”

Cô có vốn tiếng Anh rồi, nhưng tiếng Nga thì hoàn toàn không biết một chữ.

“Được chứ.” Dạy một người cũng là dạy, hai người cũng ngần ấy công thôi.

Ngô Tiểu Thanh mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng không biết vì sao lại dừng.

Thực ra chính bà cũng có biết tiếng Anh, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nói thứ tiếng này ở nhà, ngay cả Lạc Quốc Vinh cũng không biết.

Lạc Di nhanh nhẹn quyết định, từ nay về sau, hàng tuần sẽ lên thị trấn học ngoại ngữ một buổi.

Tiêu Thanh Bình là người vui mừng nhất, mặt mày cậu rạng ngời hẳn lên, cả đêm đều ngô nghê cười.

Ông cụ Tiêu thấy cháu mình vui sướng như vậy, càng thấy quyết định này của mình thật là đúng đắn.

Trẻ con cần có bạn đồng lứa, làm bạn với nhau, cùng nhau trưởng thành.



Hôm nay là ngày cuối năm, bà cụ Lạc đã nói từ trước đó, ba nhà cùng ăn bữa cơm tất niên, mỗi nhà ra ba đĩa đồ ăn.

Nhà Lạc Quốc Vinh chuẩn bị một đĩa móng heo hầm lạc, cá rán, khoai tây sợi xào cay.

Nhà bác cả chuẩn bị thịt kho tàu, cá kho, đậu hủ kho, dường như hết sức thích các món kho.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 164: Chương 164



Nhà bác hai thì có canh cải củ thịt viên, rau chân vịt xào trứng, tiết canh đánh tiêu.

Để chuẩn bị các món ăn giao thừa, các nhà đều bỏ rất nhiều công sức, bình thường tiết kiệm dè sẻn, nhưng bữa cơm giao thừa nhất định phải đủ đầy.

Ngày cuối năm, không ai muốn bới chuyện gây nhau, cả đại gia đình ăn một bữa hòa thuận êm ấm.

Lạc Di tuy bị Lạc Xuân Mai liếc xéo mấy cái nhưng vẫn lờ đi như không thấy, hào hứng gắp thịt ăn, vui vẻ nói cười.

Lạc Xuân Mai không dám gây chuyện vào lúc này, đành phải nín nhịn.

Đón giao thừa, Lạc Tiểu Đào kéo Lạc Di sang một bên, len lén lấy ra một chiếc bánh quai chèo mời cô ăn, Lạc Di kinh ngạc nhíu mày: “Ở đâu ra đấy?”

Lạc Tiểu Đào đưa tay lên môi, ra hiệu nói khẽ thôi, sau đó mấp máy môi bảo, cha mẹ lén mua đó.

Lạc Di bật cười, chi thứ hai thật là, đã nói ở riêng, nhưng lại vẫn sống chung một chỗ, ăn chung một mâm với nhà bác cả, mỗi tháng góp chút tiền ra.

Nhưng dù sao, các bên đã ở riêng, trong tay cũng có chút tiền, thỉnh thoảng lại mua chút đồ ăn vặt, lén ăn riêng.

Lạc Tiểu Đào còn nói khẽ cho Lạc Di biết: “Chị họ đang nói xấu em với bà nội đấy, nói em chơi với bạn hư ở nơi khác, chỉ biết bắt nạt chị em trong nhà, còn lê la ra ngoài bịa đặt nữa cơ.”

Ấy chà, suýt thì quên Lạc Tiểu Đào là mật thám, chuyện gì trong nhà cũng biết hết.

Thực ra Lạc Di chẳng ngại những chuyện này, nhưng Lạc Tiểu Đào quan tâm đến mình như thế, cô nhất định phải tỏ vẻ một chút: “Cảm ơn chị nhé, có tin tức gì chị cứ nói với em.”

Bên này có mật thám nằm vùng cũng tiện, có động tĩnh gì còn biết sớm.

“Ừ.” Lạc Tiểu Đào cảm thấy có thể giúp được cho Lạc Di, lòng rất lấy làm mừng.

Mùng một đầu năm, đám trẻ con trong thôn bắt đầu chạy kháp các nhà chúc tết.

Lạc Di dắt em trai gia nhập hội, đi theo đám nhóc này, thu được rất nhiều hạt dưa và kẹo.

Lạc Xuân Mai thấy thế, tỏ vẻ khinh thường ra mặt.

Lạc Di phớt lờ cô ta, hứ, cô vẫn còn là con nít mà, có gì phải ngại.

Tới chúc tết bà nội, lấy được một xu tiền mừng tuổi, Lạc Di hớn hở quay sang nhét vào tay Lạc Nhiên.

Lạc Nhiên lấy được hai phần tiền mừng tuổi, hưng phấn cười toe toét.

Đến trưa, ăn xong cơm, Lạc Quốc Vinh vác tay nải, dắt vợ con lên đường.

Lạc Di hít sâu một hơi, ý chí chiến đấu sôi sục, chuẩn bị làm chuyện lớn đây.

Chợ tết nằm ở sườn núi Đại Hoàng, cách nhà ga công xã không xa, thôn dân bốn phương tám hướng đổ tới, vô cùng náo nhiệt.

Bốn người nhà Lạc Di đeo khẩu trang tự chế, lưng vác bọc túi tự chế, đi dạo một vòng quanh chợ.

Quầy hàng san sát, nhiều vô số.

Có rau dưa, hoa quả, trứng gà, đậu phụ, đủ loại thực phẩm, cũng có các loại chế phẩm thủ công, nhiều không đếm xuể.

Những người đi đổi đồ thường đi thành đội tới đây, tay mang theo đồ nhà mình.

Lạc Di nhìn đến hoa cả mắt, đột nhiên, có một bàn tay kéo cô lại, Lạc Di hoảng sợ vội vàng giằng ra, chạy núp sau lưng cha mình, tay túm chặt áo cha, nhìn đối phương đầy đề phòng.

Chẳng lẽ là bọn bắt cóc trẻ con, buôn người?

Không trách Lạc Di đã phản ứng quá mạnh, bởi vì từ ngày xuyên vào đây, cô lúc nào cũng phải đề phòng chuyện này, trong nguyên tác, Lạc Di đã bị lừa bán vào một mùa hè nhưng mà ai biết được sự thay thế của cô có khiến các tình tiết cũng bị xáo trộn đi không.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 165: Chương 165



Lạc Quốc Vinh cũng có phản ứng mạnh không kém, ông vội chắn cho con gái, tay giữ chặt con.

Người kia lại càng hoảng sợ, vội vàng lùi về sau mấy bước: “À ừm… Chị không phải người xấu đâu, chị chỉ muốn hỏi, cái túi của em là tự làm à? Có đổi không?”

Đó là năm cô gái trẻ, đều vận quần áo mới, người đang nói chuyện là một cô gái mặt tròn, ủa, chẳng phải đó là nhân viên mậu dịch của tiệm cơm quốc donh đó sao?

Lạc Di cúi đầu nhìn chiếc túi mình đang đeo, đó là chiếc túi hình mèo con, dáng điệu ngây thơ đáng yêu, cực kì dễ thương.

Chiếc túi này cô làm cho chính mình dùng, đem đổi thì cũng tiếc lắm, nhưng mà… có tiền thì dễ nói thôi: “Chị muốn lấy cái gì đổi ạ?”

Cô gái mặt tròn lập tức phấn chấn hẳn lên: “Mười quả trứng gà.”

Lạc Di lắc đầu, giá này quá rẻ, chiếc túi này cô phải bỏ khá nhiều công sức đấy, nghĩ vậy, Lạc Di bèn kéo tay cha mình tiếp tục bước đi.

Cô gái mặt tròn nọ khát khao nhìn chằm chằm chiếc túi con mèo, càng nhìn càng mê, bèn hô lên: “Thêm một cân đậu tương.”

Lạc Di không dừng lại: “Em sẽ suy nghĩ thêm.”

“Thêm một cân rưỡi nữa, không thể nhiều hơn.” Cô gái mặt tròn kia quả thực quá thích chiếc túi có tạo hình khác biệt này, điều kiện gia đình cô nàng khá tốt, bản thân lại có công việc ổn định, thu nhập tốt, cho nên cũng chịu bỏ tiền.

“Được, đổi đi.”

Lạc Di bỏ túi ra, lấy hết đồ bên trong rồi tươi cười giao túi cho cô gái nọ, thế là bán được món đầu tiên rồi.

Đậu tương hẳn là đồ nhà trồng được, trông cũng khá ổn, hạt đều, căng mẩy.

Những cô gái kia đều chằm chằm nhìn vào đống đồ Lạc Di vừa lấy ra, có túi tiền xinh xắn, có đồ trang sức, khăn tay gì đó, tất cả đều rất dễ thương.

Đối với những vật nho nhỏ đáng yêu thế này, con gái gần như không có năng lực kháng cự.

Những vật này đều có kiểu dáng khác lạ, các cô chưa từng thấy, trông lại rất đáng yêu, càng nhìn càng khiến người ta muốn mua bằng sạch.

Chỉ một lát, mười món đồ trang sức, năm chiếc túi tiền, năm chiếc khăn tay, bốn chiếc túi vải ghép đã bị các cô gái đổi đi, thu về một đống đậu tương và trứng gà.

Có cô gái không đổi được chiếc túi ưng ý nhưng vẫn chọn đại một cái, hẹn Lạc Di hôm sau sẽ quay lại.

Người dân quê đều thích theo trào lưu, thấy những cô gái này đều xúm xít đổi hàng của Lạc Di, những người khác cũng đều bu lại, lựa chọn món này món kia, chỉ trong một giờ, toàn bộ số hàng Lạc Di mang đi đã được đổi sạch.

Lạc Quốc Vinh đứng ngây người nhìn, cứ thế là xong rồi đó hả? Sao lại thế nhỉ? Tiền của con gái dễ moi đến vậy sao?

Ông còn tưởng mang mấy thứ này đi chỉ để vợ con chơi chơi một lát, còn cho rằng những món đồ ‘trông có vẻ vô dụng’ này chỉ vợ con mình thích thôi chứ.

Ngô Tiểu Thanh hết sức hài lòng, đống đồ đổi được cho bà cảm giác vui sướng vì đã thành công quá dễ dàng: “Nào nào, đừng đứng đó mãi, sửa soạn lại đồ đi còn mang lên trấn.”

Bà còn dặn thêm: “Nhớ mang cuộn vải vụn ở bên đó về.”

Chỗ thực phẩm này quá nửa đều được đổi bằng những chiếc túi Lạc Di làm, bao gồm 125 quả trứng gà, tính ra chừng tám đồng bảy xu, 15 cân đậu tương, 12 cần đậu xanh, rau dưa các loại, cộng lại cũng xấp xỉ chục đồng tiền.

Công xã có xe bus lên thị trấn, nhưng đi tương đối chậm, Lạc Quốc Vinh không muốn lề mề mất nhiều thời gian bèn vội vàng xách bao đồ lên xe đi ngay.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 166: Chương 166



Ngô Tiểu Thanh dắt các con về, tiếp tục làm túi và đồ trang sức, khởi đầu tốt đẹp vừa rồi khiến bà tràn đầy tin tưởng, hăng hái làm việc hẳn lên.

Phải tranh thủ thời gian làm nhiều một chút, chợ truyền thống chỉ mở có 15 ngày thôi, nếu có máy may thì tốt quá, có thể tăng tốc làm hơn nữa.

Lạc Quốc Vinh lắc lư trên xe hai tiếng đồng hồ mới tới thị trấn, vừa xuống xe đã thấy một bóng người chạy tới chào: “Cháu chào chú Lạc.”

Đó là Tiêu Thanh Bình, cậu bé vẫn luôn đứng chờ ở trạm xe, nhìn chăm chăm từng chiếc xe tới.

Lạc Quốc Vinh kinh ngạc nhìn cậu: “Đã hẹn sẽ tới nhà cháu mà? Cháu chờ ở đây bao lâu rồi?”

“Cháu chờ từ chiều ạ.” Tiêu Thanh Bình đội mũ và khẩu trang, che rất kín, nhưng mặc dù vậy, đứng trong giá rét hàng giờ, cậu cũng đã lạnh cứng người, “Chú, có thuận lợi không?”

“Thuận lợi lắm.” Lạc Quốc Vinh xách bao tải xuống, bấy giờ Tiêu Thanh Bình mới thở hắt ra một hơi, vậy là thành công phân nửa rồi.

Tuy cậu cũng cảm thấy kế hoạch rất chu toàn nhưng không ai nói trước được mọi chuyện rồi sẽ suôn sẻ như họ dự tính.

Hai bên đã hẹn trước nếu hôm nay không thuận lợi thì sẽ không đưa hàng lên thị trấn, qua sáu giờ chiều coi như hủy cuộc hẹn lần này.

Tiêu Thanh Bình thấp thỏm suốt nửa ngày, tối trước còn ngủ không yên giấc, hôm nay đứng đợi chỉ thấy nóng lòng, không thấy lạnh chân.

Lạc Quốc Vinh nhìn thiếu niên gầy mảnh, lo lắng hỏi: “Mình cháu có lo được không? Hay để chú bán phụ cho?”

Tiêu Thanh Bình nhẹ nhàng từ chối: “Không cần đâu chú, mình cháu lo được, giờ không còn sớm đâu, chú mau bắt xe về nhà thôi, trễ chút nữa là không có xe đâu.”

Cậu không thể cái gì cũng dựa vào người khác, kg thể hiện giá trị của mình thì lấy gì mà hợp tác làm ăn với người ta? Dựa vào lòng tốt của người ta sao? Đừng hài hước thế, tình cảm là thứ càng xài càng hao.

“À đúng rồi, đây là hai cuộn vải vụn, chú mang về nhé.” Tiêu Thanh Bình nói rất rành mạch, “Chiều mai cháu lại đến công xã Đông Phong lấy hàng, chú không cần vất vả qua một chuyến đâu.”

Mình chịu khó thêm chút, buôn bán lời chút tiền cũng có thể thoải mái nhận lấy, không cần cảm thấy tự ti như thể nhận đồ bố thí.

Tiêu Thanh Bình có mang theo chiếc xe đẩy tay đơn sơ, chất bao đồ lên là vừa đẹp.

Lạc Quốc Vinh thấy cậu làm việc rất có thứ tự, thậm chí còn có kế hoạch đâu ra đấy hơn người lớn thì cũng không nói gì thêm, quay đầu bắt xe về nhà.

Mấy ngày nay, Tiêu Thanh Bình đã đi khắp thị trấn một lượt, phố lớn ngõ nhỏ đều ghé qua, đã sớm tìm được đúng những nơi có dấu hiệu tiêu pha tốt, nơi có nhiều người chịu bỏ tiền, tin tức về mỗi con phố, mỗi ngõ nhỏ đều đã nằm trong đầu cậu, rõ ràng như được vẽ ra.

Cậu kéo xe đến dưới tòa chung cư dành cho công nhân nhà máy dệt, nhà máy dệt này là nhà máy có doanh thu tốt nhất thị trấn, tiền lương cao nhất, công nhân đông nhất, có đến hơn nghìn người.

Tiêu Thanh Bình dừng ở cổng quan sát một lát, không vội hành động.

Đợi một hồi, cậu đã chọn được mục tiêu, đó là một bà cụ mặt mũi hiền lành. Tiêu Thanh Bình tiến đến, hỏi: “Bà ơi, bà cần mua trứng gà và rau không ạ?”

Cậu nói rất bình thản, không giống một người lần đầu đi bán đồ.

Hơn nữa, dáng vẻ ngoan ngoãn, chững chạc như thế này, nhìn vào ai cũng nghĩ đó chỉ là chuyện rất bình thường.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 167: Chương 167



Bà cụ này nhà đông người, tết nhất tiêu hao thực phẩm rất nhanh, mà các nhà trong thành phố đều chỉ được cung ứng số lượng nhất định, có tiền cũng chẳng có nơi tiêu, vừa nghe nói thế liền gật đầu ngay. Hai bên tìm một nơi hẻo lánh, bà cụ mua một lúc 50 quả trứng, hơn hai cân đậu tương và một ít rau.

Không chỉ có thế, bà cụ còn gọi các cụ bà mình quen tới, thoáng cái đã chia hết đồ còn lại trên xe Tiêu Thanh Bình, tết mà, nhà nào chẳng cần bổ sung thực phẩm.

Giá mà Tiêu Thanh Bình đưa ra lại không đắt, tính ra vẫn rẻ hơn chợ đen, chỉ đắt hơn hàng trong cửa hàng mậu dịch đôi chút mà thôi, cho nên mọi người đều vui vẻ mua.

Đương nhiên, một nguyên nhân nữa là do Tiêu Thanh Bình giỏi nói, tuy cậu không nói nhiều nhưng mỗi câu đều có thể chạm đến tâm khảm người nghe, từ trên người cậu dường như luôn toát ra một cảm giác tín cẩn đặc biệt, khiến người ta tín nhiệm.

Bán xong hàng, Tiêu Thanh Bình còn cố ý đi vòng vèo mấy vòng, xác định không ai theo dõi mới về nhà.

Ông cụ Tiêu đã chờ ở nhà đến sốt ruột, vừa thấy cháu về liền vội ra đón: “Thanh Bình à, chúng ta đừng làm nữa được không, ông lo lắm…”

Ông cụ chợt ngừng bặt khi nhìn thấy đống tiền hào trước mặt, nhiều như vậy sao?

Tiêu Thanh Bình tháo mũ và khẩu trang, thở ra một hơi thật dài, sờ sờ gương mặt đã đông cứng: “Ông ơi, cứ để cháu đi đi, cũng kiếm được chút tiền, chỉ hơn chục ngày này thôi, cháu sẽ hết sức cẩn thận mà.”

“Nhưng mà…” Ông cụ Tiêu đã bị người ta chỉnh cho phát sợ, nghĩ tới chuyện cháu mình mà bị bắt, hậu quả sẽ thế nào, ông cụ sẽ lo lắng không yên.

Tiêu Thanh Bình chăm chú nhìn ông mình: “Ông, cháu chỉ còn mình ông thôi, cháu mong ông sẽ ở bên cháu lâu dài.”

Phú quý phải tìm kiếm giữa hiểm nguy, mức độ phiêu lưu càng lớn, thu hoạch càng cao.

Mắt ông cụ Tiêu đã dần ướt, ông đặt tay lên lưng cháu mình, thở dài cúi mặt, thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh.

Tiêu Thanh Bình tỉ mỉ phân loại tiền và vuốt phẳng từng tờ, kiểm kê xong còn làm sổ tính, từng mục rõ ràng, tổng cộng 12.35 đồng.

Nguyên liệu đầu vào là vải vụn và kim chỉ, nhân công, nhưng thời buổi này, nhân công là thứ rẻ mạt nhất.

Mặc dù trước đó Lạc Di đã nói chia 4/6 nhưng cậu chỉ tính lấy ba phần thôi.

Nhìn số tiền này, Tiêu Thanh Bình thấy phấn chấn hẳn, cơn lạnh cóng người cũng biến mất: “Ông ơi, tối nay ăn gì ạ?”

“Để ông nấu mì.” Hai ông cháu đều chỉ tùy tiện ăn, đầy bụng là được.

Trong nhà chỉ có một bếp lò dầu hỏa, chỉ có thể làm những món đơn giản nhất.

Bánh canh bột ngô thêm ít rau xanh băm vào, đó chính là một bữa ăn dinh dưỡng phong phú với hai ông cháu rồi.

Có thời điểm, ngay cả bánh bột ngô như thế, hai ông cháu cũng không có mà ăn, chỉ có thể uống nước cho no.

Không bật đèn, cũng không thắp nến, nương ánh trăng ngoài kia, hai người lọ mọ ăn bữa tối, Tiêu Thanh Bình đã bình tĩnh lại, lòng yên ổn hơn nhiều.

“Ông ơi, ước mơ lớn nhất của cháu là ngày ngày chúng ta đều được ăn no, khỏe mạnh lành lặn mà sống.”

Ông cụ Tiêu ứa nước mắt, nhà ông trước kia cũng từng được coi là danh môn, con cháu đều lớn lên trong nhung lụa, ai mà ngờ được lại có lúc rơi xuống tình cảnh này.

Bị đẩy vào giữa đêm đen mịt mùng, trước mắt không thấy được một tia sáng, ông cũng từng hoài nghi, năm ấy mang một bầu nhiệt huyết về nước, là đúng hay là sai?

Không nên như vậy mới phải.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 168: Chương 168



“Thanh Bình, ông có lỗi với cháu.”

Ông cũng từng sống trong môi trường tốt nhất, giường êm nệm ấm, ở trong biệt thự, lái xe sang, ăn cơm Tây, vậy mà nay phải ngụ trong một căn phòng nhỏ chưa tới mười mét vuông, ngay cạnh nhà vệ sinh công cộng, một nơi có cho người ta, người ta cũng chê không thèm ở.

Ông cụ thực ra không quá để tâm chuyện chịu khổ, năm xưa quyết định về nước cũng đã chuẩn bị tinh thần chịu khổ rồi, chẳng qua, một lòng muốn đền đáp tổ quốc, muốn góp chút công sức trong công cuộc kiến thiết nước nhà, ông vẫn về.

Khổ thì không ngại, nhưng tối thiểu cũng nên nhận được chút tôn trọng dành cho phần tử trí thức, chứ không phải như hiện tại, biến thành lão già quét đường, bị coi là thành phần cặn bã của xã hội, ngày đêm phải lo lắng cho tính mạng của mình.

Ông không muốn nói mình hối hận, vì hối hận tức là phủ định quá khứ của chính mình, nhưng nhìn đứa cháu trai duy nhất phải chịu khổ thế này, lòng ông chua xót biết bao.

Tiêu Thanh Bình nhẹ nhàng cầm tay ông nội, mặt mày tươi tỉnh: “Ông, ông không làm gì sai, cũng không có lỗi gì với cháu hết, cháu biết ông đã dốc hết sức bảo vệ cháu rồi. Chảu chỉ cần ông sống khỏe mạnh, chỉ cần có thế, cháu sẽ không oán hận thế giới này.”

Ông cụ Tiêu cả kinh, ông vẫn luôn biết cháu mình thông minh tuyệt đỉnh, chỉ số IQ rất cao, nhưng người càng thông minh thì càng dễ đi nhầm đường.

Mấy năm vất vả gian nan này đã khiến cháu ông bị tổn thương tâm lý rất nặng, tâm tính cũng đã thiên lệch, người khác nhìn không ra nhưng ông là người thân cận nhất, sao có thể không phát giác được.

Ông đã liên tục cố gắng dẫn đường, điều chỉnh lại tâm tính cho thằng bé, nhưng nếu ông không còn…

Ông cụ Tiêu thoáng rùng mình, cố gắng ăn thêm một miếng, nhất định, nhất định phải sống tốt.

Tiêu Thanh Bình rót hết chỗ canh nóng còn lại vào bát ông nội, giục: “Ông chịu khó ăn nhiều một chút, đợi khi nào có cơ hội cháu sẽ mua thịt cho ông bồi bổ nhé.”

Ông cụ Tiêu lại múc sang bát cháu: “Cháu cũng phải ăn đi, hai chúng ta cùng ăn, ông cháu mình đều phải cố gắng sống sót.”

“Vâng.”

Gia đình Lạc Di dồn hết sức đẩy nhanh tốc độ, làm đến nửa đêm, được một bao sản phẩm mới, vật trang sức làm thêm hai kiểu dáng mới, túi cũng làm mấy dạng, mỗi cái đều là độc nhất, không cái nào giống cái nào.

Thực ra cũng vì nguyên liệu từ vải vụn, cần phải phối màu nên không thể làm ra hai cái giống nhau.

Lạc Di biết kĩ thuật thêu chữ thập, thêu mấy họa tiết nhỏ xinh dễ thương lên túi, thế là chiếc túi lập tức khác hẳn đi.

Lạc Quốc Vinh thấy con gái thêu bừa cũng ra những họa tiết đẹp đẽ chẳng khác nào làm ảo thuật, ông kinh ngạc cực kì: “Tiểu Di à, sao con biết mấy thứ này?”

Lạc Di đã nghĩ sẵn lí do: “Lúc mẹ thêu thì con có xem nha, xem vài lần là biết làm à, đơn giản vậy thôi.”

Ngô Tiểu Thanh biết thêu, nhưng bà thêu theo kiểu thêu Tô Châu, ngay cả khi đã cực lực đơn giản hóa thì vẫn rất tinh xảo khó học.

Lạc Di thêu kiểu chữ thập, không thể so được với thêu Tô Châu nên cô mới đi theo hướng thêu mấy thứ đáng yêu.

Chỉ cần đủ đáng yêu đủ dễ thương thì thêu kiểu gì cũng được, kĩ thuật không quan trọng.

Lạc Quốc Vinh nghe con gái khoe khéo, khóe miệng giật giật, được rồi, người thông minh quả là khác biệt, xin chân thành cảm ơn vợ mình đã cải tạo thế hệ sau của nhà họ Lạc.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 169: Chương 169



Ngô Tiểu Thanh chỉ cười cười, theo như bà thấy, con gái bà không phải đang thêu, chỉ đang nghịch bừa mà thôi.

Nhưng con bé giỏi ở chỗ nghịch cũng ra sản phẩm, họa tiết đáng yêu đến không thể rời mắt, ngay cả bà cũng muốn giữ lại dùng.

Mùng hai tết là ngày con gái về nhà mẹ, con gái bà cụ Lạc là Lạc Hồng cũng chỉ về nhà đúng một ngày như thế, quan hệ hai bên rất xa cách.

Nhưng mà bà ta gả vào nhà có điều kiện, nhà mẹ đẻ đều muốn ôm chân cô con gái này, con của anh cả lên công xã đi học, bình thường còn cần nhờ nhà Lạc Hồng để mắt giùm. Nếu có ngày gió lớn tuyết đổ, bọn nhỏ sẽ tới nhà cô út ở một đêm.

Vì thế, nhà Lạc Quốc Cường rất tôn trọng cô em này, dù mỗi tết về chỉ mang theo chút quà tầm thường nhất, vợ chồng ông ta cũng sẽ nhiệt tình tiếp đãi.

Bà cụ Lạc liếc nhìn quà tết của con gái, khóe miệng kéo căng ra, nửa cân đường trắng, nửa cân muối, nửa cân bột mì, một miếng xà phòng, con nhỏ keo kiệt này.

Ngay cả một miếng bánh ngọt cũng không có, còn chẳng bằng đứa con gái gả cho nông dân, đúng là nuôi không.

Lạc Hồng chẳng để ý thái độ của mẹ mình, chỉ kéo Lạc Xuân Mai đến bên cạnh, âu yếm khen ngợi.

Bà ta thờ ơ với hết thảy mọi người mọi việc của nhà mẹ đẻ, chỉ riêng cô cháu gái này lại hết lòng yêu thương, bởi vì Lạc Hồng cũng rất mê tín, bà ta cảm thấy cô cháu gái này là một người có vận hạnh tốt, có thể vượng người ở bên cạnh.

Nay cô cháu gái này đã thành con nuôi của cán bộ, vậy thì càng có giá trị, càng có khả năng trợ giúp người bên cạnh rồi.

Còn về đứa cháu gái Lạc Di kia, bà ta hoàn toàn ngó lơ.

Lạc Xuân Mai rất thưởng thụ cảm giác được cưng chiều độc nhất thế này, cô ta cười hỏi: “Cô út, sao hôm nay em Nghiệp Nhi không tới?”

Lạc Hồng sinh được hai đứa con gái đầu lòng, sau đó liều sống liều c.h.ế.t sinh được một đứa con trai nữa, đặt tên là Tôn Kế Nghiệp, nay mới ba tuổi nhưng đã là ông tướng con của nhà, được cưng chiều hết mức.

“Trời lạnh quá, bà nội nó không cho tới, trong nhà có ăn có uống, cho nên để nó ở nhà chơi thôi.”

Lạc Xuân Mai dịu dàng cười bảo: “Nghiệp Nhi thật đáng yêu, cháu chỉ mong giá mà em ấy là em ruột của cháu.”

“Vậy cháu cứ coi nó là em ruột đi.” Lạc Hồng đang ước gì con mình với Lạc Xuân Mai trở nên thân cận, để nó có thể lây dính chút ít vận hạnh từ Lạc Xuân Mai.

Hai người cười cười nói nói rôm rả, Lạc Di ngồi bên bị ngó lơ cũng chẳng thèm để ý, cô kéo Lạc Tiểu Đào ra sân ngồi, cắn hạt dưa, sưởi nắng, như thế này chẳng phải thoải mái hơn à.

Hai cô bé con nhà Lạc Hồng ngồi trong góc, sợ sệt nhìn Lạc Di. Cô ngẩng đầu nhìn sang, hai cô bé này trông còn nhỏ lắm, Tôn Chiêu Đệ mới 7 tuổi, Tôn Dẫn Đệ cũng mới 6 tuổi, nghe tên là biết nhà đó mong ước có được đứa con trai cỡ nào.

Cô không tiếp xúc nhiều với hai cô em họ này, nhưng thấy chúng thật đáng thương, bèn vẫy tay ra hiệu: “Qua đây cùng ăn hạt dưa nè.”

Có lẽ vì thấy thái độ của hai người chị họ khá dễ chịu, hai cô bé do dự một chút rồi cũng rụt rè bước tới, Lạc Di bèn nhét vào tay mỗi đứa một vốc hạt dưa.

Cùng chia sẻ đồ ăn ngon là phương thức làm quen tốt nhất, chẳng mấy chốc, bốn người đã vui vẻ hòa mình vào câu chuyện.
 
Back
Top Bottom