Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
412,621
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOFXGJi8Ik2GDbzaPCgqwDfJJVOFsRt5iWiVf4YEWq4YPSWyLpO8rI0GzyVmfSkcaYNPzDAZSQJEswVWuQPspLk55dvHnpOerc27bFU6ZVk6bc4ImbPj9hRZTTKejpzLl_DzHEWfPVgLFIZh_ZZrskf=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Tác giả: Nhan Manh Manh Manh
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Cố Nghiên bị buộc gả cho một nhà bạo nam, chịu hết đánh chửi, cuối cùng bị bán vào sòng bạc trả nợ, rơi vào kết quả đầy bi kịch.

Sống lại, nhà mẹ lại ép gả cho nhà bạo nam, Cố Nghiên quả quyết lựa chọn một ngày tới hỏi cưới một tiểu tử nghèo.

Mọi người đều nói Cố Nghiên mắt mù, rể vàng không lấy, lại gả cho một tên nghèo.

Nhưng chỉ Cố Nghiên biết, tiểu tử nghèo này, từng cứu cô mà chết, hơn nữa tương lai không thể nói trước.

Sao chứ? Ba mẹ không đồng ý, ngược lại còn bán cô cho một tên tàn phế, đổi lễ vật?

Cố Nghiên trực tiếp trào lên, biến ba mẹ thành ví dụ để vạn người phê bình.

Ba mẹ còn nói, cô nhất định phải làm trâu làm ngựa cho em trai, em trai gây họa, thì cô phải giúp.

Cố Nghiên đưa tay len, trực tiếp vì đại nghĩa diệt thân, đưa em trai vào tù.

Sau đó, Cố Nghiên và người chồng nghèo từ sửa xe, đến buôn bán xe, rồi tự mở công ty, tiền tiêu không hết.

Dân trong thôn hâm mộ đến ánh mắt đỏ lên, lập tức sửa lời nói, là Cố Nghiên nhìn xa trông rộng, gả cho một chàng rể vàng chân chính.

Mà Cố Nghiên cũng không yếu thế, vén tay áo làm thức ăn ngon, từ một sạp vỉa hè phát triển thành một quán ăn, rồi một chuỗi cửa hàng, cuối cùng nổi tiếng trong và ngoài nước.​
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 1: Chương 1



Năm 1980, đại đội Thanh Sơn.

"Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn."

"Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi."

"Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy."

"Ai u, lợi hại vậy sao!"

"Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?"

"Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?"

"Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu."

Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn.

Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao, thơm ngon!

Cố Nghiên nghe động tĩnh bên ngoài, vốn là bởi vì vừa mới sống lại, đầu óc còn đang mơ hồ, đột nhiên bừng tỉnh.

Cô vừa nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa chính là hai người đàn ông là cô cả đời này khó quên, Cố Nghiên súyt chút nữa cắn phải lưỡi, ánh mắt chăm chăm nhìn bọn họ.

Ác mộng kiếp trước, giống như một thước phim chạy qua trong đầu!

Người được gọi là tên nghèo kia tên là Trình Kính Tùng, lúc này còn chưa làm giàu, trông anh cũng thật chật vật, quần áo chắp vá chỗ lớn chỗ nhỏ, vừa tự ti, cẩn trọng cúi đầu, ngay cả con ch.ó Đại Hoàng trong sân cũng không muốn đến gần anh.

Còn người kia, dầu đầy mặt, mang đôi giày da to lớn gọi là Triệu Kiến Minh, chính là rể kim quy trong miệng mọi người.

Đã từng là ngày này, cô bị buộc gả cho Triệu Kiến Minh, từ đây chính thức bước vào địa ngục, sống cuộc sống không bằng chết.

Đừng nghĩ Triệu gia có tiền, nhưng cả nhà bọn họ đều không phải tốt lành gì, nhất là Triệu Kiến Minh, ăn chơi, gái gú, đánh bạc có đủ, lại còn có khuynh hướng bạo hành, xương sườn của cô bị đánh gãy bao nhiêu lần.

Thậm chí tên súc sinh này còn bán cô cho lão đại sòng bạc trả nợ.

Sau đó, nếu như không phải Trình Kính Tùng cứu mạng, cô sớm đã bị bán xuống biển.

Nhớ tới kiếp trước, Cố Nghiên hận không thể để cho Triệu Kiến Minh chịu thiên đao vạn quả.

Đồng thời cũng vui mừng vì hôm nay Trình Kính Tùng vẫn còn sống, không vì cứu cô mà ngã chết.

Cố Nghiên hít một hơi thật sau, ngay khi ánh mắt cô rưng rưng, cẩn thận nhìn Trình Kính Tùng, bên ngoài người dân đã không nhịn được hỏi dồn.

"Chú thím Cố, hai người muốn chọn ai?"

Mẹ Cố trả lời không chút do dự, "Chắc chắn là Triệu gia!"

Nghe vậy, cũng không nằm ngoài suy đoán của mọi người, lộ ra biểu tình rối rít.

Ai lại không chọn người có tiền!

"Nghe chưa Trình Kính Tùng, Cố gia chọn tôi là rể, cậu còn không mau cút đi!" Lần này Triệu Kiến Minh càng thêm đắc ý, ngẩng lên, cười nhạo nói, "Cậu cũng không nhìn xem, cậu lấy gì so với tôi? Lấy nửa cân bánh đào rách của cậu tới cầu hôn sao?"

Đang nói chuyện, anh ta còn lấy ra một xấp bao lì xì đính hôn thật dày.

Một tiểu tử nghèo, lại còn dám cướp hôn với anh, thật là tức cười.

Trình Kính Tùng bị làm nhục trầm mặc siết chặt bánh đào, càng tự ti hơn.

Nói tới bánh đào... Cũng phải là anh ứng trước công phân mới miễn cưỡng có được.

Anh biết, so với anh ta, điều kiện của anh rất kém.

Anh lại càng không thích hợp đến cầu hôn.

Nhưng từ nhỏ anh đã thích Nghiên Nghiên, ngày nhớ đêm mong, thật sự anh không làm gì được, chỉ có thể tranh thủ từng chút.

Cho nên, biết rõ hôm nay là tới tự rước lấy, anh vẫn muốn tới.

Nếu như Nghiên Nghiên có thể gả cho anh, vậy sau này mạng sống của anh chính là của cô.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 2: Chương 2



"Chú thím Cố, cháu..." Cũng muốn cưới Nghiên Nghiên.

Trình Kính Tùng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn mẹ Cố, ánh mắt thành khẩn.

Nhưng không chờ anh nói xong, Cố mẫu liền chua ngoa đuổi người, "Trình Kính Tùng, cậu tới đây xem náo nhiệt đủ rồi, con gái tôi sao có thể gả cho một tên nghèo kiết như cậu?"

Bà mắng không chút lưu tình, chọc cho mọi người cười lớn, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng nhổ nước bọt lên người Trình Kính Tùng.

"Ha ha ha, cóc ghẻ lại muốn ăn thịt thiên nga." Giọng nói non nớt so với lời của mẹ Cố còn đau lòng hơn, bọn họ đang ở độ tuổi cái gì cũng không hiểu, nhưng cũng biết anh không xứng với Cố Nghiên.

Phải biết, Cố Nghiên là cô gái xinh đẹp nhất, dịu dàng, nhẹ nhàng nhất trong mười dặm tám thôn trở lại, bửa củi, nấu cơm, may vá đều biết rõ, phàm là con trai nhà ai muốn làm mai, cũng đều nghĩ tới Cố Nghiên.

Mà Trình Kính Tùng anh, lại là nghèo nổi tiếng trong mười dặm tám thôn!!

"Cháu..."

Đối mặt với vẻ mặt khinh bỉ của Cố Mẫu, Trình Kính Tùng vẻ mặt đỏ lên, đôi môi run rẩy muốn nói cái gì, nhưng là tự ti về bản thân cùng với điều kiện làm cho anh không có cách nào đáp lại lời của mẹ Cố.

Trong ánh mắt, nhanh chóng lạnh xuống, lòng n.g.ự.c một nỗi chua xót dâng lên.

Tại sao hết lần này đến lần khác, đều không có năng lực, để có thể cả đời bên cạnh cô gái này!

Anh thật vô dụng!

Trình Kính Tùng nhìn về phòng ngủ của Cố Nghiên, vành mắt ửng đỏ, giống như muốn khắc sâu hình ảnh cô gái đứng sau cửa sổ trong đáy lòng.

"Cậu làm sao, còn không mau cút đi!" Mẹ Cố thấy anh còn dám mơ tưởng đến con gái mình, hung hăng đẩy anh một cái.

"Người nên cút không phải anh ấy!"

Ngay lúc này, Cố Nghiên vừa tỉnh lại, có tinh thần đẩy cửa xông ra.

Không hổ là cô gái xinh đẹp nhất, dù là mặc áo khoác hoa xuề xòa, tóc đen rối mù tung bay trong gió rét nhưng vẫn có thể nhìn thấy gương mặt trắng như bông tuyết, vẫn xinh đẹp khiến người khác nhìn theo.

Một đôi mắt màu hổ phách lóe sáng tựa bầu trời đêm đầy sao, đôi lông mày mảnh như lá liễu, trong rất thanh tú, hàng mi cong cong, đôi môi mọng, đỏ như cánh hoa, da trắng, mịn màng, tuyết đọng lại tối qua còn ghen tị mấy phần.

Đuôi mắt có một nốt ruồi son nhỏ, khiến cô thêm mấy phần xinh đẹp, giống như vô tình rơi vào phàm trần quỷ tục.

Những người dân xung quanh không nhịn được hít một hơi, làm sao không nghĩ ra, Cố gia lại có một cô con gái xinh đẹp như vậy.

Rõ ràng, dáng vẻ bọn họ rất giống nhau!

"Cố Nghiên thật xinh đẹp, khó trách những phú hộ trong thành đều đến cửa xin cưới."

Những người dân nhỏ giọng cảm khái.

Nghe được động tĩnh, Triệu Kiến Minh và Trình Kính Tùng rối rít nhìn về phía Cố Nghiên.

Chỉ là Triệu Kiến Minh ánh mắt sắc bén, càn rỡ đánh giá Cố Nghiên, giống như Cố Nghiên đã là thuộc quyền sở hữu của anh ta, làm cho Cố Nghiên hận không thể lấy con mắt anh ta xuống làm cầu để đá.

Mà Trình Kính Tùng thì như cô vợ nhỏ vậy, len lén liếc nhìn cô, cũng không dám nhìn thẳng cô, giống như sợ không tôn trọng cô.

Điều này làm trong lòng Cố Nghiên vừa đau vừa xót, hận không thể đến ôm anh, kêu anh cứ to gan mà nhìn.

"Cố Nghiên, con tới thật đúng lúc, mẹ đã đồng ý lời cầu hôn của Triệu gia, chờ mấy ngày nữa, sẽ gả con qua." Chỉ thấy gương mặt mẹ Cố sáng lên, kéo Cố Nghiên qua, trực tiếp thay cô quyết định hôn sự."

Bà và mẹ Triệu mới vừa nói xong, lễ vật một ngàn đồng, cùng với tam chuyển nhất hưởng*.

(*một thuật ngữ ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950. Nó dùng để chỉ bốn vật dụng gia đình mà đất nước này sản xuất được vào thời điểm đó và là vật dụng mà mọi gia đình đều mong muốn. Bốn vật dụng gia đình là: radio, xe đạp, máy khâu và đồng hồ.)

Những vật cao giá như vậy, đừng nói ở thôn, ở công xã cũng không có, mẹ Cố tự nhiên không thể không động tâm.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 3: Chương 3



Nghe thấy những lời tương tự lại vang vẳng bên tai, Cố Nghiên không khỏi hất tay mẹ ra, lạnh lùng khoanh tay.

Tuy rằng kiếp trước cô không thích Triệu Kiến Minh, nhưng tính tình mềm yếu nhu nhược, mẹ nói gì đương nhiên cô sẽ không dám cãi. Nhưng bây giờ, làm sao cô có thể lặp lại sai lầm như vậy một lần nữa!

“Tôi không gả!!”

Khi Cố Nghiên hét lên ba chữ này, cô gần như cắn chặt răng, trong mắt xuất hiện tơ m.á.u đỏ tươi.

Cô gái tái sinh với lòng thù hận tràn ngập đương nhiên sẽ không còn là một con thỏ trắng mềm mại dễ chọc nữa.

“Con nhỏ này, làm sao vậy, gả cho nhà họ Triệu tốt như vậy còn không muốn, vậy con còn muốn gả cho ai nữa?” Mẹ Cố nhíu mày, bà ta không hiểu cô con gái luôn ngoan ngoãn không dám trái lời bà ta sao hôm nay lại dám phản bác bà ta, cảm thấy rằng quyền uy của mình đang bị khiêu chiến, bà ta lập tức nghiêm mặt dạy dỗ. Tất nhiên, quan trọng hơn là bà ta không nỡ phần lễ vật đắt đỏ ấy.

Cố Nghiên nào còn sợ bà ta nữa, chỉ thấy sắc mặt cô không thay đổi, không chút do dự mà còn vô cùng dịu dàng nói: “Đương nhiên là tôi sẽ gả cho Trình Kính Tùng.”

Cái gì! ? Khung cảnh ban đầu sôi nổi như bị tạt nước đá mấy trăm năm, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Mọi cặp mắt đều dán chặt vào Cố Nghiên, như thể họ đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ nào đó.

Cô điên rồi sao, sao lại muốn lấy một thằng nghèo kiết xác chứ?

Ngay cả Trình Kính Tùng cũng sửng sốt, cũng không ngờ Nghiên Nghiên lại chọn mình.

Nhưng vốn từ đầu đến cuối vốn là tình yêu đơn phương của anh, có lẽ thậm chí Nghiên Nghiên còn không biết anh đến từ đại đội nào.

"Cố Nghiên tôi đời này chỉ cưới Trình Kính Tùng!"

Cố Nghiên không quan tâm mọi người nghĩ gì, cô lặp lại lần nữa, giọng điệu kiên định và mạnh mẽ, khi cô nhìn anh, đôi mắt cô tràn đầy ánh sáng.

Một người đàn ông thậm chí có thể cho cô tính mạng của mình, đương nhiên đáng để cô giao phó cả đời.

"Cố Nghiên, sao em nói vậy? Em thực sự chọn hắn ta?" Triệu Kiến Minh, người vừa rồi vốn còn đang nắm chắc phần thắng trong tay giờ đây như ngu người, nhìn chằm chằm vào cô với sự hoài nghi.

Làm sao cô có thể bỏ hắn vì một thằng nghèo hèn chứ? Chắc chắn là hắn nghe nhầm rồi!

Hắn chưa mở miệng còn được, vừa mở miệng, những hình ảnh về việc cô bị hành hạ, bạo lực gia đình các kiểu lại hiện lên trong đầu Cố Nghiên.

"Con tiện nhân kia, gần đây nhìn thấy mày tao liền khó chịu, ngay cả con trai cũng không sinh được, đồ vô dụng. "

"Kêu cái gì mà kêu, chỉ là tâm trạng tao không tốt đánh mày mấy cái để giải khuây, thì sao chứ?"

“Con mẹ mày, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không, nhất định là bởi thứ đồ đ**m như mày nên tao mới thua tiền.”

Vừa mới bạo lực bằng lời nói liền tát một cái tát đầu tiên, sau đó cô bị đẩy ngã xuống đất, bị đánh đập dã man, bị đầu t.h.u.ố.c lá đang cháy làm bỏng da, nứt da loét thịt... Những bức tường trắng như tuyết của ngôi nhà dính đầy m.á.u của cô, cơ thể cô hằn đầy những vết sẹo ghê tởm, cuối cùng, cô bị bán vào sòng bạc cho những thằng lưu manh tùy ý chơi đùa.

Đây, chính là cuộc hôn nhân bi thảm của cô!

Hai mắt Cố Nghiên đầy tơ máu, tay chân không khống chế được chỉ muốn xông ngay vào bếp, cô muốn vơ ngay con d.a.o xiên lên người thằng Triệu Kiến Minh này mấy nhát.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 4: Chương 4



Cô muốn mỗi nhát d.a.o khiến hắn vạn phần đau đớn, nhưng lại không đến mức chí mạng. Cô muốn hắn cũng phải hứng chịu dày vò và đớn đau, cô còn muốn hắn đau khổ mà cầu xin cô, cho đến khi hắn chịu hết mọi đớn đau sẽ tiễn hắn xuống địa ngục.

Nhưng…không xứng! Cô đã sống lại, cũng muốn báo thù, nhưng cũng càng muốn sẽ tận hưởng cuộc sống này, đi báo đáp ơn cứu mạng.

Miễn cưỡng áp chế xuống nỗi hận chờ chực xông ra, cô liền trào phúng: “Không chọn anh ấy, chẳng lẽ chọn anh sao?”

Nếu vậy thì hóa ra cô là kẻ cuồng ngược đãi, mới làm liều như vậy?

“Nhất định là phải chọn anh chứ!” Triệu Kiến Minh gấp đến giậm chân. Hắn giàu có như vậy, mắc cái gì không chọn hắn chứ? Nghe vậy, Cố Nghiên liền dời mắt khỏi hắn một cách khinh miệt, cứ như thể nhìn hắn một chút cô sẽ nhiễm dơ bẩn vậy.

"Cố Nghiên, con điên rồi sao? Con có biết hoàn cảnh gia đình Trình Kính Tùng ra sao không?" Người khó chấp nhận hơn cả Triệu Kiến Minh đương nhiên là mẹ Cố.

Sau khi hoàn hồn, bà ta lập tức giảng đạo lý, nói: “Đừng nói đến nhà nghèo rớt mồng tơi, còn nợ nần chồng chất, em gái là con ma bệnh, nếu con gả cho nó thì đến cả cơm cũng chẳng có mà ăn đâu, con đừng có cứng đầu, đây là chuyện chung thân đại sự. "

Đừng thấy mẹ Cố rất tha thiết khuyên hết nước hết cái, cứ như muốn tốt cho con thôi, nhưng Cố Nghiên biết rất rõ ràng, rằng đó chẳng qua là do nhà họ Cố phải bỏ qua một món hời là tiền sính lễ lớn mà thôi.

Chỉ cần có người trả giá cao hơn, mẹ Cố sẽ không ngần ngại thay con rể.

Mẹ cô luôn trọng nam khinh nữ đến mức cực đoan, trong mắt bà ta, con gái sinh ra là để làm trâu bò cho con trai đổi lấy tiền sính lễ nên ngay từ đầu cô đã bỏ qua bước bàn bạc kĩ lưỡng với bà ta.

"Đó là việc của tôi."

Cố Nghiên - người đã nhìn thấu mọi thứ giờ phút này không thể bị lay động. Không được ăn cơm còn hơn suốt ngày bị người ta chà đạp.

Họ cho rằng gia đình giàu có ở huyện này vì sao lại muốn tìm một cô con dâu dưới quê cơ chứ, chẳng phải vì biết con trai mình không bình thường nên mới tìm một người xuất thân thấp hèn, tính tình hiền lành sao?

Nhưng có nói chuyện này với mẹ Cố cũng thật vô ích. Ở kiếp trước, mặc dù mẹ Cố biết Triệu Kiến Minh không phải là thứ tốt lành gì, nhưng bà ta không những không cho phép cô ly hôn mà còn dùng nhiều cách khác nhau để tẩy não cô, chỉ để nịnh nọt lấy lòng Nhà họ Triệu giàu có và quyền lực.

“Cái gì là chuyện của mày chứ hả, tao nói cho mày biết, mày là con của tao, chuyện của mày cũng là chuyện của tao, tao bảo mày gả cho ai thì mày buộc phải gả cho người đó!

Thấy mềm mỏng nhỏ nhẹ cũng vô ích, mẹ Cố liền đanh thép ra lệnh cho cô, như thể Cố Nghiên là con nha hoàn bán khế ước cả đời trong nhà vậy. Cố Nghiên cũng cứng rắn ánh mắt lạnh lùng: “Vậy tôi cũng nói cho mẹ biết, con Cố Nghiên này bây giờ chẳng ai sai khiến hay ép được nó làm bất cứ việc gì, kể cả cha mẹ nó. "

Kiếp trước, cả đời cô phải chịu kiếp làm trâu làm ngựa và con gái ngoan, kiếp này, đừng có mơ!

"Tóm lại, tôi sẽ chỉ gả cho Trình Kính Tùng."

Cố Nghiên nói những điều quan trọng này tận ba lần, thấy rằng cô đã thành công chọc giận người được gọi là mẹ này, Cố Nghiên cong khóe môi, cảm thấy một cơn sảng khoái khó tả trong trái tim đã bị bóp nghẹt của cô.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 5: Chương 5



Tại sao con cái phải phục tùng ý cha mẹ sắp đặt? Đặc biệt là loại cha mẹ rõ ràng chỉ vì tư lợi của mình!

"Vì sao! Tại sao chứ hả!"

Triệu Kiến Minh thấy cô hết lần này đến lần khác chọn một thằng nghèo kiết xác, trên mặt lộ ra vẻ hung ác, tràn đầy không cam lòng: "Cố Nghiên, rốt cuộc anh thua nó chỗ nào chứ?"

“Thế thì nhiều lắm.”

Cố Nghiên không thể không cười khinh khỉnh, cứ như đang xem một thằng hề nhảy nhót khùng điên vậy: "Anh không thể so sánh với anh ấy cho dù là về chiều cao, ngoại hình, sức lao động, sự nam tính."

Nếu hắn muốn làm rõ, vậy cô cũng không ngại đánh giá so sánh hắn từ đầu đến chân.

Trình Kính Tùng có ngoại hình tiêu chuẩn của một chàng trai rắn rỏi, với khung xương to trời sinh, bờ vai rộng, vòng eo và đôi chân chắc khỏe.

Đương nhiên, anh không chỉ cao to vạm vỡ mà còn có vẻ ngoài đẹp, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo màu lúa mì, lông mày rậm hơi nhướng lên, đôi mắt đen láy tựa hồ nhìn không thấy đáy, và sống mũi cao thẳng, sự kết hợp của chúng tương ứng với bốn từ khôi ngô tuấn tú.

Vì vậy, mặc dù mạnh mẽ rắn rỏi, nhưng không thô lỗ chút nào.

Về phần Triệu Kiến Minh, mặc dù ngoại hình cũng không tệ, nhưng cũng chỉ là chiếc lá xanh làm nền cho hoa đỏ thắm, vừa nhìn là biết hắn như con gà yếu ớt, vô cùng dầu mỡ.

“Cô, cô…” Bắt gặp ánh mắt khinh thường của cô, lòng tự trọng của Triệu Kiến Minh cực lớn, muốn phản bác lại không tìm được lời nào, tức giận đến suýt nữa hộc máu.

"Được, nếu nhà họ Cố các ngươi coi thường Nhà họ Triệu chúng ta như vậy, vậy thì không bàn hôn sự này cũng được!" Mẹ Triệu nhìn thấy con đ* này dám ở trước mặt mọi người mà chế giễu bảo bối của mình, lập tức m.á.u nóng dồn lên não rút lại bao lì xì đã nhét cho mẹ Cố.

Nếu không phải vì con trai bà ta có những khuyết điểm nhỏ như thỉnh thoảng khuynh hướng bạo lực, làm sao bà ta có thể cần một cô gái thôn quê làm con dâu của mình.

Cô thì hay rồi, còn dám từ chối, thật không biết tốt xấu!

“Vậy các người còn không mau cút đi, không tiễn.”

Thấy chuyện có thể giải quyết thuận lợi như vậy, Cố Nghiên không khỏi vỗ tay cười rạng rỡ.

Mẹ chồng cũ của cô cũng vô cùng ác độc, thấy cô bị con trai bà ta đánh không những không giúp đỡ mà còn giúp hắn khóa cửa. Lại còn dùng giọng điệu nhàn nhạt nói: Cố Nghiên à, vợ bị chồng đánh mấy cái cũng có sao đâu, tâm tình của nó không tốt trút giận lên con, trút giận là phúc phận của con, con cứ tận hưởng đi nhé. Cứ như thể cô là người không biết cân nhắc suy nghĩ vậy! Thật ghê tởm, con mẹ nó ghê tởm đến lúc mở cửa vẫn thấy trong nhà tràn đầy sự ghê tởm!

Mỗi khi nghĩ đến những điều này, trong lồng n.g.ự.c Cố Nghiên tràn ngập lửa giận và căm hận, cô ước gì mình cắt từng miếng thịt của bọn họ, sau đó rắc muối lên vết thương, cuối cùng để cho dã thú hung dữ nhất dùng hàm răng sắc bén nhất cắn xé chúng tan tành từng mảnh thịt vụn. Kiếp này Nhà họ Triệu bọn họ sẽ không bao giờ làm hại được cô nữa!

"Con đ* thối tha này, mày còn dám bảo chúng tao cút đi. Tốt lắm, tốt lắm, Kiến Minh, chúng ta đi thôi. Với điều kiện gia đình chúng ta, muốn tìm con gái tốt kiểu gì chả được." Mẹ Triệu thấy cô vậy mà còn cười vui vẻ đến thế, lồng n.g.ự.c mẹ Triệu phập phồng tức giận, ước gì có thể xông lên xé nát Cố Nghiên.

Bà ta không hiểu, từ chối một gia đình ưu tú như bọn họ, làm sao cô có thể vui vẻ như thế được chứ!

"Mẹ, con không đi."
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 6: Chương 6



Triệu Kiến Minh sao có thể chịu thua một thằng nghèo kiết xác, không những không đi, còn tiếp tục hỏi: "Cố Nghiên, tôi cho cô một cơ hội nữa, rốt cuộc cô muốn chọn ai?"

Sau khi nói xong liền hung ác nhìn chằm chằm vào Cố Nghiên, loại ánh mắt này của hắn khiến Cố Nghiên sợ hãi và ghê tởm từ tận xương cốt.

Đây là biểu hiện mỗi khi hắn lên cơn muốn bạo hành cô. Cố Nghiên vô thức nghiêng người về phía Trình Kính Tùng, giọng nói không chút do dự: "Trình Kính Tùng! Trình Kính Tùng! Vẫn là Trình Kính Tùng!"

Đừng nói là chỉ một lần, cho dù lại cho cô thêm một ngàn lẻ một cơ hội, cô sẽ luôn chọn Trình Kính Tùng.

Hắn thậm chí không thể sánh được với da gót chân của Trình Kính Tùng.

“Sao cô dám chứ hả!”

Một lần nữa bị cô dứt khoát từ chối, bị đả kích khiến hai mắt Triệu Kiến Minh long lên sòng sọc, ngón tay nắm chặt thành quyền, tựa như lúc nào cũng đều có thể lập tức xông lên gϊếŧ Cố Nghiên.

Thằng súc vật này là vậy, mỗi khi gặp phải chuyện không như ý mình, hắn đều nổi cơn tam bành. Không có vợ thì hành hạ động vật để trút giận, có vợ rồi thì trút giận bằng cách đánh đập vợ.

Nếu có thể, Cố Nghiên thực sự ước rằng hắn sẽ mất kiểm soát ngay bây giờ, để gia đình hắn mang tai tiếng, để đời này hắn không thể làm hại bất kỳ người phụ nữ nào được nữa.

"Anh hung dữ như vậy làm gì?"

Trình Kính Tùng sợ đối phương sẽ thực sự làm Nghiên Nghiên bị thương nên lập tức đứng chắn trước mặt cô, nắm chặt nắm đấm, nhìn hắn chằm chằm.

Ai quen biết anh thì đều biết thằng nhóc này tay chân gân guốc, nhấc tảng đá cả trăm ký lên núi khỏe đến mức chẳng th* d*c, chứ đừng nói là lúc đánh nhau sẽ lợi hại nhường nào.

Ngay khi Cố Nghiên ngẩng đầu lên, cô liền thấy người đàn ông giống như một ngọn núi cao chót vót, che mưa chắn gió cho cô, với khuôn mặt hung dữ cực kì.

Quả nhiên là một người có thể vì cô mà trao cả tính mạng mình, tuyệt đối sẽ không để cô phải chịu một chút uất ức nào.

Chóp mũi Cố Nghiên chua xót, thiếu chút nữa lại khóc. Một người đàn ông như vậy, sao có thể không xứng để trao thân gửi phận?

"Liên quan gì đến mày?" Triệu Kiến Minh là thằng khốn ỷ mạnh hϊếp yếu nhưng lại sợ kẻ mạnh hơn, đừng nhìn hắn dám đối đầu với Cố Nghiên, nhưng khi hắn đối mặt với một Trình Kính Tùng cao lớn vạm vỡ, phần lớn sự kiêu ngạo của hắn lập tức biến mất.

Mẹ Triệu đương nhiên không thể để cho hắn mất khống chế ở nơi đông người, liền nhào tới, dùng giọng điệu dịu dàng dỗ ngọt hắn nói: “Kiến Minh ngoan nào, đừng tức giận, cô ta chỉ là một con đ**m rẻ tiền, không biết tốt xấu, thứ tốt không biết hưởng cứ chọn thứ bỏ đi."

"Đi thôi, ngày khác nhất định sẽ tìm cho con một cô vợ tốt hơn ả gấp ngàn lần."

Cố Nghiên chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của bọn họ, cô ta thật sự cho rằng mình báu lắm sao ?

“…Mẹ, mẹ nói đúng, cô ta chẳng qua chỉ là một con đ**m rẻ tiền.” Triệu Kiến Minh nghiến răng nghiến lợi.

Mặc dù không muốn bỏ qua, nhưng hắn đã bị từ chối trước đông người nhiều lần, không thể giữ thể diện, vì vậy hắn chỉ có thể rời đi với mẹ Triệu.

"Này, chị Triệu, đừng đi, con nhỏ này này nhất định là sốt cao mê sảng nói bậy, còn nhỏ thì biết cái gì? Tôi là mẹ nó, chuyện hôn sự này tôi sẽ thay nó quyết định là được, mọi người đừng để ý lời nó nói."
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 7: Chương 7



Mặc dù bà ta cũng thắc mắc tại sao Cố Nghiên hôm nay lại trở nên nổi loạn như vậy, nhưng thấy mẹ Triệu thực sự muốn rời đi, bà ta không thèm điều tra thêm, bà ta gấp như phải bỏng kéo người ta quay lại.

Nếu để họ rời đi, chẳng phải của hồi môn c.ắ.t c.ổ kia là vô ích sao? Sau này con trai bà ta lấy gì để cưới vợ, bà ta lấy gì để nuôi đứa cháu mập mạp đây? Thế thì không phải là công sức nuôi đứa con gái này công cốc rồi sao?

“Buông tay!” Mẹ Triệu cả giận, không muốn nghe.

Ánh mắt sắc bén thấy họ chuẩn bị đi ra khỏi sân, mẹ Cố gấp đến mức suýt chút nữa quỳ xuống, liên tục trấn an họ: “Mọi người tin tưởng tôi, tôi nhất định có biện pháp khiến nó ngoan ngoãn gả đi, tôi là mẹ nó đấy, lẽ nào tôi không có cách nào hay sao?"

Con gái bà ta, bà ta biết rõ nhất, nó vẫn luôn mềm lòng, tuy rằng không biết hôm nay lại uống nhầm thuốc gì, nhưng có lẽ ngày mai lại ổn thôi.

Nếu không khá hơn, đến lúc đó bà ta sẽ hạ ít thuốc mê, dù sao cũng bị mạng che kín đầu, được dìu lên xe vào động phòng rồi ai đâu mà biết cô dâu thế nào.

“Mẹ thật sự có biện pháp khiến Cố Nghiên gả cho tôi sao?” Mặc dù mẹ Triệu vẫn còn tức giận nhưng Triệu Kiến Minh cũng không khỏi động lòng, dừng bước quay đầu nhìn mẹ Cố.

Vẻ mặt chờ mong như một con lợn sắp ăn được cải trắng.

Suy cho cùng, thứ càng không có được sẽ càng khiến ta không dễ quên nó.

Về phần không biết nghe lời, đợi đến khi hắn có được rồi, chẳng lẽ đối phó không nổi cô - một cô gái nhỏ nhoi hay sao?

“Đương nhiên!” Mẹ Cố lập tức vỗ n.g.ự.c hứa hẹn: “Con rể ngoan ơi, con cứ chờ làm chú rể là được.”

Nhìn thấy mẹ Cố ở đó tự mình quyết định, Cố Nghiên thật sự không có chút kinh ngạc nào.

Nếu người mẹ quyền lực của cô có thể dễ dàng nhả miếng mỡ béo bở này trong miệng ra thì mới là lạ đấy.

“Dì!” Trình Kính Tùng nghe không nổi nữa, cố gắng nói đạo lí với bà ta: “Nghiên Nghiên đã nói rất rõ ràng rằng cô ấy không muốn kết hôn với Triệu Kiến Minh, xin đừng ép buộc cô ấy nữa.”

Bờ vai của anh đầy căng thẳng, đứng bên cạnh Cố Nghiên và tiếp tục chống lưng ủng hộ cô.

“Mày câm miệng ngay cho mẹ mày, ở đây làm gì có chỗ cho mày nói chuyện.” Mẹ Cố vốn không thích anh, cộng thêm việc con gái muốn gả cho anh, vì thế lúc này sự chán ghét đối với anh đạt đến cực điểm.

“Kiến Minh, chị Triệu, hai người nghĩ làm như vậy có ổn không?” khi nhìn hai mẹ con nhà họ Triệu, mẹ Cố lập tức nở nụ cười nịnh nọt.

“Nếu bà có thể khiến cô ấy gả cho tôi, đương nhiên là ổn rồi, nửa tháng nữa tôi đến lấy người.” Triệu Kiến Minh lao tới trước mặt vẻ làm bộ làm tịch của mẹ Triệu, nói được làm được, chen vào lời nói, hắn không quên ném cho Trình Kính Tùng một ánh mắt đầy khıêυ khí©h.

Hừ, cho là Cố Nghiên không đồng ý thì sao chứ?

Cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn trở thành người của hắn!

“Không sao, không sao, con rể ngoan của mẹ.” Mẹ Cố liên tục gật đầu, vội vàng nhìn phong bì màu đỏ: “Vậy lễ vật này đưa thêm lần nữa đi.”

“Được”

Cố Nghiên thấy Triệu Kiến Minh lấy phong bì đỏ đính hôn ra, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Ai mà biết chuyện này sẽ nghĩ là gả con gái để cưới con dâu, những ai mà không biết còn tưởng rằng đây là một vụ buôn bán người.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 8: Chương 8



“Các người không thể làm như vậy!” Thấy chuyện này thực sự đã quyết định ổn thỏa, Trình Kính Tùng như kiến bò lên nồi nóng, toát mồ hôi giữa trời đông, vội vàng ngăn lại lần nữa.

Không chỉ vì người Nghiên Nghiên muốn cưới là anh, cho dù không phải là anh, anh cũng không thể để cô bị ép cưới.

Khi Trình Kính Tùng đang nghĩ cách, Cố Nghiên nở một nụ cười trấn an anh.

Khi mẹ Cố chuẩn bị nhận sính lễ

“Sao, còn muốn cưỡng hôn à?”

Giọng nói của cô có chút sắc bén, trực tiếp làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn: “Được rồi, nếu nhà họ Triệu các người không biết xấu hổ, vậy thì tôi cũng không có gì phải băn khoăn.”

“Tôi đến nhà máy thực phẩm tìm lãnh đạo của các người, để tất cả công nhân thấy gia đình phó giám đốc của họ có đạo đức như thế nào, lại ép một cô gái lấy con trai ông ta, để tôi xem nhà các người còn có thể làm việc trong nhà máy nữa không?”

Mặc dù người đề xuất cuộc hôn nhân ép buộc này là mẹ Cố, nhưng đối phương lại là mẹ cô, cô không thể trước mặt mọi người đối xử với bà ấy như thế nào cũng được, nên tạm thời chỉ có thể đổ lỗi lên đầu người nhà họ Triệu.

“Không, không, không, Cố Nghiên sẽ đi!” Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cho rằng Cố Nghiên chỉ hù dọa người.

Trong thời đại phong cách là trên hết, nếu thực sự tạo ra một vụ bê bối này, cho dù không bị sa thải thì cũng bị chỉ trích, ảnh hưởng đến tương lai.

Nhưng lý do Cố Nghiên đưa ra nước cờ này không phải để bọn họ bị mất việc.

Hiện tại ba Triệu không tham tiền trong nhà máy, nếu bây giờ gia đình bọn họ bị sa thải, nhất định họ sẽ lợi dụng làn gió xuân của cải cách mở cửa, làm nên sự nghiệp thì thật sự cái mất còn nhiều hơn cái được.

Chủ yếu là vì cô muốn gia đình họ Triệu ý thức được Cố Nghiên cô không phải bánh bao mềm, cô sẽ không để nhà bọn họ tùy ý xử lý.

Đến lúc đó nếu thật sự cưới cô, cô nhất định sẽ khiến gia đình mình bị đảo lộn.

“Cô không đi, ai ép được cô, người ép cô rõ ràng là mẹ cô, hà cớ gì mà cô đến nhà máy thực phẩm của chúng tôi để gây chuyện?” Mẹ Triệu không dám nhận thứ nước bẩn này, vội vàng lao về phía trước ngăn cản Cố Nghiên đang lao ra.

Nếu thật sự bị truyền ra, ba người nhà họ sẽ bị mọi người khinh thường, đặc biệt nhà họ, sao ngăn cản được dư luận?

“Cô quá là vô lý rồi!” Sự căm ghét của mẹ Triệu với Cố Nghiên ngày càng tăng.

Khi định đánh lén vào người cô một cái để chứng tỏ sức mạnh, liền bị Trình Kính Tùng nắm lấy cánh tay chặn lại.

“Buông Nghiên Nghiên ra” người đàn ông tối sầm mặt lại, khó chịu cảnh cáo, như thể nếu bà ta không chịu nghe lời, có thể anh sẽ bẻ gãy mất cánh tay bà ta.

Mẹ Triệu bắt gặp ánh mắt hung dữ của anh, trong lòng sợ hãi run lên, bà ta không dám giở trò với Cố Nghiên nữa, vội vàng buông tay ra.

Mẹ Triệu thì sợ hãi, nhưng mẹ Cố là mẹ của Cố Nghiên lại không như vậy.

Bà ta trực tiếp nhổ nước bọt vào mặt Cố Nghiên mắng: “Con nha đầu c.h.ế.t tiệt này, có muốn c.h.ế.t không mà đòi đi gây sự, mày xem tao có đánh c.h.ế.t mày không!”

Nói xong bà ta xắn tay áo lên, nhìn chằm chằm vào cô làm động tác chuẩn bị đánh người.

“Dù mẹ có đánh c.h.ế.t tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ cưới Triệu Kiến Minh.” Cố Nghiên vẻ mặt kiên định, đôi mắt đỏ bừng đầy thù hận, sự thù hận vì bị dồn đến con đường chết, một con thú bị dồn vào bước đường cùng.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 9: Chương 9



Cô muốn gia đình nhà họ Triệu biết tính khí của cô nóng nảy như thế nào!

Thà c.h.ế.t chứ không gả!

Đối mặt với đôi mắt đỏ như m.á.u của cô, trong lòng mẹ Triệu và Triệu Kiến Minh đều rùng mình, có cảm giác khó hiểu như thể bí mật của mình đã bị nhìn thấu.

Lẽ nào... cô đã biết gì đó rồi?

Không thể nào, trước đó họ còn chưa gặp Cố Nghiên lần nào.

Cho dù như thế nào, ít nhất mẹ Triệu cũng hiểu rõ được Cố Nghiên không thích hợp để gả vào nhà bọn họ, một cô con dâu cay độc như vậy, không dễ để nhà bọn họ có thể bắt nạt.

“Thà c.h.ế.t cũng không gả đúng không, vậy hôm nay tao đánh c.h.ế.t con tai họa nhà mày, để tao xem mày có cố chấp nữa không!”

Mẹ Cố vốn dĩ chỉ muốn đe dọa làm cô sợ hãi, nhưng bây giờ bà ta hoàn toàn phát điên lên vì tức giận.

Bà ta hoàn toàn mất trí, trực tiếp cầm cây gậy đánh mạnh vào người cô.

Bà ta không tin dưới cái gậy không thể đánh được đứa con gái biết nghe lời.

Cố Nghiên sớm đã có phòng bị với bà ta, sao có thể ngoan ngoãn đứng đó nhận đòn, khi cô định né tránh.

“Cẩn thận!” giọng nói lo lắng khẩn trương của người đàn ông lướt qua bên tai.

Thời khắc sau đó, Cố Nghiên cảm giác bản thân ngã vào một vòng tay ấm áp và vững chắc.

Cùng lúc đó tiếng gậy rơi xuống một cách nặng nề.

Bùm!

Khoảnh khắc Cố Nghiên ngẩng đầu lên, cô tình cờ nhìn thấy cây gậy của mẹ mình đập mạnh vào cánh tay phải của Trình Kính Tùng.

Anh kêu lên một tiếng, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt nhăn lại như tờ giấy, trên trán cứng nhắc nổi lên gân xanh, hiển nhiên là đau đến cỡ nào.

Lúc này, Trình Kính Tùng thực sự vui mừng vì anh đã đỡ gậy, nếu không nó sẽ đập xuống người Nghiên Nghiên, ít nhất cô sẽ phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng.

“Trình Kính Tùng, anh không sao chứ?” Đôi mắt của Cố Nghiên run lên.

Cô lập tức cẩn thận kéo cánh tay của Trình Kính Tùng lên, xắn ống tay áo lên nhìn, vết thương tím xanh, gần như lan ra cả cánh tay, có thể thấy rõ vết bầm tím tụ m.á.u ở bên trong.

Cố Nghiên hít một hơi khí lạnh, trái tim cô thắt lại, khoảnh khắc này cô vừa đau lòng vừa tức giận.

Đây có thật sự là mẹ của cô không vậy, sao có thể nhẫn tâm như vậy?

Dân làng xung quanh lắc đầu hết lần này đến lần khác.

“Nghiên Nghiên, em đừng lo, đó chỉ là một vết thương nhỏ, anh không sao.” Trình Kính Tùng cố gắng nở một nụ cười trên đôi môi tái nhợt, cố gắng hết sức để đứng thẳng với tấm lưng cong, và cố gắng hết sức để không để thể hiện nỗi đau rõ ràng như vậy.

Anh không muốn cô áy náy vì tất cả những gì anh làm cho cô đều là tự nguyện.

Con người anh ấy thật đẹp!

“Các người xem, Cố Nghiên này quan tâm đến Trình Kính Tùng như vậy, còn nhất quyết muốn lấy anh ta. Chẳng lẽ có đầu đuôi sao? Có lẽ cô ta bụng to rồi nên không dám lấy người khác?” Nhìn hai người họ thân thiết như vậy, mẹ Triệu không khỏi âm thầm suy đoán.

Nếu không, bà ta thực sự không hiểu tại sao cô lại từ chối một nhà chồng ưu tú như vậy.

Sau khi được nhắc nhở như vậy, dân làng xung quanh lập tức hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía hai người họ đều thay đổi.

Đúng thế, nếu không phải do có quan hệ mập mờ, sao Cố Nghiên có thể vừa ý một thanh niên nghèo, còn muốn sống c.h.ế.t phải gả cho anh chứ?

Hoặc là Cố Nghiên có dây dưa với người khác, và bây giờ muốn tìm một người lương thiện để chịu trách nhiệm?
 
Back
Top Bottom