Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 140: Chương 140



Cuối cùng, Lục Tư Hoa cũng bị đẩy ra ngoài đi theo đoàn người Tô Cần đến khách sạn lớn.

Đây là khách sạn do nhà nước quản lý trong huyện, một huyện chỉ có duy nhất một khách sạn như vậy. Vậy nên thức ăn ở đây đặt không dễ, đặc biệt là đặt phòng riêng thì càng thêm khó. Cũng nhờ có quan hệ của bí thư Lý nên khi đến đặt một bàn cuối cùng vẫn đặt được.

Bí thư Lý hiện tại là Cục trưởng Cục Lao động, chức không lớn nhưng quyền lợi quản lý cũng không nhỏ. Tình hình phúc lợi, hồ sơ của công nhân viên chức có liên quan đều phải thông qua Cục Lao động.

Từ công xã được điều lên huyện mà còn có thể ngồi lên vị trí cục trưởng, bí thư Lý vẫn cảm thấy rất hài lòng.

Thật ra lúc này hẳn nên gọi anh ấy là cục trưởng Lý chứ không phải là bí thư Lý nữa.

Một bữa này rất đáng vậy nên mọi người cũng ăn rất vui vẻ.

Gia đình Tô Cần cũng bởi vậy mà quen biết người nhà họ Lý, nhà họ Lý có thực lực hơn nhà họ Tô rất nhiều. Ngoài bí thư Lý - - không, là cục trường Lý là một cán bộ cấp cục, nhà họ Lý còn có một cán bộ công xã, còn có một bí thư chi bộ thôn, cộng thêm một đại đội trưởng. Mặc dù có một số mối quan hệ cách hai đời, là anh em họ nhưng có cùng một ông nội thì tất nhiên đều là người thân cả.Chủ yếu vẫn là người nhà họ Lý đều tương đối hiền lành, cũng sẽ không bởi vì có chút quan hệ mà khinh thường đám Tô Cần. Không như Mạnh Ái Trân kia, một câu lại một câu nông dân, làm cho người ta không hiểu sao nổi lên lửa giận.

Bọn họ từ huyện trở về đã là buổi tối.

Cả nhà đều vui vẻ, cho dù về muộn nhưng vẫn rất phấn khởi.

Tô Cần thậm chí còn uống chút rượu, được Lục Tư Hoa đỡ. Cũng không phải anh ấy uống say, chỉ là tương đối hưng phấn nên hai vợ chồng đi cạnh nhau. Lục Tư Hoa cũng sợ hơi rượu bốc lên làm anh ấy ngã.

Vãn Vãn được Tô Kiến Quốc cõng, Tô Kiến Binh soi đèn pin, cả gia đình vừa nói vừa cười vui vẻ.

Từ trên huyện đến thôn Hạ Hà phải đi hơn một tiếng, bọn họ cũng không cảm thấy xa, ngược lại bởi vì hưng phấn còn cảm giác con đường hôm nay có cảm giác ngắn hơn, không bao lâu đã về đến thôn.

Vào thôn đã là hơn tám giờ tối, người trong thôn ngủ rất sớm nên đều đã ngủ rồi.

Vãn Vãn nằm sấp trên lưng Tô Kiến Quốc, mơ mơ màng màng lim dim nhắm mắt.

Hôm nay cô bé rất vui vẻ, em trai nhỏ mà cô bé vẫn luôn trông ngóng cuối cùng đã ra đời, nhỏ như vậy, lại mềm như vậy, cô bé cảm thấy mình phải bảo vệ nó.

Hôm nay đồ ăn ở khách sạn cũng rất ngon, kiếp trước cô bé đã từng ăn rất nhiều món ngon, ở thế kỷ 21 làm gì có cái gì không ngon? Nhưng vì cơ thể cô bé không tốt nên không thể ăn rất nhiều món ăn ngon, ví dụ như các đồ chiên rán hay thịt nướng đều không được đυ.ng vào.

Hôm nay ở khách sạn quốc doanh cô bé được ăn thịt nướng, thật sự rất ngon và cực kỳ thơm.

Cô bé cảm thấy rất thỏa mãn, cũng rất vui vẻ.

Cô bé cảm thấy mình hiện tại cực kỳ hạnh phúc, cô bé cũng rất nhớ ba mẹ và các anh trai ở kiếp trước, nhưng vì khoảng cách thời gian và không gian nên cô bé cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng.

Cô bé chìm vào giấc ngủ, dường như ở trong mộng thấy được ba mẹ kiếp trước của mình...

Bọn họ ở trong căn phòng kiếp trước của cô bé, căn phòng vẫn như vậy, cách bài trí đều không có thay đổi, khi cô bé còn sống như thế nào, hiện tại vẫn giữ nguyên như cũ.

Cô bé thậm chí còn nhìn thấy mẹ khóc trước bức ảnh của mình, nghe được giọng nói của mẹ: "Văn Vãn, mẹ rất nhớ con, con ở thế giới bên kia có khỏe không? Có ăn no mặc ấm không? Nếu thiếu cái gì, nhất định phải báo mộng cho mẹ, mẹ gửi cho con.

Vì mẹ đã khóc rất nhiều nên giờ khóc không thành tiếng nữa rồi.

Ba ở bên cạnh đỡ lấy mẹ, khuyên nhủ: "Bà xã, đừng khóc, Vãn Vãn ngoan như vậy, chắc chắn ở thế giới khác sống rất hạnh phúc, Vãn Vãn của chúng ta cho tới bây giờ đều hạnh phúc"

Tô Vãn Vãn cũng khóc, cô bé ở trong mộng gọi: "Ba, mẹ, con nhớ ba, nhớ mẹ!"

“Vãn Vãn? Mẹ ở đây, không khóc" Lục Tư Hoa đau lòng, từ trên lưng Tô Kiến Quốc ôm Vãn Vãn xuống, ôm vào trong n.g.ự.c dỗ dành.

Tô Vãn Vãn tỉnh lại nhìn nơi này, khi nhìn thấy nước mắt trên mặt mẹ, cô bé chôn vào trong lòng Lục Tư Hoa.

Cô bé lại mơ thấy ba mẹ kiếp trước, đây là để cho cô bé thăm mẹ kiếp trước một chút để cho cô bé an tâm sao?

Cha mẹ mất con gái, đau lòng là điều không thể tránh khỏi, cô bé cũng rất nhớ bọn họ.

Nhưng cô bé đã không thể trở về, cũng không muốn trở về nữa.

Cô bé muốn cắm rễ ở chỗ này, mãi mãi không muốn rời đi.

“Mẹ..." Vãn Vãn gọi.

Lục Tư Hoa ôm Vãn Vãn chặt hơn, tiếng khóc của con gái khiến cô ấy rất đau lòng.

Cả nhà đi nhanh hơn, chỉ muốn về nhà sớm một chút, đi bộ buổi tối có chút rùng mình, không biết do sợ bóng tối hay vì điều gì khác.

Thôn Hạ Hà có thói quen là không cho trẻ con ra ngoài vào buổi tối vì nghe nói trẻ con ra ngoài vào buổi tối sẽ dễ bị vớt linh hồn.

Là bọn họ bất cẩn quên không gọi Vãn Vãn để cô bé không buồn ngủ.

Đây cũng là phong tục tập quán của thôn Hạ Hà, nếu muốn đưa trẻ con ra ngoài vào buổi tối, vậy thì đừng để cho nó ngủ, dọc theo đường đi phải gọi tên đứa nhỏ nhiều hơn, để cho nó tỉnh táo thanh tỉnh, để tránh linh hồn bị đưa đi mất.

Còn chưa tới trước cửa nhà, xa xa, bọn họ nghe được một tiếng tiếng chó sủa, âm thanh nghe như là Tia Chớp của bọn họ.

Lần này bọn họ vào thị trấn cũng không đưa Tia Chớp theo, để Trình Kiêu bên cạnh giúp trôm nom.

Tia Chớp sủa thảm thiết như vậy, có chuyện gì đây?

Bọn họ bước nhanh hơn, rất nhanh đã tới trước cửa nhà, lập tức thấy Tia Chớp đang giãy thoát xích sắt, xông ra ngoài cửa, lao thẳng tới cửa đối diện.

Ngay sau đó, bọn họ liền nghe được một tiếng kêu thảm thiết: "A --"

Thật đáng sợ.

Tô Kiến Binh đã soi đèn pin tới bên kia, lập tức thấy Tia Chớp dường như đang cắn một bóng người.

Trong đêm tối, không thấy rõ người đó là ai.

Tô Cần hộ: "Ai!"

Người kia bị Tia Chớp đánh gục, Tia Chớp mở to miệng ra, đối diện với cái chân của tên kia, hung hăng cắn xuống một nhát.

Chính mắt bọn Tô Cần nhìn thấy, chân tên kia bị Tia Chớp hung hăng cắn, chỉ nghe được một tiếng "Răng rắc", dường như chân bị gãy rồi.

"A..." Một tiếng hét thảm thiết, phát ra từ miệng tên kia, làm người ta nghe mà sởn gai ốc.

Không chỉ khiến bọn Tô Cần chú ý, mà tiếng hét thảm này cũng làm mọi người xung quanh chú ý tới.

Thôn Bắc bên này của bọn Tô Cần, cũng không phải không có người dân thôn khác, mà có bốn năm nhà dân, chẳng qua cách chỗ Tô Cần hơi xa một chút, nhưng một tiếng hét này vẫn làm người khác nghe thấy.

Thậm chí người dân ở thôn khác cách xa chỗ này, cũng nghe thấy.

Các ngọn đèn trong nhà người dân lục tục sáng lên, thậm chí có người đã đi qua bên này.

Hiển nhiên tên kia cũng chú ý tới điểm này, dùng chân không bị thương gắng sức đạp về phía Tia Chớp, hai tay dùng sức vin bíu, muốn bò cách xa chỗ này.

Trong lòng đã sớm hận rơi máu, sao chỗ này còn có một con ch.ó chứ? Còn hung dữ như vậy?

Chó của nhà họ Tô sao lại xuất hiện ở chỗ này? Rõ ràng gã đã nhìn thấy người nhà chú hai nhà họ Tô rời đi từ lúc sáng sớm tinh mơ rồi mà.

Tô Kiến Binh đã sớm đứng chắn trước tên muốn bỏ trốn kia, một cước dẫm nát đùi người kia.

Tuy rằng Kiến Binh mới mười tuổi, nhưng sức lực rất lớn, một cước đạp xuống này, lại nghe thấy tiếng "Răng rắc", chân người kia bị thương càng thêm thương.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 141: Chương 141



Tô Kiến Binh nói với Tia Chớp: "Tia Chớp, như thế được rồi!"

Tia Chớp đã buông lỏng cái chân bị nó cắn gãy ra kia, lắc lắc cái đuôi với Tô Kiến Binh, lại đến chắn trước hai cái tay muốn bò đi của tên kia, ánh mắt cam chịu lóe ánh sáng xanh, mắt hung dữ trừng tên kia.

Tên kia rùng mình một cái, gã có một loại trực giác, nếu gã dám tiến về phía trước, con ch.ó kia sẽ c*n v** c* gã.

Cổ gã phát lạnh một hồi.

Tô Cần đã chạy qua đây, nhìn dáng tên kia, cho dù chưa thấy mặt, đại khái anh ấy cũng đoán ra tên này là ai, lại liên kết với tên trước kia đã từng lẻn vào nhà họ Trình, anh ấy lập tức đoán được. Anh ấy dặn dò Tô Kiến Quốc: "Con đến chỗ ông Sơn Thúc và bác Đại Minh nói một tiếng, có người muốn leo tường vào nhà họ Trình Tô Kiến Quốc chợt hiểu, nhanh chân chạy về hướng ủy ban thôn.

Tô Cần đã mang tên lẻn tường kia lại đây, lại thấy tên kia lấy tay che mặt, không muốn cho Tô Cần nhìn thấy.

Nhưng che mặt thì có ích gì, Tô Cần đã sớm đoán được người này làm gì, là ai, làm sao lại không nhìn ra được tình hình đại khái, dựa vào việc che mặt thì có tác dụng gì?

"Lương Lại Tử, gan chó nhà ngươi!" Tô Cần hét to.

Trong lòng Lương Lại Tử cảm thấy buồn bực nói không lên lời, sao nhà chú hai của nhà họ Tô lại quay về giờ này?

Gã còn nghĩ hôm nay bọn họ sẽ không về, dù sao cũng đã trễ thế này, muốn về thì nhất định đã về sớm rồi. Ai biết được, vậy mà bọn họ lại về muộn như này, còn chặn gã trước cửa nhà họ Trình.

Lúc Tô Vãn Vãn nhìn thấy Lương Lại Tử, trong lòng đã kinh hãi, tỉnh ngủ từ lâu. Cô nhóc bé bò ra khỏi lồng n.g.ự.c của Lục Tư Hoa, sau đó chạy vào nhà họ Trình.

Đột nhiên cô bé nghĩ đến tình tiết được miêu tả trong sách, khi Trình Kiêu được chín tuổi, mẹ của cậu đột ngột qua đời. Trong sách không viết rõ như thế nào, lúc ấy cô bé còn cho rằng bệnh mà qua đời, nhưng cơ thể mẹ Trình luôn khỏe mạnh, lúc ấy cô bé cũng không ngờ tới.

Hiện tại thấy trời tối như vậy mà Lương Lại Tử còn lẻn vào nhà họ Trình, rốt cuộc gã muốn làm gì, không cần nghĩ cũng đoán được đại khái.

Chính vì sợ hãi, cũng không dám nghĩ đến nguyên nhân mẹ Trình qua đời, trong lòng cô bé luôn luôn kinh hoàng.

Cô bé sợ đúng như nguyên nhân mình nghĩ, sợ nhà họ Trình đã xảy ra chuyện.

Càng sợ, hai chân cô bé càng run rẩy, nhưng tốc độ chạy về hướng nhà họ Trình lại không chậm lại. Nhưng vì sợ hãi và run rẩy nên có vài lần cô bé suýt chút nữa té ngã xuống đất.

"Vãn Vãn!" Lục Tư Hoa gọi, cũng đi theo qua đó.

Tia Chớp ý thức nhìn về phía chủ nhân nhỏ, rất muốn chạy tới, nhưng lúc nhìn sang Lương Lại Tử, nó lại dừng kích động muốn chạy về phía Tô Văn Vãn, chắn giữ Lương Lại Tử, luôn luôn theo dõi gã, không cho gã có hành động gây bất lợi gì.

"Ba, mẹ, mau tới đây!" Trong nhà họ Trình đột nhiên truyền tới tiếng la của Tô Vãn Vãn.

Tô Cần giật mình, chạy qua.

Toàn thân Lương Lại Tử bị đánh đến run rẩy, thấy Tô Cần chạy vào nhà họ Trình, gã bèn muốn rời khỏi đây.

Sức nặng trên đùi lại tăng thêm, Tô Kiến Binh dùng sức giẫm lên chân hắn, quát: "Đừng nhúc nhích, lại nhúc nhích tôi sẽ bảo Tia Chớp cắn nát đầu anh!"

Lương Lại Tử nhìn cậu nhóc nhìn đang nhìn Tia Chớp, lại không dám nhúc nhích nữa.

Đúng là gã sợ con súc vật này sẽ cắn cát đầu mình.

Vừa rồi, con ch.ó này cắn gãy chân gã, không chần chừ một chút nào, bổ nhào lên cắn, không cho gã có bất kỳ phản ứng nào.

Tô Kiến Binh rất muốn chạy vào nhà họ Trình ngó xem, nhưng cậu nhóc phải canh chừng tên Lương Lại tử này.

Cậu nhóc biết, nhất định nhà họ Trình đã xảy ra chuyện, nếu không Vãn Vãn sẽ không hoảng sợ la to như vậy.

Vãn Vãn có quan hệ rất tốt với nhà họ Trình, coi Trình Kiêu như anh trai, bọn họ cũng không phải không biết. Nhưng lúc này, cô bé lại hoảng sợ như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi. Chắc là Trình Kiêu và mẹ Trình đã bị tên Lương Lại Tử trước mắt này hại.

Nghĩ đến khả năng đó, cậu nhóc càng giẫm mạnh lên cái chân gãy kia của Lương Lại Tử, càng làm cho Lương Lại Tử kêu thảm thiết không muốn sống.

Người dân trong thôn vội vàng chạy từ nhà tới, thấy một màn này, chỉ cảm thấy chân mình cũng truyền đến cảm giác lạnh buốt.

Kiến Binh này, thật đúng là tàn nhẫn, cậu nhóc mới bao lớn, mới mười tuổi thôi!

Lại nhìn Lương Lại Tử nằm trên mặt đất, ánh mắt mạnh mẽ của người dân trong thôn vây quanh, là gã sao?

Lúc sau, nghe được tiếng la của Tô Vãn Vãn, có người cũng đi về phía nhà họ Trình.

Lúc Tô Cần cùng Lục Tư Hoa theo vào nhà họ Trình, bọn họ bị cảnh trước mắt dọa sợ ngây người.

Bọn họ nhìn thấy gì vậy chứ?

Trong ánh trăng yếu ớt, bọn họ thấy trên nền đất có máu.

Lại nhìn vào trong, thấy ngay tại cửa phòng, Báo Săn đang nằm ở đó, trên người cũng có máu. Dưới thân Báo Săn cũng đang chảy máu.

Trong lòng Tô Cần cả kinh, anh ấy thấy Vãn Vãn đã chạy vào trong phòng.

Lúc Tô Vãn Vãn nhìn thấy cả người Báo Săn đầy máu, trong lòng cô bé cũng rất hoảng sợ.

Trong lòng cô bé không mong như vậy, nếu giống như trong sách viết, một năm nay mẹ Trình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nếu thật sự là như vậy, cô bé sẽ đau lòng c.h.ế.t mất. Cô bé đã sớm đề phòng, bảo Tia Chớp canh chừng cửa.

Trình Kiêu vì phòng hờ chuyện như vậy sẽ phát sinh nên đã nuôi Báo Săn.

Nhưng chuyện như vậy vẫn xảy ra? Ngay cả Báo Săn cũng bị thương?

Có thể làm hại đến Báo Săn, điều này chứng minh Lương Lại Tử đã sớm có sự chuẩn bị rồi.

Báo Săn bị thương thành như vậy, không cần nghĩ cũng biết nhất định người trong phòng cũng bị thương không nhẹ.

Cô bé dùng sức đẩy sửa phòng, nhưng cửa phòng vẫn không mở ra.

Trong lòng quýnh lên, cô bé gọi Tô Cần với Lục Tư Hoa: "Ba, mẹ, mau tới đây!"

Tô Cần cùng Lục Tư Hoa cũng đã chạy vội qua, từ lúc nhìn thấy cả người Báo Săn dính đầy m.á.u nằm trên mặt đất, bọn họ cũng đã đoán được có chuyện gì xảy ra.

Lúc Vãn Vãn hô gọi, bọn họ đã chạy nhanh qua.

Tô Cần dùng sức đẩy, cửa phòng được mở ra, đi vào bên trong, bọn họ lại bị chuyện xảy ra bên trong dọa sợ ngây người.

Họ thấy Trình Kiêu nằm trên mặt đất, trên tay cầm con d.a.o nhỏ, trên người dính máu.

Mẹ Trình nằm ở trên giường, trên người cũng có máu. Trên người cô ấy có dấu vết quần áo bị xé rách, cũng may không bị xé mở hoàn toàn, chỉ hơi rách nát một chút.

Lại kết hợp với hình ảnh Báo Săn bên cửa, còn có bộ dạng của Trình Kiêu, có thể tưởng tượng ra chắc chắn lúc ấy đã xảy ra thảm án như thế nào.

Đồng tử Tô Cần co rút mãnh liệt lại, anh ấy lớn tiếng gào thét: "Lương Lại Tử!"

Người bên ngoài cũng tiến vào, nghe thấy Tô Cần gào thét, trong lòng cũng cả kinh, lại nhìn hình ảnh Báo Săn ngoài cửa, không cần nghĩ cũng biết.

Lương Lại Tử ở ngoài cửa lớn nhà họ Trình, nghe được tiếng gào của Tô Cần, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, cả người rùng mình một cái.

Bên kia, khi Tô Cần gào lên, Lục Tư Hoa đã chạy qua chỗ mẹ Trình, trên người dính máu, sao mà không khiến cô ấy kinh sợ được chứ?

Cùng lúc đó Vãn Vãn cũng chạy về phía Trình Kiêu, cánh tay run rẩy sờ vào động mạch của cậu nhóc. Khi cảm giác được động mạch của Trình Kiêu vẫn đang đập, sự hoảng sợ trong lòng cô bé mới giảm xuống một chút.

Không chết, quá tốt rồi!

Cô nhóc dùng sức lay Trình Kiêu: "Trình Kiêu, tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy đi!" Gấp đến nỗi cô bé không gọi bằng anh mà trực tiếp gọi tên.

Nhưng Trình Kiêu vẫn hôn mê, cũng không vì tiếng gọi của cô bé mà tỉnh lại.

Lục Tư Hoa bên kia cũng làm động tác, đôi tay run rẩy dò xét khoang mũi của mẹ Trình, cảm giác được hơi thở mỏng manh kia, sự hoảng hốt trong lòng mới có chút giảm bớt.

Hù c.h.ế.t cô ấy rồi, cảnh thảm thiết như vậy, cô ấy thực sự sợ mẹ Trình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy sẽ làm người khác thổn thức mất.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 142: Chương 142



Người đàn ông chủ gia đình nhà họ Trình đã mất, lại mất một người phụ nữ nữa. Nếu bây giờ hai mẹ con cũng xảy ra chuyện thì thật sự khiến người ta đau lòng mà.

Cũng may, mẹ Trình chưa chết, vẫn còn hơi thở.

"Nhanh, cõng đến bệnh viện đi!" Tô Cần đã ngồi xổm xuống, ôm Trình Kiêu lên.

Động tác Lục Tư Hoa cũng không lề mề, cõng mẹ Trình lên.

Lúc này, bọn họ đã không còn bất kỳ suy nghĩ nào khác, chỉ nhanh chóng chạy đến phòng khám của thôn để tìm bác sĩ.

Lúc ông Sơn Thúc và bác Đại Minh vẫn đang mặc quần áo làm nông theo Tô Kiến Quốc chạy đến, liền thấy Tô Cần và Lục Tư Hoa ôm mẹ con nhà họ Trình chạy ra ngoài.

"Đây là sao vậy?" Đồng tử ông Sơn Thúc co lại, đã xảy ra chuyện gì.

Tô Cần nói: "Là mẹ con Vân Hương xảy ra chuyện, cả người dính toàn máu, bây giờ chúng tôi phải đến phòng khám, khám xem làm sao"

Ông Sơn Thúc nói: "Vậy nhanh, nhanh đến phòng khám đi!"

Tô Cần vừa chạy vừa hô: "Còn phải mời ông Sơn Thúc với bác Đại Minh trông coi Lương Lại Tử, là tên đó giở trò!"

Cụ thể là giở trò như thế nào, ai cũng không biết, nhưng việc đả thương người chắc chắn có liên quan đến gã.

Tia Chớp cũng không cắn ai, chỉ bổ nhào vào gã mà cắn, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn người kia xuống tay với mẹ con nhà họ Trình.

Ông Sơn Thúc với bác Đại Minh nghe được tiếng hô của Tô Cẩn, tuy rằng rất muốn chạy đến nhìn xem tình huống của mẹ con nhà họ Trình, nhưng chuyện ở đây, giao cho bọn họ, ít nhất một người trong đó không thể đi.

"Nơi này giao cho tôi đi, anh đi cùng với Tô Cẩn Lục Tư Hoa đến phòng khám xem tình hình đi" Bác Đại Minh biết ý của Ông Sơn Thúc, vỗ vỗ bờ vai ông ấy, bảo ông ấy cùng đi với bọn Tô Cẩn.

Ông Sơn Thúc gật đầu, giao chuyện chỗ này lại cho bác Đại Minh, còn ông ấy đuổi theo bọn Tô Cần.

"Anh, em cũng muốn đi!" Nhìn ba mẹ ôm mẹ con nhà họ Trình đến phòng khám, Tô Văn Vãn cũng sốt ruột.

Chân cô bé ngắn, không ngừng bước, muốn đuổi theo, lúc này đây cô bé hận cơ thể trẻ con này của mình. Ngay cả đuổi theo người ta, cô bé cũng cảm thấy thật khó khăn.

Tô Kiến Quốc cõng Vãn Vãn lên, nhìn thoáng qua bên Kiến Binh đang nhìn chằm chằm Lương Lại Tử, cậu nhóc nói: "Thằng hai, coi chừng Lương Lại Tử, không được để gã làm ra việc gì nữa, đợi mọi người từ phòng khám về."

Tô Kiến Binh nhìn chằm chằm Lương Lại Tử, trả lời Tô Kiến Quốc: "Anh cả yên tâm đi, nơi này có em rồi, còn có Tia Chớp giúp chúng ta canh chừng, chắc chắn không xảy ra chuyện gì. Đừng quên, còn có ông nội Minh, Lương Lại Tử đừng hòng làm chuyện xấu!" Cũng chạy không thoát, dám chạy, cậu nhóc sẽ bảo Tia Chớp cắn rách cổ gã.

"Áp giải Lương Lại Tử đến đại đội đi" Bác Đại Minh ra lệnh.

Còn có người dân lại đây áp giải Lương Lại Tử đi, họ thấy chân trái của gã bị chó cắn gãy, có người không nhịn được mà rùng mình, thật độc ác.

Họ nhìn về phía ánh mắt Tia Chớp, có một phần sợ hãi.

Tô Kiến Binh cũng dẫn Tia Chớp qua đó, bác Đại Minh nói: "Kiến Binh, cháu về nhà đi, nơi này có bọn bác rồi."

"Không, cháu phải đi theo, đây là nhiệm vụ của cháu." Tô Kiến Binh lại lắc đầu, đây là nhiệm vụ anh cả giao cho cậu nhóc, cậu nhóc không thể nửa đường bỏ đi được.

"Người giao cho bọn bác rồi, cháu còn lo cái gì?"

Tô Kiến Binh lại khăng khăng không chịu, chỉ muốn đi cùng.

Lúc cậu nhóc ương lên thì mười con trâu cũng không kéo lại.

Bác Đại Minh cũng hết cách, tính tình Tô Kiến Binh này đúng là cố chấp, cũng không biết giống ai.

Không giống Tô Cần, cũng không giống Lục Tư Hoa, hai người họ cũng không có tính cố chấp như Tô Kiến Binh.

Có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể để Tô Kiến Binh đi theo.

Bọn Tô Vãn Vãn cũng không biết, mới vừa lúc này đây, cũng không biết Tô Kiến Binh trong lòng cán bộ thôn đã trở thành người cứng đầu như trâu.

Được Tô Kiến Quốc cõng trên lưng, Vãn Vãn nhanh chóng đến được phòng khám của thôn.

Vãn Vãn vô cùng quen thuộc với phòng khám ở đây. Trước đây khi cô bé bị bà nội Tô bỏ lại chỗ bầy sói, tay bị thương, cô bé được băng bó tại chính phòng khám này.

Chỗ này chỉ có một bác sĩ, cũng họ Tô, là một chú bên họ nội nhà Tô Vãn Vãn, tên là Tô Đồng Diệu.

Nhà Tô Đồng Diệu, mấy đời làm bác sĩ, ông nội Tô Đồng Diệu cũng coi như sớm nổi tiếng trong Trung у, về sau lại có Tây y, Tô Đồng Diệu muốn học Tây y. Tuy rằng nói y thuật không hẳn là tốt nhưng trong cái thôn làng nhỏ này thì đã coi như không tồi rồi.

Đồng thời, anh ấy lại học trung y theo gia truyền, làm thầy thuốc chân chất, ở thôn nhỏ có chút thanh danh này.

Bình thường nhà ai có người đau đầu sốt cũng đi gọi anh ấy.

Hôm nay nhận được hai người bệnh là mẹ con nhà họ Trình, nhìn cả người đầy m.á.u tươi, trong lòng anh ấy có chút run rẩy.

Tuy rằng trước kia anh ấy cũng từng chữa trị vết thương ngoài da gì đó, nhưng khi nhìn thấy cũng bị dọa, đúng là anh ấy chưa chữa trị qua.

"Sao lại bị thương thành như vậy? Hay là đưa đi bệnh viện huyện đi?" Anh ấy có chút sợ hãi, không dám chữa trị cho lắm.

Ngộ nhỡ chữa trị xảy ra việc gì thì anh ấy không đảm đương nổi, vẫn nên khuyên bọn họ đưa đi bệnh viện huyện thì hơn, như vậy mới đảm bảo.

"Đương nhiên chúng tôi phải tới bệnh viện huyện, nhưng bây giờ anh nhìn qua cho mẹ con Vân Hương xem, xem bị gì đã?" Tô Cần nói.

Trong thôn đã chuẩn bị máy kéo, đến lúc đó có thể lập tức tới bệnh viện, nhưng hiện tại bọn họ cũng không quá yên tâm, bảo Tô Đồng Diệu nhìn xem, rốt cuộc là bị thương ở đâu? Có nặng lắm không?

Tuy rằng y thuật của Tô Đồng Diệu kém xa bác sĩ ở bệnh viện huyện, nhưng ít nhất anh ấy có hiểu biết hơn bọn họ. Hơn nữa đến lúc đó, trên đường cũng không thể thiếu anh ấy đúng không?

Dù như thế nào thì cũng không thể để Tô Đồng Diệu trốn tránh được, lỡ đâu trên đường xảy ra sự tình gì, bọn họ cũng không có khả năng chịu trách nhiệm.

Tô Đồng Diệu có chút bất đắc dĩ, thấy thế này mà anh ấy muốn khước từ cũng không được lắm thì phải?

Bên kia ông Sơn Thúc đã chạy đến phòng khám, ông ấy nói: "Đồng Diệu, cậu mau nhìn xem, đây là chuyện liên quan đến mạng người."

Tô Đồng Diệu "Dạ" một tiếng: "Mau khiêng người lên giường đi, tôi xem xem."

Cùng lúc đó, người lái xe kéo đã được Tô Kiến Đông gọi đến, nghe thấy chuyện của mẹ con nhà họ Trình, ông ấy cũng hoảng sợ, không dám chậm chạp, chạy nhanh khởi động xe kéo.

Phòng khám của thôn, Tô Đồng Diệu đã bắt đầu kiểm tra cho Trình Kiêu.

Hai mẹ con nhà họ Trình, nhìn qua thì Trình Kiêu bị thương nặng hơn chút, trên người cậu nhóc có nhiều m.á.u hơn.

Nhưng kiểm tra nửa ngày rồi, trên người Trình Kiêu không xuất hiện vết thương nào, anh ấy lắc đầu với bọn Tô Cần: "Không bị thương"

"Không bị thương? Sao có thể, nếu không bị thương thì sao trên người lại nhiều m.á.u như vậy? Không bị thương, sao bọn họ lại hôn mê?" Tô Cần không tin.

Tô Đồng Diệu này có phải không muốn kiểm tra hay không, cố ý nói lừa bọn họ?

"Tôi lừa mọi người làm gì? Tôi là bác sĩ, có bị thương hay không, tôi còn có thể không biết sao không?" Tô Đồng Diệu bị hoài nghi, trong lòng cũng thấy giận, hoài nghi y thuật của anh ấy thì tuyệt đối không được.

"Vậy cậu nói cho tôi biết, vì sao trên người họ đều là máu? Vì sao đến bây giờ vẫn còn hôn mê?" Tô Cần chỉ vào Trình Kiêu người đầy máu, lại chỉ bên mẹ Trình: "Vân Hương thì sao? Trên người cô ấy cũng không bị thương sao?"

Tô Đồng Diệu cũng mơ hồ nhìn hai mẹ con nhà họ Trình, đương nhiên không thể kiểm tra tỉ mỉ, tuy nói bác sĩ không phân biệt nam nữ, nhưng ở cái thôn nhỏ này, thanh danh vẫn rất quan trọng. Anh ấy kiểm tra mạch tượng mẹ con nhà họ Trình, cũng lắc đầu: "Trên người cô ấy cũng không bị thương."

Tô Cần nói: "Cũng không bị thương? Vậy sao lại hôn mê?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 143: Chương 143



Tô Đồng Diệu rất muốn nói, anh ấy chỉ là một bác sĩ nhỏ, nào hiểu được nhiều bệnh lý như vậy, nhưng bị ánh mắt hoài nghi của Tô Cần nhìn, khuôn mặt anh ấy nén lại, đỏ bừng.

Anh ấy nói: "Nếu anh không tin thì cho vợ anh tới kiểm tra là được rồi, trên người cô ấy có vết thương hay không, mắt thường mọi người cũng có thể nhìn ra được!" Về phần chấn thương bên trong, anh ấy đã xem mạch, cũng không có chấn thương bên trong.

Nhưng Tô Cần cũng không tin.

Lúc này, Lục Tư Hoa đã kéo mành, kiểm tra vết thương trên người mẹ Trình, quả nhiên như Tô Đồng Diệu nói, không bị thương.

Trình Kiêu ở bên ngoài cũng được Tô Cần kiểm tra, quả thật không bị thương.

Lần này, bọn họ đều trố mắt.

Không bị thương, sao trên người lại nhiều m.á.u thế?

Không bị thương thì sao lại hôn mê?

Chẳng lẽ m.á.u trên người là của người khác?

Nhưng là của ai?

Lúc này Tô Vãn Vãn cũng đã bình tĩnh lại, vừa rồi cô bé rất sợ hãi, hoảng hốt loạn lên, nên không còn chút lý trí nào.

Lúc này, lý trí mới chậm rãi trở lại, cô bé mới nhớ lại lúc mới bước vào nhà họ Trình, nhìn vũng m.á.u ở chỗ báo săn.

Chẳng lẽ, m.á.u trên người mẹ con nhà họ Trình là của Báo Săn?

Tưởng tượng đến cảnh Báo Săn nằm giữa vũng máu, lúc ấy bởi vì quan tâm đến vết thương của Trình Kiêu nên cô bé không có qua nhìn xem Báo Săn còn sống hay không, trong lòng đau như d.a.o cắt.

Báo Săn và Tia Chớp đều được Trình Kiêu ôm về một con cậu nhóc nuôi, một con cho cô bé nuôi. Hai chú chó này là anh em, ở trong lòng cô bé, vị trí của Báo Săn cũng quan trọng như Tia Chớp vậy.

Cô tưởng tượng có thể Báo Săn đã chết, vì cứu chủ mà chết, Tô Vãn Vãn không nhịn được mà khóc lên.

Tô Kiến Quốc thấy Vãn Vãn khóc, trong lòng đau muốn chết, ôm lấy cô bé dỗ dành.

Vãn Vãn bèn sà vào lòng anh cả, khóc rất thương tâm Không biết cuối cùng tình huống lúc này ra sao, Báo Săn đã chết, hai mẹ con nhà họ Trình thì hôn mê.

Cái kẻ Lương Lại Tử kia đã làm chuyện gì mà khiến cho nhà họ Trình xảy ra việc lớn như vậy?

Có phải gã cố ý chọn lúc nhà bọn họ đi ra ngoài rồi mới lẻn tới nhà họ Trình không?

Một năm trước Lương Lại Tử định lẻn vào nhà họ Trình, lúc bị Trình Kiêu lấy d.a.o ngăn lại, nhà họ đã lo rằng chuyện này sẽ xảy ra lần nữa.

Trình Kiêu ôm chó về cũng vì muốn ngăn chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa, không ngờ chuyện vẫn xảy ra.

Cái tên Lương Lại Tử kia lại lẻn vào nhà họ Trình, nhất định là gã muốn ức hϊếp mẹ Trình, nếu không gã lẻn vào nhà họ Trình làm gì?

Cũng không biết mẹ Trình có bị gã ức hϊếp hay không?

Cô bé nghĩ lại cái c.h.ế.t của mẹ Trình ở trong sách, nếu không qua đời ngoài ý muốn thì mẹ Trình cũng sẽ bị Lương Lại Tử ức hϊếp, cuối cùng là tự sát sao?

Cũng không biết Trình Kiêu trong sách có bế chó về không, Báo Săn có tồn tại hay không.

Càng nghĩ, trong lòng cô bé lại càng hoảng, đồng thời tim cô bé lại càng đau.

Khi thấy Tô Vãn Vãn khóc, trong lòng Tô Cần và Lục Tư Hoa cũng không dễ chịu là bao.

Chuyện mẹ con nhà họ Trình té xỉu khiến bọn họ cũng rất khó chịu.

Trong lòng ông Sơn Thúc lại càng khó chịu hơn, ông ấy là người quản lý, thế nhưng lại xảy ra chuyện lớn như vậy, có liên quan đến mạng người, sao ông ấy có thể không giận được chứ?

Hận không thể lập tức đi bổ cái tên Lương Lại Tử kia.

"Xe kéo đến đây, nhanh!" Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của người dân.

Vãn Vãn cũng chạy ra ngoài: "Con cũng muốn đi!"

Lục Tư Hoa nói: "Vãn Vãn, con không cần đi đâu, ở nhà chờ ba mẹ, ba mẹ sẽ mang tin tức tốt về."

Tô Vãn Vãn lại lắc đầu, cô bé nhất định phải đi, cô bé muốn biết được tin tức của mẹ con nhà họ Trình sớm nhất.

Cô bé quá sợ hãi tình tiết trong sách sẽ xuất hiện, cuối cùng mẹ Trình không đợi được Trình Kiêu trưởng thành đã qua đời.

Cô bé chỉ hy vọng mẹ Trình có thể khỏe mạnh ở bên Trình Kiêu cho đến khi trưởng thành, không muốn đến cuối cùng tính cách của Trình Kiêu sẽ trở nên lập dị như vậy.

Nếu như có mẹ Trình ở bên cạnh cậu ấy, dạy dỗ cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không trở nên u ám như thế.

Mong rằng cậu ấy sẽ là một thiếu niên hoạt bát, vui vẻ trưởng thành, không có phiền muộn như thế.

Trình Kiêu đã đủ đáng thương rồi, ba đã mất, em gái duy nhất cũng mất tích, nếu như ngay cả mẹ Trình cũng qua đời, chuyện này sẽ là cú sốc lớn đến nhường nào với cậu ấy?

Vãn Vãn chỉ hy vọng cuộc đời của Trình Kiêu được hoàn hảo, đừng có nhiều tiếc nuối như vậy.

Tuổi thơ của cậu ấy đừng có nhiều bóng ma và tăm tối như vậy, cô bé mong rằng ánh sáng sẽ luôn đồng hành cùng cậu ấy.

"Vãn Vãn, nghe lời, bây giờ muộn quá rồi, con về cùng anh đi, sáng ngày mai là con có thể biết tin rồi, có được không?" Lục Tư Hoa khuyên cô bé.

Vãn Vãn vẫn lắc đầu, không, cô bé nhất định phải đi. Cô bé không muốn lo lắng thấp thỏm như vậy, mặc kệ kết quả như thế nào, cô bé đều muốn biết.

Lục Tư Hoa rất bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải bế cô bé cùng đi, ngồi lên máy kéo.

Trước khi lên máy kéo, Vãn Vãn quay đầu nhìn anh cả của mình, cô bé gọi: "Anh cả, đi xem Báo Săn giúp em với, cứu được thì cứu, em không muốn nó chết!"

Tô Kiến Quốc biết Vãn Vãn có tình cảm đặc biệt với Báo Săn và Tia Chớp, sẽ không bởi vì Báo Săn là chó của Trình Kiêu mà cô bé sẽ bỏ mặc. Cậu bé ra sức gật đầu: "Yên tâm, anh sẽ đi xem, chỉ cần cứu được, anh sẽ nghĩ cách để chú Đồng Diệu cứu nó."

Tô Vãn Vãn đã ngồi lên máy kéo, có sự bảo đảm của Tô Kiến Quốc, dường như sự lo lắng trong lòng cô bé đã bớt đi rất nhiều. Mặc kệ Báo Săn sống hay chết, cô bé đều sẽ không quên nó.

Hy vọng Báo Săn chỉ bị ngất đi chứ chưa chết, nếu như có thể cứu được là tốt nhất. Nếu như Trình Kiêu biết Báo Săn đã chết, chắc chắn cậu ấy sẽ rất đau lòng.

Trình Kiêu là một người nặng tình, cho dù là đối với người hay là đối với chó, thật ra tình cảm của cậu ấy đều rất chân thành. Chỉ có điều không thể hiện ra ngoài mà thôi.

Báo Săn ở bên cậu ấy chín tháng, nếu như c.h.ế.t đi, làm sao cậu ấy có thể chịu được.

Thế nên, Báo Săn không thể chết.

Tiễn Vãn Vãn xong, Tô Kiến Quốc thở dài một tiếng, cậu bé biết sự lo lắng của em gái.

Cậu bé đi về phía nhà họ Trình, đến ngoài cửa, người vây xem cũng đã dần dần giải tán sau khi mẹ con nhà họ Trình và Lương Lại Tử rời đi.

Đi vào cửa nhà họ Trình, nơi này có những giọt m.á.u lấm tấm, chắc hẳn đó đều là m.á.u trên người Báo Săn. Vừa rồi chú Đồng Diệu cũng đã nói, trên người mẹ con nhà họ Trình không có vết thương ngoài, không có vết thương ngoài đương nhiên cũng sẽ không có máu, vậy m.á.u tất nhiên là của Báo Săn.

Báo Săn còn nằm ở vị trí cũ, không hề dịch chuyển vị trí.

Cậu bé vừa đi vào đã nghe thấy một tiếng chó sủa "Gâu", nhìn sang thì thấy Tia Chớp đang ngồi xổm ở bên cạnh Báo Săn, không hề rời đi.

Nhìn thấy cậu bé đi tới, Tia Chớp lại kêu "Gâu" một tiếng, trong tiếng kêu ngập tràn bi thương tuyệt vọng.

Tô Kiến Quốc xót xa trong lòng, cậu bé có thể cảm nhận được sự đau buồn của Tia Chớp, Báo Săn là anh em của nó, là đồng bọn của nó, lúc này lại ngã trong vũng máu, chắc hẳn nó là đau khổ nhất.

Tia Chớp chạy tới, lại "Gâu" một tiếng nữa, ngậm lấy ống quần của Tô Kiến Quốc, chậm rãi dẫn cậu bé tới bên cạnh Báo Săn, lại dùng đầu dụi vào chân cậu bé, tiếp tục "Gâu" một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Báo Săn.

"Chú muốn anh cứu nó?" Tô Kiến Quốc đã chung đυ.ng với Tia Chớp được mấy tháng, cậu bé có thể hiểu một số động tác của nó.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 144: Chương 144



Tia Chớp "Gâu" một tiếng, ngửi ngửi trên người Báo Săn, lại nhìn sang phía cậu bé, trong ánh mắt kia ngập tràn hy vọng.

"Báo Săn chưa c.h.ế.t đúng không?" Trong lòng Tô Kiến Quốc không khỏi vui mừng, nếu như Báo Săn không chết, Vãn Vãn biết được tin tức này sẽ vui đến nhường nào.

Nhưng trong lòng cậu bé cũng chưa chắc chắn, lúc hỏi ra câu này, cậu bé đã ngồi xuống, tay sờ lên cơ thể Báo Săn. Cậu bé thăm dò ở trước mũi Báo Săn, lại sờ vị trí trái tim của nó, cậu bé cảm nhận được cơ thể của nó vẫn còn ẩm, không hề lạnh ngắt.

Vẫn cứu được.

Chưa chết?

Trong lòng vui mừng, cậu ấy đã ôm Báo Săn lên, sau đó kêu một tiếng: "Tia Chớp, đuổi theo"

Tia Chớp vốn đang ngồi xổm ở bên cạnh Báo Săn, cùng lúc Tô Kiến Quốc ôm lấy Báo Săn thì nó cũng đã bật dậy, Kiến Quốc vừa kêu như vậy, nó lập tức đi theo.

Tô Kiến Quốc chạy rất nhanh, Tia Chớp cũng nhanh chóng đuổi theo.

Đi qua đoạn đường này, rất nhanh đã tới phòng khám.

Tô Đồng Diệu thu dọn dụng cụ xong, đang chuẩn bị đóng cửa đi ngủ.

Đột nhiên nhìn thấy có một người chạy vào từ bên ngoài như một cơn gió, hô hào: "Mau, mau cứu nó!"

Tô Đồng Diệu tưởng rằng lại là ai bị thương, đã chuẩn bị sẵn sàng, vội vàng đón lấy, vừa nhìn vào trên tay cậu bé thì lập tức ngẩn ra.

Một con chó?

Anh ấy ra sức dụi mắt, tưởng rằng nhìn nhầm.

"Chú Đồng Diệu, mau, cứu nó." Tô Kiến Quốc thúc giục anh ấy.

Tô Đồng Diệu nói thăm dò: "Một con... chó?"

"Đúng vậy, mau cứu Báo Săn với ạ, nó không thể c.h.ế.t được, nếu c.h.ế.t em gái cháu sẽ đau lòng lắm." Tô Kiến Quốc lại giục.

Lúc này Tô Đồng Diệu đã biết, hóa ra họ thật sự muốn anh ấy cứu một con chó, không phải là ảo giác của anh ấy, cũng không phải anh ấy nghĩ nhầm.

"Đây là một con ch.ó trung thành cứu chủ, nếu như không có nó cứu mẹ con Trình Kiêu, e rằng mẹ con Trình Kiêu đã gặp nguy hiểm rồi!" Tô Kiến Quốc hơi thút thít.

Bàn tay vốn đang ngập ngừng của Tô Đồng Diệu dừng lại, sau đó đón lấy con ch.ó kia. Đối với một con ch.ó trung thành như vậy, trong lòng anh ấy có một chút kính nể không nói nên lời.

Anh ấy cũng biết, chó vốn là loài trung thành nhất, từ góc độ con người mà nói thì có lẽ sẽ không thể nào hiểu được sự trung thành với chủ ấy. Nhưng đối với chó mà nói, sự an toàn của chủ có thể đặt ở vị trí thứ nhất. Một con ch.ó vì cứu chủ mà bị thương nặng như vậy, anh ấy không có lý do không cứu.

Cho dù không có tiền, anh ấy cũng cứu.

Trước giờ anh ấy luôn kính nể những người trung thành, đương nhiên đối với chó cũng như vậy.

Tuy rằng anh ấy không phải bác sĩ thú y, chưa từng chữa bệnh cho động vật.

Nhưng động vật cũng giống người, anh ấy có thể chữa bệnh cho người, đương nhiên cũng có thể chữa thương cho chó.

Anh ấy tin tưởng y thuật của mình, cho dù người khác không tin tưởng y thuật của anh ấy.

Báo Săn được ôm đến trên chiếc giường nhỏ kia, bên dưới được Tô Đồng Diệu trải một tấm ga giường, sợ m.á.u của Báo Săn dính ra giường.

Có thể nói, Báo Săn bị thương rất nặng. Nhưng cũng may là chưa chết, đây là may mắn trong bất hạnh.

Tô Đồng Diệu cũng nghĩ trong lòng, con ch.ó này rất may mắn, dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể sống sót, không thể không nói đó là một loại vận may lớn.

"Chó bị người ta bỏ độc, lại bị đánh bằng gậy gộc, chấn thương bên trong nghiêm trọng" Sau khi kiểm tra, Tô Đồng Diệu cho ra kết luận.

"Bỏ độc?" Tô Kiến Quốc nghĩ đến tên Lương Lại Tử kia: "Là bị bỏ độc gì? Nghiêm trọng không?"

Tô Đồng Diệu nói: "May mà không phải thứ kịch độc gì, nếu không cho dù không chấn thương bên trong, mạng của con ch.ó này cũng không giữ được"

"Đó là độc gì?" Trong lòng Tô Kiến Quốc siết chặt.

Tô Đồng Diệu thở dài nói: "Chắc hẳn là người bỏ độc còn muốn ăn thịt nó nên cũng không bỏ kịch độc, mà là một loại thuốc mê"

Chỉ bỏ thuốc mê, đây đúng là một loại may mắn.

Hòn đá treo lơ lửng trong lòng Tô Kiến Quốc cuối cùng cũng hạ xuống, chắc chắn là Lương Lại Tử muốn đánh Báo Săn rồi ăn thịt nó nên mới không dùng loại độc khác, mà chỉ khiến nó bị ngất. Cũng là bởi vì chỉ bỏ thuốc mê nên ở thời điểm mấu chốt, Báo Săn đã vượt qua được tác dụng của thuốc mê đối với cơ thể nó, gắng gượng đứng ra cứu chủ.

Báo Săn và Tia Chớp là anh em, là bạn chơi tốt nhất, chắc chắn cũng là tim liền tim, tiếng kêu thảm thiết của Báo Săn đã thu hút Tia Chớp, lúc này mới giãy ra khỏi xích sắt, chạy ra ngoài cứu được Báo Săn, cắn Lương Lại Tử.

Vòng này chụp lấy vòng kia, nhân quả tuần hoàn, cuối cùng cứu được tính mạng của mẹ con nhà họ Trình.

Đây chỉ là suy đoán của Tô Kiến Quốc, cậu bé cũng chỉ đoán, không biết chân tướng ra sao. Nếu muốn biết chân tướng, cũng chỉ có thể đợi sau khi mẹ con nhà họ Trình tỉnh lại mới biết được.

Tô Đồng Diệu muốn làm phẫu thuật cho chó, đương nhiên Tô Kiến Quốc không thể quấy rầy anh ấy.

Cậu bé đi ra khỏi phòng khám thì thấy Tia Chớp ngồi xổm ở cửa, dường như đang bảo vệ gì đó.

Nhìn thấy cậu bé đi ra, Tia Chớp quay đầu lại nhìn về phía cậu bé, cậu bé nhìn thấy rõ ràng trong mắt Tia Chớp có nước mắt.

Tia Chớp đang rơi nước mắt vì Báo Săn ư?

Tô Kiến Quốc ngồi xổm xuống, xoa cái đầu lông xù của Tia Chớp: "Tia Chớp, yên tâm đi, Báo Săn không chết, bọn anh... sẽ cứu được nó" Dừng một lát: "Nó tốt như vậy, chắc chắn ông trời cũng sẽ không lấy mạng của nó."

Tia Chớp "Ư ử" một tiếng, đôi mắt ẩm ướt, nhẹ nhàng nằm xuống.

Mặc kệ là người hay là chó, ai cũng đều trung thành với bạn bè.

Tin tức Lương Lại Tử xông vào nhà họ Trình khiến hai mẹ con nhà họ Trình bị thương, con ch.ó Báo Săn kia anh dũng cứu chủ sống c.h.ế.t chưa rõ đã truyền khắp toàn bộ thôn Hạ Hà như một cơn gió.

Đương nhiên cũng truyền đến bên nhà nội nhà họ Tô, truyền đến lỗ tai của từng người trong nhà nội.

Khi đó bọn họ đang ăn cơm, nghe được tin tức này, bàn tay đang cầm đũa của Tô Thành Tài siết chặt lại, không lên tiếng.

Tô Đại Lực lại như đang hả hê, anh ta nói: "Con chó kia đáng chết, tại sao con ch.ó nhà thằng Hai không c.h.ế.t chứ? Đều đáng chết." Chuyện anh ta suýt nữa đã bị Tia Chớp cắn khiến anh ta ghi hận, cũng hận luôn cả Báo Săn.

Là chó, anh ta cũng hận.

Ông nội Tô nói: "Ăn cơm mà cũng không chặn nổi miệng của con, đó là một con ch.ó trung thành, chó trung thành cứu chủ thì không đáng chết"

Tô Đại Lực nói: "Tại sao lại không đáng c.h.ế.t chứ?

Chẳng phải con ch.ó nhà thằng Hai cũng trung thành với chủ của nó đấy thôi? Suýt nữa nó đã cắn con, đáng chết!"

Bà nội Tô nói: "Một con ch.ó thôi mà, c.h.ế.t thì chết, có gì ghê gớm chứ."

"Mạng của chó cũng là mạng." Ông nội Tô nói: "Sau này chuyện bên nhà thằng Hai, hai người đừng làm trò cười cho tôi xem nữa, thằng Hai là con trai tôi, thằng Cả, đó là anh em của con Tô Đại Lực khế nói: "Chẳng phải nó đã cắt đứt quan hệ với con rồi còn gì? Nó không nhận người anh là con đây, tại sao con phải nhận nó?"

Nhìn dáng vẻ khốn nạn kia của anh ta, ông nội Tô lại cảm thấy đau đầu, ông ấy nói với Tô Thành Tài: "Thằng Ba, con đừng có học anh cả con, phải tốt với thằng Hai một chút, hiểu chưa? Con đối xử tốt với nó, nó sẽ không quên con, dù sao con cũng là em trai của nó, kiểu gì nó cũng sẽ nhớ tới con"

Tô Thành Tài: "Ba, con biết"

Tô Vũ Đình được bà nội Tô đút cơm, hưởng thụ loại cảm giác vui sướиɠ khi được người khác đút cho ăn, đối với cuộc trò chuyện của bọn họ, cô bé chỉ nghe một chút, không hề muốn tham dự vào.

Ở kiếp thứ nhất, chú ba là người hộ vệ trung thành của nhà chú Hai, chẳng phải là vì bên nhà chú Hai có một người anh rể có quan hệ thôi sao?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 145: Chương 145



Còn có một người kết nghĩa là chủ tịch huyện thôi mà?

Có gì mà khiến chú ba phải nịnh nọt lấy lòng?

Kiếp thứ hai lúc sống lại, cô bé cho rằng có thể kéo chú ba này về phía mình, bởi vì cô bé trải qua một cuộc sống tốt hơn Tô Vãn Vãn, không ngờ chú ấy lại cưới một người phụ nữ có thân phận địa vị, còn leo cao hơn cô bé.

Cô bé không dám đắc tội chú ấy.

Cô bé cho rằng chú ấy thật lòng với nhà chú Hai, không ngờ cũng không thấy chú ấy nâng đỡ nhà chú Hai, mà sau khi lấy mất công việc vốn thuộc về chú Hai, từ đó chú ấy đã đi tới độ cao mà cô bé trèo không đến.

Đúng rồi, chắc hẳn bây giờ chú Hai đã có công việc rồi nhỉ? Nhớ là công việc của chú Hai được quyết định vào cuối năm nay.

Khóe miệng cô bé nhếch lên một nụ cười, nếu như nói chuyện này cho bà nội, sẽ là kết quả như thế nào đây?

Có chút mong chờ muốn biết kết quả của chuyện này.

"Nghe nói, mẹ con nhà họ Trình cũng chưa rõ sống chết" Tô Thành Tài nói một câu.

Ông nội Tô nói: "Thật đáng tiếc, thằng bé nhà họ Trình kia.." Thở dài một tiếng.

Thằng bé nhà họ Trình? Đang nói Trình Kiêu ư?

Ánh mắt của Tô Vũ Đình sáng rực lên, đó chính là người sẽ cặp với Tô Vãn Vãn đấy, kiếp thứ nhất Trình Kiêu trở thành nhà giàu nhất huyện Nghi An, kiếp thứ hai hình như là...

Chắc hẳn mẹ cậu ấy sẽ qua đời trong mấy ngày này nhỉ? Còn cả con ch.ó kia, cô ấy nhớ hình như là c.h.ế.t tại chỗ.

Cô ấy phải tìm thời gian đi an ủi cậu ấy một chút, xuất hiện để cậu ấy quen mặt, nếu được thì nói không chừng..

Chỉ cần vừa nghĩ đến khả năng sẽ lấy lòng được Trình Kiêu, thậm chí trở thành bạn của cậu ấy, trong lòng cô ấy đã có một ngọn lửa nóng không nói nên lời.

Nhà giàu nhất huyện Nghi An đấy, đó không phải là người bình thường đâu.

Tô Vãn Vãn không hề biết rằng, trong lòng Tô Vũ Đình đã bắt đầu nhắm vào Trình Kiêu, cô bé vẫn luôn trực ở bệnh viện, cả đêm không về nhà.

Cô bé rất lo lắng cho mẹ con nhà họ Trình, sợ bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bác sĩ đã khám xong, nói rằng không có vết thương ngoài, cũng không có tổn thương bên trong.

Vậy là tốt rồi, không bị thương thì tốt.

Cô bé ngáp một cái, hơi mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì, không để cho mình ngủ thϊếp đi.

Nhưng cơn buồn ngủ lại tìm tới cô bé, cô bé có chút mơ mơ màng màng.

Trình Kiêu mơ một giấc mơ, trong mơ hỗn loạn, cảnh tượng tán loạn khắp nơi trong đầu cậu ấy.

Rực rỡ lạ lùng.

Cậu ấy chợt bừng tỉnh, ngồi dậy từ trên giường, trên mặt toàn là mồ hôi.

"Anh Trình Kiêu?" Động tác của cậu ấy đã đánh thức Tô Vãn Vãn, cô bé mơ màng dụi mắt.

Trình Kiêu nhìn về phía cô bé, ánh mắt có chút mờ mit.

Báo Săn.

Trong đầu cậu ấy chỉ có một ý nghĩ, Báo Săn c.h.ế.t rôi!

"Anh Trình Kiêu!" Tô Vãn Vãn khịt mũi, lo lắng hỏi: "Anh thấy sao rồi?"

Dường như Trình Kiêu bỗng thấy tỉnh táo hẳn ra, cuối cùng cậu ấy cũng được gặp Vãn Vãn rồi. Cậu ấy ra sức chớp mắt: "Vãn Vãn?"

Tô Vãn Vãn nói: "Anh Trình Kiêu, là em đây, anh có bị gì nghiêm trọng lắm không?", tiếp tục hỏi: "Đầu có còn choáng không? Bác sĩ bảo anh và mẹ Trình đều bị choáng"

Giọng nói non nớt êm dịu khiến Trình Kiêu cuối cùng cũng thấy mình tỉnh táo hơn rất nhiều.

Người đang đứng trước mặt cậu ấy thực sự là Vãn Vãn.

Đầu cậu như muốn nổ tung, một loạt thông tin không ngừng chạy trong não, phút chốc vỡ ra khiến cậu ấy gần như sắp nổ tung.

Cậu ấy đột nhiên ôm Vãn Vãn vào lòng: "Vãn Vãn em không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Người đang ôm cô run rẩy kịch liệt như thể đã gặp phải chuyện gì vô cùng đáng sợ.

Tô Vãn Vãn chớp chớp mắt, cũng chẳng hiểu Trình Kiêu bị gì, sao tự dưng lại sợ hãi như thế?

Lẽ nào Trình Kiêu sợ Báo Săn c.h.ế.t rồi ư? Chắc chắn là cậu ấy lại nhớ tới Báo Săn rồi.

Cô bé cũng không rõ Báo Săn sống c.h.ế.t thế nào.

Nhưng Trình Kiêu không biết suy nghĩ hiện tại của Vãn Vãn lại là thầm xót thương Báo Săn, cậu ấy chỉ ôm khư khư Vãn Vãn không chịu buông.

Tô Vãn Vãn cứ để mặc cậu ấy ôm, cô bé luôn có cảm giác hình như Trình Kiêu đang sợ hãi gì đó. Cô bé không muốn cậu ấy ôm lấy tiếc hận trong lòng, nếu như ôm cô bé có thể giúp cậu ấy bình tĩnh lại thì cô bé bằng lòng để cậu ấy ôm.

"Anh Trình Kiêu" Vãn Vãn gọi, giọng nói của cô bé dường như có thể thực sự trấn an người khác.

Trong lòng Trình Kiêu đã an tâm hơn nhiều, nhìn thấy đôi mắt chớp liên tục của Vãn Vãn, cậu ấy đột nhiên bật cười. Cậu ấy nghĩ chỉ bởi một giấc mơ mà bản thân lại nảy sinh những cảm xúc không đáng như vậy, quả đúng là không giống mình chút nào.

"Vãn Vãn bị dọa sợ rồi phải không?" Trình Kiêu hỏi cô bé, nhưng tay lại chạm vào trán cô bé, cảm thấy tóc cô bé rất mềm.

Giấc mộng đó quả là đáng sợ, Vãn Vãn trong mơ không còn nữa.

Hơn nữa trong giấc mơ cũng chẳng có Báo Săn, chẳng có Tia Chớp, đến cả tình cảnh của nhà chú hai bên họ Tô cũng khác hẳn trong mơ.

Cậu ấy nghĩ mình đã mơ thấy một cơn ác mộng, mơ một giấc mơ khiến người ta sợ hãi. Trong giấc mơ, mẹ cậu ấy mất rồi, Vãn Vãn cũng rời xa, cậu ấy mất cả đời vẫn không tìm được em gái mình.

Cậu ấy trong giấc mơ luôn khư khư cái suy nghĩ báo thù, đối tượng trả thù lại chính là chị họ Tô Tảo Tảo của Vãn Vãn, đúng là khó lòng tưởng tượng.

"Vãn Vãn, mẹ anh, bà ấy.." Vừa nghĩ đến mẹ, trong lòng Trình Kiêu đã dấy lên một nỗi đau khó diễn tả bằng lời.

Chuyện xảy ra hôm qua đáng sợ y như trong giấc mơ.

Nhưng khác là, trong mơ không có Báo Săn bảo vệ chủ, Báo Săn ngoài đời đã điên cuồng bảo vệ cậu ấy và mẹ.

Chỉ cần nghĩ đến Báo Săn, trong lòng cậu lại thấy bức bối khó tả. Lúc ấy, Báo Săn đã ngã xuống trong vũng máu, bất động, cậu ấy muốn đến kiểm tra nhưng lại bị Lương Lại Tử đánh ngã ra đất, không sao đứng dậy được.

Cuối cùng, ngất lịm lúc nào không hay, cũng chẳng rõ rốt cuộc mẹ thế nào rồi.

"Em bảo anh cả đi trông Báo Săn rồi, chỉ cần cứu được, chắc chắn anh cả sẽ cứu Báo Săn, anh không cần lo lắng đâu. Cả anh và thím đều không sao cả, hai người đều ổn cả."

Mẹ Trình còn tỉnh lại trước cả Trình Kiêu. Chị ấy vốn ở chung phòng bệnh với Trình Kiêu, nhưng sau đó đã ra ngoài với Lục Tư Hoa, đến giờ vẫn chưa về.

Vì giấc mơ đó nên mãi đến trưa Trình Kiêu mới tỉnh lại, nhưng cậu ấy không biết, lại cứ tưởng mẹ mình xảy ra chuyện rồi.

Giờ nghe được lời khẳng định của Vãn Vãn với mình, cậu ấy vừa thấy yên tâm lại không khỏi lo lắng.

Giấc mơ ấy quá kì lạ, lạ đến mức khiến trong lòng cậu ấy bỗng xuất hiện một sự lo lắng vô hình. Cậu ấy vừa lo mẹ sẽ gặp chuyện chẳng lành, vừa lo Vãn Vãn xảy ra chuyện, lúc nào cũng có cảm giác như sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy đến.

Dù cho lúc này đầu óc cậu ấy vẫn còn lơ mơ, chuyện xảy ra trong giấc mơ cũng không thực sự nhớ rõ, sau khi tỉnh lại, cậu ấy cũng chỉ còn nhớ có lẽ mẹ sẽ gặp chuyện chẳng lành, Vãn Vãn sẽ xảy ra chuyện, những cái khác cậu ấy đã gần như quên hết.

Một lúc lâu sau khi tỉnh lại, dường như đến cả giấc mơ vẫn còn nhớ được mang máng trước đó cũng đã bắt đầu trở nên mơ hồ.

"Anh mơ thấy..." Cậu ấy mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra câu đó.

Cậu ấy sợ sẽ dọa Vãn Vãn sợ, cô bé vẫn còn nhỏ như vậy, không hiểu gì hết.

Tô Vãn Vãn vâng một tiếng, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Trình Kiêu. Cô bé vẫn luôn thấy từ sau khi tỉnh lại, cậu ấy có gì đó rất lạ, nhưng lại chẳng nói được lạ chỗ nào, chớp mắt lại thấy cậu ấy vẫn rất bình thường.

"Anh mơ thấy gì vậy ạ, anh Trình Kiêu?" Tô Vãn Vãn thử dò hỏi cậu ấy.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 146: Chương 146



Trình Kiêu đáp: "Anh đã mơ thấy ác mộng, mơ thấy mẹ gặp chuyện chẳng lành.." Còn mơ thấy cả em cũng xảy ra chuyện. Câu nói đó đã đã bị cậu ấy nuốt ngược vào trong.

Tô Vãn Vãn không nghi ngờ gì, cô bé cũng chỉ nghĩ Trình Kiêu vì chuyện đó mới sợ mẹ Trình gặp chuyện chẳng lành. Cô bé an ủi: "Thím vẫn ổn mà"

Thực sự vẫn ổn, chỉ có lúc mới đầu thì hơi sợ hãi chút thôi, giờ thì không sao nữa rồi.

Cô bé cũng nghe mẹ Trình kể mới biết được rất cuộc lúc đó họ đã gặp phải chuyện gì.

Có thể nói, nếu không có Báo Săn trung thành bảo vệ chủ thì có lẽ nhà họ Trình sẽ tiếp tục giống như trong sách miêu tả. Lương Lại Tử chắc chắn sẽ được như nguyện, c**ng b*c mẹ Trình, cuối cùng, mẹ Trình lại vì chuyện bị Lương Lại Tử c**ng b*c mà chọn tự sát hoặc uất ức tới chết. Sau cùng chỉ còn lại mình Trình Kiêu lớn lên cùng sự lạc lõng.

Lương Lại Tử là đầu mối hại nhà họ Trình tan cửa nát nhà, là nguyên nhân trực tiếp khiến Trình Tiêu trở nên cô độc.

May mà bi kịch của nhà họ Trình đã không xảy ra.

Chỉ xót xa thay Báo Săn, cũng chẳng biết Báo Săn thế nào rồi, có sao không.

Trình Kiêu muốn đi tìm mẹ Trình, trước khi thấy được mẹ Trình vẫn ổn, trong lòng cậu ấy vẫn không khỏi bất an.

Mãi đến khi hai người Lục Tư Hoa và mẹ Trình về vừa cười nói, vừa mở cửa ra. Trình Kiêu thấy được nụ cười trên mặt mẹ mới bình tĩnh lại.

Cậu ấy thực sự rất sợ, sợ mẹ sẽ mãi sầu muộn không vui vì chuyện đó.

"Mẹ!" Trình Kiêu cất tiếng gọi, bước xuống khỏi giường.

Mẹ Trình đáp: "Bé Kiêu tỉnh rồi à? Tỉnh thì tốt, trong người thấy sao rồi con?"

Trình Kiêu lắc đầu nói: "Không sao đâu, con khỏe lắm, không bị gì hết. Mẹ ơi, mẹ có sao không?"

Điều cậu ấy lo nhất là sức khỏe của mẹ, lúc ấy, tên súc sinh kia suýt nữa đã c**ng b*c mẹ, cậu ấy liều mạng bảo vệ, cuối cùng bị đánh ngất, cũng chẳng biết sau đó thế nào, có xảy ra chuyện gì hay không.

Thấy con trai cứ nhìn mình như vậy, mẹ Trình biết con đang lo lắng cho mình. Sao có thể không thấy lo khi đã xảy ra chuyện như vậy cho được?

Nhưng mẹ Trình chỉ mỉm cười, trong lòng chị ấy cũng căm hận tên Lương Lại Tử kia, nhưng chị ấy còn yêu con trai mình hơn. Sao chị ấy có thể quên cảnh con trai sống c.h.ế.t bảo vệ mình chứ.

Đừng nói là không xảy ra chuyện gì, dù cho có xảy ra chuyện gì thật, thì chị ấy cũng chẳng thể bỏ lại con trai mình.

Nói tới nói lui, cũng vì họ là cô nhi quả mẫu nên mới có kẻ ức hϊếp mà thôi, nếu trong nhà có một người đàn ông, liệu có phải sẽ không còn ai ức hϊếp họ nữa hay không?

Nhưng...

Cô ấy đã từng có một đời chồng, sao có thể tùy tiện chấp nhận bất cứ ai được chứ? Đó dĩ nhiên là chuyện không tưởng rồi.

Cô ấy vỗ vai con trai: "Mẹ biết con đang lo gì mà, mẹ không sao đâu, mẹ vẫn ổn, con đừng lo nhé"

Mẹ Trình đã nghe rõ mồn một tiếng thở phào nhẹ nhõm của Trình Kiêu, cô ấy xót con mới tí tuổi đầu đã phải lo lắng cho mẹ.

Mẹ Trình nói: "Mẹ không sao đâu, giờ chúng ta về nhà nhé."

Một ngày nằm viện mất đến mấy tệ, nhà họ thực sự không gánh nổi khoản chi tiêu này.

Lục Tư Hoa nói: "Thế thì đi làm thủ tục xuất viện thôi."

Lúc ấy, khắp người hai mẹ con nhà họ Trình đều là máu, khiến tất cả đều sợ xanh mặt, ai nấy đều sợ họ bị gì nên chỉ lo chạy chữa tử tế cho họ, nào nghĩ gì đến chuyện tiền nong.

Dù rằng khi đó, Tô Đồng Diệu đã nói mẹ con nhà họ Trình không bị gì cả, chỉ hôn mê mà thôi nhưng mọi người vẫn không dám tin, chỉ đến khi vào bệnh viện lớn, được các bác sĩ kiểm tra, chắc chắn không bị gì mới yên tâm.

Khi ấy, hai mẹ con được đưa vào viện ngay trong đêm, bác sĩ đã kiểm tra nhưng không khám ra vấn đề gì, nguyên nhân ngất xỉu cũng không phải do thuốc mà chỉ là một kiểu ngất xỉu thông thường.

Dẫu biết vậy, song mọi người vẫn thấy lo lắng.

Chủ yếu bởi tình hình khi đó thực sự quá đáng sợ, Báo Săn nằm trong vũng máu, hai mẹ con nhà họ Trình cũng m.á.u me khắp người, dù có là ai thì cũng sẽ bị dọa sợ khi thấy cảnh tượng ấy thôi.

Chỉ đợi đến khi hai mẹ con họ tỉnh lại, mọi người mới thật sự yên tâm.

Sau đó, người tỉnh lại trước là mẹ Trình, từ miệng chị ấy, mọi người cũng hiểu được đại khái câu chuyện.

Mặc dù mọi người đều đã đoán được ắt hẳn là Lương Lại Tử chạy vào sân nhà họ Trình, xuống tay với mẹ Trình. Tuy nhiên, từ miệng mẹ Trình, biết được chuyện đã xảy ra, họ vẫn thấy toát mồ hôi hột.

Cái tên Lương Lại Tử kia đúng là đáng ghét cùng cực.

Bắt nạt cô nhi quả mẫu nhà người ta thì có hay ho gì. Nếu thực sự thích mẹ Trình thì sẽ đến cửa cầu hôn chứ làm vậy là sao chứ.

Nhân lúc họ ra ngoài, làm ra mấy chuyện đó, sẽ khiến cả nhà Tô Cần có suy nghĩ thế nào.

Còn trong lòng các cán bộ thôn xóm sẽ nghĩ sao đây? Giống như ông Sơn Thúc đã nói, không ngờ ở nơi bọn họ quản lí lại xảy ra chuyện lớn như vậy, suýt chút còn xảy ra án mạng.

May mà mẹ con nhà họ Trình không bị gì, nếu không thì đúng là khiến người ta phải khóc thương thay.

Tô Cần và chú Sơn Thúc đã về từ lâu, chỉ còn hai người Lục Tư Hoa và Tô Văn Vãn ở lại với hai mẹ con nhà họ Trình. Giờ thấy họ đã không sao cả, cả hai cũng được an tâm thực sự.

Tâm sự chất chứa trong lòng khiến cả bốn người đều nôn nóng muốn được về thôn. Trình Kiêu và Tô Vãn Vãn đều muốn được thấy Báo Săn, muốn biết rốt cuộc nó có sao không, có hi sinh hay không.

Lúc tới thôn, bước chân của Trình Kiêu và Vãn Vãn đều nhanh hơn hẳn, nôn muốn được gặp Báo Săn.

Nhưng đến khi họ sắp về đến nhà, bước chân lại đột ngột chậm lại, chỉ còn vài mét nữa là đến nhà, nhưng dường như họ đã chẳng còn chút sức lực nào, bước chân nặng như chì kéo lê trên đất.

Tô Vãn Vãn biết đây là thứ cảm xúc vừa nhớ vừa sợ, vừa mong được biết tình trạng của Báo Săn, vừa sợ phải nghe về nó, sợ biết được nó đã không còn nữa. Nếu là vậy họ sẽ không tài nào chịu được nỗi buồn trong lòng.

"Gâu!" Tiếng chó sủa vang lên, một bóng dáng màu vàng lao về phía họ.

Mắt Tô Vãn Vãn sáng rực lên, đó là Tia Chớp, cô bé gọi: "Tia Chớp!"

Tia Chớp lao đến trước mặt cô bé, chạy vòng vòng xung quanh, cuối cùng nhấc hai chân lên, nhảy lên người Vãn Vãn, lưỡi thè hẳn ra, muốn liếʍ mặt Văn Vãn.

Tia Chớp đã lớn lắm rồi, cân nặng cũng tăng lên, Vãn Vãn nào chịu được hành động nhảy lên của nó, suýt tí bị nó đẩy ngã nhào, lại được Trình Kiêu bên cạnh bảo vệ, ôm chặt. Nhờ vậy, cô bé mới không bị Tia Chớp đã ngã ra đất.

"Tia Chớp!" Trình Tiêu gọi.

Lúc này, Tia Chớp mới nhận ra bản thân làm vậy có thể khiến chủ nhân chủ bị thương. Nó hạ hai chân trước xuống, chạy quanh Vãn Vãn, thè lưỡi ra, vui vẻ vẫy đuôi.

Vãn Vãn không cho rằng Tia Chớp làm vậy với mình có gì sai, Tia Chớp chỉ nhất thời cao hứng vì thấy cô bé về mà thôi.

Cô bé vuốt lông nó an ủi, khiến Tia Chớp hào hứng trở lại.

"Tia Chớp, bọn chị đi thăm Báo Săn nhé, Báo Săn có sao không?" Vãn Vãn lẩm bẩm như thể Tia Chớp có thể nghe hiểu cô nói gì.

Thực ra có nhiều khi Tia Chớp có thể nghe hiểu thật chỉ là nó không thể hiện ra thôi.

Nhưng nó biết dùng động tác và ngôn ngữ cơ thể để diễn đạt nội tâm mình, nó vẫn nghe ra được ý nghĩa của hai từ Báo Săn.

Vừa nghĩ đến Báo Săn, cái đuôi vốn đang vẫy của nó lại hạ xuống.

Nỗi buồn ập đến trong phút chốc. Hình ảnh này lọt vào mắt Vãn Vãn và Trình Kiêu hệt như một sự đả kích, lẽ nào Báo Săn đã...

Tia Chớp đã xòe bốn vuốt ra chạy về trước, vừa chạy vừa quay lại "gâu gâu" với họ, hệt như bảo họ đi nhanh lên, Báo Săn đang chờ họ rồi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 147: Chương 147



Trong lòng Trình Kiêu và Vãn Vãn đều thấy thấp thỏm không yên, nhưng giờ thấy hành động của Tia Chớp bỗng lại thấy an tâm phần nào.

Cả hai đều nhìn sang nhau, lẽ nào Báo Săn ổn cả rồi?

Nếu Báo Săn có chuyện gì chắc chắn Tia Chớp sẽ không có biểu cảm như thế, càng sẽ không phản ứng như vậy.

Họ đều biết quan hệ giữa Tia Chớp và Báo Săn rất tốt, hai đứa nó cùng được Trình Kiêu bế ra từ nhà thợ săn. Cả hai cùng lớn lên, cùng được Trình Kiêu huấn luyện, không những là anh em mà còn là anh em sống c.h.ế.t có nhau.

"Đi thôi, dù có thế nào chúng ta cũng phải gặp Báo Săn, dù Báo Săn có.." có còn sống hay không, trốn tránh cũng không phải cách. Trình Kiêu nuốt ngược nửa sau câu nói vào trong, chặn ở họng, không nói ra miệng.

Vãn Vãn gật đầu, dĩ nhiên cô bé cũng hiểu tâm trạng của Trình Kiêu, chẳng phải cô bé cũng vậy hay sao.

Cậu ấy nói đúng, dù kết quả thế nào, họ cũng phải đối mặt. Phản ứng của Tia Chớp đã nói cho họ biết, có lẽ Báo Săn thực sự không bị gì cả, suy đoán đó khiến họ nhẹ nhõm hơn hẳn.

Cả hai bình ổn cảm xúc, Trình Kiêu nắm lấy tay Vãn Vãn, cả hai cùng chạy về phía nhà họ Trình.

Hai người Lục Tư Hoa và mẹ Trình đi sau họ thấy hai cô cậu bé nắm tay nhau trước mặt, trong lòng xuất hiện niềm vui khó diễn tả thành lời.

Hai người hiểu rõ Tô Vãn Vãn và Trình Tiêu cực kì thân thiết. Từ lúc Vãn Vãn mới chào đời, Trình Kiêu đã luôn bảo vệ cô bé, đích thân cứu Vãn Vãn ra khỏi bầy sói, nhà chú hai bên họ Tô cực kì cảm kích công ơn ấy.

Lần này nhà họ Trình gặp đại nạn, hai mẹ con họ cũng vô cùng biết ơn người nhà họ Tô, nếu như không có họ, chắc hẳn mẹ con hai người sẽ phải chịu đựng sự độc ác của Lương Lại Tử rồi.

Nếu không có Tia Chớp cắn chặt Lương Lại Tử, nếu nhà họ Tô không vừa khéo chạy về từ trên huyện thì hậu quả ra sao quả là khó mà đoán được.

Chuyện này nối tiếp chuyện kia như nhân quả tuần hoàn.

Không có Trình Kiêu là nhân trước đó thì sẽ chẳng có nhà Tô Cần là quả hiện tại. Nếu khi ấy Vãn Vãn không được cứu về, nhà Tô Cần sẽ bị tổn thương tinh thần, cuối cùng kết quả ra sao, cũng chẳng ai biết được. Có lẽ sẽ chia tay, cũng có lẽ sẽ không chia tay, có lẽ hai vợ chồng sẽ tuyệt vọng từ đó.

Cũng chính bởi khi ấy Trình Kiêu đã ra tay cứu giúp nên giờ mới có nhà họ Tô làm quả, cứu ngược lại hai mẹ con nhà họ Trình.

Giờ hai đứa nhóc thân thiết như vậy, tay nắm chặt tay, khiến mẹ Trình và Lục Tư Hoa vui mừng không thôi.

Thấy Trình Kiêu bảo vệ Vãn Vãn, Lục Tư Hoa rất vui lòng, vậy thì cô ấy sẽ chẳng phải sợ Vãn Vãn sẽ gặp chuyện gì nữa.

"Có Vãn Vãn ở cùng bé Kiêu, tôi yên tâm rồi" Mẹ Trình nói: "Từ sau khi Hiểu Mộng lạc mất, bé Kiêu lúc nào cũng ủ rũ, giờ đã có Vãn Vãn bên cạnh, tâm trạng của nó ắt sẽ khá hơn rất nhiều, sẽ không còn nặng trĩu tâm sự như thế nữa"

Đây cũng chính là điều chị ấy lo nhất về con trai, thực chất sau khi Hiểu Mộng lạc mất, người tự trách nhất là Trình Kiêu. Trong lòng cậu ấy vẫn không thể tha thứ cho chính mình.

Giờ đã có Vãn Vãn ở cùng cậu ấy, mẹ Trình cũng thấy an tâm hẳn.

Cứ để cậu ấy coi Vãn Vãn như em gái mình vậy, vậy có thể vơi bớt phần nào trong trái tim anh.

Nếu để Trình Kiêu biết mẹ mình nghĩ như vậy, cậu ấy chắn chắn sẽ phản bác ngay. Vãn Vãn là Vãn Vãn, Hiểu Mộng là Hiểu Mộng, đây là hai chuyện khác hẳn nhau, không thể gộp chung được.

Dĩ nhiên Trình Kiêu cũng không biết những chuyện này.

Lúc này, Trình Kiêu và Vãn Vãn vừa chạy vào nhà họ Trình đã thấy Báo Săn đang nằm ngoan ngoãn trong chiếc nhà gỗ nhỏ của mình. Trước mặt nó là một bát thức ăn cho chó được Tô Kiến Quốc chuẩn bị cho.

Tia Chớp cũng đang nằm đó l.i.ế.m lông trên người Báo Săn.

Vì đã liều sống liều c.h.ế.t với Lương Lại Tử nên lớp lông của Báo Săn đã trở nên lởm chởm, trông hơi khó coi.

Nhưng trong mắt Trình Kiêu, vậy mới gọi là đẹp.

Trong mắt cậu ấy, Báo Săn là chú chó đẹp nhất trên đời.

"Báo Săn!" Cậu ấy nghẹn ngào cất tiếng gọi.

Báo Săn của cậu ấy vẫn chưa chết, nó vẫn còn sống.

Giấc mơ đó là giả, đó chỉ là kết quả của việc ngày nghĩ sao đêm mơ vậy mà thôi.

Chắc chắn không phải thật, Báo Săn không sao hết, mẹ cậu ấy cũng chẳng việc gì, Vãn Vãn càng không thể xảy ra chuyện.

Là giả, chắc chắn là giả.

Trình Kiêu nghĩ bụng, cảnh tượng trong giấc mơ đừng xảy ra, cho dù là bất cứ ai trong giấc mơ ấy gặp chuyện chẳng lành cũng là một niềm đau, là sự tổn thương lớn nhất với cậu ấy.

Cậu ấy không muốn chuyện như thế xảy ra, tuyệt đối không được như vậy.

Báo Săn thấy chủ nhân đến cũng bật dậy, nhìn chằm chằm vào cậu ấy, muốn chạy ra đón cậu ấy, nhưng cơn đau truyền đến trên người khiến nó bật ra tiếng "ăng ẳng", cơ thể cũng lắc lư theo.

Nó phát hiện bản thân bỗng thật vô dụng.

Nó nhìn chủ nhân đầy lo lắng, sợ chủ nhân không còn cần nó nữa.

Trình Kiêu đã chạy đến, ôm chầm lấy Báo Săn. Cậu ấy ôm nó mà khóe mắt ươn ướt, Báo Săn của cậu ấy suýt chút đã..

May quá may quá, Báo Săn vẫn còn sống.

Cho dù vì bị thương mà sau này Báo Săn không thể giúp cậu ấy đi săn nữa thì cậu ấy cũng sẽ chăm sóc Báo Săn cẩn thận đến khi nó già đi.

"Báo Săn, mày không sao cả, tốt quá." Có giọt lệ nóng rơi xuống người Báo Săn, Báo Săn thè cái lưỡi to của mình ra liếʍ mặt Trình Kiêu ướt nhẹp, vậy mà trong lòng Trình Kiêu lại thấy rất mãn nguyện và an tâm.

Tô Văn Vãn đứng ngây ra sau lưng cậu ấy, chứng kiến cảnh này không khỏi cảm động. Cô bé hiểu trong lòng Trình Kiêu sợ sẽ mất đi Báo Săn biết bao nhiêu, giờ Báo Săn đã ổn rồi, đó là kết quả tốt nhất.

"Báo Săn không sao, chỉ bị thương vào nội tạng thôi, Đồng Diệu nói có lẽ sẽ cần rất lâu mới phục hồi được. Cũng có lẽ cả đời này đều không thể lành lại, sau này nó sẽ trở thành con ch.ó tầm thường nhất, chắc còn chẳng bằng cả mấy con ch.ó phổ thông." Tô Kiến Quốc xuất hiện sau lưng Trình Kiêu, nhìn cậu ấy đứng đó ôm chặt Báo Săn, giải thích.

Lúc ấy, cậu bé cũng tưởng Báo Săn sẽ chết, lúc bế nó đến chỗ Tô Đồng Diệu, cậu bé thực sự không hi vọng quá nhiều.

Báo Săn c.h.ế.t rồi chắc chắn sẽ có rất nhiều người đau lòng, mà đau lòng nhất chắc chắn là Trình Kiêu. Lúc đó cậu bé đã nghĩ ngay đến chuyện phải cố gắng giữ mạng cho Báo Săn.

Tô Đồng Diệu khi ấy đã nói, mất m.á.u quá nhiều, có lẽ không cứu được.

Nhưng cuối cùng Báo Săn vẫn giữ được mạng, Tô Đồng Diệu bảo là do h*m m**n sống sót của nó quá mạnh, chú chó này đã nằm ngoài những hiểu biết của anh ấy về loài chó.

Chú chó này thực sự không tầm thường.

Trình Kiêu nghe tiếng Tô Kiến Quốc, vội lau sạch mặt. Cậu ấy ôm chặt Báo Săn nói: "Em sẽ nuôi nó, dù sau này Báo Săn có trở nên dụng hay không thì nó vẫn là bạn đồng hành, là người thân của em. Em sẽ nuôi nó mãi mãi, đến tận khi nó c.h.ế.t già mới thôi."

Tô Kiến Quốc đã đoán được trước Trình Kiêu sẽ làm thế, mà cũng không chỉ mình cậu ấy mới làm vậy. Dù sau này Tia Chớp già rồi, không làm được gì nữa thì họ cũng sẽ chăm sóc nó đến khi nó c.h.ế.t già.

Nên đừng nói đến Báo Săn còn từng liều c.h.ế.t cứu mạng mẹ con nhà họ Trình.

Không chỉ mẹ con nhà họ Trình sẽ kiên trì nuôi Báo Săn, mà cả họ cũng thế.

Báo Săn là một tấm gương sáng, là chú chó tuyệt vời nhất.

Trình Kiêu ôm Báo Săn một lúc rồi lại buông nó ra, để nó ăn những món ngon trước mặt. Cậu ấy lại hỏi Tô Kiến Quốc: "Anh Kiến Quốc, chú Đồng Diệu nói sao ạ? Báo Săn còn có thể khỏe lại không?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 148: Chương 148



Tô Kiến Quốc đáp: "Chú Đồng Diệu nói, nội tạng của Báo Săn bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng khát khao sống của nó lại quá lớn. Trong tình huống ấy, đừng nói là chó, đến cả người cũng khó lòng sống được. Nhưng Báo Săn làm được rồi, nó vẫn còn sống. Song cũng bởi nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng nên có lẽ không thể cử động mạnh được, chỉ cần cử động mạnh một cái là nó đã không chịu nổi rôi.

Tô Kiến Quốc dừng giữa chừng, nhìn ánh mắt dần lạnh đi của Trình Kiêu, cậu bé hiểu trong lòng cậu ấy chắc chắn cũng rất khó chịu, Kiến Quốc nói thêm: "Chú Đồng Diệu còn bảo, có lẽ Báo Săn không phải một chú chó bình thường. Cũng bởi khát khao sống của nó quá mãnh liệt, chỉ cần chữa trị dần, chưa biết chừng lại xảy ra kì tích, nó sẽ trở lại khỏe mạnh như trước"

Trình Kiêu hiểu Tô Kiến Quốc đang an ủi cậu ấy, liệu phần trăm kỳ tích xảy ra là bao nhiêu? Dù kì tích có xảy ra không thì cậu ấy cũng sẽ cố gắng để giúp Báo Săn cảm thấy khá hơn.

"Cảm ơn anh, anh Kiến Quốc, nếu không nhờ có anh bế Báo Săn đi tìm chú Đồng Diệu thì có lẽ Báo Săn đã..." Nghẹn ngào.

Tô Kiến Quốc đáp: "Anh làm vì Vãn Vãn thôi, con bé nhờ anh để mắt đến Báo Săn, cố gắng cứu sống nó. Trình Kiêu, nếu em muốn cảm ơn thì cảm ơn Văn Vãn đi. Sau này phải bảo vệ Vãn Vãn nhà bọn anh cẩn thận, đối xử tốt với nó, đó là lời cảm ơn tốt nhất dành cho anh rồi."

Trình Kiêu đáp: "Dù chuyện của Báo Săn có xảy ra hay không thì em vẫn sẽ đối xử cực cực tốt với Văn Vãn, em ấy cũng là em gái em mà"

Tô Kiến Quốc đáp: "Em làm được như vậy thì quá tốt rồi. Về sau có chuyện gì thì cứ đến tìm anh, anh sẽ giúp em."

Trình Kiêu gật đầu ra hiệu đã hiểu.

Tô Vãn Vãn nói: "Các anh quên rồi à, còn Tia Chớp thì sao, nếu không có Tia Chớp cắn chặt Lương Lại Tử thì có lẽ..."

Đến giờ nhớ lại cảnh tượng khi ấy Tô Vãn Vãn vẫn thấy vô cùng căng thẳng.

May sao mọi chuyện đều không xảy ra.

May sao Báo Săn không bị gì cả.

Trình Kiêu nói: "Dĩ nhiên là Tia Chớp giỏi nhất rồi, mấy hôm nữa anh sẽ lên núi xem thử, làm ít đồ ăn cho Báo Săn và Tia Chớp đi"

Lại dừng khoảng chừng vài giây: "Vãn Vãn, có lẽ sau này sẽ phải mượn tạm Tia Chớp nhà em cùng lên núi với mình rồi."

Tô Văn Vãn vỗ tay: "Được chứ được chứ, cứ cho Tia Chớp đi đi" Thực ra cô bé muốn tự mình đi theo hơn nhưng tiếc rằng cô bé hẵng còn quá nhỏ, cả Trình Kiêu và người thân đều sẽ không đồng ý cho cô theo.

Nếu cô đã không đi được, vậy hãy cứ để Tia Chớp đi thay cô đi.

Cô muốn được thấy Tia Chớp nhà mình giỏi giang cỡ nào, còn muốn được ăn con mồi do Tia Chớp săn được, không biết liệu có thơm ngon lắm không.

Sau khi trở về, nhóm Tô Vãn Vãn mới được hai anh trai cho biết đội khăn đỏ đã thẩm vấn Lương Lại Tử.

Một cái chân của Lương Lại Tử đã bị gãy do Tia Chớp cắn mạnh, khả năng phục hồi không cao.

Trong lần thẩm vấn này, Lương Lại Tử đã mở miệng kêu bản thân bị oan, kiên quyết phủ nhận bản thân đến nhà họ Trình gây rắc rối cho mẹ góa con côi.

Gã bị Tia Chớp cắn, còn đòi nhà Tô Cần bồi thường cho mình, bồi thường cho tổn thất của gã.

Gã còn muốn nhà họ Tô phải trả tiền thuốc men cho mình. Còn về chuyện chữa trị cái chân, gã không có tiền nên cũng bắt Tô Cần phải phụ trách.

Nghe yêu cầu vô sỉ của gã, thôn dân đều thấy tức cười.

Gã không thừa nhận thì ích gì? Lúc ấy đã có không biết bao nhiêu người chạy vào và chứng kiến tất cả chuyện ở nhà họ Trình. Rất nhiều người đã thấy hình ảnh mẹ góa con côi nhà người ta thương tật đầy mình và chú chó nhà họ Trình ngã trong vũng máu.

Gã còn dám nói không liên quan đến mình, không liên quan thì gã lảng vảng trước cửa nhà họ Trình làm gì?

Nếu đã không liên quan thì sao Tia Chớp cứ chăm chăm cắn gã mà không cắn người khác chứ?

Chó là loài vật hiểu tính người nhất, hơn nữa mũi chó cực kì thính, gã không làm gì sai mà chó nhà người ta lại cắn chặt gã không buông thế ư?

Giờ gã ở đó mà chối đây đẩy liệu có ích gì chăng?

"Tôi thực sự chưa từng bắt nạt đôi mẹ góa con côi đó bao giờ. Tôi muốn hẹn hò với Tô Vân Hương, tôi muốn thành đôi với cô ấy." Lương Lại Tử không hề phủ nhận chuyện mình c**ng b*c mẹ Trình.

Nếu nhận tội c**ng b*c, gã bị khép tội giở trò đồϊ ҍạϊ , không chỉ bị giao cho ủy ban cách mạng xử lý mà thậm chí còn có thể bị giải vào đồn công an.

Dù c.h.ế.t gã cũng không thể nhận tội.

Vậy là chuyện này chỉ có thể tiếp tục bị trì hoãn, Lương Lại Tử đã sống c.h.ế.t nói mình muốn hẹn hò với mẹ Trình, đội khăn đỏ sao có thể bác bỏ lời khai của gã được?

Vì đương sự còn lại không có ở đây nên họ cũng không thể lập tức phán án được, chỉ đành đợi đến khi mẹ Trình trở về mới kết án.

Lúc biết được nhà mẹ Trình đã từ bệnh viện huyện trở về, bác Đại Minh, Trình Kiêu và ông Sơn Thúc đã tức tốc đến nhà họ Trình gặp chị ấy.

"Gã nói láo! Mẹ cháu đồng ý hẹn hò với gã hồi nào chứ? Gã muốn bắt nạt mẹ cháu, bị cháu ngăn lại. Gã muốn gϊếŧ cháu, là Báo Săn đã liều c.h.ế.t bảo vệ mới cứu được cái mạng của cháu." Trình Kiêu tức đến độ sắp hộc máu.

Bác Đại Minh và ông Sơn Thúc đều nhìn sang mẹ Trình, mẹ Trình nói: "Tôi không đời nào qua lại với cái tên họ Lương ấy. Gã đang ở đó gán tội cho tôi. Tôi mong thôn ủy có thể đòi lại công đạo cho mình. Tôi muốn tố gã tội cưỡиɠ ɠiαи!"

Ông Sơn Thúc nói: "Tốt rồi, nếu chuyện này là Lương Lại Tử âm mưu gây rối, vậy thì dễ xử rồi. Chúng ta cứ báo chuyện này với cục cảnh sát đi Ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, dù ông Sơn Thúc và bác Đại Minh muốn dìm chuyện này xuống cũng không làm được.

Họ không chỉ phải cho nạn nhân một câu trả lời đích đáng mà còn nhất định phải nghiêm trị Lương Lại Tử kia, nếu không sau này, còn ai trong thôn chịu sự quản lí của hai người bọn họ nữa.

Đêm hôm khuya khoắt Lương Lại Tử lẻn vào nhà mẹ góa con côi, hạ thuốc mê chó nhà họ Trình. Đây rõ ràng là kế hoạch có chủ đích, không thể là vô tình nhận được thư của nhà họ Trình, ngỏ ý hẹn hò với gã rồi mới đến đó như lời gã khai được.

Nếu quả đúng như lời gã khai, thì gã đã không cần phải hạ thuốc mê chó nhà họ Trình làm gì. Trình Kiêu cũng không cần phải cầm d.a.o liều c.h.ế.t với gã để rồi cuối cùng bị gã đánh ngất ra đất và chuyện cả nhà họ Trình suýt chút đã c.h.ế.t trong tay gã cũng sẽ không xảy ra.

Dù gã có định lấp liếʍ thì cũng không bưng bít nổi chuyện này.

Chứng cứ vững như bàn thạch.

Ai cũng có mắt nhìn, những thứ này không thể lừa noi ai.

Dù gã có muốn chối tội thì cũng chỉ là chuyện không tưởng. Sai chính là sai, đã phạm thì thì phải bị trừng phạt.

Huống hồ trong thôn còn có rất nhiều người đã ký vào đơn đồng ý nghiêm trị Lương Lại Tử.

Hôm nay nhà họ Trình đã như vậy, nếu không nghiêm trị gã, chỉ sợ mai sau lại đến lượt nhà họ bị gã nhắm vào, để đến khi ấy thì thôn Hạ Hà sẽ chẳng có một ngày yên ổn nữa.

Nhất định phải nghiêm trị, gã đừng mơ mà thoát được chế tài pháp luật.

Cuối cùng chuyện này đã bị đội khăn đỏ kiện ra ủy ban cách mạng, đồng thời trình diện lên cục cảnh sát.

Không bao lâu sau đã có đồng chí cảnh sát xuống bắt Lương Lại Tử đi.

Lương Lại Tử bị bắt là kết thúc đẹp nhất.

Người như thế ở trong thôn ngày nào là thôn dân không được yên ngày đó.

Mẹ con nhà họ Trình thấy Lương Lại Tử đã bị bắt vào xe cảnh sát cũng thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là mẹ Trình, lúc này trái tim bất an của chị ấy mới được thanh thản đôi chút.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 149: Chương 149



Có trời mới biết khi Lương Lại Tử lẻn vào nhà, mò lên giường chị ấy, hết ôm lại hôn rồi sờ, rồi lại muốn cởϊ qυầи áo của chị ấy ra, chị ấy đã chán ghét cỡ nào.

Chị ấy suýt chút nữa đã nôn mửa.

Nếu không phải sau cùng Trình Kiêu đã xách d.a.o chạy vào thì chắc chẳng ai biết rốt cuộc chuyện sẽ thành ra thế nào, chắc chắn Lương Lại Tử sẽ được như ý rồi.

"Cái loại như vậy nên cắt đứt gân tay gân chân, chứ bỏ tù thì hời cho gã quá." Tô Kiến Binh vừa giận dữ vừa bất bình nói.

Tô Kiến Quốc nói: "Đến khi gã bị bắt vào tù, với tội cưỡиɠ ɠiαи thì cũng chẳng thoát được sự trừng phạt của ủy ban cách mạng đâu. Đến lúc đó thì đâu chỉ đơn giản là ngồi tù, dù gã có ra tù thì chào đón gã còn là ủy ban cách mạng nữa kìa, rồi gã cũng sống không bằng c.h.ế.t mà thôi"

Trình Kiêu đứng đó không nói tiếng nào, cậu ấy chỉ siết chặt nắm đấm, đến nỗi mà phần móng đã cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng cậu ấy cũng chẳng cảm nhận được sự đau đớn.

Lương Lại Tử, cậu ấy sẽ không bỏ qua cho gã. Kiến Binh nói không sai, chỉ bị bắt nhốt vào tù thôi thì hời cho gã quá.

Tô Vãn Vãn bước đến nắm tay cậu ấy, cô bé dùng bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang nắm chặt của cậu ấy ra. Cô bé gọi: "Anh Trình Kiêu..."

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Vãn Vãn, Trình Kiêu sợ mình sẽ dọa cô bé nên đã nở nụ cười: "Anh ổn mà, đừng lo."

Tô Vãn Vãn thực sự thấy hơi lo cho cậu ấy, mặc dù mẹ Trình đã được cứu, cũng có vẻ như là đã thoát khỏi tử kiếp được miêu tả trong sách, nhưng cô bé vẫn thấy rất lo.

Liệu tâm lý Trình Kiêu có vì chuyện này mà trở nên vặn vẹo hay không? Liệu có vì hận Lương Lại Tử mà cuối cùng lại đi vào con đường trả thù hay không?

Trả thù không phải xấu, cô bé cũng thấy Lương Lại Tử sống quá thoải mái rồi nhưng trả thù cũng phải dựa trên điều kiện không tự làm tổn thương mình.

Cô bé thực sự không mong cuối cùng Trình Kiêu lại hại địch hại cả mình.

Loại người như Lương Lại Tử không đáng để cậu ấy tự làm đau mình, dù có mười cái thứ vô lại ấy cũng chẳng bằng một ngón tay của Trình Kiêu.

"Anh Trình Kiêu, em lo cho anh đó." Tô Vãn Vãn nói khẽ.

Nghe cô bé nói vậy, mọi phiền muộn trong lòng Trình Kiêu phút chốc tan biến: "Anh sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu, Vãn Vãn đừng sợ."

Tô Vãn Vãn "vâng" một tiếng nhưng bàn tay nắm lấy tay cậu ấy lại siết chặt, không muốn buông ra.

Chẳng mấy chốc chuyện Lương Lại Tử định đột nhập nhà họ Trình cưỡиɠ ɠiαи mẹ Trình ở thôn Hạ Hà đã lan truyền trăm ngả.

Mặc dù hành động đó của Lương Lại Tử là sai, bị bắt vào cục cảnh sát cũng là đúng người đúng tội, thế nhưng cũng có người truyền ra bên ngoài lời khai ở đội khăn đỏ của gã, thậm chí là cả lời khai mẹ Trình hẹn gã, mẹ Trình không chịu nổi cô đơn, muốn vụиɠ ŧяộʍ với đàn ông nên mới hẹn gã của Lương Lại Tử cũng bị đồn xa.

Lời khai này tất nhiên là giả, ai cũng tự hiểu được, dù gì thì mặc dù không ai tận mắt thấy được chuyện xảy ra ở nhà họ Trình khi ấy nhưng lại có rất nhiều người nhìn thấy cảnh m.á.u me đầy đất.

Thế thì lời khai kia sao mà lại thành thật được.

Nhưng vẫn có kẻ cho rằng, nếu không phải góa phụ họ Trình sắc nước hương trời thì sao mà Lương Lại Tử lại ngó ngàng đến chị ấy cho được?

Chưa biết chừng chị ấy lại thực sự có ý nghĩ như vậy.

Miệng ở trên mặt, ai thích nói sao chẳng được.

Lúc mẹ Trình nghe được lời đồn đó, chị ấy tức sôi máu.

Trình Kiêu thậm chí còn vì lời đồn đó mà cầm d.a.o phay đứng dưới gốc đa tuyên bố: "Ai dám gán tội cho mẹ tôi, tôi sẽ làm thịt kẻ đó!"

Những kẻ đứng dưới gốc đa mồm năm miệng mười bị cậu ấy nói vậy cũng tự khắc im miệng.

Mặc dù Trình Kiêu còn nhỏ song ánh mắt khi đó của cậu ấy đáng sợ vô cùng, ai mà biết liệu có định trả thù họ thật hay không.

Đứa bé này khắp người đều toát lên tà tính.

Khá rợn người.

Sau khi bên nhà cổ nghe được chuyện này, Tô Đại Lực nói: "Trình Kiêu này đáng sợ thật, đúng là biếи ŧɦái y như bố nó"

Ông nội Tô nói: "Đại Lực, ít nói mấy câu kiểu đó đi. Dù Trình Phương có thế nào thì nó cũng c.h.ế.t rồi, người đã c.h.ế.t đừng nên nói năng lung tung"

Tô Đại Lực không nói thêm gì, đúng thật là không nên nói câu như thế về người chết.

Anh ta rùng mình, nhìn quanh một lượt, thấy hơi sợ.

Bàn tay cầm đũa của Tô Thành Tài cũng siết nhẹ.

Nhưng Tô Vũ Đình lại như chẳng nghe được gì, chỉ vào đĩa thịt trước mặt bảo bà nội Tô: "Bà nội, con muốn ăn."

Bà nội Tô hào phóng bê cả đĩa thịt đến trước mặt cô bé.

Chiếc đũa đưa ra của Tô Kiến Hoành khựng lại, giận dỗi trợn trắng mắt.

Tô Vũ Đình lại nở nụ cười đắc ý với cậu nhóc.

Vừa ăn thịt cô bé vừa nghĩ thầm: "Hình như có gì đó không đúng lắm, liệu mẹ Trình có còn tự sát nữa hay không?"

Nếu lời đồn của đám thôn dân ngày càng trở nên quá quắt, liệu có giống như kiếp trước, c.h.ế.t ngay trong mấy hôm sau hay không?

Chuyện mẹ Trình suýt chút c.h.ế.t dưới tay của Lương Lại Tử đã khơi gợi sự đồng cảm của rất nhiều người đồng thời cũng để lại nỗi bất an khôn tả trong lòng rất nhiều người.

Trong đó có Tô Thành Tài.

Anh ta còn tưởng có thể gạt được tất cả tình trạng của mình nhưng lại không hề hay biết trong mắt hai người, nó đã được phóng đại lên vô hạn. Một trong số đó là người cha già của anh ta - ông Tô, người còn lại là cháu gái của anh ta Tô Vũ Đình.

Tô Vũ Đình nhận ra sự khác thường của chú ấy là bởi cô bé vẫn luôn quan sát anh ta. Trong mắt cô bé, sau này anh ta sẽ là chú ba không ai sánh bằng đứng nơi cao cao tại thượng, cô bé không dám tùy tiện lơ là, chỉ cần có cơ hội, sẽ để mắt đến chú ấy.

Sao cô bé có thể bỏ qua cơ hội quan sát Tô Thành Tài này được? Đây là cơ hội sinh tồn liên quan tương lai của Tô Vũ Đình. Cô bé vừa sợ chú ba vừa mong có thể thu phục chú ấy.

Ở kiếp đầu tiên, chú ba này đã có công lớn với bên nhà chú hai. Cũng có thể là vì Tô Vãn Vãn quá may mắn, nên người chủ ba không có lợi không làm này mới một lòng phò tá cho bên nhà họ.

Trong kiếp đầu tiên sống lại, nhà chú hai đã thua, chú ba không có cơ hội để lấy được lợi lộc gì từ họ nên dĩ nhiên cũng sẽ chọn không giúp nhà chú hai.

Nhưng cô bé lại muốn chú ba ra sức giúp đỡ nhà mình. Dù gì thì sau này chú ba cũng sẽ trèo lên vị trí cao hơn cả cô bé nên cô bé không thể từ bỏ được. Trong tương lai, sau khi kì thi đại học được tổ chức trở lại, chú ba đã được vào đại học trên Kinh Thành với tư cách là thủ khoa thi đại học ở huyện Nghi An và trở thành một trong những nhân tài tiền đồ xán lạn tại đó.

Cả hai kiếp đều là vậy.

Sinh viên khóa 77 và khóa 78 chỉ cần không tự tìm đường c.h.ế.t thì đều là người có chỗ đứng trong xã hội.

Cô bé không thể không thừa nhận, chú ba thực sự rất giỏi. Chú ấy thực sự là người hám lợi nhưng buộc lòng phải công nhận chú ấy là là người có tài.

Ngoại trừ Tô Vũ Đình, dĩ nhiên người hiểu rõ Tô Thành Tài còn lại chính là người cha già của anh ta - ông Tô.

Dù sao thì cũng chẳng ai hiểu con bằng cha, sao ông ấy lại không biết con mình thế nào được.

Con trai nhỏ bình tĩnh, làm gì cũng suy nghĩ trước rồi mới hành động. Hành động khác thường suốt hai hôm của anh ta có thể giấu được bà Tô chứ không giấu nổi ông ấy.

Con trai hai hôm nay rất lạ, ăn cơm thì cứ ngồi ngây ra đó, bình thường lại đột nhiên căng thẳng. Sự quái lạ như vậy thực sự quá bất thường.

Ông Tô đã tìm gặp Tô Thành Tài, lúc dẫn anh ta đến phòng mình lại hỏi: "Ba, mấy hôm nay con sao thế?

Có tâm sự gì à?"

Tô Thành Tài lắc đầu, liên tục nói không ạ.

Ông Tô đáp: "Con khỏi phải lừa cha, cha đã quan sát dáng vẻ của con hai hôm rồi, có gì đó lạ lắm. Liệu có phải.." Ông ấy ngập ngừng: "Có phải con đã làm chuyện gì có liên quan đến bên thằng hai không?"

Tô Thành Tài chối: "Đâu có, cha, không sao đâu. Sao con có thể làm ra chuyện xấu gì được. Chuyện có lỗi với anh hai thì càng không"

Ông Tô nhìn Tô Thành Tài đầy nghi ngờ, con trai út giống hệt như ông ấy, làm chuyện gì cũng phải nghĩ tới nghĩ lui mới thực sự bắt tay vào thực hiện. Nhưng nếu đã không làm gì thì tại sao mấy hôm nay anh ta lại cứ đứng ngồi không yên như vậy?

Không đúng, chắc chắn là đã làm gì rồi. Trực giác mách bảo ông ấy, chắc chắn có liên quan đến chuyện Lương Lại Tử phạm tội cưỡиɠ ɠiαи xôn xao đồn thổi suốt mấy hôm nay.

"Ba, con nói thật với bố đi, có phải con đã làm gì rồi không?" Ông Tô nhìn Tô Thành Tài lại thấy anh ta đang cắn răng không nói gì. Ông ấy ngẫm nghĩ mãi mới nói tiếp: "Có phải có liên quan đến Lương Lại Tử không?"

Tô Thành Tài cắn răng sống c.h.ế.t không chịu nói.

Ông Tô bỗng tỉnh ngộ, con trai út của ông ấy thông minh quá nên sẽ có lúc bị thông minh hại ngược lại.

Thỉnh thoảng ông ấy nghĩ có khi đứa con trai này của mình lại bị chúng dạy hư thật. Thông minh không xấu nhưng kẻ khác cũng đâu ngu. Khoan nói đến người khác, đơn cử như con thứ hai của ông ấy. Trong lòng ông ấy và bạn già, thằng hai chắc chắn là một đứa trẻ hiền lành, khờ khạo, không lanh lợi như thằng cả, cũng không khéo léo như thằng ba. Nhưng thằng hai có ngu thật không? E là không. Chẳng qua là nó đã đặt hết tình nghĩa và chữ hiếu lên đầu mà thôi. Nếu họ lợi dụng tình cảm mà thằng hai dành cho bố mẹ và anh em một cách quá đáng, thì sau này, khi đã thất vọng đến cùng cực, nó ắt sẽ không nể tình nghĩa, hiếu đạo với họ nữa.

Nghĩ kĩ thì chính vì có lòng hiếu thảo và trọng tình trọng nghĩ của thằng hai, nên nhà họ Lục mới chịu ra tay giúp đỡ ông ấy khi gặp khó khăn.

Có lẽ sau này cũng sẽ giúp cho cả thằng ba.

Đó là cảm nhận sâu của ông Tô, trước đó ông ấy đã làm sai, sai quá sai.

Ông ấy đã quá coi trọng thằng ba, muốn thằng ba đứng trên người khác, về sau có thể kéo cả những con cháu khác của nhà họ Lục tiến lên. Ông cho rằng thằng hai quá trung thực, khả năng làm nên trò trống gì không cao, nên có nhiều lúc đều nghiêng hẳn về phía thằng ba.

Giờ thằng hai đã ra riêng, cuộc sống ngày một tốt hơn, nhưng cũng càng lúc càng thất vọng với bên nhà cũ, chỉ e chút xíu tình nghĩa kia có lẽ cũng đang dần bị bào mòn. Nếu như thằng ba thực sự làm chuyện có lỗi với thằng hai, sau này có muốn anh em họ giúp đỡ lẫn nhau, thì kiểu gì thằng hai cũng quả quyết từ chối lời thỉnh cầu của thằng ba. Có khi đến cả người làm cha như ông ấy xin xỏ cũng sẽ bị cự tuyệt, không nể nang tình nghĩa gì.

Giống như mấy tháng trước, thằng hai đã dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với thằng cả vì chuyện Vãn Vãn bị đẩy ngã vậy.

Ông ấy còn cứ nghĩ thằng hai chỉ nói miệng vậy thôi, nào ngờ nó lại báo lên thôn ủy thật, còn báo cáo cả với bí thư chi bộ và đại đội trưởng, e là cả văn thư cũng báo xong rồi.

Lúc ấy ông Tô mới hối hận nói không nên lời.

Ông ấy mong anh em trong nhà thân thiết, hòa hợp, nhưng e là chúng đã rạn nứt từ lâu rồi.

Chuyện khiến ông ấy cực kì buồn rầu và khó chịu.

Các con của ông ấy lẽ ra phải tương thân tương ái mới phải.

"Thành Tài à, bố đã phân tích cho con nghe rồi, con nhất định phải giữ quan hệ tốt với anh hai con, sao con lại không nghe lời bố vậy hả?" Ông Tô cũng chẳng biết nên làm sao: "Không chỉ là anh hai con đâu, cả con và anh cả cũng phải giữ mối quan hệ tốt nữa. Mấy anh em bọn con phải hòa thuận với nhau, ra trận có bố có con, đánh nhau có anh có em, con hiểu đạo lí này chứ?"
 
Back
Top Bottom