Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 110: Chương 110



Hiệu trưởng không biết nên nói gì với cô học trò này nữa.

Lạc Di lấy ra năm hào, híp mắt cười nói: “Thầy hiệu trưởng ơi, chúng em không ra cổng trường được, thầy mua giúp em hai cái bánh được không ạ?”

Đây là số tiền sáng nay Ngô Tiểu Thanh đã nhét riêng cho cô, để cô lên thị trấn mua gì đó ăn dằn bụng.

Hiệu trưởng Ngô thở dài, đứa nhỏ này vô tư quá, chẳng biết lo lắng là gì.

Ông ấy ra ngoài cổng, lát sau đã mang về cho Lạc Di hai chiếc bánh kếp hành lá, còn nóng hôi hổi.

Ông không chịu lấy tiền của Lạc Di, bốn xu một cái, không đắt: “Đây, thưởng cho em, gần đây luôn làm rất tốt.”

Nhờ gia đình Ngô Tiểu Thanh giúp đỡ, hiệu trưởng Ngô mới được đi học, mới có ngày nay, hôm nay mua cho con gái ân nhân chiếc bánh hành mà thôi, có đáng là gì?

Lạc Di thấy thầy ấy kiên quyết như thế cũng không cố nhét tiền trả, sau này có cơ hội thì báo đáp lại cũng được.

Cô chia cho Tiêu Thanh Bình một chiếc bánh, cậu không chịu nhận, lần nào cũng ăn đồ của cô ấy, như vậy sao được?

“Bánh này để lạnh không ngon đâu, anh mau ăn đi, sau này mời em ăn đậu hủ non nhé?”

Đã nói đến nước này, Tiêu Thanh Bình cũng không tiện từ chối: “Vậy được.”

Bánh kếp hành lá làm bằng bột mì với hành tươi có đánh trứng vào, được rán vàng ruộm, nóng hổi, cắn một miếng, ngoài giòn trong xốp, miệng đầy hương hành cay cay thơm thơm, đặc biệt ngon miệng.

Bơ và trứng tan trên đầu lưỡi, bụng ấm sực lên, cảm giác thật hạnh phúc.

Đứng trò chuyện một lát, đã đến giờ thu bài, các thí sinh nối đuôi nhau đi ra, sau đó chạy về phía thầy cô mình, thần sắc khác nhau, có buồn có vui, cũng có bất an.

Vương Hoa và Tôn Quỳnh một trước một sau đi tới, Vương Hoa trông có vẻ hốt hoảng, bước chân lảo đảo, như là đang đi trên mây.

Thầy giáo đi cùng quan tâm hỏi tình hình cuộc thi, Tôn Quỳnh chỉ lắc đầu: “Em làm bài không tốt lắm.”

Tuy có thất vọng nhưng cũng không sao, dù sao đây cũng chỉ là một cuộc thi không liên quan đến bài vở và thành tích ở trường.

Thi không tốt cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả trên lớp.

Vương Hoa từ đầu đến cuối chỉ im lặng, sắc mặt cực kì khó coi.

Mấy thầy cô nhìn nhau, đều hiểu được.

Có nhân viên của trường học ra mời các thầy cô và thí sinh vào hội trường, bài thi đã chấm xong, hiện giờ đã đến lúc tuyên bố thành tích và trao giải.

Đầu tiên là công bố ba thí sinh đứng đầu của tổ tiểu học.

Giải ba là Trương Dược Sinh, trường tiểu học thị trấn, cậu bé được gọi lên đài lĩnh thường thì căng thẳng đến độ bước đi cùng tay cùng chân, lập bập mãi không nói được một câu.

Giải nhì là Đỗ Quyên, trường tiểu học công xã Lâm Giang, cô bé xấu hổ nói một tiếng cảm ơn, mặt đỏ bừng lên vì vui vẻ và ngại ngùng, trông rất đáng yêu.

“Giải nhất là…” Người chủ trì dừng một chút như khơi lên tò mò, quay xuống cười cười với người ngồi dưới khán đài, khiến tất cả đều hồi hộp hẳn lên, sẽ là ai nhỉ?

“Là em Lạc Di của công xã Đông Phong, chúc mừng em, mời lên đây lĩnh thưởng.”

Tất cả thầy cô và thí sinh đều rướn cổ tìm kiếm người giải nhất vừa được xướng danh, cái tên này nghe lạ lắm, hẳn là nhân tài mới xuất hiện.

Trước đó, các thầy cô từng có đánh giá, Trương Dược Sinh và Đỗ Quyên rất có thể đứng đầu, thành tích học tập của hai trò này đều rất tốt, rất nổi tiếng ở công xã, còn cái tên Lạc Di này, thật tình chưa từng nghe nói đến.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 111: Chương 111



Lạc Di nghe thấy tên mình, khóe miệng cong cong, mỉm cười nhẹ nhàng đứng lên, cúi đầu chào xung quanh một cái, rất là chuyên nghiệp.

Cô bước lên khán đài, lại cúi mình chào, nhận giấy khen trong tay vị lãnh đạo nọ: “Cảm ơn ạ.”

Hành vi cử chỉ của cô học trò nhỏ này rất điềm tĩnh, tự nhiên, không hề co quắp, cũng không kiêu căng hợm hĩnh, khiến người ta nhìn vào đều vô thức nảy sinh tình cảm.

Người chủ trì chủ động tạo cơ hội cho cô: “Em Lạc Di, mời em phát biểu vài câu, giới thiệu một chút về bản thân đi.”

Lạc Di nhanh nhẹn nói: “Chào các thầy cô và các bạn, em là Lạc Di, học sinh lớp ba trường tiểu học Hồng Tinh của công xã Đông Phong, hẳn mọi người đều chưa từng nghe nói đến em, điều này rất bình thường, bởi vì nhà em nghèo lắm, không có tiền đóng học phí, em chỉ vừa nhập học nửa năm…”

Nghèo chẳng có gì mất mặt cả, thành tích kém mới mất mặt.

Cả hội trường ồ lên, mới nhập học nửa năm? Không phải chứ? Vậy thì cô nàng quá là xuất sắc rồi, tính nhẩm vừa nhanh vừa chuẩn, nếu mà nhập học sớm, chưa biết chừng còn tốt hơn nữa.

Các vị lãnh đạo cũng rất bất ngờ, đứa bé này ăn mặc rất mộc mạc, nhưng hành vi cử chỉ và cách nói năng đều rất điềm tĩnh thong dong, không giống một đứa trẻ nông thôn, càng không giống một học sinh tiểu học mới nhập học.

Không biết cha mẹ con bé là người thế nào.

Lạc Di tỏ ra rất khiêm tốn: “Em nhận được sự quan tâm và hỗ trợ nhiệt tình của các thầy cô trong trường nên hôm nay mới có thể đứng ở đây. Tại đây, em xin cảm ơn tất cả những cá nhân đã từng giúp đỡ em đến trường, em sẽ nỗ lực học tốt, phấn đấu trở thành một thành viên tốt, cống hiến hết sức mình cho xã hội, cho tổ quốc.”

Tuy nghèo nhưng lại không thấy một chút co ro rúm ró sợ sệt, tâm tính bình thản, trân trọng và biết ơn người đã giúp mình, lại còn không ngừng vươn lên tiến xa hơn nữa, đó chính là hình tượng mà Lạc Di muốn lập nên ở đây.

Cô đã thành công trở nên nổi bật giữa đám học sinh này, để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng vô số người.

Các vị lãnh đạo luôn rất thích những học sinh biết tấn tới, có người chợt hỏi: “Em Lạc Di, em có yêu cầu gì không?”

“Yêu cầu ạ?” Lạc Di suy nghĩ một chút, ngó lơ hiệu trưởng Ngô ngồi dưới khán đài đang điên cuồng lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ: “Nếu như có thể, xin hãy cho những học sinh nhà nghèo nhưng học giỏi thêm nhiều cơ hội hơn ạ, ví dụ như, miễn giảm học phí.”

Đề nghị vừa nghiêm túc lại rất trang trọng này được thốt là từ một cô bé xinh đẹp hoạt bát như thế, hẳn sẽ không khiến người ta thấy phản cảm, dù đó là một yêu cầu mang tính phổ quát.

Vị lãnh đạo nọ mỉm cười, cô bé này thú vị đấy, rất biết nói năng, lại không mất thiện lương, tranh thủ quyền lợi cho mình nhưng vẫn không quên những người đồng cảnh ngộ.

Hơn nữa, cô bé rất biết chừng mực, không đưa ra yêu cầu quá mức.

Ông ấy bèn đảm bảo với cô: “Ba học sinh xếp hạng cao nhất hôm nay, không những nhận được suất đại diện cho huyện ta tham dự cuộc thi của thành phố mà còn được miễn học phí một năm.”

Đây thật đúng là một niềm vui lớn bất ngờ đối với các học sinh, các em đều mừng rỡ vỗ tay nhiệt liệt.

Đối với học sinh nhà nghèo, miễn học phí, dù chỉ một năm thôi cũng đã là chuyện may mắn vô cùng, vì như thế, áp lực tài chính trong nhà đã giảm nhiều.

Đối với những học sinh có gia cảnh khấm khá, miễn học phí một năm thì cũng tiết kiệm được một số tiền không nhỏ, đủ để ăn thêm mấy bữa thịt rồi, như vậy cũng rất tốt.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 112: Chương 112



Lạc Di, người vừa thay mặt mọi người tranh thủ đến quyền lợi này, cũng đã thu thập được vô số thiện cảm.

Cô đứng đó, môi nở nụ cười thoải mái, nhưng lòng thoáng nghi hoặc, cuộc thi kiểu này như là những lượt lựa chọn từng bậc từng bậc, rất là nghiêm ngặt, không biết ý đồ cuối cùng là gì?

Hiệu trưởng Ngô lau mồ hôi, vừa rồi thầy đã hồi hộp đến vã mồ hôi lạnh, giờ mới có thể thở ra một hơi, nhưng trái tim vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Đứa nhỏ này gan lớn quá.

Nhưng ở đời là thế, liều mới có ăn, lần này Lạc Di cược thắng rồi, được lãnh đạo chú ý tới, cũng nhận được thiện cảm từ phía thầy cô và các bạn học nhiều nơi.

Bởi vậy, sau này thôn Hồng Tinh không dám đụng vào cô bé, thậm chí còn phải hỗ trợ.

Đây là vô tâm gieo hạt thành rừng, hay là có tâm phòng bị? Hiệu trưởng Ngô không khỏi nghi ngờ.

Nhưng khi thấy nụ cười xán lạn trên gương mặt cô học trò nhỏ, ông ấy lại mỉm cười, đáp án là gì đã không còn quan trọng.

Lạc Di hớn hở nắm chặt phần thưởng của mình, chiếc đồng hồ bàn Tam Ngũ, cô yêu thích v**t v* không rời tay, đường cong của nó mới mượt mà làm sao, lớp mạ này mới sáng bóng làm sao.

Chỉ có lúc này, cô mới trông như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích.

“Thầy hiệu trưởng ơi, em muốn bán phần thưởng này đi, thầy có cách nào không ạ?”

Nếu không có, cô tính đến bệnh viện dạo một vòng, tìm vị bác sĩ trưởng khoa lần trước.

Nếu vẫn không được thì tìm cách đến chợ đen.

Hiệu trưởng Ngô ngây ra: “Chẳng phải em rất thích nó sao?”

Đó là phần thưởng lớn đầu tiên của cô bé, rất có giá trị kỉ niệm mà.

“Có thích đến mấy cũng chẳng giữ được đâu thầy, chi bằng đổi ra tiền.” Lạc Di quá rõ tính cách của bà cụ Lạc, thứ đồ ‘xa xỉ phẩm’ cỡ này, kiểu gì bà ta cũng sẽ không bỏ qua đâu.

Hơn nữa, trong túi có tiền mới yên tâm được.

Hiệu trưởng không thể không thừa nhận, Lạc Di là đứa trẻ tỉnh táo và lí trí nhất mà ông ấy từng biết.

Quả nhiên, ai sinh thì giống người đó.

Nhóm trung học cơ sở còn đang trao giải, Lạc Di nghe được một cái tên quen thuộc: “Giải nhất, em Tiêu Thanh Bình.”

Từ xa xa, cô phóng mắt nhìn về phía bóng dáng thiếu niên cao gầy, lòng tràn đầy vui sướng, bạn của cô cũng rất giỏi đó.

Tiêu Thanh Bình cũng nhìn về phía này, bắt gặp ánh mắt Lạc Di, cậu mỉm cười đáp lại.

Tiêu Thanh Bình rất khiêm tốn, nhưng cậu là người nộp bài thi đầu tiên, cũng là người có điểm số cao nhất, rất được chú ý. Được lãnh đạo biểu dương, còn hỏi cậu có yêu cầu gì không, Tiêu Thanh Bình nghiêm túc nói một câu ngắn gọn: “Em chỉ muốn cống hiến sức mình cho tổ quốc.”

Cảnh giới quả nhiên không tầm thường, lãnh đạo nghe xong thì vô cùng vui mừng, liên tục khích lệ cậu mấy câu.

Sắc mặt Tiêu Thanh Bình vẫn bình lặng, nhưng thầy chủ nhiệm lớp cậu ngồi dưới kia như trút được gánh nặng, âm thầm vui vẻ thay cậu học trò thiên tài.

Nhận được những lời khen này từ các vị lãnh đạo, tình cảnh của Tiêu Thanh Bình từ nay sẽ tốt hơn nhiều rồi.

Khi kết thúc lễ trao giải thì cũng đã tới giữa trưa, chẳng mấy khi tới thị trấn, mọi người đều muốn đi dạo một vòng.

Vì thế, các thầy cô và học sinh chia làm mấy nhóm nhỏ, cứ một thầy trông coi một trò, Lạc Di thì do hiệu trưởng Ngô trông nom.

‘Lạc Di.” Tiêu Thanh Bình thận trọng xách một hộp nhỏ đi tới, “Em chuẩn bị về à?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 113: Chương 113



Cậu rất không muốn chia tay ở đây, khó khăn lắm mới có dịp gặp lại, ấy vậy mà chưa được bao lâu lại sắp phải tách ra.

Lạc Di nhìn xuống chiếc hộp trên tay cậu, đó cũng là một chiếc đồng hồ để bàn, cô bèn hếch cằm, hạ thấp giọng: “Em định đi xử lí cái này, anh có muốn đi cùng luôn không?”

“Có.” Tiêu Thanh Bình cũng đang có ý đó, hiện giờ thứ cậu thiếu nhất chính là tiền.

Hiệu trưởng Ngô không có mối quen biết nào đủ thân thiết ở thị trấn cả, cho nên Lạc Di bèn quyết định tới bệnh viện tìm bác sĩ Tống, giờ đang là giờ nghỉ trưa, bác sĩ Tống đang ăn cơm.

Lạc Di nhìn quanh, thấy không có ai bèn ra hiệu cho hiệu trưởng Ngô rồi một mình đi vào.

“Bác sĩ Tống, bác có nhận ra cháu không ạ? Cháu là Lạc Di, ở thôn Lạc Gia…”

Bác sĩ Tống chỉ vừa nhìn đã nhớ ra: “Nhận ra chứ, sao lại không nhận ra được, bác còn từng kiểm tra kiến thức của cháu cơ mà, cháu bị ốm à?”

Lạc Di bèn nói luôn ý đồ tới đây, còn lấy giấy khen ra khoe, đi nhờ vả người ta mà, cần phải mặt dày một tí.

Bác sĩ Tống cầm giấy khen của huyện, rất lấy làm ngạc nhiên, vẫn biết cô bé có trí tuệ hơn người nhưng không ngờ lại xuất sắc đến thế, mới vừa đi học chưa được bao lâu đã thi được giải nhất huyện rồi.

Càng nghĩ càng muốn cướp con bé về làm đồ đệ, phải làm sao đây?

“Được, chờ bác một chút, bác đi một lát rồi quay lại ngay.”

“Bác sĩ, có hai cái lận,” Lạc Di cười híp mắt, chỉ sang Tiêu Thanh Bình, “Ảnh cũng có, được giải nhất đó.”

Bác sĩ Tống vẫn còn chút ấn tượng với Tiêu Thanh Bình, cũng nhận ra ngay: “Cháu Tiêu hả, ông cháu có khỏe không?”

Tiêu Thanh Bình cảm kích nói: “Khỏe ạ, cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ Tống nhìn đứa này rồi lại ngó đứa kia, lòng hâm mộ vô cùng, con cháu nhà mình mà được giỏi như vậy thì tốt quá.

“Hai đứa đều rất giỏi, nhưng sao lại trùng hợp thế, quen nhau rồi cùng đi thi, cùng tới đây một lúc?”

Lạc Di cười hì hì, mặt mày vui sướng: “Cái này gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, mây tầng nào gặp gió tầng ấy, cháu giỏi như thế, bạn cháu đương nhiên cũng phải là người giỏi nhất rồi.”

Cô cố ý tỏ vẻ rất đắc ý, miệng cười như hoa.

Tiêu Thanh Bình cảm thấy lòng ấm sực, bạn bè, đúng rồi, bọn họ là bạn đó, đây thật đúng là một từ ấm áp.

Trước đây cậu không có bạn, nhưng giờ thì đã có rồi.

Bác sĩ Tống đi một lúc, khi quay về có dẫn theo hai đồng nghiệp, có vẻ gia cảnh rất khá, cả hai đều đang đau đầu vì việc cưới xin của con cái.

Hiện giờ, kết hôn thịnh hành tặng con cháu mấy món như đồng hồ đeo tay, xe đạp, máy may gì đó làm sính lễ hoặc của hồi môn, đồng thời cũng muốn có cả đồng hồ để bàn, nhưng đây đều là hàng hiếm, để tìm được đều phải tốn rất nhiều công sức.

Bọn họ đều có tiền, nhưng mấy thứ này không phải cứ muốn mua là mua được, còn phải có phiếu.

Vừa nghe nói có hai chiếc đồng hồ để bàn, họ lập tức hưng phấn tới ngay.

Trước tiên cũng nghiệm hàng đã, hoàn toàn mới, không xây xước gì, hai người đều rất hài lòng.

“Hai cháu định bán thế nào?”

Giá gốc chắc chắn không mua được rồi, mấy thứ này đem ra chợ đen tối thiểu cũng phải gấp đôi giá mậu dịch, có khi còn cao hơn.

Phiếu mua đồng hồ quá hiếm, là hạn ngạch cho các đơn vị, như bệnh viện bọn họ, mỗi năm cũng chỉ có hai phiếu định mức thôi.

Lạc Di với Tiêu Thanh Bình đã thỏa thuận với nhau về giá bán trước khi tới đây, Lạc Di nói: “Chúng cháu bán giá gốc, nhưng có một điều kiện, phải đổi cho cháu ít phiếu công nghiện hoặc phiếu gạo phiếu vải.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 114: Chương 114



Bồn rửa mặt tráng men, cốc tráng men, khăn mặt, phích nước nóng, đồng hồ đeo tay, xe đạp, tất cả những đồ dùng hàng ngày đều cần dùng phiếu công nghiệp để mua, mua một cái đồng hồ đeo tay đã cần 12 phiếu công nghiệp rồi, mua một chiếc xe đạp phải 50 phiếu.

Nông dân không có nguồn lấy phiếu công nghiệp nên muốn mua những thứ này rất mất công.

Hai vị bác sĩ kia lập tức đồng ý ngay, bọn họ có hộ khẩu thị trấn, mỗi tháng đều có phiếu, mỗi nhà đều có công nhân, cho nên không thiếu phiếu công nghiệp.

Cuối cùng, hai bên thống nhất đổi một chiếc đồng hồ để bàn lấy 43 đồng tiền mặt, 20 phiếu công nghiệp, 5 phiếu thịt, 5 phiếu vải.

Song phương đều hài lòng.

Toàn bộ quá trình, bên bán đều do Lạc Di đứng ra trao đổi với các bác sĩ, cô nói năng mạch lạc, có trật tự, không hề để lộ chút sợ hãi nhút nhát.

Hiệu trưởng Ngô chứng kiến toàn bộ, cảm thấy rất phục, học sinh của mình thật lợi hại.

Mà đây mới chỉ là bước đầu, tiếp theo đó, hành động của Lạc Di mới càng khiến mọi người hoa mắt.

Cô xách bao tải tới bách hóa, nhanh nhẹn mua rất nhiều hàng, còn dựa vào vẻ ngoài đáng yêu, nói mấy câu ngọt ngào lấy lòng mậu dịch viên, để người ta bán một ít vải có chút tì vết, bị xếp vào loại tiêu thụ nội bộ cho mình, vừa rẻ lại vừa không cần phiếu.

Hiệu trưởng Ngô cùng Tiêu Thanh Bình đi theo, chỉ biết há hốc miệng nhìn, đi từ khiếp sợ đến c.h.ế.t lặng, trên đời này, liệu có việc gì làm khó được cô bé này không nhỉ?

Bán đồ có thể khiến đối phương móc tiền vẫn hào hứng vô cùng.

Mua đồ cũng có thể khiến mậu dịch viên tươi cười chủ động đưa ra hàng rẻ cho mua.

Đây cũng coi là thiên phú đi nhỉ.

Hai thầy trò đi sau chịu trách nhiệm xách đồ, thuận tiện tranh thủ mua hời.

Tiêu Thanh Bình cũng mua được khá nhiều thứ, ăn, mặc, dùng, sắp sang năm mới rồi, mua chút đồ làm quà cho ông nội một cái tết vui vẻ.

Hiệu trưởng Ngô là người độc thân, mọi việc đều phải tới tay, cho nên cũng chọn mua ít đồ dùng hàng ngày, tranh thủ mua được một đôi giày vải dính chút tì vết, ông ấy vui vẻ lắm.

Cần biết một điều, người bình thường tới cửa hàng mậu dịch mua đồ luôn phải tươi cười nịnh nọt những mậu dịch viên ở đó mà cũng chưa chắc đã mua được đồ đúng ý đâu.

“Lạc Di này, sao em không phải là con gái thầy nhỉ.”

Cảm giác được hưởng phúc lây thế này thật sung sướng, hiệu trưởng Ngô cảm thấy thứ mình thiếu chính là một cô con gái tài giỏi như vậy đấy.

Lạc Di thu mua được một bao tải hàng, nhưng chớ thấy nhiều mà tưởng tốn kém lắm, tổng thiệt hại mới chỉ chừng chục đồng thôi.

Tiền vào thời này quả thật rất có giá trị.

“Ban ngày ban mặt thầy nói mớ gì thế, đến vợ còn chưa có mà thầy đã muốn có con gái sao.”

Ôi chao, lời này đ.â.m trúng chỗ đau của hiệu trưởng Ngô rồi.

Mua xong đồ, Tiêu Thanh Bình cũng đến lúc phải về, nhà cậu ở ngay bên cạnh khu nhà vệ sinh công cộng, đó là một gian nhà trệt nho nhỏ.

Cậu lóng ngóng bảo: “Hay là hai thầy trò vào ngồi chơi uống nước?”

Lạc Di vừa định đồng ý, hiệu trưởng Ngô đã nhắc nhở: “Đến giờ hẹn rồi đó.”

“Để lần sau nhé.” Lạc Di xua tay với cậu, hôm nay mọi chuyện đều thuận lợi, phải về rồi.

“Thanh Bình à.” Chợt một giọng già nua vang lên.

Đó là một cụ ông có mái tóc trắng xóa, mặt bủng beo bệnh tật, vô cùng tiều tụy, nhưng tư thái lại rất nho nhã.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 115: Chương 115



Tiêu Thanh Bình vội bước tới đón: “Ông, đây là Lạc Di, người mà cháu nói với ông đó.”

“Cháu chào ông ạ.” Lạc Di vừa nhìn ông cụ liền biết không phải người thường, phong thái này chính là phong thái của phần tử trí thức cao cấp nhỉ.

Nhưng ở thời đại này, phần tử trí thức chính là tầng lớp lót đáy trong số chín loại người thối tha, địa vị xã hội rất thấp.

Ông cụ Tiêu trông rất hiền lành, nhìn thấy có khách tới cửa thì rất vui sướng: “Xin chào, xin chào, thì ra cháu đây là Lạc Di hả, trông thật xinh đẹp quá, cảm ơn cháu đã chỉ cho ông, mau vào nhà đi, ông mời chén nước.”

“Dạ thôi ạ, chúng cháu phải đi rồi.” Lạc Di cười tít mắt, nói, “Lần sau có cơ hội tới thị trấn, cháu sẽ đến làm khách ạ, đến khi đó ông đừng chê cháu phiền nha.”

Thấy cô bé hoàn toàn không ngại không chê, ông cụ Tiêu mới giãn mặt thoải mái: “Nhà này chào mừng cháu tới bất cứ lúc nào, nhất định phải học cho giỏi, có gì không hiểu có thể tới hỏi ông, trước đây ông…”

“Ông.” Tiêu Thanh Bình nhíu mày, ông nội cậu vốn là giáo sư đại học, lại bị học sinh của mình ‘đả đảo’, thành tầng lớp cặn bã nhất xã hội, phải đi quét đường, người người đều có thể giẫm đạp.

Hai ông cháu đã chịu nhiều khổ sở, cho nên ở ngoài luôn nói năng và hành động rất thận trọng, nếu để người ta nghe thấy…

“Ông Tiêu ơi, ngoài này hơi lạnh, ông còn chưa khỏe, hãy về nhà nghỉ ngơi nhé.” Lạc Di vờ như thể chưa nghe thấy gì, cô lấy một bịch kẹo hoa quả, bốc một nắm nhét vào tay ông cụ, “Cuộc sống lúc nào cũng cần chút gì ngòn ngọt, ông nếm thử nhé.”

Chỉ cần sống sót qua giai đoạn này là có thể nghênh đón ánh rạng đông hi vọng rồi.

Vì thế, nhất định không thể gục ngã trước khi bình minh tới.

Mọi người đã chờ ở điểm tập kết, thấy hai thầy trò xách theo cả bao đồ thì đều giật mình.

Vương Hoa cười lạnh một tiếng: “Hừ hừ, mua một đống đồ như thế mà còn có mặt mũi khóc lóc than nghèo kể khổ với lãnh đạo? Thật mất mặt.”

Lạc Di lạnh lùng đốp chát: “Mua đồ giùm người trong thôn đó, chúng tôi tuy nghèo nhưng chưa từng trộm cắp gian lận, làm sao mà mất mặt? Đâu có giống ai đó, vu hãm người khác ăn trộm, cuối cùng lại phải vào ăn cơm tù…”

Không đợi Lạc Di nói hết câu, Vương Hoa đã nhảy lên máy kéo, lầm bầm trong miệng: “Chả hiểu mày đang nói cái gì.”

Lạc Di liếc xéo một cái, chút bản lĩnh đó mà cũng dám đấu khẩu với cô?

Dọc đường về, Lạc Di lẳng lặng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng đầu óc không ngừng suy tính, mấy thứ này không thể mang thẳng về nhà, tốt nhất là đưa tới phòng y tế của bác Lý đi.

Phiếu công nghiệp rất có tác dụng, có thể lợi dụng được nhiều việc đây, nếu dùng khéo, cục diện nhà họ Lạc sẽ thay đổi theo ý cô.

Đối với lối hành xử bất công của người nhà họ Lạc, Lạc Di đã ngứa mắt lâu rồi, đây là cơ hội làm to chuyện, đảo lộn tình hình một phen.

Trong đầu chợt lóe lên một diệu kế, khóe miệng cô hơi cong cong, cứ làm vậy đi.

Xa xa ở thôn Lạc Gia, người nhà họ Lạc không biết vì sao lại đồng thanh hắt hơi một cái, vội vàng kéo vạt áo cho chặt, hôm nay gió lạnh quá.

Máy kéo chở nhóm thầy trò đến trạm xe bus của công xã, sau đó ai tự về nhà nấy.

Gió lạnh u u thổi, Lạc Di túm chặt vạt áo, kéo sát người, nhìn bao tải đồ trên mặt đất, cảm thấy khó nghĩ quá.

Nặng thế này, mang về bằng cách nào? Kéo lê?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 116: Chương 116



Hiệu trưởng Ngô bảo cô đứng đợi ở đó, không được chạy lung tung, để thầy đi mượn chiếc xe đạp.

“Tiểu Di.”

Đang định gật đầu, Lạc Di chợt thấy mấy bóng người quen thuộc, cô mừng rỡ nhào tới: “Ba, mẹ, Tiểu Nhiên, sao mọi người lại tới đây?”

Lạc Quốc Vinh không yên tâm khi con gái cưng lần đầu đi thi xa nhà, cho nên mới xin nghỉ để tới công xã chờ đón, khiến đội trưởng tức giận đến muốn đánh cho người này một trận.

Lại kiếm cớ làm biếng.

“Đói không con gái, ba dẫn con đi ăn chút gì nhé, hiệu trưởng Ngô đi cùng chúng tôi luôn đi.”

Lần này ông mời rất thành tâm, còn mạnh mẽ kéo hiệu trưởng Ngô đến tiệm cơm quốc doanh cùng nhà mình.

Nhưng giờ này tiệm cơm nghỉ rồi, không có gì ăn được cả, thành ra không khí trở nên lúng túng quá.

Ngô Tiểu Thanh bèn đề nghị mua mấy chiếc bánh nướng ăn tạm, hiệu trưởng Ngô kiên định từ chối, sau đó xách đồ của mình ra về trước.

Người ngoài đi khỏi, Lạc Nhiên như ‘sống’ hẳn lên, cậu bé chỉ vào bao tải bên chân chị gái, hỏi: “Chị ơi, đó là cái gì thế chị?”

Lạc Di mở bao, lấy ra một túi bánh mè giòn, chia cho cả nhà ăn.

Lạc Nhiên kêu to vui sướng, hấp tấp cắn ăn, đôi mắt sáng rực, môi dính đầy mảnh vụn mè, thật đúng là mỏ khoét.

“Tiểu Di, ở đâu ra thế?” Ngô Tiểu Thanh không vội ăn mà mở bao, lấy từng thứ ra xem, một cuộn vải lẻ, năm miếng vải bông dày, một miếng thịt ba chỉ, một túi gạo, một túi bột mì, một túi kẹo hoa quả cứng, một cân len đỏ.

Trời đất, sợi len sợi chỉ màu đỏ là thứ quý hiếm lắm đó, thị trấn nhỏ chưa chắc đã có mà mua đâu.

Vải lẻ cũng rất hiếm, người bình thường không mua được, thứ này thường chỉ được tiêu thụ nội bộ trong đám nhân viên mậu dịch thôi.

“Con thắng giải đổi được đó.” Lạc Di móc 33 đồng trong túi cùng một xấp phiếu khoán ra, hai vợ chồng Lạc Quốc Vinh trợn tròn mắt.

Nhiều tiền quá, cả phiếu nữa! Tất cả đều là phần thưởng của con gái ư?

Bọn họ sinh được một cô con gái thiên tài rồi sao?

Lạc Di bèn thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện, từ chuyện được giải nhất, rồi đến chuyện đi bán phần thưởng, sau đó là mua đồ, nói thật cặn kẽ cho cha mẹ.

Lạc Quốc Vinh nghe xong đã choáng váng cả đầu, ngay cả người có kiến thức rộng rãi như Ngô Tiểu Thanh cũng phải giật mình kinh hãi.

Người lớn bình thường cũng chẳng suy tính được chu toàn như thế đâu, ấy vậy mà con gái bà, một cô bé chưa đến 10 tuổi, đã có thể thận trọng tỉ mỉ làm hết chừng ấy bước tính toán.

Lạc Quốc Vinh hưng phấn đến hồng mặt: “Trước đây người ta cứ nói anh khờ, cưới một người phụ nữ có gia cảnh không rõ ràng, nhưng mà mấy người đó thì biết cái gì chứ, người vợ giỏi có thể khiến ba đời thịnh vượng, còn có thể sinh ra đứa con gái thông minh lanh lợi, ha ha ha, xem đi, Tiểu Di nhà ta thông minh cỡ nào.”

Những chuyện này có thể khiến ông nằm mơ cũng cười được, 43 đồng cơ đấy, đủ cho nhà họ chi tiêu cả năm trời, chỉ cần tiết kiệm một chút là được.

Ngô Tiểu Thanh lườm ông một cái, không thèm tiếp lời chồng mà quay sang nói với con gái: “Con vừa nói là, họ còn miễn một năm học phí cho con hả?”

Miễn học phí một năm, chuyện sau đó có rất nhiều cơ hội để tác động, chưa biết chừng sau này đi học đều không cần bỏ tiền nữa.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 117: Chương 117



“Đúng ạ.” Lạc Di lấy ra một tờ giấy chứng nhận miễn giảm học phí, giơ lên cho cha mẹ xem, miệng nở nụ cười ngọt ngào, trông như thể muốn nói ‘mau khen con đi nào’.

Ngô Tiểu Thanh thấy rõ những hàng chữ trên đó liền vui mừng nhướng mày, khen con gái tới tấp, thật là giỏi quá.

Lạc Quốc Vinh đã cười sắp lệch hàm, con người ta đi học là tốn tiền, con mình đi học mang tiền về.

Mà tiền mang về còn không phải mấy xu lẻ, là cả xấp tiền to.

Hai vợ chồng đang đắm chìm trong vui sướng, chợt nghe thấy con gái nói nhỏ một câu: “Cha, mẹ, chúng ta ra ở riêng đi.”

Thời cơ ở riêng đến rồi.

Câu nói đó như một tiếng sét bất thình lình nổ bên tai, Lạc Quốc Vinh ngẩng phắt lên, ai mà không muốn ra riêng chứ, đêm nằm mơ cũng muốn, nhưng vấn đề là, điều kiện không cho phép.

“Không phải chúng ta cứ muốn ra riêng là được, bà nội con không chịu đâu, bác cả con càng không chịu đồng ý.”

Lạc Quốc Vinh đến giờ cũng đã hiểu ra rồi, không cho con cái ra riêng chỉ là để thuận tiện cho việc nghiền ép bóc lột họ, trói chặt họ lại mà thôi.

Ngô Tiểu Thanh linh hoạt hơn, bà ôm con gái vào lòng, hỏi nhỏ: “Tiểu Di, con có cách gì à?”

Lạc Di ngẩng mặt, mỉm cười rạng ngời, mắt cong cong, trông vừa đáng yêu lại vừa ngây thơ, nhưng lời nói ra khiến người ta phải suy ngẫm: “Điều mà bà nội quan tâm nhất là gì? Bác cả quan tâm nhất là cái gì?”

Ai cũng có nhược điểm, chỉ cần bắt thóp trúng nhược điểm là được rồi.

Đây không phải một đề tài thú vị gì, Lạc Quốc Vinh hơi nhíu mày: “Điều mà bà nội con quan tâm nhất chính là Lạc Xuân Mai, còn bác cả con quan tâm nhất là danh tiếng của ổng, ổng mê làm ông lớn, đừng thấy bình thường ổng giả như liêm chính lắm mà lầm, thực ra…”

Trước mặt người khác, Lạc Quốc Cường rất giỏi giả bộ đạo mạo, nỗ lực phát triển uy vọng, khiến người ta nghĩ mình là một đại đội trưởng tốt, nhưng về bản chất, người này thuộc dạng bạc bẽo hạng nhất.

Bà cụ Lạc nắm toàn bộ quyền lực cả nhà trong tay, luôn luôn dồn hết cho gia đình con cả, ông ta biết mà vẫn yên tâm thoải mái hưởng thụ đó thôi.

Lạc Di đảo mắt, cười cười, hỏi: “Nhưng nếu có người khắc mệnh với Lạc Xuân Mai thì sao? Có người gây trở ngại cho đường thăng quan tiến tới của bác cả thì sao? Để đá đám người gây trở ngại đó đi, liệu bà với bác có chủ động đưa ra yêu cầu ở riêng không nhỉ?”

“Chắc chắn, tuyệt đối sẽ làm thế.” Lạc Quốc Vinh quá rõ tính tình mẹ và anh mình, cái ích kỉ trong họ là di truyền, khắc trong xương rồi.

Đương nhiên, chính ông cũng rất ích kỉ, ông dám thừa nhận, nhưng họ dám sao?

Ngô Tiểu Thanh đã hiểu được, đáy mắt lóe sáng: “Ý này hay đấy, chúng ta hãy bàn kĩ hơn đi.”

Thôn Lạc Gia, đại bộ phận nhà dân trong này đều họ Lạc, đối ngoại, họ luôn rất đoàn kết, có thể nói là nổi tiếng trong vùng, nhưng đối nội vẫn luôn có xích mích không ngừng, mâu thuẫn chưa bao giờ thiếu.

Mấy người dân đang giữ chặt đội trưởng, lớn tiếng oán trách, phát tiết sự bất mãn với vợ chồng Lạc Quốc Vinh.

Động chút là xin nghỉ, trốn tránh lao động, việc này đối với những người lao động chăm chỉ nghiêm túc như họ mà nói là rất không công bằng, họ cho rằng vợ chồng em đại đội trưởng đang lợi dụng được hời.

Lúc bọn họ bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì lại có người vô tư thoải mái ăn ngon ngủ kĩ, như vậy thì làm sao mà dễ chịu cho nổi?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 118: Chương 118



Lạc Quốc Cường càng hậm hực, nhà bọn họ còn chưa ra riêng, bốn miệng ăn gia đình thằng ba đều ăn uống không thiếu miếng nào, nhưng làm việc lại không chịu làm.

Cứ có cảm giác ông ta đang nuôi báo cô cả nhà nó vậy.

“Xin mọi người yên tâm, tôi sẽ nghiêm túc xử lí vấn đề này.”

Thôn dân vẫn không chịu buông tha: “Vậy ông nói coi, ông định xử lí thế nào?”

Lạc Quốc Cường chau mày, trừ vào chia lương thực cuối năm? Nhưng tiền với lương thực lại không về tay nhà nó mà vào thẳng tay mẹ mình, trừ của nó có khác gì trừ lương trừ tiền nhà mình.

“Tôi định phái Lạc Quốc Vinh đi đào sông.”

Nhiệm vụ vét lòng sông năm nay đã chia xuống rồi, yêu cầu mỗi nhà phải cử ra một sức lao động, công việc này đặc biệt vất vả, trở về đều gầy hốc hác đi, ai cũng không muốn làm.

Lạc Quốc Cường là đội trưởng, cần ở lại thôn để quản lý thôn dân, mà chú ba nhà ông ta luôn rất ‘lươn lẹo’, vì thế, hàng năm đều do chú hai đi làm.

Nhưng năm nay Lạc Quốc Cường nhất quyết muốn ấn nhiệm vụ này lên đầu chú ba, hòng mong các thôn dân nguôi giận.

Không muốn đi ư, không có cửa đâu.

Bấy giờ mọi người mới chịu buông tay: “Nếu đội trưởng đã nói thế thì cứ làm thế đi, như vậy còn được.”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã có mặt, xa xa, Lạc Quốc Vinh đang dắt con gái đi về phía này.

Có người châm chọc nói: “Ôi chao, làm việc thì không thấy mặt mũi đâu, đến giờ ăn liền ra ngay, Lạc Quốc Vinh, ông anh giỏi quá nhỉ.”

Lạc Quốc Cường càng bực dọc: “Chú ba, chú làm tôi thất vọng quá rồi, chú…”

Không đợi ông ta nói hết câu, Lạc Quốc Vinh đã hớn hở ngắt lời: “Anh cả, chúc mừng anh nhé.”

Lạc Quốc Cường khựng lại: “Chúc mừng tôi cái gì?”

Lạc Quốc Vinh đẩy con gái lên phía trước: “Chúc mừng anh có một cô cháu gái thông minh tuyệt đỉnh, sau này anh có thể dựa hơi cháu nó được rồi.”

Lạc Quốc Cường: … Nó đang nói tiếng người sao?

Bí thư chi bộ thôn cũng nghe không nổi nữa, bèn ngắt lời: “Lạc Quốc Vinh, anh đang nói linh tinh gì thế?”

Lạc Quốc Vinh hô to một tiếng, hào hứng lấy ra một thứ: “Xem này, đây là cái gì?”

Bí thư chi bộ thôn đang đứng ngay trước mặt ông, theo bản năng liền chăm chú ngó vào: “Xác nhận miễn học phí một năm cho em Lạc Di, học sinh trường tiểu học Hồng Tinh của công xã Đông Phong.”

Ông ta ngây người, cúi đầu nhìn cô bé đang xấu hổ ngại ngùng xoắn tay: “Là giả phải không?”

Lạc Quốc Vinh cười ha hả, gí sát tờ giấy chứng nhận vào mặt ông ta: “Nhìn cho rõ này, đây chính là dấu mộc của phòng giáo dục huyện nhé.”

Đúng vậy, đây là dấu mộc đỏ.

Bí thư chi bộ thôn không dám tin vào mắt mình, một cô bé con tầm thường, sao lại có thể được phòng giáo dục huyện quan tâm đến thế? Lại còn miễn học phí?

Miễn học phí là chuyện nhỏ thôi, chuyện lớn là vì sao việc này lại được các ban ngành phía trên biết đến mà kí giấy này?

“Lạc Di nhà ông đã làm gì mà được như thế?”

Lạc Quốc Vinh dương dương tự đắc vẫy ra một giấy khen, mọi người tranh nhau xô lại gần, ối chà, lại là giải nhất cuộc thi tính nhẩm.

Lần trước cũng là một cuộc thi tính nhẩm nhỉ?

Thực ra bọn họ cũng chẳng biết thi tính nhẩm là cái gì, cũng không cảm thấy nó có gì quan trọng, chỉ cho rằng nó cũng như mấy trò hát nhảy khiêu vũ gì thôi.

Đó chẳng phải là đứng đầu kì thi học tập, hơn nữa, ngay cả với kì thi học tập thì bọn họ cũng chẳng để tâm nhiều lắm.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 119: Chương 119



Thím Giang vừa lúc đi ngang qua, nghe thấy thế bèn vô tư oang oang nói: “Dự cuộc thi gì đó là có thể được miễn học phí à? Thật sự có chuyện đó sao? Vậy để tôi bảo thằng con nhà tôi cũng đi thi, chắc chắn sẽ không kém Lạc Di được đâu, Lạc Di, cháu còn có thể được giải nhất thì đề thi hẳn là dễ lắm đúng không?”

Thái độ khinh thường này cho thấy bà thím ấy thật sự chẳng coi Lạc Di ra gì.

Bà ta thật tình không cảm thấy Lạc Di có chỗ nào giỏi giang hơn người, hai lần giành giải thưởng cũng chẳng là gì, Nhị Cẩu nhà bà ta còn được giải nhất cuộc thi chạy ở trường kìa, có gì hơn người chứ.

Người trong thôn đa số đều không biết chữ, chưa từng đi học, cùng lắm cũng chỉ đi góp mặt mấy buổi xóa mù chữ mà thôi.

Bọn họ có thể rất thành thạo trong việc đồng áng trồng trọt, nhưng đối với việc học hành thì thật sự chẳng biết chút gì.

Đương nhiên, cũng có người thông minh, có người có chút kiến thức.

Lạc Di không hề tức giận, còn cười cười như thể ngại ngùng lắm: “Vâng, đề thi đơn giản lắm ạ, cháu nhìn qua là làm được luôn, thi bừa một chút cũng được giải nhất huyện rồi.”

Giọng cô lảnh lót, rành rọt từng từ.

“Đó, thi xong ở huyện còn phải đại diện cho huyện đi tham gia cuộc thi cấp thành phố nữa, nếu không phải tại lãnh đạo huyện cố tình điểm danh đến cháu, yêu cầu cháu thay mặt học sinh toàn huyện đi thi thì cháu thực lòng chẳng muốn đi làm gì, thắng quá dễ dàng, hoàn toàn không có bất kì tính khiêu chiến nào, nhàm lắm.”

Khoe tài cấp độ cao nhất, khiến tất cả đều im bặt.

Lãnh đạo huyện cũng biết đến Lạc Di rồi? Thế này thì thật quá trâu bò.

Thím Giang lộ vẻ thèm thuồng, đồng thời cũng ghen tị: “Vậy nếu cháu đã không muốn đi thì để Nhị Cẩu nhà thím đi đi, Nhị Cẩu nhà thím thông minh lắm.”

Đi thi, vừa có tiếng lại vừa được lãnh đạo biết đến, thật là quá tốt.

Lạc Di vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu, lấy ra một tờ đề thi: “Được ạ, chỉ cần anh ấy có thể làm xong đề thi này trong vòng nửa tiếng là có tư cách đi thi rồi, thím bảo anh Nhị Cẩu làm thử đi.”

Thím Giang tưởng thật, lập tức banh họng gọi con mình ra: “Nhị Cẩu, ra đây thử xem.”

Không riêng gì Nhị Cẩu, các bạn bè cậu chàng cũng ùa ra xem.

Nhị Cẩu năm nay học lớp 8, nhìn thấy bài thi kia là bài số học, ban đầu con rất tự tin, nói sao thì cậu chàng cũng học cấp 2 rồi mà, nhưng ngay bài đầu tiên đã khiến cậu chàng hoa mắt, nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng ghép vào nhau lại chẳng hiểu gì, người ta nói gì vậy chứ?

Nhị Cẩu thật sự không hiểu đề bài nói cái gì luôn.

Trời đất ơi, hiện giờ môn số học của học sinh tiểu học khó như thế này cơ á?

Thím Giang đứng bên liên tục giục giã, muốn con mình trổ tài trước mặt mọi người, hòng tranh được suất đi thi.

Nhị Cẩu nhăn nhó khóc không ra nước mắt: “Mẹ ơi, bắt con làm cái này chẳng bằng g.i.ế.c con luôn đi, con không biết làm đâu, một câu cũng không.”

Thím Giang ngây ra, sau đó trợn ngược mắt, vỗ cái bốp vào lưng con: “Đề thi đơn giản như vậy mà mày cũng không biết làm? Lạc Di nó còn làm được kìa.”

Lạc Di ngơ ngác nhìn, trông như là vô tội cực kì, đúng mà, chỉ đơn giản vậy thôi, có vấn đề gì nhỉ? Cô cũng còn làm được, hẳn tất cả mọi người đều làm được mới đúng.

Nhị Cẩu há hốc miệng, không thể trách Lạc Di lấy ra bài thi quá khó, cho nên đành quay sang vặc lại mẹ mình: “Mẹ làm được thì làm đi xem nào, con chỉ biết con không làm được
 
Back
Top Bottom