Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 320: Chương 320



Nếu thời gian có thể quay ngược lại, thì cậu ta sẽ làm như thế sao? Đương nhiên, đáp án là cậu vẫn sẽ làm.

Nhưng cậu ta sẽ không thô lỗ giống lúc đó, cậu ta sẽ nghĩ cách nói ra mà êm đẹp cho cả đôi đường cả hai bên.

Ít nhất, cậu ta sẽ không thô lỗ nói thẳng chân tướng mọi việc cho mẹ Trình biết như lúc đó. Cậu ta sẽ từ từ tiếp cận, thăm dò tâm trạng của bà ấy, rồi mới nói chuyện này ra.

Đương nhiên, thời gian không thể nào quay lại được, cậu ta cũng không có cách nào làm cho tất cả mọi chuyện thật hoàn hảo hơn cả.

Hiện tại, chuyện duy nhất mà cậu ta có thể làm là cố gắng hối lỗi và sửa lại mọi sai lầm của mình!

Nếu không, cậu ta không cách nào bàn giao lại cho ông ngoại được.

Cậu ta ngồi xuống mép giường, thở dài, nói: "Mẹ Trình, cháu nên gọi dì là mợ hay gọi là mẹ Trình đây? Cậu của cháu giữ hình của dì, tuy rằng bây giờ nhan sắc của dì đã không còn giống trước kia nữa, nhưng cháu vẫn mạn phép nhận dì là mợ cháu vậy."

"Cậu cháu hy sinh rồi, lúc cậu cháu hy sinh còn nắm thật chặt bức hình của dì trong tay, giấu ở trước ngực, ông ấy sợ bị lửa b.ắ.n vào thiêu cháy mất bức ảnh đó. Ông ấy dùng tính mạng của mình bảo vệ ảnh của dì, cậu của cháu cũng từng nói đợi khi chiến tranh thắng lợi sẽ dẫn dì về nhà ra mắt ông ngoại. Ông ngoại vẫn luôn đợi dì với cậu đến, nhưng cuối cùng ông ngoại chỉ đợi được tin tức cậu cháu đã hi sinh"

"Cả đời cậu của cháu không có con cái, nếu như Trình Kiêu thật sự là con trai của cậu thì hay biết mấy. Ông ngoại cháu đã là người đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi, sau khi nghe tin này, ông ấy còn vui mừng đến mức nào nữa đây?"

"Ông ngoại từng kể cho cháu nghe, bảo cháu đến huyện Nghi An điều tra chuyện này thật rõ ràng. Dù Trình Kiêu có phải cháu nội của ông ấy hay không, ông ấy vẫn xem Trình Kiêu như cháu trai ruột của mình mà đối xử. Nhưng cháu vẫn muốn cậu cháu có một đứa con của riêng mình, ông ấy... Đã rất đáng thương rồi..."

"Mỗi năm vào ngày giỗ, cậu cháu cũng đang đợi con trai mình đến thăm mộ mình mà, nhưng ông ấy đợi không được, đã hơn hai mươi năm rồi, ông ấy không đợi được ai hết"

"Cháu nghe người ta bảo Trình Kiêu sinh non, cháu rất mong Trình Kiêu là con trai của cậu cháu, cháu thật sự mong trong lòng mẹ Trình vẫn còn có cậu của cháu. Cậu của cháu không đến bắt người đi, ông ấy không đến bắt được, ông ấy có muốn cũng không đến được nữa rồi"

"Nếu Trình Kiêu thật sự là con cái nhà họ Tiêu, lẽ nào dì không mong anh ấy nhận tổ quy tông sao?"

"Cậu của cháu vẫn luôn đợi hai mẹ con dì đến, đợi hai người đến thăm mộ của ông ấy một lần"

"Mẹ Trình ơi, ngày mai cháu phải đi rồi, cháu đi rồi sẽ không thể quay lại đây được nữa. Chuyện này về sau cũng sẽ bị phủ bụi sau khi cháu rời đi, nó sẽ phủ màn bụi khi dì hôn mê không tỉnh lại, thân thế của Trình Kiêu cả đời này cũng không thể rõ ràng được. Cả đời này, cậu của cháu không đợi được con trai của mình đến rồi, ông ấy thật đáng thương..."

Trong giọng nói của Tiêu Luân Đạt, xuất hiện tiếng nghẹn ngào, cậu ta nhìn phản ứng của mẹ Trình.

Ngay từ đầu, mẹ Trình không phản ứng gì cả, nhưng khi cậu ta nhắc đến "ngày giỗ của cậu không có người thân đến thăm mộ", khóe mắt của mẹ Trình chảy xuống một giọt nước mắt. Khi cậu ta nói đến "cậu của cháu thật đáng thương, không thể nhận được con ruột mình, Trình Kiêu không thể nào nhận tổ quy tông được", phản ứng của mẹ Trình càng mãnh liệt hơn, nước mắt của bà ấy tràn ra ngày càng nhiều.

Cuối cùng, khi Tiêu Luân Đạt nói "cháu sắp phải đi rồi, cháu quay về Bắc Kinh sẽ không quay lại nữa, cả đời này cậu của cháu không đợi được con ruột của mình đến gặp rồi", đột nhiên mẹ Trình mở mắt ra.

"Tiêu Luân Đạt.." Bà ấy cố gắng gọi một tiếng, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

Tiêu Luân Đạt đã hết hy vọng rồi, lúc cậu ta muốn đứng dậy rời đi đã nghe tiếng gọi rất nhỏ như muỗi của bà ấy, cậu ta ngạc nhiên quay người hỏi: "Mẹ Trình?"

Mẹ Trình như mơ một giấc mộng, trong mơ bà ấy không còn u sầu. Trong mơ, bà ấy trẻ lại một thiếu nữ mười tám tuổi, bà ấy gặp được thiếu niên kia tại huyện Nghi An.

Thiếu niên kia cười với bà ấy và nói: "Vân Hương, anh sắp ra chiến trường rồi, đó là chiến trường ở Đông Nam cách đây rất xa"

Thiếu niên kia lại nói tiếp: "Vân Hương, anh đã nói với ba mình về chuyện chúng ta rồi, ông ấy đã đồng ý."

Thiếu niên nói tiếp: "Vân Hương, em đợi anh quay lại cưới em nhé, để em với con có một gia đình ấm áp."

Thiếu niên nói: "Vân Hương, đợi anh...

Bà ấy tỉnh lại thấy Tiêu Luân Đạt thì thầm những lời kia bên tai mình, bà ấy nhớ trước khi bà ấy ngất đi còn nghe được tin... Tiêu Thắng Lợi đã hy sinh rồi.

Đã qua hai mươi năm rồi, bà ấy tưởng rằng ông ấy đã bỏ bà đi, ông ấy đã đồng ý lấy bà ấy rồi nhưng cuối cùng là một đi không trở lại. Bây giờ, bà ấy mới biết được ông ấy đã hy sinh và giờ phút này, bà ấy vẫn không chịu đựng được nổi sự đau đớn, dằn vặt trong lòng mình.

"Luân Đạt, cậu của cháu hi sinh lúc nào?" Mẹ Trình đã tỉnh táo hẳn, giọng nói của bà ấy vẫn rất nhẹ giống như có ý nhưng vô lực.

Tiêu Luân Đạt nói: "Cậu của cháu đã hi sinh vào năm hai mươi mốt tuổi, trước mùa thu, trận chiến dịch năm đó rất khốc liệt, đánh ròng rã cả ngày lẫn đêm. Khi ông ngoại của cháu nhận được tin tức, thì di thể của cậu cũng đã được đưa về đến nơi rồi"

Lồng n.g.ự.c của mẹ Trình đột ngột tê rần, bà ấy cố gắng che n.g.ự.c mình nhưng vẫn không thể ngăn được cơn đau ở trái tim.

"Mẹ Trình.." Tiêu Luân Đạt thấy thế cũng sợ hãi.

Mẹ Trình vất vả lắm mới bình tĩnh được sự đau nhức trong lòng, nói: "Cháu kể cho dì nghe một chút về chuyện cậu cháu đi, thêm vào đó cháu phải kể lại chút chuyện về nhà họ Tiêu nữa"

Bà ấy thật sự không biết gia đình họ Tiêu ra sao, bà ấy chỉ biết điều kiện của gia đình nọ rất khá giả. Năm đó, bà ấy hẹn hò với Thắng Lợi cũng không nghĩ nhiều, tình yêu rất trong sáng, bây giờ bà ấy vẫn yêu sâu đậm như thế.

Sau khi ông ấy một đi không trở lại, bà ấy cũng từng nghĩ rất nhiều chuyện, bà ấy nghĩ rằng có lẽ ông ấy không chịu đựng được bà ấy nữa nên mới rời đi, nhưng cho đến bây giờ, bà ấy chưa từng hận ông ấy.

Chưa bao giờ.

Tiêu Luân Đạt cũng không giấu bà ấy, bắt đầu kể về chuyện cậu nhà mình, từ từ nói từng chi tiết một cho mẹ Trình nghe.

Nước mắt của mẹ Trình lăn dài trên má, bà ấy nghe chuyện từ khi Tiêu Thắng Lợi còn bé cho đến khi ông ấy lớn lên và hi sinh, trái tim của bà ấy như bị ai đó bóp nghẹt, cố gắng bóp lấy n.g.ự.c mình, muốn bình ổn đáy lòng đau khổ của bản thân.

"Mẹ Trình, người đã hẹn hò với cậu của cháu là dì phải không? Thế Trình Kiêu có phải là con trai của cậu không?"

Mẹ Trình gật gật đầu, trả lời: "Cháu gọi Trình Kiêu vào đi, đã đến lúc chúng ta nên nói rõ sự thật cho thằng bé biết rồi"

Bà ấy không biết bản thân sống bao nhiêu năm nữa, con trai cũng đã hai mươi mốt tuổi, anh nên biết về thân thế của mình rồi.

Trước đây, bà ấy không dám nói cho anh biết bởi vì thứ nhất bà ấy sợ con trai mình không chấp nhận được chuyện này, thứ hai vì hoàn cảnh lúc đó, bà ấy sợ dư luận sẽ phá hủy thằng bé.

Thật sự, bà ấy rất muốn đợi anh thi xong kỳ thi Đại học rồi mới nói cho anh biết, để cho anh yên tâm thị xong kỳ thi Đại học.

Nhưng chuyện này đã ồn ào lớn như thế rồi, bà ấy sợ con trai đã biết được rồi! Nếu bà ấy để cho anh chờ đợi trong lo lắng rồi bước vào kỳ thi Đại học, thì không bằng bà ấy cứ nói rõ thân thế cho anh biết.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 321: Chương 321



"Nhưng ba mẹ cô gái nói, nếu chưa lập gia đình mà sinh thì rất nghiêm trọng, cô sẽ bị người khác rủa sả. Lúc đó, cô gái rất đau khổ, cũng đã hết đường, đến mức cô gái chỉ muốn tìm cái chết. Nhưng ngay lúc đó, có một người đàn ông đã xuất hiện, anh ấy nói rằng mình cam tâm lấy cô, cam tâm chăm sóc cho hai mẹ con, cam tâm xem con của cô như con ruột của mình. Lúc này, bụng cô gái kia càng ngày càng lớn lên, sắp không gạt được mọi người rồi, nếu bụng lớn lên sẽ lộ ra chuyện cô gái chưa cưới đã mang thai, sau cùng chẳng thể lừa dối được ai nữa hết"

"Cuối cùng cô gái kia hết cách, đành gả cho người đàn ông đó, tám tháng sau cô gái sinh ra đứa con trai, tuyên bố bên ngoài là sinh non. Cũng may cơ thể của đứa bé từ nhỏ đã yếu, nên mới có thể giấu được."

Mẹ Trình nói đến đây, nước mắt giàn giụa, Trình Kiêu nghe xong cũng trợn mắt há mồm, bàn tay đang từ từ siết chặt lại.

Anh biết rõ thiếu niên trong chuyện xưa kia là ba ruột của mình, cô gái kia là mẹ ruột của mình, mà người đàn ông cô gái kia cưới đương nhiên là bố dượng của anh rồi.

"Mẹ, con.." Trình Kiêu vò đầu, lòng ngổn ngang, cậu ấy không biết phải nói thế nào.

Anh vẫn cho rằng chuyện này không thể nào xảy ra trên người mình được, mối quan hệ giữa anh và ba rất tốt đẹp, ba đối xử với anh như con trai ruột, nhưng kết quả lại là...

Ông ấy không phải là ba ruột của anh, ba ruột của anh là người hoàn toàn xa lạ. Thậm chí, anh còn biết con trai nhà họ Tiêu tên Tiêu Thắng Lợi kia không phụ bạc mẹ mình, mà ông ấy đã hy sinh trên chiến trường.

Nếu năm đó, ba ruột của anh không hy sinh, có phải là kết cục rất viên mãn không? Nhưng kết quả lại là ba ruột cậu ấy hy sinh rồi, chuyện này đúng làm người ta bối rối và tiếc thương.

"Mẹ biết nhà họ Tiêu rất giàu sang và quyền quý, nhưng mẹ không dám để cho con nhận tổ quy tông, mẹ cho là Thắng Lợi bị ba mẹ mình chèn ép không cho đến đây nữa, có lẽ ông ấy đã kết hôn rồi. Mẹ cũng xem như chuyện đó là quá khứ, chưa từng xảy ra.

|| "Năm đó, ông cụ Tiêu vào thôn ta, mẹ không nghĩ được ông ấy là ba của Thắng Lợi, nhưng vẫn có nghi ngờ bởi vì ông cụ Tiêu rất giống Thắng Lợi. Mẹ không dám đi hỏi chuyện này với ông cụ Tiêu, mẹ sợ kết quả cuối cùng khiến bản thân chịu đựng không nổi. Cho nên gạt việc này sang một bên, đến khi Luân Đạt đến tìm mẹ, mẹ mới biết được, Thắng Lợi đã hy sinh rồi..." Mẹ Trình càng nói, càng khóc không thành tiếng.

"Mẹ, cha... Nếu như không có cha, mẹ con chúng ta có thể không thể ở thôn Hạ Hà này được, con."

Mẹ Trình nói: "Mẹ biết, mẹ không bảo con từ ba dượng, nhưng ba ruột của con là Tiêu Thắng Lợi, con là cháu nội của nhà họ Tiêu, ông nội của con đã là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, ông ấy khổ sở lắm rồi. Mẹ không thể nào ích kỷ như vậy, không cho con nhận tổ quy tông, phần mộ ba của con không thể không có con trai đến bái tế."

Trình Kiêu nói: "Nhưng còn ba của con thì sao? Ông ấy đã nuôi con năm năm, con không thể không xem ông ấy là ba mình được, ông ấy cũng đang đợi con mỗi năm đến viếng mộ đấy"

Mẹ Trình nói: "Mẹ đâu có nói con từ ông ấn, thằng bé này, con đã có hai người ba đấy, mẹ không muốn con bất hiếu với bất cứ người ba nào cả. Đại Đồng là người đàn ông tốt, ông ấy luôn chăm sóc mẹ rất chu đáo, nhưng mẹ có lỗi với ông ấy, mẹ lại làm mất đứa con của mẹ và ông ấy, con bé Hiểu Mộng." Bà ấy nói đến đây, đã không kìm được mà khóc sướt mướt.

"Mẹ, mẹ yên tâm, con chắc chắn sẽ tìm được Hiểu Mộng" Trình Kiêu nhìn mẹ khóc, cũng không còn bối rối nữa, cuối cùng chuyện anh không muốn là để mẹ mình phải đau buồn.

Mẹ bệnh, có thể vì đau lòng mà sinh tâm bệnh.

Vãn Vãn im lặng đứng một bên, nghe mẹ Trình kể chuyện xưa, đáy lòng của cô trừ thở dài, thì chỉ còn là tiếc nuối. Người có tình nhưng không thể về với nhau, chuyện này có phải là chuyện đau khổ nhất thiên hạ đời người không?

Thật đáng tiếc.

"Trình Kiêu, mẹ mong con có thể nhận tổ quy tông, đây là tâm nguyện cả đời mẹ. Mẹ chỉ hy vọng, con có thể đứng trước mộ ba con thắp một nén nhang, dập đầu trước ông ấy một cái để ông ấy không còn tiếc nuối nữa. Ông nội của con cũng đã già rồi, nếu như ông ấy biết mình có đứa cháu như con, chắc chắn ông ấy sẽ vui vẻ lắm"

Trình Kiêu nhìn đôi mắt trông ngóng của mẹ Trình, cũng không nhẫn tâm từ chối.

Ba ruột của anh là nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, nếu sự thật ông ấy bỏ rơi mẹ mình thì anh không do dự từ chối nhận người ba ruột này, nhưng thực tế, ba của anh vẫn rất mong mỏng đứa con trai như cậu ấy.

Nhưng trời trêu lòng người, vận mệnh trêu đùa bọn họ.

"Mợ, anh họ Trình Kiêu, em... Em sẽ nói chuyện này với ông ngoại, chắc ông ngoại sẽ vui lắm, chắc chắn là vậy."

Tiêu Luân Đạt không dám giấu chuyện này với ông ngoại của mình, vì chuyện này có muốn cũng không lừa được.

Nếu ông ngoại đã bảo cậu ta điều tra chuyện này rồi, thì chắc chắn ông ấy đã rất để ý đến huyện Nghi An.

Cậu ta che giấu chuyện này mới là cách làm ngu ngốc nhất, hành động này chẳng những lừa đối ông ngoại, còn có thể bại lộ, mọi chuyện sau đó, cậu ta không thể gánh nổi hậu quả.

Cậu ta đâu có đần.

Hơn nữa, cậu ta cũng rất mong Trình Kiêu có thể nhận tổ quy tông.

Sau khi Tiêu Luân Đạt ra ngoài, mẹ Trình nói với Trình Kiêu: "Đứa trẻ tên Luân Đạt này cũng là đứa bé tốt, sau này con nên đối xử tốt với thằng bé một chút, hai anh em các con... Dù sao cũng là anh em họ hàng."

Trình Kiêu chỉ mím môi, không nói gì, không ai biết đáy lòng anh đang suy nghĩ cái gì.

"Vãn Vãn, sau này mẹ Trình giao Trình Kiêu cho cháu đấy, cháu chăm sóc Trình Kiêu hộ mẹ được không?" Đột nhiên mẹ Trình nắm tay của Vãn Vãn, đặt lên tay của Trình Kiêu nói.

Vãn Vãn hơi giật mình, cô không rõ ý của mẹ Trình, hỏi lại: "Mẹ Trình, thím sẽ sống lâu trăm tuổi, cháu tin bệnh viện Bắc Kinh sẽ có cách chữa khỏe bệnh cho thím. Thím còn phải xem anh Trình Kiêu kết hôn, sinh con nữa mà"

Mẹ Trình lắc đầu, nói: "Thím cũng mong có thể thấy thằng bé kết hôn sinh con, nhưng sợ thím đợi không kịp. Tính cách của đứa trẻ Trình Kiêu này rất lạnh lùng, không có đứa bé gái này vừa ý nó cả. Mẹ Trình thích nhất là Vãn Vãn, sau này Vãn Vãn có đồng ý chăm sóc Trình Kiêu giúp thím được không?"

Mặt của Vãn Vãn đỏ lên, lúc này mà cô từ chối sẽ không thích hợp, nhưng chấp nhận cũng không được. Cô lúng túng ngồi ở đó, không biết trả lời thế nào.

Trình Kiêu thấy thái độ của Vãn Vãn lúng túng, vội nói: "Mẹ, mẹ nói gì thế? Vãn Vãn là em gái của con"

Mẹ Trình thầm nói trong lòng "con trai ngốc", nhưng khi bà ấy thấy Trình Kiêu vẫn chăm chú nhìn mình, cuối cùng bà ấy vẫn thu lại lời muốn nói trong đáy lòng.

Thật ra, bà ấy rất thích Vãn Vãn, sớm đã xem cô như con dâu của mình rồi. Bà ấy nhìn Vãn Vãn từ nhỏ đến lớn, sao không biết tâm tư của Vãn Vãn được, bà ấy biết Vãn Vãn có tình cảm khá đặc biệt với con trai mình, dù chuyện gì có liên quan đến thằng bé, con bé cũng rất nhiệt tình.

Bà ấy là người từng trải, sao mà không nhìn ra được chứ? Chỉ có thằng con trai ngốc của bà ấy mới không thấy thôi, dám mở miệng gọi con bé là em gái, sau này cố mà gánh cho tròn đấy.

Cô gái tốt như thế, nếu sau này bị người ta cướp mất rồi, để coi nó có khóc không?

Nhưng bà ấy suy nghĩ một chút, cũng không nói ra, sau này bà ấy hỏi Vãn Vãn lại cũng được.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 322: Chương 322



Bà ấy thật sự rất muốn mối quan hệ của Vãn Vãn và con trai tốt lên, bà ấy cũng không còn sống bao nhiêu thời gian rồi. Khi bà ấy sợ khi mình rời đi, với tính cách quái gở của thằng con trai của bà ấy, sẽ không lấy được vợ mất. Vãn Vãn đáng yêu như thế, còn lớn lên cùng với thằng bé từ nhỏ, chỉ có Vãn Vãn mới có thể chấp nhận được thằng bé thôi.

Đáng tiếc, con trai ngây ngô của bà ấy vẫn chưa biết cái gì gọi là tình yêu, thật sự không thể nào so sánh được với ba ruột của nó mà.

Năm đó, Thắng Lợi rất nhanh đã nhận ra tình cảm của mình, rồi trộm luôn trái tim của bà ấy.

Lúc Tiêu Luân Đạt quay lại đã thấy Trình Kiêu với Vãn Vãn đỏ mặt ngồi bên nhau, cậu ta hơi giật mình.

Lúc cậu ta không ở đây, đã có chuyện gì xảy ra rồi?

Cậu ta hơi nghi ngờ nhìn từng người trong hai người họ, nhưng không phát hiện ra cái gì.

"Luân Đạt về rồi hả?" Mẹ Trình mang vẻ mặt vui vẻ chào hỏi cậu ta.

Tiêu Luân Đạt vứt sự nghi ngờ ra sau đầu, cười nói: "Mợ, cháu đã gọi điện thoại nói với ông ngoại rồi, ông ngoại nói sẽ tự mình đến huyện Nghi An, bàn bạc với mợ và Trình Kiêu về chuyện nhân tố quy tông. Còn nữa, ông ngoại đã liên lạc với bệnh viện Bắc Kinh, đến khi ông ngoại tới thì sẽ chuyển mộ sang bệnh viện Bắc Kinh luôn, bác sĩ ở bệnh viện đó giỏi hơn, có lẽ sẽ chữa được bệnh cho mợ."

Mẹ Trình không từ chối, bà ấy cũng mong bệnh mình khỏe hơn, bà muốn nhìn con trai mình lấy vợ sinh con nữa.

Trước đây, bà ấy còn nghi ngờ Tiêu Thắng Lợi đã cưới vợ rồi, nên bà ấy không dám bắt mặt làm quen với ông cụ Tiêu, cũng không dám để cho con mình quen biết với ông cụ Tiêu, bây giờ đã rõ mọi chuyện rồi, đương nhiên bà ấy không thể làm như vậy được nữa.

"Được rồi, chuyện này cứ quyết định như thế đi"

Trình Kiêu tự đưa Vãn Vãn về nhà, chặn đường này, hai người đi bộ chứ không đón xe.

Trình Kiêu nói: "Vãn Vãn này, lời của mẹ anh, em đừng quan tâm nhé"

Vãn Vãn hỏi lại: "Mẹ anh nói cái gì?"

"Thì là... Lời mẹ anh nhờ em chăm sóc anh ấy." Trình Kiêu hơi xấu hỏ khi nói ra câu này, anh đâu có đần, anh biết ý định của mẹ mình là gì.

Anh nhìn Vãn Vãn, Vãn Vãn cũng chỉ mới mười bốn tuổi, cô sẽ chịu không nổi lời trách nhiệm và gánh nặng này đâu.

Vãn Vãn hỏi anh: "Thế anh không muốn chăm sóc cho em sao?"

Trình Kiêu sửng sốt một lúc, vội vàng nói: "Làm sao anh không muốn chăm sóc cho em được, anh nằm mơ cũng muốn"

Đột nhiên, Vãn Vãn bật cười: "Thế sao lại không được, anh đã cam tâm chăm sóc cho em rồi nên cứ quyết định thế đi"

Trình Kiêu thầm giật mình, đồng thời một sự vui sướиɠ nói không nên lời dấy lên trong đáy lòng: "Vãn Vãn!"

Vãn Vãn đang đi phía trước, cô nghe anh gọi quay đầu lại mỉm cười nhìn anh: "Em kệ đấy, sau này anh kết hôn sinh con rồi, anh vẫn phải đối xử tốt với em, anh đã nói chăm sóc em mà"

Trái tim của Trình Kiêu như bị cái gì đó làm nổ tung, đầu của anh hơi choáng váng, nói: "Anh... Cả đời này, anh chỉ đối xử tốt mỗi mình em!"

Không hứa hẹn đến chuyện có kết hôn hay không, anh chỉ hứa hẹn cả đời này đối xử tốt với cô.

Vãn Vãn cười, gương mặt hiện lên sự hạnh phúc và dịu dàng.

Trình Kiêu đến thăm phần mộ của ba Trình, nói mọi chuyện cho ba Trình nghe, mắt ngấn lệ, kể: "Ba à, cả đời này con đã xem ba là ba ruột của mình, thì con sẽ không quên"

Đúng thế, ba Trình là ba của anh, Tiêu Thắng Lợi cũng là ba của cậu ấy.

Giống như mẹ Trình nói, anh có ba rồi lại có thêm một người ba nữa thôi, một người có hai người ba là chuyện rất tốt.

Anh nên vui mới phải, nhưng vì sao trong lòng của anh có sự cay đắng nói không nên lời?

Ông cụ Tiêu đã vội vàng đến huyện Nghi An, ông ấy ngồi xe đi.

Ông ấy vừa nghe điện thoại cháu ngoại Tiêu Luân Đạt gọi đến, khi biết Trình Kiêu chính là cháu trai ruột của ông ấy. Cuối cùng, ông ấy không đợi được nữa, mà vội vàng đi ngay đến huyện Nghi An trong đêm đó.

Chuyện cả đời ông ấy tiếc nuối nhất chính là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, con trai đã không còn, cũng không để lại cho ông ấy một nửa đứa cháu gái. Hôm nay, ông biết Trình Kiêu là con trai của Tiêu Thắng Lợi, làm sao ông ấy không xúc động được?

Năm đó ông ấy đến thôn Hạ Hà đã thấy đứa bé Trình Kiêu này rất giống con trai của mình, ngay cả thần thái, cách làm việc cũng y như đúc từ một khuôn, mà gương mặt của thằng bé lại hơi khác, có lẽ Trình Kiêu giống mẹ Trình nhiều hơn.

Lúc ấy, ông ấy lập tức nghĩ thầm trong lòng rằng, nếu Trình Kiêu là cháu ruột của mình thì tốt biết mấy nhỡ?

Hôm nay, sự thật đã chứng minh rồi, Trình Kiêu là cháu của ông ấy, chuyện này tốt đến mức nào chứ?

Dù con trai không có con gái, thì vẫn để lại con trai mà.

Mặc dù đứa bé này là do con trai và mẹ Trình sinh ra trước khi cưới, nhưng ông ấy vẫn rất vui mừng cũng rất biết ơn mẹ Trình.

"Cảm ơn cháu, Vân Hương, cả nhà họ Tiêu cảm ơn cháu." Tiêu Trường Chinh không kìm được, biểu đạt lòng biết ơn của mẹ Trình.

"Bác này, bác là... Chuyện này bác để cho cháu..." Mẹ Trình càng hoảng sợ hơn, bà ấy không ngờ ông cụ Tiêu lại cúi đầu với mình.

Tiêu Trường Chi nói: "Lời cảm ơn này cháu phải nhận đi, nếu không nhờ có cháu Thắng Lợi đã tuyệt hương hỏa rồi, bác không cảm ơn cháu thì phải cảm ơn ai chứ? Cảm ơn cháu đã dạy dỗ Trình Kiêu thật tốt, bác... Bác rất vui mừng."

Làm sao ông ấy không vui được chứ? Trình Kiêu là cháu trai của ông ấy, mẹ Trình dạy dỗ thằng bé quá xuất sắc, bây giờ thằng bé sắp thi kỳ thi Đại học rồi, sao ông ấy không thể vui mừng đây?

Mẹ Trình nói: "Bác ơi, Trình Kiêu là con cháu nhà họ Tiêu, cháu phải xin lỗi Thắng Lợi, cháu đã lập gia đình, không có đợi anh ấy được."

"Chuyện này sao trách cháu được, bác không trách cháu, cháu có thể sinh ra Trình Kiêu đã có ơn lớn nhất nhà họ Tiêu rồi." Làm sao Tiêu Trường Chinh có thể trách bà ấy được?

Con của ông ấy đã một đi không trở lại, con gái người ta phải ôm cái bụng bầu to tướng không lấy chồng thì làm sao nhìn mặt người đời? Chẳng lẽ, bà ấy phải chịu nghe người ta sỉ nhục là người đàn bà dâʍ đãиɠ sao?

Lúc đó, thời đại cổ hủ đến mức nào, ông ấy là người biết rõ nhất.

Một mình nuôi con thôi đã rất khó khăn, lúc đó có người đàn ông đồng ý chấp nhận bà ấy, còn đối xử tốt với con của bà ấy hơn cả con ruột của mình, thì làm sao ông ấy có thể trách họ được?

Ông ấy biết ơn còn không kịp, chứ trách làm gì, ông ấy phải chăm sóc nhà họ Trình nữa. Nếu không nhờ họ Trình cưới mẹ của cháu nội ông ấy, thì ông ấy không thể nào tưởng tượng được kết quả ra sao.

Không chừng, bà ấy còn không thể bảo vệ được con của mình.

Cái ơn này quá to lớn.

Lúc ông cụ Tiêu nhìn thấy Trình Kiêu, cảm xúc lại hơi khác. Lúc trước khi ông ấy nhìn thấy anh, chỉ cảm thấy đứa bé này sắc bén hệt như Tiêu Thắng, có cảm giác thân thiết nói không nên lời nên đã lập tức muốn nhận anh làm cháu nuôi. Hôm nay, khi ông ấy biết anh là cháu ruột của mình, nước mắt của ông cụ lập tức tuôn ra.

"Trình Kiêu, để ông nội nhìn kỹ cháu nào" Ông cụ Tiêu vẫy tay gọi Trình Kiêu đến gần.

Trình Kiêu cũng không từ chối, anh rất kính trọng ông cụ này.

Làm sao anh không nhận ra, ông nội đối xử rất tốt với mình được chứ? Trước khi chưa chứng minh anh là cháu ruột của ông ấy, ông cụ này cũng đã chăm sóc cho anh rất tốt về mọi mặt rồi.

"Ông nội" Tiếng gọi này thốt rất tự nhiên.

Ông cụ Tiêu lau nước mắt, ông ấy cảm ơn ông trời không để con trai mình tuyệt hậu, vẫn còn đưa một đứa cháu đến cho mình.

Mẹ Trình nhìn hai ông cháu thân thiết với nhau như thế cũng rất vui vẻ, chuyện này là sự kiện vui nhất trong hai mươi mốt năm qua bà ấy thấy được.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 323: Chương 323



Mẹ Trình được ông cụ Tiêu đón đi đến chữa bệnh ở Bắc Kinh. Mặc kệ kết quả ra sao, ông ấy vẫn mong có thể chữa hết bệnh cho bà ấy.

Trước khi đi, mẹ Trình đã nhờ ông cụ Tiêu một chuyện.

"Bác này, cháu có thể chắc chắn một trăm phần trăm Trình Kiêu là con cháu nhà họ Tiêu, nhưng cháu vẫn mong bác có thể xét nghiệm DNA với Trình Kiêu. Cháu nghe nói cách này rất chuẩn xác, có thể điều tra ra cả số liệu, cũng để nhà họ Tiêu yên tâm rằng Trình Kiêu con ruột của Thắng Lợi.

Ông cụ Tiêu nói: "Không cần xét nghiệm làm gì, bác tin Trình Kiêu là đứa con của Thắng Lợi, cháu của bác."

Mẹ Trình lại nói: "Bác ạ, chúng ta tránh mấy chuyện phiền phức sau này, cháu mong bác nên xét nghiệm chút đi."

Đương nhiên bà ấy biết ông cụ sẽ không nghi ngờ gì, nhưng trong nhà họ Tiêu không chỉ có mình ông cụ, tránh sau này xảy ra chuyện và ngăn mềm miệng tất cả đám người kia, bà vẫn quyết định cho bọn họ xét nghiệm DNA trước.

Nếu đã có kết quả xét nghiệm rồi, sẽ có lợi cho tất cả mọi người.

Bà ấy không muốn con mình bước vào nhà họ Tiêu, còn bị người ta nghi ngờ dòng máu.

Tiêu Trường Chinh im lặng một lúc, ông ấy biết điều mẹ Trình đang lo lắng.

Nhà họ Tiêu vẫn còn anh em của ông ấy ở, có đám con gái của ông ấy. Nếu không xét nghiệm DNA, thật sự có thể xảy ra nhiều chuyện nghi ngờ như bà ấy nói.

Nhưng chuyện xét nghiệm này sẽ làm Trình Kiêu đau lòng, ngược lại không xét nghiệp sẽ phải gặp nhiều chuyện phiền phức trong tương lai.

Bây giờ, mẹ Trình đề nghị như vậy rồi, ông ấy cũng không muốn cháu trai mình bị người khác nghi ngờ.

"Được rồi, bác sẽ làm." Tiêu Trường Chinh đồng ý.

Trình Kiêu tự tiễn mẹ mình với ông nội đi, anh phải ở lại.

Anh còn phải tham gia kỳ thi Đại học, kỳ thi cuối kỳ cấp ba anh không tham gia. Lúc ấy, mẹ Trình đang hôn mê ở bệnh viện, nên anh không tâm trạng tham gia cuộc thi.

Khi đó, anh đã xin phép nghỉ, giáo viên rất thông cảm cho anh và đồng ý để anh yên tâm trở về chăm sóc mẹ của mình.

Chuyện thi cuối kỳ, để sau này hẳn nói.

Anh đợi được đến kỳ thi Đại học là tốt rồi, cũng may nhờ trường học dốc lòng quan tâm nên anh mới có cơ hội này.

Hơn nữa, trường học cũng biết Trình Kiêu là cháu trai của ông cụ Tiêu, thế nên làm sao họ dám làm khó dễ gì anh được?

Nhưng khi Trình Kiêu vẫn chưa khai giảng học kỳ hai, đã lập tức vào phòng hiệu trưởng để bắt đầu thi cuối kỳ, xem như là chặn họng mấy học sinh và giáo viên khác nhỉ?

Thành tích của Trình Kiêu khỏi phải nói, cực kỳ xuất sắc.

Số người có thể đứng cạnh tranh với anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, đương nhiên trong đó có cả Tô Kiến Dân.

Nhưng điểm thi của Kiến Dân vẫn không bằng anh.

Tuy ngay từ đầu, từ khi Kiến Dân lên tiểu học đã liên tục nhảy lớp, học chung lớp với Trình Kiêu. Đó là vì Kiến Dân đã học chữ từ sớm các anh trai mình, sau khi anh ấy đến học cùng lớp với Trình Kiêu, lại không thể nào thi vượt qua điểm của anh.

Trình Kiêu rất cố gắng trong học tập, dù anh thường xuyên ra đồng làm việc, lên núi hái nhặt các món ăn rừng, nhưng thành tích học tập của anh vẫn đứng đầu trong danh sách toàn trường.

Kiến Dân muốn rượt theo anh nhưng vẫn không đuổi kịp, dù sao anh ấy cũng thua anh vài điểm, nên đứng vị trí thứ hai.

Lúc Vãn Vãn sắp bắt đầu kỳ thi cấp ba, Trình Kiêu cũng bắt đầu cuộc thi tốt nghiệp phổ thông đầy căng thẳng.

Trước kỳ thi Đại học, anh đã đến thăm phần mộ của ba Trình.

Anh cầm món ăn mà ba Trình thích nhất lên núi.

Anh nói trước phần mộ của ba Trình rằng: "Ba à, con đến thăm ba đây. Con sắp thi tốt nghiệp phổ thông rồi, sau kỳ thi Đại học là phải về Bắc Kinh. Nhưng ba yên tâm nhé, mỗi năm con sẽ về thăm ba, con cũng sẽ không quên ngày giỗ của ba đâu."

Rồi anh còn bảo đảm: "Ba ơi, ba yên tâm đi, con sẽ tìm mọi cách tìm ra em gái, con sẽ nhờ ông nội tìm giúp"

Anh nói rất nhiều với ba Trình.

Tình cảm của Trình Kiêu và ba Trình rất tốt, anh không từ mặt ba Trình chỉ vì chuyện ba Trình là cha dượng của mình.

Từ nhỏ, ba Trình đã đối xử với anh rất tốt, anh mãi mãi sẽ khắc ghi trong lòng.

Hôm nay, anh sắp phải tham gia cuộc thi tốt nghiệp phổ thông, sau đó anh sẽ về Bắc Kinh.

Anh đã nhắm một ngôi trường ở Bắc Kinh rồi.

Mùa hè, năm 1984.

Vân Vãn bắt đầu tham gia kỳ thi vào cấp ba, cùng lúc đó, Trình Kiêu bắt đầu thi Đại học.

Vãn Vãn và Trình Kiêu bước vào kỳ thi trong cùng một năm, một người bước vào kỳ thi vào cấp ba, một người khác tham gia kỳ thi Đại học đầu đời của mình.

Kỳ thi này không gây áp lực gì với Vãn Vãn, dù sao nó cũng là kỳ thi cấp ba mà thôi. Trong các trường học ở huyện, đã có sẵn tỷ lệ học sinh được lên lớp, thành tích của Vãn Vãn lại rất tốt, nên không cần lo lắng quá nhiều.

Nhưng Trình Kiêu cũng hơi lo lắng một chút, anh muốn thi vào trường Bắc Kinh, một là anh ấy đang suy nghĩ cho con đường tương lai của mình, chuyện này anh đã nói với Vãn Vãn rồi, anh đề nghị cô hãy cùng thi vào Đại học Bắc Kinh. Một nguyên nhân khác anh chọn Đại học Bắc Kinh vì ông nội và mẹ của anh đều ở đó.

Kỳ thi cấp ba và kỳ thi Đại học không bắt đầu cùng một lúc, hai kỳ thi cách nhau vài ngày. Thi cấp ba bắt đầu trước, trong ngày này Vãn Vãn đã rời khỏi giường rất sớm, dọn dẹp tất cả, rồi chuẩn bị tài liệu đầy đủ.

Bên kia, Tô Cần đứng bên ngoài bắt đầu giục cô "Vãn Vãn chưa xong à? Hai ba con mình cần đi đấy"

Tiếng của Vãn Vãn từ trong phòng vọng ra: "Con biết rồi, con ra ngay!" Cô vội vã đi ra ngoài.

"Ăn sáng rồi hẳn đi, bây giờ còn sớm lắm. Nếu không ăn sáng, làm sao có sức thi cử chứ?" Lục Tư Hoa gọi hai ba con lại.

Vãn Vãn đưa mắt nhìn đồng hồ, đúng là còn rất sớm đến cuộc thi, ăn một bữa sáng chắc chắn dư dả thời gian.

Bữa sáng hôm nay mẹ nấu rất nhiều món, mẹ nói nấu mấy món này để tạo dinh dưỡng thêm cho não cô, rồi thi tốt một chút.

Kiến Dân ở một bên nói: "Hôm nay, anh đưa em đi thi nữa, kỳ thi Đại học của anh chưa bắt đầu nên có thể đi cùng với Vãn Vãn."

"Anh sắp thi tốt nghiệp phổ thông rồi, sao không chịu ở nhà ôn tập đi?"

"Học tập phải thường xuyên chứ không phải tạm thời, mà đợi nước đến chân mới nhảy. Trọng tâm anh đã nắm vững, có nên chắc chắn sẽ thi được"

Vãn Vãn âm thầm giơ thẳng ngón cái với anh út của mình, đúng là anh út của cô, đáng khen.

Tô Cần nói: "Kiến Dân với Vãn Vãn chắc không cần ba mẹ quan tâm rồi nhỉ."

Xem đi, mấy đứa con nhà ông Ngô sát vách cũng tốt lắm, có bao nhiêu đứa trẻ cùng tuổi hai đứa ở nhà khác, không cần phụ huynh quan tâm như thế này chứ?

Bọn nhỏ đó thì sẽ không bao giờ làm bài tập sáng ngày mai, nếu người lớn không kiểm tra bài tập hôm nay, cũng vì bằng cấp học của ba mẹ trong nhà cũng không cao, muốn dạy bọn nhỏ cũng dạy không được, cuối cùng họ chỉ đành nhìn thành tích của con cái để xác định thực lực của chúng.

Ai cũng nói con cái nhà ông Tô, đứa nào đứa nấy không cần người lớn lo lắng.

Câu này nói không đúng à?

"Mấy đứa con trong nhà có bao giờ làm ba mẹ lo lắng đâu chứ? Từ Kiến Quốc đến Vãn Vãn, đều khiến ba mẹ thấy rất yên tâm" Lục Tư Hoa cũng cảm thấy con cái của mình cũng bớt lo rồi.

Vãn Vãn với Kiến Dân nghe xong, lại nhìn nhau, họ phát hiện vẻ mặt của ba mẹ mình đang toát lên một nét kiêu ngạo.

Hai người che miệng cười thầm, anh em họ thật sự ngoan đã làm ba mẹ yên tâm, ai trong họ cũng rất ngoãn nghe lời.

Không có nhà hàng xóm nào không hâm mộ họ cả.

"Con ăn xong chưa? Ba con mình mau đi thôi, phải đến trường thi đi dạo để làm quen cảnh vật xung quanh." Tô Cần lại giục.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 324: Chương 324



Vãn Vãn nói: "Cảnh vật xung quanh đó con đã quen từ lâu rồi, con và anh Trình Kiêu đã đến xem tình hình trường thi trong trường cấp hai ở huyện này rồi, thậm chí con đã tìm được phòng nào mình thi nữa cơ, vì vậy con cứ rờ rà cũng chả làm sao"

"Nhưng chúng ta vẫn phải đến sớm chút chứ, ai biết có tình hình đột ngột gì xảy ra không. Ba con mình đi sớm một xíu, dù phải đợi cũng yên tâm hơn" Tô Cần nói.

Vãn Vãn đã ăn sáng xong, mang cặp lên lưng: "Vậy chúng ta đến đó sớm chút, con cầm sách theo, đến đó còn có thể ôn lại"

"Vãn Vãn, con đã chuẩn bị thẻ học sinh chưa?" Lục Tư Hoa hỏi.

"Con cầm theo rồi, con còn kẹp vào trong sách nữa" Cô đã kiểm tra qua một lần rồi, tài liệu vật dụng cần đã có đủ.

Thật ra, tuy Vãn Vãn không đến mức căng thẳng, nhưng cũng có chút lo lắng.

Không phải cô căng thẳng vì sợ bản thân thi tệ, cô không sợ chuyện này, thành tích của cô ra sao cô biết rõ. Cô căng thẳng vì đây là kỳ thi lên cấp ba đầu tiên của cô.

Kiếp trước, cô bị bệnh nên không thể tham gia kỳ thi cấp ba được, cô vẫn luôn tự học ở nhà. Đến khi thi kỳ Đại học cũng thể, cô vẫn chưa từng tham gia trực tiếp cuộc thi nào trong trường thi.

Cô khát khao có cơ hội thi ở trên trường học hơn bất cứ ai khác, như chuyện thi lên cấp ba và kỳ thi Đại học quan trọng nhất trên đời, càng khiến cô quan tâm nhiều hơn.

Cũng bởi vì quan tâm, cho nên cô mới căng thẳng.

Còn có chút sốt ruột.

Lúc cô đến trường thi cấp hai, cô gặp Trình Kiêu đang đợi cô ở cổng.

"Trình Kiêu, cháu cũng đến à?" Tô Cần thấy Trình Kiêu cũng hơi bất ngờ.

Trình Kiêu nói: "Hôm nay là ngày Vãn Vãn thi vào cấp ba, đoạn thời gian quan trọng như vậy sao cháu không đến chứ! Vãn Vãn, em cố lên nhé, anh Trình Kiêu ở ngoài sẽ cổ vũ cho em."

"Đứa bé Trình Kiêu này tốt thật đấy, mỗi một cuộc thi mà Vãn Vãn tham gia, chỉ cần thằng bé rảnh rỗi lập tức sẽ đi cùng.

Từ nhỏ đến cấp hai, bây giờ đến thi cấp ba cũng thế." Lục Tư Hoa khá vừa ý với cách hành xử của Trình Kiêu.

"Vãn Vãn, còn một ít thời gian nữa sẽ đến cuộc thi cấp ba, em còn chỗ nào không hiểu cứ hỏi anh"

Kiến Dân ở bên cạnh nói: "Anh Trình Kiêu này, Văn Vãn sắp thi đến nơi rồi, dù thật sự có gì không hiểu thì bây giờ có hỏi cũng không kịp. Thêm vào đó, chẳng phải có em ở đây sao? Dù Vãn Vãn không hiểu chỗ nào, em đã giảng lại cho em ấy cả rồi"

Trình Kiêu: "...

Lục Tư Hoa than: "Đứa bé này, Trình Kiêu chỉ quan tâm Vãn Vãn thôi. Con có biết, lời vừa rồi có biết khiến cho Trình Kiêu bối rối nhiều lắm không?"

Vãn Vãn nói: "Anh Trình Kiêu, không cần đâu. Em đã ôn lại tất cả kiến thức mình học rồi" Cô nhìn anh út của mình, rồi nói tiếp: "Anh Trình Kiêu, em có chuyện muốn nói riêng với anh, anh em ta qua chỗ kia nói đi."

Cô kéo tay Trình Kiêu, chạy đến cái đình nhỏ dùng để cho các học sinh qua đây sẽ ôn bài, đọc sách.

Tô Kiến Dân muốn gọi hai người lại, nhưng anh ấy bị Lục Tư Hoa gọi lại: "Kiến Dân, con định làm gì thế?"

Tô Kiến Dân nhìn Vãn Vãn kéo tay Trình Kiêu chạy sang bên kia, lông mày cũng nhăn chặt lại có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi, anh ấy nói: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ không phát hiện à?"

"Phát hiện cái gì?" Lục Tư Hoa mang gương mặt nghi ngờ hỏi.

Tô Kiến Dân chỉ vào bên đó, nói: "Dường như Trình Kiêu thích Vãn Vãn, hai người cẩn thận chứ không Trình Kiêu bắt cóc Vãn Vãn mất đấy"

Anh ấy đã nhìn ra ánh mắt của Trình Kiêu nhìn Vãn Vãn không bình thường, ánh mắt này khác với cách anh trai hàng xóm nhìn em gái nhà bên, mà là ánh mắt của đàn ông nhìn người con gái mình thích.

Em gái sắp bị cướp mất rồi, sao ba mẹ không lo lắng chút nào thế?

Tô Cần vẫn chưa hiểu chuyện gì, lúc nãy ông ấy vừa mới ra ngoài mua nước, quay về lại bắt gặp Kiến Dân đang nói chuyện Vãn Vãn với vợ mình, mới hỏi lại: "Vãn Vãn với Trình Kiêu sao thế?"

"Kiến Dân nói, hình như Trình Kiêu thích Vãn Vãn nhà mình đó." Lục Tư Hoa ghé vào tai Tô Cần, thì thầm.

"Thích thì kệ chứ, đâu phải chuyện gì to tác." Tô Cần cũng không quan tâm cho lắm"

Hai mắt của Tô Kiến Dân mở to nhìn hai người, sao ba mẹ chẳng sốt ruột chút nào thế? Không phải ba mẹ nhà người ta đều lo lắng con gái của mình bị người ta lừa mất à? Sao ba mẹ mình chẳng nóng vội xíu nào vậy?

Tô Cần nói xong, đột ngột ngẩng đầu lên hỏi: "Kiến Dân, vừa rồi con nói gì? Trình Kiêu thích Vãn Vãn á hả?"

Tô Kiến Dân thầm nghĩ, giờ ba mới tiêu hóa được tin tức đó à? Anh ấy còn tưởng ba mình không quan tâm chứ.

"Đúng thế đấy, chắc chắn Trình Kiêu thích Vãn Vãn rồi, con thấy ánh mắt của anh ấy nhìn Vãn Vãn rất khác lạ."

Anh ấy cũng chỉ mới phát hiện ra thôi, trước đây cũng không để ý nên không phát hiện. Nói đúng hơn là trước đây, thái độ của Trình Kiêu nhìn Vãn Vãn rất bình thường, nó toàn là thái độ của anh trai hàng xóm đối xử với em gái nhà bên. Nhưng vừa rồi, đột nhiên anh ấy phát hiện tất cả mọi thứ đã thay đổi.

Còn phát hiện được hình như em gái cũng trưởng thành rồi, không còn là em gái nhỏ bé, mềm mại của họ trước kia nữa. Vãn Vãn đã mười lăm tuổi rồi, qua ba năm nữa, em gái cũng sẽ trưởng thành.

Nếu thật sự con bé muốn hẹn hò hay gì đó, thì họ có nên xen vào hay không?

Không được đâu, sao có xen vào được chứ? Anh ấy chỉ là anh út của cô, cô tìm bạn trai kiểu gì thì anh ấy xen vào làm sao được?

Hơn nữa, bây giờ Vãn Vãn vẫn còn nhỏ đó, cô chỉ mới mười lăm tuổi thôi.

Tuổi nhỏ thế, yêu đương cái gì?

Còn nữa, Trình Kiêu cũng lớn quá, ít nhất đã hai mươi hai tuổi, sao có thể hẹn hò Vãn Vãn được. Không thích hợp xíu nào hết.

Trình Kiêu già lắm rồi.

Nếu Trình Kiêu biết Kiến Dân nghĩ anh như thế, chắc chắn sẽ khóc. Anh chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi, già chỗ nào?

"Thế Vãn Vãn thì sao? Vãn Vãn có thích thằng bé đó không?" Tô Cần nhíu mày, suy nghĩ chuyện này.

Tô Kiến Dân nói: "Con thấy hình như Vãn Vãn có thái độ khác với Trình Kiêu, nhưng có thể con bé cũng thích anh ấy xíu đó"

Vãn Vãn đối xử tốt với Trình Kiêu hơn cả anh trai ruột của mình đó, anh ấy nghĩ đến đây thôi đã thấy chua chát rồi. Anh ấy là anh ruột của cô, sao lại bị đối xử thiếu tình thương hơn anh trai nuôi hàng xóm được thế hả?

Anh ấy càng nghĩ càng không muốn cho Vãn Vãn về chung nhà với Trình Kiêu, vì anh ấy cảm thấy Trinh Kiêu không xứng với em gái mình, tuổi tác của hai người chênh lệch nhau rất lớn, lỡ nhau sau này Văn Vãn bị bắt nạt phải làm sao?

Thêm vào đó, ba ruột của Trình Kiêu thuộc một dòng họ lớn, nhà ở tận Bắc Kinh. Sau này, Vãn Vãn gả đến đó xa lắm, anh ấy thấy lo.

Không còn giống chuyện Vãn Vãn gả gần, đến thôn Hạ Hà như trước đây, lỡ như Vãn Vãn có bị sỉ nhục đánh đập thì ba anh em họ còn có thể ra mặt, chống lưng cho cô.

Anh ấy càng nghĩ càng thấy không thể được.

Tô Cần nói: "Ba xem Trình Kiêu như cháu trai, sao thằng nhóc này lại có ý với Vãn Vãn nhà ta rồi? Tên nhóc thôi tha, để coi ba.."

Đột nhiên ông ấy sốt ruột hẳn lên, con gái bảo bối mềm mại ngọt ngào của mình chỉ mới mười lăm tuổi thôi, sao để cho tên nhóc khác bắt cóc được chứ? Ông ấy có cảm giác như cải trắng mình vất vả chăm sóc lớn lên, lại bị heo rừng cướp mất vậy.

Ông ấy muốn chạy sang hỏi Trình Kiêu, nhưng đã bị Lục Tư Hoa giữa tay lại, hỏi: "Anh định làm gì đấy?"

"Vãn Vãn bị người ngoài đào góc tường cướp mất rồi, em không sốt ruột sao?"

Lục Tư Hoa hỏi: "Anh nóng ruột cái gì? Trình Kiêu là đứa bé ra sao, anh không hiểu à? Dù bọn nhỏ hẹn hò thì đã sao? Chẳng lẽ Trình Kiêu không xuất sắc? Vãn Vãn gả cho thằng bé, anh không yên tâm à?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 325: Chương 325



Tô Cần nói: "Sao anh yên tâm cho được? Con gái bị người khác bắt cóc rồi, sao em còn bình tĩnh như thế chứ?"

Hơn nữa người bắt cóc con gái mình là đứa bé ông ấy nhìn nó lớn lên từ nhỏ, ông ấy cũng không biết từ khi nào tên nhóc này đã nhắm đến Vãn Vãn rồi? Văn Vãn bao nhiêu tuổi chứ?

Nếu ông ấy biết tên nhóc này để ý Vãn Vãn nhà mình từ sớm, thì làm sao để bọn nhỏ này chơi với nhau chứ? Ông ấy chỉ nghĩ rằng Trình Kiều xem Văn Vẫn như em gái thôi.

Ông ấy nghĩ có thêm một người thương Vãn Vãn là chuyện tốt, nhưng nào ngờ cuối cùng tên nhóc này lại có ý định bắt cóc Vãn Vãn nhà ông đi.

Thật uổng công ông ấy che chở cho đứa bé này từ nhỏ đến lớn, chẳng phải hành động của thằng bé bây giờ uổng phí lòng tốt của ông ấy sao?

Suy nghĩ đến đây đã làm ông ấy tức điên rồi.

"Em lo làm gì? Sớm muộn gì, Vãn Vãn cũng phải lập gia đình, lẽ nào anh có thể nuôi con bé cả đời?"

"Anh nuôi con bé cả đời." Tô Cần không nghĩ ngợi, lập tức thốt lên.

"Lòng anh rộng rãi quá hả! Đợi khi con gái lớn tuổi không gả được, để coi anh có sợ đến nóng ruột không." Suy nghĩ của Lục Tư Hoa không giống với Tô Cần, chỉ cần con rể đáng tin, thì yên thương nhau sớm chút cũng có sao đâu?

Tô Cần nói: "Nhưng mà.." Ông ấy còn muốn thuyết phục vợ mình cho bà ấy hiểu, sau khi con gái có người yêu, rồi xuất giá sẽ rất ít gặp con gái. Chẳng lẽ, lúc đó bà ấy không sốt ruột sao?

Ông ấy rất muốn phân tích chút mặt lợi hại cho bà ấy hiểu. Đương nhiên con gái phải lập gia đình, nhưng không phải bây giờ, Vãn Vãn còn nhỏ lắm, đâu cần phải yêu sớm thế? Bây giờ, con bé phải học, yêu sớm là không được.

"Không có cô bé nào mới mười lăm tuổi ở nông thôn này, tìm nhà chồng đính hôn hết à? Chỉ cần chồng của con bé tốt tính, xuất sắc còn đối xử tốt với Văn Vãn, thì em tình nguyện cho Vãn Vãn yên bề trước. Con của chúng ta cũng đâu có làm gì bậy bạ, em chưa bao giờ lo lắng. Còn đứa bé Trình Kiêu là đứa nhỏ chúng ta nhìn nó lớn lên từ nhỏ, chúng ta lo lắng cái gì nữa đây?"

Tô Cần nói không lại vợ mình, ông ấy vẫn cảm thấy không đúng, không cho Văn Vãn yêu đương với Trình Kiêu vẫn tốt hơn.

"Nói đi cũng phải nói lại, bọn nhỏ vẫn chưa có hẹn hò đâu. Kiến Dân chỉ nói thấy ánh mắt của Trình Kiêu nhìn Vãn Vãn rất khác lạ, chẳng phải từ nhỏ Trình Kiêu đã luôn chăm sóc quan tâm Vãn Vãn à?"

"Nhưng mà...." Tô Cần muốn nói gì đó nữa, ông ấy vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó không thích hợp.

Nhưng ông ấy lại bị Lục Tư Hoa khuyên mềm lòng, nên cảm thấy hình như... Chắc là... Vợ nói cũng đúng đấy.

"Được rồi, chuyện con cái anh cứ xem như không biết, đợi sau này Trình Kiêu đến tận cửa xin hỏi cưới, thì anh làm khó dễ thế nào cũng được. Bây giờ, anh gấp gáp chuyện này làm cái gì?" Lực Tư Hoa nhẹ nhàng vỗ cánh tay của ông ấy.

Tô Cần lại thấy hình như vợ nói cũng không sai, bây giờ hai đứa vẫn còn quan hệ anh em với nhau, nên vẫn chưa chứng thật được chuyện gì. Ông ấy mà chạy đến bắt Trình Kiêu hỏi chuyện, lỡ Trình Kiêu không thích Vãn Vãn thì phải làm sao?

Còn nữa, Trình Kiêu là đứa bé rất tốt. Gia thế tốt, đối xử với Vãn Vãn rất chu đáo, có con rể tốt như thế cũng rất khó tìm.

Ông ấy xem như không biết, mở một mắt nhắm một mắt làm lơ đi được không?

Ông ấy thầm nghĩ một lúc vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không nói được đó là chỗ nào.

"Không phải chứ, ba mẹ, hai người kệ em gái luôn đó hả? Em gái chỉ mới mười lăm tuổi thôi đó, sao nhỏ tuổi thế đã hẹn hò rồi? Lỡ như con bé lơ là việc học, sau này bỏ học thì làm sao?" Tô Kiến Dân phát hiện ba mình bị mẹ thuyết phục rồi.

Mẹ rất hài lòng với Trình Kiêu à? Hình như... Có lẽ là thế đúng không?

Lục Tư Hoa nói: "Bọn nhỏ chưa nói yêu mà nhỉ? Trình Kiêu sắp thi tốt nghiệp phổ thông, thằng bé phải về Bắc Kinh thi Đại học nữa đấy. Đến lúc đó ông nội Tiêu giới thiệu người vợ tốt cho thằng bé phải làm sao? Bắc Kinh ở xa như thế, thằng bé sẽ không quay về nữa thì sao đây? Lẽ nào chúng ta có thể tìm được một con rể tốt hơn Trình Kiêu à? Trong đầu con từng ngày từng giờ, đang chất chứa, suy nghĩ cái gì đấy?"

Suy nghĩ của Lục Tư Hoa rất khác với hai cha con họ, bà ấy càng nhìn đứa con rể này càng thích, một đứa con rể tốt như Trình Kiêu, họ biết đi đâu mà tìm đây? Bây giờ không giữ chặt, sau này đến khi thằng bé về Bắc Kinh, nhà họ Tiêu giới thiệu bạn gái cho thằng bé, họ khóc cũng không kịp nữa là.

Bà ấy còn chưa nói bọn nhỏ đang hẹn hò, bà ấy nhìn Trình Kiêu lớn lên từ nhỏ, sao bà ấy còn lo lắng gì về thằng bé nữa đây?

Cộng vào đó, con gái của bà ấy là ai? Chỉ vì yêu đương mà con bé có thể lơ là việc học được sao? Chuyện đó không thể, con gái của bà ấy nên bà ấy biết rõ con bé sẽ càng có động lực cố gắng học tập thi vào được Đại học ở Bắc Kinh thôi.

Lục Tư Hoa nói bản thân hiểu rất rõ Vãn Vãn, đúng là không phải hiểu bình thường.

Suy nghĩ của Vãn Vãn ra sao, dường như bà ấy đoán được hết.

Khi Vãn Vãn biết Trình Kiêu muốn thi đến Bắc Kinh, phản ứng đầu tiên của cô là: "Anh Trình Kiêu đợi em ba năm nhé, em cũng sẽ thi vào Bắc Kinh."

"Vãn Vãn em đã quyết định thi vào Bắc Kinh à?" Trình Kiêu cũng mừng thầm.

Vãn Vãn nói: "Ừm, em đã ước mình thi vào Bắc Kinh rồi, mong muốn lớn nhất của em là vào trường Đại học Bắc Kinh."

"Chuyện này không vì anh à?" Trình Kiêu không kiềm được, hỏi lại.

Vãn Vãn nói: "Đương nhiên, nguyên nhân cũng vì anh. Anh đi Bắc Kinh, nên em sẽ đi. Nhưng em thích vào trường Đại học Bắc Kinh, em nằm mơ cũng muốn đậu vào"

Giấc mơ này không phải kiếp này cô mới nghĩ, kiếp trước của cô cũng mơ y hệt vậy.

Cô thích nhất là ngành thiết kế, dù kiếp này hay kiếp trước, cô vẫn học hội họa, nhưng thật ra trong đáy lòng cô càng muốn theo ngành thiết kế, bất cứ ngành thiết kế nào cô cũng muốn.

Cô thấy Đại học Bắc Kinh có thể tốt hơn một xíu, hơn nữa nền giảng dạy của Đại học Bắc Kinh chắc chắn sẽ tốt hơn những Đại học khác rồi.

Trình Kiêu nhìn thấy ánh mắt cô sáng lên khi nhắc đến ước mơ của mình, anh không kìm được xoa đầu xù như cục bông của cô.

Anh thích nhất nhìn thấy đôi mắt của Vãn Vãn công lên với nụ cười vui vẻ, làm anh cảm thấy đáy lòng mình dâng lên một dòng nước ấm áp.

Trước đây, anh vẫn xem cô là em gái của mình, nhưng từ khi nào, tình cảm của anh đã thay đổi rồi?

Anh suy nghĩ một chút, tự hỏi có phải từ khi Tiêu Luân Đạt xuất hiện không? Lúc trước anh không có như thế, Vãn Vãn cũng còn nhỏ, anh cũng xem cô như em gái của mình mà đối xử. Còn nói cái gì với mẹ rằng, anh sẽ chăm sóc Vãn Vãn cả đời nữa chứ?

Lúc đó mẹ hỏi lại anh, lỡ như Vãn Vãn không muốn anh chăm sóc cả đời thì sao, đáy lòng anh lập tức d.a.o động.

Cho đến khi Vãn Vãn cười hỏi anh, có muốn đối xử tốt với cô cả đời không? Trong lòng anh lại thầm hiện lên một suy nghĩ: Cả đời này, anh sẽ đối xử tốt với Vãn Vãn.

Bởi vì anh thích nhìn dáng vẻ tươi cười của Vãn Vãn, nụ cười tươi của cô khiến đáy lòng anh ấm áp như có một tia ánh nắng rọi vào.

Trong mắt anh, những cô bé khác chẳng khác gì đàn ông, chỉ có mỗi Vãn Vãn là không như vậy.

Có lẽ tất cả mọi chuyện đã định trước cả rồi, các trưởng bối trong nhà đã định sẵn duyên phận của họ từ năm trăm năm trước, tam sinh tam thế, anh không muốn hủy nó, chắc chắn anh không muốn buông tay đoạn nhân duyên này.

Có lẽ, kiếp trước anh đã cứu Vãn Vãn, nên kiếp này mới có phúc được cô báo đáp như thế, phải không?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 326: Chương 326



"Đương nhiên, anh không mong Vãn Vãn đến học Bắc Kinh chỉ vì anh, nhưng khi nghe em nói thế, anh rất vui. Thì ra, trong lòng Vãn Vãn ngoại trừ ba mẹ và các anh trai của em, anh được đặt vị trí đầu tiên" Trình Kiêu nói xong, lại tiến lên một bước.

Vãn Vãn nở nụ cười: "Đương nhiên, em đặt anh Trình Kiêu trong lòng, vì anh Trình Kiều là anh trai của em mà."

Trình Kiêu nói: "Anh... Chỉ là anh trai Trình Kiêu của em thôi sao?" Em không thể cho anh thân phận khác à?

Những lời này, anh không thốt thành lời.

Vãn Vãn vẫn còn nhỏ, cô chỉ mới mười lăm tuổi. Dù trong lòng anh suy nghĩ khác, nhưng anh không thể đứng trước mặt cô thốt ra được.

Một đứa bé mới mười lăm tuổi thì biết cái gì? Hay anh cứ để cô xem bản thân là anh trai đi nhỉ? Anh sẽ đợi khi Vãn Vãn trưởng thành, lên Đại học rồi, anh mới tìm cách theo đuổi cô.

Anh lén lút giấu kế hoạch theo đuổi vợ này trong l*иg ngực, không nói ra.

Đương nhiên, Vãn Vãn không biết Trình Kiêu suy nghĩ cái gì, trong suy nghĩ của cô chưa bao giờ nghĩ Trình Kiêu đang nhắc về tình yêu. Cô chỉ cảm giác mình còn nhỏ, dù tâm hồn lớn tuổi, nhưng sinh lý của cô vẫn còn nhỏ lắm, có rất nhiều chuyện không phải độ tuổi bây giờ cô suy tính được.

Hơn nữa, cô không lo lắng về mấy chuyện đó.

"Anh Trình Kiêu, khi anh thi Đại học xong thì sẽ lập tức về Bắc Kinh hả? Anh sẽ nhận tổ quy tông nhỉ?" Cô nhắc đến nhận tổ quy tông không chỉ nói về chuyện mối quan hệ m.á.u mủ, mà chuyện phải ghi tên vào gia phả.

Cô biết rõ họ Tiêu là một dòng họ lớn, chắc chắn sẽ có gia phả. Chuyện này không phải chỉ là chuyện nhận họ hàng với nhà họ Tiêu, mà phải ghi tên Trình Kiêu vào dòng họ và dời hộ khẩu của anh về đó luôn.

Từ năm trước, khi Trình Kiêu nhận người thân đã có thể dời hộ khẩu về đó, lúc đó mẹ Trình cũng đã được chuyển đến bệnh viện ở Bắc Kinh rồi.

Nhưng Trình Kiêu không muốn, suy nghĩ của anh rất đơn giản, nhà họ Trình nuôi và bảo vệ cho anh nhiều năm rồi. Nếu không nhờ ba Trình bảo vệ anh, mà mẹ Trình chưa lập gia đình mà mang thai, thì sẽ gặp chuyện rất nghiêm trọng, Trình Kiêu cũng sẽ bị ảnh hưởng, chứ làm gì có được anh bây giờ?

Cộng vào đó, Trình Kiêu đã nói, anh muốn ở với ba Trình nửa năm, vì sau khi về Bắc Kinh anh không thể thường xuyên đến thôn Nghi An thăm ba Trình được nữa.

"Đúng rồi, ông nội đã giục anh rất nhiều, ông ấy nói các trưởng lão trong tộc cũng muốn gặp anh, họ còn phải sửa đổi tên cho anh."

Anh họ Tiêu, chứ không còn họ Trình nữa.

Chuyện mấy trưởng lão bên kia muốn gặp anh thì anh hiểu được, dù sao từ khi ba ruột của anh chưa kết hôn đã hy sinh, họ xem như tuyệt hậu, bây giờ phát hiện có anh rồi nên anh trở thành cháu trai duy nhất trong dòng họ.

Đương nhiên phải đổi tên anh về, chuyện này rất gấp, mặc kệ anh không chút nào nôn nóng nhưng vẫn phải làm.

"Sau này em không thể gọi anh là anh Trình Kiêu rồi em nhỉ? Phải gọi là Tiêu Trình?" Vãn Vãn thì thầm hỏi anh.

"Nếu em quen gọi thế thì cứ giữ gọi anh Trình Kiêu đi, cũng có thể gọi anh là Tiêu Trình" Trình Kiêu cảm thấy tên cũng chỉ là cách gọi, dù gọi anh là Trình Kiêu hay Tiêu Trình gì cũng được cả.

Vãn Vãn bật cười: "Thế về sau, em gọi anh là anh Tiêu."

Trình Kiêu vươn tay lên đặt lên đầu tóc cô, lại nhẹ nhàng xoa hai cái, nói: "Em thích gọi sao thì gọi thế, thật ra anh vẫn thích em gọi mình là anh Trình Kiêu hơn."

Cách xưng hô này chỉ riêng mình anh có thể nghe, sau này anh có đổi tên cũng không có ai gọi anh là Trình Kiêu nữa, nếu Vãn Vãn thích gọi anh như thế, anh rất mừng.

"Thế em gọi anh là anh Kiêu, lái âm ‘Tiêu". Vãn Vãn vẫn cảm thấy sau này Trình Kiêu đổi họ, nhận tổ quy tông, cô không thể gọi anh là Trình Kiêu được nữa.

Đến khi ông nội Tiêu nghe được, có phải sẽ khiến ông ấy rất đau lòng không? Cô vẫn nên gọi anh là anh "Kiêu" vậy.

Lúc trước, cô cũng hay gọi anh thế, sau này sửa lại thành "anh Trình Kiêu" rồi cô cũng quên mất.

"Vãn Vãn, được rồi cuộc thi sắp bắt đầu. nếu em có thể tham gia kỳ thi Đại học sớm chút thì tốt quá rồi, mà nếu không được cũng không sao, dù sao anh vẫn sẽ đợi em ở Bắc Kinh ba năm tới"

Vãn Vãn xòe tay ra nói với anh nói: "Được rồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Bắc Kinh vào ba năm sau, đến lúc đó em không còn cô gái nhỏ nữa mà thành thiếu nữ rồi"

Ba năm sau, cô mười tám tuổi, lúc đó cũng trưởng thành, không cần phải dùng kế mình là trẻ con, nên cô cũng làm được một ít chuyện của người trưởng thành.

"Thế anh Kiêu, đợi em nhé, chúng ta sẽ học chung với nhau, được không?"

"Được."

Hai bàn tay họ vỗ vào nhau, mười ngón tay chạm vào mười ngón của đối phương giống như hôn.

Ở phía sau, góc độ Tô Cần nhìn sang chỉ thấy hai đứa bé đang cười vui vẻ, nắm lấy tay nhau.

Ánh mắt của Tô Cần hơn trợn tròn, ông ấy cảm thấy hình ảnh này hơi lóa mắt, dường như ông ấy muốn xông vào, nhưng lại bị Lục Tư Hoa nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.

Bà ấy nói: "Anh định làm gì nữa đấy?"

Tô Cần chỉ vào hai người họ, nói: "Bọn nhỏ... Bọn nhỏ kìa..."

"Được rồi là bọn nhỏ, anh tưởng em không thấy à. Hơn nữa, bọn nhỏ chẳng làm gì cả chỉ nắm tay nhau thôi, không có xảy ra chuyện gì hết." Khóe miệng Lục Tư Hoa kéo lên nụ cười tươi rói.

Bà ấy sợ con rể Trình Kiêu này, không chạy nổi rồi.

Tô Kiến Dân nhìn chăm chú vào Trình Kiêu giống như Trình Kiêu cướp mất em gái của anh ấy vậy, thiếu điều bước đến đ.ấ.m cho anh hai đ.ấ.m thôi.

Dù anh ấy cảm thấy Trình Kiêu rất xứng với Văn Vãn, nhưng xứng thì sao, đáy lòng anh ấy vẫn cảm thấy rất chua.

Anh ấy rất rất khó chịu khi nghĩ đến sau này trong lòng em gái phải có thêm một người nữa, rồi họ phải chia sẻ tình thương của em cho người đó.

Mặc dù người kia lại chính là người lớn lên cùng với anh trai mình, đáy lòng của anh ấy vẫn cảm thấy rất khó chịu!

"Vãn Vãn em nên vào trường thi rồi, nếu chậm chút nữa sẽ trễ đó." Bên kia, Trình Kiêu nhắc cô.

Khóe môi Vãn Vãn cong lên thành nụ cười ấm áp, cô cười híp mắt, nghĩ thầm có người quan tâm thật sự rất tốt.

À, mà từ còn nhỏ cô đã được người này quan tâm như thế rồi.

"Anh Kiêu, em sắp vào trường thi rồi, anh cổ vũ em đi!" Cô làm động tác cố gắng.

Trình Kiêu vươn nắm tay ra, rồi giơ lên: "Cố gắng lên Vãn Vãn, em giỏi nhất, anh Kiêu sẽ rất hãnh diện vì em!"

Một tiếng chuông vang lên, Vãn Vãn oai vệ, dũng cảm, hiên ngang, bước vào trường thi.

Không chỉ có Trình Kiêu đứng bên kia nhìn cô, Tô Cần, Lục Tư Hoa và Tô Kiến Dân cũng đứng thẳng ở đó, đưa mắt nhìn Vãn Vãn.

Trước khi Vãn Vãn vào trường thi còn quay đầu vẫy tay với bọn họ.

Khóe miệng của Trình Kiêu không tự giác cong lên một nụ cười, lại khiến Tô Cần và Tô Kiến Dân đứng bên cạnh thấy chói mắt.

"Trình Kiêu, cháu qua đây chú nói chuyện chút!" Đột nhiên, Tô Cần gọi Trình Kiêu đến.

Trình Kiêu âm thầm ngạc nhiên, đột nhiên anh cảm thấy ánh mắt của Tô Cần hơi đáng sợ, giọng điệu cũng không thích hợp.

Lục Tư Hoa muốn chặn lại nhưng không kịp, Tô Cần đã dẫn Trình Kiêu đến chỗ gần đó.

Tô Kiến Dân nhìn hành động của ba mà vui mừng, anh ấy nở nụ cười híp cả mắt.

Nhưng đột nhiên anh ấy cảm thấy ở bên cạnh hơi lạnh, đành quay sang nhìn, đập vào mắt anh ấy là đôi mắt của mẹ đang nhìn mình, hơi nheo lại đầy nguy hiểm.

Trình Kiêu bị Tô Cần gọi đi, người vui mừng nhất không ai khác ngoài Tô Kiến Dân.

Cuối cùng, anh ấy cũng thấy sự công bằng trong lòng mình, nếu như Trình Kiêu thật sự cướp Vãn Vãn đi rồi, mà họ không thể hiện gì hết có phải thuận lợi cho anh quá không?

Vãn Vãn là báu vật nhà ông Tô đấy, đâu phải đứa bé bỏ cù bơ cù bất không ai thương yêu đâu.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 327: Chương 327



Lục Tư Hoa chỉ nghĩ, tính cách của con rể Trình Kiêu này thật sự rất tốt, xứng đáng để Vãn Vãn tựa vào. Mặc dù tuổi tác khác biệt hơi lớn, hai đứa nhỏ chênh lệch hơn bảy tuổi nhưng khoảng cách không phân biệt được tình yêu của con người, hơn thế nữa bà ấy thấy Trình Kiêu rất quan tâm chăm sóc Văn Vãn, sau này bà ấy không sợ Vãn Vãn bị người ta bắt nat.

Mà chuyện quan trọng nhất là Vân Hương rất yêu thích Vãn Vãn, cho nên không thể nào xảy ra mâu thuẫn giữa mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu được.

Ông cụ Tiêu cũng rất yêu thương Vãn Vãn, đương nhiên tương lai Vãn Vãn sẽ không bị người ta coi thường. Trong mối hôn nhân này, dù nhìn ở khía cạnh nào thì bà ấy cũng cảm thấy rất tốt đẹp.

Còn về chuyện tuổi tác gì đó, Vãn Vãn vẫn còn quá nhỏ để nhắc tới yêu đương, có lẽ thằng bé Trình Kiêu cũng sẽ đợi chứ không bắt trái tim nhỏ bé của Vãn Vãn ngay bây giờ luôn đâu.

Bọn họ có thể giả vờ như không biết gì cả, chẳng phải đây là một mối lương duyên tốt nhất rồi sao?

Khi bà ấy thấy chồng mình muốn dẫn Trình Kiêu ra nói chuyện riêng, ban đầu bà ấy còn sợ chồng mình sẽ bắt nạt Trình Kiêu, nhưng sau nghĩ bà ấy nghĩ lại thì cũng phát hiện ông xã mình không đến mức ngu như thế.

Có một đứa con rể tốt như vậy, ông ấy dẫn ra ngoài nói chuyện riêng chắc là bàn chút chuyện đàn ông thôi nhỉ?

Nếu thế, lỡ bà ấy đến xen vào thì không tốt lắm. Chẳng những sẽ làm cho chồng mình mất mặt, còn thể hiện không tôn trọng Trình Kiêu nữa.

Vì vậy, bà ấy lập tức làm lơ đi.

Dù chồng mình với Trình Kiêu có nói gì đi nữa, bà ấy vẫn sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

"Mẹ này, mẹ không lo ba đánh Trình Kiêu à?" Tô Kiến Dân đi đến, thì thầm hỏi Lục Tư Hoa.

Lục Tư Hoa nhìn thoáng qua đứa con trai nhỏ của mình, thằng bé này tưởng bà ấy không biết nó đang nghĩ gì sao?

Bà ấy nói: "Người muốn đánh thằng bé Trình Kiêu nhất chắc chắn là con nhỉ? Nếu như con có thể đánh thằng bé, thì mẹ cũng rất ủng hộ."

Tô Kiến Dân kêu lên: "Mẹ, mẹ thật sự là mẹ của con à? Mẹ biết con đánh không lại anh ấy. Trình Kiêu đã theo ông cụ Tiêu học võ lâu rồi, làm sao con đánh thắng anh ấy được chứ? Người có thể đánh anh ấy chỉ có mình anh hai thôi, còn những người khác không ai đánh lại anh ấy đâu."

Đúng như lời Tô Kiến Dân nói, võ công của Trình Kiêu không phải chỉ mang danh ra khoe với đời, từ nhỏ anh đã theo ba Trình đi săn, cơ thể săn chắc sẵn. Lớn lên, khi ông cụ Tiêu xuống thôn Hạ Hà, anh bắt đầu được ông cụ Tiêu dạy học võ, cơ thể anh khỏe thế nào cần bàn cãi nữa, đúng là người bình thường không thể đánh lại.

Tô Kiến Dân biết bản thân chỉ là một thiếu niên bình thường, còn thuộc khoa văn, cho nên vốn dĩ anh ấy đã là một học sinh yếu ớt, nho nhã rồi. Làm sao, anh ấy có thể đánh nhau với một con người suốt năm chạy vòng vòng trên chân núi chứ?

"Con biết như thế rồi còn muốn gì nữa? Ba của con không đánh thằng bé đâu" Lục Tư Hoa nhìn con trai nhỏ của mình, nhỏ nhẹ nói.

"Sao mẹ biết ba sẽ không đánh anh ấy ?" Tô Kiến Dân cũng thấp giọng, hỏi lại.

Lục Tư Hoa nói: "Bởi vì thằng bé là em rể tương lai của con, cũng là con rể tương lai của mẹ với ba con và là chồng tương lai của Vãn Vãn, nhiêu đó thôi cũng đủ biết ba của con sẽ không đánh thằng bé rồi. Chắc là ba của con chỉ muốn xác định rõ ràng thằng bé đang có tình cảm thế nào với Vãn Vãn thôi, rồi sau đó khuyên một hai câu để thằng bé đừng phụ bạc Vãn Vãn là xong"

"Thì ra là thế à?" Tô Kiến Dân bất ngờ, không dám tin.

Lục Tư Hoa Nói: "Không thể thì còn làm gì được nữa? Chuyện này là việc người làm ba mẹ như chúng ta nên lo lắng. Ba với mẹ rất thích Trình Kiêu, có một con rể tốt như thế, ba mẹ phải đi đâu mà tìm đây? Thắp đèn l*иg đi tìm cũng khó kiếm lắm đấy"

Tô Kiến Dân nghe vậy, hình như cũng hiểu ra rồi.

"Con không thích Trình Kiêu sao?"

Tô Kiến Dân lắc đầu, nói: "Làm sao không thích được, Trình Kiêu thật sự rất xứng làm chồng của Vãn Vãn. Con người này vừa thông minh, vừa nặng tình, còn đối xử với Vãn Vãn rất tốt, gia thế cũng ổn định, người đàn ông tốt như thế biết đi đâu mà tìm. Nhưng mà..."

"Nhưng mà con ghen với thằng bé, đúng không?" Sao Lục Tư Hoa lại không biết tên nhóc này đang âm thầm nghĩ gì chứ? Bà ấy chắc chắn thằng bé đang âm thầm nghĩ em gái mình sắp bị người khác cướp đi em rồi, nên cảm thấy rất khó chịu đây mà.

Tô Kiến Dân trợn mắt há mồm, tâm trạng của mình đã bị mẹ đoán ra rồi à?

Đúng như Lục Tư Hoa đoán, Tô Cần gặp Trình Kiêu cũng không có chuyện gì khác ngoài việc về Văn Vãn.

Có người từng nói với ông ấy rằng, có lẽ Trình Kiêu thích Vãn Vãn, cho nên những chuyện như thế ông ấy cũng phải nói rõ ràng cho Trình Kiêu hiểu.

Ông ấy muốn hỏi chắc chắn rằng, thằng bé có thật sự yêu Vãn Vãn không? Nếu thằng bé yêu thật, thì chuyện này phải nói rõ hơn, ông ấy dặn thằng bé phải đối xử với Vãn Vãn thế nào, người làm ba mẹ như họ làm sao cứ để mọi chuyện mơ hồ như thế này được đây?

"Cậu.." Trình Kiêu thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tô Cần, đáy lòng có chút run sợ.

Mình đã chọc giận gì ba Tô rồi sao? Anh nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết bản thân đã mắc lỗi chỗ nào.

Gần đây, anh rất biết điều, ngoại trừ việc học tập ra, đợi kỳ thi Đại học thì thời gian rảnh rỗi sẽ đến gặp Vãn Vãn, quan tâm về tình hình học tập của cô.

Mỗi lần anh đến tìm Vãn Vãn, ba Tô cũng không có phản ứng gì nhiều, ông ấy vẫn luôn cười vui vẻ. Thậm chí, còn bảo anh ở lại nhà ăn cơm chung với gia đình.

"Trình Kiêu, có phải cháu thích Vãn Vãn không?" Đôi mắt của Tô Cần nhìn chăm chú vào Trình Kiêu, xem xét toàn bộ sự thay đổi trên khuôn mặt của anh, chỉ cần anh chối thì ông ấy sẽ quay đầu rời đi ngay.

Trình Kiêu giật mình, chẳng lẽ biểu hiện của bản thân mình rõ ràng đến vậy sao? Anh đã rất cẩn thận giấu tâm trạng của mình lại rồi mà, sao lại bị người ta phát hiện thế?

Anh cũng không biết, một xíu tâm tư đó của mình không phải bị Tô Cần với Lục Tư Hoa phát hiện mà là bị em vợ Tô Kiến Dân của mình phát hiện.

"Cháu có thích con bé hay không? Cháu cứ thoải mái trả lời đi" Tô Cần hỏi lại.

Trình Kiêu rút lại biểu cảm khϊếp sợ của mình, dù đáy lòng và tinh thần có bồn chồn ra sao, anh cũng không dám phủ nhận bản thân đã có tình cảm với Vãn Vãn. Lỡ như anh phủ nhận, sau này ba Tô không cho anh cơ hội nữa làm sao đây?

Anh quyết định mặc kệ ông ấy có cho hay không, anh phải nói rõ ràng ngay bây giờ.

Anh không dám nói trước mặt Vãn Vãn, vì cô còn quá nhỏ, cô chỉ mới mười lăm tuổi, cho nên dù anh có yêu Vãn Vãn cũng không thể thổ lộ hết được. Nhưng bây giờ trước mặt anh là Tô Cần, anh có thể thừa nhận, chỉ cần anh được Tô Cần chấp nhận, thì anh sẽ tiếp tục đợi Vãn Vãn đến mười tám tuổi mới thổ lộ cũng không muộn.

Đương nhiên, nếu ba Tô với mẹ Tô không đồng ý, thì anh vẫn sẽ đợi thời gian chín mùi rồi tỏ tình với Văn Vãn, lúc đó ba Tô với mẹ Tô thấy anh biểu hiện tốt sẽ từ từ hiểu cho anh thôi.

"Vâng thưa cậu, cháu yêu Vãn Vãn, rất rất yêu". Trình Kiêu không nghĩ lâu, lúc ngẩng đầu lên nhìn ông ấy, ánh mắt của anh chỉ toàn là sự kiên định.

Tô Cần im lặng, ông ấy cũng phát hiện ra tên nhóc này không chỉ đơn giản là thích con gái nhà mình, mà thật sự đã yêu Vãn Vãn rất sâu đậm rồi nhỡ?

"Cậu này, cháu có thể thề với cậu rằng cả đời này cháu sẽ đối xử tốt với Vãn Vãn, đặt em ấy vào vị trí quan trọng nhất trong tim mình, không cho phép bất cứ ai phụ lòng em ấy" Trình Kiêu kiên định nói, thậm chí anh còn giơ tay lên làm động tác thề với trời trước mặt ông ấy.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 328: Chương 328



Tô Cần vẫn im lặng, ban đầu ông ấy chỉ muốn dạy dỗ thằng bé một xíu thôi, căn dặn thằng bé về những bài học cuộc sống, rồi ép thằng bé phải bảo đảm với mình.

Nhưng ông ấy không ngờ, ông ấy còn chưa ép hỏi, Trình Kiêu đã làm hết đúng theo ý của bản thân rồi. Thậm chí, thằng bé còn thề thốt trước mặt ông ấy.

Hành động của anh đã làm ông ấy rất hài lòng.

Lúc Tô Cần nhìn anh, ánh mắt cũng nhu hòa đi rất nhiều.

Ông ấy đã thấy Trình Liêu lớn lên từ nhỏ, bây giờ thằng bé còn đám đứng trước mặt mình thề thốt chắt nịt như vậy càng làm ông hài lòng hơn, làm sao ông ấy không hài lòng được?

"Thật không?" Tô Cần cau mày, hỏi anh.

Trình Kiêu không biết Tô Cần đang suy nghĩ gì, anh nhìn gương mặt u ám của ông ấy cũng biết rõ, có lẽ câu trả lời của mình vẫn chưa thể khiến ba Tô hài lòng được.

Anh nói: "Thưa cậu, cậu là người đã thấy cháu lớn lên từ nhỏ, tình cảm cháu đối với Vãn Vãn ra sao chắc cậu biết rất rõ. Cháu hứa, cả đời này cháu sẽ không để cô ấy thấy chút tủi thân nào"

"Nếu như sau này mẹ cháu đối xử tệ với con bé thì sao đây? Hoặc là người nhà họ Tiêu đối xử tệ với con bé thì sao?" Tô Cần hỏi lại.

"Cháu sẽ không để họ bắt nạt em ấy đâu, cháu hứa với cậu. Hơn nữa, mẹ của cháu không khinh thường Vãn Vãn đâu, bà ấy thương em ấy còn không kịp nói gì đến khinh thường. Ông nội của cháu càng không, ông nội của cháu rất thích em ấy. Còn những người khác trong nhà họ Tiêu, thì cháu sẽ luôn quan sát họ, ai dám bắt nạt Vãn Vãn, thì cháu sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào."

Tô Cần nghe xong, cũng thỏa mãn gật gật đầu.

"Cháu đã có tâm như thế, cậu cũng đồng ý cho cháu với Vãn Vãn quen nhau, nhưng mà."

Trái tim vừa đặt xuống của Trình Kiêu nghe từ "nhưng mà" của Tô Cần, lập tức nhảy lên: "Cậu, cậu cứ nói tiếp."

"Bây giờ Vãn Vãn còn nhỏ, cậu mong cháu đừng làm phiền con bé. Cháu làm gì cậu không quan tâm, trước đây cháu đối xử với con bé ra sao thì giờ vẫn giữ nguyên thái độ đó đối xử với con bé cho cậu. Đợi khi con bé đã mười tám tuổi rồi, cậu mới đồng ý cho hai đứa quen nhau"

Trình Kiêu thở dài, chỉ chuyện này thôi sao?

Anh nói: "Cậu yên tâm đi, cháu đã có ý định này, cháu sẽ đợi Vãn Vãn mười tám tuổi rồi mới tỏ tình với em ấy. Bây giờ, cháu không nói gì cả, vẫn sẽ làm đúng phận sự một anh trai quan tâm em ấy."

Tô Cần hài lòng, gật đầu. Tên nhóc Trình Kiêu này đúng là con người tốt bụng, chắc chắn thằng bé đã nghĩ rất nhiều cho tương lai Vãn Vãn rồi, thậm chí còn biết Vãn Vãn còn nhỏ, ở độ tuổi này không thể nói yêu đương.

"Cháu nghĩ được như thế thì cậu yên tâm rồi, đợi khi Vãn Vãn mười tám tuổi, các cháu có thể hẹn hò với nhau. Nếu cháu đã xác định sẽ sống hết đời với Vãn Vãn, thì cháu hãy bảo ông nội và mẹ của mình đến nhà cậu hỏi cưới đi, hai nhà cũng sẽ tự xác định danh phận cho nhau.

Trình Kiêu trả lời: "Vâng thưa cậu, cháu cũng dự định như thế. Đợi sau khi Vãn Vãn mười tám tuổi, lên Đại học rồi, cháu sẽ nhớ ông nội và mẹ đến nhà họ Tô hỏi cưới em ấy"

Tô Cần càng hài lòng với cậu con rể này, ông ấy vẫ vai của anh, nói: "Đứa bé ngoan, cháu làm như thế rất đúng. Đi thôi, hai chúng ta quay lại đi, đợi Văn Vãn thi cấp ba xong, chúng ta đi uống vài chén."

Trình Kiêu đã thật yên tâm rồi, anh có thể khiến ba Tô thỏa mãn với mình đúng là việc cố gắng thật to lớn nhất của anh. Còn bên mẹ Tô, anh tin chắc với sự yêu thích của bà ấy với bản thân, chắc chắn bà ấy sẽ đồng ý gả Vãn Vãn cho anh thôi.

Còn ba người anh trai của Vãn Vãn, anh cũng tin rằng bản thân có thể làm họ đồng ý với mình.

Nhưng anh lại không biết, Tô Kiến Dân đang xoa tay.

Trình Kiêu với Tô Cần quay lại, trên gương mặt hai người đã thoải mái hơn trước, đáy lòng của Tô Kiến Dân lộp bộp vài tiếng.

Chẳng lẽ, ba đã thỏa hiệp với Trình Kiêu rồi sao?

Lúc anh ấy đứng ở đây nhìn tình hình xa xa bên chỗ hai người, vẫn luôn không thấy ba đánh Trình Kiêu. Thế là đúng như lời mẹ nói, ba không đánh Trình Kiêu thật à?

Thậm chí, ông ấy còn rất thỏa mãn và tình nguyện giao Vãn Vãn cho Trình Kiêu sao?

Đột nhiên, đáy lòng anh ấy xuất hiện sự bất công.

Tại sao chỉ có mình anh ấy thấy không công bằng chứ? Chẳng lẽ, ba mẹ không lo Vãn Vãn sẽ bị cướp mất, rồi sau này trong lòng con bé không còn họ nữa sao?

Sau này Vãn Vãn đến nhà họ Tiêu, trong lòng chỉ còn có nhà chồng, đâu có chỗ nào chừa cho họ chứ?

Anh ấy cố gắng nháy mắt với ba mình, để ông ấy quan tâm đến chuyện này nhiều hơn.

Cuối cùng, Tô Cần phát hiện Tô Kiến Dân khác thường, mới hỏi: "Mắt con bị sao thế? Giật gân à?"

Dường như Tô Kiến Dân giận muốn phát điên, sao ba không tức giận gì hết vậy?

Vì sao cái nhà này chỉ có mình anh ấy thấy tức giận thôi thế? Mẹ không giận, ba cũng không giận.

Anh ấy còn tưởng rằng mẹ chỉ là đứng ở vị trí mẹ vợ nhìn tâm trạng và thái độ của con rể mới đối xử tốt với Trình Kiêu. Nhưng cha thì sao? Vì sao bây giờ cả ba cũng thấy Trình Kiêu rất tốt thế này?

Đương nhiên, Trình Kiêu cũng hiểu rõ suy nghĩ của Tô Kiến Dân, anh cụp mắt nhìn mũi mũi nhìn trái tim, giả vờ như không thấy gì.

Lục Tư Hoa nói: "Con của anh mới sáng sớm đã uống một cái vạc đầy dấm chua, cho nên giờ đáy lòng đang chua lè đó."

Tô Cần nhướng lông mày, hỏi lại: "Nhà chúng ta đâu có nhiều da^ʍ chua như thế, Kiến Dân con uống dân chúa ở đâu thế?"

Tô Kiến Dân càng giận hơn.

Lục Tư Hoa nói: "Còn đi đâu uống nữa? Mới uống ở đây thôi."

Tô Cần nghe không hiểu, Lục Tư Hoa áp sát vào tai ông ấy thì thầm vài tiếng, ánh mắt ông ấy lập tức trợn trừng.

Sau một phút, Tô Cần đá Tô Kiến Dân một cái, hỏi: "Sao? Em gái của con tìm được người yêu có con đường sáng lạng, con khổ sở lắm à? Hay tại không cam lòng?"

Trình Kiêu vẫn như cũ, mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực, vờ như trước mắt chẳng có chuyện gì.

Tô Kiến Dân bật lại: "Ba ở đây nhiều người như thế, ba chừa cho con chút mặt mũi đi!"

Xung quanh thật sự có rất nhiều người nhìn chỗ họ.

Trình Kiêu không có nhìn bọn họ, nhưng chính anh ấy biết rằng Trình Kiêu nhìn anh ấy cười mỉa.

Sao Trình Kiêu làm được chứ? Rõ ràng chính anh ấy đã cướp Vãn Vãn đi, mình thấy khó chịu muốn tố cáo với ba mẹ, thế sao lại bị đánh ngược rồi?

Đáy lòng Tô Kiến Dân rất khổ sở, vì sao người bị thương vẫn luôn là bản thân đây?

Bảo bảo đau mà bảo bảo không nói.

"Con còn dám nói? Tâm lý của con bị sao đấy? Con không muốn em gái mình được hạnh phúc à? Con hận Vãn Vãn bao nhiêu mới không chào đón Trình Kiêu thế hả?" Tô Cần nghiến răng nghiến lợi nói, giọng của ông ấy không dám nói to, chỉ nói thì thầm vào tai của Kiến Dân.

Nhưng Tô Kiến Dân cũng nghe rõ sát khí trong lời nói ngắn gọn của ba mình, anh ấy lập tức rùng mình.

Ba thật sự làm thật đấy hả?

"Ba, con không phải, con không có.." Tô Kiến Dân muốn giải thích.

Tô Cần đá lên cơ thể anh ấy một cú, nói: "Lần sau, con dám nghĩ mấy thứ bậy bạ nữa, để xem ba có c.h.ặ.t c.h.â.n con không!"

Lục Tư Hoa cũng đi đến, xoa đầu con trai mình, nói: "Kiến Dân này, con đó, trong khoảng thời gian ngắn không biết quay đầu. Lời mẹ vừa nói, chẳng lẽ vô ích hết cả sao? Trình Kiêu tốt, Vãn Vãn mới có thể sống tốt được, chúng ta đối xử tốt với Trình Kiêu, cũng là đang đối xử tốt với Vãn Vãn đấy, con có hiểu không?"

Những lời này là bà ấy nói vào tai Kiến Dân, giọng cũng rất nhỏ, Trình Kiêu không nghe thấy gì.

Đứa bé này, sao lại khó chịu vì chuyện này chứ?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 329: Chương 329



Bây giờ còn ghen được? Mấy năm nay đọc sách xong, đã ném cho chó ăn hết rồi sao?

Tô Kiến Dân từ từ mở to hai mắt, anh ấy phát hiện bản thân vừa mới làm một chuyện rất đần, nhưng không có nghĩa anh ấy không biết chỗ nào tốt chỗ nào xấu.

Thật ra, anh ấy không ghét Trình Kiêu, còn rất bội phục anh. Trình Kiêu là người có thể gọi là văn võ song toàn, dù anh không phải như mấy đứa ngày nào cũng cầm sách đọc, nhưng mỗi năm thành tích của anh luôn đứng thứ nhất trong cuộc thi, còn anh ấy chỉ có thể đứng vị trí thứ hai hay thứ ba gì đó thôi.

Người ta gọi đó là bản tính xuất sắc trời sinh.

Mà anh ấy cũng không cố chấp, ngược lại còn công nhận Trình Kiêu xuất sắc hơn mình.

Một người xuất sắc như thế trở thành em rể của anh ấy, anh ấy không muốn sao?

Đương nhiên, câu trả lời là muốn rồi.

Anh ấy đồng ý, vô cùng tình nguyện, không có ai xứng với Vãn Vãn hơn Trình Kiêu cả.

Hôm nay, anh ấy được Lục Tư Hoa phân tích rõ ràng thế, đầu óc của anh ấy cũng sáng sủa hơn. Thậm chí, anh ấy còn phát hiện ra hình như bản thân đã làm chuyện rất ngu xuẩn đến mức nào.

"Nghĩ thông chưa?" Lục Tư Hoa nhìn nét mặt của anh ấy, biết con trai mình đã hiểu rồi.

Tô Cần nói: "Nếu như con còn chưa chịu hiểu ra, chắc chắn đầu của con chứa óc heo rồi."

Tô Kiến Dân bị ba ruột của mình mắng cũng không thấy giận, vừa rồi thật sự anh ấy ích kỷ không suy xét rõ mặt lợi mặt hại.

Giờ thì anh ấy đã nghĩ thông rồi, sao còn có thể ăn dấm chua với Trình Kiêu được nữa?

Ngược lại, ánh mắt của anh ấy nhìn Trình Kiêu càng sáng hơn.

Trình Kiêu thu hết tình hình bên kia vào mắt mình, tuy anh không rõ đối thoại của ba người họ ra sao, nhưng anh có thể đoán được. Tô Kiến Dân nhìn anh đầy địch ý, anh cũng biết nguyên nhân nhưng anh cũng chẳng thấy khó khăn xíu nào, còn rất vui mừng.

Điều này chứng minh rõ ràng, thật sự Văn Vãn được người nhà yêu thương, chứ không phải chỉ là lời nói mồm mép.

"Con nghĩ thông rồi, thì phải làm sao đây?" Lục Tư Hoa vỗ đầu con trai ngốc nhà mình.

Tô Kiến Dân cười khúc khích nói: "Ba mẹ, con biết làm sao rồi."

Anh ấy nói xong, cũng đi đến chỗ Trình Kiêu.

Lúc Vãn Vãn rời khỏi trường thi, thấy người nhà của mình đã có gì đó thay đổi.

Họ đứng với Trình Kiêu, mà dường như có mạch nước ngầm đang chảy cuồn cuộn.

Cô chỉ thị có mấy tiếng thôi, có chuyện gì xảy ra thế?

Vãn Vãn cảm giác hình như bắt đầu từ bữa trưa, mọi thứ đã thay đổi.

Những người đang đứng bên ngoài trường thi chờ cô, có thái độ hơi kỳ lạ.

Thậm chí ngay cả bầu không khí cũng thay đổi theo.

Cô không hiểu, suy nghĩ rất lâu vẫn không biết tại sao mọi người lại khác lạ như thế?

"Vãn Vãn, con thi có tốt không?" Tô Cần thấy Văn Vãn đi ra, ông ấy là người đầu tiên bước lên chào đón cô.

Trình Kiêu cũng muốn làm người đầu tiên chào đón cô, nhưng thấy Tô Cần đã nhanh chân đi trước, anh cũng không dám tranh với Tô Cần, đành thả chậm bước chân lại.

Nhưng anh vừa bước chậm lại, Lục Tư Hoa với Tô Kiến Dân đã nhanh chân vượt qua Trình Kiêu đến bên cạnh Vãn Vãn.

Mà cũng nhờ hành động này của anh, đã khiến đáy lòng của Tô Kiến Dân thoải mái hơn một xíu, anh ấy còn cố ý liếc kiêu ngạo khi đi ngang qua anh.

Dù Tô Cần và Lục Tư Hoa đã phân tích mọi chuyện cho Tô Kiến Dân nghe, anh ấy cũng không muốn làm khó Trình Kiêu nữa, nhưng anh ấy thấy bản thân vượt qua Trình Kiêu trước một bước, thì đáy lòng vẫn không kìm được cảm giác sung sướиɠ.

Đúng sướnɠ rân người!

Đương nhiên, toàn bộ biểu cảm của Tô Kiến Dân lọt hết vào mắt của Trình Kiêu. Khóe môi của anh nhẹ nhàng cong lên, cũng không hơi đâu đi tranh giành với Tô Kiến Dân. Kiến Dân là anh trai của Vãn Vãn, tương lai anh ấy cũng là anh út của mình, vậy nên anh tranh làm gì với anh ấy?

Trình Kiêu để cho Kiến Dân cảm thấy bản thân anh ấy chiếm được vị trí cao hơn mình, thì sau này Kiến Dân sẽ không tìm anh gây sự nữa.

Trình Kiêu nghĩ thế, nên cũng thả chậm bước chân thêm xíu nữa để cho Tô Cần, Lục Tư Hoa và Tô Kiến Dân đến đón Vãn Vãn trước.

"Vãn Vãn, con cảm giác sao rồi? Đề thi có khó lắm không?" Lục Tư Hoa liên tục hỏi.

Dường như, bà ấy lo cho con gái thi không tốt, có thể là do đề thi khó, hoặc có thể là thi không được suôn sẻ gì chẳng hạn.

Vãn Vãn cười nói: "Con cảm giác không khó, rất dễ. Con thấy hôm nay, môn ngữ văn này có thể đạt 140 điểm trở lên." Toàn bộ học phần là 150 điểm, mà cô nói có thể thi đạt 140 điểm trở lên, đúng là trên cả xuất sắc rồi.

"Thật sao? Vãn Vãn của con giỏi nhất." Lục Tư Hoa âm thầm mừng rỡ.

Còn chuyện nào vui hơn khi con gái của mình, nói có thể thi được điểm cao chứ?

Lúc này, Trình Kiêu đã đi đến, nhưng anh đứng ở bên ngoài, không có đến gần bốn người họ, anh chỉ dành ánh mắt thật dịu dàng nhìn Vãn Vãn.

Trong ánh mắt của anh, tất cả toàn là Vãn Vãn.

Dường như, cả thế giới chỉ còn lại mình Vãn Vãn, những người khác trong mắt anh đã hóa thành không khí cả rồi.

Ngay cả hô hấp cũng chỉ có Vãn Vãn.

Vãn Vãn vừa nâng mắt lên đã thấy Trình Kiêu đứng sau lưng ba Tô, nụ cười trên mỗi cô càng sáng rực rỡ.

Cô gọi: "Anh Kiêu, em đã hoàn thành bài thi sáng nay rồi đấy."

Trình Kiêu cười nói: "Anh đã nghe rồi, em nói độ khó của đợt thi này không cao."

Vãn Vãn nói: "Vâng, đề rất dễ, chắc chắn sẽ được điểm tối đa."

Tô Kiến Dân nhìn thế muốn bước cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người., nhưng đột nhiên có tiếng người bên cạnh vang lên: "Cô bé này, chẳng lẽ bài thi đợt này của các cháu rất dễ sao?"

Chỉ cần nhìn sơ qua, mọi người đã chắc chắn người này là phụ huynh của một học sinh nào đó cũng đang thi trong trường này.

Vãn Vãn ra khỏi trường khá sớm, do cô nộp bài thi trước đến khi tiếng chuông vừa reo lên, cô đã đi tới nơi rồi. Còn có rất nhiều học sinh vẫn chưa nộp bài, dù sao bây giờ có rất ít học sinh đi ra.

Người phụ huynh kia nhìn Vãn Vãn rất kỳ vọng, thật ra nếu như đề thi thật sự dễ như Vãn Vãn nói, thì có lẽ con của người này cũng có thể thi tốt.

Vãn Vãn gãi gãi đầu, gật đầu, nói: "Cháu thấy đề rất dễ, cháu vừa làm nhoáng một lát đã xong rồi."

Phụ huynh kia nghe thế sự căng thẳng ở đáy lòng cũng buông lỏng ra, dễ là được rồi, dễ là tốt rồi.

"Vãn Vãn, đi thôi, về nhà ăn cơm nào" Tô Cần không quan tâm, trong lòng ông ấy chẳng có chuyện gì đáng mừng hơn chuyện con gái mình đã thi tốt.

Lục Tư Hoa cũng nói: "Trình Kiêu, cháu cũng về nhà thím ăn cơm luôn đi"

Trình Kiêu chưa kịp trả lời, Tô Kiến Dân đứng bên cạnh đã lên tiếng: "Trình Kiêu không đi được đâu, dù sao anh ấy rất khách sáo với nhà mình, chắc là anh ấy phải ăn ở ngoài rồi"

Anh không về nhà ăn, vì nhà Trình Kiêu ở tận thôn Hạ Hà, bây giờ không có ai ở thôn Hạ Hà cả, có mình anh thôi, ngay cả mẹ Trình cũng đã đến Bắc Kinh rôi.

Tôn Kiến Dân biết rất rõ tính cách của Trình Kiêu, anh sẽ không vào nhà người khác dùng cơm tùy thích. Thêm vào đó, tạm thời Tôn Kiến Dân không muốn Trình Kiêu với Vãn Vãn đến quá gần nhau.

Lục Tư Hoa muốn nói vài câu răng dạy Kiến Dân, lại nghe Trình Kiêu trả lời: "Cảm ơn thím, cháu đã lâu rồi không ăn cơm thím nấu, nên rất nhớ."

Lục Tư Hoa nghe thế, đáy lòng cũng ngọt ngào hơn, có ai buồn khi nghe được lời khen như vậy không? Món ăn mình nấu được người khác khen, thậm chí còn rất thích ăn, chuyện này khiến người ta vui mừng không kịp chứ đừng ở đó nói buồn.

Tâm trạng vui vẻ, nên ánh mắt của bà ấy nhìn Trình Kiêu càng dịu dàng hơn, đứa bé này đúng là biết cách làm người ta yêu thích.
 
Back
Top Bottom