Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPeZFmAbp6_wlOLL7D3BpMH0IZ6czkFIFkyz5YTnqa9lrck3WnQ5jDmRbGJHXXn0hiwPOVdnmBbqd1kbAOAbvvx4xJJgILz5HMW-Z3YfXdrZC9EYAAtEsAiig7tigQxTS9krdt7EPOm3KXrQsAZNLtK=w215-h322-s-no-gm

[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Xuyên Không, Nữ Cường, Hài Hước, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Một vụ tai nạn xe, tôi xuyên thành nữ chính nhu nhược trong truyện niên đại những năm 80.

Chồng chê tôi quê mùa không biết điều, lại còn qua lại mập mờ với con bé phát thanh viên l.ẳng l.ơ trong xưởng.

Bố mẹ chồng coi tôi là cái mỏ tiền, ép tôi nộp hết lương để trợ cấp cho cô em chồng góa bụa.

Em chồng vừa được ăn được nói được gói mang về nhưng cái mỏ lại không ngừng ch,,,ửi rủa, ăn của tôi, uống của tôi, còn ch.ửi tôi là đồ nhà quê vô học.

Hừ.

Tôi đây là ai chứ? Sếp thì bật, đồng nghiệp thì xé, đ...ánh khắp khu phố không đối thủ, siêu cấp mỹ nhân " thiếu nữ thừa nam" đây.

Gặp phải tôi, coi như bọn họ xui tận mạng rồi.

Mấy con qu..ỷ hút m...áu kia, chếc hết đi cho bà!​
 
[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!
Chương 1: Chương 1



Một vụ tai nạn xe, tôi xuyên thành nữ chính nhu nhược trong truyện niên đại những năm 80.

Chồng chê tôi quê mùa không biết điều, lại còn qua lại mập mờ với con bé phát thanh viên l.ẳng l.ơ trong xưởng.

Bố mẹ chồng coi tôi là cái mỏ tiền, ép tôi nộp hết lương để trợ cấp cho cô em chồng góa bụa.

Em chồng vừa được ăn được nói được gói mang về nhưng cái mỏ lại không ngừng ch,,,ửi rủa, ăn của tôi, uống của tôi, còn ch.ửi tôi là đồ nhà quê vô học.

Hừ.

Tôi đây là ai chứ? Sếp thì bật, đồng nghiệp thì xé, đ...ánh khắp khu phố không đối thủ, siêu cấp mỹ nhân " thiếu nữ thừa nam" đây.

Gặp phải tôi, coi như bọn họ xui tận mạng rồi.

Mấy con qu..ỷ hút m...áu kia, chếc hết đi cho bà!

1

Trên đường đi làm, tôi bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ tông bay.

Lúc hấp hối, trong đầu tôi vang lên một giọng nam dễ nghe.

【Chào ký chủ, tôi là hệ thống A Qua. Cô sắp xuyên vào cuốn tiểu thuyết thế tình văn 'Nàng dâu hiếu thảo những năm 80'.

【Thân phận: Nữ chính, Tần Tiểu Quyên, nữ công nhân xưởng dệt...】

Hít...

Theo kinh nghiệm đọc truyện nhiều năm của tôi, đây là tôi nhặt được thẻ hồi sinh rồi.

Tôi dùng hết sức lực cuối cùng, cắt ngang A Qua: 【Bớt nhảm. Nói trọng tâm đi.】

A Qua hắng giọng, giọng điệu có chút õng ẹo: 【Thay đổi kết cục bi thảm bị nhà chồng h...út m...áu đến chếc của Tần Tiểu Quyên, hạ gục đám người nhà qu...ỷ hút m...áu kia.

【Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể trở về thế giới thực.】

Chỉ thế thôi á? Dễ như ăn cháo!

Tôi nhếch mép cười, tiếp nhận toàn bộ nội dung tiểu thuyết, yên tâm nhắm mắt lại.

“Tần Tiểu Quyên, lương của mày đâu? Mau giao ra đây.” Tôi bị một giọng nữ the thé đánh thức, đột ngột mở choàng mắt.

Trước mắt, một bà già nhỏ nhắn nhăn nheo đang xô đẩy tôi, tay lục lọi lung tung trong túi áo tôi.

Tôi đứng vững lại, đẩy mạnh một cái khiến bà ta ngã chổng vó: “Cút ngay, đừng đụng vào tôi!”

Bà già ngã ngồi bệt xuống đất, có lẽ không ngờ tôi lại phản kháng, kinh ngạc trợn đôi mắt tam giác: “Tần Tiểu Quyên, mày điên rồi à? Tao là mẹ chồng mày, mày dám đ...ánh tao?”

Tôi liếc bà ta một cái, nhét tiền lương vào sâu trong túi, khinh thường nói: “Thì sao nào?”

Tôi đâu phải là nữ chính nhu nhược trong nguyên tác, bị bà ta cưỡi lên đầu, ị lên cổ mà không dám hó hé tiếng nào.

Tôi chính là nữ hoàng nóng tính, quyền đả viện dưỡng lão Nam Sơn, cước đá trường mẫu giáo Bắc Hải đây.

Đến sếp tôi còn dám đ...ánh, mẹ chồng thì nhằm nhò gì?

“Mày, mày, mày muốn tạo phản à!” Mẹ chồng vịn cửa tủ bò dậy, phủi bụi trên người, vớ lấy cây phất trần trên bàn định đ...ánh tôi, “Đúng là ba ngày không đánh, dỡ nhà lên đầu.

“Không cho mày biết tay, mày không biết cái nhà này ai mới là chủ!”

Tôi hừ một tiếng, đảo mắt khinh bỉ, giật lấy cây phất trần, nắm trong tay huơ huơ về phía bà ta: “Đ...ánh đi, ai sợ ai?”

Mẹ chồng nghiến chặt răng, dùng hết sức bình sinh muốn giật lại cây phất trần, nhưng đều vô ích.

Chút sức chiến đấu này mà cũng đòi đấu với tôi à?

Tôi nhếch mép cười, đột nhiên buông tay.

“Ái da.” Mẹ chồng lảo đảo, ngã ngửa ra sau, ngay khoảnh khắc chạm đất, một tiếng ‘rắc’ vang lên, bà ta trật chân rồi.

Nhìn bộ dạng thê thảm của bà ta, tôi không nhịn được cười phá lên.

Tiếng ổ khóa chuyển động đột nhiên vang lên.

Một gã đàn ông lùn béo, hói đầu, trông bóng nhẫy, kẹp một chiếc cặp nhỏ màu nâu dưới nách, đẩy cửa bước vào: “Anh về rồi. Tần Tiểu Quyên, mau lăn ra đây hầu hạ anh thay dép.”

Xem ra đây chính là ông chồng trời đ...ánh của tôi, Lưu Kiến Nghiệp.

Tôi bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ: “Tàn tậ..t hay liệt rồi, không có tay à?”

Mẹ chồng đảo tròng mắt, rú lên một tiếng rồi khóc lóc: “Con ơi, vợ mày muốn giếc mẹ rồi, con phải làm chủ cho mẹ.”

Lưu Kiến Nghiệp còn chưa kịp thay dép, đã vội chạy tới bên cạnh bà ta, đỡ bà ta dậy: “Mẹ, mẹ không sao chứ?

“Con trút giận cho mẹ ngay!”

Nói xong, hắn xắn tay áo, vung nắm đ..ấm lao về phía tôi, “Tần Tiểu Quyên, mày ngứa da rồi phải không!”

Bố tổ sư cái loại đàn ông mặt dày nhà mày!

Tôi vung cây phất trần, quất mạnh vào cánh tay hắn.

Lưu Kiến Nghiệp kêu thảm một tiếng, rụt nắm đ.ấ.m lại, nhìn chằm chằm vết lằn đỏ trên tay mà gào khóc om sòm: “Tần Tiểu Quyên mày uống nhầm thuốc à? Mày dám đá..nh tao? Có tin không...”

“Không tin!” Tôi nhếch mép, lại quất hắn thêm cái nữa, “Còn dám lớn tiếng với bà, bà bắt mày quỳ xuống gọi bà là bố bây giờ đấy. Mày tin không?.”
 
[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!
Chương 2: Chương 2



Lưu Kiến Nghiệp xoa xoa cánh tay, miễn cưỡng ngậm miệng lại.

Mẹ chồng cà nhắc cà nhắc lại gần hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con đàn bà này muốn tạo phản rồi. Đến lương cũng dám không nộp.”

Lưu Kiến Nghiệp vỗ vỗ tay bà ta, cố nén bực tức trong lòng dịu giọng nói với tôi: “Bố mẹ trông con trai cho em, vất vả như vậy, em đưa lương cho họ là đúng rồi.

“Bao nhiêu năm nay vẫn thế mà. Hôm nay em phát bệnh gì vậy?”

Hừ. Buồn cười c.h.ế.t mất.

“Con trai tôi không phải con trai anh à? Bao nhiêu năm nay, đều là tôi nộp lương nuôi cái nhà này, anh, cái đồ ăn bám, đã làm được gì cho mẹ con tôi?” Tôi kéo tuột cậu con trai Lưu Đống Đống đang co ro gặm móng tay ở góc tường lại, “Lưu Kiến Nghiệp, anh mở to mắt chó của anh ra mà xem. Đây là đứa trẻ do họ trông đấy!

“Nước mũi chảy vào miệng rồi cũng không biết lau cho con.”

Tôi hít sâu một hơi, bê nửa bát nước tương còn thừa trên bàn hắt thẳng vào mặt hắn, “Lương một tháng của tôi bốn mươi hai đồng rưỡi, tất cả đều đưa cho mụ đàn bà độc địa kia.

“Mua một nghìn cân cải trắng mới có năm đồng, vậy mà bà ta cho con trai tôi uống nước tương, bà ta có phải người không?” Tôi cúi đầu nhìn Lưu Đống Đống gầy vàng vọt, lòng chua xót.

Ở thế giới thực, em trai tôi tên ở nhà cũng là Đống Đống, chỉ tiếc là, nó đã mất năm sáu tuổi vì bệnh viêm phổi rồi.

Tôi sụt sịt mũi, xoa đầu Lưu Đống Đống: “Bắt đầu từ mai, mẹ sẽ đưa con đi nhà trẻ. Chúng ta ra ở riêng!”

Lưu Đống Đống ngơ ngác nhìn tôi, gật đầu.

Mẹ chồng nghe vậy, gấp đến nỗi mặt nhăn túm lại. Bà ta kéo vạt áo Lưu Kiến Nghiệp, hạ giọng nói: “Con ơi, nó không nộp lương thì em gái con biết làm sao?

“Nó góa bụa, lại kéo theo hai đứa con, chút lương của nó còn không đủ tiêu, nó sống thế nào đây.”

Lưu Kiến Nghiệp lau nước tương trên mặt, bực bội hất tay bà ta ra, trợn mắt chỉ vào mặt tôi: “Đống Đống mới sáu tuổi, đi nhà trẻ cái gì? Không phí tiền thì mày khó chịu trong lòng phải không?

“Bớt nói nhảm đi, mau giao lương ra đây!”

“Tôi ghét nhất là bị người khác chỉ tay vào mặt.” Tôi khịt mũi coi thường, nắm lấy ngón tay hắn, dùng sức bẻ mạnh.

Lưu Kiến Nghiệp hét thảm một tiếng, luôn miệng xin tha: “Đau, đau...”

Tôi tăng thêm sức ở tay, gằn từng chữ: “Lương của anh, giao ra đây.”

Dưới ánh mắt phẫn nộ của Lưu Kiến Nghiệp, tôi moi hết tiền trong cặp của hắn nhét vào trong qu@n lót của mình: “Lấy chồng là để có người nuôi thân, anh đưa lương cho tôi giữ là hoàn toàn hợp lý.”

“Con đàn bà c.h.ế.t tiệt, hôm nay tao không đánh c.h.ế.t mày, họ Lưu tao viết ngược.” Đáy mắt Lưu Kiến Nghiệp ánh lên vẻ tàn nhẫn, nhận lấy cây chổi mẹ chồng đưa tới định đánh tôi.

Tôi khinh bỉ nhìn hắn, nghển cổ: “Anh đánh đi, đánh đi.

“Anh dám động vào một sợi tóc của tôi, tôi liền đến phòng bảo vệ của xưởng kiện anh tội bạo hành gia đình.”

2

Lưu Kiến Nghiệp lập tức xìu xuống, tay cứng đờ giữa không trung.

Chúng tôi cùng làm ở xưởng dệt, tôi là nữ công nhân, hắn là công nhân kỹ thuật sửa máy móc.

Ở cái thời đại mà vấn đề tác phong có thể ảnh hưởng đến tiền đồ này, hắn đương nhiên không dám động vào tôi.

“Khụ khụ.” Bố chồng ho khẽ hai tiếng, cầm tờ báo từ trong phòng đi ra, lựa lời nói móc tôi, “Tiểu Quyên, con là lao động tiên tiến của xưởng đấy, đanh đá như vậy là không được đâu.

“Nhường nhịn là phúc, chúng ta đều là người một nhà, con tính toán rõ ràng như vậy làm gì? Trước đây con đâu có như thế.”

Tôi liếc ông ta một cái, nhìn lão già ra vẻ đạo mạo mà chẳng nói được lời nào tử tế: “Vậy phúc này nhường cho bố nhé?

“Bố lấy lương hưu ra cho con tiêu đi, đều là người một nhà cả, bố đừng keo kiệt thế được không?”

“Mày...” Bố chồng tức đến đỏ mặt tía tai, giận dữ ném tờ báo xuống đất, “Đồ thô lỗ vô học. Tao không nói chuyện được với mày.”

Tôi chép miệng: “Người có văn hóa sao lại vứt rác bừa bãi thế nhỉ?

“Đúng là vô ý thức!”

Bố chồng nói không lại tôi, hít sâu liền ba hơi, ôm n.g.ự.c ngồi xuống ghế.

Mẹ chồng và Lưu Kiến Nghiệp qua dỗ dành, ba người túm tụm lại thì thầm:

“Tần Tiểu Quyên bình thường vụng về ăn nói, đạp ba phát không kêu được tiếng rắm, sao hôm nay như biến thành người khác vậy?”

“Bình thường nó thấy mẹ đến thở mạnh còn không dám, hôm nay lại dám cãi lại mẹ, còn trừng mắt với mẹ nữa.”

“Mẹ không cần biết, con ơi, con phải đòi lại tiền bằng được. Con phải nghĩ cho em gái con chứ.”

“Nó chắc chắn là uống nhầm thuốc rồi.”
 
[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!
Chương 3: Chương 3



Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, cười lạnh một tiếng.

Lúc tôi uống nhầm thuốc thật sự còn ở phía sau kìa, gặp phải tôi coi như các người gặp hạn rồi.

Mẹ chồng hắng giọng, hất cằm, ra lệnh cho tôi: “Tần Tiểu Quyên, mày đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau lăn vào bếp nấu cơm.”

“Tôi đi làm cả ngày, mệt muốn chết, dựa vào đâu mà tôi phải nấu? Bà ở nhà rảnh rỗi sinh nông nổi, nấu bữa cơm thì c.h.ế.t được à?”

Mẹ chồng há miệng, ngây người nhìn tôi: “Trước giờ đều là mày làm, tao có biết nấu cơm đâu.”

Tôi lười nghe bà ta lải nhải, túm gáy bà ta lôi vào bếp: “Đi mau, đừng để tôi phải đánh bà.”

3

Mẹ chồng vừa bưng một đ ĩa dưa muối và một chậu lương khô lên bàn.

Cô em chồng góa phụ xinh đẹp Lưu Mỹ Hoa của tôi, dắt theo hai đứa con gái Tôn Nhã và Tôn Manh đúng hẹn kéo đến.

Lưu Mỹ Hoa khinh thường liếc tôi một cái, nghêu ngao hát rồi đi vào bếp.

“Đồ nhà quê.”

“Đồ nhà quê, lêu lêu lêu.”

Tôn Nhã và Tôn Manh huých tôi một cái, mỗi đứa vơ hai cái bánh bao trong chậu cầm trên tay, lè lưỡi trêu tôi.

Tôi hừ lạnh một tiếng.

Mấy đứa ranh con, đợi đấy xem lát nữa tao xử lý chúng mày thế nào.

“Ôi cục cưng bé bỏng của bà, bàn nhỏ quá không đủ chỗ ngồi.” Mẹ chồng xoa đầu chúng nó, nháy mắt ra hiệu, “Hai đứa vào bếp ăn với mẹ đi.”

Hai đứa ranh con gật đầu, nhảy chân sáo vào bếp.

“Ăn cơm.” Mẹ chồng dúi cho bố con Lưu Kiến Nghiệp và Lưu Đống Đống mỗi người một cái bánh bao, đến lượt tôi, mặt bà ta lộ rõ nụ cười xấu xa, móc từ trong túi ra một miếng bánh ngô khô khốc ném cho tôi, “Mày ăn cái này!”

Bố con Lưu Kiến Nghiệp cười khẩy một tiếng đầy chế nhạo, vui vẻ cắn một miếng bánh bao.

Tổng cộng có mười cái bánh bao, dựa vào đâu mà bắt tôi ăn bánh ngô khô?

Tôi bực bội gạt miếng bánh ngô sang một bên, vươn tay lấy bánh bao trong chậu.

Không ngờ, tay còn chưa chạm vào chậu đã bị Lưu Kiến Nghiệp dùng đũa gõ mạnh một cái.

“Tần Tiểu Quyên, sao mày tham ăn thế? Mày ăn bánh bao rồi, con trai tao ăn gì?”

He he, cái thằng cha lần trước không cho tôi ăn bánh cuộn Thuỵ Sĩ đã bị tôi đ.ấ.m cho thành đầu heo rồi, vẫn còn đang nằm trong viện đấy.

Tôi không đợi hắn phản ứng, lao vào tấn công tới tấp, cào cho mặt hắn nở hoa: “Nhắm vào tôi phải không? Tôi cũng đi làm kiếm tiền, tôi muốn ăn bánh bao!”

Lưu Đống Đống giật mình sợ hãi, kéo kéo vạt áo tôi, giơ cái bánh bao trong tay lên trước mặt tôi: “Mẹ ơi, bánh bao của con cho mẹ ăn này.”

Tôi nhìn dáng vẻ đáng thương của con, mũi cay xè, vớ lấy miếng bánh ngô ném thẳng vào đầu mẹ chồng: “Đồ già khốn kiếp, tôi cảnh cáo bà, còn dám giở trò với tôi nữa tôi vặn cổ bà xuống.”

Mẹ chồng rên một tiếng, liếc nhìn bố chồng cầu cứu, miệng không ngừng kêu “Ối giời ơi”.

Bố chồng liếc bà ta một cái, nghiêng người đi, tự mình gặm bánh bao.

Tôn Nhã và Tôn Manh nghe tiếng, ló đầu ra từ bếp, tay còn cầm trứng gà luộc: “Lêu lêu lêu, không cho mẹ con mày ăn.”

“Đồ nhà quê không xứng ăn bánh bao, cút vào nhà vệ sinh ăn đi, ha ha ha.”

Lưu Mỹ Hoa ló nửa người ra, lau vụn trứng dính bên mép, cười phá lên như heo kêu.

Tôi nhếch mép, mỗi tay một đứa, nhét hai đứa ranh con vào nhà vệ sinh, ấn đầu chúng nó xuống bắt ngồi trong đó ăn ,

“Không ăn no không được ra!”

Cả nhà đều đứng hình, ngây ra một lúc lâu mới hoàn hồn trong tiếng la hét kinh hãi của bọn họ.

Đấu với tôi à? Các người còn non lắm.

Tôi bế Lưu Đống Đống lên, đi thẳng vào bếp, giật lấy quả trứng luộc trong tay Lưu Mỹ Hoa nhét vào miệng con: “Con trai, con ăn đi, từ nay về sau, mẹ sẽ cho con ngày nào cũng được ăn trứng.”

Lưu Đống Đống miệng nhét đầy thức ăn: “Ưm.”

“Tần Tiểu Quyên, mày bắt nạt con gái tao, tao liều mạng với mày.” Lưu Mỹ Hoa giơ nanh múa vuốt lao về phía tôi, “Trứng là của tao, chúng mày không được ăn!”

Tôi tiện tay vớ lấy cái xẻng nấu ăn, vụt cho cô ta mấy cái: “Tiền ăn không đóng một xu, ăn của tôi uống của tôi mà còn dám chửi tôi à?

“Đồ vong ơn bội nghĩa!”

Lưu Mỹ Hoa ôm đầu, sủa với tôi: “Tao về nhà bố mẹ tao ăn cơm, liên quan gì đến mày?”

Mẹ chồng co rúm ở cửa bếp, liếc xéo tôi: “Con gái với cháu ngoại tao về ăn bữa cơm, mày có cần phải làm thế không?”

“Tôi nhổ ! Bà cũng là đồ già vong ơn bội nghĩa không kiếm ra một xu.

“Bọn họ ngày nào cũng vác ba cái miệng đến ăn chùa uống chực, chẳng phải đều là hút m.á.u tôi sao?”
 
[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!
Chương 4: Chương 4



Mẹ chồng bị tôi nói cho cứng họng, bĩu môi, bỏ đi.

Lưu Mỹ Hoa cắn chặt môi dưới, không phục nghển cổ: “Nói cứ như chỉ có mình mày kiếm được tiền ấy.

“Ăn mấy quả trứng quèn mà xem mày cuống lên kìa, hừ, đồ nhà quê chưa thấy sự đời.”

Tôi chép miệng: “Trứng quèn mà cũng có thấy cô mang nửa quả đến đâu.”

“Hôm nay tao sẽ mua món gì ngon ngon về, cho cái đồ nhà quê này mày mở mắt ra.” Nói rồi, cô ta chạy ra phòng khách, lục lọi hồi lâu trong cái túi đeo chéo tróc da của mình, mới tiếc rẻ lôi ra một tờ tem phiếu nhàu nhĩ và một hào.

Cô ta hắng giọng, gọi Tôn Nhã và Tôn Manh lại gần: “Hai đứa ra cửa hàng mua ít thịt thủ luộc sẵn về đây, cho cái đồ nhà quê chưa được ăn của ngon vật lạ kia mở mang tầm mắt.”

Tôn Nhã quệt mặt qua loa, nhận tiền, mắt liếc vào túi của mẹ nó: “Mẹ, mẹ cho con thêm năm xu nữa đi, con muốn uống nước ngọt.”

Tôn Manh nuốt nước bọt: “Mẹ, con cũng muốn uống.”

Lưu Mỹ Hoa nắm chặt túi xách, vẻ mặt khó xử.

Mẹ chồng lập tức móc ra một hào đưa qua: “Bà ngoại mua cho.”

Tôi giật phắt lấy tiền, giọng nói đầy mỉa mai: “Bà bớt lấy tiền của tôi ra vẻ hào phóng đi.

“Chẳng phải cô ta là người thành phố sao? Không lẽ đến một hào cũng không có?”

Lưu Mỹ Hoa lườm tôi một cái, nghiến răng nghiến lợi móc ra năm xu đưa cho Tôn Nhã: “Nước ngọt uống nhiều đau bụng, hai đứa uống chung một chai thôi.”

Hai đứa ranh con cầm chắc tiền, mừng rỡ chạy vụt ra cửa.

“Hừ, giỏi giả vờ thật.” Tôi đảo mắt khinh bỉ, tự mình rang một đ ĩa lạc, rót một chén rượu trắng ra uống.

Bố chồng sa sầm mặt, ho khan mấy tiếng liền, ám chỉ tôi “mời” ông ta uống cùng.

Tôi đút cho Lưu Đống Đống một hạt lạc, không thèm liếc bố chồng lấy một cái: “Người già uống rượu dễ đột tử lắm.”

Bố chồng tức đến trợn trắng mắt, ôm n.g.ự.c được mẹ chồng dìu về phòng.

Rượu qua ba tuần, tôi ngáp một cái, huých vào người Lưu Mỹ Hoa: “Cửa hàng thực phẩm cách nhà có ba năm trăm mét, chúng nó đi cả tiếng đồng hồ rồi chưa về, không phải là ôm chỗ thịt thủ yêu quý của cô chạy mất rồi đấy chứ?”

Mặt Lưu Mỹ Hoa dài ra như cái bơm, bĩu môi, quay người đi.

Lại nửa tiếng nữa trôi qua, Tôn Nhã và Tôn Manh mới rụt rè lén lút bước vào cửa.

Hai đứa rụt rè đặt một miếng thịt đầu heo mỏng dính lên bàn.

Tôi hét lên một tiếng, nhấc miếng thịt mỏng như cánh ve lên, huơ huơ trước mặt Lưu Mỹ Hoa: "Chậc chậc chậc, người thành phố ơi là người thành phố, hào phóng ghê ta.

Miếng thịt to tổ bố thế này, chắc phải làm đôi chai Nhị Oa Đầu mới xứng nhỉ?"

Lưu Mỹ Hoa xấu hổ đỏ bừng mặt, hít sâu một hơi, lôi hai đứa nhóc lại: "Nói, thịt đâu!"

Hai đứa nhìn nhau, rồi oà khóc.

"Con... chúng con đói quá. Một hào chỉ mua được năm miếng, con không nhịn được nên ăn mất hai miếng rồi."

"Uống nước ngọt không no, con cũng ăn mất hai miếng, hu hu hu."

Tôi nhún vai, trêu chọc Lưu Mỹ Hoa: "Rốt cuộc ai mới là đồ nhà quê chưa thấy đồ ngon bao giờ thế nhỉ.

Hả?

Là ai ta?"

Lưu Mỹ Hoa mất mặt, đè hai đứa nhóc ra đánh một trận tơi bời: "Đồ vô tích sự, tao đường đường là người có cốt khí như vậy, sao lại đẻ ra hai cái đứa yếu mềm thế này?"

"Mẹ, con đói, con đói..."

"Nếu không phải mẹ lấy hết tiền mua quần áo, con với em có đến nỗi đói bụng không? Hu hu hu."

Lưu Kiến Nghiệp im lặng nãy giờ bỗng xông ra, cứu hai đứa nhỏ rồi quát vào mặt tôi: "Hai đứa cháu gái tao đói, đến nhà ăn chút cơm, mày làm quá lên thế à?

Tần Tiểu Quyên, sao mày lại trở nên cay nghiệt như vậy?"

"Tao cay nghiệt? Từ ngày tao bước chân vào cái nhà này, tao đã nộp hết sạch lương, nuôi cả cái nhà vong ơn bội nghĩa chúng mày. Tròn tám năm trời!" Tôi càng nghĩ càng tức, giơ tay tát Lưu Kiến Nghiệp một cái bạt tai, "Có ai cay nghiệt như thế không hả?"

Lưu Kiến Nghiệp ôm má sưng đỏ, đứng sững tại chỗ nhìn tôi trân trối: "Mày... mày gả vào nhà tao, tiền kiếm được đương nhiên phải là của nhà họ Lưu chúng tao.

Tao muốn tiêu xài thế nào, không đến lượt mày quản."

Hờ, đúng là một thằng chồng điên.

Tôi giơ tay tát thêm một cái nữa.

Dù sao thì ở thế giới tiểu thuyết này, không đủ điên lại khiến mình lạc quẻ.

"Con mẹ đanh đá kia, mày dám đánh anh tao!" Lưu Mỹ Hoa vừa tức vừa gấp, vớ lấy cây chổi ở góc tường dúi vào tay Lưu Kiến Nghiệp, "Đàn bà là phải đánh, anh đánh c.h.ế.t nó đi, em giới thiệu con khác còn trinh cho anh."
 
[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!
Chương 5: Chương 5



Lưu Kiến Nghiệp nắm chặt cây chổi, đáy mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn.

Tôi nhún vai tỉnh bơ: "Mày dám động vào một sợi tóc của tao, tao liền lên xưởng kiện mày.

Chân đất không sợ kẻ đi giày, cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách!"

"Quân tử không chấp tiểu nhân." Lưu Kiến Nghiệp nghiến răng, quẳng cây chổi sang một bên.

"Cậu ơi, con đói." Tôn Nhã kéo kéo vạt áo anh ta, "Con còn muốn ăn thịt đầu heo nữa."

"Cậu ơi, Manh Manh cũng muốn ăn thịt đầu heo."

Lưu Kiến Nghiệp cúi xuống, xoa xoa má hai đứa, cười hiền lành: "Cậu có tiền, thịt đầu heo ăn thoải mái."

Mấy đứa nhóc nuốt nước miếng, mắt trông mong nhìn anh ta.

Lưu Kiến Nghiệp ưỡn n.g.ự.c ra vẻ đấng cứu thế, thò tay vào túi.

Sờ tới sờ lui.

Mặt bỗng đỏ bừng.

"Anh hùng ơi, tiền đâu? Hai đứa cháu gái của anh đang đợi kìa." Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, nhếch mép, "Chắc không phải là anh không có tiền đấy chứ?"

"Đồ nhà quê c.h.ế.t tiệt, mau đưa tao năm đồng." Lưu Kiến Nghiệp liên tục nháy mắt với tôi, thúc giục, "Nhanh lên."

"Không có!" Mặc kệ bộ mặt heo khó coi của Lưu Kiến Nghiệp, tôi dẫn Lưu Đống Đống về phòng.

Đi ngang qua Lưu Mỹ Hoa, tôi dừng bước: "Cô bớt mua một cái váy đi. Thì con cô sẽ không phải chịu đói đâu."

Phía sau vang lên giọng nói vỡ vụn vì tức tối của Lưu Mỹ Hoa: "Tao dáng đẹp, mặt xinh, tao thích dùng hết lương mua quần áo mới đấy, mày quản được chắc?

Tao thấy mày cái đồ nhà quê này là đang ghen tị với tao..."

Ồn ào.

Tôi gãi gãi tai, đóng sầm cửa lại.

4

Tối đến, tôi đang ngủ say sưa.

Lưu Kiến Nghiệp lén lút mò lên giường tôi, ưỡn cái bụng bia bóng nhẫy cọ tới cọ lui sau lưng tôi.

Hắn thở hồng hộc, bàn tay to nhớp nháp đưa ra trước người tôi: "Vợ ơi, anh biết là em nhớ anh quá rồi. Nên mới giận dỗi với anh, đúng không?"

Trong nguyên tác tiểu thuyết, Lưu Kiến Nghiệp tuy coi thường Tần Tiểu Quyên hộ khẩu nông thôn, nhưng vì cô năm nào cũng là lao động tiên tiến của xưởng, tính tình lại hiền lành, thật thà, dễ bắt nạt, nên hắn mới hạ mình cưới Tần Tiểu Quyên.

Nhưng từ sau khi cô mang thai, Lưu Kiến Nghiệp chưa từng ngủ chung giường với cô nữa.

Chuyện bất thường ắt có yêu ma.

Tôi giật mình tỉnh giấc, một cước đá văng Lưu Kiến Nghiệp xuống giường.

Trai đẹp tám múi mời tôi tỉ thí võ công, tôi còn phải kén chọn chán.

Hắn, một thằng cha bụng bia dầu mỡ mà cũng đòi lên giường tôi á? Nằm mơ đi!

Lưu Kiến Nghiệp xoa xoa mông, bò dậy từ dưới đất, bực bội đẩy tôi một cái: "Tần Tiểu Quyên, mày vừa phải thôi. Đàn bà con gái làm chủ nhà bao giờ? Mau đưa tiền đây cho tao!"

Đưa tiền cho mày đi nuôi đám vong ơn bội nghĩa và con đàn bà lăng loàn kia à?

Mơ đi!

"Không đưa. Hay là mày báo cảnh sát đi?" Tôi xoay người xuống giường, đá hắn ra ngoài cửa, khóa trái cửa phòng lại, "Biến biến biến, đừng làm phiền bà đây ngủ."

5

Sáng sớm hôm sau.

Tôi lấy bộ đồ màu mè nhất trong tủ ra mặc.

Lần đầu đưa Lưu Đống Đống đi nhà trẻ, không thể làm mất mặt con được.

Mặc kệ vẻ mặt khó hiểu của bố mẹ chồng và Lưu Kiến Nghiệp, tôi ngân nga hát, dẫn Lưu Đống Đống vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

"Chúng ta không làm bữa sáng cho nó, mà nó không nổi điên à?"

"Ngủ một đêm là bình thường lại rồi?"

"Con đàn bà này đúng là bị điên, sớm muộn gì con cũng đá nó đi."

Hờ, ai thèm quan tâm?

Chuẩn bị xong xuôi, tôi dắt Lưu Đống Đống định ra ngoài, chưa tới cửa đã bị Lưu Kiến Nghiệp chặn lại.

"Đưa tiền đây!

Tiền cơm nước của cả nhà ba người chúng ta, mày phải đưa chứ?"

Tôi liếc qua bát cháo loãng và đ ĩa dưa muối trên bàn, móc hai xu từ cái túi nhỏ giấu trong qu@n lót ra ném cho hắn.

Lưu Kiến Nghiệp nắm chặt hai đồng xu, tức tối đập bàn: "Từng này tiền thì làm được cái gì?"

Tôi xòe tay, tâm trạng cực kỳ ổn định: "Chê ít thì trả đây."

Mẹ chồng thấy thế, vội vàng giật lấy tiền trong khi con trai bà ta gầm lên.

"Tần Tiểu Quyên, mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu."

"Lưu Kiến Nghiệp, anh đừng có được voi đòi tiên!"

Lưu Kiến Nghiệp tức như con cóc bị chọc tiết, đi đi lại lại trong phòng khách:

"Mày đúng là đồ đàn bà đanh đá vô học! Tao không nói lý lẽ được với mày. Tóm lại, mày không giao tiền ra đây, tao sẽ ly hôn với mày!"

Bố mẹ chồng đặt đũa xuống, hùa theo.

"Đúng, bỏ nó đi."

"Nhà chúng ta là gia đình gia giáo, không thể chứa chấp con đàn bà đanh đá mới học hết tiểu học như nó được."

Tôi cười khẩy một tiếng, tiến lên đá mạnh Lưu Kiến Nghiệp một cái: "Kể cả có ly hôn, cũng không đến lượt anh đòi.

Lưu Kiến Nghiệp, bà đây muốn ly hôn với anh."

Lưu Đống Đống đứng bên cạnh bĩu môi, đột nhiên lao tới ôm chặt lấy chân tôi, khóc nức nở: "Con không muốn bố mẹ ly hôn, hu hu hu.

Con không muốn làm đứa trẻ không ai cần."

Lưu Kiến Nghiệp hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi: "Nếu không phải vì con trai, tao đã đá mày đi từ lâu rồi."

Đồ già không biết điều, có đá thì cũng là bà đây đá mày.

Tôi vỗ vỗ đầu Lưu Đống Đống, bế cậu bé ra khỏi nhà: "Ngoan nào, mẹ sẽ không bỏ con đâu."
 
[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!
Chương 6: Chương 6



6

Để làm thủ tục nhập học cho Lưu Đống Đống, tôi bận rộn cả buổi sáng, cơm cũng chưa kịp ăn.

Mãi mới đến giờ nghỉ trưa, tôi là người đầu tiên cầm khay cơm lao vào nhà ăn.

"Anh ơi, cho em nửa cân cơm, hai suất thịt kho tàu.

Thêm hai cái bánh bao, một suất cà chua xào trứng."

Anh bán cơm ngớ người ra, nhìn tôi sững sờ: "Tiểu Tần, cô uống nhầm thuốc à? Gọi nhiều món thế, không định sống qua ngày nữa hả?"

Trong nguyên tác, Tần Tiểu Quyên ngày nào cũng mang dưa muối với bánh ngô từ nhà đi, còn phải chịu ánh mắt coi thường của anh bán cơm để nhờ anh ấy hấp nóng lại trong nồi hấp.

Đừng nói thịt kho tàu, ngay cả canh cải trắng cô ấy cũng không nỡ ăn.

"Đi làm vất vả thế này, em phải đối tốt với bản thân chút chứ." Tôi cười cười, móc năm hào đưa qua, "Yêu mình trước rồi mới yêu người chứ ạ."

Anh bán cơm nghe mà mơ mơ màng màng, nhận tiền rồi nhanh nhẹn múc cơm cho tôi.

Tôi nhìn đồ ăn thơm nức mũi, nuốt nước miếng, vừa định chén một bữa no nê thì hộp cơm đã bị Lưu Kiến Nghiệp giật mất.

"Đồ đàn bà phá gia chi tử, ăn nhiều thế không sợ bội thực c.h.ế.t à." Hắn sa sầm mặt, véo mạnh tôi một cái, "Bữa trưa này tao ăn thay mày, lần sau còn dám lãng phí như thế, tao đánh gãy chân chó của mày."

Tôi: "???"

Hắn đang sủa cái gì vậy?

Tôi dùng một đòn khóa tay, giật lại hộp cơm, tự mình ăn tiếp: "Lưu Kiến Nghiệp, anh muốn ăn thì tự đi mà mua."

Tiếng cãi vã của hai chúng tôi thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp xung quanh.

Lưu Kiến Nghiệp thấy mất mặt, mặt đỏ như đ.í.t khỉ, hạ giọng ra lệnh cho tôi: "Đưa tiền đây."

Tôi nuốt miếng thịt kho tàu trong miệng, hắng giọng, nói lớn: "Sáng nay tôi đưa anh hai xu rồi còn gì?"

"Từng đó tiền thì đủ làm gì? Mày bớt giả nai với tao đi, mau đưa tiền đây." Lưu Kiến Nghiệp đẩy tôi một cái, liên tục nháy mắt ra hiệu, "Có chuyện gì về nhà nói, mày đừng làm mất mặt ở xưởng nữa, được không?"

Tôi thở dài, vỗ vỗ cái bụng bia của hắn: "Nguyên một bụng mỡ thế kia, tôi bảo anh giảm cân cũng là tốt cho anh thôi."

Các đồng nghiệp xung quanh không nhịn được cười phá lên.

"Tiểu Tần hôm nay cuối cùng cũng được hả hê rồi."

"Anh Lưu bình thường toàn ăn ngon mặc đẹp một mình, hôm nay cũng đến lượt Tiểu Tần rồi."

"Tiểu Tần nói đúng đấy, phụ nữ là phải đối tốt với bản thân một chút."

Lưu Kiến Nghiệp xấu hổ đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống.

"Chị Tần, Anh Lưu đi làm vất vả như vậy, sao chị nỡ để anh ấy đói bụng chứ?

Phụ nữ không biết thương chồng là sẽ bị bỏ đấy nhé."

Một giọng nữ uốn éo tám khúc lọt vào tai, ngọt đến mức tôi suýt nôn cả miếng thịt kho tàu vừa ăn ra ngoài.

Tôi nhìn kỹ, một người đàn bà mặt bánh đúc đang ưỡn ẹo lách ra từ đám đông.

Ồ, hóa ra là tiu đây Tạ Hà Hoa đến.

Tạ Hà Hoa dừng bước bên cạnh Lưu Kiến Nghiệp, dúi hộp cơm được bọc trong khăn mặt vào tay hắn: "Anh Lưu, anh ăn cơm của em này.

Em đặc biệt mua món cải trắng hầm đậu phụ cho anh đấy, báo nói ăn nhiều rau tốt cho sức khỏe.

Vẫn còn nóng hổi nè, chúng ta mặc kệ con mụ đanh đá kia."

Lưu Kiến Nghiệp gật đầu, nâng niu hộp cơm đưa lên mũi, hít một hơi thật sâu: "Thơm quá."

"Anh Lưu thích là được rồi." Tạ Hà Hoa cười toe toét đến tận mang tai, nhìn tôi đầy khiêu khích, "Chị Tần, chị cũng cay nghiệt quá rồi đấy? Làm phụ nữ mà như chị, thật là quá thất bại."

"Thế thì sao?" Tôi nhún vai thờ ơ, nhìn chằm chằm vào mắt ả đầy ẩn ý, "Còn hơn loại đ ĩ thõa đi giật chồng người khác.

Cô nói có phải không?"

Chuyện mèo mả gà đồng của ả và Lưu Kiến Nghiệp ai mà chẳng biết, nhưng tôi đâu phải là Tần Tiểu Quyên nhu nhược nhẫn nhịn kia, vì muốn duy trì cuộc hôn nhân như cục phân mà nuốt giận vào lòng, thậm chí còn để Tạ Hà Hoa trèo đầu cưỡi cổ khiêu khích.

Cái đồ cắm sừng sống này, tôi đếch thèm làm.

Mọi người cười ồ lên, chỉ trỏ về phía Tạ Hà Hoa.

Ả xấu hổ cứng đờ tại chỗ, tay nắm chặt vạt áo, mặt lúc xanh lúc tím.

"Tần Tiểu Quyên, mày nói bậy bạ gì đó." Mặt Lưu Kiến Nghiệp xị xuống, đẩy tôi một cái, "Đồ làm mất mặt xấu hổ, còn không mau biến đi."

Tôi đứng vững lại, giơ tay đ.ấ.m hắn một cái, gân cổ lên gào vào mặt hắn, "Tôi có chỉ mặt gọi tên ai đâu, anh gấp cái gì?

Chột dạ à?"

Mặt Lưu Kiến Nghiệp khó coi như ăn phải phân, chột dạ quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn tôi.

Một lúc sau, Tạ Hà Hoa sụt sịt mũi, vài giọt nước mắt rẻ tiền lăn dài trên má, tủi thân nhìn Lưu Kiến Nghiệp: "Anh Lưu, em chịu chút ấm ức không sao, anh đừng cãi nhau với chị Tần nữa.

Đừng vì em mà khiến vợ chồng anh bất hòa."
 
[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!
Chương 7: Chương 7



Lưu Kiến Nghiệp đau lòng khôn xiết, móc từ trong túi ra tờ giấy vệ sinh nhàu nhĩ lau nước mắt cho ả: "Hà Hoa, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng."

Oẹ, buồn nôn, ghê quá đi.

"Anh Lưu, chúng ta đi ăn cơm trước đã. Anh không ăn cơm là sẽ đau dạ dày đấy." Tạ Hà Hoa lén nhếch mép, liếc tôi bằng ánh mắt của kẻ chiến thắng, "Em đây không thèm chấp đồ nhà quê cục súc."

Lưu Kiến Nghiệp vỗ vai ả, "Ừ" một tiếng.

"Phỉ phỉ phỉ." Tôi nhổ nước bọt mấy cái liền, "Thói đời suy đồi, đạo đức bại hoại, đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ!"

"Bắt gian phải có bằng chứng.

Mày còn dám nói năng lung tung nữa, về nhà xem tao xử mày thế nào." Lưu Kiến Nghiệp lườm tôi một cái, kéo Tạ Hà Hoa sải bước rời đi.

Tôi lạnh lùng nhìn bóng lưng họ rời đi, xúc một thìa thịt kho tàu nhai mạnh.

Đôi cẩu nam nữ, không bắt chúng mày quỳ xuống đất gọi tao là bố, tao không mang họ Tần.

Đám đông giải tán.

Chị Triệu cùng ca làm với tôi sáp lại gần: "Tiểu Tần, hôm nay cô sao thế? Như biến thành người khác vậy?

Cô không sợ Anh Lưu về nhà đánh cô à?"

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Sợ hắn làm gì? Ai đánh ai còn chưa biết đâu."

Tôi ngừng lại một chút, hỏi chị ấy, "Chị ơi, chị giới thiệu cho em một người giúp việc ở tại nhà được không?

Chỉ cần đưa đón con trai em, nấu cho nó bữa tối là được.

Khoảng năm mươi tuổi, tốt nhất là n.g.ự.c nở m.ô.n.g cong, kiểu lẳng lơ một chút..."

7

Vừa tan làm, tôi đi thẳng đến tìm Vương Tuyết Mai, người giúp việc mà chị Triệu giới thiệu.

Đi ngang qua một cửa hàng quần áo, tôi đột ngột dừng bước.

Lưu Mỹ Hoa đang thân mật khoác tay một ông già lựa quần áo bên trong.

Tôi tìm một chỗ k1n đáo nấp vào nhìn trộm.

Ông già đó chính là kẻ l.i.ế.m chó của Lưu Mỹ Hoa, Chủ nhiệm Lý phòng nhân sự Cục Thuốc lá.

"Chủ nhiệm Lý, anh xem em mặc cái váy màu xanh này đẹp, hay váy màu đỏ đẹp hơn?" Lưu Mỹ Hoa ưỡn ngực, liếc mắt đưa tình với Chủ nhiệm Lý, "Khó chọn quá đi à."

Chủ nhiệm Lý nhìn chằm chằm bộ n.g.ự.c đầy đặn của Lưu Mỹ Hoa, nuốt nước miếng: "Mua hết, nhân viên gói lại đi."

"Vậy em không khách sáo nữa nha." Lưu Mỹ Hoa ném hai cái váy cho nhân viên bán hàng xong, õng ẹo chọc chọc vào n.g.ự.c Chủ nhiệm Lý, "Hai đứa con gái em cứ đòi mua giày da nhỏ hoài.

Em nói với chúng nó là chú Lý chắc chắn sẽ mua cho."

Chủ nhiệm Lý như bị ma ám gật đầu, vung tay một cái, móc ra mười đồng đặt lên quầy: "Mua, mua hết!"

Hờ.

Đúng là kẻ lắm tiền thì bị ngu.

Tôi bĩu môi, làm chuyện chính vẫn quan trọng hơn.

Tôi cùng Vương Tuyết Mai đón Lưu Đống Đống từ nhà trẻ về nhà.

Vừa vào cửa, tôi đã thấy ba bộ mặt lừa đầy oán khí.

"Tan làm không về nhà nấu cơm, mày c.h.ế.t dí ở đâu thế?"

"Mày dẫn một người đàn bà về làm gì?"

Tôi nhếch mép, kéo Vương Tuyết Mai đến bên cạnh: "Đây là dì Tuyết Mai của con, con mời dì ấy đến chăm sóc Đống Đống."

Mẹ chồng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh xắn của Vương Tuyết Mai, ghen tức đến nhảy dựng lên: "Đồ phá của, mày điên rồi à? Thuê người giúp việc tốn bao nhiêu tiền chứ!

Mày mau bảo nó cút đi."

Vừa nói, vừa định đuổi Vương Tuyết Mai ra ngoài.

Tôi vừa định tiến lên ngăn cản thì không ngờ bố chồng lại lên tiếng.

Ông ta kéo bà mẹ chồng đang lên cơn lại, quát: "Tiểu Quyên thuê người giúp việc, chẳng phải là vì bà sao?

Hay là bà ngày nào cũng đi đón đưa Đống Đống đi?"

Mẹ chồng vừa nghe liền xua tay: "Tôi lười động tay động chân lắm, đừng có trông mong gì ở tôi."

Bố chồng nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Vương Tuyết Mai, khoé miệng nhếch lên không sao kìm được, ông ta đè giọng nói: "Tuyết Mai, sau này Đống Đống phải phiền cô rồi."

Vương Tuyết Mai ngượng ngùng "dạ" một tiếng, xoay người theo tôi vào bếp.

Tôi dặn dò cô ấy: "Cô chỉ cần lo nấu cơm cho ba người chúng ta là được.

"Còn ba con ch.ó ngoài kia thì không cần quan tâm."

Vương Tuyết Mai gật đầu, thắt tạp dề vào, nhanh nhẹn chuẩn bị nguyên liệu rồi bắt đầu xào nấu.

Lưu Kiến Nghiệp ngửi thấy mùi thơm liền chui vào bếp, vừa chìa cái móng vuốt ra định giật quả trứng luộc trong tay Đống Đống: "Đống Đống, trẻ con ăn trứng dễ bị đầy bụng khó tiêu lắm. Bố ăn hộ cho."

Lưu Đống Đống nuốt nước bọt, ngoan ngoãn buông tay ra.

Nhìn cái bộ dạng chó má của Lưu Kiến Nghiệp, tôi tức sôi máu.

Tôi tát thẳng vào mặt hắn một cái: "Đồ vô dụng, đến quả trứng của con trai tao mà mày cũng giành.

"Đàn ông mà như mày thì c.h.ế.t đi cho rồi!"

Tôi giật lại quả trứng trong tay hắn, đưa trả cho Lưu Đống Đống, bảo thằng bé ra ngoài ăn.

Lưu Kiến Nghiệp tức tối chống nạnh, giơ tay lên định đánh tôi.

Nhưng khi thấy con d.a.o phay tôi đang nắm chặt trong tay, hắn lại hạ tay xuống.

Đồ hèn!
 
[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!
Chương 8: Chương 8



Lưu Kiến Nghiệp nghển cổ lên, lùi ra cửa bếp: "Trưa nay anh ăn không đủ no."

"Không đủ no thì đi mà tìm con hồ ly lẳng lơ của anh ấy."

"Cô... đồ đàn bà chanh chua. Tôi không thèm nói chuyện với cô nữa." Lưu Kiến Nghiệp tức giận bỏ đi.

Hắn vừa đi, bố chồng đã đeo kính, tay cầm một cuốn sách đi vào.

Ông ta cứ lượn lờ quanh Vương Tuyết Mai như ruồi, một kẻ lười chảy thây mà lại cứ đòi phụ bếp cho cô ấy.

"Tuyết Mai à, tay cô khéo thật đấy, sao cô thái được lát dưa chuột đẹp thế này nhỉ."

"Để tôi rót dầu giúp cô nhé. Tôi nói cô nghe, muốn xào dưa chuột ngon ấy mà, nhiệt độ dầu là cả một nghệ thuật đấy..."

Vương Tuyết Mai cong môi cười, mặt thoáng ửng hồng, cái miệng nhỏ ngọt như bôi mật: "Cảm ơn anh."

"Anh giỏi thật đấy, đúng là người có học thức có khác."

Xì... Lão già này đúng là giỏi ra vẻ thật.

Tôi đảo mắt một vòng, chế nhạo ông ta: "Sách còn cầm ngược kìa, ra vẻ trí thức nỗi gì?"

"Dì Tuyết Mai của tôi chỉ nấu cơm cho ba người chúng tôi thôi, ông muốn ăn chùa hả? Mơ đi!"

Bố chồng đỏ mặt tía tai, ấp úng không nói được lời nào.

Mãi đến lúc bị mẹ chồng túm tai lôi ra ngoài mới rặn ra được một chữ "Đau".

8

Tôi vạch một đường chia đôi trên bàn ăn, bê đồ ăn Vương Tuyết Mai nấu lên bàn: "Từ nay về sau, tôi, Đống Đống và dì Tuyết Mai sẽ ăn riêng.

"Mọi thứ trong nhà đều chia đôi, kể cả cái bệ xí trong nhà vệ sinh."

Nhìn mâm cơm ba món một canh của chúng tôi, ba người kia nhìn nhau, miễn cưỡng gặm màn thầu khô khốc.

"Mẹ, mẹ sống từng này tuổi rồi mà chỉ biết mỗi món dưa muối xào thôi à!"

"Đúng đấy, sao tôi lại cưới phải bà vợ vụng về như bà cơ chứ. Bà xem Tuyết Mai người ta kia kìa..."

Mẹ chồng giơ tay đ.ấ.m cho hai bố con mỗi người một cái, cả hai im re ngay.

Ăn cơm xong, tôi bảo Vương Tuyết Mai dẫn Lưu Đống Đống xuống dưới nhà đi dạo.

Còn tôi thì nằm bò ra bàn xỉa răng một cách chán chường, chờ Lưu Mỹ Hoa đến nhà.

Khoảng mười phút sau, cả nhà Lưu Mỹ Hoa bước vào cửa.

Theo sau là Chủ nhiệm Lý mặt mày phơi phới.

"Bố mẹ, anh, khách quý đến rồi." Lưu Mỹ Hoa liếc tôi một cái, đắc ý nhếch mép, nhận lấy cái túi lưới trong tay Chủ nhiệm Lý, trịnh trọng đặt lên bàn.

Thấy ông ta, ba người kia như thể gặp được nhân vật tai to mặt lớn nào đó, vội vàng mời Chủ nhiệm Lý ngồi vào vị trí chính giữa ghế sô pha.

Một tràng tâng bốc suýt nữa thì thổi tôi bay lên trời.

"Chủ nhiệm Lý lại trẻ ra rồi, nghe nói lại sắp được thăng chức, chúc mừng chúc mừng."

"Ngài hạ cố đến nhà chơi là vinh hạnh của chúng tôi, sao ngài còn mang quà đến làm gì ạ?"

"Người một nhà cả, không cần khách sáo thế đâu, hô hô hô."

Chỉ một túi bánh quy hình thú với mấy quả táo héo queo thôi mà xem họ mừng rỡ chưa kìa.

Đúng là đồ nhà quê chưa thấy sự đời.

Lưu Mỹ Hoa hắng giọng, vẻ mặt đầy coi thường: "Đồ nhà quê chắc chưa được ăn bánh quy bao giờ nhỉ? Muốn ăn thì cứ ăn đi.

"Đừng có lát nữa thèm nhỏ dãi ra đấy, để Chủ nhiệm Lý nhìn thấy lại chê cười."

Buồn cười c.h.ế.t mất, chó nhà tôi còn ăn bánh quy hiệu Hoàng Gia cơ.

Tôi mà thèm cái thứ vớ vẩn đó á?

"Người thèm hình như không phải tôi đâu nha." Tôi chỉ vào Tôn Nhã và Tôn Manh đang moi bánh quy trong túi lưới ra ăn, "Chậc chậc chậc, nói về khoản thèm ăn thì phải kể đến hai đứa con của cô đấy."

Lưu Mỹ Hoa mất mặt, tát cho mỗi đứa một cái: "Ở nhà không phải đã ăn thịt kho tàu rồi sao?"

"Chỉ biết ăn thôi, sớm muộn gì tao cũng bị chúng mày làm cho tức chết!"

Tôn Nhã và Tôn Manh bĩu môi, lí nhí phàn nàn.

"Làm gì có thịt kho tàu? Con với em mới ăn được có nửa cái bánh ngô thôi."

"Con đói, mẹ ơi, con đói."

Tôi hắng giọng, nói to lên: "Con cô kêu đói kìa, thì cô cứ để chúng nó ăn đi."

Lưu Mỹ Hoa nghiến răng, mặt lúc xanh lúc tím, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo hai đứa: "Còn dám làm tao mất mặt nữa là tao tống vào cô nhi viện đấy."

Hai đứa nhóc sụt sịt mũi, rồi oà khóc nức nở.

Chủ nhiệm Lý thấy thế vội chạy lại can: "Mua bánh quy chẳng phải là để ăn sao?"

"Chú lấy cho các cháu này." Ông ta đổ bánh quy ra bàn, "Ăn đi, ăn đi."

Tôi cười lạnh một tiếng, khoanh tay trước n.g.ự.c nhìn bọn họ.

"Này, đồ nhà quê, nhìn cái gì mà nhìn? Mau đi rót trà cho chú Lý của tao." Tôn Nhã phồng má, đá tôi một cái.

Tôi đau đến hít một hơi khí lạnh, đứng dậy giẫm lại nó một cái.

Tôn Nhã hét lên một tiếng, ôm chân ngã lăn ra đất: "Giày da mới của con, hu hu hu, bị đồ nhà quê giẫm bẩn rồi."

Lưu Mỹ Hoa lườm tôi một cái, kéo con bé dậy: "La lối om sòm, còn ra thể thống gì nữa."

Tôi cười cười, hùa theo: "Đúng rồi.

"Giày mới không giẫm lên thì không may mắn đâu."
 
[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!
Chương 9: Chương 9



Tôn Nhã rơm rớm nước mắt, nghiến răng, tức tối trừng mắt nhìn tôi.

Lưu Mỹ Hoa cố nén giận, đẩy tôi: "Nhanh đi rót trà đi."

Tôi kéo tuột cô ta lại gần, sờ lên cái bụng hơi nhô lên của cô ta: "Tôi là chị dâu cô đấy, cô mà còn dám hỗn với tôi nữa thì đừng trách tôi vạch hết bí mật của cô ra nha."

Lưu Mỹ Hoa sững người, chột dạ hóp bụng lại, đi vào bếp: "Đồ nhà quê, tao lười đôi co với mày."

Rất nhanh, cô ta bưng một cốc trà vụn đến trước mặt Chủ nhiệm Lý: "Ngài uống trà ạ."

Chủ nhiệm Lý cười đến nhăn cả mặt, lúc nhận cốc trà còn không quên sờ tay cô ta một cái: "Mỹ Hoa, eo của em..."

Lưu Mỹ Hoa chột dạ quay người đi: "Em... em dạo này ăn nhiều nên béo lên thôi.

"Em sẽ giảm cân mà."

Chủ nhiệm Lý nhếch mép cười, kéo cô ta ngồi xuống cạnh mình: "Em giảm cân làm gì? Phụ nữ có da có thịt mới đẹp chứ.

"Anh chỉ thích phụ nữ đầy đặn thôi."

Hê hê, tôi thấy ông thích đội nón xanh thì có.

Lưu Kiến Nghiệp lườm tôi cảnh cáo, cười gượng hai tiếng, sốt sắng đưa cho ông ta một điếu thuốc: "Chủ nhiệm Lý, hai người định bao giờ kết hôn ạ?"

Bố mẹ chồng hùa theo bên cạnh.

"Mau làm đám cưới đi thôi."

"Để lâu lại lắm chuyện."

Lưu Mỹ Hoa e thẹn cọ người vào Chủ nhiệm Lý: "Bọn em định tuần sau đi đăng ký kết hôn ạ."

Chậc chậc chậc, đúng là cảnh gấu cọ cây phiên bản đời thực.

Lưu Kiến Nghiệp mừng rỡ, cười híp cả mắt lại: "Vậy chuyện điều chuyển tôi đến Cục thuốc lá, chắc cũng sắp xong rồi ạ?"

Vẻ mặt Chủ nhiệm Lý đột nhiên trở nên nghiêm túc, ông ta rít một hơi thuốc: "Chuyển công tác đâu phải chuyện dễ."

"Đợi Mỹ Hoa sinh cho tôi con trai rồi tính tiếp."

Lưu Kiến Nghiệp cười gượng gạo: "Vâng, vâng, đều nghe theo ngài ạ."

Lưu Mỹ Hoa đứng dậy đi tới trước mặt tôi, hất cằm lên, như một con công kiêu ngạo, điệu bộ giả tạo khiến tôi buồn nôn: "Nhà chúng ta ấy à, sau này phải trông cậy vào Chủ nhiệm Lý nhà tôi hết đó.

"Loại nhà quê nào đó tốt nhất nên biết điều mà sống."

Tôi bật dậy, ôm lấy mặt cô ta hôn tới tấp: "Đúng đúng đúng, sau này cháu trai lớn của cô đi học, lấy vợ sinh con, mua nhà mua đất.

"Anh trai cô điều chuyển công tác, thăng chức tăng lương.

"Bố mẹ chúng ta dưỡng già.

"Tất cả đều trông cậy vào Lý đại chủ nhiệm nhà cô hết đó nha.

"Ồ, đúng rồi, bảo ông ấy đổi cho tôi công việc nào nhẹ nhàng chút đi."

Lưu Mỹ Hoa đứng hình tại chỗ, khóe miệng giật giật.

Chủ nhiệm Lý sa sầm mặt ngay tại chỗ, bất mãn lườm cô ta một cái, sải bước bỏ đi: "Nhà cô sao lắm chuyện phiền phức thế?"

"Chuyện kết hôn tôi phải suy nghĩ lại đã."

Lưu Mỹ Hoa hoảng hốt đuổi theo, chỉ sợ cái mỏ vàng này chạy mất: "Anh yêu à, anh đừng nghe con nhà quê đó nói bậy.

"Người nhà em chắc chắn sẽ không làm liên lụy đến anh đâu..."

9

Kết quả là ngay ngày hôm sau, Lưu Mỹ Hoa đã bị vả mặt.

Tôi cố tình để Lưu Kiến Nghiệp thừa cơ lấy trộm của tôi hai đồng.

Hắn lập tức tức tốc đi hẹn Tạ Hà Hoa thuê phòng.

Sau khi tận mắt thấy hai người vào cùng một phòng, tôi lập tức báo cho xưởng trưởng và phòng bảo vệ của xưởng.

Lúc xưởng trưởng dẫn chúng tôi phá cửa xông vào, đôi gian phu dâm phụ kia đang mình tr@n như nhộng ôm nhau ngấu nghiến.

Tôi véo mạnh vào đùi mình một cái, nước mắt tuôn trào: "Lưu Kiến Nghiệp, đồ phụ bạc!"

Tôi lao tới, lôi hắn khỏi người Tạ Hà Hoa, tát lia lịa vào mặt hắn hơn chục cái, "Tao ở nhà chăm con, hầu hạ bố mẹ chồng cho mày. Mày thì hay rồi, ra ngoài mèo mả gà đồng với con đàn bà khác.

"Mày có xứng đáng với tao không?"

Lưu Kiến Nghiệp lập tức mềm nhũn, cả người đờ đẫn.

Tôi nhếch mép cười, một tay lôi Tạ Hà Hoa đang co rúm trong chăn ra, tay đ.ấ.m chân đá túi bụi: "Con hồ ly lẳng lơ, dám quyến rũ chồng bà, xem bà có đánh c.h.ế.t mày không."

Tạ Hà Hoa rên lên một tiếng, hai tay cố sống cố c.h.ế.t kéo chăn che người: "Chị dâu, chị hiểu lầm rồi.

"Em chỉ hỏi anh Lưu chút vấn đề chuyên môn thôi, bọn em không có gì hết."

Hả? Giữa ban ngày ban mặt, trốn trong chăn xem bản vẽ dạ quang à?

"Đúng đúng, không có gì hết." Lưu Kiến Nghiệp chột dạ liếc nhìn xưởng trưởng, vội vàng vơ lấy quần mặc vào, "Xưởng trưởng, tôi... tôi..."

Xưởng trưởng hừ một tiếng, trề môi: "Bắt gian tại trận rồi, cậu còn gì để nói nữa?"

Ông ta hắng giọng, ra hiệu cho người của phòng bảo vệ, "Dẫn đi!"

Đôi gian phu dâm phụ mình tr@n bị áp giải ra ngoài.

"Xưởng trưởng, ngài phải làm chủ cho tôi." Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, lại khóc lóc om sòm một hồi, "Lưu Kiến Nghiệp, thằng đàn ông chó c.h.ế.t này, tôi nhất quyết không sống với hắn nữa, hu hu hu.

"Tôi muốn ly hôn."
 
Back
Top Bottom