Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 150: Chương 150



Lúc ông Tô nói những lời này, trong giọng đã pha chút nghẹn ngào.

Ông ấy thực sự mong sao ba đứa con trai của mình có thể sống tử tế với nhau.

Tô Thành Tài vẫn không nói gì.

Ông Tô nói: "Ba à, nếu con thực sự làm gì có lỗi với anh hai con thật thì... con cứ nói với bố... Dù bố có phải đặt cược cái mạng già này cũng sẽ bảo vệ con, bảo vệ sự trong sạch của con trong mắt anh hai con. Dù sau này chuyện có vỡ lở thì cũng...

"Bố à, con không làm gì có lỗi với anh hai cả, một chút cũng không" Tô Thành Tài nói với giọng kiên định.

"Thực sự không có chứ?" Ông Tô nhìn anh ta nghi ngai.

Tô Thành Tài đáp: "Không mà, thật sự đấy, chỉ là con... Lời đã đến miệng mà chẳng biết nói ra thế nào.

"Rốt cuộc là sao?" Con ngươi của ông Tô đã sắp rớt ra ngoài. "Ở trước mặt bố mà con còn định giấu nữa à? Để đợi sau này chuyện vỡ lở rồi cho anh hai con hận con mới thôi à? Giờ con nói cho bố nghe đi, rồi chúng ta có thể cùng nghĩ cách"

Tô Thành Tài khá giận nhưng thấy dáng vẻ giận dữ của ông Tô, anh ta lại cố nhịn rồi lầm bầm: "Bố, con thực sự chẳng làm gì có lỗi với anh hai cả, chưa bao giờ làm, bố hãy tin con đi." Anh ta cúi đầu xuống, mãi một lúc lâu sau mới ngẩng lên, thấy vẻ mặt đầy lo lắng của người cha già. Anh ta thở dài thườn thượt, bất lực không biết nói sao.

"Con đã tận mắt nhìn thấy Lương Lại Tử lẻn vào nhà họ Trình, tận mắt thấy gã làm loại chuyện hạ tiện với chị dâu nhà họ Trình. Con..." Anh ta vò tóc mình.

Lúc ấy anh ta thực sự đã bị cảnh tượng ấy dọa sợ mất mật, cũng từng nghĩ phải vào kiểm tra tình hình nhưng dường như Lương Lại Tử đã phát hiện ra anh ta. Anh ta quá sợ hãi nên đã bỏ chạy.

"Ý con là Lương Lại Tử đã trông thấy con à?" Ông Tô hỏi anh ta.

Tô Thành Tài vò đầu bứt tóc: "Lúc ấy con đã thấy gã lẻn vào nhà họ Trình nhưng con trốn không kĩ, gã đã quay lại nhưng có nhìn thấy con không thì con cũng không biết, chỉ có cảm giác như là gã đã thấy rồi thôi."

"Cũng có nghĩa là có thể gã đã biết là con ư?" Ông Tô lại hỏi.

Tô Thành Tài gật đầu, anh ta cũng không dám mơ đến chuyện Lương Lại Tử không thấy mình. Anh ta phải tính đến trường hợp xấu nhất là Lương Lại Tử đã thấy anh ta.

"Nếu để anh hai con biết được chuyện này, nó sẽ hận con lắm"

Tô Thành Tài há hốc mồm, mãi sau mới lên tiếng: "Con là em trai anh ấy, sao anh ấy có thể hận đứa em ruột này vì người ngoài được"

Ông Tô nói: "Con đó, chẳng hiểu anh hai con gì cả. Vị trí của nhà họ Trình trong lòng nó không hề thấp, nhóc con nhà đó còn từng cứu mạng Vãn Vãn, là ân nhân cứu mạng của cả nhà nó. Nó dọn ra riêng, xây nhà ở đối diện nhà họ Trình chắc cũng đã có suy tính tương tự. Con đã thấy Lương Lại Tử lẻn vào nhà họ Trình rồi còn len lén trốn đi, nếu lúc đó con gọi người khác đến thì chưa chắc nhà họ Trình đã suýt c.h.ế.t dưới tay của Lương Lại Tử như vậy rồi. Nếu lúc đó nhà anh hai con không về kịp, nếu con ch.ó nhà anh hai con không cắn Lương Lại Tử thì con có nghĩ hậu quả sẽ ra sao không?"

Tô Thành Tài im lặng, anh ta hiểu ý của bố. Hậu quả dĩ nhiên khó mà đoán được, nhưng chắc chắn sẽ là kết quả tệ nhất.

"Con nói xem, anh hai sẽ nghĩ sao về con? Dù nó có không hận con đi chăng nữa thì trong lòng ắt cũng sẽ nảy sinh những suy nghĩ khác, ấn tượng với con cũng tệ đi rất nhiều. Lỡ sau này con có muốn nhờ nó giúp này đỡ kia, thì con nghĩ liệu nó có giúp hay không?" Ông Tô phân tích.

Tô Thành Tài ngẩng phắt đầu lên, dường như không dám tin.

Anh ta cắn chặt răng. Mặc dù rất muốn phản bác lời của ông ấy nhưng lại đầy cay đắng nhận ra. Rất có thể sẽ đúng như bố phân tích, anh hai tốt tính của anh ta rất có thể sẽ vì chuyện anh ta đã làm mà rạn nứt tình cảm đôi bên.

Hận anh ta thì không đến nhưng chắc chắn sẽ có tức giận.

Người thật thà cũng có giới hạn của người thật thà.

Anh ta há to miệng nhưng lời ra đến cửa mồm vẫn chẳng sao thốt lên được.

Anh ta rất muốn nói dù cho anh hai có hận mình thật thì đã sao.

Nhưng thâm tâm anh ta lại muốn có nhiều hơn.

Anh ta cũng chẳng muốn chôn chân ở cái thôn này, anh ta muốn rời khỏi lũy tre làng, muốn đi đến vùng trời rộng lớn hơn.

Bàn tay anh ta từ từ siết chặt.

Ông Tô thở dài vỗ vai Tô Thành Tài: "Ba à, con nói rõ chuyện này với thằng hai đi, cứ kể khổ với nó, nó sẽ hiểu cho con"

Tô Thành Tài đáp: "Bố, chắc chắn anh hai sẽ mắng con đấy, chuyện này..."

"Chuyện này con phải nói, không được viện cớ gì hết. Con cũng nói rồi đó, có lẽ Lương Lại Tử đã trông thấy con, con cũng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất như vậy rồi. Thế thì anh hai cũng có thể nghe người khác kể lại lúc đó con đang có mặt ở đấy. Nếu để nó nghe sự thật từ người khác trước, thì con nghĩ nó sẽ đối xử với con ra sao nào?"

Toàn thân Tô Thành Tài run lên.

Một bóng người lấp ló bên ngoài, ghé tai vào nghe cuộc trò chuyện bên trong.

Tô Vũ Đình sáng rực mắt, hóa ra chú ba còn có chuyện như thế nữa sao?

Cô bé còn muốn nghe thêm nhưng thấy Tô Kiến Hoành đã đi từ ngoài về nhìn cô bé chằm chằm, cô đành thôi áp tai vào tường, lặng lẽ bỏ đi.

Tô Kiến Hoành thấy hơi nghi ngờ Tô Vũ Đình, con bé đứng ngoài phòng ông bà làm gì?

Hai bố con đang trò chuyện không hề hay biết ở ngoài có người nghe trộm. Mặc dù chỉ nghe được một nửa nhưng cũng đã nghe được hầu hết những thứ cần nghe.

"Chính miệng con nói ra, có thể thằng hai còn không trách gì con, con vốn còn nhỏ, mới mười chín tuổi đầu có thể to gan lớn mật cỡ nào chứ? Lúc ấy, gặp cảnh như vậy, sợ quá nên chạy cũng hiểu được. Nhưng nếu để mai này nó nghe được từ miệng ai đó chuyện này thì với tính cách của nó, kiểu gì cũng trách tội con"

"Nhưng nếu con không nói, có lẽ thằng hai không trách con thì trong lòng nó cũng xuất hiện rạn nứt. Con đừng nghĩ có xích mích với thằng hai cũng chẳng sao, nếu con muốn rời khỏi thôn này thì nhất định phải giữ quan hệ với nó, không được để nó phật ý.

Tô Thành Tài há miệng: "Bố..."

"Con cứ nghe bố không sai đâu. Con còn nhỏ lắm, có biết sao bố cứ quyết không chịu chia nhà ra ở không? Thằng hai nó..." Ông Tô thở dài: "Thằng hai nó không đơn giản đâu, nó có thể giúp con đấy."

Tô Thành Tài lại siết chặt tay, mãi sau mới buông ra. Anh ta nói: "Bố, con sẽ nói, sẽ nói, con sẽ đến xin anh hai tha thứ cho mình"

Ông Tô vui vẻ nói: "Ba à, có lúc quá thông minh ngược lại sẽ dễ khiến con rơi xuống thế hạ phong đấy. Hãy đối xử thật lòng với thằng hai đi, đừng suy tính gì nữa, thằng hai.." Ông ấy lại thở dài.

Tô Thành Tài nắm chặt tay, thầm hạ quyết định trong lòng.

Lúc này, Tô Vãn Vãn đang ngồi trước cửa nh ngây ngốc nhìn ra ngoài đường.

mình, Cô bé không đuổi theo lũ gà nhà mình như trước đây nữa, tiếng "chiêm chϊếp" của lũ gà đang ăn thóc trong vườn cũng không thể thu hút sự chú ý của cô bé.

Hôm nay Tia Chớp đã theo Trình Tiêu lên núi. Đây là lần đầu tiên Tia Chớp đi săn, cũng không biết có thu hoạch được gì không hay tay trắng trở về.

Trước đây, khi Báo Săn đi săn, cô chẳng lo lắng tạo này. Báo Săn đã theo Trình Kiêu rong ruổi khắp núi từ nhỏ, nó biết rõ trong tình huống nào phải làm gì.

Nhưng Tia Chớp thì khác, mặc dù khi đó cũng được Trình Kiêu huấn luyện nhưng cách huấn luyện lại khác nhau. Tia Chớp rất cơ trí, hồi đó Trình Kiêu luyện nhiều nhất cho nó là nghe lời và bảo vệ Văn Vãn, những kĩ năng khác thì không đả động đến mấy. Đơn cử như chuyện lên núi săn thú, Trình Kiêu chẳng dạy nó được bao nhiêu.

Thậm chí Vãn Vãn còn đang lo liệu lần đầu lên núi Tia Chớp có bị thương hay không. Trên núi không chỉ có những động vật nhỏ như mấy con thỏ mà còn có cả những thú dữ hung mãnh, ví như chó sói hay heo rừng, đều cực kì dữ tợn.

Cũng vì lo nên cô bé cứ đứng ngồi không yên, gà không buồn nhìn, thỏ không buồn cho ăn, cứ ngồi ở cửa suy tư, nhìn vào con đường, tính xem đến lúc nào Tia Chớp mới đến.

Tuy nhiên cô bé không hề hay biết ở cách đó không xa, một dáng người nhỏ bé đang đi về phía này.

Tô Vũ Đình rất ghét cái đôi chân ngắn cũn của mình hiện tại, muốn đi đường cũng cực kỳ chật vật. Suốt mấy tháng qua đều là bà nội Tô bế cô bé nên cô bé không cần cố tự đi như vậy. Cô bé thấy mệt mà bà nội Tô thấy cô bé vất vả cũng đau lòng.

Nhưng hiện tại cô bé không thể để bà nội Tô bế đi được, chuyện cô bé muốn làm tuyệt đối không thể để bà nội Tô biết.

Cô bé biết dù nhìn có vẻ như bà nội rất thương cô bé, nhưng thực chất cô bé còn chẳng bằng một ngón tay của chú ba.

Bà lão ấy thực sự rất thương chú ba, còn với cô cháu gái này thì trong tình yêu còn có cả những toan tính khác nữa.

Trước mắt, cô bé vẫn chưa rõ tại sao bà nội Tô lại yêu thương mình, tạm thời cô bé vẫn chưa nhìn ra tâm tư của bà ấy. Nhưng cô bé biết, sau sáu tuổi, cô bé sẽ khiến bà nội Tô thật lòng yêu cô bé, giống như tình thương của bà ấy dành cho Tô Vãn Vãn ở kiếp đầu tiên vậy.

Đó là vì sự ích kỷ của bà ấy đang làm loạn, bởi vì lợi ích của may mắn nhỏ khiến bà ấy phải quan tâm chăm sóc vận may kia.

Kiếp thứ hai khi cô bé sống lại, cô bé đã bỏ lỡ cơ duyên với thầy tướng số năm sáu tuổi, cuối cùng mặc dù cô bé đã cố gắng khiến bà nội Tô thích mình nhưng vẫn luôn thiếu đi chút gì đó.

Giờ cô bé muốn giành lấy cái danh vận may về mình.

Đi mãi đi mãi, chân cô bé đột nhiên bị chuột rút khiến cô bé cong gập người, ngã thẳng xuống cống nước bên cạnh.

Mùi thối của nước trên người xộc lên làm cô bé buồn nôn.

Cô bé muốn khóc vô cùng, sao có thể xui xẻo như thế, sao có thể ngã xuống cống nước hôi thối đó chứ?

Nước ở đó không chỉ thối mà còn có rất nhiều côn trùng nhỏ, đúng là buồn nôn!

Cô bé muốn về thay đồ ngay lập tức nhưng thấy trước mắt chỉ còn mười mấy mét nữa sẽ đến được nhà chú hai, cô bé lại thấy không cam tâm.

Cô bé phải nhân khi ông nội còn đang khuyên nhủ chú ba, chú ba vẫn chưa quyết định xong, nhanh chóng nói chuyện này với Tô Vãn Vãn, khiến cả nhà chú hai sinh lòng ghét bỏ chú ba mới được.

Không phải ông nội muốn chú ba đi lấy lòng chú hai hay sao? Vậy cô bé cũng không thể trơ mắt nhìn chú ba và nhà chú hai liên thủ với nhau được, như vậy sẽ gây bất lợi cho cô bé.

Chú ba không phải chú hai, không ngốc nghếch như vậy, chú hai là người rất khôn ngoan. Dù rằng giờ chú ấy mới chỉ mười chín hai mươi tuổi, vẫn chưa đạt đến đỉnh cao như kiếp trước, vẫn còn khá non nót.

Một khi để nhà chú hai và chú ba hình thành liên kết, chắc chắn sẽ gây trở ngại lớn cho nhà cả bọn họ.

Cô bé không thể để chuyện đó xảy ra được, phải phá thôi, nhất định phải phá.

Nhà chú ba chỉ có thể liên kết chặt chẽ và trở thành hậu thuẫn cho nhà họ, có vậy thì sau khi chú ba đạt đến đỉnh cao cuộc đời mới có thể để mắt đến họ được.

Cô bé vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc suy nghĩ trong đầu đã dần chuyển hướng.

Cô bé lại nghĩ phải nói với Tô Vãn Vãn bằng giọng điệu thế nào mới khiến Tô Vãn Vãn tin tưởng mình.

Tô Vãn Vãn giờ vẫn còn là một đứa trẻ, ngốc nghếch hệt như bố mẹ, chắc chắn sẽ tin cô bé ngay, chỉ cần thêm mắm dặm muối một chút là được.

Chắc chắn Tô Vãn Vãn sẽ đi theo con đường cô bé đã vạch ra sẵn.

Phải rồi, cô bé cũng phải lôi kéo quan hệ với Tô Văn Vãn. Vận khí của Tô Vãn Vãn cực tốt, nếu lôi kéo quan hệ thành công sau này cô bé có thể lợi dụng cô nhóc rồi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 151: Chương 151



Tô Vãn Vãn còn đang ngồi hêu thì lại thấy dáng người nhỏ bé đi đến.

Cô bé đứng dậy, nhìn sang bên đó: "Tô Tảo Tảo?" Cô bé cau mày, cô ta đến đây làm gì?

Cô bé và cô ta không phải nước sông không phạm nước giếng rồi sao? Tô Tảo Tảo tới làm gì?

Từ sau ngày thu hoạch vụ thu, gặp Tô Vũ Đình trên đường đưa nước về, hai người đã chẳng còn gặp lại nữa, chứ đừng nói là giao du gì.

Giờ cô ta lại chạy đến đây để tìm cô bé sao?

Tô Vãn Vãn khá nghi ngờ mục đích đến đây của Tô Vũ Đình.

Một đứa trẻ như cô bé, còn chưa đến 70cm, lại chạy từ phía nam đến phía bắc thôn bằng đôi chân ngắn ấy ư?

Có khả năng đó sao?

Nếu không phải là có vấn đề gì thì có đánh c.h.ế.t Tô Vãn Vãn cũng chẳng tin.

"Tô Vãn Vãn!" Tô Vũ Đình đứng vững trước mặt cô bé, mở miệng gọi.

Tô Vãn Vãn chun mũi, cái mùi gì mà thối vậy?

Khụt khịt vài cái cô bé mới nhận ra, có vẻ như là... cái mùi này bốc ra từ người Tô Vũ Đình.

"Chị... đến tìm tôi... làm gì?" Cô bé muốn bịt chặt mũi lại nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự ái của người chị họ này nên đành cố nhịn thở.

Nhưng đúng là thối đến mức nhịn thở cũng vô ích. Cô bé cũng đâu thể nhịn thở mãi được. Thối quá, chỉ cần hít vào thôi đã thổi đến mức làm cô bé thấy ghét bỏ rồi.

Rốt cuộc là Tô Vãn Vãn đã ngã xuống đâu mà lại thối vậy chứ? Rơi xuống bãi phân đó à?

Động tác của Tô Vãn Vãn đã làm Tô Vũ Đình tổn thương nghiêm trọng.

Còn không phải là chê người cô ta thối quá hay sao? Lẽ nào là cô ta tình nguyện chắc? Cô ta cũng đâu có muốn, nhưng bị rơi vào cống nước thối thì cô ta còn biết làm thế nào. Cô ta cũng muốn đi tắm trước rồi hẵng đến mà, nhưng thời gian không chờ đợi ai, đợi đến lúc cô ta tắm xong, ai biết được chú ba đã nghĩ thông hay chưa? Rồi liệu chú ấy có chạy đến đây không?

"Chê chị thối thì...

cứ bịt mũi đi" Từng câu từng chữ của Tô Vũ Đình đều chất chứa sự buồn bực.

Tô Vãn Vãn nói: "Chị tìm tôi có chuyện gì? Nói đi"

Cô bé còn lâu mới tin người chị họ này nhàn rỗi quá mới lang thang đến đây, chắc chắn là có ý đồ gì đó.

"Tô Vãn Vãn, chị ghét em, thực sự rất ghét..." Tô Vũ Đình khịt mũi: "Chị thực sự rất muốn ghét em, nhưng... lại không thể." Vừa nói cô ta vừa cúi đầu, giọng nói đứt quãng như thể đang cố ép cho khí đi ra.

Tô Vãn Vãn cau mày. Cô bé đã biết Tô Vũ Đình ghét mình lâu rồi. Lúc trước cô ta còn đẩy cô bé, nếu không phải ghét thì có nói thế nào cô bé cũng không tin nổi.

Nếu Tô Vũ Đình đột nhiên bảo quý cô bé mới đúng là giả dối, đang định ủ mưu gì ấy chứ.

Tô Vũ Đình nhìn cô bé, thấy cô bé nghiêm mặt không nói gì, lại bắt đầu suy tính, nói tiếp: "Chúng ta là chị em họ, chị không thể hận em cũng không thể trách em được."

Tô Vãn Vãn không đáp, thầm nghĩ không biết người chị họ này muốn làm gì?

Rốt cuộc nói mấy câu đó để mà làm gì kia chứ?

Cô ta thực sự đến để nói mấy lời vô nghĩa này với cô bé sao? Cô bé chẳng muốn tin Tô Tảo Tảo không có mục đích gì khác.

Nhưng nghĩ kì thì, trừ khi Tô Tảo Tảo sống lại chứ không thì cô ta cũng chỉ là một đứa trẻ, có thể thông minh cỡ nào nữa. Cũng có khi mấy lời ấy là thật lòng thật...

Tô Văn Vãn lại giương mắt nhìn cô ta, nghĩ bụng, rốt cuộc là Tô Tảo Tảo có phải sống lại rồi hay không? Cô bé phải cẩn trọng, ngộ ngỡ Tô Tảo Tảo đã thực sự sống lại trước hạn thì cô bé lại càng phải cẩn trọng.

Lần ấy, sau cơn sốt cao, cô bé thực sự đã nghĩ đến chuyện Tô Tảo Tảo sống lại rồi.

Trong lòng Tô Văn Vãn lại càng nâng cao cảnh giác.

Tô Vũ Đình không biết Tô Vãn Vãn đã bắt đầu nghi ngờ mình, chỉ nói: "Tô Vãn Vãn, hôm nay chị nói cho em nghe một chuyện rồi mình làm lành có được không?"

"Chị muốn nói gì? Muốn gì cứ nói, không muốn thì thôi" Tôi chả rảnh nghe chị nói lung tung. Tô Vãn Vãn chỉ bĩu môi nói.

Tô Vũ Đình nắm chặt tay, vờ như ngây thơ nói: "Tô Vãn Vãn, em thực sự rất đáng ghét, chị... đã làm đến vậy rồi mà em vẫn không tha thứ cho chị ư?"

Tô Vãn Vãn chỉ trơ mắt nhìn cô ta, không đáp.

Cô bé đang chờ Tô Vũ Đình nói chuyện, xem thử xem rốt cuộc bà chị họ này đang âm mưu gì.

Nếu như cô bé đúng thật chỉ là con nít vài ba tuổi đầu thì có lẽ sẽ bị mấy câu của Tô Vũ Đình lừa gạt rồi làm hòa với cô ta thật.

Ngẫm nghĩ thì cô bé lại thấy bản thân cũng không thể tỉnh đòn quá, bởi lỡ Tô Tảo Tảo đã sống lại thật thì cô ta lại phát hiện ra sơ hở mất.

Cô bé nhìn cô ta bằng ánh mắt mờ mịt, vờ như không hiểu: "Tô Tảo Tảo, rốt cuộc là chị định nói gì?"

Tô Vũ Đình thầm nghiến răng, chính cái ánh mắt mờ mịt này cùng giọng nói của Tô Vãn Vãn mới là thứ đáng hận nhất. Nhưng nghĩ kĩ thì giờ Tô Vãn Vãn mới chỉ hai tuổi, có thể biết được gì?

Nghĩ vậy, cô bé lại thả lòng tay, Tô Vũ Đình nói: "Chú ba nói mấy hôm trước... thì là hôm đó... hôm đó, chú ấy có đến tìm chú hai.." Câu tiếp theo khỏi phải nói cũng rõ.

Tô Vãn Vãn đột ngột trợn tròn mắt, sau đó lại quay về trạng thái mờ mịt.

Sóng lòng cô bé sôi sục, hóa ra hôm đó, khi mẹ con nhà họ Trình gặp nạn, chú ba đã từng đến phía bắc thôn tìm họ ư?

Vậy thì cũng có nghĩa là chú ấy đã tận mắt chứng kiến chuyện hôm đó, cũng biết Lương Lại Tử đến cưỡиɠ ɠiαи mẹ Trình ư? Vậy sao hôm đó chú ấy không chạy vào cản Lương Lại Tử lại?

Nếu như chú ấy ngăn cản thì sau đó sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi. Nếu không có Báo Săn liều c.h.ế.t ngăn lại thì chắc mẹ Trình lại có kết cục giống y như sách viết rồi.

Đáng ghét! Tô Vãn Vãn nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng rất nhanh sau đó cô bé đã bình tĩnh lại, cứ như là tất cả những gì xảy ra trước đó chỉ là ảo giác của Tô Vũ Đình vậy.

Tô Vũ Đình vẫn đứng yên đó nhìn Tô Văn Vãn đầy nghi hoặc, mới nãy thực sự là ảo giác của cô ta sao?

Không thể nào, mới nãy cô ta đã thấy rất rõ biểu cảm chớp nhoáng của Tô Vãn Vãn mà.

Vậy Tô Vãn Vãn đã nghĩ đến chuyện gì chứ? Cô bé thông minh đến vậy hay sao? Còn chưa nói dứt câu đã biết chuyện gì đã xảy ra rồi?

Là thông minh thật hay là...

Cô ta đột nhiên nghĩ đến chuyện bản thân sống lại. Nếu cô ta có thể sống lại thì sao người khác không thể sống lại hay chuyển kiếp chứ?

Sự nghi ngờ, đánh giá của Tô Vũ Đình dĩ nhiên cũng đã bị Tô Vãn Vãn vẫn luôn quan sát cô ta, không ngơi nghỉ phút nào nhìn thấy.

Lòng cô bé đột ngột trùng xuống, Tô Tảo Tảo sống lại thật rồi? Một đứa trẻ mới tí tuổi đầu thì có thể tâm cơ đến cỡ nào được chứ. Còn biết nói nửa giữ nữa như vậy, nếu không phải sống lại thật, thì Tô Tảo Tảo ban đầu đã không đến mức như vậy rồi.

Tô Tảo Tảo đẩy cô bé ngã khỏi bậc tam cấp mà vẫn đứng yên đó không nhúc nhích, cũng không biết che giấu lúc trước mới là Tô Tảo Tảo chưa sống lại.

"Hôm nào cơ?" Tô Vãn Vãn chớp mắt, không hiểu.

"Hôm đó đó" Tô Tảo Tảo có phần nóng nảy: "Ngày lên huyện ý"

"Chị đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu" Tô Văn Vãn vừa nghĩ đến chuyện có lẽ Tô Vũ Đình đã sống lại thì không dám xem nhẹ nữa, chỉ đành giả bộ ngu ngơ đáp lại cô ta.

Trong lòng Tô Vũ Đình dấy lên chút nghi ngờ, cô ta nói: "Thì ngày anh Trình Kiêu xảy ra chuyện đó... chú ba đã từng đến đây" Cô ta vẫn đang nhìn chằm chằm biểu cảm của Tô Vãn Vãn.

Tô Vãn Vãn "ồ" một tiếng nhưng chẳng có cảm xúc gì.

Cuối cùng sự nghi hoặc trong lòng Tô Vũ Đình cũng biến mất. Nếu Tô Vãn Vãn đã sống lại như cô ta hoặc chuyển kiếp thì chắc đã nghe hiểu lời cô ta nói rồi, chứ không thể không nghĩ gì như vậy.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 152: Chương 152



Dĩ nhiên cũng có thể đang cố diễn kịch nhưng cô bé đâu có biết chuyện của cô ta, giả vờ làm gì?

Diễn cho ai xem chứ?

Tô Vũ Đình bước đến ghé vào tai Tô Vãn Vãn nói: "Chị nghe nói... hôm đó, chú ba đã đi qua nhà họ Trình, nhìn thấy hết..." Cô ta vẫn chằm chằm Văn Vãn không chớp mắt.

Tô Vãn Vãn bịt kín mũi, xua tay nói: "Tô Tảo Tảo, tránh xa tôi ra coi, thối quá." rồi lại sực nhớ ra gì đó: "Chị vừa bảo sao?" trố mắt nghẹn ngào: "Chú ba đã đi qua? Hôm đó... cũng ở đây?"

Cuối cùng cô cũng nghe thủng rồi à? Đúng là ngu ngốc. Tô Vũ Đình đã yên tâm hẳn, cô ta nói: "Phải, chú ba biết hết mọi chuyện. Lúc đó, chú ấy... ờm, ở ngay ngoài cửa"

Nước mắt của Tô Vãn Vãn cứ một giọt lại một giọt thi nhau rơi xuống đất, cô bé thút thít nói: "Chú ba, sao chú ba... có thể... Lúc ấy, anh Trình Kiêu... lúc ấy... rất rợn người... hu hu.."

Tô Vũ Đình bị nước mắt của cô bé dọa sợ, sao mới nói thế mà đã khóc rồi? Đúng là trẻ con, không khống chế nổi cảm xúc của mình...

Lúc này, chút cảnh giác sau cùng Tô Vũ Đình cũng đã biến mất, cô ta nhếch môi cười: "Vãn Vãn à, chị là chị họ của em, quan tâm đến em. Vừa nghe chuyện này là chị đã chạy đến đây ngay rồi. Chú ba ấy à, ầy.."

Tô Vãn Vãn nói: "Tôi biết rồi" ngập ngừng: "Chuyện này... tôi biết rồi.... chị nói với tôi, tôi... rất vui."

Trong lòng ghét muốn c.h.ế.t nhưng ngoài mặt lại không thể không nói vậy.

Tô Tảo Tảo rất ma mãnh, cô bé không thể để cô ta phát hiện ra gì đó được. Cô bé cũng đoán được phần nào khả năng Tô Vãn Vãn sống lại rồi.

Cuối cùng Tô Vũ Đình cũng vừa lòng. Cô ta đã cắm một cây gai vào lòng Tô Văn Vãn, rồi cô ta sẽ lại đi khóc lóc kể lể với chú hai, đến lúc đó thì chú hai và chú ba sẽ...

Cuối cùng cũng có thể về nhà đi tắm rồi. Người cô ta thối quá, không về tắm cho nhanh không khéo cô ta lại bị ngộp thở c.h.ế.t trước mất.

Đợi Tô Vũ Đình đi rồi, Tô Vãn Vãn cũng thay đổi sắc mặt, Tô Vũ Đình quả là đáo để, còn dám đến chỗ cô bé khích bác ly gián. Cô ta thực sự nghĩ là cô bé không biết gì hết hay sao?

Quả là chị họ tốt của cô bé, chị họ tốt lúc nào cũng "nhớ" đến cô bé.

Mặc dù cô bé sớm đã có cảnh giác với chú ba nhưng cũng không phải là để mặc cho Tô Vũ Đình khích bác như vậy.

Dù chú ba có sao đi nữa thì ít ra trước mắt cũng chưa hại gì đến họ, chỉ là đang hưởng thụ thành quả lao động trước kia của bố mẹ mà thôi.

Giờ thì sao? Chú ấy đã nghĩ sao vậy chứ?

Có lẽ..

Vẫn có thể kéo chú ba lại?

Chú ba là một người thông minh, trong sách viết Tô Vũ Đình rất cảnh giác với chú ba, nhưng cũng không dám tự tiện đắc tội với chú ấy. Nếu có thể lôi kéo chú ba thì kết quả sẽ sao đây?

Cô bé nhớ đến chuyện lúc trước anh cả đã nói với mình, đó cũng là chuyện bố từng nói đến, mới đầu chồng bác cả đã muốn lôi kéo chú ba về phía mình.

Sau đó do mẹ phản đối nên chuyện này chẳng ra đâu vào đâu.

Thực sự có thể lôi kéo ư?

Với tính cách của chú ba liệu có lật mặt không?

Tô Vãn Vãn nghĩ thầm nên đối mặt với chú ba này thế nào.

Trình Kiêu và Tia Chớp vừa về đã thấy Tô Vãn Vãn đang chống cằm suy tư.

Cậu ấy rất ít khi trông thấy Vãn Vãn phiền muộn như vậy, tay xách con mồi nhưng lại đặt ra xa. Cậu ấy cất tiếng gọi: "Vãn Vãn?"

Tô Vãn Vãn đang mải suy nghĩ, nghe tiếng Trình Kiêu gọi, lập tức ngẩng đầu lên. Thấy Trình Kiêu và Tia Chớp đã bình an quay về, cô nở nụ cười: "Ôi, hai người đã về rồi à?"

Tia Chớp bắt đầu chạy vòng vòng quanh Vãn Vãn, ghé mũi vào người cô bé ngửi ngửi vài cái, kêu "gấu gấu" rồi lại lùi ra xa vài bước.

Điệu bộ của Tia Chớp khiến Tô Vãn Vãn hơi buồn, nó chê mùi trên người cô à?

Cái mùi thối đó là bị nhiễm từ người Tô Vũ Đình. Lúc Tô Vũ Đình ghé vào, cô nhất thời không kịp tránh nên mới bị nhiễm phải.

Chắc chắn là bị nhiễm mùi thối đó rồi. Mũi của Tia Chớp rất thính, sao có thể không ngửi ra được kia chứ?

Thấy cô bé cau mày, Trình Kiêu nói: "Chắc là Tia Chớp không ngửi ra mùi của em rồi"

Tô Vãn Vãn không nói tiếng nào nhưng vẫn lườm Tia Chớp.

Động tác lùi ra sau của Tia Chớp cũng chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, sau đó nó đã dừng lại rồi tiếp tục lao đến. Cái đầu to bự của nó gối lên đầu gối nhô lên của Vãn Vãn, mũi còn khịt khịt như ngửi gì đó.

Sau đó nó lại gác hai chân trước lên đùi Tô Vãn Vãn, lưỡi thè ra l.i.ế.m mặt Vãn Vãn.

Tô Vãn Vãn bị nó l.i.ế.m bật cười khanh khách, đến cả Trình Kiêu chỉ nhìn cũng nở nụ cười hiểu ý.

Cậu ấy thích nhất là thấy nụ cười trên mặt Vãn Vãn và sự vui vẻ của cô bé, chứ không phải vẻ mặt nặng nề, đăm chiêu, như thể sắp có chuyện lớn xảy ra như vừa rồi.

"Vãn Vãn.." Trình Kiêu lại gọi.

Vãn Vãn đang chơi đùa với Tia Chớp chợt ngẩng lên thì thấy Trình Kiêu đã đứng trước mặt cô bé, nhìn cô bé với vẻ mặt yêu chiều.

Cô bé bỗng nhớ ra vài chuyện, hỏi: "Anh Trình Kiêu, lần này hai người lên núi săn thú có thuận lợi không?"

"Một lần đi săn suôn sẻ, Tia Chớp giỏi lắm, lần này bọn anh còn bắt được một ổ thỏ con" Trình Kiêu đáp.

Tô Vãn Vãn vừa nghe mắt đã sáng rực.

Cô rất muốn nghe chuyện Tia Chớp săn thú, trước đó cô lo nhất cũng là vấn đề an toàn của nó. Giờ lại nghe ra Trình Kiêu khen Tia Chớp cực kì giỏi.

"Thật à?" Tô Vãn Vãn vui vẻ vuốt lông Tia Chớp.

Trình Kiêu nhìn ánh mắt lấp lánh như sao của cô bé, trái tim cũng tan chảy. Cậu ấy nói: "Thật mà, Tia Chớp giỏi lắm, chẳng kém là bao Báo Săn lên núi cả."

"Phải rồi, em nhìn đi, cả ổ thỏ này đều do Tia Chớp bắt về đó, không c.h.ế.t cũng không bị thương" Trình Kiêu nhấc mấy con thỏ lên, tay chỉ cho Văn Vãn xem.

Quả nhiên Tô Vãn Vãn sáng rực mắt. Cô rất thích mấy con thỏ này, trong đó còn có cả thỏ trắng.

Một năm trước Trình Kiêu từng tặng cho cô bé một con thỏ, sau này nuôi lớn, tuổi thọ của thỏ ngắn nên đã c.h.ế.t mất rồi.

Sau đó, Trình Kiêu lại tặng cho cô bé một con thỏ, cũng chính là con đang ở nhà họ hiện tại, nhưng không được đáng yêu như mấy con thỏ trước mặt.

Đặc biệt là chú thỏ trắng thuần kia.

Thỏ trắng là thứ của hiếm lạ, hiếm có khó tìm.

Từ thỏ xám đến thỏ trắng thuần phải lai tạo gen bao nhiêu lần mới có được chứ?

Vậy nên Vãn Vãn thích lắm.

"Có phải Vãn Vãn thích lắm không? Mấy con thỏ ở đây tặng cho em cả đó. Nếu em ngại nhiều thứ cứ chọn một cái một đực đi, vừa hay có thể nhân giống lên" Trình Kiêu đưa l*иg thỏ trong tay cho cô bé.

Trình Kiêu cả người mồ hôi mồ kê, định về nhà tắm.

Vãn Vãn mở miệng định nói với Trình Kiểu chuyện chú ba nhà cô đã lại nhà hôm đó.

Thấy Trình Kiêu đã về đến nhà cô bé lại im lặng, định bụng để qua mấy hôm rồi lại nói với cậu ấy cho cậu ấy nguôi ngoai trước đã.

Nghĩ kĩ thì, nếu nói chuyện này với Trình Kiêu, với tính cách của cậu ấy, kiểu gì cũng sẽ nổi giận.

Tô Vãn Vãn đang phân vân không biết có nên nói ra không. Nào ngờ còn chưa đợi cô bé nói với cậu ấy chuyện Tô Thành Tài từng bắt gặp Lương Lại Tử thì tối ấy Tô Thành Tài đã tự mình chạy đến.

Tô Vãn Vãn vẫn chưa nói gì với bố mẹ, thực ra thì cô bé vốn cũng đang phân vân không biết nên nói hay là thôi. Dù gì thì nếu muốn lôi kéo chú ba thật thì chuyện này có lẽ tạm thời không nên nói ra.

Nhưng có cần phải lôi kéo chú ba hay không? Đây là một câu hỏi lớn.

Theo thiết lập trong sách, cô cũng không rõ vì số lần chú ba xuất hiện rất ít.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 153: Chương 153



Dựa vào sự quan sát suốt hai năm qua của cô bé, chú ba là người vô cùng thông minh và tự phụ, tưởng như là chú ấy có thể đùa giỡn với tất cả trong tay mình.

Nhưng trong lòng chú ấy, có phải bố mẹ cô bé đều là kẻ ngốc hay không?

Cô bé vẫn chưa nghĩ ra phải nói với bố mẹ thế nào mới khuyên nhủ được họ.

Cô hiểu rõ lý do tại sao hôm nay Tô Vũ Đình lại tìm đến nói với cô bé cả tá lời không đúng như vậy.

Không phải để khích bác cô bé, cũng không phải nhiều chuyện mà là để cô bé nói cho Trình Kiêu chuyện này, nói với bố mẹ và các anh, để bố mẹ sinh lòng hận thù chú ba.

Rồi từ nay về sau, nhà hai và nhà ba sẽ tuyệt giao hoàn toàn, vậy là chú ba có thể dính chặt vào nhà bác cả. Nếu là vậy thì cô bé chỉ có thể giả bộ như không biết gì hết.

Nhưng nếu không nói ra thì hậu quả sẽ ra sao?

Tô Vãn Vãn vẫn thấy hơi đau đầu, lúc nào cũng có cảm giác Tô Vũ Đình thật xấu bụng. Cô ta ném cho cô bé một câu hỏi khó nhằn như vậy, làm cô bé chẳng biết nói sao với bố mẹ, cũng chẳng biết khuyên nhủ họ thế nào.

Nói cũng không được, không nói cũng chẳng xong.

Cô bé luôn cảm thấy trong đây có âm mưu nào đó mà cô bé chưa biết.

Giữa lúc cô bé còn đang phiền muộn và do dự thì Tô Thành Tài đã đến.

Chú ấy đến rất đường đột, vừa đến đã gặp Tô Cần ngay tức khắc Tô Vãn Vãn đứng cạnh cửa, nhìn Tô Thành Tài và Tô Cần đứng giữa sân chẳng biết đang nói gì.

Là chuyện đó ư? Tô Vãn Vãn nhíu mày, muốn lên trước để nghe cho rõ họ đang nói gì.

Nếu là chuyện đó thật thì vấn đề khó nhằn của cô bé được giải quyết rồi.

Tô Thành Tài có thể tự nói ra chuyện này, chứng tỏ chú ấy không ngốc, cũng có thể nói, chú ấy có ý muốn lấy lòng nhà hai.

Nghĩ rồi cô bé lại không kìm nổi đi lên, dừng ở chỗ vừa khéo nghe được cuộc trò chuyện của họ.

Lúc này, Tô Thành Tài đứng trước mặt Tô Cần, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu.

Tô Cần nói: "Em ba, em tìm anh có gì không. Chúng ta đã là anh em mà còn có chuyện khó gì không thể nói ư?"

Tô Thành Tài bỗng lau nước mắt, ngẩng lên nhìn Tô Cần: "Anh hai, em có việc này muốn nói với anh"

Mãi lâu sau Tô Thành Tài mới nói ra được câu đó với Tô Chuyên Cần.

Thực ra thì anh ta vốn không cho rằng chuyện bản thân nhát gan sợ Lương Lại Tử báo thù nên bỏ chạy là sai.

Anh ta vốn không muốn làm hại nhà họ Trình cũng không định làm tổn thương nhà anh hai, chỉ cân nhắc dựa trên an toàn cá nhân mà thôi. Dù anh ta có bỏ chạy hay gọi người đến thì cũng không sai, mỗi người đều có một quan điểm riêng, đều xuất phát từ lợi ích cá nhân cả.

Nhưng bố phân tích rất đúng, nếu anh ta còn muốn làm anh em với anh hai, còn muốn qua lại với nhà họ thì anh ta buộc phải làm một vài việc.

Chỉ là nói xin lỗi thôi mà, cũng đâu thiếu mất miếng thịt nào. Đại trượng phu co được duỗi được, có gì đâu mà không thể hạ cái tôi xuống?

Thay vì để anh hai nghe được những lời không nên nghe từ miệng người khác, chẳng thà tự mình đến nói với anh ấy. Bản thân nhận sai trước, cùng lắm là anh hai chỉ mắng anh ta mấy câu, cũng sẽ không làm gì anh ta cả, cũng sẽ không vì hiểu lầm mà có ấn tượng không tốt về anh ta.

Bởi không thể để xảy ra hiểu lầm nên anh ta nhất định phải giải thích rõ.

"Anh hai, em sai rồi." Lúc nói câu này, giọng anh ta rất thấp, đến độ như sắp không thở nổi.

Tô Cần vừa hiếu kỳ vừa không hiểu, sao tự dưng em ba lại nói như vậy?

"Chú sao vậy? Nói anh hai xem chú đã làm sai gì rồi?

Xem xem có thể nghĩ cách giải quyết hay không." Tô Cần không nghĩ ra lại là chuyện liên quan đến nhà họ Trình. Anh ấy chỉ nghĩ rằng Tô Thành Tài đã gây rắc rối gì đó ở nhà cũ, làm hỏng thứ gì hay gây tội gì đó.

Tô Vãn Vãn đã mò ra sau lưng họ nghe chuyện.

Hai người đều đứng đó nói chuyện, không ai để ý đến Tô Vãn Vãn đã đến gần. Vãn Vãn còn quá nhỏ, sao hai người họ có thể để mắt đến được.

Tô Thành Tài hé miệng nhưng cố gắng mãi cũng không nói nên lời, còn có chút ngại ngùng.

Bộ dạng đó của anh ta lại khiến Tô Cần nhướng mày.

"Chú ba, có phải là hôm đó... chú đã ghé nhà không?" Tô Vãn Vãn chen vào đứng giữa hai người, ngẩng lên nhìn Tô Thành Tài với vẻ mặt ngây thơ.

Tô Thành Tài ngạc nhiên, anh ta vốn muốn đến nói với Tô Cần chuyện này. Tô Cần không nghe hiểu câu nói ngớ ngẩn của Vãn Vãn nhưng anh ta vừa nghe đã hiểu.

Hiểu rồi lại thấy tò mò Vãn Vãn đã nghe ai nói vậy?

Một đứa trẻ như cô bé, nếu không phải có ai cố tình đứng trước mặt cô bé nói ra thì sao mà cô bé biết được.

Hay là đã có người ra ngoài đồn đại chuyện hôm đó của anh ta rồi? Nhưng nom có vẻ anh hai không biết chuyện đó, vậy thì chắc là vẫn chưa lan ra đâu, chỉ có thể là có kẻ đã cố tình nói cho Vãn Vãn biết mà thôi.

Trẻ con không giỏi giấu giếm, vừa nói cho cô bé nghe, cô bé đã buột miệng nói ra trước mặt anh ta ngay rồi.

Tô Cần bị cuộc trò chuyện giữa hai chú cháu họ làm rối cả trí, gì mà hôm đó đã ghé nhà cơ? Hôm đó là hôm nào? Ghé để làm gì?

Thấy Tô Cần nhìn họ với vẻ nghi hoặc, Tô Vãn Vãn đã nói ra hết tất cả, Tô Thành Tài cắn chặt răng, có cố giấu giếm cũng chẳng ích gì.

Hơn nữa, hôm nay anh ta vốn muốn đến nói sự thật với Tô Cần, không cần phải giấu.

Tô Thành Tài cố ghìm giọng xuống, nói ra miệng: "Thì là em đã biết chuyện mấy hôm trước Lương Lại Tử vào nhà họ Trình, suýt chút cưỡиɠ ɠiαи chị Vân Hương rồi."

"Không phải chỉ là mấy hôm trước Lương Lại Tử..." Tô Cần không mấy để tâm xua xua tay, nhanh mềm đáp. Mãi sau đó, anh ấy mới từ từ trợn tròn mắt, mặt lộ vẻ không dám tin: "Chú ba, chú mới nói gì cơ? Hôm đó chú cũng có mặt ư?"

Tô Thành Tài gật đầu cái rụp: "Hôm đó em cũng ở đấy. Em vốn định tới tìm mọi người nhưng mọi người lại không có nhà. Em đã nghe được tiếng kêu cứu vọng ra từ nhà họ Trình đối diện. Em cũng tò mò sang xem thử, không ngờ lại thấy cảnh như vậy.."

Tô Cần hỏi anh ta: "Sao lúc đó chú không chạy vào can ngăn?"

"Lúc đó em sợ nên đã..."

"Chú đã chạy?"

Tô Thành Tài lúng túng: "Lúc đó em sợ, sợ bị Lương Lại Tử báo thù. Gã giang hồ như vậy, chuyện gì cũng dám làm, nên em mới.." Lúc ấy không phải anh ta không muốn cứu mẹ con nhà họ Trình mà anh ta thực sự đã rất sợ.

Giờ nhớ lại mới thấy thực ra lúc đó anh ta có thể nói với người khác, nhưng lại sợ sau này Lương Lại Tử vẫn sẽ trả thù anh ta nên mới không dám làm gì.

Chỉ biết coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

"Không ngăn cản cũng không nói với bất cứ ai chuyện này?" Tô Cần hỏi anh ta.

"Em sợ gã báo thù nên mới không dám nói." Anh ta lại hít sâu một hơi: "Sau đó em đã nghĩ phải đi tìm anh, nhưng không lâu sau em đã nghe nói anh hai đã về ngăn bi kịch kia xảy ra rồi."

"Anh biết rồi." Tô Cần gật đầu.

"Hả?" Tô Thành Tài không phản ứng kịp.

Anh ta đã đợi anh hai nổi cáu với mình nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy gì, ngẩng lên nhìn mới thấy anh ấy đang nhìn anh ta với vẻ bình tĩnh.

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của anh ta, anh ta đã từng phân tích với bố đến khi nói ra chuyện này, anh hai sẽ có phản ứng ra sao. Họ đều cho rằng, với quan hệ giữa Tô Cần và nhà họ Trình, nhất định anh ấy sẽ trách anh ta vì mẹ con họ Trình đã suýt chút mất mạng.

Có lẽ tự anh ta chủ động thẳng thắn thì còn đỡ hơn chút, nhưng dù không hận anh ta thì ít nhiều cũng sẽ trách móc mấy câu.

Anh ta đã dự trước mọi kiểu phản ứng, duy chỉ không lường được anh trai sẽ có biểu cảm như hiện tại, bình tĩnh nhìn anh ta, không có cảm xúc gì.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 154: Chương 154



Tô Cần nói: "Anh hiểu tâm trạng của chú lúc đó, dù gì Lương Lại Tử cũng là một người tàn nhẫn, nếu lúc đó chú ngăn cản, thì có thể chú cũng sẽ bị gã đả thương rồi." Ngập ngừng, thở dài: "Từ nhỏ chú đã nhát gan, chuyện này anh cũng biết từ lâu rồi, chỉ là "

Tô Thành Tài há hốc miệng.

Tô Cần lại thở dài nói: "Điều duy nhất chú sai là không gọi ai đến ngăn cản bi kịch này. Tự chủ nhát gan nhưng lại không nói với ai hết, nếu lúc đó bọn anh không về đúng lúc, nếu như lúc đó Tia Chớp không hung dữ cắn chân Lương Lại Tử, thì bi kịch này khó mà tránh được. Chú biết chứ? Lúc ấy Trình Kiêu đã hôn mê, em Vân Hương thì suýt chút bị tên khốn kia vấy bẩn. Chú có từng nghĩ nếu gã được như nguyện thì em Vân Hương sẽ thế nào hay chưa? Còn cả Trình Kiêu nữa, nó sẽ ra sao? Kết quả như vậy khó mà tưởng tượng được."

Tô Thành Tài đáp: "Anh hai à, thực ra lúc đó em đã muốn nói với người khác rồi, sau đó em lại nghe bảo Lương Lại Tử đã bị bắt, trong lòng em vừa áy náy vừa thanh thản. Suốt mấy hôm nay em vẫn luôn dằn vặt giữa áy náy và bất an, nghĩ hoài nghĩ mãi, cuối cùng em vẫn phải nói với anh hai chuyện này"

Tô Cần nói: "Về chuyện này, lẽ ra chú nên đi tìm mẹ con nhà họ Trình mới phải, họ mới là nạn nhân trực tiếp. Lúc đó chỉ cần chú hô lên một tiếng là đã có thể ngăn được Lương Lại Tử rồi"

Tô Thành Tài áy náy cúi thấp đầu, đến Tô Cần cũng thấy chướng mắt với điệu bộ ấy.

"Được rồi, nam tử hán đại trượng phu, có chút chuyện cỏn con đã thành ra như vậy rồi, sau này gặp phải những chuyện khác, thì chú tính làm sao hả?"

Tô Thành Tài nói: "Anh hai, em..."

Tô Cần vỗ vai anh ta: "Chúng ta là anh em, dù rằng anh hai thấy lúc đó chú làm vậy đúng thật là không nên, nhưng chắc chắn sẽ không oán trách gì chú đâu."

Ai cũng có quan điểm của riêng mình, có người trượng nghĩa thẳng thắn, cũng có người vì chút người chút chuyện mới hăng hái xông pha, nhưng nhiều hơn cả là kiểu như chú ba, gặp chuyện sẽ tạm thời lùi bước vì sợ bị trả thù.

Anh ấy cũng không thể ép chú ba trở thành người giống như mình cũng như anh ấy không thể bàn quan trước một vài chuyện được.

Trong chuyện này đúng là chú ba đã sai, lúc ấy chỉ cần anh ta ra tay giúp đỡ thì có thể chẳng cần đợi họ trở về, Lương Lại Tử đã chạy mất rồi, mẹ con nhà họ Trình cũng sẽ không vì vậy mà rơi vào hôn mê.

Nhưng có rất nhiều chuyện, không phải cứ anh ấy muốn thế nào thì sẽ như thế đó. Chú ba không phải anh ấy, nhát gan, bỏ chạy cũng là hợp tình hợp lí thôi.

Sao anh ấy có thể hận chính anh em ruột của mình vì chuyện này được?

Hôm nay chú ba đã quay lại nói với anh ấy chuyện này, chứng tỏ anh ta vẫn còn có lương tâm.

Chỉ với điểm này, anh ấy đã không thể mắng anh ta được rồi.

"Chú cho là hai năm nay, quan hệ của bọn anh với nhà cũ có phần kém thân là bởi anh đã cắt đứt quan hệ với bên nhà anh cả à, đến cả chú cũng nghĩ anh hai là người bội tình bạc nghĩa vậy sao?"

Tô Thành Tài lắc đầu nguầy nguậy: "Em biết anh hai không phải người như vậy, cũng bởi vì biết nên em càng không thể giấu anh hai được. Em đã chôn sâu chuyện này trong lòng suốt bao hôm, em nghĩ hoài nghĩ mãi cuối cùng vẫn thấy nên nói với anh hai. Dù anh hai có vì thế mà hận em oán em, thì em cũng phải nói, em.." Anh ta đột nhiên lau nước mắt: "Sợ nhất là anh hai sẽ mặc kệ em từ đây"

Tô Cần nói: "Được rồi, đừng nghĩ lung tung, đã lớn tướng rồi còn cứ khóc mãi, không thấy ngại à?"

Tô Thành Tài "vàng" một tiếng, ngoài mặt tỏ vẻ hối lỗi, mà trong lòng lại vui như nở hoa.

Từ sau khi ra riêng, quan hệ giữa anh hai với anh ta và với nhà cũ càng lúc càng xa dần. Anh ta đã nhiều lần muốn bàn chuyện công việc với anh hai nhưng anh ấy lúc nào cũng đổi chủ đề hoặc không đáp lại.

Thực ra trong lòng anh ta thấy rất phiền muộn, rất nhiều lần muốn hỏi rõ nhưng cũng đã rất nhiều lần giấu nhẹm đi suy nghĩ ấy.

Anh ta không thể trở mặt thành người dưng với bên anh hai được. Không trông cậy vào nhà anh hai, chẳng lẽ anh ta còn phải đợi trông cậy vào nhà anh cả ư?

Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta vẫn thấy phải cố thân thiết với nhà anh hai thì hơn.

Bố nói không sai, ra trận có cha có con, đánh nhau có anh có em, anh ta không thể trở mặt với anh hai được.

Giờ mạng lưới quan hệ có thể dùng đến của anh hai tốt hơn anh ta rất nhiều. Anh ta vốn tưởng mấy bạn bè cùng ăn cùng uống hồi trước có thể giúp đỡ mình, nào ngờ lại là ném tiền qua cửa sổ, chẳng ích gì.

Anh ta cũng nghe bảo, bí thư Lý ở công xã lúc trước đã được điều lên huyện rồi, chưa biết chừng còn có thể lên cao nữa.

Lại nói anh rể của anh hai hình như cũng lên chức rồi, giờ đang là đoàn trưởng thì phải?

Mấy mối quan hệ có ích như vậy quả đúng là nằm mơ cũng muốn có được.

Điều anh ta không muốn nhất cũng chính là anh hai sẽ oán hận anh ta. Như vậy chỉ e về sau anh hai sẽ không giúp anh ta chuyện công việc nữa. Anh ta tuyệt đối không thể để mất những mối quan hệ này được.

Con người luôn hướng đến tầm cao, dòng nước luôn hướng về chốn thấp.

Huống hồ, anh ta và anh hai còn là anh em ruột thịt, nể tình nghĩa huynh đệ, kiểu gì anh hai cũng sẽ nghĩ cách giúp cho anh ta. Bố nói không sai, chân tâm sẽ đổi về được chân tâm, có lẽ chỉ cần cố gắng hơn thì anh ta sẽ giành được thứ mà mình muốn.

Hơn nữa anh ta cũng mong sao anh hai sống tốt, càng ngày càng tốt, như vậy anh em họ mới có thể nâng đỡ lẫn nhau được.

Thấy anh hai giờ đã kiên cường hơn, phấn chấn hơn lúc trước, thực sự thì trong lòng anh ta cảm thấy vui hơn bất cứ ai.

"Anh hai" Anh ta có phần xúc động, xúc động vì anh hai vẫn còn nhận người em này.

Tô Cần đáp: "Thôi được rồi, nếu chú thực sự thấy áy náy thì tự đến nhà họ Trình nói với nhà em Vân Hương đi" Rồi như đột nhiên nhớ ra gì đó, anh ấy lại bảo: "Không phải chú đang là hiệu trưởng trường tiểu học trong thôn hay sao? Nhóc con Trình Kiêu mãi chưa được đi học, chú bảo với nó, để nó đến trường chú học, không cần lo học phí gì hết, rồi đến lúc đó cứ gửi hóa đơn cho bọn anh là được. Chị dâu em cũng từng nhắc chuyện này rồi đó"

Nếu không phải vì mẹ con nhà họ Trình chưa từng thích cậy nhờ người khác thì họ đã muốn làm thế từ lâu rồi, tiếc là mẹ Trình cứ từ chối mãi. Trình Kiêu cũng bảo giờ vẫn chưa muốn đi học, nhà nghèo, chuyện cơm ăn áo mặc còn chưa lo xong thì còn có tâm trí nào để học.

Anh ấy và Tư Hoa đã khuyên nhủ rất lâu nhưng cũng chẳng được.

Giờ thì tốt rồi, có chú ba đích thân ra mặt, mượn danh trường học để miễn giảm học phí cho họ, chưa biết chừng nhóc con Trình Tiêu này lại đi học thật.

Tô Thành Tài nghe anh ấy nói vậy thì vội đáp: "Anh hai, anh yên tâm, em sẽ đi bảo với nhà họ Trình ngay. Không cần anh hai bỏ tiền đâu, trường học vốn đã có vài suất miễn phí rồi, nhất là mấy đứa trẻ đến từ gia đình đặc biệt khó khăn như vậy"

Còn có chuyện tốt như vậy nữa à? Tô Cần mới nghe đã vui như mở cờ trong bụng.

Tô Vãn Vãn bên cạnh nghe được cũng thấy đó đúng là chuyện không gì tốt bằng. Nếu thực sự thành công thì lần này chú ba lập công lớn rồi.

Cũng chính bởi vậy nên lúc Vãn Vãn nhìn sang Tô Thành Tài, sắc mặt đã tốt lên rất nhiều.

Không giống như anh cả và anh hai của Vãn Vãn, tuy không đi học đi hành gì nhưng vẫn có mẹ Tô dạy, Trình Kiêu chưa từng được đi học.

Bên phía nhà họ Trình, mẹ Trình không biết chữ còn cha Trình thì mất sớm, Trình Kiêu từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với việc học.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 155: Chương 155



Trong sách gốc, phải đến mãi sau này đã đi làm, kiếm được nhiều, cậu ấy mới bắt đầu đi học, về sau nghe nói cũng đã đi học các lớp buổi tối rồi cầm được tấm bằng đại học.

Nhưng nếu Trình Kiêu có thể đi học ngay từ đầu thì sao? Liệu cuộc đời của cậu ấy có khá hơn ban đầu rất nhiều không?

Cô bé vốn định đợi bản thân lớn thêm chút nữa thì sẽ cố ý giả vờ biết chữ như các anh, sau đó dạy lại cho cậu ấy. Làm vậy, bản thân vừa có thể công khai chuyện mình biết chữ, vừa có thể rủ Trình Kiêu học cùng mình.

Cô cũng không mong, đến sau khi kiếm được tiền rồi, Trình Kiêu vẫn chỉ là một kẻ mù chữ, bị nhiều người xem thường.

Nếu chú ba thực sự có thể khiến Trình Kiêu đồng ý đi học, vậy đó thật sự là một chuyện tốt.

Thấy sắc mặt Tô Cần đã khá hơn nhiều, Tô Thành Tài cũng biết bản thân đã làm đúng, trong lòng cũng oán thầm bản thân sao không nghĩ ra cách này sớm hơn.

Nếu biết được nhà họ Trình lại có sức nặng trong lòng anh hai chị dâu như vậy, thì anh ta sớm đã làm thế rồi. Chưa biết chừng giờ quan hệ với nhà anh hai còn có thể tăng thêm một bậc.

"Vậy chút nữa em sẽ qua tìm họ nói với họ chuyện này!" Tô Thành Tài không dám trì hoãn, muốn làm cho xong chuyện này trước rồi tính tiếp.

Tô Vãn Vãn nói: "Chú ba, con cũng đi nữa."

Tô Thành Tài vốn muốn từ chối nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại đồng ý, bế Tô Văn Vãn lên nói: "Được rồi, hai chú cháu mình qua đó khuyên nhóc Trình Kiêu đi học nhé."

Tô Văn Vấn đáp: "Được ạ, đi học."

Tô Thành Tài bế Tô Vãn Vãn qua đó rồi, Tô Cần thấy mà cũng mừng thầm.

Lục Tư Hoa đi ra từ bếp, vừa đúng lúc thấy Tô Thành Tài bế Vãn Vãn rời đi. Cô ấy hỏi: "Anh nói gì với chú ba vậy? Với cả sao chú ấy lại bế Vãn Vãn đi đâu rồi?"

Tô Cần đáp: "Chú ba bảo trong trường có vài suất học miễn phí, chú ấy bảo sẽ cho Trình Kiêu nhận, để nhóc Trình Kiêu được đến lớp"

Lục Tư Hoa ngơ ngác: "Chú ba mà tốt thế ư?" có hơi nghi ngờ.

Cô ấy thấy rất nghi ngờ chú ba. Thực sự thì cũng có rất nhiều người tẩy não cô ấy, bảo rằng chú ba chẳng phải dạng tử tế gì. Ở lâu với nhau, cô ấy cũng cảm thấy chú ba không quá tốt, toàn là giả bộ đứng đắn, ra vẻ chính nhân quân tử.

Giờ bỗng lại nghe ông xã bảo chú ba muốn giao suất học miễn phí ở trường cho Trình Kiêu, cô ấy không nghi ngờ cũng lạ.

Nếu quả là có danh sách ấy thật thì sao sớm không cho muộn không cho lại cho vào lúc này? Cũng chẳng phải giờ chú ba mới lên làm hiệu trưởng trường tiểu học, đã làm được nửa năm rồi kia mà. Nếu quả đúng như ông xã cô ấy bảo thì lẽ ra từ hồi anh ta mới lên làm hiệu trưởng đã phải lo liệu xong rồi mới phải.

Vậy nên cô ấy chẳng tin lắm.

"Chuyện này là thật đấy. Chú ba thấy xấu hổ nên mới định giành suất học miễn phí cho nhà họ Trình" Tô Cần không định giấu giếm Lục Tư Hoa nên đã kể hết chuyện Tô Thành Tài làm cho cô ấy nghe.

Anh ấy chưa từng giấu giếm chuyện gì trước mặt cô ấy, mà có giấu cũng không được nên có chuyện gì cũng sẽ nói cả cho cô ấy nghe. Cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi, giờ cô ấy đã hỏi đến thì dĩ nhiên anh ấy cũng không định dối lừa mà cứ nói hết từ đầu đến cuối ra thôi.

Lục Tư Hoa nghe rồi hừ lạnh một tiếng: "Chuyện chú ba làm quả là chẳng vẻ vang gì. Cũng may mà chú ấy còn có tâm, biết nhận sai, cũng xem như có ích"

"Thực ra thì cũng không thể trách chú ấy chuyện này được. Chú ấy nhát gan, sợ bị Lương Lại Tử trả thù, có thể thông cảm được với suy nghĩ ấy" Tô Cần giải thích thay em trai mình.

Nhưng Lục Tư Hoa chỉ hừ đáp lại, không phản bác mà cũng chẳng đồng tình với câu nói của anh ấy.

Trong lòng ông xã, anh em sau cùng vẫn là anh em, nếu không làm ra chuyện quá mức vô sỉ như bên anh cả thì chỉ sợ là với tính cách của ông xã cô ấy, anh ấy sẽ không đời nào cắt đứt quan hệ với bên kia.

Giờ họ đã trở mặt với nhà bác cả, chỉ còn lại mỗi một cậu em trai là chú ba, cũng khó trách ông xã cô ấy muốn nghĩ cho chú ba.

Thấy vợ không thực sự tức giận, Tô Cần cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh ấy thực sự không muốn làm ầm ĩ lên với chú ba như bên nhà bác cả, chỉ cần chú ba đối xử chân thành với họ thì anh ấy vẫn mong có thể gần gũi thân thiết với chú ba.

Bên kia, Tô Thành Tài đã bế Tô Vãn Vãn ra ngoài, nhưng không đến tìm Trình Kiêu ngay mà còn vừa đi vừa hỏi Vãn Vãn: "Vãn Vãn, mới nãy cháu nói cháu đã biết chuyện chú ba ghé nhà từ trước rồi, là ai nói cho cháu nghe vậy Tô Văn Vãn vò đầu ngẫm nghĩ rồi bảo: "Nhưng cháu đã hứa với Tảo Tảo là không được nói linh tinh rồi" gương mặt ngây thơ vô tội.

Tảo Tảo? Ánh mắt Tô Thành Tài lạnh tanh, lại là trò mèo của bên nhà anh cả ư?

Một đứa trẻ như Tô Tảo Tảo thì biết gì chứ?

Còn nữa, sao bên nhà anh cả lại biết chuyện anh ta từng bỏ chạy vì nhát gan? Lại còn để nhóc con Tô Tảo Tảo nghe thấy nữa.

Phải ngang nghiên cỡ nào mới để một đứa trẻ nghe thấy chứ?

Anh ta cố dồn nén ngọn lửa giận trong lòng, tiếp tục hỏi Tô Vãn Vãn: "Vãn Vãn à, không phải quan hệ giữa cháu và Tảo Tảo không tốt lắm sao? Sao tự dưng con bé lại nói chuyện này với con vậy?"

Tô Vãn Vãn cũng thấy phiền muộn và không hiểu, lắc đầu nói: "Cháu cũng không biết nữa" Ngập ngừng mấy giây lại nói thêm: "Chị ấy bảo muốn cháu tha lỗi cho chị ấy" Rồi lại dừng lại nói: "Chú ba, cháu phải tha lỗi ạ?"

Cô bé mở to mắt, thành thật hỏi anh ta.

Tô Thành Tài đáp: "Thế Vãn Vãn có muốn tha lỗi cho con bé không?"

Tô Vãn Vãn lắc đầu: "Không đâu, chị ấy đã đẩy cháu ngã mà."

Tô Thành Tài dĩ nhiên hiểu câu "đẩy cháu ngã" của cô bé là thế nào, một năm trước Tô Vũ Đình đẩy Vãn Vãn ngã trong sân, suýt chút để xảy ra án mạng c.h.ế.t người.

Cũng chính vì chuyện đó nên chuyện công việc anh hai vốn đã hứa sẽ đi hỏi thăm họ anh ta, sau cùng lại chẳng ra đâu vào đâu.

Từ lúc đó anh ta đã cực kì ghét đứa cháu gái hay sinh sự này rồi.

Nếu không có con bé gây rối thì giờ anh ta sớm đã được vào thành phố làm việc rồi chứ chẳng phải làm hiệu trường gì đó ở cái trường tiểu học rách nát này.

Làm hiệu trưởng thì có tương lai gì chứ?

Ở trường, đám học sinh còn hành hạ họ, cái công việc này vốn đã vừa làm vừa nơm nớp lo âu rồi. Nếu không phải thực sự không kiếm được việc gì tử tế thì thực sự là chẳng ai thích làm hiệu trưởng cả.

Nếu giờ có được một công việc trong thành phố, anh ta chắc chắn sẽ bỏ quách cái chức hiệu trưởng này để chạy ngay lên phố.

"Nếu cháu đã không muốn tha lỗi cho con bé thì đừng tha lỗi. Vãn Vãn à, chúng ta không được hàn nhát như vậy, lúc cần kiên cường thì nhất định phải cứng rắn lên. Về điểm này thì cháu đừng học theo bố mẹ nhé." Tô Thành Tài nói: "Giờ bố mẹ cháu đã khá lên nhiều rồi, sau khi họ ra riêng, chú cũng thấy rất an tâm."

Anh ta tưởng là Vãn Vãn không biết gì nên cũng thả lỏng hơn nhiều trước mặt cô bé. Anh ta không hề hay biết Tô Vãn Vãn hiểu tất cả, cô bé chỉ đang giả vờ là trẻ con mà thôi.

Tô Vãn Vãn thầm hừ lạnh trong lòng, anh ta cũng có mặt mũi để nói bố mẹ cô bé thế ư? Nếu không vì bố mẹ cô tử tế, trọng tình nghĩa, chu cấp cho anh ta đi học, thì giờ anh ta có thể ngồi vào cái ghế hiệu trưởng ấy chắc.

Nhưng cô bé lại không để lộ chút bất mãn nào trên mặt, mà vẫn cứ ngu ngơ, vờ như không hiểu gì.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 156: Chương 156



Tô Thành Tài nói:"Đợi chút nữa chúng ta đến nhà họ Trình, Vãn Vãn nhớ phải khuyên anh Trình Kiêu với chú nhé"

Tô Vãn Vãn gật đầu cái rụp, dĩ nhiên rồi. Điều cô bé mong nhất là Trình Kiêu được đi học, sao có thể không giúp anh ta khuyên nhủ cậu ấy cho được.

Tô Thành Tài nói: "Vãn Vãn ngoan quá, đáng yêu hơn Tảo Tảo nhiều"

Trong lòng anh ta, Vãn Vãn thực sự đáng yêu hơn Tảo Tảo rất nhiều. Cái con nhóc Tảo Tảo kia quá chua ngoa, chẳng biết là vì cách đối xử của bà Tô với con bé hay vì lí do gì. Con bé kiêu căng đến mức còn chẳng xem chú ba như anh ta ra gì.

Mấy tháng gần đây thì đã đỡ hơn rồi, nhưng vẫn cứ như bà cụ non, lúc nào trong đôi mắt ấy cũng như giấu thứ gì đó, có những lúc lại nhìn anh ta chằm chằm đến ngẩn cả ra.

Đến cả một người trưởng thành như anh ta cũng thấy đứa bé u ám này quá đáng sợ.

Để mà so sánh thì tất nhiên anh ta nhìn Vãn Vãn thấy thuận mắt hơn nhiều.

Vãn Vãn mềm mại đáng yêu, bế trên tay càng giúp anh ta cảm nhận rõ hơn tâm trạng của người làm chú.

Trẻ con bình thường phải như Vãn Vãn mới đúng.

Trình Kiêu đang chặt gà núi trong sân.

Con gà này đã c.h.ế.t từ lúc cậu ấy mang nó xuống núi.

Nó bị Tia Chớp cắn chết. Bởi là lần đầu đi săn nên Tia Chớp không làm chủ được sức mạnh, cuối cùng cắn đứt cổ con gà núi nọ luôn.

Cắn đứt thì cắn đứt thôi, đằng nào cậu ấy cũng phải gϊếŧ gà. Đợi vặt lông xong thì mang nửa con qua nhà Vãn Vãn vậy.

Vãn Vãn thích ăn thịt nhất, dù là thỏ rừng hay gà núi thì cô bé đều thích ăn cả.

Đợi chút nữa bảo mẹ đem nửa con đi kho, để cậu ấy mang sang nhà Vãn Vãn nửa con còn lại. Dì Lục nấu ăn rất khéo, chắc chắn sẽ nấu được một món ngon lành.

Cậu ấy chỉ cần nghĩ đến cảnh Vãn Vãn ăn gà do mình săn trong lòng đã thấy rất vui rồi.

Dạo này Vãn Vãn lớn nhanh như thổi, càng lúc càng thông minh.

Cô bé nói chuyện ngày càng lưu loát, đi bộ càng khỏi phải nói, đã giỏi hơn mấy đứa trẻ ba tuổi khác rất nhiều rồi.

Cậu ấy thích nhất là thấy dáng vẻ ngày càng thông minh hơn của Vãn Vãn, dường như cả đôi mắt đen lay láy kia cũng biết nói chuyện.

Cũng chẳng biết ổ thỏ con cậu ấy tặng cho cô bé nuôi chừng nào mới lớn để bồi bổ cơ thể cho cô bé.

Sau này chỉ cần rảnh rỗi, cậu ấy vẫn sẽ lên núi đi săn. Huấn luyện thêm một thời gian nữa chắc chắn Tia Chớp sẽ cừ khôi hơn cả Báo Săn.

Nghĩ đến Báo Săn, cậu ấy lập tức nhìn sang chỗ chuồng chó. Báo Săn đang nằm trên đất phơi nắng mặc cho mặt trời đã dần lặn xuống.

Dường như Báo Săn cũng cảm nhận được ánh mắt của chủ nhân, cơ thể động đậy rất khẽ. Nó vẫy vẫy cái đuôi, nhìn Trình Kiêu kêu lên "ư ử".

Trình Kiêu nhìn Báo Săn nói: "Sắp được ăn rồi." Cậu ấy nghĩ là Báo Săn đói rồi.

Sau khi Báo Săn bị thương, cậu ấy đã chiều chuộng nó hết mực, chỉ lo nó bị đói. Chỉ cần là nơi trong khả năng của cậu ấy, cậu ấy sẽ đủ mọi cách kiếm đồ ăn cho Báo Săn.

Đây cũng là lí do cậu ấy muốn lên núi ngay lập tức.

Vì trong nhà không có tiền mua thịt cá nên cậu ấy đành tự mình lên núi thử vận may, xem thử liệu thần may mắn có mỉm cười, giúp cậu bắt được vài con thú rừng hay không.

Nào ngờ, vận may của cậu ấy thực sự quá tốt, lại thêm Tia Chớp phấn đấu hết mình, nên lần lên núi này đã thu hoạch đầy cả túi.

Báo Săn nghe chủ nhân nói vậy lại vẫy vẫy cái đuôi, nằm bẹp xuống, ghé đầu áp lên đất.

Không lâu sau, Báo Săn lại nhổm dậy, nhìn ra ngoài cổng sủa: "Gâu! Gâu! Gâu!"

Mấy tiếng sủa đã thu hút sự chú ý của Trình Kiêu.

Cậu ấy dừng việc đang làm lại, đưa mắt nhìn ra cổng.

Mặc dù sức khỏe của Báo Săn không tốt, nom có vẻ như đã trở nên vô dụng, nhưng thực chất tai vẫn rất nhạy, cũng rất cơ trí và cảnh giác. Không một ai có thể giấu được tại của nó.

Mới nãy khi nó ghé tai xuống đất đã nghe rõ có tiếng bước chân đi về phía này, hơn nữa tiếng bước chân ấy là của một người hoàn toàn xa lạ.

Cũng chính vì sự lạ lẫm này đã khiến nó lập tức xù lông lên, nhìn về cổng đầy cảnh giác.

Trình Kiêu cũng đã đặt d.a.o xuống, đứng dậy.

Không lâu sau, người tới đã lọt vào tầm mắt của cậu ấy, dường như cả đứa trẻ người đó đang bế cũng thu hút sự chú ý của cậu ấy. Trình Kiêu nheo nheo mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ người đến và đứa trẻ là ai.

Vãn Vãn?

Nhìn kĩ lại, quả đúng là Vãn Vãn.

Lại nhìn đến người đang bế Vãn Vãn, là chú ba Tô Thành Tài bên nhà họ Tô.

Sao chú ấy lại đến đây?

Trình Kiêu nảy sinh nghi ngờ, quá nhiều câu hỏi không có lời giải.

"Anh Trình Kiều!" Vãn Vãn cất tiếng gọi, vẫy tay với cậu ấy.

Sự căng thẳng trong lòng Trình Kiêu đã tan biến: "Sao em lại đến đây?" lại nhìn sang Tô Thành Tài: "Chú ba, chú cũng đến rồi à?"

"Mẹ cháu có nhà không?" Tô Thành Tài thả Tô Văn Vãn xuống.

Vãn Vãn vừa đặt chân xuống đất đã chạy ngay về phía Trình Kiêu.

Trình Kiêu đáp: "Mẹ cháu không có nhà, vẫn đang ở ruộng chưa về." Nhìn trời thấy cũng muộn rồi mà mẹ cậu ấy vẫn chưa về.

Cậu ấy bỗng thấy hơi lo, trước đây, tầm giờ này là mẹ phải về rồi mới phải.

Tô Thành Tài nói: "Chú muốn nói vài câu với cháu, giờ cháu có rảnh không?"

Trình Kiêu suy nghĩ rồi gật gật đầu.

Cậu ấy không biết Tô Thành Tài tìm mình có việc gì, dù gì thì cậu ấy cũng chẳng mấy khi giao du với bên nhà họ Tô. Thậm chí cậu ấy còn từng đắc tội với bà nội Tô vì lúc trước đã cứu Vãn Vãn, thân là con trai cưng của bà ấy, có lẽ Tô Thành Tài sẽ ghét cậu ấy lắm nhỉ?

Nào có ai lại không ghét người từng bắt nạt mẹ mình chứ?

Giờ Tô Thành Tài đến tìm Trình Kiêu, mặc dù trong lòng cậu ấy vẫn thấy hoài nghi, nhưng ngay lúc này cũng không thể nói "không" được mà vẫn phải đón Tô Thành Tài vào trong.

Cậu ấy lấy cho anh ta một cái ghế rồi cả hai ngồi luôn trong sân. Trình Kiêu vừa vặt lông gà vừa nói chuyện với Tô Thành Tài.

Tô Vãn Vãn nép vào lòng Trình Kiêu, nhìn cậu ấy rút lông gà. Nhìn ngoài có vẻ như Trình Kiêu vẫn rất bình tĩnh nhưng cô bé có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng toát ra từ cơ thể cậu ấy.

Đặc biệt khi Tô Thành Tài nhắc đến chuyện lúc Lương Lại Tử vào nhà họ Trình, anh ta cũng đang ở trước cửa nhà họ Tô, nhìn thấy hết tất cả, Trình Kiêu lại càng thêm căng thẳng.

Vãn Vãn lo lắng, giơ tay ra vỗ nhẹ lên người cậu ấy. Bấy giờ các dây thần kinh căng cứng của Trình Kiêu mới giãn ra.

Cô bé hiểu rất rõ Trình Kiêu sợ mất đi mẹ cỡ nào. Nếu lúc ấy không có Tia Chớp, e là mẹ Trình lại có kết cục giống y trong sách rồi.

Trình Kiêu không lường đến chuyện này nên vẫn luôn tránh né chuyện xảy ra hôm đó. Giờ Trình Kiêu cảng thẳng như vậy là bởi nghe thấy Tô Thành Tài ngồi đó nhắc đến chuyện đã xảy ra, hơn nữa còn là đã chứng kiến tất cả song không chạy vào cứu giúp họ.

Sự bình tĩnh sau đó của cậu ấy phần là nhờ sự vỗ về của Vãn Vãn, phần là nghĩ đến Tô Thành Tài cũng chẳng có nghĩa vụ phải cứu họ. Anh ta cứu họ là tình nghĩa, mà không cứu cũng là lẽ đương nhiên.

Dù có thế nào đi chăng nữa thì Trình Kiêu cũng không có lí do gì để trách móc Tô Thành Tài.

Tô Thành Tài cũng đã nghĩ đến điểm này nên mới bình thản kể rõ mọi chuyện cho Trình Kiêu nghe.

Lí do nói với cậu ấy, một là vì nếu đúng như Tô Cần nói thì người nên được nghe chuyện này nhất quả đúng là nhà họ Trình. Hai là anh ta muốn dùng chuyện này thử thăm dò nhà họ Trình, xem thử nhà họ tính toán ra sao, phản ứng thế nào, thì sau đấy anh ta mới nắm được bản thân nên làm gì.

Suất học miễn phí ở trường tiểu học chỉ cần anh ta nói một câu là được, nhưng nếu nhà họ Trình lại sinh lòng oán hận với anh ta chỉ bởi khi đó đã không cứu giúp họ thì anh ta chắc chắn sẽ không hé răng nói nửa lời về suất học đó.

Khi thấy biểu cảm bình tĩnh, không quá giận dữ, không quá nhã nhặn của Trình Kiêu, anh ta thấy rất hài lòng.

Đây là một đứa trẻ thông minh, anh ta thích người như vậy.

Làm việc với người thông minh lúc nào cũng dễ dàng hơn hẳn.

"Chú ba, chuyện đã qua rồi, cháu cũng không muốn nghĩ đến nữa. Lương Lại Tử đã gặp quả báo, bị trừng phạt rồi, giờ chào đón gã sẽ là sự nghiêm trị của cục cảnh sát và sự xử phạt của ủy ban cách mạng." Trình Kiêu nghiêm túc đáp.

Tô Thành Tài rất ưng ý câu trả lời của cậu ấy, dù đứa trẻ này có đang nghĩ sao trong lòng cũng chẳng sao vì cậu ấy cũng đã đáp như vậy rồi.

Trình Kiêu mới chín tuổi, dù cậu ấy có thông minh cỡ nào cũng sẽ chẳng nghĩ được quá sâu, vậy nên đây chắc chắn là lời thật lòng của cậu ấy.

Tô Thành nói: "Cháu có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi. Lương Lại Tử đã bị bắt, đón chào gã chắc chắn là ngục tù tăm tối. Đây là hậu quả cho những việc hiểm ác của gã, cũng là chuyện khiến tất cả chúng ta đều vui lòng"

Trình Kiêu không đáp, chỉ im lặng vặt lông gà của mình.

Tô Vãn Vãn cũng lẳng lặng lắng nghe và quan sát phản ứng của hai người họ.

Sau khi chia tay bố cô bé, thái độ lúc nói chuyện với Trình Kiêu của chú ba đã khác hẳn. Chính cô bé cũng đã lường được trước vẻ mặt này.

Chỉ e Trình Kiêu cũng đã sớm đoán được chú ấy sẽ có biểu cảm như vậy.

Câu trả lời của Trình Kiêu rất chu toàn, cậu ấy không vì những chuyện có thể sẽ xảy ra mà nổi cáu với Tô Thành Tài.

Cậu ấy có phản ứng bình tĩnh như vậy mới đúng là Trình Kiêu mà cô bé quen biết.

"Trình Kiêu, cháu có muốn đi học không?" Tô Thành Tài bỗng hỏi.

Bàn tay vặt lông gà của Trình Kiêu chợt khựng lại.

"Cháu có muốn đến trường tiểu học trong thôn học không?" Tô Thành Tài lại hỏi.

Tay Trình Kiêu lại tiếp tục công việc, cậu ấy đáp: "Cháu không muốn."

Câu trả lời này lại nằm ngoài dự đoán của Tô Thành Tài. Anh ta còn nghĩ sau khi nghe được tin mình có thể đi học, Trình Kiêu sẽ vui vẻ lắm, nào ngờ cậu ấy lại cự tuyệt như vậy.

Tại sao?

"Có thể nói cho chú biết lí do không? Lí do mà cháu không muốn đi học ấy"

Trình Kiêu đáp: "Không là không thôi chú, không có lí do gì hết"

Chỉ có mình Tô Vãn Vãn cảm thấy khi cậu ấy nói ra câu "không muốn" kia, thần kinh đã căng cứng. Rõ ràng cậu ấy rất muốn đi học, rất ham mê tri thức, sao có thể không muốn đi học được. Nếu không thì cậu ấy đã chẳng đi học ca tối sau khi kiếm được nhiều tiền rồi.

Nhưng rất nhanh sau đó cô bé đã nghĩ ra lí do, hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Trình không cho phép cậu ấy đi học.

"Cháu lo nhà mình không có tiền à?" Có vẻ như Tô Thành Tài cũng đã ngộ ra lí do.

Trình Kiêu không nói năng gì, chỉ dùng mẹt hốt toàn bộ chỗ lông gà trên đất.

"Anh Trình Kiêu, chú ba bảo là miễn phí đi" Tô Văn Vãn đã không kiềm nổi nữa.

Động tác vơ lông gà của Trình Kiêu khựng lại, nhìn Tô Vãn Vãn với vẻ khó tin, rồi lại nhìn Tô Thành Tài. Thấy anh ta gật đầu, cậu ấy vẫn thấy không tin nổi, cho cậu ấy đi học miễn phí, thật ư?

Nghe bảo dù rằng học phí trường tiểu học trong thôn rất rẻ, mỗi học kì chỉ tốn một đồng, nhưng dù có rẻ đến vậy thì cậu ấy cũng không trả nổi.

Cậu ấy tự biết điều kiện nhà mình thế nào, đến cả cơm ăn áo mặc cũng chưa lo xong, làm gì còn tiền cho cậu ấy đi học.

Một đồng cũng đủ để cậu ấy và mẹ ăn rất lâu rồi.

"Là thật, trường có suất học miễn phí, chú định nhường suất đó cho cháu. Ngày mai cháu có thể đi học với chú rồi." Tô Thành Tài đã trấn an cậu ấy.

Trình Kiêu nhất thời thấy rất kích động, thực sự có thể đi học ư?

Đó là chuyện cậu ấy mơ ước bấy lâu, sao có thể không muốn được. Dù giờ không thể thi đại học thì cậu ấy cũng muốn đi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 157: Chương 157



Cậu ấy không muốn làm một đứa mù chữ, chẳng biết gì. Học chữ là việc cậu ấy muốn làm nhất, lúc trước khi bố còn sống, ông ấy đã từng bế cậu ấy ngồi lên gối, hỏi cậu ấy có muốn đi học không.

Lúc đó cậu ấy đã nói là muốn, bố bảo: "Đợi Kiêu Nhi của chúng ta lớn, bố sẽ đưa con đi học"

Sau đó bố xảy ra chuyện, chuyện đi học của cậu ấy cũng tan thành bọt nước.

Trong lúc kích động, cậu ấy đã siết chặt tay.

Nhưng...

Dù kích động đến đâu, cậu ấy cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Chú ba nhà họ Tô đồng ý đưa cậu vào danh sách là vì áy náy hôm đó đã không ra mặt cứu họ sao?

Nên là chú ấy mới muốn dùng suất học này để bồi thường à?

Bình tĩnh lại cậu ấy mới hiểu ra ở đời chẳng có bữa cơm nào là miễn phí cả.

"Anh Trình Kiêu, anh đi học đi rồi dạy em nữa!" Tô Vãn Vãn sợ Trình Kiêu sẽ từ bỏ cơ hội đi học hiếm có này nên đã cùng khuyên nhủ.

"Anh..." Cậu ấy liếʍ môi.

Bên ngoài bỗng vọng vào một tiếng nói: "Chúng tôi đồng ý!"

Mọi người vừa nhìn ra đã thấy mẹ Trình đứng ở ngoài cửa, nhìn về phía họ.

Với nhà họ Trình mà nói, cho Trình Kiêu đi học luôn là niềm mong mỏi của mẹ Trình, đồng thời cũng là điều mà Trình Kiêu khát vọng nhất.

Mẹ Trình cũng không phải kiểu phụ nữ nông thôn cổ hủ, cô ấy biết với một người mà nói, đi học là chuyện quan trọng đến mức nào. Nếu không phải vì gia cảnh quá nghèo khó, cô ấy cũng không muốn không cho Trình Kiêu đi học.

Đáng tiếc bản thân cô ấy không biết chữ, nếu...

Nếu ba Trình Kiêu có ở đây, có lẽ con trai cô ấy sẽ không cần phải vất vả như vậy.

Tiếc là bây giờ cô ấy chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi, dù sao ba của con trai cô ấy cũng đã không còn nữa rồi.

Chỉ khổ cho Trình Kiêu, vì cái nhà này, cậu nhóc còn rất nhỏ đã phải gánh vác cả gia đình.

“Anh Kiêu ơi, thím đồng ý rồi.” Tô Vãn Vãn rất vui, Trình Kiêu được đi học, không ai vui mừng hơn cô bé cả.

Trình Kiêu sửng sốt, mất một lúc lâu mới “ừ” một tiếng, nhưng mà có thể thấy rõ nụ cười nhạt hiện trên khóe môi cậu nhóc.

Chắc cậu nhóc cũng rất vui nhỉ? Tô Vãn Vãn nghĩ, sao không vui cho được chứ? Đi học, đây là cơ hội quan trọng đến nhường nào chứ.

“Chú ba, anh Kiêu đồng ý rồi"

Tô Thành Tài càng cảm thấy Tô Vãn Vãn cực kỳ đáng yêu, có thể giúp anh ta rất nhiều chuyện. Nếu không nhờ cô nhóc này ở bên cạnh khuyên nhủ, có lẽ Trình Kiêu sẽ từ chối đúng không?

Khuyên được Trình Kiêu đi học chính là mấu chốt để anh ta có thể làm lành với anh Hai, vì thế chuyện này nhất định phải thành công.

Cũng may là anh ta không tốn quá nhiều công sức mà đã có thể làm xong.

Trình Kiêu đi học, chẳng những khiến Tô Thành Tài thở phào nhẹ nhõm mà còn làm cả nhà anh Hai Tô thấy rất vui vẻ, nhưng ở bên nhà nội lại có người không vui lắm.

Trong số những người không vui, một người là bà nội Tô, người thứ hai là Tô Tảo Tảo, thứ ba là Tô Đại Lực.

Trường học có học bổng, chuyện này phía nhà nội không biết, trước giờ Tô Thành Tài cũng không nói ra. Nếu bây giờ nhà nội đã biết chuyện này, bà nội Tô là người phản đối đầu tiên.

Đương nhiên phải phản đối, nực cười, cơ hội tốt như vậy lại cho một người ngoài, có ý gì chứ? Trong nhà đông người như vậy, đừng nói những chuyện khác, gia đình con Cả kìa, ngoại trừ Kiến Hoành ra chẳng phải còn vài đứa cháu gái sao? Huống chi nếu đã có suất học bổng này tại sao lại không cho Kiến Hoành, vậy Kiến Hoành đi học sẽ không phải tốn tiền nữa rồi.

“Con lấy suất học bổng kia về đây đưa cho Kiến Hoành. Bà nội Tô nói: “Nửa năm sẽ tiết kiệm được một tệ học phí, đây là chuyện rất tốt."

Phía Tô Đại Lực cũng có ý này: “Đúng vậy, người trong nhà em không giúp, lại đưa suất này cho người ngoài, em có ý gì vậy?"

Tô Thành Tài rất hận Tô Đại Lực, trước kia vì câu nói của Vãn Vãn anh ta đã có ý kiến với gia đình anh Cả, bây giờ anh Cả còn thêm mắm dặm muối.

Phía mẹ, anh ta có thể dễ dàng khuyên nhủ bà ta, nhưng có anh Cả đứng chen lời, nói không chừng sẽ có rất nhiều chuyện càng nói càng thêm rắc rối.

“Con làm vậy đương nhiên là có dụng ý của con. Mẹ, con từng làm chuyện gì mà không chắc chắn không?” Tô Thành Tài cố nén cơn giận trong lòng, khuyên bà nội Tô.

Bà nội Tô sửng sốt một chút, đúng là con trai thứ Ba của bà ta chưa từng làm chuyện gì mà không chắc chắn, mỗi chuyện anh ta làm đều rất hợp ý của bà ta. Bây giờ anh ta làm vậy chẳng lẽ là có mục đích nào đó thật sao?

Bà ta định há miệng phản bác nhưng rồi nuốt lại, nhìn thoáng qua gia đình con Cả, bà ta nghĩ thầm trong lòng chờ lát nữa khi chỉ còn con thứ Ba, bà ta hỏi han rõ ràng cẩn thận, có lẽ con thứ Ba sẽ nói cho bà ta biết.

Bây giờ đông người, chắc chắn con thứ Ba sẽ không chịu nói.

Nghĩ đến đây, bà ta không nói thêm gì nữa.

Tô Đại Lực vẫn còn đứng kêu la: “Ba à, em làm vậy là không đúng. Chuyện có lợi sao không cho nhà mình mà lại để nhà người khác được lợi. Cho dù em không cho Kiến Hoành cũng có thể cho mấy đứa cháu gái, cho đại đứa nào đó cũng hơn là để người ngoài được lợi"

Tô Thành Tài đứng yên cười khẩy, thậm chí còn lười để ý đến anh ta.

Tô Vũ Đình ôm chén gỗ nhỏ của mình, đứng yên một chỗ ăn thức ăn trong chén như chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng thật ra trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ.

Vì sao chú ba lại muốn làm như vậy?

Nghĩ cẩn thận cho dù là đời thứ nhất hay là đời thứ hai đều không có chuyện này xảy ra. Đương nhiên đời thứ nhất và đời thứ hai, nhà chú Hai đều không tách ra ở riêng, chú ba cũng không làm hiệu trưởng trường tiểu học thôn này. Tầm khoảng cuối năm nay chú ba sẽ được chú Hai nhường công việc ở đội vận tải rồi chuyển lên huyện thành ăn cơm nhà nước, sau này hộ khẩu cũng được chuyển lên huyện thành.

Chờ khi kỳ thi đại học được khôi phục, anh ta sẽ lập tức tham gia thi đại học, kỳ thi đại học năm 1977, anh ta tham gia, dùng thời gian một tháng ôn tập đã có thể giành được danh hiệu Trạng Nguyên kỳ thi đại học huyện Nghi An Vậy chuyện ngày hôm nay rốt cuộc là thế nào?

Cô ta đứng trong góc cau mày suy nghĩ sâu xa, hôm nay Tô Vãn Vãn đi tìm Tô Thành Tài, sau đó xảy ra chuyện nhường suất học bổng cho Trình Kiêu Trong đầu cô ta bỗng nhớ ra điều gì đó, chẳng lẽ...

Nhìn phía Tô Thành Tài, cô ta nghĩ: Chẳng lẽ chú ba đi đến nhà chú Hai? Sau đó thừa nhận những chuyện mà chú ấy đã làm với nhà chú Hai? Sao đó nhà chú Hai đã khuyên chú ấy nên bày tỏ thành ý của mình với nhà họ Trình, đưa suất học bổng đó cho Trình Kiêu?

Tô Vũ Đình không ngờ rằng cô ta chỉ đoán mò đã đoán được tám chín phần mười chân tướng.

Cô ta lại nghĩ: Trình Kiêu được đi học, chuyện này đúng là một chuyện tốt, chẳng qua tại sao nhà chú Hai đề nghị, chú ba đồng ý lại khiến cô ta cảm thấy không hài lòng chứ?

Nếu cô ta nói chuyện này với chú ba sớm hơn, sau đó lại cùng đi đến nhà Trình Kiêu khuyên nhủ, có phải công lao đều là của cô ta hay không?

Tô Vũ Đình không nhịn được mà vỗ đầu, sao cô ta lại ngu ngốc như vậy, chuyện này mà cũng không nghĩ ra, lại để nhà chú Hai được lợi.

Cô ta đúng là quá ngu ngốc.

Đúng là không thể để ba làm chuyện này càng lúc càng trở nên phức tạp, khiến chú ba ghét gia đình anh Cả, vậy thì sao sau này cô ta có thể nắm được đường đi nước bước của chú ba?

Sau này chú ba sẽ đạt được thành tựu không nhỏ, cô ta tuyệt đối không thể khiến mối quan hệ của nhà mình và nhà chú ba trở nên căng thẳng.

Nghĩ đến đây, cô ta thấy ba mình lại sắp tranh chấp với Tô Thành Tài, vội vàng đánh rơi cái chén xuống mặt đất, sau đó òa khóc thành tiếng.

Ban đầu Tô Đại Lực định giải thích rõ với em Ba, nhưng nghe thấy tiếng khóc của con gái anh ta lập tức dừng lại, vội vàng chạy qua.

Tô Thành Tài đứng cười khẩy, vừa rồi Tô Đại Lực tranh chấp và oán trách anh ta, không hiểu sao lại khiến anh ta cảm thấy tức giận trong lòng.

Gia đình anh Cả ích kỷ như vậy, còn muốn anh ta nhường suất học bổng này ra à? Sao có thể?

Suất học bổng này vốn là đặc quyền của người làm hiệu trưởng là anh ta, cần dùng để làm chuyện quan trọng, không phải muốn cho người nào là cho người đó.

Cho gia đình anh Cả, vậy anh ta thà nhường suất học miễn phí này cho gia đình anh Hai còn hơn.

Lần này nhường vị trí này cho Trình Kiêu, đó là chuyện một công đôi việc, sao anh ta không làm cho được chứ? Nói không chừng anh Hai sẽ vui vẻ mà sắp xếp công việc cho anh ta.

Chẳng lẽ còn muốn nhường cho gia đình anh Cả cứ thích đi khắp nơi châm ngòi thổi gió kiếm chác của hời sao?

Nghĩ hay ghê đó.

Tô Vãn Vãn cũng không biết những chuyện xảy ra ở nhà nội, cô bé còn đang vui vì Trình Kiêu được đi học kìa.

Cô bé và ba mẹ có cùng suy nghĩ rất có thể bên nhà nội sẽ đến cãi nhau ầm ĩ một trận, nhất là bà nội Tô, phải nhường cơ hội tốt như vậy mà cho Trình Kiêu, sao bà ta không làm ầm ỹ cho được chứ?

Nhưng kỳ lạ là bà ta không đến đây gây sự.

Vãn Vãn nghĩ có phải là vì chú ba ở đó ngăn cản hay không? Chuyện này dính líu đến chú ba cho nên đã bị chú ba cưỡng ép cản lại?

Nếu là vậy thật thì lần này kéo chú ba vào chuyện này đúng là rất có ích. Ít nhất thì bà nội thương con trai, sẽ không đổ hết cơn tức lên đầu nhà đứa con thứ hai.

“Ba, mẹ, chú ba giúp chúng ta." Tô Vãn Vãn cười ha hả nói suy nghĩ của mình cho vợ chồng Tô Cần.

Lục Tư Hoa nói: “Vãn Vãn, sao con lại cảm thấy chú ba của con tốt?"

“Chú Ba bảo con là không cần tha thứ cho Tô Tảo Tảo." Tô Vãn Vãn nói với giọng điệu đầy nghiêm túc.

Lục Tư Hoa nói: "Chỉ vì chú ba nói con không cần tha thứ cho Tô Tảo Tảo mà con đã thấy chú ấy tốt sao? Mẹ cảm thấy dượng Cả của con nói không sai, chú ba của con rất tinh ranh"

Lúc này Tô Cần không dám nói chuyện, vì buổi chiều anh ta đã bị Lục Tư Hoa dạy cho một trận, lúc này nếu không cần hé răng nhất định sẽ không hé răng.

Tô Kiến Quốc nói: “Người như chú ba con cũng không thể nhìn thấu, nếu nói chú ấy không tốt thì đôi lúc chú ấy rất ra sức giúp đỡ nhà chúng ta, nhưng nếu nói chú ấy tốt thì đôi lúc chú ấy lại cố tình giả câm vờ điếc."

Kiến Quốc rất khôn khéo, nhưng cậu bé cũng chẳng thể nhìn thấu cách làm của Tô Thành Tài. Có điều cậu bé tán thành lời của mẹ, vẫn luôn giữ thái độ cẩn thận với chú ba, dượng Cả sẽ không nói sai, dượng chỉ muốn tốt cho nhà họ.

Đương nhiên Tô Vãn Vãn biết, Tô Thành Tài cũng chẳng phải là người tốt lành gì cho cam, nhưng tạm thời cô bé thấy anh ta là một người theo chủ nghĩa lợi ích, chỉ cần là chuyện có lợi cho mình, anh ta chắc chắn sẽ nhúng tay vào.

Nguyên nhân bây giờ anh ta bám vào gia đình anh Hai, chắc chắn là có liên quan đến bà ngoại, còn liên quan đến cả ba nuôi.

Anh ta không muốn đắc tội với gia đình anh Hai của mình.

Cô bé đang muốn lợi dụng suy nghĩ của anh ta để có thể đạt được mục đích cuộc sống bình yên qua ngày của nhà mình.

Có ai muốn nhà nội rảnh rỗi ăn no rửng mỡ chạy đến gây chuyện đâu, những ngày như vậy thật sự đã chịu quá đủ rồi.

Mỗi lần nhà nội đến đây gây chuyện, trong lòng ba mẹ đều không vui, nhất là ba, luôn giận mà không dám nói gì, cô bé nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 158: Chương 158



Nếu vì chữ hiếu khiến anh ấy phải nhượng bộ, vậy chẳng bằng bóp c.h.ế.t tai họa ngầm này ngay trước khi nó thành hình.

Đương nhiên cũng có khả năng chú ba không đủ sức khống chế được nhà nội, nhưng có thể khống chế được lúc nào hay lúc đó, tạm thời để ba ổn định công việc ở đội vận chuyển trước, tốt nhất là được chuyển lên chính thức.

Cô bé nghe nói công việc của ba rất có thể sẽ được chuyển lên chính thức. Nghe nói có một công nhân sắp đến tuổi nghỉ hưu, tuy người đó có con cái nhưng nghe đâu con cái cũng đã có công việc ổn định. Vị trí này thừa ra, chắc chắn sẽ có một người được chuyển lên chính thức.

Đây là một cơ hội với gia đình cô bé, cơ hội này tuyệt đối không được nhà nội phá hỏng.

Vãn Vãn cảm thấy ra tay từ chỗ Tô Thành Tài là tốt nhất, có lẽ chú ba có thể sẽ có tác dụng nhất định.

Còn lợi dụng thế nào, cô bé còn chưa nghĩ ra.

Chuyện này, cô bé còn phải thương lượng kỹ càng với anh Cả, anh Cả có đầu óc nhạy bén, tính cách khôn khéo, trước kia không nghĩ đến cách làm người của chú ba, nhưng giờ cũng cần phải đề phòng trước? Vừa hay có thể lợi dụng điều này, cô bé và anh Cả sẽ cùng nhau nghĩ cách.

Lục Tư Hoa nhìn con gái đang cau mày suy nghĩ sâu xa, bật cười nói: “Con bé ngốc, chuyện của chú ba con có ba mẹ lo là được, con nhọc lòng làm gì chứ?"

Tô Vãn Vãn nghĩ rồi nói: "Ba, mẹ, hôm nay chú ba rất tốt" Cô bé không thể nói quá nhiều, nói quá nhiều sẽ dễ làm ba mẹ nghi ngờ.

Ý của cô bé là muốn nhà mình và nhà chú ba qua lại thân thiết, cho dù chú ba có thật lòng với nhà họ hay không thì đều có thể kết liên minh hợp tác.

Lục Tư Hoa vốn định phản bác lời con gái, nhưng nghĩ cẩn thận thì lời con gái nói không phải không có lý.

Con còn nhỏ, nên không thể nghĩ sâu xa, có lẽ con bé nghĩ chú ba đối xử tốt với con bé, cho nên mới cảm thấy tốt. Nhưng không nghĩ đến những chuyện khách, nhưng nếu theo như lời con gái nói, lợi dụng cơ hội lần này thật tốt thì sao?

Tô Kiến Quốc cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, anh ấy nói: "Bố mẹ, những gì Vãn Vãn nói không phải là không có lý, chúng ta phải thận trọng khi đối đãi với chú ba, cũng không thể giáng một đòn c.h.ế.t tươi. Dù sao chú ấy với bố cũng là anh em, ít nhất hiện tại chú ấy đối xử tốt với chúng ta. Nếu chú ba hướng về phía chúng ta, đó mới là chuyện tốt"

Tô Vãn Vãn thực sự muốn giơ ngón tay cái với anh trai mình, anh ấy có thể nghĩ ra những điều này, đúng là giỏi thật.

Một đứa trẻ hai tuổi như cô bé, không nên nói quá rõ ràng một số chuyện, nói quá lộ, sẽ khiến gia đình nghi ngờ.

Nhưng có rất nhiều đứa bé 2, 3 tuổi, là đứa trẻ thông minh, thỉnh thoảng cô bé vẫn phải chỉ điểm cho bọn họ.

Chú ba có thể bị kéo qua, thêm một đồng minh, dù sao cũng tốt hơn là thêm một kẻ thù.

Tô Vũ Đình không phải chính là đang tính toán như vậy sao? Nếu giữa nhị phòng và tam phòng có khoảng cách, đại phòng sẽ thành ngư ông đắc lợi? Làm sao cô bé có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra?

Cho nên cô bé phải tìm cách, để chú ba thực sự có thiện cảm với họ, cảm thấy nếu giữ gìn quan hệ tốt với họ thì sẽ không lỗ, kéo anh ấy lên cùng thuyền với họ, tuyệt đối không được để tam phòng xuống thuyền.

"Anh, đúng." Tô Vãn Vãn giơ ngón tay cái lên, khen ngợi Tô Kiến Quốc.

Được em gái khen ngợi như vậy, Tô Kiến Quốc cảm thấy hơi xấu hổ.

Cậu bé luôn lấy sự khôn khéo của chú ba làm tấm gương để học hỏi, cho dù bây giờ cảm thấy chú ba có thể không tốt như bọn họ nghĩ, cậu bé vẫn muốn học theo.

Khôn khéo và thiện lương, cũng không hoàn toàn đối lập nhau. Chỉ cần cậu bé xử lý tốt mối quan hệ giữa hai người, sau đó dung hòa thật tốt, như vậy có thể dung hòa hai bên.

"Tư Hoa, bọn nhỏ nói không sai, chúng ta không thể quá khẩn trương. Việc đối đãi với chú ba, em đã quá khẩn trương. Không thể chỉ vì chú ba với nhà cũ không phân chia rạch ròi, mà trút hết giận xuống người chú ấy. Cũng giống như sự việc đã xảy ra ngày hôm nay, chú ba đã làm rất tốt, cho Trình Kiêu đi học, giải quyết những việc chúng ta luôn muốn làm nhưng không thể làm được, anh cảm thấy rất tốt"

Lục Tư Hoa hừ lạnh một tiếng.

Cô ấy nhắm vào chú ba, đâu phải chỉ vì nguyên nhân không phân chia rạch ròi với nhà cũ đâu? Cô ấy tệ đến vậy à? Cô ấy chẳng qua là đang lo lắng về...

Vừa mở miệng, nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Tô Cần, cô ấy bèn nuốt xuống những lời nói sắp nói.

"Thật ra lúc dượng đến tìm gặp con, cũng có nói qua chuyện này, nhưng sau đó bị mẹ cự tuyệt. Mẹ, chúng ta hay là nghĩ khác đi một tí, nếu như chú ba thật sự muốn kết giao với chúng ta, chúng ta có thể cho chú ấy cơ hội, tại sao lại không được cho?" Tô Kiến Quốc bày tỏ suy nghĩ của mình.

Vòng trò chuyện này kết thúc, với việc Lục Tư Hoa và Tô Cần đuổi họ về phòng.

Sau khi bố mẹ rời đi, Tô Vãn Vãn và Tô Kiến Quốc cũng tiến hành thảo luận.

Tất nhiên, lúc Tô Vãn Vãn muốn thảo luận, vẫn sẽ có năng lực, không khiến Tô Kiến Quốc nghi ngờ.

“Chú ba, chúng tôi không thể đắc tội được.” Tô Kiến Quốc cuối cùng ra quyết định, “Chú ba cho đến bây giờ vẫn chưa lộ ra dụng ý chân chính, ngoại trừ việc chú ấy quá mưu mô, còn lại chú ấy chắc là người tốt."

Nhưng bất kể là cái nào trước cái nào sau, cậu bé và dượng đã phân tích qua, bọn họ nghiêng về cái trước hơn.

“Thật ra cũng không cần phức tạp như vậy.” Tô Kiến Binh không hiểu, việc nhỏ như này, vì sao bọn họ lại do dự mãi thế, “Chẳng cần biết chú ba có tốt hay không, chúng ta cũng không thiệt thòi gì cả. Cùng lắm là giống như trước đây, chúng ta không qua lại với bên nhà cũ nữa. Nhưng nếu chú ba thật tâm thì sao? Đây không phải là chuyện rất tốt sao?"

Ý tưởng của Kiến Binh tương đối đơn giản, không có suy nghĩ nhiều như Kiến Quốc. Cậu bé chỉ cảm thấy, chú ba không làm hại bọn họ, vậy sao họ không thể chung sống hòa thuận với nhau?

Không hiểu được.

Sau khi hai anh em thảo luận, còn phân tích qua, quyết tâm xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với chú ba của Tô Kiến Quốc càng được củng cố, tảng đá trong lòng Tô Vãn Vãn chính thức rơi xuống.

Nhất định phải hòa thuận với chú ba ở bên kia, nếu không một khi trở thành kẻ thù với chú ba, nhị phòng nhất định không địch lại được.

Xem ra cho đến thời điểm hiện tại, biểu hiện của chú ba rất tốt, mặc dù xuất phát điểm là vì lợi ích và lòng riêng. Nhưng ai mà không có lòng riêng đâu? Có lòng riêng mới làm được việc. Chỉ cần chú ba trong lòng có chút lo lắng, chắc chắn sẽ biết phải đối xử với nhị phòng như nào.

Có lẽ mối quan hệ lâu dài trong tương lai, chú ba có thể từ từ thay đổi lòng riêng của mình?

Cũng chưa chắc là không thể, suy bụng ta ra bụng người, lấy sự chân thành ra đối đãi, chưa chắc sẽ thành công.

Trình Kiêu đến trường tiểu học trong thôn cùng với tất cả những đứa trẻ trong gia đình có chút điều kiện, bắt đầu bước đầu tiên trong việc xóa mù chữ.

Tô Vãn Vãn có chút buồn chán, có rất ít người ở nhà có thể chơi cùng cô bé. Sau anh cả và anh hai, ngay cả Trình Kiêu cũng đã đi học, anh ba còn lại dường như cũng có ý định đi học.

Tô Kiến Dân đã năm tuổi rồi, nếu thực sự muốn đi học, có thể đi.

Huống chi thời đại bây giờ không giới hạn độ tuổi đi học, thậm chí ở kiếp trước đã có không ít trường hợp năm sáu tuổi đi học.

Trước đây, vì lý do sức khỏe nên cô bé không đi học đàng hoàng được, mà được gia đình thuê gia sư đến dạy kèm, dạy một - một cho cô bé.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 159: Chương 159



Khi cô bé được hai mươi tuổi, không những không bỏ lỡ bài vở, mà còn hoàn thành tất cả các môn học ở trường đại học, thậm chí còn đang xem xét chuyên ngành để học nghiên cứu sinh.

Nếu không phải do không qua khỏi căn bệnh đấy, có khả năng cô còn tự học xong chương trình tiến sĩ.

Thật không may... Tất cả đều không có nếu như.

Vì buồn chán, nên cô bé muốn đi dạo xung quanh.

Mang theo Tia chớp, việc đi dạo quanh thôn là hoàn toàn an toàn, không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.

Không ai dám bắt nạt cô bé, Tia chớp mà điên lên, rất hung ác.

Sau đó, cô bé lại đυ.ng phải Tô Vũ Đình.

Đây là lần thứ hai họ gặp nhau sau cuộc trò chuyện đó.

Vãn Vãn nhẩm tính thời gian, đã bao lâu rồi họ không gặp nhau? Chắc là tầm một tháng, thời gian cứ thế trôi qua nhanh thật.

Chớp mắt một cái, một tháng đã trôi qua.

Tô Vũ Đình cũng đứng ở đó, nhìn Tô Vãn Vãn ở phía trước, rất lâu cũng không nhúc nhích.

Con chó lớn bên cạnh Tô Văn Vãn khiến cô ta thấy sợ hãi, luôn cảm thấy con ch.ó đó có ác cảm với mình, không cần phát ra tiếng gầm gừ, cho dù chỉ bị nó nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cô ta cũng có cảm giác run sợ không diễn tả được.

Con mắt Tia chớp, tựa như có thể câu hồn, có thể làm cho linh hồn của cô ta ở chỗ sâu phát ra ớn lạnh, để mặc cho linh hồn mình không khỏi run rẩy.

Con chó c.h.ế.t tiệt này!

Sớm muộn gì cũng phải tìm cách gϊếŧ nó, giống như gϊếŧ nó ở kiếp trước.

Tô Vãn Vãn không biết trong lòng Tô Vũ Đình đã nổi lên ý định gϊếŧ Tia chớp, cô bé vẫn mang theo Tia chớp tiến về phía trước.

Dường như Tia chớp cảm giác được Tô Vũ Đình có địch ý, đột nhiên dừng lại, sau đó nhe răng nhếch miệng, làm ra dáng vẻ công kích.

Toàn thân Tô Vũ Đình căng thẳng, cô ta hét lên: "Tô Vãn Vãn, quản cho tốt chó của em đi!"

“Tia chớp!” Tô Vãn Vãn hét lên, hành động tấn công của Tia chớp dừng lại. Vãn Vãn lại nhìn Tô Vũ Đình, "Tia chớp từ trước đến giờ chưa bao giờ tấn công người khác bừa bãi, nó làm như vậy, chắc chắn là do chị làm nó có cảm giác.

Tô Vũ Đình nghiến răng nghiến lợi, gần như muốn nghiến nát răng, Tô Vãn Vãn này sao lại phiền phức như vậy?

“Con chó của mày thật đáng chết, còn dám hù dọa Tảo Tảo nhà tao, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không!” Đột nhiên, một cái chổi bay tới, Vãn Vãn kinh ngạc kêu lên, muốn chạy đến ngăn cản.

Lúc này cô bé cũng nhận ra kia là bà nội Tô. Lúc này bà ta đang cầm một cây chổi trong tay, cũng không biết tại sao bà ta lại cầm chổi xuất hiện ở đây.

“Bà nội!” Tô Vãn Vãn hô to.

Bà Tô như bị trúng độc, trừng mắt nhìn cô bé, "Mày phải bồi thường tiền, mày là đồ hèn hạ như mẹ mày! Mày mang theo chó hù dọa Tảo Tảo làm gì? Nói cho mày biết, đừng vì lúc trước Tảo Tảo đẩy mày một cái mà mày muốn báo thù! Mày dám báo thù, tạo lập tức gϊếŧ con ch.ó này!"

Tô Vãn Vãn trợn mắt, cô bé hoàn toàn có thể tin tưởng, bà Tô nhất định sẽ làm như vậy, chuyện gϊếŧ một con chó, làm sao bà ta có thể không làm được?

Thậm chí hành động gϊếŧ cô bé còn dám làm, huống chi Tia chớp chỉ là một con chó.

Trong mắt bà Tô, con ch.ó chỉ là một con súc sinh thôi, dù có c.h.ế.t cũng không ai nói gì.

Tô Vãn Vãn rất yêu quý Tia chớp, nhưng cô không muốn bởi vì nguyên nhân từ cô bé, mà nó sẽ bị bà Tô gϊếŧ.

Dù có khó chịu đến đâu, cô bé cũng không còn cách nào khác ngoài việc im lặng dẫn theo Tia chớp, vượt qua bọn họ, đi sang một bên.

Bà nội Tô vẫn nắm chặt cây chổi trong tay, nhìn chằm chằm vào Tô Vãn Vãn và Tia chớp, như thể đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó.

Tô Vũ Đình không ngừng run rẩy, vừa rồi cô ta thực sự sợ hãi.

Con chó Tia chớp quá quỷ dị, bị nó hung tợn nhìn chằm chằm, thậm chí cô ta cảm giác cả linh hồn mình cũng đang run rẩy.
 
Back
Top Bottom